Dịch: Duẩn Duẩn
Chớm hừng đông, điện thoại trong quán trọ đột ngột reo vang, nhân viên trực máy thông báo với Hạ Nhật có một quý ông họ Mông muốn gặp cô. Hạ Nhật nghe thấy thế liền dặn Hạ Thiên ở yên trong phòng, còn mình thì choàng vội chiếc áo khoác đi ra ngoài.
Bấy giờ, Mông Qua đang đứng dưới ánh đèn đường bên ngoài quán trọ, ở phía xa xa Hạ Nhật siết chặt nắm tay đi về phía anh. Khuôn mặt ấy lập lờ vùi khuất trong cái tranh sáng tranh tối, thật sự không rõ vui hay buồn.
"Sao anh lại đến đây?" Hạ Nhật cố ổn định giọng nói.
"Lạnh quá!" Mông Qua kéo Hạ Nhật vào ngực, giấu cô trong chiếc áo bành tô, giống hệt con chim non ấp trong lòng mẹ.
"A Nhật, vì nhớ quá nên anh mới không kìm được tới gặp em. Ngày mai em cho anh về quê với nhé? Coi như là thương anh mà cho anh theo với, được không?"
Mông Qua khẽ cọ mũi lên đỉnh đầu cô, giọng điệu nài nỉ như mấy đứa trẻ con nằm lăn bổ ngửa ra giữa nhà ăn vạ.
"Anh đừng quấy nữa, giờ khuya lắm rồi, anh về đi rỗi!"
"Nếu anh đòi đi cho bằng được thì sao?"
Hạ Nhật ôm lấy eo anh: "Chẳng phải em nói hết ngày sẽ về ư?"
Vừa mới dứt lời, Mông Qua liền thô bạo chặn môi cô, đôi bàn tay cố định đầu cô. Hạ Nhật đờ đẫn, để mặc cho anh hôn. Đến khi buông ra, Hạ Nhật nếm được mùi máu trong miệng mình.
Trên bờ môi của anh còn dính máu của cô, dưới ánh đèn mờ mờ u ám, trông quyến rũ mà quỷ quyệt vô cùng.
"Tất nhiên em sẽ không cho anh theo, bởi vì em không dám! Em muốn chạy đi đâu, hả? Em có thể chạy được đến đâu? Nếu anh không gọi điện cho bác sĩ phụ trách Hạ Thiên thì phỏng chừng đã bị em trót lót che mắt giống như một thằng ngu rồi. Em hay lắm! Em với Giang Hạo Thiên cũng đồng cam cộng khổ phết đấy, bị tôi đánh cho rụng hết cả răng mà vẫn cương quyết không hé một lời. Hai người các người quả con mẹ nó xứng đôi vừa lứa."
"Anh đánh cậu ấy? Mông Qua, anh có quyền gì mà đánh cậu ấy?"
"Sao, đau lòng à?" Mông Qua cười mỉa, tiếng cười hệt cơn gió lạnh thấu xương giữa đêm Đông.
"Hạ Nhật, em biến thành người phụ nữ sắt đá như vậy từ khi nào? Rốt cuộc em muốn tôi làm gì nữa hả? Bỏ hết cả sự nghiệp, người thân, anh em bạn bè vì em, sẵn sàng theo em đến cùng trời cuối đất, cuối cùng em muốn tôi làm gì nữa hả? Em nói cho tôi biết đi!"
Hạ Nhật dựa cột đèn nhắm mắt, chung quy anh vẫn biết. Cô chậm rãi nói.
"Mông Qua, tại sao anh không tin? Không tin tôi đã chết tâm với anh rồi chứ? Tôi đã yêu anh quá lâu rồi, lâu đến nỗi tình yêu ấy dần trở thành gánh nặng, mà những kỷ niệm buồn anh để lại cho tôi cũng quá nhiều, nhiều đến mức trái tim tôi chẳng cách nào dung chứa được nữa. Chúng ta thật sự không thể tiếp tục nữa rồi."
Hạ Nhật đấm thùm thụp vào ngực mình: "Những ký ức ấy cứ mãi quằn quại vô tận ở đây này, khiến tôi giống như một kẻ điên. Mỗi khi ở bên anh, tôi luôn tự nhủ rằng tôi yêu anh nên tôi có thể, nhưng giờ tôi chẳng thể thuyết phục nổi bản thân ở bên anh nữa rồi."
"Tình cảm giữa nam và nữ đôi khi rất đơn giản, không thể ở bên nhau thì chọn cách xa nhau. Chính vì thế, Mông Qua à, tôi chọn rời khỏi anh."
Mông Qua sợ hãi ôm lấy cô thật chặt. Một Hạ Nhật tỉnh táo như vậy khiến anh chẳng biết phải làm gì cho phải, chỉ biết ôm siết cô vào lòng rồi hạ giọng năn nỉ: "Không, anh sẽ không để em đi. A Nhật, coi như là anh cầu xin em, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"
"Cho anh thêm một cơ hội nữa để sau đó anh ở chung với Tô Hồng Liên cả đêm, bế cô ta đi ngang qua trước mặt tô, rồi tặng tôi một đứa bé nữa à? Mông Qua, tôi ghét cái vòng luẩn quẩn ấy lắm rồi, đừng bắt tôi cố thử thêm nữa."
Mông Qua đấm mạnh vào tường.
"Hạ Nhật, anh thực sự muốn trở thành người đàn ông chính trực và tốt bụng, giống như Khinh kỵ binh nước Pháp mà em thích, trở thành một người xứng đáng với tình yêu của em. Thế nhưng em cứ buộc anh phải sử dụng hết thủ đoạn tồi tệ này đến thủ đoạn tồi tệ khác. Em tưởng rời khỏi Bắc Kinh này dễ thế ư? Em tin không, chỉ cần nửa tiếng thôi em cũng đừng hóng mà chắp cánh bay khỏi nơi này?"
Cặp mắt Mông Qua rất dữ tợn. Hạ Nhật không nhìn anh, đôi mắt rơi về phía chân trời u tối.
"Tôi tin! Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ nghẹt thở mà chết. Tôi không muốn trở thành một đứa mắc chứng trầm cảm lần nữa. Bởi lẽ bên tôi lúc này đã chẳng còn Trình Như Thánh."
Hạ Nhật yếu ớt nói: "Mà Mông Qua mãi mãi cũng không phải Trình Như Thánh. Mông Qua, chẳng phải anh luôn rất kiêu ngạo ư? Cần gì phải khổ sở dây dưa với tôi như thế?"
Tiếng cười thê lương vọng lại trong đêm đen sâu thẳm. Anh hỏi cô.
"Anh khiến em cảm thấy nghẹt thở? Ở bên cạnh anh sẽ khiến em trở thành đứa mắc bệnh trầm cảm?"
"Phải!"
"Vậy Trình Như Thánh thì sao?"
"Ít nhất khi tôi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chưa bao giờ để tôi phải rơi nước mắt. Mỗi khi ở bên cạnh anh ấy tôi luôn cảm thấy thoải mái và hạnh phúc."
"Thế nên em đeo nhẫn của hắn không phải là gạt anh? Không cho anh đụng vào cũng vì hắn? Nói muốn bỏ đi cùng anh cũng là lừa anh? Em thực sự muốn ở bên hắn?"
Hạ Nhật không trả lời, đôi mắt vẫn rơi nơi đường chân trời vô định.
Mông Qua đưa tay lau mặt, bình tĩnh nhìn Hạ Nhật hồi lâu, đoạn cười khẩy.
"Vô vị, mẹ nó thật vô vị. Em muốn đi tìm hắn thì cứ ba mặt một lời thẳng thắn với tôi, làm quái gì phải chơi trò rắc rối như vậy? Đúng là con mẹ nó buồn cười!"
"Được thôi, giờ tôi thấy hết vui rồi, thả em đi tìm hắn! Đi tìm cái kẻ không khiến em phải khóc ấy! Tôi chịu em đủ rồi. Em tưởng không có em thì tôi sẽ chết à?"
Anh hầm hầm đi về phía xe mà không thèm ngoảnh đầu, song đi được mấy bước thì dừng lại, đứng im ở đó, tội nghiệp nói.
"Nếu anh nói không có em anh thật sự sẽ chết thì sao? A Nhật, cho anh thêm một cơ hội nữa được không, coi như là anh cầu xin em."
Trong đêm yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió thở dài.
Hạ Nhật vẫn duy trì một tư thế ấy, nhìn chiếc xe Mông Qua dứt khoát lao vụt đi.
Vào ngày đầu tiên của năm 2011, cơn mưa đầu mùa chợt ghé thăm thủ đô Bắc Kinh. Hạ Nhật bị kẹt trên đường đến sân bay. Trận mưa lớn đột ngột không dứt bắt đầu vào lúc hơn bốn giờ sáng khiến giao thông Bắc Kinh hoàn toàn rơi vào tê liệt. Bọn họ bị mắc kẹt ở đây hơn nửa tiếng rồi, từ lúc sáu giờ cho đến sáu giờ rưỡi.
Hạ Thiên nhìn chị mình chăm chú. Trông cô có vẻ hơi thẫn thờ, ngước mắt ngắm những hạt mưa rơi xối xả ngoài trời. Ngay lúc cậu định bụng trêu cô thì bị tin tức phát ra từ radio taxi thu hút.
Phát thanh viên đọc bản tin bằng chất giọng vô cùng chuyên nghiệp: Vào khoảng 4:15 rạng sáng đã xảy ra một tai nạn xe trên đường cao tốc. Một chiếc Porsche màu xám bạc bất ngờ đâm sầm vào rào chắn cao tốc, sau đó trượt dài trong nửa km và cuối cùng lật ngược. Một nam một nữ trong xe hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được đưa đi cấp cứu. Theo thông tin được xác nhận thì người đàn ông là ông chủ của T.R - Mông Qua, còn người phụ nữ là diễn viên dưới trướng của anh ta - Tô Hồng Liên. Cảnh sát bước đầu xác nhận người đàn ông lái xe trong tình trạng say xỉn.
Bác tài vừa nghe thấy thế liền mắng to một trận, lũ giàu có toàn bọn có tiền ăn no rửng mỡ. Hạ Thiên đưa tay nắm lấy tay Hạ Nhật, song chỉ cảm thấy nó lạnh như băng. Cậu không ngừng xoa bóp lòng bàn tay chị mình, cố gắng làm cho nó nóng lên.
Ùn tắc giao thông cuối cùng cũng được khơi thông, Hạ Nhật dặn bác tài tìm một chỗ quay đầu.
Sau đó, lặng lẽ nói với Hạ Thiên: "Hạ Thiên, chắc chúng ta phải hoãn lại chút thời gian trước khi đi rồi. Như thế có được không?"
"Em hiểu mà chị."
Hạ Nhật tựa đầu lên vai câu, nhắm mắt nói: "Thật mệt mỏi! Rốt cuộc hai người ấy còn muốn giày vò chúng ta tới khi nào nữa đây?"
Bác tài đưa họ đến căn hộ của Mông Qua. Hạ Nhật để Hạ Thiên mở khóa, vì cô lại quên mất mật khẩu rồi.
Hạ Nhật vừa bước vào nhà, vừa mở điện thoại lên. Còn chưa cầm nóng tay thì đã có cuộc gọi đến.
Thành Chí Cao hét lớn ở đằng kia: "Cậu đang ở đâu?"
Cô thẳng tay ngắt máy, nhưng âm thanh tin nhắn cứ cách mấy giây lại dai dẳng truyền đến. Hạ Nhật liếc qua, sau đó đưa điện thoại cho Hạ Thiên: "Xóa hết tất cả tin nhắn của Mông Qua giúp chị."
Mấy tin nhắn đó đều được gửi vào lúc rạng sáng. Hạ Thiên mở xem từng cái một.
--- Quay về với anh đi!
--- Anh thề, anh sẽ không ép em nữa!
--- Đừng đi, anh xin em đừng đi!
--- Đừng đi tìm hắn, anh không chịu nổi!
--- Anh uống rượu rồi, hơn nữa uống rất nhiều, chẳng phải em ghét anh uống rượu lắm sao?
--- A Nhật, tất cả những lời anh nói khi nãy đều là xằng bậy, hiện tại anh hối hận rồi!
--- Sao em không mở máy? Con mẹ nó sao em không mở máy?
... ... ...
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào khoảng ba giờ sáng.
--- Hạ Nhật, anh sẽ làm một chuyện khiến em phải hối hận.
Chuyện khiến em phải hối hận? Là uống rượu rồi đua xe với Tô Hồng Liên ư? Hạ Thiên vừa đọc vừa xóa từng tin một.
Nửa tiếng sau, Thành Chí Cao cả người ướt như chuột lột xuất hiện trước mặt Hạ Nhật.
"Nó tỉnh rồi. Bác sĩ đề nghĩ phẫu thuật ngay lập tức, xương bả vai gãy toàn bộ, có hiện tượng chèn ngược vào các mô xung quanh, nếu không nhanh chóng phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nó không chịu phẫu thuật trừ phi nhìn thấy cậu. Cậu mau đến gặp nó đi!"
Hạ Nhật lắc đầu: "Thành Chí Cao, Mông Qua là người thế nào chắc cậu hiểu. Nếu bây giờ tôi đi gặp anh ta thì cả đời này sẽ không bao giờ rời khỏi được anh ta."
"Vậy thì đừng rời khỏi, ở bên nó là được." Thành Chí Cao rống giận: "Tôi thật sự không ngờ cậu ta là một kẻ si tình. Có thể khiến một người như Mông Qua cam tâm tình nguyện làm gốc si như thế, cậu thật sự rất khá, đã vậy rồi cậu còn bất mãn gì nữa? Yêu nó không được sao, cần gì phải phức tạp mọi chuyện lên như thế?"
"Thành Chí Cao, cậu chẳng phải là tôi nên cậu sẽ không bao giờ hiểu được. Chỉ có điều tôi vẫn mong cậu hiểu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ chẳng chọn cách rời khỏi anh ta."
Thành Chí Cao im lặng.
"Thành Chí Cao, cậu đến bệnh viện nói với Mông Qua, tôi có thể không đi nhưng cũng sẽ không tới gặp anh ta, với điều kiện anh ta phải lập tức phẫu thuật. Nếu không tôi sẽ rời đi ngay tức khắc."
Khi Mông Qua tỉnh lại trong bệnh viện, cảm giác đầu tiên là rất tỉnh táo, tỉnh táo vô cùng. Không biết tại sao anh lại nhớ đến những lời của ông thầy bói ở chùa Khai Nguyên.
Đập nồi dìm thuyền, phải, bây giờ Thượng Đế đã cho anh một cơ hội giữ cô, và có lẽ đó cũng là cơ hội cuối cùng.
Có một vài người, là lẽ sống của anh, nếu không phải khát khao mãnh liệt thì cần gì phải cược cả tình mạng.
Thế nên anh mới nói với bác sĩ bằng một giọng yếu ớt rằng anh không muốn phẫu thuật, sau đó kéo Thành Chí Cao về phía mình, nói nhỏ vào tai cậu ta, "Đi nói với Hạ Nhật, nói rằng nếu cô ấy không tới thì tớ sẽ không phẫu thuật."
Anh nhắm mắt lại, gắng hết sức để không nhìn vào từng khuôn mặt của người nhà. Ông nội nghe thấy thế liền nổi trận lôi đình. Nhưng anh quán triệt với ông rằng: "Nếu mất đi A Nhật thì cháu trai ông chẳng khác nào cái xác không hồn. Ông muốn cháu biến thành người như vậy ư?"
Nắm tay siết chặt của ông nội cuối cùng cũng nới lỏng, kéo con trai và con dâu ngồi xuống bên cạnh.
Thời gian ngày một trôi, tinh thần anh cũng ngày một căng thẳng, như thể nhìn thấy vài hình ảnh, cô đứng dưới bầu trời xanh thẳm, bận chiếc váy cưới trắng như tuyết nhìn anh với khuôn mặt buồn bã. Anh vừa định nắm lấy tay cô thì có người còn nhanh hơn anh kéo tay cô đi mất. Cô nói rằng người đó sẽ không bao giờ làm cô rơi nước mắt.
Cơn đau đưa anh trở lại với hiện thực, dường như anh thấy mình trở nên sáng suốt hơn. Anh gắng sức điều chỉnh cơ thể, đôi mắt khóa chặt trên cánh cửa phòng phẫu thuật.
A Nhật của anh, sẽ xuất hiện ở đó sớm thôi. Cô không thể chịu đựng được khi thấy anh đau đớn nên sẽ đến bên anh ngay lập tức.
Có phải bây giờ cô đang lo lắng không? Hẳn là cô ước được chắp cánh để bay đến bên anh ngay nhỉ? Hơn nữa, chắc chắn là cô đang hối hận đến xanh ruột? Mông Qua lẳng lặng mỉm cười.
Đến lúc đó, anh nhất định sẽ đảm bảo với cô, đây là lần cuối cùng anh dùng thủ đoạn với cô. Anh nhất định sẽ cầu xin cô tha thứ.
Sau đó, anh sẽ dành phần đời còn lại để làm một chàng kỵ sĩ dũng cảm, chính trực và si tình mà cô thích.
Nếu như hỏi rốt cuộc là anh yêu cô tự khi nào, anh cũng thực sự chẳng biết. Cho đến một ngày cô biến mất, anh mới phát hiện hóa ra trái tim mình đã vỡ nát từ đó.
Sau cùng là nhớ nhung, nhớ nhung đến khôn nguôi da diết.
Chớm hừng đông, điện thoại trong quán trọ đột ngột reo vang, nhân viên trực máy thông báo với Hạ Nhật có một quý ông họ Mông muốn gặp cô. Hạ Nhật nghe thấy thế liền dặn Hạ Thiên ở yên trong phòng, còn mình thì choàng vội chiếc áo khoác đi ra ngoài.
Bấy giờ, Mông Qua đang đứng dưới ánh đèn đường bên ngoài quán trọ, ở phía xa xa Hạ Nhật siết chặt nắm tay đi về phía anh. Khuôn mặt ấy lập lờ vùi khuất trong cái tranh sáng tranh tối, thật sự không rõ vui hay buồn.
"Sao anh lại đến đây?" Hạ Nhật cố ổn định giọng nói.
"Lạnh quá!" Mông Qua kéo Hạ Nhật vào ngực, giấu cô trong chiếc áo bành tô, giống hệt con chim non ấp trong lòng mẹ.
"A Nhật, vì nhớ quá nên anh mới không kìm được tới gặp em. Ngày mai em cho anh về quê với nhé? Coi như là thương anh mà cho anh theo với, được không?"
Mông Qua khẽ cọ mũi lên đỉnh đầu cô, giọng điệu nài nỉ như mấy đứa trẻ con nằm lăn bổ ngửa ra giữa nhà ăn vạ.
"Anh đừng quấy nữa, giờ khuya lắm rồi, anh về đi rỗi!"
"Nếu anh đòi đi cho bằng được thì sao?"
Hạ Nhật ôm lấy eo anh: "Chẳng phải em nói hết ngày sẽ về ư?"
Vừa mới dứt lời, Mông Qua liền thô bạo chặn môi cô, đôi bàn tay cố định đầu cô. Hạ Nhật đờ đẫn, để mặc cho anh hôn. Đến khi buông ra, Hạ Nhật nếm được mùi máu trong miệng mình.
Trên bờ môi của anh còn dính máu của cô, dưới ánh đèn mờ mờ u ám, trông quyến rũ mà quỷ quyệt vô cùng.
"Tất nhiên em sẽ không cho anh theo, bởi vì em không dám! Em muốn chạy đi đâu, hả? Em có thể chạy được đến đâu? Nếu anh không gọi điện cho bác sĩ phụ trách Hạ Thiên thì phỏng chừng đã bị em trót lót che mắt giống như một thằng ngu rồi. Em hay lắm! Em với Giang Hạo Thiên cũng đồng cam cộng khổ phết đấy, bị tôi đánh cho rụng hết cả răng mà vẫn cương quyết không hé một lời. Hai người các người quả con mẹ nó xứng đôi vừa lứa."
"Anh đánh cậu ấy? Mông Qua, anh có quyền gì mà đánh cậu ấy?"
"Sao, đau lòng à?" Mông Qua cười mỉa, tiếng cười hệt cơn gió lạnh thấu xương giữa đêm Đông.
"Hạ Nhật, em biến thành người phụ nữ sắt đá như vậy từ khi nào? Rốt cuộc em muốn tôi làm gì nữa hả? Bỏ hết cả sự nghiệp, người thân, anh em bạn bè vì em, sẵn sàng theo em đến cùng trời cuối đất, cuối cùng em muốn tôi làm gì nữa hả? Em nói cho tôi biết đi!"
Hạ Nhật dựa cột đèn nhắm mắt, chung quy anh vẫn biết. Cô chậm rãi nói.
"Mông Qua, tại sao anh không tin? Không tin tôi đã chết tâm với anh rồi chứ? Tôi đã yêu anh quá lâu rồi, lâu đến nỗi tình yêu ấy dần trở thành gánh nặng, mà những kỷ niệm buồn anh để lại cho tôi cũng quá nhiều, nhiều đến mức trái tim tôi chẳng cách nào dung chứa được nữa. Chúng ta thật sự không thể tiếp tục nữa rồi."
Hạ Nhật đấm thùm thụp vào ngực mình: "Những ký ức ấy cứ mãi quằn quại vô tận ở đây này, khiến tôi giống như một kẻ điên. Mỗi khi ở bên anh, tôi luôn tự nhủ rằng tôi yêu anh nên tôi có thể, nhưng giờ tôi chẳng thể thuyết phục nổi bản thân ở bên anh nữa rồi."
"Tình cảm giữa nam và nữ đôi khi rất đơn giản, không thể ở bên nhau thì chọn cách xa nhau. Chính vì thế, Mông Qua à, tôi chọn rời khỏi anh."
Mông Qua sợ hãi ôm lấy cô thật chặt. Một Hạ Nhật tỉnh táo như vậy khiến anh chẳng biết phải làm gì cho phải, chỉ biết ôm siết cô vào lòng rồi hạ giọng năn nỉ: "Không, anh sẽ không để em đi. A Nhật, coi như là anh cầu xin em, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"
"Cho anh thêm một cơ hội nữa để sau đó anh ở chung với Tô Hồng Liên cả đêm, bế cô ta đi ngang qua trước mặt tô, rồi tặng tôi một đứa bé nữa à? Mông Qua, tôi ghét cái vòng luẩn quẩn ấy lắm rồi, đừng bắt tôi cố thử thêm nữa."
Mông Qua đấm mạnh vào tường.
"Hạ Nhật, anh thực sự muốn trở thành người đàn ông chính trực và tốt bụng, giống như Khinh kỵ binh nước Pháp mà em thích, trở thành một người xứng đáng với tình yêu của em. Thế nhưng em cứ buộc anh phải sử dụng hết thủ đoạn tồi tệ này đến thủ đoạn tồi tệ khác. Em tưởng rời khỏi Bắc Kinh này dễ thế ư? Em tin không, chỉ cần nửa tiếng thôi em cũng đừng hóng mà chắp cánh bay khỏi nơi này?"
Cặp mắt Mông Qua rất dữ tợn. Hạ Nhật không nhìn anh, đôi mắt rơi về phía chân trời u tối.
"Tôi tin! Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ nghẹt thở mà chết. Tôi không muốn trở thành một đứa mắc chứng trầm cảm lần nữa. Bởi lẽ bên tôi lúc này đã chẳng còn Trình Như Thánh."
Hạ Nhật yếu ớt nói: "Mà Mông Qua mãi mãi cũng không phải Trình Như Thánh. Mông Qua, chẳng phải anh luôn rất kiêu ngạo ư? Cần gì phải khổ sở dây dưa với tôi như thế?"
Tiếng cười thê lương vọng lại trong đêm đen sâu thẳm. Anh hỏi cô.
"Anh khiến em cảm thấy nghẹt thở? Ở bên cạnh anh sẽ khiến em trở thành đứa mắc bệnh trầm cảm?"
"Phải!"
"Vậy Trình Như Thánh thì sao?"
"Ít nhất khi tôi ở bên cạnh anh ấy, anh ấy chưa bao giờ để tôi phải rơi nước mắt. Mỗi khi ở bên cạnh anh ấy tôi luôn cảm thấy thoải mái và hạnh phúc."
"Thế nên em đeo nhẫn của hắn không phải là gạt anh? Không cho anh đụng vào cũng vì hắn? Nói muốn bỏ đi cùng anh cũng là lừa anh? Em thực sự muốn ở bên hắn?"
Hạ Nhật không trả lời, đôi mắt vẫn rơi nơi đường chân trời vô định.
Mông Qua đưa tay lau mặt, bình tĩnh nhìn Hạ Nhật hồi lâu, đoạn cười khẩy.
"Vô vị, mẹ nó thật vô vị. Em muốn đi tìm hắn thì cứ ba mặt một lời thẳng thắn với tôi, làm quái gì phải chơi trò rắc rối như vậy? Đúng là con mẹ nó buồn cười!"
"Được thôi, giờ tôi thấy hết vui rồi, thả em đi tìm hắn! Đi tìm cái kẻ không khiến em phải khóc ấy! Tôi chịu em đủ rồi. Em tưởng không có em thì tôi sẽ chết à?"
Anh hầm hầm đi về phía xe mà không thèm ngoảnh đầu, song đi được mấy bước thì dừng lại, đứng im ở đó, tội nghiệp nói.
"Nếu anh nói không có em anh thật sự sẽ chết thì sao? A Nhật, cho anh thêm một cơ hội nữa được không, coi như là anh cầu xin em."
Trong đêm yên tĩnh chỉ nghe được tiếng gió thở dài.
Hạ Nhật vẫn duy trì một tư thế ấy, nhìn chiếc xe Mông Qua dứt khoát lao vụt đi.
Vào ngày đầu tiên của năm 2011, cơn mưa đầu mùa chợt ghé thăm thủ đô Bắc Kinh. Hạ Nhật bị kẹt trên đường đến sân bay. Trận mưa lớn đột ngột không dứt bắt đầu vào lúc hơn bốn giờ sáng khiến giao thông Bắc Kinh hoàn toàn rơi vào tê liệt. Bọn họ bị mắc kẹt ở đây hơn nửa tiếng rồi, từ lúc sáu giờ cho đến sáu giờ rưỡi.
Hạ Thiên nhìn chị mình chăm chú. Trông cô có vẻ hơi thẫn thờ, ngước mắt ngắm những hạt mưa rơi xối xả ngoài trời. Ngay lúc cậu định bụng trêu cô thì bị tin tức phát ra từ radio taxi thu hút.
Phát thanh viên đọc bản tin bằng chất giọng vô cùng chuyên nghiệp: Vào khoảng 4:15 rạng sáng đã xảy ra một tai nạn xe trên đường cao tốc. Một chiếc Porsche màu xám bạc bất ngờ đâm sầm vào rào chắn cao tốc, sau đó trượt dài trong nửa km và cuối cùng lật ngược. Một nam một nữ trong xe hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được đưa đi cấp cứu. Theo thông tin được xác nhận thì người đàn ông là ông chủ của T.R - Mông Qua, còn người phụ nữ là diễn viên dưới trướng của anh ta - Tô Hồng Liên. Cảnh sát bước đầu xác nhận người đàn ông lái xe trong tình trạng say xỉn.
Bác tài vừa nghe thấy thế liền mắng to một trận, lũ giàu có toàn bọn có tiền ăn no rửng mỡ. Hạ Thiên đưa tay nắm lấy tay Hạ Nhật, song chỉ cảm thấy nó lạnh như băng. Cậu không ngừng xoa bóp lòng bàn tay chị mình, cố gắng làm cho nó nóng lên.
Ùn tắc giao thông cuối cùng cũng được khơi thông, Hạ Nhật dặn bác tài tìm một chỗ quay đầu.
Sau đó, lặng lẽ nói với Hạ Thiên: "Hạ Thiên, chắc chúng ta phải hoãn lại chút thời gian trước khi đi rồi. Như thế có được không?"
"Em hiểu mà chị."
Hạ Nhật tựa đầu lên vai câu, nhắm mắt nói: "Thật mệt mỏi! Rốt cuộc hai người ấy còn muốn giày vò chúng ta tới khi nào nữa đây?"
Bác tài đưa họ đến căn hộ của Mông Qua. Hạ Nhật để Hạ Thiên mở khóa, vì cô lại quên mất mật khẩu rồi.
Hạ Nhật vừa bước vào nhà, vừa mở điện thoại lên. Còn chưa cầm nóng tay thì đã có cuộc gọi đến.
Thành Chí Cao hét lớn ở đằng kia: "Cậu đang ở đâu?"
Cô thẳng tay ngắt máy, nhưng âm thanh tin nhắn cứ cách mấy giây lại dai dẳng truyền đến. Hạ Nhật liếc qua, sau đó đưa điện thoại cho Hạ Thiên: "Xóa hết tất cả tin nhắn của Mông Qua giúp chị."
Mấy tin nhắn đó đều được gửi vào lúc rạng sáng. Hạ Thiên mở xem từng cái một.
--- Quay về với anh đi!
--- Anh thề, anh sẽ không ép em nữa!
--- Đừng đi, anh xin em đừng đi!
--- Đừng đi tìm hắn, anh không chịu nổi!
--- Anh uống rượu rồi, hơn nữa uống rất nhiều, chẳng phải em ghét anh uống rượu lắm sao?
--- A Nhật, tất cả những lời anh nói khi nãy đều là xằng bậy, hiện tại anh hối hận rồi!
--- Sao em không mở máy? Con mẹ nó sao em không mở máy?
... ... ...
Tin nhắn cuối cùng được gửi vào khoảng ba giờ sáng.
--- Hạ Nhật, anh sẽ làm một chuyện khiến em phải hối hận.
Chuyện khiến em phải hối hận? Là uống rượu rồi đua xe với Tô Hồng Liên ư? Hạ Thiên vừa đọc vừa xóa từng tin một.
Nửa tiếng sau, Thành Chí Cao cả người ướt như chuột lột xuất hiện trước mặt Hạ Nhật.
"Nó tỉnh rồi. Bác sĩ đề nghĩ phẫu thuật ngay lập tức, xương bả vai gãy toàn bộ, có hiện tượng chèn ngược vào các mô xung quanh, nếu không nhanh chóng phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nó không chịu phẫu thuật trừ phi nhìn thấy cậu. Cậu mau đến gặp nó đi!"
Hạ Nhật lắc đầu: "Thành Chí Cao, Mông Qua là người thế nào chắc cậu hiểu. Nếu bây giờ tôi đi gặp anh ta thì cả đời này sẽ không bao giờ rời khỏi được anh ta."
"Vậy thì đừng rời khỏi, ở bên nó là được." Thành Chí Cao rống giận: "Tôi thật sự không ngờ cậu ta là một kẻ si tình. Có thể khiến một người như Mông Qua cam tâm tình nguyện làm gốc si như thế, cậu thật sự rất khá, đã vậy rồi cậu còn bất mãn gì nữa? Yêu nó không được sao, cần gì phải phức tạp mọi chuyện lên như thế?"
"Thành Chí Cao, cậu chẳng phải là tôi nên cậu sẽ không bao giờ hiểu được. Chỉ có điều tôi vẫn mong cậu hiểu, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ chẳng chọn cách rời khỏi anh ta."
Thành Chí Cao im lặng.
"Thành Chí Cao, cậu đến bệnh viện nói với Mông Qua, tôi có thể không đi nhưng cũng sẽ không tới gặp anh ta, với điều kiện anh ta phải lập tức phẫu thuật. Nếu không tôi sẽ rời đi ngay tức khắc."
Khi Mông Qua tỉnh lại trong bệnh viện, cảm giác đầu tiên là rất tỉnh táo, tỉnh táo vô cùng. Không biết tại sao anh lại nhớ đến những lời của ông thầy bói ở chùa Khai Nguyên.
Đập nồi dìm thuyền, phải, bây giờ Thượng Đế đã cho anh một cơ hội giữ cô, và có lẽ đó cũng là cơ hội cuối cùng.
Có một vài người, là lẽ sống của anh, nếu không phải khát khao mãnh liệt thì cần gì phải cược cả tình mạng.
Thế nên anh mới nói với bác sĩ bằng một giọng yếu ớt rằng anh không muốn phẫu thuật, sau đó kéo Thành Chí Cao về phía mình, nói nhỏ vào tai cậu ta, "Đi nói với Hạ Nhật, nói rằng nếu cô ấy không tới thì tớ sẽ không phẫu thuật."
Anh nhắm mắt lại, gắng hết sức để không nhìn vào từng khuôn mặt của người nhà. Ông nội nghe thấy thế liền nổi trận lôi đình. Nhưng anh quán triệt với ông rằng: "Nếu mất đi A Nhật thì cháu trai ông chẳng khác nào cái xác không hồn. Ông muốn cháu biến thành người như vậy ư?"
Nắm tay siết chặt của ông nội cuối cùng cũng nới lỏng, kéo con trai và con dâu ngồi xuống bên cạnh.
Thời gian ngày một trôi, tinh thần anh cũng ngày một căng thẳng, như thể nhìn thấy vài hình ảnh, cô đứng dưới bầu trời xanh thẳm, bận chiếc váy cưới trắng như tuyết nhìn anh với khuôn mặt buồn bã. Anh vừa định nắm lấy tay cô thì có người còn nhanh hơn anh kéo tay cô đi mất. Cô nói rằng người đó sẽ không bao giờ làm cô rơi nước mắt.
Cơn đau đưa anh trở lại với hiện thực, dường như anh thấy mình trở nên sáng suốt hơn. Anh gắng sức điều chỉnh cơ thể, đôi mắt khóa chặt trên cánh cửa phòng phẫu thuật.
A Nhật của anh, sẽ xuất hiện ở đó sớm thôi. Cô không thể chịu đựng được khi thấy anh đau đớn nên sẽ đến bên anh ngay lập tức.
Có phải bây giờ cô đang lo lắng không? Hẳn là cô ước được chắp cánh để bay đến bên anh ngay nhỉ? Hơn nữa, chắc chắn là cô đang hối hận đến xanh ruột? Mông Qua lẳng lặng mỉm cười.
Đến lúc đó, anh nhất định sẽ đảm bảo với cô, đây là lần cuối cùng anh dùng thủ đoạn với cô. Anh nhất định sẽ cầu xin cô tha thứ.
Sau đó, anh sẽ dành phần đời còn lại để làm một chàng kỵ sĩ dũng cảm, chính trực và si tình mà cô thích.
Nếu như hỏi rốt cuộc là anh yêu cô tự khi nào, anh cũng thực sự chẳng biết. Cho đến một ngày cô biến mất, anh mới phát hiện hóa ra trái tim mình đã vỡ nát từ đó.
Sau cùng là nhớ nhung, nhớ nhung đến khôn nguôi da diết.
/82
|