Đại phu nhân sai các hạ nhân trong phòng kể cả Thu Lan, Thải Hà đều lui xuống, chỉ để lại Nguyệt nương hầu hạ.
Thời điểm Tần Thiên bước ra ngoài, nàng vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn Trang Tín Ngạn một cái, trong lòng vô cùng áy náy.
Xem như nàng thiếu nợ hắn, sau này nghĩ biện pháp trả nợ hắn sau vậy.
Trong phòng, sau khi mọi người lui xuống, Nguyệt nương tìm dược đem vào giúp Trang Tín Ngạn bôi lên vết thương.
Đại phu nhân ngồi ở phía trước Trang Tín Ngạn, vẫn cầm tay hắn, nhìn hắn nói: “Đau không?” Ánh mắt vẻ mặt tràn ngập sự đau lòng.
Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu.
“Hai nha đầu kia, ta quyết không tha các nàng”. Đại phu nhân nắm chặt tay hắn nói.
Trang Tín Ngạn khoát tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyệt nương. Nguyệt nương hiểu ý, vội vàng từ phòng bên lấy giấy bút đặt lên bàn, lại giúp hắn nghiền mực.
Trang Tín Ngạn đứng lên, tay phải chấp bút, tay trái nâng tay áo, hơi hơi hạ thấp thắt lưng, viết lên trên giấy.
Đại phu nhân cũng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn tờ giấy.
Nhìn trên giấy chữ viết rồng bay phượng múa, Đại phu nhân trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào, nàng quay đầu nói với Nguyệt nương: “Hoàn hảo Tín Ngạn có thể học được môi ngữ, bằng không nó cũng không viết chữ được đẹp như thế này”.
Nguyệt nương cũng cười nói: “Thiếu gia thật sự rất thông minh, cũng không cố ý dạy hắn, vậy mà lại học được khẩu hình phát âm, cũng may trừ bỏ phu nhân cùng nô tỳ ra, không có ai biết được việc này. Bằng không, Nhị di thái thái bên kia còn không biết có bao nhiêu khẩn trương”.
“Chuyện này không thể để cho người khác biết. Nếu không ta cũng không biết Thu Lan cùng Lý Tú Mai câu kết làm bậy, ta còn dễ dàng cho nàng ta ở bên người hầu hạ Tín Ngạn”. Đại phu nhân giận tái mặt. “Ta muốn nàng ta không chút nào đề phòng Tín Ngạn, làm cho nàng ta an tâm, miễn cho nàng ta ở sau lưng dùng thủ đoạn. Tín Ngạn cũng không giống như người bình thường, khó lòng phòng bị”.
“Cũng may Đại thiếu gia ở cùng các nàng lâu như vậy cũng không lộ ra sơ hở gì”. Nguyệt nương nhìn Trang Tín Ngạn cười nói: “Đại thiếu gia thật sự rất thông minh”.
Đại phu nhân nhìn con mình gương mặt bình tĩnh, trong lòng có một loại kiêu hãnh của mẫu thân, nhưng thấy hắn đối với việc bà nói chuyện một chút phản ứng cũng không có, loại kiêu ngạo này lại biến thành đau lòng, làm cho lòng bà ẩn ẩn nhức nhối.
Bên cạnh Nguyệt nương nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân, nghĩ thoáng một chút, ta thường nghe các lão nhân nói, nhân vô thập toàn. Thập toàn thập mỹ quá mức sẽ không tốt, dễ dẫn đến tai họa. Thiếu gia khỏe mạnh lại có trí tuệ, có chút khiếm khuyết này có lẽ vẫn là chuyện tốt”.
Đại phu nhân xót xa nói: “Nhưng mà ta tình nguyện hắn bình thường một chút, ngu dốt đi một chút, chỉ cần giống như người bình thường gọi ta một tiếng nương, ta nguyện ý mất mười năm tuổi thọ, nguyện ý cả đời ăn chay, muốn ta trả giá hết thảy, ta đều đồng ý”.
Nói xong, hai người hốc mắt đều ẩm ướt, nhưng thấy Trang Tín Ngạn đã viết xong lời muốn nói, đều cúi đầu lau lệ sắp chảy ra nơi khóe mắt.
Sợ con nhìn thấy trong lòng lại không thoải mái.
Đại phu nhân cúi đầu, thấy chữ viết lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, thanh tuyền hữu lực, trong lòng rất ưa thích.
“Quả thật con không muốn cho các nàng đi theo bên người, con ở trong phủ giống như đứa nhỏ bướng bỉnh, nương không cần để ở trong lòng. Nếu thật muốn hại con, có lẽ không chỉ dùng một hòn đá nhỏ để đánh con như vậy”.
Trang Tín Ngạn an ủi mẫu thân.
Hắn biết môi ngữ, Thu Lan bọn họ lại không biết được điều này, nhiều lần ở trước mặt hắn vô lễ.
Nhưng mà làm thế nào được? Ở trong trang phủ trừ mẫu thân và Nguyệt nương, có ai hoàn toàn thật tình đối đãi với hắn? Ngay cả đệ muội cùng chung huyết thống còn như vậy, nói chi hạ nhân.
Thế sự vốn là như thế, hắn muốn so đo, so đo được sao? Hắn cho dù có thể che miệng những người này lại, cũng không ngăn trở được sự khinh thị tận đáy lòng của họ.
Có đôi khi, hắn có chút hối hận vì học được môi ngữ, cái gì không biết không tốt hơn sao? Cũng sẽ không cảm nhận lòng người thay đổi nhiều như vậy.
Tuy rằng được con an ủi, nhưng Đại phu nhân trong lòng hiểu được, nếu không phải bắt nạt con khiếm khuyết, ai dám làm càn như thế?
“Nhưng các nàng thế khinh người quá đáng, việc này không thể cứ như vậy cho qua”. Đại phu nhân nhìn con sau khi nói xong, quay đầu phân phó Nguyệt nương: “Đem Thu Lan cùng Thải Hà đánh mười bản, phạt một tháng tiền tiêu vặt”.
Dù sao cũng phải làm cho các nàng nhỡ kỹ, mặc kệ về sau như thế nào, hiện tại nàng vẫn là chủ mẫu.
Nguyệt nương lĩnh mệnh đi ra ngoài sau đó lại vào hầu hạ hai người dùng cơm.
Lúc ăn cơm, Đại phu nhân đem đồ ăn con thích gắp vào bát, thấy con ăn được nhiều, trong lòng mới thấy vui vẻ.
Trang Tín Ngạn biết như thế này mới có thể giúp phu nhân giải sầu, hắn đem đồ ăn mẫu thân gắp đến ăn hết sạch, bộ dáng ngọt ngào, nhìn thấy mẫu thân tươi tười, trong lòng hắn cũng trở nên thư thái.
Ai có thể so với hắn càng hiểu biết mẫu thân vất vả? Mà điều làm mẫu thân vất vả nhất chính là vì có một đứa con như hắn.
Tâm nguyện lớn nhất của hắn, đó chính là cố gắng hết sức mình, giúp mẫu thân giải ưu phiền, khiến cho mẫu thân có thể thoải mái, không cần quá sức vất vả.
Ăn cơm xong, rửa xong mặt mũi, Trang Tín Ngạn giống như bình thường lại cùng mẫu thân thương nghị chuyện Trà Hành.
Nguyệt nương vẫn như mọi khi canh giữ trước cửa, không để cho ai đi vào.
Nghe xong Đại phu nhân kể việc xử trí Trang Tín Xuyên cân thiếu chè tươi, Trang Tín Ngạn mỉm cười, viết trên giấy: “Mặc kệ là Tín Xuyên hay di nương đều là người rất trọng sĩ diện, bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời”.
Đại phu nhân nói: “Ta biết chính là như thế nên mới nói như vậy”.
Trang Tín Ngạn viết: “Cho dù là như vậy Tín Xuyên sẽ không chịu để mất mặt, kết quả lại là Tín Trung gánh trách nhiệm”.
“Tín Trung?” Đại phu nhân đầu tiên nghi hoặc, sau đó gật đầu: “Quả thật bọn họ dám làm như vậy, bọn họ chung quy cũng không hiểu được khổ tâm của ta…”
Đối với việc nhi tử liệu sự như thần, Đại phu nhân không lấy làm kinh ngạc, bởi vì vài năm nay, con đã gây cho bà rất nhiều điều bất ngờ rồi.
“Không hiểu được cũng không phải chuyện xấu…” Tín Ngạn múa bút như bay: “Người làm chủ Trà Hành chẳng những cần có thủ đoạn, mà phẩm tính phải chính trực thuần lương, nếu Tín Xuyên không đáp ứng được điều kiện này, nương cũng có thể bắt đầu lo tuyển người khác”.
“Tuyển người khác?” Đại phu nhân thì thào.
Trang Tín Ngạn viết xuống hai chữ “Tín Trung”, sau đó hạ bút ngẩng đầu nhìn mẫu thân, khí định thần nhàn, bất động thanh sắc.
“Tín Trung?” Đại phu nhân lắc đầu thở dài “Đứa nhỏ Tín Trung này tính thình quả thực trung hậu, nhưng thứ nhất hắn đối với chuyện kinh doanh không nắm rõ, thứ hai…” Đại phu nhân lại lắc đầu: “Tam phòng bọn họ làm sao là đối thủ của bên kia, chỉ sợ lúc ta vừa giao vị trí đương gia vào tay hắn, có lẽ không bao lâu sau đã bị bên kia đoạt mất rồi”.
Tam di thái thái Trần Xảo Vân, địa vị thấp hèn, bản tính yếu đuối, thuộc loại vừa nghe tiếng sấm đã cúi đầu tìm chỗ trốn. Nếu đem chìa khóa giao vào tay tam phòng, còn không bị Nhị phòng nuốt sống.
Trang Tín Ngạn đứng lên sắc mặt trầm trọng, chuyện hỗ trợ kinh doanh hắn còn có thể giúp được, nhưng chuyện đối phó với bên kia, phải tìm được người giống như mẫu thân vậy, vừa đảm lược vừa có dũng khí.
Hai mẫu tử đang thương lượng, bên ngoài có nha đầu thông báo: “Phương cô nương cùng Phương thiếu gia đến”
“Tín Xuyên chỉ sợ sẽ không cưới Phương cô nương”. Trang Tín Ngạn viết vội mấy chữ này lên giấy. Sau đó Nguyệt nương đi vào, thu thập sạch sẽ các thứ trên bàn, lại đem giấy Trang Tín Ngạn đã viết vò lại, giấu vào trong ngực, đợi lúc bình thường sẽ đem ra ngoài tiêu hủy.
Căn bản không có ai biết, mấy năm qua, rất nhiều quyết sách kinh doanh trọng yếu tưởng là của Đại phu nhân, thực chất đều là bút tích của phế vật trong mắt mọi người Trang Tín Ngạn.
Thời điểm Tần Thiên bước ra ngoài, nàng vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn Trang Tín Ngạn một cái, trong lòng vô cùng áy náy.
Xem như nàng thiếu nợ hắn, sau này nghĩ biện pháp trả nợ hắn sau vậy.
Trong phòng, sau khi mọi người lui xuống, Nguyệt nương tìm dược đem vào giúp Trang Tín Ngạn bôi lên vết thương.
Đại phu nhân ngồi ở phía trước Trang Tín Ngạn, vẫn cầm tay hắn, nhìn hắn nói: “Đau không?” Ánh mắt vẻ mặt tràn ngập sự đau lòng.
Trang Tín Ngạn nhìn mẫu thân, nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu.
“Hai nha đầu kia, ta quyết không tha các nàng”. Đại phu nhân nắm chặt tay hắn nói.
Trang Tín Ngạn khoát tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyệt nương. Nguyệt nương hiểu ý, vội vàng từ phòng bên lấy giấy bút đặt lên bàn, lại giúp hắn nghiền mực.
Trang Tín Ngạn đứng lên, tay phải chấp bút, tay trái nâng tay áo, hơi hơi hạ thấp thắt lưng, viết lên trên giấy.
Đại phu nhân cũng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn tờ giấy.
Nhìn trên giấy chữ viết rồng bay phượng múa, Đại phu nhân trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào, nàng quay đầu nói với Nguyệt nương: “Hoàn hảo Tín Ngạn có thể học được môi ngữ, bằng không nó cũng không viết chữ được đẹp như thế này”.
Nguyệt nương cũng cười nói: “Thiếu gia thật sự rất thông minh, cũng không cố ý dạy hắn, vậy mà lại học được khẩu hình phát âm, cũng may trừ bỏ phu nhân cùng nô tỳ ra, không có ai biết được việc này. Bằng không, Nhị di thái thái bên kia còn không biết có bao nhiêu khẩn trương”.
“Chuyện này không thể để cho người khác biết. Nếu không ta cũng không biết Thu Lan cùng Lý Tú Mai câu kết làm bậy, ta còn dễ dàng cho nàng ta ở bên người hầu hạ Tín Ngạn”. Đại phu nhân giận tái mặt. “Ta muốn nàng ta không chút nào đề phòng Tín Ngạn, làm cho nàng ta an tâm, miễn cho nàng ta ở sau lưng dùng thủ đoạn. Tín Ngạn cũng không giống như người bình thường, khó lòng phòng bị”.
“Cũng may Đại thiếu gia ở cùng các nàng lâu như vậy cũng không lộ ra sơ hở gì”. Nguyệt nương nhìn Trang Tín Ngạn cười nói: “Đại thiếu gia thật sự rất thông minh”.
Đại phu nhân nhìn con mình gương mặt bình tĩnh, trong lòng có một loại kiêu hãnh của mẫu thân, nhưng thấy hắn đối với việc bà nói chuyện một chút phản ứng cũng không có, loại kiêu ngạo này lại biến thành đau lòng, làm cho lòng bà ẩn ẩn nhức nhối.
Bên cạnh Nguyệt nương nhẹ giọng an ủi: “Phu nhân, nghĩ thoáng một chút, ta thường nghe các lão nhân nói, nhân vô thập toàn. Thập toàn thập mỹ quá mức sẽ không tốt, dễ dẫn đến tai họa. Thiếu gia khỏe mạnh lại có trí tuệ, có chút khiếm khuyết này có lẽ vẫn là chuyện tốt”.
Đại phu nhân xót xa nói: “Nhưng mà ta tình nguyện hắn bình thường một chút, ngu dốt đi một chút, chỉ cần giống như người bình thường gọi ta một tiếng nương, ta nguyện ý mất mười năm tuổi thọ, nguyện ý cả đời ăn chay, muốn ta trả giá hết thảy, ta đều đồng ý”.
Nói xong, hai người hốc mắt đều ẩm ướt, nhưng thấy Trang Tín Ngạn đã viết xong lời muốn nói, đều cúi đầu lau lệ sắp chảy ra nơi khóe mắt.
Sợ con nhìn thấy trong lòng lại không thoải mái.
Đại phu nhân cúi đầu, thấy chữ viết lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy, thanh tuyền hữu lực, trong lòng rất ưa thích.
“Quả thật con không muốn cho các nàng đi theo bên người, con ở trong phủ giống như đứa nhỏ bướng bỉnh, nương không cần để ở trong lòng. Nếu thật muốn hại con, có lẽ không chỉ dùng một hòn đá nhỏ để đánh con như vậy”.
Trang Tín Ngạn an ủi mẫu thân.
Hắn biết môi ngữ, Thu Lan bọn họ lại không biết được điều này, nhiều lần ở trước mặt hắn vô lễ.
Nhưng mà làm thế nào được? Ở trong trang phủ trừ mẫu thân và Nguyệt nương, có ai hoàn toàn thật tình đối đãi với hắn? Ngay cả đệ muội cùng chung huyết thống còn như vậy, nói chi hạ nhân.
Thế sự vốn là như thế, hắn muốn so đo, so đo được sao? Hắn cho dù có thể che miệng những người này lại, cũng không ngăn trở được sự khinh thị tận đáy lòng của họ.
Có đôi khi, hắn có chút hối hận vì học được môi ngữ, cái gì không biết không tốt hơn sao? Cũng sẽ không cảm nhận lòng người thay đổi nhiều như vậy.
Tuy rằng được con an ủi, nhưng Đại phu nhân trong lòng hiểu được, nếu không phải bắt nạt con khiếm khuyết, ai dám làm càn như thế?
“Nhưng các nàng thế khinh người quá đáng, việc này không thể cứ như vậy cho qua”. Đại phu nhân nhìn con sau khi nói xong, quay đầu phân phó Nguyệt nương: “Đem Thu Lan cùng Thải Hà đánh mười bản, phạt một tháng tiền tiêu vặt”.
Dù sao cũng phải làm cho các nàng nhỡ kỹ, mặc kệ về sau như thế nào, hiện tại nàng vẫn là chủ mẫu.
Nguyệt nương lĩnh mệnh đi ra ngoài sau đó lại vào hầu hạ hai người dùng cơm.
Lúc ăn cơm, Đại phu nhân đem đồ ăn con thích gắp vào bát, thấy con ăn được nhiều, trong lòng mới thấy vui vẻ.
Trang Tín Ngạn biết như thế này mới có thể giúp phu nhân giải sầu, hắn đem đồ ăn mẫu thân gắp đến ăn hết sạch, bộ dáng ngọt ngào, nhìn thấy mẫu thân tươi tười, trong lòng hắn cũng trở nên thư thái.
Ai có thể so với hắn càng hiểu biết mẫu thân vất vả? Mà điều làm mẫu thân vất vả nhất chính là vì có một đứa con như hắn.
Tâm nguyện lớn nhất của hắn, đó chính là cố gắng hết sức mình, giúp mẫu thân giải ưu phiền, khiến cho mẫu thân có thể thoải mái, không cần quá sức vất vả.
Ăn cơm xong, rửa xong mặt mũi, Trang Tín Ngạn giống như bình thường lại cùng mẫu thân thương nghị chuyện Trà Hành.
Nguyệt nương vẫn như mọi khi canh giữ trước cửa, không để cho ai đi vào.
Nghe xong Đại phu nhân kể việc xử trí Trang Tín Xuyên cân thiếu chè tươi, Trang Tín Ngạn mỉm cười, viết trên giấy: “Mặc kệ là Tín Xuyên hay di nương đều là người rất trọng sĩ diện, bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời”.
Đại phu nhân nói: “Ta biết chính là như thế nên mới nói như vậy”.
Trang Tín Ngạn viết: “Cho dù là như vậy Tín Xuyên sẽ không chịu để mất mặt, kết quả lại là Tín Trung gánh trách nhiệm”.
“Tín Trung?” Đại phu nhân đầu tiên nghi hoặc, sau đó gật đầu: “Quả thật bọn họ dám làm như vậy, bọn họ chung quy cũng không hiểu được khổ tâm của ta…”
Đối với việc nhi tử liệu sự như thần, Đại phu nhân không lấy làm kinh ngạc, bởi vì vài năm nay, con đã gây cho bà rất nhiều điều bất ngờ rồi.
“Không hiểu được cũng không phải chuyện xấu…” Tín Ngạn múa bút như bay: “Người làm chủ Trà Hành chẳng những cần có thủ đoạn, mà phẩm tính phải chính trực thuần lương, nếu Tín Xuyên không đáp ứng được điều kiện này, nương cũng có thể bắt đầu lo tuyển người khác”.
“Tuyển người khác?” Đại phu nhân thì thào.
Trang Tín Ngạn viết xuống hai chữ “Tín Trung”, sau đó hạ bút ngẩng đầu nhìn mẫu thân, khí định thần nhàn, bất động thanh sắc.
“Tín Trung?” Đại phu nhân lắc đầu thở dài “Đứa nhỏ Tín Trung này tính thình quả thực trung hậu, nhưng thứ nhất hắn đối với chuyện kinh doanh không nắm rõ, thứ hai…” Đại phu nhân lại lắc đầu: “Tam phòng bọn họ làm sao là đối thủ của bên kia, chỉ sợ lúc ta vừa giao vị trí đương gia vào tay hắn, có lẽ không bao lâu sau đã bị bên kia đoạt mất rồi”.
Tam di thái thái Trần Xảo Vân, địa vị thấp hèn, bản tính yếu đuối, thuộc loại vừa nghe tiếng sấm đã cúi đầu tìm chỗ trốn. Nếu đem chìa khóa giao vào tay tam phòng, còn không bị Nhị phòng nuốt sống.
Trang Tín Ngạn đứng lên sắc mặt trầm trọng, chuyện hỗ trợ kinh doanh hắn còn có thể giúp được, nhưng chuyện đối phó với bên kia, phải tìm được người giống như mẫu thân vậy, vừa đảm lược vừa có dũng khí.
Hai mẫu tử đang thương lượng, bên ngoài có nha đầu thông báo: “Phương cô nương cùng Phương thiếu gia đến”
“Tín Xuyên chỉ sợ sẽ không cưới Phương cô nương”. Trang Tín Ngạn viết vội mấy chữ này lên giấy. Sau đó Nguyệt nương đi vào, thu thập sạch sẽ các thứ trên bàn, lại đem giấy Trang Tín Ngạn đã viết vò lại, giấu vào trong ngực, đợi lúc bình thường sẽ đem ra ngoài tiêu hủy.
Căn bản không có ai biết, mấy năm qua, rất nhiều quyết sách kinh doanh trọng yếu tưởng là của Đại phu nhân, thực chất đều là bút tích của phế vật trong mắt mọi người Trang Tín Ngạn.
/275
|