Bên trong chợ đêm rất nhiều người, đây là sắp xảy ra nhiễu loạn à, phản ứng đầu tiên của dân chúng tất nhiên chính là chạy ra bên ngoài, chỉ thoáng chốc dòng người giống như thủy triều tràn ra xung quanh, đồ ăn vặt xanh xanh đỏ đỏ trên quán nhỏ rớt đầy đất, nước đường nóng hổi cùng dầu nóng cũng bị lật đổ, pha trộn bên trong là tiếng kêu cùng kinh hô thảm thiết, còn có tiếng đao kiếm chạm vào nhau vang lên chói tai.
Triệu Việt ôm ngang lấy Ôn Liễu Niên, thả người phóng lên tầng ba của một tòa tiểu lâu cách đó không xa.
Thủ vệ tuần tra Vương Thành tất nhiên không thể so với thành trấn bình thường, nơi này lại là nơi phồn hoa nhất, vì vậy chỉ trong một lát, toàn bộ Ngự Lâm quân cùng quan binh liền đuổi tới, sơ tán dân chúng đến khu vực an toàn.
Hoàng Thượng không có việc gì đi? Ôn Liễu Niên lo lắng vạn phần.
Bên cạnh nói ít cũng có hai mươi thị vệ, lại thêm nhiều quan binh như vậy, không có việc gì. Triệu Việt nói, Huống hồ thân thủ Hoàng Thượng tựa hồ cũng không tồi.
Khi hai người nói chuyện, đám người bịt mặt kia quả nhiên đã rơi xuống hạ phong, không lâu sau thì đã bị bắt.
Muốn qua đó nhìn thử không ? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Nhất thời hồi lâu sẽ không rõ tình trạng, vẫn là không cần lộ diện thì tốt hơn.
Sau khi quan binh mang thích khách rời đi, bên trong chợ đêm cũng liền an tĩnh lại, nếu không phải bên trong là một đống hỗn độn, chỉ sợ cũng không ai biết vừa nãy xảy ra đại loạn. Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường trở về chỗ ở, trong đầu vẫn là không nhịn được suy nghĩ chuyện vừa nãy.
Thế gian này người mơ ước ngôi vị hoàng đế rất nhiều. Triệu Việt đưa cho hắn một chén trà nóng, Chẳng có gì lạ.
Ôn Liễu Niên cảm khái: Làm Hoàng Thượng cũng thật là mệt. Không chỉ mệt người, còn mệt óc.
Lại không liên quan đến ta và ngươi. Triệu Việt xoa bóp hắn mũi, Sao lại rầu rĩ không vui.
Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Người mơ ước ngôi vị hoàng đế càng nhiều, trong lòng Hoàng Thượng đề phòng càng nặng, cũng càng dễ dàng sai người giết hắn -- Từ xưa đến nay, không có vị đế vương nào sẽ dễ dàng tha thứ cho người uy hiếp đến ngôi vị của mình, kể từ đó, chỉ sợ bóng ma Đại Minh Vương cũng sẽ không dễ dàng bị xóa bỏ trong lòng Hoàng gia.
Ta gọi nước ấm đến, hảo hảo tắm rửa một chút sau đó thì nghỉ ngơi. Triệu Việt hôn lên trán hắn, Đừng suy nghĩ nữa.
Ôn Liễu Niên vươn tay xoa lên một bên mặt của hắn: Trước đừng xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng.
Triệu Việt gật đầu: Được.
Hẳn là cũng không có chuyện gì, bất quá vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ôn Liễu Niên nói, Qua mấy ngày nữa sau khi ta tiến cung, xem Hoàng Thượng khẩu phong trước rồi nói tiếp.
Ta không muốn ngươi vì ta mà trở nên thận trọng chú ý như thế. Triệu Việt nắm đầu ngón tay của hắn.
Ta làm việc vốn dĩ rất cẩn thận. Ôn Liễu Niên cười cười, Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi tắm.
Hạ nhân rất nhanh liền đưa dụng cụ tắm rửa tới, đã nói quả nhiên là khu Vương đô phồn hoa, không chỉ có thùng tắm dành cho hai người, bên cạnh còn chuẩn bị khay nhỏ, từ cánh hoa cho đến thuốc mỡ, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, trước khi lui ra còn không quên hạ giọng bổ sung, nếu là cần mấy thứ khác, đều có hết, chỉ cần nói một tiếng là được.
Đa tạ, không cần. Sắc mặt Triệu Việt cứng đờ đóng cửa lại.
Cái gì gọi là mấy thứ khác? Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường.
Triệu Việt nói: Đến đây tắm đi.
Ôn Liễu Niên trong lòng thầm nói, đứng lên giơ tay: Giúp ta.
Triệu Việt giúp hắn cởi y phục, ôm đặt vào trong thùng tắm.
Ôn Liễu Niên cầm cánh hoa, rải toàn bộ vào trong nước khuấy khuấy: Còn rất thơm.
Bả vai trắng nõn trơn nhẵn lộ ở bên ngoài mặt nước, cánh hoa đỏ thẫm mang theo hơi nước dính phía trên, rất có vài phần ý tứ câu người, Triệu Việt hai bước cởi y phục của mình ra, bước đến.
Ôn Liễu Niên xoa xoa khuôn mặt, tầm mắt quen thuộc dừng ở vật bên dưới.
Thật sự là rất biết nhìn chỗ nào mới là trọng điểm.
Triệu Việt bước vào thùng tắm, ôm người vào trong lòng: Tiểu lưu manh.
Nhìn lén cô nương nhà người ta mới gọi là lưu manh. Ôn Liễu Niên ở trong lòng hắn cọ cọ, Nhìn ngươi không tính, ta cũng có.
Triệu Việt bật cười, hôn mút lên xương quai xanh hắn một cái.
Ôn Liễu Niên tùy tay cầm lấy một bình sứ nhỏ, mở ra ngửi ngửi.
Uy ! Triệu Việt bị hoảng sợ, vội vàng thò tay che, Biết là cái gì không mà ngửi, lỡ là độc dược thì phải làm sao.
Đồ Thượng bảo chủ đưa tới, sao là độc dược được. Ôn Liễu Niên nói, Có mùi hơi ngọt.
Triệu Việt vươn tay tiếp nhận lấy bình sứ, chỉ thấy phía trên ghi hai chữ 'tiêu túy'.
Ôn Liễu Niên nói: Nga. Xuân dược a.
Triệu Việt đặt bình sứ trở về, nâng cằm hắn lên nhìn: Có cảm thấy chỗ nào không đúng hay không?
Không có. Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Thật sao? Triệu Việt thử độ ấm hai má hắn.
Ôn Liễu Niên lại cẩn thận cảm nhận một chút: Thật sự là không có.
Vậy là được rồi. Triệu Việt tiếp tục giúp hắn lau người, Lần sau đừng tùy tiện cầm dược ngửi.
Ôn Liễu Niên ngồi ở trong thùng tắm, ở trong lòng hồi tưởng lại mùi 'tiêu túy' một chút.
Nghe tên hình như là rất tốt.
Sau khi giúp hắn chà lưng xong, Triệu Việt xoay người hắn lại đặt ngồi lên trên đùi mình, lại bắt đầu lau cánh tay
Ôn Liễu Niên trong lòng thoáng oán niệm, tắm nhanh như vậy làm gì, cũng không phải là nhà tắm giúp người ta kỳ lưng ở Đông Bắc, tắm xong một người còn có người kế tiếp đang xếp hàng chờ, làm con dâu nhà giàu nuôi từ nhỏ, không thể chậm một chút à, gần đây thắt lưng đều gầy, chẳng lẽ không nên sờ kiểm tra một chút sao?
Khăn mặt thô ráp lau qua trước ngực, rất nhanh liền đỏ ửng một mảnh, Ôn Liễu Niên cảm thấy trong lòng hơi nóng, mặt cũng hơi nóng.
Người luyện võ, dáng người tóm lại là rắn chắc, vài lọn tóc sau khi bị nước làm ướt nhẹp thì dán lên trên dáng người tinh tráng, làn da mỏng manh cơ bắp đường cong rất rõ ràng, nhìn xuống chút nữa, thì thấy trong nước một mảnh mông lung.
Ôn Liễu Niên thò tay, bình tĩnh sờ soạng.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên cùng hắn đối diện, tim đập nhanh đến tột đỉnh, hai má nóng bỏng, thân thể cũng có chút biến hóa khác thường.
Triệu Việt nhíu mày kéo hắn vào trong lòng, hẳn không phải là cái thứ 'tiêu túy' phát tác rồi đi?
Ôn Liễu Niên hơi nhắm mắt lại, nhào đến hôn hắn.
Bình thường tuy nói hai người đôi khi cũng sẽ thân mật, nhưng Ôn Liễu Niên xuất phát từ tính tự giác của một người đọc sách, vẫn là sẽ hơi mất tự nhiên một chút, nhưng lần này lại là bị trúng dược vật, cũng chỉ có thể theo ý nguyện trong đầu -- Cũng là không còn cách nào khác a !
Môi Triệu Việt bị hắn cắn đến phát đau, lại sợ ngồi lâu ở trong nước người sẽ bị cảm lạnh, thế là ôm ngang lấy hắn bước ra, vội vàng lau khô sau đó đè lên trên giường.
Ôn Liễu Niên nhu thuận vô cùng, toàn thân đều mềm nhũn, ngay cả độ ấm lòng bàn tay cũng là nóng bỏng, hai má đỏ ửng một mảnh, tận chức tận trách khiến 'tiêu túy' phát huy tác dụng một phen.
Bình thường Triệu Việt nhớ thương thân thể yếu đuối của hắn, cho dù lúc triền miên cũng không dám tận tình quá mức, sợ sẽ làm càn quá mức đem người mệt đến bị thương, nhưng thời khắc này thấy khóe mắt hắn tràn ngập vẻ xuân tình, lại quấn chặt lấy mình không chịu buông ra, tất nhiên cũng không cần tiếp tục khắc chế nữa, hai tay ôm chặt thắt lưng mềm mại kia, đoạt lấy giống như mưa to gió giật, đem tình trạng áp lực lúc trước đòi lại gấp bội.
Giường lay động phát ra tiếng 'kẽo kẹt kẽo kẹt', thỉnh thoảng pha trộn một vàì tiếng rên rỉ ái muội, Lục Truy mang theo hai bình rượu từ trên đầu tường nhảy xuống, sau đó liền bị giật mình lùi hai ba bước.
Vì sao bắt đầu sớm như vậy? Rõ ràng vừa mới ăn cơm xong không được bao lâu mà !
Ngoan. Thanh âm Triệu Việt khàn khàn, cơ hồ muốn nuốt cả người hắn vào trong bụng.
Lục Truy ở bên ngoài giật giật khóe miệng, liền xoay người nhảy ra bên ngoài -- Thu liễm một chút được không, bộ sợ người khác không biết ngươi nghẹn hai mươi mấy năm sao?
Hồng giáp lang từ trong ngực hắn bò ra, ngồi xổm trên cánh tay lắc lắc xúc tu.
Thả ta về đi.
Lục Truy nhét nó vào trong hộp gỗ, mang theo cùng nhau trở về chỗ ở của mình.
Trách không được đưa cho mình giữ, dựa theo tình trạng trong phòng nháo ra trận trận như vậy, dự tính cũng không có thời gian giúp nó chuẩn bị trùng tử cùng thịt vụn.
Bên này hai người xuân tình vô hạn tất nhiên là ân ái, trên đường cái bên kia, Mộc Thanh Sơn lại đang ngồi xổm ven đường nhìn cục đá, rõ ràng đang tức giận.
Ta cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi. Thượng Vân Trạch trong lòng kêu khổ không ngừng, Đến đây, nghe lời nhìn ta một cái.
Không nhìn ! Mộc Thanh Sơn thở phì phì, cư nhiên dám mở thanh lâu ! Mở thanh lâu ! Mở thanh lâu !
Đã nói, đó là phường ca múa, không phải là thanh lâu. Thượng Vân Trạch nói, Là nơi uống trà nghe hát.
Vậy tại sao lại không nói cho ta biết? Mộc Thanh Sơn trừng hắn.
Thượng Vân Trạch thở phào, tốt xấu gì vẫn nguyện ý nhìn chính mình một cái a.
Lúc đầu hai người một đường đi bái phỏng hảo hữu, vừa mới bắt đầu hết thảy đều rất tốt, về sau rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, mọi người liền bắt đầu đàm luận chuyện hiệu buôn, lại có người lắm miệng hỏi: Thượng bảo chủ, có nghĩ tới muốn mở rộng Phiêu Hương viện không?
Đúng vậy, gần đây có một đám vũ nương mới ở Tây Vực đến đây, thắt lưng nhỏ nhắn, chậc chậc, nếu Thượng bảo chủ mà mua các nàng, lo gì mà không đếm tiền được. Lại có người phụ họa.
Thượng Vân Trạch giật thót, theo bản năng đưa mắt nhìn Mộc Thanh Sơn.
Lúc trước chỉ nói Đằng Vân bảo ở Vương Thành có hai nơi sản nghiệp, kỳ thật ngoại trừ mộc tài đi cùng phường gấm vóc, thì còn có nơi thứ ba, đó là Phiêu Hương viện này, vốn dĩ nhìn là thanh lâu, vài năm trước bị Thượng Vân Trạch nhìn trúng nên thu mua, lại không đuổi mấy cô nương bên trong, mà là đổi thành một phường ca múa. Nghĩ tiểu Mộc nhà mình là mọt sách lại chưa rời khỏi thành Thương Mang, sợ là phân không rõ sự khác biệt trong đó, vì có thể bớt đi chút chuyện, nên cũng gạt không nói, lại không dự đoán được thế nhưng khi ở tiệc rượu bị người không cảm thấy được nói toạc ra hết.
Mộc Thanh Sơn múc một con tôm bóc vỏ, tự mình trộn cơm ăn.
Thượng Vân Trạch trong lòng kinh nghi chưa định, đây là không nghe rõ? Sao nửa điểm phản ứng cũng không có.
Đương nhiên, sự thật rất nhanh được chứng minh, lỗ tai mọt sách vẫn là dùng rất tốt, vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh cơm nước xong, lại bồi mọi người hàn huyên một trận, sau đó cùng Thượng Vân Trạch song song cáo từ, thì bắt đầu ngồi xổm ven đường tức giận, nửa ngày cũng dỗ không được.
Đây không phải là ta sợ ngươi nghĩ nhiều sao. Thượng Vân Trạch kéo hắn đứng lên, Huống hồ ta cũng không có yêu thích ai trong đó, ngươi đừng tức giận nữa.
Thật sự không phải là thanh lâu? Mộc Thanh Sơn hỏi hắn.
Đương nhiên không phải, sao ta có thể làm hoạt động bức lương vi xướng như thế. Thượng Vân Trạch cũng không biết chính mình nên tức hay là nên cười.
Ngược lại cũng đúng. Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, hừ.
Không thì mang ngươi đến xem thử? Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn mở to hai mắt: Mang ta đi?
Cùng một chỗ uống chén trà. Thượng Vân Trạch nói, Nếu là nơi không sạch sẽ, ta cũng sẽ không để cho ngươi đến.
...
Cũng được, Mộc Thanh Sơn gật đầu.
Coi như là đi trải nghiệm.
Thượng Vân Trạch nắm tay hắn, Thật sự là bình dấm chua.
Mộc Thanh Sơn dùng sức rụt tay về.
Ta đang nói bản thân ta. Thượng Vân Trạch biết sai sửa lại cho đúng.
Mộc Thanh Sơn cười ra tiếng.
Tiểu ngốc tử. Đáy mắt Thượng Vân Trạch cũng mang theo ý cười, ôm hai má hắn, thừa dịp không ai chú ý để sát vào hôn một cái, lại lần nữa nắm tay hắn.
Phiêu hương viện kỳ thật coi như là danh phù, nói là phường ca múa, còn không bằng nói là phòng hương liệu, còn chưa đến gần liền có thể ngửi được một mùi hương nồng nặc xông lên mũi, Thượng Vân Trạch nói: Là hương liệu đến từ phía Nam.
Vương công tử lần sau lại đến a. Nữ tử mặc sa y xanh biếc tựa vào cửa, vẫy tay làm dáng nhiệt tình tiếp đón.
Mộc Thanh Sơn: ...
Đây quả thật không phải thanh lâu? Rõ ràng là giống hệt như trong sách viết !
Khụ. Thượng Vân Trạch nói, Tiếp đón khách mà thôi.
Mộc Thanh Sơn bước nhanh vào bên trong.
Từ từ. Thượng Vân Trạch vội vàng đuổi theo kéo hắn lại.
Làm sao vậy? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Đi vào cửa chính làm gì, có thể đi cửa sau. Thượng Vân Trạch mang hắn rẽ qua góc đường, đến một chỗ tiểu viện.
Phía trước là hàng trúc xanh tươi, sau viện lại là một mảnh yên tĩnh, Mộc Thanh Sơn hỏi: Chúng ta phải đứng ở trong này sao?
Sao lại không có ai vậy. Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày.
Bảo chủ? Khi hai người nói chuyện, thì đã có một nam tử trung niên vội vã chạy tới, kinh hỉ nói, Quả nhiên là ngươi.
Tôn thúc. Thượng Vân Trạch hỏi, Sao hậu viện lại không có ai thế?
Vốn dĩ là an bài gia đinh xong rồi, nhưng đêm nay sinh ý thật sự rất tốt nhân thủ không đủ, cho nên liền phái đến đằng trước hỗ trợ nấu nước pha trà. Tôn thúc nói, Còn mong bảo chủ thứ lỗi.
Gần đây sinh ý đều tốt như vậy? Thượng Vân Trạch nói, Trên sổ sách có gặp cái gì dị thường không.
Không phải gần đây, chỉ là hai ngày này thôi. Tôn thúc nói, Có vị khách đến đây, đem phiêu hương viện này bao hai ngày.
Còn nhã gian không? Thượng Vân Trạch hỏi.
Đối với người khác tất nhiên không có, nhưng đối với bảo chủ lại là vấn đề khác. Tôn thúc cười ha hả nói, Vẫn là chỗ cũ, được không.
Thượng Vân Trạch gật đầu, kéo Mộc Thanh Sơn lên lầu.
Bao toàn bộ à, nghe hát một ngày một đêm sao? Mộc Thanh Sơn có chút buồn bực.
Sao lại không thể nghe một ngày một đêm. Thượng Vân Trạch cười ra tiếng, Chẳng qua chỉ là muốn thanh tịnh mà thôi.
Bên trong nhã gian bày trái cây hạt dưa cùng nước trà, lưu trữ cho chủ nhân nhà mình, tất nhiên là vị trí tốt nhất, nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, đối diện là cầm nương đánh đàn, chất giọng mềm mại nhẹ nhàng, nếu là ngồi lâu một chỗ, chỉ sợ xương cốt cũng sẽ mềm nhũn.
Mộc Thanh Sơn nói: Về sau không được phép đến một mình !
Bảo đảm. Thượng Vân Trạch thức thời nhấc tay.
Mộc Thanh Sơn nhéo hai má hắn.
Thượng Vân Trạch vẻ mặt đau khổ, miệng mơ hồ không rõ nói: Cũng nói không đến rồi còn nhéo sao?
Mộc Thanh Sơn căm giận buông tay, tự mình cầm điểm tâm ăn.
Ca cơ trời sinh có cổ họng rất tốt, như khóc như kể lể, phảng phất có thể mang người về lại tháng ba Giang Nam, một khúc kết thúc, phía dưới có người vỗ tay 'bốp bốp', Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nhìn xuống, chỉ thấy là một nam tử trung niên mặc ngoại bào gấm vóc, đích thật lớn lên là kẻ có tiền.
Ngươi biết hắn không? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Không biết. Thượng Vân Trạch rót cho hắn thêm một chén trà nóng, vừa vặn có hạ nhân tiến vào, liền thuận tiện hỏi một câu: Có biết người đặt bao hết là ai không?
Hồi bảo chủ, tiểu nhân cũng không rõ lắm. Hạ nhân nói, Chỉ biết hình như là phú hộ từ phía Đông đến, ra tay cực kỳ hào phóng, thấy ở đâu có sinh ý, thì hắn sẽ liên tiếp dùng tiền bao cả thanh lâu cùng phường ca múa.
Sao cơ? Thượng Vân Trạch nghe vậy thì rất hứng thú, Liên tiếp, là nói trong Vương Thành có bao nhiêu phường ca múa, đều bị hắn luân phiên bao hết?
Đúng vậy, thật sự đúng là kẻ có tiền. Hạ nhân nói, Chỗ của chúng ta là chỗ thứ năm rồi, nghe nói ba ngày sau là Hồng Tụ lâu, sau này còn bài không ít.
... Người này nghe qua thật kỳ quái. Mộc Thanh Sơn ngẩn người.
Cũng không phải là không đúng, mọi người đều đang bàn tán. Hạ nhân nói, Lúc đầu còn là tự mình mang khúc phổ đến, nói chỉ nghe ba thủ khúc này, các cô nương lúc trước đều chưa thấy qua, cho nên đều luyện tập suốt đêm.
Khúc phổ đâu? Thượng Vân Trạch hỏi.
Còn có một phần tự chép tay xuống, bảo chủ muốn xem không? Hạ nhân dọn bàn sạch sẽ.
Thượng Vân Trạch gật đầu: Lấy đến cho ta xem.
Được, đợi một chút. Hạ nhân chạy xuống lâu, một lát sau liền cầm một chồng giấy đi lên.
Thượng Vân Trạch lật lật, chỉ thấy quả thật chỉ là ba thủ khúc phổ, xướng từ vài nhi nữ tình trường mưa bụi Giang Nam, không thấy có chỗ nào là độc đáo, cũng không có tên bài.
Sao thế? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Không có gì, nhưng cũng cảm thấy không quá thích hợp. Thượng Vân Trạch đưa khúc phổ cho hắn, Trước lấy đi.
Mộc Thanh Sơn gật đầu, đem khúc phổ nhét vào trong ngực mình.
Dưới lầu như trước một đám người đang ca múa mừng cảnh thái bình, cẩm y nam tử kia tựa hồ có chút huân, cầm quạt lắc lư đầu, như là hoàn toàn say mê ở bên trong khúc nhạc.
Mộc Thanh Sơn hỏi: Muốn xuống xem thử không ?
Trước không cần, nghe tư thế lúc nãy, hắn còn muốn ở trong thành một thời gian. Thượng Vân Trạch nói, Huống hồ ngươi và ta chỉ là cảm thấy hành vi của hắn quái dị, nhưng cũng không có nhiều manh mối, tùy tiện đến hỏi thì không thích hợp.
Hay ! Kết thúc một khúc, nam tử cười to vỗ tay, để cho tùy tùng ném lên trên đài vài thất gấm vóc.
Trước đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Thượng Vân Trạch ôm Mộc Thanh Sơn vào trong lòng, Hiếm khi đến đây một chuyến, hảo hảo nghe hát đi.
Ừm. Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn đáp ứng, một bên vừa ăn điểm tâm một bên nghe xướng khúc, cảm thấy thật sự là... Rất buồn ngủ, thế là không cần một lát, liền đã ghé vào đầu vai Thượng Vân Trạch, hô hô thiếp đi.
Thượng Vân Trạch cười khẽ, kéo qua một bên thảm che lên trên người hắn, bàn tay tại trên lưng vỗ nhẹ, nhưng lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía dưới, ánh mắt cũng hơi híp lại.
Tuy nói chỉ là ba thủ khúc phổ, bất quá bởi vì bố trí thích đáng, cũng là không ít đa dạng, cuối cùng kết thúc một khúc, nam tử uống đến ngà ngà say, vô cùng vui sướng trở về khách phòng.
Thượng Vân Trạch cũng ôm Mộc Thanh Sơn, bước lên xe ngựa trở về chỗ ở.
Một đêm mưa gió rả rích.
Triệu Việt ôm ngang lấy Ôn Liễu Niên, thả người phóng lên tầng ba của một tòa tiểu lâu cách đó không xa.
Thủ vệ tuần tra Vương Thành tất nhiên không thể so với thành trấn bình thường, nơi này lại là nơi phồn hoa nhất, vì vậy chỉ trong một lát, toàn bộ Ngự Lâm quân cùng quan binh liền đuổi tới, sơ tán dân chúng đến khu vực an toàn.
Hoàng Thượng không có việc gì đi? Ôn Liễu Niên lo lắng vạn phần.
Bên cạnh nói ít cũng có hai mươi thị vệ, lại thêm nhiều quan binh như vậy, không có việc gì. Triệu Việt nói, Huống hồ thân thủ Hoàng Thượng tựa hồ cũng không tồi.
Khi hai người nói chuyện, đám người bịt mặt kia quả nhiên đã rơi xuống hạ phong, không lâu sau thì đã bị bắt.
Muốn qua đó nhìn thử không ? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Nhất thời hồi lâu sẽ không rõ tình trạng, vẫn là không cần lộ diện thì tốt hơn.
Sau khi quan binh mang thích khách rời đi, bên trong chợ đêm cũng liền an tĩnh lại, nếu không phải bên trong là một đống hỗn độn, chỉ sợ cũng không ai biết vừa nãy xảy ra đại loạn. Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt một đường trở về chỗ ở, trong đầu vẫn là không nhịn được suy nghĩ chuyện vừa nãy.
Thế gian này người mơ ước ngôi vị hoàng đế rất nhiều. Triệu Việt đưa cho hắn một chén trà nóng, Chẳng có gì lạ.
Ôn Liễu Niên cảm khái: Làm Hoàng Thượng cũng thật là mệt. Không chỉ mệt người, còn mệt óc.
Lại không liên quan đến ta và ngươi. Triệu Việt xoa bóp hắn mũi, Sao lại rầu rĩ không vui.
Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Người mơ ước ngôi vị hoàng đế càng nhiều, trong lòng Hoàng Thượng đề phòng càng nặng, cũng càng dễ dàng sai người giết hắn -- Từ xưa đến nay, không có vị đế vương nào sẽ dễ dàng tha thứ cho người uy hiếp đến ngôi vị của mình, kể từ đó, chỉ sợ bóng ma Đại Minh Vương cũng sẽ không dễ dàng bị xóa bỏ trong lòng Hoàng gia.
Ta gọi nước ấm đến, hảo hảo tắm rửa một chút sau đó thì nghỉ ngơi. Triệu Việt hôn lên trán hắn, Đừng suy nghĩ nữa.
Ôn Liễu Niên vươn tay xoa lên một bên mặt của hắn: Trước đừng xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng.
Triệu Việt gật đầu: Được.
Hẳn là cũng không có chuyện gì, bất quá vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Ôn Liễu Niên nói, Qua mấy ngày nữa sau khi ta tiến cung, xem Hoàng Thượng khẩu phong trước rồi nói tiếp.
Ta không muốn ngươi vì ta mà trở nên thận trọng chú ý như thế. Triệu Việt nắm đầu ngón tay của hắn.
Ta làm việc vốn dĩ rất cẩn thận. Ôn Liễu Niên cười cười, Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đi tắm.
Hạ nhân rất nhanh liền đưa dụng cụ tắm rửa tới, đã nói quả nhiên là khu Vương đô phồn hoa, không chỉ có thùng tắm dành cho hai người, bên cạnh còn chuẩn bị khay nhỏ, từ cánh hoa cho đến thuốc mỡ, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, trước khi lui ra còn không quên hạ giọng bổ sung, nếu là cần mấy thứ khác, đều có hết, chỉ cần nói một tiếng là được.
Đa tạ, không cần. Sắc mặt Triệu Việt cứng đờ đóng cửa lại.
Cái gì gọi là mấy thứ khác? Ôn Liễu Niên ngồi ở bên giường.
Triệu Việt nói: Đến đây tắm đi.
Ôn Liễu Niên trong lòng thầm nói, đứng lên giơ tay: Giúp ta.
Triệu Việt giúp hắn cởi y phục, ôm đặt vào trong thùng tắm.
Ôn Liễu Niên cầm cánh hoa, rải toàn bộ vào trong nước khuấy khuấy: Còn rất thơm.
Bả vai trắng nõn trơn nhẵn lộ ở bên ngoài mặt nước, cánh hoa đỏ thẫm mang theo hơi nước dính phía trên, rất có vài phần ý tứ câu người, Triệu Việt hai bước cởi y phục của mình ra, bước đến.
Ôn Liễu Niên xoa xoa khuôn mặt, tầm mắt quen thuộc dừng ở vật bên dưới.
Thật sự là rất biết nhìn chỗ nào mới là trọng điểm.
Triệu Việt bước vào thùng tắm, ôm người vào trong lòng: Tiểu lưu manh.
Nhìn lén cô nương nhà người ta mới gọi là lưu manh. Ôn Liễu Niên ở trong lòng hắn cọ cọ, Nhìn ngươi không tính, ta cũng có.
Triệu Việt bật cười, hôn mút lên xương quai xanh hắn một cái.
Ôn Liễu Niên tùy tay cầm lấy một bình sứ nhỏ, mở ra ngửi ngửi.
Uy ! Triệu Việt bị hoảng sợ, vội vàng thò tay che, Biết là cái gì không mà ngửi, lỡ là độc dược thì phải làm sao.
Đồ Thượng bảo chủ đưa tới, sao là độc dược được. Ôn Liễu Niên nói, Có mùi hơi ngọt.
Triệu Việt vươn tay tiếp nhận lấy bình sứ, chỉ thấy phía trên ghi hai chữ 'tiêu túy'.
Ôn Liễu Niên nói: Nga. Xuân dược a.
Triệu Việt đặt bình sứ trở về, nâng cằm hắn lên nhìn: Có cảm thấy chỗ nào không đúng hay không?
Không có. Ôn Liễu Niên lắc đầu.
Thật sao? Triệu Việt thử độ ấm hai má hắn.
Ôn Liễu Niên lại cẩn thận cảm nhận một chút: Thật sự là không có.
Vậy là được rồi. Triệu Việt tiếp tục giúp hắn lau người, Lần sau đừng tùy tiện cầm dược ngửi.
Ôn Liễu Niên ngồi ở trong thùng tắm, ở trong lòng hồi tưởng lại mùi 'tiêu túy' một chút.
Nghe tên hình như là rất tốt.
Sau khi giúp hắn chà lưng xong, Triệu Việt xoay người hắn lại đặt ngồi lên trên đùi mình, lại bắt đầu lau cánh tay
Ôn Liễu Niên trong lòng thoáng oán niệm, tắm nhanh như vậy làm gì, cũng không phải là nhà tắm giúp người ta kỳ lưng ở Đông Bắc, tắm xong một người còn có người kế tiếp đang xếp hàng chờ, làm con dâu nhà giàu nuôi từ nhỏ, không thể chậm một chút à, gần đây thắt lưng đều gầy, chẳng lẽ không nên sờ kiểm tra một chút sao?
Khăn mặt thô ráp lau qua trước ngực, rất nhanh liền đỏ ửng một mảnh, Ôn Liễu Niên cảm thấy trong lòng hơi nóng, mặt cũng hơi nóng.
Người luyện võ, dáng người tóm lại là rắn chắc, vài lọn tóc sau khi bị nước làm ướt nhẹp thì dán lên trên dáng người tinh tráng, làn da mỏng manh cơ bắp đường cong rất rõ ràng, nhìn xuống chút nữa, thì thấy trong nước một mảnh mông lung.
Ôn Liễu Niên thò tay, bình tĩnh sờ soạng.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên cùng hắn đối diện, tim đập nhanh đến tột đỉnh, hai má nóng bỏng, thân thể cũng có chút biến hóa khác thường.
Triệu Việt nhíu mày kéo hắn vào trong lòng, hẳn không phải là cái thứ 'tiêu túy' phát tác rồi đi?
Ôn Liễu Niên hơi nhắm mắt lại, nhào đến hôn hắn.
Bình thường tuy nói hai người đôi khi cũng sẽ thân mật, nhưng Ôn Liễu Niên xuất phát từ tính tự giác của một người đọc sách, vẫn là sẽ hơi mất tự nhiên một chút, nhưng lần này lại là bị trúng dược vật, cũng chỉ có thể theo ý nguyện trong đầu -- Cũng là không còn cách nào khác a !
Môi Triệu Việt bị hắn cắn đến phát đau, lại sợ ngồi lâu ở trong nước người sẽ bị cảm lạnh, thế là ôm ngang lấy hắn bước ra, vội vàng lau khô sau đó đè lên trên giường.
Ôn Liễu Niên nhu thuận vô cùng, toàn thân đều mềm nhũn, ngay cả độ ấm lòng bàn tay cũng là nóng bỏng, hai má đỏ ửng một mảnh, tận chức tận trách khiến 'tiêu túy' phát huy tác dụng một phen.
Bình thường Triệu Việt nhớ thương thân thể yếu đuối của hắn, cho dù lúc triền miên cũng không dám tận tình quá mức, sợ sẽ làm càn quá mức đem người mệt đến bị thương, nhưng thời khắc này thấy khóe mắt hắn tràn ngập vẻ xuân tình, lại quấn chặt lấy mình không chịu buông ra, tất nhiên cũng không cần tiếp tục khắc chế nữa, hai tay ôm chặt thắt lưng mềm mại kia, đoạt lấy giống như mưa to gió giật, đem tình trạng áp lực lúc trước đòi lại gấp bội.
Giường lay động phát ra tiếng 'kẽo kẹt kẽo kẹt', thỉnh thoảng pha trộn một vàì tiếng rên rỉ ái muội, Lục Truy mang theo hai bình rượu từ trên đầu tường nhảy xuống, sau đó liền bị giật mình lùi hai ba bước.
Vì sao bắt đầu sớm như vậy? Rõ ràng vừa mới ăn cơm xong không được bao lâu mà !
Ngoan. Thanh âm Triệu Việt khàn khàn, cơ hồ muốn nuốt cả người hắn vào trong bụng.
Lục Truy ở bên ngoài giật giật khóe miệng, liền xoay người nhảy ra bên ngoài -- Thu liễm một chút được không, bộ sợ người khác không biết ngươi nghẹn hai mươi mấy năm sao?
Hồng giáp lang từ trong ngực hắn bò ra, ngồi xổm trên cánh tay lắc lắc xúc tu.
Thả ta về đi.
Lục Truy nhét nó vào trong hộp gỗ, mang theo cùng nhau trở về chỗ ở của mình.
Trách không được đưa cho mình giữ, dựa theo tình trạng trong phòng nháo ra trận trận như vậy, dự tính cũng không có thời gian giúp nó chuẩn bị trùng tử cùng thịt vụn.
Bên này hai người xuân tình vô hạn tất nhiên là ân ái, trên đường cái bên kia, Mộc Thanh Sơn lại đang ngồi xổm ven đường nhìn cục đá, rõ ràng đang tức giận.
Ta cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi. Thượng Vân Trạch trong lòng kêu khổ không ngừng, Đến đây, nghe lời nhìn ta một cái.
Không nhìn ! Mộc Thanh Sơn thở phì phì, cư nhiên dám mở thanh lâu ! Mở thanh lâu ! Mở thanh lâu !
Đã nói, đó là phường ca múa, không phải là thanh lâu. Thượng Vân Trạch nói, Là nơi uống trà nghe hát.
Vậy tại sao lại không nói cho ta biết? Mộc Thanh Sơn trừng hắn.
Thượng Vân Trạch thở phào, tốt xấu gì vẫn nguyện ý nhìn chính mình một cái a.
Lúc đầu hai người một đường đi bái phỏng hảo hữu, vừa mới bắt đầu hết thảy đều rất tốt, về sau rượu qua ba tuần đồ ăn qua ngũ vị, mọi người liền bắt đầu đàm luận chuyện hiệu buôn, lại có người lắm miệng hỏi: Thượng bảo chủ, có nghĩ tới muốn mở rộng Phiêu Hương viện không?
Đúng vậy, gần đây có một đám vũ nương mới ở Tây Vực đến đây, thắt lưng nhỏ nhắn, chậc chậc, nếu Thượng bảo chủ mà mua các nàng, lo gì mà không đếm tiền được. Lại có người phụ họa.
Thượng Vân Trạch giật thót, theo bản năng đưa mắt nhìn Mộc Thanh Sơn.
Lúc trước chỉ nói Đằng Vân bảo ở Vương Thành có hai nơi sản nghiệp, kỳ thật ngoại trừ mộc tài đi cùng phường gấm vóc, thì còn có nơi thứ ba, đó là Phiêu Hương viện này, vốn dĩ nhìn là thanh lâu, vài năm trước bị Thượng Vân Trạch nhìn trúng nên thu mua, lại không đuổi mấy cô nương bên trong, mà là đổi thành một phường ca múa. Nghĩ tiểu Mộc nhà mình là mọt sách lại chưa rời khỏi thành Thương Mang, sợ là phân không rõ sự khác biệt trong đó, vì có thể bớt đi chút chuyện, nên cũng gạt không nói, lại không dự đoán được thế nhưng khi ở tiệc rượu bị người không cảm thấy được nói toạc ra hết.
Mộc Thanh Sơn múc một con tôm bóc vỏ, tự mình trộn cơm ăn.
Thượng Vân Trạch trong lòng kinh nghi chưa định, đây là không nghe rõ? Sao nửa điểm phản ứng cũng không có.
Đương nhiên, sự thật rất nhanh được chứng minh, lỗ tai mọt sách vẫn là dùng rất tốt, vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh cơm nước xong, lại bồi mọi người hàn huyên một trận, sau đó cùng Thượng Vân Trạch song song cáo từ, thì bắt đầu ngồi xổm ven đường tức giận, nửa ngày cũng dỗ không được.
Đây không phải là ta sợ ngươi nghĩ nhiều sao. Thượng Vân Trạch kéo hắn đứng lên, Huống hồ ta cũng không có yêu thích ai trong đó, ngươi đừng tức giận nữa.
Thật sự không phải là thanh lâu? Mộc Thanh Sơn hỏi hắn.
Đương nhiên không phải, sao ta có thể làm hoạt động bức lương vi xướng như thế. Thượng Vân Trạch cũng không biết chính mình nên tức hay là nên cười.
Ngược lại cũng đúng. Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, hừ.
Không thì mang ngươi đến xem thử? Thượng Vân Trạch hỏi.
Mộc Thanh Sơn mở to hai mắt: Mang ta đi?
Cùng một chỗ uống chén trà. Thượng Vân Trạch nói, Nếu là nơi không sạch sẽ, ta cũng sẽ không để cho ngươi đến.
...
Cũng được, Mộc Thanh Sơn gật đầu.
Coi như là đi trải nghiệm.
Thượng Vân Trạch nắm tay hắn, Thật sự là bình dấm chua.
Mộc Thanh Sơn dùng sức rụt tay về.
Ta đang nói bản thân ta. Thượng Vân Trạch biết sai sửa lại cho đúng.
Mộc Thanh Sơn cười ra tiếng.
Tiểu ngốc tử. Đáy mắt Thượng Vân Trạch cũng mang theo ý cười, ôm hai má hắn, thừa dịp không ai chú ý để sát vào hôn một cái, lại lần nữa nắm tay hắn.
Phiêu hương viện kỳ thật coi như là danh phù, nói là phường ca múa, còn không bằng nói là phòng hương liệu, còn chưa đến gần liền có thể ngửi được một mùi hương nồng nặc xông lên mũi, Thượng Vân Trạch nói: Là hương liệu đến từ phía Nam.
Vương công tử lần sau lại đến a. Nữ tử mặc sa y xanh biếc tựa vào cửa, vẫy tay làm dáng nhiệt tình tiếp đón.
Mộc Thanh Sơn: ...
Đây quả thật không phải thanh lâu? Rõ ràng là giống hệt như trong sách viết !
Khụ. Thượng Vân Trạch nói, Tiếp đón khách mà thôi.
Mộc Thanh Sơn bước nhanh vào bên trong.
Từ từ. Thượng Vân Trạch vội vàng đuổi theo kéo hắn lại.
Làm sao vậy? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Đi vào cửa chính làm gì, có thể đi cửa sau. Thượng Vân Trạch mang hắn rẽ qua góc đường, đến một chỗ tiểu viện.
Phía trước là hàng trúc xanh tươi, sau viện lại là một mảnh yên tĩnh, Mộc Thanh Sơn hỏi: Chúng ta phải đứng ở trong này sao?
Sao lại không có ai vậy. Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày.
Bảo chủ? Khi hai người nói chuyện, thì đã có một nam tử trung niên vội vã chạy tới, kinh hỉ nói, Quả nhiên là ngươi.
Tôn thúc. Thượng Vân Trạch hỏi, Sao hậu viện lại không có ai thế?
Vốn dĩ là an bài gia đinh xong rồi, nhưng đêm nay sinh ý thật sự rất tốt nhân thủ không đủ, cho nên liền phái đến đằng trước hỗ trợ nấu nước pha trà. Tôn thúc nói, Còn mong bảo chủ thứ lỗi.
Gần đây sinh ý đều tốt như vậy? Thượng Vân Trạch nói, Trên sổ sách có gặp cái gì dị thường không.
Không phải gần đây, chỉ là hai ngày này thôi. Tôn thúc nói, Có vị khách đến đây, đem phiêu hương viện này bao hai ngày.
Còn nhã gian không? Thượng Vân Trạch hỏi.
Đối với người khác tất nhiên không có, nhưng đối với bảo chủ lại là vấn đề khác. Tôn thúc cười ha hả nói, Vẫn là chỗ cũ, được không.
Thượng Vân Trạch gật đầu, kéo Mộc Thanh Sơn lên lầu.
Bao toàn bộ à, nghe hát một ngày một đêm sao? Mộc Thanh Sơn có chút buồn bực.
Sao lại không thể nghe một ngày một đêm. Thượng Vân Trạch cười ra tiếng, Chẳng qua chỉ là muốn thanh tịnh mà thôi.
Bên trong nhã gian bày trái cây hạt dưa cùng nước trà, lưu trữ cho chủ nhân nhà mình, tất nhiên là vị trí tốt nhất, nhìn xuống vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, đối diện là cầm nương đánh đàn, chất giọng mềm mại nhẹ nhàng, nếu là ngồi lâu một chỗ, chỉ sợ xương cốt cũng sẽ mềm nhũn.
Mộc Thanh Sơn nói: Về sau không được phép đến một mình !
Bảo đảm. Thượng Vân Trạch thức thời nhấc tay.
Mộc Thanh Sơn nhéo hai má hắn.
Thượng Vân Trạch vẻ mặt đau khổ, miệng mơ hồ không rõ nói: Cũng nói không đến rồi còn nhéo sao?
Mộc Thanh Sơn căm giận buông tay, tự mình cầm điểm tâm ăn.
Ca cơ trời sinh có cổ họng rất tốt, như khóc như kể lể, phảng phất có thể mang người về lại tháng ba Giang Nam, một khúc kết thúc, phía dưới có người vỗ tay 'bốp bốp', Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nhìn xuống, chỉ thấy là một nam tử trung niên mặc ngoại bào gấm vóc, đích thật lớn lên là kẻ có tiền.
Ngươi biết hắn không? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Không biết. Thượng Vân Trạch rót cho hắn thêm một chén trà nóng, vừa vặn có hạ nhân tiến vào, liền thuận tiện hỏi một câu: Có biết người đặt bao hết là ai không?
Hồi bảo chủ, tiểu nhân cũng không rõ lắm. Hạ nhân nói, Chỉ biết hình như là phú hộ từ phía Đông đến, ra tay cực kỳ hào phóng, thấy ở đâu có sinh ý, thì hắn sẽ liên tiếp dùng tiền bao cả thanh lâu cùng phường ca múa.
Sao cơ? Thượng Vân Trạch nghe vậy thì rất hứng thú, Liên tiếp, là nói trong Vương Thành có bao nhiêu phường ca múa, đều bị hắn luân phiên bao hết?
Đúng vậy, thật sự đúng là kẻ có tiền. Hạ nhân nói, Chỗ của chúng ta là chỗ thứ năm rồi, nghe nói ba ngày sau là Hồng Tụ lâu, sau này còn bài không ít.
... Người này nghe qua thật kỳ quái. Mộc Thanh Sơn ngẩn người.
Cũng không phải là không đúng, mọi người đều đang bàn tán. Hạ nhân nói, Lúc đầu còn là tự mình mang khúc phổ đến, nói chỉ nghe ba thủ khúc này, các cô nương lúc trước đều chưa thấy qua, cho nên đều luyện tập suốt đêm.
Khúc phổ đâu? Thượng Vân Trạch hỏi.
Còn có một phần tự chép tay xuống, bảo chủ muốn xem không? Hạ nhân dọn bàn sạch sẽ.
Thượng Vân Trạch gật đầu: Lấy đến cho ta xem.
Được, đợi một chút. Hạ nhân chạy xuống lâu, một lát sau liền cầm một chồng giấy đi lên.
Thượng Vân Trạch lật lật, chỉ thấy quả thật chỉ là ba thủ khúc phổ, xướng từ vài nhi nữ tình trường mưa bụi Giang Nam, không thấy có chỗ nào là độc đáo, cũng không có tên bài.
Sao thế? Mộc Thanh Sơn hỏi.
Không có gì, nhưng cũng cảm thấy không quá thích hợp. Thượng Vân Trạch đưa khúc phổ cho hắn, Trước lấy đi.
Mộc Thanh Sơn gật đầu, đem khúc phổ nhét vào trong ngực mình.
Dưới lầu như trước một đám người đang ca múa mừng cảnh thái bình, cẩm y nam tử kia tựa hồ có chút huân, cầm quạt lắc lư đầu, như là hoàn toàn say mê ở bên trong khúc nhạc.
Mộc Thanh Sơn hỏi: Muốn xuống xem thử không ?
Trước không cần, nghe tư thế lúc nãy, hắn còn muốn ở trong thành một thời gian. Thượng Vân Trạch nói, Huống hồ ngươi và ta chỉ là cảm thấy hành vi của hắn quái dị, nhưng cũng không có nhiều manh mối, tùy tiện đến hỏi thì không thích hợp.
Hay ! Kết thúc một khúc, nam tử cười to vỗ tay, để cho tùy tùng ném lên trên đài vài thất gấm vóc.
Trước đừng suy nghĩ chuyện này nữa. Thượng Vân Trạch ôm Mộc Thanh Sơn vào trong lòng, Hiếm khi đến đây một chuyến, hảo hảo nghe hát đi.
Ừm. Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn đáp ứng, một bên vừa ăn điểm tâm một bên nghe xướng khúc, cảm thấy thật sự là... Rất buồn ngủ, thế là không cần một lát, liền đã ghé vào đầu vai Thượng Vân Trạch, hô hô thiếp đi.
Thượng Vân Trạch cười khẽ, kéo qua một bên thảm che lên trên người hắn, bàn tay tại trên lưng vỗ nhẹ, nhưng lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía dưới, ánh mắt cũng hơi híp lại.
Tuy nói chỉ là ba thủ khúc phổ, bất quá bởi vì bố trí thích đáng, cũng là không ít đa dạng, cuối cùng kết thúc một khúc, nam tử uống đến ngà ngà say, vô cùng vui sướng trở về khách phòng.
Thượng Vân Trạch cũng ôm Mộc Thanh Sơn, bước lên xe ngựa trở về chỗ ở.
Một đêm mưa gió rả rích.
/195
|