Edit: Sunny Út
Beta : Feiyang
“Ngươi… Làm càn!” Ảnh đột nhiên đứng dậy, quát to.
“Cũng không phải lần đầu tiên ôm, việc gì phải từ chuyện bé xé ra to, làm càn thì như thế nào, bản cung thích vậy thì sao? Ngươi đừng quên hậu cung này đến cùng là ai làm chủ!” Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc đen của Mặc Trúc, thưởng thức trong tay.
“Nữ nhân như ngươi chẳng những độc ác, mà còn háo sắc như thế.” Ảnh một tay vỗ bàn đá, một tay chỉ vào Lục Ngưng Nhiên mắng to.
“Háo sắc sao? Xem ra việc bản cung làm vẫn chưa xứng với danh hiệu này.” Vừa nói giỡn vừa thuận thế tự nhiên nâng cằm của Mặc Trúc lên, nhìn đôi môi tái nhợt của hắn, cúi người, chậm rãi phủ trên…
Thân thể bị lực lớn đẩy ra, Mặc Trúc nháy mắt bị kéo ra. Lục Ngưng Nhiên xém chút té ngã, sau khi ổn định lại, ý cười càng sâu, nhìn Mặc Trúc mặt đỏ ửng cũng chỉ cười yếu ớt mà người kia một tay nắm cánh tay của Mặc Trúc, ánh mắt âm trầm, phẫn nộ nhìn Lục Ngưng Nhiên như muốn phun lửa. Ngưng thần có thể nghe được thanh âm cắn răng, muốn đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống, gây ra cảm giác làm người ta sợ hãi.
Lục Ngưng Nhiên thấy đã đạt tới hiệu quả mong muốn, phẫn nộ nhún vai, “Không thú vị, đúng là không thú vị.”, không nhìn hắn, tùy ý phủi bụi trên người như không có việc gì xảy ra, nâng chén trà tự thưởng thức, ngước mắt thưởng thức trăng tròn, “Cảnh đẹp như thế này nếu như nghe được tiếng sáo của Mặc Trúc thì tốt rồi.”
“Sao ngươi lại biết ta biết thổi sáo?” Mặc Trúc kinh hỉ hỏi, nói xong liền đẩy Ảnh ra, lấy ra sáo ngọc thổi lên.
Tiếng sáo trong đêm du dương phiêu đãng, cứ vọng lại quanh quẩn vô hạn, chậm rãi vang lên. Nhìn ánh trăng xa xa kia như muốn khiêu vũ cùng với gió và mây, như một bức tranh vô cùng linh động, một khúc thiên âm thật đẹp, thật tươi mát…
Tiếng sáo du dương, một khúc kết thúc, làn điệu linh hoạt kỳ ảo lại ẩn chứa nguyện vọng được tự do của hắn, chắc hẳn hắn cũng rất muốn nhìn xem thế giới bên ngoài a.
Trong sân có vẻ trống trải, Ảnh dựa người vào cây liễu nhìn lên trời cao. Mặc Trúc cười yếu ớt, chuyển mắt nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên, nữ tử mặc quần áo đỏ rực, lộ ra nụ cười ấm áp, phảng phất như muốn hòa tan cùng trời đất. Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía nam tử trước mặt, hắn tựa như ánh mặt trời ấm áp của mùa đông. Giờ phút này, hắn thật sự rất vui vẻ.
Bọn họ đều có quá khứ, mà chuyện của bọn họ cũng như vừa mới bắt đầu…
Thanh âm gõ mõ đánh vỡ sự im lặng của bóng đêm, Mặc Trúc thu hồi sáo ngọc, hít sâu, “Việc gì đến thì cũng phải đến.“, nói xong liền đưa hai tay ra đợi cơn đau đến.
“Mặc Trúc, ngươi sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ hết mà.” Ảnh chậm rãi đi tới đứng bên cạnh hắn, vỗ bờ vai của hắn cho hắn sức mạnh.
“Ta sẽ không dễ dàng rời đi, nếu như ta rời đi như thế thì chỉ còn một mình ngươi cô đơn ở trên đời này, sao ta có thể nhẫn tâm được! Nếu thế ở dưới địa phủ chỉ sợ mẫu thân cũng sẽ không tha thứ ta.” Mặc Trúc vươn tay phải nắm chặt bàn tay to đang nắm đôi vai hắn, lộ ra nụ cười yếu ớt, trong mắt lóe ra lệ quang trong suốt.
“Mặc Trúc, ngươi không có việc gì, ta sẽ không để cho ngươi có việc.” Ảnh sẳng giọng, đôi mắt giờ phút này bị bi thương phủ kín, hắn sợ hãi, sợ mất đi tình thân, không dám có chút sơ xuất.
Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói, nàng là con gái một, chưa từng có huynh đệ tỷ muội nhưng lúc vào bộ đội đặc chủng, chiến hữu của nàng cũng xem như là huynh đệ tỷ muội, là bằng hữu, là thân nhân. Bọn họ có tình cảm thâm hậu, mang theo lời thề cùng sinh cộng tử, sứ mệnh bảo vệ quốc gia, đây đều là vinh dự của họ, họ có thể không cần tính mạng để phấn đấu sự nghiệp vinh quang cả đời.
Rời xa cha mẹ, nàng đối với tình thân càng có khát khao mãnh liệt. Lúc này nhìn tình cảm của họ như vậy làm nàng không khỏi cảm động, trên đời này, tình cảm trân quý nhất vẫn là tình thân.
Bước chân không tự chủ được mà di chuyển, từng bước một đi đến bên cạnh Mặc Trúc, “Ngươi yên tâm, vô luận như thế nào thì ta sẽ tìm người trị lành bệnh của ngươi.”
“Này, ngươi chắc chắn biết người có năng lực này sao?” Lục Ngưng Nhiên lướt qua thân ảnh của Mặc Trúc nhìn về phía Ảnh.
“Có, chỉ là hắn hành tung bất định, đến nay không ai biết hắn ở đâu, ta đau khổ tìm kiếm mười năm cũng chưa tìm được hắn.” Ảnh liễm mi, trầm giọng nói.
“Chỉ cần có một tia hy vọng thì chắc chắn sẽ tìm được.” Lục Ngưng Nhiên kiên định trả lời, trên đời này không có ai mà Lục Ngưng Nhiên tìm không thấy, tiện đà hỏi, “Hắn là người phương nào?”
“Thần y Mộc Vân Thanh, nghe đồn hắn y thuật rất cao, như thần tiên trên đời, hành tung phiêu miểu bất định, không ai thấy được mặt hắn, càng không thể điều tra.” Ảnh có chút bất mãn, nhiều năm như vậy cư nhiên không thu hoạch được gì.
“Việc này để ta lo.” Lục Ngưng Nhiên xung phong nhận việc.
“Ngươi?” Ảnh cười ra tiếng, rõ ràng không tin.
“Thế nào, không thể sao?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, hừ, dám coi khinh nàng.
“Đừng nói tới thân phận hiện giờ của ngươi, đường đường là Hoàng Hậu có thể tùy ý ra cung sao? Mặc dù ra được cung thì lấy công phu mèo quào của ngươi, không biết sẽ tìm tới khi nào?” Ảnh đánh giá Lục Ngưng Nhiên, phân tích đạo lý rõ ràng.
“Không cần ngươi lo lắng, tiên nhân đều có diệu chiêu.” Lục Ngưng Nhiên từ chối cho ý kiến, không hiểu vì sao người kia luôn tranh cãi với nàng.
“Ta đây mỏi mắt chờ mong.” Ảnh lãnh đạm nói, chuyển mắt nhìn về phía Mặc Trúc đã ra đầy mồ hôi trên trán, vội vàng đưa hắn ngồi xuống giường, hai đầu gối ngồi xếp bằng, vì hắn độ khí.
Lục Ngưng Nhiên ngồi trên mặt đất, nâng tay phải của hắn, ngón tay thon dài trở nên trắng bạch, lạnh lẽo không thôi, càng không ngừng run run. Lòng nàng đột nhiên run lên, hai tay gắt gao nắm chặt tay hắn, “Đừng sợ, có ta ở đây.” Thanh âm ấm áp quanh quẩn bên tai Mặc Trúc, hắn gian nan xả ra một nụ cười lại làm Lục Ngưng Nhiên càng thêm đau lòng.
Không giống đêm đó ôm hắn vào lòng, hắn an nhàn mà ngủ, nhìn hắn dày vò như thế, lại cố đè nén sự đau đớn, trong lòng không hiểu sao cũng đau đớn theo hắn, đau lòng không thôi.
“A!” Hắn kêu lên, khóe miệng đã bị hắn cắn nát, chảy ra máu tươi đỏ sẫm, mâu quang tan rã, toàn thân run rẩy vô cùng.
Lục Ngưng Nhiên sững sờ ở tại chỗ, nàng chưa bao giờ gặp qua sự ẩn nhẫn như thế, đây là một loại đau lòng đến tận cùng xương tủy. Mặc dù ngày đó nàng bị người nàng tin tưởng giết chết, viên đạn mặc dù xuyên qua người nàng vô cùng đau đớn cũng không bằng một phần mười nỗi đau của hắn lúc này.
Một đêm này nhất định là một đêm gian nan, Mặc Trúc lại một lần trùng sinh.
Beta : Feiyang
“Ngươi… Làm càn!” Ảnh đột nhiên đứng dậy, quát to.
“Cũng không phải lần đầu tiên ôm, việc gì phải từ chuyện bé xé ra to, làm càn thì như thế nào, bản cung thích vậy thì sao? Ngươi đừng quên hậu cung này đến cùng là ai làm chủ!” Lục Ngưng Nhiên ngẩng đầu, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc đen của Mặc Trúc, thưởng thức trong tay.
“Nữ nhân như ngươi chẳng những độc ác, mà còn háo sắc như thế.” Ảnh một tay vỗ bàn đá, một tay chỉ vào Lục Ngưng Nhiên mắng to.
“Háo sắc sao? Xem ra việc bản cung làm vẫn chưa xứng với danh hiệu này.” Vừa nói giỡn vừa thuận thế tự nhiên nâng cằm của Mặc Trúc lên, nhìn đôi môi tái nhợt của hắn, cúi người, chậm rãi phủ trên…
Thân thể bị lực lớn đẩy ra, Mặc Trúc nháy mắt bị kéo ra. Lục Ngưng Nhiên xém chút té ngã, sau khi ổn định lại, ý cười càng sâu, nhìn Mặc Trúc mặt đỏ ửng cũng chỉ cười yếu ớt mà người kia một tay nắm cánh tay của Mặc Trúc, ánh mắt âm trầm, phẫn nộ nhìn Lục Ngưng Nhiên như muốn phun lửa. Ngưng thần có thể nghe được thanh âm cắn răng, muốn đem người trước mặt ăn tươi nuốt sống, gây ra cảm giác làm người ta sợ hãi.
Lục Ngưng Nhiên thấy đã đạt tới hiệu quả mong muốn, phẫn nộ nhún vai, “Không thú vị, đúng là không thú vị.”, không nhìn hắn, tùy ý phủi bụi trên người như không có việc gì xảy ra, nâng chén trà tự thưởng thức, ngước mắt thưởng thức trăng tròn, “Cảnh đẹp như thế này nếu như nghe được tiếng sáo của Mặc Trúc thì tốt rồi.”
“Sao ngươi lại biết ta biết thổi sáo?” Mặc Trúc kinh hỉ hỏi, nói xong liền đẩy Ảnh ra, lấy ra sáo ngọc thổi lên.
Tiếng sáo trong đêm du dương phiêu đãng, cứ vọng lại quanh quẩn vô hạn, chậm rãi vang lên. Nhìn ánh trăng xa xa kia như muốn khiêu vũ cùng với gió và mây, như một bức tranh vô cùng linh động, một khúc thiên âm thật đẹp, thật tươi mát…
Tiếng sáo du dương, một khúc kết thúc, làn điệu linh hoạt kỳ ảo lại ẩn chứa nguyện vọng được tự do của hắn, chắc hẳn hắn cũng rất muốn nhìn xem thế giới bên ngoài a.
Trong sân có vẻ trống trải, Ảnh dựa người vào cây liễu nhìn lên trời cao. Mặc Trúc cười yếu ớt, chuyển mắt nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên, nữ tử mặc quần áo đỏ rực, lộ ra nụ cười ấm áp, phảng phất như muốn hòa tan cùng trời đất. Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía nam tử trước mặt, hắn tựa như ánh mặt trời ấm áp của mùa đông. Giờ phút này, hắn thật sự rất vui vẻ.
Bọn họ đều có quá khứ, mà chuyện của bọn họ cũng như vừa mới bắt đầu…
Thanh âm gõ mõ đánh vỡ sự im lặng của bóng đêm, Mặc Trúc thu hồi sáo ngọc, hít sâu, “Việc gì đến thì cũng phải đến.“, nói xong liền đưa hai tay ra đợi cơn đau đến.
“Mặc Trúc, ngươi sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ hết mà.” Ảnh chậm rãi đi tới đứng bên cạnh hắn, vỗ bờ vai của hắn cho hắn sức mạnh.
“Ta sẽ không dễ dàng rời đi, nếu như ta rời đi như thế thì chỉ còn một mình ngươi cô đơn ở trên đời này, sao ta có thể nhẫn tâm được! Nếu thế ở dưới địa phủ chỉ sợ mẫu thân cũng sẽ không tha thứ ta.” Mặc Trúc vươn tay phải nắm chặt bàn tay to đang nắm đôi vai hắn, lộ ra nụ cười yếu ớt, trong mắt lóe ra lệ quang trong suốt.
“Mặc Trúc, ngươi không có việc gì, ta sẽ không để cho ngươi có việc.” Ảnh sẳng giọng, đôi mắt giờ phút này bị bi thương phủ kín, hắn sợ hãi, sợ mất đi tình thân, không dám có chút sơ xuất.
Lục Ngưng Nhiên lặng im không nói, nàng là con gái một, chưa từng có huynh đệ tỷ muội nhưng lúc vào bộ đội đặc chủng, chiến hữu của nàng cũng xem như là huynh đệ tỷ muội, là bằng hữu, là thân nhân. Bọn họ có tình cảm thâm hậu, mang theo lời thề cùng sinh cộng tử, sứ mệnh bảo vệ quốc gia, đây đều là vinh dự của họ, họ có thể không cần tính mạng để phấn đấu sự nghiệp vinh quang cả đời.
Rời xa cha mẹ, nàng đối với tình thân càng có khát khao mãnh liệt. Lúc này nhìn tình cảm của họ như vậy làm nàng không khỏi cảm động, trên đời này, tình cảm trân quý nhất vẫn là tình thân.
Bước chân không tự chủ được mà di chuyển, từng bước một đi đến bên cạnh Mặc Trúc, “Ngươi yên tâm, vô luận như thế nào thì ta sẽ tìm người trị lành bệnh của ngươi.”
“Này, ngươi chắc chắn biết người có năng lực này sao?” Lục Ngưng Nhiên lướt qua thân ảnh của Mặc Trúc nhìn về phía Ảnh.
“Có, chỉ là hắn hành tung bất định, đến nay không ai biết hắn ở đâu, ta đau khổ tìm kiếm mười năm cũng chưa tìm được hắn.” Ảnh liễm mi, trầm giọng nói.
“Chỉ cần có một tia hy vọng thì chắc chắn sẽ tìm được.” Lục Ngưng Nhiên kiên định trả lời, trên đời này không có ai mà Lục Ngưng Nhiên tìm không thấy, tiện đà hỏi, “Hắn là người phương nào?”
“Thần y Mộc Vân Thanh, nghe đồn hắn y thuật rất cao, như thần tiên trên đời, hành tung phiêu miểu bất định, không ai thấy được mặt hắn, càng không thể điều tra.” Ảnh có chút bất mãn, nhiều năm như vậy cư nhiên không thu hoạch được gì.
“Việc này để ta lo.” Lục Ngưng Nhiên xung phong nhận việc.
“Ngươi?” Ảnh cười ra tiếng, rõ ràng không tin.
“Thế nào, không thể sao?” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, hừ, dám coi khinh nàng.
“Đừng nói tới thân phận hiện giờ của ngươi, đường đường là Hoàng Hậu có thể tùy ý ra cung sao? Mặc dù ra được cung thì lấy công phu mèo quào của ngươi, không biết sẽ tìm tới khi nào?” Ảnh đánh giá Lục Ngưng Nhiên, phân tích đạo lý rõ ràng.
“Không cần ngươi lo lắng, tiên nhân đều có diệu chiêu.” Lục Ngưng Nhiên từ chối cho ý kiến, không hiểu vì sao người kia luôn tranh cãi với nàng.
“Ta đây mỏi mắt chờ mong.” Ảnh lãnh đạm nói, chuyển mắt nhìn về phía Mặc Trúc đã ra đầy mồ hôi trên trán, vội vàng đưa hắn ngồi xuống giường, hai đầu gối ngồi xếp bằng, vì hắn độ khí.
Lục Ngưng Nhiên ngồi trên mặt đất, nâng tay phải của hắn, ngón tay thon dài trở nên trắng bạch, lạnh lẽo không thôi, càng không ngừng run run. Lòng nàng đột nhiên run lên, hai tay gắt gao nắm chặt tay hắn, “Đừng sợ, có ta ở đây.” Thanh âm ấm áp quanh quẩn bên tai Mặc Trúc, hắn gian nan xả ra một nụ cười lại làm Lục Ngưng Nhiên càng thêm đau lòng.
Không giống đêm đó ôm hắn vào lòng, hắn an nhàn mà ngủ, nhìn hắn dày vò như thế, lại cố đè nén sự đau đớn, trong lòng không hiểu sao cũng đau đớn theo hắn, đau lòng không thôi.
“A!” Hắn kêu lên, khóe miệng đã bị hắn cắn nát, chảy ra máu tươi đỏ sẫm, mâu quang tan rã, toàn thân run rẩy vô cùng.
Lục Ngưng Nhiên sững sờ ở tại chỗ, nàng chưa bao giờ gặp qua sự ẩn nhẫn như thế, đây là một loại đau lòng đến tận cùng xương tủy. Mặc dù ngày đó nàng bị người nàng tin tưởng giết chết, viên đạn mặc dù xuyên qua người nàng vô cùng đau đớn cũng không bằng một phần mười nỗi đau của hắn lúc này.
Một đêm này nhất định là một đêm gian nan, Mặc Trúc lại một lần trùng sinh.
/94
|