Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em
Chương 15 - Khi Cháu Hai Mươi Lăm Tuổi, Người Ở Bên Cháu Vẫn Cứ Là Chú
/0
|
Gần đến cuối năm, công việc ở công ty bắt đầu nhiều lên, mọi người trong phòng tài vụ cũng bận tới quay mòng mòng. Kỳ thực tập của Ôn Viễn đã kết thúc, nhưng sau hai tháng cô đã quen với tất cả mọi người của công ty, cho nên cô tự nguyện kéo dài thời gian thực tập, ở lại giúp đỡ.
Mấy ngày nay Ôn Viễn rất vui vẻ, làm việc cũng cố gắng, buổi trưa thì được đồng nghiệp cùng phòng Tiểu Hứa lôi ra từ một đống bảng biểu, cùng ra ngoài ăn cơm trưa. Hôm qua công ty mới phát lương, sáng sớm Tiểu Hứa đã đòi cải thiện chất lượng bữa ăn, cho nên dù buổi trưa chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi, hai người vẫn đến khu phố đồ ăn ở khá xa nơi này.
Hôm nay thành phố T lại có tuyết rơi, tuy là trận tuyết nhỏ song nhiệt độ cũng giảm kha khá. Ôn Viễn hơi sụt sịt, Tiểu Hứa thấy vây bèn quyết định mời cô ăn canh cay, còn cho thêm rất nhiều ớt và tiêu. Ôn Viễn nhìn bát canh cay đỏ lòm này, hơi do dự rồi cuối cùng cũng vẫn xắn tay áo nhào vào ăn.
“Ôn Viễn, tối nay em có rảnh không?”
“Có việc gì à?” Cách đây mấy hôm Ôn Hành Chi lại đi công tác nước ngoài, Ôn Viễn đành giữ liên lạc với anh bằng một cuộc điện thoại mỗi ngày.
“Đi xem phim với chị nhé? Thần tượng của chị mới ra một bộ phim điện ảnh mới, hay lắm.”
Ôn Viễn cười hì hì, đồng ý luôn, lại hỏi Tiểu Húa thần tượng của chị ấy là ai, khi chị ấy nói ra tên thì Ôn Viễn chỉ thấy quá trùng hợp, chính là vị nam chính đóng trong bộ phim đã giúp Trần Dao một bước lên trời, đương nhiên phim này anh ta không hợp tác với Trần Dao. Nghĩ đến Trần Dao, Ôn Viễn cũng không thoải mái cho lắm.
Cô vùi đầu ăn cơm, chợt nghe Tiểu Hứa à lên một tiếng thì tò mò ngẩng đầu, thấy Tiểu Hứa nhìn chằm chằm vào ti vi treo trên tường quán. Cô quay người xem, trong giây lát chẳng biết nói gì. Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay, ti vi đang chiếu một bản tin giải trí của đài truyền hìn nào đó, về một Giải thưởng điện ảnh, một đám phóng viên chạy theo các ngôi sao trên thảm đỏ, gọi tên của ho để họ nhìn vào máy ảnh. Giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, Trần Dao cười tươi tắn, trong trẻo tựa như một đóa hoa nhài.
Tiểu Hứa chớp mắt nhìn Trần Dao trong màn hình ti vi: “Hâm mộ cái cô này quá đi mất, lại được đóng phim với thần tượng của chị.”
Ôn Viễn cười, quay sang hỏi: “Nếu cô ta thích thần tượng của chị thật thì sao? Cũng giống như trong phim ấy, bám lấy, đeo đuổi.”
“Thế thì chị nhất định sẽ anti cô ta tới bến!” Tiểu Hứa giơ hai tay lên cao, nhưng sau đó lại nói, “Nhưng chị chẳng lo, mấy hôm nay cô nàng này cũng có vụ scandal lớn lắm mà? Người ta là hoa có chủ rồi nha.”
Ôn Viễn cảnh giác hỏi: “Scandal gì cơ?”
Tiểu Hứa chớp mắt, ghé sát vào người cô: “Chính là cái vụ phóng viên chụp được cô ta cùng vào khách sạn với một Tổng giám độc Ngân hàng Hongkong ấy, hồi ấy phim cô ta đóng chung với thần tượng của chị đang công chiếu, nên chị cũng để ý tới cô ta hơn bình thường.”
Ôn Viễn làm như không hiểu: “Hình như hai bên đều im lặng mà? Sao chị biết Trần Dao thích người ta?”
“Mấy hôm nay em bận đến ngố người rồi à, không đọc báo hả? Cô nàng lên tiếng rồi, hình như nói là chuyện ở khách sạn chỉ là hiểu lầm, nhưng bản thân cô ta rất ngưỡng môn Ôn tiên sinh, hi vọng có thể thân thiết hơn nữa. Câu này đầy ẩn ý đúng không? Cho nên chị đoán tám mươi phần trăm là hai ngời này dây dưa với nhau rồi.”
Nghe Tiểu Hứa nói vậy, Ôn Viễn chơt thấy dạ dày mình phát đau.
Hai ngày sai Ôn Hành Chi về nước, khi xuống máy bay thì Ôn Viễn cũng tan tầm, anh bèn tiện đường tới đón cô rồi cùng nhau về ăn cơm.
Gần đến Tết dương lịch, người trong siêu thị cũng đông đúc hơn bình thường, Ôn Viễn cun cút theo sau Ôn Hành Chi, nhìn anh chon nguyên liệu nấu ăn. Lúc còn ở một mình Ôn Hành Chi ít khi nấu ăn ở nhà, khi nhìn đám đồ dùng phòng bếp ở nhà anh là rõ, thế nhưng người này lại nấu ăn cực ngon, ngon tới mức cô muốn nuốt luôn cả lưỡi. Cô nhớ tới những buổi tâm sự trước kia, Chu Nghiêu từng nói, ông xã tương lai chắc chắn phải biết nấu cơm, nếu không khi cậu ốm đau thì đến người nấu cho bát cháo nóng cũng chẳng có, Ôn Viễn cực kỳ tán thành.
“Xem còn muốn ăn gì không, cùng mua về rồi nấu.” Anh hơi nghiêng người, kéo cô vào lòng mình.
“Không.” Ôn Viễn đáp: “Chú đừng hiền thảo như thế, cháu thấy áp lực lắm.”
Ôn Hành Chi ung dung nhướn mày, lại quay đi chọn hoa quả, Ôn Viễn chợt thấy hứng thú, đi bên cạnh anh, lên tiếng: “Hôm nay cháu nghe các chị trong phòng tán gẫu, có nhắc tới mẫu đàn ông nào là khắc tinh của phụ nữ.”
“Phòng tài vụ rảnh rỗi tới mức có thời gian tán gẫu chuyện này à?”
Ôn Viễn vờ như không nghe thấy, tự nói tự thưa: “Thứ nhất, người đàn ông này rất giỏi lấy lòng phụ nữ. Thứ hai anh ta có cơ sở kinh tế nhất định, không bàn tới chuyện lương tháng của anh ta có cao hay không, những ít nhất cũng có nhà có xe. Điểm cuối cùng chính là chín chắn thận trọng từng trải, bình thản trước mọi biến cố, cũng không quá bí ẩn khó lường.”
Nói tới đây, cô không nói tiếp nữa, Ôn Hành Chi chỉ hỏi một câu cho có: “Cho nên?”
“Cháu phát hiện, chú phù hợp với mọi điều kiện.”
Nếu không tại sao có nhiều phụ nữ thích anh đến vậy? Tần Chiêu, Trần Dao, Tô Mạn … và có lẽ còn nhiều hơn thế nữa.
Bị chụp một cái mũ “danh giá” như vậy, Ôn Hành Chi không khỏi liếc cô một thoáng, nhìn đôi mắt sáng long lanh kia khiến anh muốn hôn cô nay lập tức. Một thời gian không ở bên cô, nếu ngày trước thì anh có thể nhẫn nhịn, nhưng từ khi phá bỏ rào cản cuối cùng, anh không muốn trói buộc bản thân thêm nưa. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, giữa chốn đông người anh vẫn kiềm chế được mình. Thế là anh chẳng nói gì thêm, chọn hoa quả xong rồi ra quầy thu ngân. Khi đi qua một giá hàng nhìn thấy loại hàng trên đó, bèn suy nghẫm một đoạn rồi lấy xuống hai hộp bỏ vào xe đẩy.
Ôn Viễn bĩu môi liếc chúng, chợt thấy máu nóng bốc lên, hai má đỏ bừng. Tấm bảng quảng cáo đặt trên tầng cao nhất cua giá hàng có mấy chữ lớn, tiếng Anh là – Durex.
Đêm hôm ấy vì chụp mũ bậy bah, Ôn Viễn bị “trừng trị” một phen, khi mọi chuyện qua đi, cô nằm đờ ra trong chăn, tới môt đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Không thể đắc tội với đàn ông hơn ba mươi tuổ, nhất là đàn ông hơn ba mươi tuổi kiêng hem đã lâu, uy thế có thể sánh với vũ khí sát thương. Ngày hôm sau phải về thành phố B, cô mệt tới mức ngủ mơ màng, chẳng còn sức đâu mà sắp xếp hành lý.
Ôn Viễn ngủ một mạch tới trưa hôm sau, Ôn Hành Chi vẫn là người phải gọi cô dậy, sau khi thu xếp đồ đạc xong đích thân anh đưa cô tới bến xe.
Ôn Viễn lẳng lặng mua vé xe sau đó tỏ vẻ mệt mỏi, Ôn Hành Chi chăm chú nhìn cô, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối trên đầu cô, hẳn là rối trong lúc ngủ mê man.
Ôn Viễn vụng trộm nhìn mấy bận, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi anh: “Chú đã tính trước là sẽ không về thành hố B với cháu rồi đúng không?”
“Ở đây còn vài việc chưa xử lý xong, mấy hôm nữa phải tới thị trấn A một chuyến, nhưng cuối năm nhất định sẽ về thành phố B đón Tết.”
“Thế cháu chờ chú.” Ôn Viễn nói: “Nhưng chú nhất định phải về nhà đón Tết đấy nhé, không thì, không thì chính là kẻ bội bạc xấu xa!”
Câu này khiến Ôn Hành Chi im lặng hồi lâu rồi gật đầu: “Nói cũng đúng. Chi bằng …” Anh nhìn cô, nói với giọng thương lượng, “Nhân lúc cháu còn có kỳ nghỉ đông, chúng ta chọn một ngày để ra mắt gia đình là được.”
Ôn Viễn trợn tròn mắt lên: “Chú đùa à?”
“Không phải cháu sợ chú bội bạc sao, tranh thủ thời gian này giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy. Thế nào, sợ à?”
“Cháu, cháu tưởng bao giờ cháu tốt nghiệp thì chú mới nhắc tới chuyện này.” Ôn Viễn ngập ngừng nói, “Với lại cháu còn chưa tới hai mươi lăm tuổi mà.”
Hai mươi lăm tuổi? Đây chính là tiêu chuẩn anh đặt ra cho cô, không ngờ cô lại sử dụng chính nó để phản bác lại anh, Ôn Hành Chi bùi ngùi cảm nhận thứ gọi là “gạy ông đập lưng ông”.
“Không sao.” Anh nói, “Ki cháu hai mươi lăm tuổi thì người ở bên cháu vẫn cứ là chú, cho nên … sớm hay muộn cũng vậy cả thôi.”
Ôn Viễn ngơ ngẩn nhìn anh, thực ra cô có thể phản bác, nhưng biết làm sao khi cô quá yêu anh? Rõ ràng là dáng vẻ tự tin vô hạn, song cô vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng bất ổn của anh từ đôi tay đang ôm cô thật chặt, cũng vì vậy mà cô chợt mỉm cười: “Được, cháu đồng ý.”
Dự báo thời tiết nói rằng, mùa đông này của thành phố B có nhiệt độ thấp nhất trong mười năm qua, vừa bước ra khỏi bến xa Ôn Viễn đã thấy lạnh cóng cả người.
Cô đứng yên ngó nghiêng bốn phía, không thấy xe của nhà đâu. Cô không éo người nhà phải tới đón, nhưng mấy hôm trước trò chuyện với mẹ cô, bà chủ động nói sẽ để người trong nhà đến đón cô, giờ lại không có ai nên Ôn Viễn thấy hơi khác thường. Ngẫm nghĩ một thoáng, cô quyết định gọi điện thoại về nhà, vừa bấm số thì phía trước có hai tiếng còi vàng lên, cô bất giác ngẩng đầu lên liền thấy người ngồi trên xe, bỗng mở to mắt.
Là Ôn Kỳ, một tay cầm tay lái nhàn nhã đang ngồi trong xe.
Ôn Viễn từ từ cất di đông đi, đi quanh xe của anh một vòng. Ôn Kỳ thấy vây cũng bước xuống xe, an ta đeo môt cặp kính râm, phóng khoáng hỏi cô một câu: “Thế nào, xe mới của anh trông cũng được đấy chứ?”
Jeep Wrangler, đúng là rất hoành tráng.
“Xe này bền lắm à?” Ôn Viễn hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Đương nhiên.”
Ôn Viễn gật đầu: “Thế em đá thử một phát được không?”
“Em dám!”
Ôn Kỳ tức tối lôi cô nhét vào nghế phụ rồi lên xe lái nhanh về nhà, Ôn Viễn ngồi nghiêng nghiêng ngả ngảm cời ranh mãnh: “Ôi thảo nào, bốn năm nay em về nhà không biết bao nhiêu lần, thế mà bao giờ thấy anh đến đón em, tự nhiên lần này lại đến, hóa ra để khoe xe mới, ngây thơ thế nhở?”
Ôn Kỳ không thèm đôi co với cô, khẽ nhướn mày, nói: “Dù sao đây cũng là xe anh tự mua, xe còn có còi báo động, ấn hai lần là kêu.”
Ôn Viễn khinh bỉ, “Anh tập trung lái xe đi, đừng làm mất trật tự giao thông.”
Dinh thự nhà họ Ôn nằm ở ngoại ô thành phố, cho nên đường đ cũng thoáng đãng. về đến nhà cũng như dự đoán, sàn nhà sạch bong, Ôn Viễn đưa mắt nhìn Ôn Kỳ còn anh ta thì im lặng, hất mặt lên trời đi vào cổng. Cửa phòng khách và cổng thông nhau, cho nên bà Kiều Vũ Phân và dì thành đứng ở cửa đều có thể nhìn thấy Ôn Viễn. Bà mỉm cười đứng dây, còn dì Thành thì bước ra đón, ôm lấy Ôn Viễn.
Ôn Viễn ngây người một thoáng, “Sao hôm nay nhà mình lại vui vế này?”
Dì Thành véo mũi cô, “Vì hôm nay hai nhân vật quan trọng của gia đình đều về nhà.”
“Hai người?”
“Một là cháu, người còn lại, chăng phải là cháu sao.”
Ôn Viễn nhìn mẹ với vẻ khó tin, bà cười vẫy tay gọi cô: “Nào, mau vào nhà đi, Ôn Kỳ mà không đón con về thì chắc phải hâm thức ăn lần nữa mất thôi.”
Trong phòng bếp có một bàn thức ăn được xếp kín, trong đó quá nửa là những món mà Ôn Viễn thích ăn. Ông cụ Ôn Khác đang uống trà trên sofa, còn ông Ôn Hành Lễ thì đang ngồi bên đọc văn kiện, thấy Ôn Viễn đi vào ông bèn đặt chúng xuống.
Ôn Viễn rụt rè chào hai người: “Ông nội, cha.”
Ông Ôn Khác gật đầu, nét mặt hiền từ, còn ông Ôn Hành Lễ thì đứng lên cầm lấy túi xách sau lưng cô: “Về rồi đấy à? Đi đường có mệt không?”
Ôn Viễn lắc đầu, “Không, không mệt ạ.”
Ngồi trên xe có nửa tiếng đồng hồ thì sao mệt được, tuy nhiên mọi người lại chào đón cô rầm rộ như vậy khiến cô không quen lắm, trước cô cũng về nhà nhiều lần, nhưng chưa bao giờ được cả nhà tiếp thế này. Ôn Viễn bỗng thấy nửa mừng nửa lo.
“Được ròi, Ôn Viễn cũng về rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi.” Bà Kiều Vũ Phân nói, lại bảo ông Ôn Hành Lễ: “Anh đỡ ong cụ vào bàn đi.”
Bắt đầu bữa cơm, Ôn Viễn vùi đầu ăn uống. Bầu không khí này khiến cô thấy có gì đó không ôn, mà bên cạnh đó còn khiến cô thấy hơi hổ thẹn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, sự nuông chiều như lẽ đương niên này sẽ biến mất, sau này cô sẽ không biết phải đối mặt với những người được gọi là người thân ày ra sao. Nghĩ tới điều này Ôn Viễn thấy hơi bất an, đột nhiên chân bị ai đó đá, đữa trong tay rơi lạch cạch xuống bàn, cô ngẩng đầu lườm kẻ gây họa Ôn Kỳ, còn anh ta thì tỏ vẻ bất đáce dĩ: “Sao cứ ngẩn ngơ thế hả? Ông nội đang hỏi em đấy?”
Ôn Viễn lập tức xấu hổ nhìn ông nội Ôn Khác, ông cụ Ôn cũng không để ý, cười ha ha hỏi cô: “Sang năm là tốt nghiệp rồi đúng không?”
Ôn Viễn gật đầu lại nghe ông hỏi tiếp: “Đã thực tập chưa?”
“Giờ cháu đang đi làm rồi ạ.” Ôn Viễn do dự thưa, “Trong một cong ty ở thành phố T nhưng là thực tập thôi ạ.”
“Thành phố T.” Ông cụ Ôn chầm chậm gật đầu, “Cũng tạm, dù sao chú út cháu ở đó, có người giúp đỡ sẽ không để cháu thiệt thòi.”
Ôn Viễn thưa vâng rồi cúi đầu ăn cơm.
“Đâu thể làm phiền Hành Chi mãi được, chú ấy phải điều hành một ngân hàng lớn như thế, sau này lấy vợ có con, chắc chắn sẽ rất bận rộn.” Bà Kiều Vũ Phân dịu dàng nói, “Nếu thực tập, vậy thực tập xong rồi về thành phố B, chọn một công việc ổn định rồi mà làm.” Bà thoáng ngừng lại, “Đương nhiên, con cũng chỉ đề nghị vậy thôi, quyết định ra sao là ở con bé.”
Ôn Viễn nghe vậy nhìn mẹ, mỉm cười gượng gạo, ông cụ Ôn bực bội hừ một tiếng, “Phiền cái gì mà phiền? Nó lấy vợ có con thì không phải là người nhà họ Ôn nữa à? Mà lại phải nói, đừng bảo con cái, trước khi cha chết mà nó để cha gặp được vợ của nó --- không, hôn thê của nó, thì một phần mộ tổ tiên nhà họ Ôn cũng bốc khói xanh1 Bà Kiều Vũ Phân thoáng cau mày mỉm cười, Ôn Viễn cúi đầu lùa cơm vào miệng không dám tiếp lời, một mình ông cụ vẫn nói hăng say: “Coi cái bộ dạng của nó bây giờ đi, tôi đây làm cha mà còn phải để ý xem nó có rảnh không? CŨng đến chịu nó thôi.”
Ông Ôn Hành Lễ cười nói: “Cha, bọn nhỏ đều đnag nghe đấy, cha chừa mặt mũi cho Hành Chi đi.”
Ông cụ càng nói càng bực, “Chẳng lẽ tôi còn không bảo đươc nó à? Nó như thế thì sao mà làm gương cho bọn trẻ được? Loại không ra gì như nó, có giỏi thì đừng về cái nhà này nữa!”
“Cha …” Bà Kiều Vũ Phân bỗng lên tiếng, “Hay là thế này, mấy bữa trước con nghe nói con gái Chính ủy Tôn ở quân khu mới về nước. Cô bé trông cũng xinh xắn hiền lành, tuổi tác cũng sêm sêm, hay là giới thiệu cho Hành Chi?”
Vừa nói xong bà liền nghe thấy một tràng ho khan, hóa ra Ôn Viễn bị sặc canh, dì Thành vẫn im lẵng ăn cơm nãy giờ bèn cười với cô, “Uống chầm chậm thôi, không ai cướp của cháu đâu.”
1 Mộ bốc khói xanh là thành ngữ Hán, chỉ những chuyện may mắn, tốt đẹp, hoặc nhà có người làm quan to. Nhưng cũng được dùng để mỉa mai, chửi mắng người khác.
Ôn Viễn thưa một tiếng rồi lấy khăn lau miệng, rồi lại cúi đầu khuấy canh trong bát nhưng không uống nữa. Bà Kiều Vũ Phân nhìn cô một thoáng, quay đầu hỏi ông Ôn Khác: “Cha thấy sao ạ?”
Ông cụ Ôn vẫn đang giận dữ nhưng Ôn Kỳ thì bật cười nói: “Mẹ, mẹ không phải lo cho chú út đâu, người mà mẹ giới thiệu có thể lọt vào mắt của chú ấy sao? Mẹ đang nói đến Tôn Tinh đúng không? Hôm nay con gặp cô ta ở một quán bar, chè chén nhậu nhẹt với một đám người ngoại quốc, nhìn là biết chẳng tốt lành gì. Mẹ đừng có hại chú con đấy nhé, chú còn là người đàng hoàng.”
Bà Kiều Vũ Phân không giấu nổi giận dữ: “Con tới quan bar làm gì?”
Ôn Kỳ kêu oan, “Con tới đó bàn chuyện làm ăn.”
“Bàn chuyện làm ăn phải tới quán bar để bàn?”
Ôn Kỳ còn muốn biện minh thêm nhưng ông Ôn Hành Lễ thấy mặt ông cụ Ôn tái đi, vội lạnh lùng quát: “Được rồi, không có quy củ gì hết.” Ông nghiêm mặt nói tiếp: “Ít tới mấy nơi đó thôi, mà con cũng đừng làm bộ như thế, giờ con cũng sắp hai bảy rồi, công ty đã dần ổn định, cũng nên cân nhắc tới chuyện kết hôn.
Ôn Kỳ cười hờ hững, “Con không suốt ruot, con phải chờ cô gái tốt của con.”
Bà Kiều Vũ Phân mắng anh ta, “Con không suốt ruột thì cô gái tốt cũng chẳng còn mà lấy, với lại ai biết cô gái tốt con nói có tốt thật hay không?”
“Mẹ đừng khinh thường ánh mắt của con.” Ôn Kỳ lười nhác tựa vào lưng ghế, ánh mắt vờn quanh người Ôn Viễn mấy lượt khiến cô phát sợ, anh ta mới quay đầu đi, chỉ vào cô rồi nói với bà Kiều Vũ Phân: “Tìm một cô như Ôn Viễn nhà mình được không?”
Ôn Viễn tái mặt, những người khác cũng lúng túng, bà kv liếc nhìn Ôn Viễn, mắng anh ta: “Vớ vẩn cũng tùy người thôi, Ôn Viễn là em gái con.”
Ôn Kỳ bĩu môi uể oải nói: “Ý con là tìm một cô gái hiền lành ngốc nghếch dễ bảo như Ôn Viễn, mẹ lại nghĩ đi đâu thế?”
Ôn Viễn chợt nghĩ, thà rằng anh ta câm miệng còn hơn giải thích, cô chỉ muốn cầm dao cắt cổ anh ta cho xong.
Lần về này Ôn Viễn chuyển sang ngủ ở phòng dì Thành, vì nửa năm không gặp cô nên dì Thành thấy rất nhớ cô.
Thế cũng chẳng có gì đáng nói, vấn đề là buổi tối cô không thể gọi điện cho Ôn Hành Chi. Ban ngày cô cũng khá rảnh nhưng anh lại không có thời gian. Ôn Viễn âu sầu, cứ thế này mãi cô cũng biến thành oán phụ mất thôi.
“Sao lại thở dài?” Dưới ánh nắng, dì Thành đang chăm hoa chăm cỏ, Ôn Viễn ở cạnh chơi với bà, tâm trạng rầu ric ủ ê.
“Không có gì đâu ạ.”
Ôn Viễn ngồi xổm bới đất bằng ngón tay, lát sau liền bị dì Thành đẩy ra, cô đành ngồi sang chỗ khác.
“Viễn Viễn, học đại học có quen bạn mới không?”
“Dì Thành, sao dì cũng hỏi chuyện này?”
Dì Thành cười: “Sao dì lại không được hỏi? Ông nội cháu già rồi, dì cũng già rồi, trước khi mất ông ấy muốn thấy Hành Chi cưới vợ. Cháu do dì tự tay nuôi lớn, dì cũng muốn thấy cháu lập gia đình, tìm được người che chở thì dì mới yên tâm đi.”
Ôn Viễn bèn xùy xùy mấy tiếng, “Dì không già, đừng nhắc tới chuyện chết choc, dì nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Dì còn lâu mới tin chuyện đó.”
Ôn Viễn nghĩ ngợi một thoáng, “Còn anh cháu nữa mà, anh ấy cũng đâu có suốt ruột.”
“Đàn ông mà, ba mươi mấy tuổi cũng không lo không cưới được vợ. Huống chi điều kiện của chú và anh trai con - người này tốt hơn người kia, vốn chẳng cần ai bận tâm. Hơn nưa …” Dì Thành thở dài, nói “Xét cho cùng, cháu và Ôn Kỳ không giống nhau, dì còn dống hay không thì vẫn có người lo lắng cho nó, nhưng cháu thì … e là không có cái phúc ấy.”
Ôn Viễn hiểu ý của dì Thành nên cô cũng không nói nữa, sân nhà yên tĩnh được một lúc, tuy ánh nắng khá gay gắt nhưng vẫn không chống lại được hơi lạnh thấu xương, Ôn Viễn nhanh chóng cảm thấy giá buốt. Cô thoáng rùng mình, đang định khuyên dì Thành vào nhà thì đúng lúc ấy, cổng dinh thự mở ra, Ôn Kỳ bước vào.
Dì Thành cười híp mắt, hỏi anh ta: “Về rồi đấy à?”
Ôn Kỳ nhìn dì Thành, nhỏ giọng thưa một tiếng rồi nói với Ôn Viễn: “Em cùng với anh ra ngoài một lát, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Viễn hoang mang đứng lên, “Chuyện gì thế?”
Dường như Ôn Kỳ không nghe thấy, chỉ nói: “Em đi theo anh.” Nói rồi đi ra ngoài trước.
Ôn Viễn và dì Thành quay ra nhìn nhau, thấy đôi bên đều chẳng hiểu gì, cô đành đi theo Ôn Kỳ ra ngoài.
Thành phố B cũng có tuyết rơi, mặt đường đóng băng nên đường đi khá trơn, Ôn Kỳ đi boots, đã đi trước rất xa, anh ta đi thẳng về phía cổng sau dinh thự. Thương thay Ôn Viễn chỉ đi chiếc giày vả do dì Thành tự tay làm, chốc chốc lại chượt chân, mãi mới đuổi kịp anh ta: “Anh ơi, anh đợi em với!”
Ôn Kỳ mặc kệ cô đi thẳng về phía trước, Ôn Viễn có hét thế nào chăng nữa thì tới lúc đi xa cổng sau dinh thự, anh ta mới dừng lại. Đằng trước có một tấm lưới ngăn cách, để phân chia nới ở của quân đội và người dân địa phương. Tay Ôn Kỳ siết chặt dưới ngăn cách, khớp xương trắng nhợt như thể đang cố ẩn nhẫn.
Ôn Viễn đứng cách anh ta một khoảng, thấy dáng vẻ này của anh thì ngập ngừng không dám gọi. Cô chợt có linh cảm không lành, nhưng lại cố lắc đầu phủ định, anh ta không hề biết được, nếu Ôn Hành Chi muốn công bố chuyện của hai người, chắc chắn anh ta không thể là người đàu tiên biết đến. Ngẫm nghĩ một thoáng, Ôn Viễn nuốt nước miếng rồi cất tiếng gọi, “Anh, anh sao thế?”
Ôn Kỳ vẫn không quay người lại, có thể nhận ra anh ta đang cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình.
“Anh ơi, rốt cuộc anh …”
Còn chưa nói xong, Ôn Kỳ đã quay người lại, ném một thứ xuống trước mặt cô: “Mẹ nói, em nói cho anh biết thế này là thế nào?!”
Câu này của anh khiến Ôn Viễn giật mình, lúc sau cô mới ngồi xuống, nhặt thứ đồ rơi trên mặt đất lên. Trông như một tập ảnh, tới khi Ôn Viễn nhận ra người trong ảnh, cô chỉ thấy như giội một chậu nước lạnh giữa ngày đại hàn, khí lạnh buốt giá lan ra toàn thân, khiến cô ngạt thở.
Trong ảnh là cô vào Ôn Hành Chi. Chụp lại hình anh từ đêm anh về thành phố T sau chuyến công tác. Anh đến công ty đón cô, anh dẫn cô tới siêu thị mua đồ, anh dịu dàng ôm lấy cô ra quầy thu ngân tính tiền, anh lái xe đưa cô về nhà. Tiếp đó là sáng hôm sau, anh đưa cô ra bến xe, ôm từ biệt cô ở bến xe, thâm chí ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô cũng được chụp rõ ràng đến thế …
Ôn Viễn chợt cảm thấy không rét mà run. Cô ngẩng đầu, bờ môi run run: “Chuyện này là sao?”
Ôn Kỳ cố nén giận, dịu giọng hỏi: “Anh mới là người hải hỏi em chuyện này là thế nào?! Em và chú ấy … rốt cuộc em và chú ấy là thế nào?!”
Ôn Viễn cúi đầu nắm chặt tập ảnh, trong ảnh hai người thân mật như vậy, còn phải hỏi nữa ư? Cô cắn môi im lặng không đáp, Ôn Kỳ cầm lấy cánh tay cô, “Em nói gì đi chứ? Em câm rồi hả? Hả?”
“Em …” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng hơi nghẹn ngào, đôi mắt sáng thoáng ánh lên hơi nước.
Ôn Kỳ hít vào một hơi, buông tay cô ra đi thẳng về phía dinh thự. Ôn Viễn hoảng hốt chạy tới giữ anh ta lại: “Anh định làm gì thế?”
“Em không chịu nói với anh, thế để anh đi hỏi người có thể nói cho anh. Nhà có nhiều người như vậy, chắc cũng phải có người biết chứ?”
“Không ai biết hết!” Ôn Viễn giữ anh ta lại, “Anh không được đi! Không ai biết hết!”
Ôn Kỳ lạnh lùng hất tay cô ra, Ôn Viễn trượt chân, thoáng cái ngã lăn ra đất, hai tay chống đất bị đá vụn đâm phải, cô không khỏi kêu thành tiếng, nhìn máu chảy ra chỉ tự dưng muốn khóc. Nhưng nước mắt còn chưa chảy ra thì đã thấy Ôn Kỳ vốn đã đi xa quay ngườ trở lại.
“Đứng dậy.”
Anh ta đưa tay về phía cô, Ôn Viễn mặc kệ, vịn vào thân cây bên cạnh để đứng lên, cố bình tĩnh lại, nói: “Anh không cần hỏi ai hết, vì vốn không ai biết chuyện này.”
“Thế em nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Ôn Kỳ đờ đần đứng yên tại chỗ, đến tay cũng quên rút về.
“Là thế nào ư? Em không tin anh xem ảnh mà còn chưa hiểu chyện gì đang xảy ra, sao hỏi lại em nữa.”
“Anh không tin.” Ôn Kỳ nói chắc như đinh đóng cột, “Anh nói cho em biết, anh không tin.”
“Nhưng sự thật là như thế đó!” Ôn Viễn chợt lớn tiếng nói, “Sự thật chính là em và chú ấy ở bên nhau!”
“Em …” Ôn Kỳ giận dữ, vung tay lên.
Ôn Viễn ngang ngạnh nhìn anh ta, không hề có ý lùi bước. Cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, cũng biết nếu tới cửa ải của Ôn Kỳ mà cô còn không vượt qua được thì nói chi tới những người khác? Ôn Kỳ bị cô kích động tới mức mắt đỏ bừng, vung tay lên nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đánh xuống. Có bào nhiêu sức lực ép anh ta đánh cô, liền có bấy nhiêu sức lực ngăn cản anh ta làm vậy. Cuối cùng anh ta chợt quay người, đập mạnh vào nắp chiếc xe Jeep: “Đây là chuyện quái quỷ gì không biết!”
Ôn Viễn nhìn anh ta, nước mắt bỗng ứa ra. Cô xiết chặt nắm đấm của Ôn Kỳ, khan giọng nói: “Anh đừng như thế …”
“Từ bao giờ?”Anh chợt hỏi, Ôn Viễn hoang mang.
“Anh hỏi em là từ bao giờ? Hai người như thế từ bao giờ? Thảo nào lúc thi đại học em sống chết đòi đăng ký vào đai học T, có phải từ lúc ấy không?”
Cô không nói lên lời, chỉ lắc đầu mãi, tới khi Ôn Kỳ muốn đẩy cô ra. Sợ anh lại đập xe, Ôn Viễn vội giữ chặt tay anh ta, nghẹn ngào nói: “Chú rất tốt với em, thực sự tốt!”
Ôn Kỳ nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu thực sự tốt với em thì đã không làm vậy … thế này, thế này gọi là loạn luân!”
“Không phải, anh biết mà.”
Ôn Kỳ nhìn cô chằm chằm, dùng sức đẩy cô ra rồi quay người đi, như thể không muốn nhìn thấy cô nữa. Không biết qua bao lâu, cô nghe Ôn Kỳ nói: “Cho nên hai người mới ngang nhiên như vậy? Tất cả mọi người trong nhà đều không có quan hệ huyết thông với em, tại sao em lại thích chú ấy? Em không thấy …”
“Anh …” Ôn Viễn chợt gọi Ôn Kỳ, đôi mắt trong trẻo như nước, tràn đầy sự cầu khẩn: “Anh đừng nói nữa, em xin anh đừng nói nữa.”
Cô thực sự sợ hãi, sợ lại phải nhạn thêm một phần tình cảm mà cô không thể nào hoàn trả. Còn Ôn Kỳ thì chợt thấy mỉa mai tới cùng cự, anh ta chầm chậm tới gần cô, đưa tay ra nhưng không biết nên để đâu: “Ôn Viễn, em thật chẳng ra làm sao cả.”
Ôn Viễn không dám nhìn anh ta, chỉ thấy trái tim như bị khoét đi một miếng, đau âm ỉ.
“Anh biết. Chú vừa đẹp trai lại vừa giàu có, nếu chú ấy thích em thì dù ông nội có liều mạng với chú ấy, chú ấy cũng sẽ không buông tha, hơn nữa chú ấy có bản lĩnh, có thể gánh vác mọi chuyện. Còn anh, anh chẳng có gì hết.” Quan trọng nhất là, Ôn Hành Chi không cần đợi lâu như vậy, mà còn đợi hoài đợi phí.
“Không phải vì thế, không phải vì vậy em mới …”
“Emi m đi!” Ôn Kỳ lạnh lùng ngắt lời cô, thấy cô ngẩn ra vì sợ, anh bỗng bật cười tự giễu: “Người đàng hoàng, thế mà anh còn khen chú ấy là người đàng hoàng.”
Bỏ lại câu này, anh ta mới mở cửa ngồi lên xe, rời đi không hề vương vấn.
Ôn Viễn đứng một mình ở đó, tay nắm chặt tập ảnh, một lúc lâu sau, tiếng khóc của cô mới hòa vào gió đêm …
Lần này Ôn Kỳ đi suốt mấy ngày không về, anh ta cũng không kể cho người nhà chuyện bức anh, điều này khiến cô vừa vui mừng vừa chua xót. CUối cùng thì Ôn Kỳ vẫn đứng về phía cô, cho dù cô không hề xứng đáng.
Ông cụ Ôn Khác và ông Ôn Hành Lễ cũng về từ phía Nam, nhưng điểm khác với những lần trước chính là, lần này, khi trở về sau chuyến đi, ông cụ Ôn có vẻ buồn phiền lo lắng. Hôm nay Ôn Viễn vừa đi cùng dì Thành đi chợ sáng về, vào phòng khách thì đã nghe thấy ông cụ Ôn hỏi ông Ôn Hành Lễ: “Anh thử nghĩ xem có quen ai là bác sĩ nội khoa thần kinh giỏi không, giới thiệu cho tôi, tôi có việc muốn nhờ.”
Ông Ôn Hành Lễ Trầm tư một thoáng, mới nói: “Có thì cũng có, hơn nữa còn khá thân thiết, nhờ giúp đỡ cũng rất dễ dàng. Thế nhưng cha à, cha muốn …”
“Bữa trước về phía Nam anh không thấy tình cảnh đó sao? Cứ như vậy mãi đâu có được?”
Ông Ôn Hành Lễ cười khổ: “Cha, cha tính toán như thế nhưng ai biết phía kia nghĩ ra sao, tính của dì Đường thì cha cũng biết rồi đấy, dì ấy không muốn tới thành phố B khám bệnh, không ai ép được dì ấy. Mà dì ấy nói tới lần này, dì Đường biết mục đích cha tới thăm di ấy, còn chẳng chịu thấy mặt.”
Ông Ôn Khác hừ lạnh: “Tôi thấy bà Lý Tiểu Đường này bị Từ Mạc Tu chiều hư rồi, lão họ Từ kia cứ luôn nghe lời bà ấy cơ. Chẳng lẽ lão ấy không biết tình hình sức khỏe của bà ấy sao?”
Nghe đến đây, Ôn Viễn hiểu phần nào. Cô thầm lo lắng, không kịp bận tâ ông nội Ôn Khác và Ôn Hành Lễ vẫn đang trò chuyện, bước vào phòng khách hỏi ông nội: “Dì Đường bị ốm ạ?”
Hỏi xong, cô mới biết mình lỡ lời.
Quả nhiên, ông cụ Ôn nhíu mày, bà Kiều Vũ Phân vẫn im lặng nãy giờ cũng không khỏi hỏi cô: “Sao thế, con cũng biết dì Đường à?”
Đúng rồi, mọi người chưa từng nhắc tới dì Đường trước mặt cô, làm sao cô biết được? Ôn Viễn bình tĩnh lại, nhìn bà Kiều Vũ Phân, ấp ứng nói: “Con từng nghe chú út nhắc tới mấy lần, nói hàng năm chú ấy đều đón Tết ở đó.”
“Đúng là chuyện gì nó cũng kể cho cháu nghe.” Ông Ôn Khác mỉm cười, “Nhưng con khong thể gọi bà ấy là dì Đường, tính theo vai vế thì con phải gọi là bà cô.”
“Dạ.”
Ôn Viễn thấy cứ thế này mãi thì không ổn, có khi trước khi Ôn Hành Chi về thì cô đã để lộ. Nhưng cô vẫn không nỡ giục anh, vì suốt một tuần nay cô về nhà này, anh luôn cực kỳ bân rộn, liên tục bay qua mấy nước, e rằng hôm qua vừa mới về nước. Tuy giọng nói trong điện thoại không có gì khác, nhưng Ôn Viễn vẫn biết là anh rất mệt.
“Ăn bữa tối rồi à?”
“Ăn xong từ sớm rồi.” Buổi tối, cô ngồi co trên bồn cầu đậy nắp, nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, thì thầm nói chuyện với anh: “Ở nhà có tuyết rồi, tuyết lớn lắm.”
“Có lạnh không?”
“Có điều hòa không khí, làm sao lạnh được.” Cô cười ha ha mấy tiếng, “Chú đang ở thành phố S? Chắc thành phố S không có tuyết rơi đâu nhỉ?”
“Đúng là không có thật” Anh từ tốn đáp, “Giờ cháu đang ở đâu?”
“Cháu á?” Câu hỏi này khiến Ôn Viễn ngẩn ra, “Cháu đang ở nhà.”
“Chú hỏi cháu đang ở phòng nào.”
Ôn Viễn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói mà không nghĩ: “Cháu ở trong phòng ngủ.”
Người kia à lên một tiếng đầy hàm ý, “Sao chú lại không biết phòng cháu cách âm kém như vậy, còn nghe thấy cả tiếng ô tô lái vào sân?”
“Rốt cuộc đang ở đâu?”
Giọng anh hơi trầm xuống, Ôn Viễn biết không giấu được nữa: “Phòng vệ sinh ở tầng môt.”
Cô trả lời với going ủ ê, nhưng anh lại không dạy bảo cô như dự đoán, chỉ im lặng một thoáng rồi nói tiếp: “Chú sẽ về sớm thôi.”
Cô chỉ vâng một tiếng, nhưng chợt thấy sống mũi cay cay, đến khóe mắt cũng hơi khó chịu.
“Ôn Viễn …”
Giọng anh bỗng trở lên dịu dàng, nhưng còn chưa nói xong, thì bên kia có tiếng chuông cửa vang lên. Ôn Viễn sut sịt, “Có người tìm chú ạ? Thế chú mau đi thôi.”
“Chắc là room service …” Im lặng trong chốc lát, anh nói tiếp, “Thế được rồi, cháu ngắt máy trước đi.”
Ôn Viễn vâng một tiếng, ngắt máy. Phòng vệ sinh không bật đèn, nhưng ánh tuyết bên ngoài phản chiếu vào trong phòng, cũng không thấy tối. Sau khi ngắt máy, Ôn Viễn chọt cảm thấy cơn buồn phiền quấy nhiễu cô mấy ngày nay đã tan biến. Cô không trách Ôn Kỳ nói ra những lời như vậy, vì ngoại trừ cô, không ai biết anh tốt đến mức nào.
Thế là Ôn Viễn phấn chấn hẳn lên, cất di động vào túi, chuẩn bị chuồn về phòng ngủ. Nhưng không ngờ tay cô vừa chạm phải tay nắm của thì cửa đã mở ra từ bên ngoài. Ôn Viễn giật mình, nín thở nhìn người đứng trước cửa, tới khi cô thấy rõ người kia, mới thở phào nhẹ nhóm.
Người đứng ngoài của là Ôn Kỳ. Trong bóng tối, cô không thấy rõ sắc mạt anh ta, nhưng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng năc tỏa ra.
“Anh về rồi.” Ôn Viễn sợ sệt chào anh ta.
Ôn Kỳ nhìn cô một lúc, bật cười: “Sao hả, quấy rầy em gọi điện thoại? Lần sau nhớ khóa trái cửa, bị anh nghe thấy thì chẳng sao, nhưng người khác nghe được thì phiền to đấy.”
Ôn Viễn ngẩn ra một lúc, cũng không tiếp lời, nghiêng người đi ra ngoài. Khi bước qua người anh ta, nghe anh ta nói: “Trần Dao chính là người đã đưa ảnh cho anh.”
Ôn Viễn dừng chân, quay người hỏi anh ta: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói.” Ôn Kỳ bật đèn, vừa nhìn vào gương để vuốt tóc vừa hờ hứng, “Trần Dao chính là ngườ đưa ảnh cho anh, nhưng nghe chính cô ta nói thì những bức ảnh đó là do thợ săn ảnh chụp, vốn định dùng làm bằng chứng cô ta và chú ở bên nhau, nhưng không ngờ lại chụp được …” Ngừng một thoáng, bỏ qua mấy từ, anh ta lại nói tiếp, “Vốn định đăng báo, nhưng may mà cô ta có người bạn làm ở tòa soạn báo đó, nhờ mối quan hệ với người bạn ấy, Trần Dao mua lại số ảnh kia.”
Tựa như nuốt phải ruồi, Ôn Viễn cực kỳ khó chịu, “Trần dao nói với anh như vậy?”
“Tất cả mọi người đều biết cô ta thích chú, cô ta cũng không tìm tới tận nhà để tìm ông nội, cho nên đành phải tìm anh. Nhưng anh cũng mặc kệ cô ta thôi.
Đúng, nếu người đi cùng chú trong bức ảnh là một cô gái khác, vậy thì chẳng còn gì để nói. Nhưng giờ người đó chính là cô. Cho nên mới không thể để ai biết.
Ôn Viễn hồi hồn, mỉm cười với Ôn Kỳ, “Cảm ơn anh.”
“Đừng cảm ơn anh. Anh chỉ muốn hỏi chú hộ Trần Dao, có thể trả tiền mua ảnh đó cho cô ta không, theo lời cô ta thì đó là giá trên trời.”
Ôn Kỳ vờ như không thèm bận tâm, đi ra ngoài, khi bước qua người Ôn Viễn, nghe thấy cô thì thầm: “vẫn phải cảm ơn anh, anh trai.”
Anh trai? Cách xưng hô này khiến Ôn Kỳ bật cười, đúng là chứa đầy sự mỉa mai.
Mấy hôm nay, thời sự liên tục đưa tin về thời tiết thành phố B, nhiệt độ âm mười mấy độ khiến những người đã quen với trời đông ấm áp đều chọn cách nằm trong nhà. Ôn Viễn cũng vậy.
Mỗi khi thấy cô rảnh rồi tới mốc meo trong nhà, dì Thành luôn khuyên cô ra ngoài chơi với bạn. Ôn Viễn thấy rất bối rồi, vì qua bao nhiêu năm học, bạn bè thực sự chăng có bao nhiêu, mà hiện giờ cũng không còn ai ở dây nữa. Tô Tiễn đi du học, Duy Nhất vào quân đội, quê của hai người bạn thân Đại học đều không ở thành phố B. Có lẽ ông trời cũng thương cô, nên sáng sớm nay Ôn Viễn liền nhận được điện thoại của Chu Nghiêu.
Ở đầu bên kia, giọng Chu NGhiêu lảnh lót không ngừng: “Ôn Viễn, hóa ra nhà cậu nằm ở khu quân đội!?
Ôn Viễn hoang mang: “Cậu đang ở đâu?”
“Cậu đoán xem!” Nói thì vậy thôi, nhưng một giây su đã bại lộ, “Tớ đến thành phố B, nhớ ra nhà cậu cũng đang ở đây, nên tiện thể tới thăm cậu. Không ngờ cậu lại ư một nơi được canh phòng nghiêm ngặt như thế.”
Ôn Viễn không khỏi vui vẻ: “Thế giờ cậu đang ở cổng dinh thự đúng không?”
“Đúng rồi.” Chu Nghiêu ai oán nói, “Cậu mau ra đón tớ đi, anh lính gác cổng nói không có ai đón thì không được vào.”
Ngắt máy, Ôn Viễn nói với dì Thành về chuyện này rồi đi ra ngoài. Đứng cách cổng xa xa Ôn Viễn đã thấy Chu Nghiêu lượn lờ ngoài đó, tiện thể làm quen với anh lính gác, thấy cô thì vội vàng vẫy vẫy tay.
Ôn Viễn chạy tới, đúng lúc nghe thấy Chu Nghiêu nói với anh lính gác: “Anh đẹp trai ơi, chụp chung một tấm ảnh nhé, tôi là người support quân nhân!”
Có lẽ đã bị cô nàng quấy rầy lâu quá, dù đang trong ca trực, không thể để ý đến cô nàng, nhưng mặt đã đỏ bừng cả rồi. Ôn Viễn bắt đắc dĩ kéo Chu Nghiêu đi: “Cậu làm gì thế hả?”
Chu Nghiêu thấy Ôn Viễn, vui vẻ ôm cô một lúc: “Tớ đến thăm cậu, sao không chào đón tớ hả?”
Vốn định mắng cậu ta trọng sắc kinh bạn, nhưng thấy cậu ta như vậy, Ôn Viễn không khỏi bật cười, sau khi xin phép anh lính gác, cô kéo Chu Nghiêu đi. “Sao câu biết nhà tới?”
Chu Nghiêu chớp mắt: “Cậu quên tớ là tiểu đội trưởng à, biết địa chỉ nà cậu là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Ôn Viễn cười tít mắt: “Ngài đích thân tới chơi, tiểu nhân cực kỳ vinh hạnh, tiểu nhân sẽ tận tình chiêu đãi, ngài muốn đi đâu cũng được!”
Sự xuất hiện của Chu Nghiêu đã xóa tan mọi ưu phiền trong lòng Ôn Viễn mấy ngày hôm nay. Vài bữa nay ở thành phố B có một hội nghị diễn đàn khinh tế tầm trung, bạn tai Tiểu Triệu đang làm việc ở GP, phụng mệnh theo lãnh đạo tới thành phố B tham dự, Chu Nghiêu rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên cũng đi theo.
Hội nghị tổ chức nửa ngày, thời gian rất ngắn, mà cô nàng Chu NGhiêu này lại thích dạo phố mua sắm, thế là Ôn Viễn bèn dẫn Chu Nghiêu tới mấy trung tâm thương mại lớn của thành phố B, đi mệt tới nỗi khing buồn nhúc nhích thì vào một tiệm cà phê để tám chuyện.
“Ôn Viễn, cậu nói xem, lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, tặng quà ra mắt gì thì được nhỉ?”
Nghe câu này, trọng điểm mà Ôn Viễn chú ý tới hoàn toàn không phải “Quà ra mắt”, mà là - Mẹ chồng tương lai. Lòng hiếu kỳ của cô nổi lên: “Sao thế, cậu sắp ra mắt gia đình nhà Tiểu Tiệu?”
Người luôn hi da thoải mái như Chu Nghiêu cuối cùng cũng có ngay e thẹn, “Quyết gì thì quyết sớm cho xong, không thì mấy năm nữa công việc ổn định, đến thời gian sinh con còn chẳng có ấy chứ.”
“Tuyệt quá đi mất.” Ôn Viễn chúc phúc Chu Nghiêu từ tận đáy lòng.
“Câu thì sao?” Chu Nghiêu cũng sáp lại gần cô, “Chú ấy cũng tới tuổi này rồi, còn chưa suốt ruột à?”
“Cậu gọi ai là chú đấy?” Ôn Viễn đỏ mặt lườm cô nàng “Đâu có già đến thế?”
Chu Nghiêu không khỏi bật cười: “Vậy thì gọi là Ôn tiên sinh, tớ linh cảm là trong ba đứa mình, chắc chắn cậu sẽ là người kết hôn sớm nhất, tin tớ không?”
Ôn Viễn không khỏi cười khổ. Trước mắt đừng nói đến kết hôn, có đươc đồng ý hay không cũng là cả một vấn đề. Nhưng chuyện này quá phức tạp, đôi ba câu không thể nói rõ. Chu Nghiêu cũng nhận ra sắc mặt cô không ổn, đang định hỏi, bỗng thoáng thấy ngoài cửa sổ, một chiếc ô tô đang lái tới, mắt cậu ta sáng lên, vội đẩy đẩy cánh tay Ôn Viễn.
“Ôn Viễn, câu xem kia có phải là xe của Ôn tiên sinh không?”
Ôn Viễn cũng giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen đang chầm chậm đi về phía khách sạn bên cạnh, nhìn bề ngoài đúng là chiếc Bentley của anh, nhưng Ôn Viễn không dám chắc chắn, vì trong cuộc trò chuyện điện thoại tối qua, anh không hề nói hôm nay sẽ về đây, cho tới khi cô nhìn thấy biển số xe, mới đứng bật dậy, mở của tiệm cà phê chạy ra ngoài.
Chiếc xe kia vừa dừng lại, nhân viện phụ trách bãi đỗ xe đã chạy đến nghênh đón, mở cửa sau xe. Người ấy thong thả xuống xe, lịch sự nói cảm ơn, khi anh đang định bước vào khách sạn thì chợt nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng người liền nhìn thấy Ôn Viễn vừa đứng lại, còn đang thở hổn hển.
Ôn Hành Chi đứng yên một lát, anh liếc nhìn khách sạn rồi quay người đi về phía cô.
Gần sẩm tối, gió lạnh thấu xương thổi qua, chop mũi Ôn Viễn bỏ bừng vì lạnh. Cô chạy ra quá vội nên bỏ quên áo khoác trong tiệm cà phế, trên người lúc này chỉ có một chiếc áo len và áo gile rất mỏng manh, Ôn Hành Chi thấy cô mặc như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày.
“Sao cháu lại …”
Mới quở mắng được ba chữ thì đã bị người nọ nhào vào lòng anh ngăn lại, anh sửng sốt cúi người bọc áo khoác cho cô, ôm lấy cô thì thầm bên tai: “Bạn hoc cháu đang nhìn kìa.”
“Cháu mặc kệ!”
Ngang ngang bướng bướng song lại khiến anh bật cười, anh nắm lấy tay cô, hôn lên mái tóc mềm mại mà rối bời của cô, Ôn Viễn tựa vào lòng anh, như chợt bị rút cạn sức lực.
Tới khi bạn nhỏ Ôn Viễn tỉnh lại, Chu Nghiêu mới cầm áo khoác của cô bước tới. Biết vị này chính là Boss lớn của ông xa tương lai, Chu Nghiêu vẫn không nhịn được cười: “Chào Ôn tiên sinh, đây là áo của Ôn Viễn.”
Ôn Hành Chi thản nhiên nhận lấy rồi mặc vào cho Ôn Viễn, không bắt cô phải động đậy dù chỉ một đầu ngón tay, đến khuy áo cũng là anh cài cho cô. Ôn Viễn bình tĩnh lại thấy bối rối không thôi, huống chi giờ còn bị Chu Nghiêu đứng nhìn chòng chọc, cô trừng mắt với anh, “Chú làm gì thế?”
“Lần sau không được chạy vội như vậy nưa, đến áo cũng quên không mặc.” Anh nói, “Chú đã về rồi, đương nhiên không đi đâu nữa.”
Ôn Viễn rì rầm phản bác: “Có phải nhìn thấy chú đâu.”
Biết cô nói một đằng nghĩ một nẻo, Ôn Hành Chi cũng không mắng cô nữa mà quay sang nhìn cô nàng kỳ đà cản mũi – Chu Nghiêu: “Tôi nhớ Tiểu Triệu cũng tới đây tham dự hội nghị, cô đi với cậu ta?”
“Vâng. Thực ra chính Tiểu Triệu bảo tôi đi cùng, vì anh ấy biết Ôn Viễn ở thành phố B, nghĩ cậu ấy ở đây một mình quá cô đơn nên bảo tôi tới chơi với cậu ấy, tiện thể dẫn cậu ấy đi chơi.”
Chu Nghiêu cố gắng đổi trắng thay đen để cướp công cho bạn trai, Ôn Viễn nghe mà mắt trợn trắng, song dường như Ôn Hành Chi lại khá vui vẻ: “Vất va rồi.” Khóe môi anh thoáng hiện nét cời, hỏi tiếp: “Muốn đi dạo tiếp sao?”
Chu Nghiêu lĩnh hội ý ngầm trong câu hỏi này một cách chuẩn xác, lập tức thể hiện thái độ: “Cũng muộn rồi, tôi phải đi ăn chùa với Tiểu Triệu đây, nghe nói tối nay có tiệc đứng!” Nói rồi quay người chuồn đi mất.
Ôn Viễn vừa xấu hổ vừa buồn cười, quay lai nhéo hông anh: “Bạn ấy làm cháu chết cười mất thôi.”
“Cho nên đi rồi cũng tốt.” Anh nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô, trong màn đên, ánh mắt sâu thẳm của anh càng trở lên thu hút. Ánh nhìn của anh khiến Ôn Viễn bối rối, đang định kháng nghị thì đã thấy anh đưa tay về phía mình. Ôn Viễn ngơ ngác nhìn anh, mà tay anh thì lướt qua đầu cô, nhấc mũ áo khoác choàng lên đầu cô, trông cô càng nhỏ nhắn hơn.
Ôn Viễn mở to mắt nhìn anh, “Sao hôm nay về mà không cho cháu biết?”
“Vì chú cứ nghĩ ngày mai mới có thể gặp cháu.”
Ôn Viễn nhìn bộ âu phục chỉnh chu trên người anh, lập tức hiểu ra liền chớp mắt cười nói: “Thế chú cứ bận việc đi, cháu tự về là được.”
Cô cười vừa ranh mãnh vừa vô tội, Ôn Hành Chi bèn cốc đầu cô một cái, quay người dặn tài xế: “Anh ở đây chờ trợ lý Lại, tôi không đi nữa.”
Vì sự xuất hiện của Ôn Viễn nên Ôn Hành Chi quyết định thay đổi lịch trình, về thẳng dinh thự nhà họ Ôn. Ban đầu Ôn Viễn vẫn thấy bình thường nhưng càng về gần nhà, cô lại càng thấy không ổn. Cô ra ngoài chơi với bạn học, giờ lại về cùng Ôn Hành Chi, lúc dì Thành hỏi thì giải thích thế nào?
Cô còn chưa nghĩ ra lý do thì xe đã rẽ vào công lớn dinh thự, thấy trước nhà họ Ôn có hai chiếc xe, Ôn Viễn càng ngạc nhiên hơn, Ôn Kỳ và cha cô cũng về nhà? Cô hồi hồn, ủ rũ nhìn anh: “Hôm any chú định nói cho mọi người biết sao?”
“Sao thế?”
“Cháu chưa sẵn sàng.” Ôn Viễn nhỏ giọng nói, “Hai ngày nữa được không?”
Nếu muốn đợi cô chuẩn bị tâm lý thật tốt thì e là cả đời cũng không thể nói ra miệng, nhìn vẻ mặt đáng thương củ cô, Ôn Hành Chi cũng không nỡ trêu cô, “Không phải hôm nay, qua Tết cái đã.”
Ôn Hành Chi đột ngột về nhà, cả nhà họ Ôn đều thấy bất ngờ. Theo lý thuyết, nếu giờ anh có rảnh thì cũng sẽ về thị trấn A, rất ít khi anh ở dịnh thự nà họ Ôn. Ôn Hành Chi đặt hành lý xuống, ung dung giải thích: “Năm nay về đây đón Tết.”
Dì Thành mừng rỡ: “Ông cụ có biết không?” Lại bảo Ôn Hành Lễ: “Mau, mau mời ông cụ xuống.”
Cả nhà không ai không biết, Ôn Hành Chi là ngườ không hợp với ông cụ Ôn nhất, hai người đều vô cùng kiêu ngạo, không ai chịu hạ mình lấy lòng đối phương, mâu thuẫn suốt mấy năm, cũng vì vậy mà nhà họ Ôn ít khi đón Tết đông đủ. Ngoài miệng thì ông cụ Ôn không nói, nhưng trong lòng vẫn thầm bận tâm, lần này Ôn Hành Chi chịu về nhà, có nghĩa là anh đã chịu thua.
Bà Kiều Vũ Phân cười, đỡ dì Thành: “Dì đừng nóng ruột, hôm qua ông cụ mới lên núi với các cán bộ về hưu của Bộ tổng tham mưu, sáng mai mới có thể trở về.”
Cả nhà chìm trong không khí vui mừng, gần như không ai để ý tới chuyện Ôn Viễn về cùng với Ôn Hành Chi. Thực ra chẳng có gì đáng nói, ngày trước cô đi học, bị mời phụ huynh đến trường, đã nhiều lần ngồi xe Ôn Hành Chi về nhà, chủ yếu là cô chột dạ thôi.
Vì ông cụ không ở nhà, bầy không khí buổi tối cũng khá thoải mái. Ăn bữa tối xong, Ôn Kỳ về phòng nghịch laptop. Ôn Hành Chi trò chuyện với ông Ôn Hành Lễ ở phòng khách, bà Kiều Vũ Phân ngồi cạnh pha trà, ov nghe một lúc liền buồn ngủ, định lên tầng thì không ngờ ông Ôn Hành Lễ lại dời đề tai sang người cô: “Còn hơn một năm nữa là Ôn Viễn tốt nghiệp rồi, lại cũng học ngành tài chính, Hành Chi …” Ông mỉm cười nhìn Ôn Hành Chi, “Chú thử xem chỗ chú có công việc phù hợp không, sắp xếp cho con bé vào đó.”
Ôn Hành Chi gảy gảy núm nhỏ trên nắp trà, nét mặt bình thảnh. Nhưng ở bên anh lâu, Ôn Viễn cũng biết lúc này anh đang suy nghĩ.
“E là hơi phiền phức.” Anh nói: “Khi tuyển dụng, GP trong nước cũng không đánh giá cao bằng cấp, mà là tố chất chuyên môn. Mà xét cho cùng, GP cũng là ngân hàng đầu tư nước ngoài, yêu cầu rất cao trên phương diện ngôn ngữ. Hai điểm này em thấy Ôn Viễn đều chưa đạt tiêu chuẩn, vào làm cũng chỉ khiến em thêm phiền thôi.”
Bà Kiều Vũ Phân không nén nổi ý cười: “Thế này không có suất rồi.”
Ông Ôn Hành Lễ cũng đành nói: “Thôi, nói ra anh cũng thấy xấu hổ thay con bé.”
Ôn Viễn muốn độn thổ luôn cho rồi, nhân lúc không ai chú ý liền lườm ai đó mấy cái. Ôn Hành Chi không những vẫn thản nhiên, mà còn đưa cho cô một cái hộp: “Quà năm mới.”
Ôn Viễn nhìn anh với vẻ bất ngờ, do dự một thoáng rồi nhạn lấy.
Bà Kiều Vũ Phân cũng ngạc nhiên: “Ôn Viễn lớn thế này rồi, chú còn mua quà cho con bé làm gì?”
“Không sao.” Anh nói: “Công việc cũng cần đến.”
Nhân lúc mọi người nói sang chuyện khác, Ôn Viễn lẳng lặng về phòng. Là một chiếc laptop siêu mỏng, dạo trước cô vô tình nói cần đổi laptop, nhưng sau đó lại quên mất, không ngờ anh vẫn còn nhớ. Ôn Viễn mỉm cười ngọt ngào, đang định cầm lên ngắm kĩ thì một tấm thiệp rơi ra. Ôn Viễn nhặt lên, vừa mở ra liền nhìn thấy mấy dòng chữ tiếng Anh ở mặt sau.
Ngòi bút sắc sảo, nét chữ mạnh mẽ, hẳn là anh tự tay viết lên. Thảo nào khi nãy anh nhắc tới trình độ tiếng Anh, chắc sợ cô đọc mà không hiểu? Ôn Viễn cầm tấm thiệp lại gần, bắt đầu đọc.
Nhìn những dòng chữ này, Ôn Viễn chợt nhớ lại một buổi chiều xa xưa. Cô nhớ khi đó mình ngồi trong thư phòng của anh, cô ôn tiếng Anh cấp sáu, cảm thấy quá tẻ nhạt, bèn tiện tay lấy tập thơi Sonnets from the Poruguess của nữ thi sĩ Elizabeth Barett Browning để đọc. Trong sách đều là những lá thư tình mà bà viết cho chồng, cô càng đọc càng say, còn đánh dấu một trang, che khuất phần dịch, mang tới chờ anh dịch. Khi ấy anh chỉ mỉm cười nhìn cô đầy hàm ý. Lúc đó cô còn hụt hẫng khá lâu, cầm bài thơ ấy đọc đi đọc lại nhiều lần, không ngờ sau đó rất lâu, vào ngày hôm nay cô nhận được đoạn thơ này,
“Lời gièm pha chốn thế tục chẳng khiến đôi ta chia lìa,
Dù bão tố phong ba hay sóng to gió lớn,
Vượt qua muôn trùng núi non cách trở, em và anh vẫn nắm chặt tay
Rồi sẽ có một ngày, thiền đường xoay quanh chúng ta,
Chúng ta nguyện thề trước những vì sao, rằng đời này mãi chẳng chi xa.”
Mấy ngày nay Ôn Viễn rất vui vẻ, làm việc cũng cố gắng, buổi trưa thì được đồng nghiệp cùng phòng Tiểu Hứa lôi ra từ một đống bảng biểu, cùng ra ngoài ăn cơm trưa. Hôm qua công ty mới phát lương, sáng sớm Tiểu Hứa đã đòi cải thiện chất lượng bữa ăn, cho nên dù buổi trưa chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi, hai người vẫn đến khu phố đồ ăn ở khá xa nơi này.
Hôm nay thành phố T lại có tuyết rơi, tuy là trận tuyết nhỏ song nhiệt độ cũng giảm kha khá. Ôn Viễn hơi sụt sịt, Tiểu Hứa thấy vây bèn quyết định mời cô ăn canh cay, còn cho thêm rất nhiều ớt và tiêu. Ôn Viễn nhìn bát canh cay đỏ lòm này, hơi do dự rồi cuối cùng cũng vẫn xắn tay áo nhào vào ăn.
“Ôn Viễn, tối nay em có rảnh không?”
“Có việc gì à?” Cách đây mấy hôm Ôn Hành Chi lại đi công tác nước ngoài, Ôn Viễn đành giữ liên lạc với anh bằng một cuộc điện thoại mỗi ngày.
“Đi xem phim với chị nhé? Thần tượng của chị mới ra một bộ phim điện ảnh mới, hay lắm.”
Ôn Viễn cười hì hì, đồng ý luôn, lại hỏi Tiểu Húa thần tượng của chị ấy là ai, khi chị ấy nói ra tên thì Ôn Viễn chỉ thấy quá trùng hợp, chính là vị nam chính đóng trong bộ phim đã giúp Trần Dao một bước lên trời, đương nhiên phim này anh ta không hợp tác với Trần Dao. Nghĩ đến Trần Dao, Ôn Viễn cũng không thoải mái cho lắm.
Cô vùi đầu ăn cơm, chợt nghe Tiểu Hứa à lên một tiếng thì tò mò ngẩng đầu, thấy Tiểu Hứa nhìn chằm chằm vào ti vi treo trên tường quán. Cô quay người xem, trong giây lát chẳng biết nói gì. Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay, ti vi đang chiếu một bản tin giải trí của đài truyền hìn nào đó, về một Giải thưởng điện ảnh, một đám phóng viên chạy theo các ngôi sao trên thảm đỏ, gọi tên của ho để họ nhìn vào máy ảnh. Giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt, Trần Dao cười tươi tắn, trong trẻo tựa như một đóa hoa nhài.
Tiểu Hứa chớp mắt nhìn Trần Dao trong màn hình ti vi: “Hâm mộ cái cô này quá đi mất, lại được đóng phim với thần tượng của chị.”
Ôn Viễn cười, quay sang hỏi: “Nếu cô ta thích thần tượng của chị thật thì sao? Cũng giống như trong phim ấy, bám lấy, đeo đuổi.”
“Thế thì chị nhất định sẽ anti cô ta tới bến!” Tiểu Hứa giơ hai tay lên cao, nhưng sau đó lại nói, “Nhưng chị chẳng lo, mấy hôm nay cô nàng này cũng có vụ scandal lớn lắm mà? Người ta là hoa có chủ rồi nha.”
Ôn Viễn cảnh giác hỏi: “Scandal gì cơ?”
Tiểu Hứa chớp mắt, ghé sát vào người cô: “Chính là cái vụ phóng viên chụp được cô ta cùng vào khách sạn với một Tổng giám độc Ngân hàng Hongkong ấy, hồi ấy phim cô ta đóng chung với thần tượng của chị đang công chiếu, nên chị cũng để ý tới cô ta hơn bình thường.”
Ôn Viễn làm như không hiểu: “Hình như hai bên đều im lặng mà? Sao chị biết Trần Dao thích người ta?”
“Mấy hôm nay em bận đến ngố người rồi à, không đọc báo hả? Cô nàng lên tiếng rồi, hình như nói là chuyện ở khách sạn chỉ là hiểu lầm, nhưng bản thân cô ta rất ngưỡng môn Ôn tiên sinh, hi vọng có thể thân thiết hơn nữa. Câu này đầy ẩn ý đúng không? Cho nên chị đoán tám mươi phần trăm là hai ngời này dây dưa với nhau rồi.”
Nghe Tiểu Hứa nói vậy, Ôn Viễn chơt thấy dạ dày mình phát đau.
Hai ngày sai Ôn Hành Chi về nước, khi xuống máy bay thì Ôn Viễn cũng tan tầm, anh bèn tiện đường tới đón cô rồi cùng nhau về ăn cơm.
Gần đến Tết dương lịch, người trong siêu thị cũng đông đúc hơn bình thường, Ôn Viễn cun cút theo sau Ôn Hành Chi, nhìn anh chon nguyên liệu nấu ăn. Lúc còn ở một mình Ôn Hành Chi ít khi nấu ăn ở nhà, khi nhìn đám đồ dùng phòng bếp ở nhà anh là rõ, thế nhưng người này lại nấu ăn cực ngon, ngon tới mức cô muốn nuốt luôn cả lưỡi. Cô nhớ tới những buổi tâm sự trước kia, Chu Nghiêu từng nói, ông xã tương lai chắc chắn phải biết nấu cơm, nếu không khi cậu ốm đau thì đến người nấu cho bát cháo nóng cũng chẳng có, Ôn Viễn cực kỳ tán thành.
“Xem còn muốn ăn gì không, cùng mua về rồi nấu.” Anh hơi nghiêng người, kéo cô vào lòng mình.
“Không.” Ôn Viễn đáp: “Chú đừng hiền thảo như thế, cháu thấy áp lực lắm.”
Ôn Hành Chi ung dung nhướn mày, lại quay đi chọn hoa quả, Ôn Viễn chợt thấy hứng thú, đi bên cạnh anh, lên tiếng: “Hôm nay cháu nghe các chị trong phòng tán gẫu, có nhắc tới mẫu đàn ông nào là khắc tinh của phụ nữ.”
“Phòng tài vụ rảnh rỗi tới mức có thời gian tán gẫu chuyện này à?”
Ôn Viễn vờ như không nghe thấy, tự nói tự thưa: “Thứ nhất, người đàn ông này rất giỏi lấy lòng phụ nữ. Thứ hai anh ta có cơ sở kinh tế nhất định, không bàn tới chuyện lương tháng của anh ta có cao hay không, những ít nhất cũng có nhà có xe. Điểm cuối cùng chính là chín chắn thận trọng từng trải, bình thản trước mọi biến cố, cũng không quá bí ẩn khó lường.”
Nói tới đây, cô không nói tiếp nữa, Ôn Hành Chi chỉ hỏi một câu cho có: “Cho nên?”
“Cháu phát hiện, chú phù hợp với mọi điều kiện.”
Nếu không tại sao có nhiều phụ nữ thích anh đến vậy? Tần Chiêu, Trần Dao, Tô Mạn … và có lẽ còn nhiều hơn thế nữa.
Bị chụp một cái mũ “danh giá” như vậy, Ôn Hành Chi không khỏi liếc cô một thoáng, nhìn đôi mắt sáng long lanh kia khiến anh muốn hôn cô nay lập tức. Một thời gian không ở bên cô, nếu ngày trước thì anh có thể nhẫn nhịn, nhưng từ khi phá bỏ rào cản cuối cùng, anh không muốn trói buộc bản thân thêm nưa. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, giữa chốn đông người anh vẫn kiềm chế được mình. Thế là anh chẳng nói gì thêm, chọn hoa quả xong rồi ra quầy thu ngân. Khi đi qua một giá hàng nhìn thấy loại hàng trên đó, bèn suy nghẫm một đoạn rồi lấy xuống hai hộp bỏ vào xe đẩy.
Ôn Viễn bĩu môi liếc chúng, chợt thấy máu nóng bốc lên, hai má đỏ bừng. Tấm bảng quảng cáo đặt trên tầng cao nhất cua giá hàng có mấy chữ lớn, tiếng Anh là – Durex.
Đêm hôm ấy vì chụp mũ bậy bah, Ôn Viễn bị “trừng trị” một phen, khi mọi chuyện qua đi, cô nằm đờ ra trong chăn, tới môt đầu ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích. Không thể đắc tội với đàn ông hơn ba mươi tuổ, nhất là đàn ông hơn ba mươi tuổi kiêng hem đã lâu, uy thế có thể sánh với vũ khí sát thương. Ngày hôm sau phải về thành phố B, cô mệt tới mức ngủ mơ màng, chẳng còn sức đâu mà sắp xếp hành lý.
Ôn Viễn ngủ một mạch tới trưa hôm sau, Ôn Hành Chi vẫn là người phải gọi cô dậy, sau khi thu xếp đồ đạc xong đích thân anh đưa cô tới bến xe.
Ôn Viễn lẳng lặng mua vé xe sau đó tỏ vẻ mệt mỏi, Ôn Hành Chi chăm chú nhìn cô, đưa tay vuốt lại những sợi tóc rối trên đầu cô, hẳn là rối trong lúc ngủ mê man.
Ôn Viễn vụng trộm nhìn mấy bận, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi anh: “Chú đã tính trước là sẽ không về thành hố B với cháu rồi đúng không?”
“Ở đây còn vài việc chưa xử lý xong, mấy hôm nữa phải tới thị trấn A một chuyến, nhưng cuối năm nhất định sẽ về thành phố B đón Tết.”
“Thế cháu chờ chú.” Ôn Viễn nói: “Nhưng chú nhất định phải về nhà đón Tết đấy nhé, không thì, không thì chính là kẻ bội bạc xấu xa!”
Câu này khiến Ôn Hành Chi im lặng hồi lâu rồi gật đầu: “Nói cũng đúng. Chi bằng …” Anh nhìn cô, nói với giọng thương lượng, “Nhân lúc cháu còn có kỳ nghỉ đông, chúng ta chọn một ngày để ra mắt gia đình là được.”
Ôn Viễn trợn tròn mắt lên: “Chú đùa à?”
“Không phải cháu sợ chú bội bạc sao, tranh thủ thời gian này giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy. Thế nào, sợ à?”
“Cháu, cháu tưởng bao giờ cháu tốt nghiệp thì chú mới nhắc tới chuyện này.” Ôn Viễn ngập ngừng nói, “Với lại cháu còn chưa tới hai mươi lăm tuổi mà.”
Hai mươi lăm tuổi? Đây chính là tiêu chuẩn anh đặt ra cho cô, không ngờ cô lại sử dụng chính nó để phản bác lại anh, Ôn Hành Chi bùi ngùi cảm nhận thứ gọi là “gạy ông đập lưng ông”.
“Không sao.” Anh nói, “Ki cháu hai mươi lăm tuổi thì người ở bên cháu vẫn cứ là chú, cho nên … sớm hay muộn cũng vậy cả thôi.”
Ôn Viễn ngơ ngẩn nhìn anh, thực ra cô có thể phản bác, nhưng biết làm sao khi cô quá yêu anh? Rõ ràng là dáng vẻ tự tin vô hạn, song cô vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng bất ổn của anh từ đôi tay đang ôm cô thật chặt, cũng vì vậy mà cô chợt mỉm cười: “Được, cháu đồng ý.”
Dự báo thời tiết nói rằng, mùa đông này của thành phố B có nhiệt độ thấp nhất trong mười năm qua, vừa bước ra khỏi bến xa Ôn Viễn đã thấy lạnh cóng cả người.
Cô đứng yên ngó nghiêng bốn phía, không thấy xe của nhà đâu. Cô không éo người nhà phải tới đón, nhưng mấy hôm trước trò chuyện với mẹ cô, bà chủ động nói sẽ để người trong nhà đến đón cô, giờ lại không có ai nên Ôn Viễn thấy hơi khác thường. Ngẫm nghĩ một thoáng, cô quyết định gọi điện thoại về nhà, vừa bấm số thì phía trước có hai tiếng còi vàng lên, cô bất giác ngẩng đầu lên liền thấy người ngồi trên xe, bỗng mở to mắt.
Là Ôn Kỳ, một tay cầm tay lái nhàn nhã đang ngồi trong xe.
Ôn Viễn từ từ cất di đông đi, đi quanh xe của anh một vòng. Ôn Kỳ thấy vây cũng bước xuống xe, an ta đeo môt cặp kính râm, phóng khoáng hỏi cô một câu: “Thế nào, xe mới của anh trông cũng được đấy chứ?”
Jeep Wrangler, đúng là rất hoành tráng.
“Xe này bền lắm à?” Ôn Viễn hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Đương nhiên.”
Ôn Viễn gật đầu: “Thế em đá thử một phát được không?”
“Em dám!”
Ôn Kỳ tức tối lôi cô nhét vào nghế phụ rồi lên xe lái nhanh về nhà, Ôn Viễn ngồi nghiêng nghiêng ngả ngảm cời ranh mãnh: “Ôi thảo nào, bốn năm nay em về nhà không biết bao nhiêu lần, thế mà bao giờ thấy anh đến đón em, tự nhiên lần này lại đến, hóa ra để khoe xe mới, ngây thơ thế nhở?”
Ôn Kỳ không thèm đôi co với cô, khẽ nhướn mày, nói: “Dù sao đây cũng là xe anh tự mua, xe còn có còi báo động, ấn hai lần là kêu.”
Ôn Viễn khinh bỉ, “Anh tập trung lái xe đi, đừng làm mất trật tự giao thông.”
Dinh thự nhà họ Ôn nằm ở ngoại ô thành phố, cho nên đường đ cũng thoáng đãng. về đến nhà cũng như dự đoán, sàn nhà sạch bong, Ôn Viễn đưa mắt nhìn Ôn Kỳ còn anh ta thì im lặng, hất mặt lên trời đi vào cổng. Cửa phòng khách và cổng thông nhau, cho nên bà Kiều Vũ Phân và dì thành đứng ở cửa đều có thể nhìn thấy Ôn Viễn. Bà mỉm cười đứng dây, còn dì Thành thì bước ra đón, ôm lấy Ôn Viễn.
Ôn Viễn ngây người một thoáng, “Sao hôm nay nhà mình lại vui vế này?”
Dì Thành véo mũi cô, “Vì hôm nay hai nhân vật quan trọng của gia đình đều về nhà.”
“Hai người?”
“Một là cháu, người còn lại, chăng phải là cháu sao.”
Ôn Viễn nhìn mẹ với vẻ khó tin, bà cười vẫy tay gọi cô: “Nào, mau vào nhà đi, Ôn Kỳ mà không đón con về thì chắc phải hâm thức ăn lần nữa mất thôi.”
Trong phòng bếp có một bàn thức ăn được xếp kín, trong đó quá nửa là những món mà Ôn Viễn thích ăn. Ông cụ Ôn Khác đang uống trà trên sofa, còn ông Ôn Hành Lễ thì đang ngồi bên đọc văn kiện, thấy Ôn Viễn đi vào ông bèn đặt chúng xuống.
Ôn Viễn rụt rè chào hai người: “Ông nội, cha.”
Ông Ôn Khác gật đầu, nét mặt hiền từ, còn ông Ôn Hành Lễ thì đứng lên cầm lấy túi xách sau lưng cô: “Về rồi đấy à? Đi đường có mệt không?”
Ôn Viễn lắc đầu, “Không, không mệt ạ.”
Ngồi trên xe có nửa tiếng đồng hồ thì sao mệt được, tuy nhiên mọi người lại chào đón cô rầm rộ như vậy khiến cô không quen lắm, trước cô cũng về nhà nhiều lần, nhưng chưa bao giờ được cả nhà tiếp thế này. Ôn Viễn bỗng thấy nửa mừng nửa lo.
“Được ròi, Ôn Viễn cũng về rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi.” Bà Kiều Vũ Phân nói, lại bảo ông Ôn Hành Lễ: “Anh đỡ ong cụ vào bàn đi.”
Bắt đầu bữa cơm, Ôn Viễn vùi đầu ăn uống. Bầu không khí này khiến cô thấy có gì đó không ôn, mà bên cạnh đó còn khiến cô thấy hơi hổ thẹn. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, sự nuông chiều như lẽ đương niên này sẽ biến mất, sau này cô sẽ không biết phải đối mặt với những người được gọi là người thân ày ra sao. Nghĩ tới điều này Ôn Viễn thấy hơi bất an, đột nhiên chân bị ai đó đá, đữa trong tay rơi lạch cạch xuống bàn, cô ngẩng đầu lườm kẻ gây họa Ôn Kỳ, còn anh ta thì tỏ vẻ bất đáce dĩ: “Sao cứ ngẩn ngơ thế hả? Ông nội đang hỏi em đấy?”
Ôn Viễn lập tức xấu hổ nhìn ông nội Ôn Khác, ông cụ Ôn cũng không để ý, cười ha ha hỏi cô: “Sang năm là tốt nghiệp rồi đúng không?”
Ôn Viễn gật đầu lại nghe ông hỏi tiếp: “Đã thực tập chưa?”
“Giờ cháu đang đi làm rồi ạ.” Ôn Viễn do dự thưa, “Trong một cong ty ở thành phố T nhưng là thực tập thôi ạ.”
“Thành phố T.” Ông cụ Ôn chầm chậm gật đầu, “Cũng tạm, dù sao chú út cháu ở đó, có người giúp đỡ sẽ không để cháu thiệt thòi.”
Ôn Viễn thưa vâng rồi cúi đầu ăn cơm.
“Đâu thể làm phiền Hành Chi mãi được, chú ấy phải điều hành một ngân hàng lớn như thế, sau này lấy vợ có con, chắc chắn sẽ rất bận rộn.” Bà Kiều Vũ Phân dịu dàng nói, “Nếu thực tập, vậy thực tập xong rồi về thành phố B, chọn một công việc ổn định rồi mà làm.” Bà thoáng ngừng lại, “Đương nhiên, con cũng chỉ đề nghị vậy thôi, quyết định ra sao là ở con bé.”
Ôn Viễn nghe vậy nhìn mẹ, mỉm cười gượng gạo, ông cụ Ôn bực bội hừ một tiếng, “Phiền cái gì mà phiền? Nó lấy vợ có con thì không phải là người nhà họ Ôn nữa à? Mà lại phải nói, đừng bảo con cái, trước khi cha chết mà nó để cha gặp được vợ của nó --- không, hôn thê của nó, thì một phần mộ tổ tiên nhà họ Ôn cũng bốc khói xanh1 Bà Kiều Vũ Phân thoáng cau mày mỉm cười, Ôn Viễn cúi đầu lùa cơm vào miệng không dám tiếp lời, một mình ông cụ vẫn nói hăng say: “Coi cái bộ dạng của nó bây giờ đi, tôi đây làm cha mà còn phải để ý xem nó có rảnh không? CŨng đến chịu nó thôi.”
Ông Ôn Hành Lễ cười nói: “Cha, bọn nhỏ đều đnag nghe đấy, cha chừa mặt mũi cho Hành Chi đi.”
Ông cụ càng nói càng bực, “Chẳng lẽ tôi còn không bảo đươc nó à? Nó như thế thì sao mà làm gương cho bọn trẻ được? Loại không ra gì như nó, có giỏi thì đừng về cái nhà này nữa!”
“Cha …” Bà Kiều Vũ Phân bỗng lên tiếng, “Hay là thế này, mấy bữa trước con nghe nói con gái Chính ủy Tôn ở quân khu mới về nước. Cô bé trông cũng xinh xắn hiền lành, tuổi tác cũng sêm sêm, hay là giới thiệu cho Hành Chi?”
Vừa nói xong bà liền nghe thấy một tràng ho khan, hóa ra Ôn Viễn bị sặc canh, dì Thành vẫn im lẵng ăn cơm nãy giờ bèn cười với cô, “Uống chầm chậm thôi, không ai cướp của cháu đâu.”
1 Mộ bốc khói xanh là thành ngữ Hán, chỉ những chuyện may mắn, tốt đẹp, hoặc nhà có người làm quan to. Nhưng cũng được dùng để mỉa mai, chửi mắng người khác.
Ôn Viễn thưa một tiếng rồi lấy khăn lau miệng, rồi lại cúi đầu khuấy canh trong bát nhưng không uống nữa. Bà Kiều Vũ Phân nhìn cô một thoáng, quay đầu hỏi ông Ôn Khác: “Cha thấy sao ạ?”
Ông cụ Ôn vẫn đang giận dữ nhưng Ôn Kỳ thì bật cười nói: “Mẹ, mẹ không phải lo cho chú út đâu, người mà mẹ giới thiệu có thể lọt vào mắt của chú ấy sao? Mẹ đang nói đến Tôn Tinh đúng không? Hôm nay con gặp cô ta ở một quán bar, chè chén nhậu nhẹt với một đám người ngoại quốc, nhìn là biết chẳng tốt lành gì. Mẹ đừng có hại chú con đấy nhé, chú còn là người đàng hoàng.”
Bà Kiều Vũ Phân không giấu nổi giận dữ: “Con tới quan bar làm gì?”
Ôn Kỳ kêu oan, “Con tới đó bàn chuyện làm ăn.”
“Bàn chuyện làm ăn phải tới quán bar để bàn?”
Ôn Kỳ còn muốn biện minh thêm nhưng ông Ôn Hành Lễ thấy mặt ông cụ Ôn tái đi, vội lạnh lùng quát: “Được rồi, không có quy củ gì hết.” Ông nghiêm mặt nói tiếp: “Ít tới mấy nơi đó thôi, mà con cũng đừng làm bộ như thế, giờ con cũng sắp hai bảy rồi, công ty đã dần ổn định, cũng nên cân nhắc tới chuyện kết hôn.
Ôn Kỳ cười hờ hững, “Con không suốt ruot, con phải chờ cô gái tốt của con.”
Bà Kiều Vũ Phân mắng anh ta, “Con không suốt ruột thì cô gái tốt cũng chẳng còn mà lấy, với lại ai biết cô gái tốt con nói có tốt thật hay không?”
“Mẹ đừng khinh thường ánh mắt của con.” Ôn Kỳ lười nhác tựa vào lưng ghế, ánh mắt vờn quanh người Ôn Viễn mấy lượt khiến cô phát sợ, anh ta mới quay đầu đi, chỉ vào cô rồi nói với bà Kiều Vũ Phân: “Tìm một cô như Ôn Viễn nhà mình được không?”
Ôn Viễn tái mặt, những người khác cũng lúng túng, bà kv liếc nhìn Ôn Viễn, mắng anh ta: “Vớ vẩn cũng tùy người thôi, Ôn Viễn là em gái con.”
Ôn Kỳ bĩu môi uể oải nói: “Ý con là tìm một cô gái hiền lành ngốc nghếch dễ bảo như Ôn Viễn, mẹ lại nghĩ đi đâu thế?”
Ôn Viễn chợt nghĩ, thà rằng anh ta câm miệng còn hơn giải thích, cô chỉ muốn cầm dao cắt cổ anh ta cho xong.
Lần về này Ôn Viễn chuyển sang ngủ ở phòng dì Thành, vì nửa năm không gặp cô nên dì Thành thấy rất nhớ cô.
Thế cũng chẳng có gì đáng nói, vấn đề là buổi tối cô không thể gọi điện cho Ôn Hành Chi. Ban ngày cô cũng khá rảnh nhưng anh lại không có thời gian. Ôn Viễn âu sầu, cứ thế này mãi cô cũng biến thành oán phụ mất thôi.
“Sao lại thở dài?” Dưới ánh nắng, dì Thành đang chăm hoa chăm cỏ, Ôn Viễn ở cạnh chơi với bà, tâm trạng rầu ric ủ ê.
“Không có gì đâu ạ.”
Ôn Viễn ngồi xổm bới đất bằng ngón tay, lát sau liền bị dì Thành đẩy ra, cô đành ngồi sang chỗ khác.
“Viễn Viễn, học đại học có quen bạn mới không?”
“Dì Thành, sao dì cũng hỏi chuyện này?”
Dì Thành cười: “Sao dì lại không được hỏi? Ông nội cháu già rồi, dì cũng già rồi, trước khi mất ông ấy muốn thấy Hành Chi cưới vợ. Cháu do dì tự tay nuôi lớn, dì cũng muốn thấy cháu lập gia đình, tìm được người che chở thì dì mới yên tâm đi.”
Ôn Viễn bèn xùy xùy mấy tiếng, “Dì không già, đừng nhắc tới chuyện chết choc, dì nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Dì còn lâu mới tin chuyện đó.”
Ôn Viễn nghĩ ngợi một thoáng, “Còn anh cháu nữa mà, anh ấy cũng đâu có suốt ruột.”
“Đàn ông mà, ba mươi mấy tuổi cũng không lo không cưới được vợ. Huống chi điều kiện của chú và anh trai con - người này tốt hơn người kia, vốn chẳng cần ai bận tâm. Hơn nưa …” Dì Thành thở dài, nói “Xét cho cùng, cháu và Ôn Kỳ không giống nhau, dì còn dống hay không thì vẫn có người lo lắng cho nó, nhưng cháu thì … e là không có cái phúc ấy.”
Ôn Viễn hiểu ý của dì Thành nên cô cũng không nói nữa, sân nhà yên tĩnh được một lúc, tuy ánh nắng khá gay gắt nhưng vẫn không chống lại được hơi lạnh thấu xương, Ôn Viễn nhanh chóng cảm thấy giá buốt. Cô thoáng rùng mình, đang định khuyên dì Thành vào nhà thì đúng lúc ấy, cổng dinh thự mở ra, Ôn Kỳ bước vào.
Dì Thành cười híp mắt, hỏi anh ta: “Về rồi đấy à?”
Ôn Kỳ nhìn dì Thành, nhỏ giọng thưa một tiếng rồi nói với Ôn Viễn: “Em cùng với anh ra ngoài một lát, anh có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Viễn hoang mang đứng lên, “Chuyện gì thế?”
Dường như Ôn Kỳ không nghe thấy, chỉ nói: “Em đi theo anh.” Nói rồi đi ra ngoài trước.
Ôn Viễn và dì Thành quay ra nhìn nhau, thấy đôi bên đều chẳng hiểu gì, cô đành đi theo Ôn Kỳ ra ngoài.
Thành phố B cũng có tuyết rơi, mặt đường đóng băng nên đường đi khá trơn, Ôn Kỳ đi boots, đã đi trước rất xa, anh ta đi thẳng về phía cổng sau dinh thự. Thương thay Ôn Viễn chỉ đi chiếc giày vả do dì Thành tự tay làm, chốc chốc lại chượt chân, mãi mới đuổi kịp anh ta: “Anh ơi, anh đợi em với!”
Ôn Kỳ mặc kệ cô đi thẳng về phía trước, Ôn Viễn có hét thế nào chăng nữa thì tới lúc đi xa cổng sau dinh thự, anh ta mới dừng lại. Đằng trước có một tấm lưới ngăn cách, để phân chia nới ở của quân đội và người dân địa phương. Tay Ôn Kỳ siết chặt dưới ngăn cách, khớp xương trắng nhợt như thể đang cố ẩn nhẫn.
Ôn Viễn đứng cách anh ta một khoảng, thấy dáng vẻ này của anh thì ngập ngừng không dám gọi. Cô chợt có linh cảm không lành, nhưng lại cố lắc đầu phủ định, anh ta không hề biết được, nếu Ôn Hành Chi muốn công bố chuyện của hai người, chắc chắn anh ta không thể là người đàu tiên biết đến. Ngẫm nghĩ một thoáng, Ôn Viễn nuốt nước miếng rồi cất tiếng gọi, “Anh, anh sao thế?”
Ôn Kỳ vẫn không quay người lại, có thể nhận ra anh ta đang cố gắng khống chế tâm tình kích động của mình.
“Anh ơi, rốt cuộc anh …”
Còn chưa nói xong, Ôn Kỳ đã quay người lại, ném một thứ xuống trước mặt cô: “Mẹ nói, em nói cho anh biết thế này là thế nào?!”
Câu này của anh khiến Ôn Viễn giật mình, lúc sau cô mới ngồi xuống, nhặt thứ đồ rơi trên mặt đất lên. Trông như một tập ảnh, tới khi Ôn Viễn nhận ra người trong ảnh, cô chỉ thấy như giội một chậu nước lạnh giữa ngày đại hàn, khí lạnh buốt giá lan ra toàn thân, khiến cô ngạt thở.
Trong ảnh là cô vào Ôn Hành Chi. Chụp lại hình anh từ đêm anh về thành phố T sau chuyến công tác. Anh đến công ty đón cô, anh dẫn cô tới siêu thị mua đồ, anh dịu dàng ôm lấy cô ra quầy thu ngân tính tiền, anh lái xe đưa cô về nhà. Tiếp đó là sáng hôm sau, anh đưa cô ra bến xe, ôm từ biệt cô ở bến xe, thâm chí ánh mắt dịu dàng khi anh nhìn cô cũng được chụp rõ ràng đến thế …
Ôn Viễn chợt cảm thấy không rét mà run. Cô ngẩng đầu, bờ môi run run: “Chuyện này là sao?”
Ôn Kỳ cố nén giận, dịu giọng hỏi: “Anh mới là người hải hỏi em chuyện này là thế nào?! Em và chú ấy … rốt cuộc em và chú ấy là thế nào?!”
Ôn Viễn cúi đầu nắm chặt tập ảnh, trong ảnh hai người thân mật như vậy, còn phải hỏi nữa ư? Cô cắn môi im lặng không đáp, Ôn Kỳ cầm lấy cánh tay cô, “Em nói gì đi chứ? Em câm rồi hả? Hả?”
“Em …” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng hơi nghẹn ngào, đôi mắt sáng thoáng ánh lên hơi nước.
Ôn Kỳ hít vào một hơi, buông tay cô ra đi thẳng về phía dinh thự. Ôn Viễn hoảng hốt chạy tới giữ anh ta lại: “Anh định làm gì thế?”
“Em không chịu nói với anh, thế để anh đi hỏi người có thể nói cho anh. Nhà có nhiều người như vậy, chắc cũng phải có người biết chứ?”
“Không ai biết hết!” Ôn Viễn giữ anh ta lại, “Anh không được đi! Không ai biết hết!”
Ôn Kỳ lạnh lùng hất tay cô ra, Ôn Viễn trượt chân, thoáng cái ngã lăn ra đất, hai tay chống đất bị đá vụn đâm phải, cô không khỏi kêu thành tiếng, nhìn máu chảy ra chỉ tự dưng muốn khóc. Nhưng nước mắt còn chưa chảy ra thì đã thấy Ôn Kỳ vốn đã đi xa quay ngườ trở lại.
“Đứng dậy.”
Anh ta đưa tay về phía cô, Ôn Viễn mặc kệ, vịn vào thân cây bên cạnh để đứng lên, cố bình tĩnh lại, nói: “Anh không cần hỏi ai hết, vì vốn không ai biết chuyện này.”
“Thế em nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Ôn Kỳ đờ đần đứng yên tại chỗ, đến tay cũng quên rút về.
“Là thế nào ư? Em không tin anh xem ảnh mà còn chưa hiểu chyện gì đang xảy ra, sao hỏi lại em nữa.”
“Anh không tin.” Ôn Kỳ nói chắc như đinh đóng cột, “Anh nói cho em biết, anh không tin.”
“Nhưng sự thật là như thế đó!” Ôn Viễn chợt lớn tiếng nói, “Sự thật chính là em và chú ấy ở bên nhau!”
“Em …” Ôn Kỳ giận dữ, vung tay lên.
Ôn Viễn ngang ngạnh nhìn anh ta, không hề có ý lùi bước. Cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, cũng biết nếu tới cửa ải của Ôn Kỳ mà cô còn không vượt qua được thì nói chi tới những người khác? Ôn Kỳ bị cô kích động tới mức mắt đỏ bừng, vung tay lên nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đánh xuống. Có bào nhiêu sức lực ép anh ta đánh cô, liền có bấy nhiêu sức lực ngăn cản anh ta làm vậy. Cuối cùng anh ta chợt quay người, đập mạnh vào nắp chiếc xe Jeep: “Đây là chuyện quái quỷ gì không biết!”
Ôn Viễn nhìn anh ta, nước mắt bỗng ứa ra. Cô xiết chặt nắm đấm của Ôn Kỳ, khan giọng nói: “Anh đừng như thế …”
“Từ bao giờ?”Anh chợt hỏi, Ôn Viễn hoang mang.
“Anh hỏi em là từ bao giờ? Hai người như thế từ bao giờ? Thảo nào lúc thi đại học em sống chết đòi đăng ký vào đai học T, có phải từ lúc ấy không?”
Cô không nói lên lời, chỉ lắc đầu mãi, tới khi Ôn Kỳ muốn đẩy cô ra. Sợ anh lại đập xe, Ôn Viễn vội giữ chặt tay anh ta, nghẹn ngào nói: “Chú rất tốt với em, thực sự tốt!”
Ôn Kỳ nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu thực sự tốt với em thì đã không làm vậy … thế này, thế này gọi là loạn luân!”
“Không phải, anh biết mà.”
Ôn Kỳ nhìn cô chằm chằm, dùng sức đẩy cô ra rồi quay người đi, như thể không muốn nhìn thấy cô nữa. Không biết qua bao lâu, cô nghe Ôn Kỳ nói: “Cho nên hai người mới ngang nhiên như vậy? Tất cả mọi người trong nhà đều không có quan hệ huyết thông với em, tại sao em lại thích chú ấy? Em không thấy …”
“Anh …” Ôn Viễn chợt gọi Ôn Kỳ, đôi mắt trong trẻo như nước, tràn đầy sự cầu khẩn: “Anh đừng nói nữa, em xin anh đừng nói nữa.”
Cô thực sự sợ hãi, sợ lại phải nhạn thêm một phần tình cảm mà cô không thể nào hoàn trả. Còn Ôn Kỳ thì chợt thấy mỉa mai tới cùng cự, anh ta chầm chậm tới gần cô, đưa tay ra nhưng không biết nên để đâu: “Ôn Viễn, em thật chẳng ra làm sao cả.”
Ôn Viễn không dám nhìn anh ta, chỉ thấy trái tim như bị khoét đi một miếng, đau âm ỉ.
“Anh biết. Chú vừa đẹp trai lại vừa giàu có, nếu chú ấy thích em thì dù ông nội có liều mạng với chú ấy, chú ấy cũng sẽ không buông tha, hơn nữa chú ấy có bản lĩnh, có thể gánh vác mọi chuyện. Còn anh, anh chẳng có gì hết.” Quan trọng nhất là, Ôn Hành Chi không cần đợi lâu như vậy, mà còn đợi hoài đợi phí.
“Không phải vì thế, không phải vì vậy em mới …”
“Emi m đi!” Ôn Kỳ lạnh lùng ngắt lời cô, thấy cô ngẩn ra vì sợ, anh bỗng bật cười tự giễu: “Người đàng hoàng, thế mà anh còn khen chú ấy là người đàng hoàng.”
Bỏ lại câu này, anh ta mới mở cửa ngồi lên xe, rời đi không hề vương vấn.
Ôn Viễn đứng một mình ở đó, tay nắm chặt tập ảnh, một lúc lâu sau, tiếng khóc của cô mới hòa vào gió đêm …
Lần này Ôn Kỳ đi suốt mấy ngày không về, anh ta cũng không kể cho người nhà chuyện bức anh, điều này khiến cô vừa vui mừng vừa chua xót. CUối cùng thì Ôn Kỳ vẫn đứng về phía cô, cho dù cô không hề xứng đáng.
Ông cụ Ôn Khác và ông Ôn Hành Lễ cũng về từ phía Nam, nhưng điểm khác với những lần trước chính là, lần này, khi trở về sau chuyến đi, ông cụ Ôn có vẻ buồn phiền lo lắng. Hôm nay Ôn Viễn vừa đi cùng dì Thành đi chợ sáng về, vào phòng khách thì đã nghe thấy ông cụ Ôn hỏi ông Ôn Hành Lễ: “Anh thử nghĩ xem có quen ai là bác sĩ nội khoa thần kinh giỏi không, giới thiệu cho tôi, tôi có việc muốn nhờ.”
Ông Ôn Hành Lễ Trầm tư một thoáng, mới nói: “Có thì cũng có, hơn nữa còn khá thân thiết, nhờ giúp đỡ cũng rất dễ dàng. Thế nhưng cha à, cha muốn …”
“Bữa trước về phía Nam anh không thấy tình cảnh đó sao? Cứ như vậy mãi đâu có được?”
Ông Ôn Hành Lễ cười khổ: “Cha, cha tính toán như thế nhưng ai biết phía kia nghĩ ra sao, tính của dì Đường thì cha cũng biết rồi đấy, dì ấy không muốn tới thành phố B khám bệnh, không ai ép được dì ấy. Mà dì ấy nói tới lần này, dì Đường biết mục đích cha tới thăm di ấy, còn chẳng chịu thấy mặt.”
Ông Ôn Khác hừ lạnh: “Tôi thấy bà Lý Tiểu Đường này bị Từ Mạc Tu chiều hư rồi, lão họ Từ kia cứ luôn nghe lời bà ấy cơ. Chẳng lẽ lão ấy không biết tình hình sức khỏe của bà ấy sao?”
Nghe đến đây, Ôn Viễn hiểu phần nào. Cô thầm lo lắng, không kịp bận tâ ông nội Ôn Khác và Ôn Hành Lễ vẫn đang trò chuyện, bước vào phòng khách hỏi ông nội: “Dì Đường bị ốm ạ?”
Hỏi xong, cô mới biết mình lỡ lời.
Quả nhiên, ông cụ Ôn nhíu mày, bà Kiều Vũ Phân vẫn im lặng nãy giờ cũng không khỏi hỏi cô: “Sao thế, con cũng biết dì Đường à?”
Đúng rồi, mọi người chưa từng nhắc tới dì Đường trước mặt cô, làm sao cô biết được? Ôn Viễn bình tĩnh lại, nhìn bà Kiều Vũ Phân, ấp ứng nói: “Con từng nghe chú út nhắc tới mấy lần, nói hàng năm chú ấy đều đón Tết ở đó.”
“Đúng là chuyện gì nó cũng kể cho cháu nghe.” Ông Ôn Khác mỉm cười, “Nhưng con khong thể gọi bà ấy là dì Đường, tính theo vai vế thì con phải gọi là bà cô.”
“Dạ.”
Ôn Viễn thấy cứ thế này mãi thì không ổn, có khi trước khi Ôn Hành Chi về thì cô đã để lộ. Nhưng cô vẫn không nỡ giục anh, vì suốt một tuần nay cô về nhà này, anh luôn cực kỳ bân rộn, liên tục bay qua mấy nước, e rằng hôm qua vừa mới về nước. Tuy giọng nói trong điện thoại không có gì khác, nhưng Ôn Viễn vẫn biết là anh rất mệt.
“Ăn bữa tối rồi à?”
“Ăn xong từ sớm rồi.” Buổi tối, cô ngồi co trên bồn cầu đậy nắp, nhìn những bông tuyết bay ngoài cửa sổ, thì thầm nói chuyện với anh: “Ở nhà có tuyết rồi, tuyết lớn lắm.”
“Có lạnh không?”
“Có điều hòa không khí, làm sao lạnh được.” Cô cười ha ha mấy tiếng, “Chú đang ở thành phố S? Chắc thành phố S không có tuyết rơi đâu nhỉ?”
“Đúng là không có thật” Anh từ tốn đáp, “Giờ cháu đang ở đâu?”
“Cháu á?” Câu hỏi này khiến Ôn Viễn ngẩn ra, “Cháu đang ở nhà.”
“Chú hỏi cháu đang ở phòng nào.”
Ôn Viễn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói mà không nghĩ: “Cháu ở trong phòng ngủ.”
Người kia à lên một tiếng đầy hàm ý, “Sao chú lại không biết phòng cháu cách âm kém như vậy, còn nghe thấy cả tiếng ô tô lái vào sân?”
“Rốt cuộc đang ở đâu?”
Giọng anh hơi trầm xuống, Ôn Viễn biết không giấu được nữa: “Phòng vệ sinh ở tầng môt.”
Cô trả lời với going ủ ê, nhưng anh lại không dạy bảo cô như dự đoán, chỉ im lặng một thoáng rồi nói tiếp: “Chú sẽ về sớm thôi.”
Cô chỉ vâng một tiếng, nhưng chợt thấy sống mũi cay cay, đến khóe mắt cũng hơi khó chịu.
“Ôn Viễn …”
Giọng anh bỗng trở lên dịu dàng, nhưng còn chưa nói xong, thì bên kia có tiếng chuông cửa vang lên. Ôn Viễn sut sịt, “Có người tìm chú ạ? Thế chú mau đi thôi.”
“Chắc là room service …” Im lặng trong chốc lát, anh nói tiếp, “Thế được rồi, cháu ngắt máy trước đi.”
Ôn Viễn vâng một tiếng, ngắt máy. Phòng vệ sinh không bật đèn, nhưng ánh tuyết bên ngoài phản chiếu vào trong phòng, cũng không thấy tối. Sau khi ngắt máy, Ôn Viễn chọt cảm thấy cơn buồn phiền quấy nhiễu cô mấy ngày nay đã tan biến. Cô không trách Ôn Kỳ nói ra những lời như vậy, vì ngoại trừ cô, không ai biết anh tốt đến mức nào.
Thế là Ôn Viễn phấn chấn hẳn lên, cất di động vào túi, chuẩn bị chuồn về phòng ngủ. Nhưng không ngờ tay cô vừa chạm phải tay nắm của thì cửa đã mở ra từ bên ngoài. Ôn Viễn giật mình, nín thở nhìn người đứng trước cửa, tới khi cô thấy rõ người kia, mới thở phào nhẹ nhóm.
Người đứng ngoài của là Ôn Kỳ. Trong bóng tối, cô không thấy rõ sắc mạt anh ta, nhưng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng năc tỏa ra.
“Anh về rồi.” Ôn Viễn sợ sệt chào anh ta.
Ôn Kỳ nhìn cô một lúc, bật cười: “Sao hả, quấy rầy em gọi điện thoại? Lần sau nhớ khóa trái cửa, bị anh nghe thấy thì chẳng sao, nhưng người khác nghe được thì phiền to đấy.”
Ôn Viễn ngẩn ra một lúc, cũng không tiếp lời, nghiêng người đi ra ngoài. Khi bước qua người anh ta, nghe anh ta nói: “Trần Dao chính là người đã đưa ảnh cho anh.”
Ôn Viễn dừng chân, quay người hỏi anh ta: “Anh nói gì cơ?”
“Anh nói.” Ôn Kỳ bật đèn, vừa nhìn vào gương để vuốt tóc vừa hờ hứng, “Trần Dao chính là ngườ đưa ảnh cho anh, nhưng nghe chính cô ta nói thì những bức ảnh đó là do thợ săn ảnh chụp, vốn định dùng làm bằng chứng cô ta và chú ở bên nhau, nhưng không ngờ lại chụp được …” Ngừng một thoáng, bỏ qua mấy từ, anh ta lại nói tiếp, “Vốn định đăng báo, nhưng may mà cô ta có người bạn làm ở tòa soạn báo đó, nhờ mối quan hệ với người bạn ấy, Trần Dao mua lại số ảnh kia.”
Tựa như nuốt phải ruồi, Ôn Viễn cực kỳ khó chịu, “Trần dao nói với anh như vậy?”
“Tất cả mọi người đều biết cô ta thích chú, cô ta cũng không tìm tới tận nhà để tìm ông nội, cho nên đành phải tìm anh. Nhưng anh cũng mặc kệ cô ta thôi.
Đúng, nếu người đi cùng chú trong bức ảnh là một cô gái khác, vậy thì chẳng còn gì để nói. Nhưng giờ người đó chính là cô. Cho nên mới không thể để ai biết.
Ôn Viễn hồi hồn, mỉm cười với Ôn Kỳ, “Cảm ơn anh.”
“Đừng cảm ơn anh. Anh chỉ muốn hỏi chú hộ Trần Dao, có thể trả tiền mua ảnh đó cho cô ta không, theo lời cô ta thì đó là giá trên trời.”
Ôn Kỳ vờ như không thèm bận tâm, đi ra ngoài, khi bước qua người Ôn Viễn, nghe thấy cô thì thầm: “vẫn phải cảm ơn anh, anh trai.”
Anh trai? Cách xưng hô này khiến Ôn Kỳ bật cười, đúng là chứa đầy sự mỉa mai.
Mấy hôm nay, thời sự liên tục đưa tin về thời tiết thành phố B, nhiệt độ âm mười mấy độ khiến những người đã quen với trời đông ấm áp đều chọn cách nằm trong nhà. Ôn Viễn cũng vậy.
Mỗi khi thấy cô rảnh rồi tới mốc meo trong nhà, dì Thành luôn khuyên cô ra ngoài chơi với bạn. Ôn Viễn thấy rất bối rồi, vì qua bao nhiêu năm học, bạn bè thực sự chăng có bao nhiêu, mà hiện giờ cũng không còn ai ở dây nữa. Tô Tiễn đi du học, Duy Nhất vào quân đội, quê của hai người bạn thân Đại học đều không ở thành phố B. Có lẽ ông trời cũng thương cô, nên sáng sớm nay Ôn Viễn liền nhận được điện thoại của Chu Nghiêu.
Ở đầu bên kia, giọng Chu NGhiêu lảnh lót không ngừng: “Ôn Viễn, hóa ra nhà cậu nằm ở khu quân đội!?
Ôn Viễn hoang mang: “Cậu đang ở đâu?”
“Cậu đoán xem!” Nói thì vậy thôi, nhưng một giây su đã bại lộ, “Tớ đến thành phố B, nhớ ra nhà cậu cũng đang ở đây, nên tiện thể tới thăm cậu. Không ngờ cậu lại ư một nơi được canh phòng nghiêm ngặt như thế.”
Ôn Viễn không khỏi vui vẻ: “Thế giờ cậu đang ở cổng dinh thự đúng không?”
“Đúng rồi.” Chu Nghiêu ai oán nói, “Cậu mau ra đón tớ đi, anh lính gác cổng nói không có ai đón thì không được vào.”
Ngắt máy, Ôn Viễn nói với dì Thành về chuyện này rồi đi ra ngoài. Đứng cách cổng xa xa Ôn Viễn đã thấy Chu Nghiêu lượn lờ ngoài đó, tiện thể làm quen với anh lính gác, thấy cô thì vội vàng vẫy vẫy tay.
Ôn Viễn chạy tới, đúng lúc nghe thấy Chu Nghiêu nói với anh lính gác: “Anh đẹp trai ơi, chụp chung một tấm ảnh nhé, tôi là người support quân nhân!”
Có lẽ đã bị cô nàng quấy rầy lâu quá, dù đang trong ca trực, không thể để ý đến cô nàng, nhưng mặt đã đỏ bừng cả rồi. Ôn Viễn bắt đắc dĩ kéo Chu Nghiêu đi: “Cậu làm gì thế hả?”
Chu Nghiêu thấy Ôn Viễn, vui vẻ ôm cô một lúc: “Tớ đến thăm cậu, sao không chào đón tớ hả?”
Vốn định mắng cậu ta trọng sắc kinh bạn, nhưng thấy cậu ta như vậy, Ôn Viễn không khỏi bật cười, sau khi xin phép anh lính gác, cô kéo Chu Nghiêu đi. “Sao câu biết nhà tới?”
Chu Nghiêu chớp mắt: “Cậu quên tớ là tiểu đội trưởng à, biết địa chỉ nà cậu là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Ôn Viễn cười tít mắt: “Ngài đích thân tới chơi, tiểu nhân cực kỳ vinh hạnh, tiểu nhân sẽ tận tình chiêu đãi, ngài muốn đi đâu cũng được!”
Sự xuất hiện của Chu Nghiêu đã xóa tan mọi ưu phiền trong lòng Ôn Viễn mấy ngày hôm nay. Vài bữa nay ở thành phố B có một hội nghị diễn đàn khinh tế tầm trung, bạn tai Tiểu Triệu đang làm việc ở GP, phụng mệnh theo lãnh đạo tới thành phố B tham dự, Chu Nghiêu rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên cũng đi theo.
Hội nghị tổ chức nửa ngày, thời gian rất ngắn, mà cô nàng Chu NGhiêu này lại thích dạo phố mua sắm, thế là Ôn Viễn bèn dẫn Chu Nghiêu tới mấy trung tâm thương mại lớn của thành phố B, đi mệt tới nỗi khing buồn nhúc nhích thì vào một tiệm cà phê để tám chuyện.
“Ôn Viễn, cậu nói xem, lần đầu tiên gặp mẹ chồng tương lai, tặng quà ra mắt gì thì được nhỉ?”
Nghe câu này, trọng điểm mà Ôn Viễn chú ý tới hoàn toàn không phải “Quà ra mắt”, mà là - Mẹ chồng tương lai. Lòng hiếu kỳ của cô nổi lên: “Sao thế, cậu sắp ra mắt gia đình nhà Tiểu Tiệu?”
Người luôn hi da thoải mái như Chu Nghiêu cuối cùng cũng có ngay e thẹn, “Quyết gì thì quyết sớm cho xong, không thì mấy năm nữa công việc ổn định, đến thời gian sinh con còn chẳng có ấy chứ.”
“Tuyệt quá đi mất.” Ôn Viễn chúc phúc Chu Nghiêu từ tận đáy lòng.
“Câu thì sao?” Chu Nghiêu cũng sáp lại gần cô, “Chú ấy cũng tới tuổi này rồi, còn chưa suốt ruột à?”
“Cậu gọi ai là chú đấy?” Ôn Viễn đỏ mặt lườm cô nàng “Đâu có già đến thế?”
Chu Nghiêu không khỏi bật cười: “Vậy thì gọi là Ôn tiên sinh, tớ linh cảm là trong ba đứa mình, chắc chắn cậu sẽ là người kết hôn sớm nhất, tin tớ không?”
Ôn Viễn không khỏi cười khổ. Trước mắt đừng nói đến kết hôn, có đươc đồng ý hay không cũng là cả một vấn đề. Nhưng chuyện này quá phức tạp, đôi ba câu không thể nói rõ. Chu Nghiêu cũng nhận ra sắc mặt cô không ổn, đang định hỏi, bỗng thoáng thấy ngoài cửa sổ, một chiếc ô tô đang lái tới, mắt cậu ta sáng lên, vội đẩy đẩy cánh tay Ôn Viễn.
“Ôn Viễn, câu xem kia có phải là xe của Ôn tiên sinh không?”
Ôn Viễn cũng giật mình quay đầu lại.
Chỉ thấy một chiếc ô tô màu đen đang chầm chậm đi về phía khách sạn bên cạnh, nhìn bề ngoài đúng là chiếc Bentley của anh, nhưng Ôn Viễn không dám chắc chắn, vì trong cuộc trò chuyện điện thoại tối qua, anh không hề nói hôm nay sẽ về đây, cho tới khi cô nhìn thấy biển số xe, mới đứng bật dậy, mở của tiệm cà phê chạy ra ngoài.
Chiếc xe kia vừa dừng lại, nhân viện phụ trách bãi đỗ xe đã chạy đến nghênh đón, mở cửa sau xe. Người ấy thong thả xuống xe, lịch sự nói cảm ơn, khi anh đang định bước vào khách sạn thì chợt nhận ra điều gì đó, hơi nghiêng người liền nhìn thấy Ôn Viễn vừa đứng lại, còn đang thở hổn hển.
Ôn Hành Chi đứng yên một lát, anh liếc nhìn khách sạn rồi quay người đi về phía cô.
Gần sẩm tối, gió lạnh thấu xương thổi qua, chop mũi Ôn Viễn bỏ bừng vì lạnh. Cô chạy ra quá vội nên bỏ quên áo khoác trong tiệm cà phế, trên người lúc này chỉ có một chiếc áo len và áo gile rất mỏng manh, Ôn Hành Chi thấy cô mặc như vậy, phản ứng đầu tiên chính là nhíu mày.
“Sao cháu lại …”
Mới quở mắng được ba chữ thì đã bị người nọ nhào vào lòng anh ngăn lại, anh sửng sốt cúi người bọc áo khoác cho cô, ôm lấy cô thì thầm bên tai: “Bạn hoc cháu đang nhìn kìa.”
“Cháu mặc kệ!”
Ngang ngang bướng bướng song lại khiến anh bật cười, anh nắm lấy tay cô, hôn lên mái tóc mềm mại mà rối bời của cô, Ôn Viễn tựa vào lòng anh, như chợt bị rút cạn sức lực.
Tới khi bạn nhỏ Ôn Viễn tỉnh lại, Chu Nghiêu mới cầm áo khoác của cô bước tới. Biết vị này chính là Boss lớn của ông xa tương lai, Chu Nghiêu vẫn không nhịn được cười: “Chào Ôn tiên sinh, đây là áo của Ôn Viễn.”
Ôn Hành Chi thản nhiên nhận lấy rồi mặc vào cho Ôn Viễn, không bắt cô phải động đậy dù chỉ một đầu ngón tay, đến khuy áo cũng là anh cài cho cô. Ôn Viễn bình tĩnh lại thấy bối rối không thôi, huống chi giờ còn bị Chu Nghiêu đứng nhìn chòng chọc, cô trừng mắt với anh, “Chú làm gì thế?”
“Lần sau không được chạy vội như vậy nưa, đến áo cũng quên không mặc.” Anh nói, “Chú đã về rồi, đương nhiên không đi đâu nữa.”
Ôn Viễn rì rầm phản bác: “Có phải nhìn thấy chú đâu.”
Biết cô nói một đằng nghĩ một nẻo, Ôn Hành Chi cũng không mắng cô nữa mà quay sang nhìn cô nàng kỳ đà cản mũi – Chu Nghiêu: “Tôi nhớ Tiểu Triệu cũng tới đây tham dự hội nghị, cô đi với cậu ta?”
“Vâng. Thực ra chính Tiểu Triệu bảo tôi đi cùng, vì anh ấy biết Ôn Viễn ở thành phố B, nghĩ cậu ấy ở đây một mình quá cô đơn nên bảo tôi tới chơi với cậu ấy, tiện thể dẫn cậu ấy đi chơi.”
Chu Nghiêu cố gắng đổi trắng thay đen để cướp công cho bạn trai, Ôn Viễn nghe mà mắt trợn trắng, song dường như Ôn Hành Chi lại khá vui vẻ: “Vất va rồi.” Khóe môi anh thoáng hiện nét cời, hỏi tiếp: “Muốn đi dạo tiếp sao?”
Chu Nghiêu lĩnh hội ý ngầm trong câu hỏi này một cách chuẩn xác, lập tức thể hiện thái độ: “Cũng muộn rồi, tôi phải đi ăn chùa với Tiểu Triệu đây, nghe nói tối nay có tiệc đứng!” Nói rồi quay người chuồn đi mất.
Ôn Viễn vừa xấu hổ vừa buồn cười, quay lai nhéo hông anh: “Bạn ấy làm cháu chết cười mất thôi.”
“Cho nên đi rồi cũng tốt.” Anh nắm chặt tay cô, chăm chú nhìn cô, trong màn đên, ánh mắt sâu thẳm của anh càng trở lên thu hút. Ánh nhìn của anh khiến Ôn Viễn bối rối, đang định kháng nghị thì đã thấy anh đưa tay về phía mình. Ôn Viễn ngơ ngác nhìn anh, mà tay anh thì lướt qua đầu cô, nhấc mũ áo khoác choàng lên đầu cô, trông cô càng nhỏ nhắn hơn.
Ôn Viễn mở to mắt nhìn anh, “Sao hôm nay về mà không cho cháu biết?”
“Vì chú cứ nghĩ ngày mai mới có thể gặp cháu.”
Ôn Viễn nhìn bộ âu phục chỉnh chu trên người anh, lập tức hiểu ra liền chớp mắt cười nói: “Thế chú cứ bận việc đi, cháu tự về là được.”
Cô cười vừa ranh mãnh vừa vô tội, Ôn Hành Chi bèn cốc đầu cô một cái, quay người dặn tài xế: “Anh ở đây chờ trợ lý Lại, tôi không đi nữa.”
Vì sự xuất hiện của Ôn Viễn nên Ôn Hành Chi quyết định thay đổi lịch trình, về thẳng dinh thự nhà họ Ôn. Ban đầu Ôn Viễn vẫn thấy bình thường nhưng càng về gần nhà, cô lại càng thấy không ổn. Cô ra ngoài chơi với bạn học, giờ lại về cùng Ôn Hành Chi, lúc dì Thành hỏi thì giải thích thế nào?
Cô còn chưa nghĩ ra lý do thì xe đã rẽ vào công lớn dinh thự, thấy trước nhà họ Ôn có hai chiếc xe, Ôn Viễn càng ngạc nhiên hơn, Ôn Kỳ và cha cô cũng về nhà? Cô hồi hồn, ủ rũ nhìn anh: “Hôm any chú định nói cho mọi người biết sao?”
“Sao thế?”
“Cháu chưa sẵn sàng.” Ôn Viễn nhỏ giọng nói, “Hai ngày nữa được không?”
Nếu muốn đợi cô chuẩn bị tâm lý thật tốt thì e là cả đời cũng không thể nói ra miệng, nhìn vẻ mặt đáng thương củ cô, Ôn Hành Chi cũng không nỡ trêu cô, “Không phải hôm nay, qua Tết cái đã.”
Ôn Hành Chi đột ngột về nhà, cả nhà họ Ôn đều thấy bất ngờ. Theo lý thuyết, nếu giờ anh có rảnh thì cũng sẽ về thị trấn A, rất ít khi anh ở dịnh thự nà họ Ôn. Ôn Hành Chi đặt hành lý xuống, ung dung giải thích: “Năm nay về đây đón Tết.”
Dì Thành mừng rỡ: “Ông cụ có biết không?” Lại bảo Ôn Hành Lễ: “Mau, mau mời ông cụ xuống.”
Cả nhà không ai không biết, Ôn Hành Chi là ngườ không hợp với ông cụ Ôn nhất, hai người đều vô cùng kiêu ngạo, không ai chịu hạ mình lấy lòng đối phương, mâu thuẫn suốt mấy năm, cũng vì vậy mà nhà họ Ôn ít khi đón Tết đông đủ. Ngoài miệng thì ông cụ Ôn không nói, nhưng trong lòng vẫn thầm bận tâm, lần này Ôn Hành Chi chịu về nhà, có nghĩa là anh đã chịu thua.
Bà Kiều Vũ Phân cười, đỡ dì Thành: “Dì đừng nóng ruột, hôm qua ông cụ mới lên núi với các cán bộ về hưu của Bộ tổng tham mưu, sáng mai mới có thể trở về.”
Cả nhà chìm trong không khí vui mừng, gần như không ai để ý tới chuyện Ôn Viễn về cùng với Ôn Hành Chi. Thực ra chẳng có gì đáng nói, ngày trước cô đi học, bị mời phụ huynh đến trường, đã nhiều lần ngồi xe Ôn Hành Chi về nhà, chủ yếu là cô chột dạ thôi.
Vì ông cụ không ở nhà, bầy không khí buổi tối cũng khá thoải mái. Ăn bữa tối xong, Ôn Kỳ về phòng nghịch laptop. Ôn Hành Chi trò chuyện với ông Ôn Hành Lễ ở phòng khách, bà Kiều Vũ Phân ngồi cạnh pha trà, ov nghe một lúc liền buồn ngủ, định lên tầng thì không ngờ ông Ôn Hành Lễ lại dời đề tai sang người cô: “Còn hơn một năm nữa là Ôn Viễn tốt nghiệp rồi, lại cũng học ngành tài chính, Hành Chi …” Ông mỉm cười nhìn Ôn Hành Chi, “Chú thử xem chỗ chú có công việc phù hợp không, sắp xếp cho con bé vào đó.”
Ôn Hành Chi gảy gảy núm nhỏ trên nắp trà, nét mặt bình thảnh. Nhưng ở bên anh lâu, Ôn Viễn cũng biết lúc này anh đang suy nghĩ.
“E là hơi phiền phức.” Anh nói: “Khi tuyển dụng, GP trong nước cũng không đánh giá cao bằng cấp, mà là tố chất chuyên môn. Mà xét cho cùng, GP cũng là ngân hàng đầu tư nước ngoài, yêu cầu rất cao trên phương diện ngôn ngữ. Hai điểm này em thấy Ôn Viễn đều chưa đạt tiêu chuẩn, vào làm cũng chỉ khiến em thêm phiền thôi.”
Bà Kiều Vũ Phân không nén nổi ý cười: “Thế này không có suất rồi.”
Ông Ôn Hành Lễ cũng đành nói: “Thôi, nói ra anh cũng thấy xấu hổ thay con bé.”
Ôn Viễn muốn độn thổ luôn cho rồi, nhân lúc không ai chú ý liền lườm ai đó mấy cái. Ôn Hành Chi không những vẫn thản nhiên, mà còn đưa cho cô một cái hộp: “Quà năm mới.”
Ôn Viễn nhìn anh với vẻ bất ngờ, do dự một thoáng rồi nhạn lấy.
Bà Kiều Vũ Phân cũng ngạc nhiên: “Ôn Viễn lớn thế này rồi, chú còn mua quà cho con bé làm gì?”
“Không sao.” Anh nói: “Công việc cũng cần đến.”
Nhân lúc mọi người nói sang chuyện khác, Ôn Viễn lẳng lặng về phòng. Là một chiếc laptop siêu mỏng, dạo trước cô vô tình nói cần đổi laptop, nhưng sau đó lại quên mất, không ngờ anh vẫn còn nhớ. Ôn Viễn mỉm cười ngọt ngào, đang định cầm lên ngắm kĩ thì một tấm thiệp rơi ra. Ôn Viễn nhặt lên, vừa mở ra liền nhìn thấy mấy dòng chữ tiếng Anh ở mặt sau.
Ngòi bút sắc sảo, nét chữ mạnh mẽ, hẳn là anh tự tay viết lên. Thảo nào khi nãy anh nhắc tới trình độ tiếng Anh, chắc sợ cô đọc mà không hiểu? Ôn Viễn cầm tấm thiệp lại gần, bắt đầu đọc.
Nhìn những dòng chữ này, Ôn Viễn chợt nhớ lại một buổi chiều xa xưa. Cô nhớ khi đó mình ngồi trong thư phòng của anh, cô ôn tiếng Anh cấp sáu, cảm thấy quá tẻ nhạt, bèn tiện tay lấy tập thơi Sonnets from the Poruguess của nữ thi sĩ Elizabeth Barett Browning để đọc. Trong sách đều là những lá thư tình mà bà viết cho chồng, cô càng đọc càng say, còn đánh dấu một trang, che khuất phần dịch, mang tới chờ anh dịch. Khi ấy anh chỉ mỉm cười nhìn cô đầy hàm ý. Lúc đó cô còn hụt hẫng khá lâu, cầm bài thơ ấy đọc đi đọc lại nhiều lần, không ngờ sau đó rất lâu, vào ngày hôm nay cô nhận được đoạn thơ này,
“Lời gièm pha chốn thế tục chẳng khiến đôi ta chia lìa,
Dù bão tố phong ba hay sóng to gió lớn,
Vượt qua muôn trùng núi non cách trở, em và anh vẫn nắm chặt tay
Rồi sẽ có một ngày, thiền đường xoay quanh chúng ta,
Chúng ta nguyện thề trước những vì sao, rằng đời này mãi chẳng chi xa.”
/0
|