Đạo đồ diễn hóa quá rõ, với tiên linh căn và tu vi của Ngụy Tác thử khắc thì khống chế đại đạo pháp vực của Đăng Tiên tông tổ sư còn đơn giản hơn hóa ra thần văn được Linh Lung Thiên truyền cho.
"Y đã lĩnh ngộ được các loại ảo diệu!"
Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân, Vũ Hoàng chân nhân cùng Cơ Nhã đều nhướng mày, qua thần sắc biến hóa của Ngụy Tác mà nhận ra.
Thực tế chỉ mười mấy tích tắc ngắn ngủi.
Chân nguyên tu vi cần tích lũy liên tục còn cảm ngộ đều chỉ trong tích tắc, nên tu đạo giới mới có "Đốn ngộ".
“Chát!”
Ngụy Tác vẫn bất động, nhưng thứ gì đó vô hình nhưng lại như thực chất đột nhiên phát ra, rải vào thiên địa.
"Xem ra y cảm ngộ thập phần thuận lợi, đã lần ra nguyên khí quy tắc của môn đại đạo pháp vực này." Nguyên Âm lão tổ gật đầu, truyền âm. Lão không chỉ nắm vững một môn đại đạo pháp vực, lại là tiền bối, nên biết rõ trạng thái cảm tri của Ngụy Tác.
Ngụy Tác như đang ở trong chốn huyền diệu toàn là các loại dây đàn và quang ti bay múa.
Cảm ngộ đạo đồ xong, gã chợt thấy rõ nhiều nguyên khí quy tắc trong thiên địa, tiếp đó quỹ tích cố định do đạo đồ diễn hóa từ đầu lại được gã tìm ra.
Gã bỏ mặt thiên địa nguyên khí khác, dây đàn và quang ti còn lại tựa hồ tan biến khỏi cảm tri, quanh mình chỉ còn lại mấy chục quỹ tích lưu động từ đạo đồ ban đầu.
Thiên địa không còn gì nữa, gã “nhìn” thấy mấy chục quỹ tích, cảm giác này cực kỳ rõ, gã thậm chí cảm động không nói thành lời. Lần đầu tiên gã chạm đến đạo, đến bản nguyên.
"Choang!"
Cùng lúc, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong Đăng Tiên tông chi.
"Lại có thần huyền đại năng đến!"
"Lại một thần huyền đại năng phi phàm!"
Đăng Tiên thành lại sôi lên, một thân ảnh lướt giữa thiên địa lao tới.
Thiên địa trước mắt y biến thành hắc bạch lưỡng sắc, như thanh thủy mặc.
Thần huyền khí tức ngưng thành sát ý lẫm liệt chọc vào Đăng Tiên tông.
"Vũ Hóa Ứng Thiên!"
Tiếng chuông vừa vang, mắt Ngụy Tác vốn nhắm chợt mở bừng, tin tức đưa vào khiến bọn gã biết là ai. "Ầm", không hề lãng phí thời gian, Ngụy Tác tạm thời dừng cảm ngộ đại đạo pháp vực mà khu động thủy linh nguyên khí, gột rửa Đăng tiên tiên thai, vô số tinh mang dấy lên luyện hóa linh nguyên.
"Ngụy Tác, Hỏa Vực thần vương đến nơi thì ta cũng tới cùng giết ngươi!" Vũ Hóa Ứng Thiên cất tiếng vang vọng thiên địa, tu sĩ Đăng Tiên thành đều nghe rõ.
"Trời đất! Lại thêm một thần huyền đại năng! Thần huyền đại năng như đem theo thiên địa này lại không đứng về phía Ngụy Tác!"
"Ngần ấy đại năng cùng đến Vân Linh đại lục diệt Ngụy Tác, y sống được sao!"
Tu sĩ quanh Đăng Tiên thành đều không nói thành lời, ai cũng cho là Ngụy Tác chết chắc.
Trong sơn môn Đăng Tiên tông, mục quang Ngụy Tác ánh lên, đột nhiên thu Đăng tiên tiên thai, thi triển Động Hư bộ pháp, bước lên hư không.
Vù! Vù!
Lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm trực tiếp hiển hiện trước mặt Ngụy Tác, lao đi mấy trăm dặm, chuẩn xác chém vào Vũ Hóa Ứng Thiên.
"Sẽ có thêm người đến, ngươi chết chắc rồi!"
Vũ Hóa Ứng Thiên như nhân vật trong tranh thủy mặc, thần sắc không đổi, hắc bạch sắc thần quang lóe lên, trước mặt hiện ra một khe nứt không thể vượt qua, hai làn Duy ngã tâm kiếm tan biến. Y thanrn nhiên nói xong thì quay đi mất.
"Sẽ có thêm người đến?" Tu sĩ quanh Đăng Tiên thành như phát cuồng. Vũ Hóa Ứng Thiên là thiên tử kiêu tử của Tịch Hàn đại lục, không ít người nhận ra, ngần ấy thần huyền đại năng đến giết Ngụy Tác mà y nói còn thêm người đến nữa, có vẻ toàn là thần huyền đại năng.
"Mỗ cảm ngộ đại đạo pháp vực trong Đăng tiên tiên thai mất bao lâu?" Ngụy Tác nhìn theo phía Vũ Hóa Ứng Thiên đi khỏi, truyền âm cho mọi người sau lưng.
"Chỉ một lúc thôi." Bọn Cơ Nhã đáp nhánh, đoạn hỏi gấp, "Phu quân cảm ngộ thế nào."
"Chỉ một chốc?" Ngụy Tác mắt lại lóe lên, như hạ chủ ý, "Mỗ đã cảm ngộ được khởi thủy của môn đại đạo pháp vực này... Vũ Hóa Ứng Thiên đến thì chúng ta giết y trước! A Tỳ thần quân và Trạm Đài Linh Lan đi cùng nhau, Vu thần nữ tu vi Thần huyền tứ trọng, đều khó giết hơn, môn đại đạo pháp vực này không lâu nữa mỗ sẽ hóa thành, lúc đó chúng ta rời sơn môn giết Vũ Hóa Ứng Thiên!"
"Hóa ra phu quân giao thủ là để lưu giữ khí tức đấu pháp, rồi dùng Thiên hải thần lan kính truy theo." Âm Lệ Hoa cùng bọn Cơ Nhã hít sâu một hơi.
"Tốt nhất là bắt sống, dùng Phổ độ thần quang đối phó y! Sẽ có thêm một trợ thủ lợi hại bang tủ!" Hàn Vi Vi kêu lên.
"Bắt sống cao thủ như y không dễ."
Ngụy Tác lắc đầu, không lãng phí thời gian, quay về đại điện luyện hóa Đăng tiên tiên thai. Vũ Hóa Ứng Thiên là kinh thiên cường giả, pháp vực uy năng va nhau, không địch nổi là hóa thành tro, muốn bắt sống không dễ.
"Tương truyền Vũ Hóa thế gia có một món bài tẩy lợi hại, không dễ đối phó." Cực Âm thần quân bảo Ngụy Tác.
"Không tính A Tỳ thần quân, chỉ Vu thần nữ của Đông Lai bí cảnh thì tích lũy, chưa biết chừng còn hơn Vũ Hóa thế gia. Chúng ta cùng đối phó y, không cần đợi ở đây." Nguyên Âm lão tổ nhìn Cực Âm thần quân.
"Tiền bối có nghe đến bài tẩy trong truyền thuyết của Vũ Hóa thế gia?" Ngụy Tác hỏi Nguyên Âm lão tổ. Khi xưa Trưởng Tôn thế gia đấu với Vũ Hóa Ứng Thiên, gã và Linh Lung Thiên cảm giác được Vũ Hóa thế gia rất có thể có thứ gì đó mang tính chấn nhiếp vì Trưởng Tôn thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng không định diệt Vũ Hóa Ứng Thiên.
"Lão phu không biết nhưng mấy đại thế lực của Tịch Hàn đại lục đều biết, chắc không phải vô cớ, khẳng định Vũ Hóa thế gia có thứ gì đó cực kỳ lợi hại." Nguyên Âm lão tổ trầm ngâm: "Chắc là pháp khí tăng cường thần uy, nhưng không thể động dụng nhiều lần nên mới thần bí đến thế
"Không thể nào là pháp bảo, không thì đã dùng rồi." Cực Âm thần quân thập phần khẳng định.
"Dù là pháp khí sánh với một đòn của chân tiên thì với tu vi của tiền bối, cầm cực đạo tiên binh cùng với chún ta đông thế này, tất không bại chứ?" Ngụy Tác bất giác nhe răng như Linh Lung Thiên.
"lão phu dùng cực đạo tiên binh?" Nguyên Âm lão tổ cả kinh, không dám tin nhìn Ngụy Tác, "Lẽ nào Ngụy đạo hữu định đưa tiên binh cho lão phu đối phó y?"
"Đăng tiên tiên thai đối với tiền bối còn hơn một món tiên binh. Tiền bối không động lòng với cả Đăng tiên tiên thai thì đã đủ thành ý, mỗ có gì mà không yên tâm." Ngụy Tác vung tay, một đạo quang hoa đưa đến cho Nguyên Âm lão tổ khiến tất cả giật mình, lục bào lão đầu oa oa kêu lên, "Tiểu tử, điên hả?"
"Mỗ tin không nhìn lầm tiền bối, tiên binh trong tay tiền bối thì tiền bối tất không tham." Ngụy Tác cất tiếng thập phần bình tĩnh với Nguyên Âm lão tổ.
"Các hạ đúng là ngoài dự liệu." Nguyên Âm lão tổ ngạc nhiên, nhìn Ngụy Tác đoạn nhăn nhó. "Tiểu tử đúng là quá lớn mật, có biết như thế khó khiến người ta ngăn được lòng tham. Hiện tại mới luyện hóa được một chút Đăng tiên tiên thai, lão phu dùng vật này thì có đủ cơ hội diệt các hạ, lúc đó sẽ lấy được cả tiên binh và tiên thai."
"Mỗ từng làm gian thương rất lâu tại Linh Nhạc thành nên nhìn người rất chuẩn." Ngụy Tác mỉm cười, "Tiền bối không động lòng với Đăng tiên tiên thai thì thêm một món tiên binh cũng vậy."
"Thật ra hành sự của tiền bối nằm ngoài dự liệu." Ngụy Tác cười rồi nghiêm túc nói, "Là người khác tất cùng Vũ Hóa Ứng Thiên đến giết mỗ."
"Sai, lão phu không phai không động lòng, chỉ là từ lúc gặp các hạ thì thấy kết giao bằng có giá trị hơn Đăng tiên tiên thai và một món tiên binh. Qua được đận này, các hạ sẽ càng hữu dụng hơn một món tiên binh." Nguyên Âm lão tổ cười ha hả, lộ ra ba cái răng vàng, "Nếu các hạ là tiểu gian thương, lão phu là lão gian thương, chúng ta đúng là hợp nhau. Lão phu giúp các hạ dùng tạm vật này."
"Vũ Hóa Ứng Thiên có một môn thuật pháp đặc biệt cảm ứng khí tức, dù có cường pháp ẩn giấu thì đến gần y một nghìn năm trăm dặm sẽ bị phát hiện." Ngụy Tác gật đầu, tựa hồ định nhắm mắt cảm ngộ và diễn hóa đại đạo pháp vực nhưng đột nhiên nhớ ra nên nói: "Không biết tiền bối có thuật pháp hoặc pháp khí đối phó không."
"Vô pháp vô thiên dồn mọi nguyên khí dao động, thậm chí linh khí khi phi độn vào thể nội. Không dễ dàng bị phát giác." Nguyên Âm lão tổ nhìn Ngụy Tác, "Đạo hữu hợp ý lão phu hơn Tiểu Cực Cực nên lão phu sẽ truyền môn thuật pháp này cho đạo hữu."
Nguyên Âm lão tổ bắn ra ngọc phù đến trước mặt Ngụy Tác.
"Sư thúc!!" Cực Âm thần quân tức xì khói, môn thuật pháp này y cầu Nguyên Âm lão tổ hồi lâu mà không được truyền thụ.
"Sư với thúc gì, con là thân truyền đệ tử của sư huynh chứ không phải của ta. Môn thuật pháp này là ta lấy được từ cổ kinh chứ không phải bất truyền chi bí của Tiểu Cực giới. Ta muốn truyền cho ai thì truyền." Nguyên Âm lão tổ cười hắc hắc.
"Đây là Cổ hoàng đoạt binh thuật, vô thượng cường pháp của Hoàng Thiên đạo. Lúc đối địch, tu vi của tiền bối sử dụng sẽ càng hữu dụng." Ngụy Tác nhận ngọc phù, mục quang hơi ánh lên rồi lấy ra một ngọc phù, ngồi xếp bằng, nhắm mắt.
-o0o-
"Y đã lĩnh ngộ được các loại ảo diệu!"
Nguyên Âm lão tổ, Cực Âm thần quân, Vũ Hoàng chân nhân cùng Cơ Nhã đều nhướng mày, qua thần sắc biến hóa của Ngụy Tác mà nhận ra.
Thực tế chỉ mười mấy tích tắc ngắn ngủi.
Chân nguyên tu vi cần tích lũy liên tục còn cảm ngộ đều chỉ trong tích tắc, nên tu đạo giới mới có "Đốn ngộ".
“Chát!”
Ngụy Tác vẫn bất động, nhưng thứ gì đó vô hình nhưng lại như thực chất đột nhiên phát ra, rải vào thiên địa.
"Xem ra y cảm ngộ thập phần thuận lợi, đã lần ra nguyên khí quy tắc của môn đại đạo pháp vực này." Nguyên Âm lão tổ gật đầu, truyền âm. Lão không chỉ nắm vững một môn đại đạo pháp vực, lại là tiền bối, nên biết rõ trạng thái cảm tri của Ngụy Tác.
Ngụy Tác như đang ở trong chốn huyền diệu toàn là các loại dây đàn và quang ti bay múa.
Cảm ngộ đạo đồ xong, gã chợt thấy rõ nhiều nguyên khí quy tắc trong thiên địa, tiếp đó quỹ tích cố định do đạo đồ diễn hóa từ đầu lại được gã tìm ra.
Gã bỏ mặt thiên địa nguyên khí khác, dây đàn và quang ti còn lại tựa hồ tan biến khỏi cảm tri, quanh mình chỉ còn lại mấy chục quỹ tích lưu động từ đạo đồ ban đầu.
Thiên địa không còn gì nữa, gã “nhìn” thấy mấy chục quỹ tích, cảm giác này cực kỳ rõ, gã thậm chí cảm động không nói thành lời. Lần đầu tiên gã chạm đến đạo, đến bản nguyên.
"Choang!"
Cùng lúc, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong Đăng Tiên tông chi.
"Lại có thần huyền đại năng đến!"
"Lại một thần huyền đại năng phi phàm!"
Đăng Tiên thành lại sôi lên, một thân ảnh lướt giữa thiên địa lao tới.
Thiên địa trước mắt y biến thành hắc bạch lưỡng sắc, như thanh thủy mặc.
Thần huyền khí tức ngưng thành sát ý lẫm liệt chọc vào Đăng Tiên tông.
"Vũ Hóa Ứng Thiên!"
Tiếng chuông vừa vang, mắt Ngụy Tác vốn nhắm chợt mở bừng, tin tức đưa vào khiến bọn gã biết là ai. "Ầm", không hề lãng phí thời gian, Ngụy Tác tạm thời dừng cảm ngộ đại đạo pháp vực mà khu động thủy linh nguyên khí, gột rửa Đăng tiên tiên thai, vô số tinh mang dấy lên luyện hóa linh nguyên.
"Ngụy Tác, Hỏa Vực thần vương đến nơi thì ta cũng tới cùng giết ngươi!" Vũ Hóa Ứng Thiên cất tiếng vang vọng thiên địa, tu sĩ Đăng Tiên thành đều nghe rõ.
"Trời đất! Lại thêm một thần huyền đại năng! Thần huyền đại năng như đem theo thiên địa này lại không đứng về phía Ngụy Tác!"
"Ngần ấy đại năng cùng đến Vân Linh đại lục diệt Ngụy Tác, y sống được sao!"
Tu sĩ quanh Đăng Tiên thành đều không nói thành lời, ai cũng cho là Ngụy Tác chết chắc.
Trong sơn môn Đăng Tiên tông, mục quang Ngụy Tác ánh lên, đột nhiên thu Đăng tiên tiên thai, thi triển Động Hư bộ pháp, bước lên hư không.
Vù! Vù!
Lưỡng đạo Duy ngã tâm kiếm trực tiếp hiển hiện trước mặt Ngụy Tác, lao đi mấy trăm dặm, chuẩn xác chém vào Vũ Hóa Ứng Thiên.
"Sẽ có thêm người đến, ngươi chết chắc rồi!"
Vũ Hóa Ứng Thiên như nhân vật trong tranh thủy mặc, thần sắc không đổi, hắc bạch sắc thần quang lóe lên, trước mặt hiện ra một khe nứt không thể vượt qua, hai làn Duy ngã tâm kiếm tan biến. Y thanrn nhiên nói xong thì quay đi mất.
"Sẽ có thêm người đến?" Tu sĩ quanh Đăng Tiên thành như phát cuồng. Vũ Hóa Ứng Thiên là thiên tử kiêu tử của Tịch Hàn đại lục, không ít người nhận ra, ngần ấy thần huyền đại năng đến giết Ngụy Tác mà y nói còn thêm người đến nữa, có vẻ toàn là thần huyền đại năng.
"Mỗ cảm ngộ đại đạo pháp vực trong Đăng tiên tiên thai mất bao lâu?" Ngụy Tác nhìn theo phía Vũ Hóa Ứng Thiên đi khỏi, truyền âm cho mọi người sau lưng.
"Chỉ một lúc thôi." Bọn Cơ Nhã đáp nhánh, đoạn hỏi gấp, "Phu quân cảm ngộ thế nào."
"Chỉ một chốc?" Ngụy Tác mắt lại lóe lên, như hạ chủ ý, "Mỗ đã cảm ngộ được khởi thủy của môn đại đạo pháp vực này... Vũ Hóa Ứng Thiên đến thì chúng ta giết y trước! A Tỳ thần quân và Trạm Đài Linh Lan đi cùng nhau, Vu thần nữ tu vi Thần huyền tứ trọng, đều khó giết hơn, môn đại đạo pháp vực này không lâu nữa mỗ sẽ hóa thành, lúc đó chúng ta rời sơn môn giết Vũ Hóa Ứng Thiên!"
"Hóa ra phu quân giao thủ là để lưu giữ khí tức đấu pháp, rồi dùng Thiên hải thần lan kính truy theo." Âm Lệ Hoa cùng bọn Cơ Nhã hít sâu một hơi.
"Tốt nhất là bắt sống, dùng Phổ độ thần quang đối phó y! Sẽ có thêm một trợ thủ lợi hại bang tủ!" Hàn Vi Vi kêu lên.
"Bắt sống cao thủ như y không dễ."
Ngụy Tác lắc đầu, không lãng phí thời gian, quay về đại điện luyện hóa Đăng tiên tiên thai. Vũ Hóa Ứng Thiên là kinh thiên cường giả, pháp vực uy năng va nhau, không địch nổi là hóa thành tro, muốn bắt sống không dễ.
"Tương truyền Vũ Hóa thế gia có một món bài tẩy lợi hại, không dễ đối phó." Cực Âm thần quân bảo Ngụy Tác.
"Không tính A Tỳ thần quân, chỉ Vu thần nữ của Đông Lai bí cảnh thì tích lũy, chưa biết chừng còn hơn Vũ Hóa thế gia. Chúng ta cùng đối phó y, không cần đợi ở đây." Nguyên Âm lão tổ nhìn Cực Âm thần quân.
"Tiền bối có nghe đến bài tẩy trong truyền thuyết của Vũ Hóa thế gia?" Ngụy Tác hỏi Nguyên Âm lão tổ. Khi xưa Trưởng Tôn thế gia đấu với Vũ Hóa Ứng Thiên, gã và Linh Lung Thiên cảm giác được Vũ Hóa thế gia rất có thể có thứ gì đó mang tính chấn nhiếp vì Trưởng Tôn thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng không định diệt Vũ Hóa Ứng Thiên.
"Lão phu không biết nhưng mấy đại thế lực của Tịch Hàn đại lục đều biết, chắc không phải vô cớ, khẳng định Vũ Hóa thế gia có thứ gì đó cực kỳ lợi hại." Nguyên Âm lão tổ trầm ngâm: "Chắc là pháp khí tăng cường thần uy, nhưng không thể động dụng nhiều lần nên mới thần bí đến thế
"Không thể nào là pháp bảo, không thì đã dùng rồi." Cực Âm thần quân thập phần khẳng định.
"Dù là pháp khí sánh với một đòn của chân tiên thì với tu vi của tiền bối, cầm cực đạo tiên binh cùng với chún ta đông thế này, tất không bại chứ?" Ngụy Tác bất giác nhe răng như Linh Lung Thiên.
"lão phu dùng cực đạo tiên binh?" Nguyên Âm lão tổ cả kinh, không dám tin nhìn Ngụy Tác, "Lẽ nào Ngụy đạo hữu định đưa tiên binh cho lão phu đối phó y?"
"Đăng tiên tiên thai đối với tiền bối còn hơn một món tiên binh. Tiền bối không động lòng với cả Đăng tiên tiên thai thì đã đủ thành ý, mỗ có gì mà không yên tâm." Ngụy Tác vung tay, một đạo quang hoa đưa đến cho Nguyên Âm lão tổ khiến tất cả giật mình, lục bào lão đầu oa oa kêu lên, "Tiểu tử, điên hả?"
"Mỗ tin không nhìn lầm tiền bối, tiên binh trong tay tiền bối thì tiền bối tất không tham." Ngụy Tác cất tiếng thập phần bình tĩnh với Nguyên Âm lão tổ.
"Các hạ đúng là ngoài dự liệu." Nguyên Âm lão tổ ngạc nhiên, nhìn Ngụy Tác đoạn nhăn nhó. "Tiểu tử đúng là quá lớn mật, có biết như thế khó khiến người ta ngăn được lòng tham. Hiện tại mới luyện hóa được một chút Đăng tiên tiên thai, lão phu dùng vật này thì có đủ cơ hội diệt các hạ, lúc đó sẽ lấy được cả tiên binh và tiên thai."
"Mỗ từng làm gian thương rất lâu tại Linh Nhạc thành nên nhìn người rất chuẩn." Ngụy Tác mỉm cười, "Tiền bối không động lòng với Đăng tiên tiên thai thì thêm một món tiên binh cũng vậy."
"Thật ra hành sự của tiền bối nằm ngoài dự liệu." Ngụy Tác cười rồi nghiêm túc nói, "Là người khác tất cùng Vũ Hóa Ứng Thiên đến giết mỗ."
"Sai, lão phu không phai không động lòng, chỉ là từ lúc gặp các hạ thì thấy kết giao bằng có giá trị hơn Đăng tiên tiên thai và một món tiên binh. Qua được đận này, các hạ sẽ càng hữu dụng hơn một món tiên binh." Nguyên Âm lão tổ cười ha hả, lộ ra ba cái răng vàng, "Nếu các hạ là tiểu gian thương, lão phu là lão gian thương, chúng ta đúng là hợp nhau. Lão phu giúp các hạ dùng tạm vật này."
"Vũ Hóa Ứng Thiên có một môn thuật pháp đặc biệt cảm ứng khí tức, dù có cường pháp ẩn giấu thì đến gần y một nghìn năm trăm dặm sẽ bị phát hiện." Ngụy Tác gật đầu, tựa hồ định nhắm mắt cảm ngộ và diễn hóa đại đạo pháp vực nhưng đột nhiên nhớ ra nên nói: "Không biết tiền bối có thuật pháp hoặc pháp khí đối phó không."
"Vô pháp vô thiên dồn mọi nguyên khí dao động, thậm chí linh khí khi phi độn vào thể nội. Không dễ dàng bị phát giác." Nguyên Âm lão tổ nhìn Ngụy Tác, "Đạo hữu hợp ý lão phu hơn Tiểu Cực Cực nên lão phu sẽ truyền môn thuật pháp này cho đạo hữu."
Nguyên Âm lão tổ bắn ra ngọc phù đến trước mặt Ngụy Tác.
"Sư thúc!!" Cực Âm thần quân tức xì khói, môn thuật pháp này y cầu Nguyên Âm lão tổ hồi lâu mà không được truyền thụ.
"Sư với thúc gì, con là thân truyền đệ tử của sư huynh chứ không phải của ta. Môn thuật pháp này là ta lấy được từ cổ kinh chứ không phải bất truyền chi bí của Tiểu Cực giới. Ta muốn truyền cho ai thì truyền." Nguyên Âm lão tổ cười hắc hắc.
"Đây là Cổ hoàng đoạt binh thuật, vô thượng cường pháp của Hoàng Thiên đạo. Lúc đối địch, tu vi của tiền bối sử dụng sẽ càng hữu dụng." Ngụy Tác nhận ngọc phù, mục quang hơi ánh lên rồi lấy ra một ngọc phù, ngồi xếp bằng, nhắm mắt.
-o0o-
/1284
|