Edit: Moon
Beta: Yam
Ninh Tây Cố hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, sau đó rón ra rón rén rời đi.
Cậu rất khó chịu.
Mặc dù cậu hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ bắt đầu là do cậu nhất thời cảm thấy hứng thú và có ý đồ xấu. Ngay từ đầu cậu đã không có suy nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với Nhạc Quỳnh Quỳnh, cũng biết cô là người phụ nữ có thủ đoạn cao siêu, nhưng vẫn từng bước rơi vào trong cạm bẫy ngụy trang đơn thuần của cô.
Dần dần, cậu cũng quên mất dự tính ban đầu của bản thân.
Bình thường chỉ đơn thuần là tận hưởng niềm vui và sự thú vị khi ở bên cô.
Lúc nào Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không làm theo những quy tắc thông thường. Bây giờ cậu hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc Nhạc Quỳnh Quỳnh là cố ý hay là vô ý. Dù cậu có tính toán lại thật cặn kẽ, thì kế hoạch cũng sẽ bị cô làm xáo trộn.
Ngay cả câu nói vừa rồi, cậu cũng tự hỏi, chẳng lẽ là Nhạc Quỳnh Quỳnh cố ý để cậu nghe được sao? Nếu là cố ý, vậy mục đích là gì? Do cố ý muốn thuần phục cậu sao? Cố ý dùng giọng điệu ngây thơ ngớ ngẩn như vậy nói ra. giống như không có tâm cơ gì.
Nhưng mà, nói đến cùng.
Vì sao cậu lại cảm thấy khó chịu? Không phải cậu cũng mang thái độ chơi đùa sao?
Haiz, bây giờ cậu cũng không thể nói rõ.
…
Đặc biệt là sau khi đến nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, gặp mặt bố mẹ, người thân của cô, biết cô là một cô gái lớn lên trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương, làm bản thân cậu cảm thấy áy náy về việc chơi đùa Nhạc Quỳnh Quỳnh trước.
Trông cô không một chút tùy tiện phong trần nào, cô chỉ giống như những cô gái bình thường khác.
… Không, cũng không phải là bình thường.
Ở trong lòng cậu, cô không giống với những người con gái khác.
Chờ đến lúc Ninh Tây Cố lấy lại tinh thần, bản thân đã đi một mạch đến phòng bếp. Bố Nhạc đang rửa bát thì nhìn thấy cậu, sửng sốt một chút, hỏi: “… Có chuyện gì sao?”
Ninh Tây Cố xấu hổ, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Chú, để cháu giúp chú rửa bát ạ.”
Cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, hay là vẫn nên giả ngu đi? Chẳng lẽ chỉ vì cảm giác bực bội không giải thích được mà muốn không từ mà biệt sao? Đó chắc là quyền lợi của bạn trai đi? Cậu có phải đâu.
Bình tĩnh phân tích lợi và hại, nổi giận sẽ chỉ khiến độ hảo cảm mà cậu vất vả cày lên lại trở về con số 0 một lần nữa.
Bố Nhạc: “… Để chú tự rửa là được.”
Ninh Tây Cố kiên trì nói: “Để cháu, cháu ở không ở nhà chú hai ngày nay, không làm chút việc gì thì cháu cảm thấy rất áy náy, để cho cháu làm đi.”
Bố Nhạc rất muốn từ chối, nhưng có vẻ như Ninh Tây Cố không được bình tĩnh chút nào. Vì vậy ông im lặng mà tránh sang một bên: “Vậy cháu rửa đi…”
Ninh Tây Cố không chỉ dọn dẹp sạch sẽ bát đũa, nồi niêu xoong chảo nhà bọn họ, còn càng dọn càng hăng, sắp xếp chúng theo trình tự lớn nhỏ, màu sắc thật chỉnh tề như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu không phải ông ngăn cản, thì còn muốn đem máy hút mùi ra lau một lần.
Cậu làm bố Nhạc há hốc mồm, thầm nghĩ, đúng là một chàng trai cần mẫn.
Cậu điên cuồng làm việc một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy buồn bực chồng chất trong lòng tiêu tan đi một phần.
Dọn dẹp xong, cũng gần đến lúc làm cơm tối.
Ninh Tây Cố nói: “Chú, cứ để cháu nấu bữa tối đi.”
Bố Nhạc muốn nói lại thôi.
Đúng lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh xuống tầng, nhìn thấy Ninh Tây Cố đang ở phòng bếp, còn xung phong muốn nhận việc nấu cơm, cô giống như muốn cổ vũ, nói: “Để cậu ấy làm đi ạ. Cậu ấy nấu cơm rất ngon.”
Nói xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn rất thông thạo gọi tên mấy món ăn, đều là những món Ninh Tây Cố đã làm trước đây. Cô còn khen mấy món đã từng ăn đều rất ngon.
Bản thân Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không hề để ý, cô đã không nhận thức được mà khoe khoang Ninh Tây Cố ở trước mặt bố mẹ.
Chỉ muốn Ninh Tây Cố được khen ngợi.
Nếu Ninh Tây Cố được khen ngợi, thì chứng tỏ chủ nhân như cô có mắt nhìn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh giống như không có việc gì, như là căn bản chưa từng nói muốn chơi đùa cậu, vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến một cách đương nhiên. Vẻ mặt cô thèm ăn, mở miệng liền nịnh nọt Ninh Tây Cố: “Đầu bếp Ninh, làm cho tôi ăn đi, đồ ăn cậu làm rất ngon, tôi vẫn luôn nhớ mãi.”
Ninh Tây Cố không có cách nào từ chối cô, vừa cảm thấy tức giận bản thân không có cách nào từ chối, vừa cảm thấy một chút vui vẻ vì được Nhạc Quỳnh Quỳnh cần đến.
Trong lòng cậu tự giác giúp Nhạc Quỳnh Quỳnh giải thích: Vừa rồi mình chỉ nghe được vài câu, chắc có lẽ là có hiểu lầm gì đó? Đáng lẽ muốn hiểu được một câu thì nên kết hợp với ngữ cảnh, mình không nên cứ định nghĩa Nhạc Quỳnh Quỳnh như vậy. Có lẽ cô chỉ là vì quá ngại ngùng, nên mới nói ra những lời hai lòng như vậy. Đây cũng không phải là ngày đầu tiên mình quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc nghếch.
Nghĩ như thế, cậu ngây ngốc nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh trong vài giây.
Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn bực hỏi: “Sao cậu cứ đứng ngốc ra vậy?”
Ninh Tây Cố nói: “Đang suy nghĩ về chị… Suy nghĩ nên làm cái gì cho chị ăn.”
Ninh Tây Cố bắt đầu nấu cơm.
Mẹ Nhạc lại đây nhìn thoáng qua, thấy kỹ thuật dùng dao vẫn chưa được thành thục lắm, nhưng tốt ở chỗ tương đối nghiêm túc, món ăn làm ra còn có hình có dạng, vẫn tốt hơn khả năng nấu nướng dở tệ của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều. Bà còn nghĩ, ở phương diện nấu cơm làm việc nhà, tư tưởng gia trưởng của Ninh Tây Cố không hề nghiêm trọng. Ở điểm này, Ninh Tây Cố tốt hơn bạn trai mà Nhạc Quỳnh Quỳnh quen trước đây rất nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chen chúc trong phòng bếp, cầm điện thoại chụp cậu.
Ninh Tây Cố quay đầu nhìn cô đầy bất lực: “Đừng chụp tôi lúc tôi đang nấu cơm, lỡ đâu không cẩn thận bắn dầu vào người chị thì sao?”
Đột nhiên, đầu óc lại nóng lên, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, chị chụp rồi cũng sẽ không thêm tôi vào trong vlog của chị.”
Nói xong, Ninh Tây Cố ngây ngẩn cả người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ, vậy mà Ninh Tây Cố lại quan tâm việc này?
Cô hừ hừ hai tiếng: “Làm sao cậu biết tôi sẽ không thêm cậu vào?”
Ninh Tây Cố ngậm miệng lại, trong lòng hỗn loạn không biết có phải lại bị cô đùa giỡn hay không. Cậu không khỏi suy nghĩ: Nhạc Quỳnh Quỳnh nói nghiêm túc sao? Hay là chỉ trêu đùa cậu mà thôi?
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể nói ra những lời như vậy, đối với cậu đã là một tín hiệu đặc biệt, làm cậu lập tức cảm thấy vô cùng hồi hộp, trong lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi.
Lần trước Nhạc Quỳnh Quỳnh nói cậu chỉ là trai bao mà thôi, vậy mà hiện tại địa vị của cậu đã tăng lên, cho nên thậm chí cô còn muốn cân nhắc cho cậu vào vlog cuộc sống của cô?
Vì vậy Ninh Tây Cố ngoan ngoãn để cô chụp.
Lần đầu tiên trong đời cậu bắt đầu lo lắng về ngoại hình của bản thân, hôm nay trông cậu có ổn không? Bây giờ cậu ở trong ống kính như thế nào? Đủ đẹp trai không? Sau khi video được đăng lên, fan hâm mộ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có khen bọn họ xứng đôi không?
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chụp cậu không ngừng.
Chụp cơm tối, còn chụp lúc đi chơi pháo hoa.
Nhưng lúc này là Ninh Tây Cố cầm camera chụp cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh đang chơi pháo hoa cùng một đám bạn nhỏ, đều là những pháo hoa loại nhỏ tương đối an toàn. Cô còn muốn chọn một bối cảnh, bố trí để chụp một lát.
Từ lâu Ninh Tây Cố đã không còn như lần đầu tiên làm nhiếp ảnh gia cho Nhạc Quỳnh Quỳnh. Chụp nhiều rồi, cậu cũng có được nhiều kinh nghiệm chụp, biết nên chụp ở góc độ nào thì tốt, có thể chụp Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng xinh đẹp.
Chụp xong, bà chủ Nhạc còn muốn nghiệm thu thành quả làm việc của cậu.
Bày tỏ rất hài lòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa khua pháo hoa que, vừa bước trở về, ngâm nga hát, nói: “Nếu video đăng lên kiếm được nhiều, khi đó tôi sẽ chia cho cậu một ít, để khỏi suốt ngày cậu cứ nghĩ tôi là bà chủ lòng dạ ác độc.”
Ninh Tây Cố cũng không biết vì sao lại như vậy, có lẽ là vì buồn bực cả ngày, có chút xúc động nên lỡ miệng nói ra: “Không cần chia tiền cho tôi. Nếu video được hoan nghênh, chị có thể thưởng cho tôi hay không, lại hôn tôi một lần nữa.”
Bước chân của Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng lại.
Cô quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn Ninh Tây Cố. Ninh Tây Cố cũng cúi đầu xuống nhìn cô.
Bóng đêm che giấu khuôn mặt ửng hồng của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Cô tức giận nói: “Cậu lại muốn được voi đòi tiên đúng không?”
Ninh Tây Cố cảm thấy rất kỳ lạ, cậu cao lớn như vậy, trước kia rõ ràng thỉnh thoảng cũng có thể áp chế được Nhạc Quỳnh Quỳnh, hiện tại lại không thể tỏ ra kiên cường chút nào trước mặt người phụ nữ nhỏ nhắn này. Hơn nữa càng ngày càng có nhiều tình huống kích động không nằm trong tính toán của cậu, giống như là bị mê hoặc vậy.
Ninh Tây Cố nói: “… Nếu chị không muốn, vì sao chị còn nguyện ý để tôihôn?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy Ninh Tây Cố giống như có phiền não, trong lòng vui vẻ nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài.
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng cảm thấy đỏ mặt, muốn mắng Ninh Tây Cố, để cậu câm miệng đừng nói nữa.
Nhớ lại lúc đó, cô cũng không biết vì sao lại ngầm đồng ý.
Cô tự cho rằng, có lẽ là bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc.
Đang nghĩ ngợi, Ninh Tây Cố đã cúi người xuống, đến gần cô. Pháo hoa que trong tay cô đúng lúc vừa cháy hết, cô muốn tránh ra, lại bị Ninh Tây Cố ôm eo bắt lấy, lập tức ôm cả người cô vào trong lòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh luống cuống một lúc, nhưng cô ngẩng đầu là thấy khuôn mặt của Ninh Tây Cố. Thực sự rất đẹp trai, làm cho cô trong lúc nhất thời quên mất phải nói chuyện.
Cũng không phải là suồng sã.
Ninh Tây Cố chỉ ôm cô đến gần, giống như sợ cô sẽ chạy thoát, ép cô phải trực tiếp trả lời vấn đề, dừng lại ở khoảng cách rất gần, thế nhưng lại buông tay một giây trước khi cô muốn cự tuyệt.
Vành tai Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ lên, còn tưởng rằng sẽ có tình tiết cưỡng hôn, thực ra cô cũng không phản kháng lắm… Ninh Tây Cố bị cô chọc tức, chỉ thẳng ra: “Nhạc Mỹ Lệ, bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc suy nghĩ của chị đối với tôi là như thế nào. Tôi có thể cảm thấy chị có thích tôi một chút, nhưng giây tiếp theo phản ứng của chị lại làm tôi cảm thấy mình đang tự đa tình.”
“Nếu chị không thích tôi, vì sao chị lại ngầm đồng ý để tôi hôn chị. Nếu chị thích tôi, vì sao bây giờ lại không cho phép.”
“Nếu chị chỉ muốn chơi đùa với tôi, vậy thì chơi đùa đi, nhưng chị lại không trêu đùa tôi. Chị chỉ muốn tôi bán rẻ sức lao động cho chị, chị không cảm thấy rất lãng phí sao?”
Đặc biệt là khi Ninh Tây Cố nói đến đoạn cuối cùng, lúc nói đến “Chơi đùa”, tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn nắm được trọng điểm: “Cậu kêu tôi là gì?”
Ninh Tây Cố cố ý dẫm lên bãi mìn: “Nhạc Mỹ Lệ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nổi giận: “Cậu kêu lại một lần nữa?”
Ninh Tây Cố không sợ cô chút nào, nói: “Nhạc Mỹ Lệ, tôi kêu Nhạc Mỹ Lệ vừa hư vinh vừa làm ra vẻ đáng yêu, tôi đang nói chuyện với chị ấy.”
Một bụng tức của Ninh Tây Cố do bị cô lúc lạnh lúc nóng giày vò cả một ngày cuối cùng đều phát tiết ra cả trong một hơi.
Bây giờ cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa tức giận vừa xấu hổ: “Lá gan của cậu đúng là ngày càng lớn! Cho cậu vài màu sắc cậu lại muốn mở luôn phường nhuộm, tôi cho cậu hôn một chút thì sao? Có cần như vậy không? Đó là nụ hôn đầu của cậu sao?”
Ninh Tây Cố nói như đinh đóng cột: “Đúng vậy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghẹn lời: “?!” Đó là nụ hôn đầu của Ninh Tây Cố sao? Lừa ai vậy?
Lợi dụng khe hở khi Nhạc Quỳnh Quỳnh đang sững sờ, Ninh Tây Cố thừa thắng xông lên.
Vào giờ phút này, những chuyện khác cậu đều không muốn để ý đến, cậu một lòng chỉ muốn nắm được Nhạc Quỳnh Quỳnh.
“Nhạc Mỹ Lệ, chị đuổi việc tôi đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn ngây ngốc. Nhưng mà, vào lúc này, cô lại không có biện pháp nào nói thẳng “Vậy cậu cút đi” giống như lần trước.
Cô nhìn thấy bóng dáng của bản thân phản chiếu trong đôi mắt của Ninh Tây Cố, giống như toàn bộ thế giới mà cậu nhìn thấy chỉ còn lại một mình cô.
Ninh Tây Cố vô cùng nghiêm túc, nói: “Chị muốn tôi làm cái gì cũng được. Để tôi nấu cơm, để tôi quét dọn vệ sinh, để tôi dạy ngoại ngữ cho chị, để tôi chụp ảnh cho chị, để tôi làm trợ lý cho chị, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì cho chị. Nhưng chị không cần cho tôi tiền nữa.”
“Không cần quy đổi sự yêu thích của tôi đối với chị thành tiền lương mấy trăm mấy ngàn tệ nữa.”
Beta: Yam
Ninh Tây Cố hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, sau đó rón ra rón rén rời đi.
Cậu rất khó chịu.
Mặc dù cậu hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ bắt đầu là do cậu nhất thời cảm thấy hứng thú và có ý đồ xấu. Ngay từ đầu cậu đã không có suy nghĩ sẽ chịu trách nhiệm với Nhạc Quỳnh Quỳnh, cũng biết cô là người phụ nữ có thủ đoạn cao siêu, nhưng vẫn từng bước rơi vào trong cạm bẫy ngụy trang đơn thuần của cô.
Dần dần, cậu cũng quên mất dự tính ban đầu của bản thân.
Bình thường chỉ đơn thuần là tận hưởng niềm vui và sự thú vị khi ở bên cô.
Lúc nào Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không làm theo những quy tắc thông thường. Bây giờ cậu hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc Nhạc Quỳnh Quỳnh là cố ý hay là vô ý. Dù cậu có tính toán lại thật cặn kẽ, thì kế hoạch cũng sẽ bị cô làm xáo trộn.
Ngay cả câu nói vừa rồi, cậu cũng tự hỏi, chẳng lẽ là Nhạc Quỳnh Quỳnh cố ý để cậu nghe được sao? Nếu là cố ý, vậy mục đích là gì? Do cố ý muốn thuần phục cậu sao? Cố ý dùng giọng điệu ngây thơ ngớ ngẩn như vậy nói ra. giống như không có tâm cơ gì.
Nhưng mà, nói đến cùng.
Vì sao cậu lại cảm thấy khó chịu? Không phải cậu cũng mang thái độ chơi đùa sao?
Haiz, bây giờ cậu cũng không thể nói rõ.
…
Đặc biệt là sau khi đến nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, gặp mặt bố mẹ, người thân của cô, biết cô là một cô gái lớn lên trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương, làm bản thân cậu cảm thấy áy náy về việc chơi đùa Nhạc Quỳnh Quỳnh trước.
Trông cô không một chút tùy tiện phong trần nào, cô chỉ giống như những cô gái bình thường khác.
… Không, cũng không phải là bình thường.
Ở trong lòng cậu, cô không giống với những người con gái khác.
Chờ đến lúc Ninh Tây Cố lấy lại tinh thần, bản thân đã đi một mạch đến phòng bếp. Bố Nhạc đang rửa bát thì nhìn thấy cậu, sửng sốt một chút, hỏi: “… Có chuyện gì sao?”
Ninh Tây Cố xấu hổ, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: “Chú, để cháu giúp chú rửa bát ạ.”
Cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui, hay là vẫn nên giả ngu đi? Chẳng lẽ chỉ vì cảm giác bực bội không giải thích được mà muốn không từ mà biệt sao? Đó chắc là quyền lợi của bạn trai đi? Cậu có phải đâu.
Bình tĩnh phân tích lợi và hại, nổi giận sẽ chỉ khiến độ hảo cảm mà cậu vất vả cày lên lại trở về con số 0 một lần nữa.
Bố Nhạc: “… Để chú tự rửa là được.”
Ninh Tây Cố kiên trì nói: “Để cháu, cháu ở không ở nhà chú hai ngày nay, không làm chút việc gì thì cháu cảm thấy rất áy náy, để cho cháu làm đi.”
Bố Nhạc rất muốn từ chối, nhưng có vẻ như Ninh Tây Cố không được bình tĩnh chút nào. Vì vậy ông im lặng mà tránh sang một bên: “Vậy cháu rửa đi…”
Ninh Tây Cố không chỉ dọn dẹp sạch sẽ bát đũa, nồi niêu xoong chảo nhà bọn họ, còn càng dọn càng hăng, sắp xếp chúng theo trình tự lớn nhỏ, màu sắc thật chỉnh tề như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Nếu không phải ông ngăn cản, thì còn muốn đem máy hút mùi ra lau một lần.
Cậu làm bố Nhạc há hốc mồm, thầm nghĩ, đúng là một chàng trai cần mẫn.
Cậu điên cuồng làm việc một hồi, cuối cùng cũng cảm thấy buồn bực chồng chất trong lòng tiêu tan đi một phần.
Dọn dẹp xong, cũng gần đến lúc làm cơm tối.
Ninh Tây Cố nói: “Chú, cứ để cháu nấu bữa tối đi.”
Bố Nhạc muốn nói lại thôi.
Đúng lúc Nhạc Quỳnh Quỳnh xuống tầng, nhìn thấy Ninh Tây Cố đang ở phòng bếp, còn xung phong muốn nhận việc nấu cơm, cô giống như muốn cổ vũ, nói: “Để cậu ấy làm đi ạ. Cậu ấy nấu cơm rất ngon.”
Nói xong, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn rất thông thạo gọi tên mấy món ăn, đều là những món Ninh Tây Cố đã làm trước đây. Cô còn khen mấy món đã từng ăn đều rất ngon.
Bản thân Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không hề để ý, cô đã không nhận thức được mà khoe khoang Ninh Tây Cố ở trước mặt bố mẹ.
Chỉ muốn Ninh Tây Cố được khen ngợi.
Nếu Ninh Tây Cố được khen ngợi, thì chứng tỏ chủ nhân như cô có mắt nhìn.
Nhạc Quỳnh Quỳnh giống như không có việc gì, như là căn bản chưa từng nói muốn chơi đùa cậu, vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến một cách đương nhiên. Vẻ mặt cô thèm ăn, mở miệng liền nịnh nọt Ninh Tây Cố: “Đầu bếp Ninh, làm cho tôi ăn đi, đồ ăn cậu làm rất ngon, tôi vẫn luôn nhớ mãi.”
Ninh Tây Cố không có cách nào từ chối cô, vừa cảm thấy tức giận bản thân không có cách nào từ chối, vừa cảm thấy một chút vui vẻ vì được Nhạc Quỳnh Quỳnh cần đến.
Trong lòng cậu tự giác giúp Nhạc Quỳnh Quỳnh giải thích: Vừa rồi mình chỉ nghe được vài câu, chắc có lẽ là có hiểu lầm gì đó? Đáng lẽ muốn hiểu được một câu thì nên kết hợp với ngữ cảnh, mình không nên cứ định nghĩa Nhạc Quỳnh Quỳnh như vậy. Có lẽ cô chỉ là vì quá ngại ngùng, nên mới nói ra những lời hai lòng như vậy. Đây cũng không phải là ngày đầu tiên mình quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh ngốc nghếch.
Nghĩ như thế, cậu ngây ngốc nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh trong vài giây.
Nhạc Quỳnh Quỳnh buồn bực hỏi: “Sao cậu cứ đứng ngốc ra vậy?”
Ninh Tây Cố nói: “Đang suy nghĩ về chị… Suy nghĩ nên làm cái gì cho chị ăn.”
Ninh Tây Cố bắt đầu nấu cơm.
Mẹ Nhạc lại đây nhìn thoáng qua, thấy kỹ thuật dùng dao vẫn chưa được thành thục lắm, nhưng tốt ở chỗ tương đối nghiêm túc, món ăn làm ra còn có hình có dạng, vẫn tốt hơn khả năng nấu nướng dở tệ của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhiều. Bà còn nghĩ, ở phương diện nấu cơm làm việc nhà, tư tưởng gia trưởng của Ninh Tây Cố không hề nghiêm trọng. Ở điểm này, Ninh Tây Cố tốt hơn bạn trai mà Nhạc Quỳnh Quỳnh quen trước đây rất nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh chen chúc trong phòng bếp, cầm điện thoại chụp cậu.
Ninh Tây Cố quay đầu nhìn cô đầy bất lực: “Đừng chụp tôi lúc tôi đang nấu cơm, lỡ đâu không cẩn thận bắn dầu vào người chị thì sao?”
Đột nhiên, đầu óc lại nóng lên, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, chị chụp rồi cũng sẽ không thêm tôi vào trong vlog của chị.”
Nói xong, Ninh Tây Cố ngây ngẩn cả người.
Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng sửng sốt một chút, thầm nghĩ, vậy mà Ninh Tây Cố lại quan tâm việc này?
Cô hừ hừ hai tiếng: “Làm sao cậu biết tôi sẽ không thêm cậu vào?”
Ninh Tây Cố ngậm miệng lại, trong lòng hỗn loạn không biết có phải lại bị cô đùa giỡn hay không. Cậu không khỏi suy nghĩ: Nhạc Quỳnh Quỳnh nói nghiêm túc sao? Hay là chỉ trêu đùa cậu mà thôi?
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể nói ra những lời như vậy, đối với cậu đã là một tín hiệu đặc biệt, làm cậu lập tức cảm thấy vô cùng hồi hộp, trong lòng bàn tay đều đã đổ mồ hôi.
Lần trước Nhạc Quỳnh Quỳnh nói cậu chỉ là trai bao mà thôi, vậy mà hiện tại địa vị của cậu đã tăng lên, cho nên thậm chí cô còn muốn cân nhắc cho cậu vào vlog cuộc sống của cô?
Vì vậy Ninh Tây Cố ngoan ngoãn để cô chụp.
Lần đầu tiên trong đời cậu bắt đầu lo lắng về ngoại hình của bản thân, hôm nay trông cậu có ổn không? Bây giờ cậu ở trong ống kính như thế nào? Đủ đẹp trai không? Sau khi video được đăng lên, fan hâm mộ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có khen bọn họ xứng đôi không?
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn chụp cậu không ngừng.
Chụp cơm tối, còn chụp lúc đi chơi pháo hoa.
Nhưng lúc này là Ninh Tây Cố cầm camera chụp cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, Nhạc Quỳnh Quỳnh đang chơi pháo hoa cùng một đám bạn nhỏ, đều là những pháo hoa loại nhỏ tương đối an toàn. Cô còn muốn chọn một bối cảnh, bố trí để chụp một lát.
Từ lâu Ninh Tây Cố đã không còn như lần đầu tiên làm nhiếp ảnh gia cho Nhạc Quỳnh Quỳnh. Chụp nhiều rồi, cậu cũng có được nhiều kinh nghiệm chụp, biết nên chụp ở góc độ nào thì tốt, có thể chụp Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng xinh đẹp.
Chụp xong, bà chủ Nhạc còn muốn nghiệm thu thành quả làm việc của cậu.
Bày tỏ rất hài lòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa khua pháo hoa que, vừa bước trở về, ngâm nga hát, nói: “Nếu video đăng lên kiếm được nhiều, khi đó tôi sẽ chia cho cậu một ít, để khỏi suốt ngày cậu cứ nghĩ tôi là bà chủ lòng dạ ác độc.”
Ninh Tây Cố cũng không biết vì sao lại như vậy, có lẽ là vì buồn bực cả ngày, có chút xúc động nên lỡ miệng nói ra: “Không cần chia tiền cho tôi. Nếu video được hoan nghênh, chị có thể thưởng cho tôi hay không, lại hôn tôi một lần nữa.”
Bước chân của Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng lại.
Cô quay đầu, ngẩng mặt lên nhìn Ninh Tây Cố. Ninh Tây Cố cũng cúi đầu xuống nhìn cô.
Bóng đêm che giấu khuôn mặt ửng hồng của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời. Cô tức giận nói: “Cậu lại muốn được voi đòi tiên đúng không?”
Ninh Tây Cố cảm thấy rất kỳ lạ, cậu cao lớn như vậy, trước kia rõ ràng thỉnh thoảng cũng có thể áp chế được Nhạc Quỳnh Quỳnh, hiện tại lại không thể tỏ ra kiên cường chút nào trước mặt người phụ nữ nhỏ nhắn này. Hơn nữa càng ngày càng có nhiều tình huống kích động không nằm trong tính toán của cậu, giống như là bị mê hoặc vậy.
Ninh Tây Cố nói: “… Nếu chị không muốn, vì sao chị còn nguyện ý để tôihôn?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy Ninh Tây Cố giống như có phiền não, trong lòng vui vẻ nhưng lại không dám bộc lộ ra ngoài.
Nhạc Quỳnh Quỳnh càng cảm thấy đỏ mặt, muốn mắng Ninh Tây Cố, để cậu câm miệng đừng nói nữa.
Nhớ lại lúc đó, cô cũng không biết vì sao lại ngầm đồng ý.
Cô tự cho rằng, có lẽ là bởi vì bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc.
Đang nghĩ ngợi, Ninh Tây Cố đã cúi người xuống, đến gần cô. Pháo hoa que trong tay cô đúng lúc vừa cháy hết, cô muốn tránh ra, lại bị Ninh Tây Cố ôm eo bắt lấy, lập tức ôm cả người cô vào trong lòng.
Nhạc Quỳnh Quỳnh luống cuống một lúc, nhưng cô ngẩng đầu là thấy khuôn mặt của Ninh Tây Cố. Thực sự rất đẹp trai, làm cho cô trong lúc nhất thời quên mất phải nói chuyện.
Cũng không phải là suồng sã.
Ninh Tây Cố chỉ ôm cô đến gần, giống như sợ cô sẽ chạy thoát, ép cô phải trực tiếp trả lời vấn đề, dừng lại ở khoảng cách rất gần, thế nhưng lại buông tay một giây trước khi cô muốn cự tuyệt.
Vành tai Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ lên, còn tưởng rằng sẽ có tình tiết cưỡng hôn, thực ra cô cũng không phản kháng lắm… Ninh Tây Cố bị cô chọc tức, chỉ thẳng ra: “Nhạc Mỹ Lệ, bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc suy nghĩ của chị đối với tôi là như thế nào. Tôi có thể cảm thấy chị có thích tôi một chút, nhưng giây tiếp theo phản ứng của chị lại làm tôi cảm thấy mình đang tự đa tình.”
“Nếu chị không thích tôi, vì sao chị lại ngầm đồng ý để tôi hôn chị. Nếu chị thích tôi, vì sao bây giờ lại không cho phép.”
“Nếu chị chỉ muốn chơi đùa với tôi, vậy thì chơi đùa đi, nhưng chị lại không trêu đùa tôi. Chị chỉ muốn tôi bán rẻ sức lao động cho chị, chị không cảm thấy rất lãng phí sao?”
Đặc biệt là khi Ninh Tây Cố nói đến đoạn cuối cùng, lúc nói đến “Chơi đùa”, tim cô không khỏi đập nhanh hơn.
Nhưng Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn nắm được trọng điểm: “Cậu kêu tôi là gì?”
Ninh Tây Cố cố ý dẫm lên bãi mìn: “Nhạc Mỹ Lệ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nổi giận: “Cậu kêu lại một lần nữa?”
Ninh Tây Cố không sợ cô chút nào, nói: “Nhạc Mỹ Lệ, tôi kêu Nhạc Mỹ Lệ vừa hư vinh vừa làm ra vẻ đáng yêu, tôi đang nói chuyện với chị ấy.”
Một bụng tức của Ninh Tây Cố do bị cô lúc lạnh lúc nóng giày vò cả một ngày cuối cùng đều phát tiết ra cả trong một hơi.
Bây giờ cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa tức giận vừa xấu hổ: “Lá gan của cậu đúng là ngày càng lớn! Cho cậu vài màu sắc cậu lại muốn mở luôn phường nhuộm, tôi cho cậu hôn một chút thì sao? Có cần như vậy không? Đó là nụ hôn đầu của cậu sao?”
Ninh Tây Cố nói như đinh đóng cột: “Đúng vậy.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nghẹn lời: “?!” Đó là nụ hôn đầu của Ninh Tây Cố sao? Lừa ai vậy?
Lợi dụng khe hở khi Nhạc Quỳnh Quỳnh đang sững sờ, Ninh Tây Cố thừa thắng xông lên.
Vào giờ phút này, những chuyện khác cậu đều không muốn để ý đến, cậu một lòng chỉ muốn nắm được Nhạc Quỳnh Quỳnh.
“Nhạc Mỹ Lệ, chị đuổi việc tôi đi.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn ngây ngốc. Nhưng mà, vào lúc này, cô lại không có biện pháp nào nói thẳng “Vậy cậu cút đi” giống như lần trước.
Cô nhìn thấy bóng dáng của bản thân phản chiếu trong đôi mắt của Ninh Tây Cố, giống như toàn bộ thế giới mà cậu nhìn thấy chỉ còn lại một mình cô.
Ninh Tây Cố vô cùng nghiêm túc, nói: “Chị muốn tôi làm cái gì cũng được. Để tôi nấu cơm, để tôi quét dọn vệ sinh, để tôi dạy ngoại ngữ cho chị, để tôi chụp ảnh cho chị, để tôi làm trợ lý cho chị, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì cho chị. Nhưng chị không cần cho tôi tiền nữa.”
“Không cần quy đổi sự yêu thích của tôi đối với chị thành tiền lương mấy trăm mấy ngàn tệ nữa.”
/81
|