Chạng vạng, Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên một đường trở về nhà, trong tay còn ôm một trái dưa hấu to.
Nhanh đến phòng bếp cắt ra. Ôn Liễu Niên vui sướng.
Đã nói tốt là buổi tối mới ăn. Triệu Việt buồn cười.
Đợi không nổi. Ôn Liễu Niên rất kiên trì, Cắt ra bây giờ đi.
Vậy chỉ có thể ăn một miếng. Triệu Việt nói, Diệp cốc chủ nói, về sau trước khi ăn cơm không được cho ngươi ăn điểm tâm.
Một miếng thì một miếng. Vẫn tốt hơn là không ăn được !
Hai người nói nói cười cười đi về phía phòng bếp, kết quả nửa đường liền bị Vô Ảnh chặn lại.
Sao ngươi lại... Ôn Liễu Niên bị kinh ngạc một chút.
Đại nhân không cần lo lắng, người trong cung bị ám vệ chặn lại rồi, không có theo ta đến đây. Vô Ảnh nói, Ta là đến thông truyền, giờ Tý đêm nay, tiên sinh kêu thiếu gia đến tìm hắn.
Giờ Tý? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, Nhưng có nói là chuyện gì không?
Vô Ảnh nói: Xem như là chuyện tốt.
Cái gì gọi là 'Xem như là chuyện tốt' ? Ôn Liễu Niên cảnh giác.
Thiếu gia đến thì sẽ biết. Vô Ảnh lùi lại hai bước, Ta đi trước, cáo từ ! Ngàn vạn lần đừng có lôi kéo ta lại hỏi, ta cái gì cũng không biết.
Ôn Liễu Niên trơ mắt nhìn hắn nhảy qua nóc nhà.
Triệu Việt vươn tay ôm bả vai hắn.
Ngươi đoán là chuyện gì? Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Triệu Việt lắc đầu: Chỉ có thể đoán, hẳn là có liên quan đến chuyện khôi phục nội lực.
Vậy chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
Vậy thì chờ ta đêm nay qua đó, trở về lại nói cho ngươi. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên tới gần: Muốn hôn một cái.
Triệu Việt phối hợp chạm một cái, sau đó nói: Lý do?
Cũng cảm thấy có chút khẩn trương. Ôn Liễu Niên cùng hắn một đường chậm rãi đến phòng bếp, Trước nói tốt, mặc kệ là vì chuyện gì, mặc kệ tiền bối muốn ngươi làm quyết định gì, cũng phải trở về hỏi qua ta trước.
Triệu Việt gật đầu: Được.
Ôn Liễu Niên nói: Bây giờ ngươi đã là người thành thân.
Triệu Việt nhịn cười: Ta biết.
Tuy nói hắn đáp ứng rất sảng khoái, Ôn Liễu Niên trong lòng vẫn là có chút chột dạ, thế cho nên ngay cả dưa hấu cũng không ăn ra tư vị.
Phải biết đây chính là dưa hấu đến từ Tây Vực a, giá cả một chút cũng không hề rẻ.
Thật sự đáng tiếc.
Đêm nay gần đến giờ Tý, Triệu Việt quả nhiên liền ra cửa, lưu lại một mình Ôn Liễu Niên trằn trọc trăn trở, cuối cùng lại lăn lông lốc ngồi dậy, từ trong hộp gỗ kéo Hồng giáp lang ra.
Tiểu hồng giáp lang tiếp tục ngốc ngốc nhắm mắt lại, ngủ !
Ôn Liễu Niên thò ngón tay chọc chọc.
Hồng giáp lang trốn đến một bên, buồn ngủ.
Tỉnh lại ! Ôn Liễu Niên tiếp tục quấy rối.
Tiểu hồng giáp lang ngủ đến ngon lành.
Hồng giáp lang thấy trốn không khỏi, vì thế không cam nguyện tỉnh lại, vèo vèo bò xuống giường, qua một trận lại vèo vèo leo trở về, gặm một con nhện chết để ở bên cạnh Ôn Liễu Niên -- Ngươi chơi với nó đi, ta muốn đi ngủ.
Nhìn con nhện lông đen cực lớn, da đầu Ôn Liễu Niên run lên hít khí lạnh, sau đó a a thét chói tai chạy ra bên ngoài. Đại nội hộ vệ ở bên ngoài nghe được động tĩnh bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng chạy lại xem đến tột cùng, kết quả chỉ thấy Ôn Liễu Niên để chân trần mặc lý y vọt ra cửa, trong phòng lại im lặng, động tĩnh gì cũng không có.
Đại nhân. Thị vệ rút đao bảo hộ hắn ở phía sau, Xảy ra chuyện gì?
Ôn Liễu Niên: ...
Đại nhân? Thị vệ nghi hoặc.
Bản quan vừa mới... gặp ác mộng. Ôn Liễu Niên vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh.
Ám vệ Truy Ảnh cung ở trên nóc nhà chậc chậc, lấy cớ này cũng không tốt hơn so với 'Nhìn thấy một con trùng', mất mặt như nhau.
Đại nội thị vệ xáp đao vào vỏ: Không có việc gì là tốt rồi, vậy đại nhân tiếp tục trở về nghỉ ngơi đi.
Không về. Ôn Liễu Niên một ngụm cự tuyệt.
Đại nội thị vệ đáy mắt khó hiểu: Vì sao?
Ôn Liễu Niên nói: Ta muốn ở trong viện ngắm trăng.
Đại nội thị vệ: ...
Ôn Liễu Niên bình tĩnh ngồi xuống.
Đại nội thị vệ trở về trạm gác, cảm thấy đêm nay đại nhân tựa hồ có chút kì quái.
Cuối cùng vẫn là ám vệ Truy Ảnh cung nhìn không được, cưỡng chế đưa hắn đến phòng khách, hơn nữa lấy thuốc bột ra vẩy khắp nơi, tỏ vẻ 'Ở đây thật sự không có trùng'!
Cũng không biết đại đương gia khi nào mới có thể trở về, yến nhĩ tân hôn nửa đêm chạy ra ngoài, rất đáng giá bị hành hung một trận.
Gần tới hừng đông, Triệu Việt rốt cuộc trở về nhà, trong phòng ngủ lại trống trơn.
Đại nhân ở phòng khách. Ám vệ đúng lúc nhắc nhở.
Đang êm đẹp, chạy tới phòng khách làm gì? Triệu Việt khó hiểu, một đường đi qua tìm hắn.
Nghe được động tĩnh, Ôn Liễu Niên nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy.
Xảy ra chuyện gì? Triệu Việt ngồi ở bên giường, Sao lại một mình chạy tới đây.
Trên giường có một con trùng. Ôn Liễu Niên khoa tay múa chân, Lớn như vậy !
Lớn như vậy gọi là cối xay đá. Triệu Việt nắm tay hắn, Có hai con Hồng giáp lang ở đó, sao lại có trùng được chứ.
Chính là Hồng giáp lang bắt cho ta ! Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới tâm càng muốn vỡ vụn.
Tất nhiên là do ngươi ức hiếp nó. Triệu Việt quát quát mũi hắn.
Ta không có. Ôn Liễu Niên niết mặt mình một chút, nói lãng sang chuyện khác: Tiền bối tìm ngươi làm gì vậy?
Thật sự là vì thảo luận, phải làm thế nào mới có thể khôi phục võ công cho ta. Triệu Việt nói.
Vậy có thảo luận ra được kết quả chưa? Ôn Liễu Niên nhanh chóng hỏi.
Triệu Việt gật đầu: Có.
Thật sao? Ôn Liễu Niên đầu tiên là trong nháy mắt vui sướng, nhưng rất nhanh nghi hoặc nói: Vậy ngươi vì sao lại mất hứng?
Triệu Việt thở dài, ôm hắn vào trong lòng.
Có nguy hiểm? Ôn Liễu Niên nhíu mày, Vậy thì không được, ta không đáp ứng.
Không tính là có nguy hiểm, ngoại trừ chỉ là tự thân cố gắng, còn muốn mượn vài phần ý trời. Triệu Việt nói: Còn nữa, sư phụ muốn ta cùng hắn trở về hải đảo.
Trở về Đông Hải? Ôn Liễu Niên giật mình, Bây giờ ?
Triệu Việt gật đầu: Bế quan hai năm.
Vậy ta thì sao? Ôn Liễu Niên ngóng trông nhìn hắn.
Muốn theo ta một đường khởi hành, hay là muốn ở lại Vương Thành chờ ta trở về? Triệu Việt cầm tay hắn, Hoặc... Không muốn để ta đi?
Tất nhiên là không muốn. Ôn Liễu Niên than thở, ngẩng đầu nhìn hắn, Nếu ta không cho ngươi đi, ngươi sẽ không đi sao?
Triệu Việt gật đầu: Ừm.
Vậy võ công phải làm sao đây. Ôn Liễu Niên hỏi.
Ngươi cũng nói, ta hiện tại là người đã thành thân. Triệu Việt cười cười, Đã thành thân, tất nhiên phải nghĩ đến suy nghĩ của ngươi.
Vậy ngươi vẫn là đi đi. Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói, Lúc trước đáp ứng Hoàng Thượng muốn trùng tu luật pháp Đại Sở, còn muốn giám thị trùng kiến hoàng cung, e là nhất thời nửa khắc cũng không đi được... Ta ở đây chờ ngươi trở về.
Tuy nói lúc trước đã đoán được kết quả này, bất quá vừa nghĩ đến hai người phải tách ra, Triệu Việt như trước có chút không nỡ.
Ôn Liễu Niên thì càng không nỡ.
Vì thế hai người đầu tiên là ôm hôn nửa ngày, về sau liền buông màn xuống. Hạ nhân tiến đến đưa nước ấm đứng ở cửa nghe được động tĩnh, nhanh chóng mặt đỏ tai hồng xoay người đi trở về, ta cái gì cũng không nghe được.
May mà lão gia đi rồi, bằng không còn không biết sẽ bị tức thành cái dạng gì.
Xế chiều, Sở Uyên tuyên Ôn Liễu Niên tiến cung, sau khi bàn xong việc theo thường lệ hỏi: Ái khanh có muốn ở lại dùng cơm không?
Không cần, vi thần vẫn là trở về đi. Ôn Liễu Niên nói, Đa tạ Hoàng thượng.
Có phải ái khanh có tâm sự gì không? Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu: Hoàng thượng có thể nhìn ra được a.
Nhìn bộ dáng này, trẫm không nhìn ra mới kỳ quái. Sở Uyên buồn cười, bước xuống long ỷ nói, Nói thử xem, có phải là bị ai ức hiếp hay không?
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Không có chuyện gì đâu.
Có liên quan đến Triệu đại đương gia . Sở Uyên ngữ điệu chắc chắn.
Ôn Liễu Niên cam chịu.
Thật sự không nói? Sở Uyên nói, Nói không chừng trẫm còn có thể đưa ra chủ ý giúp ái khanh.
Còn chưa thành thân, sao lại có thể đưa ra chủ ý giúp ta. Ôn Liễu Niên ở trong lòng nói thầm, qua nửa buổi mới nói: Hắn muốn đi xa nhà một thời gian.
Ra là đi xa nhà một thời gian, cũng không phải là không trở về. Sở Uyên lắc đầu, Trẫm còn tưởng chuyện gì lớn.
Đi hai năm ! Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.
Trước nói tốt, cho dù là hai mươi năm, trẫm cũng sẽ không để ngươi đi. Sở Uyên nói.
Vi thần biết. Ôn Liễu Niên uể oải.
Đi thôi, ra ngoài Ngự Hoa viên hít thở không khí. Sở Uyên nói.
Ôn Liễu Niên ỉu xìu đuổi theo, vẫn là không có tinh thần !
Muốn đến nơi nào? Sở Uyên hỏi.
Vi thần cũng không biết. Ôn Liễu Niên nói.
Sở Uyên khẽ nhíu mày: Không biết?
Là muốn đi cùng sư phụ, sư phụ là thế ngoại cao nhân, không tên không họ, chỗ ở cũng không cố định. Ôn Liễu Niên trả lời.
Thì ra là như vậy. Sở Uyên sáng tỏ, Là đi luyện công phu?
Vâng. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Vậy thời gian hai năm thật sự không lâu lắm. Sở Uyên cùng hắn một đường ngồi ở trong lương đình, Người luyện võ, nếu không phải luyện tám năm mười năm thì cũng là vài chục năm, mới có thể đạt được thành tựu, hiện tại Triệu đại đương gia chỉ cần hai năm, ái khanh nên cao hứng mới đúng.
Cao hứng không nổi. Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói.
Sở Uyên nói: Về sau ái khanh có thể vào cung ở, đầu bếp Ngự Thiện phòng tùy tiện sai sử.
Ôn Liễu Niên nói: Vẫn là cao hứng không nổi. Đầu bếp cũng không phải nam nhân của ta.
Vậy phải làm sao ái khanh mới có thể cao hứng? Sở Uyên có hưng trí nhìn hắn.
Thỉnh Hoàng thượng chấp thuận vi thần --
Không cho phép ! Sở Uyên cắt ngang lời hắn.
Ôn Liễu Niên: ...
Ta nói còn chưa nói xong.
Không cho phép xin nghỉ. Sở Uyên lặp lại một lần nữa.
Vậy vi thần liền từ quan. Ôn Liễu Niên thấp giọng than thở.
Nếu dám từ quan, trẫm lấy gậy đánh ngươi. Sở Uyên khí định thần nhàn, Rồi sau đó hạ chỉ các tòa tửu lâu trên toàn quốc, ai cũng không được phép cho ái khanh bước vào, ai dám vi phạm giết không tha.
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Nghe lời. Sở Uyên vỗ vỗ đầu hắn, Được rồi, trở về đi. Khoảng thời gian này không tuyên ái khanh tiến cung, hảo hảo ở nhà bồi Triệu đại đương gia.
Ôn Liễu Niên thở ngắn thở dài.
Vừa mới thành thân không được bao lâu thì phải tách ra hai năm, quả thật xót xa, mặc kệ ăn bao nhiêu giò heo cũng không bù lại được.
Quả nhiên là không nỡ a...
Đã ra quyết định, vậy cũng không có đạo lý tiếp tục kéo dài. Ngày khởi hành đã định là đầu tháng ba, Ôn Liễu Niên thở dài một hồi lại một hồi, không nhiều không ít, còn khoảng mười ngày.
Bên trong một chỗ tiểu viện, Vân Đoạn Hồn đang uống trà.
Tiên sinh. Vô Ảnh nói Ôn đại nhân tới, có muốn trốn một phen không?
Vân Đoạn Hồn tay dừng một chút, Vì sao phải trốn?
Vô Ảnh từ nội tâm phát ra lời nói: Bởi vì Ôn đại nhân nhìn qua tâm tình tựa hồ không tốt lắm.
Nếu là có thể không trêu chọc, vẫn là tận lực không cần trêu chọc thì tốt hơn.
Ôn Liễu Niên đẩy cửa viện ra bước vào.
Vô Ảnh nhìn thoáng qua phía sau hắn, xác định không có đại nội thị vệ đi theo, vì thế hơi gật đầu nhìn Vân Đoạn Hồn.
Sao lại chạy tới đây. Vân Đoạn Hồn nói, A Việt đâu?
Ở nhà. Ôn Liễu Niên nói, Ta vừa mới hạ triều, thuận tiện đến đây tìm tiền bối hỏi một chuyện.
Muốn hỏi chuyện gì? Vân Đoạn Hồn nói.
Còn có thể là chuyện gì ! Ôn Liễu Niên nghiêm túc nhìn hắn.
Hai năm sau, ta đương nhiên sẽ thả A Việt trở về. Vân Đoạn Hồn đưa cho hắn một ly trà.
Chuyến này có thể có nguy hiểm không? Ôn Liễu Niên quan tâm nhất chính là chuyện này.
Tất nhiên sẽ không. Vân Đoạn Hồn nói, Tệ nhất là hoàn toàn không thành công, tốn một khoảng thời gian mà thôi.
Vậy cũng không được a ! Ôn Liễu Niên nói, Mất trọn hai năm, ở đâu có đạo lý hoàn toàn không thành công?!
Chuyện tập võ, cưỡng cầu không được. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Bảy phần dựa vào tự mình cố gắng, ba phần còn lại phải xem vận khí.
Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Hơn hai mươi năm qua, vận khí của A Việt tựa hồ không được tốt lắm. Vân Đoạn Hồn nói, Tương lai sẽ chậm rãi tốt lên.
Ai nói vận khí hắn không được tốt lắm. Ôn Liễu Niên kháng nghị.
Ngoại trừ chuyện thành thân với ngươi. Vân Đoạn Hồn biết sai sửa lại cho đúng.
Vậy còn được. Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi, sau đó lại nhấn mạnh một lần: Nhất định không thể xảy ra chuyện.
Ta là sư phụ hắn, sao có thể nhìn hắn xảy ra chuyện. Vân Đoạn Hồn nói, Huống hồ tư chất A Việt hơn người, định chắc là có thể luyện tốt môn công phu này.
Môn công phu gì vậy? Ôn Liễu Niên hỏi đến cùng.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Không có tên.
Gạt người. Ôn Liễu Niên không tin, Trên thế gian này nào có công phu lợi hại mà không có tên.
Là ta từ trong kiếm pháp Vân gia diễn biến thành, chưa kịp đặt tên. Vân Đoạn Hồn nói, Không thì ngươi đặt một cái tên thử xem?
Lúc trước chưa có ai luyện qua? Ôn Liễu Niên trừng to mắt.
Tất nhiên không có. Vân Đoạn Hồn lắc đầu.
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Vậy nếu tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao đây !
Quan tâm quá sẽ loạn. Thấy hắn lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, Vân Đoạn Hồn nói: Sợ đầu sợ đuôi như thế, quả thật không giống tính tính cách của ngươi.
Ôn Liễu Niên thành tâm đề nghị: Không bằng tiền bối luyện bộ công phu này trước thử xem?
Vân Đoạn Hồn dở khóc dở cười: Lo lắng A Việt, thì kêu lão già ta đi trước dò đường?
Công phu là do tiền bối tự nghĩ ra, sao có thể nói là dò đường. Ôn Liễu Niên giữ chặt tay hắn, ân cần thân thiện dụ dỗ nói, Nói không chừng dựa theo thời gian, thì có thể thiên hạ vô địch, ý của tiền bối thế nào?
Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn thiên hạ vô địch. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Cái miệng này của ngươi cũng là thiên hạ vô địch, vậy ngươi cảm thấy thế nào?
Ôn Liễu Niên không cần nghĩ ngợi nói, Cảm thấy rất tốt.
Vân Đoạn Hồn: ...
Tiền bối. Ôn Liễu Niên vẫn là không yên lòng.
Võ học thiên hạ đều xuất từ đồng tông. Vân Đoạn Hồn đành phải kiên nhẫn nói cho hắn nghe, Đều là lấy cái thừa bù cái thiếu, làm sạch những phần dơ bẩn, thần hình hợp nhất khí quán chu thiên, cũng có thể giúp tĩnh tâm lại. Cái gọi là công phu độc môn thế gia, bất luận nhiễu một vòng tròn lớn cỡ nào, kết quả vẫn là sẽ trở về nguyên bản.
Ôn Liễu Niên buồn ngủ.
Kiếm pháp Vân gia cũng như thế, hơn nữa mấy năm gần đây vì không để người ngoài phát giác, ở trong chiêu thức đã có biến hóa cực lớn. Vân Đoạn Hồn tiếp tục nói, Công phu mà Vô Phong cùng Vô Ảnh sở luyện, chỉ sợ trên đời này cũng không mấy người có thể nhận ra có liên quan đến ta.
Ôn Liễu Niên phụ họa.
Đây là bộ đao pháp mới biến hóa ra, chủ yếu chỉ là một chữ 'Nhanh', trên đời này mặc kệ nhiều chuyết lược công phu, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thì có thể có phần thắng cực lớn. Vân Đoạn Hồn nói, Thân thủ A Việt nhanh nhẹn phản ứng cực nhanh, luyện rất thích hợp.
Ôn Liễu Niên mờ mịt gật đầu.
Đại nhân có muốn đặt tên cho bộ đao pháp này không? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Đã là lấy ra từ trong kiếm pháp Vân gia, lại là lấy nhanh chế địch, vậy thì gọi là , thế nào? Ôn Liễu Niên sảng khoái đánh nhịp, Cứ quyết định như vậy đi.
Kiếm pháp Vân gia lấy nhanh chế địch, vì sao cuối cùng lại gọi là Hồng Liễu đao pháp? Vân Đoạn Hồn khó hiểu.
Liễu là ta. Ôn Liễu Niên giải thích.
Vân Đoạn Hồn gật đầu, mang một chữ cũng không sao.
Ôn Liễu Niên nói: Hồng là Hồng giáp lang, có hai con.
Vân Đoạn Hồn: ...
Ôn Liễu Niên lầm bầm lầu bầu: Còn rất dễ nghe.
Vân Đoạn Hồn tâm tình có chút phức tạp.
Vì cái gì chính mình hao tổn tâm huyết, rất vất vả mới sáng chế ra bộ đao pháp này, bí kíp đao pháp giống như thiểm điện bôn lôi, cuối cùng lại lấy một cái tên tràn ngập nhi nữ tình trường như thế?!
Hơn nữa bên trong cư nhiên còn có một con trùng !
Nhanh đến phòng bếp cắt ra. Ôn Liễu Niên vui sướng.
Đã nói tốt là buổi tối mới ăn. Triệu Việt buồn cười.
Đợi không nổi. Ôn Liễu Niên rất kiên trì, Cắt ra bây giờ đi.
Vậy chỉ có thể ăn một miếng. Triệu Việt nói, Diệp cốc chủ nói, về sau trước khi ăn cơm không được cho ngươi ăn điểm tâm.
Một miếng thì một miếng. Vẫn tốt hơn là không ăn được !
Hai người nói nói cười cười đi về phía phòng bếp, kết quả nửa đường liền bị Vô Ảnh chặn lại.
Sao ngươi lại... Ôn Liễu Niên bị kinh ngạc một chút.
Đại nhân không cần lo lắng, người trong cung bị ám vệ chặn lại rồi, không có theo ta đến đây. Vô Ảnh nói, Ta là đến thông truyền, giờ Tý đêm nay, tiên sinh kêu thiếu gia đến tìm hắn.
Giờ Tý? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, Nhưng có nói là chuyện gì không?
Vô Ảnh nói: Xem như là chuyện tốt.
Cái gì gọi là 'Xem như là chuyện tốt' ? Ôn Liễu Niên cảnh giác.
Thiếu gia đến thì sẽ biết. Vô Ảnh lùi lại hai bước, Ta đi trước, cáo từ ! Ngàn vạn lần đừng có lôi kéo ta lại hỏi, ta cái gì cũng không biết.
Ôn Liễu Niên trơ mắt nhìn hắn nhảy qua nóc nhà.
Triệu Việt vươn tay ôm bả vai hắn.
Ngươi đoán là chuyện gì? Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Triệu Việt lắc đầu: Chỉ có thể đoán, hẳn là có liên quan đến chuyện khôi phục nội lực.
Vậy chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao? Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
Vậy thì chờ ta đêm nay qua đó, trở về lại nói cho ngươi. Triệu Việt nói.
Ôn Liễu Niên tới gần: Muốn hôn một cái.
Triệu Việt phối hợp chạm một cái, sau đó nói: Lý do?
Cũng cảm thấy có chút khẩn trương. Ôn Liễu Niên cùng hắn một đường chậm rãi đến phòng bếp, Trước nói tốt, mặc kệ là vì chuyện gì, mặc kệ tiền bối muốn ngươi làm quyết định gì, cũng phải trở về hỏi qua ta trước.
Triệu Việt gật đầu: Được.
Ôn Liễu Niên nói: Bây giờ ngươi đã là người thành thân.
Triệu Việt nhịn cười: Ta biết.
Tuy nói hắn đáp ứng rất sảng khoái, Ôn Liễu Niên trong lòng vẫn là có chút chột dạ, thế cho nên ngay cả dưa hấu cũng không ăn ra tư vị.
Phải biết đây chính là dưa hấu đến từ Tây Vực a, giá cả một chút cũng không hề rẻ.
Thật sự đáng tiếc.
Đêm nay gần đến giờ Tý, Triệu Việt quả nhiên liền ra cửa, lưu lại một mình Ôn Liễu Niên trằn trọc trăn trở, cuối cùng lại lăn lông lốc ngồi dậy, từ trong hộp gỗ kéo Hồng giáp lang ra.
Tiểu hồng giáp lang tiếp tục ngốc ngốc nhắm mắt lại, ngủ !
Ôn Liễu Niên thò ngón tay chọc chọc.
Hồng giáp lang trốn đến một bên, buồn ngủ.
Tỉnh lại ! Ôn Liễu Niên tiếp tục quấy rối.
Tiểu hồng giáp lang ngủ đến ngon lành.
Hồng giáp lang thấy trốn không khỏi, vì thế không cam nguyện tỉnh lại, vèo vèo bò xuống giường, qua một trận lại vèo vèo leo trở về, gặm một con nhện chết để ở bên cạnh Ôn Liễu Niên -- Ngươi chơi với nó đi, ta muốn đi ngủ.
Nhìn con nhện lông đen cực lớn, da đầu Ôn Liễu Niên run lên hít khí lạnh, sau đó a a thét chói tai chạy ra bên ngoài. Đại nội hộ vệ ở bên ngoài nghe được động tĩnh bị dọa nhảy dựng, nhanh chóng chạy lại xem đến tột cùng, kết quả chỉ thấy Ôn Liễu Niên để chân trần mặc lý y vọt ra cửa, trong phòng lại im lặng, động tĩnh gì cũng không có.
Đại nhân. Thị vệ rút đao bảo hộ hắn ở phía sau, Xảy ra chuyện gì?
Ôn Liễu Niên: ...
Đại nhân? Thị vệ nghi hoặc.
Bản quan vừa mới... gặp ác mộng. Ôn Liễu Niên vẻ mặt tràn ngập bình tĩnh.
Ám vệ Truy Ảnh cung ở trên nóc nhà chậc chậc, lấy cớ này cũng không tốt hơn so với 'Nhìn thấy một con trùng', mất mặt như nhau.
Đại nội thị vệ xáp đao vào vỏ: Không có việc gì là tốt rồi, vậy đại nhân tiếp tục trở về nghỉ ngơi đi.
Không về. Ôn Liễu Niên một ngụm cự tuyệt.
Đại nội thị vệ đáy mắt khó hiểu: Vì sao?
Ôn Liễu Niên nói: Ta muốn ở trong viện ngắm trăng.
Đại nội thị vệ: ...
Ôn Liễu Niên bình tĩnh ngồi xuống.
Đại nội thị vệ trở về trạm gác, cảm thấy đêm nay đại nhân tựa hồ có chút kì quái.
Cuối cùng vẫn là ám vệ Truy Ảnh cung nhìn không được, cưỡng chế đưa hắn đến phòng khách, hơn nữa lấy thuốc bột ra vẩy khắp nơi, tỏ vẻ 'Ở đây thật sự không có trùng'!
Cũng không biết đại đương gia khi nào mới có thể trở về, yến nhĩ tân hôn nửa đêm chạy ra ngoài, rất đáng giá bị hành hung một trận.
Gần tới hừng đông, Triệu Việt rốt cuộc trở về nhà, trong phòng ngủ lại trống trơn.
Đại nhân ở phòng khách. Ám vệ đúng lúc nhắc nhở.
Đang êm đẹp, chạy tới phòng khách làm gì? Triệu Việt khó hiểu, một đường đi qua tìm hắn.
Nghe được động tĩnh, Ôn Liễu Niên nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy.
Xảy ra chuyện gì? Triệu Việt ngồi ở bên giường, Sao lại một mình chạy tới đây.
Trên giường có một con trùng. Ôn Liễu Niên khoa tay múa chân, Lớn như vậy !
Lớn như vậy gọi là cối xay đá. Triệu Việt nắm tay hắn, Có hai con Hồng giáp lang ở đó, sao lại có trùng được chứ.
Chính là Hồng giáp lang bắt cho ta ! Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới tâm càng muốn vỡ vụn.
Tất nhiên là do ngươi ức hiếp nó. Triệu Việt quát quát mũi hắn.
Ta không có. Ôn Liễu Niên niết mặt mình một chút, nói lãng sang chuyện khác: Tiền bối tìm ngươi làm gì vậy?
Thật sự là vì thảo luận, phải làm thế nào mới có thể khôi phục võ công cho ta. Triệu Việt nói.
Vậy có thảo luận ra được kết quả chưa? Ôn Liễu Niên nhanh chóng hỏi.
Triệu Việt gật đầu: Có.
Thật sao? Ôn Liễu Niên đầu tiên là trong nháy mắt vui sướng, nhưng rất nhanh nghi hoặc nói: Vậy ngươi vì sao lại mất hứng?
Triệu Việt thở dài, ôm hắn vào trong lòng.
Có nguy hiểm? Ôn Liễu Niên nhíu mày, Vậy thì không được, ta không đáp ứng.
Không tính là có nguy hiểm, ngoại trừ chỉ là tự thân cố gắng, còn muốn mượn vài phần ý trời. Triệu Việt nói: Còn nữa, sư phụ muốn ta cùng hắn trở về hải đảo.
Trở về Đông Hải? Ôn Liễu Niên giật mình, Bây giờ ?
Triệu Việt gật đầu: Bế quan hai năm.
Vậy ta thì sao? Ôn Liễu Niên ngóng trông nhìn hắn.
Muốn theo ta một đường khởi hành, hay là muốn ở lại Vương Thành chờ ta trở về? Triệu Việt cầm tay hắn, Hoặc... Không muốn để ta đi?
Tất nhiên là không muốn. Ôn Liễu Niên than thở, ngẩng đầu nhìn hắn, Nếu ta không cho ngươi đi, ngươi sẽ không đi sao?
Triệu Việt gật đầu: Ừm.
Vậy võ công phải làm sao đây. Ôn Liễu Niên hỏi.
Ngươi cũng nói, ta hiện tại là người đã thành thân. Triệu Việt cười cười, Đã thành thân, tất nhiên phải nghĩ đến suy nghĩ của ngươi.
Vậy ngươi vẫn là đi đi. Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói, Lúc trước đáp ứng Hoàng Thượng muốn trùng tu luật pháp Đại Sở, còn muốn giám thị trùng kiến hoàng cung, e là nhất thời nửa khắc cũng không đi được... Ta ở đây chờ ngươi trở về.
Tuy nói lúc trước đã đoán được kết quả này, bất quá vừa nghĩ đến hai người phải tách ra, Triệu Việt như trước có chút không nỡ.
Ôn Liễu Niên thì càng không nỡ.
Vì thế hai người đầu tiên là ôm hôn nửa ngày, về sau liền buông màn xuống. Hạ nhân tiến đến đưa nước ấm đứng ở cửa nghe được động tĩnh, nhanh chóng mặt đỏ tai hồng xoay người đi trở về, ta cái gì cũng không nghe được.
May mà lão gia đi rồi, bằng không còn không biết sẽ bị tức thành cái dạng gì.
Xế chiều, Sở Uyên tuyên Ôn Liễu Niên tiến cung, sau khi bàn xong việc theo thường lệ hỏi: Ái khanh có muốn ở lại dùng cơm không?
Không cần, vi thần vẫn là trở về đi. Ôn Liễu Niên nói, Đa tạ Hoàng thượng.
Có phải ái khanh có tâm sự gì không? Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu: Hoàng thượng có thể nhìn ra được a.
Nhìn bộ dáng này, trẫm không nhìn ra mới kỳ quái. Sở Uyên buồn cười, bước xuống long ỷ nói, Nói thử xem, có phải là bị ai ức hiếp hay không?
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Không có chuyện gì đâu.
Có liên quan đến Triệu đại đương gia . Sở Uyên ngữ điệu chắc chắn.
Ôn Liễu Niên cam chịu.
Thật sự không nói? Sở Uyên nói, Nói không chừng trẫm còn có thể đưa ra chủ ý giúp ái khanh.
Còn chưa thành thân, sao lại có thể đưa ra chủ ý giúp ta. Ôn Liễu Niên ở trong lòng nói thầm, qua nửa buổi mới nói: Hắn muốn đi xa nhà một thời gian.
Ra là đi xa nhà một thời gian, cũng không phải là không trở về. Sở Uyên lắc đầu, Trẫm còn tưởng chuyện gì lớn.
Đi hai năm ! Ôn Liễu Niên nhấn mạnh.
Trước nói tốt, cho dù là hai mươi năm, trẫm cũng sẽ không để ngươi đi. Sở Uyên nói.
Vi thần biết. Ôn Liễu Niên uể oải.
Đi thôi, ra ngoài Ngự Hoa viên hít thở không khí. Sở Uyên nói.
Ôn Liễu Niên ỉu xìu đuổi theo, vẫn là không có tinh thần !
Muốn đến nơi nào? Sở Uyên hỏi.
Vi thần cũng không biết. Ôn Liễu Niên nói.
Sở Uyên khẽ nhíu mày: Không biết?
Là muốn đi cùng sư phụ, sư phụ là thế ngoại cao nhân, không tên không họ, chỗ ở cũng không cố định. Ôn Liễu Niên trả lời.
Thì ra là như vậy. Sở Uyên sáng tỏ, Là đi luyện công phu?
Vâng. Ôn Liễu Niên gật đầu.
Vậy thời gian hai năm thật sự không lâu lắm. Sở Uyên cùng hắn một đường ngồi ở trong lương đình, Người luyện võ, nếu không phải luyện tám năm mười năm thì cũng là vài chục năm, mới có thể đạt được thành tựu, hiện tại Triệu đại đương gia chỉ cần hai năm, ái khanh nên cao hứng mới đúng.
Cao hứng không nổi. Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói.
Sở Uyên nói: Về sau ái khanh có thể vào cung ở, đầu bếp Ngự Thiện phòng tùy tiện sai sử.
Ôn Liễu Niên nói: Vẫn là cao hứng không nổi. Đầu bếp cũng không phải nam nhân của ta.
Vậy phải làm sao ái khanh mới có thể cao hứng? Sở Uyên có hưng trí nhìn hắn.
Thỉnh Hoàng thượng chấp thuận vi thần --
Không cho phép ! Sở Uyên cắt ngang lời hắn.
Ôn Liễu Niên: ...
Ta nói còn chưa nói xong.
Không cho phép xin nghỉ. Sở Uyên lặp lại một lần nữa.
Vậy vi thần liền từ quan. Ôn Liễu Niên thấp giọng than thở.
Nếu dám từ quan, trẫm lấy gậy đánh ngươi. Sở Uyên khí định thần nhàn, Rồi sau đó hạ chỉ các tòa tửu lâu trên toàn quốc, ai cũng không được phép cho ái khanh bước vào, ai dám vi phạm giết không tha.
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Nghe lời. Sở Uyên vỗ vỗ đầu hắn, Được rồi, trở về đi. Khoảng thời gian này không tuyên ái khanh tiến cung, hảo hảo ở nhà bồi Triệu đại đương gia.
Ôn Liễu Niên thở ngắn thở dài.
Vừa mới thành thân không được bao lâu thì phải tách ra hai năm, quả thật xót xa, mặc kệ ăn bao nhiêu giò heo cũng không bù lại được.
Quả nhiên là không nỡ a...
Đã ra quyết định, vậy cũng không có đạo lý tiếp tục kéo dài. Ngày khởi hành đã định là đầu tháng ba, Ôn Liễu Niên thở dài một hồi lại một hồi, không nhiều không ít, còn khoảng mười ngày.
Bên trong một chỗ tiểu viện, Vân Đoạn Hồn đang uống trà.
Tiên sinh. Vô Ảnh nói Ôn đại nhân tới, có muốn trốn một phen không?
Vân Đoạn Hồn tay dừng một chút, Vì sao phải trốn?
Vô Ảnh từ nội tâm phát ra lời nói: Bởi vì Ôn đại nhân nhìn qua tâm tình tựa hồ không tốt lắm.
Nếu là có thể không trêu chọc, vẫn là tận lực không cần trêu chọc thì tốt hơn.
Ôn Liễu Niên đẩy cửa viện ra bước vào.
Vô Ảnh nhìn thoáng qua phía sau hắn, xác định không có đại nội thị vệ đi theo, vì thế hơi gật đầu nhìn Vân Đoạn Hồn.
Sao lại chạy tới đây. Vân Đoạn Hồn nói, A Việt đâu?
Ở nhà. Ôn Liễu Niên nói, Ta vừa mới hạ triều, thuận tiện đến đây tìm tiền bối hỏi một chuyện.
Muốn hỏi chuyện gì? Vân Đoạn Hồn nói.
Còn có thể là chuyện gì ! Ôn Liễu Niên nghiêm túc nhìn hắn.
Hai năm sau, ta đương nhiên sẽ thả A Việt trở về. Vân Đoạn Hồn đưa cho hắn một ly trà.
Chuyến này có thể có nguy hiểm không? Ôn Liễu Niên quan tâm nhất chính là chuyện này.
Tất nhiên sẽ không. Vân Đoạn Hồn nói, Tệ nhất là hoàn toàn không thành công, tốn một khoảng thời gian mà thôi.
Vậy cũng không được a ! Ôn Liễu Niên nói, Mất trọn hai năm, ở đâu có đạo lý hoàn toàn không thành công?!
Chuyện tập võ, cưỡng cầu không được. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Bảy phần dựa vào tự mình cố gắng, ba phần còn lại phải xem vận khí.
Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Hơn hai mươi năm qua, vận khí của A Việt tựa hồ không được tốt lắm. Vân Đoạn Hồn nói, Tương lai sẽ chậm rãi tốt lên.
Ai nói vận khí hắn không được tốt lắm. Ôn Liễu Niên kháng nghị.
Ngoại trừ chuyện thành thân với ngươi. Vân Đoạn Hồn biết sai sửa lại cho đúng.
Vậy còn được. Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi, sau đó lại nhấn mạnh một lần: Nhất định không thể xảy ra chuyện.
Ta là sư phụ hắn, sao có thể nhìn hắn xảy ra chuyện. Vân Đoạn Hồn nói, Huống hồ tư chất A Việt hơn người, định chắc là có thể luyện tốt môn công phu này.
Môn công phu gì vậy? Ôn Liễu Niên hỏi đến cùng.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Không có tên.
Gạt người. Ôn Liễu Niên không tin, Trên thế gian này nào có công phu lợi hại mà không có tên.
Là ta từ trong kiếm pháp Vân gia diễn biến thành, chưa kịp đặt tên. Vân Đoạn Hồn nói, Không thì ngươi đặt một cái tên thử xem?
Lúc trước chưa có ai luyện qua? Ôn Liễu Niên trừng to mắt.
Tất nhiên không có. Vân Đoạn Hồn lắc đầu.
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Ôn Liễu Niên: ...
Vậy nếu tẩu hỏa nhập ma thì phải làm sao đây !
Quan tâm quá sẽ loạn. Thấy hắn lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, Vân Đoạn Hồn nói: Sợ đầu sợ đuôi như thế, quả thật không giống tính tính cách của ngươi.
Ôn Liễu Niên thành tâm đề nghị: Không bằng tiền bối luyện bộ công phu này trước thử xem?
Vân Đoạn Hồn dở khóc dở cười: Lo lắng A Việt, thì kêu lão già ta đi trước dò đường?
Công phu là do tiền bối tự nghĩ ra, sao có thể nói là dò đường. Ôn Liễu Niên giữ chặt tay hắn, ân cần thân thiện dụ dỗ nói, Nói không chừng dựa theo thời gian, thì có thể thiên hạ vô địch, ý của tiền bối thế nào?
Ta chưa bao giờ nghĩ tới muốn thiên hạ vô địch. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Cái miệng này của ngươi cũng là thiên hạ vô địch, vậy ngươi cảm thấy thế nào?
Ôn Liễu Niên không cần nghĩ ngợi nói, Cảm thấy rất tốt.
Vân Đoạn Hồn: ...
Tiền bối. Ôn Liễu Niên vẫn là không yên lòng.
Võ học thiên hạ đều xuất từ đồng tông. Vân Đoạn Hồn đành phải kiên nhẫn nói cho hắn nghe, Đều là lấy cái thừa bù cái thiếu, làm sạch những phần dơ bẩn, thần hình hợp nhất khí quán chu thiên, cũng có thể giúp tĩnh tâm lại. Cái gọi là công phu độc môn thế gia, bất luận nhiễu một vòng tròn lớn cỡ nào, kết quả vẫn là sẽ trở về nguyên bản.
Ôn Liễu Niên buồn ngủ.
Kiếm pháp Vân gia cũng như thế, hơn nữa mấy năm gần đây vì không để người ngoài phát giác, ở trong chiêu thức đã có biến hóa cực lớn. Vân Đoạn Hồn tiếp tục nói, Công phu mà Vô Phong cùng Vô Ảnh sở luyện, chỉ sợ trên đời này cũng không mấy người có thể nhận ra có liên quan đến ta.
Ôn Liễu Niên phụ họa.
Đây là bộ đao pháp mới biến hóa ra, chủ yếu chỉ là một chữ 'Nhanh', trên đời này mặc kệ nhiều chuyết lược công phu, chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thì có thể có phần thắng cực lớn. Vân Đoạn Hồn nói, Thân thủ A Việt nhanh nhẹn phản ứng cực nhanh, luyện rất thích hợp.
Ôn Liễu Niên mờ mịt gật đầu.
Đại nhân có muốn đặt tên cho bộ đao pháp này không? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Đã là lấy ra từ trong kiếm pháp Vân gia, lại là lấy nhanh chế địch, vậy thì gọi là , thế nào? Ôn Liễu Niên sảng khoái đánh nhịp, Cứ quyết định như vậy đi.
Kiếm pháp Vân gia lấy nhanh chế địch, vì sao cuối cùng lại gọi là Hồng Liễu đao pháp? Vân Đoạn Hồn khó hiểu.
Liễu là ta. Ôn Liễu Niên giải thích.
Vân Đoạn Hồn gật đầu, mang một chữ cũng không sao.
Ôn Liễu Niên nói: Hồng là Hồng giáp lang, có hai con.
Vân Đoạn Hồn: ...
Ôn Liễu Niên lầm bầm lầu bầu: Còn rất dễ nghe.
Vân Đoạn Hồn tâm tình có chút phức tạp.
Vì cái gì chính mình hao tổn tâm huyết, rất vất vả mới sáng chế ra bộ đao pháp này, bí kíp đao pháp giống như thiểm điện bôn lôi, cuối cùng lại lấy một cái tên tràn ngập nhi nữ tình trường như thế?!
Hơn nữa bên trong cư nhiên còn có một con trùng !
/195
|