Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tứ đại quý phi của hậu cung đã có ba vị chịu khổ, Lệ Phi hương tiêu ngọc vẫn, Lam Phi kinh hách quá độ, Hoa Phi ốm đau không dậy nổi, chỉ một mình Nghi Phi đóng chặt tẩm cung, không màng tranh đoạt.
Chuyện làm người ta không hiểu là ngày xưa hoàng hậu cực kì ngốc nghếch, sau khi trúng độc lại trở lên cuồng vọng như vậy?
Các phi tần khác cũng lặng không tiếng động, yên lặng xem xét, chờ đợi trạng thái, sợ bản thân làm sai, rơi vào kết cục thê thảm.
Hoàng hậu có chỉ, việc thỉnh an mỗi sáng sẽ sửa lại, chỉ thỉnh an vào mồng một và mười lăm, ở hậu cung mấy ngày nay mịt mù, xem chuyện này như chuyện vui, các nàng không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng, hoảng sợ không chịu nổi.
Y theo lẽ thường, hậu cung phát sinh chuyện lớn như thế, lại phát sinh liên tiếp, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, là thiên tử, tất nhiên phải đến hậu cung tra hỏi. Vậy mà, hoàng thượng cũng không bước vào hậu cung một bước, mắt điếc tai ngơ, dường như không có việc gì vội bằng việc triều chính.
Những lời đồn về Hoàng thượng, hậu cung ai cũng đã biết, tuy rằng hậu cung nhiều, giai lệ vô số, nhưng, làm như không có, vào cung mấy năm, chỉ thấy người mới tiến vào, lại khó gặp mặt rồng. Đối với Lục Ngưng Nhiên mà nói, cũng là chuyện tốt, hoàng thượng đối với nàng mà nói chỉ là râu ria. (Phốc, tỷ cường đại quá nha~~)
Nửa tháng sau, hậu cung bên ngoài nhìn như bình tĩnh vô ba, kì thực sóng ngầm mãnh liệt, Cảnh Nghi cung trở thành nơi người người sợ hãi, không ai dám tới gần.
Đêm dài yên tĩnh, mây đen tràn ngập, toàn bộ hoàng thành vẫn chôn mình trong bóng đêm.
Lục Ngưng Nhiên dĩ nhiên vẫn duy trì thói quen như trước, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, mặc dù đã nghỉ ngơi, lại rất dễ tỉnh lại.
Bên ngoài điện có một thân ảnh cẩn thận đứng dậy, bước chân từ từ đến gần cửa điện, chậm rãi mở cửa, quay đầu phát hiện vẫn chưa có động tĩnh, an tâm không ít, bước ra cung điện, đóng cửa, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn thấy bóng lưng rời đi của nàng.
Trong điện Lục Ngưng Nhiên đột nhiên đứng dậy, mở màn ra, mặc trang phục màu đen vào, đem tóc đen buộc thành đuôi ngựa, tay nắm ngân châm, đi qua cung nữ gác đêm đang ngủ gậc, đẩy cửa, chui ra ngoài.
Đêm đen bao phủ hoàng cung, đều có ý nhị độc đáo, không giống ban ngày trang nghiêm, nguy nga huy hoàng, uy nghiêm vô cùng, mà đây lại trống vắng tịch liêu, gió đêm tùy ý nổi lên, như oan hồn rít gào, khiến người lạnh sống lưng.
Lục Ngưng Nhiên bước nhanh hơn, rốt cục đuổi kịp bóng đen phía trước, bất tri bất giác, các nàng đã rời xa tẩm cung, xuyên qua ngự hoa viên, đi tới một nơi yên tĩnh.
Lục Ngưng Nhiên biết vậy nên nghi hoặc, đây là nơi nào?
Nàng vì sao lại đến đây? Nếu đi nữa, sợ là càng hẻo lánh.
Điều này làm cho nàng không khỏi nghi ngờ, nàng nửa đêm lén lút tới nơi hẻo lánh như vậy, sợ là có bí mật không thể cho ai biết.
Cửu chuyển hành lang gấp khúc, đập vào mắt là hình ảnh rừng mai, lúc này mặc dù đã tới giữa mùa hạ, vẫn còn hoa mai nở rộ thật đẹp.
Chút bất tri bất giác, Lục Ngưng Nhiên đã đi ra rừng mai, theo bóng đen bước vào một nơi, ngước mắt, nhìn quanh bốn phía, nơi đây không nhiễm một hạt bụi nào, nơi đây lại mang theo vẻ lịch sự tao nhã.
Gió khẽ thổi qua. Bỗng, có một tiếng chuông nhỏ khẽ nổi lên.
Tiếng chuông xa xa đánh vỡ sự im lặng trong sân, Lục Ngưng Nhiên ngưng thần, nghiêng thân thể, một tay nắm chặt ngân trâm, đi theo tiếng chuông nhỏ đó.
“Công tử, hôm nay lại là đêm trăng tròn, lão nô sợ ngài bệnh cũ tái phát, ta hơi lo lắng, mới đến đây, ngài có khỏe không?” Thanh âm của nàng đột nhiên vang lên nói với bóng lưng trước mặt.
“Hoàng cung này to như vậy, sợ chỉ có Hoa ma ma ngươi biết ta tồn tại, quan tâm ta.” Thanh âm chua sót của nam tử ẩn ẩn đau lòng chảy ra, Lục Ngưng Nhiên trợn to hai tròng mắt, nhìn qua Hoa ma ma, có ý muốn thấy rõ nam tử này.
Dưới ánh trắng, thân ảnh nam tử cao to, ngẩng đầu nhìn lên cao, tóc đen, tán ở bên tai, theo gió mà động, sóng mũi cao, làn da trắng nõn, khí chất xuất trần lạnh nhạt, như dưới ánh trăng như thần tiên mang theo vẻ cô độc. Chỉ là, vì sao quanh người hắn lại mang theo khí tức bi thương?
“Công tử, đêm dài gió lạnh, ngài vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.” Hoa ma ma nhịn không được thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng.
“Đứng như vậy rất tốt, ít nhất, tại giờ phút này ta còn tồn tại trong trời đất này, không phải sao?” Thanh âm du dương của nam tử chậm rãi phiêu tán, chuyển mắt, lộ ra một chút mỉm cười, sự ưu thương nhàn nhạt tản ra.
Một đôi mắt trong suốt như thủy tinh, khóe mắt lại hơi hơi giơ lên, môi mỏng manh, sắc đạm như nước, giống như hoa mai thanh nhã.
“Nhưng, công tử, bệnh của ngài?” Hoa ma ma lo lắng nhìn về phía hắn.
“Hoa ma ma, lúc này không còn sớm, ngươi trở về đi, ta tốt lắm, không có việc gì, ngươi xem, bây giờ không có phát tác đó sao?” Nam tử khẽ cười ra tiếng, mở tay ra, nói cho Hoa ma ma biết, hắn bình yên vô sự.
“Vậy lão nô cáo lui.” Hoa ma ma cuối cùng bất đắc dĩ, hơi hơi cúi đầu, xoay người rời đi.
Lục Ngưng Nhiên trốn từ một nơi bí mật gần đó nhìn Hoa ma ma rời đi, tiếp tục đánh giá nam tử cách đó không xa, trong nội viện ở thâm cung đây, sao lại có nam tử ở lại? Hơn nữa, nơi hẻo lánh này, lại có nơi tĩnh mịch này, nhìn trang phục của hắn, cùng khí chất siêu nhiện, nhất định là thân phận phi phàm?
Hắn đến cùng là ai? Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, khóe miệng run rẩy, nghe nói Hoàng đế tuy có hậu cung giai lệ ba ngàn, lại không sủng hạnh ai, nguyên nhân là hắn mang bệnh khó nói, lẽ nào hắn thích nam nhân, hay là?
Ngước mắt, lại nhìn về phía nam tử trước mặt, khí chất xuất trần, thân thể lại nhu nhược, yếu đuối, chẳng lẽ, hoàng đế có bệnh không tiện nói ra là giả.
Lục Ngưng Nhiên tiếp tục suy nghĩ sâu xa, sợ là đường đường là Hoàng đế Vân Triêu quốc lại thích nam nhân? Dựa theo suy đoán như thế, nam tử này tám phần là nam nô tư tàng của hoàng đế. (Haha)
Mang vẻ mặt hiểu rõ, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy tối nay thu hoạch không ít, cư nhiên bắt được nhược điểm này của hoàng đế, về sau cũng là lợi thế để nàng rời đi, mục đích đạt thành, đang muốn xoay người rời đi.
“A!” Tiếng kêu bi thảm của nam tử truyền vào tai Lục Ngưng Nhiên, nàng lập tức xoay người, liền nhìn thấy hai tay của nam tử gắt gao ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, cắn chặt môi mỏng, thống khổ không thôi.
“A!” Tiếng kêu thê lương vang lên, cả người run run không thôi, môi mỏng đã bị cắn nát, chảy máu tươi đỏ sẫm, mà hắn, sắc mặt khó nén thống khổ, càng không ngừng quay cuồng trên mặt đất.
Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn thống khổ khó có thể biểu cảm, kìm lòng không được bước đến, đến cạnh hắn, quỳ một gối xuống, “Ngươi có khỏe không?” Nhẹ giọng hỏi, nhìn vào đôi mắt của hắn.
“Mẫu… Mẫu phi…” Nam tử mang ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng, gian nan mở miệng.
(Sally: Vì hôm nay là tết đoan ngọ nên tặng mọi người 2 chương bộ này ăn lễ, Mn đọc truyện vui vẻ ak.)
Chuyện làm người ta không hiểu là ngày xưa hoàng hậu cực kì ngốc nghếch, sau khi trúng độc lại trở lên cuồng vọng như vậy?
Các phi tần khác cũng lặng không tiếng động, yên lặng xem xét, chờ đợi trạng thái, sợ bản thân làm sai, rơi vào kết cục thê thảm.
Hoàng hậu có chỉ, việc thỉnh an mỗi sáng sẽ sửa lại, chỉ thỉnh an vào mồng một và mười lăm, ở hậu cung mấy ngày nay mịt mù, xem chuyện này như chuyện vui, các nàng không cần mỗi ngày lo lắng đề phòng, hoảng sợ không chịu nổi.
Y theo lẽ thường, hậu cung phát sinh chuyện lớn như thế, lại phát sinh liên tiếp, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, là thiên tử, tất nhiên phải đến hậu cung tra hỏi. Vậy mà, hoàng thượng cũng không bước vào hậu cung một bước, mắt điếc tai ngơ, dường như không có việc gì vội bằng việc triều chính.
Những lời đồn về Hoàng thượng, hậu cung ai cũng đã biết, tuy rằng hậu cung nhiều, giai lệ vô số, nhưng, làm như không có, vào cung mấy năm, chỉ thấy người mới tiến vào, lại khó gặp mặt rồng. Đối với Lục Ngưng Nhiên mà nói, cũng là chuyện tốt, hoàng thượng đối với nàng mà nói chỉ là râu ria. (Phốc, tỷ cường đại quá nha~~)
Nửa tháng sau, hậu cung bên ngoài nhìn như bình tĩnh vô ba, kì thực sóng ngầm mãnh liệt, Cảnh Nghi cung trở thành nơi người người sợ hãi, không ai dám tới gần.
Đêm dài yên tĩnh, mây đen tràn ngập, toàn bộ hoàng thành vẫn chôn mình trong bóng đêm.
Lục Ngưng Nhiên dĩ nhiên vẫn duy trì thói quen như trước, lúc nào cũng đề cao cảnh giác, mặc dù đã nghỉ ngơi, lại rất dễ tỉnh lại.
Bên ngoài điện có một thân ảnh cẩn thận đứng dậy, bước chân từ từ đến gần cửa điện, chậm rãi mở cửa, quay đầu phát hiện vẫn chưa có động tĩnh, an tâm không ít, bước ra cung điện, đóng cửa, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nhìn thấy bóng lưng rời đi của nàng.
Trong điện Lục Ngưng Nhiên đột nhiên đứng dậy, mở màn ra, mặc trang phục màu đen vào, đem tóc đen buộc thành đuôi ngựa, tay nắm ngân châm, đi qua cung nữ gác đêm đang ngủ gậc, đẩy cửa, chui ra ngoài.
Đêm đen bao phủ hoàng cung, đều có ý nhị độc đáo, không giống ban ngày trang nghiêm, nguy nga huy hoàng, uy nghiêm vô cùng, mà đây lại trống vắng tịch liêu, gió đêm tùy ý nổi lên, như oan hồn rít gào, khiến người lạnh sống lưng.
Lục Ngưng Nhiên bước nhanh hơn, rốt cục đuổi kịp bóng đen phía trước, bất tri bất giác, các nàng đã rời xa tẩm cung, xuyên qua ngự hoa viên, đi tới một nơi yên tĩnh.
Lục Ngưng Nhiên biết vậy nên nghi hoặc, đây là nơi nào?
Nàng vì sao lại đến đây? Nếu đi nữa, sợ là càng hẻo lánh.
Điều này làm cho nàng không khỏi nghi ngờ, nàng nửa đêm lén lút tới nơi hẻo lánh như vậy, sợ là có bí mật không thể cho ai biết.
Cửu chuyển hành lang gấp khúc, đập vào mắt là hình ảnh rừng mai, lúc này mặc dù đã tới giữa mùa hạ, vẫn còn hoa mai nở rộ thật đẹp.
Chút bất tri bất giác, Lục Ngưng Nhiên đã đi ra rừng mai, theo bóng đen bước vào một nơi, ngước mắt, nhìn quanh bốn phía, nơi đây không nhiễm một hạt bụi nào, nơi đây lại mang theo vẻ lịch sự tao nhã.
Gió khẽ thổi qua. Bỗng, có một tiếng chuông nhỏ khẽ nổi lên.
Tiếng chuông xa xa đánh vỡ sự im lặng trong sân, Lục Ngưng Nhiên ngưng thần, nghiêng thân thể, một tay nắm chặt ngân trâm, đi theo tiếng chuông nhỏ đó.
“Công tử, hôm nay lại là đêm trăng tròn, lão nô sợ ngài bệnh cũ tái phát, ta hơi lo lắng, mới đến đây, ngài có khỏe không?” Thanh âm của nàng đột nhiên vang lên nói với bóng lưng trước mặt.
“Hoàng cung này to như vậy, sợ chỉ có Hoa ma ma ngươi biết ta tồn tại, quan tâm ta.” Thanh âm chua sót của nam tử ẩn ẩn đau lòng chảy ra, Lục Ngưng Nhiên trợn to hai tròng mắt, nhìn qua Hoa ma ma, có ý muốn thấy rõ nam tử này.
Dưới ánh trắng, thân ảnh nam tử cao to, ngẩng đầu nhìn lên cao, tóc đen, tán ở bên tai, theo gió mà động, sóng mũi cao, làn da trắng nõn, khí chất xuất trần lạnh nhạt, như dưới ánh trăng như thần tiên mang theo vẻ cô độc. Chỉ là, vì sao quanh người hắn lại mang theo khí tức bi thương?
“Công tử, đêm dài gió lạnh, ngài vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.” Hoa ma ma nhịn không được thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng.
“Đứng như vậy rất tốt, ít nhất, tại giờ phút này ta còn tồn tại trong trời đất này, không phải sao?” Thanh âm du dương của nam tử chậm rãi phiêu tán, chuyển mắt, lộ ra một chút mỉm cười, sự ưu thương nhàn nhạt tản ra.
Một đôi mắt trong suốt như thủy tinh, khóe mắt lại hơi hơi giơ lên, môi mỏng manh, sắc đạm như nước, giống như hoa mai thanh nhã.
“Nhưng, công tử, bệnh của ngài?” Hoa ma ma lo lắng nhìn về phía hắn.
“Hoa ma ma, lúc này không còn sớm, ngươi trở về đi, ta tốt lắm, không có việc gì, ngươi xem, bây giờ không có phát tác đó sao?” Nam tử khẽ cười ra tiếng, mở tay ra, nói cho Hoa ma ma biết, hắn bình yên vô sự.
“Vậy lão nô cáo lui.” Hoa ma ma cuối cùng bất đắc dĩ, hơi hơi cúi đầu, xoay người rời đi.
Lục Ngưng Nhiên trốn từ một nơi bí mật gần đó nhìn Hoa ma ma rời đi, tiếp tục đánh giá nam tử cách đó không xa, trong nội viện ở thâm cung đây, sao lại có nam tử ở lại? Hơn nữa, nơi hẻo lánh này, lại có nơi tĩnh mịch này, nhìn trang phục của hắn, cùng khí chất siêu nhiện, nhất định là thân phận phi phàm?
Hắn đến cùng là ai? Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, khóe miệng run rẩy, nghe nói Hoàng đế tuy có hậu cung giai lệ ba ngàn, lại không sủng hạnh ai, nguyên nhân là hắn mang bệnh khó nói, lẽ nào hắn thích nam nhân, hay là?
Ngước mắt, lại nhìn về phía nam tử trước mặt, khí chất xuất trần, thân thể lại nhu nhược, yếu đuối, chẳng lẽ, hoàng đế có bệnh không tiện nói ra là giả.
Lục Ngưng Nhiên tiếp tục suy nghĩ sâu xa, sợ là đường đường là Hoàng đế Vân Triêu quốc lại thích nam nhân? Dựa theo suy đoán như thế, nam tử này tám phần là nam nô tư tàng của hoàng đế. (Haha)
Mang vẻ mặt hiểu rõ, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy tối nay thu hoạch không ít, cư nhiên bắt được nhược điểm này của hoàng đế, về sau cũng là lợi thế để nàng rời đi, mục đích đạt thành, đang muốn xoay người rời đi.
“A!” Tiếng kêu bi thảm của nam tử truyền vào tai Lục Ngưng Nhiên, nàng lập tức xoay người, liền nhìn thấy hai tay của nam tử gắt gao ôm đầu, cuộn mình trên mặt đất, cắn chặt môi mỏng, thống khổ không thôi.
“A!” Tiếng kêu thê lương vang lên, cả người run run không thôi, môi mỏng đã bị cắn nát, chảy máu tươi đỏ sẫm, mà hắn, sắc mặt khó nén thống khổ, càng không ngừng quay cuồng trên mặt đất.
Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn thống khổ khó có thể biểu cảm, kìm lòng không được bước đến, đến cạnh hắn, quỳ một gối xuống, “Ngươi có khỏe không?” Nhẹ giọng hỏi, nhìn vào đôi mắt của hắn.
“Mẫu… Mẫu phi…” Nam tử mang ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng, gian nan mở miệng.
(Sally: Vì hôm nay là tết đoan ngọ nên tặng mọi người 2 chương bộ này ăn lễ, Mn đọc truyện vui vẻ ak.)
/94
|