Cho dù Phó Vân Khai có hối hận thế nào đi chăng nữa, sự việc cũng đã xảy ra. Đoàn người ra khỏi bệnh viện, Tiểu Đường tò mò hỏi Thẩm Mạc: “Giáo sư Thẩm, sao anh lại khẳng định lần này Tô Bích chết đuối không phải do Tô Hồng hại chết mà là Phó Vân Khai?”
Thẩm Mạc liếc nhìn Giang Tiểu Tư, hình như cảm xúc của cô hôm nay rất sa sút, vì cảm thấy áy náy đối với cái chết của Tô Bích sao?
“Tôi chỉ suy luận theo lẽ thường thôi, Phó Vân Khai đang là kẻ tình nghi lớn nhất, không có nhân chứng hay lời khai nào khác, với một người bình thường, khi người thân thiết nhất bị hại chết, ngoại trừ cảm giác bi thương, tất nhiên phải có cả oán giận nữa, ít ra phải giống như Tô Hồng, muốn chúng ta nhanh chóng tìm ra hung thủ mới là bình thường. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Phó Vân Khai bi thương quá độ, nhưng từ đầu tới đuôi anh ta chỉ biết gọi tên Tô Bích, hoặc là nói “Đừng rời bỏ anh” linh tinh, đây chính là biểu hiện điển hình sau khi giết người tình, cảm xúc quá thất thường. Chỉ không ngờ là Phó Vân Khai lại vì suy đoán vớ vẩn này mà giết chết Tô Bích, có lẽ ghen tị và ham muốn chiếm hữu không phải nguyên nhân chính. Người ngoài chỉ nhìn thấy anh ta rất thành công, nhưng không biết thật ra anh ta rất yếu đuối, có lẽ trong mấy năm qua, Tô Bích chính là toàn bộ trụ cột tinh thần của anh ta, Tô Bích ra đi, anh ta cũng sụp đổ.”
Giang Tiểu Tư vừa cúi đầu bước đi, vừa nghe Thẩm Mạc phân tích lại tình tiết vụ án, cô thích đi bên cạnh cùng anh tra án, cũng thích nghe anh đứng giảng bài trên bục giảng, bởi vì chỉ có những lúc ấy, anh sẽ nói rất nhiều rất nhiều, không còn lạnh lùng như trước nữa.
Bao nhiêu năm qua, dưới sự bảo bọc cưng chiều của Giang Lưu, cô hầu như hoàn toàn không biết thế nào là muốn có mà không được. Có lẽ vì vậy đã tạo nên niềm lạc quan và tự tin đến mù quáng trong cô, cô luôn cảm thấy chỉ cần có nhiều thời gian thêm chút nữa, Thẩm Mạc đối xử với cô đặc biệt như vậy, hai người họ không thể không ở bên nhau. Cô chờ đợi cả ngàn năm không lớn chỉ vì được gặp Thẩm Mạc như vậy. Làm sao anh ấy lại không muốn ở bên cô đây?
Nhưng thi thể Tô Bích cứ lạnh băng nằm đó, ngăn cách giữa cô và Thẩm Mạc. Giang Tiểu Tư chưa bao giờ chán ghét thân phận phi nhân loại của bản thân như bây giờ.
Tiểu Đường nói cảm ơn Giang Lưu xong thì lái xe đưa mấy người về, Lâm Cường ở lại bệnh viện điều tra thêm. Bên trong xe, Giang Tiểu Tư nhìn Thẩm Mạc đang ngồi bên cạnh, Thẩm Mạc lại nhìn thẳng về phía trước. Ngay cả Tiểu Đường cũng cảm thấy không khí hơi kỳ lạ, đương nhiên Giang Lưu phải nhận ra được, hơi hơi nhíu mày.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Mạc reo vang, tiếng chuông chính là tiếng Giang Tiểu Tư mô phỏng tiếng chuông gió mà kêu lên, có lần cô cố tình cướp lấy điện thoại của anh để thu âm, bởi vì nếu cài chuông quá ồn ào, chắc chắn Thẩm Mạc sẽ đổi đi, dù không biết đổi thế nào cũng sẽ bảo người khác đổi cho, vậy nên cô rất nghiêm túc bắt chước tiếng chuông gió, đúng là hơi giống thật, không ngờ Thẩm Mạc vẫn để vậy hơn hai năm.
Tiểu Đường nín cười, vểnh tai nghe Thẩm Mạc nói chuyện điện thoại. Hai năm nay, chứng sợ máy móc đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ở đâu?”
“Được.”
Nhưng vẫn ngắn gọn súc tích như vậy, nói được ba chữ đã ngắt điện thoại, nói chung là chẳng nghe được gì, Tiểu Đường thở dài.
“Không cần quay lại trường học.”
Thẩm Mạc bảo Tiểu Đường quay xe, nói tên một nhà hàng Pháp, ở ngay gần khu phố quán bar chứa Thoát Cốt Hương, rất trùng hợp.
“Hẹn người nào ạ?” Giang Tiểu Tư hỏi.
Thẩm Mạc khẽ ừ, coi như đã trả lời, đôi môi mỏng hơi mấp máy, giống như chẳng muốn động đậy quá nhiều.
Đến nơi, Thẩm Mạc vừa xuống xe, phía sau cũng có một chiếc taxi dừng lại. Quả nhiên, người bước xuống là Ngư Thủy Tâm, dung nhan xinh đẹp, cười nói tự nhiên, uyển chuyển bước tới trước mặt Thẩm Mạc, vòng qua tay anh thật tự nhiên, sau đó, hai người cùng nhau đi vào nhà hàng ăn.
Lần đầu tiên Giang Tiểu Tư nhận ra rằng, người mang đậm chất hương vị Phương Đông như Thẩm Mạc đứng cạnh một người yêu kiều như Ngư Thủy Tâm, dù giơ tay hay nhấc chân cũng có thể bộc lộ ra được khí chất quý tộc rất tự nhiên, thời thượng mà tao nhã.
“Đó là bạn gái của giáo sư Thẩm ư?” Tiểu Đường há hốc miệng ngạc nhiên, nét mặt tràn ngập sửng sốt.
Giang Tiểu Tư nhìn bóng hai người đi xa dần rồi biến mất sau cửa nhà ăn, hai bóng lưng xứng đôi đến cực điểm, đột nhiên cảm thấy thật mờ mịt. Rõ rằng Thẩm Mạc biết cô thích anh ta, vậy mà chẳng hề né tránh gì trước mặt cô, là vì trong lòng anh, cảm nhận của cô chẳng hề quan trọng sao?
Ngư Thủy Tâm vừa trở về đã ở lại luôn nhà Thẩm Mạc, chắc là hai người đi ăn tối đúng không. Nhưng cô biết Thẩm Mạc luôn luôn không thích ăn đồ Tây mà. Cô thật hâm mộ Ngư Thủy Tâm, hâm mộ cô ấy biết rõ về quá khứ của Thẩm Mạc. Còn cô, gặp Thẩm Mạc quá muộn, chẳng hề hiểu gì về anh. Cô còn hâm mộ cô ấy có thể không hề kiêng nể mà kéo lấy tay anh, đã rất lâu rồi, cô chẳng hề chạm được đến một sợi tóc của Thẩm Mạc. Hai năm nay, cô luôn cảm thấy trái tim tự do tự tại của mình đã bị nhốt lại trong một chiếc hộp nhỏ. Cô vẫn nghĩ sau khi lấy được bằng tốt nghiệp là có thể nắm được chìa khóa, xem ra sự thật chẳng phải vậy.
Trên đường, thỉnh thoảng Giang Lưu lại lo lắng nhìn Giang Tiểu Tư, vẻ mặt cô vẫn ổn định, thỉnh thoảng còn tán gẫu với Tiểu Đường về vụ án Tô Bích, anh cũng không nói gì nữa. Sau khi về nhà, Giang Tiểu Tư bắt đầu chỉnh sửa lại bản nháp của Luận văn, ngày hôm sau cũng không đến lớp, ngồi liên tục ba ngày đêm trước máy tính, cuối cùng cũng hoàn thành luận văn.
Sau đó, cô bê một chiếc hộp lớn tới chỗ Hiệu trưởng đút lót, yêu cầu được phát bằng tốt nghiệp trước. Hiệu trưởng vừa chảy nước miếng vừa khó xử, một tay từ ái vỗ đầu cô, một tay vuốt ve bình hoa cổ trong rương: “Vội gì chứ, chỉ còn mấy tháng thôi, chẳng lẽ bằng tốt nghiệp có thể chạy mất sao?”
“Bằng tốt nghiệp không biết chạy, nhưng mà giáo sư sẽ chạy nha.” Giang Tiểu Tư kéo tay áo vị ‘Hiệu trưởng gia gia’, lay lắc liên hồi.
“Được rồi được rồi, để ta nghĩ cách…….” Hiệu trưởng đang mải nhìn bình hoa, làm sao nghe thấy cô nói gì, “Nhưng Tiểu Tư à, có thể phát bằng tốt nghiệp trước cho con, nhưng có vài lớp học con vẫn phải tham gia nha, nếu không giáo sư của con sẽ đến đây làm ầm lên với ta mất.”
“Biết ạ, vậy từ bây giờ con đã chính thức tốt nghiệp rồi đúng không?”
“Thừa đủ ấy chứ, hai năm qua con cố gắng như vậy, còn giúp ta viết không biết bao nhiêu luận văn học thuật, đúng là xuất sắc mà, sau này con định làm gì, đi làm hay muốn thi nghiên cứu sinh?”
“Kết hôn.”
“Gì?” Hiệu trưởng tưởng rằng mình nghe lầm.
Giang Tiểu Tư đã chạy ra khỏi cửa rồi: “Trong tuần này gia gia giúp con làm tốt thủ tục nha, càng nhanh càng tốt, ngày mai con sẽ mặc áo cử nhân tới chụp ảnh chung với người, người phải đội mũ cho con đó…..”
Nhìn bóng lưng phấn khởi của Giang Tiểu Tư, hiệu trưởng lắc đầu bất đắc dĩ: “Con bé ngốc này, bằng tốt nghiệp làm sao giống giấy đăng kí kết hôn được.”
———--- ------ ------ ------ ------ ------
Giang Tiểu Tư tốt nghiệp sớm, thủ tục tuy rất rườm rà, nhưng do người nào đó một tay che trời nên vẫn dùng đủ loại lý do lý trấu để hoàn thành tốt. Sáng sớm tinh mơ, Giang Tiểu Tư nâng bằng tốt nghiệp thẳng tiến tới nhà Thẩm Mạc. Mặc dù có chìa khóa, cô vẫn lễ phép gõ cửa thật lâu, nhưng chẳng ai đáp lại cô.
Không thể không có ai ở nhà đâu. Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa vào nhà chờ Thẩm Mạc về. Không biết việc này là niềm vui bất ngờ đối với anh ấy hay là tin dữ đây? Giang Tiểu Tư tưởng tượng biểu cảm khuôn mặt anh.
Vừa định mở, không ngờ cửa lại bật mở, quần áo tóc tai của Thẩm Mạc hỗn độn, trong mắt có tơ máu thể hiện rõ ràng, anh mới rời khỏi giường.
“Giáo sư.”
“Chuyện gì?” Thẩm Mạc đứng chắn trước của, xem ra không định cho cô vào nhà.
“Em tốt nghiệp rồi.” Giang Tiểu Tư hưng phấn giơ lên bằng tốt nghiệp.
Thẩm Mạc cũng chẳng thèm liếc nhìn, chỉ nhàn nhạt nói: “Đã biết.” Chuẩn bị đóng cửa.
Giang Tiểu Tư vội vàng giơ tay ra chặn cửa.
“Thầy không vui sao? Em đã tốt nghiệp rồi đó.”
Thẩm Mạc bực bội nhìn cô, chẳng lẽ cô cho rằng tốt nghiệp sớm thì không cần lời phê trong luận văn, giáo sư hướng dẫn sẽ không biết sao? Không được anh cho phép, lão già kia cũng không dám phát bằng tốt nghiệp cho cô.
“Về nhà chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp đi.” Thẩm Mạc bình thản nói, cô có thể tốt nghiệp sớm, giấy chứng nhận chỉ là hình thức mà thôi, còn về quy trình, anh sẽ không bỏ qua đâu.
Giang Tiểu Tư thấy anh lại muốn đóng cửa, bèn cúi đầu chui qua nách anh mà vào.
Phòng khách hơi lộn xộn, đồ ăn tối qua vẫn còn bày trên bàn chưa thu dọn, trên sàn lăn lóc vài vỏ chai bia.
“Thầy uống rượu à? Không phải thầy không thể uống rượu sao?”
Thẩm Mạc chẳng buồn giải thích, quay người đi thu dọn bàn ăn.
Đột nhiên, Giang Tiểu Tư bỗng ôm lấy eo anh từ phía sau làm anh giật nẩy mình.
“Vì sao thầy chẳng bao giờ nói chuyện tử tế với em, em đáng ghét như vậy sao?”
Đã lâu không cảm nhận được độ ấm của Giang Tiểu Tư gần như vậy, cơ thể Thẩm Mạc hơi cứng lại, suy nghĩ hồi lâu, không biết nên nói gì, chỉ khẽ trách cứ: “Giang Tiểu Tư, buông ra….”
“Em tốt nghiệp rồi, thầy đồng ý bên em chứ?”
“Tôi chưa từng đồng ý với em việc gì.”
“Thầy nói em có thể có cơ hội…..”
Không đợi Giang Tiểu Tư nói hết, Thẩm Mạc lạnh lùng cắt ngang: “Nhưng tôi vẫn từ chối.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao.”
“Là vì chị Thủy Tâm…..” Giang Tiểu Tư siết chặt vòng eo Thẩm Mạc, mặt áp lên lưng anh, dường như làm vậy cô có thể nghe được nhịp tim của anh, tình cảm thật sự từ anh.
“Không liên quan tới cô ấy.”
“Vậy thầy giữ em lại………”
“Tin nhắn đó không phải do tôi gửi.” Thẩm Mạc vẫn lạnh băng, “Là Trần An Nguyên gửi.”
Giống như bị bỏng, Giang Tiểu Tư buông Thẩm Mạc ra, lui một bước. Thẩm Mạc quay lại nhìn cô, bây giờ cô mới nhận ra, mình thật nhỏ bé, vẫn nhỏ như vậy, hôm nay đi giày đế bệt, giống như hai năm trước, chẳng hề thay đổi gì.
Bỗng nhiên, cô chẳng biết nói gì, khuôn mặt Thẩm Mạc vẫn thật bình yên tĩnh lặng. Cô không thể tưởng tượng nổi, lời lẽ làm cô đau lòng như vậy, anh lại có thể bình thản nói ra như thế. Đột nhiên, Giang Tiểu Tư nhận ra, có lẽ mình sai rồi, có lẽ bao lâu nay, tất cả những gì cô thấy đều là giả dối, cô vẫn lừa mình dối người mà sống trong ảo tưởng của bản thân. Ví dụ như thỉnh thoảng Thẩm Mạc làm cô cảm thấy quanh mình tràn ngập dịu dàng, ví dụ như nụ hôn bất ngờ, ví dụ như giả dối giữ lại.
Cô không cảm thấy muốn khóc hay cực kì bi thương, chỉ cảm thấy lúc này thật lúng túng. Cô cũng không phải kẻ ngốc, thái độ gần đây của Thẩm Mạc, rồi sự xuất hiện của Ngư Thủy Tâm, cô cầm bằng tốt nghiệp tới đây, là muốn hỏi anh lấy một kết quả. Đối với đáp án như vậy, không phải cô không có chuẩn bị. Cô chỉ cảm thấy rằng, so với những tháng ngày chờ mong bất an, chết sớm đầu thai sớm tốt hơn nhiều.
Cô là Giang Tiểu Tư, nếu thích cô sẽ tranh thủ cơ hội, sẽ thật cố gắng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không buông tay hay nhận thua, chỉ là, cô tuyệt đối sẽ không ngây ngốc chờ đợi.
Nhưng mà, Thẩm Mạc nói ra ôn hòa như vậy, làm cho tất cả cố gắng của cô đều trở thành vô nghĩa. Cô khó xử, bởi vì cảm thấy bản thân thật nực cười.
“Em…..”
Giang Tiểu Tư nắm chặt vạt áo của mình, thầm mong có thể lấy được chút dũng khí, nhưng đúng lúc này, cửa phòng ngủ trên lầu của Thẩm Mạc mở ra, Ngư Thủy Tâm cuốn khăn tắm đi ra, chống lan can nhìn xuống hai người họ, mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, nhỏ nước tí tách, vừa khéo nhỏ tới trên má Giang Tiểu Tư.
“Còn chưa nói xong à? Thẩm Mạc, tôi đói bụng, hôm nay tôi muốn ăn sủi cảo. Tiểu Tư, em cũng ở lại ăn chứ?”
Giang Tiểu Tư không ngờ mình còn có sức lực trả lời cô ấy: “Không ăn ạ, cảm ơn, em vừa ăn bánh bao rồi.”
Cô giơ tay lau đi giọt nước trên mặt, bước nhanh ra ngoài, cảm thấy cơ mắt thật căng, thật mỏi, mệt chết mất.
Bên ngoài, một trận gió thổi qua, cô bất giác rùng mình. Đi tới cổng trường, đột nhiên nhớ ra đã để quên bằng tốt nghiệp ở nhà Thẩm Mạc rồi, nhưng mà kệ đi, thứ đó đối với cô đã chẳng cón ý nghĩa nữa. Cô liều mạng cố gắng hai năm, tưởng rằng có thể lấy được giấy thông hành, kết quả hóa ra nó lại là bản án tử vong.
Về tới Thoát Cốt Hương, Vũ Thần và Địch Phàm đang se tơ hồng, hai người nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau cười, Giang Tiểu Tư cảm thấy thật tốt đẹp. Cô vào bếp, rót cho họ hai ly nước trái cây, sau đó rót cho mình một ly máu đậm đặc. Cô vừa uống vừa cảm nhận răng nanh từ từ dài ra, cô nhớ tới mùi RH- của Thẩm Mạc. Cô từng nghĩ rằng, thân phận cương thi sẽ trở thành trở ngại lớn nhất giữa hai người, hóa ra cô nhầm rồi. Cho dù cô là gì đi nữa, Thẩm Mạc vẫn không thích cô.
Thật ra, cô không phải là người dễ dàng buông tay như vậy, nhưng là trong lúc ấy, cô có thể làm gì đây. Về việc tối hôm qua, giữa Thẩm Mạc và Ngư Thủy Tâm đã xảy ra chuyện gì, hoặc là thật ra luôn luôn xảy ra chuyện gì, ngay cả tư cách quan tâm cô cũng không có. Cô vốn đã đến chậm, chẳng lẽ định làm người thứ ba sao?
Cảm thấy trong bụng quay cuồng, cô úp mặt xuống bồn cầu, nôn ra toàn bộ số máu vừa uống, cô cảm thấy đầu mình đầy mồ hôi, hình như đang bốc hơi. Ba sắp về rồi, trước mặt người ngoài, cô có thể tỏ ra rất tốt, nhưng đối mặt với ba, chắc chắn cô sẽ khóc.
Khoác áo choàng lông dê thật dày, cô bọc mình lại thật kín, sau đó đi ra ngoài.
Thời gian chạng vạng là thời điểm khu phố quán bar cực kì náo nhiệt, Giang Tiểu Tư chậm rãi bước đi trên bờ đê, từng ngọn, từng ngọn đèn đường lần lượt bừng sáng. Đã sang xuân rồi, dương liễu bên bờ xanh non, khẽ phiêu đãng trong gió.
Cô cứ đi mãi, không hề cảm thấy mệt, chẳng biết qua bao lâu, đã tới ba bốn giờ sáng, trên đường chẳng có một bóng người. Bỗng nhiên cô thấy quang cảnh xung quanh quen quen, nhìn kỹ, cô mới nhận ra, hóa ra ở nơi này, đêm Giáng sinh năm ấy, cô thất tình, Thẩm Mạc đã nhặt cô về từ đây.
Nhất thời cô chẳng còn khí lực nữa, dựa vào đèn đường ngồi tụt xuống. Có lẽ do cô quá chậm chạp rồi, hiện tại mới cảm thấy được tim đau thắt từng cơn. Nhớ lại những ngày ở bên Thẩm Mạc, cô cảm thấy thật vui. Cô vẫn không hiểu, nếu Thẩm Mạc không thích cô, vì sao trước đây lại đối xử với cô tốt như vậy?
Ôm lấy chân, cô khe khẽ nức nở. Lần này cô thất tính, khó chịu hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa, sẽ chẳng còn ai đến nhặt cô về nhà nữa. Đang mải nghĩ, bỗng nhiên cô cảm thấy bên cạnh có người. Ngẩng đầu lên, cô thấy một cây kẹo đường lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay tới trước mặt cô.
Thẩm Mạc liếc nhìn Giang Tiểu Tư, hình như cảm xúc của cô hôm nay rất sa sút, vì cảm thấy áy náy đối với cái chết của Tô Bích sao?
“Tôi chỉ suy luận theo lẽ thường thôi, Phó Vân Khai đang là kẻ tình nghi lớn nhất, không có nhân chứng hay lời khai nào khác, với một người bình thường, khi người thân thiết nhất bị hại chết, ngoại trừ cảm giác bi thương, tất nhiên phải có cả oán giận nữa, ít ra phải giống như Tô Hồng, muốn chúng ta nhanh chóng tìm ra hung thủ mới là bình thường. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Phó Vân Khai bi thương quá độ, nhưng từ đầu tới đuôi anh ta chỉ biết gọi tên Tô Bích, hoặc là nói “Đừng rời bỏ anh” linh tinh, đây chính là biểu hiện điển hình sau khi giết người tình, cảm xúc quá thất thường. Chỉ không ngờ là Phó Vân Khai lại vì suy đoán vớ vẩn này mà giết chết Tô Bích, có lẽ ghen tị và ham muốn chiếm hữu không phải nguyên nhân chính. Người ngoài chỉ nhìn thấy anh ta rất thành công, nhưng không biết thật ra anh ta rất yếu đuối, có lẽ trong mấy năm qua, Tô Bích chính là toàn bộ trụ cột tinh thần của anh ta, Tô Bích ra đi, anh ta cũng sụp đổ.”
Giang Tiểu Tư vừa cúi đầu bước đi, vừa nghe Thẩm Mạc phân tích lại tình tiết vụ án, cô thích đi bên cạnh cùng anh tra án, cũng thích nghe anh đứng giảng bài trên bục giảng, bởi vì chỉ có những lúc ấy, anh sẽ nói rất nhiều rất nhiều, không còn lạnh lùng như trước nữa.
Bao nhiêu năm qua, dưới sự bảo bọc cưng chiều của Giang Lưu, cô hầu như hoàn toàn không biết thế nào là muốn có mà không được. Có lẽ vì vậy đã tạo nên niềm lạc quan và tự tin đến mù quáng trong cô, cô luôn cảm thấy chỉ cần có nhiều thời gian thêm chút nữa, Thẩm Mạc đối xử với cô đặc biệt như vậy, hai người họ không thể không ở bên nhau. Cô chờ đợi cả ngàn năm không lớn chỉ vì được gặp Thẩm Mạc như vậy. Làm sao anh ấy lại không muốn ở bên cô đây?
Nhưng thi thể Tô Bích cứ lạnh băng nằm đó, ngăn cách giữa cô và Thẩm Mạc. Giang Tiểu Tư chưa bao giờ chán ghét thân phận phi nhân loại của bản thân như bây giờ.
Tiểu Đường nói cảm ơn Giang Lưu xong thì lái xe đưa mấy người về, Lâm Cường ở lại bệnh viện điều tra thêm. Bên trong xe, Giang Tiểu Tư nhìn Thẩm Mạc đang ngồi bên cạnh, Thẩm Mạc lại nhìn thẳng về phía trước. Ngay cả Tiểu Đường cũng cảm thấy không khí hơi kỳ lạ, đương nhiên Giang Lưu phải nhận ra được, hơi hơi nhíu mày.
Lúc này, điện thoại của Thẩm Mạc reo vang, tiếng chuông chính là tiếng Giang Tiểu Tư mô phỏng tiếng chuông gió mà kêu lên, có lần cô cố tình cướp lấy điện thoại của anh để thu âm, bởi vì nếu cài chuông quá ồn ào, chắc chắn Thẩm Mạc sẽ đổi đi, dù không biết đổi thế nào cũng sẽ bảo người khác đổi cho, vậy nên cô rất nghiêm túc bắt chước tiếng chuông gió, đúng là hơi giống thật, không ngờ Thẩm Mạc vẫn để vậy hơn hai năm.
Tiểu Đường nín cười, vểnh tai nghe Thẩm Mạc nói chuyện điện thoại. Hai năm nay, chứng sợ máy móc đã tốt hơn nhiều rồi.
“Ở đâu?”
“Được.”
Nhưng vẫn ngắn gọn súc tích như vậy, nói được ba chữ đã ngắt điện thoại, nói chung là chẳng nghe được gì, Tiểu Đường thở dài.
“Không cần quay lại trường học.”
Thẩm Mạc bảo Tiểu Đường quay xe, nói tên một nhà hàng Pháp, ở ngay gần khu phố quán bar chứa Thoát Cốt Hương, rất trùng hợp.
“Hẹn người nào ạ?” Giang Tiểu Tư hỏi.
Thẩm Mạc khẽ ừ, coi như đã trả lời, đôi môi mỏng hơi mấp máy, giống như chẳng muốn động đậy quá nhiều.
Đến nơi, Thẩm Mạc vừa xuống xe, phía sau cũng có một chiếc taxi dừng lại. Quả nhiên, người bước xuống là Ngư Thủy Tâm, dung nhan xinh đẹp, cười nói tự nhiên, uyển chuyển bước tới trước mặt Thẩm Mạc, vòng qua tay anh thật tự nhiên, sau đó, hai người cùng nhau đi vào nhà hàng ăn.
Lần đầu tiên Giang Tiểu Tư nhận ra rằng, người mang đậm chất hương vị Phương Đông như Thẩm Mạc đứng cạnh một người yêu kiều như Ngư Thủy Tâm, dù giơ tay hay nhấc chân cũng có thể bộc lộ ra được khí chất quý tộc rất tự nhiên, thời thượng mà tao nhã.
“Đó là bạn gái của giáo sư Thẩm ư?” Tiểu Đường há hốc miệng ngạc nhiên, nét mặt tràn ngập sửng sốt.
Giang Tiểu Tư nhìn bóng hai người đi xa dần rồi biến mất sau cửa nhà ăn, hai bóng lưng xứng đôi đến cực điểm, đột nhiên cảm thấy thật mờ mịt. Rõ rằng Thẩm Mạc biết cô thích anh ta, vậy mà chẳng hề né tránh gì trước mặt cô, là vì trong lòng anh, cảm nhận của cô chẳng hề quan trọng sao?
Ngư Thủy Tâm vừa trở về đã ở lại luôn nhà Thẩm Mạc, chắc là hai người đi ăn tối đúng không. Nhưng cô biết Thẩm Mạc luôn luôn không thích ăn đồ Tây mà. Cô thật hâm mộ Ngư Thủy Tâm, hâm mộ cô ấy biết rõ về quá khứ của Thẩm Mạc. Còn cô, gặp Thẩm Mạc quá muộn, chẳng hề hiểu gì về anh. Cô còn hâm mộ cô ấy có thể không hề kiêng nể mà kéo lấy tay anh, đã rất lâu rồi, cô chẳng hề chạm được đến một sợi tóc của Thẩm Mạc. Hai năm nay, cô luôn cảm thấy trái tim tự do tự tại của mình đã bị nhốt lại trong một chiếc hộp nhỏ. Cô vẫn nghĩ sau khi lấy được bằng tốt nghiệp là có thể nắm được chìa khóa, xem ra sự thật chẳng phải vậy.
Trên đường, thỉnh thoảng Giang Lưu lại lo lắng nhìn Giang Tiểu Tư, vẻ mặt cô vẫn ổn định, thỉnh thoảng còn tán gẫu với Tiểu Đường về vụ án Tô Bích, anh cũng không nói gì nữa. Sau khi về nhà, Giang Tiểu Tư bắt đầu chỉnh sửa lại bản nháp của Luận văn, ngày hôm sau cũng không đến lớp, ngồi liên tục ba ngày đêm trước máy tính, cuối cùng cũng hoàn thành luận văn.
Sau đó, cô bê một chiếc hộp lớn tới chỗ Hiệu trưởng đút lót, yêu cầu được phát bằng tốt nghiệp trước. Hiệu trưởng vừa chảy nước miếng vừa khó xử, một tay từ ái vỗ đầu cô, một tay vuốt ve bình hoa cổ trong rương: “Vội gì chứ, chỉ còn mấy tháng thôi, chẳng lẽ bằng tốt nghiệp có thể chạy mất sao?”
“Bằng tốt nghiệp không biết chạy, nhưng mà giáo sư sẽ chạy nha.” Giang Tiểu Tư kéo tay áo vị ‘Hiệu trưởng gia gia’, lay lắc liên hồi.
“Được rồi được rồi, để ta nghĩ cách…….” Hiệu trưởng đang mải nhìn bình hoa, làm sao nghe thấy cô nói gì, “Nhưng Tiểu Tư à, có thể phát bằng tốt nghiệp trước cho con, nhưng có vài lớp học con vẫn phải tham gia nha, nếu không giáo sư của con sẽ đến đây làm ầm lên với ta mất.”
“Biết ạ, vậy từ bây giờ con đã chính thức tốt nghiệp rồi đúng không?”
“Thừa đủ ấy chứ, hai năm qua con cố gắng như vậy, còn giúp ta viết không biết bao nhiêu luận văn học thuật, đúng là xuất sắc mà, sau này con định làm gì, đi làm hay muốn thi nghiên cứu sinh?”
“Kết hôn.”
“Gì?” Hiệu trưởng tưởng rằng mình nghe lầm.
Giang Tiểu Tư đã chạy ra khỏi cửa rồi: “Trong tuần này gia gia giúp con làm tốt thủ tục nha, càng nhanh càng tốt, ngày mai con sẽ mặc áo cử nhân tới chụp ảnh chung với người, người phải đội mũ cho con đó…..”
Nhìn bóng lưng phấn khởi của Giang Tiểu Tư, hiệu trưởng lắc đầu bất đắc dĩ: “Con bé ngốc này, bằng tốt nghiệp làm sao giống giấy đăng kí kết hôn được.”
———--- ------ ------ ------ ------ ------
Giang Tiểu Tư tốt nghiệp sớm, thủ tục tuy rất rườm rà, nhưng do người nào đó một tay che trời nên vẫn dùng đủ loại lý do lý trấu để hoàn thành tốt. Sáng sớm tinh mơ, Giang Tiểu Tư nâng bằng tốt nghiệp thẳng tiến tới nhà Thẩm Mạc. Mặc dù có chìa khóa, cô vẫn lễ phép gõ cửa thật lâu, nhưng chẳng ai đáp lại cô.
Không thể không có ai ở nhà đâu. Cô lấy chìa khóa ra định mở cửa vào nhà chờ Thẩm Mạc về. Không biết việc này là niềm vui bất ngờ đối với anh ấy hay là tin dữ đây? Giang Tiểu Tư tưởng tượng biểu cảm khuôn mặt anh.
Vừa định mở, không ngờ cửa lại bật mở, quần áo tóc tai của Thẩm Mạc hỗn độn, trong mắt có tơ máu thể hiện rõ ràng, anh mới rời khỏi giường.
“Giáo sư.”
“Chuyện gì?” Thẩm Mạc đứng chắn trước của, xem ra không định cho cô vào nhà.
“Em tốt nghiệp rồi.” Giang Tiểu Tư hưng phấn giơ lên bằng tốt nghiệp.
Thẩm Mạc cũng chẳng thèm liếc nhìn, chỉ nhàn nhạt nói: “Đã biết.” Chuẩn bị đóng cửa.
Giang Tiểu Tư vội vàng giơ tay ra chặn cửa.
“Thầy không vui sao? Em đã tốt nghiệp rồi đó.”
Thẩm Mạc bực bội nhìn cô, chẳng lẽ cô cho rằng tốt nghiệp sớm thì không cần lời phê trong luận văn, giáo sư hướng dẫn sẽ không biết sao? Không được anh cho phép, lão già kia cũng không dám phát bằng tốt nghiệp cho cô.
“Về nhà chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp đi.” Thẩm Mạc bình thản nói, cô có thể tốt nghiệp sớm, giấy chứng nhận chỉ là hình thức mà thôi, còn về quy trình, anh sẽ không bỏ qua đâu.
Giang Tiểu Tư thấy anh lại muốn đóng cửa, bèn cúi đầu chui qua nách anh mà vào.
Phòng khách hơi lộn xộn, đồ ăn tối qua vẫn còn bày trên bàn chưa thu dọn, trên sàn lăn lóc vài vỏ chai bia.
“Thầy uống rượu à? Không phải thầy không thể uống rượu sao?”
Thẩm Mạc chẳng buồn giải thích, quay người đi thu dọn bàn ăn.
Đột nhiên, Giang Tiểu Tư bỗng ôm lấy eo anh từ phía sau làm anh giật nẩy mình.
“Vì sao thầy chẳng bao giờ nói chuyện tử tế với em, em đáng ghét như vậy sao?”
Đã lâu không cảm nhận được độ ấm của Giang Tiểu Tư gần như vậy, cơ thể Thẩm Mạc hơi cứng lại, suy nghĩ hồi lâu, không biết nên nói gì, chỉ khẽ trách cứ: “Giang Tiểu Tư, buông ra….”
“Em tốt nghiệp rồi, thầy đồng ý bên em chứ?”
“Tôi chưa từng đồng ý với em việc gì.”
“Thầy nói em có thể có cơ hội…..”
Không đợi Giang Tiểu Tư nói hết, Thẩm Mạc lạnh lùng cắt ngang: “Nhưng tôi vẫn từ chối.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao.”
“Là vì chị Thủy Tâm…..” Giang Tiểu Tư siết chặt vòng eo Thẩm Mạc, mặt áp lên lưng anh, dường như làm vậy cô có thể nghe được nhịp tim của anh, tình cảm thật sự từ anh.
“Không liên quan tới cô ấy.”
“Vậy thầy giữ em lại………”
“Tin nhắn đó không phải do tôi gửi.” Thẩm Mạc vẫn lạnh băng, “Là Trần An Nguyên gửi.”
Giống như bị bỏng, Giang Tiểu Tư buông Thẩm Mạc ra, lui một bước. Thẩm Mạc quay lại nhìn cô, bây giờ cô mới nhận ra, mình thật nhỏ bé, vẫn nhỏ như vậy, hôm nay đi giày đế bệt, giống như hai năm trước, chẳng hề thay đổi gì.
Bỗng nhiên, cô chẳng biết nói gì, khuôn mặt Thẩm Mạc vẫn thật bình yên tĩnh lặng. Cô không thể tưởng tượng nổi, lời lẽ làm cô đau lòng như vậy, anh lại có thể bình thản nói ra như thế. Đột nhiên, Giang Tiểu Tư nhận ra, có lẽ mình sai rồi, có lẽ bao lâu nay, tất cả những gì cô thấy đều là giả dối, cô vẫn lừa mình dối người mà sống trong ảo tưởng của bản thân. Ví dụ như thỉnh thoảng Thẩm Mạc làm cô cảm thấy quanh mình tràn ngập dịu dàng, ví dụ như nụ hôn bất ngờ, ví dụ như giả dối giữ lại.
Cô không cảm thấy muốn khóc hay cực kì bi thương, chỉ cảm thấy lúc này thật lúng túng. Cô cũng không phải kẻ ngốc, thái độ gần đây của Thẩm Mạc, rồi sự xuất hiện của Ngư Thủy Tâm, cô cầm bằng tốt nghiệp tới đây, là muốn hỏi anh lấy một kết quả. Đối với đáp án như vậy, không phải cô không có chuẩn bị. Cô chỉ cảm thấy rằng, so với những tháng ngày chờ mong bất an, chết sớm đầu thai sớm tốt hơn nhiều.
Cô là Giang Tiểu Tư, nếu thích cô sẽ tranh thủ cơ hội, sẽ thật cố gắng, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không buông tay hay nhận thua, chỉ là, cô tuyệt đối sẽ không ngây ngốc chờ đợi.
Nhưng mà, Thẩm Mạc nói ra ôn hòa như vậy, làm cho tất cả cố gắng của cô đều trở thành vô nghĩa. Cô khó xử, bởi vì cảm thấy bản thân thật nực cười.
“Em…..”
Giang Tiểu Tư nắm chặt vạt áo của mình, thầm mong có thể lấy được chút dũng khí, nhưng đúng lúc này, cửa phòng ngủ trên lầu của Thẩm Mạc mở ra, Ngư Thủy Tâm cuốn khăn tắm đi ra, chống lan can nhìn xuống hai người họ, mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt, nhỏ nước tí tách, vừa khéo nhỏ tới trên má Giang Tiểu Tư.
“Còn chưa nói xong à? Thẩm Mạc, tôi đói bụng, hôm nay tôi muốn ăn sủi cảo. Tiểu Tư, em cũng ở lại ăn chứ?”
Giang Tiểu Tư không ngờ mình còn có sức lực trả lời cô ấy: “Không ăn ạ, cảm ơn, em vừa ăn bánh bao rồi.”
Cô giơ tay lau đi giọt nước trên mặt, bước nhanh ra ngoài, cảm thấy cơ mắt thật căng, thật mỏi, mệt chết mất.
Bên ngoài, một trận gió thổi qua, cô bất giác rùng mình. Đi tới cổng trường, đột nhiên nhớ ra đã để quên bằng tốt nghiệp ở nhà Thẩm Mạc rồi, nhưng mà kệ đi, thứ đó đối với cô đã chẳng cón ý nghĩa nữa. Cô liều mạng cố gắng hai năm, tưởng rằng có thể lấy được giấy thông hành, kết quả hóa ra nó lại là bản án tử vong.
Về tới Thoát Cốt Hương, Vũ Thần và Địch Phàm đang se tơ hồng, hai người nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau cười, Giang Tiểu Tư cảm thấy thật tốt đẹp. Cô vào bếp, rót cho họ hai ly nước trái cây, sau đó rót cho mình một ly máu đậm đặc. Cô vừa uống vừa cảm nhận răng nanh từ từ dài ra, cô nhớ tới mùi RH- của Thẩm Mạc. Cô từng nghĩ rằng, thân phận cương thi sẽ trở thành trở ngại lớn nhất giữa hai người, hóa ra cô nhầm rồi. Cho dù cô là gì đi nữa, Thẩm Mạc vẫn không thích cô.
Thật ra, cô không phải là người dễ dàng buông tay như vậy, nhưng là trong lúc ấy, cô có thể làm gì đây. Về việc tối hôm qua, giữa Thẩm Mạc và Ngư Thủy Tâm đã xảy ra chuyện gì, hoặc là thật ra luôn luôn xảy ra chuyện gì, ngay cả tư cách quan tâm cô cũng không có. Cô vốn đã đến chậm, chẳng lẽ định làm người thứ ba sao?
Cảm thấy trong bụng quay cuồng, cô úp mặt xuống bồn cầu, nôn ra toàn bộ số máu vừa uống, cô cảm thấy đầu mình đầy mồ hôi, hình như đang bốc hơi. Ba sắp về rồi, trước mặt người ngoài, cô có thể tỏ ra rất tốt, nhưng đối mặt với ba, chắc chắn cô sẽ khóc.
Khoác áo choàng lông dê thật dày, cô bọc mình lại thật kín, sau đó đi ra ngoài.
Thời gian chạng vạng là thời điểm khu phố quán bar cực kì náo nhiệt, Giang Tiểu Tư chậm rãi bước đi trên bờ đê, từng ngọn, từng ngọn đèn đường lần lượt bừng sáng. Đã sang xuân rồi, dương liễu bên bờ xanh non, khẽ phiêu đãng trong gió.
Cô cứ đi mãi, không hề cảm thấy mệt, chẳng biết qua bao lâu, đã tới ba bốn giờ sáng, trên đường chẳng có một bóng người. Bỗng nhiên cô thấy quang cảnh xung quanh quen quen, nhìn kỹ, cô mới nhận ra, hóa ra ở nơi này, đêm Giáng sinh năm ấy, cô thất tình, Thẩm Mạc đã nhặt cô về từ đây.
Nhất thời cô chẳng còn khí lực nữa, dựa vào đèn đường ngồi tụt xuống. Có lẽ do cô quá chậm chạp rồi, hiện tại mới cảm thấy được tim đau thắt từng cơn. Nhớ lại những ngày ở bên Thẩm Mạc, cô cảm thấy thật vui. Cô vẫn không hiểu, nếu Thẩm Mạc không thích cô, vì sao trước đây lại đối xử với cô tốt như vậy?
Ôm lấy chân, cô khe khẽ nức nở. Lần này cô thất tính, khó chịu hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa, sẽ chẳng còn ai đến nhặt cô về nhà nữa. Đang mải nghĩ, bỗng nhiên cô cảm thấy bên cạnh có người. Ngẩng đầu lên, cô thấy một cây kẹo đường lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay tới trước mặt cô.
/76
|