Hạ Thiên không yên tâm về chị mình, nên lúc chị nó rời đi nó đã theo sau cô. Vốn dĩ muốn hù cô một phen, kết quả lại trông thấy…
“A Thiên, sao em lại ở đây?” Hạ Nhật kinh hoảng luống cuống.
“Em vẫn luôn đi theo sau chị.” Trong ánh trăng nhàn nhạt, chị của nó cả mặt trắng bệch. Hạ Thiên cảm thấy bất lực, cuối cùng cũng đã thành tình cảnh mà nó lo sợ.
Yêu người như Mông Qua đã định trước sẽ đau khổ, Hạ Thiên biết cảm giác thư thái nhẹ nhàng mà Mông Qua mang đến cho người ta chỉ là vẻ ngoài. Nó từng chính tai nghe thấy cậu nói với mẹ kế mình rằng, “Dì, tôi không hy vọng dì cho tôi một đứa em trai hay em gái. Nếu như xảy ra tình huống ngoài ý muốn như thế, tôi sẽ có cách xử lí đấy. Nếu như còn muốn ở yên trong gia đình này, thì an phận thủ thường cho tôi.”. Lúc đó Mông Qua chỉ mới mười lăm tuổi, một đứa trẻ mười lăm tuổi lại già dặn đến thế.
Người chị ngốc của nó rõ ràng biết đấy là con người như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn lún sâu vào.
Nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Thiên, Hạ Nhật lí nhí nói: “A Thiên, em có thể vờ như không biết không? Thế thì chị cũng sẽ vờ như mình không hề yêu con người đó, được không?”
Ánh trăng đêm nay vô cùng mê người, Hạ Thiên bật cười kéo tay Hạ Nhật: “Chị, em về lấy thêm chút rượu, chúng ta leo lên mái nhà uống đi, giống như mấy đại hiệp trong phim chưởng vậy, được không?”
“Ừ, em là đại hiệp, chị là chị của đại hiệp.” Hạ Nhật cũng bật cười.
Khi Mông Qua và Tô Hồng Liên quay lại đám lửa trại thì đã rất muộn rồi, vừa nghe thấy việc chị em Hạ Nhật biến mất, Mông Qua liền sốt ruột, cậu bảo mọi người chia nhau đi tìm.
Sau cùng, trên mái ngói của căn nhà cũ thấp tẹt, Mông Qua đã tìm thấy Hạ Nhật và Hạ Thiên đang dựa vào nhau.
“Hai con ma men này!” Mông Qua bực tức la một tiếng, vỗ vỗ lên mặt Hạ Nhật.
Trong ánh nhìn mông lung mơ màng, Hạ Nhật trông thấy Mông Qua. Ánh trăng bàng bạc rải xuống những lát ngói, người thiếu niên cô âm thầm yêu mến đứng dưới ánh trăng, mi mục như họa, quang cảnh này giống như bộ phim điện ảnh “Gã kị binh rơi xuống mái nhà”* mà Hạ Nhật cực thích. Mông Qua của cô là một chàng kị binh đẹp trai dũng cảm có đôi mắt màu nâu.
Vì sợ Hạ Nhật té, Mông Qua bèn ngồi xổm xuống, ôm Hạ Nhật vào trong lòng, cầm điện thoại bảo mọi người đến đây đón họ.
Thật ra, Hạ Nhật không hề say, chỉ có chút buồn ngủ thôi, cô biết người ôm mình chính là Mông Qua.
“Chàng kị binh của em, chàng có thể đến em thật rất vui.” Hạ Nhật thở dài, cứ vờ như bây giờ là một cảnh phim vậy.
“Xem nhiều phim quá rồi.” Mông Qua cảm thấy Hạ Nhật càng ngày càng khó hiểu, không giống như lúc trước hễ cô nói gì cậu cũng đều đoán được: “A Nhật, gần đây cậu sao vậy?”
“Chẳng sao cả, chỉ là tôi thất tình thôi.”
“Thất tình?” Mông Qua gần như nhảy xổm lên: “Thằng nhóc Giang Hạo Thiên đó thay lòng rồi?”
“Không phải.” Hạ Nhật chỉ đành than thở trong lòng.
Không phải Giang Hạo Thiên, trước giờ đều không phải Giang Hạo Thiên.
“Là chàng kị binh của tôi yêu cô gái khác rồi, người diễn viên vào vai đó đã yêu rồi.”
Mông Qua dùng tay cốc mạnh lên đầu Hạ Nhật, đúng là cái đầu đá không khôn lên nổi.
“Này, người ta có thể làm bố cậu luôn rồi đấy, cậu thích trai già sao?”
Rướn đầu ra khỏi lồng ngực Mông Qua, dựa lên vai Hạ Thiên, bắt đầu từ giờ, cô không thể nảy sinh quá nhiều lưu luyến nữa. Hạ Nhật nhắm mắt lại, cô có hơi mệt, cô muốn ngủ.
Tháng tám, Hạ Nhật và Mông Qua trở thành sinh viên năm nhất của Bắc Đại.
Lần đầu bước vào ngôi trường trứ danh này, Hạ Nhật không nói rõ được tâm trạng của bản thân, ngũ vị tạp trần, vì nuối tiếc lớn nhất là bố cô không được thấy thời khắc này.
Năm nhất này trôi qua trong sóng yên biển lặng, không có tình tiết đặc sắc cũng chẳng có gì lãng mạn. Trái lại Mông Qua lại như cá gặp nước, gương mặt đẹp trai, gia thế tốt lành lại thêm vào trình độ dương cầm hơn người đã đẩy cậu lên bảo tọa của nhân vật nổi tiếng, người hâm mộ của cậu quỳ lễ cậu như thần thánh. Cũng không ít cô gái có điều kiện tốt hoặc kín đáo hoặc lộ rõ mà đưa đẩy gợi ý với cậu, sau khi biết cậu có một người bạn gái như Tô Hồng Liên thì có người liền tự động rút lui khỏi đám người hâm mộ, đương nhiên, có một vài cô không sợ chết mà phát lời khiêu chiến với Tô Hồng Liên.
Có lẽ vì đã lớn hơn, cũng có lẽ vì nhân số ít đi, mọi người đều hiếm khi xuất hiện ở công xưởng ước mơ. Thành Chí Cao mang một số món ở công xưởng ước mơ đến quán bar học sinh mà gã mở chung với anh họ mình, tên của quán bar vẫn là “Công xưởng ước mơ”, địa điểm tụ tập của mấy người họ cũng đổi thành cái công xưởng ước mơ hiện tại. Nhưng Hạ Nhật vẫn thích công xưởng ước mơ lúc trước hơn, thỉnh thoảng cô sẽ về lại đó, lặng lẽ ngồi một hồi dưới ánh trăng loang lổ.
Giang Hạo Thiên là nhân vật gần đây khiến Hạ Nhật đau đầu nhất, sau khi Hạ Nhật hết lần này đến lần khác thể hiện cho cậu biết rằng mình không có cảm giác gì với cậu, cậu vẫn cứ làm theo ý mình. Bởi vì biết yêu một người trong khoảng thời gian dài là cảm giác như thế nào nên Hạ Nhật không nỡ để cậu nuôi hy vọng, nhưng nhiều lần ám thị vẫn vô hiệu, giờ lại biến thành tình huống dùng dằng không dứt được.
Bài học của năm nhất rất nhẹ nhàng, Hạ Nhật có khi sẽ đến kịch viện nhỏ bên cạnh trường để làm thêm, giúp xử lý một số đạo cụ sân khấu. Công việc này tuy tiền lương không cao cũng không ổn định nhưng Hạ Nhật lại rất rất thích, cô trời sinh đã đam mê những thứ này rồi.
Mông Qua là một người bận rộn ở trường, Hạ Nhật rất ít khi đi tìm cậu, cậu cũng rất ít khi tìm Hạ Nhật. Hiện tại bởi vì hai người học giờ khác nhau nên cũng không cần cùng nhau về nhà, buổi tụ họp tại quán bar “Công xưởng ước mơ” vào Chủ Nhật lại vì Hạ Nhật phải đến kịch trường làm thêm nên rất ít khi tham gia, lại vì Hạ Nhật cố ý né tránh thời gian về nhà, hai người họ cách mười mấy ngày mới đụng mặt một lần, gặp nhau cũng chỉ vội vã trao đổi vài câu.
Tối nay, Mông Qua ngồi ở quán bar “Công xưởng ước mơ” bỗng cảm thấy buồn chán, cậu vô thức nhìn qua bên phía tay trái mình, phát hiện bên ấy dường như thiếu mất chút gì đó. Rất lâu sau, cậu mới nhớ ra đã một khoảng thời gian rất dài chưa thấy Hạ Nhật rồi. Gần đây bận rộn với việc tận hưởng mọi thứ tươi mới của đại học, lại thêm vào việc thời gian rảnh rỗi đều đã bị Tô Hồng Liên dùng những cuộc hẹn hò muôn màu muôn sắc chiếm đầy rồi.
“Tại sao hôm nay A Nhật không đến?” Mông Qua hỏi Thành Chí Cao.
“Đại thiếu gia, em ấy không chỉ có hôm nay mới không đến.” Thành Chí Cao nhìn Mông Qua đang kè kè sát bên Tô Hồng Liên, Hạ Nhật cũng chẳng phải thánh nhân mà.
Mông Qua cầm điện thoại lên, Thành Chí Cao ngăn cậu lại: “Đừng gọi nữa, Hạ Nhật bảo không tiện đến, em ấy phải làm thêm.”
“Làm thêm?” Mông Qua rà soát trong đầu một lúc, mơ màng nhớ hình như Hạ Nhật đã nhắc đến với cậu về chuyện này, chỉ là cậu quên mất rốt cuộc cô làm gì rồi: “Một sinh viên như cậu ta không lo học hành, chạy đi làm thêm cái gì chứ, cậu ta còn không phải xem mình như nữ chính lương thiện cần mẫn phấn đấu trong phim thần tượng sao.”
“Đáp đúng rồi.” Thành Chí Cao búng tay một cái: “Hạ Nhật của chúng ta ấy hả, là một cô gái tốt thế đấy.”
Tô Hồng Liên nghe vào, liền thấy không thoải mái, Hạ Nhật ở trong lòng đám con trai ở công xưởng ước mơ đã trở thành một kiểu mẫu, một sự tồn tại đặc biệt. Cô nhớ đến bức tranh mà Hạ Nhật đã vẽ trong công xưởng ước mơ, nó giống như một thế giới nhỏ, bảy người họ sống trong thế giới đó một cách hài hòa, dường như ai cũng không xen vào được, bao gồm cả bản thân. Cô nhớ cô từng đề nghị Hạ Nhật thêm mình vào tranh, nhưng lúc đó Hạ Nhật lại mím môi, nói với cô rằng vẽ thêm một người nữa thì không phù hợp với không gian trong tranh.
Với tâm tư mẫn cảm của con gái, Tô Hồng Liên âm thầm cảm nhận được chút gì đó, nhưng cô không muốn suy nghĩ sâu vào.
“Cũng chẳng phải chỉ có mình Hạ Nhật làm thêm, hiện giờ rất nhiều sinh viên đều vừa làm vừa học cả.” Tô Hồng Liên lười nhác tựa đầu lên vai Mông Qua, cô thích khoảng thời gian thân mật như vậy, Mông Qua cũng thích.
Thành Chí Cao bắt đầu thấy ngứa mắt Tô Hồng Liên, gã càng ngày càng không thích cô nàng này, sau khi trải qua một khoảng thời gian, Thành Chí Cao đã nghĩ thông được rằng chút tâm tư ban đầu mình dành cho Tô Hồng Liên chẳng qua cũng chỉ là đam mê của thời thiếu niên, lòng ao ước với thứ đẹp đẽ.
Người con gái xinh đẹp trước mắt này mang đến cho người khác cảm giác áp bách bức người: “Nhưng tôi đánh cược rằng đại tiểu thư cô đây nhất định sẽ không trở thành một trong số đó.”
“Tại sao tôi phải trở thành một trong số đó chứ, tôi cũng chẳng phải lo ăn lo mặc.” Tô Hồng Liên liếc Thành Chí Cao một cái.
Thành Chí Cao định phản bác thêm, nhưng Mông Qua lại bực bội dộng ly một cái: “Được rồi, thôi đi.”
Tối hôm nay, Mông Qua về nhà sớm, trên con phố cách nhà không xa nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, cậu bước xuống xe.
Cậu trai cao gầy đang dắt xe đạp, cô gái nhỏ người cầm sách đi bên cạnh nó, hai người chầm chậm bước. Cũng không biết cậu trai đã nói những gì, cô gái thỉnh thoảng lại bật cười, tiếng cười trong trẻo, như tiếng chuông gió vui tai.
Mông Qua đi nhanh tới, rồi lại thả nhẹ bước sau lưng họ, đi theo bước chân không nhanh không chậm của họ.
“Thật muốn lớn nhanh một chút, vậy thì không cần người ta lo lắng cho.” Giọng của thiếu niên ướm chút rầu rĩ.”
Này, em có chỗ nào khiến người ta lo lắng hả, trước giờ chị chưa từng lo lắng về em. Hiện tại chẳng phải em đã lớn rồi sao?! Em coi, giờ đây em đã hiểu chuyện, mỗi ngày đến đón chị về nhà này. Em nói xem, ở thành phố Bắc Kinh này còn có ai hiểu chuyện hơn em trai của chị chứ.”
“Chị, chị đừng đi đến đó làm thêm nữa, mấy cái đạo cụ đó rất nặng, nếu chị bị thương thì làm sao?”
“A Thiên, kì thực, thật sự chẳng hề vất vả, thỉnh thoảng chị mới khiêng mấy cái đó. Việc làm thêm ở đó đối với chị là nhất cử lưỡng tiện, một là chị thật sự thích, hai là có thể kiếm tiền.”
“Chị, giờ chúng ta cũng không cần lo tiền mà, chẳng phải không cần đóng học phí sao?!”
“Vậy chị để dành số tiền đó cho sau này dùng,” Ngừng một lát: “Sau này dùng để cưới vợ cho em.”
“Xì...” Cậu thiếu niên bật cười: “Là bản thân chị muốn giữ làm của hồi môn chứ gì?”
“Vậy cũng được đó. Không biết em trai chị thích kiểu con gái gì nhỉ, để chị để ý chút cho em.”
“Ừm...” Thiếu niên quay đầu nhìn chị mình một cái: “Thích kiểu con gái gì hả? Tốt nhất là giống như chị đấy, vừa ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp.”
“Ừ,” Cô gái bật cười khúc khích: “Lựa chọn sáng suốt đấy, em trai chị quả nhiên có mắt nhìn.”
Mông Qua theo phía sau không nhịn được nữa, cứ thế này thì hai chị em họ không biết sẽ tự sướng đến chừng nào. Mông Qua chạy lên đi ngang hàng với họ.
“Này, chị em hai người còn muốn tâng bốc lẫn nhau đến khi nào?” Mông Qua lắc đầu với Hạ Thiên và Hạ Nhật.
.
.
.
*Le hussard sur de toit
“A Thiên, sao em lại ở đây?” Hạ Nhật kinh hoảng luống cuống.
“Em vẫn luôn đi theo sau chị.” Trong ánh trăng nhàn nhạt, chị của nó cả mặt trắng bệch. Hạ Thiên cảm thấy bất lực, cuối cùng cũng đã thành tình cảnh mà nó lo sợ.
Yêu người như Mông Qua đã định trước sẽ đau khổ, Hạ Thiên biết cảm giác thư thái nhẹ nhàng mà Mông Qua mang đến cho người ta chỉ là vẻ ngoài. Nó từng chính tai nghe thấy cậu nói với mẹ kế mình rằng, “Dì, tôi không hy vọng dì cho tôi một đứa em trai hay em gái. Nếu như xảy ra tình huống ngoài ý muốn như thế, tôi sẽ có cách xử lí đấy. Nếu như còn muốn ở yên trong gia đình này, thì an phận thủ thường cho tôi.”. Lúc đó Mông Qua chỉ mới mười lăm tuổi, một đứa trẻ mười lăm tuổi lại già dặn đến thế.
Người chị ngốc của nó rõ ràng biết đấy là con người như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn lún sâu vào.
Nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Thiên, Hạ Nhật lí nhí nói: “A Thiên, em có thể vờ như không biết không? Thế thì chị cũng sẽ vờ như mình không hề yêu con người đó, được không?”
Ánh trăng đêm nay vô cùng mê người, Hạ Thiên bật cười kéo tay Hạ Nhật: “Chị, em về lấy thêm chút rượu, chúng ta leo lên mái nhà uống đi, giống như mấy đại hiệp trong phim chưởng vậy, được không?”
“Ừ, em là đại hiệp, chị là chị của đại hiệp.” Hạ Nhật cũng bật cười.
Khi Mông Qua và Tô Hồng Liên quay lại đám lửa trại thì đã rất muộn rồi, vừa nghe thấy việc chị em Hạ Nhật biến mất, Mông Qua liền sốt ruột, cậu bảo mọi người chia nhau đi tìm.
Sau cùng, trên mái ngói của căn nhà cũ thấp tẹt, Mông Qua đã tìm thấy Hạ Nhật và Hạ Thiên đang dựa vào nhau.
“Hai con ma men này!” Mông Qua bực tức la một tiếng, vỗ vỗ lên mặt Hạ Nhật.
Trong ánh nhìn mông lung mơ màng, Hạ Nhật trông thấy Mông Qua. Ánh trăng bàng bạc rải xuống những lát ngói, người thiếu niên cô âm thầm yêu mến đứng dưới ánh trăng, mi mục như họa, quang cảnh này giống như bộ phim điện ảnh “Gã kị binh rơi xuống mái nhà”* mà Hạ Nhật cực thích. Mông Qua của cô là một chàng kị binh đẹp trai dũng cảm có đôi mắt màu nâu.
Vì sợ Hạ Nhật té, Mông Qua bèn ngồi xổm xuống, ôm Hạ Nhật vào trong lòng, cầm điện thoại bảo mọi người đến đây đón họ.
Thật ra, Hạ Nhật không hề say, chỉ có chút buồn ngủ thôi, cô biết người ôm mình chính là Mông Qua.
“Chàng kị binh của em, chàng có thể đến em thật rất vui.” Hạ Nhật thở dài, cứ vờ như bây giờ là một cảnh phim vậy.
“Xem nhiều phim quá rồi.” Mông Qua cảm thấy Hạ Nhật càng ngày càng khó hiểu, không giống như lúc trước hễ cô nói gì cậu cũng đều đoán được: “A Nhật, gần đây cậu sao vậy?”
“Chẳng sao cả, chỉ là tôi thất tình thôi.”
“Thất tình?” Mông Qua gần như nhảy xổm lên: “Thằng nhóc Giang Hạo Thiên đó thay lòng rồi?”
“Không phải.” Hạ Nhật chỉ đành than thở trong lòng.
Không phải Giang Hạo Thiên, trước giờ đều không phải Giang Hạo Thiên.
“Là chàng kị binh của tôi yêu cô gái khác rồi, người diễn viên vào vai đó đã yêu rồi.”
Mông Qua dùng tay cốc mạnh lên đầu Hạ Nhật, đúng là cái đầu đá không khôn lên nổi.
“Này, người ta có thể làm bố cậu luôn rồi đấy, cậu thích trai già sao?”
Rướn đầu ra khỏi lồng ngực Mông Qua, dựa lên vai Hạ Thiên, bắt đầu từ giờ, cô không thể nảy sinh quá nhiều lưu luyến nữa. Hạ Nhật nhắm mắt lại, cô có hơi mệt, cô muốn ngủ.
Tháng tám, Hạ Nhật và Mông Qua trở thành sinh viên năm nhất của Bắc Đại.
Lần đầu bước vào ngôi trường trứ danh này, Hạ Nhật không nói rõ được tâm trạng của bản thân, ngũ vị tạp trần, vì nuối tiếc lớn nhất là bố cô không được thấy thời khắc này.
Năm nhất này trôi qua trong sóng yên biển lặng, không có tình tiết đặc sắc cũng chẳng có gì lãng mạn. Trái lại Mông Qua lại như cá gặp nước, gương mặt đẹp trai, gia thế tốt lành lại thêm vào trình độ dương cầm hơn người đã đẩy cậu lên bảo tọa của nhân vật nổi tiếng, người hâm mộ của cậu quỳ lễ cậu như thần thánh. Cũng không ít cô gái có điều kiện tốt hoặc kín đáo hoặc lộ rõ mà đưa đẩy gợi ý với cậu, sau khi biết cậu có một người bạn gái như Tô Hồng Liên thì có người liền tự động rút lui khỏi đám người hâm mộ, đương nhiên, có một vài cô không sợ chết mà phát lời khiêu chiến với Tô Hồng Liên.
Có lẽ vì đã lớn hơn, cũng có lẽ vì nhân số ít đi, mọi người đều hiếm khi xuất hiện ở công xưởng ước mơ. Thành Chí Cao mang một số món ở công xưởng ước mơ đến quán bar học sinh mà gã mở chung với anh họ mình, tên của quán bar vẫn là “Công xưởng ước mơ”, địa điểm tụ tập của mấy người họ cũng đổi thành cái công xưởng ước mơ hiện tại. Nhưng Hạ Nhật vẫn thích công xưởng ước mơ lúc trước hơn, thỉnh thoảng cô sẽ về lại đó, lặng lẽ ngồi một hồi dưới ánh trăng loang lổ.
Giang Hạo Thiên là nhân vật gần đây khiến Hạ Nhật đau đầu nhất, sau khi Hạ Nhật hết lần này đến lần khác thể hiện cho cậu biết rằng mình không có cảm giác gì với cậu, cậu vẫn cứ làm theo ý mình. Bởi vì biết yêu một người trong khoảng thời gian dài là cảm giác như thế nào nên Hạ Nhật không nỡ để cậu nuôi hy vọng, nhưng nhiều lần ám thị vẫn vô hiệu, giờ lại biến thành tình huống dùng dằng không dứt được.
Bài học của năm nhất rất nhẹ nhàng, Hạ Nhật có khi sẽ đến kịch viện nhỏ bên cạnh trường để làm thêm, giúp xử lý một số đạo cụ sân khấu. Công việc này tuy tiền lương không cao cũng không ổn định nhưng Hạ Nhật lại rất rất thích, cô trời sinh đã đam mê những thứ này rồi.
Mông Qua là một người bận rộn ở trường, Hạ Nhật rất ít khi đi tìm cậu, cậu cũng rất ít khi tìm Hạ Nhật. Hiện tại bởi vì hai người học giờ khác nhau nên cũng không cần cùng nhau về nhà, buổi tụ họp tại quán bar “Công xưởng ước mơ” vào Chủ Nhật lại vì Hạ Nhật phải đến kịch trường làm thêm nên rất ít khi tham gia, lại vì Hạ Nhật cố ý né tránh thời gian về nhà, hai người họ cách mười mấy ngày mới đụng mặt một lần, gặp nhau cũng chỉ vội vã trao đổi vài câu.
Tối nay, Mông Qua ngồi ở quán bar “Công xưởng ước mơ” bỗng cảm thấy buồn chán, cậu vô thức nhìn qua bên phía tay trái mình, phát hiện bên ấy dường như thiếu mất chút gì đó. Rất lâu sau, cậu mới nhớ ra đã một khoảng thời gian rất dài chưa thấy Hạ Nhật rồi. Gần đây bận rộn với việc tận hưởng mọi thứ tươi mới của đại học, lại thêm vào việc thời gian rảnh rỗi đều đã bị Tô Hồng Liên dùng những cuộc hẹn hò muôn màu muôn sắc chiếm đầy rồi.
“Tại sao hôm nay A Nhật không đến?” Mông Qua hỏi Thành Chí Cao.
“Đại thiếu gia, em ấy không chỉ có hôm nay mới không đến.” Thành Chí Cao nhìn Mông Qua đang kè kè sát bên Tô Hồng Liên, Hạ Nhật cũng chẳng phải thánh nhân mà.
Mông Qua cầm điện thoại lên, Thành Chí Cao ngăn cậu lại: “Đừng gọi nữa, Hạ Nhật bảo không tiện đến, em ấy phải làm thêm.”
“Làm thêm?” Mông Qua rà soát trong đầu một lúc, mơ màng nhớ hình như Hạ Nhật đã nhắc đến với cậu về chuyện này, chỉ là cậu quên mất rốt cuộc cô làm gì rồi: “Một sinh viên như cậu ta không lo học hành, chạy đi làm thêm cái gì chứ, cậu ta còn không phải xem mình như nữ chính lương thiện cần mẫn phấn đấu trong phim thần tượng sao.”
“Đáp đúng rồi.” Thành Chí Cao búng tay một cái: “Hạ Nhật của chúng ta ấy hả, là một cô gái tốt thế đấy.”
Tô Hồng Liên nghe vào, liền thấy không thoải mái, Hạ Nhật ở trong lòng đám con trai ở công xưởng ước mơ đã trở thành một kiểu mẫu, một sự tồn tại đặc biệt. Cô nhớ đến bức tranh mà Hạ Nhật đã vẽ trong công xưởng ước mơ, nó giống như một thế giới nhỏ, bảy người họ sống trong thế giới đó một cách hài hòa, dường như ai cũng không xen vào được, bao gồm cả bản thân. Cô nhớ cô từng đề nghị Hạ Nhật thêm mình vào tranh, nhưng lúc đó Hạ Nhật lại mím môi, nói với cô rằng vẽ thêm một người nữa thì không phù hợp với không gian trong tranh.
Với tâm tư mẫn cảm của con gái, Tô Hồng Liên âm thầm cảm nhận được chút gì đó, nhưng cô không muốn suy nghĩ sâu vào.
“Cũng chẳng phải chỉ có mình Hạ Nhật làm thêm, hiện giờ rất nhiều sinh viên đều vừa làm vừa học cả.” Tô Hồng Liên lười nhác tựa đầu lên vai Mông Qua, cô thích khoảng thời gian thân mật như vậy, Mông Qua cũng thích.
Thành Chí Cao bắt đầu thấy ngứa mắt Tô Hồng Liên, gã càng ngày càng không thích cô nàng này, sau khi trải qua một khoảng thời gian, Thành Chí Cao đã nghĩ thông được rằng chút tâm tư ban đầu mình dành cho Tô Hồng Liên chẳng qua cũng chỉ là đam mê của thời thiếu niên, lòng ao ước với thứ đẹp đẽ.
Người con gái xinh đẹp trước mắt này mang đến cho người khác cảm giác áp bách bức người: “Nhưng tôi đánh cược rằng đại tiểu thư cô đây nhất định sẽ không trở thành một trong số đó.”
“Tại sao tôi phải trở thành một trong số đó chứ, tôi cũng chẳng phải lo ăn lo mặc.” Tô Hồng Liên liếc Thành Chí Cao một cái.
Thành Chí Cao định phản bác thêm, nhưng Mông Qua lại bực bội dộng ly một cái: “Được rồi, thôi đi.”
Tối hôm nay, Mông Qua về nhà sớm, trên con phố cách nhà không xa nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, cậu bước xuống xe.
Cậu trai cao gầy đang dắt xe đạp, cô gái nhỏ người cầm sách đi bên cạnh nó, hai người chầm chậm bước. Cũng không biết cậu trai đã nói những gì, cô gái thỉnh thoảng lại bật cười, tiếng cười trong trẻo, như tiếng chuông gió vui tai.
Mông Qua đi nhanh tới, rồi lại thả nhẹ bước sau lưng họ, đi theo bước chân không nhanh không chậm của họ.
“Thật muốn lớn nhanh một chút, vậy thì không cần người ta lo lắng cho.” Giọng của thiếu niên ướm chút rầu rĩ.”
Này, em có chỗ nào khiến người ta lo lắng hả, trước giờ chị chưa từng lo lắng về em. Hiện tại chẳng phải em đã lớn rồi sao?! Em coi, giờ đây em đã hiểu chuyện, mỗi ngày đến đón chị về nhà này. Em nói xem, ở thành phố Bắc Kinh này còn có ai hiểu chuyện hơn em trai của chị chứ.”
“Chị, chị đừng đi đến đó làm thêm nữa, mấy cái đạo cụ đó rất nặng, nếu chị bị thương thì làm sao?”
“A Thiên, kì thực, thật sự chẳng hề vất vả, thỉnh thoảng chị mới khiêng mấy cái đó. Việc làm thêm ở đó đối với chị là nhất cử lưỡng tiện, một là chị thật sự thích, hai là có thể kiếm tiền.”
“Chị, giờ chúng ta cũng không cần lo tiền mà, chẳng phải không cần đóng học phí sao?!”
“Vậy chị để dành số tiền đó cho sau này dùng,” Ngừng một lát: “Sau này dùng để cưới vợ cho em.”
“Xì...” Cậu thiếu niên bật cười: “Là bản thân chị muốn giữ làm của hồi môn chứ gì?”
“Vậy cũng được đó. Không biết em trai chị thích kiểu con gái gì nhỉ, để chị để ý chút cho em.”
“Ừm...” Thiếu niên quay đầu nhìn chị mình một cái: “Thích kiểu con gái gì hả? Tốt nhất là giống như chị đấy, vừa ngoan ngoãn, vừa xinh đẹp.”
“Ừ,” Cô gái bật cười khúc khích: “Lựa chọn sáng suốt đấy, em trai chị quả nhiên có mắt nhìn.”
Mông Qua theo phía sau không nhịn được nữa, cứ thế này thì hai chị em họ không biết sẽ tự sướng đến chừng nào. Mông Qua chạy lên đi ngang hàng với họ.
“Này, chị em hai người còn muốn tâng bốc lẫn nhau đến khi nào?” Mông Qua lắc đầu với Hạ Thiên và Hạ Nhật.
.
.
.
*Le hussard sur de toit
/82
|