Gần đây Lộ Vũ có một tin đồn mới, hình như đại boss và cô Vương tiểu thư kia chia tay rồi. Chính vì vậy nên gần đây boss mới dọa người như vậy.
Mấy cái vụ làm ăn có liên quan đến công ty của ba cô ta đều bị boss hủy hết. Ban cả lệnh cấm cô ta bước vào Lộ Vũ nửa bước nữa.
Nhưng có vẻ như boss rất nặng tình, giận thế mà vẫn muốn đi tìm người ta, sáng trưa chiều tối đều có thể thấy anh phi như bay từ tầng trên cùng đi đến đại sảnh, sau đó lại bất ngờ quay lại.
Chỉ cần là fan nữ của anh thì chắc chắn sẽ tìm một chỗ kín đáo mà trộm ngắm.
“Ông trời ơi tại sao đại boss lại có thể đẹp đến như vậy, con tim của tôi lại lệch nhịp rồi!”
“Người đàn ông hoàn mỹ, tại sao lại có thể yêu một người đáng ghét như Vương Giai Hi cơ chứ, yêu tôi thì có phải tốt không, tôi nhất định sẽ yêu anh yêu anh yêu anh hơn bất cứ ai trên đời này!”
“…”
“Đại boss thật đáng thương, nhưng mà số lần tôi nhìn thấy anh ấy gần đây còn nhiều gấp mấy lần so với lúc vào công ty tới giờ đó.”
“…”
Đó chính là suy nghĩ của các fan nữ.
Nếu như Đường Vũ biết được nhất định là sẽ hét lên: Ai thèm yêu cái cô nàng đỏng đảnh đó chứ, mắt tôi có mù đâu!!!
Sự thật là anh không biết gì cả.
Còn cái màn mà toàn nhân viên Lộ Vũ nhìn thấy thật là có nguyên nhân.
Ban đầu Đường Vũ muốn đến thành phố C, tìm cô trở về, vô cùng khí thế đi từ tầng cao nhất của Lộ Vũ xuống tầng 1, nhưng lại giận cô chẳng cho anh một chút trọng lượng nào cho nên lại thôi.
Đàn ông phải có tôn nghiêm, đâu thể cứ đi theo người ta mãi được.
Mỗi ngày đều kìm nén xúc động muốn bay đến nơi cô, mỗi ngày một ít để lâu hóa nhiều.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đi tìm.
Một chiếc Bentley mang theo Đường Vũ đến thành phố C, một chiếc tàu ngầm mang Châu Lộ Lộ trở lại thành phố A.
Có thể, trong một khoảnh khắc nào đó, họ đã lướt qua nhau…
Cuối cùng có thể thoát khỏi giai cấp chuyên quyền mama đại nhân rồi.
Có điều hiện tại cô thất nghiệp rồi, có nhà mà không dám về.
Nghĩ một lát, cô quyết định ở nhờ nhà nữ vương vậy. Nữ vương thương cô như vậy chắc không nỡ đuổi cô ra đường đâu.Đúng là nữ vương không nỡ, nhưng Tiêu Hằng lại rất rất nỡ đấy.
Cứ nhìn ánh mắt oán hận của anh ta thì biết.
Nhân lúc Trương Ngọc Lai ra ngoài, Tiêu Hằng lập tức kéo Châu Lộ Lộ ra ban công: “Nhà em có sao không ở, lại chạy đến nhà anh.”
“Anh cũng biết em không dám về nhà mà.”
“Em tưởng em ở đây thì cậu ta không tìm ra chắc.”
“Chẳng qua là anh không muốn cho em ở nhờ thôi đúng không, anh thật là nhỏ nhen.”
Tiêu Hằng bị mắng trúng tim đen, ngại ngùng sờ mũi.
“Không phải, tại vì anh và nữ vương nhà em có chuyện quan trọng, em ở đây… không tiện.”
Châu Lộ Lộ “À” một tiếng sáng tỏ, “Em cam đoan không làm phiền đến hai người, anh cứ coi em như không khí đi, cho dù nửa đêm có nghe thấy tiếng động lạ cũng quyết làm như không nghe thấy.”
Tiêu Hằng nhăn mặt, nói như hát ấy, người lớn sờ sờ ra đó, bảo anh coi như không thấy được à, cho dù anh được nhưng nữ vương chắc chắn không chịu.
“Em sẽ nói tốt cho anh trước mặt nữ vương chịu không?”
“Em cứ ở đây đến khi nào em muốn. Nhớ khen anh nhiều vào nha.”
“Đương nhiên phải vậy rồi.”
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết nhưng còn việc làm, Châu Lộ Lộ một lần nữa lại nhớ bạn tốt giúp đỡ.
Trương Ngọc Lai thoải mái nói: “Đúng lúc trợ lý của mình vừa xin nghỉ, hay là cậu làm trợ lý cho mình đi?”
Châu Lộ Lộ mắt sáng lên: “Mình có thể làm sao?”
“Đương nhiên là được, có gì mà không thể chứ!”
Thực ra thì Trương Ngọc Lai chính là một đại tiểu thư hàng thật giá thật, ba cô ấy là ông chủ củ một công ty lớn, cha mẹ cô ấy vẫn luôn hi vọng cô ấy kế nghiệp cha mình nhưng cô ấy lại là người cứng đầu, quyết tâm dấn thân vào con đường nghệ thuật trở thành một diễn viên.
Sau lưng Trương Ngọc Lai có hậu thuẫn, đương nhiên chuyện cô ấy nổi tiếng lại càng không có bất ngờ. Đi theo nữ vương chắc chắn không sợ không có cơm ăn. Quan trọng là trai xinh gại đẹp ở mọi nơi, ngắm thôi là no mắt rồi.
Ôi ôi ôi! Cô nên bám lấy nữ vương từ sớm mới phải.
Dường như Châu Lộ Lộ đã quên mất một người, quên mất còn có một người thích cô, mỗi ngày đều kiên trì gọi vào số điện thoại không liên lạc được của cô.
Mấy cái vụ làm ăn có liên quan đến công ty của ba cô ta đều bị boss hủy hết. Ban cả lệnh cấm cô ta bước vào Lộ Vũ nửa bước nữa.
Nhưng có vẻ như boss rất nặng tình, giận thế mà vẫn muốn đi tìm người ta, sáng trưa chiều tối đều có thể thấy anh phi như bay từ tầng trên cùng đi đến đại sảnh, sau đó lại bất ngờ quay lại.
Chỉ cần là fan nữ của anh thì chắc chắn sẽ tìm một chỗ kín đáo mà trộm ngắm.
“Ông trời ơi tại sao đại boss lại có thể đẹp đến như vậy, con tim của tôi lại lệch nhịp rồi!”
“Người đàn ông hoàn mỹ, tại sao lại có thể yêu một người đáng ghét như Vương Giai Hi cơ chứ, yêu tôi thì có phải tốt không, tôi nhất định sẽ yêu anh yêu anh yêu anh hơn bất cứ ai trên đời này!”
“…”
“Đại boss thật đáng thương, nhưng mà số lần tôi nhìn thấy anh ấy gần đây còn nhiều gấp mấy lần so với lúc vào công ty tới giờ đó.”
“…”
Đó chính là suy nghĩ của các fan nữ.
Nếu như Đường Vũ biết được nhất định là sẽ hét lên: Ai thèm yêu cái cô nàng đỏng đảnh đó chứ, mắt tôi có mù đâu!!!
Sự thật là anh không biết gì cả.
Còn cái màn mà toàn nhân viên Lộ Vũ nhìn thấy thật là có nguyên nhân.
Ban đầu Đường Vũ muốn đến thành phố C, tìm cô trở về, vô cùng khí thế đi từ tầng cao nhất của Lộ Vũ xuống tầng 1, nhưng lại giận cô chẳng cho anh một chút trọng lượng nào cho nên lại thôi.
Đàn ông phải có tôn nghiêm, đâu thể cứ đi theo người ta mãi được.
Mỗi ngày đều kìm nén xúc động muốn bay đến nơi cô, mỗi ngày một ít để lâu hóa nhiều.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đi tìm.
Một chiếc Bentley mang theo Đường Vũ đến thành phố C, một chiếc tàu ngầm mang Châu Lộ Lộ trở lại thành phố A.
Có thể, trong một khoảnh khắc nào đó, họ đã lướt qua nhau…
Cuối cùng có thể thoát khỏi giai cấp chuyên quyền mama đại nhân rồi.
Có điều hiện tại cô thất nghiệp rồi, có nhà mà không dám về.
Nghĩ một lát, cô quyết định ở nhờ nhà nữ vương vậy. Nữ vương thương cô như vậy chắc không nỡ đuổi cô ra đường đâu.Đúng là nữ vương không nỡ, nhưng Tiêu Hằng lại rất rất nỡ đấy.
Cứ nhìn ánh mắt oán hận của anh ta thì biết.
Nhân lúc Trương Ngọc Lai ra ngoài, Tiêu Hằng lập tức kéo Châu Lộ Lộ ra ban công: “Nhà em có sao không ở, lại chạy đến nhà anh.”
“Anh cũng biết em không dám về nhà mà.”
“Em tưởng em ở đây thì cậu ta không tìm ra chắc.”
“Chẳng qua là anh không muốn cho em ở nhờ thôi đúng không, anh thật là nhỏ nhen.”
Tiêu Hằng bị mắng trúng tim đen, ngại ngùng sờ mũi.
“Không phải, tại vì anh và nữ vương nhà em có chuyện quan trọng, em ở đây… không tiện.”
Châu Lộ Lộ “À” một tiếng sáng tỏ, “Em cam đoan không làm phiền đến hai người, anh cứ coi em như không khí đi, cho dù nửa đêm có nghe thấy tiếng động lạ cũng quyết làm như không nghe thấy.”
Tiêu Hằng nhăn mặt, nói như hát ấy, người lớn sờ sờ ra đó, bảo anh coi như không thấy được à, cho dù anh được nhưng nữ vương chắc chắn không chịu.
“Em sẽ nói tốt cho anh trước mặt nữ vương chịu không?”
“Em cứ ở đây đến khi nào em muốn. Nhớ khen anh nhiều vào nha.”
“Đương nhiên phải vậy rồi.”
Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết nhưng còn việc làm, Châu Lộ Lộ một lần nữa lại nhớ bạn tốt giúp đỡ.
Trương Ngọc Lai thoải mái nói: “Đúng lúc trợ lý của mình vừa xin nghỉ, hay là cậu làm trợ lý cho mình đi?”
Châu Lộ Lộ mắt sáng lên: “Mình có thể làm sao?”
“Đương nhiên là được, có gì mà không thể chứ!”
Thực ra thì Trương Ngọc Lai chính là một đại tiểu thư hàng thật giá thật, ba cô ấy là ông chủ củ một công ty lớn, cha mẹ cô ấy vẫn luôn hi vọng cô ấy kế nghiệp cha mình nhưng cô ấy lại là người cứng đầu, quyết tâm dấn thân vào con đường nghệ thuật trở thành một diễn viên.
Sau lưng Trương Ngọc Lai có hậu thuẫn, đương nhiên chuyện cô ấy nổi tiếng lại càng không có bất ngờ. Đi theo nữ vương chắc chắn không sợ không có cơm ăn. Quan trọng là trai xinh gại đẹp ở mọi nơi, ngắm thôi là no mắt rồi.
Ôi ôi ôi! Cô nên bám lấy nữ vương từ sớm mới phải.
Dường như Châu Lộ Lộ đã quên mất một người, quên mất còn có một người thích cô, mỗi ngày đều kiên trì gọi vào số điện thoại không liên lạc được của cô.
/48
|