Khi buông tay thu Ngân Thương về đan điền, hắn mới nhận ra bụng hắn đã không ăn gì trong suốt một tuần qua, nói cho đúng hơn là từ lúc xuyên qua, bao tử của hắn chưa có vào một tí ti thức ăn nào.
Hắn cũng rất kinh ngạc về điều đó, bởi lẽ dù sao thì linh hồn của hắn vẫn là Từ Hiển của thế giới phàm nhân không thể hấp thu linh khí chỉ có thể lấy ẩm thực nuôi cơ thể. Xuyên qua mới có mấy hôm, hắn quả thật chưa kịp thích nghi với mọi sự ở thế giới này.
Hắn vận chuyển nội khí đảo qua kì kinh bát mạch 3 vòng đại chu thiên, 10 vòng tiểu chu thiên. Tinh khí thần của hắn nhanh chóng hồi phục đến trạng thái đỉnh phong. Bụng tuy đói, nhưng hắn cảm thấy toàn thân tràn trề sinh lực. Mọi động tĩnh bên ngoài đều không thể qua được cảm giác của hắn.
Tu sĩ khác với phàm nhân, cơ thể họ tự chủ thu nạp linh khí mà không cần quá dựa vào thức ăn.
Từ cấp bậc võ Hoàng trở lên, các tu sĩ đại năng đã có thể hoàn toàn tịnh cốc. Mỗi lần bế quan có thể một mạch mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm không ăn uống gì…
Ăn uống đối với họ đôi khi chỉ là thói quen, hoặc giả chỉ để ôn dưỡng vị giác, nói khác đi, ẩm thực đơn thuần chỉ là một thú vui để bồi nhau - “vô tửu bất thành lễ” - để gợi hứng cho giao tiếp…
Cao nhân dị sĩ dù cao cao tại thượng thoát phàm nhập thánh thì niệm tâm vẫn canh cánh “vạn trượng hồng trần tam bôi tửu – Thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà”.
Ẩm và thực lắm lúc chính là cơ hội để bản thân mỗi người tự đàm luận đạo. Đạo vô hình vô tướng tồn tại trong vạn vật đời sống… Ngay cả trong miếng ăn, ly rượu cũng ẩn chứa đại đạo. Dĩ vị vi lý. Dĩ ẩm ngộ đạo. Tự thân tu dưỡng. Thực dưỡng tu thân.
Nhưng đó là vấn đề của đại năng nhất hô bá ứng, lật tay nghiêng trời lệch đất… Còn hắn, với tu vi võ sư ngũ tinh nhỏ nhoi thì không ăn 10 ngày nửa tháng cũng không vấn đề gì, nhưng chưa qua thiên kiếp tẩy lễ thoát cốt phàm thai, chưa thăng hóa tiên thể thì chưa thể nào tịnh cốc, nên hắn không thể không ăn. Hắn vẫn phải cần thông qua con đường tiêu hóa để gia tăng hấp thu năng lượng cho bản thân.
Hắn rờ cái bụng và cảm thấy cơn đói cồn cào đè nặng tứ chi.
Hắn tự nói một mình:
- Giờ đi kiếm chút thịt tươi yêu thú lót dạ thôi. Phải xem công phu luyện tập của ta trong 7 ngày 7 đêm có hiệu quả như thế nào.
Hắn thu dọn phòng luyện công sơ lược một chút, sau đó bước ra ngoài, ý niệm thoáng động, động phủ hóa thành một vệt lưu quang biến mất nơi mi tâm của hắn.
Hắn đi về phía cửa hang động, nhìn ra ngoài xuyên qua màn độc vụ, mọi thứ vẫn bình thường, không có gì khác lạ xảy ra.
Hắn mỉm cười rồi đi ra khỏi hang động, tay bắt vài đạo pháp quyết đóng trận pháp và thu hồi trận bàn.
Trận bàn lóe lên bay về nơi vết cháy xém ở mu bàn tay.
Đâu đó xong hết mọi thứ, hắn cởi chiếc giày ở chân trái ra cầm lên tay, miệng lẩm bẩm: giày ơi, nhờ mi: “…ông dô bà ra… ông dô bà ra… ông dô bà ra… ” cấp cấp như được lệnh, ném…
Chiếc giày rơi xuống. Lần này, mũi giày quay về hướng Tây Bắc. Gót giày chỉ về Đông Nam. Hắn bấm bấm ngón tay tính tính như cách các thuật tướng sư hay biểu hiện.
Bấm đi bấm lại các đốt ngón tay… bấm xong…. bấm lại… bấm rồi bấm… bấm hết ngón này bấm đến ngón khác…
Bấm riết đau tay, hắn rảy rảy tay mấy cái rồi lại bấm… Khuôn mặt hắn rất chuyên chú…
Hắn bấm độn mà đỏ mặt tía tai như thằng thổ tả lên cơn… Rốt cuộc chẳng ai biết hắn bấm cái giống gì…
Khoảng chừng thời gian uống cạn chung trà, hắn đột nhiên ngưng thần, trợn mắt, miệng lẩm bẩm một thứ chú ngữ gì đó âm thanh vang lên đều đều:
- nenboc nenboi sareka halensai senbua khotmet khotmet…
- nenboc nenboi sareka halensai senbua khotmet khotmet…
- nenboc nenboi sareka halensai senbua khotmet khotmet…
Sau 3 lần niệm, môi hắn bỗng nhếch lên, miệng cười cười điệu bộ rất chi là vô lại, tay bắt Tam Muội Ấn (Dhyana Mudra) mắt nheo nheo nhìn chiếc giày lại một lần… Sau đó mang giày vào, chỉnh trang quần áo trước sau thẳng tà ngay ngắn rồi xuất hành chạy về hướng Nam.
Hắn quyết đoán đi về hướng Nam, đầu không ngoảnh lại lấy một lần. Hắn dùng hết tốc lực chạy như bay, ngón chân điểm trên đầu loạn thạch, toàn thân như lưu quang ảnh lược cắt xé không gian biến mất sau mấy lần lên xuống…
Hắn cũng rất kinh ngạc về điều đó, bởi lẽ dù sao thì linh hồn của hắn vẫn là Từ Hiển của thế giới phàm nhân không thể hấp thu linh khí chỉ có thể lấy ẩm thực nuôi cơ thể. Xuyên qua mới có mấy hôm, hắn quả thật chưa kịp thích nghi với mọi sự ở thế giới này.
Hắn vận chuyển nội khí đảo qua kì kinh bát mạch 3 vòng đại chu thiên, 10 vòng tiểu chu thiên. Tinh khí thần của hắn nhanh chóng hồi phục đến trạng thái đỉnh phong. Bụng tuy đói, nhưng hắn cảm thấy toàn thân tràn trề sinh lực. Mọi động tĩnh bên ngoài đều không thể qua được cảm giác của hắn.
Tu sĩ khác với phàm nhân, cơ thể họ tự chủ thu nạp linh khí mà không cần quá dựa vào thức ăn.
Từ cấp bậc võ Hoàng trở lên, các tu sĩ đại năng đã có thể hoàn toàn tịnh cốc. Mỗi lần bế quan có thể một mạch mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm không ăn uống gì…
Ăn uống đối với họ đôi khi chỉ là thói quen, hoặc giả chỉ để ôn dưỡng vị giác, nói khác đi, ẩm thực đơn thuần chỉ là một thú vui để bồi nhau - “vô tửu bất thành lễ” - để gợi hứng cho giao tiếp…
Cao nhân dị sĩ dù cao cao tại thượng thoát phàm nhập thánh thì niệm tâm vẫn canh cánh “vạn trượng hồng trần tam bôi tửu – Thiên thu đại nghiệp nhất hồ trà”.
Ẩm và thực lắm lúc chính là cơ hội để bản thân mỗi người tự đàm luận đạo. Đạo vô hình vô tướng tồn tại trong vạn vật đời sống… Ngay cả trong miếng ăn, ly rượu cũng ẩn chứa đại đạo. Dĩ vị vi lý. Dĩ ẩm ngộ đạo. Tự thân tu dưỡng. Thực dưỡng tu thân.
Nhưng đó là vấn đề của đại năng nhất hô bá ứng, lật tay nghiêng trời lệch đất… Còn hắn, với tu vi võ sư ngũ tinh nhỏ nhoi thì không ăn 10 ngày nửa tháng cũng không vấn đề gì, nhưng chưa qua thiên kiếp tẩy lễ thoát cốt phàm thai, chưa thăng hóa tiên thể thì chưa thể nào tịnh cốc, nên hắn không thể không ăn. Hắn vẫn phải cần thông qua con đường tiêu hóa để gia tăng hấp thu năng lượng cho bản thân.
Hắn rờ cái bụng và cảm thấy cơn đói cồn cào đè nặng tứ chi.
Hắn tự nói một mình:
- Giờ đi kiếm chút thịt tươi yêu thú lót dạ thôi. Phải xem công phu luyện tập của ta trong 7 ngày 7 đêm có hiệu quả như thế nào.
Hắn thu dọn phòng luyện công sơ lược một chút, sau đó bước ra ngoài, ý niệm thoáng động, động phủ hóa thành một vệt lưu quang biến mất nơi mi tâm của hắn.
Hắn đi về phía cửa hang động, nhìn ra ngoài xuyên qua màn độc vụ, mọi thứ vẫn bình thường, không có gì khác lạ xảy ra.
Hắn mỉm cười rồi đi ra khỏi hang động, tay bắt vài đạo pháp quyết đóng trận pháp và thu hồi trận bàn.
Trận bàn lóe lên bay về nơi vết cháy xém ở mu bàn tay.
Đâu đó xong hết mọi thứ, hắn cởi chiếc giày ở chân trái ra cầm lên tay, miệng lẩm bẩm: giày ơi, nhờ mi: “…ông dô bà ra… ông dô bà ra… ông dô bà ra… ” cấp cấp như được lệnh, ném…
Chiếc giày rơi xuống. Lần này, mũi giày quay về hướng Tây Bắc. Gót giày chỉ về Đông Nam. Hắn bấm bấm ngón tay tính tính như cách các thuật tướng sư hay biểu hiện.
Bấm đi bấm lại các đốt ngón tay… bấm xong…. bấm lại… bấm rồi bấm… bấm hết ngón này bấm đến ngón khác…
Bấm riết đau tay, hắn rảy rảy tay mấy cái rồi lại bấm… Khuôn mặt hắn rất chuyên chú…
Hắn bấm độn mà đỏ mặt tía tai như thằng thổ tả lên cơn… Rốt cuộc chẳng ai biết hắn bấm cái giống gì…
Khoảng chừng thời gian uống cạn chung trà, hắn đột nhiên ngưng thần, trợn mắt, miệng lẩm bẩm một thứ chú ngữ gì đó âm thanh vang lên đều đều:
- nenboc nenboi sareka halensai senbua khotmet khotmet…
- nenboc nenboi sareka halensai senbua khotmet khotmet…
- nenboc nenboi sareka halensai senbua khotmet khotmet…
Sau 3 lần niệm, môi hắn bỗng nhếch lên, miệng cười cười điệu bộ rất chi là vô lại, tay bắt Tam Muội Ấn (Dhyana Mudra) mắt nheo nheo nhìn chiếc giày lại một lần… Sau đó mang giày vào, chỉnh trang quần áo trước sau thẳng tà ngay ngắn rồi xuất hành chạy về hướng Nam.
Hắn quyết đoán đi về hướng Nam, đầu không ngoảnh lại lấy một lần. Hắn dùng hết tốc lực chạy như bay, ngón chân điểm trên đầu loạn thạch, toàn thân như lưu quang ảnh lược cắt xé không gian biến mất sau mấy lần lên xuống…
/63
|