Dường như bị cậu kích động. Tu Kiệt sau đó không nói chuyện với cậu nữa. Điều này khiến cậu thật sự không thoải mái chút nào.
Đỉnh điểm chính là vào tiết học cuối. Cậu cảm thấy cả người đều không ổn. Không ngừng đổ mồ hôi liên tục. Cả người nóng bừng. Cơ thể thì đau nhứt.
Sau khi ra khỏi lớp. Hạo Phong thật sự cảm thấy bản thân không thể nào chống chịu nổi nữa. Lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nôn xuống toàn là nước chua.
Cậu vô lực nhoài người xuống sàn nhà vệ sinh, cũng quên mất sàn nhà vệ sinh dơ cỡ nào.
Cậu thật sự mệt mỏi.
“Hạo Phong”
Tu Kiệt đứng ngoài, gõ cửa phòng vệ sinh của cậu.
Hạo Phong nghe được giọng nói quen thuộc thì lập tức mở cửa. Kéo anh vào trong cùng mình, liên tục ngửi mùi hương trên người anh.
Thơm quá.
Thơm chết mất.
“Hạo Phong, đừng, Hạo Phong…”
Tu Kiệt cảm thấy áo sơ mi trước ngực liên tục bị kéo xuống, lực mạnh một cách bất ngờ khiến anh khó phản khán, phải nói, anh thật sự không muốn phản khán lắm.
Trước ngực bỗng bụp một tiếng, người trước mặt biến mất không thấy đâu
…
Lúc cậu tỉnh lại, chính là Trần nhà xa lạ đối diện với mình và bóng đèn chói đến muốn mù cả mắt.
Hạo Phong theo bản năng đưa tay lên chắn đi ánh sáng. Nhưng đối diện với cậu lại là một cái cục bông xù trắng trẻo.
???
Cậu ngồi thẳng dậy bằng tốc độ ánh sáng.
Chỉ thấy không gian xung quanh to lớn một cách rất bất thường.
Và chắc chắn đây không thể nào là phòng cậu được.
Hạo Phong hoang mang nhìn lại cơ thể. Sợ bản thân không còn trong trắng nữa.
Chỉ thấy…trắng bóc…trắng như Ngọc Trinh.
“Kỷ!!!”
Tu Kiệt nghe tiếng kêu vang lên trên lầu. Để mà truyền âm thanh xuống dưới đây, không biết đã phải kêu lớn đến như thế nào.
Anh lập tức chạy lên lầu.
Trong phòng. Dưới chăn bông u lên một cục đang không ngừng run rẩy.
Tu Kiệt nhẹ kéo chăn bông ra. Đối diện chính là một cục bông tròn trắng ngần, đang không ngừng lẩy bẩy.
“Không sợ không sợ”
Anh lên tiếng, khẽ vuốt vuốt lưng cho cậu.
Hạo Phong nghe âm thanh quen thuộc. Cả người bật dậy, nhìn Tu Kiệt với vóc dáng lớn gấp n lần. Cậu vừa choáng váng lại có chút vui mừng.
Mày mà người nhặt cậu về nhà là lớp trưởng.
Hạo Phong đội ơn còn không hết. Lập tức sáp lại anh. Muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với mình.
Chỉ là nhìn một con thỏ không ngừng khoa tay múa chân. Tu Kiệt thật sự không hiểu nổi, chỉ thấy thật sự đáng yêu quá. Anh nhìn đến nghiện.
Hạo Phong tức điên lên khi thấy lớp trưởng không đoán được ý mình.
Cậu nhảy lên người anh. Dùng hai bàn chân trước nhỏ nhỏ bắt lấy tay anh sau đó vẽ vời lên đó.
Cảm xúc vừa ngứa vừa trẻ dại từ tay truyền đến. Tu Kiệt nhìn bàn chân thỏ nhỏ, cả người nhũn ra.
Không biết biện pháp viết Lê tay này có hữu hiệu hay không. Nhưng anh chắc chắn là bản thân sẽ không đọc được chứ nào.
“Lấy cái này này”
Anh lấy điện thoại của mình ra. Mở ứng dụng ghi chú trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt cậu.
Hạo Phong mừng rỡ. Thầm rơi nước mắt. Cậu dùng bàn chân to bự của mình ấn vào phím “C” bàn phím liền nhảy phím “G”. Cậu tìm được nút xoá rồi nhấn vào đó nhưng nó lại nhảy thêm một chứ “M” nữa.
Hạo Phong: “…”
Assss!
Chết tiệt.
Tu Kiệt không nhìn được cái dáng vẻ vừa ngốc vừa manh của cậu. Ánh lấy trong tủ ra một cái máy tính bản cỡ lớn. Đặt trước mặt cậu.
Nhìn bàn phím phong được gấp 5 lần trước mặt. Hạo Phong cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng gõ một vài chứ.
Câu đầu tiên cậu gõ.
//Chuyện gì á?//
Tu Kiệt nhìn cậu, rồi mím môi.
“Cậu không biết, sau mà tôi biết được đây hả?”
Cảm thấy câu hỏi của mình rất xàm. Làn da dưới lớp lông dày đỏ lên.
“Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây sao?”
Tu Kiệt hỏi, anh nghĩ là chuyện biến về “nguyên hình” này của cậu là rất bình thường, không ngờ đến cậu lại ngỡ ngàng đến như vậy.
Đầu thỏ lắc lắc.
Hạo Phong rất muốn nói, nhưng mà mở miệng chỉ phát ra tiếng “chật” “chật” với “kỷ” “kỷ” muốn nói gì cũng chẳng được.
Yên lặng chôn mặt vào hai chân trước. Hạo Phong không thiết sống nữa.
“Ăn trước đã, đói rồi đúng không?”
Tu Kiệt lên tiếng.
Cũng phải. Sáng giờ câu chẳng ăn được gì, bây giờ hơi đói thật.
Tu Kiệt đưa bàn tay mình ra trước mặt cậu.
Tay anh vốn lớn, bây giờ cậu thu nhỏ lại tần này, nhìn thấy nó càng lớn hơn.
Hạo Phong ngập ngừng bước vào tay anh.
Cảm nhận được sự nóng hổi truyền từ bàn tay đến. Tu Kiệt thầm cảm thán cậu thật nhẹ.
Anh bước xuống lầu. Hạo Phong nhìn cái lầu cao cao, chóng mặt khó chịu vùi đầu vào kẽ tay của anh.
Tu Kiệt cười khẽ, nhẹ dùng ngón tay xoa đầu cậu.
Cậu lập tức ngửa đầu lên, muốn được vuốt ve nhiều hơn nữa.
Thoải mái a…
Tu Kiệt đi đến trước bàn ăn thì lập tức chuyển hướng sang toilet.
Nhìn đồ ăn hương thơm ngào ngạt dần dần đi xa. Cậu hốt hoảng.
Hạo Phong bất ngờ gõ gõ lên tay anh. Trong đôi mắt đỏ như hạt trân châu màu máu hiện lên vẻ khó hiểu.
Tu Kiệt vuốt vuốt tai cậu, khẽ nói.
“Rửa tay trước khi ăn đã”
Đỉnh điểm chính là vào tiết học cuối. Cậu cảm thấy cả người đều không ổn. Không ngừng đổ mồ hôi liên tục. Cả người nóng bừng. Cơ thể thì đau nhứt.
Sau khi ra khỏi lớp. Hạo Phong thật sự cảm thấy bản thân không thể nào chống chịu nổi nữa. Lập tức chạy vào nhà vệ sinh, nôn xuống toàn là nước chua.
Cậu vô lực nhoài người xuống sàn nhà vệ sinh, cũng quên mất sàn nhà vệ sinh dơ cỡ nào.
Cậu thật sự mệt mỏi.
“Hạo Phong”
Tu Kiệt đứng ngoài, gõ cửa phòng vệ sinh của cậu.
Hạo Phong nghe được giọng nói quen thuộc thì lập tức mở cửa. Kéo anh vào trong cùng mình, liên tục ngửi mùi hương trên người anh.
Thơm quá.
Thơm chết mất.
“Hạo Phong, đừng, Hạo Phong…”
Tu Kiệt cảm thấy áo sơ mi trước ngực liên tục bị kéo xuống, lực mạnh một cách bất ngờ khiến anh khó phản khán, phải nói, anh thật sự không muốn phản khán lắm.
Trước ngực bỗng bụp một tiếng, người trước mặt biến mất không thấy đâu
…
Lúc cậu tỉnh lại, chính là Trần nhà xa lạ đối diện với mình và bóng đèn chói đến muốn mù cả mắt.
Hạo Phong theo bản năng đưa tay lên chắn đi ánh sáng. Nhưng đối diện với cậu lại là một cái cục bông xù trắng trẻo.
???
Cậu ngồi thẳng dậy bằng tốc độ ánh sáng.
Chỉ thấy không gian xung quanh to lớn một cách rất bất thường.
Và chắc chắn đây không thể nào là phòng cậu được.
Hạo Phong hoang mang nhìn lại cơ thể. Sợ bản thân không còn trong trắng nữa.
Chỉ thấy…trắng bóc…trắng như Ngọc Trinh.
“Kỷ!!!”
Tu Kiệt nghe tiếng kêu vang lên trên lầu. Để mà truyền âm thanh xuống dưới đây, không biết đã phải kêu lớn đến như thế nào.
Anh lập tức chạy lên lầu.
Trong phòng. Dưới chăn bông u lên một cục đang không ngừng run rẩy.
Tu Kiệt nhẹ kéo chăn bông ra. Đối diện chính là một cục bông tròn trắng ngần, đang không ngừng lẩy bẩy.
“Không sợ không sợ”
Anh lên tiếng, khẽ vuốt vuốt lưng cho cậu.
Hạo Phong nghe âm thanh quen thuộc. Cả người bật dậy, nhìn Tu Kiệt với vóc dáng lớn gấp n lần. Cậu vừa choáng váng lại có chút vui mừng.
Mày mà người nhặt cậu về nhà là lớp trưởng.
Hạo Phong đội ơn còn không hết. Lập tức sáp lại anh. Muốn biết đã có chuyện gì xảy ra với mình.
Chỉ là nhìn một con thỏ không ngừng khoa tay múa chân. Tu Kiệt thật sự không hiểu nổi, chỉ thấy thật sự đáng yêu quá. Anh nhìn đến nghiện.
Hạo Phong tức điên lên khi thấy lớp trưởng không đoán được ý mình.
Cậu nhảy lên người anh. Dùng hai bàn chân trước nhỏ nhỏ bắt lấy tay anh sau đó vẽ vời lên đó.
Cảm xúc vừa ngứa vừa trẻ dại từ tay truyền đến. Tu Kiệt nhìn bàn chân thỏ nhỏ, cả người nhũn ra.
Không biết biện pháp viết Lê tay này có hữu hiệu hay không. Nhưng anh chắc chắn là bản thân sẽ không đọc được chứ nào.
“Lấy cái này này”
Anh lấy điện thoại của mình ra. Mở ứng dụng ghi chú trong điện thoại rồi đưa đến trước mặt cậu.
Hạo Phong mừng rỡ. Thầm rơi nước mắt. Cậu dùng bàn chân to bự của mình ấn vào phím “C” bàn phím liền nhảy phím “G”. Cậu tìm được nút xoá rồi nhấn vào đó nhưng nó lại nhảy thêm một chứ “M” nữa.
Hạo Phong: “…”
Assss!
Chết tiệt.
Tu Kiệt không nhìn được cái dáng vẻ vừa ngốc vừa manh của cậu. Ánh lấy trong tủ ra một cái máy tính bản cỡ lớn. Đặt trước mặt cậu.
Nhìn bàn phím phong được gấp 5 lần trước mặt. Hạo Phong cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng gõ một vài chứ.
Câu đầu tiên cậu gõ.
//Chuyện gì á?//
Tu Kiệt nhìn cậu, rồi mím môi.
“Cậu không biết, sau mà tôi biết được đây hả?”
Cảm thấy câu hỏi của mình rất xàm. Làn da dưới lớp lông dày đỏ lên.
“Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây sao?”
Tu Kiệt hỏi, anh nghĩ là chuyện biến về “nguyên hình” này của cậu là rất bình thường, không ngờ đến cậu lại ngỡ ngàng đến như vậy.
Đầu thỏ lắc lắc.
Hạo Phong rất muốn nói, nhưng mà mở miệng chỉ phát ra tiếng “chật” “chật” với “kỷ” “kỷ” muốn nói gì cũng chẳng được.
Yên lặng chôn mặt vào hai chân trước. Hạo Phong không thiết sống nữa.
“Ăn trước đã, đói rồi đúng không?”
Tu Kiệt lên tiếng.
Cũng phải. Sáng giờ câu chẳng ăn được gì, bây giờ hơi đói thật.
Tu Kiệt đưa bàn tay mình ra trước mặt cậu.
Tay anh vốn lớn, bây giờ cậu thu nhỏ lại tần này, nhìn thấy nó càng lớn hơn.
Hạo Phong ngập ngừng bước vào tay anh.
Cảm nhận được sự nóng hổi truyền từ bàn tay đến. Tu Kiệt thầm cảm thán cậu thật nhẹ.
Anh bước xuống lầu. Hạo Phong nhìn cái lầu cao cao, chóng mặt khó chịu vùi đầu vào kẽ tay của anh.
Tu Kiệt cười khẽ, nhẹ dùng ngón tay xoa đầu cậu.
Cậu lập tức ngửa đầu lên, muốn được vuốt ve nhiều hơn nữa.
Thoải mái a…
Tu Kiệt đi đến trước bàn ăn thì lập tức chuyển hướng sang toilet.
Nhìn đồ ăn hương thơm ngào ngạt dần dần đi xa. Cậu hốt hoảng.
Hạo Phong bất ngờ gõ gõ lên tay anh. Trong đôi mắt đỏ như hạt trân châu màu máu hiện lên vẻ khó hiểu.
Tu Kiệt vuốt vuốt tai cậu, khẽ nói.
“Rửa tay trước khi ăn đã”
/67
|