Editor: Dương Gia Uy Vũ
__________
Lâm Trí uống không ít rượu, nửa đêm vậy mà nóng lên, Lâm Vãn vẫn luôn trông coi hắn, trong lòng tính toán làm thế nào để thoát khỏi Lâm Hầu phủ này.
Lúc hai tỷ đệ ở cùng một chỗ, Lâm Vãn sẽ phải duy trì thiết lập Bạch Liên Hoa, chủ ý xấu đầy mình lại không có cách nào thi triển triệt để.
Lúc Lâm Trí tỉnh lại, Lâm Vãn đang tiện tay chống cằm dựa vào cái bàn nhỏ bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn đã biết cả đêm chưa ngủ.
Tiểu hài tử dương khí tràn đầy, lúc nửa đêm còn nóng đến bất tỉnh nhân sự, hiện tại nhiệt độ đã lui, trái lại đã lập tức khôi phục tinh thần.
Hắn rón rén đi đến bên người Lâm Vãn, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn cô.
Lâm Vãn có dáng dấp tốt, từ nhỏ hắn đã biết.
Lâm Hầu phủ không thiếu mỹ nhân, nhưng trong mắt Lâm Trí, bất luận là dạng nữ tử gì, cũng không sánh bằng tỷ tỷ của hắn.
Một cái nhăn mày một nụ cười của cô, đều tồn tại trong tâm trí của hắn, theo thời gian hắn trưởng thành, phảng phất như đã khắc thật sâu vào trong xương tủy.
Hắn kìm lòng không đậu đưa tay sờ trán của cô, ngón tay nhỏ gầy lướt qua chóp mũi của cô, lại đến đôi môi đỏ bừng kia.
Môi châu của Lâm Vãn đầy đặn mà non mềm, bởi vì đang hô hấp, bờ môi khẽ nhếch, khiến cho ngón tay của hắn tiến vào trong miệng.
Loại xúc cảm khi cánh môi mềm mại của cô bao vây lấy khiến hô hấp của Lâm Trí hơi tắc nghẽn.
Hắn nhớ tới tối hôm qua Lâm Hầu gia dẫn hắn đi xem cái gọi là việc đời kia, nơi đó xa hoa lãng phí, khắp nơi đều tràn ngập oanh thanh yến ngữ.
Vở kịch đang hát trên sân khấu, cũng không phải lời hát đứng đắn gì, đều đang kể về yêu hận tình thù giữa thúc tẩu con cháu.
Rơi vào trong mắt của hắn, chỉ còn lại buồn nôn.
Từ trước đến nay Lâm Trí đều là đứa bé thông minh, hắn biết Lâm Hầu gia làm vậy là rất quá mức.
Đáng tiếc lúc ấy trong đầu hắn đều là tỷ tỷ, hắn cũng biết hắn và tỷ tỷ không phải ruột thịt, chỉ cần hắn muốn, sau này bọn họ có thể trở thành vợ chồng.
Ánh mắt hắn càng sâu hơn, bởi vì trong lòng có mục tiêu, động tác trên tay ngược lại cũng không kiềm lại, lập tức đưa ngón tay vói vào trong miệng của cô, thậm chí còn chạm đến lợi.
Lâm Vãn cứ như vậy bị hắn chọc tỉnh, mới vừa rồi Lâm Trí suýt chút nữa đã xuyên đến cổ họng cô.
"A Trí." Thần trí của cô có chút mơ hồ không rõ, dù sao cũng đã một đêm không ngủ.
"Đinh -- "
Hệ thống: "Xin ký chủ chú ý, kiểm tra đo lường cho thấy tình cảm của mục tiêu đối với ký chủ đã thay đổi thành không muốn làm tỷ đệ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Lâm Vãn lập tức bị hệ thống làm chấn tỉnh, toàn thân giật mình.
Cô mở to mắt, chỉ thấy Lâm Trí đang ngồi đối diện cô, nâng tay nghiêm mặt nhìn cô.
"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi." Lúc hắn chạm phải ánh mắt của Lâm Vãn, trên mặt đã khôi phục lại bộ dạng vui vẻ lần nữa, tựa như người vừa mới dùng ngón tay sờ miệng cô chính là một người hoàn toàn khác.
"Đêm qua đệ còn sốt cao đến kinh người, bây giờ ngay cả áo ngoài cũng không mặc. Nhóc con, mau lên giường đi."
Lâm Vãn lập tức kéo lỗ tai của hắn, lôi hắn lên giường.
Có trời mới biết hiện giờ cô tâm loạn như ma, không muốn làm tỷ đệ thì muốn làm cái gì, cô hơi sợ à nha.
Mà khi ngón tay của Lâm Trí sắp đâm đến cổ họng của cô, làm sao có thể một chút tri giác cũng không có, hiện tại cô chỉ đang thôi miên bản thân, trốn tránh hiện thực mà thôi.
Hệ thống: "Xin kí chủ chú ý hình tượng Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa không mắng chửi người."
Lâm Vãn cười lạnh nói: "Cái rắm, Bạch Liên Hoa ta tự mang thuộc tính mắng chửi người. Ta phải tự cứu mình, đi theo mi lăn lộn cũng chỉ có một con đường lật xe này."
Hệ thống cũng không phải mới bị Lâm Vãn ghét bỏ một lần, mỗi khi đến lúc này, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
***
Không thể so sánh Lâm Hầu gia với Lâm đại gia tên ma ốm kia, nói ra tay thì ra tay.
Ông ta vẫn luôn mang trạng thái từng bước ép sát, Lâm Vãn càng thêm hoảng hốt, cũng may Lâm thiếu phu nhân cũng không phải là người thấy chết không cứu.
"Hai tỷ đệ các con là do ta ôm vào phủ, lúc trước khi vừa vào phủ, không ai phản ứng gì với hai người các con. Bây giờ đã trưởng thành, càng ngày càng xinh xắn, ngược lại cả đám đều coi các con là bánh trái thơm ngon. Ở trong cái phủ này cũng không có mấy ai là người tốt, Trí Nhi cũng không thể tiếp tục ở trong phủ được nữa. Dù sao con cũng là nam nhi, ta không có cách nào che chở, sắp tới nên chọn ngày lặng lẽ xuất phủ đi, ta đã nói với huynh trưởng rồi, để huynh ấy dẫn con đi tòng quân."
Lâm thiếu phu nhân nhìn hai người bọn họ, dặn dò từng người.
"Cho dù tay Hầu gia có dài, chắc cũng không thể duỗi đến trong quân được. Còn Vãn Vãn là cô nương gia, sau này sẽ chuyển đến viện của ta, ta cũng không tin con ma ốm một chân đã bước vào quan tài lại dám cướp người từ viện của ta!"
Nàng cười lạnh một tiếng, lúc nhắc đến Lâm đại gia, không có hề có một chút tình cảm phu thê, ngược lại còn lộ ra mười phần chán ghét.
"Đa tạ mẫu thân có ý tốt, nhưng mà con không muốn rời xa tỷ tỷ."
Lâm Trí lập tức cự tuyệt nàng, đồng thời còn bắt lấy tay Lâm Vãn, gắt gao không buông ra.
"Không được, đệ nhất định phải đi!" Lâm Vãn nhíu mày, không cho phép thương lượng.
Thói hư tật xấu tỷ khống nặng của Lâm Trí, có đôi khi thật sự khiến người ta rùng mình.
Hắn không nói lời nào, thần sắc quật cường nhìn cô, không chịu thả ra.
"Hai tỷ đệ các con thương nghị đi, quyết định xong thì nói với ta." Lâm thiếu phu nhân không muốn xen vào chuyện của hai người họ, phất tay để bọn họ lui ra.
Mắt thấy bóng lưng của tỷ đệ hai người biến mất trong sân, nàng ta mới lại dựa vào ghế nằm, trong đôi mắt hiện lên vài phần tính toán.
Hai tỷ đệ vừa trở lại viện của mình, Lâm Trí có thói quen tỷ khống nặng lập tức bạo phát, trực tiếp dùng hai tay ôm lấy eo của cô, có sao cũng không chịu nới lỏng tay.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn đệ nhỏ như vậy đã đi tòng quân, sao tỷ nỡ?"
Hiện tại hắn ngược lại sẽ yếu thế nũng nịu, Lâm Vãn nhớ tới bộ dạng dễ dàng sát sinh của hắn lúc trước, hoàn toàn không tin hắn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Nếu cứ ở lại trong phủ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta mưu hại. Đệ đi tòng quân, chờ sau này trở nên cường đại sẽ trở về, tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ ở đây chờ đệ."
Lâm Trí nhìn cô, thần sắc trên mặt không rõ.
"Tỷ tỷ, không cần trở nên cường đại, như hiện giờ là được rồi. Nếu như tỷ muốn A Trí giết chết hết bọn họ, trong phủ này không ai có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Giọng điệu của hắn có chút khàn khàn, lúc mở miệng ngữ khí lại kiên định lạ thường.
Lâm Vãn không khỏi run lên hai cái, đối mặt với Lâm Trí đứng đắn nghiêm túc như thế, có sao cô cũng không cười nổi.
Lâm Vãn run rẩy: "Hệ thống, hệ thống. Ta vẫn chưa có hố hắn mà, sao hắn lại biến thành dạng này rồi?"
Hệ thống: "Bình tĩnh, hắn vốn dĩ là hóa thân của sự bạo ngược, theo tuổi tác tăng dần lên, tự nhiên sẽ toát ra cá tính chân chính. Không thì cô cho rằng sau này hắn làm thế nào lấy cô nấu canh ăn?"
Lâm Vãn gầm thét lên: "Ta vẫn còn sống sờ sờ đây này, hắn nấu chính là số 887!"
Hệ thống không sao cả: "Không cần biết hắn nấu chính là ai, tóm lại cô phải tiễn hắn xuất phủ."
Cuối cùng Lâm Vãn vẫn thuyết phục được Lâm Trí, Lâm thiếu phu nhân chuẩn bị tốt hành trang thay hắn.
Hai tỷ đệ ngồi trên xe ngựa, thừa dịp đêm đen chuẩn bị ra khỏi thành, Lâm Vãn khăng khăng muốn đưa hắn rời đi.
Dù sao cũng là đệ đệ mình nuôi lớn, dù tiểu tử này luôn luôn lộ ra một mặt bạo ngược âm u, nhưng Lâm Vãn vẫn không nỡ.
"Đến quân doanh rồi, nếu có điều kiện nhớ viết thư cho tỷ tỷ. Ta đã làm cho đệ một cái hầu bao, nếu nhớ ta thì lấy ra xem..."
Lâm Vãn nhẹ giọng căn dặn hắn, Lâm Trí ngồi bên cạnh cô, một câu cũng không nói, chỉ nắm chặt cổ tay của cô không nỡ buông ra.
Hệ thống: "Đinh, kiểm tra đo lường cho thấy phía trước có người mai phục, xin kí chủ cẩn thận."
Lâm Vãn lập tức vén rèm xe lên, xe ngựa đã ra khỏi thành, xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có mấy vì sao treo trên đỉnh đầu lóe ra ánh sáng yếu ớt.
"Vèo vèo vèo --" từng tiếng bắn tên truyền đến, đội hộ vệ xung quanh lập tức vang lên tiếng thét chói tai.
Xa phu cũng bị một mũi tên bắn chết, ngựa bắt đầu hoảng hốt chạy trốn loạn xạ.
Lâm Vãn thất kinh nói: "Hệ thống, đây là thế nào? Lâm Hầu gia phát hiện ra bọn ta?"
Hệ thống chậc chậc hai tiếng: "Không phải, là Lâm thiếu phu nhân."
Lâm Vãn không kịp kinh ngạc vì sao Lâm thiếu phu nhân lại phản bội bọn họ, cô một phát bắt được cánh tay Lâm Trí, kéo hắn ra khỏi xe.
Sau lưng thỉnh thoảng có cung tiễn bay qua, dường như muốn bắn chết cả hai người bọn họ, không để lại người sống.
Bốn phía đều vang lên tiếng chém giết ầm ĩ, vô cùng thảm khốc, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập chóp mũi.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ."
Lâm Trí không hề tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí khi nhìn thấy tràng cảnh đao quang kiếm ảnh và máu me văng tứ tung, đáy mắt của hắn còn lóe ra vài phần hưng phấn và âm u.
Hắn kéo dây cương, khiến con ngựa đang điên cuồng chạy loạn ổn định lại.
Hai người cứ như vậy một đường lắc lư đi về phía trước, muốn thoát khỏi truy sát sau lưng.
Nhưng dường như ông trời cũng không đứng về phía bọn họ, xe ngựa đi đến một chỗ vách núi cheo leo, không thể tiến thêm được nữa.
Tiếng chém giết sau lưng càng ngày càng gần, hai người từ trên xe nhảy xuống, vòng quanh vách núi muốn chạy đi.
"Hai vị vẫn đừng nên chạy thì hơn, đao kiếm không có mắt."
Thỉnh thoảng có cung tiễn bắn tới, chỉ có điều đều rơi bên chân bọn họ, giống như là cố ý hành động.
Thân thể này của Lâm Vãn vốn là Bạch Liên Hoa, gầy yếu cực kì, đã sớm trẹo chân, nếu không có Lâm Trí đỡ lấy, cô đã sớm tê liệt nằm trên mặt đất chờ chết.
Lâm Vãn há miệng run rẩy xin giúp đỡ từ hệ thống: "Ta sắp chết rồi kìa, ta mang theo bạo ngược của nhà mi cùng chết đó. Lật xe cũng không phải lật như thế chứ hả? Mi mau nghĩ cách gì đi!"
Hệ thống: "Đừng gấp, đám người này không phải thật sự muốn giết các cô."
"Chủ tử của bọn ta nói, muốn chơi một trò chơi nho nhỏ với hai vị, hai vị chỉ có thể sống một người."
Âm tiết cứng rắn của hệ thống vừa dứt, đám người áo đen đuổi theo phía sau lưng đã mở miệng bàn điều kiện.
Sau khi nghe được một câu quỷ dị này, cả người Lâm Vãn khẽ run rẩy, trong lòng của cô dâng lên mấy phần dự cảm bất thường.
Quả nhiên tiếng đinh đong của hệ thống truyền đến.
Hệ thống: "Đẩy bạo ngược xuống dưới!"
Lâm Vãn: "Mi nói gì cơ?"
Hệ thống: "Yên tâm, hắn không chết được đâu, còn sẽ có tương lai vô cùng tốt đẹp, hắn sẽ trở nên cực kỳ cường đại, gặp lại cô."
Lâm Vãn cười lạnh: "Sau đó xử lý ta, chặt ta thành tám khúc nấu canh uống."
Hệ thống trấn an nói: "Chấp nhận vận mệnh của cô đi, mỹ thiếu nữ!"
"Tỷ tỷ -- "
Lâm Vãn lại té lăn trên đất lần nữa, Lâm Trí lập tức xoay người nâng cô dậy, một chút do dự mảy may cũng không có.
Đối với những mũi tên sắp bắn thủng kia, hắn căn bản là nhắm mắt làm ngơ.
"A Trí, A Trí!"
Lâm Vãn liên tiếp gọi hắn hai tiếng, giọng cô khàn khàn, trong lúc nhất thời tất cả cảm xúc đều xông ra, càng không biết có phản ứng gì.
__________
Tác giả có lời muốn nói: báo trước, chương kế tiếp A Trí sẽ phải lớn lên rồi~
Chờ đợi bạo ngược hắc ám trở về!
Tiểu tỷ tỷ sẽ bị dọa đến run chân! Không có cất giữ cô nàng nhóm, cất giữ một phát a ~
Không định giờ rơi xuống hồng bao ~
Cảm tạ một phát địa lôi ~
lxy ném đi 1 cái địa lôi *9
Xinh đẹp như hoa manh manh đát béo hơi ném đi 1 cái địa lôi *10
Trong mây gấm ném đi 1 cái địa lôi *10
___________
Dương: Liệu tiểu tỷ tỷ có đẩy A Trí xuống không?
__________
Lâm Trí uống không ít rượu, nửa đêm vậy mà nóng lên, Lâm Vãn vẫn luôn trông coi hắn, trong lòng tính toán làm thế nào để thoát khỏi Lâm Hầu phủ này.
Lúc hai tỷ đệ ở cùng một chỗ, Lâm Vãn sẽ phải duy trì thiết lập Bạch Liên Hoa, chủ ý xấu đầy mình lại không có cách nào thi triển triệt để.
Lúc Lâm Trí tỉnh lại, Lâm Vãn đang tiện tay chống cằm dựa vào cái bàn nhỏ bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn đã biết cả đêm chưa ngủ.
Tiểu hài tử dương khí tràn đầy, lúc nửa đêm còn nóng đến bất tỉnh nhân sự, hiện tại nhiệt độ đã lui, trái lại đã lập tức khôi phục tinh thần.
Hắn rón rén đi đến bên người Lâm Vãn, ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn cô.
Lâm Vãn có dáng dấp tốt, từ nhỏ hắn đã biết.
Lâm Hầu phủ không thiếu mỹ nhân, nhưng trong mắt Lâm Trí, bất luận là dạng nữ tử gì, cũng không sánh bằng tỷ tỷ của hắn.
Một cái nhăn mày một nụ cười của cô, đều tồn tại trong tâm trí của hắn, theo thời gian hắn trưởng thành, phảng phất như đã khắc thật sâu vào trong xương tủy.
Hắn kìm lòng không đậu đưa tay sờ trán của cô, ngón tay nhỏ gầy lướt qua chóp mũi của cô, lại đến đôi môi đỏ bừng kia.
Môi châu của Lâm Vãn đầy đặn mà non mềm, bởi vì đang hô hấp, bờ môi khẽ nhếch, khiến cho ngón tay của hắn tiến vào trong miệng.
Loại xúc cảm khi cánh môi mềm mại của cô bao vây lấy khiến hô hấp của Lâm Trí hơi tắc nghẽn.
Hắn nhớ tới tối hôm qua Lâm Hầu gia dẫn hắn đi xem cái gọi là việc đời kia, nơi đó xa hoa lãng phí, khắp nơi đều tràn ngập oanh thanh yến ngữ.
Vở kịch đang hát trên sân khấu, cũng không phải lời hát đứng đắn gì, đều đang kể về yêu hận tình thù giữa thúc tẩu con cháu.
Rơi vào trong mắt của hắn, chỉ còn lại buồn nôn.
Từ trước đến nay Lâm Trí đều là đứa bé thông minh, hắn biết Lâm Hầu gia làm vậy là rất quá mức.
Đáng tiếc lúc ấy trong đầu hắn đều là tỷ tỷ, hắn cũng biết hắn và tỷ tỷ không phải ruột thịt, chỉ cần hắn muốn, sau này bọn họ có thể trở thành vợ chồng.
Ánh mắt hắn càng sâu hơn, bởi vì trong lòng có mục tiêu, động tác trên tay ngược lại cũng không kiềm lại, lập tức đưa ngón tay vói vào trong miệng của cô, thậm chí còn chạm đến lợi.
Lâm Vãn cứ như vậy bị hắn chọc tỉnh, mới vừa rồi Lâm Trí suýt chút nữa đã xuyên đến cổ họng cô.
"A Trí." Thần trí của cô có chút mơ hồ không rõ, dù sao cũng đã một đêm không ngủ.
"Đinh -- "
Hệ thống: "Xin ký chủ chú ý, kiểm tra đo lường cho thấy tình cảm của mục tiêu đối với ký chủ đã thay đổi thành không muốn làm tỷ đệ, mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Lâm Vãn lập tức bị hệ thống làm chấn tỉnh, toàn thân giật mình.
Cô mở to mắt, chỉ thấy Lâm Trí đang ngồi đối diện cô, nâng tay nghiêm mặt nhìn cô.
"Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi." Lúc hắn chạm phải ánh mắt của Lâm Vãn, trên mặt đã khôi phục lại bộ dạng vui vẻ lần nữa, tựa như người vừa mới dùng ngón tay sờ miệng cô chính là một người hoàn toàn khác.
"Đêm qua đệ còn sốt cao đến kinh người, bây giờ ngay cả áo ngoài cũng không mặc. Nhóc con, mau lên giường đi."
Lâm Vãn lập tức kéo lỗ tai của hắn, lôi hắn lên giường.
Có trời mới biết hiện giờ cô tâm loạn như ma, không muốn làm tỷ đệ thì muốn làm cái gì, cô hơi sợ à nha.
Mà khi ngón tay của Lâm Trí sắp đâm đến cổ họng của cô, làm sao có thể một chút tri giác cũng không có, hiện tại cô chỉ đang thôi miên bản thân, trốn tránh hiện thực mà thôi.
Hệ thống: "Xin kí chủ chú ý hình tượng Bạch Liên Hoa, Bạch Liên Hoa không mắng chửi người."
Lâm Vãn cười lạnh nói: "Cái rắm, Bạch Liên Hoa ta tự mang thuộc tính mắng chửi người. Ta phải tự cứu mình, đi theo mi lăn lộn cũng chỉ có một con đường lật xe này."
Hệ thống cũng không phải mới bị Lâm Vãn ghét bỏ một lần, mỗi khi đến lúc này, nó cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
***
Không thể so sánh Lâm Hầu gia với Lâm đại gia tên ma ốm kia, nói ra tay thì ra tay.
Ông ta vẫn luôn mang trạng thái từng bước ép sát, Lâm Vãn càng thêm hoảng hốt, cũng may Lâm thiếu phu nhân cũng không phải là người thấy chết không cứu.
"Hai tỷ đệ các con là do ta ôm vào phủ, lúc trước khi vừa vào phủ, không ai phản ứng gì với hai người các con. Bây giờ đã trưởng thành, càng ngày càng xinh xắn, ngược lại cả đám đều coi các con là bánh trái thơm ngon. Ở trong cái phủ này cũng không có mấy ai là người tốt, Trí Nhi cũng không thể tiếp tục ở trong phủ được nữa. Dù sao con cũng là nam nhi, ta không có cách nào che chở, sắp tới nên chọn ngày lặng lẽ xuất phủ đi, ta đã nói với huynh trưởng rồi, để huynh ấy dẫn con đi tòng quân."
Lâm thiếu phu nhân nhìn hai người bọn họ, dặn dò từng người.
"Cho dù tay Hầu gia có dài, chắc cũng không thể duỗi đến trong quân được. Còn Vãn Vãn là cô nương gia, sau này sẽ chuyển đến viện của ta, ta cũng không tin con ma ốm một chân đã bước vào quan tài lại dám cướp người từ viện của ta!"
Nàng cười lạnh một tiếng, lúc nhắc đến Lâm đại gia, không có hề có một chút tình cảm phu thê, ngược lại còn lộ ra mười phần chán ghét.
"Đa tạ mẫu thân có ý tốt, nhưng mà con không muốn rời xa tỷ tỷ."
Lâm Trí lập tức cự tuyệt nàng, đồng thời còn bắt lấy tay Lâm Vãn, gắt gao không buông ra.
"Không được, đệ nhất định phải đi!" Lâm Vãn nhíu mày, không cho phép thương lượng.
Thói hư tật xấu tỷ khống nặng của Lâm Trí, có đôi khi thật sự khiến người ta rùng mình.
Hắn không nói lời nào, thần sắc quật cường nhìn cô, không chịu thả ra.
"Hai tỷ đệ các con thương nghị đi, quyết định xong thì nói với ta." Lâm thiếu phu nhân không muốn xen vào chuyện của hai người họ, phất tay để bọn họ lui ra.
Mắt thấy bóng lưng của tỷ đệ hai người biến mất trong sân, nàng ta mới lại dựa vào ghế nằm, trong đôi mắt hiện lên vài phần tính toán.
Hai tỷ đệ vừa trở lại viện của mình, Lâm Trí có thói quen tỷ khống nặng lập tức bạo phát, trực tiếp dùng hai tay ôm lấy eo của cô, có sao cũng không chịu nới lỏng tay.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn đệ nhỏ như vậy đã đi tòng quân, sao tỷ nỡ?"
Hiện tại hắn ngược lại sẽ yếu thế nũng nịu, Lâm Vãn nhớ tới bộ dạng dễ dàng sát sinh của hắn lúc trước, hoàn toàn không tin hắn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Nếu cứ ở lại trong phủ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta mưu hại. Đệ đi tòng quân, chờ sau này trở nên cường đại sẽ trở về, tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ ở đây chờ đệ."
Lâm Trí nhìn cô, thần sắc trên mặt không rõ.
"Tỷ tỷ, không cần trở nên cường đại, như hiện giờ là được rồi. Nếu như tỷ muốn A Trí giết chết hết bọn họ, trong phủ này không ai có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Giọng điệu của hắn có chút khàn khàn, lúc mở miệng ngữ khí lại kiên định lạ thường.
Lâm Vãn không khỏi run lên hai cái, đối mặt với Lâm Trí đứng đắn nghiêm túc như thế, có sao cô cũng không cười nổi.
Lâm Vãn run rẩy: "Hệ thống, hệ thống. Ta vẫn chưa có hố hắn mà, sao hắn lại biến thành dạng này rồi?"
Hệ thống: "Bình tĩnh, hắn vốn dĩ là hóa thân của sự bạo ngược, theo tuổi tác tăng dần lên, tự nhiên sẽ toát ra cá tính chân chính. Không thì cô cho rằng sau này hắn làm thế nào lấy cô nấu canh ăn?"
Lâm Vãn gầm thét lên: "Ta vẫn còn sống sờ sờ đây này, hắn nấu chính là số 887!"
Hệ thống không sao cả: "Không cần biết hắn nấu chính là ai, tóm lại cô phải tiễn hắn xuất phủ."
Cuối cùng Lâm Vãn vẫn thuyết phục được Lâm Trí, Lâm thiếu phu nhân chuẩn bị tốt hành trang thay hắn.
Hai tỷ đệ ngồi trên xe ngựa, thừa dịp đêm đen chuẩn bị ra khỏi thành, Lâm Vãn khăng khăng muốn đưa hắn rời đi.
Dù sao cũng là đệ đệ mình nuôi lớn, dù tiểu tử này luôn luôn lộ ra một mặt bạo ngược âm u, nhưng Lâm Vãn vẫn không nỡ.
"Đến quân doanh rồi, nếu có điều kiện nhớ viết thư cho tỷ tỷ. Ta đã làm cho đệ một cái hầu bao, nếu nhớ ta thì lấy ra xem..."
Lâm Vãn nhẹ giọng căn dặn hắn, Lâm Trí ngồi bên cạnh cô, một câu cũng không nói, chỉ nắm chặt cổ tay của cô không nỡ buông ra.
Hệ thống: "Đinh, kiểm tra đo lường cho thấy phía trước có người mai phục, xin kí chủ cẩn thận."
Lâm Vãn lập tức vén rèm xe lên, xe ngựa đã ra khỏi thành, xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có mấy vì sao treo trên đỉnh đầu lóe ra ánh sáng yếu ớt.
"Vèo vèo vèo --" từng tiếng bắn tên truyền đến, đội hộ vệ xung quanh lập tức vang lên tiếng thét chói tai.
Xa phu cũng bị một mũi tên bắn chết, ngựa bắt đầu hoảng hốt chạy trốn loạn xạ.
Lâm Vãn thất kinh nói: "Hệ thống, đây là thế nào? Lâm Hầu gia phát hiện ra bọn ta?"
Hệ thống chậc chậc hai tiếng: "Không phải, là Lâm thiếu phu nhân."
Lâm Vãn không kịp kinh ngạc vì sao Lâm thiếu phu nhân lại phản bội bọn họ, cô một phát bắt được cánh tay Lâm Trí, kéo hắn ra khỏi xe.
Sau lưng thỉnh thoảng có cung tiễn bay qua, dường như muốn bắn chết cả hai người bọn họ, không để lại người sống.
Bốn phía đều vang lên tiếng chém giết ầm ĩ, vô cùng thảm khốc, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập chóp mũi.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ."
Lâm Trí không hề tỏ vẻ sợ hãi, thậm chí khi nhìn thấy tràng cảnh đao quang kiếm ảnh và máu me văng tứ tung, đáy mắt của hắn còn lóe ra vài phần hưng phấn và âm u.
Hắn kéo dây cương, khiến con ngựa đang điên cuồng chạy loạn ổn định lại.
Hai người cứ như vậy một đường lắc lư đi về phía trước, muốn thoát khỏi truy sát sau lưng.
Nhưng dường như ông trời cũng không đứng về phía bọn họ, xe ngựa đi đến một chỗ vách núi cheo leo, không thể tiến thêm được nữa.
Tiếng chém giết sau lưng càng ngày càng gần, hai người từ trên xe nhảy xuống, vòng quanh vách núi muốn chạy đi.
"Hai vị vẫn đừng nên chạy thì hơn, đao kiếm không có mắt."
Thỉnh thoảng có cung tiễn bắn tới, chỉ có điều đều rơi bên chân bọn họ, giống như là cố ý hành động.
Thân thể này của Lâm Vãn vốn là Bạch Liên Hoa, gầy yếu cực kì, đã sớm trẹo chân, nếu không có Lâm Trí đỡ lấy, cô đã sớm tê liệt nằm trên mặt đất chờ chết.
Lâm Vãn há miệng run rẩy xin giúp đỡ từ hệ thống: "Ta sắp chết rồi kìa, ta mang theo bạo ngược của nhà mi cùng chết đó. Lật xe cũng không phải lật như thế chứ hả? Mi mau nghĩ cách gì đi!"
Hệ thống: "Đừng gấp, đám người này không phải thật sự muốn giết các cô."
"Chủ tử của bọn ta nói, muốn chơi một trò chơi nho nhỏ với hai vị, hai vị chỉ có thể sống một người."
Âm tiết cứng rắn của hệ thống vừa dứt, đám người áo đen đuổi theo phía sau lưng đã mở miệng bàn điều kiện.
Sau khi nghe được một câu quỷ dị này, cả người Lâm Vãn khẽ run rẩy, trong lòng của cô dâng lên mấy phần dự cảm bất thường.
Quả nhiên tiếng đinh đong của hệ thống truyền đến.
Hệ thống: "Đẩy bạo ngược xuống dưới!"
Lâm Vãn: "Mi nói gì cơ?"
Hệ thống: "Yên tâm, hắn không chết được đâu, còn sẽ có tương lai vô cùng tốt đẹp, hắn sẽ trở nên cực kỳ cường đại, gặp lại cô."
Lâm Vãn cười lạnh: "Sau đó xử lý ta, chặt ta thành tám khúc nấu canh uống."
Hệ thống trấn an nói: "Chấp nhận vận mệnh của cô đi, mỹ thiếu nữ!"
"Tỷ tỷ -- "
Lâm Vãn lại té lăn trên đất lần nữa, Lâm Trí lập tức xoay người nâng cô dậy, một chút do dự mảy may cũng không có.
Đối với những mũi tên sắp bắn thủng kia, hắn căn bản là nhắm mắt làm ngơ.
"A Trí, A Trí!"
Lâm Vãn liên tiếp gọi hắn hai tiếng, giọng cô khàn khàn, trong lúc nhất thời tất cả cảm xúc đều xông ra, càng không biết có phản ứng gì.
__________
Tác giả có lời muốn nói: báo trước, chương kế tiếp A Trí sẽ phải lớn lên rồi~
Chờ đợi bạo ngược hắc ám trở về!
Tiểu tỷ tỷ sẽ bị dọa đến run chân! Không có cất giữ cô nàng nhóm, cất giữ một phát a ~
Không định giờ rơi xuống hồng bao ~
Cảm tạ một phát địa lôi ~
lxy ném đi 1 cái địa lôi *9
Xinh đẹp như hoa manh manh đát béo hơi ném đi 1 cái địa lôi *10
Trong mây gấm ném đi 1 cái địa lôi *10
___________
Dương: Liệu tiểu tỷ tỷ có đẩy A Trí xuống không?
/59
|