Dương như để chứng minh rằng Đường Vũ thật sự không thích cô, liên tục mấy ngày liền đều có phụ nữ đến phòng tổng tài. Mỗi lần đến đều ‘trò chuyện’ gần hai tiếng đồng hồ mà ngay cả nước uống cũng không cần.
Mọi người trong công ty bây giờ đã có thú vui mới, mỗi ngày đều sẽ đoán xem hôm nay đến lượt ai, bọn họ ở bên trong làm cái gì,...
Mà Châu Lộ Lộ trong miệng bọn họ vinh dự trở thành ‘oán phụ bị ruồng bỏ’ hại cô phải vào nhà vệ sinh soi gương mấy lượt để xem thử bản thân có điểm nào giống oán phụ. Nhưng soi rồi lại soi cũng chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như hoa nào có thấy oán phụ nào... Mặc dù mỗi lần họ đến, cô thấy hơi khó chịu.
Cũng tại người nào đó mới đây còn nói mình rất chung tình, muốn làm hoa đào của một mình cô. Vậy mà giờ rừng đào cũng sắp biến thành đại dương đào rồi!
Dần dần người lui tới cũng chỉ còn vị Vương tiểu thư, cô rốt cuộc cũng nhớ ra cô đã từng gặp người này trong bữa tiệc sinh nhật nọ bởi vì cô nhận ra bộ ngực cỡ F khủng bố của cô ta.
Vương tiểu thư này mỗi lần đi ngang qua cô đều tặng cho cô một cái lườm cháy mặt. Nếu không phải cô ta là khách cô cũng muốn tặng cho cô ta một cái lườm cháy trụi tóc. Để cô ta đỡ phải vuốt tóc liên tục khiến người ta khó chịu.
Trái ngược với Vương tiểu thư, tần suất cô vào phòng tổng tài ngày càng ít, lúc đầu là vì bản thân cô cứ nhìn thấy Đường Vũ thì lại thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Nguyên nhân đều phải kể đến cái hôm sinh nhật ấy.
Tuy rằng Đường Vũ cũng không có ‘bá vương ngạch thượng cung’ như cô nghĩ. Chẳng qua chỉ hôn một cái thôi nhưng là nụ hôn kiểu pháp đúng tiêu chuẩn đấy. Cô lớn như vậy rồi còn không biết thì ra hôn cũng có thể mất hồn như vậy!
Ôi! Chỉ nghĩ thôi cũng nóng mặt rồi.
Châu Lộ Lộ đang bận nhớ về ‘hương vị ngọt ngào’ thì cảnh cửa phòng tổng tài bị đẩy ra, Đường Vũ cùng Vương Gia Hi bước ra.
Vương Gia Hi liếc Châu Lộ Lộ một cái rồi õng ẹo nói: “Vũ, hay anh đổi thư kí nam đi, để cô ta ở đây em không yên tâm chút nào.”
Đường Vũ cười tít mắt: “Không sao đâu, cũng không đẹp bằng em.”
“Anh... đáng ghét quá! Người ta về đây.”
“Ừ, tạm biệt!”
Đường Vũ chờ cho Vương Gia Hi biến mất sau cánh cửa thang máy, mới quay người vào trong, cả quá trình cũng không buồn nhìn cô một cái. Châu Lộ Lộ hướng cánh cửa tổng tài đóng kín trề môi chế diễu: “Ngực cũng không lớn bằng em!”
Đúng lúc Lục Viễn Phương đi đến, ánh mắt dừng ở bộ ngực cỡ A của cô, vỗ vai ra chiều cảm thông lắm.
Châu Lộ Lộ: “...” Anh zai à, đừng có lù lù xuất hiện thế chứ, dọa chết người đấy!
Điện thoại cô bỗng đổ chuông.
“Xin chào!”
“Là anh.” Là Thẩm Tư Hiên.
“Ồ, anh gọi cho em giờ này, có việc gì sao?”
Thẩm Tư Hiên im lặng một lát mới nói: “Lộ Lộ, em vẫn chưa trả lời anh.”
Châu Lộ Lộ sững lại, cô đã quên... lời tỏ tình của Thẩm Tư Hiên...
Đều tại nụ hôn ‘mất hồn’ đó, hại cô cái gì cũng không nhớ. Nghĩ vậy Châu Lộ Lộ căm hận trừng mắt với cánh cửa giống như đó là Đường Vũ vậy.
“Lộ Lộ? Không phải anh hối thúc em, nhưng... em có thể trả lời anh sớm một chút không? Anh... anh không chờ được nữa.”
Châu Lộ Lộ hoàn hồn, ngại ngùng nói: “Cho em hai ngày nữa, hai ngày sau em sẽ trả lời anh.”
“Ừ, anh chờ em!”
Hai ngày này, Châu Lộ Lộ suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây cô yêu đương nhiều, chia tay cũng nhiều. Trương Ngọc Lai từng nói chờ đến ngày cô làm đám cưới, phải đặt riêng mười bàn cho người yêu cũ. Nghe có vẻ khoa trương nhưng dường như cũng không sai biệt lắm. Nhưng cũng đừng vì vậy mà nghĩ cô lăng nhăng, coi tình yêu như trò đùa. Ngược lại, cô vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức một ngày đẹp trời nào đó, cô hăng hái đi hẹn hò còn người ta lại tặng cho cô bốn chữ ‘mình chia tay đi’.
Nguyên nhân chia tay cũng vô cùng đa dạng, phong phú. Nào là mẹ anh không cho yêu sớm, rồi thì tập trung học hành,...
Bất tri bất giác, trong mắt đám bạn hồi đó cô trở thành kẻ đa tình thay bồ như thay áo tần suất ‘thay áo’ có thể sánh ngang với đàn anh phong lưu nhất trường ngày đó.
Có một lần cô hẹn hò với một đàn anh trên cô một khóa, tên là gì nhỉ? Ừm, cũng không nhớ nữa.
Chịu thôi, bạn trai cũ của cô nhiều như vậy mà!
Người đó theo đuổi cô một tuần, yêu nhau hai tháng thì chia tay. Lí do là: “Anh không cảm nhận được tình yêu của em.”
Cô vẫn luôn không hiểu lời này của anh ta có ý gì,... cho đến bây giờ vẫn không hiểu. Nhưng rất nhanh cô đã có thể hiểu được, thế nào là yêu, thế nào là thất tình!
Mọi người trong công ty bây giờ đã có thú vui mới, mỗi ngày đều sẽ đoán xem hôm nay đến lượt ai, bọn họ ở bên trong làm cái gì,...
Mà Châu Lộ Lộ trong miệng bọn họ vinh dự trở thành ‘oán phụ bị ruồng bỏ’ hại cô phải vào nhà vệ sinh soi gương mấy lượt để xem thử bản thân có điểm nào giống oán phụ. Nhưng soi rồi lại soi cũng chỉ thấy một cô gái xinh đẹp như hoa nào có thấy oán phụ nào... Mặc dù mỗi lần họ đến, cô thấy hơi khó chịu.
Cũng tại người nào đó mới đây còn nói mình rất chung tình, muốn làm hoa đào của một mình cô. Vậy mà giờ rừng đào cũng sắp biến thành đại dương đào rồi!
Dần dần người lui tới cũng chỉ còn vị Vương tiểu thư, cô rốt cuộc cũng nhớ ra cô đã từng gặp người này trong bữa tiệc sinh nhật nọ bởi vì cô nhận ra bộ ngực cỡ F khủng bố của cô ta.
Vương tiểu thư này mỗi lần đi ngang qua cô đều tặng cho cô một cái lườm cháy mặt. Nếu không phải cô ta là khách cô cũng muốn tặng cho cô ta một cái lườm cháy trụi tóc. Để cô ta đỡ phải vuốt tóc liên tục khiến người ta khó chịu.
Trái ngược với Vương tiểu thư, tần suất cô vào phòng tổng tài ngày càng ít, lúc đầu là vì bản thân cô cứ nhìn thấy Đường Vũ thì lại thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.
Nguyên nhân đều phải kể đến cái hôm sinh nhật ấy.
Tuy rằng Đường Vũ cũng không có ‘bá vương ngạch thượng cung’ như cô nghĩ. Chẳng qua chỉ hôn một cái thôi nhưng là nụ hôn kiểu pháp đúng tiêu chuẩn đấy. Cô lớn như vậy rồi còn không biết thì ra hôn cũng có thể mất hồn như vậy!
Ôi! Chỉ nghĩ thôi cũng nóng mặt rồi.
Châu Lộ Lộ đang bận nhớ về ‘hương vị ngọt ngào’ thì cảnh cửa phòng tổng tài bị đẩy ra, Đường Vũ cùng Vương Gia Hi bước ra.
Vương Gia Hi liếc Châu Lộ Lộ một cái rồi õng ẹo nói: “Vũ, hay anh đổi thư kí nam đi, để cô ta ở đây em không yên tâm chút nào.”
Đường Vũ cười tít mắt: “Không sao đâu, cũng không đẹp bằng em.”
“Anh... đáng ghét quá! Người ta về đây.”
“Ừ, tạm biệt!”
Đường Vũ chờ cho Vương Gia Hi biến mất sau cánh cửa thang máy, mới quay người vào trong, cả quá trình cũng không buồn nhìn cô một cái. Châu Lộ Lộ hướng cánh cửa tổng tài đóng kín trề môi chế diễu: “Ngực cũng không lớn bằng em!”
Đúng lúc Lục Viễn Phương đi đến, ánh mắt dừng ở bộ ngực cỡ A của cô, vỗ vai ra chiều cảm thông lắm.
Châu Lộ Lộ: “...” Anh zai à, đừng có lù lù xuất hiện thế chứ, dọa chết người đấy!
Điện thoại cô bỗng đổ chuông.
“Xin chào!”
“Là anh.” Là Thẩm Tư Hiên.
“Ồ, anh gọi cho em giờ này, có việc gì sao?”
Thẩm Tư Hiên im lặng một lát mới nói: “Lộ Lộ, em vẫn chưa trả lời anh.”
Châu Lộ Lộ sững lại, cô đã quên... lời tỏ tình của Thẩm Tư Hiên...
Đều tại nụ hôn ‘mất hồn’ đó, hại cô cái gì cũng không nhớ. Nghĩ vậy Châu Lộ Lộ căm hận trừng mắt với cánh cửa giống như đó là Đường Vũ vậy.
“Lộ Lộ? Không phải anh hối thúc em, nhưng... em có thể trả lời anh sớm một chút không? Anh... anh không chờ được nữa.”
Châu Lộ Lộ hoàn hồn, ngại ngùng nói: “Cho em hai ngày nữa, hai ngày sau em sẽ trả lời anh.”
“Ừ, anh chờ em!”
Hai ngày này, Châu Lộ Lộ suy nghĩ rất nhiều.
Trước đây cô yêu đương nhiều, chia tay cũng nhiều. Trương Ngọc Lai từng nói chờ đến ngày cô làm đám cưới, phải đặt riêng mười bàn cho người yêu cũ. Nghe có vẻ khoa trương nhưng dường như cũng không sai biệt lắm. Nhưng cũng đừng vì vậy mà nghĩ cô lăng nhăng, coi tình yêu như trò đùa. Ngược lại, cô vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức một ngày đẹp trời nào đó, cô hăng hái đi hẹn hò còn người ta lại tặng cho cô bốn chữ ‘mình chia tay đi’.
Nguyên nhân chia tay cũng vô cùng đa dạng, phong phú. Nào là mẹ anh không cho yêu sớm, rồi thì tập trung học hành,...
Bất tri bất giác, trong mắt đám bạn hồi đó cô trở thành kẻ đa tình thay bồ như thay áo tần suất ‘thay áo’ có thể sánh ngang với đàn anh phong lưu nhất trường ngày đó.
Có một lần cô hẹn hò với một đàn anh trên cô một khóa, tên là gì nhỉ? Ừm, cũng không nhớ nữa.
Chịu thôi, bạn trai cũ của cô nhiều như vậy mà!
Người đó theo đuổi cô một tuần, yêu nhau hai tháng thì chia tay. Lí do là: “Anh không cảm nhận được tình yêu của em.”
Cô vẫn luôn không hiểu lời này của anh ta có ý gì,... cho đến bây giờ vẫn không hiểu. Nhưng rất nhanh cô đã có thể hiểu được, thế nào là yêu, thế nào là thất tình!
/48
|