"Bàn thạch phù!"
"Thanh mộc phù!"
"Hỏa cầu phù!"
"Âm lôi phù!"
...
Môn thuật pháp phòng ngự có khả năng đàn hồi kỳ lạ này của hồng y tu sĩ rất đặc biệt, thuật pháp kiểu linh quang pháp tráo khác khi thi triển thì quang tráo đều bao bên ngoài pháp bảo, nhưng môn thuật pháp này của y lại đẩy kim ô pháp thuẫn gần như nứt đôi và Phệ linh thuẫn ra ngoài.
Tựa hồ chỉ cần có đủ pháp thuẫn thì y thậm chí có thể dán kín cả linh quang quang tráo. Uy lực phòng ngự khẳng định càng cao hơn, càng khó bị phá.
Nhưng như vậy cũng tạo cơ hội cho Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi công kích Phệ linh thuẫn vốn có thể hủy hoại pháp bảo.
Cả hai chụp được pháp phù nào là ném ra, tích tắc sau hồng y tu sĩ đã kịp phản ứng, xanh lét mặt mày thu Phệ linh thuẫn lại, trên tấm thuẫn có bạch sắc lân hỏa cũng bị đánh thủng nhiều lỗ, linh quang tan hết.
"Ta không tin một tán tu Thần hải cảnh lại có nhiều pháp khí phòng ngự hơn ta!"
Thấy uy năng của tứ giai Băng trùy phù đã tan, hồng y tu sĩ vẫy tay, lấy ra một pháp khí như cái khăn tay màu vàng, thoáng sau đã hóa thành một tấm hoàng sắc pháp thuẫn vuông vắn chặn trước mặt.
Hoàng sắc pháp thuẫn này không luyện chế từ tinh kim ngọc thạch hoặc xương yêu thú mà từ một loại tơ cực kỳ bền chắc.
"Đây là phòng ngự pháp thuẫn luyện chế từ Thiên niên kim tang trúc ti, là bán linh khí, bất quá không thể làm tổn thương pháp khí khác, cứ chém đi!" Lục bào lão đầu hai vạn măm không được thấy đấu pháp nên hưng phấn kêu ầm lên.
"Lấy đại đao ta đưa cho mà chém, pháp thuẫn này không thành vấn đề gì.” Ngụy Tác thu hết pháp phù trong tay Hàn Vi Vi, ngưng tấn công, đoạn phát ra thanh sắc quang tráo, toàn tâm toàn ý phòng ngự.
Lục bào lão đầu thập phần hưng phấn, liên tiếp kích phát pháp phù quả thật dễ chịu, nhưng gã quả thật Ngụy Tác không khỏi xót ruột, dù gì như thế cũng không khác gì đốt linh thạch.
"Được!" Hàn Vi Vi cũng thấy thanh đao của Lưu Tam Pháo rất vừa tay, chém mạnh vào Kim tang trúc thuẫn.
Hồng y tu sĩ khán mặt mày lạnh tanh, không nhìn đến thanh đao của Hàn Vi Vi, chất liệu thanh đại đao biến thái này không kém gì phi kiếm của y nên y không làm gì được, đành dựa vào cây kiếm mà Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi cũng không làm gì được, giết Ngụy Tác trước rồi tính.
Y còn ảo tưởng về Hàn Vi Vi, định giết Ngụy Tác xong sẽ bắt sống nàng ta.
Y rất thèm muốn sắc đẹp của Hàn Vi Vi, định khai khẩn mấy lần cho đã rồi mới giết.
Song phương đều mặc kệ pháp khí tiến công của đối phương, chém mạnh vào nhau.
"Chát!" một tiếng, uy lực phi kiếm của tu sĩ nhanh chóng thể hiện ra, tuy lực công kích tựa hồ chỉ hơn thanh đao của Ngụy Tác một chút nhưng tốc độ thì gấp mấy lần.
Pháp khí tầm thường như đại đao sau khi kích phát sẽ tự đông bay về tay tu sĩ, chỉ khi tiếp tục dồn chân nguyên vào mới có thể kích phát lần sau. Còn phi kiếm thì choang một tiếng, bị pháp thuẫn chặn lại liền lượn vòng rồi chém xuống. Cũng may hồng y tu sĩ chưa đạt đến tu vi Phân niệm cảnh, không thể thi triển ngự kiếm thuật pháp chân chính, hiện tại chỉ sử dụng thuật pháp nhiếp vật khống chế giá phi kiếm, bằng không uy lực còn cao hơn.
Cơ hồ chỉ tích tắc sau, cùng với tiếng nổ, huyền thiết pháp thuẫn sau lưng Ngụy Tác bị chém rụng như cái lá rách.
Đồng thời, Ngụy Tác bóp vỡ một viên ngọc màu hồng đào.
Một đám mây hồng trùm kín phạm vi mấy chục trượng quanh gã và cùng Hàn Vi Vi, không thể nhân ra vị trí cụ thể của cả hai.
"Hồng vân chướng pháp châu!"
Sắc mặt hồng y tu sĩ khó coi hơn mấy phần, khống chế phi kiếm, sẵn sàng đợi Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi xuất thủ để phán đoán vị trí cụ thể của cả hai.
Thanh đại đao rỉ sét và hồ lô sáng rực bạch quang từ trong đám mây hồng dày đặc bay ra.
"Phá pháp khí này của ngươi đã rồi tính.” Hồng y tu sĩ mắt rực lên, lục sắc phi kiếm chém thẳng xuống bạch sắc hồ lô.
Y cho rằng không thể chẻ được đại đao nhưng bạch sắc hồ lô tất không khó hủy hoại. Đám mây đỏ do Hồng vân chướng pháp châu hình thành chỉ duy trì được nửa canh giờ, y cứ từ đợi đám mây tan đi rồi tính.
Nhưng khi lục sắc phi kiếm sắp chém vào, từ trong bạch sắc hồ lô chi đột nhiên phun ra một dòng nước đen, phi kiếm dính phải thì linh quang mờ hẳn, khói bốc lên nghi ngút, xuất hiện rất nhiều vết rỗ.
Bạch sắc hồ lô bị chém đứt làm đôi nhưng hồng y tu sĩ thét lên như nhìn thấy quỷ, "Hủ thi thủy!"
"Ha ha!" Đồng thời, trong tai Ngụy Tác đứng trong đám mây đỏ, tiếng lục bào lão đầu cười vang hưng phấn cất lên, "hắn đúng là xui xẻo, gặp phải ta lúc vừa mới mua đồ xong. Nhiều thế này chất lại cũng đủ lấy mạng hắn.”
Ngụy Tác thận trọng lấy ra một cái túi màu lam sẫm, dồn chân nguyên vào rồi ném về phía thanh lục sắc phi kiếm đang giảm tốc độ, linh quang mờ hẳn đi.
Cái túi màu lam sẫm hóa thành tro, một dải lân hỏa màu lam rai ra, trùm lên lục sắc phi kiếm.
"Xèo, xèo, xèo, xèo!"
Lân hỏa như đom đóm chạm vào phi kiếm, dính chặt lấy thiêu đốt liên hồi.
"Âm lân sa! Ngươi lại có ngần ấy pháp khí ác độc!"
Hồng y tu sĩ nhất rú lên, toàn bộ linh quang trên lục sắc phi kiếm tan đi, rơi xuống như thanh sắt rỉ. y không dám nhìn đến cả thanh kiếm, cắm đầu bỏ chạy.
"Ngươi có dám đứng lên phi độn pháp bảo không?"
Ngụy Tác thong thả lấy ra bạch ngọc hạc trông có vẻ khó xoi, đồng thời hỏi Hàn Vi Vi.
"Đương nhiên, ngươi đã thấy tu sĩ không dám đứng lên pháp bảo rồi hả?" Hàn Vi Vi vội vàng cùng gã đứng lên bạch ngọc hạc.
Bạch ngọc hạc lắc lắc lư lư bay ra khỏi đám mây đỏ.
Hồng y tu sĩ toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn chút nào cuồng vọng như bình thường, phi độn thuật pháp của y không sánh được với bạch ngọc hạc,y đang chạy vắt chân lên cổ thì đột nhiên phát hiện bên trái phía trước mặt có người, tức thì mắt lồi ra.
Bất tri bất giác, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi vượt lên, quay lại lạnh lùng nhìn y.
"Oan có đầu, nợ có chủ, ta chỉ nhận linh thạch của người ta để trừ đi tai họa chi họ, ta và ngươi không có gì hiềm khích, làm người không nên quá tuyệt tình, chừa cho ta đường sống, được chăng?" Hồng y tu sĩ thấy không thoát được thì cầu xin.
"Vị huynh đài này, kỳ thực chúng ta có hiềm khích đấy.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói, "Huynh đài có nhớ trước đây đã hớt tay trên một gian địa cấp địa hỏa lô phòng? Lúc đó cách hạ đã cướp từ tay mỗ gian địa hỏa lô phòng đó.”
"Ngươi thật sự là tiểu tán tu đó?"
Hồng y tu sĩ nhìn Ngụy Tác, kêu to không dám tin.
"Thế nào, không giống sao?" Ngụy Tác giơ tay, hỗn kim đoản mâu bắn ra, chát một tiếng đánh vào Kim tang trúc pháp thuẫn trước mặt hồng y tu sĩ, "Vừa này các hạ khiến mỗ tổn thất không ít thiếu pháp khí, pháp phù, nếu chịu bỏ tất cả lại, ở trần chạy về Linh Nhạc thành, chưa biết chừng mỗ sẽ chừa đường sống cho các hạ.”
"Ta cho các hạ linh thạch đại, trong đó có bốn, năm nghìn hạ phẩm linh thạch.” Hồng y tu sĩ kêu to, y không phải ngốc, cái gì cũng giao hết ra thì kết cục vẫn bị Ngụy Tác lấy mạng.
"Ngụy Tác, kẻ đang đến sau lưng hắn là ai, trợ thủ của hắn hả?" Hàn Vi Vi mặt mày nhợt nhạt kêu to.
Hồng y tu sĩ hớn hở, ngoái lại nhìn. Tích tắc y quay đi, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi thừa cơ vung đại và đoản mâu đâm chém lia lịa, Kim tang trúc pháp thuẫn không chịu nổi, nát tan như tấm lụa bị xé.
"Các ngươi thật ra có biết xấu hổ không, lúc này còn gạt ta hả?" Hồng y tu sĩ gầm lên bi phẫn, sau lưng y hoàn toàn trống trơn.
Y gầm lên chưa dứt, bạch ngọc hạc của Ngụy Tác đã lọt vào phạm vi cách y mười trượng, hai cái vòng tay hóa thành hai đạo hồng quang, giáng vào ngực rồi xuyên thấu ra sau lưng y.
Chát!
Hồng y tu sĩ rớt phịch xuống, chân tay co rút, ô hô ai tai.
Bạch ngọc hạc đáp xuống theo.
"Oa!" Hàn Vi Vi vừa nhảy khỏi bạch ngọc hạc thì chạy sang một bên nôn ọe.
"Không phải chứ? Ngụy Tác, ngươi đã khai khẩn nàng ta có kết quả? Cẩn thận sư thư nàng ta tóm ngươi đánh cho nhừ tử!" Lục bào lão đầu hô lên với vẻ không dám tin.
"Có cái đầu ngươi.” Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi đang nôn ọe hỏi, "Ban nãy ngươi mạnh mồm lắm cơ mà, cái gì mà có thấy tu sĩ không dám cưỡi phi độn pháp bảo chưa, mới lên có một chút đã nôn ọe thế này, không xấu mặt hả?"
"Trách ta?" Sắc mặt Hàn Vi Vi trắng nhợt ban nãy đã khiến hồng y tu sĩ mắc hỡm thì không phải giả bộ, khó khăn lắm mới ngừng nôn được, tắt tiếng nhìn bạch ngọc hạc, "Đấy mà là phi độn pháp bảo hả? Lắc lư chết người. Ta chưa từng thấy phi độn pháp bảo như thế kia.”
"Thanh mộc phù!"
"Hỏa cầu phù!"
"Âm lôi phù!"
...
Môn thuật pháp phòng ngự có khả năng đàn hồi kỳ lạ này của hồng y tu sĩ rất đặc biệt, thuật pháp kiểu linh quang pháp tráo khác khi thi triển thì quang tráo đều bao bên ngoài pháp bảo, nhưng môn thuật pháp này của y lại đẩy kim ô pháp thuẫn gần như nứt đôi và Phệ linh thuẫn ra ngoài.
Tựa hồ chỉ cần có đủ pháp thuẫn thì y thậm chí có thể dán kín cả linh quang quang tráo. Uy lực phòng ngự khẳng định càng cao hơn, càng khó bị phá.
Nhưng như vậy cũng tạo cơ hội cho Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi công kích Phệ linh thuẫn vốn có thể hủy hoại pháp bảo.
Cả hai chụp được pháp phù nào là ném ra, tích tắc sau hồng y tu sĩ đã kịp phản ứng, xanh lét mặt mày thu Phệ linh thuẫn lại, trên tấm thuẫn có bạch sắc lân hỏa cũng bị đánh thủng nhiều lỗ, linh quang tan hết.
"Ta không tin một tán tu Thần hải cảnh lại có nhiều pháp khí phòng ngự hơn ta!"
Thấy uy năng của tứ giai Băng trùy phù đã tan, hồng y tu sĩ vẫy tay, lấy ra một pháp khí như cái khăn tay màu vàng, thoáng sau đã hóa thành một tấm hoàng sắc pháp thuẫn vuông vắn chặn trước mặt.
Hoàng sắc pháp thuẫn này không luyện chế từ tinh kim ngọc thạch hoặc xương yêu thú mà từ một loại tơ cực kỳ bền chắc.
"Đây là phòng ngự pháp thuẫn luyện chế từ Thiên niên kim tang trúc ti, là bán linh khí, bất quá không thể làm tổn thương pháp khí khác, cứ chém đi!" Lục bào lão đầu hai vạn măm không được thấy đấu pháp nên hưng phấn kêu ầm lên.
"Lấy đại đao ta đưa cho mà chém, pháp thuẫn này không thành vấn đề gì.” Ngụy Tác thu hết pháp phù trong tay Hàn Vi Vi, ngưng tấn công, đoạn phát ra thanh sắc quang tráo, toàn tâm toàn ý phòng ngự.
Lục bào lão đầu thập phần hưng phấn, liên tiếp kích phát pháp phù quả thật dễ chịu, nhưng gã quả thật Ngụy Tác không khỏi xót ruột, dù gì như thế cũng không khác gì đốt linh thạch.
"Được!" Hàn Vi Vi cũng thấy thanh đao của Lưu Tam Pháo rất vừa tay, chém mạnh vào Kim tang trúc thuẫn.
Hồng y tu sĩ khán mặt mày lạnh tanh, không nhìn đến thanh đao của Hàn Vi Vi, chất liệu thanh đại đao biến thái này không kém gì phi kiếm của y nên y không làm gì được, đành dựa vào cây kiếm mà Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi cũng không làm gì được, giết Ngụy Tác trước rồi tính.
Y còn ảo tưởng về Hàn Vi Vi, định giết Ngụy Tác xong sẽ bắt sống nàng ta.
Y rất thèm muốn sắc đẹp của Hàn Vi Vi, định khai khẩn mấy lần cho đã rồi mới giết.
Song phương đều mặc kệ pháp khí tiến công của đối phương, chém mạnh vào nhau.
"Chát!" một tiếng, uy lực phi kiếm của tu sĩ nhanh chóng thể hiện ra, tuy lực công kích tựa hồ chỉ hơn thanh đao của Ngụy Tác một chút nhưng tốc độ thì gấp mấy lần.
Pháp khí tầm thường như đại đao sau khi kích phát sẽ tự đông bay về tay tu sĩ, chỉ khi tiếp tục dồn chân nguyên vào mới có thể kích phát lần sau. Còn phi kiếm thì choang một tiếng, bị pháp thuẫn chặn lại liền lượn vòng rồi chém xuống. Cũng may hồng y tu sĩ chưa đạt đến tu vi Phân niệm cảnh, không thể thi triển ngự kiếm thuật pháp chân chính, hiện tại chỉ sử dụng thuật pháp nhiếp vật khống chế giá phi kiếm, bằng không uy lực còn cao hơn.
Cơ hồ chỉ tích tắc sau, cùng với tiếng nổ, huyền thiết pháp thuẫn sau lưng Ngụy Tác bị chém rụng như cái lá rách.
Đồng thời, Ngụy Tác bóp vỡ một viên ngọc màu hồng đào.
Một đám mây hồng trùm kín phạm vi mấy chục trượng quanh gã và cùng Hàn Vi Vi, không thể nhân ra vị trí cụ thể của cả hai.
"Hồng vân chướng pháp châu!"
Sắc mặt hồng y tu sĩ khó coi hơn mấy phần, khống chế phi kiếm, sẵn sàng đợi Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi xuất thủ để phán đoán vị trí cụ thể của cả hai.
Thanh đại đao rỉ sét và hồ lô sáng rực bạch quang từ trong đám mây hồng dày đặc bay ra.
"Phá pháp khí này của ngươi đã rồi tính.” Hồng y tu sĩ mắt rực lên, lục sắc phi kiếm chém thẳng xuống bạch sắc hồ lô.
Y cho rằng không thể chẻ được đại đao nhưng bạch sắc hồ lô tất không khó hủy hoại. Đám mây đỏ do Hồng vân chướng pháp châu hình thành chỉ duy trì được nửa canh giờ, y cứ từ đợi đám mây tan đi rồi tính.
Nhưng khi lục sắc phi kiếm sắp chém vào, từ trong bạch sắc hồ lô chi đột nhiên phun ra một dòng nước đen, phi kiếm dính phải thì linh quang mờ hẳn, khói bốc lên nghi ngút, xuất hiện rất nhiều vết rỗ.
Bạch sắc hồ lô bị chém đứt làm đôi nhưng hồng y tu sĩ thét lên như nhìn thấy quỷ, "Hủ thi thủy!"
"Ha ha!" Đồng thời, trong tai Ngụy Tác đứng trong đám mây đỏ, tiếng lục bào lão đầu cười vang hưng phấn cất lên, "hắn đúng là xui xẻo, gặp phải ta lúc vừa mới mua đồ xong. Nhiều thế này chất lại cũng đủ lấy mạng hắn.”
Ngụy Tác thận trọng lấy ra một cái túi màu lam sẫm, dồn chân nguyên vào rồi ném về phía thanh lục sắc phi kiếm đang giảm tốc độ, linh quang mờ hẳn đi.
Cái túi màu lam sẫm hóa thành tro, một dải lân hỏa màu lam rai ra, trùm lên lục sắc phi kiếm.
"Xèo, xèo, xèo, xèo!"
Lân hỏa như đom đóm chạm vào phi kiếm, dính chặt lấy thiêu đốt liên hồi.
"Âm lân sa! Ngươi lại có ngần ấy pháp khí ác độc!"
Hồng y tu sĩ nhất rú lên, toàn bộ linh quang trên lục sắc phi kiếm tan đi, rơi xuống như thanh sắt rỉ. y không dám nhìn đến cả thanh kiếm, cắm đầu bỏ chạy.
"Ngươi có dám đứng lên phi độn pháp bảo không?"
Ngụy Tác thong thả lấy ra bạch ngọc hạc trông có vẻ khó xoi, đồng thời hỏi Hàn Vi Vi.
"Đương nhiên, ngươi đã thấy tu sĩ không dám đứng lên pháp bảo rồi hả?" Hàn Vi Vi vội vàng cùng gã đứng lên bạch ngọc hạc.
Bạch ngọc hạc lắc lắc lư lư bay ra khỏi đám mây đỏ.
Hồng y tu sĩ toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn chút nào cuồng vọng như bình thường, phi độn thuật pháp của y không sánh được với bạch ngọc hạc,y đang chạy vắt chân lên cổ thì đột nhiên phát hiện bên trái phía trước mặt có người, tức thì mắt lồi ra.
Bất tri bất giác, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi vượt lên, quay lại lạnh lùng nhìn y.
"Oan có đầu, nợ có chủ, ta chỉ nhận linh thạch của người ta để trừ đi tai họa chi họ, ta và ngươi không có gì hiềm khích, làm người không nên quá tuyệt tình, chừa cho ta đường sống, được chăng?" Hồng y tu sĩ thấy không thoát được thì cầu xin.
"Vị huynh đài này, kỳ thực chúng ta có hiềm khích đấy.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nói, "Huynh đài có nhớ trước đây đã hớt tay trên một gian địa cấp địa hỏa lô phòng? Lúc đó cách hạ đã cướp từ tay mỗ gian địa hỏa lô phòng đó.”
"Ngươi thật sự là tiểu tán tu đó?"
Hồng y tu sĩ nhìn Ngụy Tác, kêu to không dám tin.
"Thế nào, không giống sao?" Ngụy Tác giơ tay, hỗn kim đoản mâu bắn ra, chát một tiếng đánh vào Kim tang trúc pháp thuẫn trước mặt hồng y tu sĩ, "Vừa này các hạ khiến mỗ tổn thất không ít thiếu pháp khí, pháp phù, nếu chịu bỏ tất cả lại, ở trần chạy về Linh Nhạc thành, chưa biết chừng mỗ sẽ chừa đường sống cho các hạ.”
"Ta cho các hạ linh thạch đại, trong đó có bốn, năm nghìn hạ phẩm linh thạch.” Hồng y tu sĩ kêu to, y không phải ngốc, cái gì cũng giao hết ra thì kết cục vẫn bị Ngụy Tác lấy mạng.
"Ngụy Tác, kẻ đang đến sau lưng hắn là ai, trợ thủ của hắn hả?" Hàn Vi Vi mặt mày nhợt nhạt kêu to.
Hồng y tu sĩ hớn hở, ngoái lại nhìn. Tích tắc y quay đi, Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi thừa cơ vung đại và đoản mâu đâm chém lia lịa, Kim tang trúc pháp thuẫn không chịu nổi, nát tan như tấm lụa bị xé.
"Các ngươi thật ra có biết xấu hổ không, lúc này còn gạt ta hả?" Hồng y tu sĩ gầm lên bi phẫn, sau lưng y hoàn toàn trống trơn.
Y gầm lên chưa dứt, bạch ngọc hạc của Ngụy Tác đã lọt vào phạm vi cách y mười trượng, hai cái vòng tay hóa thành hai đạo hồng quang, giáng vào ngực rồi xuyên thấu ra sau lưng y.
Chát!
Hồng y tu sĩ rớt phịch xuống, chân tay co rút, ô hô ai tai.
Bạch ngọc hạc đáp xuống theo.
"Oa!" Hàn Vi Vi vừa nhảy khỏi bạch ngọc hạc thì chạy sang một bên nôn ọe.
"Không phải chứ? Ngụy Tác, ngươi đã khai khẩn nàng ta có kết quả? Cẩn thận sư thư nàng ta tóm ngươi đánh cho nhừ tử!" Lục bào lão đầu hô lên với vẻ không dám tin.
"Có cái đầu ngươi.” Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi đang nôn ọe hỏi, "Ban nãy ngươi mạnh mồm lắm cơ mà, cái gì mà có thấy tu sĩ không dám cưỡi phi độn pháp bảo chưa, mới lên có một chút đã nôn ọe thế này, không xấu mặt hả?"
"Trách ta?" Sắc mặt Hàn Vi Vi trắng nhợt ban nãy đã khiến hồng y tu sĩ mắc hỡm thì không phải giả bộ, khó khăn lắm mới ngừng nôn được, tắt tiếng nhìn bạch ngọc hạc, "Đấy mà là phi độn pháp bảo hả? Lắc lư chết người. Ta chưa từng thấy phi độn pháp bảo như thế kia.”
/1284
|