Thiểm Điện Báo vừa bị đá bay ra, cửa động liền được giải phong tỏa.
Ánh sáng và không khí bên ngoài lập tức ùa vào.
Dòng xú khí đang chảy về Dung Khí Hạp bị cắt đứt. Dung Khí Hạp cũng đóng lại bảo giữ Xú Khí Châu ở bên trong.
Lúc này, thân thể con Siểm Báo co ro trên mặt đất cũng đã thu nhỏ lại trở về trạng thái bình thường. Nó cựa mình đứng dậy, ngoái đầu nhìn về phía cửa động.
Vừa lúc đó, Từ Hiển bước ra. Nó nhìn thấy hắn, liền lập tức chạy lại, nước mắt nước mũi chảy từa lưa, quên cả đau đớn lao nhanh đến cách hắn chừng 3 thước, nó khuỵu 2 chân trước xuống, đầu nhướng về phía trước một chút, miệng lắp bắp mừng rỡ:
- Chủ… Nhân…! Chủ Nhân đã xuất quan. Tiểu Siểm nhớ Chủ Nhân muốn chết. Nhớ chết đi được. Hic hic… ao ao… graoooooooooooo… ao ao…
Nó cứ ao ao…grao… aoooooo… rưng rức như đứa bé hư mới bị đánh đòn. Nó khịt khịt cổ co lại quẹt mặt trái phải chùi mũi vào đám lông bên bả vai… trông đáng yêu nhưng cái điệu bộ tủi thân tủi khỉ của nó nhìn thấy rất buồn cười…
Rõ ràng cái bộ dáng của nó very cute thật dễ khiến các nữ hài xiêu lòng…
Hắn nghĩ bụng, trong tương lai gần, hắn mà cho con siểm báo này đi theo về Băng Vũ Thành kiểu gì cũng có vài đứa não tàn (kiểu như thằng Loạn Phi Noãn hay tỉ muội 2 cái con bị đập bể mỏ bữa trước) sẽ ép mua ép bán hoặc ra lệnh cho hắn phải dâng con báo này cho bọn nó làm thú sủng…
Phiền phức thật đấy. Nhưng phiền thì phiền, hắn chẳng thèm để ý.
Từ Hiển hắn trời không sợ, đất không sợ, thì sợ gì cái lũ ngốc xít ấy. Đến đứa nào, hắn đập gãy răng đứa đó. Hắn cần tích lũy điểm Exp, đến bao nhiêu hắn nhận hết bấy nhiêu.
Hắn gật gật cái đầu, tinh thần bước ra khỏi những ý nghĩ miên man thoáng qua. Thật lòng mà nói, vừa rồi hắn muốn cười to thành tiếng nhưng lại thôi.
Hắn nhìn thấy cái vẻ thê thảm làm nũng của nó, cảm thấy rất bất ngờ. Hắn không thể tưởng được một con yêu thú trưởng thành – yêu thú dòng ăn thịt (đực toàn phần, đực 100%) nơi hoang sơn dã lĩnh mà có được cái nét nữ hài năm bảy tuổi, biết nũng nịu như thế.
Hốt nhiên, hắn nhớ đến kiếp trước của hắn. Nơi căn trọ tồi tàn ngày ấy, hắn có nuôi một con chó, nó to lắm, cũng hay làm nũng, cọ đầu vào chân hắn… Bây giờ hắn đi rồi, không biết nó sẽ như thế nào? Sự lo lắng trong lòng hắn dâng trào khiến hắn cảm thấy mắt mình cay cay…
Hắn thầm nói: A cẩu, bình an nhé… Tự lo cho mình… Ta chắc không về được với mi rồi… Cũng không biết khi nào về được…
Người ta nói, “nhất niệm thông tam cõi”, hắn mong linh giác của A Cẩu có thể cảm nhận được lòng hắn.
Có lẽ Lão Thiên không quá bạc đãi hắn, đã khiến hắn gặp được con siểm báo này. Nhìn nó, hắn cũng cảm thấy ấm áp mấy phần…
Hắn giữ vẻ lạnh lạnh, nghiêm nghị của một chủ nhân, chậm rãi nói:
- Con báo chết tiệt, sao ngươi lại dùng mông phong bế cửa động, lại xả xú khí vào hại ta nôn thốc nôn tháo?
- Dạ, tiểu Siểm cẩn tuân mệnh lệnh của Chủ Nhân ngày đêm canh gác ngoài cửa động không dám lơ là, cũng không dời khỏi cửa động một ly nửa tấc ạ.
- Ta nào có mệnh lệnh cho ngươi dùng mông phong bế cửa động và phóng xú khí như thế?
- Dạ, Chủ Nhân trước đó có lệnh: “…bất cứ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, dù là một con ruồi ”, mà ở đây ruồi, muỗi, kiến, bọ nhiều quá, tiểu Siểm sợ lỡ có con nào lọt vào thì sẽ bị Chủ Nhân quở trách nên tự mình nghĩ ra biện pháp biến thân lớn lên dùng mông bít chặt cửa động đồng thời liên tục tiêu hao linh lực tỏa ra báo khí để xua đuổi chúng, ngăn chúng thừa cơ lẻn vào động làm phiền tới Chủ Nhân.
Người và yêu thú tuy giống loài khác nhau, tâm tính cũng khác nhau, nhưng con Thiểm Điện Báo này trung thành tận tâm còn hơn hàng ngàn, hàng vạn nhân loại mà hắn từng tương giao gặp gỡ.
Nghe nó nói và thấy nó tội nghiệp. Nó đã không quản mệt nhọc tiêu hao linh lực một lòng thủ hộ cửa động, đã thế lại bị hắn quất một cước như vậy mà vẫn không một lời than oán, hắn nhói lòng thương xót, ánh mắt nhìn nó đầy xúc động.
Mặc dù vậy, xúc động thì xúc động, nhưng hắn bề ngoài vẫn tỏ ra một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vốn có.
- Ừ, sáng kiến rất không tồi. Ta chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi thủ hộ cửa động có công, đây là phần thưởng cho ngươi. Hãy nhận lấy.
Nói xong, hắn bắn ra một trữ vật giới chỉ bên trong có chứa 1000 viên linh thạch hạ phẩm và một hủ ngọc đựng 5 viên Hồi Thần Đan - Nhị phẩm trung giai (mà hắn đã thu được của tên mũi ó mắt diều hâu bữa trước) bay đến trước mặt Thiểm Điện Báo.
Thực ra hắn cũng muốn cho nó nhiều hơn, nhưng hắn hiện đang nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì khác để cho, thôi thì đành đợi sau này công thành danh toại, giàu lên chút đỉnh đã rồi luận công từng đứa…
Thiểm Điện Báo đứng 2 chân, hai tay trước đưa ra đón lấy trữ vật giới chỉ. Cung kính tạ ơn Từ Hiển. Sau đó hí hửng cất trữ vật giới chỉ vào người. Thiểm Điện Báo chưa hóa hình nhân loại nên không thể đeo trữ vật giới chỉ vào ngón tay như hắn; tuy vậy, nó có chỗ cất riêng của mình.
Ánh sáng và không khí bên ngoài lập tức ùa vào.
Dòng xú khí đang chảy về Dung Khí Hạp bị cắt đứt. Dung Khí Hạp cũng đóng lại bảo giữ Xú Khí Châu ở bên trong.
Lúc này, thân thể con Siểm Báo co ro trên mặt đất cũng đã thu nhỏ lại trở về trạng thái bình thường. Nó cựa mình đứng dậy, ngoái đầu nhìn về phía cửa động.
Vừa lúc đó, Từ Hiển bước ra. Nó nhìn thấy hắn, liền lập tức chạy lại, nước mắt nước mũi chảy từa lưa, quên cả đau đớn lao nhanh đến cách hắn chừng 3 thước, nó khuỵu 2 chân trước xuống, đầu nhướng về phía trước một chút, miệng lắp bắp mừng rỡ:
- Chủ… Nhân…! Chủ Nhân đã xuất quan. Tiểu Siểm nhớ Chủ Nhân muốn chết. Nhớ chết đi được. Hic hic… ao ao… graoooooooooooo… ao ao…
Nó cứ ao ao…grao… aoooooo… rưng rức như đứa bé hư mới bị đánh đòn. Nó khịt khịt cổ co lại quẹt mặt trái phải chùi mũi vào đám lông bên bả vai… trông đáng yêu nhưng cái điệu bộ tủi thân tủi khỉ của nó nhìn thấy rất buồn cười…
Rõ ràng cái bộ dáng của nó very cute thật dễ khiến các nữ hài xiêu lòng…
Hắn nghĩ bụng, trong tương lai gần, hắn mà cho con siểm báo này đi theo về Băng Vũ Thành kiểu gì cũng có vài đứa não tàn (kiểu như thằng Loạn Phi Noãn hay tỉ muội 2 cái con bị đập bể mỏ bữa trước) sẽ ép mua ép bán hoặc ra lệnh cho hắn phải dâng con báo này cho bọn nó làm thú sủng…
Phiền phức thật đấy. Nhưng phiền thì phiền, hắn chẳng thèm để ý.
Từ Hiển hắn trời không sợ, đất không sợ, thì sợ gì cái lũ ngốc xít ấy. Đến đứa nào, hắn đập gãy răng đứa đó. Hắn cần tích lũy điểm Exp, đến bao nhiêu hắn nhận hết bấy nhiêu.
Hắn gật gật cái đầu, tinh thần bước ra khỏi những ý nghĩ miên man thoáng qua. Thật lòng mà nói, vừa rồi hắn muốn cười to thành tiếng nhưng lại thôi.
Hắn nhìn thấy cái vẻ thê thảm làm nũng của nó, cảm thấy rất bất ngờ. Hắn không thể tưởng được một con yêu thú trưởng thành – yêu thú dòng ăn thịt (đực toàn phần, đực 100%) nơi hoang sơn dã lĩnh mà có được cái nét nữ hài năm bảy tuổi, biết nũng nịu như thế.
Hốt nhiên, hắn nhớ đến kiếp trước của hắn. Nơi căn trọ tồi tàn ngày ấy, hắn có nuôi một con chó, nó to lắm, cũng hay làm nũng, cọ đầu vào chân hắn… Bây giờ hắn đi rồi, không biết nó sẽ như thế nào? Sự lo lắng trong lòng hắn dâng trào khiến hắn cảm thấy mắt mình cay cay…
Hắn thầm nói: A cẩu, bình an nhé… Tự lo cho mình… Ta chắc không về được với mi rồi… Cũng không biết khi nào về được…
Người ta nói, “nhất niệm thông tam cõi”, hắn mong linh giác của A Cẩu có thể cảm nhận được lòng hắn.
Có lẽ Lão Thiên không quá bạc đãi hắn, đã khiến hắn gặp được con siểm báo này. Nhìn nó, hắn cũng cảm thấy ấm áp mấy phần…
Hắn giữ vẻ lạnh lạnh, nghiêm nghị của một chủ nhân, chậm rãi nói:
- Con báo chết tiệt, sao ngươi lại dùng mông phong bế cửa động, lại xả xú khí vào hại ta nôn thốc nôn tháo?
- Dạ, tiểu Siểm cẩn tuân mệnh lệnh của Chủ Nhân ngày đêm canh gác ngoài cửa động không dám lơ là, cũng không dời khỏi cửa động một ly nửa tấc ạ.
- Ta nào có mệnh lệnh cho ngươi dùng mông phong bế cửa động và phóng xú khí như thế?
- Dạ, Chủ Nhân trước đó có lệnh: “…bất cứ kẻ nào cũng không được quấy nhiễu, dù là một con ruồi ”, mà ở đây ruồi, muỗi, kiến, bọ nhiều quá, tiểu Siểm sợ lỡ có con nào lọt vào thì sẽ bị Chủ Nhân quở trách nên tự mình nghĩ ra biện pháp biến thân lớn lên dùng mông bít chặt cửa động đồng thời liên tục tiêu hao linh lực tỏa ra báo khí để xua đuổi chúng, ngăn chúng thừa cơ lẻn vào động làm phiền tới Chủ Nhân.
Người và yêu thú tuy giống loài khác nhau, tâm tính cũng khác nhau, nhưng con Thiểm Điện Báo này trung thành tận tâm còn hơn hàng ngàn, hàng vạn nhân loại mà hắn từng tương giao gặp gỡ.
Nghe nó nói và thấy nó tội nghiệp. Nó đã không quản mệt nhọc tiêu hao linh lực một lòng thủ hộ cửa động, đã thế lại bị hắn quất một cước như vậy mà vẫn không một lời than oán, hắn nhói lòng thương xót, ánh mắt nhìn nó đầy xúc động.
Mặc dù vậy, xúc động thì xúc động, nhưng hắn bề ngoài vẫn tỏ ra một vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vốn có.
- Ừ, sáng kiến rất không tồi. Ta chỉ hỏi vậy thôi. Ngươi thủ hộ cửa động có công, đây là phần thưởng cho ngươi. Hãy nhận lấy.
Nói xong, hắn bắn ra một trữ vật giới chỉ bên trong có chứa 1000 viên linh thạch hạ phẩm và một hủ ngọc đựng 5 viên Hồi Thần Đan - Nhị phẩm trung giai (mà hắn đã thu được của tên mũi ó mắt diều hâu bữa trước) bay đến trước mặt Thiểm Điện Báo.
Thực ra hắn cũng muốn cho nó nhiều hơn, nhưng hắn hiện đang nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì khác để cho, thôi thì đành đợi sau này công thành danh toại, giàu lên chút đỉnh đã rồi luận công từng đứa…
Thiểm Điện Báo đứng 2 chân, hai tay trước đưa ra đón lấy trữ vật giới chỉ. Cung kính tạ ơn Từ Hiển. Sau đó hí hửng cất trữ vật giới chỉ vào người. Thiểm Điện Báo chưa hóa hình nhân loại nên không thể đeo trữ vật giới chỉ vào ngón tay như hắn; tuy vậy, nó có chỗ cất riêng của mình.
/63
|