Tôi nghĩ nghĩ rồi mới lắc đầu: - Không phải. Anh rất đẹp trai.
Ông nội này đẹp trai chết khiếp lên được, bình thường là bình thường thế nào. Khánh nhìn tôi có vẻ sửng sốt. Chậc, tôi đoán chắc là trước đây Thiên Kim chưa từng khen anh ta đẹp trai bao giờ… Kiểu gì tí nữa anh ta cũng thốt lên (hoặc nghĩ thầm trong đầu) những câu kiểu như “Cô ta thật kì lạ”, “Đây mà là Thiên Kim ư?”,…
- Cô nói với tôi câu này là lần thứ hai rồi. Nhưng tôi thực sự nghi ngờ tính thành thật của câu nói này đấy. – Khánh mỉm cười với tôi.
- … - Hai lần ư? Ok, fine, Thiên Kim à, cô làm tôi thấy hơi bị hoang mang đấy.
- Còn nhớ một năm trước khi tôi mới chuyển đến đây, vào buổi sáng hôm khai giảng, mẹ tôi sang nhà cô nhờ cô “chiếu cố” tôi, cô còn nhớ cô đã trả lời bà như thế nào không?
- … - Kim à, cô đã nói gì vậy???
- Cô đã nói “Sao tôi phải quan tâm?”, – Khánh dừng lại, rồi bật cười: - Lúc đó tôi đang đứng trước cổng nhà tôi, cách cô không quá bảy bước chân, nhưng cô thậm chí còn chẳng thèm liếc tôi lấy một lần. Vẻ lạnh nhạt cùng câu nói phũ hết cỡ đó của cô làm tôi cả thấy mất mặt chết lên được với chú lái xe.
- Phụt. – Tôi phá lên cười quặn quại. Trời ơi, phong cách chị đại có khác…. Haha!
- Cô cười gì chứ? – Khánh nhăn mặt nhìn tôi: - Chẳng cần cô “chiếu cố”, tôi vẫn ăn ngon ngủ yên trong cái trường này đấy nhé!
- Khụ khụ… - Tôi cười nhiều đến nỗi ho sặc sụa mấy trận.
- Trời phạt đấy. – Khánh tỉnh bơ nói: - Ai bảo cười trên nỗi đau của người khác.
- Rồi rồi, tôi không cười nữa… - Tôi vỗ vỗ ngực, cam đoan với anh ta.
Khánh nhìn tôi, rồi thở dài:
- Nói thật, lúc còn ở trường cũ, tôi cũng là hotboy có tiếng mà bị lơ đẹp như vậy, cảm giác thật sự rất… khó tả. Sau buổi gặp đó với cô, tôi đã phải về nhà soi gương mấy lần. Nhìn cũng đâu có tệ tới thế??? Lắm lúc buồn bực lại nghĩ, có phải là do mắt cô có vấn đề không? Nhưng sự thật đã chứng minh rằng mặt tôi vẫn rất có sức hút, bằng chứng là tôi học chưa được một tuần đã cực kì nổi tiếng đẹp trai rồi… - Khánh kể: - Sau đó, tôi nghe đồn mới biết, hóa ra cô thích Khải Phong. Thời gian đó, tôi tò mò về “cậu trai đầu gấu” đó vô cùng, nghe đồn cool ngầu, đẹp trai lắm! Tôi đợi mãi mới có thể gặp mặt cậu ta ở một trận giao hữu bóng rổ giữa hai lớp. Hừm, đúng là tiếng đồn không ngoa, đẹp trai thật, da trắng, mắt sâu, mũi cao,…
- Và anh “rung ring” rồi chứ gì? – Tôi cười đểu nhìn anh ta.
- Vớ vẩn. – Khánh gắt lên, vội vàng chối bỏ: - Tôi là trai thẳng đấy nhá!
- Thì có thể từ từ bẻ cong sau mà. – Tôi che miệng cười khúc khích.
- Trời ạ, tôi không có hứng thú gì với đàn ông đâu… - Khánh chọc lét tôi: - Cô mà còn nói nữa là tôi cù cô chết giờ.
- Thôi thôi, tôi thua, anh tiếp kể đi. – Tôi bị anh ta chọc mấy cái đã thấy nhột không chịu nổi rồi.
Khánh “hừm” một tiếng rồi kể tiếp:
- Từ khi gặp Phong, tôi mới hiểu ra gu đàn ông của cô là cái kiểu đẹp như trai Hàn Quốc… Tuy trông hơi ẻo lả nhưng cậu ta chơi bóng không tệ đâu. Tiếc là Phong lại chẳng ở trong câu lạc bộ bóng rổ, nếu không thì tôi coi như cũng tìm được cậu bạn có thể tập luyện cùng rồi…
- Rồi sau đó thì sao?
- Thì sao ư? Tôi coi như mất hết hứng thú với cô chứ sao! Nhưng cũng cảm thấy trút bỏ gánh nặng tự ti phần nào, vì đâu phải do tôi xấu nên cô mới không để ý, phải không? – Khánh cười cười.
- Anh cũng tự tin quá đấy. - Tôi bĩu môi.
- Tất nhiên là tự tin rồi, ngoại hình tôi bắt mắt thế cơ mà. – Khánh mỉm cười xảo trá: - Mãi tới học kì hai, chúng tôi tham gia vào giải đấu trên thành phố, nhà trường mới cử đội cổ vũ đi theo khích lệ tinh thần. Và cô – đội trưởng đội cổ vũ khi nhìn một lượt đội hình của đội bóng đã "chấm" trúng tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy có tí tự hào, vì cô đã nói rất to, rất dõng dạc: “Anh bạn đẹp trai này tên gì đây?”
Cô hỏi xin tên và số điện thoại của tôi, còn đưa tôi đi chụp hình in biển cổ vũ nữa. Quan hệ giữa tôi và cô thế là có tí tốt lên, cũng coi như là bạn bè xã giao với nhau. Rồi mấy hôm sau giải đấu, cô gặp tôi ngay trước cổng nhà, mới ngạc nhiên hỏi sao tôi lại ở đây.
Lúc đấy, tôi có cảm giác thật sự rất muốn đánh cô một trận. Hàng xóm với nhau gần năm trời rồi mà không biết tôi là ai… Tôi nói với cô tôi sống ở căn nhà kia. Đó, sau đó cô mới “à” một tiếng dài. Chậc, may mắn là mẹ cô không đến mức vô tình như cô, bà rất thân thiện mời gia đình tôi tới dự lễ đính hôn của cô. Nhưng bố mẹ tôi đều bận công việc nên tôi đành đi thay.
- Thế anh thấy lễ đính hôn của tôi thế nào? – Tôi tò mò hỏi.
- Rất kì quặc ấy. – Khánh lắc đầu nhìn tôi: - Mặt cô thì hớn hở như cưới thật còn Khải Phong thì u ám như đang đưa tang người chết ấy. Tôi nói vậy, mong cô đừng giận.
- Phì, tôi không giận đâu. – Ngược lại là tôi đang thấy buồn cười chết đi được ấy.
- Sau vụ đính hôn của cô, tôi cứ nghĩ là cô phải nhớ rõ tôi rồi. Nào ngờ qua mấy tháng nghỉ hè không gặp nhau, tôi cũng chỉ đen thêm một tí và đổi kiểu tóc thôi mà cô đã quên luôn rồi. – Khánh cúi đầu, cười: - Đầu óc cô cũng cá vàng thật đấy Kim ạ.
Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy Khánh cười trông rõ là thảm. Tôi không nghĩ là anh ta đã có một câu chuyện dài như thế với Thiên Kim, chắc anh ta phải thấy tổn thương lắm! … Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
- An tâm, bây giờ tôi đã nhớ kĩ anh rồi, sẽ không quên nữa đâu.
***
Trưa hôm đó về nhà, tôi bỗng thấy không khí có phần là lạ. Quay sang hỏi An mới biết hóa ra là “mẹ tôi” đến thăm. Nghe xong mà tôi cứng đờ cả người, đừng nói là đến vì vụ rượu chè hôm qua đó nhá???
À mà Thiên Kim được bố mẹ chiều lắm mà, chắc là không sao đâu. Nhiều lắm thì chắc là mắng mỏ vài câu rồi thôi chứ gì? Tôi tự an ủi, vuốt ngực mấy lần. Mặc dù biết thế như tôi vẫn thấy lo lắng khi bước vào trong phòng khách.
- Con chào… các mẹ ạ. – Tôi cúi đầu.
Khi ngẩng đầu lên, tôi len lén quan sát cả hai người. “Mẹ chồng” tôi vẫn như thường ngày, mặc váy body ôm sát và khoác hờ trên vai một chiếc áo khoác mỏng, nho nhã, quý phái. Còn “mẹ tôi” thì… hình như hơi lòe loẹt với chiếc váy in đầy hoa hòe màu sắc bắt mắt, trang điểm cũng khá đậm nữa. Chậc, đẹp thì đẹp thật nhưng thời trang phang tuổi tác quá !
- Con đến đây ngồi đi. – “Mẹ chồng” niềm nở cười với tôi.
Tôi gật đầu đáp lại rồi rất biết điều ngồi xuống cạnh “mẹ tôi”. Nào ngờ vừa mới đặt mông yên ổn thì bị giáng ngay một cái đập bất ngờ vào vai từ người bên cạnh:
- Con với chả cái. Về nhà chồng là mất hút, không thèm gọi điện thăm nom bố mẹ gì cả. Đúng là con gái gả đi rồi như bát nước hất đi, chẳng còn tí gì. Thế mà lúc “xuất chuồng” cứ xoen xoét hàng tuần sẽ về, mẹ mà không đến đây là coi như không gặp luôn phải không???
Tôi xuýt xoa vì cái đánh. Nghĩ vội rồi nhanh chóng quay sang ôm chặt lấy “mẹ”, bắt chước theo lối mà mấy cô tiểu thư hay õng ẹo:
- Mẹ à, con biết lỗi rồi mà. Chẳng qua là con bận quá thôi… Oái!
Tôi còn chưa nói hết đã bị ăn thêm một cái đập vào vai:
- Bận bịu cái gì? Bận đi bar rượu chè rồi say xỉn cãi lộn ngoài đường phải không?
- Mẹ à! – Tôi ôm vai hét lên, mặt nhăn nhó. Nhưng ngay sau đó đã lại cười tươi lấy lòng ngay: - Con sai rồi mà, tại đầu năm mấy đứa bạn rủ đi ăn mừng thôi ạ! con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ… Con hứa đó. Thề và đảm bảo luôn.
Tôi nũng nịu, "mẹ chồng" tôi cũng nói thêm vài câu bênh tôi nữa. Và tất nhiên là thành công ngay. “Mẹ tôi” trông nguôi ngoai dần, xoa xoa đầu tôi:
- May là bố con chưa biết đấy, không thì ông ấy không bỏ qua cho con dễ dàng thế này đâu.
- Vâng, con yêu mẹ nhất. – Tôi ôm bà thật chặt, giọng ngọt như mía lùi.
Thở phào một tiếng. Tôi âm thầm cảm tạ trời đất vì đây không phải mẹ thật của tôi. Vì mẹ thật của tôi mà biết tôi say xỉn rồi cãi nhau ở ngoài đường thì chắc phải mắng cho lùng bùng lỗ tai , đánh cho mông nhũn ra thì thôi ấy chứ!
Ông nội này đẹp trai chết khiếp lên được, bình thường là bình thường thế nào. Khánh nhìn tôi có vẻ sửng sốt. Chậc, tôi đoán chắc là trước đây Thiên Kim chưa từng khen anh ta đẹp trai bao giờ… Kiểu gì tí nữa anh ta cũng thốt lên (hoặc nghĩ thầm trong đầu) những câu kiểu như “Cô ta thật kì lạ”, “Đây mà là Thiên Kim ư?”,…
- Cô nói với tôi câu này là lần thứ hai rồi. Nhưng tôi thực sự nghi ngờ tính thành thật của câu nói này đấy. – Khánh mỉm cười với tôi.
- … - Hai lần ư? Ok, fine, Thiên Kim à, cô làm tôi thấy hơi bị hoang mang đấy.
- Còn nhớ một năm trước khi tôi mới chuyển đến đây, vào buổi sáng hôm khai giảng, mẹ tôi sang nhà cô nhờ cô “chiếu cố” tôi, cô còn nhớ cô đã trả lời bà như thế nào không?
- … - Kim à, cô đã nói gì vậy???
- Cô đã nói “Sao tôi phải quan tâm?”, – Khánh dừng lại, rồi bật cười: - Lúc đó tôi đang đứng trước cổng nhà tôi, cách cô không quá bảy bước chân, nhưng cô thậm chí còn chẳng thèm liếc tôi lấy một lần. Vẻ lạnh nhạt cùng câu nói phũ hết cỡ đó của cô làm tôi cả thấy mất mặt chết lên được với chú lái xe.
- Phụt. – Tôi phá lên cười quặn quại. Trời ơi, phong cách chị đại có khác…. Haha!
- Cô cười gì chứ? – Khánh nhăn mặt nhìn tôi: - Chẳng cần cô “chiếu cố”, tôi vẫn ăn ngon ngủ yên trong cái trường này đấy nhé!
- Khụ khụ… - Tôi cười nhiều đến nỗi ho sặc sụa mấy trận.
- Trời phạt đấy. – Khánh tỉnh bơ nói: - Ai bảo cười trên nỗi đau của người khác.
- Rồi rồi, tôi không cười nữa… - Tôi vỗ vỗ ngực, cam đoan với anh ta.
Khánh nhìn tôi, rồi thở dài:
- Nói thật, lúc còn ở trường cũ, tôi cũng là hotboy có tiếng mà bị lơ đẹp như vậy, cảm giác thật sự rất… khó tả. Sau buổi gặp đó với cô, tôi đã phải về nhà soi gương mấy lần. Nhìn cũng đâu có tệ tới thế??? Lắm lúc buồn bực lại nghĩ, có phải là do mắt cô có vấn đề không? Nhưng sự thật đã chứng minh rằng mặt tôi vẫn rất có sức hút, bằng chứng là tôi học chưa được một tuần đã cực kì nổi tiếng đẹp trai rồi… - Khánh kể: - Sau đó, tôi nghe đồn mới biết, hóa ra cô thích Khải Phong. Thời gian đó, tôi tò mò về “cậu trai đầu gấu” đó vô cùng, nghe đồn cool ngầu, đẹp trai lắm! Tôi đợi mãi mới có thể gặp mặt cậu ta ở một trận giao hữu bóng rổ giữa hai lớp. Hừm, đúng là tiếng đồn không ngoa, đẹp trai thật, da trắng, mắt sâu, mũi cao,…
- Và anh “rung ring” rồi chứ gì? – Tôi cười đểu nhìn anh ta.
- Vớ vẩn. – Khánh gắt lên, vội vàng chối bỏ: - Tôi là trai thẳng đấy nhá!
- Thì có thể từ từ bẻ cong sau mà. – Tôi che miệng cười khúc khích.
- Trời ạ, tôi không có hứng thú gì với đàn ông đâu… - Khánh chọc lét tôi: - Cô mà còn nói nữa là tôi cù cô chết giờ.
- Thôi thôi, tôi thua, anh tiếp kể đi. – Tôi bị anh ta chọc mấy cái đã thấy nhột không chịu nổi rồi.
Khánh “hừm” một tiếng rồi kể tiếp:
- Từ khi gặp Phong, tôi mới hiểu ra gu đàn ông của cô là cái kiểu đẹp như trai Hàn Quốc… Tuy trông hơi ẻo lả nhưng cậu ta chơi bóng không tệ đâu. Tiếc là Phong lại chẳng ở trong câu lạc bộ bóng rổ, nếu không thì tôi coi như cũng tìm được cậu bạn có thể tập luyện cùng rồi…
- Rồi sau đó thì sao?
- Thì sao ư? Tôi coi như mất hết hứng thú với cô chứ sao! Nhưng cũng cảm thấy trút bỏ gánh nặng tự ti phần nào, vì đâu phải do tôi xấu nên cô mới không để ý, phải không? – Khánh cười cười.
- Anh cũng tự tin quá đấy. - Tôi bĩu môi.
- Tất nhiên là tự tin rồi, ngoại hình tôi bắt mắt thế cơ mà. – Khánh mỉm cười xảo trá: - Mãi tới học kì hai, chúng tôi tham gia vào giải đấu trên thành phố, nhà trường mới cử đội cổ vũ đi theo khích lệ tinh thần. Và cô – đội trưởng đội cổ vũ khi nhìn một lượt đội hình của đội bóng đã "chấm" trúng tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy có tí tự hào, vì cô đã nói rất to, rất dõng dạc: “Anh bạn đẹp trai này tên gì đây?”
Cô hỏi xin tên và số điện thoại của tôi, còn đưa tôi đi chụp hình in biển cổ vũ nữa. Quan hệ giữa tôi và cô thế là có tí tốt lên, cũng coi như là bạn bè xã giao với nhau. Rồi mấy hôm sau giải đấu, cô gặp tôi ngay trước cổng nhà, mới ngạc nhiên hỏi sao tôi lại ở đây.
Lúc đấy, tôi có cảm giác thật sự rất muốn đánh cô một trận. Hàng xóm với nhau gần năm trời rồi mà không biết tôi là ai… Tôi nói với cô tôi sống ở căn nhà kia. Đó, sau đó cô mới “à” một tiếng dài. Chậc, may mắn là mẹ cô không đến mức vô tình như cô, bà rất thân thiện mời gia đình tôi tới dự lễ đính hôn của cô. Nhưng bố mẹ tôi đều bận công việc nên tôi đành đi thay.
- Thế anh thấy lễ đính hôn của tôi thế nào? – Tôi tò mò hỏi.
- Rất kì quặc ấy. – Khánh lắc đầu nhìn tôi: - Mặt cô thì hớn hở như cưới thật còn Khải Phong thì u ám như đang đưa tang người chết ấy. Tôi nói vậy, mong cô đừng giận.
- Phì, tôi không giận đâu. – Ngược lại là tôi đang thấy buồn cười chết đi được ấy.
- Sau vụ đính hôn của cô, tôi cứ nghĩ là cô phải nhớ rõ tôi rồi. Nào ngờ qua mấy tháng nghỉ hè không gặp nhau, tôi cũng chỉ đen thêm một tí và đổi kiểu tóc thôi mà cô đã quên luôn rồi. – Khánh cúi đầu, cười: - Đầu óc cô cũng cá vàng thật đấy Kim ạ.
Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy Khánh cười trông rõ là thảm. Tôi không nghĩ là anh ta đã có một câu chuyện dài như thế với Thiên Kim, chắc anh ta phải thấy tổn thương lắm! … Đúng là ngoài sức tưởng tượng.
- An tâm, bây giờ tôi đã nhớ kĩ anh rồi, sẽ không quên nữa đâu.
***
Trưa hôm đó về nhà, tôi bỗng thấy không khí có phần là lạ. Quay sang hỏi An mới biết hóa ra là “mẹ tôi” đến thăm. Nghe xong mà tôi cứng đờ cả người, đừng nói là đến vì vụ rượu chè hôm qua đó nhá???
À mà Thiên Kim được bố mẹ chiều lắm mà, chắc là không sao đâu. Nhiều lắm thì chắc là mắng mỏ vài câu rồi thôi chứ gì? Tôi tự an ủi, vuốt ngực mấy lần. Mặc dù biết thế như tôi vẫn thấy lo lắng khi bước vào trong phòng khách.
- Con chào… các mẹ ạ. – Tôi cúi đầu.
Khi ngẩng đầu lên, tôi len lén quan sát cả hai người. “Mẹ chồng” tôi vẫn như thường ngày, mặc váy body ôm sát và khoác hờ trên vai một chiếc áo khoác mỏng, nho nhã, quý phái. Còn “mẹ tôi” thì… hình như hơi lòe loẹt với chiếc váy in đầy hoa hòe màu sắc bắt mắt, trang điểm cũng khá đậm nữa. Chậc, đẹp thì đẹp thật nhưng thời trang phang tuổi tác quá !
- Con đến đây ngồi đi. – “Mẹ chồng” niềm nở cười với tôi.
Tôi gật đầu đáp lại rồi rất biết điều ngồi xuống cạnh “mẹ tôi”. Nào ngờ vừa mới đặt mông yên ổn thì bị giáng ngay một cái đập bất ngờ vào vai từ người bên cạnh:
- Con với chả cái. Về nhà chồng là mất hút, không thèm gọi điện thăm nom bố mẹ gì cả. Đúng là con gái gả đi rồi như bát nước hất đi, chẳng còn tí gì. Thế mà lúc “xuất chuồng” cứ xoen xoét hàng tuần sẽ về, mẹ mà không đến đây là coi như không gặp luôn phải không???
Tôi xuýt xoa vì cái đánh. Nghĩ vội rồi nhanh chóng quay sang ôm chặt lấy “mẹ”, bắt chước theo lối mà mấy cô tiểu thư hay õng ẹo:
- Mẹ à, con biết lỗi rồi mà. Chẳng qua là con bận quá thôi… Oái!
Tôi còn chưa nói hết đã bị ăn thêm một cái đập vào vai:
- Bận bịu cái gì? Bận đi bar rượu chè rồi say xỉn cãi lộn ngoài đường phải không?
- Mẹ à! – Tôi ôm vai hét lên, mặt nhăn nhó. Nhưng ngay sau đó đã lại cười tươi lấy lòng ngay: - Con sai rồi mà, tại đầu năm mấy đứa bạn rủ đi ăn mừng thôi ạ! con hứa sẽ không có lần sau đâu ạ… Con hứa đó. Thề và đảm bảo luôn.
Tôi nũng nịu, "mẹ chồng" tôi cũng nói thêm vài câu bênh tôi nữa. Và tất nhiên là thành công ngay. “Mẹ tôi” trông nguôi ngoai dần, xoa xoa đầu tôi:
- May là bố con chưa biết đấy, không thì ông ấy không bỏ qua cho con dễ dàng thế này đâu.
- Vâng, con yêu mẹ nhất. – Tôi ôm bà thật chặt, giọng ngọt như mía lùi.
Thở phào một tiếng. Tôi âm thầm cảm tạ trời đất vì đây không phải mẹ thật của tôi. Vì mẹ thật của tôi mà biết tôi say xỉn rồi cãi nhau ở ngoài đường thì chắc phải mắng cho lùng bùng lỗ tai , đánh cho mông nhũn ra thì thôi ấy chứ!
/14
|