Còn không tính toán nói? Thượng Vân Trạch hỏi.
Phương Thúy vẫn như trước gắt gao ngậm chặt miệng.
Ta biết người Hổ Đầu bang bước ra không sợ chết. Thượng Vân Trạch cười cười, Bất quá có thể làm cho cô nương sống không bằng chết, thì không chỉ có một mình bang chủ của cô nương.
Phương Thúy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô nương hẳn là không ngốc, bằng không cũng sẽ không được phái đến phủ nha. Thượng Vân Trạch nói, Tục ngữ nói rất hay, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hiện tại rơi vào trong tay quan phủ, nếu cô nương vẫn không chịu nhận tội, thì chỉ có thể sống không bằng chết, hơn nữa đại khái cũng sẽ không có ai đến cứu cô nương. Bất quá nếu đồng ý ngoan ngoãn phối hợp giống đồng lõa kia của cô nương, nói không chừng cổ độc trên người còn có thể giải, cầu được một con đường sống.
Hắn đã khai hết rồi sao? Phương Thúy cảnh giác hỏi.
Ban nãy còn nói cô nương không ngốc. Thượng Vân Trạch cười lắc đầu, Nếu đã đặc biệt thẩm vấn cô nương, tất nhiên là bởi vì muốn đối chiếu lời khai với người khác, sao có thể nói cho cô nương biết được.
Phương Thúy nghẹn lời.
Hiện tại dĩ nhiên mấy vạn đại quân triều đình đã đánh vào núi Thương Mang, sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào hang ổ Hổ Đầu bang, hiện tại đại nhân nguyện ý thẩm cô nương, là bởi vì cô nương còn có giá trị. Thượng Vân Trạch ái muội nói khẽ bên tai nàng, Nếu là đợi đến khi bị Hướng thống lĩnh chiếm đi công đầu, vậy ngay cả giá trị duy nhất này của cô nương cũng sẽ mất đi. Đến lúc đó, dự tính chỉ còn lại một con đường sống không bằng chết, tương lai cấp trên nhìn thấy thi thể cô nương hoàn toàn thay đổi, cũng sẽ niệm tình đại nhân không có công lao cũng có khổ lao, hiểu không?
Phương Thúy không tự giác run rẫy một chút.
Bởi vì thanh âm nói chuyện của Thượng Vân Trạch rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cơ hồ chỉ có một mình Phương Thúy mới có thể nghe được, Mộc Thanh Sơn ngồi bên cạnh Ôn Liễu Niên, ánh mắt thoáng oán niệm.
Vì sao loại chuyện này đại nhân lại cố tình muốn Thượng bảo chủ làm, Triệu đại đương gia rõ ràng cũng không tệ a!
Cô nương chắc hẳn cũng là người rõ ràng nhất. Thượng Vân Trạch đứng lên, Còn có một việc, bây giờ chiến sự đang căng thẳng, cho nên cô nương không có bất cứ thời gian để suy xét, bây giờ chỉ có thể lập tức trả lời đại nhân, hợp tác hay là không hợp tác.
Ôn Liễu Niên đưa tay chống quai hàm, rất hứng thú nhìn nàng.
Khi trà trộn vào trong thành Thương Mang, Phương Thúy cũng từng nghe qua một chút lời đồn về Ôn Liễu Niên, mọi người đều nói hắn là thanh thiên minh kính, thẩm án cương trực cả người tỏa ra một luồng chính khí, lại không nghĩ tới, thế nhưng cũng là người một lòng muốn leo lên trên. Bất quá cũng đúng, người làm quan, có ai mà không muốn trở nên nổi bật, lập nên chiến tích từ cái nơi đất đai cằn cỗi khỉ ho cò gáy này để được thăng quan tiến chức.
Bản quan cũng không có nhiều kiên nhẫn. Ôn Liễu Niên gõ gõ bàn, Nếu là còn chưa suy xét xong, vậy thì đi dạo phố trước đi, dù sao cũng coi như bắt được yêu nữ Hổ Đầu bang, cũng nên để cho dân chúng chiêm ngưỡng một chút.
Nha dịch đáp ứng một tiếng, như lang như hổ nhào lên, không đợi áp giải nàng ra đại đường, Phương Thúy đã cắn răng nói: Ta nói!
Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, quay đầu đưa mắt nhìn Triệu đại đương gia, vẻ mặt có chút đắc ý.
Ám vệ ở một bên chậc chậc, loại thời điểm này còn không quên biểu đạt ân ái, chưa thành thân mà đã như vậy rồi, nếu đợi đến tương lai thành thân, chẳng phải là muốn ôm đại nhân thẩm án sao.
Chúng ta một chút cũng không muốn nhìn.
Ôn Liễu Niên để cho nha dịch tạm thời lui ra, chỉ chừa người của mình lại tiếp tục nghe thẩm -- Chung quy liên lụy đến thân thế Triệu Việt, tất nhiên vẫn là càng ít người biết thì càng tốt.
Ta chưa bao giờ thấy qua mặt mũi thật sự của giáo chủ. Phương Thúy nói, Cũng hoàn toàn không biết gì về thân phận hay lai lịch của hắn, chỉ biết hắn họ Lý.
Vậy vài lò luyện đan rốt cục là dùng để làm gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Phương Thúy đáp: Luyện đan.
Người còn lại : . . .
Nói cũng như không.
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói: Vậy đan dược dùng để làm gì?
Hẳn là dùng để luyện thành thần công. Phương Thúy nói, Lúc trước bang chủ cơ hồ vẫn luôn ra sau núi bế quan, nhưng kể từ ngày lò luyện đan bị nổ tung, rồi sau đó cổ trùng dùng để luyện đan vô duyên vô cớ chết hơn một nửa, bang chủ tựa hồ cũng không đến sau núi nữa.
Triệu Việt nói: Quả thật là tà môn ma đạo.
Phương Thúy nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Nói. Ôn Liễu Niên hỏi, Mục đích cuối cùng trà trộn vào trong phủ nha là gì?
Phương Thúy nói: Hạ cổ Triệu công tử.
Hạ được chưa? Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Vẫn chưa. Phương Thúy cúi đầu nói, Cổ trùng tựa hồ rất sợ hắn.
Hồng giáp lang ghé vào trên án kỷ, lười biếng lắc lư xúc tu, gần đây mỗi ngày đều được ăn no.
Cuộc đời của trùng rất mãn nguyện.
Ôn Liễu Niên lấy ngón tay cọ cọ Hồng giáp lang, lại nói: Vì sao chỉ hạ cổ một mình Triệu đại đương gia?
Ám vệ ở bên cạnh rất muốn sửa lại cho đúng, sao còn gọi là Triệu đại đương gia, chẳng lẽ không phải nên gọi là vị hôn phu của bản quan sao !
Phương Thúy nói: Nguyên do cụ thể bang chủ cũng không nói rõ, chỉ là lúc trước có một lần ta vô tình nghe được, tựa hồ là muốn chiếm dụng thân phận Triệu công tử, dùng để làm chuyện lớn.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây ngưng một chút, chiếm dụng thân phận làm chuyện lớn?
Thân phận gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không biết. Phương Thúy lắc đầu, Chỉ nghe được nhiêu đó.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, dự cảm lúc trước tựa hồ đang dần dần ứng nghiệm từng bước một, vấn đề cũng đang phát triển theo hướng càng ngày càng khó giải quyết.
Ước chừng hai canh giờ sau, Ôn Liễu Niên ngồi trong thư phòng, còn đang lật xem khẩu cung vừa rồi.
Triệu Việt mang theo một hộp đồ ăn tiến vào: Ăn chút gì trước đi.
Ừm. Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi: Thơm quá.
Thiên Hương lâu hầm giò heo, còn có cơm xào xả ớt ngươi thích ăn nhất. Triệu Việt giúp hắn dọn dẹp đồ vật trên bàn, Trước đừng suy nghĩ vụ án nữa.
Đến Thiên Hương lâu, hẳn là sẽ đi ngang qua khách điếm Phúc Nhuận. Ôn Liễu Niên nói, Có nhìn thấy nghĩa phụ không?
Không có. Triệu Việt nói, Nếu ngươi lo lắng, không bằng ăn cơm xong thì đi qua đó xem thử?
Cũng được. Ôn Liễu Niên gật đầu, coi như ra ngoài hít thở không khí, thẩm án liên tục thật sự là hơi choáng.
Buổi sáng sau khi thẩm vấn Hoàng Anh cũng tức là Phương Thúy xong, Ôn Liễu Niên lại nghĩ ra biện pháp lừa gạt luôn tên đồng lõa này, thuận lợi lấy được một đống lời khai. Nam tử vốn dĩ là vào trong thành tiếp ứng Hoàng Anh, dựa vào một cái địa đạo còn lưu lại chiến trường lúc trước trà trộn vào thành, lại không dự đoán được còn chưa kịp vào phủ nha, thì đã bị quan phủ phát hiện bắt được. Căn cứ theo lời thú nhận của hai người, bang chủ Hổ Đầu bang công phu tựa hồ không quá cao, khống chế cấp dưới còn phải dùng đến cổ độc, mà Trương Sinh Thụy lại là phụ tá đắc lực của hắn, hơn nữa hình như giữa hai người bọn họ còn có một tầng quan hệ thân mật không muốn để người khác biết.
Triệu Việt nói: Muốn đút cơm vào trong lỗ mũi đi.
Sao? Ôn Liễu Niên hồi thần.
Triệu Việt lắc đầu, tiếp nhận muỗng trong tay hắn đút qua một ngụm cơm: Đang nghĩ chuyện của ta?
Cũng không có a. Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, ngoan ngoãn há miệng ăn.
Triệu Việt cũng không nói nữa, thẳng đến khi bồi hắn ăn xong một bữa cơm, mới thò tay qua lau miệng nói: Ngươi hoài nghi Đại Minh Vương mới là cha ruột của ta, đúng không?
Ôn Liễu Niên lập tức lắc đầu: Không có không có.
Triệu Việt buồn cười nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên chột dạ lui về phía sau.
Triệu Việt đơn giản ôm người vào trong lòng: Không chỉ có một mình ngươi nghĩ như vậy. Chỉ sợ lúc đó mọi người ở đây cũng đã có thể đã mơ hồ cảm giác được -- Lời Mục Vạn Lôi nói trước khi rơi xuống vách núi, trong thâm sơn có đồ đằng Đại Minh Vương, còn có cái gọi là 'Thân phận thật sự' của mình, mỗi một manh mối cộng lại, đây thật sự là loại có khả năng nhất. Bằng không, nếu là không có giá trị, Hổ Đầu bang cũng không đến mức muốn giả mạo chiếm đoạt.
Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, mi tâm không tự chủ được liền nhíu lại.
Đây thật sự là suy đoán có khả năng nhất, nhưng cũng không phải là suy đoán mà hắn nghĩ tới.
Bất luận năm đó Vân Đoạn Hồn là chính hay là tà, kỳ thật cũng không có ý nghĩa quá lớn, bây giờ quan trọng nhất là triều đình đem hắn nhìn thành phản tặc, nếu quả thật có quan hệ với nhau, chỉ sợ sẽ có đau đầu.
Triệu Việt nói: Chỉ là suy đoán mà thôi.
Ôn Liễu Niên nắm chặt tay hắn, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu: Ta có ý này.
Ý gì? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên nói: Mật thám Hổ Đầu bang.
Nếu nhất thời nửa khắc còn không thể biết được chân tướng, vậy thì chỉ có thể đoạt trước Hướng Liệt, âm thầm khống chế bang chủ Hổ Đầu bang, để tránh tiết lộ ra càng nhiều bí mật -- Bằng không dựa theo luật pháp Đại Sở, một khi quan hệ dính líu đến mưu nghịch, thì không cần thông qua quan phủ địa phương, Hướng Liệt có thể trực tiếp áp giải từ núi Thương Mang đến Vương Thành.
Đến lúc đó, chỉ sợ hết thảy cũng không còn kịp.
Muốn đối nghịch triều đình? Triệu Việt nhíu mày.
Đã nói là ngươi ngốc. Ôn Liễu Niên nhìn hắn, Hiện tại triều đình đang ở chỗ sáng tấn công núi, chúng ta ở chỗ tối âm thầm giúp đỡ, sao có thể nói là đối nghịch?
Triệu Việt: . . .
Nếu là không có ai nói, thì việc này có thể thần không biết quỷ không hay. Ôn Liễu Niên đứng lên, Càng nhanh càng tốt, ta đi gọi mọi người tới thương nghị.
Ta --
Ta sẽ không để cho ngươi đi một mình. Ôn Liễu Niên dự tính hắn, Huống hồ đánh nhau tất nhiên là phải một đám đánh một người, chúng ta cũng không phải không tìm thấy sự giúp đỡ, có tiện nghi sao lại không chiếm, bộ ngốc sao?
Triệu Việt còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Liễu Niên đã chạy ra ngoài.. . .
Gấp cái gì. Chu Đỉnh Thiên vừa mới vào cửa thì bị hắn đụng trúng ngực, vươn tay gõ đầu hắn, Phía trước có người phát đường bính sao?
Nghĩa phụ. Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, Mộ Bạch.
Nhìn trên mặt cũng không có bị thương, hẳn là không bị cuồng tấu(*), vậy thì hoàn hảo...hoàn hảo.
(*) cuồng tấu: đánh điên cuồng, mạnh bạo, đánh không ngừng.
Chu lão tiền bối. Triệu Việt cũng vừa bước ra.
Vừa rồi còn đang nói, muốn đến khách điếm Phúc Nhuận tìm nghĩa phụ. Ôn Liễu Niên dè dặt nói, Không có chuyện gì chứ?
Chu Đỉnh Thiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử.
Chu Mộ Bạch thức thời nói, Nếu phụ thân còn tức giận, vậy đêm nay con sẽ tiếp tục quỳ.
Giữ lại trở về quỳ trước mặt nương ngươi! Chu Đỉnh Thiên giận.
Vâng. Chu Mộ Bạch cúi đầu.
Được rồi được rồi, tóm lại trở về là được. Ôn Liễu Niên ấn Chu Đỉnh Thiên lên ghế, Con rót trà cho nghĩa phụ.
Con cũng là không để cho người khác bớt lo! Chu Đỉnh Thiên hiển nhiên không bị hắn lừa gạt, đưa mắt nhìn Triệu Việt nói, Ngồi xuống, ta có chuyện muốn hỏi.
Ôn Liễu Niên trong lòng âm thầm kêu khổ.
Chu Mộ Bạch ngược lại là rất thức thời, xoay người rời khỏi tiền thính, ngồi ở trong viện uống trà.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên cũng bị đuổi ra ngoài, vì thế vẻ mặt tràn ngập mất hứng, ngồi ở trong sân nhìn kiến chuyển nhà.
Chu Mộ Bạch bật cười: Cũng đã làm Tri Phủ rồi, sao tính cách vẫn cứ như tiểu hài tử vậy.
Ai cần ngươi lo. Ôn Liễu Niên ngồi ở đối diện hắn, cả giận nói, Tối hôm qua sao không dỗ nghĩa phụ cao hứng một chút? Hiện tại thì tốt rồi, giống như là ăn phải thuốc nổ, phải làm sao trò chuyện đây.
Ngươi cũng biết tính cách của hắn. Chu Mộ Bạch nói, Quỳ suốt một đêm, nếu không phải nói muốn đến gặp ngươi, chỉ sợ còn phải tiếp tục quỳ.
Ai kêu ngươi không từ mà biệt. Ôn Liễu Niên thản nhiên uống trà.
Chu Mộ Bạch nói: Ta --
Ngươi vẫn là đừng nói nữa. Ôn Liễu Niên nhìn hắn một cái, Đi cũng đi rồi, cần gì phải giải thích. Lui một vạn bước mà nói, cho dù thật sự là có lý do bất đắc dĩ, bây giờ nói thì có tác dụng gì?
Chu Mộ Bạch giật mình, sau đó cười lắc đầu, Cũng đúng.
Ôn Liễu Niên buông chén trà, dự tính đi rình coi hai người trong phòng một chút, kết quả còn chưa đứng lên, liền nghe bên trong truyền đến một tiếng nổ, nhất thời bị giật nảy mình.
Ngay sau đó, chỉ thấy Chu Đỉnh Thiên cùng Triệu Việt hoà mình, xoát xoát vài bước lướt qua nóc nhà, một đường phóng thẳng tới sau viện.
Ôn Liễu Niên nghẹn lời nhìn trân trân, cư nhiên nói đánh là đánh.
Chu Mộ Bạch mang theo hắn một đường đuổi theo qua đó.
Phía sau phủ nha có một khoảng sân trống, bình thường thường xuyên có người ở nơi này luyện công, bởi vậy đao thương côn bổng rất đầy đủ. Chu Đỉnh Thiên phản thủ rút ra một cây thương bằng gỗ, ném một cây đao lớn lên không trung cho Triệu Việt.
Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, cư nhiên còn động đao động thương!
Chu Mộ Bạch an ủi: Chỉ là luận võ mà thôi, không cần quá lo lắng.
Sau vài trăm chiêu, Triệu Việt dần dần đuối sức, mắt thấy đã muốn yếu thế, Chu Đỉnh Thiên lại thu chiêu nhảy xuống trên đất.
Ôn Liễu Niên vội vàng chạy tới.
Triệu Việt đem đao sáp trở về, ôm quyền nói: Đa tạ tiền bối đã nhường.
Sư phụ của ngươi là ai? Chu Đỉnh Thiên hỏi, vẻ mặt nhìn qua có chút khác thường.
Chu Mộ Bạch trong lòng cũng đầy kinh ngạc, vừa rồi nhìn thấy một chiêu của Triệu Việt, tựa hồ cũng có chút tương tự võ công ở Khổng Tước sơn trang, như là xuất từ một thầy.
Bởi vì lúc trước đã sớm xem qua nội công tâm pháp Chu Đỉnh Thiên sở luyện, Triệu Việt ngược lại là một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là thành thật nói, Gia sư tên là Lục Minh Phương, nghe nói cũng là người Giang Nam, vẫn ở tại Ân nhai Miêu Cương, không môn không phái, chỉ thu mười mấy đồ đệ.
Lục Minh Phương. Chu Đỉnh Thiên nắm tay hắn, vội vàng nói, Hắn đang ở Ân nhai Miêu Cương?
Triệu Việt lắc đầu: Bảy năm trước thì đã cưỡi hạc về phía Tây.
Chu Đỉnh Thiên nghe vậy giật mình, một lúc lâu sau, mới sâu xa thở dài.
Tiền bối quen biết gia sư? Triệu Việt thử.
Chu Đỉnh Thiên gật đầu: Hắn không phải gọi là Lục Minh Phương, tên thật Phương Lục Minh, là sư đệ của ta.
Ôn Liễu Niên: . . .
Cư nhiên còn có chuyện này?
Năm đó thiên tính sư đệ không tốt, gia phụ dưới cơn giận dữ, liền trục xuất hắn khỏi sư môn, đợi đến khi hối hận muốn tìm người trở về, nhưng vẫn không có tin tức. Chu Đỉnh Thiên thở dài, Thẳng đến ngày lâm chung, gia phụ còn đang nghĩ muốn gặp hắn một lần.
Không khí có chút trầm trọng, trong khoảng thời gian ngắn ba người còn lại, cũng không biết nên nói cái gì.
Mấy năm nay hắn sống có tốt không? Chu Đỉnh Thiên hỏi.
Tốt lắm. Triệu Việt gật đầu, Tính cách của sư phụ cực kỳ tiêu sái, đối xử với đệ tử cũng rất tốt.
Ôn Liễu Niên ở trong lòng nói tiếp nửa câu sau, năm mới còn có thể mang mọi người xuống núi đánh nhau.
Chu Đỉnh Thiên gật đầu, Vậy là tốt rồi.
Triệu Việt nói: Sư phụ rất ít nhắc đến chuyện lúc trước của hắn, bất quá lúc lâm chung, từng nói qua phải đem bia mộ của hắn hướng về phía Giang Nam Đại Sở.
Chu Đỉnh Thiên vỗ vai hắn, cổ họng nghẹn ngào, trong lòng cũng không biết là tâm tình gì.
Chu Mộ Bạch hỏi: Có cần đem di cốt của sư thúc trở về Khổng Tước sơn trang hay không?
Không cần. Chu Đỉnh Thiên nói, Hắn tiêu sái một đời, hẳn là cũng sẽ không muốn trở về.
Ngày khác tìm cơ hội cùng dư đồng môn(*) này một đường, tiến đến trước mộ hắn ở Tây Nam uống chén rượu nhạt, coi như là đoàn tụ một lần.
(*)dư đồng môn: những người còn thừa lại trong môn phái.
Phương Thúy vẫn như trước gắt gao ngậm chặt miệng.
Ta biết người Hổ Đầu bang bước ra không sợ chết. Thượng Vân Trạch cười cười, Bất quá có thể làm cho cô nương sống không bằng chết, thì không chỉ có một mình bang chủ của cô nương.
Phương Thúy đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Cô nương hẳn là không ngốc, bằng không cũng sẽ không được phái đến phủ nha. Thượng Vân Trạch nói, Tục ngữ nói rất hay, biết thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hiện tại rơi vào trong tay quan phủ, nếu cô nương vẫn không chịu nhận tội, thì chỉ có thể sống không bằng chết, hơn nữa đại khái cũng sẽ không có ai đến cứu cô nương. Bất quá nếu đồng ý ngoan ngoãn phối hợp giống đồng lõa kia của cô nương, nói không chừng cổ độc trên người còn có thể giải, cầu được một con đường sống.
Hắn đã khai hết rồi sao? Phương Thúy cảnh giác hỏi.
Ban nãy còn nói cô nương không ngốc. Thượng Vân Trạch cười lắc đầu, Nếu đã đặc biệt thẩm vấn cô nương, tất nhiên là bởi vì muốn đối chiếu lời khai với người khác, sao có thể nói cho cô nương biết được.
Phương Thúy nghẹn lời.
Hiện tại dĩ nhiên mấy vạn đại quân triều đình đã đánh vào núi Thương Mang, sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào hang ổ Hổ Đầu bang, hiện tại đại nhân nguyện ý thẩm cô nương, là bởi vì cô nương còn có giá trị. Thượng Vân Trạch ái muội nói khẽ bên tai nàng, Nếu là đợi đến khi bị Hướng thống lĩnh chiếm đi công đầu, vậy ngay cả giá trị duy nhất này của cô nương cũng sẽ mất đi. Đến lúc đó, dự tính chỉ còn lại một con đường sống không bằng chết, tương lai cấp trên nhìn thấy thi thể cô nương hoàn toàn thay đổi, cũng sẽ niệm tình đại nhân không có công lao cũng có khổ lao, hiểu không?
Phương Thúy không tự giác run rẫy một chút.
Bởi vì thanh âm nói chuyện của Thượng Vân Trạch rất nhỏ, nhỏ đến nỗi cơ hồ chỉ có một mình Phương Thúy mới có thể nghe được, Mộc Thanh Sơn ngồi bên cạnh Ôn Liễu Niên, ánh mắt thoáng oán niệm.
Vì sao loại chuyện này đại nhân lại cố tình muốn Thượng bảo chủ làm, Triệu đại đương gia rõ ràng cũng không tệ a!
Cô nương chắc hẳn cũng là người rõ ràng nhất. Thượng Vân Trạch đứng lên, Còn có một việc, bây giờ chiến sự đang căng thẳng, cho nên cô nương không có bất cứ thời gian để suy xét, bây giờ chỉ có thể lập tức trả lời đại nhân, hợp tác hay là không hợp tác.
Ôn Liễu Niên đưa tay chống quai hàm, rất hứng thú nhìn nàng.
Khi trà trộn vào trong thành Thương Mang, Phương Thúy cũng từng nghe qua một chút lời đồn về Ôn Liễu Niên, mọi người đều nói hắn là thanh thiên minh kính, thẩm án cương trực cả người tỏa ra một luồng chính khí, lại không nghĩ tới, thế nhưng cũng là người một lòng muốn leo lên trên. Bất quá cũng đúng, người làm quan, có ai mà không muốn trở nên nổi bật, lập nên chiến tích từ cái nơi đất đai cằn cỗi khỉ ho cò gáy này để được thăng quan tiến chức.
Bản quan cũng không có nhiều kiên nhẫn. Ôn Liễu Niên gõ gõ bàn, Nếu là còn chưa suy xét xong, vậy thì đi dạo phố trước đi, dù sao cũng coi như bắt được yêu nữ Hổ Đầu bang, cũng nên để cho dân chúng chiêm ngưỡng một chút.
Nha dịch đáp ứng một tiếng, như lang như hổ nhào lên, không đợi áp giải nàng ra đại đường, Phương Thúy đã cắn răng nói: Ta nói!
Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, quay đầu đưa mắt nhìn Triệu đại đương gia, vẻ mặt có chút đắc ý.
Ám vệ ở một bên chậc chậc, loại thời điểm này còn không quên biểu đạt ân ái, chưa thành thân mà đã như vậy rồi, nếu đợi đến tương lai thành thân, chẳng phải là muốn ôm đại nhân thẩm án sao.
Chúng ta một chút cũng không muốn nhìn.
Ôn Liễu Niên để cho nha dịch tạm thời lui ra, chỉ chừa người của mình lại tiếp tục nghe thẩm -- Chung quy liên lụy đến thân thế Triệu Việt, tất nhiên vẫn là càng ít người biết thì càng tốt.
Ta chưa bao giờ thấy qua mặt mũi thật sự của giáo chủ. Phương Thúy nói, Cũng hoàn toàn không biết gì về thân phận hay lai lịch của hắn, chỉ biết hắn họ Lý.
Vậy vài lò luyện đan rốt cục là dùng để làm gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Phương Thúy đáp: Luyện đan.
Người còn lại : . . .
Nói cũng như không.
Ôn Liễu Niên tiếp tục nói: Vậy đan dược dùng để làm gì?
Hẳn là dùng để luyện thành thần công. Phương Thúy nói, Lúc trước bang chủ cơ hồ vẫn luôn ra sau núi bế quan, nhưng kể từ ngày lò luyện đan bị nổ tung, rồi sau đó cổ trùng dùng để luyện đan vô duyên vô cớ chết hơn một nửa, bang chủ tựa hồ cũng không đến sau núi nữa.
Triệu Việt nói: Quả thật là tà môn ma đạo.
Phương Thúy nhìn hắn muốn nói lại thôi.
Nói. Ôn Liễu Niên hỏi, Mục đích cuối cùng trà trộn vào trong phủ nha là gì?
Phương Thúy nói: Hạ cổ Triệu công tử.
Hạ được chưa? Ôn Liễu Niên tiếp tục hỏi.
Vẫn chưa. Phương Thúy cúi đầu nói, Cổ trùng tựa hồ rất sợ hắn.
Hồng giáp lang ghé vào trên án kỷ, lười biếng lắc lư xúc tu, gần đây mỗi ngày đều được ăn no.
Cuộc đời của trùng rất mãn nguyện.
Ôn Liễu Niên lấy ngón tay cọ cọ Hồng giáp lang, lại nói: Vì sao chỉ hạ cổ một mình Triệu đại đương gia?
Ám vệ ở bên cạnh rất muốn sửa lại cho đúng, sao còn gọi là Triệu đại đương gia, chẳng lẽ không phải nên gọi là vị hôn phu của bản quan sao !
Phương Thúy nói: Nguyên do cụ thể bang chủ cũng không nói rõ, chỉ là lúc trước có một lần ta vô tình nghe được, tựa hồ là muốn chiếm dụng thân phận Triệu công tử, dùng để làm chuyện lớn.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây ngưng một chút, chiếm dụng thân phận làm chuyện lớn?
Thân phận gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Không biết. Phương Thúy lắc đầu, Chỉ nghe được nhiêu đó.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, dự cảm lúc trước tựa hồ đang dần dần ứng nghiệm từng bước một, vấn đề cũng đang phát triển theo hướng càng ngày càng khó giải quyết.
Ước chừng hai canh giờ sau, Ôn Liễu Niên ngồi trong thư phòng, còn đang lật xem khẩu cung vừa rồi.
Triệu Việt mang theo một hộp đồ ăn tiến vào: Ăn chút gì trước đi.
Ừm. Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi: Thơm quá.
Thiên Hương lâu hầm giò heo, còn có cơm xào xả ớt ngươi thích ăn nhất. Triệu Việt giúp hắn dọn dẹp đồ vật trên bàn, Trước đừng suy nghĩ vụ án nữa.
Đến Thiên Hương lâu, hẳn là sẽ đi ngang qua khách điếm Phúc Nhuận. Ôn Liễu Niên nói, Có nhìn thấy nghĩa phụ không?
Không có. Triệu Việt nói, Nếu ngươi lo lắng, không bằng ăn cơm xong thì đi qua đó xem thử?
Cũng được. Ôn Liễu Niên gật đầu, coi như ra ngoài hít thở không khí, thẩm án liên tục thật sự là hơi choáng.
Buổi sáng sau khi thẩm vấn Hoàng Anh cũng tức là Phương Thúy xong, Ôn Liễu Niên lại nghĩ ra biện pháp lừa gạt luôn tên đồng lõa này, thuận lợi lấy được một đống lời khai. Nam tử vốn dĩ là vào trong thành tiếp ứng Hoàng Anh, dựa vào một cái địa đạo còn lưu lại chiến trường lúc trước trà trộn vào thành, lại không dự đoán được còn chưa kịp vào phủ nha, thì đã bị quan phủ phát hiện bắt được. Căn cứ theo lời thú nhận của hai người, bang chủ Hổ Đầu bang công phu tựa hồ không quá cao, khống chế cấp dưới còn phải dùng đến cổ độc, mà Trương Sinh Thụy lại là phụ tá đắc lực của hắn, hơn nữa hình như giữa hai người bọn họ còn có một tầng quan hệ thân mật không muốn để người khác biết.
Triệu Việt nói: Muốn đút cơm vào trong lỗ mũi đi.
Sao? Ôn Liễu Niên hồi thần.
Triệu Việt lắc đầu, tiếp nhận muỗng trong tay hắn đút qua một ngụm cơm: Đang nghĩ chuyện của ta?
Cũng không có a. Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, ngoan ngoãn há miệng ăn.
Triệu Việt cũng không nói nữa, thẳng đến khi bồi hắn ăn xong một bữa cơm, mới thò tay qua lau miệng nói: Ngươi hoài nghi Đại Minh Vương mới là cha ruột của ta, đúng không?
Ôn Liễu Niên lập tức lắc đầu: Không có không có.
Triệu Việt buồn cười nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên chột dạ lui về phía sau.
Triệu Việt đơn giản ôm người vào trong lòng: Không chỉ có một mình ngươi nghĩ như vậy. Chỉ sợ lúc đó mọi người ở đây cũng đã có thể đã mơ hồ cảm giác được -- Lời Mục Vạn Lôi nói trước khi rơi xuống vách núi, trong thâm sơn có đồ đằng Đại Minh Vương, còn có cái gọi là 'Thân phận thật sự' của mình, mỗi một manh mối cộng lại, đây thật sự là loại có khả năng nhất. Bằng không, nếu là không có giá trị, Hổ Đầu bang cũng không đến mức muốn giả mạo chiếm đoạt.
Ôn Liễu Niên tựa vào trước ngực hắn, mi tâm không tự chủ được liền nhíu lại.
Đây thật sự là suy đoán có khả năng nhất, nhưng cũng không phải là suy đoán mà hắn nghĩ tới.
Bất luận năm đó Vân Đoạn Hồn là chính hay là tà, kỳ thật cũng không có ý nghĩa quá lớn, bây giờ quan trọng nhất là triều đình đem hắn nhìn thành phản tặc, nếu quả thật có quan hệ với nhau, chỉ sợ sẽ có đau đầu.
Triệu Việt nói: Chỉ là suy đoán mà thôi.
Ôn Liễu Niên nắm chặt tay hắn, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu: Ta có ý này.
Ý gì? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên nói: Mật thám Hổ Đầu bang.
Nếu nhất thời nửa khắc còn không thể biết được chân tướng, vậy thì chỉ có thể đoạt trước Hướng Liệt, âm thầm khống chế bang chủ Hổ Đầu bang, để tránh tiết lộ ra càng nhiều bí mật -- Bằng không dựa theo luật pháp Đại Sở, một khi quan hệ dính líu đến mưu nghịch, thì không cần thông qua quan phủ địa phương, Hướng Liệt có thể trực tiếp áp giải từ núi Thương Mang đến Vương Thành.
Đến lúc đó, chỉ sợ hết thảy cũng không còn kịp.
Muốn đối nghịch triều đình? Triệu Việt nhíu mày.
Đã nói là ngươi ngốc. Ôn Liễu Niên nhìn hắn, Hiện tại triều đình đang ở chỗ sáng tấn công núi, chúng ta ở chỗ tối âm thầm giúp đỡ, sao có thể nói là đối nghịch?
Triệu Việt: . . .
Nếu là không có ai nói, thì việc này có thể thần không biết quỷ không hay. Ôn Liễu Niên đứng lên, Càng nhanh càng tốt, ta đi gọi mọi người tới thương nghị.
Ta --
Ta sẽ không để cho ngươi đi một mình. Ôn Liễu Niên dự tính hắn, Huống hồ đánh nhau tất nhiên là phải một đám đánh một người, chúng ta cũng không phải không tìm thấy sự giúp đỡ, có tiện nghi sao lại không chiếm, bộ ngốc sao?
Triệu Việt còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Liễu Niên đã chạy ra ngoài.. . .
Gấp cái gì. Chu Đỉnh Thiên vừa mới vào cửa thì bị hắn đụng trúng ngực, vươn tay gõ đầu hắn, Phía trước có người phát đường bính sao?
Nghĩa phụ. Ôn Liễu Niên đưa mắt nhìn ra phía sau hắn, Mộ Bạch.
Nhìn trên mặt cũng không có bị thương, hẳn là không bị cuồng tấu(*), vậy thì hoàn hảo...hoàn hảo.
(*) cuồng tấu: đánh điên cuồng, mạnh bạo, đánh không ngừng.
Chu lão tiền bối. Triệu Việt cũng vừa bước ra.
Vừa rồi còn đang nói, muốn đến khách điếm Phúc Nhuận tìm nghĩa phụ. Ôn Liễu Niên dè dặt nói, Không có chuyện gì chứ?
Chu Đỉnh Thiên quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử.
Chu Mộ Bạch thức thời nói, Nếu phụ thân còn tức giận, vậy đêm nay con sẽ tiếp tục quỳ.
Giữ lại trở về quỳ trước mặt nương ngươi! Chu Đỉnh Thiên giận.
Vâng. Chu Mộ Bạch cúi đầu.
Được rồi được rồi, tóm lại trở về là được. Ôn Liễu Niên ấn Chu Đỉnh Thiên lên ghế, Con rót trà cho nghĩa phụ.
Con cũng là không để cho người khác bớt lo! Chu Đỉnh Thiên hiển nhiên không bị hắn lừa gạt, đưa mắt nhìn Triệu Việt nói, Ngồi xuống, ta có chuyện muốn hỏi.
Ôn Liễu Niên trong lòng âm thầm kêu khổ.
Chu Mộ Bạch ngược lại là rất thức thời, xoay người rời khỏi tiền thính, ngồi ở trong viện uống trà.
Một lát sau, Ôn Liễu Niên cũng bị đuổi ra ngoài, vì thế vẻ mặt tràn ngập mất hứng, ngồi ở trong sân nhìn kiến chuyển nhà.
Chu Mộ Bạch bật cười: Cũng đã làm Tri Phủ rồi, sao tính cách vẫn cứ như tiểu hài tử vậy.
Ai cần ngươi lo. Ôn Liễu Niên ngồi ở đối diện hắn, cả giận nói, Tối hôm qua sao không dỗ nghĩa phụ cao hứng một chút? Hiện tại thì tốt rồi, giống như là ăn phải thuốc nổ, phải làm sao trò chuyện đây.
Ngươi cũng biết tính cách của hắn. Chu Mộ Bạch nói, Quỳ suốt một đêm, nếu không phải nói muốn đến gặp ngươi, chỉ sợ còn phải tiếp tục quỳ.
Ai kêu ngươi không từ mà biệt. Ôn Liễu Niên thản nhiên uống trà.
Chu Mộ Bạch nói: Ta --
Ngươi vẫn là đừng nói nữa. Ôn Liễu Niên nhìn hắn một cái, Đi cũng đi rồi, cần gì phải giải thích. Lui một vạn bước mà nói, cho dù thật sự là có lý do bất đắc dĩ, bây giờ nói thì có tác dụng gì?
Chu Mộ Bạch giật mình, sau đó cười lắc đầu, Cũng đúng.
Ôn Liễu Niên buông chén trà, dự tính đi rình coi hai người trong phòng một chút, kết quả còn chưa đứng lên, liền nghe bên trong truyền đến một tiếng nổ, nhất thời bị giật nảy mình.
Ngay sau đó, chỉ thấy Chu Đỉnh Thiên cùng Triệu Việt hoà mình, xoát xoát vài bước lướt qua nóc nhà, một đường phóng thẳng tới sau viện.
Ôn Liễu Niên nghẹn lời nhìn trân trân, cư nhiên nói đánh là đánh.
Chu Mộ Bạch mang theo hắn một đường đuổi theo qua đó.
Phía sau phủ nha có một khoảng sân trống, bình thường thường xuyên có người ở nơi này luyện công, bởi vậy đao thương côn bổng rất đầy đủ. Chu Đỉnh Thiên phản thủ rút ra một cây thương bằng gỗ, ném một cây đao lớn lên không trung cho Triệu Việt.
Ôn Liễu Niên hít một ngụm khí lạnh, cư nhiên còn động đao động thương!
Chu Mộ Bạch an ủi: Chỉ là luận võ mà thôi, không cần quá lo lắng.
Sau vài trăm chiêu, Triệu Việt dần dần đuối sức, mắt thấy đã muốn yếu thế, Chu Đỉnh Thiên lại thu chiêu nhảy xuống trên đất.
Ôn Liễu Niên vội vàng chạy tới.
Triệu Việt đem đao sáp trở về, ôm quyền nói: Đa tạ tiền bối đã nhường.
Sư phụ của ngươi là ai? Chu Đỉnh Thiên hỏi, vẻ mặt nhìn qua có chút khác thường.
Chu Mộ Bạch trong lòng cũng đầy kinh ngạc, vừa rồi nhìn thấy một chiêu của Triệu Việt, tựa hồ cũng có chút tương tự võ công ở Khổng Tước sơn trang, như là xuất từ một thầy.
Bởi vì lúc trước đã sớm xem qua nội công tâm pháp Chu Đỉnh Thiên sở luyện, Triệu Việt ngược lại là một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là thành thật nói, Gia sư tên là Lục Minh Phương, nghe nói cũng là người Giang Nam, vẫn ở tại Ân nhai Miêu Cương, không môn không phái, chỉ thu mười mấy đồ đệ.
Lục Minh Phương. Chu Đỉnh Thiên nắm tay hắn, vội vàng nói, Hắn đang ở Ân nhai Miêu Cương?
Triệu Việt lắc đầu: Bảy năm trước thì đã cưỡi hạc về phía Tây.
Chu Đỉnh Thiên nghe vậy giật mình, một lúc lâu sau, mới sâu xa thở dài.
Tiền bối quen biết gia sư? Triệu Việt thử.
Chu Đỉnh Thiên gật đầu: Hắn không phải gọi là Lục Minh Phương, tên thật Phương Lục Minh, là sư đệ của ta.
Ôn Liễu Niên: . . .
Cư nhiên còn có chuyện này?
Năm đó thiên tính sư đệ không tốt, gia phụ dưới cơn giận dữ, liền trục xuất hắn khỏi sư môn, đợi đến khi hối hận muốn tìm người trở về, nhưng vẫn không có tin tức. Chu Đỉnh Thiên thở dài, Thẳng đến ngày lâm chung, gia phụ còn đang nghĩ muốn gặp hắn một lần.
Không khí có chút trầm trọng, trong khoảng thời gian ngắn ba người còn lại, cũng không biết nên nói cái gì.
Mấy năm nay hắn sống có tốt không? Chu Đỉnh Thiên hỏi.
Tốt lắm. Triệu Việt gật đầu, Tính cách của sư phụ cực kỳ tiêu sái, đối xử với đệ tử cũng rất tốt.
Ôn Liễu Niên ở trong lòng nói tiếp nửa câu sau, năm mới còn có thể mang mọi người xuống núi đánh nhau.
Chu Đỉnh Thiên gật đầu, Vậy là tốt rồi.
Triệu Việt nói: Sư phụ rất ít nhắc đến chuyện lúc trước của hắn, bất quá lúc lâm chung, từng nói qua phải đem bia mộ của hắn hướng về phía Giang Nam Đại Sở.
Chu Đỉnh Thiên vỗ vai hắn, cổ họng nghẹn ngào, trong lòng cũng không biết là tâm tình gì.
Chu Mộ Bạch hỏi: Có cần đem di cốt của sư thúc trở về Khổng Tước sơn trang hay không?
Không cần. Chu Đỉnh Thiên nói, Hắn tiêu sái một đời, hẳn là cũng sẽ không muốn trở về.
Ngày khác tìm cơ hội cùng dư đồng môn(*) này một đường, tiến đến trước mộ hắn ở Tây Nam uống chén rượu nhạt, coi như là đoàn tụ một lần.
(*)dư đồng môn: những người còn thừa lại trong môn phái.
/195
|