"Xem ra thiên kiếp còn chừng nửa tuần hương là các Hoang tộc đại năng sẽ chết sạch."
Ngụy Tác gào lên câu "Các vị hảo huynh đệ, đa tạ các vị giúp đỡ chống lại thiên kiếp!" xong thì hào hứng, rõ ràng nhìn thấy các Hoang tộc đại năng suy sụp cả nhục thân và tâm lý.
Dù các Hoang tộc đại năng còn sống, Ngụy Tác chỉ cần sống sót thì với nhục thân, trừ Bát tí Hoang tộc đại năng ra, còn lại gã đều dễ dàng hạ được.
Bất hạnh là chốc sau, Ngụy Tác thấy mình cũng không chống nổi.
"Còn bao lâu nữa, thiên kiếp không lẽ vô tận?"
Đại đế thánh tuyền thủy đích xác huyền diệu kinh nhân, bình thường mà sử dụng thì có lẽ không đạt tác dụng đến thế nhưng ở trong thiên, đại đạo thần văn ẩn chứa trong đó như được thiên uy tôi luyện, trực tiếp dung hợp vào thể nội, trước kia gã cho rằng nhục thân của mình đủ chống lại cổ đế thi nhưng hiện tại dù chống lại chân tiên oanh kích cũng được.
Đại đế thánh tuyền thủy đang tan dần dược lực băng lãnh. Đại đế thánh tuyền thủy tiêu hao hết thì tinh khí của Nguyên thủy thần căn cũng chảy ồ ạt như nước trong chậu thủng.
Tuy gã còn chống nổi, chỉ là toàn thân bị cắm dao, thương tổn không nhẹ, nhiều lỗ thủng cần bổ sung tinh khí nhưng còn hơn toàn thân bị đại phủ chẻ lên.
Cứ thế này, Nguyên thủy thần mộc thần căn cũng không chịu được bao lâu, Ngụy Tác hơi hoảng.
Đại chư thiên tạo hóa bình đã đổi mày, tựa hồ ánh lên lục quang, xem ra có thể phá được.
Lúc đó Ngụy Tác không dám toàn lực đập Đại chư thiên tạo hóa bình nữa, vạn nhất bọn Linh Lung Thiên và Cơ Nhã ra được thì gã không thể che chở, đấy mới thật là muốn khóc mà không có nước mắt, phải khi thiên kiếp sắp kết thúc mới đập.
"Không biết bọn Vương Vô Nhất chết chưa."
Ngụy Tác rất nhớ hỗn kim sắc tàn phiến, nếu có nó thì sẽ nhẹ hơn nhiều, quan trọng là thiên kiếp không có vẻ gì sẽ giảm, gã không biết bọn Vương Vô Nhất đang ở đâu, đừng nói vượt thiên kiếp tiến tới.
"A!"
Vốn gã không còn pháp bảo và pháp khí thích hợp chống lại thiên kiếp nữa, nhưng thứ thai thể không đủ độ thì với thiên kiếp không bằng cả tờ giấy, có điều gã đang hoảng lên.
Dù là lớp giấy cũng có tác dụng ngăn cách, nên hú vang đoạn gã ném hết ra.
Hiện tại trừ hôi sắc thủ trạc của Linh Lung Thiên không biết là thứ biến thái gì mà gặp thiên kiếp cũng bất động, nạp bảo cổ giới và nạp bảo thủ trạc bị gã nắm trong tay nhưng cũng sắp tan chảy, những thứ ở trong mà không dùng thì sẽ bị hỏng hết.
Gã vớ vét sơn môn Hoàng Thiên đạo, gom mấy kho pháp bảo và pháp khí lại, túy thứ thích hợp chống lại thiên kiếp không nhiều nhưng đê giai pháp bảo và pháp khí được coi như linh thạch lại nhiều khôn xiết.
Ngụy Tác ném ra mấy trăm pháp bảo và pháp khí, đều không thể dùng chân nguyên điều khiển, lơ lửng như pháp thuẫn.
Trông như cố ý hủy hoại pháp bảo và pháp khí, tu sĩ ở ngoài quan sát thiên kiếp đều mỗi nháy mắt là có mấy trăm món bị thiêu tan thành.
...
"Chỉ còn lại phi kiếm cánh cửa?"
Ngụy Tác không biết còn chống đỡ bao lâu, ít nhất các pháp khí cùng pháp bảo chân còn chút tác dụng, bị thiêu thành khí vẫn có thể cách tuyệt một phần tinh thần xạ tuyến, sau một lúc gã phát hiện trong nạp bảo thủ trạc và nạp bảo cổ giới cạn hết pháp bảo và pháp khí, chỉ còn một thức ở trong góc mà gã suýt quên đi.
Vật này gã luyện chế từ xưa, từng lập công lao hãn mã: phi kiếm cánh cửa "Nhĩ muội yêu".
Phi kiếm cánh cửa theo gã sớm nhất, tuy với thần thông hiện tại thì búng tay là mẻ một miếng nhưng gã đã bọc một lớp Yên ma tinh, trông vẫn lấp lánh, quang hoa như mới.
"À? Giá..."
Gã chỉ còn lại phi kiếm cánh cửa, lấy ra là gã chợt tròn mắt.
Tuyết bạch sắc thần quang tắt hết, Kim phong hỏa tuyến, Cửu thiên âm phong cũng nhạt dần, khí tức diệt thế giữa thiên địa tựa hồ cũng tiêu tan.
"Thiên kiếp sắp kết thúc! Sau cùng ta cũng qua được!"
Ngụy Tác hiểu ra!
"Thiên kiếp sắp kết thúc! Ngụy Tác sắp độ kiếp thành công!"
Mọi tu sĩ ở ngoài còn rõ hơn, tích tắc đó họ chịu xung kích thị giác còn hơn Ngụy Tác.
Họ thấy Ngụy Tác rút phi kiếm cánh cửa lấp lánh ra là thiên kiếp nhạt đi, như ông trời cũng bị thanh kiếm "uy phong lẫm lẫm" đó dọa nạt.
"Nhĩ muội yêu!" Nhiều tu sĩ đã nghe đến uy danh của phi kiếm này thì đều kêu lên như thế.
"Choang!"
Biết thiên kiếp sắp kết thúc, Ngụy Tác không chần chừ, dốc toàn lực, một tay cầm Đại chư thiên tạo hóa bình, tay kia giáng lên.
Đại chư thiên tạo hóa bình hơi lõm vào.
Keng!
"A!"
Thấy thế, gã không hiểu tâm trạng thế nào nữa, hú vang rồi liên tục đập lên Đại chư thiên tạo hóa bình.
Hiện tại thần huyền của gã chưa dừng biến hóa, nhục thân như tiên binh, là thủ đoạn mạnh nhất của gã.
Đấy là cảnh tượng chấn nhiếp lòng người, đứng giữa thiên kiếp mà Ngụy Tác mặc kệ cho uy năng xung kích lên mình, cứ liều mạng đập vào Đại chư thiên tạo hóa bình.
Mỗi đòn giáng xuống là thiên kiếp uy năng chung quanh bị chấn tan không ít, tu sĩ thấy thế đều tưởng tượng được sức mạnh cỡ nào.
Các tu sĩ đều thấy Ngụy Tác mỗi lân vung tay là bắn lên vô số quang tinh, như vô số thần thiết tứ tán.
Nhục thân Ngụy Tác tuy siêu phàm đến mức phổ thông tu sĩ khó tưởng tượng nổi nhưng Đại chư thiên tạo hóa bình là đế khí, tuy thân bình xuất hiện phá tổn, nhưng mỗi đòn là xương tay gã cũng như tan ra.
Có điều gã như không biết đau cứ liên tiếp giáng xuống, ai nhìn thấy cũng thấy tựa hồ tay mình bị rút gân, mà gã vẫn liên tục đập.
"Ra mau! Phá này!"
Ngụy Tác không rõ dốc toàn thân lực khí giáng bao nhiêu đòn nhưng Nguyên thủy thần mộc thần căn đã khô kiệt tinh khí, linh dược cũng tiêu hao sạch, bị thiên kiếp uy năng tàn dư xung kích, thể nội gã bị thương nghiêm trọng nhưng gã bất chấp.
Đại chư thiên tạo hóa bình bị gã đập bẹt, bề mặt thoáng có vết nứt.
Dù chống được hay không thì gã phải đập vỡ Đại chư thiên tạo hóa bình đã!
"Thiên kiếp sắp tan rồi!"
"Còn ba vực ngoại thiên ma không chết!"
Nhiều tu sĩ đột nhiên rống lên.
Trên tầng không vô tận đã trong trẻo trở lại, không còn thiên kiếp uy năng, vạn dặm quanh Ngụy Tác đều hiện rõ.
Lúc trước, pháp khí luôn hướng sang Ngụy Tác, ai cũng bị cảnh gã đập Đại chư thiên tạo hóa bình hấp dẫn, không ai chú ý đến phe Hoang tộc đại năng, hiện tại thiên kiếp uy năng tan biến thì nhiều người thấy còn ba vực ngoại thiên ma chưa chết!
Ba vực ngoại thiên ma đều thoi thóp, Bát tí Hoang tộc đại năng hiện tại chỉ còn bốn tay, bốn tay vì chống lại thiên kiếp mà tan nát.
Hai vực ngoại thiên ma còn lại là Tứ tí hoang tộc đại năng và Hoang tộc đại năng chỉ có hai tay nhưng toàn thân mọc vảy.
Ba Hoang tộc đại năng này dù nguyên khí dao động hay khí huyết sinh cơ đều như nến trước gió, sắp tắt đến nơi.
"A!"
Khi nhiều người thấy ba Hoang tộc đại năng thoi thóp thì cả ba cũng thấy Ngụy Tác, trong một tích tắc tất cả đều kinh hô. Choang! Ngụy Tác giáng mạnh xuống, Đại chư thiên tạo hóa đột nhiênphát ra mấy chục tia lam bạch sắc quang mang chói lòa, cái bình nứt ra rồi tan vỡ!
Ngụy Tác gào lên câu "Các vị hảo huynh đệ, đa tạ các vị giúp đỡ chống lại thiên kiếp!" xong thì hào hứng, rõ ràng nhìn thấy các Hoang tộc đại năng suy sụp cả nhục thân và tâm lý.
Dù các Hoang tộc đại năng còn sống, Ngụy Tác chỉ cần sống sót thì với nhục thân, trừ Bát tí Hoang tộc đại năng ra, còn lại gã đều dễ dàng hạ được.
Bất hạnh là chốc sau, Ngụy Tác thấy mình cũng không chống nổi.
"Còn bao lâu nữa, thiên kiếp không lẽ vô tận?"
Đại đế thánh tuyền thủy đích xác huyền diệu kinh nhân, bình thường mà sử dụng thì có lẽ không đạt tác dụng đến thế nhưng ở trong thiên, đại đạo thần văn ẩn chứa trong đó như được thiên uy tôi luyện, trực tiếp dung hợp vào thể nội, trước kia gã cho rằng nhục thân của mình đủ chống lại cổ đế thi nhưng hiện tại dù chống lại chân tiên oanh kích cũng được.
Đại đế thánh tuyền thủy đang tan dần dược lực băng lãnh. Đại đế thánh tuyền thủy tiêu hao hết thì tinh khí của Nguyên thủy thần căn cũng chảy ồ ạt như nước trong chậu thủng.
Tuy gã còn chống nổi, chỉ là toàn thân bị cắm dao, thương tổn không nhẹ, nhiều lỗ thủng cần bổ sung tinh khí nhưng còn hơn toàn thân bị đại phủ chẻ lên.
Cứ thế này, Nguyên thủy thần mộc thần căn cũng không chịu được bao lâu, Ngụy Tác hơi hoảng.
Đại chư thiên tạo hóa bình đã đổi mày, tựa hồ ánh lên lục quang, xem ra có thể phá được.
Lúc đó Ngụy Tác không dám toàn lực đập Đại chư thiên tạo hóa bình nữa, vạn nhất bọn Linh Lung Thiên và Cơ Nhã ra được thì gã không thể che chở, đấy mới thật là muốn khóc mà không có nước mắt, phải khi thiên kiếp sắp kết thúc mới đập.
"Không biết bọn Vương Vô Nhất chết chưa."
Ngụy Tác rất nhớ hỗn kim sắc tàn phiến, nếu có nó thì sẽ nhẹ hơn nhiều, quan trọng là thiên kiếp không có vẻ gì sẽ giảm, gã không biết bọn Vương Vô Nhất đang ở đâu, đừng nói vượt thiên kiếp tiến tới.
"A!"
Vốn gã không còn pháp bảo và pháp khí thích hợp chống lại thiên kiếp nữa, nhưng thứ thai thể không đủ độ thì với thiên kiếp không bằng cả tờ giấy, có điều gã đang hoảng lên.
Dù là lớp giấy cũng có tác dụng ngăn cách, nên hú vang đoạn gã ném hết ra.
Hiện tại trừ hôi sắc thủ trạc của Linh Lung Thiên không biết là thứ biến thái gì mà gặp thiên kiếp cũng bất động, nạp bảo cổ giới và nạp bảo thủ trạc bị gã nắm trong tay nhưng cũng sắp tan chảy, những thứ ở trong mà không dùng thì sẽ bị hỏng hết.
Gã vớ vét sơn môn Hoàng Thiên đạo, gom mấy kho pháp bảo và pháp khí lại, túy thứ thích hợp chống lại thiên kiếp không nhiều nhưng đê giai pháp bảo và pháp khí được coi như linh thạch lại nhiều khôn xiết.
Ngụy Tác ném ra mấy trăm pháp bảo và pháp khí, đều không thể dùng chân nguyên điều khiển, lơ lửng như pháp thuẫn.
Trông như cố ý hủy hoại pháp bảo và pháp khí, tu sĩ ở ngoài quan sát thiên kiếp đều mỗi nháy mắt là có mấy trăm món bị thiêu tan thành.
...
"Chỉ còn lại phi kiếm cánh cửa?"
Ngụy Tác không biết còn chống đỡ bao lâu, ít nhất các pháp khí cùng pháp bảo chân còn chút tác dụng, bị thiêu thành khí vẫn có thể cách tuyệt một phần tinh thần xạ tuyến, sau một lúc gã phát hiện trong nạp bảo thủ trạc và nạp bảo cổ giới cạn hết pháp bảo và pháp khí, chỉ còn một thức ở trong góc mà gã suýt quên đi.
Vật này gã luyện chế từ xưa, từng lập công lao hãn mã: phi kiếm cánh cửa "Nhĩ muội yêu".
Phi kiếm cánh cửa theo gã sớm nhất, tuy với thần thông hiện tại thì búng tay là mẻ một miếng nhưng gã đã bọc một lớp Yên ma tinh, trông vẫn lấp lánh, quang hoa như mới.
"À? Giá..."
Gã chỉ còn lại phi kiếm cánh cửa, lấy ra là gã chợt tròn mắt.
Tuyết bạch sắc thần quang tắt hết, Kim phong hỏa tuyến, Cửu thiên âm phong cũng nhạt dần, khí tức diệt thế giữa thiên địa tựa hồ cũng tiêu tan.
"Thiên kiếp sắp kết thúc! Sau cùng ta cũng qua được!"
Ngụy Tác hiểu ra!
"Thiên kiếp sắp kết thúc! Ngụy Tác sắp độ kiếp thành công!"
Mọi tu sĩ ở ngoài còn rõ hơn, tích tắc đó họ chịu xung kích thị giác còn hơn Ngụy Tác.
Họ thấy Ngụy Tác rút phi kiếm cánh cửa lấp lánh ra là thiên kiếp nhạt đi, như ông trời cũng bị thanh kiếm "uy phong lẫm lẫm" đó dọa nạt.
"Nhĩ muội yêu!" Nhiều tu sĩ đã nghe đến uy danh của phi kiếm này thì đều kêu lên như thế.
"Choang!"
Biết thiên kiếp sắp kết thúc, Ngụy Tác không chần chừ, dốc toàn lực, một tay cầm Đại chư thiên tạo hóa bình, tay kia giáng lên.
Đại chư thiên tạo hóa bình hơi lõm vào.
Keng!
"A!"
Thấy thế, gã không hiểu tâm trạng thế nào nữa, hú vang rồi liên tục đập lên Đại chư thiên tạo hóa bình.
Hiện tại thần huyền của gã chưa dừng biến hóa, nhục thân như tiên binh, là thủ đoạn mạnh nhất của gã.
Đấy là cảnh tượng chấn nhiếp lòng người, đứng giữa thiên kiếp mà Ngụy Tác mặc kệ cho uy năng xung kích lên mình, cứ liều mạng đập vào Đại chư thiên tạo hóa bình.
Mỗi đòn giáng xuống là thiên kiếp uy năng chung quanh bị chấn tan không ít, tu sĩ thấy thế đều tưởng tượng được sức mạnh cỡ nào.
Các tu sĩ đều thấy Ngụy Tác mỗi lân vung tay là bắn lên vô số quang tinh, như vô số thần thiết tứ tán.
Nhục thân Ngụy Tác tuy siêu phàm đến mức phổ thông tu sĩ khó tưởng tượng nổi nhưng Đại chư thiên tạo hóa bình là đế khí, tuy thân bình xuất hiện phá tổn, nhưng mỗi đòn là xương tay gã cũng như tan ra.
Có điều gã như không biết đau cứ liên tiếp giáng xuống, ai nhìn thấy cũng thấy tựa hồ tay mình bị rút gân, mà gã vẫn liên tục đập.
"Ra mau! Phá này!"
Ngụy Tác không rõ dốc toàn thân lực khí giáng bao nhiêu đòn nhưng Nguyên thủy thần mộc thần căn đã khô kiệt tinh khí, linh dược cũng tiêu hao sạch, bị thiên kiếp uy năng tàn dư xung kích, thể nội gã bị thương nghiêm trọng nhưng gã bất chấp.
Đại chư thiên tạo hóa bình bị gã đập bẹt, bề mặt thoáng có vết nứt.
Dù chống được hay không thì gã phải đập vỡ Đại chư thiên tạo hóa bình đã!
"Thiên kiếp sắp tan rồi!"
"Còn ba vực ngoại thiên ma không chết!"
Nhiều tu sĩ đột nhiên rống lên.
Trên tầng không vô tận đã trong trẻo trở lại, không còn thiên kiếp uy năng, vạn dặm quanh Ngụy Tác đều hiện rõ.
Lúc trước, pháp khí luôn hướng sang Ngụy Tác, ai cũng bị cảnh gã đập Đại chư thiên tạo hóa bình hấp dẫn, không ai chú ý đến phe Hoang tộc đại năng, hiện tại thiên kiếp uy năng tan biến thì nhiều người thấy còn ba vực ngoại thiên ma chưa chết!
Ba vực ngoại thiên ma đều thoi thóp, Bát tí Hoang tộc đại năng hiện tại chỉ còn bốn tay, bốn tay vì chống lại thiên kiếp mà tan nát.
Hai vực ngoại thiên ma còn lại là Tứ tí hoang tộc đại năng và Hoang tộc đại năng chỉ có hai tay nhưng toàn thân mọc vảy.
Ba Hoang tộc đại năng này dù nguyên khí dao động hay khí huyết sinh cơ đều như nến trước gió, sắp tắt đến nơi.
"A!"
Khi nhiều người thấy ba Hoang tộc đại năng thoi thóp thì cả ba cũng thấy Ngụy Tác, trong một tích tắc tất cả đều kinh hô. Choang! Ngụy Tác giáng mạnh xuống, Đại chư thiên tạo hóa đột nhiênphát ra mấy chục tia lam bạch sắc quang mang chói lòa, cái bình nứt ra rồi tan vỡ!
/1284
|