Trời chưa sáng, Lục Ngưng Nhiên liền nghe được động tĩnh, tỳ nữ được Hiên Viên Tuyết an bài đi đến, cúi đầu nói, “Công chúa phân phó nô tì chiếu cố tiểu thư, tiểu thư, lúc nãy hoàng thượng hạ lệnh, đến trưa chúng ta sẽ về kinh đô.”
“Ừ, ta đã biết.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt đáp.
Tỳ nữ kia không nói gì nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên lấy độc dược mang theo bên mình ra, đây là vật trước khi Mặc Trúc về kinh đã đưa cho nàng, nói cho nàng đến khi sống chết trước mắt có thể dùng. Nàng hiểu, xem ra Mặc Trúc sớm đã đoán được sẽ có kiếp nạn hôm nay.
“Độc dược này không màu không vị, sau hai canh giờ sẽ bị độc phát, thế gian này chỉ có chủ nhân của ngọc bội này có thể giải độc.” Thanh âm của Mặc Trúc quanh quẩn trong đầu nàng. Lục Ngưng Nhiên mở bình sứ, nuốt vào, cảm thấy trong bụng có chút đau nhức, sau đó lại không biểu hiện gì cả.
Quân Mặc Hàn khôi phục lại như trước, trên mặt vẫn tươi cười ấm áp, không có cảm xúc, tinh thần dễ chịu rời khỏi quân doanh. Lúc gần đi, Nghi Phi quỳ trước mặt hắn, khẩn cầu hắn có thể mang nàng đưa tiễn tỷ tỷ, Quân Mặc Hàn đáp ứng. Những người hộ tống còn có Bạch Phi Dương, Lam Vũ, Lý Đức Phúc, năm người, dẫn theo một đội nhân mã tiến đến.
Bên này, mọi thứ đã chuẩn bị tốt, tỳ nữ đi đến, “Tiểu thư, đã chuẩn bị xong, hoàng thượng nói ngài chuẩn bị một chút, lập tức liền xuất phát.”
Lục Ngưng Nhiên khoanh tay, xoay người, đã qua hơn một canh giờ, chỉ còn một khắc nữa độc tính sẽ phát tác, không biết Bình Nhi có thể trở về không. Nàng nhàn nhạt đáp, “Đã biết.“
Lục Ngưng Nhiên ra khỏi phòng, Hiên Viên Hạo ở ngoài cửa chờ nàng, nhìn nàng lạnh nhạt, không có cảm xúc, cảm thấy có chút bất mãn, “Ngươi đã là nữ nhân của trẫm, chờ trở lại kinh đô, trẫm sẽ sắc phong ngươi làm hoàng hậu, Quân Mặc Hàn có thể cho ngươi, trẫm cũng có thể cho ngươi.”
Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng cười, “Hắn cho ta trái tim của hắn, trái tim của ngươi đâu?” Lục Ngưng Nhiên cười nhạo không thôi, “Ngươi có thể vì ta mà bỏ tất cả, vì ta cam tâm tình nguyện chết sao?”
“Ta sẽ cho ngươi quyền lợi cao nhất, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Hiên Viên Hạo có chút khiếp sợ, chưa từng có nữ nhân nào yêu cầu hắn cho này nọ. Trong mắt hắn, nữ nhân chỉ đơn giản muốn quyền lực và vinh hoa phú quý, hắn trầm mặc, trái tim là cái gì? Hắn có sao? Hắn vốn là người không có tim, không phải sao?
“Nếu không thể cho ta trái tim của ngươi, cũng không thể vì ta mà chết, cái khác đừng nói đến.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng lướt qua hắn, “Ngươi cho tới bây giờ chưa bao giờ thật lòng yêu một người, ngươi rất ích kỷ.”
Hiên Viên Hạo đứng tại chỗ, cười lớn một tiếng, “Đúng vậy, ta ích kỷ, ta vô tâm, vậy thì sao? Ngươi đừng quên rằng ngươi đang ở trong tay ta, như vậy là đủ rồi.”
“Phải không? Ta vĩnh viễn sẽ không để ai bài bố, tuyệt đối không.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại, đi về phía trước.
Hiên Viên Hạo không nhìn nàng, hắn lập tức xoay người, đi theo Lục Ngưng Nhiên, đại đội nhân mã xuất phát, hắn mới phát hiện Hiên Viên Tuyết không có ở đó, lạnh giọng hỏi tỳ nữ bên cạnh nàng, “Công chúa đâu?”
“Hoàng thượng, công chúa nói nàng còn có một số việc chưa giải quyết, lát sau sẽ đuổi theo.” Tỳ nữ cung kính trả lời.
“Hừ, đã biết.” Ánh mắt Hiên Viên Hạo chợt lóe, không nói thêm nữa, xoay người, nhìn Lục Ngưng Nhiên trong xe ngựa, khóe môi nhếch lên ý cười.
Quay đầu lại nhìn thấy đội ngũ của Quân Mặc Hàn. Hiên Viên Hạo ngồi trên long liễn, “Không biết hoàng đế Vân Triêu quốc có chuyện gì?”
“Trẫm chỉ đưa tiễn một đoạn đường mà thôi.” Quân Mặc Hàn nhợt nhạt cười, khách khí nói.
“Không cần lo lắng, trẫm còn muốn trở về tiến hành sắc phong cho hoàng hậu của trẫm.” Hiên Viên Hạo nói, kích thích thần kinh mọi người, hắn rõ ràng nhìn thấy Quân Mặc Hàn thân hình chấn động, cố gắng dùng lực nắm chặt cương ngựa.
“Vậy chúc mừng Hàn Ngọc Hoàng, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ.” Quân Mặc Hàn phải duy trì bình tĩnh, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đang cắn, đau lòng vô cùng.
“Ha ha, cùng vui mới đúng.” Hiên Viên Hạo mang khuôn mặt tươi cười đón chào, nhìn Quân Mặc Hàn, “Đa tạ hoàng đế Vân Triêu quốc đưa cho trẫm một hoàng hậu làm trẫm phi thường vừa lòng, nghĩ lại, hoàng đế Vân Triêu quốc trở lại kinh đô cũng cần lập hoàng hậu một lần nữa, chẳng phải là cùng vui sao?”
Ngực Lục Ngưng Nhiên hiện tại phát đau, xem ra độc tính đã phát tác, nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, lập tức đi về phía trước, đi đến long liễn của Hiên Viên Hạo, cố nén đau đớn, “Để ta gặp hắn lần cuối.”
“Được.” Hiên Viên Hạo không ngăn trở, nhàn nhạt đáp.
Lục Ngưng Nhiên không nói gì, tay phải vỗ về ngực, chậm rãi đi đến trước. Quân Mặc Hàn xuống ngựa, đứng tại chỗ, ánh mắt ôn nhu: Nhiên Nhi, chờ ta, đợi giải quyết xong chuyện trong triều, sẽ đi tìm nàng. Hiện tại hắn muốn tiến lên, ôm nàng, nói cho nàng biết rằng hắn nhớ nàng. Nhưng hắn không dám tiến lên một bước, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng từng bước một tới gần hắn.
Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt, bắt buộc bản thân bảo trì thanh tỉnh, một bước, hai bước, ba bước…
Trong lòng nàng đếm, còn mười bước, chín bước, tám bước…
Nhanh, nhanh tới trước mặt hắn, nàng vô cùng nhớ cái ôm ấm áp kia, nhớ độ ấm trên cơ thể hắn, chỉ cần ở trong lòng hắn, nàng liền cảm thấy an tâm, cho dù, Bình Nhi không về kịp, cho dù nàng chết, nàng đều cảm thấy mỹ mãn.
Khoảng cách rất gần, Quân Mặc Hàn lệ nóng doanh tròng, đè nén xúc động muốn ôm nàng, mở miệng nói, “Đi đường cẩn thận.”
Lục Ngưng Nhiên hiện tại trong lòng đang nóng rực, nếu nàng mở miệng, máu độc sẽ phun ra, nàng chỉ cười nói, “Đồ ngốc!“, khi mở miệng, mùi máu tươi đã tràn ngập trong khoang miệng, nàng choáng váng mắt hoa, thân thể lung lay sắp đổ.
“Nhiên Nhi.” Quân Mặc Hàn hoảng sợ không thôi, tiến lên một bước, tiếp được thân thể của nàng, hô to ra tiếng, “Nàng làm sao?“
Lục Ngưng Nhiên rốt cục cũng nằm trong lòng hắn, nàng cảm thấy hạnh phúc, “Ta rốt cục vẫn trở lại, về bên cạnh ngươi.” Ngữ khí nàng rất nhẹ, thủy chung mang theo mỉm cười.
“Nhiên Nhi…” Quân Mặc Hàn không thể tưởng tượng được, Lục Ngưng Nhiên trong lòng hắn, vì sao lại suy yếu như vậy. Hắn chỉ muốn nàng tràn ngập sức sống đứng trước mặt hắn, đá hắn, mắng hắn, thậm chí là không để ý hắn, cũng không cần suy yếu vô lực như thế. Giống như nếu buông tay, nàng sẽ biến mất! Không! Nàng không thể rời khỏi hắn. Hắn liều mạng lắc lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.
“Tỷ tỷ!” Nghi Phi vội vàng xuống ngựa, quỳ gối bên cạnh nàng, khóc hô lên, “Tỷ tỷ, sao ngươi lại ngốc như vậy?”
Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, nhìn Quân Mặc Hàn đau đớn, chau mày lại, nước mắt càng không ngừng chảy xuống. Nàng dùng toàn lực nâng cánh tay lên, vuốt mày hắn, lau khô nước mắt hắn, “Chàng còn chưa nghe ta nói, ta yêu chàng, đúng không?” Lục Ngưng Nhiên đã không hi vọng Hiên Viên Tuyết có thể trở về. Hiện tại, nàng thấy bản thân sắp chết, nàng muốn đem lời nói cất giấu trong lòng mà nói ra. Không thể giống kiếp trước, dù chết cũng không thể nói cho lớp trưởng biết nàng luôn thích hắn.
“Không, Nhiên Nhi! Ta lập tức mang nàng đi, tìm ngự y tốt nhất cho nàng, nàng không thể rời đi, không thể!” Quân Mặc Hàn nghe Lục Ngưng Nhiên nói ra ba chữ kia, tâm thần đau kịch liệt, hắn không thể để nàng cứ như vậy rời đi, hắn không thể không có nàng, không thể!
“Vô dụng, Mặc Hàn, kỳ thực, ta không rõ khi nào thì trong lòng ta đã có chàng, nhưng, ta sợ mất đi, sợ chàng chỉ nhất thời yêu ta, sợ chàng cuối cùng sẽ không muốn ta, cho nên, ta luôn kháng cự, trốn tránh lòng mình, không dám yêu chàng, nhưng chàng vẫn ở bên cạnh ta, làm ta cảm nhận được sự vui vẻ cùng hạnh phúc, ta thật sự thấy đủ rồi.” Lục Ngưng Nhiên dùng hơi sức cuối cùng, nói, “Chàng còn nhớ chàng đã nói muốn cùng ta ngao du khắp nơi không?”
“Ân, ta nhớ, ta còn nói, nàng đi đâu ta sẽ theo đó, cho nên, nàng không thể cứ như vậy rời bỏ ta.” Quân Mặc Hàn đột nhiên quyết định, đúng vậy, nếu nàng cứ rời đi như vậy, hắn sống còn có ý nghĩa gì? Nhiên Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ đi cùng nàng.
“Mặc Hàn, chàng thật sự là đồ ngốc.” Lục Ngưng Nhiên nhìn vào mắt Quân Mặc Hàn biết hắn khẳng định sẽ làm chuyện điên rồ, thấp giọng nói, “Có thể đáp ứng ta một việc không?”
“Không, ta không đáp ứng.” Quân Mặc Hàn lắc đầu, hắn biết, thông minh như nàng, có thể nào không biết ý nghĩ cùng quyết định của hắn, nhưng hắn không có cách nào sống một mình trên đời này, tuyệt đối không thể.
“Chàng nhất định phải đáp ứng ta, bằng không, ta chết cũng không tha thứ chàng.” Lục Ngưng Nhiên cầm tay Quân Mặc Hàn, lạnh lùng nói.
“Không, không tha thứ cho ta cũng tốt, ta sẽ không đáp ứng nàng.” Quân Mặc Hàn kiên quyết, hắn không thể, tuyệt đối không thể.
“Mặc Hàn, chàng có biết tâm nguyện lớn nhất của ta là cái gì không?” Lục Ngưng Nhiên ôn nhu, vuốt ve mặt hắn, “Chính là cùng người trong lòng cùng nhau đi đến nơi mình muốn đi.”
“Nhiên Nhi…” Quân Mặc Hàn gắt gao ôm nàng, “Nhiên Nhi, nàng như thế, ta phải làm sao bây giờ?”
“Đáp ứng ta, phải sống tốt, thay ta lưu lạc giang hồ, thay ta cảm thụ tất cả, được không?” Lục Ngưng Nhiên giờ phút này đã không còn nhiều khí lực, nàng không thể để hắn chết, không thể để bản thân mang theo tiếc nuối rời đi.
“Được, ta đáp ứng nàng.” Quân Mặc Hàn gian nan đáp, lòng tĩnh mịch.
“Vậy là tốt rồi.” Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, đem môi đầy máu của mình cắn nát môi hắn, cảm nhận được hắn toàn thân run run, “Mặc Hàn, tha thứ cho sự tùy hứng của ta. Thực xin lỗi, nếu có kiếp sau thì ta nhất định sẽ đi tìm chàng, sẽ không bao giờ buông chàng ra.” Khóe môi nàng nhếch lên ý cười, nước mắt chảy xuống, không có một tia thống khổ, buông tay xuống.
“Không! Nhiên Nhi!” Quân Mặc Hàn mang theo nỗi đau, ngửa mặt lên trời rống giận.
Lục Ngưng Nhiên cảm giác được thân thể nổi lơ lửng về phía trước, nàng mở hai mắt, nhìn Quân Mặc Hàn gắt gao ôm thân thể của mình, ngửa mặt lên trời thét dài, nhìn Nghi Phi bên cạnh thương tâm muốn chết, khóc lóc nức nở, nhìn bốn phía đều lặng im, nơi nơi tràn ngập đau xót…
Đột nhiên, trước mắt nàng trống rỗng, thời gian quay lại. Nàng về tới hiện đại, lúc nàng làm bộ đội, lúc nàng huấn luyện, mồ hôi rơi, nàng càng không ngừng xuyên qua từng chướng ngại, mà cách đó không xa, có một đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, đến cùng là ai? Nàng theo ánh mắt nhìn lại, làm sao có thể là hắn?
Đúng vậy, là lớp trưởng nàng thầm mến ba năm, ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi nàng, vì sao lúc trước nàng không phát hiện? Lục Ngưng Nhiên dở khóc dở cười không thôi, lúc trước bản thân chỉ có thể đem tình cảm lén lút chôn trong lòng, một lòng nghĩ phải làm bộ đội đặc chủng tốt nhất.
Thời gian lại chuyển động, Lục Ngưng Nhiên trước mắt sáng ngời, đây là lần đầu tiên nàng nhận nhiệm vụ, không phải sao? Lần đầu tiên nhiệm vụ rất ít hung hiểm, lúc chỉ mành treo chuông, có người âm thầm cứu nàng một mạng, mà nàng lại không biết là ai? Nàng tìm kiếm bóng đen kia: Lớp trưởng, là lớp trưởng, thì ra lớp trưởng cứu nàng.
Trong lúc nhất thời, ba năm này, tất cả sự tình ở trước mắt nàng tái diễn một lần, trong lòng nàng vô cùng thương tâm. Nếu là lớp trưởng, vậy tại sao hắn luôn theo dõi nàng, vì nàng làm rất nhiều chuyện? Mà nàng trước giờ không biết.
Nhưng tại sao lớp trưởng lại là phần tử khủng bố?
Lục Ngưng Nhiên theo ý niệm của mình đi tới nơi việc đã xảy ra, nàng nhìn thấy lớp trưởng mấp máy môi nói, “Anh yêu em!“
Đây không phải là bia mộ của mình sao? Lớp trưởng? Hắn không chết? Hắn làm sao có thể mặc quân trang? Chẳng lẽ hắn là? Lục Ngưng Nhiên hiển nhiên không thể tin, nàng chậm rãi tiến lên, đứng bên người hắn, nhìn khóe mắt hắn tràn đầy nước mắt, khóe miệng lại tràn đầy tươi cười.
Hắn xoay người ngồi trên mặt đất, vuốt ve bức họa của Ninh Nhiên, nhẹ giọng nói, “Ninh Nhiên, em khỏe không? Tha thứ cho anh, nửa tháng rồi chưa có tới thăm em, anh tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức phải rời đi, bác trai bác gái đều khỏe, anh sẽ thay em chiếu cố bọn họ. Em yên tâm đi, anh biết em luôn không có rời đi, luôn ở cạnh anh, đúng không?”
Lục Ngưng Nhiên bất tri bất giác nước mắt đã rơi như mưa. Nàng rất muốn tiến lên, hỏi hắn: Ngươi vì sao không chết, vì sao lại ở đây?
Nàng lại về nơi trước khi nàng chết, nàng nhìn thấy lớp trưởng ngã xuống, mà phía sau đột nhiên có người nổ súng về phía nàng. Lớp trưởng nổ súng là vì đánh gục người phía sau, nhưng hắn không phát hiện, phía sau hắn cũng có người đứng. Cho nên bắn chết nàng không phải là lớp trưởng, mà là…, không, tại sao có thể như vậy?
Không, không phải như thế, tại sao có thể như vậy, Lục Ngưng Nhiên trước mặt bỗng tối sầm, lâm vào một mảnh hỗn độn, không thể tránh thoát…
Quân Mặc Hàn gắt gao ôm Lục Ngưng Nhiên, quỳ trên mặt đất, không nói một lời, thời gian phảng phất yên lặng ở giờ khắc này, không ai dám tiến lên.
Hiên Viên Hạo vẫn ngồi trên long liễn, trong mắt hắn hiện lên không thể tin. Đúng vậy, hắn nhớ tới lời Lục Ngưng Nhiên từng nói. Đột nhiên, hắn hỏi bản thân, yêu là gì? Mỗi khi đêm về, hắn cảm giác được sự cô đơn tràn ngập, làm hắn chết lặng, cho nên hắn chỉ có thể không ngừng đặt mục tiêu cho bản thân để làm động lực sống. Vì thế hắn không tiếc thương hại và lợi dụng người bên cạnh.
Hắn đột nhiên nhớ tới mẫu hậu của Hiên Viên Tuyết và bản thân, đó là hai thân nhân của hắn, các nàng luôn trân trọng hắn, nhưng hắn thì sao? Hắn lại thương hại các nàng, lợi dụng các nàng. Bây giờ hắn đột nhiên cảm giác được bản thân rét run, đúng vậy, hắn là người không có ai yêu, hiện tại hắn muốn được người khác quan tâm, nhưng ai quan tâm hắn? Bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện bên người hắn trừ bỏ chính hắn, thì không còn ai khác.
“Hoàng thượng, đã quá giờ.” Công công bên cạnh nhắc nhở Hiên Viên Hạo, lại thấy mặt hắn âm trầm, lập tức rụt trở về.
“Đi thôi.” Hiên Viên Hạo thở dài, đúng vậy, quay đầu lại mà xem, hắn chiếm được cái gì? Quyền lợi cao nhất thì thế nào, không có người cùng hắn chia sẻ, hắn vẫn một mình, hắn hiện tại đột nhiên rất muốn gặp mẫu hậu.
Quân Mặc Hàn vẫn ôm Lục Ngưng Nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Nghĩ tới thời gian bọn họ ở cùng nhau từng chút, lòng hắn đang rỉ máu, nhưng vẫn cố chịu đựng. Nhiên Nhi, nàng thật sự rất nhẫn tâm, để lại một mình ta sống trên thế giới này, chẳng lẽ nàng không biết ta đau sao?
Hiên Viên Hạo mang theo nhân mã rời đi, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy.
Nghi Phi đã khóc đến ngất xỉu, Lam Vũ ở một bên đỡ nàng, tất cả mọi người đắm chìm trong bi thương.
Cách đó không xa, vô số ánh lửa nhanh chóng đi tới, hỏa thằn lằn vội đến, theo sau còn có thân ảnh màu hồng nhạt và màu trắng, thân ảnh hồng nhạt cấp tốc rơi xuống đất, lau mồ hôi, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nương nương nàng…” Không thể tin nhìn về phía Nghi Phi bên cạnh.
“Nàng đi.” Nghi Phi lại khóc lên.
“Ta đã tới chậm. Nương nương, ta đã tới chậm.” Hiên Viên Tuyết vẻ mặt cầu xin, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Khụ khụ.” Thanh âm ho khan nhàn nhạt, đánh gãy tiếng khóc của Hiên Viên Tuyết.
“Ngươi nhanh nhìn xem, nàng nhất định sẽ không chết.” Hiên Viên Tuyết đứng dậy, túm áo của nam tử, vội vàng nói.
“Còn cứu được.” Nam tử cũng không có động tác gì, như cũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lục Ngưng Nhiên nói.
“Thật vậy chăng?” Hiên Viên Tuyết nháy mắt khuôn mặt lập tức cao hứng, tươi cười nói, “Vậy còn không mau cứu nàng.”
“Ta muốn mang nàng đi.” Bạch y nam tử ngữ khí bình thản.
“Không được.” Quân Mặc Hàn nghe bạch y nam tử nói có thể cứu chữa Lục Ngưng Nhiên, đã khôi phục thần trí, nhưng nghe hắn nói muốn mang Lục Ngưng Nhiên đi, hắn rống lớn nói.
“Chỉ có ta có thể giải độc cho nàng, hơn nữa, cần ba năm khôi phục, nếu không có giải dược của ta, nàng không cứu được.” Bạch y nam tử nhàn nhạt nói.
“Vậy cũng không cần mang nương nương đi a, trực tiếp đưa nương nương hồi cung là được.” Nghi Phi ở một bên ngừng khóc nói.
“Độc nàng trúng phải, phải dùng nước suối chỉ có ở chỗ của ta, nếu các ngươi không muốn cứu vậy thì quên đi, ta đi.” Bạch y nam tử vẫn duy trì sự lãnh đạm, xoay người liền đi.
“Khoan đã, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần có thể cứu nàng, đừng nói ba năm, ba mươi năm ta cũng nguyện ý chờ.” Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Lục Ngưng Nhiên, vuốt tóc nàng nói, “Nhiên Nhi, ta sẽ chờ nàng trở về.”
“Ừ, ta đã biết.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt đáp.
Tỳ nữ kia không nói gì nữa, ngoan ngoãn lui ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên lấy độc dược mang theo bên mình ra, đây là vật trước khi Mặc Trúc về kinh đã đưa cho nàng, nói cho nàng đến khi sống chết trước mắt có thể dùng. Nàng hiểu, xem ra Mặc Trúc sớm đã đoán được sẽ có kiếp nạn hôm nay.
“Độc dược này không màu không vị, sau hai canh giờ sẽ bị độc phát, thế gian này chỉ có chủ nhân của ngọc bội này có thể giải độc.” Thanh âm của Mặc Trúc quanh quẩn trong đầu nàng. Lục Ngưng Nhiên mở bình sứ, nuốt vào, cảm thấy trong bụng có chút đau nhức, sau đó lại không biểu hiện gì cả.
Quân Mặc Hàn khôi phục lại như trước, trên mặt vẫn tươi cười ấm áp, không có cảm xúc, tinh thần dễ chịu rời khỏi quân doanh. Lúc gần đi, Nghi Phi quỳ trước mặt hắn, khẩn cầu hắn có thể mang nàng đưa tiễn tỷ tỷ, Quân Mặc Hàn đáp ứng. Những người hộ tống còn có Bạch Phi Dương, Lam Vũ, Lý Đức Phúc, năm người, dẫn theo một đội nhân mã tiến đến.
Bên này, mọi thứ đã chuẩn bị tốt, tỳ nữ đi đến, “Tiểu thư, đã chuẩn bị xong, hoàng thượng nói ngài chuẩn bị một chút, lập tức liền xuất phát.”
Lục Ngưng Nhiên khoanh tay, xoay người, đã qua hơn một canh giờ, chỉ còn một khắc nữa độc tính sẽ phát tác, không biết Bình Nhi có thể trở về không. Nàng nhàn nhạt đáp, “Đã biết.“
Lục Ngưng Nhiên ra khỏi phòng, Hiên Viên Hạo ở ngoài cửa chờ nàng, nhìn nàng lạnh nhạt, không có cảm xúc, cảm thấy có chút bất mãn, “Ngươi đã là nữ nhân của trẫm, chờ trở lại kinh đô, trẫm sẽ sắc phong ngươi làm hoàng hậu, Quân Mặc Hàn có thể cho ngươi, trẫm cũng có thể cho ngươi.”
Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng cười, “Hắn cho ta trái tim của hắn, trái tim của ngươi đâu?” Lục Ngưng Nhiên cười nhạo không thôi, “Ngươi có thể vì ta mà bỏ tất cả, vì ta cam tâm tình nguyện chết sao?”
“Ta sẽ cho ngươi quyền lợi cao nhất, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Hiên Viên Hạo có chút khiếp sợ, chưa từng có nữ nhân nào yêu cầu hắn cho này nọ. Trong mắt hắn, nữ nhân chỉ đơn giản muốn quyền lực và vinh hoa phú quý, hắn trầm mặc, trái tim là cái gì? Hắn có sao? Hắn vốn là người không có tim, không phải sao?
“Nếu không thể cho ta trái tim của ngươi, cũng không thể vì ta mà chết, cái khác đừng nói đến.” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng lướt qua hắn, “Ngươi cho tới bây giờ chưa bao giờ thật lòng yêu một người, ngươi rất ích kỷ.”
Hiên Viên Hạo đứng tại chỗ, cười lớn một tiếng, “Đúng vậy, ta ích kỷ, ta vô tâm, vậy thì sao? Ngươi đừng quên rằng ngươi đang ở trong tay ta, như vậy là đủ rồi.”
“Phải không? Ta vĩnh viễn sẽ không để ai bài bố, tuyệt đối không.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, lạnh lùng nói, cũng không quay đầu lại, đi về phía trước.
Hiên Viên Hạo không nhìn nàng, hắn lập tức xoay người, đi theo Lục Ngưng Nhiên, đại đội nhân mã xuất phát, hắn mới phát hiện Hiên Viên Tuyết không có ở đó, lạnh giọng hỏi tỳ nữ bên cạnh nàng, “Công chúa đâu?”
“Hoàng thượng, công chúa nói nàng còn có một số việc chưa giải quyết, lát sau sẽ đuổi theo.” Tỳ nữ cung kính trả lời.
“Hừ, đã biết.” Ánh mắt Hiên Viên Hạo chợt lóe, không nói thêm nữa, xoay người, nhìn Lục Ngưng Nhiên trong xe ngựa, khóe môi nhếch lên ý cười.
Quay đầu lại nhìn thấy đội ngũ của Quân Mặc Hàn. Hiên Viên Hạo ngồi trên long liễn, “Không biết hoàng đế Vân Triêu quốc có chuyện gì?”
“Trẫm chỉ đưa tiễn một đoạn đường mà thôi.” Quân Mặc Hàn nhợt nhạt cười, khách khí nói.
“Không cần lo lắng, trẫm còn muốn trở về tiến hành sắc phong cho hoàng hậu của trẫm.” Hiên Viên Hạo nói, kích thích thần kinh mọi người, hắn rõ ràng nhìn thấy Quân Mặc Hàn thân hình chấn động, cố gắng dùng lực nắm chặt cương ngựa.
“Vậy chúc mừng Hàn Ngọc Hoàng, trẫm nhất định sẽ chuẩn bị một phần đại lễ.” Quân Mặc Hàn phải duy trì bình tĩnh, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đang cắn, đau lòng vô cùng.
“Ha ha, cùng vui mới đúng.” Hiên Viên Hạo mang khuôn mặt tươi cười đón chào, nhìn Quân Mặc Hàn, “Đa tạ hoàng đế Vân Triêu quốc đưa cho trẫm một hoàng hậu làm trẫm phi thường vừa lòng, nghĩ lại, hoàng đế Vân Triêu quốc trở lại kinh đô cũng cần lập hoàng hậu một lần nữa, chẳng phải là cùng vui sao?”
Ngực Lục Ngưng Nhiên hiện tại phát đau, xem ra độc tính đã phát tác, nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, lập tức đi về phía trước, đi đến long liễn của Hiên Viên Hạo, cố nén đau đớn, “Để ta gặp hắn lần cuối.”
“Được.” Hiên Viên Hạo không ngăn trở, nhàn nhạt đáp.
Lục Ngưng Nhiên không nói gì, tay phải vỗ về ngực, chậm rãi đi đến trước. Quân Mặc Hàn xuống ngựa, đứng tại chỗ, ánh mắt ôn nhu: Nhiên Nhi, chờ ta, đợi giải quyết xong chuyện trong triều, sẽ đi tìm nàng. Hiện tại hắn muốn tiến lên, ôm nàng, nói cho nàng biết rằng hắn nhớ nàng. Nhưng hắn không dám tiến lên một bước, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng từng bước một tới gần hắn.
Lục Ngưng Nhiên cười yếu ớt, bắt buộc bản thân bảo trì thanh tỉnh, một bước, hai bước, ba bước…
Trong lòng nàng đếm, còn mười bước, chín bước, tám bước…
Nhanh, nhanh tới trước mặt hắn, nàng vô cùng nhớ cái ôm ấm áp kia, nhớ độ ấm trên cơ thể hắn, chỉ cần ở trong lòng hắn, nàng liền cảm thấy an tâm, cho dù, Bình Nhi không về kịp, cho dù nàng chết, nàng đều cảm thấy mỹ mãn.
Khoảng cách rất gần, Quân Mặc Hàn lệ nóng doanh tròng, đè nén xúc động muốn ôm nàng, mở miệng nói, “Đi đường cẩn thận.”
Lục Ngưng Nhiên hiện tại trong lòng đang nóng rực, nếu nàng mở miệng, máu độc sẽ phun ra, nàng chỉ cười nói, “Đồ ngốc!“, khi mở miệng, mùi máu tươi đã tràn ngập trong khoang miệng, nàng choáng váng mắt hoa, thân thể lung lay sắp đổ.
“Nhiên Nhi.” Quân Mặc Hàn hoảng sợ không thôi, tiến lên một bước, tiếp được thân thể của nàng, hô to ra tiếng, “Nàng làm sao?“
Lục Ngưng Nhiên rốt cục cũng nằm trong lòng hắn, nàng cảm thấy hạnh phúc, “Ta rốt cục vẫn trở lại, về bên cạnh ngươi.” Ngữ khí nàng rất nhẹ, thủy chung mang theo mỉm cười.
“Nhiên Nhi…” Quân Mặc Hàn không thể tưởng tượng được, Lục Ngưng Nhiên trong lòng hắn, vì sao lại suy yếu như vậy. Hắn chỉ muốn nàng tràn ngập sức sống đứng trước mặt hắn, đá hắn, mắng hắn, thậm chí là không để ý hắn, cũng không cần suy yếu vô lực như thế. Giống như nếu buông tay, nàng sẽ biến mất! Không! Nàng không thể rời khỏi hắn. Hắn liều mạng lắc lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.
“Tỷ tỷ!” Nghi Phi vội vàng xuống ngựa, quỳ gối bên cạnh nàng, khóc hô lên, “Tỷ tỷ, sao ngươi lại ngốc như vậy?”
Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, nhìn Quân Mặc Hàn đau đớn, chau mày lại, nước mắt càng không ngừng chảy xuống. Nàng dùng toàn lực nâng cánh tay lên, vuốt mày hắn, lau khô nước mắt hắn, “Chàng còn chưa nghe ta nói, ta yêu chàng, đúng không?” Lục Ngưng Nhiên đã không hi vọng Hiên Viên Tuyết có thể trở về. Hiện tại, nàng thấy bản thân sắp chết, nàng muốn đem lời nói cất giấu trong lòng mà nói ra. Không thể giống kiếp trước, dù chết cũng không thể nói cho lớp trưởng biết nàng luôn thích hắn.
“Không, Nhiên Nhi! Ta lập tức mang nàng đi, tìm ngự y tốt nhất cho nàng, nàng không thể rời đi, không thể!” Quân Mặc Hàn nghe Lục Ngưng Nhiên nói ra ba chữ kia, tâm thần đau kịch liệt, hắn không thể để nàng cứ như vậy rời đi, hắn không thể không có nàng, không thể!
“Vô dụng, Mặc Hàn, kỳ thực, ta không rõ khi nào thì trong lòng ta đã có chàng, nhưng, ta sợ mất đi, sợ chàng chỉ nhất thời yêu ta, sợ chàng cuối cùng sẽ không muốn ta, cho nên, ta luôn kháng cự, trốn tránh lòng mình, không dám yêu chàng, nhưng chàng vẫn ở bên cạnh ta, làm ta cảm nhận được sự vui vẻ cùng hạnh phúc, ta thật sự thấy đủ rồi.” Lục Ngưng Nhiên dùng hơi sức cuối cùng, nói, “Chàng còn nhớ chàng đã nói muốn cùng ta ngao du khắp nơi không?”
“Ân, ta nhớ, ta còn nói, nàng đi đâu ta sẽ theo đó, cho nên, nàng không thể cứ như vậy rời bỏ ta.” Quân Mặc Hàn đột nhiên quyết định, đúng vậy, nếu nàng cứ rời đi như vậy, hắn sống còn có ý nghĩa gì? Nhiên Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ đi cùng nàng.
“Mặc Hàn, chàng thật sự là đồ ngốc.” Lục Ngưng Nhiên nhìn vào mắt Quân Mặc Hàn biết hắn khẳng định sẽ làm chuyện điên rồ, thấp giọng nói, “Có thể đáp ứng ta một việc không?”
“Không, ta không đáp ứng.” Quân Mặc Hàn lắc đầu, hắn biết, thông minh như nàng, có thể nào không biết ý nghĩ cùng quyết định của hắn, nhưng hắn không có cách nào sống một mình trên đời này, tuyệt đối không thể.
“Chàng nhất định phải đáp ứng ta, bằng không, ta chết cũng không tha thứ chàng.” Lục Ngưng Nhiên cầm tay Quân Mặc Hàn, lạnh lùng nói.
“Không, không tha thứ cho ta cũng tốt, ta sẽ không đáp ứng nàng.” Quân Mặc Hàn kiên quyết, hắn không thể, tuyệt đối không thể.
“Mặc Hàn, chàng có biết tâm nguyện lớn nhất của ta là cái gì không?” Lục Ngưng Nhiên ôn nhu, vuốt ve mặt hắn, “Chính là cùng người trong lòng cùng nhau đi đến nơi mình muốn đi.”
“Nhiên Nhi…” Quân Mặc Hàn gắt gao ôm nàng, “Nhiên Nhi, nàng như thế, ta phải làm sao bây giờ?”
“Đáp ứng ta, phải sống tốt, thay ta lưu lạc giang hồ, thay ta cảm thụ tất cả, được không?” Lục Ngưng Nhiên giờ phút này đã không còn nhiều khí lực, nàng không thể để hắn chết, không thể để bản thân mang theo tiếc nuối rời đi.
“Được, ta đáp ứng nàng.” Quân Mặc Hàn gian nan đáp, lòng tĩnh mịch.
“Vậy là tốt rồi.” Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, đem môi đầy máu của mình cắn nát môi hắn, cảm nhận được hắn toàn thân run run, “Mặc Hàn, tha thứ cho sự tùy hứng của ta. Thực xin lỗi, nếu có kiếp sau thì ta nhất định sẽ đi tìm chàng, sẽ không bao giờ buông chàng ra.” Khóe môi nàng nhếch lên ý cười, nước mắt chảy xuống, không có một tia thống khổ, buông tay xuống.
“Không! Nhiên Nhi!” Quân Mặc Hàn mang theo nỗi đau, ngửa mặt lên trời rống giận.
Lục Ngưng Nhiên cảm giác được thân thể nổi lơ lửng về phía trước, nàng mở hai mắt, nhìn Quân Mặc Hàn gắt gao ôm thân thể của mình, ngửa mặt lên trời thét dài, nhìn Nghi Phi bên cạnh thương tâm muốn chết, khóc lóc nức nở, nhìn bốn phía đều lặng im, nơi nơi tràn ngập đau xót…
Đột nhiên, trước mắt nàng trống rỗng, thời gian quay lại. Nàng về tới hiện đại, lúc nàng làm bộ đội, lúc nàng huấn luyện, mồ hôi rơi, nàng càng không ngừng xuyên qua từng chướng ngại, mà cách đó không xa, có một đạo ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, đến cùng là ai? Nàng theo ánh mắt nhìn lại, làm sao có thể là hắn?
Đúng vậy, là lớp trưởng nàng thầm mến ba năm, ánh mắt của hắn thủy chung không rời khỏi nàng, vì sao lúc trước nàng không phát hiện? Lục Ngưng Nhiên dở khóc dở cười không thôi, lúc trước bản thân chỉ có thể đem tình cảm lén lút chôn trong lòng, một lòng nghĩ phải làm bộ đội đặc chủng tốt nhất.
Thời gian lại chuyển động, Lục Ngưng Nhiên trước mắt sáng ngời, đây là lần đầu tiên nàng nhận nhiệm vụ, không phải sao? Lần đầu tiên nhiệm vụ rất ít hung hiểm, lúc chỉ mành treo chuông, có người âm thầm cứu nàng một mạng, mà nàng lại không biết là ai? Nàng tìm kiếm bóng đen kia: Lớp trưởng, là lớp trưởng, thì ra lớp trưởng cứu nàng.
Trong lúc nhất thời, ba năm này, tất cả sự tình ở trước mắt nàng tái diễn một lần, trong lòng nàng vô cùng thương tâm. Nếu là lớp trưởng, vậy tại sao hắn luôn theo dõi nàng, vì nàng làm rất nhiều chuyện? Mà nàng trước giờ không biết.
Nhưng tại sao lớp trưởng lại là phần tử khủng bố?
Lục Ngưng Nhiên theo ý niệm của mình đi tới nơi việc đã xảy ra, nàng nhìn thấy lớp trưởng mấp máy môi nói, “Anh yêu em!“
Đây không phải là bia mộ của mình sao? Lớp trưởng? Hắn không chết? Hắn làm sao có thể mặc quân trang? Chẳng lẽ hắn là? Lục Ngưng Nhiên hiển nhiên không thể tin, nàng chậm rãi tiến lên, đứng bên người hắn, nhìn khóe mắt hắn tràn đầy nước mắt, khóe miệng lại tràn đầy tươi cười.
Hắn xoay người ngồi trên mặt đất, vuốt ve bức họa của Ninh Nhiên, nhẹ giọng nói, “Ninh Nhiên, em khỏe không? Tha thứ cho anh, nửa tháng rồi chưa có tới thăm em, anh tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức phải rời đi, bác trai bác gái đều khỏe, anh sẽ thay em chiếu cố bọn họ. Em yên tâm đi, anh biết em luôn không có rời đi, luôn ở cạnh anh, đúng không?”
Lục Ngưng Nhiên bất tri bất giác nước mắt đã rơi như mưa. Nàng rất muốn tiến lên, hỏi hắn: Ngươi vì sao không chết, vì sao lại ở đây?
Nàng lại về nơi trước khi nàng chết, nàng nhìn thấy lớp trưởng ngã xuống, mà phía sau đột nhiên có người nổ súng về phía nàng. Lớp trưởng nổ súng là vì đánh gục người phía sau, nhưng hắn không phát hiện, phía sau hắn cũng có người đứng. Cho nên bắn chết nàng không phải là lớp trưởng, mà là…, không, tại sao có thể như vậy?
Không, không phải như thế, tại sao có thể như vậy, Lục Ngưng Nhiên trước mặt bỗng tối sầm, lâm vào một mảnh hỗn độn, không thể tránh thoát…
Quân Mặc Hàn gắt gao ôm Lục Ngưng Nhiên, quỳ trên mặt đất, không nói một lời, thời gian phảng phất yên lặng ở giờ khắc này, không ai dám tiến lên.
Hiên Viên Hạo vẫn ngồi trên long liễn, trong mắt hắn hiện lên không thể tin. Đúng vậy, hắn nhớ tới lời Lục Ngưng Nhiên từng nói. Đột nhiên, hắn hỏi bản thân, yêu là gì? Mỗi khi đêm về, hắn cảm giác được sự cô đơn tràn ngập, làm hắn chết lặng, cho nên hắn chỉ có thể không ngừng đặt mục tiêu cho bản thân để làm động lực sống. Vì thế hắn không tiếc thương hại và lợi dụng người bên cạnh.
Hắn đột nhiên nhớ tới mẫu hậu của Hiên Viên Tuyết và bản thân, đó là hai thân nhân của hắn, các nàng luôn trân trọng hắn, nhưng hắn thì sao? Hắn lại thương hại các nàng, lợi dụng các nàng. Bây giờ hắn đột nhiên cảm giác được bản thân rét run, đúng vậy, hắn là người không có ai yêu, hiện tại hắn muốn được người khác quan tâm, nhưng ai quan tâm hắn? Bỗng nhiên quay đầu, lại phát hiện bên người hắn trừ bỏ chính hắn, thì không còn ai khác.
“Hoàng thượng, đã quá giờ.” Công công bên cạnh nhắc nhở Hiên Viên Hạo, lại thấy mặt hắn âm trầm, lập tức rụt trở về.
“Đi thôi.” Hiên Viên Hạo thở dài, đúng vậy, quay đầu lại mà xem, hắn chiếm được cái gì? Quyền lợi cao nhất thì thế nào, không có người cùng hắn chia sẻ, hắn vẫn một mình, hắn hiện tại đột nhiên rất muốn gặp mẫu hậu.
Quân Mặc Hàn vẫn ôm Lục Ngưng Nhiên, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Nghĩ tới thời gian bọn họ ở cùng nhau từng chút, lòng hắn đang rỉ máu, nhưng vẫn cố chịu đựng. Nhiên Nhi, nàng thật sự rất nhẫn tâm, để lại một mình ta sống trên thế giới này, chẳng lẽ nàng không biết ta đau sao?
Hiên Viên Hạo mang theo nhân mã rời đi, tiếng vó ngựa càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy.
Nghi Phi đã khóc đến ngất xỉu, Lam Vũ ở một bên đỡ nàng, tất cả mọi người đắm chìm trong bi thương.
Cách đó không xa, vô số ánh lửa nhanh chóng đi tới, hỏa thằn lằn vội đến, theo sau còn có thân ảnh màu hồng nhạt và màu trắng, thân ảnh hồng nhạt cấp tốc rơi xuống đất, lau mồ hôi, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, “Nương nương nàng…” Không thể tin nhìn về phía Nghi Phi bên cạnh.
“Nàng đi.” Nghi Phi lại khóc lên.
“Ta đã tới chậm. Nương nương, ta đã tới chậm.” Hiên Viên Tuyết vẻ mặt cầu xin, lập tức quỳ trên mặt đất.
“Khụ khụ.” Thanh âm ho khan nhàn nhạt, đánh gãy tiếng khóc của Hiên Viên Tuyết.
“Ngươi nhanh nhìn xem, nàng nhất định sẽ không chết.” Hiên Viên Tuyết đứng dậy, túm áo của nam tử, vội vàng nói.
“Còn cứu được.” Nam tử cũng không có động tác gì, như cũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lục Ngưng Nhiên nói.
“Thật vậy chăng?” Hiên Viên Tuyết nháy mắt khuôn mặt lập tức cao hứng, tươi cười nói, “Vậy còn không mau cứu nàng.”
“Ta muốn mang nàng đi.” Bạch y nam tử ngữ khí bình thản.
“Không được.” Quân Mặc Hàn nghe bạch y nam tử nói có thể cứu chữa Lục Ngưng Nhiên, đã khôi phục thần trí, nhưng nghe hắn nói muốn mang Lục Ngưng Nhiên đi, hắn rống lớn nói.
“Chỉ có ta có thể giải độc cho nàng, hơn nữa, cần ba năm khôi phục, nếu không có giải dược của ta, nàng không cứu được.” Bạch y nam tử nhàn nhạt nói.
“Vậy cũng không cần mang nương nương đi a, trực tiếp đưa nương nương hồi cung là được.” Nghi Phi ở một bên ngừng khóc nói.
“Độc nàng trúng phải, phải dùng nước suối chỉ có ở chỗ của ta, nếu các ngươi không muốn cứu vậy thì quên đi, ta đi.” Bạch y nam tử vẫn duy trì sự lãnh đạm, xoay người liền đi.
“Khoan đã, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần có thể cứu nàng, đừng nói ba năm, ba mươi năm ta cũng nguyện ý chờ.” Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Lục Ngưng Nhiên, vuốt tóc nàng nói, “Nhiên Nhi, ta sẽ chờ nàng trở về.”
/94
|