Sáng sớm, toàn bộ thế giới đều an lành, ánh mặt trời thản nhiên xuyên thấu qua lớn sương mù tươi mát, ôn nhu phun lên vạn vật trần thế, cảnh đẹp một phen làm cho ngươi ta cảm giác vui thích.
Nhưng mà nhóm dân chúng Thánh Long vương hướng, tựa hồ cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp buổi sáng.
Bởi vì bọn họ có việc trọng yếu hơn cần phải hoàn thành.
Lúc này, một ngã tư đường tụ tập đầy người, trên mặt các nam nhân đều mang theo biểu tình trào phúng, các nữ nhân trên mặt lại mang theo biểu tình phẫn nộ.
Bọn họ không nghe bắt đầu vung tay, con ngươi nhìn về phía một đội ngũ xuất giá ở giữa ngã tư đường, trong miệng đồng thời cùng hô lớn “Lam Ẩn Nha, không biết xấu hổ, thế nhưng muốn gả Tam vương gia! Lam Ẩn Nhan, thật vô sỉ, chạy nhanh trở về phủ Thừa tướng!”
Trong kiệu hoa lệ, Lam Ẩn Nhan túm khăn voan trên đầu xuống, mắt điếc tai ngơ không quan tâm đến kêu la bên ngoài, mà là chuyên tâm thưởng thức một phen chủy thủ trong tay.
“Uy, các ngươi không biết lễ phép, sao lại có thể nói tiểu thư nhà ta như vậy!” Bên ngoài kiệu bỗng nhân truyên đến thanh âm thanh thúy.
“Lam Ẩn Nhan, không biết xấu hổ, thế nhưng muốn gả Tam vương gia! Lam Ẩn Nhan, thật vô sỉ, chạy nhanh trở về phủ Thừa tướng!” Căn bản không có người để ý tới thanh âm thanh thúy kia, tiếng gầm kêu la ngược lại càng lớn hơn, rất có thể đem tiếng chiêng trống cùng kèn xona át đi.
“Các ngươi… Các ngươi khinh người quá đáng!” Nha hoàn hồi môn Lam Tây Thành của Lam Ẩn Nhan hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khí đỏ bừng, một bên nhìn về phía đám người kêu la, một bên chậm rãi đi theo kiệu hoa.
“Tây Thành!” Lâm Ẩn Nhan nhấc mành cửa sổ lên, nhẹ nhàng kêu tên tiểu nha hoàn vừa mới bệnh vực mình.
“Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm a! Mặc kệ các nàng nói tiểu thư như thế nào, tiểu thư ở trong lòng Tây Thành vẫn là vĩnh viễn tốt nhất!” Ngoài kiệu, Lam Tây Thành lập tức đị đến bên cửa sổ kiệu, con ngươi lóe ra lệ quang nói.
“Ta không thương tâm! Ta thề, sớm hay muộn ta cũng báo đáp bọn họ hành động ngu xuẩn đó!” Nhìn nha đầu trước mắt thay mình ủy khuất, Lam Ẩn Nhan khóe miệng xả ra mạt cười khẽ. Lập tức con ngươi của nàng không chút để ý quét đám người kêu la bên cạnh, sau đó buông tấm rèm cửa sổ xuống.
Mà Lam Tây Thành ngoài kiệu hoa cũng nghi hoặc nhìn Lam Ẩn Nhan buông rèm cửa sổ, sau đó trên mặt lộ ra vui vẻ. Nhị tiểu thư thật sự thay đổi, nàng không hề yếu đuối tự ti, nàng tựa hồ biến kiên cường. Nàng không chỉ là nha hoàn hồi môn của Lam Ẩn Nhan, nàng còn là nha hoàn bên người Lam Ẩn Nhan, Lam Ẩn Nha chưa từng đem nàng làm hạ nhân đối đãi, mà đối với nàng giống như muội muội. Cho nên nàng thực thích Nhị tiểu thư này, chính là sau khi Lam Ẩn Nhan nhuốt mình trong phòng, ngay cả nàng cũng không quan tâm, vì thế nàng còn thương tâm thật lâu! Nay nhìn đến Lam Ẩn Nhan tựa hồ biến lợi hại, nàng thực thay Lam Ẩn Nhan cao hứng.
Ngay tại Lam Tây Thành thu lại nỗi lòng, tiếp tục chạy theo sau kiệu hoa Lam Ẩn Nhan, thân thể của nàng đột nhiên cứng đờ, sau đó con ngươi trừng lớn.
Mà cũng lúc đó, kiệu hoa Lam Ẩn Nhan ầm vang rơi xuống, sau đó chiêng trống cũng kèn xona, thanh âm hai bên ngã tư đường toàn bộ ngừng lại.
Mọi người con ngươi kinh hãi nhìn về phía trước kiệu hoa, sau đó liền thấy bọn họ rầm rộ chạy trốn. Chỉ một lúc, toàn bộ ngã tư đường đều im lặng vạn phần.
Trong kiệu hoa Lam Ẩn Nhan đương nhiên cảm giác được bên ngoài phản ứng dị thường, nguyên bản ngã tư đường đang tranh cãi ầm ĩ bỗng nhiên biến im lặng? Mà mặt yên tĩnh này còn có lộ ra sát khí mãnh liệt bên trong?
Lam Ẩn Nhan khóe miệng cười lạnh lùng, từ trong kiệu hoa chậm rãi đi ra.
“Tiểu…. Tiểu thư, bọn họ….” Lam Tây Thành sắc mặt trắng bệch tiêu sái đến bên người Lam Ẩn Nhan, con ngươi khủng hoảng nhìn về phía trước.
Nguyên lai phía trước kiệu hoa, bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy hắc y che mặt. Bọn họ mỗi người trong tay đều mang theo binh khí lợi hại. Cũng chính là bởi vì chút hắc y này xuất hiện, mới làm cho người hai bên ngã tư đường đang kêu la, người khua chiêng gỗ trống, người tâng bốc đồ cưới, thậm chí ngay cả bà mối cùng kiệu phu đều chạy không thấy bóng dáng.
“Ngươi vì sao không chạy?” Lam Ẩn Nhan khinh quét mắt nhìn mấy vị khách không mời mà đến phía trước, sau đó quay đầu hỏi tiểu nha hoàn cả người run run bên cạnh.
“Tây Thành cũng muốn chạy, nhưng mà Tây Thành không thể bỏ lại tiểu thư một mình” Con ngươi Tây Thành kinh hãi như trước nhìn về phía trước, răng nanh run lên nói.
“Ngươi là cái nha đầu rất trung tâm!” Lam Ẩn Nhan nhíu mày, sau đó vỗ vỗ bả vai Lam Tây Thành nói “Bởi vì ngươi trung tâm, ta sẽ không cho bọn họ thương đến ngươi!”
Lập tức Lam Ẩn Nhan con ngươi thâm u nhìn về phía trước, ngứ khí lạnh lùng nói “Đối với một đám ngăn trở ta xuất giá, bọ chó các ngươi còn thậm chí vênh váo tự đắc nhìn ta, không biết ta nên chiêu đãi như thế nào, mới tình là lễ thượng vãng lai đây?”
“Nha đầu hảo cuồng vọng, thế nhưng đem chúng ta hình dung thành bọ chó? Ngươi thật là không biết sống chết!” Đầu lĩnh hắc y nhân thân thể cứng đờ, sau đó thanh âm âm trầm nói.
“Ta thu hồi những lời vừa nói, ta thậm chí nguyện xin lỗi tới nhóm bọ chó, ca ngợi các ngươi là bọ chó. Quả thực là đối với nhóm bọ chó rất vũ nhục!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, con ngươi âm lệ nói, không đợi nhóm hắc y sát thủ nói tiếp, Lam Ẩn Nhan lại mở miệng nói tiếp “Các ngươi thật không nên tới trêu chọc ta, lại càng không nên dọa phu kiệu ta chạy! Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội tỉnh lại sửa chữa sai lầm của mình, chỉ cần các ngươi lựa chọn vài người thân thể khỏe mạnh thế thân kiệu phu của ta, thuận lợi đem kiệu hoa ta nâng đến phủ Tam vương gia, như vậy liền miễn cưỡng tha thứ cho sai lầm của các ngươi!” Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, Tây Thành một bên phút chốc đổ rút mấy khẩu lãnh khí, đây thật là Nhị tiểu thư của nàng sao?
“Xem ra nghe đồn quả thực không giả, Lam nhị tiểu thư thật là thay đổi! Lam nhị tiểu thư, nếu không muốn chết, tốt nhất lập tức hồi phủ Thừa tướng đi, nếu ngươi cố ý phải gả vào phủ Tam vương gia, cũng đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt!” Đầu lĩnh đám hắc y vừa nói xong, sở hữu nhóm hắc y sát thủ đều nhanh chóng giơ vũ khí lên.
“Nghe các hạ nói, tựa hồ nếu ta không làm, các ngươi sẽ giết ta? Bất quá các ngươi khả năng không biết, đối với ta rất chán ghét bị người uy hiếp, người uy hiếp ta bình thường so với chết còn nhanh hơn!” Lam Ẩn Nhan khinh thường quét mắt nhóm hắc y sát thủ đối diện, chủy thủ trong tay áo cũng đi xuống trên tay.
“Ngươi đã muốn tự mình tìm đến cái chết, ngươi đừng trách chúng ta” Giết nàng cho ta!” Đầu lĩnh hắc y nhân ra lệnh một tiếng, sở hữu hắc y nhân đều nhằm về phía Lam Ẩn Nhan.
“Không cần a! Van cầu các ngươi buông tha tiểu thư nhà ta đi!” Lam Tây Thành bỗng nhiên chắn trước mặt Lam Ẩn Nhan, thanh âm khàn khàn hô.
“Ngươi này nha đầu ngốc, tránh ra cho ta, chỉ bằng đàn bọ chó này, tiểu thư nhà ngươi căn bản không để vào mắt!” Lam Ẩn Nhan không khỉ cảm động nhìn Lam Tây Thành, sau đó một phen đẩy Lam Tây Thành ra, nghênh diện liền chuẩn bị xông lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hơn mười người che mặt mạc áo xanh từ giữa không trung bay chớp rớt xuống, sau đó nhằm vào đám hắc y sát thủ. Nhất thời, hai nhóm người đánh nhau lên.
Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan thu hồi chủy thủ trong tay, hí mắt nhìn về phía hai bên nhóm người giết nhau.
“Tiểu…. Tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?” Lam Tây Thành lập tức trợn mắt há mồm nhìn về phía trước.
“Nha đầu ngốc, đây cũng chưa nhìn thấy sao? Có người liều mạng muốn ngăn cản ta gả vào Tam vương phủ! Có người lại liều mạng muốn ta gả vào Tam vương phủ!” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói, nếu nàng đoán không sai, nhóm hắc y nhân bịt mặt muốn giết nàng chính là Tam vương gia phái tới đi? Mà nhóm người áo xanh bịt mặt hẳn là Tiểu Bạch đeo mặt nạ hạ độc mình đêm hôm qua phái tới?
“Tiểu thư, thừa dịp bọn họ đang đánh nhau! Chúng ta chạy nhanh đi!” Lam Tây Thành lập tức túm áo Lam Ẩn Nhan, một bộ dáng muốn rời đi.
“Chạy cái gì a! Đánh nhau chơi thật tốt! Tĩnh hạ tâm đến tiểu thư xem diễn!” Lam Ẩn Nhan kéo cánh tay Lam Tây Thành muốn rời đi, con ngươi mang ý cười nói.
“Tiểu thư, hiện tại không chạy, vạn nhất để cho người áo xanh đánh thua! Chúng ta sẽ chết!” Lam Tây Thanh khóe miệng run rẩy nói.
“Nha đầu ngốc, ngươi để lại 120 cái tâm xem diễn đi! Không có sự cho phép của ta, ai cũng không lấy đi mạng của ngươi!” Lam Ẩn Nhan sờ sờ đầu Lam Tây Thành nói.
Theo sau con ngươi nàng tập trung tinh thâng nhìn về hai nhóm người giết nhau phía trước, thanh âm lười biếng nói “Uy, các ngươi đánh nhưng đừng lâu lắm nha! Ta một hồi còn muốn lập gia đình! Đúng, nhớ kỹ một hồi đừng chết sạch, để lại vài người nâng kiệu cùng tâng bốc đồ cưới cho ta.
Mà Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, sau người nàng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu mao cốt tủng nhiên không thuộc loài người vọng lại. Sau đó nàng liền nghe thấy một thanh âm hưng phấn vang lên “Oa oa oa! Nơi này có người đánh nhau nha! Hảo hảo chơi nha!”’
Nhưng mà nhóm dân chúng Thánh Long vương hướng, tựa hồ cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp buổi sáng.
Bởi vì bọn họ có việc trọng yếu hơn cần phải hoàn thành.
Lúc này, một ngã tư đường tụ tập đầy người, trên mặt các nam nhân đều mang theo biểu tình trào phúng, các nữ nhân trên mặt lại mang theo biểu tình phẫn nộ.
Bọn họ không nghe bắt đầu vung tay, con ngươi nhìn về phía một đội ngũ xuất giá ở giữa ngã tư đường, trong miệng đồng thời cùng hô lớn “Lam Ẩn Nha, không biết xấu hổ, thế nhưng muốn gả Tam vương gia! Lam Ẩn Nhan, thật vô sỉ, chạy nhanh trở về phủ Thừa tướng!”
Trong kiệu hoa lệ, Lam Ẩn Nhan túm khăn voan trên đầu xuống, mắt điếc tai ngơ không quan tâm đến kêu la bên ngoài, mà là chuyên tâm thưởng thức một phen chủy thủ trong tay.
“Uy, các ngươi không biết lễ phép, sao lại có thể nói tiểu thư nhà ta như vậy!” Bên ngoài kiệu bỗng nhân truyên đến thanh âm thanh thúy.
“Lam Ẩn Nhan, không biết xấu hổ, thế nhưng muốn gả Tam vương gia! Lam Ẩn Nhan, thật vô sỉ, chạy nhanh trở về phủ Thừa tướng!” Căn bản không có người để ý tới thanh âm thanh thúy kia, tiếng gầm kêu la ngược lại càng lớn hơn, rất có thể đem tiếng chiêng trống cùng kèn xona át đi.
“Các ngươi… Các ngươi khinh người quá đáng!” Nha hoàn hồi môn Lam Tây Thành của Lam Ẩn Nhan hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn khí đỏ bừng, một bên nhìn về phía đám người kêu la, một bên chậm rãi đi theo kiệu hoa.
“Tây Thành!” Lâm Ẩn Nhan nhấc mành cửa sổ lên, nhẹ nhàng kêu tên tiểu nha hoàn vừa mới bệnh vực mình.
“Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm a! Mặc kệ các nàng nói tiểu thư như thế nào, tiểu thư ở trong lòng Tây Thành vẫn là vĩnh viễn tốt nhất!” Ngoài kiệu, Lam Tây Thành lập tức đị đến bên cửa sổ kiệu, con ngươi lóe ra lệ quang nói.
“Ta không thương tâm! Ta thề, sớm hay muộn ta cũng báo đáp bọn họ hành động ngu xuẩn đó!” Nhìn nha đầu trước mắt thay mình ủy khuất, Lam Ẩn Nhan khóe miệng xả ra mạt cười khẽ. Lập tức con ngươi của nàng không chút để ý quét đám người kêu la bên cạnh, sau đó buông tấm rèm cửa sổ xuống.
Mà Lam Tây Thành ngoài kiệu hoa cũng nghi hoặc nhìn Lam Ẩn Nhan buông rèm cửa sổ, sau đó trên mặt lộ ra vui vẻ. Nhị tiểu thư thật sự thay đổi, nàng không hề yếu đuối tự ti, nàng tựa hồ biến kiên cường. Nàng không chỉ là nha hoàn hồi môn của Lam Ẩn Nhan, nàng còn là nha hoàn bên người Lam Ẩn Nhan, Lam Ẩn Nha chưa từng đem nàng làm hạ nhân đối đãi, mà đối với nàng giống như muội muội. Cho nên nàng thực thích Nhị tiểu thư này, chính là sau khi Lam Ẩn Nhan nhuốt mình trong phòng, ngay cả nàng cũng không quan tâm, vì thế nàng còn thương tâm thật lâu! Nay nhìn đến Lam Ẩn Nhan tựa hồ biến lợi hại, nàng thực thay Lam Ẩn Nhan cao hứng.
Ngay tại Lam Tây Thành thu lại nỗi lòng, tiếp tục chạy theo sau kiệu hoa Lam Ẩn Nhan, thân thể của nàng đột nhiên cứng đờ, sau đó con ngươi trừng lớn.
Mà cũng lúc đó, kiệu hoa Lam Ẩn Nhan ầm vang rơi xuống, sau đó chiêng trống cũng kèn xona, thanh âm hai bên ngã tư đường toàn bộ ngừng lại.
Mọi người con ngươi kinh hãi nhìn về phía trước kiệu hoa, sau đó liền thấy bọn họ rầm rộ chạy trốn. Chỉ một lúc, toàn bộ ngã tư đường đều im lặng vạn phần.
Trong kiệu hoa Lam Ẩn Nhan đương nhiên cảm giác được bên ngoài phản ứng dị thường, nguyên bản ngã tư đường đang tranh cãi ầm ĩ bỗng nhiên biến im lặng? Mà mặt yên tĩnh này còn có lộ ra sát khí mãnh liệt bên trong?
Lam Ẩn Nhan khóe miệng cười lạnh lùng, từ trong kiệu hoa chậm rãi đi ra.
“Tiểu…. Tiểu thư, bọn họ….” Lam Tây Thành sắc mặt trắng bệch tiêu sái đến bên người Lam Ẩn Nhan, con ngươi khủng hoảng nhìn về phía trước.
Nguyên lai phía trước kiệu hoa, bỗng nhiên xuất hiện hai mươi mấy hắc y che mặt. Bọn họ mỗi người trong tay đều mang theo binh khí lợi hại. Cũng chính là bởi vì chút hắc y này xuất hiện, mới làm cho người hai bên ngã tư đường đang kêu la, người khua chiêng gỗ trống, người tâng bốc đồ cưới, thậm chí ngay cả bà mối cùng kiệu phu đều chạy không thấy bóng dáng.
“Ngươi vì sao không chạy?” Lam Ẩn Nhan khinh quét mắt nhìn mấy vị khách không mời mà đến phía trước, sau đó quay đầu hỏi tiểu nha hoàn cả người run run bên cạnh.
“Tây Thành cũng muốn chạy, nhưng mà Tây Thành không thể bỏ lại tiểu thư một mình” Con ngươi Tây Thành kinh hãi như trước nhìn về phía trước, răng nanh run lên nói.
“Ngươi là cái nha đầu rất trung tâm!” Lam Ẩn Nhan nhíu mày, sau đó vỗ vỗ bả vai Lam Tây Thành nói “Bởi vì ngươi trung tâm, ta sẽ không cho bọn họ thương đến ngươi!”
Lập tức Lam Ẩn Nhan con ngươi thâm u nhìn về phía trước, ngứ khí lạnh lùng nói “Đối với một đám ngăn trở ta xuất giá, bọ chó các ngươi còn thậm chí vênh váo tự đắc nhìn ta, không biết ta nên chiêu đãi như thế nào, mới tình là lễ thượng vãng lai đây?”
“Nha đầu hảo cuồng vọng, thế nhưng đem chúng ta hình dung thành bọ chó? Ngươi thật là không biết sống chết!” Đầu lĩnh hắc y nhân thân thể cứng đờ, sau đó thanh âm âm trầm nói.
“Ta thu hồi những lời vừa nói, ta thậm chí nguyện xin lỗi tới nhóm bọ chó, ca ngợi các ngươi là bọ chó. Quả thực là đối với nhóm bọ chó rất vũ nhục!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, con ngươi âm lệ nói, không đợi nhóm hắc y sát thủ nói tiếp, Lam Ẩn Nhan lại mở miệng nói tiếp “Các ngươi thật không nên tới trêu chọc ta, lại càng không nên dọa phu kiệu ta chạy! Như vậy đi, ta cho các ngươi một cơ hội tỉnh lại sửa chữa sai lầm của mình, chỉ cần các ngươi lựa chọn vài người thân thể khỏe mạnh thế thân kiệu phu của ta, thuận lợi đem kiệu hoa ta nâng đến phủ Tam vương gia, như vậy liền miễn cưỡng tha thứ cho sai lầm của các ngươi!” Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, Tây Thành một bên phút chốc đổ rút mấy khẩu lãnh khí, đây thật là Nhị tiểu thư của nàng sao?
“Xem ra nghe đồn quả thực không giả, Lam nhị tiểu thư thật là thay đổi! Lam nhị tiểu thư, nếu không muốn chết, tốt nhất lập tức hồi phủ Thừa tướng đi, nếu ngươi cố ý phải gả vào phủ Tam vương gia, cũng đừng trách chúng ta tâm ngoan thủ lạt!” Đầu lĩnh đám hắc y vừa nói xong, sở hữu nhóm hắc y sát thủ đều nhanh chóng giơ vũ khí lên.
“Nghe các hạ nói, tựa hồ nếu ta không làm, các ngươi sẽ giết ta? Bất quá các ngươi khả năng không biết, đối với ta rất chán ghét bị người uy hiếp, người uy hiếp ta bình thường so với chết còn nhanh hơn!” Lam Ẩn Nhan khinh thường quét mắt nhóm hắc y sát thủ đối diện, chủy thủ trong tay áo cũng đi xuống trên tay.
“Ngươi đã muốn tự mình tìm đến cái chết, ngươi đừng trách chúng ta” Giết nàng cho ta!” Đầu lĩnh hắc y nhân ra lệnh một tiếng, sở hữu hắc y nhân đều nhằm về phía Lam Ẩn Nhan.
“Không cần a! Van cầu các ngươi buông tha tiểu thư nhà ta đi!” Lam Tây Thành bỗng nhiên chắn trước mặt Lam Ẩn Nhan, thanh âm khàn khàn hô.
“Ngươi này nha đầu ngốc, tránh ra cho ta, chỉ bằng đàn bọ chó này, tiểu thư nhà ngươi căn bản không để vào mắt!” Lam Ẩn Nhan không khỉ cảm động nhìn Lam Tây Thành, sau đó một phen đẩy Lam Tây Thành ra, nghênh diện liền chuẩn bị xông lên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có hơn mười người che mặt mạc áo xanh từ giữa không trung bay chớp rớt xuống, sau đó nhằm vào đám hắc y sát thủ. Nhất thời, hai nhóm người đánh nhau lên.
Bỗng dưng, Lam Ẩn Nhan thu hồi chủy thủ trong tay, hí mắt nhìn về phía hai bên nhóm người giết nhau.
“Tiểu…. Tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?” Lam Tây Thành lập tức trợn mắt há mồm nhìn về phía trước.
“Nha đầu ngốc, đây cũng chưa nhìn thấy sao? Có người liều mạng muốn ngăn cản ta gả vào Tam vương phủ! Có người lại liều mạng muốn ta gả vào Tam vương phủ!” Lam Ẩn Nhan hừ lạnh nói, nếu nàng đoán không sai, nhóm hắc y nhân bịt mặt muốn giết nàng chính là Tam vương gia phái tới đi? Mà nhóm người áo xanh bịt mặt hẳn là Tiểu Bạch đeo mặt nạ hạ độc mình đêm hôm qua phái tới?
“Tiểu thư, thừa dịp bọn họ đang đánh nhau! Chúng ta chạy nhanh đi!” Lam Tây Thành lập tức túm áo Lam Ẩn Nhan, một bộ dáng muốn rời đi.
“Chạy cái gì a! Đánh nhau chơi thật tốt! Tĩnh hạ tâm đến tiểu thư xem diễn!” Lam Ẩn Nhan kéo cánh tay Lam Tây Thành muốn rời đi, con ngươi mang ý cười nói.
“Tiểu thư, hiện tại không chạy, vạn nhất để cho người áo xanh đánh thua! Chúng ta sẽ chết!” Lam Tây Thanh khóe miệng run rẩy nói.
“Nha đầu ngốc, ngươi để lại 120 cái tâm xem diễn đi! Không có sự cho phép của ta, ai cũng không lấy đi mạng của ngươi!” Lam Ẩn Nhan sờ sờ đầu Lam Tây Thành nói.
Theo sau con ngươi nàng tập trung tinh thâng nhìn về hai nhóm người giết nhau phía trước, thanh âm lười biếng nói “Uy, các ngươi đánh nhưng đừng lâu lắm nha! Ta một hồi còn muốn lập gia đình! Đúng, nhớ kỹ một hồi đừng chết sạch, để lại vài người nâng kiệu cùng tâng bốc đồ cưới cho ta.
Mà Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, sau người nàng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu mao cốt tủng nhiên không thuộc loài người vọng lại. Sau đó nàng liền nghe thấy một thanh âm hưng phấn vang lên “Oa oa oa! Nơi này có người đánh nhau nha! Hảo hảo chơi nha!”’
/93
|