“Tiêu Nhiên, ngươi…” Nhìn thấy cái hồng trù đem mình kéo lên, sau đó lại tựa như ngôi sao băng mà biến mất, chân mày của Lam Ẩn Nhan nhíu chặt lại, trong con ngươi lộ ra một cảm xúc khó có thể nói. Hắn đây là có ý tứ gì? Ép mình làm ra lựa chọn sao?
Lúc này thất cả suy nghĩ của nàng đều hỗn loạn, thật giống như một cỗ lốc xoáy cuồng bạo thổi quét tất cả ra biển rộng, sóng cả cuộn trào mãnh liệt long trời lở đất, làm nàng tìm không thấy một tia bình an.
Hồng y cùng tóc đen của Tiểu Tứ Tứ tung bay ở trong đầu nàng, trong con ngươi hắn nở rộ thủy quang yếu ớt, trên mặt lộ ra ý cười ngây ngốc. Tựa như yêu tinh dưới ánh trăng mị hoặc mà lại tinh thuần, tuyệt mĩ làm nàng hít thở không thông lại làm nàng vui mừng.
Chính là giờ phút này, bóng dáng của Môn chủ Tu La môn như hồng thủy vỡ đê hiện ra. Đêm đó trong rừng cây, lúc hắn giết Phong Y, toàn thân hắn bắn máu tươi tựa như tích lũy vạn năm, cả người giống như yêu thú trong bóng tối, tựa như có thể cắn nuốt vạn vật vậy, đáng sợ làm nàng sợ hãi.
Không, làm sao hai người bọn họ có thể sẽ là cùng một người chứ? Linh hồn Tiểu Tứ Tứ là thuần khiết, mà tâm Môn chủ Tu La môn chính là phong tỏa vô tận bóng tối. Một người có linh hồn tinh khiết sao có thể cất chứa một viên tâm hắc ám như vậy chứ?
“Vì sao ngươi sẽ là Môn chủ Tu La môn chứ?” Lam Ẩn Nhan thì thào lẩm bẩm, nàng thật sự không muốn đi thừa nhận chuyện thật Tiểu Tứ Tứ chính là Môn chủ Tu La môn, nhưng mà nàng càng không muốn đi thừa nhận, tâm càng trừu rất đau, bỗng nhiên trong lúc đó nàng lại cảm giác đau lòng không thể hít thở.
“Tiêu Nhiên, ngươi khốn nạn!” Tất cả máu đều đang sôi trào, linh hồn cũng đang bị bỏng, cái kia đau đớn tan ra ở trong linh hồn Lam Ẩn Nhan theo hơi thở phun ra ngoài. Nàng biết, cự tuyệt của nàng làm Tiêu Nhiên bị thương tâm, nhưng lòng của nàng cũng đồng dạng rất đau như vậy a? Cùng Tiêu Nhiên quen biết đoạn thời gian nhanh chóng chảy ngược lại, đó là một phần vui mừng làm nàng khắc cốt minh tâm. Mà khi hắn trong chớp mắt biến thành Môn chủ Tu La môn, phần vui mừng kia lại tựa như biến thành khoét đục tâm đứt ruột đứt gan đau đớn.
Hắn trước khi đi ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí lạnh như băng kia, làm cho nàng có loại sợ hãi mất đi. Nàng chợt cảm giác mình kỳ thật là yêu Tiểu Tứ Tứ, nếu không vì sao mình sợ hãi hắn thật sự hoàn toàn biến mất như vậy chứ?
Chính là vừa nghĩa tới hắn chính là Môn chủ Tu La môn huyết tinh tàn nhẫn kia, lòng của nàng lại giống như bị một cái lưỡi dao sắc bén đâm thành một cái động, muốn nói ra yêu hắn nhưng lại cứng rắn ngăn chặn trở về.
“Năm ngày sau ta sẽ ở Tứ vương phủ chờ ngươi, nếu ngươi xuất hiện, như vậy chính là ngươi yêu ta. Nếu ngươi không xuất hiện, như vậy…” Tiêu Nhiên trước khi đi bở lại một câu lại đang vang lên bên tai nàng.
Nàng sẽ đi sao? Không, nàng không cần đi, giờ khắc này nàng biết rất rõ ràng, nàng yêu là cái Tiểu Tứ Tứ từng đơn thuần như nước, mà không phải là Môn chủ Tu La môn huyết tinh tàn nhẫn.
Nhưng mà, vì sao vừa nghĩ đến năm ngày sau không đi tìm Tiêu Nhiên, mình sẽ cảm giác tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ lên chứ? Tựa hồ có cái gì đó lạnh lẽo từ trên mặt mình lướt qua, sau đó rơi xuống trên đất. Lúc này Lam Ẩn Nhan còn không nhận thấy được, gì đó rơi xuống trên đất, kỳ thật chính là nước mắt nàng chảy xuống.
Trong suy nghĩ tra tấn, Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn, sau đó đưa tay đem một giọt nước mắt chảy xuống ở trên mặt lâu đi. Nàng đây là làm sao vậy? Khóc? Không, đây mới không phải là nước mắt của nàng đâu, đây chính là không khí sơn động rất ẩm ướt, cho nên trong lúc vô ý ngưng tụ thành bọt nước ở trên mặt mình. Sau khi hít một hơi không khí, Lam Ẩn Nhan ngửa đầu cười cười, đó là một chút cười khổ sở đấu tranh, lại là một chút cười tan nát cõi lòng.
“Nhan nhi…” Không biết khi nào, Tiêu Dật bị ngất đã từ từ tỉnh lại, khi hắn nhìn thấy Lam Ẩn Nhan đứng đưa lưng về phía hắn vẫn không nhúc nhích. Hơn nữa bóng dáng của nàng thoạt nhìn là trong trẻo nhưng lạnh lùng tiêu điều như vậy, không khỏi chịu đựng đau đớn trên người chẩm rãi đứng lên, sau đó dời bước đến phía sau Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng gọi một câu, tay hắn cũng không tự chủ được vỗ lên đầu vai Lam Ẩn Nhan.
“Không cho chạm vào ta, cũng không cho gọi ta là Nhan nhi!” Bỗng nhiêng Lam Ẩn Nhan quay người sang, sau đó rống lớn về phía Tiêu Dật một câu, cánh tay lại dùng sức đẩy Tiêu Dật.
“Ngươi…” Tiêu Dật trở tay không kịp nhất thời thân mình lung lay vài cái, sau đó hắn liền cảm giác được lục phủ ngũ tạng mơ hồ đau đớn, ngay sau đó một cỗ mùi máu tươi xông lên ở cổ họng, phốc một cái hắn phun ra một ngụm máu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dật chịu đựng đau đớn trên người, ngữ khí thật cẩn thận hỏi, ánh mắt cũng mang theo vài phần hoang mang nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Vì sao sắc mặt của nàng thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi như thế? Hắn bị chưởng lực của Tiêu Nhiên chấn hôn mê bất tỉnh, cho nên hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì! Nhưng mà nhìn thấy Lam Ẩn Nhan kịch liệt phản ứng như thế, hắn chỉ biết ở trong lúc mình hôn mê, khẳng định là có chuyện lớn đã xảy ra.
“Tâm tình không tốt, cái gì cũng không muốn nói” Nhìn thấy Tiêu Dật ẩn nhẫn đau đớn, thân thể Lam Ẩn Nhan hơi hơi cứng đờ, sau đó quay mặt đi.
“Hảo, ngươi đã không muốn nói, ta đây liền cái gì cũng không hỏi” Tiêu Dật buông mí mắt xuống.
“Vừa rồi… thực xin lỗi, không phải cố ý đẩy ngươi” Lam Ẩn Nhan chậm rãi mở miệng nói, lòng của nàng hoàn toạn bị Tiêu Nhiên nhiễu loạn. Nàng cũng không biết vì sao Tiêu Dật vừa mới chạm vào mình một cái, trong đầu nàng lại xuất hiện con ngươi u oán kia của Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên không thích mình cùng Tiêu Dật tiếp xúc quá mức thân thiết, vừa nghĩ đến Tiêu Nhiên không thích, cho nên vừa rồi nàng liền không thể khống chế được hung ác đẩy Tiêu Dật.
“Không có việc gì! Ta biết ngươi không phải cố ý!” Tiêu Dật hơi hơi ngẩn người, sau đó lạnh nhạt nở nụ cười nói. Nàng thế nhưng xin lỗi mình? Vậy chứng minh nàng không hận mình như trước kia? Trong lòng Tiêu Dật không khỏi có chút vui mừng.
“Bây giờ ngươi có thể chống đỡ sao? Nếu như có thể, nghĩ biện pháp rời đi nơi này đi!” Lam Ẩn Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Dật nói, chính là thân thể của nàng lại bỗng nhiên lung lay vài cái.
“Lúc trước ngươi giúp ta bôi thuốc, bây giờ thân thể đã tốt rất nhiều” Tiêu Dật chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan nói, bắt quá trong con ngươi hắn lại hiện lên một tia lo lắng. Sao hắn cảm giác được chống đỡ không được là nàng chứ?
“Ngươi bởi vì cứu ta mới thương nặng như vậy, ta nợ của ngươi hẳn là nên trả. Bất quá chờ sau khi ngươi thương hảo, ta nợ ngươi coi như trả sạch!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật nói, lo lắng trong con ngươi hắn đối với mình đương nhiên nàng không để ý, nàng không thích hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình!
“Ngươi muốn theo ta đem ranh giới phân chia rõ ràng như vậy sao?” Trong lòng Tiêu Dật xét qua một chút đau đớn chua xót, ngữ khí yếu ớt hỏi Lam Ẩn Nhan.
“Nghĩ biện pháp đi ra ngoài đi!” Lam Ẩn Nhan mặt vô biểu tình liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó quay đầu đi về phía cửa động, nhưng mà nàng còn không đi được hai bước, bỗng nhiên cảm giác say lên, sau đó thân thể liền mơ hồ chợt ngã xuống. Vì sao nàng cảm giác mệt như vậy chứ, tựa như rất muốn ngủ? Ngủ là ngủ đi, đang ngủ cái gì cũng không cần suy nghĩ. Không cần nghĩ trước khi đi Tiêu Nhiên bỏ lại một câu. Nàng thật sự không muốn làm ra cái lựa chọn năm ngày sau. Không đi Tứ vương phủ, nhất định Tiêu Nhiên sẽ rất thương tâm, nghĩ đến hắn thương tâm, chính tâm mình cũng đau đớn run rẩy. Đi Tứ vương phủ, tựa hồ nàng cũng không phải muốn đi như vậy? Như vậy lựa chọn tra tấn, nàng thật sự không muốn đi suy tư.
“Nhan nhi, ngươi…” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên ngã xuống, sắc mặt Tiêu Nhiên kinh hãi, sau đó tiến lên đỡ nàng. Vì sao giờ phút này biểu tình trên mặt nàng lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh tựa như cục diện đáng buồn chứ? Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra cái gì a?
“Dường như ta đến thực không đúng lúc, có phải quấy rầy đến các ngươi hay không? Nếu là nói đúng, ta đây cũng rất thức thời trước biến mất một chút đi!” Đúng lúc này, có người đi vào trong sơn động, mà ngữ khí hắn là trong trêu tức mang theo một chút lo lắng, người tới đúng là Quỷ Y Tư Đồ Phong.
“Phong, đừng náo loạn! Nhanh chóng lại đây nhìn xem Nhan nhi làm sao vậy?” Nhìn thấy Tư Đồ Phong xuất hiện, Tiêu Dật nhanh chóng lên tiếng.
“Ngươi vẫn là quay lại nhìn mình trước đi! Chính mình đều đã muốn nửa sống nửa chết, còn lo lắng cho nàng?” Khóe miệng Tư Đồ Phong run rẩy, sau đó vẫn tiến lên dò xét mạch đập của Lam Ẩn Nhan.
“Này…” Tư Đồ Phong nhíu nhíu mi.
“Nàng rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Dật khẩn trương hỏi.
“Cũng không có gì, chính là giống như bị chuyện gì làm phức tạp. Vừa rồi nàng vội suy nghĩ giải không được cái khúc mắc kia, có thể trong khoảng thời gian ngắn lại không thể cởi bỏ, làm cho lòng nàng thập phần hỗn độn, bởi vậy bỗng nhiên khí huyết dâng lên mới có thể ngất đi” Tư Đồ Phong nhíu mày nói.
“Nàng đang bị tâm sự làm phức tạp?” Tiêu Dật thất thanh hỏi.
“Sẽ không là ngươi nói cái gì đó kích thích nàng đi?” Tư Đồ Phong xấu xa nở nụ cười nói, bất quá trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, khúc mắc trong lòng Lam Ẩn Nhan hẳn là cùng Tiêu Dật không quan hệ.
“Chỉ sợ ta còn không có cái năng lực kia có thể kích thích đến nàng đi?” Khóe miệng Tiêu Dật cười chưa xót, trong lòng cũng rất sáng tỏ. Xem ra khúc mắc trong lòng nàng cùng Tiêu Nhiên có liên quan, chính là rốt cuộc Tiêu Nhiên cùng nàng nói cái gì chứ?
“Được rồi, Kỵ sĩ hắc giáp đã chuẩn bị tốt xe ngựa! Bây giờ ngươi cũng bị thương không nhẹ, nhanh chóng hồi phủ an dưỡng đi!” Tư Đồ Phong trắng mắt nhìn Tiêu Dật nói.
“Hảo!” Tiêu Dật im lặng gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, liền đem Lam Ẩn Nhan bế lên.
“Có thể chịu đựng được sao? Không được, từ ta đến làm thay đi? Ta rất thích ý giúp ngươi ôm nàng lên xe ngựa!” Mặc dù ngữ khí Tư Đồ Phong đang trêu ghẹo, bất quá nhìn đến Tiêu Dật còn có thể ôm Lam Ẩn Nhan, tâm hắn cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra vết thương của Tiêu Dật không nghiêm trọng như mình tưởng tượng.
“Không cần!” Tiêu Dật liếc nhìn Tư Đồ Phong, sau đó không lạnh không nhạt vứt ra một câu, sau đó cũng không cần quay đầu lại ôm Lam Ẩn Nhan đi ra ngoài sơn động.
“Xem bộ dạng bảo vệ thức ăn của ngươi, ta nói như thế nào cũng là cái chính nhân quân tử, ngươi còn sợ ta ăn nàng phải không?” Khóe miệng Tư Đồ Phong run rẩy, sau đó cúi đầu đi ra ngoài…
Đêm hôm nay, tới tựa hồ so với bất cứ lúc nào đều sớm hơn, mây mù che khuất ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ còn lại một chút rực rỡ yếu ớt. Gió đêm lạnh so với bất cứ mọi khi đều thê lương đục khoét xương cốt, trong không khí cũng lộ ra tràn đầy hương vị ưu thương.
Cửa sổ hơi mở rộng, gió nhẹ u lãnh nhẹ nhàng tiến vào, đem thổi tóc đen Lam Ẩn Nhan đang nhắm mắt nằm trên giường đong đưa.
Sau khi từ đáy vực Tuyết Sơn trở về, nàng liền vẫn cứ nhắm mắt nằm trên giường như vậy, biểu tình trên mặt nhìn như đang ngủ, kỳ thật tâm lại vẫn tỉnh.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ ở trong Tứ Vương phủ chờ ngươi đấy!” Trong đầu, dung nhan tuyệt thế kinh người kia của Tiêu Nhiên đối với Lam Ẩn Nhan tản ra quyến rũ trí mạng, một đôi mắt mênh mông nước như sương như khói, luôn luôn ôm hút lấy hồn phách của nàng. Bỗng nhiên Tiêu Nhiên hướng về phía nàng cười ngọt ngào, xinh đẹp tuyệt sắc, mị khuynh chúng sinh như vậy, đến ngay cả lòng Phật chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được nhỏ bé xao động, huống chi là nàng chứ?
Tiểu Tứ Tứ, ngươi chờ tỷ tỷ, nhất định tỷ tỷ sẽ đi tìm ngươi. Lòng Lam Ẩn Nhan nhịn không được nhẹ nhàng nói nhỏ.
Chính là đột nhiên, khuôn mặt kia lại biến thành mặt của Môn chủ Tu La môn, ba ngàn tóc đen như thác nước tùy ý buông thõng xuống, vẫn tràn đầy phong tình như cũ. Lúc này đôi con ngươi kia lại nở rộ yêu khí cực kỳ âm lãnh, khóe miệng cũng vẽ thành một nụ cười thị huyết. Toàn thân đều tản ra hận khí đủ để hủy thiên, cũng tản ra oán khí diệt địa.
“Nhan nhi, năm ngày, ta cho ngươi thời gian năm ngày, nếu là ngươi tới tìm ta, ngươi chính là yêu ta” Con ngươi Môn chủ Tu La môn cười lạnh lùng âm hiểm nhìn nàng. Sau đó trong đầu Lam Ẩn Nhan xuất hiện Cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi bay múa đầy trời, sau đó những cánh hoa Bỉ Ngạn này rơi lả tả đầy đất, bên trong tràn ngập mùi hoa xen lẫn mười phần máu tươi.
Dựa vào, đây tính cái gì? Tiêu Nhiên, ngươi là đang ép buộc ta sao? Ta không cần đi tìm ngươi, ta không đi! Lam Ẩn Nhan siết chặt nắm đấm, sau đó quay người sang, lại ngủ tiếp.
Mà lúc này ở bên cạnh cửa sổ, Tiêu Dật đang lẳng lặng chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan ở trên giường qua khe hở. Quần áo màu lam ở trong gió bay lượn, cùng ánh trăng u lãnh tan ra cùng một chỗ, trong sạch cô đơn thê lương không nói nên lời. Rốt cuộc Tiêu Nhiên nói với nàng cái gì? Vì sao nhìn bộ dáng nàng thức dậy thập phần đau đớn như vậy? Nhìn thấy chân mày nàng từ đầu đến cuối nhíu chặt lại, tựa hồ có cái gì tích tụ không giải được. Khóe miệng Tiêu Dật cười chua xót, sau đó chậm rãi vươn tay ra, muốn cách khoảng cách xa xôi đi vuốt lên tích tụ giữa chân mày nàng, nhưng tay cứng ngắn ở trên không trung một lúc lâu, hắn lại rụt tay trở về, sau đó chậm rãi xoay người biến mất ở bên cạnh cửa sổ.
Mà đồng thời ở trong Tứ vương phủ…
Ánh trăng u lãnh lẳng lặng trút xuống vào bên trong phòng, sau đó bao phủ hồng ảnh ở góc tường, chỉ thấy Tiêu Nhiên đang co rúc ở trong góc, đầu của hắn chôn thật sâu vào giữa hai đầu gối, tóc đen như mực thập phần hỗn độn rối tung ở bai bên. Gió đêm thổi tới, hồng y cùng tóc đen của hắn quấn quít bay loạn, tản ra hơi thở thê lương.
Gió dần dần ngừng lại, Tiêu Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đều tràn đầy sóng nước lăn tăn.
“Nhan nhi, cho ngươi lựa chọn yêu ta, liền thật sự khó khăn như vậy sao?” Tâm Tiêu Nhiên nhéo đau, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Hắn biết Lam Ẩn Nhan sau khi trở lại Tam vương phủ vẫn nằm mê man ở trên giường. Hắn càng biết, kỳ thật nàng là tỉnh, chính là nàng muốn dùng phương pháp ngủ như vậy để trốn tránh năm ngày sau làm ra lựa chọn. Nhìn thấy nàng rối rắm như vậy, hắn thiếu chút nữa liền vọt vào phòng ngủ Lam Ẩn Nhan, muốn nói cho nàng cái lựa chọn kia xóa bỏ, coi như hắn không nói qua cái gì. Hắn thật sự không đành lòng thấy nàng đấu tranh giữa quanh quẩn thống khổ, chính là cuối cùng hắn vẫn nhịn không được. Năm ngày, chỉ cần dày vò năm ngày, hắn liền có thể đợi được đáp án.
“Nhan nhi, ta biết bây giờ ngươi nhất định rất thống khổ, nhưng mà ngươi biết không? Kỳ thật ta so với ngươi càng thống khổ!” Dưới ánh trăng, trong lòng bàn tay trắng nõn của Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nâng lên, một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đỏ ở trong lòng bàn tay hắn, giờ phút này đóa hoa Bỉ Ngạn kia liền giống như cả người Tiêu Nhiên, tựa như không có linh khí gì, toàn bộ đều là một bộ dáng mảnh mai không chịu được.
“Thân phận Môn chủ Tu La môn thật sự làm ngươi chán ghét như vậy sao? Vậy… Nếu từ nay về sau ta khiến cho thân phận Môn chủ Tu La môn hoàn toàn biến mất thì sao?” Tiêu Nhiên yếu ớt nói, sau đó bóp nát đóa hoa Bỉ Ngạn trong lòng bàn tay, lập tức hắn lại đem đầu chôn vào giữa hai đầu gối, một đầu tóc đen tán loạn, thời khắc hắn ở dưới ánh trăng vướng mắc đó khắc ghi trong lòng yêu say đắm.
“Chủ tử!” Một tên Tu La sứ giả đi đến, khi hắn nhìn thấy bộ dáng thê thảm Tiêu Nhiên lúc này, nhịn không được quay mặt đi.
“Nói đi!” Tiêu Nhiên hơi thở suy yếu nói, chính là đầu hắn từ đầu đến cuối cũng chưa nâng.
“Đã tra được tung tích Ma Ngục cung!” Tu La sứ giả hơi do dự một chút, sau đó bẩm báo chi tiết nói. Bây giờ nhìn thấy chủ tử như vậy, hắn thật đúng là không muốn bẩm báo chuyện này, thật không biết vì sao chủ tử phải thương tổn bản thân như vậy, sao lại khổ như vậy chứ? Đây là cái chủ tử thần thông quảng đại, không gì là không làm được của bọn họ sao?
“Phải không? Quả thực Ma Linh châu tồn tại như lời Chí Thanh, đang ở trong tay Cung chủ Ma Ngục cung?” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, chính là một đôi con ngươi trống rỗng vô thần.
“Đúng là trong tay Cung chủ Ma Ngục cung. Chỉ là chủ tử…” Tu La sứ giả liếc nhìn Tiêu Nhiên, một bộ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện liền nói!” Nhìn thấy thuộc hạ một bộ dáng này, Tiêu Nhiên không nhịn được từ trong góc đứng lên, chẳng lẽ muốn lấy được Ma Linh châu này rất khó khăn?
“Đây là mật hàm chim bồ câu Thiên Tàn sứ giả cùng Địa Khuyết sứ giả truyền tới, vẫn là ngài tự mình xem qua đi!” Tu La sứ giả cung kính nâng mật hàm vẽ đầy Cánh hoa Bỉ Ngạn lên.
Tiêu Nhiên liếc nhìn thuộc hạ mình, sau đó tiếp nhận mật hàm. Khi hắn xé mở mật hàm lấy tín chỉ bên trong ra, sau khi xem xong, sắc mặt cũng không chịu được hơi đổi.
“Chủ tử, nếu muốn lấy được Ma Linh châu này, sợ rằng chỉ có ngài tự thân xuất mã” Tu La sứ giải cứu thấp đầu nói.
“Cung chủ Ma Ngục cung lại là…” Tiêu Nhiên dùng nội lực làm mật hàm vỡ nát.
“Chủ tử, nếu không chúng ta vẫn nghĩ biện pháp khác giải độc cho Nhan cô nương đi?” Tu La sứ giải thật cẩn thận nói.
“Đương kim trên trời ngoại trừ Ma Linh châu, không có biệp pháp gì có thể giải độc giúp Nhan nhi. Cho nên Ma Linh châu này là tình thế bắt buộc ta, lập tực phân phó, khiến cho Tu La sứ giả môn chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai theo ta đi Ma Ngục cung” Mâu quang Tiêu Nhiên chợt lạnh lẽo lên.
“Chủ tử, ngài…” Tu La sứ giả khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Nhiên, chủ tử điên rồi sao? Giờ phút này nội lực của hắn còn sót lại một chút như vậy, như vậy đi Ma Ngục cung, kia chẳng phải là rất nguy hiểm. Tuy rằng bọn họ sẽ theo chủ tử cùng nhau đi Ma Ngục cung trước, bọn họ cũng tự tin dọc theo đường đi có thể bảo vệ chủ tử an nguy, nhưng mà Cung chủ Ma Ngục cung kia nói, vô luận bọn họ đi bao nhiêu người, cuối cùng chỉ đáp ứng để cho một mình chủ tử tiến vào trong Cung điện Ma Ngục cung, nếu không Cung chủ Ma Ngục cung sẽ hủy Ma Linh châu kia. Bọn họ không biết vì sao Cung chủ Ma Ngục cung kia sẽ nói như vậy, nhưng mà bọn họ đều cảm thấy được Cung chủ Ma Ngục cung đối với chủ tử nhất định có ý đồ. Bây giờ võ công chủ tử yếu như vậy, vạn nhất mạo hiểm một mình tiến vào Ma Ngục cung, xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?
“Tối nay ta sẽ sử dụng Nghịch huyết đại pháp để cho tất cả nội lực khôi phục” Đương nhiên Tiêu Nhiên biết suy nghĩ của thuộc hạ mình, con ngươi lạnh nhạt liếc nhìn Tu La sứ giả, sau đó hắn lạnh lùng nói.
“Chủ tử, vạn vạn không thể sử dụng Nghịch huyết đại pháp a!” Tu La sứ giả bùm một cái quỳ ở trên đất, ngữ khí mang theo khẩn cầu.
“Cút ra ngoài!” Tiêu Nhiên con ngươi rét lạnh nhìn về phía Tu La sứ giả. Bây giờ nội lực của hắn chỉ còn không đến một phần, nếu chờ nội lực chậm rãi khôi phục, sợ rằng phải cần ít nhất một tháng, hắn không có cái thời gian kia đi chờ đợi nội lực khôi phục. Hắn chỉ có thể mạo hiểm sử dụng Nghịch huyết đại pháp để cho toàn bộ nội lực khôi phục. Chính là một khi sử dụng Nghịch huyết đại pháp, kinh mạch toàn thân hắn sẽ đứt toàn bộ, mà hắn phải thừa nhận loại đau đớn này 2 canh giờ, sau đó kinh mạch mới có thể khôi phục như lúc trước, khi đó nội lực hắn mới có thể khôi phục toàn bộ. Làm sao hắn không biết kinh mạch đứt đoạn đau nhức, đau nhức đó không phải là loại thân thể con người có thể thừa nhận, nhưng mà vì đoạt được Ma Linh châu kia giúp Nhan nhi giải độc, tất cả đau đớn với hắn mà nói đều có thể chịu đựng qua đi.
“Là!” Còn lại thân thể Tu La sứ giả run lên, sau đó cúi đầu lui ra ngoài. Chính là toàn bộ máu trong người hắn lại đang đóng băng, chủ tử hắn thật là hoàn toàn điên rồi. Hắn tin tưởng nghị lực của chủ tử nhất định có thể sống qua đau đớn kinh mạch đứt đoạn, chính là lúc trước bởi vì chủ tử mất máu quá nhiều đã sớm để lại di chứng, nếu bây giờ lại dùng Nghịch huyết đại pháp, xem ra… Bọn họ lo lắng nhất sự kiện kia rốt cuộc cũng sắp x
Lúc này thất cả suy nghĩ của nàng đều hỗn loạn, thật giống như một cỗ lốc xoáy cuồng bạo thổi quét tất cả ra biển rộng, sóng cả cuộn trào mãnh liệt long trời lở đất, làm nàng tìm không thấy một tia bình an.
Hồng y cùng tóc đen của Tiểu Tứ Tứ tung bay ở trong đầu nàng, trong con ngươi hắn nở rộ thủy quang yếu ớt, trên mặt lộ ra ý cười ngây ngốc. Tựa như yêu tinh dưới ánh trăng mị hoặc mà lại tinh thuần, tuyệt mĩ làm nàng hít thở không thông lại làm nàng vui mừng.
Chính là giờ phút này, bóng dáng của Môn chủ Tu La môn như hồng thủy vỡ đê hiện ra. Đêm đó trong rừng cây, lúc hắn giết Phong Y, toàn thân hắn bắn máu tươi tựa như tích lũy vạn năm, cả người giống như yêu thú trong bóng tối, tựa như có thể cắn nuốt vạn vật vậy, đáng sợ làm nàng sợ hãi.
Không, làm sao hai người bọn họ có thể sẽ là cùng một người chứ? Linh hồn Tiểu Tứ Tứ là thuần khiết, mà tâm Môn chủ Tu La môn chính là phong tỏa vô tận bóng tối. Một người có linh hồn tinh khiết sao có thể cất chứa một viên tâm hắc ám như vậy chứ?
“Vì sao ngươi sẽ là Môn chủ Tu La môn chứ?” Lam Ẩn Nhan thì thào lẩm bẩm, nàng thật sự không muốn đi thừa nhận chuyện thật Tiểu Tứ Tứ chính là Môn chủ Tu La môn, nhưng mà nàng càng không muốn đi thừa nhận, tâm càng trừu rất đau, bỗng nhiên trong lúc đó nàng lại cảm giác đau lòng không thể hít thở.
“Tiêu Nhiên, ngươi khốn nạn!” Tất cả máu đều đang sôi trào, linh hồn cũng đang bị bỏng, cái kia đau đớn tan ra ở trong linh hồn Lam Ẩn Nhan theo hơi thở phun ra ngoài. Nàng biết, cự tuyệt của nàng làm Tiêu Nhiên bị thương tâm, nhưng lòng của nàng cũng đồng dạng rất đau như vậy a? Cùng Tiêu Nhiên quen biết đoạn thời gian nhanh chóng chảy ngược lại, đó là một phần vui mừng làm nàng khắc cốt minh tâm. Mà khi hắn trong chớp mắt biến thành Môn chủ Tu La môn, phần vui mừng kia lại tựa như biến thành khoét đục tâm đứt ruột đứt gan đau đớn.
Hắn trước khi đi ánh mắt lạnh nhạt, ngữ khí lạnh như băng kia, làm cho nàng có loại sợ hãi mất đi. Nàng chợt cảm giác mình kỳ thật là yêu Tiểu Tứ Tứ, nếu không vì sao mình sợ hãi hắn thật sự hoàn toàn biến mất như vậy chứ?
Chính là vừa nghĩa tới hắn chính là Môn chủ Tu La môn huyết tinh tàn nhẫn kia, lòng của nàng lại giống như bị một cái lưỡi dao sắc bén đâm thành một cái động, muốn nói ra yêu hắn nhưng lại cứng rắn ngăn chặn trở về.
“Năm ngày sau ta sẽ ở Tứ vương phủ chờ ngươi, nếu ngươi xuất hiện, như vậy chính là ngươi yêu ta. Nếu ngươi không xuất hiện, như vậy…” Tiêu Nhiên trước khi đi bở lại một câu lại đang vang lên bên tai nàng.
Nàng sẽ đi sao? Không, nàng không cần đi, giờ khắc này nàng biết rất rõ ràng, nàng yêu là cái Tiểu Tứ Tứ từng đơn thuần như nước, mà không phải là Môn chủ Tu La môn huyết tinh tàn nhẫn.
Nhưng mà, vì sao vừa nghĩ đến năm ngày sau không đi tìm Tiêu Nhiên, mình sẽ cảm giác tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ lên chứ? Tựa hồ có cái gì đó lạnh lẽo từ trên mặt mình lướt qua, sau đó rơi xuống trên đất. Lúc này Lam Ẩn Nhan còn không nhận thấy được, gì đó rơi xuống trên đất, kỳ thật chính là nước mắt nàng chảy xuống.
Trong suy nghĩ tra tấn, Lam Ẩn Nhan trừng mắt nhìn, sau đó đưa tay đem một giọt nước mắt chảy xuống ở trên mặt lâu đi. Nàng đây là làm sao vậy? Khóc? Không, đây mới không phải là nước mắt của nàng đâu, đây chính là không khí sơn động rất ẩm ướt, cho nên trong lúc vô ý ngưng tụ thành bọt nước ở trên mặt mình. Sau khi hít một hơi không khí, Lam Ẩn Nhan ngửa đầu cười cười, đó là một chút cười khổ sở đấu tranh, lại là một chút cười tan nát cõi lòng.
“Nhan nhi…” Không biết khi nào, Tiêu Dật bị ngất đã từ từ tỉnh lại, khi hắn nhìn thấy Lam Ẩn Nhan đứng đưa lưng về phía hắn vẫn không nhúc nhích. Hơn nữa bóng dáng của nàng thoạt nhìn là trong trẻo nhưng lạnh lùng tiêu điều như vậy, không khỏi chịu đựng đau đớn trên người chẩm rãi đứng lên, sau đó dời bước đến phía sau Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng gọi một câu, tay hắn cũng không tự chủ được vỗ lên đầu vai Lam Ẩn Nhan.
“Không cho chạm vào ta, cũng không cho gọi ta là Nhan nhi!” Bỗng nhiêng Lam Ẩn Nhan quay người sang, sau đó rống lớn về phía Tiêu Dật một câu, cánh tay lại dùng sức đẩy Tiêu Dật.
“Ngươi…” Tiêu Dật trở tay không kịp nhất thời thân mình lung lay vài cái, sau đó hắn liền cảm giác được lục phủ ngũ tạng mơ hồ đau đớn, ngay sau đó một cỗ mùi máu tươi xông lên ở cổ họng, phốc một cái hắn phun ra một ngụm máu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Dật chịu đựng đau đớn trên người, ngữ khí thật cẩn thận hỏi, ánh mắt cũng mang theo vài phần hoang mang nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Vì sao sắc mặt của nàng thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi như thế? Hắn bị chưởng lực của Tiêu Nhiên chấn hôn mê bất tỉnh, cho nên hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì! Nhưng mà nhìn thấy Lam Ẩn Nhan kịch liệt phản ứng như thế, hắn chỉ biết ở trong lúc mình hôn mê, khẳng định là có chuyện lớn đã xảy ra.
“Tâm tình không tốt, cái gì cũng không muốn nói” Nhìn thấy Tiêu Dật ẩn nhẫn đau đớn, thân thể Lam Ẩn Nhan hơi hơi cứng đờ, sau đó quay mặt đi.
“Hảo, ngươi đã không muốn nói, ta đây liền cái gì cũng không hỏi” Tiêu Dật buông mí mắt xuống.
“Vừa rồi… thực xin lỗi, không phải cố ý đẩy ngươi” Lam Ẩn Nhan chậm rãi mở miệng nói, lòng của nàng hoàn toạn bị Tiêu Nhiên nhiễu loạn. Nàng cũng không biết vì sao Tiêu Dật vừa mới chạm vào mình một cái, trong đầu nàng lại xuất hiện con ngươi u oán kia của Tiêu Nhiên, Tiêu Nhiên không thích mình cùng Tiêu Dật tiếp xúc quá mức thân thiết, vừa nghĩ đến Tiêu Nhiên không thích, cho nên vừa rồi nàng liền không thể khống chế được hung ác đẩy Tiêu Dật.
“Không có việc gì! Ta biết ngươi không phải cố ý!” Tiêu Dật hơi hơi ngẩn người, sau đó lạnh nhạt nở nụ cười nói. Nàng thế nhưng xin lỗi mình? Vậy chứng minh nàng không hận mình như trước kia? Trong lòng Tiêu Dật không khỏi có chút vui mừng.
“Bây giờ ngươi có thể chống đỡ sao? Nếu như có thể, nghĩ biện pháp rời đi nơi này đi!” Lam Ẩn Nhan liếc mắt nhìn Tiêu Dật nói, chính là thân thể của nàng lại bỗng nhiên lung lay vài cái.
“Lúc trước ngươi giúp ta bôi thuốc, bây giờ thân thể đã tốt rất nhiều” Tiêu Dật chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan nói, bắt quá trong con ngươi hắn lại hiện lên một tia lo lắng. Sao hắn cảm giác được chống đỡ không được là nàng chứ?
“Ngươi bởi vì cứu ta mới thương nặng như vậy, ta nợ của ngươi hẳn là nên trả. Bất quá chờ sau khi ngươi thương hảo, ta nợ ngươi coi như trả sạch!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Dật nói, lo lắng trong con ngươi hắn đối với mình đương nhiên nàng không để ý, nàng không thích hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn mình!
“Ngươi muốn theo ta đem ranh giới phân chia rõ ràng như vậy sao?” Trong lòng Tiêu Dật xét qua một chút đau đớn chua xót, ngữ khí yếu ớt hỏi Lam Ẩn Nhan.
“Nghĩ biện pháp đi ra ngoài đi!” Lam Ẩn Nhan mặt vô biểu tình liếc nhìn Tiêu Dật, sau đó quay đầu đi về phía cửa động, nhưng mà nàng còn không đi được hai bước, bỗng nhiên cảm giác say lên, sau đó thân thể liền mơ hồ chợt ngã xuống. Vì sao nàng cảm giác mệt như vậy chứ, tựa như rất muốn ngủ? Ngủ là ngủ đi, đang ngủ cái gì cũng không cần suy nghĩ. Không cần nghĩ trước khi đi Tiêu Nhiên bỏ lại một câu. Nàng thật sự không muốn làm ra cái lựa chọn năm ngày sau. Không đi Tứ vương phủ, nhất định Tiêu Nhiên sẽ rất thương tâm, nghĩ đến hắn thương tâm, chính tâm mình cũng đau đớn run rẩy. Đi Tứ vương phủ, tựa hồ nàng cũng không phải muốn đi như vậy? Như vậy lựa chọn tra tấn, nàng thật sự không muốn đi suy tư.
“Nhan nhi, ngươi…” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan bỗng nhiên ngã xuống, sắc mặt Tiêu Nhiên kinh hãi, sau đó tiến lên đỡ nàng. Vì sao giờ phút này biểu tình trên mặt nàng lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh tựa như cục diện đáng buồn chứ? Rốt cuộc lúc trước đã xảy ra cái gì a?
“Dường như ta đến thực không đúng lúc, có phải quấy rầy đến các ngươi hay không? Nếu là nói đúng, ta đây cũng rất thức thời trước biến mất một chút đi!” Đúng lúc này, có người đi vào trong sơn động, mà ngữ khí hắn là trong trêu tức mang theo một chút lo lắng, người tới đúng là Quỷ Y Tư Đồ Phong.
“Phong, đừng náo loạn! Nhanh chóng lại đây nhìn xem Nhan nhi làm sao vậy?” Nhìn thấy Tư Đồ Phong xuất hiện, Tiêu Dật nhanh chóng lên tiếng.
“Ngươi vẫn là quay lại nhìn mình trước đi! Chính mình đều đã muốn nửa sống nửa chết, còn lo lắng cho nàng?” Khóe miệng Tư Đồ Phong run rẩy, sau đó vẫn tiến lên dò xét mạch đập của Lam Ẩn Nhan.
“Này…” Tư Đồ Phong nhíu nhíu mi.
“Nàng rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Dật khẩn trương hỏi.
“Cũng không có gì, chính là giống như bị chuyện gì làm phức tạp. Vừa rồi nàng vội suy nghĩ giải không được cái khúc mắc kia, có thể trong khoảng thời gian ngắn lại không thể cởi bỏ, làm cho lòng nàng thập phần hỗn độn, bởi vậy bỗng nhiên khí huyết dâng lên mới có thể ngất đi” Tư Đồ Phong nhíu mày nói.
“Nàng đang bị tâm sự làm phức tạp?” Tiêu Dật thất thanh hỏi.
“Sẽ không là ngươi nói cái gì đó kích thích nàng đi?” Tư Đồ Phong xấu xa nở nụ cười nói, bất quá trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, khúc mắc trong lòng Lam Ẩn Nhan hẳn là cùng Tiêu Dật không quan hệ.
“Chỉ sợ ta còn không có cái năng lực kia có thể kích thích đến nàng đi?” Khóe miệng Tiêu Dật cười chưa xót, trong lòng cũng rất sáng tỏ. Xem ra khúc mắc trong lòng nàng cùng Tiêu Nhiên có liên quan, chính là rốt cuộc Tiêu Nhiên cùng nàng nói cái gì chứ?
“Được rồi, Kỵ sĩ hắc giáp đã chuẩn bị tốt xe ngựa! Bây giờ ngươi cũng bị thương không nhẹ, nhanh chóng hồi phủ an dưỡng đi!” Tư Đồ Phong trắng mắt nhìn Tiêu Dật nói.
“Hảo!” Tiêu Dật im lặng gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, liền đem Lam Ẩn Nhan bế lên.
“Có thể chịu đựng được sao? Không được, từ ta đến làm thay đi? Ta rất thích ý giúp ngươi ôm nàng lên xe ngựa!” Mặc dù ngữ khí Tư Đồ Phong đang trêu ghẹo, bất quá nhìn đến Tiêu Dật còn có thể ôm Lam Ẩn Nhan, tâm hắn cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra vết thương của Tiêu Dật không nghiêm trọng như mình tưởng tượng.
“Không cần!” Tiêu Dật liếc nhìn Tư Đồ Phong, sau đó không lạnh không nhạt vứt ra một câu, sau đó cũng không cần quay đầu lại ôm Lam Ẩn Nhan đi ra ngoài sơn động.
“Xem bộ dạng bảo vệ thức ăn của ngươi, ta nói như thế nào cũng là cái chính nhân quân tử, ngươi còn sợ ta ăn nàng phải không?” Khóe miệng Tư Đồ Phong run rẩy, sau đó cúi đầu đi ra ngoài…
Đêm hôm nay, tới tựa hồ so với bất cứ lúc nào đều sớm hơn, mây mù che khuất ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ còn lại một chút rực rỡ yếu ớt. Gió đêm lạnh so với bất cứ mọi khi đều thê lương đục khoét xương cốt, trong không khí cũng lộ ra tràn đầy hương vị ưu thương.
Cửa sổ hơi mở rộng, gió nhẹ u lãnh nhẹ nhàng tiến vào, đem thổi tóc đen Lam Ẩn Nhan đang nhắm mắt nằm trên giường đong đưa.
Sau khi từ đáy vực Tuyết Sơn trở về, nàng liền vẫn cứ nhắm mắt nằm trên giường như vậy, biểu tình trên mặt nhìn như đang ngủ, kỳ thật tâm lại vẫn tỉnh.
“Tỷ tỷ, Tiểu Tứ Tứ ở trong Tứ Vương phủ chờ ngươi đấy!” Trong đầu, dung nhan tuyệt thế kinh người kia của Tiêu Nhiên đối với Lam Ẩn Nhan tản ra quyến rũ trí mạng, một đôi mắt mênh mông nước như sương như khói, luôn luôn ôm hút lấy hồn phách của nàng. Bỗng nhiên Tiêu Nhiên hướng về phía nàng cười ngọt ngào, xinh đẹp tuyệt sắc, mị khuynh chúng sinh như vậy, đến ngay cả lòng Phật chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được nhỏ bé xao động, huống chi là nàng chứ?
Tiểu Tứ Tứ, ngươi chờ tỷ tỷ, nhất định tỷ tỷ sẽ đi tìm ngươi. Lòng Lam Ẩn Nhan nhịn không được nhẹ nhàng nói nhỏ.
Chính là đột nhiên, khuôn mặt kia lại biến thành mặt của Môn chủ Tu La môn, ba ngàn tóc đen như thác nước tùy ý buông thõng xuống, vẫn tràn đầy phong tình như cũ. Lúc này đôi con ngươi kia lại nở rộ yêu khí cực kỳ âm lãnh, khóe miệng cũng vẽ thành một nụ cười thị huyết. Toàn thân đều tản ra hận khí đủ để hủy thiên, cũng tản ra oán khí diệt địa.
“Nhan nhi, năm ngày, ta cho ngươi thời gian năm ngày, nếu là ngươi tới tìm ta, ngươi chính là yêu ta” Con ngươi Môn chủ Tu La môn cười lạnh lùng âm hiểm nhìn nàng. Sau đó trong đầu Lam Ẩn Nhan xuất hiện Cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi bay múa đầy trời, sau đó những cánh hoa Bỉ Ngạn này rơi lả tả đầy đất, bên trong tràn ngập mùi hoa xen lẫn mười phần máu tươi.
Dựa vào, đây tính cái gì? Tiêu Nhiên, ngươi là đang ép buộc ta sao? Ta không cần đi tìm ngươi, ta không đi! Lam Ẩn Nhan siết chặt nắm đấm, sau đó quay người sang, lại ngủ tiếp.
Mà lúc này ở bên cạnh cửa sổ, Tiêu Dật đang lẳng lặng chăm chú nhìn Lam Ẩn Nhan ở trên giường qua khe hở. Quần áo màu lam ở trong gió bay lượn, cùng ánh trăng u lãnh tan ra cùng một chỗ, trong sạch cô đơn thê lương không nói nên lời. Rốt cuộc Tiêu Nhiên nói với nàng cái gì? Vì sao nhìn bộ dáng nàng thức dậy thập phần đau đớn như vậy? Nhìn thấy chân mày nàng từ đầu đến cuối nhíu chặt lại, tựa hồ có cái gì tích tụ không giải được. Khóe miệng Tiêu Dật cười chua xót, sau đó chậm rãi vươn tay ra, muốn cách khoảng cách xa xôi đi vuốt lên tích tụ giữa chân mày nàng, nhưng tay cứng ngắn ở trên không trung một lúc lâu, hắn lại rụt tay trở về, sau đó chậm rãi xoay người biến mất ở bên cạnh cửa sổ.
Mà đồng thời ở trong Tứ vương phủ…
Ánh trăng u lãnh lẳng lặng trút xuống vào bên trong phòng, sau đó bao phủ hồng ảnh ở góc tường, chỉ thấy Tiêu Nhiên đang co rúc ở trong góc, đầu của hắn chôn thật sâu vào giữa hai đầu gối, tóc đen như mực thập phần hỗn độn rối tung ở bai bên. Gió đêm thổi tới, hồng y cùng tóc đen của hắn quấn quít bay loạn, tản ra hơi thở thê lương.
Gió dần dần ngừng lại, Tiêu Nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đều tràn đầy sóng nước lăn tăn.
“Nhan nhi, cho ngươi lựa chọn yêu ta, liền thật sự khó khăn như vậy sao?” Tâm Tiêu Nhiên nhéo đau, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Hắn biết Lam Ẩn Nhan sau khi trở lại Tam vương phủ vẫn nằm mê man ở trên giường. Hắn càng biết, kỳ thật nàng là tỉnh, chính là nàng muốn dùng phương pháp ngủ như vậy để trốn tránh năm ngày sau làm ra lựa chọn. Nhìn thấy nàng rối rắm như vậy, hắn thiếu chút nữa liền vọt vào phòng ngủ Lam Ẩn Nhan, muốn nói cho nàng cái lựa chọn kia xóa bỏ, coi như hắn không nói qua cái gì. Hắn thật sự không đành lòng thấy nàng đấu tranh giữa quanh quẩn thống khổ, chính là cuối cùng hắn vẫn nhịn không được. Năm ngày, chỉ cần dày vò năm ngày, hắn liền có thể đợi được đáp án.
“Nhan nhi, ta biết bây giờ ngươi nhất định rất thống khổ, nhưng mà ngươi biết không? Kỳ thật ta so với ngươi càng thống khổ!” Dưới ánh trăng, trong lòng bàn tay trắng nõn của Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nâng lên, một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đỏ ở trong lòng bàn tay hắn, giờ phút này đóa hoa Bỉ Ngạn kia liền giống như cả người Tiêu Nhiên, tựa như không có linh khí gì, toàn bộ đều là một bộ dáng mảnh mai không chịu được.
“Thân phận Môn chủ Tu La môn thật sự làm ngươi chán ghét như vậy sao? Vậy… Nếu từ nay về sau ta khiến cho thân phận Môn chủ Tu La môn hoàn toàn biến mất thì sao?” Tiêu Nhiên yếu ớt nói, sau đó bóp nát đóa hoa Bỉ Ngạn trong lòng bàn tay, lập tức hắn lại đem đầu chôn vào giữa hai đầu gối, một đầu tóc đen tán loạn, thời khắc hắn ở dưới ánh trăng vướng mắc đó khắc ghi trong lòng yêu say đắm.
“Chủ tử!” Một tên Tu La sứ giả đi đến, khi hắn nhìn thấy bộ dáng thê thảm Tiêu Nhiên lúc này, nhịn không được quay mặt đi.
“Nói đi!” Tiêu Nhiên hơi thở suy yếu nói, chính là đầu hắn từ đầu đến cuối cũng chưa nâng.
“Đã tra được tung tích Ma Ngục cung!” Tu La sứ giả hơi do dự một chút, sau đó bẩm báo chi tiết nói. Bây giờ nhìn thấy chủ tử như vậy, hắn thật đúng là không muốn bẩm báo chuyện này, thật không biết vì sao chủ tử phải thương tổn bản thân như vậy, sao lại khổ như vậy chứ? Đây là cái chủ tử thần thông quảng đại, không gì là không làm được của bọn họ sao?
“Phải không? Quả thực Ma Linh châu tồn tại như lời Chí Thanh, đang ở trong tay Cung chủ Ma Ngục cung?” Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, chính là một đôi con ngươi trống rỗng vô thần.
“Đúng là trong tay Cung chủ Ma Ngục cung. Chỉ là chủ tử…” Tu La sứ giả liếc nhìn Tiêu Nhiên, một bộ muốn nói lại thôi.
“Có chuyện liền nói!” Nhìn thấy thuộc hạ một bộ dáng này, Tiêu Nhiên không nhịn được từ trong góc đứng lên, chẳng lẽ muốn lấy được Ma Linh châu này rất khó khăn?
“Đây là mật hàm chim bồ câu Thiên Tàn sứ giả cùng Địa Khuyết sứ giả truyền tới, vẫn là ngài tự mình xem qua đi!” Tu La sứ giả cung kính nâng mật hàm vẽ đầy Cánh hoa Bỉ Ngạn lên.
Tiêu Nhiên liếc nhìn thuộc hạ mình, sau đó tiếp nhận mật hàm. Khi hắn xé mở mật hàm lấy tín chỉ bên trong ra, sau khi xem xong, sắc mặt cũng không chịu được hơi đổi.
“Chủ tử, nếu muốn lấy được Ma Linh châu này, sợ rằng chỉ có ngài tự thân xuất mã” Tu La sứ giải cứu thấp đầu nói.
“Cung chủ Ma Ngục cung lại là…” Tiêu Nhiên dùng nội lực làm mật hàm vỡ nát.
“Chủ tử, nếu không chúng ta vẫn nghĩ biện pháp khác giải độc cho Nhan cô nương đi?” Tu La sứ giải thật cẩn thận nói.
“Đương kim trên trời ngoại trừ Ma Linh châu, không có biệp pháp gì có thể giải độc giúp Nhan nhi. Cho nên Ma Linh châu này là tình thế bắt buộc ta, lập tực phân phó, khiến cho Tu La sứ giả môn chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai theo ta đi Ma Ngục cung” Mâu quang Tiêu Nhiên chợt lạnh lẽo lên.
“Chủ tử, ngài…” Tu La sứ giả khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Nhiên, chủ tử điên rồi sao? Giờ phút này nội lực của hắn còn sót lại một chút như vậy, như vậy đi Ma Ngục cung, kia chẳng phải là rất nguy hiểm. Tuy rằng bọn họ sẽ theo chủ tử cùng nhau đi Ma Ngục cung trước, bọn họ cũng tự tin dọc theo đường đi có thể bảo vệ chủ tử an nguy, nhưng mà Cung chủ Ma Ngục cung kia nói, vô luận bọn họ đi bao nhiêu người, cuối cùng chỉ đáp ứng để cho một mình chủ tử tiến vào trong Cung điện Ma Ngục cung, nếu không Cung chủ Ma Ngục cung sẽ hủy Ma Linh châu kia. Bọn họ không biết vì sao Cung chủ Ma Ngục cung kia sẽ nói như vậy, nhưng mà bọn họ đều cảm thấy được Cung chủ Ma Ngục cung đối với chủ tử nhất định có ý đồ. Bây giờ võ công chủ tử yếu như vậy, vạn nhất mạo hiểm một mình tiến vào Ma Ngục cung, xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?
“Tối nay ta sẽ sử dụng Nghịch huyết đại pháp để cho tất cả nội lực khôi phục” Đương nhiên Tiêu Nhiên biết suy nghĩ của thuộc hạ mình, con ngươi lạnh nhạt liếc nhìn Tu La sứ giả, sau đó hắn lạnh lùng nói.
“Chủ tử, vạn vạn không thể sử dụng Nghịch huyết đại pháp a!” Tu La sứ giả bùm một cái quỳ ở trên đất, ngữ khí mang theo khẩn cầu.
“Cút ra ngoài!” Tiêu Nhiên con ngươi rét lạnh nhìn về phía Tu La sứ giả. Bây giờ nội lực của hắn chỉ còn không đến một phần, nếu chờ nội lực chậm rãi khôi phục, sợ rằng phải cần ít nhất một tháng, hắn không có cái thời gian kia đi chờ đợi nội lực khôi phục. Hắn chỉ có thể mạo hiểm sử dụng Nghịch huyết đại pháp để cho toàn bộ nội lực khôi phục. Chính là một khi sử dụng Nghịch huyết đại pháp, kinh mạch toàn thân hắn sẽ đứt toàn bộ, mà hắn phải thừa nhận loại đau đớn này 2 canh giờ, sau đó kinh mạch mới có thể khôi phục như lúc trước, khi đó nội lực hắn mới có thể khôi phục toàn bộ. Làm sao hắn không biết kinh mạch đứt đoạn đau nhức, đau nhức đó không phải là loại thân thể con người có thể thừa nhận, nhưng mà vì đoạt được Ma Linh châu kia giúp Nhan nhi giải độc, tất cả đau đớn với hắn mà nói đều có thể chịu đựng qua đi.
“Là!” Còn lại thân thể Tu La sứ giả run lên, sau đó cúi đầu lui ra ngoài. Chính là toàn bộ máu trong người hắn lại đang đóng băng, chủ tử hắn thật là hoàn toàn điên rồi. Hắn tin tưởng nghị lực của chủ tử nhất định có thể sống qua đau đớn kinh mạch đứt đoạn, chính là lúc trước bởi vì chủ tử mất máu quá nhiều đã sớm để lại di chứng, nếu bây giờ lại dùng Nghịch huyết đại pháp, xem ra… Bọn họ lo lắng nhất sự kiện kia rốt cuộc cũng sắp x
/93
|