Trương thị nhìn thấy liền òa khóc, nhào đến bên cạnh Lý Tam Căn như hài tử gọi cha, Đậu đỏ cũng không kìm được mà rơi lệ. Nàng nhìn Thịnh Tử trong thôn đang đứng đó, hỏi: “Sao cha của cháu lại ngất đi vậy?” Thịnh Tử giận dữ nói: “Cũng là do Lý Hổ Tử kia, hắn mượn rượu làm càn đến tìm Lý Tam ca gây chuyện. Hai người ẩu đả một hồi, sau đó Lý Tam ca chẳng biết sao lại bị quăng ngã bất tình. Hổ Tử vừa nhìn thấy chuyện không tốt bỏ chạy rồi, vừa lúc ta đi ngang qua mới cõng Lý Tam ca lên trấn đưa đến đây.”
Đậu đỏ nói lời cảm tạ, nàng nhìn thấy một vị đại phu của Bình An đường đi tới liền chạy lại hỏi: “Đại phu, xin hỏi cha ta sao rồi…?”
Đại phu nhíu mày nói: “Lý Tam Căn là cha cháu, bệnh của cha cháu do tức giận bộc phát xông lên não, nhất thời khí huyết không thông mà thổ huyết như vậy. Ta đã châm cứu để lưu thông khí huyết cho hắn, mặc dù giữ lại được mạng nhưng từ này về sau còn phải trị liệu nhiều hơn đã thế không được động khí.”
Đậu đỏ nghe đã giữ lại được mạng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ đại phu kia lại nói: “Thế nhưng ta nghĩ kinh mạch ở chân trái của hắn thông không được, cho dù tốt lên chỉ sợ không làm được việc nặng nữa.”
Trương thị đang khóc nghe thấy vậy quýnh cả lên, mà đại phu kia lại nói: “Có thể bảo trụ được mạng là tốt rồi, Lý phu nhân cứ khóc mãi cũng chỉ vô dụng mà thôi. Trái lại có một vấn đề ta muốn hỏi, người này các ngươi chữa hay không chưa?”
Trương thị lập tức nói: “Đương nhiên phải chữa rồi.”
Đại phu than thở: “Cô cũng biết bệnh này không chữa tận gốc được mà chỉ có thể từ từ điều trị, nếu không cẩn thận rất dễ tái phát. Thuốc phải uống trong vòng mấy tháng, dừng không được, tính toán ít nhất cũng mất mười lượng bạc. Mặc dù ta cũng không thu tiền châm cứu của các người, thế nhưng tiền thuốc vẫn phải trả.”
Những lời này như sét đánh giữa trời quang khiến Trương thị giật mình ngây ngốc, nhà các nàng hiện tại ruộng không có, người thì nằm đấy biết đi kiếm ở đâu mười lượng bạc bây giờ?
Đậu đỏ lúc này mới biết cái gì gọi là đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, trước mắt nàng cũng không có cách nào. Bệnh của Lý Tam Căn nàng cũng đoán ra vài phần, chỉ sợ la tắc mạch máu não, không thể trì hoãn việc cứu chưa. Cứ vòng vo cả nửa ngày cuối cùng nàng quyết định vào trong không gian tra cứu trên máy tính, trông thấy có một góc tường khá tối liền đi về phía đó ngồi xuống nhắm hai mắt lại. Chỉ cần nàng muốn tiến vào không gian liền sẽ ngủ, rất nhanh thấy được máy tính của mình. Nàng nhanh chóng mở máy tính lên truy cập vào diễn đàn, hỏi một câu nếu như nàng xuyên qua mà cần dùng tiền gấp thì phải làm gì?
Có người trả lời: “Nói với nam chủ để hắn nghĩ cách?”
Đậu đỏ giật giật miệng đánh chữ: “Nam chủ là ai ta còn không biết.”
Có người trả lời: “Đi thanh lâu bán nghệ.”
Khóe miệng Đậu đỏ càng giật tợn: “Ở nông thôn có thanh lâu sao!”
Có người trả lời: “Vậy ngươi bán chính mình đi!”
Đậu đỏ gật đầu, phương pháp này không tồi. Không phải Vương đại nương kia muốn mua nha đầu sao, chỉ cần nàng qua đấy nói một chút muốn bán thân hẳn có thể bán được mười lượng bạc. Về phần ngày sau ra sao, dù gì bán nàng tốt hơn so với bán Tiểu Nha, tuy nàng còn nhỏ như chí ít nàng còn lớn hơn con bé lại có không gian tùy thân, dù sao đấy là biện pháp tốt nhất!
Đang nghĩ ngợi chợt nghe bên ngoài nói: “Cha con tỉnh rồi, xem cha của con muốn nói cái gì?” Trương thị gọi Đậu đỏ thất thanh, Đậu đỏ quả nhiên thấy Lý Tam Căn đã tỉnh, nhưng miệng hình như không kiểm soát được, nói nửa ngày mới ra một câu.
“Tức… tức chết ta.” Nói xong lại hôn mê.
Đại phu của Bình An đường bắt mạch nhíu mày nói: “Ta châm cứu cho hắn cũng sai người đi sắc thuốc, thế nhưng tiền thuốc các người cũng phải chuẩn bị đi.”
Trương thị gật đầu, nàng cầu Thịnh Tử quay về thôn tìm Đại Trụ nghĩ biện pháp, bản thân còn phải ở chỗ này chăm sóc trượng phu.
Kỳ thực Đậu đỏ cũng nhìn ra được, đại phu của Bình An đường sợ bọn họ không đưa ra được tiền mới không bưng thuốc ra. Nàng nhìn thấy Trương thị đang lau mồ hôi cho Lý Tam Căn liền lén chuồn ra ngoài.
Nàng hỏi tham đường đến hiệu vải, vừa đi vừa thỉnh thoáng ngoái đầu lại trông, cũng không biết là Vương đại nương giúp nhà ai tìm mua nha hoàn, vận nhất bán đi nơi xa thì không biết bao lâu mới có thể gặp lại người thân. Thế nhưng đổi lại được sự bình an cho họ thì cũng không tồi. Hết cách, ai bảo Đậu đỏ rất yêu gia đình mình? Tâm mềm nhũn, nàng cảm thấy bọn họ đáng để nàng làm vậy.
Vương đại nương cũng không khó tìm, Đậu đỏ vừa gặp nàng liền đem chuyện nhà kể ra, sau đó khóc òa lên nói: “Vương đại nương, cháu cầu ngài giúp đỡ, bán cháu đi!”
Vương đại nương thấy tiểu nha đầu này dáng dấp không tệ, nhưng thứ nhất là nói lắp, thứ hai là nghe đâu còn bị ngốc, thế này mà đem bán cho nhà người ta có thể sẽ bị ghét bỏ hay không. “Bọn họ yêu cầu tìm một nha đầu khoảng mười tuổi có thể chiếu cố lão phu nhân, tuổi của cháu tựa hồ hơi lớn.” Nàng không có ý vạch trần khuyết điểm của người ta chỉ là có ý tốt mà nói thôi.
Đậu đỏ nói: “Muội… muội… muội còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu mới… mới biết chắm sóc người ta. Không bằng trước tiên đưa cháu đến cho người… người ta xem mặt, nếu không hài… hài lòng thì nghĩ cách khác cũng không muộn.”
Vương đại nương cũng thương cảm cho nhà bọn họ, nhíu mày nói: “Được rồi, dù sao bọn họ cũng đang ở trong trấn, ta mang cháu đi gặp họ.” Nói xong liền dắt Đậu đỏ đến quán trọ Kiền Đắc lớn nhất trấn
Vương đại nương vừa đi vừa dặn nàng: “Ta nói cho cháu biết, đây không phải gia đình tầm thường. Cháu tới đó phải chú ý, cho dù người ta có muốn cháu hay không cũng không được làm ra chuyện thất lễ, bằng không không có được mười lượng đâu.”
“Dạ biết.” Trong lòng Đậu đỏ hơi lo lắng nên lại hỏi tỉ mỉ một chút.
Hóa ra nhà này họ Giang là nhân sĩ Kinh thành, Giang lão gia đã qua đời vốn lấy nữ nhân Thôi thị của trấn này cũng hiện tại là mẫu thân của Giang công tử Giang Chí Thành. Giang lão gia mất sớm để lại Thôi thị thập phần cực khổ nuôi lớn nhi tử, Giang công tử này cũng không chịu thua kém, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu Bảng Nhãn, hiện tại đã vào triều làm quan cửu phẩm. Năm ngày trước nhà mẹ đẻ Thôi thị tế tổ, nàng liền cùng nhi tử ngàn dặm xa xôi tử Kinh thành về đây. Thế nhưng không ngờ đi được nửa đường lại gặp phải thổ phỉ, Giang công tử bị thương nhẹ, mà mấy nha đầu bà tử đi theo Thôi thị người bị dọa chạy mất người bị giết, hôm nay bên cạnh chỉ còn lại một bà tử tuổi đã cao. Giang công tử hiếu thuận sợ mẫu thân trên đường về không có ai hầu hạ nên nhờ Vương đại nương tìm mấy nữ hài trong vùng mua về làm nha đầu, đương nhiên giá tiền cực cao.
Vừa nghe nhà người ta ở tận Kinh thành Đậu đỏ có chút không muốn, lại hỏi: “Có… có còn nhà nào khác muốn… muốn mua nha đầu không?”
Vương đại nương lắc đầu nói: “Nghe nói là không, hơn nữa bình thường nhà người ta tìm nha đầu sẽ tìm đứa nào còn nhỏ, rồi bồi dưỡng mới thời gian mới tin tưởng được. Còn nữa, một nha đầu bọn họ nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra hai, ba lượng bạc thôi chứ đâu có hào phóng được như Giang gia.”
Đậu đỏ nghĩ cũng đúng, dù sao vẫn phải bán thì bán được giá vẫn hơn.
Quán trọ Kiền Đắc có ba tầng hậu viện, trong cùng là nơi xa hoa nhất. Mặc dù Đậu đỏ nhìn thấy sự xa hoa cũng chỉ bằng khách sạn nhỏ ở hiện đại, thế nhưng quan điểm của người ở đây lại rất khá.
Vương đại nương trước tiên thông tri một tiếng, đợi một lát có một thư đồng đi ra nói: “Vương đại nương, công tử nhà chúng ta nói, lão phu nhân đang nghỉ ngơi nên mời ngài dắt theo người đi vào trong gặp mặt là được rồi.”
Vương đại nương đáp ứng rồi dắt Đậu đỏ đi vào trong, thư đồng để các nàng đứng ngoài cửa rồi đứng ở đó nói: “Công tử, Vương đại nương tới rồi.”
“Vậy đừng đứng ở đó nữa, kêu các nàng vào đi!” Thanh âm khiến người ta cảm thấy tao nhã lịch sự, không nhanh không chậm rất thoải mái, Đậu đỏ cảm thấy vị công tử này hẳn là người tốt dễ hầu hạ.
Cửa phòng mở ra, Đậu đỏ cùng Vương đại nương đi vào. Chỉ thấy một bị thư sinh thanh tú đang đứng trước án thư, tay trái cầm một quyển sách, tay phải bị treo lên xem ra là tay bị thương.
Thành thực mà nói, Giang công tử này là nam nhân đầu tiên ở thế giới này Đậu đỏ thấy thuận mắt nhất. Thế nhưng lại cảm thấy hắn gầy quá mức rồi, da còn trắng hơn con gái. Không phải nữ nhân, nhưng lại thiếu chút ý vị của nam nhân.
Hắn cười nói: “Vương đại nương thật có lòng.” Sau đó nhìn Đậu đỏ thấy nữ hài này rất hiểu quy củ, cúi đầu không nói một lời.
Vương đại nương cười nói: “Đâu có, chuyện này thành được cũng nhờ hai chữ ‘vừa khéo’.” Nàng đẩy đẩy Đậu đỏ rồi nói: “Tiểu nha đầu Lý Tiểu Đậu này mới mười ba, nguyên do là cha bệnh nặng cần dùng tiền gấp nên mới cầu ta đem nàng bán ra ngoài. Vốn hơi lớn chút, nhưng ta thấy nàng đáng thương quá liền đáp ứng. Chỉ cầu công tử có thể hài lòng, ngược lại đã làm một chuyện tốt.”
Giang công tử cười nói: “Vốn mẫu thân ta bên kia đã mua một nha đầu rồi, thế nhưng cũng không thể phụ lòng Vương đại nương.” Quay mặt nhìn Đậu đỏ nói: “Đi lần này là tới Kinh thành, ngươi có bằng lòng rời xa gia đình không?”
Đậu đỏ nghe thấy tiếng phổ thông biết bản thân rốt cục không cần nói lắp nữa, nàng lập tức trả lời: “Bẩm công tử, nhất định là sẽ rất nhớ nhà, thế nhưng nếu công tử mua ta thì có ân với nhà ta, sau này Đậu đỏ nhất định đem hết toàn lực hầu hạ công tử cùng lão phu nhân.”
Vương đại nương ngẩn ra, sao nha đầu kia lại không nói lắp nữa rồi.
Giang công tử nói: “Sao ngươi lại biết nói tiếng phổ thông?”
Đậu đỏ nói: “Bẩm công tử, trước đây Đậu đỏ có học được từ một thường nhân qua đường, nói đi nói lại thành biết.”
Giang công tử trông tiểu nha đầu kia tuy xuất thân nông gia thế nhưng tuyệt không bị kinh sợ, hơn nữa trả lời câu hỏi cũng rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn thông minh lanh lợi hơn tiểu nha đầu trước. Hắn gật đầu cười nói: “Vậy ở lại đi, ta cho ngươi hai mươi lượng bạc, đương nhiên sẽ định tử khế. Ngươi có bằng lòng không?”
Đậu đỏ đương nhiên biết tử khế là ý gì, nàng vốn nghĩ bán một cái sinh khế thế nhưng nghĩ đến sẽ không được nhiều tiền lắm. Không khỏi thầm than, làm sao mà lúc gia đình còn làm ruộng có người muốn mua nhưng đều mua không được, mà mình lần này lại tự đem bản thân đi bán, đây thực sự không chỉ có xui xẻo nhất mà còn có càng xui xẻo hơn!
“Bẩm công tử, Đậu đỏ đã biết.” Đưa cho không ít tiền, vị công tử này coi như rất tốt.
Giang công tử nói: “Vậy ngươi trước tiên cứ cầm tiền về rồi cùng phụ mẫu từ biệt đi, chúng ta ngày mai mới xuất phát ngươi trở lại sớm là được.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Không cần đâu ạ, nhờ Vương đại nương cầm về giúp là được, nếu gặp lại chỉ…” Cả nhà ôm đầu thống khổ mà thôi.
Giang công tử không nghĩ tới nàng không muốn về nhà, thế nhưng cũng tôn trọng ý kiến của nàng. Tự mình viết một bản tử khế sau đó để Đậu đỏ điểm chỉ vào, rồi cầm tới nha môn để lưu vào hồ sơ rồi mới sắp xếp cho đi gặp lão phu nhân Thôi thị.
Đậu đỏ nói lời cảm tạ, nàng nhìn thấy một vị đại phu của Bình An đường đi tới liền chạy lại hỏi: “Đại phu, xin hỏi cha ta sao rồi…?”
Đại phu nhíu mày nói: “Lý Tam Căn là cha cháu, bệnh của cha cháu do tức giận bộc phát xông lên não, nhất thời khí huyết không thông mà thổ huyết như vậy. Ta đã châm cứu để lưu thông khí huyết cho hắn, mặc dù giữ lại được mạng nhưng từ này về sau còn phải trị liệu nhiều hơn đã thế không được động khí.”
Đậu đỏ nghe đã giữ lại được mạng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghĩ đại phu kia lại nói: “Thế nhưng ta nghĩ kinh mạch ở chân trái của hắn thông không được, cho dù tốt lên chỉ sợ không làm được việc nặng nữa.”
Trương thị đang khóc nghe thấy vậy quýnh cả lên, mà đại phu kia lại nói: “Có thể bảo trụ được mạng là tốt rồi, Lý phu nhân cứ khóc mãi cũng chỉ vô dụng mà thôi. Trái lại có một vấn đề ta muốn hỏi, người này các ngươi chữa hay không chưa?”
Trương thị lập tức nói: “Đương nhiên phải chữa rồi.”
Đại phu than thở: “Cô cũng biết bệnh này không chữa tận gốc được mà chỉ có thể từ từ điều trị, nếu không cẩn thận rất dễ tái phát. Thuốc phải uống trong vòng mấy tháng, dừng không được, tính toán ít nhất cũng mất mười lượng bạc. Mặc dù ta cũng không thu tiền châm cứu của các người, thế nhưng tiền thuốc vẫn phải trả.”
Những lời này như sét đánh giữa trời quang khiến Trương thị giật mình ngây ngốc, nhà các nàng hiện tại ruộng không có, người thì nằm đấy biết đi kiếm ở đâu mười lượng bạc bây giờ?
Đậu đỏ lúc này mới biết cái gì gọi là đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, trước mắt nàng cũng không có cách nào. Bệnh của Lý Tam Căn nàng cũng đoán ra vài phần, chỉ sợ la tắc mạch máu não, không thể trì hoãn việc cứu chưa. Cứ vòng vo cả nửa ngày cuối cùng nàng quyết định vào trong không gian tra cứu trên máy tính, trông thấy có một góc tường khá tối liền đi về phía đó ngồi xuống nhắm hai mắt lại. Chỉ cần nàng muốn tiến vào không gian liền sẽ ngủ, rất nhanh thấy được máy tính của mình. Nàng nhanh chóng mở máy tính lên truy cập vào diễn đàn, hỏi một câu nếu như nàng xuyên qua mà cần dùng tiền gấp thì phải làm gì?
Có người trả lời: “Nói với nam chủ để hắn nghĩ cách?”
Đậu đỏ giật giật miệng đánh chữ: “Nam chủ là ai ta còn không biết.”
Có người trả lời: “Đi thanh lâu bán nghệ.”
Khóe miệng Đậu đỏ càng giật tợn: “Ở nông thôn có thanh lâu sao!”
Có người trả lời: “Vậy ngươi bán chính mình đi!”
Đậu đỏ gật đầu, phương pháp này không tồi. Không phải Vương đại nương kia muốn mua nha đầu sao, chỉ cần nàng qua đấy nói một chút muốn bán thân hẳn có thể bán được mười lượng bạc. Về phần ngày sau ra sao, dù gì bán nàng tốt hơn so với bán Tiểu Nha, tuy nàng còn nhỏ như chí ít nàng còn lớn hơn con bé lại có không gian tùy thân, dù sao đấy là biện pháp tốt nhất!
Đang nghĩ ngợi chợt nghe bên ngoài nói: “Cha con tỉnh rồi, xem cha của con muốn nói cái gì?” Trương thị gọi Đậu đỏ thất thanh, Đậu đỏ quả nhiên thấy Lý Tam Căn đã tỉnh, nhưng miệng hình như không kiểm soát được, nói nửa ngày mới ra một câu.
“Tức… tức chết ta.” Nói xong lại hôn mê.
Đại phu của Bình An đường bắt mạch nhíu mày nói: “Ta châm cứu cho hắn cũng sai người đi sắc thuốc, thế nhưng tiền thuốc các người cũng phải chuẩn bị đi.”
Trương thị gật đầu, nàng cầu Thịnh Tử quay về thôn tìm Đại Trụ nghĩ biện pháp, bản thân còn phải ở chỗ này chăm sóc trượng phu.
Kỳ thực Đậu đỏ cũng nhìn ra được, đại phu của Bình An đường sợ bọn họ không đưa ra được tiền mới không bưng thuốc ra. Nàng nhìn thấy Trương thị đang lau mồ hôi cho Lý Tam Căn liền lén chuồn ra ngoài.
Nàng hỏi tham đường đến hiệu vải, vừa đi vừa thỉnh thoáng ngoái đầu lại trông, cũng không biết là Vương đại nương giúp nhà ai tìm mua nha hoàn, vận nhất bán đi nơi xa thì không biết bao lâu mới có thể gặp lại người thân. Thế nhưng đổi lại được sự bình an cho họ thì cũng không tồi. Hết cách, ai bảo Đậu đỏ rất yêu gia đình mình? Tâm mềm nhũn, nàng cảm thấy bọn họ đáng để nàng làm vậy.
Vương đại nương cũng không khó tìm, Đậu đỏ vừa gặp nàng liền đem chuyện nhà kể ra, sau đó khóc òa lên nói: “Vương đại nương, cháu cầu ngài giúp đỡ, bán cháu đi!”
Vương đại nương thấy tiểu nha đầu này dáng dấp không tệ, nhưng thứ nhất là nói lắp, thứ hai là nghe đâu còn bị ngốc, thế này mà đem bán cho nhà người ta có thể sẽ bị ghét bỏ hay không. “Bọn họ yêu cầu tìm một nha đầu khoảng mười tuổi có thể chiếu cố lão phu nhân, tuổi của cháu tựa hồ hơi lớn.” Nàng không có ý vạch trần khuyết điểm của người ta chỉ là có ý tốt mà nói thôi.
Đậu đỏ nói: “Muội… muội… muội còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu mới… mới biết chắm sóc người ta. Không bằng trước tiên đưa cháu đến cho người… người ta xem mặt, nếu không hài… hài lòng thì nghĩ cách khác cũng không muộn.”
Vương đại nương cũng thương cảm cho nhà bọn họ, nhíu mày nói: “Được rồi, dù sao bọn họ cũng đang ở trong trấn, ta mang cháu đi gặp họ.” Nói xong liền dắt Đậu đỏ đến quán trọ Kiền Đắc lớn nhất trấn
Vương đại nương vừa đi vừa dặn nàng: “Ta nói cho cháu biết, đây không phải gia đình tầm thường. Cháu tới đó phải chú ý, cho dù người ta có muốn cháu hay không cũng không được làm ra chuyện thất lễ, bằng không không có được mười lượng đâu.”
“Dạ biết.” Trong lòng Đậu đỏ hơi lo lắng nên lại hỏi tỉ mỉ một chút.
Hóa ra nhà này họ Giang là nhân sĩ Kinh thành, Giang lão gia đã qua đời vốn lấy nữ nhân Thôi thị của trấn này cũng hiện tại là mẫu thân của Giang công tử Giang Chí Thành. Giang lão gia mất sớm để lại Thôi thị thập phần cực khổ nuôi lớn nhi tử, Giang công tử này cũng không chịu thua kém, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu Bảng Nhãn, hiện tại đã vào triều làm quan cửu phẩm. Năm ngày trước nhà mẹ đẻ Thôi thị tế tổ, nàng liền cùng nhi tử ngàn dặm xa xôi tử Kinh thành về đây. Thế nhưng không ngờ đi được nửa đường lại gặp phải thổ phỉ, Giang công tử bị thương nhẹ, mà mấy nha đầu bà tử đi theo Thôi thị người bị dọa chạy mất người bị giết, hôm nay bên cạnh chỉ còn lại một bà tử tuổi đã cao. Giang công tử hiếu thuận sợ mẫu thân trên đường về không có ai hầu hạ nên nhờ Vương đại nương tìm mấy nữ hài trong vùng mua về làm nha đầu, đương nhiên giá tiền cực cao.
Vừa nghe nhà người ta ở tận Kinh thành Đậu đỏ có chút không muốn, lại hỏi: “Có… có còn nhà nào khác muốn… muốn mua nha đầu không?”
Vương đại nương lắc đầu nói: “Nghe nói là không, hơn nữa bình thường nhà người ta tìm nha đầu sẽ tìm đứa nào còn nhỏ, rồi bồi dưỡng mới thời gian mới tin tưởng được. Còn nữa, một nha đầu bọn họ nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra hai, ba lượng bạc thôi chứ đâu có hào phóng được như Giang gia.”
Đậu đỏ nghĩ cũng đúng, dù sao vẫn phải bán thì bán được giá vẫn hơn.
Quán trọ Kiền Đắc có ba tầng hậu viện, trong cùng là nơi xa hoa nhất. Mặc dù Đậu đỏ nhìn thấy sự xa hoa cũng chỉ bằng khách sạn nhỏ ở hiện đại, thế nhưng quan điểm của người ở đây lại rất khá.
Vương đại nương trước tiên thông tri một tiếng, đợi một lát có một thư đồng đi ra nói: “Vương đại nương, công tử nhà chúng ta nói, lão phu nhân đang nghỉ ngơi nên mời ngài dắt theo người đi vào trong gặp mặt là được rồi.”
Vương đại nương đáp ứng rồi dắt Đậu đỏ đi vào trong, thư đồng để các nàng đứng ngoài cửa rồi đứng ở đó nói: “Công tử, Vương đại nương tới rồi.”
“Vậy đừng đứng ở đó nữa, kêu các nàng vào đi!” Thanh âm khiến người ta cảm thấy tao nhã lịch sự, không nhanh không chậm rất thoải mái, Đậu đỏ cảm thấy vị công tử này hẳn là người tốt dễ hầu hạ.
Cửa phòng mở ra, Đậu đỏ cùng Vương đại nương đi vào. Chỉ thấy một bị thư sinh thanh tú đang đứng trước án thư, tay trái cầm một quyển sách, tay phải bị treo lên xem ra là tay bị thương.
Thành thực mà nói, Giang công tử này là nam nhân đầu tiên ở thế giới này Đậu đỏ thấy thuận mắt nhất. Thế nhưng lại cảm thấy hắn gầy quá mức rồi, da còn trắng hơn con gái. Không phải nữ nhân, nhưng lại thiếu chút ý vị của nam nhân.
Hắn cười nói: “Vương đại nương thật có lòng.” Sau đó nhìn Đậu đỏ thấy nữ hài này rất hiểu quy củ, cúi đầu không nói một lời.
Vương đại nương cười nói: “Đâu có, chuyện này thành được cũng nhờ hai chữ ‘vừa khéo’.” Nàng đẩy đẩy Đậu đỏ rồi nói: “Tiểu nha đầu Lý Tiểu Đậu này mới mười ba, nguyên do là cha bệnh nặng cần dùng tiền gấp nên mới cầu ta đem nàng bán ra ngoài. Vốn hơi lớn chút, nhưng ta thấy nàng đáng thương quá liền đáp ứng. Chỉ cầu công tử có thể hài lòng, ngược lại đã làm một chuyện tốt.”
Giang công tử cười nói: “Vốn mẫu thân ta bên kia đã mua một nha đầu rồi, thế nhưng cũng không thể phụ lòng Vương đại nương.” Quay mặt nhìn Đậu đỏ nói: “Đi lần này là tới Kinh thành, ngươi có bằng lòng rời xa gia đình không?”
Đậu đỏ nghe thấy tiếng phổ thông biết bản thân rốt cục không cần nói lắp nữa, nàng lập tức trả lời: “Bẩm công tử, nhất định là sẽ rất nhớ nhà, thế nhưng nếu công tử mua ta thì có ân với nhà ta, sau này Đậu đỏ nhất định đem hết toàn lực hầu hạ công tử cùng lão phu nhân.”
Vương đại nương ngẩn ra, sao nha đầu kia lại không nói lắp nữa rồi.
Giang công tử nói: “Sao ngươi lại biết nói tiếng phổ thông?”
Đậu đỏ nói: “Bẩm công tử, trước đây Đậu đỏ có học được từ một thường nhân qua đường, nói đi nói lại thành biết.”
Giang công tử trông tiểu nha đầu kia tuy xuất thân nông gia thế nhưng tuyệt không bị kinh sợ, hơn nữa trả lời câu hỏi cũng rõ ràng mạch lạc, thậm chí còn thông minh lanh lợi hơn tiểu nha đầu trước. Hắn gật đầu cười nói: “Vậy ở lại đi, ta cho ngươi hai mươi lượng bạc, đương nhiên sẽ định tử khế. Ngươi có bằng lòng không?”
Đậu đỏ đương nhiên biết tử khế là ý gì, nàng vốn nghĩ bán một cái sinh khế thế nhưng nghĩ đến sẽ không được nhiều tiền lắm. Không khỏi thầm than, làm sao mà lúc gia đình còn làm ruộng có người muốn mua nhưng đều mua không được, mà mình lần này lại tự đem bản thân đi bán, đây thực sự không chỉ có xui xẻo nhất mà còn có càng xui xẻo hơn!
“Bẩm công tử, Đậu đỏ đã biết.” Đưa cho không ít tiền, vị công tử này coi như rất tốt.
Giang công tử nói: “Vậy ngươi trước tiên cứ cầm tiền về rồi cùng phụ mẫu từ biệt đi, chúng ta ngày mai mới xuất phát ngươi trở lại sớm là được.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Không cần đâu ạ, nhờ Vương đại nương cầm về giúp là được, nếu gặp lại chỉ…” Cả nhà ôm đầu thống khổ mà thôi.
Giang công tử không nghĩ tới nàng không muốn về nhà, thế nhưng cũng tôn trọng ý kiến của nàng. Tự mình viết một bản tử khế sau đó để Đậu đỏ điểm chỉ vào, rồi cầm tới nha môn để lưu vào hồ sơ rồi mới sắp xếp cho đi gặp lão phu nhân Thôi thị.
/51
|