Đông Hiểu Hi theo ba đi vào một căn nhà ba gian, tuy rằng hoàn cảnh thực xa lạ nhưng loại không khí gia đình này lại làm cho cô cảm thấy cực kì quen thuộc. Căn phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp như vậy, đồ vật giá trị cũng như đơn giản đều ngay ngắn như nhau. Đương nhiên, thanh nhã là do mẹ cô thu xếp, có phần thô kệch là theo ý của ba cô.
Cô đem Trạm Trạm trong lòng buông ra, còn chưa kịp thở dốc, liền nhận được một cái ôm ám áp: “ Nha đầu chết tiệt, cô còn trở về làm gì cơ chứ, chắc tôi chết, cô cũng không trở về.” Mẹ cô hai bàn tay dừng trên lưng con gái , giống như là đang dùng đến sức lực tích góp năm năm để ôm cô. Than thở vẫn chưa giải hết hận, lại gắt gao đem con gái ôm vào trong ngực, như sợ con gái trước mắt lại biến mất. Cứ như vậy một loạt động tác nháy mắt hoàn thành, nhưng là từng chi tiết nhỏ cũng không tránh được ánh mắt mẹ cô. Năm năm rồi con gái đã gầy hơn, hiện tại càng tiều tụy, tóc trước kia dài giờ thành tóc ngắn, ngoại trừ không có thời gian để ý có lẽ cũng muốn cắt bỏ mái tóc coi như là cắt bỏ quãng đời đã qua. Bà còn để ý con gái chỉ dùng đồ trang sức đơn giản, khó nén thương tâm cho con gái nhiều năm phiêu bạt mỏi mệt và tang thương.
Đông Hiểu một tay kéo con , dùng một tay kia ôm mẹ. Cô cảm thấy trên lưng đã mỏi nhưng cảm giác ấm áp đã lâu không có khiến trong ánh mắt của cô dỡ xuống mệt mỏi trầm trọng nhiều năm Nhiều năm bất an, bàng hoàng cùng nhung nhớ giờ khắc này bị áy náy và thoải mái thay thế. Cô ôm mẹ vừa khóc vừa cười, thoáng làm nũng nói “Mẹ, thân thể mẹ thế này không tốt sao, sức lực những năm gần đây còn tốt lắm.”
Mẹ cô nói năng lộn xộn, khóc nói “Tôi mấy năm nay chính là bảo toàn sức lực, chờ có cơ hội đánh chết cô, nha đầu chết tiệt kia. Cô nói đi mấy năm nay cô đi đâu ? Có cái gì uỷ khuất mà tôi cùng ba cô không thể thay cô làm chủ, lúc trước nói đi là đi, chỉ lưu lại có một bức thư, tôi và ba cô, còn có Lam Thành …..” Nói đến đây bà lại đem những lời nói này nuốt vào, Đông gia có lẽ kiêng kị cái tên này, “Cô có biết bao nhiêu người tìm cô, tìm sắp điên rồi …. Hạ Tuyết vài năm nay không biết đã đánh bao nhiêu cuộc điện thoại , cùng mẹ cô đã khóc bao nhiêu …..”
“ Mẹ, con không phải rất tốt đấy thôi.” Theo miệng mẹ nghe đến mấy cái tên quen thuộc , Đông Hiểu Hi lại càng phát ra thanh âm nghẹn ngào , vốn muốn an ủi mẹ, giờ phút này một câu cũng không nói nên lời. Chính là ngồi xuống ôm mẹ cùng khóc, nước mắt tích cóp trong năm năm không hề giữ lại mà tuôn ra. Nguyên lai, một người rơi lệ vì đau khổ, cùng người nhà ôm nhau khóc, cũng là một loại hạnh phúc.
Mẹ con hoàn toàn đắm chìm ở không khí đoàn tụ vui buồn, dường như quên rằng trong phòng không chỉ có hai người. Đột nhiên một tiếng khóc non nớt không chịu cô đơn đánh thức hai người.
“Không được đánh mẹ tôi, bà là người xấu …..” Trạm Trạm giống như đã bị dọa cho sợ, sống chết giữ chặt quần áo Đông Hiểu Hi lớn tiếng khóc, tiếng khóc giữa ban đêm yên tĩnh làm náo động, làm động lòng trắc ẩn của những người xung quanh. Kỳ thật đứa nhỏ này ngày thường là một đứa trẻ đặc biệt, cho dù bị uỷ khuất cũng chưa bao giờ lớn tiếng khóc, có lẽ nó chưa từng gặp qua bộ dáng uỷ khuất của mẹ mình. Đúng vậy, hôm nay mẹ nó không giống với trước đây, không phải là cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì mẹ đều mỉm cười sao, làm cho nó ỷ lại mẹ mình …
Đông Hiểu Hi vội vàng buông mẹ mình ra, ngồi xổm xuống đem con ôm vào trong lồng ngực, nói “Ngoan, không sợ, đây không phải người xấu, là bà ngoại. Vừa rồi bà ngoại và mẹ chỉ giỡn thôi …”
“Không, đây không phải bà ngoại, là bà ngoại không tốt, là người xấu, làm mẹ khóc…”
Trần Thanh Hoa ngây ngẩn cả người, mấy năm nay bà nghĩ đến đủ loại tình cảnh của con gái, có tốt có xấu, lại độc nhất không nghĩ đến chính mình đã làm bà ngoại nhiều năm. Nhìn qua đứa nhỏ này mặt mày thanh tú, tuổi cũng tương xứng, lại thêm khí chất u buồn , làm bà lập tức nghĩ tới một người, quả thực là quá giống… Nhưng mà, con gái bà năm đó rốt cuộc bị cái gì uỷ khuất , mới có thể lặng lẽ rời đi, lại một mình vì hắn nuôi dưỡng một đứa trẻ tốt như vậy? Nghĩ vậy, bà ôn nhu nhìn Trạm Trạm cười nói “ Lại đây, để cho bà ngoại ôm nào …”
“Không, đây là người xấu, là người xấu, mẹ mang con đi tìm ba đi, mẹ không phải nói chỉ cần gặp ba, ba sẽ bảo vệ chúng ta sao? Chỉ cần là ba sẽ không làm cho mẹ và Trạm Trạm chịu uỷ khuất … Mẹ chúng ta rời nơi này đi…”
“Bảo bối ngoan, nơi này mới là nhà Trạm Trạm, về sau sẽ không bao giờ có người khi dễ Trạm Trạm nữa.”
Cho dù mẹ cùng bà ngoại nói thế nào, Trạm Trạm vẫn là không ngừng khóc. Đông Hiểu Hi chưa từng thấy qua con cố tình gây sự như vậy, cô tưởng có lẽ là đứa nhỏ này ngồi xe mệt mỏi, bụng đói, vừa mới đến đây lại bị vắng vẻ cùng kinh hãi, vì thế mới mượn cơ hội phát ra tính trẻ con. Nhưng tính tình này tựa hồ càng lúc càng khó chịu, Trần Thanh Hoa lấy đến những vật trong nhà có thể để cho đứa nhỏ chơi đùa, đều bị Trạm Trạm vứt trên mặt đất, nó nhận thức rằng Trần Thanh Hoa là bà ngoại không đúng, là người xấu.
Đông Hiểu Hi đột nhiên liền tái mặt nói “Con lại không lễ phép, lại khóc nữa mẹ cũng sẽ không yêu con.”
Kỳ thật cô không phải thực sự tức giận, chính là vì lo con còn nhỏ chóng bị mệt, sợ hắn khóc nháo thực sẽ sinh bệnh. Một tiếng này quả nhiên hiệu quả, Trạm Trạm ngừng khóc, cái miệng nhỏ dính đầy nước mắt thôi gào khóc, bắt đầu nhỏ giọng nức nở. Cô đau lòng ôm con ngồi xuống xô pha, dùng mặt cọ vào mái tóc mềm của con, nhẹ giọng nói “Nghe lời, không khóc, là mẹ sai lầm rồi, mẹ không nên quát Trạm Trạm, mẹ sẽ giải thích với Trạm Trạm được không?” Cô đột nhiên ý thức được , nơi này tuy là nhà mình, cô rốt cuộc đã trở về bên ba mẹ, nhưng đối với Trạm Trạm mà nói, nơi này hoàn toàn xa lạ, đứa nhỏ này đã từng không muốn chuyển chỗ nhiều, nhưng vì hoàn cảnh mà cứ phải phiêu bạt, nên sinh ra chán ghét việc đổi chỗ ở.
Trần Thanh Hoa cũng cùng đi qua, ngồi ở một bên sườn Trạm Trạm, lấy tay vuốt ve đứa bé. Nhiều năm làm giáo viên, giao tiếp nhiều nhất là với trẻ nhỏ, nhưng đứa bé này đem lại cho bà cảm giác khác với nhưng đứa trẻ khác , thậm chí so với con gái mình cũng không giống, bà lúc đầu đau lòng vì con gái phải vất vả đột nhiên biến thành tình cảm trìu mến cùng một loại khát vọng với Trạm Trạm, thậm chí bà còn có chút trách cứ con giá, vì cái gì mà không thể cho bà sớm biết sự tồn tại của Trạm Trạm, để bà không thể sớm làm một bà ngoại có trách nhiệm.
Ngay tại lúc hai người đều bỏ cuộc, Trạm Trạm đột nhiên dừng khóc, Đông Hiểu Hi cúi đầu nhìn về phía con, hướng phía sau nhìn….
“Đến sờ nó, nó rất ngoan, không bắt người, cũng không cắn người…” Đó là âm thanh của ba cô.
Đông Hiểu Hi nghiêng đầu, nhìn đến con mèo nhị thể Scotland mà ba cô ôm, Đại Bụi. Tính tuổi, nó cũng được 10 tuổi, đó là khi cô học đại học sợ rằng ba mẹ buồn , đặc biệt mua nó tặng cho ba mẹ. Giờ phút này trên khuôn mặt ba cô tươi cười, tựa hồ mỗi một nếp nhăn đều ôn nhu, hoà ái. Nụ cười này Đông Hiểu Hi đã lâu không thấy, đại khái chính là cô nghĩ khi mình gả cho Lam Thành sẽ không còn thấy qua, nhưng là hôm nay , ba cô lại không hề giữ lại dành cho cháu ngoại yêu quí.
Đông Vạn Lương gặp Trạm Trạm đang nở nụ cười, liền đem Đại Bụi đặt lên trước, đem hai cánh tay ra nói “Đến đây, cho ông ngoại ôm một cái, ông ngoại dẫn Trạm Trạm đi xem mèo…”
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, Đông Hiểu Hi thấy con nóng làng muốn thử, muốn đi nhưng lại không dám, liền cười cổ vũ “Ngoan, đi ra ông ngoại ôm một cái…” Cô đem Trạm Trạm đưa đến cho cho ba mình, có lẽ đứa nhỏ cho tới bây giờ không bị lực cánh tay ôm quá chặt, lúc đầu có chút khẩn trương, chậm rãi, bắt đầu thấy thích thú, ỷ lại.
Một lát sau Trần Thanh Hoa đem bốn con mèo nhỏ mới sinh hơn một tháng đến phòng khách, Trạm Trạm lập tức thấy hứng thú, bàn tay nhỏ bé cầm đồ ăn vặt vây quanh mấy con mèo nhỏ đổi tới đổi lui, mấy con mèo nhỏ hướng thằng bé kêu “Meo meo meo meo”. Mà hai người già ánh mắt tràn ngập ý cười, vây quanh Trạm Trạm, còn không ngừng dặn thằng bé đừng bắt mấy con mèo nhỏ…
Loại không khí hoà thuận vui vẻ này Đông Hiểu Hi từng thấy xuất hiện trong mơ vô số lần. Giờ phút này cô mới cảm nhận được mơ ước đã thành sự thật, là một loại hạnh phúc khó diễn tả, khó kìm nén, thậm chí hạnh phúc đến chảy nước mắt, cô cuối cùng đã cảm nhận được rằng hai mẹ con mình được che chở, bảo hộ. Không biết khi nào mẹ cô trở lại ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi “Lam Thành có biết đứa nhỏ tồn tại hay không?”
“Không quan hệ đến anh ta.” Đông Hiểu Hi thề thốt đáp.
“Đừng gạt mẹ, mẹ không phải đồ ngốc, đứa bé này rất giống hắn.”
“Càng giống người nhà chúng ta được không…”
“Ai, đứa ngốc này…” Mẹ cô thở dài, vỗ về mái tóc ngắn hỗn độn của cô nói “Ba con hai người cùng một tính cách, ngoại trừ cứng mồm, còn có tính cách quật cường, kết quả là chính mình chịu khổ… Kỳ thật mấy năm nay Lam Thành không hề tái hôn.”
“Chẳng qua là che mắt mọi người.” Đông Hiểu Hi giống như trước không cho là đúng.
Trần Thanh Hoa trừng mắt nhìn con gái nói “Kỳ thật mấy năm nay, nó vẫn không ngừng tìm ta để hỏi thăm tin tức của con, mẹ không giám để ba con biết. Từ khi con đi, ba con đối với nó không thể tha thứ, một lòng cho rằng mọi chuyện là lỗi của nó. Con có biết sau khi con đi, ba con đến cơ quan Lam Thành làm lớn chuyện, con có biết, nơi đó ngoài đông người tài thì toàn những kẻ hay ghen tị, khi đó lại là thời khì Lam Thành bộc lộ tài năng, lại vừa ra trường, không thể tự bảo vệ mình, lại vì sự kiện này ầm ĩ quá, nó liền từ chức.”
“A? Anh ấy là vì nguyên nhân này mới từ bỏ thiết kế chuyên nghiệp?”
“Cũng không hẳn là như vậy, sau đó nghe nói nó đi tu nghiệp ở nước ngoài, vẫn là thiết kế, lấy đến bằng tiến sĩ trở về thì đột nhiên thay đổi, tự mình thành lập công ty, hai năm sự nghiệp thành công, may mà có nó, khi công ty ba con gặp chuyện không may…” Trần Thanh Hoa nói tới đây ,ngoái đầu nhìn hai ông cháu, đột nhiên nói nhỏ chỉ để hai người nghe được “Ba con đột nhiên bị đả kích nhất thời không chấp nhận được, xuất huyết não phải nhập viện, cũng may trước giờ sức khoẻ ông ấy đều tốt nên ngay lúc đó cũng không nghiêm trọng. Sau này Lam thành vụng trộm đến bệnh viện tìm mẹ, cùng mẹ bàn việc công ty, nói cái dự án khai phá kia, thủ tục vốn không đầy đủ, ba con cũng là dùng cách bất chính cho vay, nếu sự việc bị làm lớn, có lẽ sẽ vì tội đút lót mà ngồi tù. Lam Thành nói nó tiếp nhận lại hạng mục, cũng đem tất cả thủ tục hoàn thiện, thu mua lại công ty của ba con, tiền lương của nhân viên nó cũng gánh vác hết. Cuối cùng nó trả lại cho hai người già chúng ta tiền, khi ấy mẹ nói thế nào cũng không được. Nó vừa mới gây dựng sự nghiệp, lại tiếp quản một cục diện rối rắm, chúng ta không thể dày mặt mà bắt nó chịu thêm gánh nặng. Nhưng sau đó nó vẫn vụng trộm để lại sổ tiết kiệm, còn điện thoại dặn mẹ đừng cho ba con biết, lão già kia quật cường nhất định sẽ không chịu nhận. Nó còn nói , “Mặc kệ con cùng Tiểu Hi như thế nào, con vẫn coi mẹ như mẹ con, chăm sóc hai người là trách nhiệm của con.”, khi nghe nó nói như vậy mẹ liền khóc, thật sự Lam Thành là người tốt, chỉ là có lúc rất cố chấp.”
Đông Hiểu Hi vẫn trầm mặc, cô tin tưởng những chuyện Lam Thành đã làm, anh vẫn là loại đàn ông có trách nhiệm, cũng là loại đàn ông rất nguyên tắc.
Trần Thanh Hoa nhìn con gái , nói thêm “Trạm Trạm là con của nó, con nhất định phải nói cho nó, nói không chừng Lam Thành vẫn không hề quên con.”
“Mẹ!” Đông Hiểu Hi quyết đoán nói “ Mẹ, mẹ tin sao? Bây giờ còn người đàn ông nào chờ đợi một người phụ nữ đã bặt vô âm tín nhiều năm, huống chi ly hôn là do chính con đề nghị, anh ấy có lẽ còn hận con năm ấy hiểu lầm anh ấy.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn hối hận rằng lúc trước mình không hiểu chuyện, càng hối hận không thể làm người vợ tốt . Từ sau khi có Trạm Trạm, cô mới bắt đầu nhìn lại chính bản thân mình, yêu không phải là nói ngoài miệng, thật ra yêu là phải khoan dung, chia sẻ, tin tưởng. Nhưng để làm được như vậy vốn không hề đơn giản, dễ dàng.
Cô đem Trạm Trạm trong lòng buông ra, còn chưa kịp thở dốc, liền nhận được một cái ôm ám áp: “ Nha đầu chết tiệt, cô còn trở về làm gì cơ chứ, chắc tôi chết, cô cũng không trở về.” Mẹ cô hai bàn tay dừng trên lưng con gái , giống như là đang dùng đến sức lực tích góp năm năm để ôm cô. Than thở vẫn chưa giải hết hận, lại gắt gao đem con gái ôm vào trong ngực, như sợ con gái trước mắt lại biến mất. Cứ như vậy một loạt động tác nháy mắt hoàn thành, nhưng là từng chi tiết nhỏ cũng không tránh được ánh mắt mẹ cô. Năm năm rồi con gái đã gầy hơn, hiện tại càng tiều tụy, tóc trước kia dài giờ thành tóc ngắn, ngoại trừ không có thời gian để ý có lẽ cũng muốn cắt bỏ mái tóc coi như là cắt bỏ quãng đời đã qua. Bà còn để ý con gái chỉ dùng đồ trang sức đơn giản, khó nén thương tâm cho con gái nhiều năm phiêu bạt mỏi mệt và tang thương.
Đông Hiểu một tay kéo con , dùng một tay kia ôm mẹ. Cô cảm thấy trên lưng đã mỏi nhưng cảm giác ấm áp đã lâu không có khiến trong ánh mắt của cô dỡ xuống mệt mỏi trầm trọng nhiều năm Nhiều năm bất an, bàng hoàng cùng nhung nhớ giờ khắc này bị áy náy và thoải mái thay thế. Cô ôm mẹ vừa khóc vừa cười, thoáng làm nũng nói “Mẹ, thân thể mẹ thế này không tốt sao, sức lực những năm gần đây còn tốt lắm.”
Mẹ cô nói năng lộn xộn, khóc nói “Tôi mấy năm nay chính là bảo toàn sức lực, chờ có cơ hội đánh chết cô, nha đầu chết tiệt kia. Cô nói đi mấy năm nay cô đi đâu ? Có cái gì uỷ khuất mà tôi cùng ba cô không thể thay cô làm chủ, lúc trước nói đi là đi, chỉ lưu lại có một bức thư, tôi và ba cô, còn có Lam Thành …..” Nói đến đây bà lại đem những lời nói này nuốt vào, Đông gia có lẽ kiêng kị cái tên này, “Cô có biết bao nhiêu người tìm cô, tìm sắp điên rồi …. Hạ Tuyết vài năm nay không biết đã đánh bao nhiêu cuộc điện thoại , cùng mẹ cô đã khóc bao nhiêu …..”
“ Mẹ, con không phải rất tốt đấy thôi.” Theo miệng mẹ nghe đến mấy cái tên quen thuộc , Đông Hiểu Hi lại càng phát ra thanh âm nghẹn ngào , vốn muốn an ủi mẹ, giờ phút này một câu cũng không nói nên lời. Chính là ngồi xuống ôm mẹ cùng khóc, nước mắt tích cóp trong năm năm không hề giữ lại mà tuôn ra. Nguyên lai, một người rơi lệ vì đau khổ, cùng người nhà ôm nhau khóc, cũng là một loại hạnh phúc.
Mẹ con hoàn toàn đắm chìm ở không khí đoàn tụ vui buồn, dường như quên rằng trong phòng không chỉ có hai người. Đột nhiên một tiếng khóc non nớt không chịu cô đơn đánh thức hai người.
“Không được đánh mẹ tôi, bà là người xấu …..” Trạm Trạm giống như đã bị dọa cho sợ, sống chết giữ chặt quần áo Đông Hiểu Hi lớn tiếng khóc, tiếng khóc giữa ban đêm yên tĩnh làm náo động, làm động lòng trắc ẩn của những người xung quanh. Kỳ thật đứa nhỏ này ngày thường là một đứa trẻ đặc biệt, cho dù bị uỷ khuất cũng chưa bao giờ lớn tiếng khóc, có lẽ nó chưa từng gặp qua bộ dáng uỷ khuất của mẹ mình. Đúng vậy, hôm nay mẹ nó không giống với trước đây, không phải là cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì mẹ đều mỉm cười sao, làm cho nó ỷ lại mẹ mình …
Đông Hiểu Hi vội vàng buông mẹ mình ra, ngồi xổm xuống đem con ôm vào trong lồng ngực, nói “Ngoan, không sợ, đây không phải người xấu, là bà ngoại. Vừa rồi bà ngoại và mẹ chỉ giỡn thôi …”
“Không, đây không phải bà ngoại, là bà ngoại không tốt, là người xấu, làm mẹ khóc…”
Trần Thanh Hoa ngây ngẩn cả người, mấy năm nay bà nghĩ đến đủ loại tình cảnh của con gái, có tốt có xấu, lại độc nhất không nghĩ đến chính mình đã làm bà ngoại nhiều năm. Nhìn qua đứa nhỏ này mặt mày thanh tú, tuổi cũng tương xứng, lại thêm khí chất u buồn , làm bà lập tức nghĩ tới một người, quả thực là quá giống… Nhưng mà, con gái bà năm đó rốt cuộc bị cái gì uỷ khuất , mới có thể lặng lẽ rời đi, lại một mình vì hắn nuôi dưỡng một đứa trẻ tốt như vậy? Nghĩ vậy, bà ôn nhu nhìn Trạm Trạm cười nói “ Lại đây, để cho bà ngoại ôm nào …”
“Không, đây là người xấu, là người xấu, mẹ mang con đi tìm ba đi, mẹ không phải nói chỉ cần gặp ba, ba sẽ bảo vệ chúng ta sao? Chỉ cần là ba sẽ không làm cho mẹ và Trạm Trạm chịu uỷ khuất … Mẹ chúng ta rời nơi này đi…”
“Bảo bối ngoan, nơi này mới là nhà Trạm Trạm, về sau sẽ không bao giờ có người khi dễ Trạm Trạm nữa.”
Cho dù mẹ cùng bà ngoại nói thế nào, Trạm Trạm vẫn là không ngừng khóc. Đông Hiểu Hi chưa từng thấy qua con cố tình gây sự như vậy, cô tưởng có lẽ là đứa nhỏ này ngồi xe mệt mỏi, bụng đói, vừa mới đến đây lại bị vắng vẻ cùng kinh hãi, vì thế mới mượn cơ hội phát ra tính trẻ con. Nhưng tính tình này tựa hồ càng lúc càng khó chịu, Trần Thanh Hoa lấy đến những vật trong nhà có thể để cho đứa nhỏ chơi đùa, đều bị Trạm Trạm vứt trên mặt đất, nó nhận thức rằng Trần Thanh Hoa là bà ngoại không đúng, là người xấu.
Đông Hiểu Hi đột nhiên liền tái mặt nói “Con lại không lễ phép, lại khóc nữa mẹ cũng sẽ không yêu con.”
Kỳ thật cô không phải thực sự tức giận, chính là vì lo con còn nhỏ chóng bị mệt, sợ hắn khóc nháo thực sẽ sinh bệnh. Một tiếng này quả nhiên hiệu quả, Trạm Trạm ngừng khóc, cái miệng nhỏ dính đầy nước mắt thôi gào khóc, bắt đầu nhỏ giọng nức nở. Cô đau lòng ôm con ngồi xuống xô pha, dùng mặt cọ vào mái tóc mềm của con, nhẹ giọng nói “Nghe lời, không khóc, là mẹ sai lầm rồi, mẹ không nên quát Trạm Trạm, mẹ sẽ giải thích với Trạm Trạm được không?” Cô đột nhiên ý thức được , nơi này tuy là nhà mình, cô rốt cuộc đã trở về bên ba mẹ, nhưng đối với Trạm Trạm mà nói, nơi này hoàn toàn xa lạ, đứa nhỏ này đã từng không muốn chuyển chỗ nhiều, nhưng vì hoàn cảnh mà cứ phải phiêu bạt, nên sinh ra chán ghét việc đổi chỗ ở.
Trần Thanh Hoa cũng cùng đi qua, ngồi ở một bên sườn Trạm Trạm, lấy tay vuốt ve đứa bé. Nhiều năm làm giáo viên, giao tiếp nhiều nhất là với trẻ nhỏ, nhưng đứa bé này đem lại cho bà cảm giác khác với nhưng đứa trẻ khác , thậm chí so với con gái mình cũng không giống, bà lúc đầu đau lòng vì con gái phải vất vả đột nhiên biến thành tình cảm trìu mến cùng một loại khát vọng với Trạm Trạm, thậm chí bà còn có chút trách cứ con giá, vì cái gì mà không thể cho bà sớm biết sự tồn tại của Trạm Trạm, để bà không thể sớm làm một bà ngoại có trách nhiệm.
Ngay tại lúc hai người đều bỏ cuộc, Trạm Trạm đột nhiên dừng khóc, Đông Hiểu Hi cúi đầu nhìn về phía con, hướng phía sau nhìn….
“Đến sờ nó, nó rất ngoan, không bắt người, cũng không cắn người…” Đó là âm thanh của ba cô.
Đông Hiểu Hi nghiêng đầu, nhìn đến con mèo nhị thể Scotland mà ba cô ôm, Đại Bụi. Tính tuổi, nó cũng được 10 tuổi, đó là khi cô học đại học sợ rằng ba mẹ buồn , đặc biệt mua nó tặng cho ba mẹ. Giờ phút này trên khuôn mặt ba cô tươi cười, tựa hồ mỗi một nếp nhăn đều ôn nhu, hoà ái. Nụ cười này Đông Hiểu Hi đã lâu không thấy, đại khái chính là cô nghĩ khi mình gả cho Lam Thành sẽ không còn thấy qua, nhưng là hôm nay , ba cô lại không hề giữ lại dành cho cháu ngoại yêu quí.
Đông Vạn Lương gặp Trạm Trạm đang nở nụ cười, liền đem Đại Bụi đặt lên trước, đem hai cánh tay ra nói “Đến đây, cho ông ngoại ôm một cái, ông ngoại dẫn Trạm Trạm đi xem mèo…”
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, Đông Hiểu Hi thấy con nóng làng muốn thử, muốn đi nhưng lại không dám, liền cười cổ vũ “Ngoan, đi ra ông ngoại ôm một cái…” Cô đem Trạm Trạm đưa đến cho cho ba mình, có lẽ đứa nhỏ cho tới bây giờ không bị lực cánh tay ôm quá chặt, lúc đầu có chút khẩn trương, chậm rãi, bắt đầu thấy thích thú, ỷ lại.
Một lát sau Trần Thanh Hoa đem bốn con mèo nhỏ mới sinh hơn một tháng đến phòng khách, Trạm Trạm lập tức thấy hứng thú, bàn tay nhỏ bé cầm đồ ăn vặt vây quanh mấy con mèo nhỏ đổi tới đổi lui, mấy con mèo nhỏ hướng thằng bé kêu “Meo meo meo meo”. Mà hai người già ánh mắt tràn ngập ý cười, vây quanh Trạm Trạm, còn không ngừng dặn thằng bé đừng bắt mấy con mèo nhỏ…
Loại không khí hoà thuận vui vẻ này Đông Hiểu Hi từng thấy xuất hiện trong mơ vô số lần. Giờ phút này cô mới cảm nhận được mơ ước đã thành sự thật, là một loại hạnh phúc khó diễn tả, khó kìm nén, thậm chí hạnh phúc đến chảy nước mắt, cô cuối cùng đã cảm nhận được rằng hai mẹ con mình được che chở, bảo hộ. Không biết khi nào mẹ cô trở lại ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi “Lam Thành có biết đứa nhỏ tồn tại hay không?”
“Không quan hệ đến anh ta.” Đông Hiểu Hi thề thốt đáp.
“Đừng gạt mẹ, mẹ không phải đồ ngốc, đứa bé này rất giống hắn.”
“Càng giống người nhà chúng ta được không…”
“Ai, đứa ngốc này…” Mẹ cô thở dài, vỗ về mái tóc ngắn hỗn độn của cô nói “Ba con hai người cùng một tính cách, ngoại trừ cứng mồm, còn có tính cách quật cường, kết quả là chính mình chịu khổ… Kỳ thật mấy năm nay Lam Thành không hề tái hôn.”
“Chẳng qua là che mắt mọi người.” Đông Hiểu Hi giống như trước không cho là đúng.
Trần Thanh Hoa trừng mắt nhìn con gái nói “Kỳ thật mấy năm nay, nó vẫn không ngừng tìm ta để hỏi thăm tin tức của con, mẹ không giám để ba con biết. Từ khi con đi, ba con đối với nó không thể tha thứ, một lòng cho rằng mọi chuyện là lỗi của nó. Con có biết sau khi con đi, ba con đến cơ quan Lam Thành làm lớn chuyện, con có biết, nơi đó ngoài đông người tài thì toàn những kẻ hay ghen tị, khi đó lại là thời khì Lam Thành bộc lộ tài năng, lại vừa ra trường, không thể tự bảo vệ mình, lại vì sự kiện này ầm ĩ quá, nó liền từ chức.”
“A? Anh ấy là vì nguyên nhân này mới từ bỏ thiết kế chuyên nghiệp?”
“Cũng không hẳn là như vậy, sau đó nghe nói nó đi tu nghiệp ở nước ngoài, vẫn là thiết kế, lấy đến bằng tiến sĩ trở về thì đột nhiên thay đổi, tự mình thành lập công ty, hai năm sự nghiệp thành công, may mà có nó, khi công ty ba con gặp chuyện không may…” Trần Thanh Hoa nói tới đây ,ngoái đầu nhìn hai ông cháu, đột nhiên nói nhỏ chỉ để hai người nghe được “Ba con đột nhiên bị đả kích nhất thời không chấp nhận được, xuất huyết não phải nhập viện, cũng may trước giờ sức khoẻ ông ấy đều tốt nên ngay lúc đó cũng không nghiêm trọng. Sau này Lam thành vụng trộm đến bệnh viện tìm mẹ, cùng mẹ bàn việc công ty, nói cái dự án khai phá kia, thủ tục vốn không đầy đủ, ba con cũng là dùng cách bất chính cho vay, nếu sự việc bị làm lớn, có lẽ sẽ vì tội đút lót mà ngồi tù. Lam Thành nói nó tiếp nhận lại hạng mục, cũng đem tất cả thủ tục hoàn thiện, thu mua lại công ty của ba con, tiền lương của nhân viên nó cũng gánh vác hết. Cuối cùng nó trả lại cho hai người già chúng ta tiền, khi ấy mẹ nói thế nào cũng không được. Nó vừa mới gây dựng sự nghiệp, lại tiếp quản một cục diện rối rắm, chúng ta không thể dày mặt mà bắt nó chịu thêm gánh nặng. Nhưng sau đó nó vẫn vụng trộm để lại sổ tiết kiệm, còn điện thoại dặn mẹ đừng cho ba con biết, lão già kia quật cường nhất định sẽ không chịu nhận. Nó còn nói , “Mặc kệ con cùng Tiểu Hi như thế nào, con vẫn coi mẹ như mẹ con, chăm sóc hai người là trách nhiệm của con.”, khi nghe nó nói như vậy mẹ liền khóc, thật sự Lam Thành là người tốt, chỉ là có lúc rất cố chấp.”
Đông Hiểu Hi vẫn trầm mặc, cô tin tưởng những chuyện Lam Thành đã làm, anh vẫn là loại đàn ông có trách nhiệm, cũng là loại đàn ông rất nguyên tắc.
Trần Thanh Hoa nhìn con gái , nói thêm “Trạm Trạm là con của nó, con nhất định phải nói cho nó, nói không chừng Lam Thành vẫn không hề quên con.”
“Mẹ!” Đông Hiểu Hi quyết đoán nói “ Mẹ, mẹ tin sao? Bây giờ còn người đàn ông nào chờ đợi một người phụ nữ đã bặt vô âm tín nhiều năm, huống chi ly hôn là do chính con đề nghị, anh ấy có lẽ còn hận con năm ấy hiểu lầm anh ấy.”
Đúng vậy, cô vẫn luôn hối hận rằng lúc trước mình không hiểu chuyện, càng hối hận không thể làm người vợ tốt . Từ sau khi có Trạm Trạm, cô mới bắt đầu nhìn lại chính bản thân mình, yêu không phải là nói ngoài miệng, thật ra yêu là phải khoan dung, chia sẻ, tin tưởng. Nhưng để làm được như vậy vốn không hề đơn giản, dễ dàng.
/49
|