Cơn giáo Bắc thổi thấu cả tim gan, lạnh đến run rẩy cả người.
Dưới sân trường Đại Hoa. Nhóm học xinh với áo trắng tay cộc và quần thể dục xanh. Chạy dọc sân trường với nét mặt không mấy vui vẻ.
“Được rồi! Nghĩ ngơi đi mấy đứa!”
Giọng nói của Chu Đạo - thầy thể dục của lớp - nghe sao mà ngọt ngào quá.
Tức thì cả một đoàn học sinh ngã xuống giữa đường, mặt ngước lên trời, miệng thở dốc.
Đứng cậu là một cậu thiếu niên với thân hình cao lớn. Giữa một đám người nằm trên sân, anh ta vẫn đứng, hơi thở không mấy loạn. Áo thể dục mỏng manh, tôn lên từng đường nét sắc sảo của cơ thể.
Nữ sinh thì thầm to nhỏ, nhìn vào anh, rồi lại cúi đầu mặt đỏ, nở những nụ cười ngại ngùng.
Tu Kiệt không để ý đến họ lắm. Anh đến thùng nước lạnh lấy một chai nước suốt rồi ngửa đầu tu hơn nửa chai.
Tu Kiệt, Lăng Tu Kiệt. Giống như tên. Một thiếu niên hào kiệt xuất chúng. Chỉ là người tài giỏi thì thường kiêu ngạo, cả người toát lên một hơi thở không mấy thân thiện.
Gương mặt anh vơi đi một nửa nét thiếu niên, trông khá thành thục, đôi mắt màu đen huyền như đá granite đen. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng với làn da trắng lạnh, những đều trên vừa vặn phối hợp khiến ngũ quan của anh có phần lạnh nhạt.
“Lớp trưởng!”
Mát lạnh nơi mặt. Tu Kiệt bất ngờ đưa tay chạm lên mặt, xúc cảm trên tay truyền đến của một vật thể không rõ khiến anh giật mình. Nhưng khi thấy gương mặt ngây Ngô của ai đó, tâm tình giật mình liền dịu lại.
“Nè! Cho đó”
Là một ly trà sữa truyền thống cỡ vừa được đưa tới trước mặt.
Hạo Phong vẫy vẫy cổ áo, cả người toát một tầng mồ hôi mỏng. Trong cái lạnh giá mùa này vậy mà cậu lại chẳng có phần nào lạnh lẽo, mang đến cơn gió Xuân trước mùa.
Cầm ly trà sữa trong tay. Tu Kiệt hơi thất thần, môi mỏng hé mở, anh chưa kịp cất lời mà người trước mặt đã cất bước đi mất. Trái tim hơi hẫng lại. Anh cúi đầu.
“Phong cưa cưa ~”
“Lạnh hết cả người, câm miệng liền!”
Hạo Phong đưa ly trà sữa trong tay cho một người bạn nữa - Tân Nhiên. Cậu bạn nhận được liền đưa lưỡi ra liếm đầu ống hút, giống như sợ cậu sẽ giành lại nó.
“Mày làm thấy mà gớm”
Trương Thanh Dương ngồi bên cạnh thấy hành động của Tân Nhiên liền xích ra xa cậu ta một khoảng lớn.
Cậu cười lên, rồi hỏi.
“Như thế nào rồi?”
Hạo Phong hỏi Thanh Dương. Gương mặt sáng lên một nét mong đợi, trông như rất vui vẻ.
“Mẹ! Mày vừa nhắc đến tao vừa tức!”
Thanh Dương ngồi khoanh chân lại. Bàn tay cũng khoanh tròn.
Cậu chàng có một người chị họ, học lớp 12 ở trường Đại Kim bên cạnh tên là Trương Thanh Miên. Cô nàng rất đẹp, có mái tóc dài cộng thêm danh hiệu giáo hoa của trường nên được mọi người ưu ái gọi là nàng tiên tóc mây.
Hạo Phong lần đầu thấy nàng liền nhất kiến chung tình, phải biết, cậu chính là cháu trai của hiệu trưởng trường bên cạnh, cũng tức là trường mà cô bạn Thanh Miên theo học.
Chỉ là chú Hạo bên ấy cứng ngắc quá, lại chẳng ủng hộ việc yêu sớm tí nào, vừa biết Hạo Phong để ý đến ai liền làm vẻ mặt tức giận như sắp chuẩn bị đánh cậu.
Tình yêu bị ngăn cản vì thế, vừa biết được Thanh Dương là em họ của cô thì cậu chàng liền trở thành tên sai vặt.
Nào là đưa nước cho, đưa bánh cho, tuần trước Hạo Phong vừa xin được một số điện thoại thôi đã mừng rỡ đến mức ôm lấy cậu chàng lắc ló qua lại.
Ngày hôm kia vừa nhờ Thanh Dương đưa nước cho nàng. Không hiểu sao liền bị một tên nào đó cao khoảng 1 mét 8 chặn đường, một phát hất đổ ly nước.
Thanh Dương đuổi theo, nhưng mà người này chạy chẳng khác gì con báo, một hồi liền mất dạng.
Phải nói, chỉ có lần đó thôi thì xem như không tính đi. Lần thứ hai, thứ ba, thậm chí là lần gần nhất này đều bị người này quấy phá.
Thanh Dương khua khua tay chân, miêu tả hình dáng thủ phạm.
“Người rất cao! Cao hơn 1 mét 8 luôn ấy, mặc áo hoodie màu trắng kem, mũ nón đội thật thấp che không thấy mắt, trên mặt còn bịt cả khẩu trang. Nhìn tự tự khủng bố trẻ tuổi đồ á “
Cậu chàng vừa nói xong liền chộp lấy ly trà sữa trong tay của Tân Nhiên hút một ngụm....một ngụm 2/3 ly.
Tân Nhiên: “Thằng chó! Mày nhả ra cho bố!”
Hạo Phong rất tự nhiên lui xuống, nhường lại võ đài cho hai tuyển thủ xuất sắc kia rồi cụp mắt suy nghĩ.
Chết thật!
Gặp cmn tình địch rồi!!!
.....
Trời tối hẳn thì ngày càng lạnh.
Bóng dáng thiếu niên ngồi trên bàn, có phần chăm chỉ mà học sinh bình thường ít ai có được.
Căn phòng không nhỏ, lại được Sơn một màu xanh dương rất sậm, tăng thêm chiều sâu. Đèn phòng mở không lớn. Cả căn phòng toát lên một vẻ lạnh ngắt u ám.
Tu Kiệt làm vừa xong bài tập. Ánh mắt lập tức liếc đến điện thoại trên giường.
Anh mở điện thoại, nhìn giờ - 12:37 phút.
Không quan trọng, quan trọng hơn vẫn là ảnh nền được đặt.
Là bóng lưng một thiếu niên khác đứng ngược ánh chiều tàn. Hoàng hôn nhẹ chiếu vào, phát họa góc nghiêng tuyệt đẹp của cậu ấy.
Tu Kiệt vuốt ve tấm ảnh, miệng nở nụ cười dịu dàng hầu như chưa bao giờ thấy khi anh ở trường.
Dưới sân trường Đại Hoa. Nhóm học xinh với áo trắng tay cộc và quần thể dục xanh. Chạy dọc sân trường với nét mặt không mấy vui vẻ.
“Được rồi! Nghĩ ngơi đi mấy đứa!”
Giọng nói của Chu Đạo - thầy thể dục của lớp - nghe sao mà ngọt ngào quá.
Tức thì cả một đoàn học sinh ngã xuống giữa đường, mặt ngước lên trời, miệng thở dốc.
Đứng cậu là một cậu thiếu niên với thân hình cao lớn. Giữa một đám người nằm trên sân, anh ta vẫn đứng, hơi thở không mấy loạn. Áo thể dục mỏng manh, tôn lên từng đường nét sắc sảo của cơ thể.
Nữ sinh thì thầm to nhỏ, nhìn vào anh, rồi lại cúi đầu mặt đỏ, nở những nụ cười ngại ngùng.
Tu Kiệt không để ý đến họ lắm. Anh đến thùng nước lạnh lấy một chai nước suốt rồi ngửa đầu tu hơn nửa chai.
Tu Kiệt, Lăng Tu Kiệt. Giống như tên. Một thiếu niên hào kiệt xuất chúng. Chỉ là người tài giỏi thì thường kiêu ngạo, cả người toát lên một hơi thở không mấy thân thiện.
Gương mặt anh vơi đi một nửa nét thiếu niên, trông khá thành thục, đôi mắt màu đen huyền như đá granite đen. Chiếc mũi cao, đôi môi mỏng với làn da trắng lạnh, những đều trên vừa vặn phối hợp khiến ngũ quan của anh có phần lạnh nhạt.
“Lớp trưởng!”
Mát lạnh nơi mặt. Tu Kiệt bất ngờ đưa tay chạm lên mặt, xúc cảm trên tay truyền đến của một vật thể không rõ khiến anh giật mình. Nhưng khi thấy gương mặt ngây Ngô của ai đó, tâm tình giật mình liền dịu lại.
“Nè! Cho đó”
Là một ly trà sữa truyền thống cỡ vừa được đưa tới trước mặt.
Hạo Phong vẫy vẫy cổ áo, cả người toát một tầng mồ hôi mỏng. Trong cái lạnh giá mùa này vậy mà cậu lại chẳng có phần nào lạnh lẽo, mang đến cơn gió Xuân trước mùa.
Cầm ly trà sữa trong tay. Tu Kiệt hơi thất thần, môi mỏng hé mở, anh chưa kịp cất lời mà người trước mặt đã cất bước đi mất. Trái tim hơi hẫng lại. Anh cúi đầu.
“Phong cưa cưa ~”
“Lạnh hết cả người, câm miệng liền!”
Hạo Phong đưa ly trà sữa trong tay cho một người bạn nữa - Tân Nhiên. Cậu bạn nhận được liền đưa lưỡi ra liếm đầu ống hút, giống như sợ cậu sẽ giành lại nó.
“Mày làm thấy mà gớm”
Trương Thanh Dương ngồi bên cạnh thấy hành động của Tân Nhiên liền xích ra xa cậu ta một khoảng lớn.
Cậu cười lên, rồi hỏi.
“Như thế nào rồi?”
Hạo Phong hỏi Thanh Dương. Gương mặt sáng lên một nét mong đợi, trông như rất vui vẻ.
“Mẹ! Mày vừa nhắc đến tao vừa tức!”
Thanh Dương ngồi khoanh chân lại. Bàn tay cũng khoanh tròn.
Cậu chàng có một người chị họ, học lớp 12 ở trường Đại Kim bên cạnh tên là Trương Thanh Miên. Cô nàng rất đẹp, có mái tóc dài cộng thêm danh hiệu giáo hoa của trường nên được mọi người ưu ái gọi là nàng tiên tóc mây.
Hạo Phong lần đầu thấy nàng liền nhất kiến chung tình, phải biết, cậu chính là cháu trai của hiệu trưởng trường bên cạnh, cũng tức là trường mà cô bạn Thanh Miên theo học.
Chỉ là chú Hạo bên ấy cứng ngắc quá, lại chẳng ủng hộ việc yêu sớm tí nào, vừa biết Hạo Phong để ý đến ai liền làm vẻ mặt tức giận như sắp chuẩn bị đánh cậu.
Tình yêu bị ngăn cản vì thế, vừa biết được Thanh Dương là em họ của cô thì cậu chàng liền trở thành tên sai vặt.
Nào là đưa nước cho, đưa bánh cho, tuần trước Hạo Phong vừa xin được một số điện thoại thôi đã mừng rỡ đến mức ôm lấy cậu chàng lắc ló qua lại.
Ngày hôm kia vừa nhờ Thanh Dương đưa nước cho nàng. Không hiểu sao liền bị một tên nào đó cao khoảng 1 mét 8 chặn đường, một phát hất đổ ly nước.
Thanh Dương đuổi theo, nhưng mà người này chạy chẳng khác gì con báo, một hồi liền mất dạng.
Phải nói, chỉ có lần đó thôi thì xem như không tính đi. Lần thứ hai, thứ ba, thậm chí là lần gần nhất này đều bị người này quấy phá.
Thanh Dương khua khua tay chân, miêu tả hình dáng thủ phạm.
“Người rất cao! Cao hơn 1 mét 8 luôn ấy, mặc áo hoodie màu trắng kem, mũ nón đội thật thấp che không thấy mắt, trên mặt còn bịt cả khẩu trang. Nhìn tự tự khủng bố trẻ tuổi đồ á “
Cậu chàng vừa nói xong liền chộp lấy ly trà sữa trong tay của Tân Nhiên hút một ngụm....một ngụm 2/3 ly.
Tân Nhiên: “Thằng chó! Mày nhả ra cho bố!”
Hạo Phong rất tự nhiên lui xuống, nhường lại võ đài cho hai tuyển thủ xuất sắc kia rồi cụp mắt suy nghĩ.
Chết thật!
Gặp cmn tình địch rồi!!!
.....
Trời tối hẳn thì ngày càng lạnh.
Bóng dáng thiếu niên ngồi trên bàn, có phần chăm chỉ mà học sinh bình thường ít ai có được.
Căn phòng không nhỏ, lại được Sơn một màu xanh dương rất sậm, tăng thêm chiều sâu. Đèn phòng mở không lớn. Cả căn phòng toát lên một vẻ lạnh ngắt u ám.
Tu Kiệt làm vừa xong bài tập. Ánh mắt lập tức liếc đến điện thoại trên giường.
Anh mở điện thoại, nhìn giờ - 12:37 phút.
Không quan trọng, quan trọng hơn vẫn là ảnh nền được đặt.
Là bóng lưng một thiếu niên khác đứng ngược ánh chiều tàn. Hoàng hôn nhẹ chiếu vào, phát họa góc nghiêng tuyệt đẹp của cậu ấy.
Tu Kiệt vuốt ve tấm ảnh, miệng nở nụ cười dịu dàng hầu như chưa bao giờ thấy khi anh ở trường.
/67
|