Lục Ngưng Nhiên bị Quân Mặc Hàn cầm tay lôi đi, mày nhíu lại, căm tức nhìn hắn, “Buông tay!“
Hắn vẫn bước đi, vẫn chưa để ý tới Lục Ngưng Nhiên tức giận, càng làm cho Lục Ngưng Nhiên tức giận, “Ta nói, buông tay!” Lại một lần nữa lạnh giọng quát.
Đổi lấy lại là trầm mặc, bước chân của hắn không ngừng đi về phía trước.
Gì chứ, lão nương không phát uy, cho rằng nàng là người tùy tiện sao? Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn, suy nghĩ, đối với hắn, chỉ có thể cứng rắn, không thể nhẫn, không cần nhịn nữa, “Buông… Tay…!” Nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Hắn vẫn mang khí chất cao quý như cũ, vẫn là mắt điếc tai ngơ.
Nhẹ nhàng nâng tay lên, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, nháy mắt lạnh như băng, dừng lại, một cái xoay tròn, ngã vào lòng hắn, lúc hắn còn sững sờ, tay kia đã bắt lấy vai phải của hắn, “A!“, mọi người vẻ mặt dại ra, kinh ngạc vô cùng, hoàng thượng bất ngờ ngã xuống đất.
Mà người làm, là hoàng hậu một thân phượng bào màu vàng, vỗ vỗ tay, ngước mắt, không coi ai ra gì, xoay người, cuồng vọng đi về phía trước.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Lâm Tiêu đã quỳ gối xuống bên cạnh Quân Mặc Hàn còn đang nằm trên đất, mặt lộ vẻ khó xử, sợ hãi kêu.
“Làm tốt chuyện nên làm.” Làm như tức giận, lạnh giọng mở miệng, nhìn thân ảnh tuyệt trần kia, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt nhẽo.
“Ty chức tuân mệnh.” Lâm Tiêu cuống quít trả lời, ngự tiền phụng dưỡng nhiều năm, hắn còn không hiểu được tính cách Hoàng thượng, âm tình bất định, ngoài mặt tuy rằng ấm áp, nhưng thủy chung đoán không ra hắn nghĩ gì.
Phía sau tử sĩ mà ngự lâm quân thề sống chết ngăn trở, vẫn tiếp tục đi theo.
Quân Mặc Hàn xem như không có việc gì cùng Lục Ngưng Nhiên đi song song, Lục Ngưng Nhiên mặt âm trầm, tiếp tục đi trước. Hẳn là đêm qua việc quá mức oanh động kịch liệt, trên đường không có một bóng người, chỉ còn thị vệ tuần tra, các cung sớm tắt đèn bế hộ, chỉ vì tự bảo vệ mình.
Trời hửng sáng, Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn mặt trời sắp lên, bước chân nhanh hơn, thời gian nhanh đến.
Những người bỏ mình vì chuyện tối qua đã được hỏa táng, nơi này người chết nhiều vô số kể, oan hồn vô số. Một trận gió nổi lên, kích động ngọn lửa sắp tắt, chợt bùng lên một lần nữa.
Tử sĩ đã bị dẫn vào đám cháy, Lục Ngưng Nhiên xoay người, lãnh lùng nhìn đám tử sĩ, hôm nay, nơi này là nơi các ngươi táng thân, tuy rằng, các ngươi vô cớ chết oan, nhưng mà, vận mệnh như thế, cũng là do tạo hóa.
“Lâm tướng quân, đều vào đám cháy hết rồi?” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng hỏi.
“Hồi nương nương, đều đã tiến vào.” Lâm Tiêu tiến vào đám cháy kiểm tra, để ngừa vạn nhất, tuyệt không thể có cá lọt lưới.
“Đợi tới khi trời sáng đi.” Ẩn ẩn thở dài, không lâu sau, nơi này đã tăng thêm hàng trăm vong hồn.
Bên cạnh nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, quanh thân tản ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn mọi thứ, hai tay dưới áo bào không tự giác nắm chặt thành quyền.
Kiên trì, bây giờ chỉ có như vậy mà thôi, Lục Ngưng Nhiên lòng sinh ra kính sợ, bản thân đã nhiều lần sinh tử, mới tôi luyện trở thành bộ đội đặc chủng ưu tú, đây là kiêu ngạo, vinh quang của nàng, bây giờ sống lại lần thứ hai, dường như đã có mấy đời, làm lòng nàng cảm khái, xem ra lòng mình vẫn không đủ cứng rắn.
Hai người cao quý thanh nhã đứng khoanh tay, lòng đầy tâm sự, tiếp tục chờ đợi.
Khi ánh sáng mặt trời ló dạng, chiếu nhẹ vào mặt Lục Ngưng Nhiên, nàng khẽ mỉm cười, trơ mắt nhìn tử sĩ đêm qua hung ác, lúc này lại giống như tử thi xụi lơ ngã xuống đất.
Tiếng đánh nhau nháy mắt yên lặng, toàn bộ đám cháy lâm vào một mảnh yên tĩnh.
“Đem tất cả thi thể đều xếp ở cùng nhau.” Bầu trời yên tĩnh xẹt qua thanh âm trong trẻo của nữ tử, mọi người ngước mắt, nhìn nữ tử trên đài cao, không khỏi nghiêm nghị sinh ra kính ý.
Lòng ngự lâm quân còn sợ hãi, cẩn thận đem thi thể xếp ở cùng nhau.
“Nương nương, lão nô đã đem thi thể các tướng sĩ sắp chết đến đây” Hoa ma ma vừa tới, phía sau đã có rất nhiều thi thể bị bỏ vào bao trắng.
“Ừ, thật đúng lúc.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, “Xếp bọn họ cùng với tử sĩ.”
“Vâng, nương nương.” Hoa ma ma lĩnh mệnh, liền đi phân phó.
Đợi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Lục Ngưng Nhiên nhìn tầng tầng lớp lớp thi thể trước mắt, thổn thức không thôi, từng, bọn họ đều vẫn là sinh mệnh tươi sống, từng, bản thân cũng từng giết người không chớp mắt, nhưng, ở hoàn cảnh hiểm ác như thế, cá lớn nuốt cá bé, là đạo lý mãi mãi không thay đổi. Không phải ngươi chết thì ta mất mạng, bản thân không có lựa chọn, các ngươi cũng vậy.
“Phóng hỏa!” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng mở miệng.
Theo lời của nàng, hơn mười cây đuốc được ném về phía thi thể nháy mắt dấy lên, lửa đỏ tận trời, thiêu đỏ phía chân trời, khói bay đầy trời.
Thi thể vẻn vẹn thiêu đốt một ngày một đêm, đem toàn bộ thi đôi thiêu thành tro tàn, khói bụi tan đi, chỉ để lại một chút bụi đất khẽ bay lên.
Cảnh Nghi cung
“Nương nương, đêm qua thi biến, có năm mươi người bỏ mình, trong đó ngự lâm quân ba mươi người, cung nữ tám người, thái giám mười hai người.” Hoa ma ma nhìn danh sách trong tay, bẩm báo.
“Tuy rằng không thể hồn về quê cũ, cũng đừng bạc đãi người nhà của họ, mỗi người bồi thường gấp mười lần phí an gia.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, lần này thương vong trọng đại, nàng nhất định phải tra ra hung thủ, cho các tướng sĩ một cái công đạo.
“Lão nô đi làm ngay.” Hoa ma ma trong lòng cũng khổ sở, lâu rồi, trong cung không giết hại như vậy, đến cùng là ai, nhấc lên sóng to gió lớn như thế? Nhớ lại ánh mắt rét lạnh của Hoàng thượng trước khi rời đi, Hoa ma ma âm thầm nghĩ, hoàng thượng chung quy vẫn không quên được.
“Tỷ tỷ, ngự lâm quân cùng cung nữ bị thương, thái giám, Vương thái y bên kia đã mở phương thuốc, chỉ cần dùng đúng hạn, không đến một tháng sẽ hồi phục lại.” Nghi Phi ngồi ngay ngắn bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nhìn nữ tử bình tĩnh tự nhiên trước mặt, trong lòng khẽ khâm phục.
“Muội muội vất vả rồi.” Lục Ngưng Nhiên thản nhiên cười, đưa mắt, tiện đà nói, “Hoa ma ma, tướng sĩ cùng cung nữ, thái giám bị thương, mỗi người đều thưởng một trăm lượng bạc trắng, Lâm thống lĩnh đó, đưa bạc trắng ngàn lượng, phân phát cho ngự lâm quân hôm qua đã vất vả.”
“Vâng, nương nương.” Hoa ma ma lĩnh mệnh, xoay người, rời khỏi điện.
“Tỷ tỷ, có đầu mối của hung thủ chưa?” Việc đêm qua vẫn như còn mới, nàng dù chưa chính mắt thấy đám cháy, nhưng, ánh lửa tận trời ở chỗ này có thể thấy được rõ ràng, có thể nào không tức giận.
Hắn vẫn bước đi, vẫn chưa để ý tới Lục Ngưng Nhiên tức giận, càng làm cho Lục Ngưng Nhiên tức giận, “Ta nói, buông tay!” Lại một lần nữa lạnh giọng quát.
Đổi lấy lại là trầm mặc, bước chân của hắn không ngừng đi về phía trước.
Gì chứ, lão nương không phát uy, cho rằng nàng là người tùy tiện sao? Lục Ngưng Nhiên nhìn hắn, suy nghĩ, đối với hắn, chỉ có thể cứng rắn, không thể nhẫn, không cần nhịn nữa, “Buông… Tay…!” Nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Hắn vẫn mang khí chất cao quý như cũ, vẫn là mắt điếc tai ngơ.
Nhẹ nhàng nâng tay lên, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, nháy mắt lạnh như băng, dừng lại, một cái xoay tròn, ngã vào lòng hắn, lúc hắn còn sững sờ, tay kia đã bắt lấy vai phải của hắn, “A!“, mọi người vẻ mặt dại ra, kinh ngạc vô cùng, hoàng thượng bất ngờ ngã xuống đất.
Mà người làm, là hoàng hậu một thân phượng bào màu vàng, vỗ vỗ tay, ngước mắt, không coi ai ra gì, xoay người, cuồng vọng đi về phía trước.
“Hoàng… Hoàng thượng…” Lâm Tiêu đã quỳ gối xuống bên cạnh Quân Mặc Hàn còn đang nằm trên đất, mặt lộ vẻ khó xử, sợ hãi kêu.
“Làm tốt chuyện nên làm.” Làm như tức giận, lạnh giọng mở miệng, nhìn thân ảnh tuyệt trần kia, khóe miệng gợi lên ý cười nhạt nhẽo.
“Ty chức tuân mệnh.” Lâm Tiêu cuống quít trả lời, ngự tiền phụng dưỡng nhiều năm, hắn còn không hiểu được tính cách Hoàng thượng, âm tình bất định, ngoài mặt tuy rằng ấm áp, nhưng thủy chung đoán không ra hắn nghĩ gì.
Phía sau tử sĩ mà ngự lâm quân thề sống chết ngăn trở, vẫn tiếp tục đi theo.
Quân Mặc Hàn xem như không có việc gì cùng Lục Ngưng Nhiên đi song song, Lục Ngưng Nhiên mặt âm trầm, tiếp tục đi trước. Hẳn là đêm qua việc quá mức oanh động kịch liệt, trên đường không có một bóng người, chỉ còn thị vệ tuần tra, các cung sớm tắt đèn bế hộ, chỉ vì tự bảo vệ mình.
Trời hửng sáng, Lục Ngưng Nhiên ngước mắt, nhìn mặt trời sắp lên, bước chân nhanh hơn, thời gian nhanh đến.
Những người bỏ mình vì chuyện tối qua đã được hỏa táng, nơi này người chết nhiều vô số kể, oan hồn vô số. Một trận gió nổi lên, kích động ngọn lửa sắp tắt, chợt bùng lên một lần nữa.
Tử sĩ đã bị dẫn vào đám cháy, Lục Ngưng Nhiên xoay người, lãnh lùng nhìn đám tử sĩ, hôm nay, nơi này là nơi các ngươi táng thân, tuy rằng, các ngươi vô cớ chết oan, nhưng mà, vận mệnh như thế, cũng là do tạo hóa.
“Lâm tướng quân, đều vào đám cháy hết rồi?” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng hỏi.
“Hồi nương nương, đều đã tiến vào.” Lâm Tiêu tiến vào đám cháy kiểm tra, để ngừa vạn nhất, tuyệt không thể có cá lọt lưới.
“Đợi tới khi trời sáng đi.” Ẩn ẩn thở dài, không lâu sau, nơi này đã tăng thêm hàng trăm vong hồn.
Bên cạnh nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, quanh thân tản ra khí lạnh, lạnh lùng nhìn mọi thứ, hai tay dưới áo bào không tự giác nắm chặt thành quyền.
Kiên trì, bây giờ chỉ có như vậy mà thôi, Lục Ngưng Nhiên lòng sinh ra kính sợ, bản thân đã nhiều lần sinh tử, mới tôi luyện trở thành bộ đội đặc chủng ưu tú, đây là kiêu ngạo, vinh quang của nàng, bây giờ sống lại lần thứ hai, dường như đã có mấy đời, làm lòng nàng cảm khái, xem ra lòng mình vẫn không đủ cứng rắn.
Hai người cao quý thanh nhã đứng khoanh tay, lòng đầy tâm sự, tiếp tục chờ đợi.
Khi ánh sáng mặt trời ló dạng, chiếu nhẹ vào mặt Lục Ngưng Nhiên, nàng khẽ mỉm cười, trơ mắt nhìn tử sĩ đêm qua hung ác, lúc này lại giống như tử thi xụi lơ ngã xuống đất.
Tiếng đánh nhau nháy mắt yên lặng, toàn bộ đám cháy lâm vào một mảnh yên tĩnh.
“Đem tất cả thi thể đều xếp ở cùng nhau.” Bầu trời yên tĩnh xẹt qua thanh âm trong trẻo của nữ tử, mọi người ngước mắt, nhìn nữ tử trên đài cao, không khỏi nghiêm nghị sinh ra kính ý.
Lòng ngự lâm quân còn sợ hãi, cẩn thận đem thi thể xếp ở cùng nhau.
“Nương nương, lão nô đã đem thi thể các tướng sĩ sắp chết đến đây” Hoa ma ma vừa tới, phía sau đã có rất nhiều thi thể bị bỏ vào bao trắng.
“Ừ, thật đúng lúc.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu đáp, “Xếp bọn họ cùng với tử sĩ.”
“Vâng, nương nương.” Hoa ma ma lĩnh mệnh, liền đi phân phó.
Đợi tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Lục Ngưng Nhiên nhìn tầng tầng lớp lớp thi thể trước mắt, thổn thức không thôi, từng, bọn họ đều vẫn là sinh mệnh tươi sống, từng, bản thân cũng từng giết người không chớp mắt, nhưng, ở hoàn cảnh hiểm ác như thế, cá lớn nuốt cá bé, là đạo lý mãi mãi không thay đổi. Không phải ngươi chết thì ta mất mạng, bản thân không có lựa chọn, các ngươi cũng vậy.
“Phóng hỏa!” Lục Ngưng Nhiên lạnh lùng mở miệng.
Theo lời của nàng, hơn mười cây đuốc được ném về phía thi thể nháy mắt dấy lên, lửa đỏ tận trời, thiêu đỏ phía chân trời, khói bay đầy trời.
Thi thể vẻn vẹn thiêu đốt một ngày một đêm, đem toàn bộ thi đôi thiêu thành tro tàn, khói bụi tan đi, chỉ để lại một chút bụi đất khẽ bay lên.
Cảnh Nghi cung
“Nương nương, đêm qua thi biến, có năm mươi người bỏ mình, trong đó ngự lâm quân ba mươi người, cung nữ tám người, thái giám mười hai người.” Hoa ma ma nhìn danh sách trong tay, bẩm báo.
“Tuy rằng không thể hồn về quê cũ, cũng đừng bạc đãi người nhà của họ, mỗi người bồi thường gấp mười lần phí an gia.” Lục Ngưng Nhiên nhíu mày, lần này thương vong trọng đại, nàng nhất định phải tra ra hung thủ, cho các tướng sĩ một cái công đạo.
“Lão nô đi làm ngay.” Hoa ma ma trong lòng cũng khổ sở, lâu rồi, trong cung không giết hại như vậy, đến cùng là ai, nhấc lên sóng to gió lớn như thế? Nhớ lại ánh mắt rét lạnh của Hoàng thượng trước khi rời đi, Hoa ma ma âm thầm nghĩ, hoàng thượng chung quy vẫn không quên được.
“Tỷ tỷ, ngự lâm quân cùng cung nữ bị thương, thái giám, Vương thái y bên kia đã mở phương thuốc, chỉ cần dùng đúng hạn, không đến một tháng sẽ hồi phục lại.” Nghi Phi ngồi ngay ngắn bên cạnh Lục Ngưng Nhiên, nhìn nữ tử bình tĩnh tự nhiên trước mặt, trong lòng khẽ khâm phục.
“Muội muội vất vả rồi.” Lục Ngưng Nhiên thản nhiên cười, đưa mắt, tiện đà nói, “Hoa ma ma, tướng sĩ cùng cung nữ, thái giám bị thương, mỗi người đều thưởng một trăm lượng bạc trắng, Lâm thống lĩnh đó, đưa bạc trắng ngàn lượng, phân phát cho ngự lâm quân hôm qua đã vất vả.”
“Vâng, nương nương.” Hoa ma ma lĩnh mệnh, xoay người, rời khỏi điện.
“Tỷ tỷ, có đầu mối của hung thủ chưa?” Việc đêm qua vẫn như còn mới, nàng dù chưa chính mắt thấy đám cháy, nhưng, ánh lửa tận trời ở chỗ này có thể thấy được rõ ràng, có thể nào không tức giận.
/94
|