"A! A! A! ..."
Không chỉ Ngân Chúc thần quân của Nghịch Hỏa minh mà tu sĩ Thiên Huyền minh trong Tây Hải thành cũng điên cuồng.
Chân tiên lại bị phân yêu thú chặn miệng?
Nếu việc này được ghi vào điển tịch, ai nhìn thấy cũng thấy hoang đường cực điểm, sẽ mắng mười tám đời tổ tông tu sĩ nào ghi lại, vì lừa gì thì lừa chứ không nên coi thường trí tuệ đời sau.
Chân tiên là gì?
Là cao thủ ở tu đạo giới thời đại nào cũng được ngưỡng vọng.
Dù có đại năng càng lợi hại có thể đánh cho chân tiên không thể trả đòn, thì họ đâu có rỗi hơi, đâu có không giữ phong phạm đại nhân vật mà dùng chiêu phân yêu thú.
Không phải tự giảm thân phận kiểu người lớn nghịch đất sao?
"Ha ha!" Trưởng Tôn Tiểu Như cười ha hả, không còn phong phạm thục nữ, như thiếu nữ ngây thơ tết tóc năm xưa. Nếu so với đại năng trong truyền thuyết thì thần tượng đó không phải nàng ta.
Tâm Hữu Lan cũng bật cười. Đó mới là tác phong của Ngụy Tác, lúc nàng ta lần đầu thấy gã thì gã đang so sánh với một thiếu chủ không rõ mặt, còn giả đò lừa đối phương tăng phần cược. Ngụy Tác hiện tại đang thể hiện phong phạm của tiểu gian thương Linh Nhạc thành.
"Hả...!!!!"
Trạm Đài Linh Lan kinh hãi xen lẫn uất ức.
Y kinh hãi vì người vốn đã chết hai trăm mấy chục năm sao có thể đột nhiên xuất hiện như thế được? Sao gã vẫn chưa chết! Chết! Chết! Chết! Trạm Đài Linh Lan chỉ hi vọng Ngụy Tác chết, tích tắc đó óc y hình thành hồi âm.
Y thụ thương vì đòn đầu tiên của Ngụy Tác suýt lấy mạng y, quyền thứ hai khiến bụng y cũng thủng.
Thêm một quyền nữa thì dù tiên nguyên của y cũng không thể vận lên.
Y ấm ức vì có nên nhổ thứ trong miệng ra không.
Ngụy Tác ở cách y không xa, với gã thì đó không phải là cự ly, thần thức và tốc độ công kích cyar gã thật khiến người ta phải hỏi ông trời xem còn thiên lý nữa không. Y muốn thổ ra cũng cần thời gian, nên vừa lóe lên ý nghĩ này là y nhận ra không nên lãng phí thời gian và nguyên khí, cứ để vật đó trong mồm.
Phân yêu thú bị ép thành như đá, không phải kịch độc chi vật, cũng không phải Diệt tuyệt kim đơn.
"Chát!" Ai nấy thấy trên mình y lóe kim quang, miệng cắn thứ đó, Hư không kim hồ tưởng đã biến mất lại xuất hiện.
"Ngươi làm gì được ta?" Trạm Đài Linh Lan nhìn Ngụy Tác với ánh mắt đó, Hư không kim hồ lóe lên đưa y ẩn vào hư không.
"Phù!"
Điều khiển Hư không kim hồ ẩn vào hư không, Trạm Đài Linh Lan nhổ ra, liếm môi, "Mẹ nó chứ, định bắt ta ăn hả, ta nhổ ra này."
"A!" Nhưng y lập tức há miệng kinh hãi, suýt nữa nuốt lại thứ vừa nhổ ra vì y vừa ẩn vào hư không thì Ngụy Tác bật cười, "Thế nào, tưởng như trước đây, trốn đi là xong hả?" Đồng thời, Trạm Đài Linh Lan đột nhiên nhận ra hư không quanh Hư không kim hồ có sóng vô hình quét qua.
Tích tắc đó, Trạm Đài Linh Lan có cảm giác Ngụy Tác cách hư không nhìn rõ y và Hư không kim hồ.
"Chát!"
Y và Hư không kim hồ đột nhiên cháy rực bạch sắc thần hỏa!
Bao trùm cả hư không!
Bạch sắc thần hỏa có thể nung chảy cả thần thiết, hoàn toàn do thái dương chân hỏa ngưng kết.
"A!"
Trạm Đài Linh Lan dựng tóc gáy, nhũ bạch sắc quang hoa dấy lên chặn bạch sắc thần hỏa.
"Chân nguyên của ngươi vô cùng vô tận hả?" Trạm Đài Linh Lan không nghe thấy tiếng Ngụy Tác nhưng nhờ uy năng đặc biệt của Hư không kim hồ mà thấy được nhất cử nhất động của gã, qua khóe miệng mà nhận ra.
Trạm Đài Linh Lan suy sụp.
Thật ra y còn một ít đơn dược, chân nguyên có thể cầm cự một thời gian nhưng Ngụy Tác kích phát bạch sắc thần hỏa xuyên qua mọi thứ, sóng âm vô hình vạch qua là thấm vào quang hoa, thiêu đốt Hư không kim hồ. Chỉ một tích tắc là y thấy mình như thành vịt quay.
"A!" Cùng tiếng rú, Trạm Đài Linh Lan mang theo hỏa nhiệt khí tức từ hư không lao ra.
"Chát!"
Hư không kim hồ bị y ném vào Ngụy Tác, đồng thời y cắm cổ chạy.
Y định dùng Hư không kim hồ thu hút chú ý của Ngụy Tác.
"À? Như Lai thần mang vô dụng, người có bảo vật ngăn chặn thần thức?" Ngụy Tác quyết không tha cho Trạm Đài Linh Lan, từ Sa tịnh không gian ra, biết đã qua hơn hai trăm năm, Trạm Đài Linh Lan đã thoát khốn, gã trừ tu luyện Tịnh niệm tâm kiếm thì thời gian dòn hết vào tu luyện Động Thiên thần hỏa, từ mấy ngày trước đã tham ngộ xong, quyết không để y thoát. Hiện tại chiêu đó của Trạm Đài Linh Lan không uy hiếp được gã. Gã bỏ qua Hư không kim hồ, Như Lai thần mang giáng tới nhưng bực mình lẩm bẩm vì Như Lai thần mang không có tác dụng, như thể có uy năng vô hình ngăn chặn thần thức gã xung kích.
Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, Ngụy Tác vẫn phát Hoàng thiên diệt thức nhãn rồi Động Hư bộ pháp, đến cạnh Trạm Đài Linh Lan.
Gã kích phát Hoàng thiên diệt thức nhãn để người ta không nhận ra Động Hư bộ pháp.
Dạo này gã thấy không để bị nhận ra rất có lợi, ít nhất đối phương không đến nỗi vừa nghe thấy gã là như lâm đại địch, chuẩn bị cả mớ đồ đối phó. Còn khi tưởng chắc thắng nhưng rồi nhận ra không phải đối thủ thì nét mặt đó khiến gã rất thích.
Như Trạm Đài Linh Lan.
Lúc này y nhìn Ngụy Tác với ba phần hoảng loạn, ba phần điên cuồng, bốn phần sợ hãi, nét mặt cực kỳ phức tạp.
Trong hơn hai trăm năm này, Trạm Đài Linh Lan lĩnh ngộ nhiều môn pháp vực, đột phá chân tiên rồi thì uy năng thuật pháp hơn xa Ngụy Tác, nếu biết rõ từ đầu, kéo giãn cự ly rồi dùng uy năng thuật pháp sẽ bức gã không lại gần được. Nhưng y lầm ở chỗ kéo gã về gần nên không thể thoát được.
"Chát!" Ngụy Tác không hề chần chừ, diễn hóa Đăng tiên pháp vực và Thái cổ hung hỏa pháp vực giảm bớt chân tiên uy năng của Trạm Đài Linh Lan, giáng quyền vào tâm mạch y.
Trạm Đài Linh Lan tuy đã đột phá đến chân tiên, nhưng trúng đòn như thế thì không chịu nổi, phun ra nghịch huyết và tinh khí, như quả cầu da bị đâm thủng, chân tiên thần quang rung lên rồi tắt đi.
"Hắc hắc", thấy Trạm Đài Linh Lan không còn sức chống cự, Ngụy Tác đương nhiên không khách khí, mấy đạo quang hoa bắn ra hạ cấm chế.
Hạ mấy đạo cấm chế đoạn Ngụy Tác thấy chân nguyên Trạm Đài Linh Lan hiện tại hơn mình một chút, vẫn chưa an toàn nên dùng lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm quay trong thể nội khiến kinh mạch chủ yếu của y tan hết, sinh cơ dần suy kiệt thì gã mới vỗ tay, đại công cáo thành, dùng hân nguyên hút y lên.
Với Ngụy Tác và Trạm Đài Linh Lan chỉ là vài tích tắc nhưnng với tu sĩ Thiên Huyền minh trong thành, kể cả Ngân Chúc thần quân thì chỉ thấy bạch quang lóe lên, Ngụy Tác đã xách Trạm Đài Linh Lan đứng trên không.
Ngụy Tác đã đổi sang phổ thông thanh sắc pháp y!
"Ngươi có ăn thịt cùng Thiên Huyền minh không?"
Xách Trạm Đài Linh Lan quay về, Ngụy Tác hỏi Ngân Chúc thần quân đang run rẩy trên không.
"Được! Được! Ta ăn thịt!" Ngân Chúc thần quân suy sụp, cảm thấy Ngụy Tác còn đáng sợ hơn vực ngoại thiên ma trong truyền thuyết.
"Đi." Ngụy Tác liếc Ngân Chúc thần quân rồi mỉm với hướng vào Tây Hải thành, "Chư vị đạo hữu, ngần ấy năm không gặp, vẫn thế chứ!"
Tu sĩ Tây Hải thành còn đang kinh hãi, còn Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như, Lệ Nhược Hải đã biết là Ngụy Tác thì không nén được, lao lên vây lấy gã.
"Ngụy đại ca, ngần ấy năm nay các vị đi đâu?"
Trưởng Tôn Tiểu Như đập tim thình thịch, mặt đỏ lên nhưng giọng đã nghẹn lại. Hơn hai trăm năm nay, nàng ta đã thấy vô số sinh tử, tu thành Thần huyền ngũ trọng đại năng, nhưng thấy Ngụy Tác sống nhăn xuất hiện trước mặt thì không nén được kích động.
Không chỉ Ngân Chúc thần quân của Nghịch Hỏa minh mà tu sĩ Thiên Huyền minh trong Tây Hải thành cũng điên cuồng.
Chân tiên lại bị phân yêu thú chặn miệng?
Nếu việc này được ghi vào điển tịch, ai nhìn thấy cũng thấy hoang đường cực điểm, sẽ mắng mười tám đời tổ tông tu sĩ nào ghi lại, vì lừa gì thì lừa chứ không nên coi thường trí tuệ đời sau.
Chân tiên là gì?
Là cao thủ ở tu đạo giới thời đại nào cũng được ngưỡng vọng.
Dù có đại năng càng lợi hại có thể đánh cho chân tiên không thể trả đòn, thì họ đâu có rỗi hơi, đâu có không giữ phong phạm đại nhân vật mà dùng chiêu phân yêu thú.
Không phải tự giảm thân phận kiểu người lớn nghịch đất sao?
"Ha ha!" Trưởng Tôn Tiểu Như cười ha hả, không còn phong phạm thục nữ, như thiếu nữ ngây thơ tết tóc năm xưa. Nếu so với đại năng trong truyền thuyết thì thần tượng đó không phải nàng ta.
Tâm Hữu Lan cũng bật cười. Đó mới là tác phong của Ngụy Tác, lúc nàng ta lần đầu thấy gã thì gã đang so sánh với một thiếu chủ không rõ mặt, còn giả đò lừa đối phương tăng phần cược. Ngụy Tác hiện tại đang thể hiện phong phạm của tiểu gian thương Linh Nhạc thành.
"Hả...!!!!"
Trạm Đài Linh Lan kinh hãi xen lẫn uất ức.
Y kinh hãi vì người vốn đã chết hai trăm mấy chục năm sao có thể đột nhiên xuất hiện như thế được? Sao gã vẫn chưa chết! Chết! Chết! Chết! Trạm Đài Linh Lan chỉ hi vọng Ngụy Tác chết, tích tắc đó óc y hình thành hồi âm.
Y thụ thương vì đòn đầu tiên của Ngụy Tác suýt lấy mạng y, quyền thứ hai khiến bụng y cũng thủng.
Thêm một quyền nữa thì dù tiên nguyên của y cũng không thể vận lên.
Y ấm ức vì có nên nhổ thứ trong miệng ra không.
Ngụy Tác ở cách y không xa, với gã thì đó không phải là cự ly, thần thức và tốc độ công kích cyar gã thật khiến người ta phải hỏi ông trời xem còn thiên lý nữa không. Y muốn thổ ra cũng cần thời gian, nên vừa lóe lên ý nghĩ này là y nhận ra không nên lãng phí thời gian và nguyên khí, cứ để vật đó trong mồm.
Phân yêu thú bị ép thành như đá, không phải kịch độc chi vật, cũng không phải Diệt tuyệt kim đơn.
"Chát!" Ai nấy thấy trên mình y lóe kim quang, miệng cắn thứ đó, Hư không kim hồ tưởng đã biến mất lại xuất hiện.
"Ngươi làm gì được ta?" Trạm Đài Linh Lan nhìn Ngụy Tác với ánh mắt đó, Hư không kim hồ lóe lên đưa y ẩn vào hư không.
"Phù!"
Điều khiển Hư không kim hồ ẩn vào hư không, Trạm Đài Linh Lan nhổ ra, liếm môi, "Mẹ nó chứ, định bắt ta ăn hả, ta nhổ ra này."
"A!" Nhưng y lập tức há miệng kinh hãi, suýt nữa nuốt lại thứ vừa nhổ ra vì y vừa ẩn vào hư không thì Ngụy Tác bật cười, "Thế nào, tưởng như trước đây, trốn đi là xong hả?" Đồng thời, Trạm Đài Linh Lan đột nhiên nhận ra hư không quanh Hư không kim hồ có sóng vô hình quét qua.
Tích tắc đó, Trạm Đài Linh Lan có cảm giác Ngụy Tác cách hư không nhìn rõ y và Hư không kim hồ.
"Chát!"
Y và Hư không kim hồ đột nhiên cháy rực bạch sắc thần hỏa!
Bao trùm cả hư không!
Bạch sắc thần hỏa có thể nung chảy cả thần thiết, hoàn toàn do thái dương chân hỏa ngưng kết.
"A!"
Trạm Đài Linh Lan dựng tóc gáy, nhũ bạch sắc quang hoa dấy lên chặn bạch sắc thần hỏa.
"Chân nguyên của ngươi vô cùng vô tận hả?" Trạm Đài Linh Lan không nghe thấy tiếng Ngụy Tác nhưng nhờ uy năng đặc biệt của Hư không kim hồ mà thấy được nhất cử nhất động của gã, qua khóe miệng mà nhận ra.
Trạm Đài Linh Lan suy sụp.
Thật ra y còn một ít đơn dược, chân nguyên có thể cầm cự một thời gian nhưng Ngụy Tác kích phát bạch sắc thần hỏa xuyên qua mọi thứ, sóng âm vô hình vạch qua là thấm vào quang hoa, thiêu đốt Hư không kim hồ. Chỉ một tích tắc là y thấy mình như thành vịt quay.
"A!" Cùng tiếng rú, Trạm Đài Linh Lan mang theo hỏa nhiệt khí tức từ hư không lao ra.
"Chát!"
Hư không kim hồ bị y ném vào Ngụy Tác, đồng thời y cắm cổ chạy.
Y định dùng Hư không kim hồ thu hút chú ý của Ngụy Tác.
"À? Như Lai thần mang vô dụng, người có bảo vật ngăn chặn thần thức?" Ngụy Tác quyết không tha cho Trạm Đài Linh Lan, từ Sa tịnh không gian ra, biết đã qua hơn hai trăm năm, Trạm Đài Linh Lan đã thoát khốn, gã trừ tu luyện Tịnh niệm tâm kiếm thì thời gian dòn hết vào tu luyện Động Thiên thần hỏa, từ mấy ngày trước đã tham ngộ xong, quyết không để y thoát. Hiện tại chiêu đó của Trạm Đài Linh Lan không uy hiếp được gã. Gã bỏ qua Hư không kim hồ, Như Lai thần mang giáng tới nhưng bực mình lẩm bẩm vì Như Lai thần mang không có tác dụng, như thể có uy năng vô hình ngăn chặn thần thức gã xung kích.
Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, Ngụy Tác vẫn phát Hoàng thiên diệt thức nhãn rồi Động Hư bộ pháp, đến cạnh Trạm Đài Linh Lan.
Gã kích phát Hoàng thiên diệt thức nhãn để người ta không nhận ra Động Hư bộ pháp.
Dạo này gã thấy không để bị nhận ra rất có lợi, ít nhất đối phương không đến nỗi vừa nghe thấy gã là như lâm đại địch, chuẩn bị cả mớ đồ đối phó. Còn khi tưởng chắc thắng nhưng rồi nhận ra không phải đối thủ thì nét mặt đó khiến gã rất thích.
Như Trạm Đài Linh Lan.
Lúc này y nhìn Ngụy Tác với ba phần hoảng loạn, ba phần điên cuồng, bốn phần sợ hãi, nét mặt cực kỳ phức tạp.
Trong hơn hai trăm năm này, Trạm Đài Linh Lan lĩnh ngộ nhiều môn pháp vực, đột phá chân tiên rồi thì uy năng thuật pháp hơn xa Ngụy Tác, nếu biết rõ từ đầu, kéo giãn cự ly rồi dùng uy năng thuật pháp sẽ bức gã không lại gần được. Nhưng y lầm ở chỗ kéo gã về gần nên không thể thoát được.
"Chát!" Ngụy Tác không hề chần chừ, diễn hóa Đăng tiên pháp vực và Thái cổ hung hỏa pháp vực giảm bớt chân tiên uy năng của Trạm Đài Linh Lan, giáng quyền vào tâm mạch y.
Trạm Đài Linh Lan tuy đã đột phá đến chân tiên, nhưng trúng đòn như thế thì không chịu nổi, phun ra nghịch huyết và tinh khí, như quả cầu da bị đâm thủng, chân tiên thần quang rung lên rồi tắt đi.
"Hắc hắc", thấy Trạm Đài Linh Lan không còn sức chống cự, Ngụy Tác đương nhiên không khách khí, mấy đạo quang hoa bắn ra hạ cấm chế.
Hạ mấy đạo cấm chế đoạn Ngụy Tác thấy chân nguyên Trạm Đài Linh Lan hiện tại hơn mình một chút, vẫn chưa an toàn nên dùng lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm quay trong thể nội khiến kinh mạch chủ yếu của y tan hết, sinh cơ dần suy kiệt thì gã mới vỗ tay, đại công cáo thành, dùng hân nguyên hút y lên.
Với Ngụy Tác và Trạm Đài Linh Lan chỉ là vài tích tắc nhưnng với tu sĩ Thiên Huyền minh trong thành, kể cả Ngân Chúc thần quân thì chỉ thấy bạch quang lóe lên, Ngụy Tác đã xách Trạm Đài Linh Lan đứng trên không.
Ngụy Tác đã đổi sang phổ thông thanh sắc pháp y!
"Ngươi có ăn thịt cùng Thiên Huyền minh không?"
Xách Trạm Đài Linh Lan quay về, Ngụy Tác hỏi Ngân Chúc thần quân đang run rẩy trên không.
"Được! Được! Ta ăn thịt!" Ngân Chúc thần quân suy sụp, cảm thấy Ngụy Tác còn đáng sợ hơn vực ngoại thiên ma trong truyền thuyết.
"Đi." Ngụy Tác liếc Ngân Chúc thần quân rồi mỉm với hướng vào Tây Hải thành, "Chư vị đạo hữu, ngần ấy năm không gặp, vẫn thế chứ!"
Tu sĩ Tây Hải thành còn đang kinh hãi, còn Trưởng Tôn Cảnh, Trưởng Tôn Tiểu Như, Lệ Nhược Hải đã biết là Ngụy Tác thì không nén được, lao lên vây lấy gã.
"Ngụy đại ca, ngần ấy năm nay các vị đi đâu?"
Trưởng Tôn Tiểu Như đập tim thình thịch, mặt đỏ lên nhưng giọng đã nghẹn lại. Hơn hai trăm năm nay, nàng ta đã thấy vô số sinh tử, tu thành Thần huyền ngũ trọng đại năng, nhưng thấy Ngụy Tác sống nhăn xuất hiện trước mặt thì không nén được kích động.
/1284
|