Edit: Cos
Beta: Yam
Bên trong cửa, trên tủ ngay lối ra vào, Nhạc Quỳnh Quỳnh có đặt máy phun sương tinh dầu. Tinh dầu màu hồng nhạt được đựng trong bình thủy tinh, tỏa ra hương trà ô long vị đào nhàn nhạt hòa quyện với sự ấm áp trong nhà làm bầu không khí trở nên thanh mát, ngọt ngào.
Bên ngoài cửa, đêm đông lạnh giá nào có chút thơm tho như bên trong nhà.
Hai người đang đứng ở ranh giới giữa cái lạnh và hơi ấm, giữa ánh sáng và bóng tối.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nghe thấy tên thật của mình từ miệng Ninh Tây Cố, cô hệt như một con thỏ bị nắm phải đuôi, sợ tới mức muốn rớt tim ra ngoài, căng thẳng đến nỗi lỗ tai giật giật, y hệt người câm chỉ biết đỏ mặt, trừng mắt nhìn Ninh Tây Cố, tức giận nói: “Cậu câm miệng!”
Mặc dù cô đã mắng Ninh Tây Cố một câu, thế nhưng vị trí của cả hai dường như đã âm thầm bị đảo ngược khi Ninh Tây Cố nói ra những lời đó.
Trong vô thức, Ninh Tây Cố càng lúc càng nghiêng người tiến gần tới.
Dáng vẻ hiện tại của Nhạc Quỳnh Quỳnh không có chút nào gọi là thanh lịch và xinh đẹp, tóc thì hơi rối, trên mặt dính lông mèo. Cô để mặt mộc, chỉ thoa một chút son dưỡng.
Môi cô vốn có sắc hồng nhạt sẵn, nhìn căng mọng giống như màu quả đào mật thơm ngọt.
Cô càng tức giận, đôi mắt càng trở nên sáng ngời vì giận hờn, Ninh Tây Cố càng muốn hôn cô một cái.
Từ lâu cậu đã muốn chặn cái miệng luôn nói những lời làm người khác tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu cố ý nói: “Tôi cảm thấy rất đáng yêu mà.”
Thật ra thì không.
Trên thực tế, Ninh Tây Cố cũng cảm thấy cái tên “Nhạc Mỹ Lệ” này có hơi quê mùa, mang đậm phong cách nhà quê của ngày đầu dựng nước, vừa nghe đã khiến cho người ta có cảm giác chẳng có tí văn hóa gì. Lúc trước cậu vẫn luôn có chút buồn bực, tuy rằng “Quỳnh Quỳnh” là một từ rất đẹp, nhưng lại đồng âm với từ “Nghèo”. Ai đời bố mẹ lại đặt cái tên Nghèo cho con mình cơ chứ?
(*Từ 穷[qiong – nghèo] đồng âm với từ 茕[qiong – quỳnh])
Bây giờ mới hiểu, hóa ra “Nhạc Quỳnh Quỳnh” chỉ là tên do cô tự đặt cho mình, không phải tên thật.
Nói thật, cậu không thích mấy cái tên quê mùa tựa như “Nhạc Mỹ Lệ”. Nhưng nếu người đó là cô gái trước mặt cậu thì không thành vấn đề, dù thế nào cậu cũng thấy nó rất thú vị, rất hợp với bản thân Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cô sinh ra đã đẹp như vậy, vẻ đẹp đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng thành phố.
Không phải là một đóa hoa Quỳnh Quỳnh cao ngạo và tồn tại đơn độc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận: “Trong lòng cậu đang cười nhạo tôi đúng không?”
Ninh Tây Cố vô tội đáp: “Tôi không có.”
“Chắc chắn cậu đang cười tôi.”
“Thật sự không có mà.”
“Không được… Không được phép nói với người khác! Nghe rõ chưa?”
“Tôi sẽ không nói với ai đâu.”
“Không được, tôi không tin cậu. Cậu đã bị đuổi việc, tôi sa thải cậu ngay và luôn!”
“Chị chắc chứ? Bây giờ chị có chắc chắn muốn đuổi việc tôi không? Chị đuổi việc tôi rồi, vậy làm cách nào đảm bảo tôi không đi nói lung tung đây nha?”
Ninh Tây Cố thong thả nói, cậu cảm thấy rất thú vị. Bộ dạng đang tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh y như một con thú nhỏ đang hoảng sợ, vội vàng tìm lối ra trong cái lồng sắt mà cậu vô tình tạo nên, tìm đến choáng váng cũng không tìm được lối ra.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể lép vế trước mặt Ninh Tây Cố thế này, cô sắp tức chết rồi, mẫn cảm gay gắt hỏi: “Cậu đây là đang uy hiếp tôi, nếu tôi đuổi việc cậu, cậu sẽ nói tên thật của tôi ra ngoài, ý là thế này đúng không?”
Ninh Tây Cố vẫn chậm rãi, giả vờ tốt bụng nói: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng nếu chị thật sự đuổi việc tôi, tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn mặt Ninh Tây Cố, vẻ mặt của cậu trông thì vô hại, mà cô lại là đồ ngốc, phần lớn cuộc đời cô đều hành động theo bản năng, trong đầu chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều chuyện phức tạp.
Cho nên cô hoàn toàn không phân biệt được liệu Ninh Tây Cố đang giả vờ hay là nói thật nữa.
Trong lòng cô vẫn thấy rất hoảng loạn và xấu hổ, thậm chí một lúc sau, cô vẫn không thể bình tĩnh được chút nào hết.
Ninh Tây Cố cảm thấy vẻ mặt phiền muộn của Nhạc Quỳnh Quỳnh rất mềm yếu. Cậu nghĩ, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, đúng không? Đều không nhịn được mà muốn yêu thương và chiều chuộng cô.
Đặc biệt là so với sự vô tư không tim không phổi lúc bình thường của cô, bí mật nhỏ vô hại bị bại lộ ở trước mặt đàn ông, thật là mê người. Khó trách có nhiều tôi tớ dưới váy cô như vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thèm chớp mắt, hệt như đang nghi hoặc mà lưu luyến nhìn cậu, giống như đang từ từ thu những cái gai trên người lại, nhẹ giọng hỏi: “Cậu thật sự cho rằng cái tên đó dễ nghe hử?”
Ninh Tây Cố chân thành, thành thật nói: “Dễ nghe, tôi thấy rất dễ thương. Sao chị không chịu tin tôi chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm cậu một lúc, thì thầm nói: “Tôi cũng đoán rằng cậu không dám cười nhạo tôi đâu…”
Cô trừng mắt nhìn cái tay đang nắm lấy cửa của Ninh Tây Cố, nói: “Mau buông ra, sao cậu cứ như thế hả? Rất đáng sợ đó biết không?”
Ninh Tây Cố dịu dàng nói với cô: “xin lỗi chị, vừa rồi là do tôi vội quá. Tôi luôn cảm thấy nếu bị chị đuổi ra ngoài mà không nói gì, một khi cánh cửa đã đóng lại thì tôi sẽ không bao giờ có thể vào được nữa.”
Thật là một con cún con nhạy bén. Nhạc Quỳnh Quỳnh than thở từ đáy lòng, cô đang định tiếp tục mắng Ninh Tây Cố.
Lúc này, Ninh Tây Cố lên tiếng trước, nói với cô một cách nhã nhặn, có tình có lý: “Chị à, trong khoảng thời gian này ở bên chị tôi thấy rất vui vẻ. Không biết chị ở bên tôi có vui không…”
Cũng vui thật. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ. Thậm chí cô còn cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong những năm gần đây của cô, còn sung sướng hơn nhiều so với lúc ở cùng với hai tên bạn trai cũ chó chết kia.
Ninh Tây Cố tiếp tục nói: “Tôi không cố ý tìm hiểu chuyện riêng tư hay bí mật của chị. Lần này biết được tên thật của chị là ngoài ý muốn. Nhưng dù sao, biết thì cũng đã biết rồi, nếu chị cảm thấy bị xúc phạm, vì thế mà muốn sa thải tôi, tôi cũng không biết nói gì nữa.”
“Mặc kệ chị làm thế nào, chị không thích, tôi sẽ không nói tên thật của chị cho người khác biết. Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không muốn nói với người khác.”
“Nếu chị không yên tâm, bây giờ có thể viết một bản thỏa thuận, tôi sẽ lập tức ký ngay. Cách này có giúp chị yên tâm hơn chút nào không?”
Giọng điệu của Ninh Tây Cố từ đầu đến cuối đều rất ổn định, mười phần lịch lãm, dịu dàng xoa dịu cơn giận của cô. Nói ví von một chút, dù có là con mèo con cáu kỉnh đến đâu, nó cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn dưới kỹ thuật chải lông tuyệt vời.
Ánh mắt của Ninh Tây Cố cũng rất chân thành. Trời sinh cậu đã có một đôi mắt sâu, chỉ cần thêm chút dịu dàng cùng ánh nhìn đưa tình thì sẽ khiến trái tim người khác tan chảy mất.
Thế này thì làm sao mà cô chống đỡ được đây?
Suy nghĩ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có hơi loạn, hình như do bản thân cô gây sự quá đáng phải không? Vốn dĩ cũng không thể trách Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lẩm bẩm: “Ký cái gì mà ký? Cũng chẳng có hiệu lực trước pháp luật.”
Ninh Tây Cố xem thường cô nói: “Trước kia không phải chị rất thích viết mấy thể loại thỏa thuận này hay sao? Chị viết đi tôi sẽ ký liền.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không kìm được suy nghĩ lệch lạc: “Tôi viết thỏa thuận hôn nhân cậu cũng ký hả? Nói nghe dễ dàng và đơn giản quá nhỉ.”
Nói như kiểu chuyện gì cũng thuận theo ý cô vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nói: “Vậy nếu tôi thật sự sa thải cậu, cậu cứ như vậy mà bằng lòng rời đi hả? Không phải cậu nói rất thích tôi sao?”
Ninh Tây Cố nhìn như một con cún con bị ướt sũng, ngồi xổm trước cửa nhà cầu xin chủ nhân cho mình vào, làm như đang cố nén buồn bã, cậu thấp giọng nói: “Tôi cũng có bằng lòng đâu.”
“Nhưng tôi đã từng nói, tôi chưa từng yêu đương, tôi không biết nếu như đến lúc đó chị thật sự không cần tôi nữa, tôi có chịu nổi không.”
“Tôi hy vọng chị cũng thích tôi, cho dù chị không cần tôi nữa, nhưng chí ít tôi hy vọng chị cũng đừng ghét tôi. Cho nên nhất định tôi sẽ không quấy rầy hay làm những chuyện khiến chị phải khó chịu đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩn người. Mẹ nó, sao cô cảm thấy bản thân mình như là một người phụ nữ cặn bã phụ bạc chàng trai ngây thơ vậy.
Suýt nữa thì cô quên mất, bọn họ cũng không phải đang yêu đương, Ninh Tây Cố chỉ là một cậu trai bao mà cô dùng tiền thuê mà thôi!
Ninh Tây Cố nói xong, lại thở dài, hỏi cô: “Chị ơi, chị thật sự chỉ vì thế mà không cần tôi nữa sao? Tôi nhất định sẽ giữ bí mật mà. Sao tôi nỡ nói ra bí mật của chị được?”
Cậu muốn dỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh đồng ý không sa thải cậu và phải nhận được câu trả lời chắc chắn.
Thái độ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô đang điên cuồng dao động, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn nói: “Đến lúc đó nói sau đi, để tôi nghĩ lại đã.”
“… Cậu về trường học trước đi.”
Mỗi lần cậu cảm thấy mình gần như có thể nắm Nhạc Quỳnh Quỳnh trong tay thì lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ thiếu bước cuối cùng.
Cậu không thấy nản lòng lắm, phải nắm chặt cơ hội này mới được.
“Tôi biết rồi.” Ninh Tây Cố lấy lùi làm tiến, vô cùng hiểu chuyện nói: “Thời gian tới tôi không tới làm phiền chị nữa. Tuần sau cũng là tuần thi cuối kỳ, ngày nào tôi cũng phải thi, nên không có cách nào suốt ngày đến đây tìm chị.”
“Tôi luôn nói với các bạn học là đi gặp bạn gái, mặc dù tôi biết chị không coi tôi là bạn trai thực sự… Bọn họ đều nói tôi siêng quá, có phải quá thích cô gái này rồi không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn trêu chọc cậu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, một nam sinh lớn tướng như cậu không cảm thấy xấu hổ khi yêu đương mất não vậy hả?”
Bởi vì chỉ là giả thôi mà, Ninh Tây Cố nghĩ thầm, cậu mặt dày nói: “Thích một người không có gì phải xấu hổ cả. Vốn dĩ tôi còn nhỏ tuổi hơn chị, còn sĩ diện nữa thì làm sao tôi có thể theo đuổi chị đây?”
Cũng đúng.
Ninh Tây Cố nhìn thì thanh cao, trên thực tế da mặt cũng không mỏng chút nào, nếu không sao dám chủ động đề cử bản thân với cô chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ hồi phục tinh thần.
Cô cảm thấy sai sai, không biết từ câu nào mà mình bị Ninh Tây Cố dắt mũi rồi?
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng thẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, hít sâu một hơi, khí thế giận dữ nói: “Cậu biết tôi lớn tuổi hơn là tốt, vậy nên tôn trọng chị đây một chút đi, biết không? Cậu vẫn là sinh viên, chưa từng yêu đương mà miệng lưỡi còn trơn tru như vậy, tôi không tin đâu.”
“Cậu chính là một tên lừa gạt, tôi thấy cậu nói dối mà mắt cũng không thèm chớp một cái, nói dối cũng ở cái tầm rồi.”
Ninh Tây Cố nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối trước mặt chị, tôi cũng chưa nói dối ai bao giờ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Có quỷ mới tin. Lúc cô dẫn Ninh Tây Cố đi dự tiệc, cậu còn giả làm phú nhị đại lừa người khác giống như thật vậy, còn có mặt mũi nói mình không biết nói dối?
Hôm nay, cậu trai bao khiến cho sếp Nhạc cảm thấy khủng hoảng quá đi mất.
Cho cậu một cơ hội là cậu dám vùng lên làm chủ nhân ngay.
Đuổi hay không đuổi việc Ninh Tây Cố đây?
Lại có chút không nỡ.
Chưa kể đến gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai và dáng người rắn rỏi của Ninh Tây Cố cũng là nhan sắc cao cấp hiếm có khó tìm trong đám đàn ông, chỉ với 3000 tệ một tháng cô đi đâu tìm một chàng trai vừa đa năng vừa chăm chỉ như vậy đây chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự, cô nói: “Cậu nên tập trung vào kỳ thi trước đi. Nếu cậu thi tốt thì tôi bàn lại.”
Vậy coi như tạm thời qua thời kỳ nguy hiểm rồi.
Ninh Tây Cố lấy hết can đảm, được voi đòi tiên hỏi: “Chị ơi, nếu tôi thi tốt, chị có thưởng cho tôi gì không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mù mờ hỏi: “Cậu muốn thưởng gì?”
Ninh Tây Cố nhìn cô đầy mong đợi: “Chị ơi, chị có thể hôn tôi một cái được không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt nghĩ thầm: Biết ngay thằng nhóc này vẫn chưa thay đổi ý định của mình mà! Luôn nghĩ đến chuyện sàm sỡ của cô.
Cô vừa định mắng Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố đã nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần hôn lên má tôi là được rồi.”
Beta: Yam
Bên trong cửa, trên tủ ngay lối ra vào, Nhạc Quỳnh Quỳnh có đặt máy phun sương tinh dầu. Tinh dầu màu hồng nhạt được đựng trong bình thủy tinh, tỏa ra hương trà ô long vị đào nhàn nhạt hòa quyện với sự ấm áp trong nhà làm bầu không khí trở nên thanh mát, ngọt ngào.
Bên ngoài cửa, đêm đông lạnh giá nào có chút thơm tho như bên trong nhà.
Hai người đang đứng ở ranh giới giữa cái lạnh và hơi ấm, giữa ánh sáng và bóng tối.
Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên nghe thấy tên thật của mình từ miệng Ninh Tây Cố, cô hệt như một con thỏ bị nắm phải đuôi, sợ tới mức muốn rớt tim ra ngoài, căng thẳng đến nỗi lỗ tai giật giật, y hệt người câm chỉ biết đỏ mặt, trừng mắt nhìn Ninh Tây Cố, tức giận nói: “Cậu câm miệng!”
Mặc dù cô đã mắng Ninh Tây Cố một câu, thế nhưng vị trí của cả hai dường như đã âm thầm bị đảo ngược khi Ninh Tây Cố nói ra những lời đó.
Trong vô thức, Ninh Tây Cố càng lúc càng nghiêng người tiến gần tới.
Dáng vẻ hiện tại của Nhạc Quỳnh Quỳnh không có chút nào gọi là thanh lịch và xinh đẹp, tóc thì hơi rối, trên mặt dính lông mèo. Cô để mặt mộc, chỉ thoa một chút son dưỡng.
Môi cô vốn có sắc hồng nhạt sẵn, nhìn căng mọng giống như màu quả đào mật thơm ngọt.
Cô càng tức giận, đôi mắt càng trở nên sáng ngời vì giận hờn, Ninh Tây Cố càng muốn hôn cô một cái.
Từ lâu cậu đã muốn chặn cái miệng luôn nói những lời làm người khác tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cậu cố ý nói: “Tôi cảm thấy rất đáng yêu mà.”
Thật ra thì không.
Trên thực tế, Ninh Tây Cố cũng cảm thấy cái tên “Nhạc Mỹ Lệ” này có hơi quê mùa, mang đậm phong cách nhà quê của ngày đầu dựng nước, vừa nghe đã khiến cho người ta có cảm giác chẳng có tí văn hóa gì. Lúc trước cậu vẫn luôn có chút buồn bực, tuy rằng “Quỳnh Quỳnh” là một từ rất đẹp, nhưng lại đồng âm với từ “Nghèo”. Ai đời bố mẹ lại đặt cái tên Nghèo cho con mình cơ chứ?
(*Từ 穷[qiong – nghèo] đồng âm với từ 茕[qiong – quỳnh])
Bây giờ mới hiểu, hóa ra “Nhạc Quỳnh Quỳnh” chỉ là tên do cô tự đặt cho mình, không phải tên thật.
Nói thật, cậu không thích mấy cái tên quê mùa tựa như “Nhạc Mỹ Lệ”. Nhưng nếu người đó là cô gái trước mặt cậu thì không thành vấn đề, dù thế nào cậu cũng thấy nó rất thú vị, rất hợp với bản thân Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cô sinh ra đã đẹp như vậy, vẻ đẹp đầy sức sống, tràn ngập ánh sáng thành phố.
Không phải là một đóa hoa Quỳnh Quỳnh cao ngạo và tồn tại đơn độc.
Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận: “Trong lòng cậu đang cười nhạo tôi đúng không?”
Ninh Tây Cố vô tội đáp: “Tôi không có.”
“Chắc chắn cậu đang cười tôi.”
“Thật sự không có mà.”
“Không được… Không được phép nói với người khác! Nghe rõ chưa?”
“Tôi sẽ không nói với ai đâu.”
“Không được, tôi không tin cậu. Cậu đã bị đuổi việc, tôi sa thải cậu ngay và luôn!”
“Chị chắc chứ? Bây giờ chị có chắc chắn muốn đuổi việc tôi không? Chị đuổi việc tôi rồi, vậy làm cách nào đảm bảo tôi không đi nói lung tung đây nha?”
Ninh Tây Cố thong thả nói, cậu cảm thấy rất thú vị. Bộ dạng đang tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh y như một con thú nhỏ đang hoảng sợ, vội vàng tìm lối ra trong cái lồng sắt mà cậu vô tình tạo nên, tìm đến choáng váng cũng không tìm được lối ra.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thể lép vế trước mặt Ninh Tây Cố thế này, cô sắp tức chết rồi, mẫn cảm gay gắt hỏi: “Cậu đây là đang uy hiếp tôi, nếu tôi đuổi việc cậu, cậu sẽ nói tên thật của tôi ra ngoài, ý là thế này đúng không?”
Ninh Tây Cố vẫn chậm rãi, giả vờ tốt bụng nói: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng nếu chị thật sự đuổi việc tôi, tôi sẽ rất đau lòng đó.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn mặt Ninh Tây Cố, vẻ mặt của cậu trông thì vô hại, mà cô lại là đồ ngốc, phần lớn cuộc đời cô đều hành động theo bản năng, trong đầu chưa bao giờ suy nghĩ quá nhiều chuyện phức tạp.
Cho nên cô hoàn toàn không phân biệt được liệu Ninh Tây Cố đang giả vờ hay là nói thật nữa.
Trong lòng cô vẫn thấy rất hoảng loạn và xấu hổ, thậm chí một lúc sau, cô vẫn không thể bình tĩnh được chút nào hết.
Ninh Tây Cố cảm thấy vẻ mặt phiền muộn của Nhạc Quỳnh Quỳnh rất mềm yếu. Cậu nghĩ, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, đúng không? Đều không nhịn được mà muốn yêu thương và chiều chuộng cô.
Đặc biệt là so với sự vô tư không tim không phổi lúc bình thường của cô, bí mật nhỏ vô hại bị bại lộ ở trước mặt đàn ông, thật là mê người. Khó trách có nhiều tôi tớ dưới váy cô như vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh không thèm chớp mắt, hệt như đang nghi hoặc mà lưu luyến nhìn cậu, giống như đang từ từ thu những cái gai trên người lại, nhẹ giọng hỏi: “Cậu thật sự cho rằng cái tên đó dễ nghe hử?”
Ninh Tây Cố chân thành, thành thật nói: “Dễ nghe, tôi thấy rất dễ thương. Sao chị không chịu tin tôi chứ?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn chằm chằm cậu một lúc, thì thầm nói: “Tôi cũng đoán rằng cậu không dám cười nhạo tôi đâu…”
Cô trừng mắt nhìn cái tay đang nắm lấy cửa của Ninh Tây Cố, nói: “Mau buông ra, sao cậu cứ như thế hả? Rất đáng sợ đó biết không?”
Ninh Tây Cố dịu dàng nói với cô: “xin lỗi chị, vừa rồi là do tôi vội quá. Tôi luôn cảm thấy nếu bị chị đuổi ra ngoài mà không nói gì, một khi cánh cửa đã đóng lại thì tôi sẽ không bao giờ có thể vào được nữa.”
Thật là một con cún con nhạy bén. Nhạc Quỳnh Quỳnh than thở từ đáy lòng, cô đang định tiếp tục mắng Ninh Tây Cố.
Lúc này, Ninh Tây Cố lên tiếng trước, nói với cô một cách nhã nhặn, có tình có lý: “Chị à, trong khoảng thời gian này ở bên chị tôi thấy rất vui vẻ. Không biết chị ở bên tôi có vui không…”
Cũng vui thật. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ. Thậm chí cô còn cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong những năm gần đây của cô, còn sung sướng hơn nhiều so với lúc ở cùng với hai tên bạn trai cũ chó chết kia.
Ninh Tây Cố tiếp tục nói: “Tôi không cố ý tìm hiểu chuyện riêng tư hay bí mật của chị. Lần này biết được tên thật của chị là ngoài ý muốn. Nhưng dù sao, biết thì cũng đã biết rồi, nếu chị cảm thấy bị xúc phạm, vì thế mà muốn sa thải tôi, tôi cũng không biết nói gì nữa.”
“Mặc kệ chị làm thế nào, chị không thích, tôi sẽ không nói tên thật của chị cho người khác biết. Thật lòng mà nói, tôi hoàn toàn không muốn nói với người khác.”
“Nếu chị không yên tâm, bây giờ có thể viết một bản thỏa thuận, tôi sẽ lập tức ký ngay. Cách này có giúp chị yên tâm hơn chút nào không?”
Giọng điệu của Ninh Tây Cố từ đầu đến cuối đều rất ổn định, mười phần lịch lãm, dịu dàng xoa dịu cơn giận của cô. Nói ví von một chút, dù có là con mèo con cáu kỉnh đến đâu, nó cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn dưới kỹ thuật chải lông tuyệt vời.
Ánh mắt của Ninh Tây Cố cũng rất chân thành. Trời sinh cậu đã có một đôi mắt sâu, chỉ cần thêm chút dịu dàng cùng ánh nhìn đưa tình thì sẽ khiến trái tim người khác tan chảy mất.
Thế này thì làm sao mà cô chống đỡ được đây?
Suy nghĩ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có hơi loạn, hình như do bản thân cô gây sự quá đáng phải không? Vốn dĩ cũng không thể trách Ninh Tây Cố.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lẩm bẩm: “Ký cái gì mà ký? Cũng chẳng có hiệu lực trước pháp luật.”
Ninh Tây Cố xem thường cô nói: “Trước kia không phải chị rất thích viết mấy thể loại thỏa thuận này hay sao? Chị viết đi tôi sẽ ký liền.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không kìm được suy nghĩ lệch lạc: “Tôi viết thỏa thuận hôn nhân cậu cũng ký hả? Nói nghe dễ dàng và đơn giản quá nhỉ.”
Nói như kiểu chuyện gì cũng thuận theo ý cô vậy.
Nhạc Quỳnh Quỳnh lại nói: “Vậy nếu tôi thật sự sa thải cậu, cậu cứ như vậy mà bằng lòng rời đi hả? Không phải cậu nói rất thích tôi sao?”
Ninh Tây Cố nhìn như một con cún con bị ướt sũng, ngồi xổm trước cửa nhà cầu xin chủ nhân cho mình vào, làm như đang cố nén buồn bã, cậu thấp giọng nói: “Tôi cũng có bằng lòng đâu.”
“Nhưng tôi đã từng nói, tôi chưa từng yêu đương, tôi không biết nếu như đến lúc đó chị thật sự không cần tôi nữa, tôi có chịu nổi không.”
“Tôi hy vọng chị cũng thích tôi, cho dù chị không cần tôi nữa, nhưng chí ít tôi hy vọng chị cũng đừng ghét tôi. Cho nên nhất định tôi sẽ không quấy rầy hay làm những chuyện khiến chị phải khó chịu đâu.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩn người. Mẹ nó, sao cô cảm thấy bản thân mình như là một người phụ nữ cặn bã phụ bạc chàng trai ngây thơ vậy.
Suýt nữa thì cô quên mất, bọn họ cũng không phải đang yêu đương, Ninh Tây Cố chỉ là một cậu trai bao mà cô dùng tiền thuê mà thôi!
Ninh Tây Cố nói xong, lại thở dài, hỏi cô: “Chị ơi, chị thật sự chỉ vì thế mà không cần tôi nữa sao? Tôi nhất định sẽ giữ bí mật mà. Sao tôi nỡ nói ra bí mật của chị được?”
Cậu muốn dỗ Nhạc Quỳnh Quỳnh đồng ý không sa thải cậu và phải nhận được câu trả lời chắc chắn.
Thái độ của Nhạc Quỳnh Quỳnh có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cô đang điên cuồng dao động, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn nói: “Đến lúc đó nói sau đi, để tôi nghĩ lại đã.”
“… Cậu về trường học trước đi.”
Mỗi lần cậu cảm thấy mình gần như có thể nắm Nhạc Quỳnh Quỳnh trong tay thì lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ thiếu bước cuối cùng.
Cậu không thấy nản lòng lắm, phải nắm chặt cơ hội này mới được.
“Tôi biết rồi.” Ninh Tây Cố lấy lùi làm tiến, vô cùng hiểu chuyện nói: “Thời gian tới tôi không tới làm phiền chị nữa. Tuần sau cũng là tuần thi cuối kỳ, ngày nào tôi cũng phải thi, nên không có cách nào suốt ngày đến đây tìm chị.”
“Tôi luôn nói với các bạn học là đi gặp bạn gái, mặc dù tôi biết chị không coi tôi là bạn trai thực sự… Bọn họ đều nói tôi siêng quá, có phải quá thích cô gái này rồi không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi đỏ mặt, nhưng vẫn trêu chọc cậu: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, một nam sinh lớn tướng như cậu không cảm thấy xấu hổ khi yêu đương mất não vậy hả?”
Bởi vì chỉ là giả thôi mà, Ninh Tây Cố nghĩ thầm, cậu mặt dày nói: “Thích một người không có gì phải xấu hổ cả. Vốn dĩ tôi còn nhỏ tuổi hơn chị, còn sĩ diện nữa thì làm sao tôi có thể theo đuổi chị đây?”
Cũng đúng.
Ninh Tây Cố nhìn thì thanh cao, trên thực tế da mặt cũng không mỏng chút nào, nếu không sao dám chủ động đề cử bản thân với cô chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ hồi phục tinh thần.
Cô cảm thấy sai sai, không biết từ câu nào mà mình bị Ninh Tây Cố dắt mũi rồi?
Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng thẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, hít sâu một hơi, khí thế giận dữ nói: “Cậu biết tôi lớn tuổi hơn là tốt, vậy nên tôn trọng chị đây một chút đi, biết không? Cậu vẫn là sinh viên, chưa từng yêu đương mà miệng lưỡi còn trơn tru như vậy, tôi không tin đâu.”
“Cậu chính là một tên lừa gạt, tôi thấy cậu nói dối mà mắt cũng không thèm chớp một cái, nói dối cũng ở cái tầm rồi.”
Ninh Tây Cố nói: “Tôi chưa bao giờ nói dối trước mặt chị, tôi cũng chưa nói dối ai bao giờ.”
Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Có quỷ mới tin. Lúc cô dẫn Ninh Tây Cố đi dự tiệc, cậu còn giả làm phú nhị đại lừa người khác giống như thật vậy, còn có mặt mũi nói mình không biết nói dối?
Hôm nay, cậu trai bao khiến cho sếp Nhạc cảm thấy khủng hoảng quá đi mất.
Cho cậu một cơ hội là cậu dám vùng lên làm chủ nhân ngay.
Đuổi hay không đuổi việc Ninh Tây Cố đây?
Lại có chút không nỡ.
Chưa kể đến gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai và dáng người rắn rỏi của Ninh Tây Cố cũng là nhan sắc cao cấp hiếm có khó tìm trong đám đàn ông, chỉ với 3000 tệ một tháng cô đi đâu tìm một chàng trai vừa đa năng vừa chăm chỉ như vậy đây chứ?
Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự, cô nói: “Cậu nên tập trung vào kỳ thi trước đi. Nếu cậu thi tốt thì tôi bàn lại.”
Vậy coi như tạm thời qua thời kỳ nguy hiểm rồi.
Ninh Tây Cố lấy hết can đảm, được voi đòi tiên hỏi: “Chị ơi, nếu tôi thi tốt, chị có thưởng cho tôi gì không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh mù mờ hỏi: “Cậu muốn thưởng gì?”
Ninh Tây Cố nhìn cô đầy mong đợi: “Chị ơi, chị có thể hôn tôi một cái được không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh sửng sốt nghĩ thầm: Biết ngay thằng nhóc này vẫn chưa thay đổi ý định của mình mà! Luôn nghĩ đến chuyện sàm sỡ của cô.
Cô vừa định mắng Ninh Tây Cố.
Ninh Tây Cố đã nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần hôn lên má tôi là được rồi.”
/81
|