Bọn họ thấy ở chỗ này chung quang tất cả đều trắng xóa, Bạch Tử Mặc run lên một cái, hít hít nước mũi, kinh ngạc phát hiện chung quanh tất cả đều là băng tuyết! Băng Nhi không thích không khí lạnh, lập tức chui vào trong ngực Bạch Tử Mặc không chịu đi ra.Tiểu Điệp ở trên đầy Vô Song lại trực tiếp tiến vào trạng thái ngủ đông.
"Chủ nhân, người không sao chứ?" Thanh âm suy yếu của Thượng Quan Oánh Nhi rơi vào trong tai của đoàn người Bạch Phong Hoa.
"Chủ nhân?" Mọi người ngạc nhiên với xưng hô của Thượng Quan Oánh Nhi.Theo vừa rồi đến bây giờ Thượng Quan Oánh Nhi đều tại đây kêu gọi, rốt cuộc là gọi ai?
"Ngươi, kêu ai chủ nhân?" Bạch Phong Hoa nhìn Thượng Quan Oánh Nhi nửa quỳ ở trước mặt mình kinh ngạc hỏi.
"Chủ nhân, ngươi chính là chủ nhân ta vẫn chờ đợi, là chủ nhân Thượng Quan gia chúng ta vẫn chờ đợi." Sắc mặt Thượng Quan Oánh Nhi tái nhợt, trên trán có chút mồ hôi lạnh. Hiển nhiên nàng ở tình huống bị thương còn mạnh mẽ sử dụng bảo vật mở ra kết giới để rời đi, đã làm hao tổn rất nhiều tinh lực của nàng.
Thời điểm Thượng Quan Oánh Nhi nói những lời này, con ngươi vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa.
"Ta? Chủ nhân?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc vươn ngón tay chỉ vào cái mũi của mình, trong mắt tất cả đều là hoài nghi. Thượng Quan Oánh Nhi nói như thế thật sự rất kỳ quái, chủ nhân, vẫn chờ đợi? Mình cùng Thượng Quan Oánh Nhi vốn không nhận thức, cũng chưa bao giờ tới đại lục Thiên Xuyên. Chính mình cũng không có mặt mũi lớn như vậy để cho một cái thế gia xưng hô với mình chủ nhân đi?
An Thiếu Minh cùng Bạch Tử Mặc cũng vẻ mặt kinh ngạc. Cho tới nay Thượng Quan Oánh Nhi giống như không để bất luận kẻ nào vào trong mắt lại có thể đối với Bạch Phong Hoa cung kính như vậy.
Khí lạnh từng trận kéo tới, làm cho mọi người hồi hồn trở lại.
"Lạnh quá a, hắt xì!" An Thiếu Minh hắt hơi một cái, dậm chân nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào a? Như thế nào lạnh như thế?"
"Nơi này là Thánh địa Vân Yên thành." Thượng Quan Oánh Nhi trả lời ngay, "Mời theo ta đến, nơi này độ ấm quá thấp, rất hại đối với thân thể người có thương tích." Thượng Quan Oánh Nhi đứng dậy, đối với Bạch Phong Hoa hành lễ.
Mọi người có chút do dự, Bạch Phong Hoa gật gật đầu. Nàng cảm giác được, Thượng Quan Oánh Nhi không có ác ý. Ngược lại, giống như là tôn trọng. Bạch Phong Hoa từ trong túi Càn Khôn lấy ra một kiện quần áo dày đem Vô Song bao lấy. Nơi này mọi người đều có thực lực không tầm thường, có thể ngăn cản khí lạnh, nhưng Vô Song chỉ là một cái tiểu hài tử không hề có chiến khí.
"Ta sẽ không đối với bằng hữu chủ nhân bất lợi, thỉnh mọi người yên tâm. Rất nhiều sự tình, ta nghĩ nên nói cho chủ nhân". Thượng Quan Oánh Nhi nhìn thấu tâm tư mọi người, quay đầu lại biểu tình nghiêm túc nói ra một câu như vậy.
Nói đến như thế, mọi người đã không còn do dự, đi theo phía sau Thượng quan Oánh Nhi.
Thượng Quan Oánh Nhi đi ở phía trước, chưa đi được bao xa liền dừng bước chân, vươn hai tay, ấn xuống dấu tay kỳ quái, trên mặt đất bỗng nứt ra một đường nhỏ, một cái thang đá kéo dài xuống dưới. Thượng Quan Oánh Nhi dẫn đầu đi ở phía trước, bước chân Quan Oánh Nhi hướng về thang đá đi vào, thang đá tối tăm tĩnh mịch toàn bộ đều sáng sủa lên, thần kỳ nhất là hai bên khoáng thạch đều phát ra các loại mà sắc, khoảng khắc lúc đó, thất thải lưu quang lóe ra ở trông thông đạo.
"Xôn xao." Bạch Tử Mặc đi ở phía sau, nhịn không được đưa tay đi gảy gảy vào khoáng thạch ở trên đá.
"Ngu ngốc." An Thiếu Minh bĩu môi châm chọc nói.Mặc dù hắn rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đè nén tâm tình chính mình xuống.
"Hừ!" Bạch Tử Mặc quay đầu vươn tay phải tới gõ đầu An Thiếu Minh, "Ngươi thông minh, ngươi thông minh! Ta cũng không tin ngươi không thấy kỳ quái.”
"Được rồi, không cần náo loạn." Bạch Phong Hoa lên tiếng nói, hai người mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng rất nhanh Bạch Tử Mặc liền phát hiện trên vách tường có chỗ không đúng.
"Thiếu Minh, ngươi mau nhìn, thật nhiều tranh vẽ trên tường!" Bạch Tử Mặc kinh hô, "Đây là cái gì? Đây là Phá Thiên kiếm! Này, đây là Cửu Thiên cung a."
Lời nói của Bạch Tử Mặc khiến cho mọi người chú ý, mọi người quay đầu về phía hai bên thạch bích, mới phát hiện toàn bộ trên mặt đá vẽ tranh trông rất sinh động. Vô số hình ảnh thảm thiết, máu chảy thành sông, thành trì bị hủy, núi sông chảy ngược. Lóe ra vũ khí sắc đen cùng vũ khí thất thải quang mang quyết định thắng bại. Mười hắc y nhân cùng mười bạch y nhân đang quyết chiến. Còn lại bức họa cuối cùng là một Bạch y nhân khoác áo choàng kết thúc hết tất cả.
"Đây là thần thú?" An Thiếu Minh kinh hãi hô lên.
Người cuối cùng xuất hiện kia giơ tay lên cao, tứ đại thần thú bị phong ấn ở chỗ sâu nhất trong lòng đất, trấn thủ Nhân giới. Mười đại thần khí bị tùy tay đưa đến các nơi trên thế giới. Làm xong hết thảy, người kia từ đấy biến mất, hoặc nói là tan biến. Người nọ hóa thành vô số điểm sáng, biến mất vào trong không khí.
"Đây là lịch sử thế giới. Tình huống một ngàn năm trước kia." Thượng Quan Oánh Nhi đứng ở nơi đó, kiên nhẫn cùng đợi mọi người quan sát bức tranh khắc trên đá.
"Ngươi nói, đây là lịch sử?" An Thiếu Minh kinh ngạc hỏi.
"Đúng.Đây là ngàn năm phía trước, lúc Ma tộc nghĩ muốn xâm phạm Nhân giới đã phát sinh chiến tranh." Thượng Quan Oánh Nhi vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói.”Nguyên bản Ma giới cùng Nhân giới không thể sống chung, chính là ngay cả ảnh hưởng nhau cũng đều làm không được. Hoàn toàn là hai cái thế giới bất đồng. Nhưng hồn phách nhân loại tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng đối với Ma tộc lại là thứ đồ tốt nhất. Cho nên, Ma giới mới có thể quyết định xâm phạm Nhân giới.”
Lời này nói ra giống như ném một viên đá ném vào mặt hồ vốn yên bình từng trận sóng lớn. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin.
"Này, đây là sự thật?" Bạch Tử Mặc có chút cà lăm, thật bất khả tư nghị, rất không thể tin, cư nhiên sẽ có chuyện như vậy sao? “Thật sự có Ma giới a? Ta còn tường rằng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.”
“Ngu ngốc a, thần khí chả phải ở trong truyền thuyết đó sao? Hiện tại không phải đang ở trên lưng ngươi sao?” An Thiếu Minh phản bác.
“Nhưng mà, rất khó khiến người ta tin tưởng a.” Bạch Tử Mặc trong giọng nói tất cả đều là hoài nghi.Không chỉ là hắn, mà những người khác cũng nghĩ như vậy.
Thượng Quan Oánh Nhi không nói gì, chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn tranh vẽ, ánh mắt trở nên có chút đau thương.
Bạch Tử Mặc nhìn sắc mặt Thượng Quan Oánh Nhi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Các ngươi đã thấy trên đá khắc mười Bạch y nhân, cuối cùng chỉ sống sót một người. Người kia chính là tổ tiên chúng ta." Thật lâu sau, Thượng Quan Oánh Nhi mới sâu kín nói ra một câu.
Tổ tiên? Mọi người kinh ngạc. Thượng Quan Oánh Nhi ánh mắt phức tạp, trong mắt có đau thương cùng sùng kính. Giờ khắc này, tất cả mọi người tin tưởng lời nói của Thượng Quan Oánh Nhi là chân thật.
Bạch Tử Mặc nháy mắt yên lặng, hắn có chút dâng lên áy náy. Đối diện Thượng Quan Oánh Nhi mà nói, những điều này đều là chân thật, là vinh quang của Thượng Quan gia hắn. Nhưng là vừa rồi mình lại hoài nghi này đó, phủ định này kia.
"Thực xin lỗi, ta không nên...." Bạch Tử Mặc cúi đầu xin lỗi.
"Không có vấn đề gì. Nay, đoạn lịch sử này đã sớm bị người lãng quên đi". Trong thanh âm Thượng Quan Oánh Nhi lộ ra đau thương.
Bach Tử Mặc trầm mặc cúi đầu không nói được một lời.
Mọi người thấy bức tranh khắc trên đá, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Mà Bạch Phong Hoa lại kinh ngạc, Tiểu Mộc nói cho nàng, đều là sự thật. Bức tranh này rành mạch thể hiện tình huống một ngàn năm trước. Nhìn bức tranh này, có thể tưởng tượng đến tình hình chiến đấu lúc đó thảm thiết đến cỡ nào.
"Không đúng, nơi này còn có một bức tranh." Bạch Tử Mặc kêu lên, mọi người thấy hướng bên kia, lại nhìn đến một bức tranh cuối cùng đã bị phá hủy hư hết, hoàn toàn không nhìn thấy rõ nội dung mặt trên vẽ gì.
"Này, đã sớm bị hủy hại, chúng ta cũng không biết mặt trên đó vẽ nội dung gì." Thượng Quan Oánh Nhi ra tiếng giải thích, "Một hồi ta sẽ nói cho chủ nhân hết thảy những gì ta biết".
Mọi người lại dừng chân nghỉ một hồi, lúc này mới đi theo Thượng Quan Oánh Nhi một đường đi xuống dưới, mà độ ấm đã dần dần tăng trở lại. Rốt cục đi tới một cái mật thất bên trong, giữa mật thất cái bàn giường quầy đầy đủ mọi thứ, ở bên trong còn có chậu lửa. Mà phía trước bọn họ nhìn đến là cái lão bà âm trầm đứng ở chính giữa, Bạch Phong Hoa bọn họ đều nhớ rõ lão bà này, là quản gia Thượng Quan gia, Thượng Quan Thanh.
"Tiểu thư, người đã trở lại." Thượng Quan Thanh nhìn đến Thượng Quan Oánh Nhi liền vội vàng nghênh đón nàng, lo lắng nói, "Tiểu thư, thương thế của ngươi còn chưa có tốt, lại liên tiếp sử dụng ám ảnh."
Ám ảnh? mọi người chú ý tới cái từ này trong miệng Thượng Quan Thanh. Nói vậy thì chính là Thượng Quan Oánh Nhi có bảo vật có thể tạo ra kết giới.
"Thanh di, ta không sao, đi châm trà cho chủ nhân đi." Thượng Quan Oánh Nhi lộ ra một cái mỉm cười an ủi Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh quay đầu nhìn nhìn đám người Bạch Phong Hoa, ánh mắt phức tạp, vẫn không có nói gì thêm, quay đầu tiến vào trong buồng đi pha trà.
"Chủ nhân, mời ngồi." Thượng Quan Oánh Nhi quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, thanh âm không có ...ngả ngớn cùng kiều mỵ nữa, chỉ có mệt mỏi cùng suy yếu.
Bạch Phong Hoa gật đầu, cùng mọi người đang ngồi xuống, trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Mà Quan Oánh Nhi tựa hồ có thể cho nàng một cái giải đáp thực sự.
"Ta biết trong lòng chủ nhân nhất định có rất nhiều nghi vấn, ta chậm nói cho ngươi biết." Thượng Quan Oánh Nhi cười suy yếu, chậm rãi nói, "Ngày trước trên đường các ngươi đi Đông Phương gia, ta nghĩ là ngăn cản các ngươi, đều không phải là muốn thương tổn hại các ngươi. Nhưng không nghĩ tới hồ ly xảo trá Đông Phương Lưu Phong vẫn chạy đến." Dứt lời, Thượng Quan Oánh Nhi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Nàng bị Đông Phương Lưu Phong đả thương không nhẹ.
"Ngươi có biết mục đích của Đông Phương Lưu Phong?" Bạch Phong Hoa xen vào nói.
"Trong tay hắn có ma khí, hơn nữa uy lực thật lớn, không phải có thể dễ dàng chống lại." Thượng Quan Oánh Nhi cười khổ, "Ám ảnh của ta, không thể công kích, chỉ có thể xuất ra kết giới cùng dời đi người trong kết giới."
Ma khí? Bạch Tử Mặc ba người lại là sửng sốt.
"Ngươi làm sao mà biết Đông Phương Lưu Phong đối với Phong Hoa gây bất lợi?" Nam Cung Vân trầm giọng hỏi.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh còn có Tô Mộng Vân đều là vẻ mặt nghi hoặc, Đông Phương Lưu Phong đối với Bạch Phong Hoa bất lợi? Chuyện khi nào? Bọn họ ba người còn không có biết chuyện Bạch Phong Hoa rớt xuống vách núi đen bị Đông Phương Lưu Phong đâm bị thương.
"Chuyện khi nào?" Bạch Tử Mặc kinh hãi, vội vàng quay đầu hỏi Bạch Phong Hoa, "Tỷ, chuyện tình là lúc nào, tên khốn khiếp kia thoạt nhìn không phải đối với ngươi còn thực khách khí sao?"
"Núi sụp đổ do hắn tạo thành, trong tay hắn có ma khí.Thời điểm ta rơi xuống vách đen, cùng hắn đối chiến qua, ma khí khắc chế được thần khí." Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.
Bạch Tử Mặc ba người nghe nói thế, giật mình không thôi. Núi sụp đổ, cư nhiên là do Đông Phương Lưu Phong tạo thành, lúc ấy bọn họ đều hoảng sợ rốt cục là thần thành phương nào có lực lượng đáng sợ như vậy. Mà làm như vậy có mục đích là gì. Hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng rồi.
"Bạch tỷ tỷ, vết thương trên vai ngươi, là hắn tạo ra?!" An Thiếu Minh giật mình hỏi. Ở trong nhận thức của An Thiếu Minh, Bạch Phong Hoa là nhất định sẽ không bị thương được. Nhưng lúc này đây lại bị Đông Phương Lưu Phong gây thương tích đến. Đối phương thực lực đáng sợ còn có vũ khí kiềm giữ, chẳng lẽ thật là cái ma khí có thể khắc chế thần khí?
"Bởi vì hắn biết chủ nhân là người đã được định trước. Cũng là sai lầm của ta, ta căn bản không nghĩ tới hắn lại có thể cùng Ma tộc cấu kết." Thượng Quan Oánh Nhi nói ra những lời này, trong phòng mọi người đều là vẻ mặt nghi hoặc, toàn bộ lời nói của Thượng Quan Oánh Nhi bọn họ nghe không hiểu. Nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy sự tình tựa hồ không có tốt.
"Thượng Quan bộ tộc chúng ta, mỗi người đều am hiểu ảo thuật, kỳ thật chúng ta am hiểu nhất đều không phải là ảo thuật, mà là Dự Ngôn thuật (Thuật tiên đoán)." Thượng Quan Oánh Nhi cười có chút chua sót, "Nghìn năm qua, tộc của ta luôn luôn thủ hộ một lời tiên đoán. Là chủ nhân thần khí đứng đầu xuất hiện, phải cứu vớt lấy thế giới."
Lời nói của Thượng Quan Oánh Nhi rơi ra, mọi người trong phòng sắc mặt khác nhau. Lời này là có ý gì? Chúa cứu thế? Lời tiên đoán ngàn năm?
"Nhân loại đã sớm quên trận chiến tranh thảm thiết ngàn năm trước kia." Lời nói Thượng Quan Oánh Nhi cư nhiên cùng Tiểu Mộc giống nhau như một, "Nhưng ở tộc của ta tổ huấn xuống, khắc ghi chuyện này. Thượng Quan tộc chúng ta tồn tại chính là đang đợi người này." Mọi người nhớ tới bức tranh khắc trên đá, bức tranh trông rất sống động giải thích cuộc chiến tranh một ngàn năm trước.
Thượng Quan Oánh Nhi dừng một chút tiếp tục nói: "Trong lời tiên đoán, ngàn năm sau chủ nhân của thần khí đứng đầu xuất hiện, cũng là thời gian Ma tộc quay trở lại. Đến lúc đó, người có thần khí đứng đầu sẽ dẫn dắt chúng ta bảo vệ thế giới này." Thượng Quan Oánh Nhi sở dĩ xuất hiện ở lôi đài thi đấu nhà Mộ Dung, cũng là theo lời tiên đoán lúc đó trên lôi đài thi đấu xuất hiện người phi thường. Bất cứ cơ hội nào nàng cũng đều sẽ không bỏ qua. Mà về sau ở lôi đài thi đấu thấy được Bạch Phong Hoa, trong lòng của nàng liền hoài nghi khí thế ngang trời Bạch Phong Hoa tuyệt không đơn giản. Vì thế ở trong rừng cây thử một phen, kết quả làm cho nàng mừng rỡ như điên. Chủ nhân thần khí đứng đầu xuất hiện!
Bạch Tử Mặc ba người nghe những lời này, giật mình mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, đã không biết nói cái gì cho phải. Bạch y nhân năm đó may mắn còn tồn tại hậu nhân cứ như vậy chờ đợi ngàn năm, tuân theo một cái lời tiên đoán không có thực, chờ đợi lâu như vậy?
"Nói cách khác, Phong Hoa chính là cái người mang tính chất quyết định kia." Nam Cung Vân không có kinh ngạc nữa, mà bình tĩnh đem sự tình trước sau toàn bộ xâu chuỗi lên, "Đông Phương Lưu Phong cùng Ma tộc cấu kết, đã phát hiện Phong Hoa chính là người mệnh trời quyết định kia trong miệng ngươi, cho nên muốn giết Phong Hoa, phải không?"
Thượng Quan Oánh Nhi hơi hơi sửng sốt, tiếp theo đau lòng gật đầu nói: "Đúng, ta thật không ngờ lại có thể có loại người cùng Ma tộc cấu kết."
Bạch Phong Hoa lại trầm mặc xuống, trong lòng nổi lên lãnh ý. Tuy rằng đã sớm biết Đông Phương Lưu Phong lạnh tâm chán đời, nhưng lại không nghĩ đến tình trạng này, có thể hợp lại cấu kết cùng Ma tộc. Hắn muốn làm cái gì? Phá hủy Nhân giới?
"Lúc toàn bộ thần khí tụ tập đầy đủ, chính là thời điểm cửa lớn Ma giới buông lỏng phong ấn. Phải ngăn cản toàn bộ." Thượng Quan Oánh Nhi trầm giọng nói, "Nếu không đến lúc đó sinh linh đồ thán, sông núi chảy ngược, hậu quả không thể lường được."
Thượng Quan Oánh Nhi nói lời này, làm cho sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng. Tuy rằng lời nói của Thượng Quan Oánh nhi nghe rợn cả người, nhưng giờ phút này không ai lại hoài nghi lời nói của nàng. Đem mọi chuyện cần thiết xâu chuỗi cùng một chỗ, tất cả đều rõ ràng. Bạch Phong Hoa rốt cục cũng hiểu được, Thượng Quan Oánh Nhi cùng Đông Phương Lưu Phong thái độ đối với nàng vì sao lại bất đồng như vậy. Nói cách khác ngày ấy thử ở trong rừng, Thượng Quan Oánh Nhi liền phát hiện ra thân phận của nàng, đã phát hiện ra trong tay nàng nắm giữ là thần khí đứng đầu.
"Trong lời tiên đoán có nhắc đến Lưu Quang Tuyết Liên, cho nên ở rất nhiều năm về trước, Tộc nhân phải đi tới một mảnh đại lục khác đem Tuyết Liên nhổ mang về trồng tại Thánh địa Thượng Quan gia." Thượng Quan Oánh Nhi giải thích, "Sau đó quả nhiên chủ nhân muốn tìm Tuyết Liên. Chỉ là ta không nghĩ tới người cướp đi Lưu Quang Tuyết Liên trước kia lại có thể là Đông Phương Lưu Phong bố trí. Người Ma tộc hẳn cũng có người biết Dự Thuật ngôn." Ở vài năm trước, Thượng Quan Oánh Nhi đem Lưu Quang Tuyết Liên triển lãm, muốn mượn cơ hội này thử xem ai cảm thấy hứng thú với Lưu Quang Tuyết Liên, như vậy cũng có thể là người mà gia tộc hắn muốn tìm. Kết quả không nghĩ tới đúng lúc ở triển lãm Lưu Quang Tuyết Liên bị người thần bí cướp đi. Hiện tại mới biết rốt cục là do Đông Phương Lưu Phong phái người gây nên.
"Cho nên, thời điểm Đông Phương Lưu Phong mời chúng ta đi ngươi đã nhận ra có gì không đúng nghĩ muốn ngăn cản." Thượng Quan Oánh Nhi gật đầu. Bạch Tử Mặc vuốt cằm suy tư. Sự tình vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ. Ma tộc, ma khí...
"Phải. Khi đó ta chỉ hoài nghi, không nghĩ tới sự tình so với ta dự tính còn muốn nghiêm trọng hơn." Thượng Quan Oánh Nhi gật đầu.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng cùng thần thái có chút mệt mỏi của Thượng Quan Oánh Nhi, Bạch Phong Hoa nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thái độ của Thượng Quan Oánh Nhi lúc trước đối với nàng, ai đều nghĩ là thù địch. Không nghĩ tới đó là nàng cố ý làm như vậy. Chỉ có thể nói là dụng tâm lương khổ.
"Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi." Bỗng nhiên, Bạch Phong Hoa lên tiếng.
"Chủ nhân xin hỏi." Thượng Quan Oánh Nhi sửng sốt, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng ho vừa nói.
"Ngươi, đang hứa hẹn sống chết của chính mình hay sao?" Bạch Phong Hoa nhìn Thượng Quan Oánh Nhi suy yếu, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, "Ngươi có người trong lòng sao? Ngươi có để ý người sao? Ngươi tuân theo lời tiên đoán này, đem tính mạng của ngươi đều tiêu phí vào trong đó. Đáng giá sao? Bá tánh Thiên hạ, thật sự cùng ngươi có liên quan?"
Thượng Quan Oánh Nhi lúc này hoàn toàn ngẩn ngơ, cứ như vậy sững sờ nhìn Bạch Phong Hoa.
"Hiện tại ta biết chuyện này, như vậy, chuyện này ta tiếp đến tay." Bạch Phong Hoa mỉm cười, "Bởi vì ta cùng ngươi không giống nhau, ta có người để ý, ta có người muốn bảo vệ, nghĩ muốn bảo vệ mọi vậy." Người bên cạnh mình, Bạch gia thân thương, đám lão nhân đáng yêu Chu Tước Thánh địa, Đông Mộc quốc...Hình ảnh những người này từng cái hiện lên trước mắt Bạch Phong Hoa. Luôn luôn lấy lý do trở nên mạnh mẽ, không phải là vì bảo vệ bọn họ sao?
"Ta..." Thượng Quan Oánh Nhi nhìn Bạch Phong Hoa một lúc lâu sau nói không ra lời.
Bạch Phong Hoa cũng nhìn Thượng Quan Oánh Nhi, thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thượng Quan Oánh Nhi chỉ biết. Thượng Quan Oánh Nhi nội tâm cô độc, tịch mịch. Nàng phong tình vạn chủng, trên thực tế đều không phải như vậy.
"Câu chủ nhân này, ngươi có thể thu hồi." Bạch Phong Hoa vò vò đầu Vô Song, Vô Song ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, con ngươi phát sáng trong suốt. Bạch Phong Hoa tiếp tục cười nói, "Nói thật, ta còn không có nghĩ tới sự tình lần này lại phức tạp như thế."Nguyên bản nàng chỉ muốn tập hợp đủ thần khí mà thôi, không nghĩ tới này tựa hồ chuyện tình phải gánh vác càng ngày càng gian nan.
Thượng Quan Oánh Nhi nhìn Bạch Phong Hoa ánh mắt phức tạp tới cực điểm, trong lòng của nàng giờ phút này đã muốn loạn tới cực điểm.
"Trọng trách nặng như vậy, làm sao có thể để cho chủ nhân ngươi một mình gánh?" Thượng Quan Oánh Nhi cau mày nói.
"Ta không phải một người, thẳng từ trước vẫn không phải một mình." Bạch Phong Hoa mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Vân, Bạch Tử Mặc, An Thiếu Minh, còn có Tô Mộng Vân. Góc áo bị một cỗ lực đạo nho nhỏ giữ chặt, Bạch Phong Hoa cúi đầu chống lại đôi mắt trong suốt kia, mỉm cười. Đúng vậy, còn có tiểu Vô Song.
Nam Cung Vân mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt kiên nghị. Mà Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh Tô Mộng Vân cũng đều hiểu ý nở nụ cười.
Thượng Quan Oánh Nhi nhìn một màn này, trong lòng run lên, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta, hâm mộ ngươi...”
"Tiểu thư." Phía sau Thượng Quan Thanh bưng khay đi ra, đứng ở bên người Thượng Quan Oánh Nhi, lo lắng nhìn Thượng Quan Oánh Nhi.
"Kỳ thật, cái gọi là lời tiên đoán trói buộc ngươi lâu rồi, cái gọi là sứ mệnh gia tộc làm ngươi quên đi chung quanh cũng có người thiệt tình quan tâm ngươi." Bạch Phong Hoa hướng về Thượng Quan Thanh bĩu môi mỉm cười.
Thượng Quan Oánh Nhi ngơ ngẩn, quay đầu hướng về Thượng Quan Thanh ánh mắt tràn đầy lo lắng kia, trong lòng bỗng đau xót, chỉ còn kém nước mắt chảy xuống. Nàng như thế nào đều quên, bất luận tại lúc nào, ở dưới tình huống nào, bên cạnh mình vĩnh viễn có người không rời không ly. So với mẫu thân còn muốn thân hơn...
"Tập hợp đủ thần khí, ngăn cản Đông Phương Lưu Phong, ừ hừ, chính là như vậy, đúng không?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ.
Nói, nói đơn giản...Thượng Quan Oánh Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Phong Hoa, chuyện đại sự hôm nay đến miệng Bạch Phong Hoa như thế nào liền biến thành nhẹ nhàng như vậy? Một chút khẩn trương cũng không có.
"Đúng, hắc hắc, chỉ đơn giản như vậy. Còn có vài cái thần khí." Bạc Tử Mặc chống nạnh khoa trương cười to, "Đơn giản, chút lòng thành chút lòng thành. Đông Phương Lưu Phong là tên hỗn đản nào, lần sau nhìn thấy đánh hắn răng rơi đầy đất."
"Chính là, hắn là một người lưỡng tính." An Thiếu Minh cũng hừ lạnh nói.
Thượng Quan Oánh Nhi xem đầu óc cũng cứng đi. Tập hợp đủ thần khí, đối đầu Ma tộc, bọn họ biết khó khăn cỡ nào sao? Nói đơn giản giống như cùng ăn bữa cơm. Là rất tự tin hay vẫn là tự đại?
"Thượng Quan đại tỷ, ngươi không cần nhìn ánh mắt coi thường chúng ta." Bạch Tử Mặc nhìn đến ánh mắt Thượng Quan Oánh Nhi, không khỏi bĩu môi nói, "Ngươi cho là ta theo tỷ ta mới có thần khí sao?" Sau khi biết được mục đích Thượng Quan Oánh Nhi cùng tính tính nàng đích thực, Bạch Tử Mặc bọn họ theo đáy lòng bội phục Thượng Quan Oánh Nhi, hảo cảm đối với nàng cũng trực tiếp tăng lên.Tự nhiên liền trực tiếp kêu lên thân thiết Thượng Quan đại tỷ.
"Cái gì?" Thượng Quan Oánh Nhi sửng sốt, không rõ ý tứ lời này của Bạch Tử Mặc là gì.
"Mạc đại ca có Bích Lãng kiếm, Nam Cung đại ca có Cửu Thiên cung, tỷ có Trường Không kiếm, ta có Phá Thiên kiếm." Bạch Tử Mặc đắc ý nói.
"Cái gì!!" Thượng Quan Oánh Nhi ngây ngốc nhìn Bạch Tử Mặc đắc ý, thần khí, trong đoàn người bọn họ lại có thể có bốn thanh thần khí? Làm sao có thể!
"Kỳ thật, không chỉ có vậy." Bạch Phong Hoa vân đạm phong khinh xen vào một câu, "Thiên Dược đỉnh ở trong túi càn khôn của ta, Ấn Thiên kính ở nơi này của Vô Song."
Đầu óc Thượng Quan Oánh Nhi trực tiếp trống rỗng, sững sờ nhìn Bạch Phong Hoa, một câu cũng không nói nên lời.
"Cái gì, cái gì? Tỷ, ngươi mới nói? Ấn Thiên kính đang ở chỗ Vô Song?" Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh vừa nghe nói trực tiếp nhảy dựng lên, đặc biệt là Bạch Tử Mặc, mới vừa rồi còn có cảm giác về sự ưu việt nháy mắt giảm hơn phân nửa. Đùa giỡn cái gì a, cái thối tiểu quỷ kia cư nhiên cũng có thần khí, làm sao có thể?
"Là thật." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đem tình huống nàng truy đuổi xuống vách núi đen cùng Đông Phương Lưu Phong đánh một trận đều kể lại.
"Vận cứt chó!" Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trăm miệng một lời hét lớn một tiếng.
Vô Song chỉ thản nhiên nhìn mắt hai người, quay đầu nhào vào trong lòng Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa yêu thương mỉm cười, vươn tay vuốt đầu Vô Song.
Hành động kia khiến hai người thiếu chút nữa tức giận nôn ra máu.
Cố ý, tiểu quỷ này tuyệt đối là cố ý!
Chỉ có Bạch Phong Hoa biết, này tuyệt đối không phải đơn giản là vận cứt chó như vậy. Vô Song tâm linh thuần khiết nhất, chỉ có hắn mới có thể khống chế thần khí Ấn Thiên kính. Mà câu nói lúc trước của Vô Song lại thuyết minh một vấn đề, Ấn Thiên kính chủ động tìm tới hắn, không phải hắn cố ý để cho Ấn Thiên kính nhận thức hắn làm chủ nhân. Nếu không sao ăn khớp với câu nói: "Nó, đang gọi ta, liên tục." Ấn Thiên kính luôn luôn tìm chủ nhân, rốt cục tìm được Vô Song có tư cách làm chủ nhân nó.
"Chủ nhân, quả nhiên, chỉ có ngươi mới có thể lãnh đạo chúng ta bảo vệ Nhân giới." Thượng Quan Oánh Nhi trong lòng kích động khó nhịn, nửa quỳ ở trước mặt Bạch Phong Hoa, trang trọng nói.
"Ta đã nói rồi, thu hồi câu chủ nhân kia của ngươi." Bạch Phong Hoa cười nói, "Kế tiếp ngươi có thể rời đi nghỉ ngơi. Đương nhiên, nếu ngươi vì bảo vệ người ngươi để ý gia nhập chúng ta, ta tuyệt không để ý." Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thanh đứng ở phía sau Thượng Quan Oánh Nhi, Thượng Quan Thanh nhìn Thượng Quan Oánh Nhi ánh mắt tất cả đều là đau lòng. Tình cảm như vậy, đã sớm vượt qua chủ tớ đi?
"Bà vú..." Thượng Quan Oánh Nhi ngẩn ra, chợt đứng dậy, quay đầu nhìn Thượng Quan Thanh, thật lâu đều không có kêu lên xưng hô. Thượng Quan Thanh nở nụ cười, cười khéo mắt đều là lệ.
"Chậc chậc, bây giờ nên làm gì đây? Hiện tại nhà Đông Phương gia, Nam Cung gia, Hiên Viên gia, Tư Mã gia chính là hoàn toàn trở mặt. Nhà Nam Cung vẫn là gia tộc có thế lực đứng thứ hai đâu, ai nha nha!" Bạch Phong Hoa vuốt cằm mình xoay suy nghĩ khôi hài nói.
"Đám ô hợp! Ngày nhà Nam Cung xuống dốc không xa." Thượng Quan Oánh Nhi phục hồi tinh thần, hừ lạnh một tiếng, "Nam Cung Nhược An trọng thương, sức mạnh giảm. Mà Nam Cung Kì tay chân tàn nhẫn lại thiếu mưu kế, mà lại hẹp hòi thiếu khoan dung. Chúng ta cần phải cẩn thận ứng phó là Đông Phương Lưu Phong cùng Hiên Viên Vô Ngân."
"Đông Phương Lưu Phong không cần phải nói, vì sao phải cẩn thận Hiên Viên Vô Ngân?" Bạch Phong Hoa nghe được Thượng Quan Oánh Nhi nói như vậy, có chút khó hiểu hỏi.
"Chủ nhân, người không sao chứ?" Thanh âm suy yếu của Thượng Quan Oánh Nhi rơi vào trong tai của đoàn người Bạch Phong Hoa.
"Chủ nhân?" Mọi người ngạc nhiên với xưng hô của Thượng Quan Oánh Nhi.Theo vừa rồi đến bây giờ Thượng Quan Oánh Nhi đều tại đây kêu gọi, rốt cuộc là gọi ai?
"Ngươi, kêu ai chủ nhân?" Bạch Phong Hoa nhìn Thượng Quan Oánh Nhi nửa quỳ ở trước mặt mình kinh ngạc hỏi.
"Chủ nhân, ngươi chính là chủ nhân ta vẫn chờ đợi, là chủ nhân Thượng Quan gia chúng ta vẫn chờ đợi." Sắc mặt Thượng Quan Oánh Nhi tái nhợt, trên trán có chút mồ hôi lạnh. Hiển nhiên nàng ở tình huống bị thương còn mạnh mẽ sử dụng bảo vật mở ra kết giới để rời đi, đã làm hao tổn rất nhiều tinh lực của nàng.
Thời điểm Thượng Quan Oánh Nhi nói những lời này, con ngươi vẫn thủy chung nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa.
"Ta? Chủ nhân?" Bạch Phong Hoa nghi hoặc vươn ngón tay chỉ vào cái mũi của mình, trong mắt tất cả đều là hoài nghi. Thượng Quan Oánh Nhi nói như thế thật sự rất kỳ quái, chủ nhân, vẫn chờ đợi? Mình cùng Thượng Quan Oánh Nhi vốn không nhận thức, cũng chưa bao giờ tới đại lục Thiên Xuyên. Chính mình cũng không có mặt mũi lớn như vậy để cho một cái thế gia xưng hô với mình chủ nhân đi?
An Thiếu Minh cùng Bạch Tử Mặc cũng vẻ mặt kinh ngạc. Cho tới nay Thượng Quan Oánh Nhi giống như không để bất luận kẻ nào vào trong mắt lại có thể đối với Bạch Phong Hoa cung kính như vậy.
Khí lạnh từng trận kéo tới, làm cho mọi người hồi hồn trở lại.
"Lạnh quá a, hắt xì!" An Thiếu Minh hắt hơi một cái, dậm chân nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào a? Như thế nào lạnh như thế?"
"Nơi này là Thánh địa Vân Yên thành." Thượng Quan Oánh Nhi trả lời ngay, "Mời theo ta đến, nơi này độ ấm quá thấp, rất hại đối với thân thể người có thương tích." Thượng Quan Oánh Nhi đứng dậy, đối với Bạch Phong Hoa hành lễ.
Mọi người có chút do dự, Bạch Phong Hoa gật gật đầu. Nàng cảm giác được, Thượng Quan Oánh Nhi không có ác ý. Ngược lại, giống như là tôn trọng. Bạch Phong Hoa từ trong túi Càn Khôn lấy ra một kiện quần áo dày đem Vô Song bao lấy. Nơi này mọi người đều có thực lực không tầm thường, có thể ngăn cản khí lạnh, nhưng Vô Song chỉ là một cái tiểu hài tử không hề có chiến khí.
"Ta sẽ không đối với bằng hữu chủ nhân bất lợi, thỉnh mọi người yên tâm. Rất nhiều sự tình, ta nghĩ nên nói cho chủ nhân". Thượng Quan Oánh Nhi nhìn thấu tâm tư mọi người, quay đầu lại biểu tình nghiêm túc nói ra một câu như vậy.
Nói đến như thế, mọi người đã không còn do dự, đi theo phía sau Thượng quan Oánh Nhi.
Thượng Quan Oánh Nhi đi ở phía trước, chưa đi được bao xa liền dừng bước chân, vươn hai tay, ấn xuống dấu tay kỳ quái, trên mặt đất bỗng nứt ra một đường nhỏ, một cái thang đá kéo dài xuống dưới. Thượng Quan Oánh Nhi dẫn đầu đi ở phía trước, bước chân Quan Oánh Nhi hướng về thang đá đi vào, thang đá tối tăm tĩnh mịch toàn bộ đều sáng sủa lên, thần kỳ nhất là hai bên khoáng thạch đều phát ra các loại mà sắc, khoảng khắc lúc đó, thất thải lưu quang lóe ra ở trông thông đạo.
"Xôn xao." Bạch Tử Mặc đi ở phía sau, nhịn không được đưa tay đi gảy gảy vào khoáng thạch ở trên đá.
"Ngu ngốc." An Thiếu Minh bĩu môi châm chọc nói.Mặc dù hắn rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đè nén tâm tình chính mình xuống.
"Hừ!" Bạch Tử Mặc quay đầu vươn tay phải tới gõ đầu An Thiếu Minh, "Ngươi thông minh, ngươi thông minh! Ta cũng không tin ngươi không thấy kỳ quái.”
"Được rồi, không cần náo loạn." Bạch Phong Hoa lên tiếng nói, hai người mới yên tĩnh trở lại.
Nhưng rất nhanh Bạch Tử Mặc liền phát hiện trên vách tường có chỗ không đúng.
"Thiếu Minh, ngươi mau nhìn, thật nhiều tranh vẽ trên tường!" Bạch Tử Mặc kinh hô, "Đây là cái gì? Đây là Phá Thiên kiếm! Này, đây là Cửu Thiên cung a."
Lời nói của Bạch Tử Mặc khiến cho mọi người chú ý, mọi người quay đầu về phía hai bên thạch bích, mới phát hiện toàn bộ trên mặt đá vẽ tranh trông rất sinh động. Vô số hình ảnh thảm thiết, máu chảy thành sông, thành trì bị hủy, núi sông chảy ngược. Lóe ra vũ khí sắc đen cùng vũ khí thất thải quang mang quyết định thắng bại. Mười hắc y nhân cùng mười bạch y nhân đang quyết chiến. Còn lại bức họa cuối cùng là một Bạch y nhân khoác áo choàng kết thúc hết tất cả.
"Đây là thần thú?" An Thiếu Minh kinh hãi hô lên.
Người cuối cùng xuất hiện kia giơ tay lên cao, tứ đại thần thú bị phong ấn ở chỗ sâu nhất trong lòng đất, trấn thủ Nhân giới. Mười đại thần khí bị tùy tay đưa đến các nơi trên thế giới. Làm xong hết thảy, người kia từ đấy biến mất, hoặc nói là tan biến. Người nọ hóa thành vô số điểm sáng, biến mất vào trong không khí.
"Đây là lịch sử thế giới. Tình huống một ngàn năm trước kia." Thượng Quan Oánh Nhi đứng ở nơi đó, kiên nhẫn cùng đợi mọi người quan sát bức tranh khắc trên đá.
"Ngươi nói, đây là lịch sử?" An Thiếu Minh kinh ngạc hỏi.
"Đúng.Đây là ngàn năm phía trước, lúc Ma tộc nghĩ muốn xâm phạm Nhân giới đã phát sinh chiến tranh." Thượng Quan Oánh Nhi vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi nói.”Nguyên bản Ma giới cùng Nhân giới không thể sống chung, chính là ngay cả ảnh hưởng nhau cũng đều làm không được. Hoàn toàn là hai cái thế giới bất đồng. Nhưng hồn phách nhân loại tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng đối với Ma tộc lại là thứ đồ tốt nhất. Cho nên, Ma giới mới có thể quyết định xâm phạm Nhân giới.”
Lời này nói ra giống như ném một viên đá ném vào mặt hồ vốn yên bình từng trận sóng lớn. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin.
"Này, đây là sự thật?" Bạch Tử Mặc có chút cà lăm, thật bất khả tư nghị, rất không thể tin, cư nhiên sẽ có chuyện như vậy sao? “Thật sự có Ma giới a? Ta còn tường rằng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.”
“Ngu ngốc a, thần khí chả phải ở trong truyền thuyết đó sao? Hiện tại không phải đang ở trên lưng ngươi sao?” An Thiếu Minh phản bác.
“Nhưng mà, rất khó khiến người ta tin tưởng a.” Bạch Tử Mặc trong giọng nói tất cả đều là hoài nghi.Không chỉ là hắn, mà những người khác cũng nghĩ như vậy.
Thượng Quan Oánh Nhi không nói gì, chỉ đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn tranh vẽ, ánh mắt trở nên có chút đau thương.
Bạch Tử Mặc nhìn sắc mặt Thượng Quan Oánh Nhi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Các ngươi đã thấy trên đá khắc mười Bạch y nhân, cuối cùng chỉ sống sót một người. Người kia chính là tổ tiên chúng ta." Thật lâu sau, Thượng Quan Oánh Nhi mới sâu kín nói ra một câu.
Tổ tiên? Mọi người kinh ngạc. Thượng Quan Oánh Nhi ánh mắt phức tạp, trong mắt có đau thương cùng sùng kính. Giờ khắc này, tất cả mọi người tin tưởng lời nói của Thượng Quan Oánh Nhi là chân thật.
Bạch Tử Mặc nháy mắt yên lặng, hắn có chút dâng lên áy náy. Đối diện Thượng Quan Oánh Nhi mà nói, những điều này đều là chân thật, là vinh quang của Thượng Quan gia hắn. Nhưng là vừa rồi mình lại hoài nghi này đó, phủ định này kia.
"Thực xin lỗi, ta không nên...." Bạch Tử Mặc cúi đầu xin lỗi.
"Không có vấn đề gì. Nay, đoạn lịch sử này đã sớm bị người lãng quên đi". Trong thanh âm Thượng Quan Oánh Nhi lộ ra đau thương.
Bach Tử Mặc trầm mặc cúi đầu không nói được một lời.
Mọi người thấy bức tranh khắc trên đá, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh. Mà Bạch Phong Hoa lại kinh ngạc, Tiểu Mộc nói cho nàng, đều là sự thật. Bức tranh này rành mạch thể hiện tình huống một ngàn năm trước. Nhìn bức tranh này, có thể tưởng tượng đến tình hình chiến đấu lúc đó thảm thiết đến cỡ nào.
"Không đúng, nơi này còn có một bức tranh." Bạch Tử Mặc kêu lên, mọi người thấy hướng bên kia, lại nhìn đến một bức tranh cuối cùng đã bị phá hủy hư hết, hoàn toàn không nhìn thấy rõ nội dung mặt trên vẽ gì.
"Này, đã sớm bị hủy hại, chúng ta cũng không biết mặt trên đó vẽ nội dung gì." Thượng Quan Oánh Nhi ra tiếng giải thích, "Một hồi ta sẽ nói cho chủ nhân hết thảy những gì ta biết".
Mọi người lại dừng chân nghỉ một hồi, lúc này mới đi theo Thượng Quan Oánh Nhi một đường đi xuống dưới, mà độ ấm đã dần dần tăng trở lại. Rốt cục đi tới một cái mật thất bên trong, giữa mật thất cái bàn giường quầy đầy đủ mọi thứ, ở bên trong còn có chậu lửa. Mà phía trước bọn họ nhìn đến là cái lão bà âm trầm đứng ở chính giữa, Bạch Phong Hoa bọn họ đều nhớ rõ lão bà này, là quản gia Thượng Quan gia, Thượng Quan Thanh.
"Tiểu thư, người đã trở lại." Thượng Quan Thanh nhìn đến Thượng Quan Oánh Nhi liền vội vàng nghênh đón nàng, lo lắng nói, "Tiểu thư, thương thế của ngươi còn chưa có tốt, lại liên tiếp sử dụng ám ảnh."
Ám ảnh? mọi người chú ý tới cái từ này trong miệng Thượng Quan Thanh. Nói vậy thì chính là Thượng Quan Oánh Nhi có bảo vật có thể tạo ra kết giới.
"Thanh di, ta không sao, đi châm trà cho chủ nhân đi." Thượng Quan Oánh Nhi lộ ra một cái mỉm cười an ủi Thượng Quan Thanh.
Thượng Quan Thanh quay đầu nhìn nhìn đám người Bạch Phong Hoa, ánh mắt phức tạp, vẫn không có nói gì thêm, quay đầu tiến vào trong buồng đi pha trà.
"Chủ nhân, mời ngồi." Thượng Quan Oánh Nhi quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, thanh âm không có ...ngả ngớn cùng kiều mỵ nữa, chỉ có mệt mỏi cùng suy yếu.
Bạch Phong Hoa gật đầu, cùng mọi người đang ngồi xuống, trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Mà Quan Oánh Nhi tựa hồ có thể cho nàng một cái giải đáp thực sự.
"Ta biết trong lòng chủ nhân nhất định có rất nhiều nghi vấn, ta chậm nói cho ngươi biết." Thượng Quan Oánh Nhi cười suy yếu, chậm rãi nói, "Ngày trước trên đường các ngươi đi Đông Phương gia, ta nghĩ là ngăn cản các ngươi, đều không phải là muốn thương tổn hại các ngươi. Nhưng không nghĩ tới hồ ly xảo trá Đông Phương Lưu Phong vẫn chạy đến." Dứt lời, Thượng Quan Oánh Nhi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Nàng bị Đông Phương Lưu Phong đả thương không nhẹ.
"Ngươi có biết mục đích của Đông Phương Lưu Phong?" Bạch Phong Hoa xen vào nói.
"Trong tay hắn có ma khí, hơn nữa uy lực thật lớn, không phải có thể dễ dàng chống lại." Thượng Quan Oánh Nhi cười khổ, "Ám ảnh của ta, không thể công kích, chỉ có thể xuất ra kết giới cùng dời đi người trong kết giới."
Ma khí? Bạch Tử Mặc ba người lại là sửng sốt.
"Ngươi làm sao mà biết Đông Phương Lưu Phong đối với Phong Hoa gây bất lợi?" Nam Cung Vân trầm giọng hỏi.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh còn có Tô Mộng Vân đều là vẻ mặt nghi hoặc, Đông Phương Lưu Phong đối với Bạch Phong Hoa bất lợi? Chuyện khi nào? Bọn họ ba người còn không có biết chuyện Bạch Phong Hoa rớt xuống vách núi đen bị Đông Phương Lưu Phong đâm bị thương.
"Chuyện khi nào?" Bạch Tử Mặc kinh hãi, vội vàng quay đầu hỏi Bạch Phong Hoa, "Tỷ, chuyện tình là lúc nào, tên khốn khiếp kia thoạt nhìn không phải đối với ngươi còn thực khách khí sao?"
"Núi sụp đổ do hắn tạo thành, trong tay hắn có ma khí.Thời điểm ta rơi xuống vách đen, cùng hắn đối chiến qua, ma khí khắc chế được thần khí." Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.
Bạch Tử Mặc ba người nghe nói thế, giật mình không thôi. Núi sụp đổ, cư nhiên là do Đông Phương Lưu Phong tạo thành, lúc ấy bọn họ đều hoảng sợ rốt cục là thần thành phương nào có lực lượng đáng sợ như vậy. Mà làm như vậy có mục đích là gì. Hiện tại cuối cùng cũng rõ ràng rồi.
"Bạch tỷ tỷ, vết thương trên vai ngươi, là hắn tạo ra?!" An Thiếu Minh giật mình hỏi. Ở trong nhận thức của An Thiếu Minh, Bạch Phong Hoa là nhất định sẽ không bị thương được. Nhưng lúc này đây lại bị Đông Phương Lưu Phong gây thương tích đến. Đối phương thực lực đáng sợ còn có vũ khí kiềm giữ, chẳng lẽ thật là cái ma khí có thể khắc chế thần khí?
"Bởi vì hắn biết chủ nhân là người đã được định trước. Cũng là sai lầm của ta, ta căn bản không nghĩ tới hắn lại có thể cùng Ma tộc cấu kết." Thượng Quan Oánh Nhi nói ra những lời này, trong phòng mọi người đều là vẻ mặt nghi hoặc, toàn bộ lời nói của Thượng Quan Oánh Nhi bọn họ nghe không hiểu. Nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy sự tình tựa hồ không có tốt.
"Thượng Quan bộ tộc chúng ta, mỗi người đều am hiểu ảo thuật, kỳ thật chúng ta am hiểu nhất đều không phải là ảo thuật, mà là Dự Ngôn thuật (Thuật tiên đoán)." Thượng Quan Oánh Nhi cười có chút chua sót, "Nghìn năm qua, tộc của ta luôn luôn thủ hộ một lời tiên đoán. Là chủ nhân thần khí đứng đầu xuất hiện, phải cứu vớt lấy thế giới."
Lời nói của Thượng Quan Oánh Nhi rơi ra, mọi người trong phòng sắc mặt khác nhau. Lời này là có ý gì? Chúa cứu thế? Lời tiên đoán ngàn năm?
"Nhân loại đã sớm quên trận chiến tranh thảm thiết ngàn năm trước kia." Lời nói Thượng Quan Oánh Nhi cư nhiên cùng Tiểu Mộc giống nhau như một, "Nhưng ở tộc của ta tổ huấn xuống, khắc ghi chuyện này. Thượng Quan tộc chúng ta tồn tại chính là đang đợi người này." Mọi người nhớ tới bức tranh khắc trên đá, bức tranh trông rất sống động giải thích cuộc chiến tranh một ngàn năm trước.
Thượng Quan Oánh Nhi dừng một chút tiếp tục nói: "Trong lời tiên đoán, ngàn năm sau chủ nhân của thần khí đứng đầu xuất hiện, cũng là thời gian Ma tộc quay trở lại. Đến lúc đó, người có thần khí đứng đầu sẽ dẫn dắt chúng ta bảo vệ thế giới này." Thượng Quan Oánh Nhi sở dĩ xuất hiện ở lôi đài thi đấu nhà Mộ Dung, cũng là theo lời tiên đoán lúc đó trên lôi đài thi đấu xuất hiện người phi thường. Bất cứ cơ hội nào nàng cũng đều sẽ không bỏ qua. Mà về sau ở lôi đài thi đấu thấy được Bạch Phong Hoa, trong lòng của nàng liền hoài nghi khí thế ngang trời Bạch Phong Hoa tuyệt không đơn giản. Vì thế ở trong rừng cây thử một phen, kết quả làm cho nàng mừng rỡ như điên. Chủ nhân thần khí đứng đầu xuất hiện!
Bạch Tử Mặc ba người nghe những lời này, giật mình mở to hai mắt, hai mặt nhìn nhau, đã không biết nói cái gì cho phải. Bạch y nhân năm đó may mắn còn tồn tại hậu nhân cứ như vậy chờ đợi ngàn năm, tuân theo một cái lời tiên đoán không có thực, chờ đợi lâu như vậy?
"Nói cách khác, Phong Hoa chính là cái người mang tính chất quyết định kia." Nam Cung Vân không có kinh ngạc nữa, mà bình tĩnh đem sự tình trước sau toàn bộ xâu chuỗi lên, "Đông Phương Lưu Phong cùng Ma tộc cấu kết, đã phát hiện Phong Hoa chính là người mệnh trời quyết định kia trong miệng ngươi, cho nên muốn giết Phong Hoa, phải không?"
Thượng Quan Oánh Nhi hơi hơi sửng sốt, tiếp theo đau lòng gật đầu nói: "Đúng, ta thật không ngờ lại có thể có loại người cùng Ma tộc cấu kết."
Bạch Phong Hoa lại trầm mặc xuống, trong lòng nổi lên lãnh ý. Tuy rằng đã sớm biết Đông Phương Lưu Phong lạnh tâm chán đời, nhưng lại không nghĩ đến tình trạng này, có thể hợp lại cấu kết cùng Ma tộc. Hắn muốn làm cái gì? Phá hủy Nhân giới?
"Lúc toàn bộ thần khí tụ tập đầy đủ, chính là thời điểm cửa lớn Ma giới buông lỏng phong ấn. Phải ngăn cản toàn bộ." Thượng Quan Oánh Nhi trầm giọng nói, "Nếu không đến lúc đó sinh linh đồ thán, sông núi chảy ngược, hậu quả không thể lường được."
Thượng Quan Oánh Nhi nói lời này, làm cho sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng. Tuy rằng lời nói của Thượng Quan Oánh nhi nghe rợn cả người, nhưng giờ phút này không ai lại hoài nghi lời nói của nàng. Đem mọi chuyện cần thiết xâu chuỗi cùng một chỗ, tất cả đều rõ ràng. Bạch Phong Hoa rốt cục cũng hiểu được, Thượng Quan Oánh Nhi cùng Đông Phương Lưu Phong thái độ đối với nàng vì sao lại bất đồng như vậy. Nói cách khác ngày ấy thử ở trong rừng, Thượng Quan Oánh Nhi liền phát hiện ra thân phận của nàng, đã phát hiện ra trong tay nàng nắm giữ là thần khí đứng đầu.
"Trong lời tiên đoán có nhắc đến Lưu Quang Tuyết Liên, cho nên ở rất nhiều năm về trước, Tộc nhân phải đi tới một mảnh đại lục khác đem Tuyết Liên nhổ mang về trồng tại Thánh địa Thượng Quan gia." Thượng Quan Oánh Nhi giải thích, "Sau đó quả nhiên chủ nhân muốn tìm Tuyết Liên. Chỉ là ta không nghĩ tới người cướp đi Lưu Quang Tuyết Liên trước kia lại có thể là Đông Phương Lưu Phong bố trí. Người Ma tộc hẳn cũng có người biết Dự Thuật ngôn." Ở vài năm trước, Thượng Quan Oánh Nhi đem Lưu Quang Tuyết Liên triển lãm, muốn mượn cơ hội này thử xem ai cảm thấy hứng thú với Lưu Quang Tuyết Liên, như vậy cũng có thể là người mà gia tộc hắn muốn tìm. Kết quả không nghĩ tới đúng lúc ở triển lãm Lưu Quang Tuyết Liên bị người thần bí cướp đi. Hiện tại mới biết rốt cục là do Đông Phương Lưu Phong phái người gây nên.
"Cho nên, thời điểm Đông Phương Lưu Phong mời chúng ta đi ngươi đã nhận ra có gì không đúng nghĩ muốn ngăn cản." Thượng Quan Oánh Nhi gật đầu. Bạch Tử Mặc vuốt cằm suy tư. Sự tình vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ. Ma tộc, ma khí...
"Phải. Khi đó ta chỉ hoài nghi, không nghĩ tới sự tình so với ta dự tính còn muốn nghiêm trọng hơn." Thượng Quan Oánh Nhi gật đầu.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng cùng thần thái có chút mệt mỏi của Thượng Quan Oánh Nhi, Bạch Phong Hoa nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thái độ của Thượng Quan Oánh Nhi lúc trước đối với nàng, ai đều nghĩ là thù địch. Không nghĩ tới đó là nàng cố ý làm như vậy. Chỉ có thể nói là dụng tâm lương khổ.
"Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi." Bỗng nhiên, Bạch Phong Hoa lên tiếng.
"Chủ nhân xin hỏi." Thượng Quan Oánh Nhi sửng sốt, sắc mặt tái nhợt nhẹ nhàng ho vừa nói.
"Ngươi, đang hứa hẹn sống chết của chính mình hay sao?" Bạch Phong Hoa nhìn Thượng Quan Oánh Nhi suy yếu, bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, "Ngươi có người trong lòng sao? Ngươi có để ý người sao? Ngươi tuân theo lời tiên đoán này, đem tính mạng của ngươi đều tiêu phí vào trong đó. Đáng giá sao? Bá tánh Thiên hạ, thật sự cùng ngươi có liên quan?"
Thượng Quan Oánh Nhi lúc này hoàn toàn ngẩn ngơ, cứ như vậy sững sờ nhìn Bạch Phong Hoa.
"Hiện tại ta biết chuyện này, như vậy, chuyện này ta tiếp đến tay." Bạch Phong Hoa mỉm cười, "Bởi vì ta cùng ngươi không giống nhau, ta có người để ý, ta có người muốn bảo vệ, nghĩ muốn bảo vệ mọi vậy." Người bên cạnh mình, Bạch gia thân thương, đám lão nhân đáng yêu Chu Tước Thánh địa, Đông Mộc quốc...Hình ảnh những người này từng cái hiện lên trước mắt Bạch Phong Hoa. Luôn luôn lấy lý do trở nên mạnh mẽ, không phải là vì bảo vệ bọn họ sao?
"Ta..." Thượng Quan Oánh Nhi nhìn Bạch Phong Hoa một lúc lâu sau nói không ra lời.
Bạch Phong Hoa cũng nhìn Thượng Quan Oánh Nhi, thời điểm lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thượng Quan Oánh Nhi chỉ biết. Thượng Quan Oánh Nhi nội tâm cô độc, tịch mịch. Nàng phong tình vạn chủng, trên thực tế đều không phải như vậy.
"Câu chủ nhân này, ngươi có thể thu hồi." Bạch Phong Hoa vò vò đầu Vô Song, Vô Song ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, con ngươi phát sáng trong suốt. Bạch Phong Hoa tiếp tục cười nói, "Nói thật, ta còn không có nghĩ tới sự tình lần này lại phức tạp như thế."Nguyên bản nàng chỉ muốn tập hợp đủ thần khí mà thôi, không nghĩ tới này tựa hồ chuyện tình phải gánh vác càng ngày càng gian nan.
Thượng Quan Oánh Nhi nhìn Bạch Phong Hoa ánh mắt phức tạp tới cực điểm, trong lòng của nàng giờ phút này đã muốn loạn tới cực điểm.
"Trọng trách nặng như vậy, làm sao có thể để cho chủ nhân ngươi một mình gánh?" Thượng Quan Oánh Nhi cau mày nói.
"Ta không phải một người, thẳng từ trước vẫn không phải một mình." Bạch Phong Hoa mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Vân, Bạch Tử Mặc, An Thiếu Minh, còn có Tô Mộng Vân. Góc áo bị một cỗ lực đạo nho nhỏ giữ chặt, Bạch Phong Hoa cúi đầu chống lại đôi mắt trong suốt kia, mỉm cười. Đúng vậy, còn có tiểu Vô Song.
Nam Cung Vân mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt kiên nghị. Mà Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh Tô Mộng Vân cũng đều hiểu ý nở nụ cười.
Thượng Quan Oánh Nhi nhìn một màn này, trong lòng run lên, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Ta, hâm mộ ngươi...”
"Tiểu thư." Phía sau Thượng Quan Thanh bưng khay đi ra, đứng ở bên người Thượng Quan Oánh Nhi, lo lắng nhìn Thượng Quan Oánh Nhi.
"Kỳ thật, cái gọi là lời tiên đoán trói buộc ngươi lâu rồi, cái gọi là sứ mệnh gia tộc làm ngươi quên đi chung quanh cũng có người thiệt tình quan tâm ngươi." Bạch Phong Hoa hướng về Thượng Quan Thanh bĩu môi mỉm cười.
Thượng Quan Oánh Nhi ngơ ngẩn, quay đầu hướng về Thượng Quan Thanh ánh mắt tràn đầy lo lắng kia, trong lòng bỗng đau xót, chỉ còn kém nước mắt chảy xuống. Nàng như thế nào đều quên, bất luận tại lúc nào, ở dưới tình huống nào, bên cạnh mình vĩnh viễn có người không rời không ly. So với mẫu thân còn muốn thân hơn...
"Tập hợp đủ thần khí, ngăn cản Đông Phương Lưu Phong, ừ hừ, chính là như vậy, đúng không?" Bạch Phong Hoa cười nhẹ.
Nói, nói đơn giản...Thượng Quan Oánh Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Phong Hoa, chuyện đại sự hôm nay đến miệng Bạch Phong Hoa như thế nào liền biến thành nhẹ nhàng như vậy? Một chút khẩn trương cũng không có.
"Đúng, hắc hắc, chỉ đơn giản như vậy. Còn có vài cái thần khí." Bạc Tử Mặc chống nạnh khoa trương cười to, "Đơn giản, chút lòng thành chút lòng thành. Đông Phương Lưu Phong là tên hỗn đản nào, lần sau nhìn thấy đánh hắn răng rơi đầy đất."
"Chính là, hắn là một người lưỡng tính." An Thiếu Minh cũng hừ lạnh nói.
Thượng Quan Oánh Nhi xem đầu óc cũng cứng đi. Tập hợp đủ thần khí, đối đầu Ma tộc, bọn họ biết khó khăn cỡ nào sao? Nói đơn giản giống như cùng ăn bữa cơm. Là rất tự tin hay vẫn là tự đại?
"Thượng Quan đại tỷ, ngươi không cần nhìn ánh mắt coi thường chúng ta." Bạch Tử Mặc nhìn đến ánh mắt Thượng Quan Oánh Nhi, không khỏi bĩu môi nói, "Ngươi cho là ta theo tỷ ta mới có thần khí sao?" Sau khi biết được mục đích Thượng Quan Oánh Nhi cùng tính tính nàng đích thực, Bạch Tử Mặc bọn họ theo đáy lòng bội phục Thượng Quan Oánh Nhi, hảo cảm đối với nàng cũng trực tiếp tăng lên.Tự nhiên liền trực tiếp kêu lên thân thiết Thượng Quan đại tỷ.
"Cái gì?" Thượng Quan Oánh Nhi sửng sốt, không rõ ý tứ lời này của Bạch Tử Mặc là gì.
"Mạc đại ca có Bích Lãng kiếm, Nam Cung đại ca có Cửu Thiên cung, tỷ có Trường Không kiếm, ta có Phá Thiên kiếm." Bạch Tử Mặc đắc ý nói.
"Cái gì!!" Thượng Quan Oánh Nhi ngây ngốc nhìn Bạch Tử Mặc đắc ý, thần khí, trong đoàn người bọn họ lại có thể có bốn thanh thần khí? Làm sao có thể!
"Kỳ thật, không chỉ có vậy." Bạch Phong Hoa vân đạm phong khinh xen vào một câu, "Thiên Dược đỉnh ở trong túi càn khôn của ta, Ấn Thiên kính ở nơi này của Vô Song."
Đầu óc Thượng Quan Oánh Nhi trực tiếp trống rỗng, sững sờ nhìn Bạch Phong Hoa, một câu cũng không nói nên lời.
"Cái gì, cái gì? Tỷ, ngươi mới nói? Ấn Thiên kính đang ở chỗ Vô Song?" Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh vừa nghe nói trực tiếp nhảy dựng lên, đặc biệt là Bạch Tử Mặc, mới vừa rồi còn có cảm giác về sự ưu việt nháy mắt giảm hơn phân nửa. Đùa giỡn cái gì a, cái thối tiểu quỷ kia cư nhiên cũng có thần khí, làm sao có thể?
"Là thật." Bạch Phong Hoa gật gật đầu, đem tình huống nàng truy đuổi xuống vách núi đen cùng Đông Phương Lưu Phong đánh một trận đều kể lại.
"Vận cứt chó!" Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trăm miệng một lời hét lớn một tiếng.
Vô Song chỉ thản nhiên nhìn mắt hai người, quay đầu nhào vào trong lòng Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa yêu thương mỉm cười, vươn tay vuốt đầu Vô Song.
Hành động kia khiến hai người thiếu chút nữa tức giận nôn ra máu.
Cố ý, tiểu quỷ này tuyệt đối là cố ý!
Chỉ có Bạch Phong Hoa biết, này tuyệt đối không phải đơn giản là vận cứt chó như vậy. Vô Song tâm linh thuần khiết nhất, chỉ có hắn mới có thể khống chế thần khí Ấn Thiên kính. Mà câu nói lúc trước của Vô Song lại thuyết minh một vấn đề, Ấn Thiên kính chủ động tìm tới hắn, không phải hắn cố ý để cho Ấn Thiên kính nhận thức hắn làm chủ nhân. Nếu không sao ăn khớp với câu nói: "Nó, đang gọi ta, liên tục." Ấn Thiên kính luôn luôn tìm chủ nhân, rốt cục tìm được Vô Song có tư cách làm chủ nhân nó.
"Chủ nhân, quả nhiên, chỉ có ngươi mới có thể lãnh đạo chúng ta bảo vệ Nhân giới." Thượng Quan Oánh Nhi trong lòng kích động khó nhịn, nửa quỳ ở trước mặt Bạch Phong Hoa, trang trọng nói.
"Ta đã nói rồi, thu hồi câu chủ nhân kia của ngươi." Bạch Phong Hoa cười nói, "Kế tiếp ngươi có thể rời đi nghỉ ngơi. Đương nhiên, nếu ngươi vì bảo vệ người ngươi để ý gia nhập chúng ta, ta tuyệt không để ý." Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thanh đứng ở phía sau Thượng Quan Oánh Nhi, Thượng Quan Thanh nhìn Thượng Quan Oánh Nhi ánh mắt tất cả đều là đau lòng. Tình cảm như vậy, đã sớm vượt qua chủ tớ đi?
"Bà vú..." Thượng Quan Oánh Nhi ngẩn ra, chợt đứng dậy, quay đầu nhìn Thượng Quan Thanh, thật lâu đều không có kêu lên xưng hô. Thượng Quan Thanh nở nụ cười, cười khéo mắt đều là lệ.
"Chậc chậc, bây giờ nên làm gì đây? Hiện tại nhà Đông Phương gia, Nam Cung gia, Hiên Viên gia, Tư Mã gia chính là hoàn toàn trở mặt. Nhà Nam Cung vẫn là gia tộc có thế lực đứng thứ hai đâu, ai nha nha!" Bạch Phong Hoa vuốt cằm mình xoay suy nghĩ khôi hài nói.
"Đám ô hợp! Ngày nhà Nam Cung xuống dốc không xa." Thượng Quan Oánh Nhi phục hồi tinh thần, hừ lạnh một tiếng, "Nam Cung Nhược An trọng thương, sức mạnh giảm. Mà Nam Cung Kì tay chân tàn nhẫn lại thiếu mưu kế, mà lại hẹp hòi thiếu khoan dung. Chúng ta cần phải cẩn thận ứng phó là Đông Phương Lưu Phong cùng Hiên Viên Vô Ngân."
"Đông Phương Lưu Phong không cần phải nói, vì sao phải cẩn thận Hiên Viên Vô Ngân?" Bạch Phong Hoa nghe được Thượng Quan Oánh Nhi nói như vậy, có chút khó hiểu hỏi.
/241
|