Edit: Sunny Ut
Beta: Sally
Lục Ngưng Nhiên theo trí nhớ, trước núi địa hình tương đối bằng phẳng, cho nên, càng dễ bị phát hiện, như vậy, bây giờ chỉ có thể ra sau núi, nơi đó tương đối kín đáo, không dễ phát hiện, đợi khi trời sáng, đợi thời cơ chạy đi.
Quân Mặc Hàn vẫn không dám buông tay Lục Ngưng Nhiên, hắn sợ vừa buông tay, Lục Ngưng Nhiên sẽ không cánh mà bay, bây giờ hắn không có tự tin, không yên, chỉ biết đổ thừa, Lục Ngưng Nhiên rất đặc biệt, rất ưu tú, cho nên, nam tử mơ ước nàng nhiều lắm, trước là Mạc Mộ Phong, bây giờ còn nhảy ra thêm tình nhân cũ, điều này làm cho hắn sao có thể yên tâm, nhất định phải luôn bên cạnh nàng, phòng ngừa tất cả ruồi bọ vây quanh bên nàng.
Lục Ngưng Nhiên có chút không được tự nhiên, đường tối khó đi, một tay lại bị Quân Mặc Hàn nắm, thật sự không thể thi triển, muốn tránh ra, lại bị Quân Mặc Hàn nắm chặt, dù nàng giãy dụa như thế nào, cũng không có tác dụng, Lục Ngưng Nhiên dừng lại, nhìn hắn, “Buông tay, bây giờ tình hình nguy hiểm, không thể xem thường, ngươi như vậy, ta sẽ không có cách nhìn đường.”
“Không có gì, có ta làm ánh mắt cho nàng là được, đi như vậy, an toàn hơn a.” Quân Mặc Hàn không chịu, nói xong, còn nắm chặt tay của Lục Ngưng Nhiên hơn, “Đi thôi, cẩn thận bọn họ đuổi theo.” Quân Mặc Hàn thấy Lục Ngưng Nhiên không nói gì, trong lòng thoáng chốc vui vẻ, cả đời đi như vậy, hắn cũng cam nguyện.
Lục Ngưng Nhiên bất đắc dĩ, thật không biết hắn làm sao để trở thành hoàng đế, đường đường là một hoàng đế mà lại vô lại vô cùng, chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao? Liếc mắt xem thường hắn, tiến lên một bước, nhấc chân dẫm chân Quân Mặc Hàn, thừa dịp hắn đau, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi bàn tay của hắn, xoa nhẹ một chút, thật là, tay nàng tốt như vậy sao? Vừa rồi bị Mạch Hiên cầm rất đau, hiện tại lại bị hắn chạm vào, thật là đáng thương cho cánh tay của nàng, không quan tâm Quân Mặc Hàn, đi thẳng về phía trước.
Lục Ngưng Nhiên đi dọc theo sau núi, tiếp tục đi về phía trước, đêm khuya, tiếng côn trùng, chim thú thi nhau hú, gió lạnh từng trận, làm cho người ta run run, Quân Mặc Hàn cảnh giác quan sát bốn phía, mà Lục Ngưng Nhiên cẩn thận tìm đường, đột nhiên, một bóng người tránh qua, Lục Ngưng Nhiên trượt chân, liền thuận thế ngã xuống phía dưới, Quân Mặc Hàn nhất thời cả kinh, kêu lớn, “Nhiên Nhi!” Lập tức, thi triển khinh công, lao theo Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên rủa thầm bóng đen vừa mới thoáng qua trước mắt nàng, hại nàng trợt chân, bình tĩnh mở to hai mắt, tìm kiếm nhánh cây hoặc tảng đá, nhưng vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, làm nàng không thể bắt lấy, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy nơi này sợ là một vực sâu không thấy đáy, cứ lao xuống phía dưới, nàng rút chủy thủ bên hông ra, nhìn thấy một chỗ, đâm vào, khi ngừng lại, cúi đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy sương khói, mà bản thân lúc này đang ở giữa không trung, nàng sờ soạng dưới chân xem có gì hay không, lại phát hiện không có, tập trung nhìn lại, bên cạnh có một nhánh cây, nàng cẩn thận đi lên, gắt gao cầm lấy chủy thủ, đột nhiên nhánh cây dưới chân Lục Ngưng Nhiên bị gãy, nàng lại lập tức rơi xuống phía dưới, ngẩng đầu, bên tai nghe tiếng Quân Mặc Hàn, xem ra mình lần này lành ít dữ nhiều.
Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn thấy một vật thể màu đen cũng đang rơi xuống cùng nàng càng lúc càng gần, khi nhìn thấy rõ ràng, thì ra là một người, hơn nữa, là một nam nhân, Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn rơi xuống, trong lòng cảm thấy bi ai, lập tức nhắm hai mắt, tùy ý để mình rơi xuống phía dưới, đột nhiên, cảm giác bản thân ngã vào một cái ôm ấm áp, ngước mắt, nhìn thấy một đôi mắt mê người, nam tử kia khẽ cười, đôi mắt hoa đào như hồ sâu, bắn vào lòng Lục Ngưng Nhiên, hồn xiêu phách lạc, yêu dã mị hoặc, Lục Ngưng Nhiên nghĩ, nam tử trước mắt tuyệt đối là tai họa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt không ngừng trao đổi, Lục Ngưng Nhiên đánh giá nam tử trước mặt, hắn cười mà không nói, hai tay ôm lấy nàng, mà loại tư thế này, tuy rằng ái muội, nhưng cũng phòng ngừa nàng rơi xuống sẽ bị đau xương cốt, mà hai người sau khi ngã xuống, hắn ngã xuống đầu tiên, biến thành đệm thịt. Lục Ngưng Nhiên không nghĩ tới hắn cẩn thận như thế, bọn họ không quen biết, mà hắn lại cam nguyện vì bản thân mà hy sinh, không khỏi, có chút tò mò hắn đến cùng là người như thế nào?
Tuy rằng đôi mắt hoa đào của hắn mị hoặc, nhưng không có một tia say mê đối với nàng, xem ra, hắn nhất định làm say mê rất nhiều thiếu nữ, nhìn cách ăn mặc của hắn, xinh đẹp quyến rũ, tiêu sái không kềm chế được khí chất, một thân trường bào màu đỏ, tóc dài phân tán loạn ở thắt lưng, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích vấn lên, đủ chứng minh hắn là người tùy tính.
Lục Ngưng Nhiên không nói, mà nam tử kia cũng chỉ duy trì tư thế vốn có, thời gian lặng yên trôi qua, bọn họ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, vững vàng đều đều, đối mặt hoàn cảnh nguy hiểm như thế, bọn họ đều lạnh nhạt, gan dạ sáng suốt.
“Chuẩn bị chưa?” Thanh âm nam tử mang theo tia dụ hoặc, có lực, như anh túc làm nàng mê hoặc, không thể tự kềm chế, Lục Ngưng Nhiên không rõ ý của hắn, vì sao phải hỏi nàng chuẩn bị chưa? Dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía hắn, chỉ nghe tiếng “Bình”, Lục Ngưng Nhiên hiểu, âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo phía dưới không phải là đất, mà là hồ sâu, bằng không, nàng rơi xuống, không chết cũng tàn phế.
Nước lạnh đến tận xương, Lục Ngưng Nhiên có kỹ năng bơi vô cùng tốt, hai người đều rơi vào chỗ sâu nhất, Lục Ngưng Nhiên nhanh chóng bơi về phía trước, lại phát hiện kia nam tử ở dần dần chìm xuống, Lục Ngưng Nhiên bơi nhanh tới, chỉ thấy hắn khép chặt hai mắt, giãy dụa, trường bào màu đỏ trôi lơ lửng, yêu dã vô cùng.
Lục Ngưng Nhiên bơi nhanh đến, khi hắn sắp chìm, bắt lấy hai tay hắn, kéo hắn gần lại, nhìn nước trong miệng hắn, nàng hiểu, thì ra hắn không biết bơi, nhớ tới trước khi ngã vào hồ hắn vẫn thản nhiên, lúc gặp nguy hiểm, còn có thể lạnh nhạt, đúng là khó gặp, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy kính sợ, kéo hai tay hắn, dựa vào nàng.
Nam tử khép chặt hai mắt, môi mỏng xanh tím, Lục Ngưng Nhiên nghiêng người về phía trước, hít sâu một hơi, môi đỏ mọng áp xuống môi hắn, hô hấp nhân tạo, hai tay đỡ thắt lưng hắn, nỗ lực bơi đến bờ.
“Phốc!” một tiếng, Lục Ngưng Nhiên đưa hắn lên bờ, quần áo hai người đều ướt, Lục Ngưng Nhiên trước kiểm tra xem hắn có dấu hiệu tỉnh lại chưa, thấy hắn phun nước, an tâm, lập tức, nhìn về phía cây cối bên kia, bẻ cây, tìm được đá lửa, đốt đống lửa, cởi áo khoác cho hắn, làm một cái sào ngang đơn giản, cởi trường bào của hắn, phơi lên, hong khô, Lục Ngưng Nhiên tuy rằng mặc một thân màu đen, nhưng cũng khó tránh khỏi cảnh xuân lộ ra ngoài, mà nàng bây giờ cũng phả hong khô quần áo trên người, lập tức, cởi áo khoác, chỉ mặc áo trắng, phơi quần áo.
“Khụ khụ!” Nam tử từ từ tỉnh lại, Lục Ngưng Nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn mở hai mắt, cười nói, “Ngươi tỉnh?”
“Ân.” Nam tử khôi phục thần trí, mở mắt ra nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên mang ý cười nhìn về phía hắn, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh trong nước, tuy rằng hắn nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm giác mềm mại kia lại xâm nhập vào đầu hắn, ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy nàng chỉ mặc áo trắng, còn chưa khô, cái yếm màu vàng trong áo như ẩn như hiện, nam tử không khỏi có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng, liền cúi đầu, “Ta không sao, ngươi đi sưởi ấm đi.”
Lục Ngưng Nhiên cảm thấy kỳ quái, nhìn gò má ửng đỏ của hắn, còn có ánh mắt trốn tránh, cúi đầu, nhìn thấy cảnh xuân của mình, thoáng chốc hiểu được, vội vàng đứng dậy, ngồi lại chỗ cũ.
Hai người lại trầm mặc một lát, quần áo của nam tử đã khô, mà Lục Ngưng Nhiên đã mặc xong, lập tức, đứng dậy, đem trường bào đưa cho nam tử, “Nhanh mặc vào đi.”
“Ân.” Nam tử đáp, lập tức đứng dậy, mặc xong, cảm thấy có chút khẩn trương, không khỏi mỉm cười, bản thân là như thế nào? Mỹ nữ gì hắn đều đã gặp qua, vì sao, đối mặt với nàng, bản thân lại thay đổi thành người khác, khẩn trương đến nỗi không nói nên lời.
Lục Ngưng Nhiên đứng dậy quan sát bốn phía, đáy vực này có hình tam giác, bên trái là một rừng cây, bên phải là một sơn động, đối diện là hồ sâu, nàng đi thẳng đến sơn động, nam tử cũng lập tức đi theo.
Lục Ngưng Nhiên xoay người vào sơn động, bên trong là một cái động rộng rãi, mặt trên là hình thù kỳ quái, phía dưới là con sông, Lục Ngưng Nhiên không khỏi nghĩ đến, nơi này là cửa ra sao? Xoay người, đi ra ngoài, lại quan sát bên ngoài rừng cây, còn có hồ sâu, nơi nào mới là cửa ra, nàng phải ra ngoài thế nào?
Nam tử không nói một lời, thủy chung nhìn Lục Ngưng Nhiên trầm tư, như nghĩ tới cái gì. Lập tức mở miệng nói, “Trong sơn động này có cửa ra?”
Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, nhìn nam tử trước mặt, mắt hoa đào nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười mị hoặc, động tác nhỏ như vậy, lại hết sức mị hoặc, mang theo sự tùy ý.
Lục Ngưng Nhiên không khỏi nghĩ, tại sao hắn lại dung hợp được hai khí chất này chứ? Nhìn về phía ánh mắt của hắn, “Động này rất rộng, chỉ có thể dựa vào vận khí, nếu như đi vào trong, hoặc là góc chết, hoặc là cửa ra.”
“Như vậy nên đi vào rừng cây cùng hồ sâu tìm trước, như thế nào?” Nam tử khoanh tay lại, quan sát bốn phía, lập tức lại nghĩ đến, “Tại hạ Quý Như Phong, không biết phương danh cô nương?”
“Gọi ta là Ninh Nhiên đi.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà nói, đột nhiên nghĩ, đã bao lâu rồi nàng không gọi tên mình? Ở ngoài, đương nhiên phải có biệt danh, bằng không, rất dễ dàng bại lộ.
Hai người xem như biết được tên đối phương, Lục Ngưng Nhiên không khỏi tò mò hỏi, “Ngươi vì sao lại rơi xuống vách núi?”
“Bởi vì ngươi.” Quý Như Phong cười nói, tùy ý dựa vào một tảng đá ở sau lưng, “Ngươi vì ta mới vô ý rớt xuống núi, không phải sao?”
Lục Ngưng Nhiên bừng tỉnh, “Thì ra bóng đen kia là ngươi, bất quá, ngươi đến núi Phượng Hoàng bằng cách nào? Vì sao ngươi lại đến núi Phượng Hoàng? Ta nghĩ, không đơn giản chỉ thưởng thức phong cảnh a?” Lục Ngưng Nhiên nghi hoặc hỏi, theo hiểu biết của nàng, trừ bỏ nàng cùng Quân Mặc Hàn, không có bất kì ai vào núi Phượng Hoàng, mà hắn lại thần không biết quỷ không hay đi vào núi Phượng Hoàng.
Hơn nữa, hơn nữa lại đến sau núi vào đêm khuya, có mục đích gì?
“Ta quang minh chính đại đi vào, về mục đích đến núi Phượng Hoàng, sau này ngươi sẽ biết.” Quý Như Phong làm bộ dáng bí hiểm, đối với nữ tử trước mặt, hắn kỳ thực đã sớm biết thân phận của nàng, chỉ là, nàng đã có ý giấu diếm, đó cũng là chuyện thường, cho nên, hắn chỉ giả ngu, đợi hắn điều tra rõ chân tướng, sau đó sẽ rời đi.
“Quang minh chính đại?” Lục Ngưng Nhiên ngạc nhiên, sao hắn lại có thể quang minh chính đại đi vào? Xem ra võ công hắn phi phàm, có thể giấu tai mắt người khác.
“Lúc ta rơi xuống, phát hiện có một nam tử gọi tên ngươi, cũng lập tức nhảy xuống, nhưng, cũng không thấy đâu, không biết bây giờ hắn sống hay chết.” Quý Như Phong nhìn khuôn mặt Lục Ngưng Nhiên có chút khẩn trương lo lắng, trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.
“Hắn cũng nhảy xuống?” Lục Ngưng Nhiên sợ là không biết lúc này nàng rất lo lắng, “Sao hắn ngốc như vậy?” Không khỏi thì thào, nếu hắn cũng nhảy xuống, vì sao bây giờ chưa xuất hiện? Chẳng lẽ có gì bất trắc? Trong lòng nàng suy nghĩ miên man.
“Ta nghĩ… Hắn hẳn là không có việc gì.” Quý Như Phong dựa vào vách tường, ôm lỗ tai, chỉ nghe “Bình” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, một vật thể vĩ đại rơi xuống, còn nghe được thanh âm “A”.
Lục Ngưng Nhiên lập tức đi lên, đến bên cạnh hồ, thấy Quân Mặc Hàn giãy dụa trong nước, khóe miệng nâng lên ý cười, “Ngươi không sao chứ?”
“Nhiên Nhi, nàng ở đây a?” Quân Mặc Hàn đạp nước vài cái, bơi lại gần bờ, Lục Ngưng Nhiên thuận thế kéo hắn lên, Quân Mặc Hàn chỉ ngây ngô cười, “Ta rốt cục tìm được nàng, nàng bình yên vô sự thì tốt, bằng không, ta…” Quân Mặc Hàn gắt gao nắm hai tay Lục Ngưng Nhiên, cảm nhận được độ ấm, đang muốn nói lời thâm tình, lại liếc về phía Quý Như Phong, lại nhìn Lục Ngưng Nhiên, lạnh giọng hỏi, “Hắn là ai vậy?”
“Hắn là Quý Như Phong, vừa rồi ta và hắn rớt xuống vách núi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn đen mặt, không có ý tốt nhìn Quý Như Phong, không khỏi cảm thấy buồn cười, Quân Mặc Hàn thế nào càng ngày càng giống một đứa trẻ, tâm tình biến hóa liên tục.
“Cái gì? Đồng thời rơi xuống, hắn có động tay động chân với nàng không?” Quân Mặc Hàn cả kinh kêu lên, lập tức, cẩn thận kiểm tra Lục Ngưng Nhiên, khẩn trương hỏi.
“Tốt lắm, đừng náo loạn, bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài mới được.” Lục Ngưng Nhiên dứt khoát kéo Quân Mặc Hàn lên, đốt lửa, tự nhiên cởi áo khoác của hắn, phơi trên sào, hong khô, mà Quân Mặc Hàn cứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quý Như Phong, chỉ cần hắn ta dám tới gần Lục Ngưng Nhiên, hắn liền công kích. Quân Mặc Hàn bây giờ đau đầu không thôi, một Mạc Mộ Phong, một Mạch Hiên thì thôi đi, sao bỗng nhiên lại thêm một yêu nghiệt nữa? Quân Mặc Hàn kêu rên không thôi, ngay sau đó đáng thương nhìn Lục Ngưng Nhiên, Nhiên Nhi, nàng còn muốn trêu chọc bao nhiêu nam nhân nữa a! Không được, xem ra hắn phải hành động, không thể để nàng trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Nhiên Nhi, vết thương sau lưng ta hình như nứt ra rồi, vừa rồi lại dính nước, nàng xem có phải chảy máu nữa rồi không?” Quân Mặc Hàn kéo Lục Ngưng Nhiên đến bên cạnh, nhíu mày, sắc mặt thống khổ.
“Ta xem xem.” Lục Ngưng Nhiên đương nhiên biết tâm kế của Quân Mặc Hàn, chỉ là vì vết thương sau lưng hắn là vì nàng, cho nên, cũng không so đo với hắn, cởi áo hắn, quả nhiên, chảy máu, áo đã dính nước, thấm vào cả băng gạc, Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải tìm được lối ra, bằng không nếu vết thương bị nhiễm khuẩn, sẽ có nhiều biến chứng.” Lục Ngưng Nhiên không khỏi lo lắng.
Quý Như Phong nhìn Lục Ngưng Nhiên dè dặt cẩn thận vì hắn kiểm tra vết thương, còn có mỗi cái nhăn mày của nàng, đều làm hắn không thoải mái, kìm lòng không được nhớ tới chuyện trong nước, tay phải không tự giác xoa lên cánh môi, đột nhiên bừng tỉnh, mình làm sao vậy? Vì sao lại đối với nữ tử lần đầu gặp mặt này sinh ra tình cảm này, hơn nữa, nàng đã có phu quân, thu hồi tâm thần hoảng loạn, khôi phục thần thái phong lưu như trước.
Lục Ngưng Nhiên nâng Quân Mặc Hàn đứng lên, hai người đi tới bên cạnh Quý Như Phong, “Quý công tử, ba người chúng ta phân công nhau tìm lối ra, được không?”
“Gọi ta Như Phong là được.” Quý Như Phong cười khẽ, trong lòng so đo vạn phần, hắn chán ghét nàng gọi như vậy, rất xa lạ, lòng hắn không vui, nàng đang so đo quan hệ sao?
“Vậy được rồi, Như Phong, ta bơi tốt, sẽ tìm dưới nước, Mặc Hàn lưng ngươi không thể bị dính nước, cho nên, đi vào rừng tìm lối ra, như vậy Như Phong, ngươi tìm trong động này đi.” Lục Ngưng Nhiên an bài, Quân Mặc Hàn cùng Quý Như Phong tỏ vẻ đồng ý, ba người liền bắt đầu tìm lối ra, “Như Phong, động này không như những động khác, cho nên, tất cả phải cẩn thận.”
“Ân, ta sẽ cẩn thận.” Quý Như Phong trong lòng ấm áp, thì ra nàng còn quan tâm hắn, khóe miệng tràn đầy vui sướng, xoay người, đi vào động.
Quân Mặc Hàn rõ ràng có chút không vui, nàng lại ở trước mặt hắn quan tâm nam tử khác, làm hắn tức giận ghen tị, nhưng mà, vẫn đi tới, “Nhiên Nhi, nước trong hồ lạnh như băng, nàng cũng phải cẩn thận a, không được bị thương.”
“Ân, ta hiểu, trong rừng cây tuy rằng không có nước, nhưng, bên trong bụi gai trùng trùng, ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng để bị thương.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, sau đó thả người nhảy vào hồ nước.
Ba người phân công nhau tìm lối ra, bên này, Lục Ngưng Nhiên đã bơi chỗ sâu, ngạc nhiên phát hiện, phía dưới có cá, nghĩ lại, cá này bơi từ đâu đến? Cho nên, bơi theo đàn cá, đi về phía trước, quả nhiên, thấy được ánh sáng, Lục Ngưng Nhiên mừng thầm, xem ra nơi này nhất định là lối ra, lập tức, quay lên bờ.
Beta: Sally
Lục Ngưng Nhiên theo trí nhớ, trước núi địa hình tương đối bằng phẳng, cho nên, càng dễ bị phát hiện, như vậy, bây giờ chỉ có thể ra sau núi, nơi đó tương đối kín đáo, không dễ phát hiện, đợi khi trời sáng, đợi thời cơ chạy đi.
Quân Mặc Hàn vẫn không dám buông tay Lục Ngưng Nhiên, hắn sợ vừa buông tay, Lục Ngưng Nhiên sẽ không cánh mà bay, bây giờ hắn không có tự tin, không yên, chỉ biết đổ thừa, Lục Ngưng Nhiên rất đặc biệt, rất ưu tú, cho nên, nam tử mơ ước nàng nhiều lắm, trước là Mạc Mộ Phong, bây giờ còn nhảy ra thêm tình nhân cũ, điều này làm cho hắn sao có thể yên tâm, nhất định phải luôn bên cạnh nàng, phòng ngừa tất cả ruồi bọ vây quanh bên nàng.
Lục Ngưng Nhiên có chút không được tự nhiên, đường tối khó đi, một tay lại bị Quân Mặc Hàn nắm, thật sự không thể thi triển, muốn tránh ra, lại bị Quân Mặc Hàn nắm chặt, dù nàng giãy dụa như thế nào, cũng không có tác dụng, Lục Ngưng Nhiên dừng lại, nhìn hắn, “Buông tay, bây giờ tình hình nguy hiểm, không thể xem thường, ngươi như vậy, ta sẽ không có cách nhìn đường.”
“Không có gì, có ta làm ánh mắt cho nàng là được, đi như vậy, an toàn hơn a.” Quân Mặc Hàn không chịu, nói xong, còn nắm chặt tay của Lục Ngưng Nhiên hơn, “Đi thôi, cẩn thận bọn họ đuổi theo.” Quân Mặc Hàn thấy Lục Ngưng Nhiên không nói gì, trong lòng thoáng chốc vui vẻ, cả đời đi như vậy, hắn cũng cam nguyện.
Lục Ngưng Nhiên bất đắc dĩ, thật không biết hắn làm sao để trở thành hoàng đế, đường đường là một hoàng đế mà lại vô lại vô cùng, chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao? Liếc mắt xem thường hắn, tiến lên một bước, nhấc chân dẫm chân Quân Mặc Hàn, thừa dịp hắn đau, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi bàn tay của hắn, xoa nhẹ một chút, thật là, tay nàng tốt như vậy sao? Vừa rồi bị Mạch Hiên cầm rất đau, hiện tại lại bị hắn chạm vào, thật là đáng thương cho cánh tay của nàng, không quan tâm Quân Mặc Hàn, đi thẳng về phía trước.
Lục Ngưng Nhiên đi dọc theo sau núi, tiếp tục đi về phía trước, đêm khuya, tiếng côn trùng, chim thú thi nhau hú, gió lạnh từng trận, làm cho người ta run run, Quân Mặc Hàn cảnh giác quan sát bốn phía, mà Lục Ngưng Nhiên cẩn thận tìm đường, đột nhiên, một bóng người tránh qua, Lục Ngưng Nhiên trượt chân, liền thuận thế ngã xuống phía dưới, Quân Mặc Hàn nhất thời cả kinh, kêu lớn, “Nhiên Nhi!” Lập tức, thi triển khinh công, lao theo Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên rủa thầm bóng đen vừa mới thoáng qua trước mắt nàng, hại nàng trợt chân, bình tĩnh mở to hai mắt, tìm kiếm nhánh cây hoặc tảng đá, nhưng vì tốc độ rơi xuống quá nhanh, làm nàng không thể bắt lấy, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy nơi này sợ là một vực sâu không thấy đáy, cứ lao xuống phía dưới, nàng rút chủy thủ bên hông ra, nhìn thấy một chỗ, đâm vào, khi ngừng lại, cúi đầu nhìn, chỉ có thể nhìn thấy sương khói, mà bản thân lúc này đang ở giữa không trung, nàng sờ soạng dưới chân xem có gì hay không, lại phát hiện không có, tập trung nhìn lại, bên cạnh có một nhánh cây, nàng cẩn thận đi lên, gắt gao cầm lấy chủy thủ, đột nhiên nhánh cây dưới chân Lục Ngưng Nhiên bị gãy, nàng lại lập tức rơi xuống phía dưới, ngẩng đầu, bên tai nghe tiếng Quân Mặc Hàn, xem ra mình lần này lành ít dữ nhiều.
Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn thấy một vật thể màu đen cũng đang rơi xuống cùng nàng càng lúc càng gần, khi nhìn thấy rõ ràng, thì ra là một người, hơn nữa, là một nam nhân, Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn rơi xuống, trong lòng cảm thấy bi ai, lập tức nhắm hai mắt, tùy ý để mình rơi xuống phía dưới, đột nhiên, cảm giác bản thân ngã vào một cái ôm ấm áp, ngước mắt, nhìn thấy một đôi mắt mê người, nam tử kia khẽ cười, đôi mắt hoa đào như hồ sâu, bắn vào lòng Lục Ngưng Nhiên, hồn xiêu phách lạc, yêu dã mị hoặc, Lục Ngưng Nhiên nghĩ, nam tử trước mắt tuyệt đối là tai họa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt không ngừng trao đổi, Lục Ngưng Nhiên đánh giá nam tử trước mặt, hắn cười mà không nói, hai tay ôm lấy nàng, mà loại tư thế này, tuy rằng ái muội, nhưng cũng phòng ngừa nàng rơi xuống sẽ bị đau xương cốt, mà hai người sau khi ngã xuống, hắn ngã xuống đầu tiên, biến thành đệm thịt. Lục Ngưng Nhiên không nghĩ tới hắn cẩn thận như thế, bọn họ không quen biết, mà hắn lại cam nguyện vì bản thân mà hy sinh, không khỏi, có chút tò mò hắn đến cùng là người như thế nào?
Tuy rằng đôi mắt hoa đào của hắn mị hoặc, nhưng không có một tia say mê đối với nàng, xem ra, hắn nhất định làm say mê rất nhiều thiếu nữ, nhìn cách ăn mặc của hắn, xinh đẹp quyến rũ, tiêu sái không kềm chế được khí chất, một thân trường bào màu đỏ, tóc dài phân tán loạn ở thắt lưng, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích vấn lên, đủ chứng minh hắn là người tùy tính.
Lục Ngưng Nhiên không nói, mà nam tử kia cũng chỉ duy trì tư thế vốn có, thời gian lặng yên trôi qua, bọn họ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, vững vàng đều đều, đối mặt hoàn cảnh nguy hiểm như thế, bọn họ đều lạnh nhạt, gan dạ sáng suốt.
“Chuẩn bị chưa?” Thanh âm nam tử mang theo tia dụ hoặc, có lực, như anh túc làm nàng mê hoặc, không thể tự kềm chế, Lục Ngưng Nhiên không rõ ý của hắn, vì sao phải hỏi nàng chuẩn bị chưa? Dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía hắn, chỉ nghe tiếng “Bình”, Lục Ngưng Nhiên hiểu, âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo phía dưới không phải là đất, mà là hồ sâu, bằng không, nàng rơi xuống, không chết cũng tàn phế.
Nước lạnh đến tận xương, Lục Ngưng Nhiên có kỹ năng bơi vô cùng tốt, hai người đều rơi vào chỗ sâu nhất, Lục Ngưng Nhiên nhanh chóng bơi về phía trước, lại phát hiện kia nam tử ở dần dần chìm xuống, Lục Ngưng Nhiên bơi nhanh tới, chỉ thấy hắn khép chặt hai mắt, giãy dụa, trường bào màu đỏ trôi lơ lửng, yêu dã vô cùng.
Lục Ngưng Nhiên bơi nhanh đến, khi hắn sắp chìm, bắt lấy hai tay hắn, kéo hắn gần lại, nhìn nước trong miệng hắn, nàng hiểu, thì ra hắn không biết bơi, nhớ tới trước khi ngã vào hồ hắn vẫn thản nhiên, lúc gặp nguy hiểm, còn có thể lạnh nhạt, đúng là khó gặp, Lục Ngưng Nhiên cảm thấy kính sợ, kéo hai tay hắn, dựa vào nàng.
Nam tử khép chặt hai mắt, môi mỏng xanh tím, Lục Ngưng Nhiên nghiêng người về phía trước, hít sâu một hơi, môi đỏ mọng áp xuống môi hắn, hô hấp nhân tạo, hai tay đỡ thắt lưng hắn, nỗ lực bơi đến bờ.
“Phốc!” một tiếng, Lục Ngưng Nhiên đưa hắn lên bờ, quần áo hai người đều ướt, Lục Ngưng Nhiên trước kiểm tra xem hắn có dấu hiệu tỉnh lại chưa, thấy hắn phun nước, an tâm, lập tức, nhìn về phía cây cối bên kia, bẻ cây, tìm được đá lửa, đốt đống lửa, cởi áo khoác cho hắn, làm một cái sào ngang đơn giản, cởi trường bào của hắn, phơi lên, hong khô, Lục Ngưng Nhiên tuy rằng mặc một thân màu đen, nhưng cũng khó tránh khỏi cảnh xuân lộ ra ngoài, mà nàng bây giờ cũng phả hong khô quần áo trên người, lập tức, cởi áo khoác, chỉ mặc áo trắng, phơi quần áo.
“Khụ khụ!” Nam tử từ từ tỉnh lại, Lục Ngưng Nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, nhìn hắn mở hai mắt, cười nói, “Ngươi tỉnh?”
“Ân.” Nam tử khôi phục thần trí, mở mắt ra nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên mang ý cười nhìn về phía hắn, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh trong nước, tuy rằng hắn nhắm chặt hai mắt, nhưng cảm giác mềm mại kia lại xâm nhập vào đầu hắn, ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy nàng chỉ mặc áo trắng, còn chưa khô, cái yếm màu vàng trong áo như ẩn như hiện, nam tử không khỏi có chút xấu hổ, ho khan vài tiếng, liền cúi đầu, “Ta không sao, ngươi đi sưởi ấm đi.”
Lục Ngưng Nhiên cảm thấy kỳ quái, nhìn gò má ửng đỏ của hắn, còn có ánh mắt trốn tránh, cúi đầu, nhìn thấy cảnh xuân của mình, thoáng chốc hiểu được, vội vàng đứng dậy, ngồi lại chỗ cũ.
Hai người lại trầm mặc một lát, quần áo của nam tử đã khô, mà Lục Ngưng Nhiên đã mặc xong, lập tức, đứng dậy, đem trường bào đưa cho nam tử, “Nhanh mặc vào đi.”
“Ân.” Nam tử đáp, lập tức đứng dậy, mặc xong, cảm thấy có chút khẩn trương, không khỏi mỉm cười, bản thân là như thế nào? Mỹ nữ gì hắn đều đã gặp qua, vì sao, đối mặt với nàng, bản thân lại thay đổi thành người khác, khẩn trương đến nỗi không nói nên lời.
Lục Ngưng Nhiên đứng dậy quan sát bốn phía, đáy vực này có hình tam giác, bên trái là một rừng cây, bên phải là một sơn động, đối diện là hồ sâu, nàng đi thẳng đến sơn động, nam tử cũng lập tức đi theo.
Lục Ngưng Nhiên xoay người vào sơn động, bên trong là một cái động rộng rãi, mặt trên là hình thù kỳ quái, phía dưới là con sông, Lục Ngưng Nhiên không khỏi nghĩ đến, nơi này là cửa ra sao? Xoay người, đi ra ngoài, lại quan sát bên ngoài rừng cây, còn có hồ sâu, nơi nào mới là cửa ra, nàng phải ra ngoài thế nào?
Nam tử không nói một lời, thủy chung nhìn Lục Ngưng Nhiên trầm tư, như nghĩ tới cái gì. Lập tức mở miệng nói, “Trong sơn động này có cửa ra?”
Lục Ngưng Nhiên chuyển mắt, nhìn nam tử trước mặt, mắt hoa đào nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười mị hoặc, động tác nhỏ như vậy, lại hết sức mị hoặc, mang theo sự tùy ý.
Lục Ngưng Nhiên không khỏi nghĩ, tại sao hắn lại dung hợp được hai khí chất này chứ? Nhìn về phía ánh mắt của hắn, “Động này rất rộng, chỉ có thể dựa vào vận khí, nếu như đi vào trong, hoặc là góc chết, hoặc là cửa ra.”
“Như vậy nên đi vào rừng cây cùng hồ sâu tìm trước, như thế nào?” Nam tử khoanh tay lại, quan sát bốn phía, lập tức lại nghĩ đến, “Tại hạ Quý Như Phong, không biết phương danh cô nương?”
“Gọi ta là Ninh Nhiên đi.” Lục Ngưng Nhiên tiện đà nói, đột nhiên nghĩ, đã bao lâu rồi nàng không gọi tên mình? Ở ngoài, đương nhiên phải có biệt danh, bằng không, rất dễ dàng bại lộ.
Hai người xem như biết được tên đối phương, Lục Ngưng Nhiên không khỏi tò mò hỏi, “Ngươi vì sao lại rơi xuống vách núi?”
“Bởi vì ngươi.” Quý Như Phong cười nói, tùy ý dựa vào một tảng đá ở sau lưng, “Ngươi vì ta mới vô ý rớt xuống núi, không phải sao?”
Lục Ngưng Nhiên bừng tỉnh, “Thì ra bóng đen kia là ngươi, bất quá, ngươi đến núi Phượng Hoàng bằng cách nào? Vì sao ngươi lại đến núi Phượng Hoàng? Ta nghĩ, không đơn giản chỉ thưởng thức phong cảnh a?” Lục Ngưng Nhiên nghi hoặc hỏi, theo hiểu biết của nàng, trừ bỏ nàng cùng Quân Mặc Hàn, không có bất kì ai vào núi Phượng Hoàng, mà hắn lại thần không biết quỷ không hay đi vào núi Phượng Hoàng.
Hơn nữa, hơn nữa lại đến sau núi vào đêm khuya, có mục đích gì?
“Ta quang minh chính đại đi vào, về mục đích đến núi Phượng Hoàng, sau này ngươi sẽ biết.” Quý Như Phong làm bộ dáng bí hiểm, đối với nữ tử trước mặt, hắn kỳ thực đã sớm biết thân phận của nàng, chỉ là, nàng đã có ý giấu diếm, đó cũng là chuyện thường, cho nên, hắn chỉ giả ngu, đợi hắn điều tra rõ chân tướng, sau đó sẽ rời đi.
“Quang minh chính đại?” Lục Ngưng Nhiên ngạc nhiên, sao hắn lại có thể quang minh chính đại đi vào? Xem ra võ công hắn phi phàm, có thể giấu tai mắt người khác.
“Lúc ta rơi xuống, phát hiện có một nam tử gọi tên ngươi, cũng lập tức nhảy xuống, nhưng, cũng không thấy đâu, không biết bây giờ hắn sống hay chết.” Quý Như Phong nhìn khuôn mặt Lục Ngưng Nhiên có chút khẩn trương lo lắng, trong lòng, không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.
“Hắn cũng nhảy xuống?” Lục Ngưng Nhiên sợ là không biết lúc này nàng rất lo lắng, “Sao hắn ngốc như vậy?” Không khỏi thì thào, nếu hắn cũng nhảy xuống, vì sao bây giờ chưa xuất hiện? Chẳng lẽ có gì bất trắc? Trong lòng nàng suy nghĩ miên man.
“Ta nghĩ… Hắn hẳn là không có việc gì.” Quý Như Phong dựa vào vách tường, ôm lỗ tai, chỉ nghe “Bình” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, một vật thể vĩ đại rơi xuống, còn nghe được thanh âm “A”.
Lục Ngưng Nhiên lập tức đi lên, đến bên cạnh hồ, thấy Quân Mặc Hàn giãy dụa trong nước, khóe miệng nâng lên ý cười, “Ngươi không sao chứ?”
“Nhiên Nhi, nàng ở đây a?” Quân Mặc Hàn đạp nước vài cái, bơi lại gần bờ, Lục Ngưng Nhiên thuận thế kéo hắn lên, Quân Mặc Hàn chỉ ngây ngô cười, “Ta rốt cục tìm được nàng, nàng bình yên vô sự thì tốt, bằng không, ta…” Quân Mặc Hàn gắt gao nắm hai tay Lục Ngưng Nhiên, cảm nhận được độ ấm, đang muốn nói lời thâm tình, lại liếc về phía Quý Như Phong, lại nhìn Lục Ngưng Nhiên, lạnh giọng hỏi, “Hắn là ai vậy?”
“Hắn là Quý Như Phong, vừa rồi ta và hắn rớt xuống vách núi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn đen mặt, không có ý tốt nhìn Quý Như Phong, không khỏi cảm thấy buồn cười, Quân Mặc Hàn thế nào càng ngày càng giống một đứa trẻ, tâm tình biến hóa liên tục.
“Cái gì? Đồng thời rơi xuống, hắn có động tay động chân với nàng không?” Quân Mặc Hàn cả kinh kêu lên, lập tức, cẩn thận kiểm tra Lục Ngưng Nhiên, khẩn trương hỏi.
“Tốt lắm, đừng náo loạn, bây giờ, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài mới được.” Lục Ngưng Nhiên dứt khoát kéo Quân Mặc Hàn lên, đốt lửa, tự nhiên cởi áo khoác của hắn, phơi trên sào, hong khô, mà Quân Mặc Hàn cứ như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quý Như Phong, chỉ cần hắn ta dám tới gần Lục Ngưng Nhiên, hắn liền công kích. Quân Mặc Hàn bây giờ đau đầu không thôi, một Mạc Mộ Phong, một Mạch Hiên thì thôi đi, sao bỗng nhiên lại thêm một yêu nghiệt nữa? Quân Mặc Hàn kêu rên không thôi, ngay sau đó đáng thương nhìn Lục Ngưng Nhiên, Nhiên Nhi, nàng còn muốn trêu chọc bao nhiêu nam nhân nữa a! Không được, xem ra hắn phải hành động, không thể để nàng trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Nhiên Nhi, vết thương sau lưng ta hình như nứt ra rồi, vừa rồi lại dính nước, nàng xem có phải chảy máu nữa rồi không?” Quân Mặc Hàn kéo Lục Ngưng Nhiên đến bên cạnh, nhíu mày, sắc mặt thống khổ.
“Ta xem xem.” Lục Ngưng Nhiên đương nhiên biết tâm kế của Quân Mặc Hàn, chỉ là vì vết thương sau lưng hắn là vì nàng, cho nên, cũng không so đo với hắn, cởi áo hắn, quả nhiên, chảy máu, áo đã dính nước, thấm vào cả băng gạc, Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải tìm được lối ra, bằng không nếu vết thương bị nhiễm khuẩn, sẽ có nhiều biến chứng.” Lục Ngưng Nhiên không khỏi lo lắng.
Quý Như Phong nhìn Lục Ngưng Nhiên dè dặt cẩn thận vì hắn kiểm tra vết thương, còn có mỗi cái nhăn mày của nàng, đều làm hắn không thoải mái, kìm lòng không được nhớ tới chuyện trong nước, tay phải không tự giác xoa lên cánh môi, đột nhiên bừng tỉnh, mình làm sao vậy? Vì sao lại đối với nữ tử lần đầu gặp mặt này sinh ra tình cảm này, hơn nữa, nàng đã có phu quân, thu hồi tâm thần hoảng loạn, khôi phục thần thái phong lưu như trước.
Lục Ngưng Nhiên nâng Quân Mặc Hàn đứng lên, hai người đi tới bên cạnh Quý Như Phong, “Quý công tử, ba người chúng ta phân công nhau tìm lối ra, được không?”
“Gọi ta Như Phong là được.” Quý Như Phong cười khẽ, trong lòng so đo vạn phần, hắn chán ghét nàng gọi như vậy, rất xa lạ, lòng hắn không vui, nàng đang so đo quan hệ sao?
“Vậy được rồi, Như Phong, ta bơi tốt, sẽ tìm dưới nước, Mặc Hàn lưng ngươi không thể bị dính nước, cho nên, đi vào rừng tìm lối ra, như vậy Như Phong, ngươi tìm trong động này đi.” Lục Ngưng Nhiên an bài, Quân Mặc Hàn cùng Quý Như Phong tỏ vẻ đồng ý, ba người liền bắt đầu tìm lối ra, “Như Phong, động này không như những động khác, cho nên, tất cả phải cẩn thận.”
“Ân, ta sẽ cẩn thận.” Quý Như Phong trong lòng ấm áp, thì ra nàng còn quan tâm hắn, khóe miệng tràn đầy vui sướng, xoay người, đi vào động.
Quân Mặc Hàn rõ ràng có chút không vui, nàng lại ở trước mặt hắn quan tâm nam tử khác, làm hắn tức giận ghen tị, nhưng mà, vẫn đi tới, “Nhiên Nhi, nước trong hồ lạnh như băng, nàng cũng phải cẩn thận a, không được bị thương.”
“Ân, ta hiểu, trong rừng cây tuy rằng không có nước, nhưng, bên trong bụi gai trùng trùng, ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng để bị thương.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, sau đó thả người nhảy vào hồ nước.
Ba người phân công nhau tìm lối ra, bên này, Lục Ngưng Nhiên đã bơi chỗ sâu, ngạc nhiên phát hiện, phía dưới có cá, nghĩ lại, cá này bơi từ đâu đến? Cho nên, bơi theo đàn cá, đi về phía trước, quả nhiên, thấy được ánh sáng, Lục Ngưng Nhiên mừng thầm, xem ra nơi này nhất định là lối ra, lập tức, quay lên bờ.
/94
|