Buổi chiều trời trong nắng ấm, sau vài lần nói sai, vài lần lơ đãng ngẩn người, Thẩm Mạc nổi giận đùng đùng tuyên bố chấm dứt sớm tiết học của chương trình đại học năm ba. Dọc đường về, người đi đường đều bị khí lạnh quanh thân anh dọa cho, tự động cách xa ba bước.
Đầu tràn ngập hình ảnh của con bé Giang Tiểu Tư kia, mình làm sao thế này, không phải chỉ là một học sinh chuyển đi thôi sao. Bao năm nay, số lần mình chia tay học sinh còn ít sao?
Nhưng rồi vừa đẩy cửa vào nhà, anh lại chứng kiến một sự kiện làm cho bản thân cảm thấy vừa kinh hỉ, vừa buồn bực, Giang Tiểu Tư đã trở lại. Hai chân bắt chéo đang ngồi trên sofa của anh, uống nước cà chua của anh, đọc sách của anh.
Không rõ cảm xúc bây giờ là gì, nhưng anh cảm nhận rõ ràng một chuyện, tảng đá đè ép trong lòng cả ngày nay đã rơi xuống rồi, anh khẽ thở ra, xụ mặt bước vào nhà.
“Sao em còn ở đây?”
Giang Tiểu Tư ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt tràn ngập vui sướng như đã cách xa thật lâu, nở nụ cười tươi sáng làm cả căn phòng trở nên rực rỡ. Thẩm Mạc ngẩn ngơ. Bỗng nhiên, thân thể nhỏ nhắn kia chạy ập tới, nhảy lên nhào vào lòng anh, hai chân không thèm khách sáo đã quặp lấy vòng eo anh.
Trước hành động kịch liệt ấy, Thẩm Mạc cũng theo đà mà lui bước, nhiệt tình của Giang Tiểu Tư làm anh quá ngạc nhiên, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
“Giáo sư, em đã trở lại.”
Thẩm Mạc cố gắng đẩy cô xuống dưới, không đẩy ra được lại bắt đầu gỡ ra: “Em trở lại làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Tư đỏ bừng: “Thầy giữ em lại, đương nhiên em phải về rồi.”
Đầu Thẩm Mạc rơi xuống đầy vệt đen: “Tôi giữ em lại lúc nào?”
Giang Tiểu Tư giơ di động ra cho Thẩm Mạc xem tin nhắn anh gửi, chỉ có ba chữ đơn giản “Không được đi”, lại làm cho Thẩm Mạc buồn nôn, khắp người nổi đầy da gà, nhưng rõ ràng nó được gửi từ di động của anh. Anh cố gắng suy nghĩ lại, chẳng mấy chốc lửa giận đã cao ngút trời: Trần-An-Nguyên. Còn dám lấy di động của anh gửi tin nhắn, nói cái gì hay ho không nói, lại nói một câu buồn nôn như vậy. Không được đi gì chứ. Anh ước gì Giang Tiểu Tư nhanh chóng biến đi. Để xem ngày mai anh có lột da thằng nhóc đó hay không.
“Đây không phải tôi gửi.” Tâm trạng Thẩm Mạc xuống thấp tới mấy độ âm.
Giang Tiểu Tư dụi đầu thật mạnh vào lòng anh: “Đáng ghét quá, không nỡ xa người ta thì cứ nói thẳng ra, đừng xấu hổ, em sẽ không kể cho bọn Tiểu Đường đâu.”
Mặt Thẩm Mạc càng lúc càng đen.
“Giáo sư, thầy biết không, lúc em nhìn thấy tin nhắn đã rất cảm động. Khi đó em đã nghĩ: đời này, chỉ cần một câu nói này của thầy, phải trả giá ra sao cũng đáng. Em không cần biết sau này phải chịu những khó khăn, hiểu lầm hay tủi hờn gì, em vẫn quyết định sẽ ở lại, chỉ cần được ở bên thầy là tốt rồi. Sau này em sẽ không bao giờ chọc tức thầy nữa, tất cả đều nghe theo thầy.”
Lòng Thẩm Mạc bỗng tràn ngập căng thẳng, nhất thời không biết nỏi gì, phản ứng lại ra sao. Giang Tiểu Tư im lặng rúc vào lòng anh, lại làm anh gợi nhớ tới con chuột Hamster nhỏ Thẩm Khấu Đan nuôi trước đây. Bỗng nhiên, anh lại không đành lòng giải thích rõ cho cô nữa, tận đáy lòng mình, chẳng lẽ không hy vọng cô ở lại sao?
Anh thở dài, gặp gỡ Giang Tiểu Tư là định mệnh của anh sao?
Tay bất giác nhẹ nhàng ôm lấy cô, ngồi lên ghế sofa, nếu cứ giữ mãi tư thế này của Giang Tiểu Tư thế này thì thật khó coi.
“Nếu em đã ở lại rồi, lại đồng ý tất cả đều nghe theo tôi thì tôi muốn giao ước với em ba điều kiện.”
Giang Tiểu Tư ngồi ngoan trên đùi anh, vòng tay lên ôm lấy cổ người trước mặt: “Chẳng lẽ thầy muốn em theo học giáo sư khác?”
“Em muốn đổi sao?”
“Không muốn.” Giang Tiểu Tư phụng phịu lắc đầu.
“Vậy tạm thời sẽ không đổi.”
“Tốt quá đi.” Giang Tiểu Tư kích động ôm lấy Thẩm Mạc, định tặng anh một cái hôn thật kêu, rất tiếc bị anh nhanh tay gạt ra.
“Nhưng….” Thẩm Mạc nghiêm túc nhìn cô. “chúng ta phải giao ước ba điều kiện. Thứ nhất, kể từ bây giờ em phải chuyên tâm học khảo cổ, trước khi lấy được bằng tốt nghiệp không được phân tâm làm việc khác.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như yêu đương, chơi game, buôn bán với yêu quái.”
“A? Không thể yêu đương……..”
“Thứ hai, không cần biết là học pháp thuật hay võ thuật, em nhờ ba giúp cũng tốt, bám lấy Lâm Cường cũng được, tôi muốn trong vòng một năm em ít nhất phải có được năng lực tự bảo vệ bản thân.”
“Việc này không thành vấn đề, em có thể học thầy được không?”
“Tôi bận rất nhiều việc, không có thời gian. Thứ ba, trong khoảng thời gian em chưa lấy được bằng tốt nghiệp, giữa chúng ta chỉ có thể tồn tại quan hệ thầy trò. Em không được làm bất kì việc gì vượt ra ngoài khuôn phép, nhất là có những biểu cảm hay hành động vô cùng thân thiết, nếu không tôi sẽ đổi giáo sư cho em ngay lập tức.”
Mắt Giang Tiểu Tư bỗng chốc sáng rực lên: “Ý thầy là sau khi em lấy được bằng cấp thầy sẽ chấp nhận em?”
Mặt Thẩm Mạc lại càng đen hơn: “Tôi không nói vậy, ý tôi là trong khoảng thời gian này em phải nghiêm túc, chờ sau khi em nhận được bằng, cũng là bốn năm sau, lúc đó em đã đủ tuổi rồi, em muốn thích ai, bày tỏ thế nào là quyền tự do của em, tôi cũng không có quyền gì mà can thiệp nữa. Nhưng trước lúc đó, không được bám lấy tôi.”
Giang Tiểu Tư im lặng một chút, lại tiếp tục căn vặn: “Nhưng sau lúc đó, em lại có hi vọng đúng không? Sẽ được chính thức theo đuổi thầy?”
Thẩm Mạc bị sặc tới mức ho sặc sụa: “Em nghĩ vậy cũng được.”
Lập tức Giang Tiểu Tư lại khôi phục trạng thái vô cùng phấn khởi, gật đầu lia lịa: “Được, em đồng ý, em hoàn toàn đồng ý.”
Thẩm Mạc lạnh lùng lườm cô một cái, hoàn toàn đồng ý sao còn ngồi trên người anh.
Lúc này Giang Tiểu Tư mới phản ứng lại, vội vàng nhảy ra khỏi đùi anh, khép nép đứng cạnh anh như cô dâu nhỏ.
Thẩm Mạc tạm thời vừa lòng gật đầu.
Tâm trạng Giang Tiểu Tư bay vọt lên chín tầng mây, bắt đầu ảo tưởng tới ngày nào đó mình tốt nghiệp, rồi một ngày nào đó họ sẽ kết hôn.
Sáng hôm sau, Trần An Nguyên nhanh chóng gặp xúi quẩy, bị gọi tới văn phòng, nửa giờ ăn mắng.
“Giữa trưa hôm qua ai cho cậu lấy di động của tôi gửi tin nhắn cho Giang Tiểu Tư?”
Trần An Nguyên cúi đầu nhận sai: “Giáo sư, cũng vì em nhìn thấy thầy chẳng buồn ăn cơm trưa, lại cứ luôn luôn ngẩn ngơ nhìn di động, rõ ràng đã mở ra số của tiểu sư muội rồi nhưng tay cứ vuốt qua vuốt lại nút gọi mà không bấm nên em và Hồ Tuệ đều sốt ruột a. Em cũng không muốn tiểu sư muội đi mà, thế nên mới giả làm thầy để giữ lại em ấy...”
Thẩm Mạc tái mặt, dù là thế cũng đừng viết mờ ám buồn nôn như vậy chứ. Trước đó vất vả lắm mới làm Giang Tiểu Tư chết tâm đối với anh, kết quả là bây giờ tình cảm lại nảy sinh trở lại rồi.
……Nhưng, cuối cùng cũng giữ được cô lại.
Thẩm Mạc xua xua tay ý bảo Trần An Nguyên đi ra, đến cả Trần An Nguyên cũng chưa tin mình có thể thoát được kiếp nạn dễ dàng như vậy. Vừa vuốt ngực, cậu vừa đi cùng Hồ Tuệ đi khỏi văn phòng. Nhưng dù là vậy, lần này nhất định vẫn phải bóc lột của tiểu sư muội một bữa cơm mới được.
Đầu tràn ngập hình ảnh của con bé Giang Tiểu Tư kia, mình làm sao thế này, không phải chỉ là một học sinh chuyển đi thôi sao. Bao năm nay, số lần mình chia tay học sinh còn ít sao?
Nhưng rồi vừa đẩy cửa vào nhà, anh lại chứng kiến một sự kiện làm cho bản thân cảm thấy vừa kinh hỉ, vừa buồn bực, Giang Tiểu Tư đã trở lại. Hai chân bắt chéo đang ngồi trên sofa của anh, uống nước cà chua của anh, đọc sách của anh.
Không rõ cảm xúc bây giờ là gì, nhưng anh cảm nhận rõ ràng một chuyện, tảng đá đè ép trong lòng cả ngày nay đã rơi xuống rồi, anh khẽ thở ra, xụ mặt bước vào nhà.
“Sao em còn ở đây?”
Giang Tiểu Tư ngẩng đầu lên, làm ra vẻ mặt tràn ngập vui sướng như đã cách xa thật lâu, nở nụ cười tươi sáng làm cả căn phòng trở nên rực rỡ. Thẩm Mạc ngẩn ngơ. Bỗng nhiên, thân thể nhỏ nhắn kia chạy ập tới, nhảy lên nhào vào lòng anh, hai chân không thèm khách sáo đã quặp lấy vòng eo anh.
Trước hành động kịch liệt ấy, Thẩm Mạc cũng theo đà mà lui bước, nhiệt tình của Giang Tiểu Tư làm anh quá ngạc nhiên, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại được.
“Giáo sư, em đã trở lại.”
Thẩm Mạc cố gắng đẩy cô xuống dưới, không đẩy ra được lại bắt đầu gỡ ra: “Em trở lại làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Tư đỏ bừng: “Thầy giữ em lại, đương nhiên em phải về rồi.”
Đầu Thẩm Mạc rơi xuống đầy vệt đen: “Tôi giữ em lại lúc nào?”
Giang Tiểu Tư giơ di động ra cho Thẩm Mạc xem tin nhắn anh gửi, chỉ có ba chữ đơn giản “Không được đi”, lại làm cho Thẩm Mạc buồn nôn, khắp người nổi đầy da gà, nhưng rõ ràng nó được gửi từ di động của anh. Anh cố gắng suy nghĩ lại, chẳng mấy chốc lửa giận đã cao ngút trời: Trần-An-Nguyên. Còn dám lấy di động của anh gửi tin nhắn, nói cái gì hay ho không nói, lại nói một câu buồn nôn như vậy. Không được đi gì chứ. Anh ước gì Giang Tiểu Tư nhanh chóng biến đi. Để xem ngày mai anh có lột da thằng nhóc đó hay không.
“Đây không phải tôi gửi.” Tâm trạng Thẩm Mạc xuống thấp tới mấy độ âm.
Giang Tiểu Tư dụi đầu thật mạnh vào lòng anh: “Đáng ghét quá, không nỡ xa người ta thì cứ nói thẳng ra, đừng xấu hổ, em sẽ không kể cho bọn Tiểu Đường đâu.”
Mặt Thẩm Mạc càng lúc càng đen.
“Giáo sư, thầy biết không, lúc em nhìn thấy tin nhắn đã rất cảm động. Khi đó em đã nghĩ: đời này, chỉ cần một câu nói này của thầy, phải trả giá ra sao cũng đáng. Em không cần biết sau này phải chịu những khó khăn, hiểu lầm hay tủi hờn gì, em vẫn quyết định sẽ ở lại, chỉ cần được ở bên thầy là tốt rồi. Sau này em sẽ không bao giờ chọc tức thầy nữa, tất cả đều nghe theo thầy.”
Lòng Thẩm Mạc bỗng tràn ngập căng thẳng, nhất thời không biết nỏi gì, phản ứng lại ra sao. Giang Tiểu Tư im lặng rúc vào lòng anh, lại làm anh gợi nhớ tới con chuột Hamster nhỏ Thẩm Khấu Đan nuôi trước đây. Bỗng nhiên, anh lại không đành lòng giải thích rõ cho cô nữa, tận đáy lòng mình, chẳng lẽ không hy vọng cô ở lại sao?
Anh thở dài, gặp gỡ Giang Tiểu Tư là định mệnh của anh sao?
Tay bất giác nhẹ nhàng ôm lấy cô, ngồi lên ghế sofa, nếu cứ giữ mãi tư thế này của Giang Tiểu Tư thế này thì thật khó coi.
“Nếu em đã ở lại rồi, lại đồng ý tất cả đều nghe theo tôi thì tôi muốn giao ước với em ba điều kiện.”
Giang Tiểu Tư ngồi ngoan trên đùi anh, vòng tay lên ôm lấy cổ người trước mặt: “Chẳng lẽ thầy muốn em theo học giáo sư khác?”
“Em muốn đổi sao?”
“Không muốn.” Giang Tiểu Tư phụng phịu lắc đầu.
“Vậy tạm thời sẽ không đổi.”
“Tốt quá đi.” Giang Tiểu Tư kích động ôm lấy Thẩm Mạc, định tặng anh một cái hôn thật kêu, rất tiếc bị anh nhanh tay gạt ra.
“Nhưng….” Thẩm Mạc nghiêm túc nhìn cô. “chúng ta phải giao ước ba điều kiện. Thứ nhất, kể từ bây giờ em phải chuyên tâm học khảo cổ, trước khi lấy được bằng tốt nghiệp không được phân tâm làm việc khác.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như yêu đương, chơi game, buôn bán với yêu quái.”
“A? Không thể yêu đương……..”
“Thứ hai, không cần biết là học pháp thuật hay võ thuật, em nhờ ba giúp cũng tốt, bám lấy Lâm Cường cũng được, tôi muốn trong vòng một năm em ít nhất phải có được năng lực tự bảo vệ bản thân.”
“Việc này không thành vấn đề, em có thể học thầy được không?”
“Tôi bận rất nhiều việc, không có thời gian. Thứ ba, trong khoảng thời gian em chưa lấy được bằng tốt nghiệp, giữa chúng ta chỉ có thể tồn tại quan hệ thầy trò. Em không được làm bất kì việc gì vượt ra ngoài khuôn phép, nhất là có những biểu cảm hay hành động vô cùng thân thiết, nếu không tôi sẽ đổi giáo sư cho em ngay lập tức.”
Mắt Giang Tiểu Tư bỗng chốc sáng rực lên: “Ý thầy là sau khi em lấy được bằng cấp thầy sẽ chấp nhận em?”
Mặt Thẩm Mạc lại càng đen hơn: “Tôi không nói vậy, ý tôi là trong khoảng thời gian này em phải nghiêm túc, chờ sau khi em nhận được bằng, cũng là bốn năm sau, lúc đó em đã đủ tuổi rồi, em muốn thích ai, bày tỏ thế nào là quyền tự do của em, tôi cũng không có quyền gì mà can thiệp nữa. Nhưng trước lúc đó, không được bám lấy tôi.”
Giang Tiểu Tư im lặng một chút, lại tiếp tục căn vặn: “Nhưng sau lúc đó, em lại có hi vọng đúng không? Sẽ được chính thức theo đuổi thầy?”
Thẩm Mạc bị sặc tới mức ho sặc sụa: “Em nghĩ vậy cũng được.”
Lập tức Giang Tiểu Tư lại khôi phục trạng thái vô cùng phấn khởi, gật đầu lia lịa: “Được, em đồng ý, em hoàn toàn đồng ý.”
Thẩm Mạc lạnh lùng lườm cô một cái, hoàn toàn đồng ý sao còn ngồi trên người anh.
Lúc này Giang Tiểu Tư mới phản ứng lại, vội vàng nhảy ra khỏi đùi anh, khép nép đứng cạnh anh như cô dâu nhỏ.
Thẩm Mạc tạm thời vừa lòng gật đầu.
Tâm trạng Giang Tiểu Tư bay vọt lên chín tầng mây, bắt đầu ảo tưởng tới ngày nào đó mình tốt nghiệp, rồi một ngày nào đó họ sẽ kết hôn.
Sáng hôm sau, Trần An Nguyên nhanh chóng gặp xúi quẩy, bị gọi tới văn phòng, nửa giờ ăn mắng.
“Giữa trưa hôm qua ai cho cậu lấy di động của tôi gửi tin nhắn cho Giang Tiểu Tư?”
Trần An Nguyên cúi đầu nhận sai: “Giáo sư, cũng vì em nhìn thấy thầy chẳng buồn ăn cơm trưa, lại cứ luôn luôn ngẩn ngơ nhìn di động, rõ ràng đã mở ra số của tiểu sư muội rồi nhưng tay cứ vuốt qua vuốt lại nút gọi mà không bấm nên em và Hồ Tuệ đều sốt ruột a. Em cũng không muốn tiểu sư muội đi mà, thế nên mới giả làm thầy để giữ lại em ấy...”
Thẩm Mạc tái mặt, dù là thế cũng đừng viết mờ ám buồn nôn như vậy chứ. Trước đó vất vả lắm mới làm Giang Tiểu Tư chết tâm đối với anh, kết quả là bây giờ tình cảm lại nảy sinh trở lại rồi.
……Nhưng, cuối cùng cũng giữ được cô lại.
Thẩm Mạc xua xua tay ý bảo Trần An Nguyên đi ra, đến cả Trần An Nguyên cũng chưa tin mình có thể thoát được kiếp nạn dễ dàng như vậy. Vừa vuốt ngực, cậu vừa đi cùng Hồ Tuệ đi khỏi văn phòng. Nhưng dù là vậy, lần này nhất định vẫn phải bóc lột của tiểu sư muội một bữa cơm mới được.
/76
|