Trận chiến tranh đoạt thần khí cứ yên tĩnh như vậy. Lạc Thần Phong lưu luyến không rời cùng người Bạch Hổ thánh điện trở về. Đoàn người Chu Tước thánh điện rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm. Chạy một ngày đêm, rối cuộc Bạch Phong Hoa cũng chậm rãi tỉnh dậy.
“Đồ đệ, ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?” Nhị trưởng lão vừa đến thấy Bạch Phong Hoa tỉnh dậy, thanh âm vui mừng truyền đến.
“Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, cảm giác thế nào?” Bạch Tử Mặc cũng vội vàng nhích lại gần.
“Đau chết ta a … “ Bạch Phong Hoa đổ ra một ngụm khí lạnh chậm rãi đứng dậy, Bạch Tử Mặc bước lên phía trước đỡ lấy.
Nhị trưởng lão vội xem kinh mạch của nàng, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng : “ Kinh mạch đã gần khỏi, cũng không nặng lắm “.
“Mạc đại ca cấp dược thật lợi hại “. Bạch Tử Mặc lấy ra bình sứ trong suốt kia đưa tới trước mặt Bạch Phong Hoa , “ Tỷ cầm lấy, Mạc đại ca nói một ngày ăn một viên sẽ nhanh khỏi “.
Bạch Phong Hoa đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại, đem sự tình hồi tưởng lại. Cũng không nhớ nổi trận chiến với thần khí vừa qua, không khỏi nhíu mày nói : “ Đã xảy ra chuyện gì ?”
Bạch Tử Mặc vội vàng đem chuyện phát sinh lúc trước thêm mắm thêm muối nói lại một phen, nói đến thời điểm Mạc Thanh Tuyệt đem nàng bảo hộ đến nỗi nước miếng cũng văng ra. Bạch Phong Hoa nghe hết thảy chuyện này trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Mạc Thanh Tuyệt, hắn cư nhiên trước mặt mọi người bảo hộ nàng như vậy. Thanh Long thánh điện cùng Chu Tước thánh điện luôn có quan hệ không tốt, mà Mạc Thanh Tuyệt tài cán như thế cư nhiên vì nàng mà làm như vậy, về sau phải chăng sẽ gặp nhiều áp lực? Khi nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Phong Hoa lại có chút bất an.
Bạch Phong Hoa trầm tư, còn Bạch Tử Mặc nhìn chằm chằm Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa, ánh mắt phát sáng.
“Tỷ , ngươi thu phục thần khí…., ngươi làm thế nào thu phục được thần khí a?” Bạch Tử Mặc hưng phấn hỏi.
“Trở về nói sau “ . Nhị trưởng lão tay gõ vào đầu Bạch Tử Mặc , “ Để cho đồ đệ ta nghỉ ngơi trước “.
“Tốt thôi” Bạch Tử Mặc vuốt vuốt đầu mình.
Mọi người nghỉ ngơi trong trấn nhỏ gần nhất để hồi phục sức khỏe. Bạch Phong Hoa tắm qua , thay quần áo, cuối cùng thoải mái. Lúc nàng ở một mình nàng lấy bình sứ Mạc Thanh Tuyệt đưa cho xem đan dược ở bên trong. Làm cho nàng kinh ngạc chính là, đan dược kia nàng hoàn toàn không nhận ra những thành phần bên trong dược, thuốc trị thương như vậy mà nội ngoại thương đều có thể trị liệu, hơn nữa lại là dược liệu trên quý. Ba ngày sau, đã làm cho thương thế của nàng đã tốt hẳn.
Trên đường trở về, nhị trưởng lão không biết lấy ở đâu ra một chiếc xe ngựa đơn giản cho Bạch Phong Hoa ngồi lên, nói thương thế Bạch Phong Hoa chưa khỏi hẳn, cần tĩnh dưỡng. Cho nên trên đường về Bạch Phong Hoa ngồi xe ngựa còn những người khác đều là cưỡi ngựa. Đãi ngộ đặc biệt này không một người nào phản đối, chỉ có Chu Tước thánh giả cơ hồ âm thầm cắn răng nhẫn nhịn.
Trở lại thánh điện, Bạch Phong Hoa lập tức bị an bài trở về nghỉ ngơi. Mà vài vị trưởng lão đều là vẻ mặt khó coi đi vào nghị sự điện. Chu tước thánh giả cũng bị các vị trưởng lão gọi vào.
Bảy người ngồi ở trên đại điện, sắc mặt đại trưởng lão tối lại, nhìn mặt Chu Tước thánh giả có chút không yên trầm giọng nói :” Thánh giả, ngươi có biết vì sao lại gọi ngươi đến ? “.
Chu Tước thánh giả cắn chặt răng, thấp giọng nói : “Không biết. “.
“ Ngươi còn giám nói ngươi không biết !” Nhị trưởng lão đột nhiên vỗ vào tay vịn ghế của mình, gầm ra tiếng : “Ngươi nghĩ rằng ta và cả nhóm người đều là người mù? Ngươi nghĩ rằng chúng ta không có ai nhìn thấy ngươi lúc đó vì tranh đoạt thần khí mà ra tay với Bạch Phong Hoa?”.
“Lúc đấy hỗn loạn, cướp đoạt thần khí khó tránh khỏi làm người khác bị thương”. Chu Tước thánh giả trên mặt bình tĩnh nói.
“Bị thương ?” Nhị trưởng lão cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn , “ Ta như thế nào nghe thấy lúc ấy có người quát lớn Bạch Phong Hoa?"
“Lúc ấy tiếng người ầm ĩ, có lẽ nhị trưởng lão nghe nhầm. “ Chu Tước thánh giả trấn định, như thế nào cũng không chịu thừa nhận.
“Tốt, chuyện này tạm thời không đề cập đến nữa. “ Đại trưởng lão sắc mặt lạnh như băng, “Thánh giả, ta có một câu muốn nói rõ ràng với ngươi. Trời tru sứ giả Bạch Phong Hoa đã thu phục được thần khí, chúng ta không hy vọng nàng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đơn giản là như vậy.“
“Có người hẳn là biết rõ ràng, Nếu Bạch Phong Hoa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thần khí kia sao có thể tùy tiện nhận lại chủ. Nếu có nhận thức người nào làm chủ . từ lúc có người bước lên đã nhận chủ rồi. “ Nhị trưởng lão ngửa đầu, thanh âm xem thường nói.
Chu Tước thánh giả âm thầm cắn răng, trên mặt bình tĩnh không nói gì.
“Tốt lắm, thánh giả ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi “. Đại trưởng lão vẫy tay thản nhiên nói.
Chu Tước thánh giả đứng dậy, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Chu Tước thánh giả biến mất trước cửa, nhị trưởng lão nhảy dựng lên mắng : “ Đại trưởng lão , ngươi đừng để ta nói mắt ngươi không tốt, lúc ấy không thấy được nàng đối với đồ đệ của ta ra tay !”.
“Ta nhìn thấy“ Đại trưởng lão trầm giọng trả lời.
“Ngươi thấy được ngươi còn khinh địch như vậy buông tha cho nàng? Có lầm hay không!” Nhị trưởng lão tức giận mặt đỏ bừng.
“Thánh giả mặc dù có mắc sai lầm, nhưng mà nếu chúng ta chỉ dựa vào điểm ấy thì không có cách nào xử phạt nàng, nàng vừa mới chối rõ ràng, như các ngươi thấy đó thôi ?” Đại trưởng lão mắt lạnh tiếp tục nói“ Ngươi không cần ầm ĩ, thánh giả không để mọi người ở trong mắt. Nếu còn tiếp tục, e rằng không được. Về phần trời tru sứ giả Bạch Phong Hoa, tiếp tục khảo nghiệm đi...Làm cho thần khí nhận chủ chỉ có thể nói nàng có chỗ hơn người, nhưng nếu nói về thực lực, hiện tại không đủ. Hơn nữa phẩm chất cùng tính cách cũng cần nghiên cứu thêm.”
“Không sai, Bạch Phong Hoa thực lực còn không đủ. Nàng hiện tại là bát cấp chiến khí, chỉ có thể nói là hơn những bạn cùng lứa tuổi, còn không có thể đảm nhiệm chức Chu Tước thánh giả. “ Lục trưởng lão ở phía sau cũng trầm giọng mở miệng.“ Nhị trưởng lão, tin tưởng đêm đó ngươi cũng thấy đấy, các vị thánh giả khác thực lực sâu không lường được, không ít người đều ở trên chúng ta. Còn có lập thánh giả khác không thể nói một vài câu là được.”
“Không sai, nhị trưởng lão không cần nói thêm nữa, ta đều có quyết định. Ngày sau lại nói tiếp, tin tưởng thánh giả hẳn là sẽ biết ý.“ Đại trưởng lão trầm giọng nói.
Nhị trưởng lão hầm hừ ngồi xuống không nói. Lập thánh giả khác, không phải do bọn hắn định đoạt, mấu chốt nhất là Chu Tước thánh thú.
Chu Tước thánh giả đứng ở giữa hành lang, nhìn trong hoa viên lá cây vàng, cành khô rụng đầy gốc cây đại thụ, ánh mắt càng âm lãnh, thái độ các vị trưởng lão đối với nàng đã hoàn toàn sang tỏ, các trưởng lão dối với nàng càng ngày càng bất mãn. Tuy rằng không đến mức hủy bỏ chức thánh giả của nàng , nhưng mà nếu cứ thế mãi, hết thảy đều khó đoán trước. Đặc biệt nhị trưởng lão thực lực cường hãn nhất , là một lão tử cực bao che khuyết điểm.
Chu Tước thánh giả nghĩ đến đây, trong lòng càng nghĩ càng giận, Bạch Phong Hoa chính là nàng tiến cử vào thánh điện, không nghĩ tới cuối cùng diễn biến thành cái dạng này, hơn nữa tình hình càng ngày càng nghiêm trọng , thậm chí đã muốn thay chủ mới. Các trưởng lão đối với Bạch Phong Hoa ngày càng vừa lòng , cứ như vậy thì hậu quả thật không chịu nổi.
Chu Tước thánh giả hơi hơi hí mắt, hiện tại nếu trừ bỏ Bạch Phong Hoa là không sáng suốt, vừa rồi đại trưởng lão trong lời nói đã ám chỉ ý đó. Không hy vọng Bạch Phong Hoa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ….
Thật giận ! Tạm thời không thể động vào nàng, nhưng chính mình cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết! Chu Tước thánh giả vươn tay lấy cành khô gần đấy hung hăng bẻ gãy.
Mà Bạch Phong Hoa vừa trở lại phòng của mình, đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, vừa mới cởi áo khoác cửa đã bị mở tung ra, Nam Cung Vân trực tiếp đi đến, ngồi ở bên cạnh bàn , cười hì hì nói : “ Sư muội, thiên tàm đâu? Ta đưa nàng rất nhiều đồ ăn, chờ nàng ăn xong, nhớ rõ mang thứ nàng bài tiết thu thập hết rồi đưa ta xem độc có phải hiệu quả gấp bội hay không? “
Bạch Phong Hoa xiết chặn nắm tay, cả người run run đứng lên, nhưng Nam Cung Vân hiển nhiên không có chú ý đến Bạch Phong Hoa vì tức giận quá mức mà cả người run run, ngược lại cười thật to đem một ít bình sứ mới mang đến để trên bàn. Hi hi ha ha nói “Sư muội, ngươi xem, độc dược nhiều như vậy , đủ cho thiên tàm của ngươi ăn. Chờ nàng bài tiết rồi ngươi nhất định toàn bộ thu thập lại cho ta a “.
“Nam Cung Vân ơi là Nam Cung Vân !” Bạch Phong Hoa nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nói.
“Hả, có chuyện gì ? Nga~ Ngươi đang thay quần áo sao ?” Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa cầm áo khoác trong tay, trừng mắt nhìn mình, hỏi thật tự nhiên.
“Ngươi đi tìm chết cho ta! Lần sau nếu tiến vào mà không gõ cửa, ta liền đánh gãy tay của ngươi !” Bạch Phong Hoa giận dữ, chiến khí màu trắng ầm ầm phóng ra, một quyền đem Nam Cung Vân đánh bay ra ngoài, sau đó đi đến bên cạnh cửa lớn gắt gao khóa lại. Tiểu điệp phía trên tai vội đáp xuống dưới ôm lấy bình sứ ăn lấy ăn để. Bạch Phong Hoa sắc mặt càng ngày càng đen lại.
Nam Cung Vân chết tiệt ! Sắc lang ! Vô sỉ ! Hạ lưu !
Bạch Phong Hoa oán giận mắng hắn mấy câu mới tiếp tục cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa .
Vừa tắm rửa xong, híp mắt nghỉ ngơi, Cửa đã bị mở vang trời. Bạch Tử Mặc ở bên ngoài kêu gào : “ Tỷ Tỷ, ngươi đang làm gì đó ? “
Bạch Phong Hoa đứng dậy mở cửa, Bạch Tử Mặc cùng đoàn người toàn bộ người liền chui vào. An Thiếu Minh vừa tiến lên vừa nhìn chung quanh, “ Đâu ? Thần khí ở nơi nào ?”
“Ở nơi này, nơi này “. Bạch Tử Mặc vội chạy tới cái bàn, hưng phấn chỉ lên Trường Không kiếm trên mặt bàn hô to.
“Ồ, đây là thần khí ?” An Thiếu Minh nhìn không chớp mắt nhìn Trường Không kiếm trên bàn hưng phấn hỏi.
“Đúng vậy, là ta chính mắt nhìn thấy “ Bạch Tử Mặc gật đầu khẳng định nói xong, đoàn người hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Bạch Phong Hoa. Đều hưng phấn vây quanh Trường Không kiếm nghị luận.
Bạch Phong Hoa chán chết ngồi ở một bên, đảo cặp mắt trắng dã. Lúc trước Trường Không kiếm nhận nàng làm chủ, kỳ thật nói như thế không biết có tính là ngoài ý muốn không nữa. Ngày ấy, sau khi Bạch Phong Hoa mắng Trường Không kiếm, Trường Không kiếm giận dữ , chuẩn bị phóng ra kiếm khí để giết chết Bạch Phong Hoa, nhưng lại bị Bạch Phong Hoa dùng xoay chuyển Càn Khôn đem chiến khí toàn bộ bắn ngược trở về, Nhưng thật ra không có đả thương đến Trường Không kiếm, thiếu chút nữa Bạch Phong Hoa tình mạng khó giữ. Bởi vì kiếm khí không có bắn ngược trở lại mà uy lực kiếm khí rất khủng bố, không chỉ hại nàng kinh mạch bị tổn thương nặng mà còn có da thịt cũng không còn lành lặn. Mọi người lúc ấy nhìn thấy một màn cát bay đá chạy chính là tình huống như vậy sinh ra.
Vốn nghĩ đến Trường Khống kiếm hạ đòn cuối cùng, không nghĩ đến Trường Không kiếm lại bay ở giữa không trung bất động.
Tiếp theo, Trường Không kiếm lại trực tiếp buộc nàng làm chủ.
Tựa hồ không có lý do gì đặc biệt, hoặc là có lý do gì thì chỉ có Trường Không kiếm mới biết được.
Ngày tiếp theo, Bạch Phong Hoa trở thành trung tâm của thánh điện, vô luận là đi đến đâu đều có người nóng lòng muốn thử đi lên hỏi. Mà mấy vị trưởng lão cứ nhìn thấy nàng lại cười tủm tỉm, mặt đều cười sáng lạng, Bạch Phong Hoa nhìn đều là buồn bực. Nàng liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, một bước cũng không ra.
“Này, đều là mi gây chuyện, làm hại ta nửa bước cũng khó đi “ Bạch Phong Hoa ba một tiếng đem Trường Không kiếm ném trên mặt bàn tức giận nói.
Trường Không kiếm run nhè nhẹ, tựa hồ kháng nghị.
“Làm cái đích cho mọi người chỉ trích, trong mắt người khác là cái gai trong mắt, đây là tình huống hiện tại của ta a! “ Bạch Phong Hoa khó chịu đem Trường Không kiếm ba ba ba quăng ngã trên mặt bàn.
Trường Không kiếm bay đến giữa không trung, thân kiếm run run, giằng co cùng Bạch Phong Hoa.
“Như thế nào? Ngươi muốn làm phản, nhận thức ta làm chủ, liền cho ta nổi tiếng !”. Bạch Phong Hoa chụp cái bàn phẫn nộ quát.
Hưu một tiếng !
Trường Không kiếm hiển nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng, trực tiếp bay đến, chuôi kiếm hướng đến đầu Bạch Phong Hoa.
“Ngươi đê tiện ! “ Bạch Phong Hoa tức giận trốn tránh.
"Phong Hoa, Trường Không kiếm nói thực lực của ngươi kém như vậy, không đủ tư cách làm chủ nhân, cho nên, cho nên …” Thanh âm Tiểu Mộc kịp thời vang lên.
“Cho nên, liền xứng đáng bị khi dễ. “ Tiểu Mộc nhỏ giọng đem ý tứ của Trường Không kiếm biểu đạt ra.
“Vô liêm sỉ ! Thật sự là phản ! “ Bạch Phong Hoa khó khăn trốn tránh, trong lòng tức giận. Nhưng cũng hiểu được ý tứ Trường Không kiếm biểu đạt chuyện này là thật. Nói đến thực lực, quả thật thực lực của mình không đủ, quả thật không có năng lực khống chế thần khí này.
“Ngươi chết đi, ta sẽ nhớ kỹ, ta sẽ báo thù. “ Bạch Phong Hoa trốn tránh, trong lòng tức giận vạn phần. Người khác nghĩ, thần khí nhận nàng làm chủ là cỡ nào vui sướng, chuyện tốt, nhưng nếu người ta nhìn thấy một cảnh như vậy, không biết có nghĩ… Thần khí khi dễ chủ nhân….
“Không chịu nổi “ ! Bạch Phong Hoa giận dữ, mở cửa phòng trực tiếp đi đến phòng của nhị trưởng lão. Trường Không kiếm kêu một tiếng bay đến bên hông Bạch Phong Hoa, tư thế quái dị nằm trên đai lưng nàng.Thân kiếm lõa lồ ra ngoài, không có vỏ kiếm. Trường Không kiếm từ chối vỏ kiếm bình thường mà Bạch Phong Hoa đưa hắn vào. Căn cứ vào phiên dịch của Tiểu Mộc, Trường Không kiếm cho rằng vỏ kiếm thấp kém này hoàn toàn không xứng làm quần áo của hắn.
Cửa phòng nhị trưởng lão ầm một cái liền bị mở ra. Bạch Phong Hoa đi vào liền đập bàn, nhị trưởng lão đang uống trà thiếu chút nữa sặc.
“Sư phụ ! có Biện pháp nào nhanh chóng đề cao thực lực không? Ta hiện tại bị vũ khí của chính mình khinh bỉ a~” ! Bạch Phong Hoa sắp phát điên. Bị người kinh bỉ nàng còn không để ý, nhưng vấn đề là nàng bị một thanh kiếm khi dễ, vẫn là chính mình là chủ nhưng vẫn bị khi dễ a.
“Nga~ ! Khụ, khụ, quả thật a ~, cái kia, thực lực của ngươi, hiện tại quả thật … “ Nhị trưởng lão khụ khụ, nhìn Bạch Phong Hoa âm lãnh kia biểu tình như muốn ăn thịt người, đành phải nhịn xuống.
“Có biện pháp nào không? !” Bạch Phong Hoa tức giận trừng mắt nhìn nhị trưởng lão hỏi.
“Có, có. chăm chỉ tu luyện là được, ta đưa cho ngươi quyển sách nhỏ mỗi ngày luyện tập ngươi có luyện không? Thứ hai là, ngươi ăn đan dược phụ trợ nhanh hơn là tu luyện. “ Nhị trưởng lão nghiêm trang trả lời.
“Nếu theo quyển sách nhỏ kia luyện tập, bao lâu thì ta có thể đột phá cửu cấp?” Bạch Phong Hoa trầm giọng hỏi.
“Đại khái là ngoài nửa năm “ Nhị trưởng lão nhe răng cười nói.
Bạch Phong Hoa : “ … “ Nửa năm đột phá cửu cấp, chính mình còn bị thần khí chết tiệt này khi dễ nửa năm a ~ ? Hoặc là còn tình huống tệ hơn, chính là nửa năm sau cửu cấp cũng không đánh lại được hắn !
“Loại thứ hai thôi, chính là ăn đan dược. Nguyên khí đan rất nhanh sẽ có, đến lúc đó ngươi bế quan một thời gian là được rồi .” Ánh mắt Nhị trưởng lão nhìn đến Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.
Nam Cung Vân cùng nàng giống nhau, đều là sơ phẩm cao cấp luyện dược sư, cũng không có khả năng luyện chế đan dược giúp nàng tu hành. Chẳng lẽ thật không có khả năng tăng cao thực lực? Bạch Phong Hoa mày đều nhíu lại.
“Còn có một biện pháp …” Nhị trưởng lão bỗng nhiên hạ thấp thanh âm.
“Là gì ? “ Bạch Phong Hoa vội vàng hỏi. Tưởng muốn trở lên mạnh , không chỉ là nguyên nhân từ thần khí. Lần cướp đoạn thần khí này, Bạch Phong Hoa thấy được rõ ràng thực lực của chính mình kém xa người khác. Giống như lời của Mạc Thanh Tuyệt, muốn bảo vệ tốt chính mình cùng người mình quan tâm, chỉ có thể biến mình trở lên cường đại. Lần trước là Khâu Duy có cửu cấp chiến khí làm bị thương người Bạch gia, nếu tiếp theo là người có thập cấp chiến khí, thậm chí là cao nhân, thì chính mình phải làm sao bây giờ? Hiện tại thần khí căn bản là không nghe nàng chỉ huy, căn bản là không thể tự nhiên sử dụng, lại càng không thể dựa vào thần khí để đối phó với kẻ địch.
“Phong Hoa, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao vội vàng muốn trở nên cường như vậy ? Thật chỉ vì không thể khống chế được thần khí ? “ nhị trưởng lão sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng đứng lên.
“Không chỉ vì thế, ta muốn cường đại, cường lên để bảo vệ những người ta quan tâm không chịu thương tổn “. Bạch Phong Hoa nhìn nhị trưởng lão biến sắc, nàng cũng vô cùng nghiêm túc trả lời.
Nhị trưởng lão nghe Bạch Phong Hoa nói những lời này xong, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu đứng lên, trên mặt bỗng lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói : “Hỏi chính ngươi, ngươi đủ quyết tâm, đủ kiên định sao?”
“Đủ ! “ Bạch Phong Hoa không có gì do dự, như chém đinh chặt sắt nói.tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn người nhà của ta, thương tổn người Bạch gia ta – phải chết !!!
“Hoặc là trở nên cường đại, hoặc là chết. Hậu quả như thế, ngươi cũng muốn sao ?” Nhị trưởng lão cầm ly trà lên, khẩu khí trịnh trọng.
“Ngươi muốn làm cái gì ?” Bạch Phong Hoa thật sự hỏi.
“Đi ! đến địa phương tu luyện của ta bế quan một tháng đi “. Nhị trưởng lão nhíu mày, bỗng nhiên lại do dự nói , “ Vẫn là không cần, rất nguy hiểm. “
“Vì sao không cần, ngươi có thể ta đây cũng có thể “. Bạch Phong Hoa nhìn không nhìn đến Nhị trưởng lão đổi ý, mặc kệ
Nhị trưởng lão trầm mặc không nói, cau mày, trên mặt tối đen, nội tâm không ngừng giãy giụa. Hắn cũng muốn Bạch phong Hoa mau chóng cường đại, muốn cho Bạch Phong Hoa mau chóng thay thế thánh giả hiện tại, nhận chức Chu Tước thánh giả. Mấy ngày nay ở chung, hắn đã hoàn toàn hiểu tính cách của Bạch Phong Hoa. Càng hiểu biết, hắn càng thích đồ đệ này. Muốn cho Bạch Phong Hoa làm Chu Tước thánh giả, nhưng lại sợ Bạch Phong Hoa trong lúc bế quan gặp chuyện không may, rối rắm, phi thường rối rắm.
“Này, lão nhân, không cần nhìn ta” . Bạch Phong Hoa buồn bực vươn tay kéo râu nhị trưởng lão lại. “Ta có thể “
“Được rồi, đi theo ta “. Nhị trưởng lão rốt cuộc hạ quyết tâm, vẻ mặt trịnh trọng tiêu sái đi phía trước.
Bạch Phong Hoa không do dự đi ở phía sau.
Nhị trưởng lão mang theo Bạch Phong Hoa xuyên qua một hành lang thật dài, đi tới chỗ sâu nhất của thánh điện. Một cửa đá nguy nga vững trãi, nhị trưởng lão vươn tay đưa chiến khí vào khóa trên cửa đá, cửa tự động ầm vang mở ra. Nhị trưởng lão không nói một lời tiếp tục đi vào bên trong, Bạch Phong Hoa vừa tiến vào bên trong, một cỗ hơi thở âm lãnh đánh tới. Bên trong ánh sang trắng lóe ra, nhìn kỹ , cư nhiên là một quảng trường nhỏ, mà vách tường xung quanh khảm đầy khoáng thạch to nhỏ không đồng nhất, những khoáng thạch này đều tản ra bạch sắc kỳ quang, mang chung quanh được chiếu sáng lên. Mà quảng trường nhỏ ở đối diện, ở vách tường có một chữ ở trên cửa đá, có sáu phiến đá,nói như vậy đây là nơi sáu vị trưởng lão bế quan.
Nhị trưởng lão mang theo Bạch Phong Hoa xuyên qua quảng trường nhỏ, đến cửa đá cuối cùng liền dừng lại. Nhị trưởng lão lại đưa chiến khí vào cửa khóa phía trên, cửa đá chậm rãi mở ra. Bên trong một mảnh âm trầm, không nhìn thấy tình huống bên trong.
“Phong Hoa, ngươi hãy nghe cho kỹ, ở trong mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, gặp được cái gì, đều không cần tin đó là sự thật, không được để dục vọng khống chế “ Giờ phút này sắc mặt nhị trưởng lão ngưng trọng , “Không thể tuyệt vọng , một khi tuyệt vọng hết thảy đều xong rồi . “
“Hiểu, sư phụ “. Bạch phong Hoa gật gật đầu , “Còn có nhớ nói cho bọn đệ đệ ta biết một tiếng, còn nói như thế nào, thì ngươi biết rõ “ .
“Ân , ta biết nói sao. Còn có, đồ ăn mỗi ngày ta đều cho người đưa tới cửa . “ Nhị trưởng lão nhíu mày, vươn tay vỗ bả vai Bạch Phong Hoa , lại hít thật sâu nói , “ Đồ đệ, nhớ kỹ, nhất định phải còn sống đi ra “
Bạch Phong Hoa lại gật đầu thật mạnh, quay đầu nhìn về phía địa phương sâu thẳm, dứt khoát mở cửa chính mình đi vào.
Cửa đá chậm rãi mở ra, Bạch Phong Hoa hướng bên trong đi vào, nhưng mới đi được hai bước, Trường Không kiếm cùng Tiểu Mộc đồng thời có phản ứng.
“Phong Hoa, Phong Hoa… Đây là làm sao ? “ trong thanh âm Tiểu Mộc có chút run run, Tiểu Mộc sợ hãi !
Trường Không kiếm ở bên hông Bạch Phong Hoa run lên nhè nhẹ, nói không lên lời, tuy sợ hãi nhưng vẫn là hưng phấn.
“Ta muốn bế quan ở địa phương này “ Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng nói.
“Hắc ám, tuyệt vọng, bàng hoàng, lực lượng đáng sợ… “ Thanh âm Tiểu Mộc run run, câu nói kế tiếp như thế nào cũng không nói ra được.
Trường Không kiếm lại run run lợi hại hơn.
Bạch Phong Hoa hơi nhíu mi, bước chân kiên định đi về phía trước.
Điện nghị sự trong thánh điện.
“Cái gì ? ! Ngươi cho nàng vào trong mật thất bế quan ! “ thanh âm đại trưởng lão cơ hồ sắp phá tan nóc nhà, từ trước đến nay lần đầu tiên hắn không bình tĩnh đề cao thanh âm.
“Ngươi điên rồi ! Ngươi muốn hại nàng sao ? “ Tam trưởng lão sắc mặt cũng tái nhợt một mảnh.
“Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì ? “ Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đều trầm mặt xuống.
“Ngươi giờ đi cứu nàng mau, vẫn còn kịp . “ Lục trưởng lão thanh âm có chút sốt ruột.
Nhị trưởng lão sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng ánh mắt lại kiên nghị một mảnh.
“Không ! Ta tin tưởng nàng . “ Nhị trưởng lão trầm giọng nói.
“Tin tưởng? Tin tưởng ? Ngươi nói một câu tin tưởng thì liền đem nàng đưa vào mật thất kia. Ngươi nghĩ rằng người nào cũng giống như ngươi biến thành cường hãn sao ? Muốn ngươi phải biết rõ ràng, nàng chỉ có mười sáu tuổi, hơn nữa nàng mới chỉ có bát cấp chiến khí ! “. Đại trưởng lão rít gào đứng lên, “Ngươi đây là giết người, giết người a! “ .
“Các ngươi không tin tưởng nàng như vậy ? “ Nhị trưởng lão vững như núi Thái Sơn , con ngươi hơn trầm xuống.
“Có nhiều chuyện không phải tin tưởng không là đủ ! “ Đại trưởng lão vô cùng đau đớn nói.
“Mỏi mắt mong chờ “ Nhị trưởng lão kiên định nói, “ Ta sẽ không đi mở mật thất ra, chờ kết quả đi “
“Ngươi ! “ Đại trưởng lão bực tức đứng lên, chỉ tay vào ngực nhị trưởng lão dậm chân, “ Thật vất vả thánh điện chúng ta mới có một nhân tài như vậy, hơn nữa còn có thần khí a~ cứ như vậy bị ngươi bóp chết”.
Nhị trưởng lão không nói lời nào, bỗng nhiên nhẹ nhàng dậm chân một cái, tiếp theo cả người hắn đột nhiên phóng ra kiếm khí khủng bố, chiến khí bằng bạc nháy mắt tràn ngậm đầy điện nghị sự. Không khí tựa hồ bị đè ép hầu như không còn, làm cho người ta hô hấp khó khăn lên. Năm vị trưởng lão khác trong nháy mắt làn da bị đè ép đến ửng đỏ, bọn họ đều khó thở đứng lên.
Định áp đảo uy hiếp.
Này là thực lực của nhị trưởng lão.
Tại ngày tranh đoạt thần kia kia, nhị trưởng lão hiển hiên là một trong những người mạnh nhất của mấy đại thánh điện
“Có một ngày, Bạch Phong Hoa nhất định vượt qua ta hiện tại “ . Nhị trưởng lão thu hồi chiến khí uy hiếp, thản nhiên nói ra một câu như vậy, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Năm vị trưởng lão còn lại nhìn bóng dáng nhị trưởng lão, thật lâu nói không lên lời.
Nhị trưởng lão vẻ mặt bình tĩnh, vững như Thái Sơn chậm rãi đi về thiên điện của mình. Lập tức đi tới trước phòng thuốc của Nam Cung Vân.
“Sư phụ, Sao ngươi lại tới đây ? “ Nam Cung Vân cười tủm tỉm hỏi.
Nhị trưởng lão vẻ mặt bình tĩnh trầm mặc nhìn Nam Cung Vân,
“Sư phụ, người rốt cuộc làm sao vậy ? “ Nam Cung Vân sắc mặt nghiêm túc đứng lên, lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ luống cuống như vậy.
“Ta, ta đem nàng đến mật thất bế quan rồi “ Nhị trưởng lão chép miệng, một bộ dáng muốn khóc đi ra.
Nam Cung Vân nghe xong, cũng giật mình.
Nhị trưởng lão nhìn đến vẻ mặt Nam Cung Vân, bị dọa không biết làm sao : “Vân nhi, ngươi cũng thấy ta làm như vậy là rất nguy hiểm sao ? “
“Sư phụ, ngươi vừa rồi ở chỗ các vị trưởng lão chống đỡ ? “ Nam Cung Vân hơi nhíu mày hỏi.
Nhị trưởng lão trầm mặc, cam chịu.
“Sư phụ, nếu ngươi đưa nàng vào, thì đừng hoài nghi, hãy tin tưởng nàng “. Trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Vân hiếm khi lỗ ra vẻ nghiêm túc.
Nhị trưởng lão cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu.
Bạch Phong Hoa biến mất ngay giữa thánh điện, làm đoàn người Bạch Tử Mặc đến hỏi, nhị trưởng lão thản nhiên nói một câu phái Bạch Phong Hoa đi làm nhiệm vụ, một tháng sau sẽ trở lại rồi đuổi người. Mặc dù Bạch Tử Mặc nghi hoặc nhưng cũng không giám hỏi nhiều khi nhìn thấy Nhị trưởng lão mặt lạnh, một tháng này, tại thời điểm Bạch Phong Hoa biến mất , chỗ thần khí làm bị thương cũng dần dần hồi phục nhìn xuống dưới, dù sao lâu rồi cũng không thấy than kiếm này.
Qua hơn hai mươi ngày, có người đến tìm Bạch Phong Hoa. Người này, không phải ai khác, chính là đại tiểu thư duy nhất của phong tín tử Lâm Sở Sở đại tiểu thư.
Bạch Phong Hoa không ở thánh điện, làm cho Lâm Sở Sở có chút giật mình . Bởi vì theo tin tức của phong tín tử, Bạch Phong Hoa căn bản không có ra khỏi thánh điện.
“Ta nói không có là không có, tiểu nha đầu này như thế nào phiền như vậy “ Nhị trưởng lão tức giận vẫy tay.
“Như thế , phiền toái trưởng lão nói cho Bạch Phong Hoa một câu, nói mười ngày sau gặp phong tín tử cạnh bảo đại hội có người muốn nói gì đó với nàng “.
Lâm Sở Sở híp mắt kính nhìn nhị trưởng lão, trong lòng đau khổ, nàng cảm thấy lão tử này là người rất gian trá, khẳng định không nói thật.
“Nga ~ Cái gì vậy a ~ ?” Nhị trưởng lão không chút để ý hỏi.
“Thanh ảnh diệu tử “ Lâm Sở Sở lời nói không rõ ràng chậm rãi phun ra.
“ Nga~ , là cái gì vậy a~? Ngươi như thế nào khẳng định đồ đệ ta muốn a~ ? “ Nhị trưởng lão vẫn thái độ không chút để ý.
“Ngươi cứ nói với nàng như vậy, nàng sẽ rõ” Lâm Sở Sở tự tin cười rộ lê, “ Đây chính là lúc trước nàng nguyện ý mua tin tức này với giá mười vạn hoàng kim “. Lâm Sở Sở nhìn bộ dáng nhị trưởng lão không chút để ý kia, nếu không nói trọng điểm, lão nhân này sẽ không đem lời nói của mình để trong lòng.
“Cái gì ? Mười vạn hoàng kim ? “ Quả nhiên, nhị trưởng lão thiếu chút nữa rơi từ trên ghế xuống, kinh ngạc há to miệng.
“Không sai, đó chính là mua tin tức này, còn không phải là giá trị sao? “ Lâm Sở Sở mi hơi rung, tựa hồ rất vừa lòng khi thấy phản ứng của nhị trưởng lão.
“Nha đầu chết tiệt kia phá sản a~ làm sao có nhiều tiền như vậy?” Nhị trưởng lão nhíu mày nói thầm đứng lên.
“Tóm lại phiền toái nhị trưởng lão nói cho nàng một tiếng Tiểu nữ xin cáo từ “ Lâm Sở Sở cười hì hì cáo từ rời đi.
Nhị trưởng lão lại vuốt cằm chính mình nói thầm “ Thanh ảnh diệu tử là cái gì vậy ? đối với nha đầu kia quan trọng đến vậy sao ? “
Một tháng, giây lát trôi qua.
Rất nhanh, đã đến thời gian Bạch Phong Hoa xuất quan.
Trong Lòng nhị trưởng lão cũng không yên giống như bề ngoài. Bởi vì hắn mỗi ngày đều mang đồ ăn đến, ba ngày liền không hề động qua, nhưng sau đều có dùng. Tự nhiên ba ngày trước dọa nhị trưởng lão suýt nữa hồn phi phách tán, sau cuối cùng là an lòng.
Bạch Phong Hoa xuất quan, sáu vị trưởng lão đều đứng ở cửa mật thất trong quảng trường nhỏ.
Nhị trưởng lão tiến lên đem cửa đá mở ra, cửa đá chậm rãi mở ra, chư vị trưởng lão tâm cùng đều treo ngược cổ họng.
Cửa mở ra, phía sau cửa không hề có động tĩnh, các vị trưởng lão đều có chút khẩn trương, không an lòng. Nhị trưởng lão nhìn không chớp mắt, trên mặt bình tĩnh, thật ta trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Rốt cục. phía sau cửa đá vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Thân ảnh gầy yếu kia xuất hiện trong mắt mọi người.
Bạch Phong Hoa, trên mặt vương nét cười thản nhiên. Thân người nhỏ bé so với trước kia càng gầy yếu đi. Nhưng toàn thân nàng tản ra một cỗ hơi thở thơm mát, loại hơi thở hồn nhiên này giống như tri âm tri kỷ lại giống như hồ nước trong u cốc, nàng cứ bước nhẹ nhàng như vậy, chậm rãi tiêu sái đi đến, nhất thời làm cho người ta thấy áp lực vô hình thật lớn, làm cho người ta không giám nhìn thẳng nàng, làm cho người ta kinh tâm động phách.
“Sư phụ…. “ Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng.
“Phong Hoa, ngươi, ngươi thành công…” Nhị trưởng lão lắp bắp nói, trong lồng ngực kinh hỉ không thôi.
“Đúng vậy, sư phụ, ta đã sống trở lại” Bạch Phong Hoa mỉm cười. Tay để vào Trường Không kiếm bên hông.
“Bạch Phong Hoa, ngươi, ngươi hiện tại rốt cuộc có mấy cấp chiến khí ? “ Đại trưởng lão kích động đi vọt lên.
“Ngươi đoán thử xem” Bạch Phong Hoa cũng là lạnh nhạt cười, không trả lời ngay.
“Đồ đệ, ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?” Nhị trưởng lão vừa đến thấy Bạch Phong Hoa tỉnh dậy, thanh âm vui mừng truyền đến.
“Tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, cảm giác thế nào?” Bạch Tử Mặc cũng vội vàng nhích lại gần.
“Đau chết ta a … “ Bạch Phong Hoa đổ ra một ngụm khí lạnh chậm rãi đứng dậy, Bạch Tử Mặc bước lên phía trước đỡ lấy.
Nhị trưởng lão vội xem kinh mạch của nàng, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng : “ Kinh mạch đã gần khỏi, cũng không nặng lắm “.
“Mạc đại ca cấp dược thật lợi hại “. Bạch Tử Mặc lấy ra bình sứ trong suốt kia đưa tới trước mặt Bạch Phong Hoa , “ Tỷ cầm lấy, Mạc đại ca nói một ngày ăn một viên sẽ nhanh khỏi “.
Bạch Phong Hoa đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại, đem sự tình hồi tưởng lại. Cũng không nhớ nổi trận chiến với thần khí vừa qua, không khỏi nhíu mày nói : “ Đã xảy ra chuyện gì ?”
Bạch Tử Mặc vội vàng đem chuyện phát sinh lúc trước thêm mắm thêm muối nói lại một phen, nói đến thời điểm Mạc Thanh Tuyệt đem nàng bảo hộ đến nỗi nước miếng cũng văng ra. Bạch Phong Hoa nghe hết thảy chuyện này trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Mạc Thanh Tuyệt, hắn cư nhiên trước mặt mọi người bảo hộ nàng như vậy. Thanh Long thánh điện cùng Chu Tước thánh điện luôn có quan hệ không tốt, mà Mạc Thanh Tuyệt tài cán như thế cư nhiên vì nàng mà làm như vậy, về sau phải chăng sẽ gặp nhiều áp lực? Khi nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Phong Hoa lại có chút bất an.
Bạch Phong Hoa trầm tư, còn Bạch Tử Mặc nhìn chằm chằm Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa, ánh mắt phát sáng.
“Tỷ , ngươi thu phục thần khí…., ngươi làm thế nào thu phục được thần khí a?” Bạch Tử Mặc hưng phấn hỏi.
“Trở về nói sau “ . Nhị trưởng lão tay gõ vào đầu Bạch Tử Mặc , “ Để cho đồ đệ ta nghỉ ngơi trước “.
“Tốt thôi” Bạch Tử Mặc vuốt vuốt đầu mình.
Mọi người nghỉ ngơi trong trấn nhỏ gần nhất để hồi phục sức khỏe. Bạch Phong Hoa tắm qua , thay quần áo, cuối cùng thoải mái. Lúc nàng ở một mình nàng lấy bình sứ Mạc Thanh Tuyệt đưa cho xem đan dược ở bên trong. Làm cho nàng kinh ngạc chính là, đan dược kia nàng hoàn toàn không nhận ra những thành phần bên trong dược, thuốc trị thương như vậy mà nội ngoại thương đều có thể trị liệu, hơn nữa lại là dược liệu trên quý. Ba ngày sau, đã làm cho thương thế của nàng đã tốt hẳn.
Trên đường trở về, nhị trưởng lão không biết lấy ở đâu ra một chiếc xe ngựa đơn giản cho Bạch Phong Hoa ngồi lên, nói thương thế Bạch Phong Hoa chưa khỏi hẳn, cần tĩnh dưỡng. Cho nên trên đường về Bạch Phong Hoa ngồi xe ngựa còn những người khác đều là cưỡi ngựa. Đãi ngộ đặc biệt này không một người nào phản đối, chỉ có Chu Tước thánh giả cơ hồ âm thầm cắn răng nhẫn nhịn.
Trở lại thánh điện, Bạch Phong Hoa lập tức bị an bài trở về nghỉ ngơi. Mà vài vị trưởng lão đều là vẻ mặt khó coi đi vào nghị sự điện. Chu tước thánh giả cũng bị các vị trưởng lão gọi vào.
Bảy người ngồi ở trên đại điện, sắc mặt đại trưởng lão tối lại, nhìn mặt Chu Tước thánh giả có chút không yên trầm giọng nói :” Thánh giả, ngươi có biết vì sao lại gọi ngươi đến ? “.
Chu Tước thánh giả cắn chặt răng, thấp giọng nói : “Không biết. “.
“ Ngươi còn giám nói ngươi không biết !” Nhị trưởng lão đột nhiên vỗ vào tay vịn ghế của mình, gầm ra tiếng : “Ngươi nghĩ rằng ta và cả nhóm người đều là người mù? Ngươi nghĩ rằng chúng ta không có ai nhìn thấy ngươi lúc đó vì tranh đoạt thần khí mà ra tay với Bạch Phong Hoa?”.
“Lúc đấy hỗn loạn, cướp đoạt thần khí khó tránh khỏi làm người khác bị thương”. Chu Tước thánh giả trên mặt bình tĩnh nói.
“Bị thương ?” Nhị trưởng lão cơ hồ muốn nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn , “ Ta như thế nào nghe thấy lúc ấy có người quát lớn Bạch Phong Hoa?"
“Lúc ấy tiếng người ầm ĩ, có lẽ nhị trưởng lão nghe nhầm. “ Chu Tước thánh giả trấn định, như thế nào cũng không chịu thừa nhận.
“Tốt, chuyện này tạm thời không đề cập đến nữa. “ Đại trưởng lão sắc mặt lạnh như băng, “Thánh giả, ta có một câu muốn nói rõ ràng với ngươi. Trời tru sứ giả Bạch Phong Hoa đã thu phục được thần khí, chúng ta không hy vọng nàng phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, đơn giản là như vậy.“
“Có người hẳn là biết rõ ràng, Nếu Bạch Phong Hoa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thần khí kia sao có thể tùy tiện nhận lại chủ. Nếu có nhận thức người nào làm chủ . từ lúc có người bước lên đã nhận chủ rồi. “ Nhị trưởng lão ngửa đầu, thanh âm xem thường nói.
Chu Tước thánh giả âm thầm cắn răng, trên mặt bình tĩnh không nói gì.
“Tốt lắm, thánh giả ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi “. Đại trưởng lão vẫy tay thản nhiên nói.
Chu Tước thánh giả đứng dậy, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Chu Tước thánh giả biến mất trước cửa, nhị trưởng lão nhảy dựng lên mắng : “ Đại trưởng lão , ngươi đừng để ta nói mắt ngươi không tốt, lúc ấy không thấy được nàng đối với đồ đệ của ta ra tay !”.
“Ta nhìn thấy“ Đại trưởng lão trầm giọng trả lời.
“Ngươi thấy được ngươi còn khinh địch như vậy buông tha cho nàng? Có lầm hay không!” Nhị trưởng lão tức giận mặt đỏ bừng.
“Thánh giả mặc dù có mắc sai lầm, nhưng mà nếu chúng ta chỉ dựa vào điểm ấy thì không có cách nào xử phạt nàng, nàng vừa mới chối rõ ràng, như các ngươi thấy đó thôi ?” Đại trưởng lão mắt lạnh tiếp tục nói“ Ngươi không cần ầm ĩ, thánh giả không để mọi người ở trong mắt. Nếu còn tiếp tục, e rằng không được. Về phần trời tru sứ giả Bạch Phong Hoa, tiếp tục khảo nghiệm đi...Làm cho thần khí nhận chủ chỉ có thể nói nàng có chỗ hơn người, nhưng nếu nói về thực lực, hiện tại không đủ. Hơn nữa phẩm chất cùng tính cách cũng cần nghiên cứu thêm.”
“Không sai, Bạch Phong Hoa thực lực còn không đủ. Nàng hiện tại là bát cấp chiến khí, chỉ có thể nói là hơn những bạn cùng lứa tuổi, còn không có thể đảm nhiệm chức Chu Tước thánh giả. “ Lục trưởng lão ở phía sau cũng trầm giọng mở miệng.“ Nhị trưởng lão, tin tưởng đêm đó ngươi cũng thấy đấy, các vị thánh giả khác thực lực sâu không lường được, không ít người đều ở trên chúng ta. Còn có lập thánh giả khác không thể nói một vài câu là được.”
“Không sai, nhị trưởng lão không cần nói thêm nữa, ta đều có quyết định. Ngày sau lại nói tiếp, tin tưởng thánh giả hẳn là sẽ biết ý.“ Đại trưởng lão trầm giọng nói.
Nhị trưởng lão hầm hừ ngồi xuống không nói. Lập thánh giả khác, không phải do bọn hắn định đoạt, mấu chốt nhất là Chu Tước thánh thú.
Chu Tước thánh giả đứng ở giữa hành lang, nhìn trong hoa viên lá cây vàng, cành khô rụng đầy gốc cây đại thụ, ánh mắt càng âm lãnh, thái độ các vị trưởng lão đối với nàng đã hoàn toàn sang tỏ, các trưởng lão dối với nàng càng ngày càng bất mãn. Tuy rằng không đến mức hủy bỏ chức thánh giả của nàng , nhưng mà nếu cứ thế mãi, hết thảy đều khó đoán trước. Đặc biệt nhị trưởng lão thực lực cường hãn nhất , là một lão tử cực bao che khuyết điểm.
Chu Tước thánh giả nghĩ đến đây, trong lòng càng nghĩ càng giận, Bạch Phong Hoa chính là nàng tiến cử vào thánh điện, không nghĩ tới cuối cùng diễn biến thành cái dạng này, hơn nữa tình hình càng ngày càng nghiêm trọng , thậm chí đã muốn thay chủ mới. Các trưởng lão đối với Bạch Phong Hoa ngày càng vừa lòng , cứ như vậy thì hậu quả thật không chịu nổi.
Chu Tước thánh giả hơi hơi hí mắt, hiện tại nếu trừ bỏ Bạch Phong Hoa là không sáng suốt, vừa rồi đại trưởng lão trong lời nói đã ám chỉ ý đó. Không hy vọng Bạch Phong Hoa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ….
Thật giận ! Tạm thời không thể động vào nàng, nhưng chính mình cũng tuyệt đối không thể ngồi chờ chết! Chu Tước thánh giả vươn tay lấy cành khô gần đấy hung hăng bẻ gãy.
Mà Bạch Phong Hoa vừa trở lại phòng của mình, đang chuẩn bị cởi quần áo tắm rửa, vừa mới cởi áo khoác cửa đã bị mở tung ra, Nam Cung Vân trực tiếp đi đến, ngồi ở bên cạnh bàn , cười hì hì nói : “ Sư muội, thiên tàm đâu? Ta đưa nàng rất nhiều đồ ăn, chờ nàng ăn xong, nhớ rõ mang thứ nàng bài tiết thu thập hết rồi đưa ta xem độc có phải hiệu quả gấp bội hay không? “
Bạch Phong Hoa xiết chặn nắm tay, cả người run run đứng lên, nhưng Nam Cung Vân hiển nhiên không có chú ý đến Bạch Phong Hoa vì tức giận quá mức mà cả người run run, ngược lại cười thật to đem một ít bình sứ mới mang đến để trên bàn. Hi hi ha ha nói “Sư muội, ngươi xem, độc dược nhiều như vậy , đủ cho thiên tàm của ngươi ăn. Chờ nàng bài tiết rồi ngươi nhất định toàn bộ thu thập lại cho ta a “.
“Nam Cung Vân ơi là Nam Cung Vân !” Bạch Phong Hoa nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng nói.
“Hả, có chuyện gì ? Nga~ Ngươi đang thay quần áo sao ?” Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa cầm áo khoác trong tay, trừng mắt nhìn mình, hỏi thật tự nhiên.
“Ngươi đi tìm chết cho ta! Lần sau nếu tiến vào mà không gõ cửa, ta liền đánh gãy tay của ngươi !” Bạch Phong Hoa giận dữ, chiến khí màu trắng ầm ầm phóng ra, một quyền đem Nam Cung Vân đánh bay ra ngoài, sau đó đi đến bên cạnh cửa lớn gắt gao khóa lại. Tiểu điệp phía trên tai vội đáp xuống dưới ôm lấy bình sứ ăn lấy ăn để. Bạch Phong Hoa sắc mặt càng ngày càng đen lại.
Nam Cung Vân chết tiệt ! Sắc lang ! Vô sỉ ! Hạ lưu !
Bạch Phong Hoa oán giận mắng hắn mấy câu mới tiếp tục cởi quần áo, chuẩn bị tắm rửa .
Vừa tắm rửa xong, híp mắt nghỉ ngơi, Cửa đã bị mở vang trời. Bạch Tử Mặc ở bên ngoài kêu gào : “ Tỷ Tỷ, ngươi đang làm gì đó ? “
Bạch Phong Hoa đứng dậy mở cửa, Bạch Tử Mặc cùng đoàn người toàn bộ người liền chui vào. An Thiếu Minh vừa tiến lên vừa nhìn chung quanh, “ Đâu ? Thần khí ở nơi nào ?”
“Ở nơi này, nơi này “. Bạch Tử Mặc vội chạy tới cái bàn, hưng phấn chỉ lên Trường Không kiếm trên mặt bàn hô to.
“Ồ, đây là thần khí ?” An Thiếu Minh nhìn không chớp mắt nhìn Trường Không kiếm trên bàn hưng phấn hỏi.
“Đúng vậy, là ta chính mắt nhìn thấy “ Bạch Tử Mặc gật đầu khẳng định nói xong, đoàn người hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Bạch Phong Hoa. Đều hưng phấn vây quanh Trường Không kiếm nghị luận.
Bạch Phong Hoa chán chết ngồi ở một bên, đảo cặp mắt trắng dã. Lúc trước Trường Không kiếm nhận nàng làm chủ, kỳ thật nói như thế không biết có tính là ngoài ý muốn không nữa. Ngày ấy, sau khi Bạch Phong Hoa mắng Trường Không kiếm, Trường Không kiếm giận dữ , chuẩn bị phóng ra kiếm khí để giết chết Bạch Phong Hoa, nhưng lại bị Bạch Phong Hoa dùng xoay chuyển Càn Khôn đem chiến khí toàn bộ bắn ngược trở về, Nhưng thật ra không có đả thương đến Trường Không kiếm, thiếu chút nữa Bạch Phong Hoa tình mạng khó giữ. Bởi vì kiếm khí không có bắn ngược trở lại mà uy lực kiếm khí rất khủng bố, không chỉ hại nàng kinh mạch bị tổn thương nặng mà còn có da thịt cũng không còn lành lặn. Mọi người lúc ấy nhìn thấy một màn cát bay đá chạy chính là tình huống như vậy sinh ra.
Vốn nghĩ đến Trường Khống kiếm hạ đòn cuối cùng, không nghĩ đến Trường Không kiếm lại bay ở giữa không trung bất động.
Tiếp theo, Trường Không kiếm lại trực tiếp buộc nàng làm chủ.
Tựa hồ không có lý do gì đặc biệt, hoặc là có lý do gì thì chỉ có Trường Không kiếm mới biết được.
Ngày tiếp theo, Bạch Phong Hoa trở thành trung tâm của thánh điện, vô luận là đi đến đâu đều có người nóng lòng muốn thử đi lên hỏi. Mà mấy vị trưởng lão cứ nhìn thấy nàng lại cười tủm tỉm, mặt đều cười sáng lạng, Bạch Phong Hoa nhìn đều là buồn bực. Nàng liền đem chính mình nhốt ở trong phòng, một bước cũng không ra.
“Này, đều là mi gây chuyện, làm hại ta nửa bước cũng khó đi “ Bạch Phong Hoa ba một tiếng đem Trường Không kiếm ném trên mặt bàn tức giận nói.
Trường Không kiếm run nhè nhẹ, tựa hồ kháng nghị.
“Làm cái đích cho mọi người chỉ trích, trong mắt người khác là cái gai trong mắt, đây là tình huống hiện tại của ta a! “ Bạch Phong Hoa khó chịu đem Trường Không kiếm ba ba ba quăng ngã trên mặt bàn.
Trường Không kiếm bay đến giữa không trung, thân kiếm run run, giằng co cùng Bạch Phong Hoa.
“Như thế nào? Ngươi muốn làm phản, nhận thức ta làm chủ, liền cho ta nổi tiếng !”. Bạch Phong Hoa chụp cái bàn phẫn nộ quát.
Hưu một tiếng !
Trường Không kiếm hiển nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng, trực tiếp bay đến, chuôi kiếm hướng đến đầu Bạch Phong Hoa.
“Ngươi đê tiện ! “ Bạch Phong Hoa tức giận trốn tránh.
"Phong Hoa, Trường Không kiếm nói thực lực của ngươi kém như vậy, không đủ tư cách làm chủ nhân, cho nên, cho nên …” Thanh âm Tiểu Mộc kịp thời vang lên.
“Cho nên, liền xứng đáng bị khi dễ. “ Tiểu Mộc nhỏ giọng đem ý tứ của Trường Không kiếm biểu đạt ra.
“Vô liêm sỉ ! Thật sự là phản ! “ Bạch Phong Hoa khó khăn trốn tránh, trong lòng tức giận. Nhưng cũng hiểu được ý tứ Trường Không kiếm biểu đạt chuyện này là thật. Nói đến thực lực, quả thật thực lực của mình không đủ, quả thật không có năng lực khống chế thần khí này.
“Ngươi chết đi, ta sẽ nhớ kỹ, ta sẽ báo thù. “ Bạch Phong Hoa trốn tránh, trong lòng tức giận vạn phần. Người khác nghĩ, thần khí nhận nàng làm chủ là cỡ nào vui sướng, chuyện tốt, nhưng nếu người ta nhìn thấy một cảnh như vậy, không biết có nghĩ… Thần khí khi dễ chủ nhân….
“Không chịu nổi “ ! Bạch Phong Hoa giận dữ, mở cửa phòng trực tiếp đi đến phòng của nhị trưởng lão. Trường Không kiếm kêu một tiếng bay đến bên hông Bạch Phong Hoa, tư thế quái dị nằm trên đai lưng nàng.Thân kiếm lõa lồ ra ngoài, không có vỏ kiếm. Trường Không kiếm từ chối vỏ kiếm bình thường mà Bạch Phong Hoa đưa hắn vào. Căn cứ vào phiên dịch của Tiểu Mộc, Trường Không kiếm cho rằng vỏ kiếm thấp kém này hoàn toàn không xứng làm quần áo của hắn.
Cửa phòng nhị trưởng lão ầm một cái liền bị mở ra. Bạch Phong Hoa đi vào liền đập bàn, nhị trưởng lão đang uống trà thiếu chút nữa sặc.
“Sư phụ ! có Biện pháp nào nhanh chóng đề cao thực lực không? Ta hiện tại bị vũ khí của chính mình khinh bỉ a~” ! Bạch Phong Hoa sắp phát điên. Bị người kinh bỉ nàng còn không để ý, nhưng vấn đề là nàng bị một thanh kiếm khi dễ, vẫn là chính mình là chủ nhưng vẫn bị khi dễ a.
“Nga~ ! Khụ, khụ, quả thật a ~, cái kia, thực lực của ngươi, hiện tại quả thật … “ Nhị trưởng lão khụ khụ, nhìn Bạch Phong Hoa âm lãnh kia biểu tình như muốn ăn thịt người, đành phải nhịn xuống.
“Có biện pháp nào không? !” Bạch Phong Hoa tức giận trừng mắt nhìn nhị trưởng lão hỏi.
“Có, có. chăm chỉ tu luyện là được, ta đưa cho ngươi quyển sách nhỏ mỗi ngày luyện tập ngươi có luyện không? Thứ hai là, ngươi ăn đan dược phụ trợ nhanh hơn là tu luyện. “ Nhị trưởng lão nghiêm trang trả lời.
“Nếu theo quyển sách nhỏ kia luyện tập, bao lâu thì ta có thể đột phá cửu cấp?” Bạch Phong Hoa trầm giọng hỏi.
“Đại khái là ngoài nửa năm “ Nhị trưởng lão nhe răng cười nói.
Bạch Phong Hoa : “ … “ Nửa năm đột phá cửu cấp, chính mình còn bị thần khí chết tiệt này khi dễ nửa năm a ~ ? Hoặc là còn tình huống tệ hơn, chính là nửa năm sau cửu cấp cũng không đánh lại được hắn !
“Loại thứ hai thôi, chính là ăn đan dược. Nguyên khí đan rất nhanh sẽ có, đến lúc đó ngươi bế quan một thời gian là được rồi .” Ánh mắt Nhị trưởng lão nhìn đến Trường Không kiếm bên hông Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm nói.
Nam Cung Vân cùng nàng giống nhau, đều là sơ phẩm cao cấp luyện dược sư, cũng không có khả năng luyện chế đan dược giúp nàng tu hành. Chẳng lẽ thật không có khả năng tăng cao thực lực? Bạch Phong Hoa mày đều nhíu lại.
“Còn có một biện pháp …” Nhị trưởng lão bỗng nhiên hạ thấp thanh âm.
“Là gì ? “ Bạch Phong Hoa vội vàng hỏi. Tưởng muốn trở lên mạnh , không chỉ là nguyên nhân từ thần khí. Lần cướp đoạn thần khí này, Bạch Phong Hoa thấy được rõ ràng thực lực của chính mình kém xa người khác. Giống như lời của Mạc Thanh Tuyệt, muốn bảo vệ tốt chính mình cùng người mình quan tâm, chỉ có thể biến mình trở lên cường đại. Lần trước là Khâu Duy có cửu cấp chiến khí làm bị thương người Bạch gia, nếu tiếp theo là người có thập cấp chiến khí, thậm chí là cao nhân, thì chính mình phải làm sao bây giờ? Hiện tại thần khí căn bản là không nghe nàng chỉ huy, căn bản là không thể tự nhiên sử dụng, lại càng không thể dựa vào thần khí để đối phó với kẻ địch.
“Phong Hoa, ta hỏi ngươi, ngươi vì sao vội vàng muốn trở nên cường như vậy ? Thật chỉ vì không thể khống chế được thần khí ? “ nhị trưởng lão sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng đứng lên.
“Không chỉ vì thế, ta muốn cường đại, cường lên để bảo vệ những người ta quan tâm không chịu thương tổn “. Bạch Phong Hoa nhìn nhị trưởng lão biến sắc, nàng cũng vô cùng nghiêm túc trả lời.
Nhị trưởng lão nghe Bạch Phong Hoa nói những lời này xong, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu đứng lên, trên mặt bỗng lộ ra tươi cười, nhẹ giọng nói : “Hỏi chính ngươi, ngươi đủ quyết tâm, đủ kiên định sao?”
“Đủ ! “ Bạch Phong Hoa không có gì do dự, như chém đinh chặt sắt nói.tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn người nhà của ta, thương tổn người Bạch gia ta – phải chết !!!
“Hoặc là trở nên cường đại, hoặc là chết. Hậu quả như thế, ngươi cũng muốn sao ?” Nhị trưởng lão cầm ly trà lên, khẩu khí trịnh trọng.
“Ngươi muốn làm cái gì ?” Bạch Phong Hoa thật sự hỏi.
“Đi ! đến địa phương tu luyện của ta bế quan một tháng đi “. Nhị trưởng lão nhíu mày, bỗng nhiên lại do dự nói , “ Vẫn là không cần, rất nguy hiểm. “
“Vì sao không cần, ngươi có thể ta đây cũng có thể “. Bạch Phong Hoa nhìn không nhìn đến Nhị trưởng lão đổi ý, mặc kệ
Nhị trưởng lão trầm mặc không nói, cau mày, trên mặt tối đen, nội tâm không ngừng giãy giụa. Hắn cũng muốn Bạch phong Hoa mau chóng cường đại, muốn cho Bạch Phong Hoa mau chóng thay thế thánh giả hiện tại, nhận chức Chu Tước thánh giả. Mấy ngày nay ở chung, hắn đã hoàn toàn hiểu tính cách của Bạch Phong Hoa. Càng hiểu biết, hắn càng thích đồ đệ này. Muốn cho Bạch Phong Hoa làm Chu Tước thánh giả, nhưng lại sợ Bạch Phong Hoa trong lúc bế quan gặp chuyện không may, rối rắm, phi thường rối rắm.
“Này, lão nhân, không cần nhìn ta” . Bạch Phong Hoa buồn bực vươn tay kéo râu nhị trưởng lão lại. “Ta có thể “
“Được rồi, đi theo ta “. Nhị trưởng lão rốt cuộc hạ quyết tâm, vẻ mặt trịnh trọng tiêu sái đi phía trước.
Bạch Phong Hoa không do dự đi ở phía sau.
Nhị trưởng lão mang theo Bạch Phong Hoa xuyên qua một hành lang thật dài, đi tới chỗ sâu nhất của thánh điện. Một cửa đá nguy nga vững trãi, nhị trưởng lão vươn tay đưa chiến khí vào khóa trên cửa đá, cửa tự động ầm vang mở ra. Nhị trưởng lão không nói một lời tiếp tục đi vào bên trong, Bạch Phong Hoa vừa tiến vào bên trong, một cỗ hơi thở âm lãnh đánh tới. Bên trong ánh sang trắng lóe ra, nhìn kỹ , cư nhiên là một quảng trường nhỏ, mà vách tường xung quanh khảm đầy khoáng thạch to nhỏ không đồng nhất, những khoáng thạch này đều tản ra bạch sắc kỳ quang, mang chung quanh được chiếu sáng lên. Mà quảng trường nhỏ ở đối diện, ở vách tường có một chữ ở trên cửa đá, có sáu phiến đá,nói như vậy đây là nơi sáu vị trưởng lão bế quan.
Nhị trưởng lão mang theo Bạch Phong Hoa xuyên qua quảng trường nhỏ, đến cửa đá cuối cùng liền dừng lại. Nhị trưởng lão lại đưa chiến khí vào cửa khóa phía trên, cửa đá chậm rãi mở ra. Bên trong một mảnh âm trầm, không nhìn thấy tình huống bên trong.
“Phong Hoa, ngươi hãy nghe cho kỹ, ở trong mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, gặp được cái gì, đều không cần tin đó là sự thật, không được để dục vọng khống chế “ Giờ phút này sắc mặt nhị trưởng lão ngưng trọng , “Không thể tuyệt vọng , một khi tuyệt vọng hết thảy đều xong rồi . “
“Hiểu, sư phụ “. Bạch phong Hoa gật gật đầu , “Còn có nhớ nói cho bọn đệ đệ ta biết một tiếng, còn nói như thế nào, thì ngươi biết rõ “ .
“Ân , ta biết nói sao. Còn có, đồ ăn mỗi ngày ta đều cho người đưa tới cửa . “ Nhị trưởng lão nhíu mày, vươn tay vỗ bả vai Bạch Phong Hoa , lại hít thật sâu nói , “ Đồ đệ, nhớ kỹ, nhất định phải còn sống đi ra “
Bạch Phong Hoa lại gật đầu thật mạnh, quay đầu nhìn về phía địa phương sâu thẳm, dứt khoát mở cửa chính mình đi vào.
Cửa đá chậm rãi mở ra, Bạch Phong Hoa hướng bên trong đi vào, nhưng mới đi được hai bước, Trường Không kiếm cùng Tiểu Mộc đồng thời có phản ứng.
“Phong Hoa, Phong Hoa… Đây là làm sao ? “ trong thanh âm Tiểu Mộc có chút run run, Tiểu Mộc sợ hãi !
Trường Không kiếm ở bên hông Bạch Phong Hoa run lên nhè nhẹ, nói không lên lời, tuy sợ hãi nhưng vẫn là hưng phấn.
“Ta muốn bế quan ở địa phương này “ Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng nói.
“Hắc ám, tuyệt vọng, bàng hoàng, lực lượng đáng sợ… “ Thanh âm Tiểu Mộc run run, câu nói kế tiếp như thế nào cũng không nói ra được.
Trường Không kiếm lại run run lợi hại hơn.
Bạch Phong Hoa hơi nhíu mi, bước chân kiên định đi về phía trước.
Điện nghị sự trong thánh điện.
“Cái gì ? ! Ngươi cho nàng vào trong mật thất bế quan ! “ thanh âm đại trưởng lão cơ hồ sắp phá tan nóc nhà, từ trước đến nay lần đầu tiên hắn không bình tĩnh đề cao thanh âm.
“Ngươi điên rồi ! Ngươi muốn hại nàng sao ? “ Tam trưởng lão sắc mặt cũng tái nhợt một mảnh.
“Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì ? “ Tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão đều trầm mặt xuống.
“Ngươi giờ đi cứu nàng mau, vẫn còn kịp . “ Lục trưởng lão thanh âm có chút sốt ruột.
Nhị trưởng lão sắc mặt tuy rằng khó coi, nhưng ánh mắt lại kiên nghị một mảnh.
“Không ! Ta tin tưởng nàng . “ Nhị trưởng lão trầm giọng nói.
“Tin tưởng? Tin tưởng ? Ngươi nói một câu tin tưởng thì liền đem nàng đưa vào mật thất kia. Ngươi nghĩ rằng người nào cũng giống như ngươi biến thành cường hãn sao ? Muốn ngươi phải biết rõ ràng, nàng chỉ có mười sáu tuổi, hơn nữa nàng mới chỉ có bát cấp chiến khí ! “. Đại trưởng lão rít gào đứng lên, “Ngươi đây là giết người, giết người a! “ .
“Các ngươi không tin tưởng nàng như vậy ? “ Nhị trưởng lão vững như núi Thái Sơn , con ngươi hơn trầm xuống.
“Có nhiều chuyện không phải tin tưởng không là đủ ! “ Đại trưởng lão vô cùng đau đớn nói.
“Mỏi mắt mong chờ “ Nhị trưởng lão kiên định nói, “ Ta sẽ không đi mở mật thất ra, chờ kết quả đi “
“Ngươi ! “ Đại trưởng lão bực tức đứng lên, chỉ tay vào ngực nhị trưởng lão dậm chân, “ Thật vất vả thánh điện chúng ta mới có một nhân tài như vậy, hơn nữa còn có thần khí a~ cứ như vậy bị ngươi bóp chết”.
Nhị trưởng lão không nói lời nào, bỗng nhiên nhẹ nhàng dậm chân một cái, tiếp theo cả người hắn đột nhiên phóng ra kiếm khí khủng bố, chiến khí bằng bạc nháy mắt tràn ngậm đầy điện nghị sự. Không khí tựa hồ bị đè ép hầu như không còn, làm cho người ta hô hấp khó khăn lên. Năm vị trưởng lão khác trong nháy mắt làn da bị đè ép đến ửng đỏ, bọn họ đều khó thở đứng lên.
Định áp đảo uy hiếp.
Này là thực lực của nhị trưởng lão.
Tại ngày tranh đoạt thần kia kia, nhị trưởng lão hiển hiên là một trong những người mạnh nhất của mấy đại thánh điện
“Có một ngày, Bạch Phong Hoa nhất định vượt qua ta hiện tại “ . Nhị trưởng lão thu hồi chiến khí uy hiếp, thản nhiên nói ra một câu như vậy, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Năm vị trưởng lão còn lại nhìn bóng dáng nhị trưởng lão, thật lâu nói không lên lời.
Nhị trưởng lão vẻ mặt bình tĩnh, vững như Thái Sơn chậm rãi đi về thiên điện của mình. Lập tức đi tới trước phòng thuốc của Nam Cung Vân.
“Sư phụ, Sao ngươi lại tới đây ? “ Nam Cung Vân cười tủm tỉm hỏi.
Nhị trưởng lão vẻ mặt bình tĩnh trầm mặc nhìn Nam Cung Vân,
“Sư phụ, người rốt cuộc làm sao vậy ? “ Nam Cung Vân sắc mặt nghiêm túc đứng lên, lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ luống cuống như vậy.
“Ta, ta đem nàng đến mật thất bế quan rồi “ Nhị trưởng lão chép miệng, một bộ dáng muốn khóc đi ra.
Nam Cung Vân nghe xong, cũng giật mình.
Nhị trưởng lão nhìn đến vẻ mặt Nam Cung Vân, bị dọa không biết làm sao : “Vân nhi, ngươi cũng thấy ta làm như vậy là rất nguy hiểm sao ? “
“Sư phụ, ngươi vừa rồi ở chỗ các vị trưởng lão chống đỡ ? “ Nam Cung Vân hơi nhíu mày hỏi.
Nhị trưởng lão trầm mặc, cam chịu.
“Sư phụ, nếu ngươi đưa nàng vào, thì đừng hoài nghi, hãy tin tưởng nàng “. Trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Vân hiếm khi lỗ ra vẻ nghiêm túc.
Nhị trưởng lão cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu.
Bạch Phong Hoa biến mất ngay giữa thánh điện, làm đoàn người Bạch Tử Mặc đến hỏi, nhị trưởng lão thản nhiên nói một câu phái Bạch Phong Hoa đi làm nhiệm vụ, một tháng sau sẽ trở lại rồi đuổi người. Mặc dù Bạch Tử Mặc nghi hoặc nhưng cũng không giám hỏi nhiều khi nhìn thấy Nhị trưởng lão mặt lạnh, một tháng này, tại thời điểm Bạch Phong Hoa biến mất , chỗ thần khí làm bị thương cũng dần dần hồi phục nhìn xuống dưới, dù sao lâu rồi cũng không thấy than kiếm này.
Qua hơn hai mươi ngày, có người đến tìm Bạch Phong Hoa. Người này, không phải ai khác, chính là đại tiểu thư duy nhất của phong tín tử Lâm Sở Sở đại tiểu thư.
Bạch Phong Hoa không ở thánh điện, làm cho Lâm Sở Sở có chút giật mình . Bởi vì theo tin tức của phong tín tử, Bạch Phong Hoa căn bản không có ra khỏi thánh điện.
“Ta nói không có là không có, tiểu nha đầu này như thế nào phiền như vậy “ Nhị trưởng lão tức giận vẫy tay.
“Như thế , phiền toái trưởng lão nói cho Bạch Phong Hoa một câu, nói mười ngày sau gặp phong tín tử cạnh bảo đại hội có người muốn nói gì đó với nàng “.
Lâm Sở Sở híp mắt kính nhìn nhị trưởng lão, trong lòng đau khổ, nàng cảm thấy lão tử này là người rất gian trá, khẳng định không nói thật.
“Nga ~ Cái gì vậy a ~ ?” Nhị trưởng lão không chút để ý hỏi.
“Thanh ảnh diệu tử “ Lâm Sở Sở lời nói không rõ ràng chậm rãi phun ra.
“ Nga~ , là cái gì vậy a~? Ngươi như thế nào khẳng định đồ đệ ta muốn a~ ? “ Nhị trưởng lão vẫn thái độ không chút để ý.
“Ngươi cứ nói với nàng như vậy, nàng sẽ rõ” Lâm Sở Sở tự tin cười rộ lê, “ Đây chính là lúc trước nàng nguyện ý mua tin tức này với giá mười vạn hoàng kim “. Lâm Sở Sở nhìn bộ dáng nhị trưởng lão không chút để ý kia, nếu không nói trọng điểm, lão nhân này sẽ không đem lời nói của mình để trong lòng.
“Cái gì ? Mười vạn hoàng kim ? “ Quả nhiên, nhị trưởng lão thiếu chút nữa rơi từ trên ghế xuống, kinh ngạc há to miệng.
“Không sai, đó chính là mua tin tức này, còn không phải là giá trị sao? “ Lâm Sở Sở mi hơi rung, tựa hồ rất vừa lòng khi thấy phản ứng của nhị trưởng lão.
“Nha đầu chết tiệt kia phá sản a~ làm sao có nhiều tiền như vậy?” Nhị trưởng lão nhíu mày nói thầm đứng lên.
“Tóm lại phiền toái nhị trưởng lão nói cho nàng một tiếng Tiểu nữ xin cáo từ “ Lâm Sở Sở cười hì hì cáo từ rời đi.
Nhị trưởng lão lại vuốt cằm chính mình nói thầm “ Thanh ảnh diệu tử là cái gì vậy ? đối với nha đầu kia quan trọng đến vậy sao ? “
Một tháng, giây lát trôi qua.
Rất nhanh, đã đến thời gian Bạch Phong Hoa xuất quan.
Trong Lòng nhị trưởng lão cũng không yên giống như bề ngoài. Bởi vì hắn mỗi ngày đều mang đồ ăn đến, ba ngày liền không hề động qua, nhưng sau đều có dùng. Tự nhiên ba ngày trước dọa nhị trưởng lão suýt nữa hồn phi phách tán, sau cuối cùng là an lòng.
Bạch Phong Hoa xuất quan, sáu vị trưởng lão đều đứng ở cửa mật thất trong quảng trường nhỏ.
Nhị trưởng lão tiến lên đem cửa đá mở ra, cửa đá chậm rãi mở ra, chư vị trưởng lão tâm cùng đều treo ngược cổ họng.
Cửa mở ra, phía sau cửa không hề có động tĩnh, các vị trưởng lão đều có chút khẩn trương, không an lòng. Nhị trưởng lão nhìn không chớp mắt, trên mặt bình tĩnh, thật ta trong lòng bàn tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Rốt cục. phía sau cửa đá vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Thân ảnh gầy yếu kia xuất hiện trong mắt mọi người.
Bạch Phong Hoa, trên mặt vương nét cười thản nhiên. Thân người nhỏ bé so với trước kia càng gầy yếu đi. Nhưng toàn thân nàng tản ra một cỗ hơi thở thơm mát, loại hơi thở hồn nhiên này giống như tri âm tri kỷ lại giống như hồ nước trong u cốc, nàng cứ bước nhẹ nhàng như vậy, chậm rãi tiêu sái đi đến, nhất thời làm cho người ta thấy áp lực vô hình thật lớn, làm cho người ta không giám nhìn thẳng nàng, làm cho người ta kinh tâm động phách.
“Sư phụ…. “ Bạch Phong Hoa mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng.
“Phong Hoa, ngươi, ngươi thành công…” Nhị trưởng lão lắp bắp nói, trong lồng ngực kinh hỉ không thôi.
“Đúng vậy, sư phụ, ta đã sống trở lại” Bạch Phong Hoa mỉm cười. Tay để vào Trường Không kiếm bên hông.
“Bạch Phong Hoa, ngươi, ngươi hiện tại rốt cuộc có mấy cấp chiến khí ? “ Đại trưởng lão kích động đi vọt lên.
“Ngươi đoán thử xem” Bạch Phong Hoa cũng là lạnh nhạt cười, không trả lời ngay.
/241
|