Vân Đoạn Hồn vẫn như trước ở chỗ cũ chờ hắn.
Sư phụ. Triệu Việt đạp mở bụi cỏ tiến lên.
Trước giờ đều là ngươi tới sớm. Vân Đoạn Hồn xoay người, Hôm nay trong nhà có chuyện?
Triệu Việt gật đầu: Vâng, bất quá không phải là chuyện lớn, không nhọc sư phụ lo lắng.
Ngồi đi. Vân Đoạn Hồn nói, Hôm nay không luyện công, vi sư có chút chuyện muốn hỏi ngươi.
Triệu Việt nói: Sư phụ muốn hỏi chuyện gì?
Về thân thế của ngươi. Vân Đoạn Hồn nói, Còn có người nhà của ngươi.
Không dự đoán được hắn sẽ chủ động đề cập, Triệu Việt có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cha ngươi là bị người Mục gia trang sát hại? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt gật đầu: Cha ta tên là Triệu Mãn Giang, làm ăn nhỏ ở Tây Nam, sau này vô ý trêu chọc ác nhân, mới dẫn tới họa sát thân.
Chỉ e không chỉ là ác nhân. Vân Đoạn Hồn nhìn hắn.
Có phải sư phụ có chuyện muốn nói với ta không? Triệu Việt thử.
Ngươi đối vi sư lý giải bao nhiêu. Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: Đệ tử không biết sư phụ là có ý gì.
Thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Mặc dù là ngươi không biết, nhưng có vị Ôn đại nhân kia ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không hoàn toàn không biết gì cả.
Đệ tử thật sự không biết. Triệu Việt nói: Mong sư phụ nói rõ hơn.
Vân Đoạn Hồn nhìn thẳng hắn một lát, rồi sau đó liền cười lắc đầu: Điểm ấy ngược lại là giống mẫu thân ngươi, bất luận người bên ngoài nói thế nào, chỉ cần nàng không muốn nói, thì không ai có thể khiến nàng mở miệng.
Triệu Việt nghe vậy trong lòng căng thẳng -- Tuy nói lúc trước nghĩ tới rất nhiều lần, cũng không phải mơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hiện tại thật sự có người nhắc tới, vẫn là khó tránh khỏi bị xúc động.
Nghĩ đến ngươi cũng đã biết một vài chuyện. Vân Đoạn Hồn nói, Nương ngươi họ Bạch, là nữ tử chí tình chí nghĩa nhất trên thế gian này, chỉ tiếc hồng nhan bạc phận, khổ một đời.
Triệu Việt nói: Sư phụ quen biết nương ta?
Còn không biết ta là ai? Vân Đoạn Hồn nhìn hắn, Ngươi ta vốn là nên thẳng thắn thành khẩn nói rõ với nhau, không cần che che lấp lấp như thế.
...
Đại Minh Vương. Một lát sau, Triệu Việt nói.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Phong hào hơn hai mươi năm trước, ta cũng đã quên, ngươi ngược lại vẫn nhớ rõ ràng.
Các loại tư vị giống như thủy triều trào ra, ngũ vị giống như bị đánh nghiêng ngã, Triệu Việt hầu kết lăn lộn, trong lúc nhất thời cũng không biết chính mình nên nói cái gì.
Lần này ta rời bến, chỉ vì hai chuyện. Vân Đoạn Hồn nói, Một là vì Thanh Cầu, hai là vì ngươi, lúc trước vốn dĩ muốn chờ sau khi chuyện này kết thúc, thì mang ngươi một đường trở về Đông Hải, bất quá bây giờ xem ra, tựa hồ cũng không có khả năng.
Phụ thân của ta là ai? Triệu Việt hỏi, thanh âm có chút dao động không dễ cảm nhận được.
Vân Đoạn Hồn lại nói: Hắn là người thay lòng đổi dạ, phụ ngươi nương, có lỗi với ngươi, không đáng đề cập tới.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Muốn cùng ta một đường đến Đông Hải không? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: Ta muốn ở lại Vương
Thành.
Ta cũng nghĩ là như vậy. Vân Đoạn Hồn nói, Cũng được, chỉ cần ngươi sống vui vẻ, ở đâu cũng giống nhau.
Sư phụ có thể kể cho ta nghe nhiều hơn về chuyện của mẫu thân ta được không? Triệu Việt hỏi.
Tất nhiên là được. Vân Đoạn Hồn nói, Nói đến cũng khéo, hiện tại phiến đất trống đối diện Sơn Hải Cư kia, vốn dĩ chính là Bách Hoa uyển. Nương ngươi tuy nói xuất thân thanh lâu, nhưng một tia khí tức phong trần cũng không có, dám yêu dám hận, ngược lại giống như là nữ tử giang hồ, khiến người ta nhìn một lần cũng khó mà quên được. Thủ hạ của nàng ai ai cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì mà không biết, hoàn toàn khác xa so với nơi hoa nhai liễu hạng tầm thường.
Sư phụ thường xuyên đến đó? Triệu Việt hỏi.
Vân Đoạn Hồn gật đầu, từ trong lòng lấy ra một đôi hoa tai: Là vật bên người của mẫu thân ngươi, hiện tại coi như là vật trả về cho chủ cũ.
Triệu Việt nhận vào trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Màu sắc vô cùng ôn nhuận, dưới ánh trăng màu sắc nhàn nhạt.
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng ngủ say sưa ngọt ngào, trong mộng còn chưa kịp ăn được giò heo, thì bị người đánh thức.
Đại nhân, đại nhân. Quản gia ở bên ngoài gọi.
Xảy ra chuyện gì? Ôn Liễu Niên buồn ngủ mông lung ngồi dậy.
Người trong cung tới, kêu đại nhân lập tức tiến cung. Quản gia có chút sốt ruột.
Đi bây giờ? Ôn Liễu Niên sửng sốt.
Đúng vậy, bây giờ, là Tứ Hỉ công công tự mình đến. Quản gia nói.
Bản quan lập tức đến ngay, nói công công chờ một lát. Ôn Liễu Niên vội vàng mặc y phục, mang theo đầy bụng nghi vấn chạy đến tiền thính.
Tứ Hỉ công công quả nhiên đang uống trà.
Công công. Ôn Liễu Niên nói, Nửa đêm, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên gọi hạ quan tiến cung?
Cũng là vì vài tên thích khách kia. Tứ Hỉ công công nói, Tối hôm qua yến hội vừa chấm dứt, sáng sớm hôm nay Thất Tuyệt Vương liền đến tìm Hoàng Thượng, bất kể thế nào cũng muốn đích thân thẩm vấn thích khách, hiện tại còn không chịu trở về nghỉ ngơi.
Hoàng Thượng nói thế nào? Ôn Liễu Niên nói.
Hoàng Thượng đã cho Thất Tuyệt Vương biết, chuyện thích khách bị người không rõ thân phận cướp đi, nhưng nói chưa dứt lời, càng nói càng hỏng bét. Tứ Hỉ công công nói, Thất Tuyệt Vương nhân cơ hội đưa ra một đống yêu cầu lớn, Hoàng Thượng đau đầu muốn chết, liền kêu ta đến gọi đại nhân tiến cung cùng nhau thương nghị.
Ôn Liễu Niên: ...
Đại nhân, mời. Tứ Hỉ công công nói.
Lúc trước công công có tiếp xúc qua với Thất Tuyệt Vương chưa? Ôn Liễu Niên hỏi.
Tứ Hỉ công công lắc đầu, lại nói: Sứ thần quân chủ các nước lân cận cũng đến qua không ít, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp qua người như vậy.... Quả nhiên là không biết nên hình dung thế nào.
Ôn Liễu Niên nói: Thất Tuyệt Vương trước giờ có quan hệ rất tốt với Tần cung chủ.
Tứ Hỉ công công giật mình: Vậy thì khó trách.
Ôn Liễu Niên bị nghẹn một chút.
Ta cũng có quan hệ rất tốt với Tần cung chủ.
Sau khi tiến cung, Mộ Hàn Dạ quả nhiên đang ở Ngự Thư Phòng uống trà.
Ôn ái khanh. Sở Uyên như trút được gánh nặng.
Ôn đại nhân cũng đến đây. Mộ Hàn Dạ nhiệt tình mời, Có muốn cùng nhau uống chén trà không?
Vì sao Thất Tuyệt Vương bây giờ còn chưa trở về nghỉ ngơi? Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
Mộ Hàn Dạ nói: Như nhau cả thôi, Ôn đại nhân cũng không ngủ, nếu Tần huynh cũng có thể đến đây, thì đủ tay chơi mạt chược rồi.
Sở Uyên đầu thẳng đau.
Thất Tuyệt Vương ở đây làm gì vậy? Ôn Liễu Niên hỏi.
Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ một xấp giấy trước mặt Sở Uyên.
Cầm xem đi. Sở Uyên phất phất tay.
Vâng. Ôn Liễu Niên tiến lên, lúc cầm lên không chú ý, một đầu khác liền rơi xuống đất, ước chừng lăn vài thước -- Quả nhiên là phi thường dài, phía trên rậm rạp chi chít chữ.
Ôn Liễu Niên rõ ràng chấn kinh.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói: Đều là chút yêu cầu lông gà vỏ tỏi, Đại Sở quốc phú dân cường, nghĩ đến cũng sẽ không để ý chuyện này đâu.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã bắt đầu kể khổ: A Hoàng nhà ta hôm qua nhận phải kinh hách cực lớn, hiện tại hàng đêm khó ngủ, tim bổn vương như bị đao cắt vậy.
Ôn Liễu Niên khen ngợi: Thất Tuyệt Vương quả nhiên một lòng say mê, nếu để Vương Hậu biết được, thì nhất định sẽ cảm động đến cực điểm.
Mộ Hàn Dạ tâm tình khoái trá: Ôn đại nhân nói thật ư?
Thất Tuyệt Vương cứ việc yên tâm. Ôn Liễu Niên nói, Trong thời gian ngắn nhất, chúng ta nhất định sẽ đem thích khách tróc nã quy án.
Nếu là tróc không được thì sao? Mộ Hàn Dạ hỏi.
Lời ấy sai rồi. Ôn Liễu Niên lắc đầu: Có Thất Tuyệt Vương ở đây, sao lại không thể tróc được chứ.
Mộ Hàn Dạ cứng đờ: Ta?
Tất nhiên. Ôn Liễu Niên lời nghiêm ngữ chính, Cũng không biết là bọn đạo chích bọn chuột nhắt ở đâu, thế nhưng can đảm dám rõ như ban ngày đến ám sát. Trong thiên hạ ai mà không biết Thất Tuyệt Vương cùng rõ ràng không có mắt, mới kiêu ngạo khiêu khích uy nghiêm Thất Tuyệt quốc, quả thực khiến người ta thống hận đến cực điểm.
Mộ Hàn Dạ cảnh giác nói: Vì sao không phải là khiêu khích Sở quốc?
Thất Tuyệt Vương nói đùa, kia nhưng là đội danh dự quý quốc. Ôn Liễu Niên liên tục xua tay, sau đó lại nhanh chóng nói ra lập trường, Người đến là khách, Đại Sở ta tất nhiên tận tình làm chủ, trong quá trình lùng bắt thích khách, nếu Thất Tuyệt Vương gặp phải khó xử gì, cứ việc mở miệng là được, Hoàng Thượng tất nhiên nguyện ý tương trợ toàn lực.
Sở Uyên buồn cười, vươn tay sờ sờ cằm mình.
Mộ Hàn Dạ nói: Nếu bổn vương cố ý chỉ điểm Sở quốc đòi người thì sao?
Nếu Thất Tuyệt Vương không tiện ra tay, thì Sở quốc cũng có thể ra mặt. Ôn Liễu Niên nhắc nhở, Chỉ là miệng đời đáng sợ, đến lúc đó nếu Vương Thành nổi lên lời đồn nhảm, Thất Tuyệt Vương có kế sách ứng đối không?
Lời đồn nhảm? Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
Đúng vậy, lời đồn nhảm. Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, Lúc trước dân chúng đều biết Thất Tuyệt Vương cùng Vương Hậu tình thâm tự hải, mỗi khi nhắc đến đều là vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Nếu biết lúc này Vương Hậu gặp chuyện, Thất Tuyệt Vương chẳng những một chút phản ứng cũng không có, còn đem chuyện bắt thích khách giao cho Sở quốc, e là có chút không thể nói nổi a.
Mộ Hàn Dạ: ...
Bất quá cũng không cần quá lo lắng. Ôn Liễu Niên nói, Cùng lắm thì đến lúc dán bảng, giúp Thất Tuyệt Vương làm sáng tỏ một chút là được. Nói xong lại bổ sung, Nhưng tiểu thoại bản lưu thông ngầm, thì thật sự không xen vào a, nếu là đem Thất Tuyệt Vương viết thành người thay lòng đổi dạ rất sợ chết thay đổi thất thường đứng núi này trông núi nọ, còn mong không lấy làm phiền lòng mới phải.
Ôn đại nhân nói đùa. Mộ Hàn Dạ tươi cười đầy mặt, đem tờ danh sách kia giật lại từ trong tay hắn, Bóng đêm đã sâu, việc này không bằng ngày mai lại bàn.
Rất tốt rất tốt. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, Thất Tuyệt Vương đi thong thả.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh xoay người rời đi.
Sở Uyên cười lắc đầu: Sớm biết như thế, buổi tối không nên để ái khanh trở về.
Hoàng Thượng quá khen. Ôn Liễu Niên hai mắt phiếm lệ quang -- Ngáp một cái.
Làm khó ái khanh đêm hôm khuya khoắt còn phải tiến cung như vậy. Sở Uyên nói, Đừng trở về, ta sai người đến phủ nói một tiếng, ở lại trong cung nghỉ ngơi đi.
Tuân chỉ. Ôn Liễu Niên dụi dụi mắt, dưới chân giống như đạp bông.
Thật sự là phi thường mệt.
Sở Uyên trong lòng buồn bực, lúc trước cũng thường xuyên bồi mình thảo luận chính sự cả đêm, sao cố tình hôm nay lại mệt thành như vậy, chẳng lẽ chuyện mình giao cho hắn thật sự có hơi nhiều sao?
Hoàng Thượng muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi không? Tứ Hỉ dè dặt cẩn thận hỏi.
Tạm thời không cần. Sở Uyên nói, Gọi ảnh vệ bảo hộ Ôn ái khanh đến đây, trẫm có chuyện muốn hỏi.
Tứ Hỉ lĩnh mệnh lui ra, một lát sau gọi hai người tiến vào.
Tham kiến Hoàng Thượng. Ảnh vệ quỳ xuống đất hành lễ.
Miễn. Sở Uyên nói, Nói thử xem, mấy ngày nay Ôn ái khanh sau khi rời khỏi cung thì làm cái gì, một chuyện cũng không thể kể sót.
Ảnh vệ: ...
Thật sự một chuyện cũng không thể kể sót sao.
Làm sao vậy? Thấy sắc mặt hai người khó xử, Sở Uyên đặt chén trà trong tay xuống.
Cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng... Ảnh vệ châm chước dùng từ.
Nói ! Sở Uyên nhíu mày.
Vâng ! Ảnh vệ tâm treo ngược, đem chuyện ở rừng cây nói đại khái một lần, sau đó lại nói, Không sai biệt lắm là nửa canh giờ, tính qua đại nhân cũng ngủ không ngủ được bao lâu.
Sở Uyên: ...
Tứ Hỉ: ...
Trong rừng cây a.
Cư nhiên cũng có thể?
Ảnh vệ cảm thấy rất là khổ bức, thật sự không muốn nghe đâu a.
Sở Uyên vô lực phất tay: Mà thôi, lui xuống đi.
Sớm biết là vì chuyện này, thì không nên mở miệng hỏi a...
Sư phụ. Triệu Việt đạp mở bụi cỏ tiến lên.
Trước giờ đều là ngươi tới sớm. Vân Đoạn Hồn xoay người, Hôm nay trong nhà có chuyện?
Triệu Việt gật đầu: Vâng, bất quá không phải là chuyện lớn, không nhọc sư phụ lo lắng.
Ngồi đi. Vân Đoạn Hồn nói, Hôm nay không luyện công, vi sư có chút chuyện muốn hỏi ngươi.
Triệu Việt nói: Sư phụ muốn hỏi chuyện gì?
Về thân thế của ngươi. Vân Đoạn Hồn nói, Còn có người nhà của ngươi.
Không dự đoán được hắn sẽ chủ động đề cập, Triệu Việt có chút ngoài ý muốn.
Nghe nói cha ngươi là bị người Mục gia trang sát hại? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt gật đầu: Cha ta tên là Triệu Mãn Giang, làm ăn nhỏ ở Tây Nam, sau này vô ý trêu chọc ác nhân, mới dẫn tới họa sát thân.
Chỉ e không chỉ là ác nhân. Vân Đoạn Hồn nhìn hắn.
Có phải sư phụ có chuyện muốn nói với ta không? Triệu Việt thử.
Ngươi đối vi sư lý giải bao nhiêu. Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: Đệ tử không biết sư phụ là có ý gì.
Thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Mặc dù là ngươi không biết, nhưng có vị Ôn đại nhân kia ở đây, chỉ sợ cũng sẽ không hoàn toàn không biết gì cả.
Đệ tử thật sự không biết. Triệu Việt nói: Mong sư phụ nói rõ hơn.
Vân Đoạn Hồn nhìn thẳng hắn một lát, rồi sau đó liền cười lắc đầu: Điểm ấy ngược lại là giống mẫu thân ngươi, bất luận người bên ngoài nói thế nào, chỉ cần nàng không muốn nói, thì không ai có thể khiến nàng mở miệng.
Triệu Việt nghe vậy trong lòng căng thẳng -- Tuy nói lúc trước nghĩ tới rất nhiều lần, cũng không phải mơ hồ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng hiện tại thật sự có người nhắc tới, vẫn là khó tránh khỏi bị xúc động.
Nghĩ đến ngươi cũng đã biết một vài chuyện. Vân Đoạn Hồn nói, Nương ngươi họ Bạch, là nữ tử chí tình chí nghĩa nhất trên thế gian này, chỉ tiếc hồng nhan bạc phận, khổ một đời.
Triệu Việt nói: Sư phụ quen biết nương ta?
Còn không biết ta là ai? Vân Đoạn Hồn nhìn hắn, Ngươi ta vốn là nên thẳng thắn thành khẩn nói rõ với nhau, không cần che che lấp lấp như thế.
...
Đại Minh Vương. Một lát sau, Triệu Việt nói.
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Phong hào hơn hai mươi năm trước, ta cũng đã quên, ngươi ngược lại vẫn nhớ rõ ràng.
Các loại tư vị giống như thủy triều trào ra, ngũ vị giống như bị đánh nghiêng ngã, Triệu Việt hầu kết lăn lộn, trong lúc nhất thời cũng không biết chính mình nên nói cái gì.
Lần này ta rời bến, chỉ vì hai chuyện. Vân Đoạn Hồn nói, Một là vì Thanh Cầu, hai là vì ngươi, lúc trước vốn dĩ muốn chờ sau khi chuyện này kết thúc, thì mang ngươi một đường trở về Đông Hải, bất quá bây giờ xem ra, tựa hồ cũng không có khả năng.
Phụ thân của ta là ai? Triệu Việt hỏi, thanh âm có chút dao động không dễ cảm nhận được.
Vân Đoạn Hồn lại nói: Hắn là người thay lòng đổi dạ, phụ ngươi nương, có lỗi với ngươi, không đáng đề cập tới.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Muốn cùng ta một đường đến Đông Hải không? Vân Đoạn Hồn hỏi.
Triệu Việt lắc đầu: Ta muốn ở lại Vương
Thành.
Ta cũng nghĩ là như vậy. Vân Đoạn Hồn nói, Cũng được, chỉ cần ngươi sống vui vẻ, ở đâu cũng giống nhau.
Sư phụ có thể kể cho ta nghe nhiều hơn về chuyện của mẫu thân ta được không? Triệu Việt hỏi.
Tất nhiên là được. Vân Đoạn Hồn nói, Nói đến cũng khéo, hiện tại phiến đất trống đối diện Sơn Hải Cư kia, vốn dĩ chính là Bách Hoa uyển. Nương ngươi tuy nói xuất thân thanh lâu, nhưng một tia khí tức phong trần cũng không có, dám yêu dám hận, ngược lại giống như là nữ tử giang hồ, khiến người ta nhìn một lần cũng khó mà quên được. Thủ hạ của nàng ai ai cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì mà không biết, hoàn toàn khác xa so với nơi hoa nhai liễu hạng tầm thường.
Sư phụ thường xuyên đến đó? Triệu Việt hỏi.
Vân Đoạn Hồn gật đầu, từ trong lòng lấy ra một đôi hoa tai: Là vật bên người của mẫu thân ngươi, hiện tại coi như là vật trả về cho chủ cũ.
Triệu Việt nhận vào trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.
Màu sắc vô cùng ôn nhuận, dưới ánh trăng màu sắc nhàn nhạt.
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng ngủ say sưa ngọt ngào, trong mộng còn chưa kịp ăn được giò heo, thì bị người đánh thức.
Đại nhân, đại nhân. Quản gia ở bên ngoài gọi.
Xảy ra chuyện gì? Ôn Liễu Niên buồn ngủ mông lung ngồi dậy.
Người trong cung tới, kêu đại nhân lập tức tiến cung. Quản gia có chút sốt ruột.
Đi bây giờ? Ôn Liễu Niên sửng sốt.
Đúng vậy, bây giờ, là Tứ Hỉ công công tự mình đến. Quản gia nói.
Bản quan lập tức đến ngay, nói công công chờ một lát. Ôn Liễu Niên vội vàng mặc y phục, mang theo đầy bụng nghi vấn chạy đến tiền thính.
Tứ Hỉ công công quả nhiên đang uống trà.
Công công. Ôn Liễu Niên nói, Nửa đêm, vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên gọi hạ quan tiến cung?
Cũng là vì vài tên thích khách kia. Tứ Hỉ công công nói, Tối hôm qua yến hội vừa chấm dứt, sáng sớm hôm nay Thất Tuyệt Vương liền đến tìm Hoàng Thượng, bất kể thế nào cũng muốn đích thân thẩm vấn thích khách, hiện tại còn không chịu trở về nghỉ ngơi.
Hoàng Thượng nói thế nào? Ôn Liễu Niên nói.
Hoàng Thượng đã cho Thất Tuyệt Vương biết, chuyện thích khách bị người không rõ thân phận cướp đi, nhưng nói chưa dứt lời, càng nói càng hỏng bét. Tứ Hỉ công công nói, Thất Tuyệt Vương nhân cơ hội đưa ra một đống yêu cầu lớn, Hoàng Thượng đau đầu muốn chết, liền kêu ta đến gọi đại nhân tiến cung cùng nhau thương nghị.
Ôn Liễu Niên: ...
Đại nhân, mời. Tứ Hỉ công công nói.
Lúc trước công công có tiếp xúc qua với Thất Tuyệt Vương chưa? Ôn Liễu Niên hỏi.
Tứ Hỉ công công lắc đầu, lại nói: Sứ thần quân chủ các nước lân cận cũng đến qua không ít, nhưng vẫn chưa bao giờ gặp qua người như vậy.... Quả nhiên là không biết nên hình dung thế nào.
Ôn Liễu Niên nói: Thất Tuyệt Vương trước giờ có quan hệ rất tốt với Tần cung chủ.
Tứ Hỉ công công giật mình: Vậy thì khó trách.
Ôn Liễu Niên bị nghẹn một chút.
Ta cũng có quan hệ rất tốt với Tần cung chủ.
Sau khi tiến cung, Mộ Hàn Dạ quả nhiên đang ở Ngự Thư Phòng uống trà.
Ôn ái khanh. Sở Uyên như trút được gánh nặng.
Ôn đại nhân cũng đến đây. Mộ Hàn Dạ nhiệt tình mời, Có muốn cùng nhau uống chén trà không?
Vì sao Thất Tuyệt Vương bây giờ còn chưa trở về nghỉ ngơi? Ôn Liễu Niên nghi hoặc.
Mộ Hàn Dạ nói: Như nhau cả thôi, Ôn đại nhân cũng không ngủ, nếu Tần huynh cũng có thể đến đây, thì đủ tay chơi mạt chược rồi.
Sở Uyên đầu thẳng đau.
Thất Tuyệt Vương ở đây làm gì vậy? Ôn Liễu Niên hỏi.
Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ một xấp giấy trước mặt Sở Uyên.
Cầm xem đi. Sở Uyên phất phất tay.
Vâng. Ôn Liễu Niên tiến lên, lúc cầm lên không chú ý, một đầu khác liền rơi xuống đất, ước chừng lăn vài thước -- Quả nhiên là phi thường dài, phía trên rậm rạp chi chít chữ.
Ôn Liễu Niên rõ ràng chấn kinh.
Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói: Đều là chút yêu cầu lông gà vỏ tỏi, Đại Sở quốc phú dân cường, nghĩ đến cũng sẽ không để ý chuyện này đâu.
Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã bắt đầu kể khổ: A Hoàng nhà ta hôm qua nhận phải kinh hách cực lớn, hiện tại hàng đêm khó ngủ, tim bổn vương như bị đao cắt vậy.
Ôn Liễu Niên khen ngợi: Thất Tuyệt Vương quả nhiên một lòng say mê, nếu để Vương Hậu biết được, thì nhất định sẽ cảm động đến cực điểm.
Mộ Hàn Dạ tâm tình khoái trá: Ôn đại nhân nói thật ư?
Thất Tuyệt Vương cứ việc yên tâm. Ôn Liễu Niên nói, Trong thời gian ngắn nhất, chúng ta nhất định sẽ đem thích khách tróc nã quy án.
Nếu là tróc không được thì sao? Mộ Hàn Dạ hỏi.
Lời ấy sai rồi. Ôn Liễu Niên lắc đầu: Có Thất Tuyệt Vương ở đây, sao lại không thể tróc được chứ.
Mộ Hàn Dạ cứng đờ: Ta?
Tất nhiên. Ôn Liễu Niên lời nghiêm ngữ chính, Cũng không biết là bọn đạo chích bọn chuột nhắt ở đâu, thế nhưng can đảm dám rõ như ban ngày đến ám sát. Trong thiên hạ ai mà không biết Thất Tuyệt Vương cùng rõ ràng không có mắt, mới kiêu ngạo khiêu khích uy nghiêm Thất Tuyệt quốc, quả thực khiến người ta thống hận đến cực điểm.
Mộ Hàn Dạ cảnh giác nói: Vì sao không phải là khiêu khích Sở quốc?
Thất Tuyệt Vương nói đùa, kia nhưng là đội danh dự quý quốc. Ôn Liễu Niên liên tục xua tay, sau đó lại nhanh chóng nói ra lập trường, Người đến là khách, Đại Sở ta tất nhiên tận tình làm chủ, trong quá trình lùng bắt thích khách, nếu Thất Tuyệt Vương gặp phải khó xử gì, cứ việc mở miệng là được, Hoàng Thượng tất nhiên nguyện ý tương trợ toàn lực.
Sở Uyên buồn cười, vươn tay sờ sờ cằm mình.
Mộ Hàn Dạ nói: Nếu bổn vương cố ý chỉ điểm Sở quốc đòi người thì sao?
Nếu Thất Tuyệt Vương không tiện ra tay, thì Sở quốc cũng có thể ra mặt. Ôn Liễu Niên nhắc nhở, Chỉ là miệng đời đáng sợ, đến lúc đó nếu Vương Thành nổi lên lời đồn nhảm, Thất Tuyệt Vương có kế sách ứng đối không?
Lời đồn nhảm? Mộ Hàn Dạ nhíu mày.
Đúng vậy, lời đồn nhảm. Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, Lúc trước dân chúng đều biết Thất Tuyệt Vương cùng Vương Hậu tình thâm tự hải, mỗi khi nhắc đến đều là vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Nếu biết lúc này Vương Hậu gặp chuyện, Thất Tuyệt Vương chẳng những một chút phản ứng cũng không có, còn đem chuyện bắt thích khách giao cho Sở quốc, e là có chút không thể nói nổi a.
Mộ Hàn Dạ: ...
Bất quá cũng không cần quá lo lắng. Ôn Liễu Niên nói, Cùng lắm thì đến lúc dán bảng, giúp Thất Tuyệt Vương làm sáng tỏ một chút là được. Nói xong lại bổ sung, Nhưng tiểu thoại bản lưu thông ngầm, thì thật sự không xen vào a, nếu là đem Thất Tuyệt Vương viết thành người thay lòng đổi dạ rất sợ chết thay đổi thất thường đứng núi này trông núi nọ, còn mong không lấy làm phiền lòng mới phải.
Ôn đại nhân nói đùa. Mộ Hàn Dạ tươi cười đầy mặt, đem tờ danh sách kia giật lại từ trong tay hắn, Bóng đêm đã sâu, việc này không bằng ngày mai lại bàn.
Rất tốt rất tốt. Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, Thất Tuyệt Vương đi thong thả.
Mộ Hàn Dạ bình tĩnh xoay người rời đi.
Sở Uyên cười lắc đầu: Sớm biết như thế, buổi tối không nên để ái khanh trở về.
Hoàng Thượng quá khen. Ôn Liễu Niên hai mắt phiếm lệ quang -- Ngáp một cái.
Làm khó ái khanh đêm hôm khuya khoắt còn phải tiến cung như vậy. Sở Uyên nói, Đừng trở về, ta sai người đến phủ nói một tiếng, ở lại trong cung nghỉ ngơi đi.
Tuân chỉ. Ôn Liễu Niên dụi dụi mắt, dưới chân giống như đạp bông.
Thật sự là phi thường mệt.
Sở Uyên trong lòng buồn bực, lúc trước cũng thường xuyên bồi mình thảo luận chính sự cả đêm, sao cố tình hôm nay lại mệt thành như vậy, chẳng lẽ chuyện mình giao cho hắn thật sự có hơi nhiều sao?
Hoàng Thượng muốn trở về tẩm cung nghỉ ngơi không? Tứ Hỉ dè dặt cẩn thận hỏi.
Tạm thời không cần. Sở Uyên nói, Gọi ảnh vệ bảo hộ Ôn ái khanh đến đây, trẫm có chuyện muốn hỏi.
Tứ Hỉ lĩnh mệnh lui ra, một lát sau gọi hai người tiến vào.
Tham kiến Hoàng Thượng. Ảnh vệ quỳ xuống đất hành lễ.
Miễn. Sở Uyên nói, Nói thử xem, mấy ngày nay Ôn ái khanh sau khi rời khỏi cung thì làm cái gì, một chuyện cũng không thể kể sót.
Ảnh vệ: ...
Thật sự một chuyện cũng không thể kể sót sao.
Làm sao vậy? Thấy sắc mặt hai người khó xử, Sở Uyên đặt chén trà trong tay xuống.
Cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng... Ảnh vệ châm chước dùng từ.
Nói ! Sở Uyên nhíu mày.
Vâng ! Ảnh vệ tâm treo ngược, đem chuyện ở rừng cây nói đại khái một lần, sau đó lại nói, Không sai biệt lắm là nửa canh giờ, tính qua đại nhân cũng ngủ không ngủ được bao lâu.
Sở Uyên: ...
Tứ Hỉ: ...
Trong rừng cây a.
Cư nhiên cũng có thể?
Ảnh vệ cảm thấy rất là khổ bức, thật sự không muốn nghe đâu a.
Sở Uyên vô lực phất tay: Mà thôi, lui xuống đi.
Sớm biết là vì chuyện này, thì không nên mở miệng hỏi a...
/195
|