Người con gái quay lưng về phía anh, cô khoác trên mình một chiếc áo dạ đỏ rực, thân mặc chiếc váy trắng xinh đẹp. Nhật Thiên nhìn thấp thoáng thấy chiếc bụng của cô phía trước. Một phụ nữ có thai. Cô vụng về xách chiếc giỏ ra bên ngoài, cô lấy chân khép cửa lại rồi khóa lại. Cô âm thầm để chìa khóa vào trong chậu cây rồi mới vui vẻ bước ra ngoài. Nhật Thiên vội vàng đuổi theo, khi tay chạm vào vai cô thì hình bóng gần gũi đó bỗng tan biến. Nhật Thiên hít thở sâu một hơi. Anh lại gặp ảo giác rồi. Nhớ lại động tác vừa rồi của cô gái, anh cũng cúi xuống lục lọi chậu cây trước cửa. Chiếc chìa khóa màu bạc ẩn hiện dưới gốc cây. Nhật Thiên cúi xuống lấy chìa lên rồi cắm vào ổ.CạchChiếc cửa mở ra. Căn phòng tối đen hun hút. Nhật Thiên với tay bật đèn lên. Căn phòng khá rộng rãi, trang thiết bị cũng rất đầy đủ. Anh đi khắp tất cả chung cư. Phòng ngủ, nhà bếp, nhà vệ sinh mà không tìm được chút kí ức nào. Căn hộ này ở gần công ty. Liệu có phải chỉ đơn thuần là phòng nghỉ dài hạn của anh. Nhật Thiên đi từ phòng ngủ bước ra, tính bỏ cuộc, quay lại công ty thì mũi giày hướng về căn phòng ngủ cho khách. Nhật Thiên tò mò đến lại gần. Tay chạm vào cánh cửa định mở ra thì đã bị khóa chặt. Chìa khóa phòng này ở đâu? Nhật Thiên có dự cảm chiếc chìa khóa này sẽ dẫn anh đến một miền kí ức anh chưa từng biết đến.Nhật Thiên chạy ngay vào phòng, lục lọi mọi ngăn kéo nhưng không tìm ra chiếc chìa khóa nào. Anh tức giân đá chân vào tủ quần áo. Chiếc tủ lắc lư theo cơn giận của anh, một chiếc hộp cacton rơi xuống. Nhật Thiên mở chiếc hộp ra. Một chiếc găng tay nam và một chiếc khăn len đỏ. Sao anh lại có thứ này. Một hình ảnh bỗng chốc vụt qua đầu anh khiến anh không kịp nắm bắt. “ Anh cứ dùng đi, coi như là quà trước giáng sinh” Cô gái với mái tóc xoăn dài chạy đến bên cạnh anh trong mùa đông rét mướt, quàng vào cổ anh chiếc khăn đỏ tươi nổi bật này. Khuôn mặt cô gái rất mờ, anh cố gắng mà không nhìn ra cô là ai. Chiếc khăn được nhấc lên, chiếc chìa khóa cũng theo đó rơi xuống.Cánh cửa bí mật cuối cùng cũng mở ra. Nhật Thiên lướt mắt nhìn xung quanh phòng. Nhà anh lại có phòng phụ nữ sao. Nhật Thiên chạy đến bên tủ quần áo, bật tung chiếc tủ nhỏ nhắn. Mùi hương ủ ấp trong đó lan tỏa cả căn phòng.Mùi hoa hồng.Chiếc gối ôm trên xe vừa ấm áp vừa thơm ngát hương hoa.“ Có chiếc gối nào đâu?” – Tài xế Triệu khó hiểu nhìn anh.“ Anh sẽ cùng em chăm sóc tốt cho Tiểu bảo” – Vòng tay ấm áp trong quán café. Vậy là sau 4 năm, anh lại tìm ra lí do để mình tồn tại.“ Em tưởng anh không về” – Thanh Tâm nằm trườn trên ghế sopha vừa xem tivi vừa nhìn anh.“ Nhật Thiên ăn cơm thôi. Nhật Thiên lấy cho em chiếc khăn tắm. Nhật Thiên về anh nhớ mua vịt quay nhé. Chồng yêu….”Mọi ngóc ngách trong căn hộ đều ngập tràn hình bóng của cô.Nhật Thiên chạy hồng hộc ra bên ngoài. Kí ức trở về kéo theo cơn đau đầu hành hạ anh. Nhật Thiên loạng choạng lấy điện thoại trong túi. Tay anh run run ấn phím một, cơ thể to lớn không kìm được mà đổ nhào trên mặt đất.“Alo” – Giọng nữ trong trẻo truyền đến.“ Tâm… Tâm…” – Tiếng gọi da diết cùng tiếng thở đứt đoạn. Nhật Thiên khó khăn hít một luồng khí lạnh ép bản thân mình nói tiếp với cô.“ Nhật Thiên, anh sao vậy? Nhật Thiên? Anh trả lời tôi đi.” – Thanh Tâm hốt hoảng nói vào trong điện thoại.Đáp lời cô chỉ còn tiếng thở khó nhọc. Thanh Tâm hốt hoảng bắt xe đến Tô thị.- Thanh Tâm, chị đến tìm Tô tổng sao? Anh ấy vừa ra ngoài rồi.- Anh ấy bảo đi đâu không? – Thanh Tâm vội vàng bắt lấy tay thư ký Giang. Bộ dạng hoảng sợ của Thanh Tâm làm thư ký Giang lo lắng, cô nói địa chỉ Nhật Thiên đến cho Thanh Tâm. Nghe xong, cô lao nhanh ra khỏi Tô thị.Nhật Thiên… ngàn vạn lần anh không được có chuyện gì.- Nhật Thiên, Nhật Thiên… Anh mở cửa đi. – Thanh Tâm đập tay liên hồi vào cánh cửa. Đôi mắt của cô cũng đỏ hoe theo dòng lệ đang lăn dài trên má.Nhật Thiên mơ hồ nhận ra giọng người con gái đó. Anh cố gắng lê mình về phía cánh cửa. Đôi chân anh liên tục chống lên nền nhà nhưng hết lần này đến lần khác bàn chân vô lực trượt xuống nền. Bàn tay cũng trơn trượt khiến anh không chống lên được. Vì thế, anh cứ liên tục trườn về phía trước như mấy động tác bò trườn của lính đặc nhiệm. Mồ hôi lạnh từ trán cũng túa ra. Cố lên chút, Nhật Thiên. Cố lên một chút. Nhật Thiên chưa bao giờ thấy bất lực với bản thân như vậy. Bây giờ anh chỉ có thể di chuyển từng xentimet. Trườn được một chút thì đầu óc của anh càng thêm choáng váng, bầu trời trước mặt anh tối sầm.- Nhật Thiên, anh tỉnh dậy đi- Thanh Tâm chạy ùa vào phòng đỡ lấy anh. Sao cô lại quên mất dưới phòng bảo vệ có chìa khóa cơ chứ. Nhật Thiên chớp mắt liên tục. Anh thều thào lặp đi lặp lại điều gì đó. Thanh Tâm ghé sát tai nghe anh nói. “Tâm Tâm, anh xin lỗi. Anh xin lỗi em.” Cô sững sờ nhìn anh, bàn tay bên cánh tay anh bỗng siết chặt. Giọng nói dịu dàng đó, anh đã nhớ rồi sao.Nhật Thiên tỉnh dậy khi anh đang ở trong bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng lan tràn trong không khí. Anh đang ở đâu? Cánh tay anh cũng đang truyền một túi nước biển.Nhật Thiên vội vàng ngồi dậy, anh rút túi truyền ra khỏi tay mình. Anh phải tìm Thanh Tâm, anh phải tìm cô ấy, anh còn rất nhiều điều muốn nói.Nhật Thiên thấy bóng dáng cô trên khúc rẽ ra sân bệnh viện, anh vui mừng đuổi theo.- Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế?- Xuân Hiểu như nổi khùng khi đến bệnh viện. Cháu trai yêu quý của bà phải nằm viện vì cô ta sao?- Tôi không hiểu ý bà – Thanh Tâm thờ ơ đáp.- Chẳng phải cô hối thúc nó tìm ra quá khứ để quay về với cô sao. Cô thật ghê tởm. Mang chắt ta đi giờ còn muốn cả cháu ta nữa. Đồ phụ nữ tham lam, đến bao giờ cô mới chịu dừng lại?- Tôi yêu cầu bà tôn trọng tôi. Dù gì tôi cũng từng là vợ Nhật Thiên. Tôi thấy mình không sai ở đâu khiến bà khinh miệt tôi đến vậy. Tốt nhất bà nên xem lại bản thân đi.Bốp…- Sao bà lại làm thế?- Thanh Tâm đau đớn ôm má tráiBốp…- Tỉnh táo chưa? Cô dám dùng cái giọng hỗn láo đó nói với tôi à?- Bà. Tôi đã làm gì bà. Tô gia có trải thảm mời tôi, tôi cũng không vào. Bà nghĩ chỉ có nhà bà mới cao quí thôi sao. Bà nói tôi chi bằng bà quay lại dạy dỗ cháu trai mình đi. Tôi đã buông tay từ lâu rồi, là anh ta cứ lẽo đẽo theo tôi, gây phiền hà cho mẹ con tôi. Bà bảo anh ta làm ơn tránh xa mẹ con tôi một chút, tôi chỉ cần thế chứ không cần tiền của các người. – Nói rồi, Thanh Tâm bỏ đi để mặc những tiếng quát tháo của bà ta. Nước mắt trên khóe mi vung thành một đường lấp lánh trên không khí.Nhật Thiên đuổi kịp cô thì bắt gặp hình ảnh bà nội tát cô, anh định bước lên bảo vệ cô thì nghe hết tất cả những gì cô nói. Thanh Tâm, anh làm em đau khổ đến vậy sao? Bàn tay của anh siết chặt, chỗ mũi tiêm vừa rồi lại rỉ máu. Dòng máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên cánh tay nhưng anh không hề cảm thấy đau đớn.- Cho tôi cái này.Lã Hiên và Vũ Luân cùng chỉ tay vào hộp bánh trên giá. Hộp bánh tiramisu cuối cùng.- Là anh- Là cô.Hai ngón tay từ chỗ hộp bánh di chuyển lên mặt đối phương. Sao lại xui xẻo vậy chứ.Lã Hiên đến Bắc Kinh không phải vì lí do mà mọi người vẫn nghĩ. Cô đang trốn nợ, vì vậy phải chạy sang đây. Lã Hiên không còn bố mẹ, ở với bác từ bé nhưng trước kia ông ta chưa từng đối xử tốt với cô, thêm thói rượu chè cờ bạc liên miên làm nhà cô nợ ngập đầu. Ông ta vì muốn trả nợ mà gán cô cho tên chủ nợ. Vì thế cô mới chạy đến Bắc Kinh. Cuộc sống ở đây quá vất vả, lại không có người quen nên ngoài việc dạy trẻ cô còn nhận bưng bê cho một quán ăn. Người đàn ông đứng trước cô bây giờ chính là anh chàng bắt bẻ nước nóng khiến cô vô tình đổ lên chỗ đó của anh ta. Sau đó mới biết anh ta là tổng giám đốc của Mặc thị. Vì vậy, cô lập tức xin nghỉ việc rồi chuồn gấp.Vũ Luân nghiến răng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta. Người phụ nữ không phân biệt nổi độ nóng ấm lạnh của nước làm anh bây giờ đi tiểu cũng khó khăn. Hay lắm chưa gì cô đã lộ diện rồi.- Thế ai là người mua chiếc bánh ạ. – Người bán hàng đã gói xong ái ngại nhìn lên.Cả hai cũng quay ra giật lấy hộp bánh: “Là tôi.”Đôi mắt nảy lửa lại quay sang lườm đối phương, thà chết không buông.- Hai người còn định tiếp tục đến bao giờ. – Đậu Đậu, chen vào giữa giằng lấy hộp bánh.- Cô Lã Hiên, Chú Vũ Luân, chia làm hai là được rồiNgười trong quán tò mò về khung cảnh đổi ngược. Trẻ con hòa giải người lớn cãi nhau, thế giới này đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.
/86
|