Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lâm Vãn ngủ ngon cả đêm, lúc vừa mở mắt chợt phát hiện có một người đẹp đang ngủ say trước mặt mình.
Làn da tái nhợt, tóc đen nhánh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng.
Cô không khỏi nín thở, ở trong lòng cảm thán với hệ thống, thiên sứ trưởng thành chẳng qua cũng như thế thôi.
"Đáng tiếc hắn là Zombie, cũng không thể cứng rắn, lòng ta thấy hơi ngứa ngáy khó nhịn." Lâm Vãn vô cùng luyến tiếc nói.
Kết quả lại bị hệ thống ghét bỏ gắt cho một cái: "Quả nhiên sắc tâm của cô vẫn không thay đổi, sau này đừng có mà khóc!"
Ánh mắt Lâm Vãn hướng xuống, Bo đì của ngài Zombie tất nhiên là không thể chê được, giống như những pho tượng nam lõa thể được điêu khắc từ đá cẩm thạch vậy, vân da rõ ràng, khiến người ta ngứa ngáy không nhịn được muốn sờ vài cái.
Anh còn mặc cái quần lót SpongeBob màu vàng kia, còn hai tay thì giấu bên trong quần lót, cũng không biết đang sờ cái gì, có thể ẩn ẩn trông thấy đường nhân ngư đi xuống.
Lâm Vãn không khỏi ôm cổ, muốn tạo một góc độ tốt nhất để thưởng thức, chào hỏi Ngài tiểu Zombie thật tốt, hi vọng nó cũng thiên phú dị bẩm, trưởng thành khỏe mạnh.
Có điều lý tưởng rất đầy đặn, nhưng hiện thực cũng rất xương xẩu.
Bởi vì ngay lúc cô suýt nhìn được thì bỗng nhiên chỗ kia lại bị mosaic.
"Hệ thống, mi muốn tạo phản phải không? Khó khăn lắm có một chút phúc lợi thì mi lại cho ta xem mosaic, không muốn làm nữa hả?"
Lật Xe vô cùng ấm ức nói: "Ký chủ, để ta nhắc cho cô nhớ, hành vi này của cô rất nguy hiểm. Hai thế giới trước người nói bị làm đến rách da chính là cô, thế giới này khó khăn lắm mới được yên tĩnh thì cô lại nghĩ sao thế, có phải muốn rách da nữa không?"
Lâm Vãn lạnh nhạt nói: "Ta không biết mi đang nói cái gì."
Cô vẫn còn giữ loại tư thế vặn vẹo kia, kết quả lại phát hiện có hơi nóng phả lên trán, ngẩng đầu đã đối mặt với cặp mắt ánh xanh của ngài Zombie.
"Ngài Zombie, chào buổi sáng." Cô giật giật khóe miệng cứng đờ, hoàn toàn coi nhẹ một mặt hèn mọn của mình khi nãy.
"Vãn Vãn, em muốn xem "iku" sao?" Lông mi dài cong vút của ngài Zombie chớp chớp, ngữ khí có cảm giác mông lung vừa tỉnh ngủ.
Lâm Vãn không rõ ràng cho lắm, "iku" là cái gì?
*Iku: tiếng Nhật, là câu nói lúc đạt cao trào trong khi ân ái, ai có xem haiten thì chắc rõ mà ha
"Lại đây, tôi không chỉ cho em xem, còn cho em sờ nó nữa."
Thế là anh lôi kéo tay Lâm Vãn hướng vào trong quần lót của anh, Lâm Vãn hoàn toàn chấn kinh, thì ra "iku" là như vậy.
Ngài Zombie đã hoàn toàn bị "em gái" của nước nào đó cứ "Iku iku sugoi" làm hư rồi, đang ngây thơ lại nói đen liền đen ngay.
"Đinh —— chúc mừng ký chủ, cô hiểu mà. Tăng mười điểm, ta xem trọng cô đó Vãn ba ba, moa moa!" Tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống lại vang lên lần nữa, Lâm Vãn đã học được cách bình tĩnh không sợ hãi.
Nên biết rằng so với hai thế giới trước, ở thời mạt thế gặp được Đứng Đắn và Ngây Thơ quả thực chính là hóa thân của thiên sứ.
Từ lần trước sau khi có người trêu chọc ở chợ phiên, Lâm Vãn vẫn rất chú ý bốn phía.
Hệ thống đã nói cho cô biết gần đây có người đang theo dõi biệt thự của bọn họ, hơn nữa còn là nhiều tiểu đội thợ săn thay phiên nhau, cứ 24 giờ lại đổi cương vị không nghỉ ngơi, giám sát cả ngày.
Giống như người ở trong biệt thự này không phải là người bình thường mà là quái vật gì đáng sợ lắm vậy.
Mỗi ngày ngài Zombie đều trải qua rất vui vẻ, ngoại trừ xem SpongeBob ra thì anh còn tìm được phương thức tiêu khiển mới, đó chính là kéo Lâm Vãn ra ngoài mua thức ăn.
Anh sẽ mang theo Lâm Vãn cùng lựa cà chua, tìm củ khoai tây tròn vo, đồng thời còn vơ vét trứng gà.
Thật ra hai người bọn họ là Zombie nên không cần ăn những thứ này, nhưng lần nào anh cũng mua rất nhiều, sau khi quay về lại xem Lâm Vãn nấu ăn.
"Ngài Zombie, giúp tôi xắn ống tay áo lên một chút với." Lâm Vãn cầm cái nồi, vội vã vọt ra, trong nồi có dầu nóng đang sôi, cho nên cô hơi vội.
Cô đang đeo một cái tạp dề SpongeBob màu vàng, đây cũng là Ngài Zombie mua, nói là muốn hai bọn họ mặc giống nhau.
Kết quả sau khi anh cẩn thận từng li từng tí xắn tay áo lên giúp Lâm Vãn xong, anh bỗng nhiên ôm lấy eo Lâm Vãn, hôn lên trán của cô: "Vất vả cho em rồi, bé yêu."
Lâm Vãn lập tức sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt ngẩn ngơ dò hỏi: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Haizz, bé yêu, sao mày lại đáng yêu như vậy chứ? Bé yêu tao đang mặc cũng muốn hôn nữa, mày chờ tí, để tao cởi quần ra cho bọn mày thương thương* một chút ~ "
*Từ gốc là "Thu mễ": là từ dùng để chỉ một biểu cảm đáng yêu. Giống như này nè (>‿◠). (Do không có máy tính nên sẽ chèn hình sau nhé).
Cô lấy lại tinh thần, chợt thấy ngài Zombie vẫn ngồi trên ghế sa lon đang nói chuyện với SpongeBob trên tạp dề của cô, trên mặt còn cố gắng bày ra vẻ hiền hòa của con người, nhưng đáng tiếc cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đã vậy anh còn đứng dậy cởi lưng quần, có vẻ như thật sự muốn để lộ đồ lót phía trong ra.
Lâm Vãn tức giận quay người đi, mẹ nó đồ thiểu năng!
"Hức hức, Lật Xe mi ra đây! Mi nói coi giữa ta và SpongeBob, ai càng đáng yêu hơn, mi càng muốn thương thương ai hơn hả?" Cô gầm thét với Lật Xe.
Lật Xe đang xem một bộ truyện ngược tâm, khóc bù lu bù loa, bỗng nhiên lau nước mũi nói: "Bé bi, bé bi của nữ chính chết rồi, bé bi chưa kịp ra đời đã sảy mất, tác giả này chẳng có chút nhân tính nào cả, bé bi của ta, nếu được sinh ra nhất định sẽ siêu đáng yêu, ta muốn khiếu nại, thương thương bé bi..."
Lâm Vãn: "..." Tìm hệ thống khóc lóc kể lể là do cô thiểu năng, cái thứ Lật Xe này xem ra nhất định phải cải tạo lại.
Đến tối lúc ngài Zombie ngồi vào bàn đã nhìn thấy có bốn năm món ăn được bày biện trên bàn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mùi đồ ăn xông vào mũi nhưng Lâm Vãn lại chẳng có ý muốn ăn chút nào.
"Muốn ăn không?"
Lâm Vãn gật đầu, đương nhiên là muốn a, sau khi cô đi vào thế giới này, ngoại trừ lúc đầu ăn cùng ngài chú hề rồi tự mình làm cơm ra thì đến giờ vẫn chưa được ăn.
"Vậy cứ ăn đi, bé yêu. Bé yêu của tôi muốn ăn cơm." Anh cầm cái thìa lung lay trước mặt Lâm Vãn.
Bỗng nhiên Lâm Vãn lại thèm ăn, giống như cô đã khôi phục lại bản năng của con người, ánh mắt cô sáng lên, lập tức nắm đũa ăn như gió cuốn.
"Tôi cũng muốn ăn nữa, Vãn Vãn mau niệm một câu chú ngữ cho tôi đi." Anh rướn người về phía trước, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Lâm Vãn cũng học theo dáng vẻ của anh, cầm thìa lên, dùng một loại tư thế vung gậy của tiên nữ niệm chú: "Úm ba la năng lượng, ngài Zombie nhà ta có thể ăn cơm rồi!"
Làm xong tất cả, cuối cùng hai đứa thiểu năng cũng có thể an ổn ăn cơm cùng nhau.
***
Gần đây trong căn cứ có lời đồn nổi lên bốn phía, nói là có Zombie cao cấp lẫn vào trong nhân loại, đồng thời rất có thể đang ở ngay bên cạnh, mong mọi người cẩn thận.
Kết quả đến lúc chợ phiên mỗi tháng, số người trên đường phố cũng không giảm bớt, vẫn là cảnh tượng rộn rộn ràng ràng, chen chen chúc chúc, mọi người cười cười nói nói, dường như chẳng hế bị ảnh hưởng.
Chính Lâm Vãn là Zombie cho nên cũng thấy hơi chột dạ, chỉ kéo cánh tay ngài Zombie, tận lực tránh tiếp xúc với những người khác.
Có điều mấy đứa trẻ từng chịu ơn kia đứa nào đứa nấy cũng dính người cực kỳ, vừa thấy hai người bọn họ đã lập tức vỗ tay, còn vây quanh bọn họ nói về lời đồn gần đây.
"Trước đó không phải đã phát thông cáo nói có Zombie lẫn vào trong con người sao? Sao tất cả mọi người lại không hề để ý vậy?"
Lâm Vãn thật sự hiếu kì, bắt lấy một đầu củ cải trong đó hỏi.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng vui cười của bọn nhỏ, bọn chúng tranh nhau chen lấn trả lời Lâm Vãn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Phu nhân, mỗi lần có người mới vào căn cứ thì loại tin đồn này gần như sẽ xuất hiện, dân bản địa như bọn em đều biết. Năm nào cũng truyền ra mấy lần, trong căn cứ có một số người không biết xấu hổ, cứ hễ nhìn thấy thứ gì hoặc người nào mình muốn mua nhưng không mua nổi thì dùng chiêu trò mờ ám chứ sao. Nửa năm trước ở phố Đông có một của hàng kẹo sữa mới mở, em trai thứ chín của vợ hai của đội trưởng nào đó muốn cái cửa hàng kia nên bọn họ đã bịa ra một cái cớ, nói trong cửa hàng kia có cất giấu ngọn nguồn của Zombie, nói nghe quỷ quái lắm cơ!"
"Phải đó phải đó, sau đó không tìm được ngọn nguồn, lại nói bên trong có người ngoài hành tinh, cuối cùng còn chỉ vào một cây cọc nói đó là người ngoài hành tinh, chẳng ai dám vạch trần hết. Chỉ có thể mặc cho bọn hắn nói bậy, cuối cùng cửa hàng kia bị chiếm, nhà kia cũng cửa nát nhà tan."
"Bà Vương là người tốt, khi đó thỉnh thoảng còn lén lút cho em kẹo sữa nữa."
"Em cũng từng ăn kẹo nhà bà ấy nè, mặc dù hơi dính răng nhưng lại rất ngọt, ngọt đến tận ngày hôm sau cơ!"
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề, nhóm đầu củ cải đều không nói nữa, Zombie bên ngoài quả thực đáng sợ, bọn chúng lại được sinh ra ở thời đại loạn lạc thế này.
Nhưng cảnh Zombie ăn người bọn chúng lại chưa từng thấy qua, những thứ đó đều là chuyện của người lớn, nhưng ở trong căn cứ, mặc dù bọn chúng còn nhỏ tuổi thì cũng đã từng thấy không ít cảnh tượng máu tanh mạnh được yếu thua.
"Mấy em đi xem thử người bán kẹo hồ lô có còn ở đó hay không? Hy vọng anh ta không bị chuyện lần trước dọa chạy mất." Lâm Vãn cười nhẹ chuyển chủ đề.
Quả nhiên cô vừa dứt lời, một đám quỷ nhỏ lại khôi phục tinh thần ngày thường, chạy đi nhanh như chớp.
Nhân lúc không có bọn nhỏ bên cạnh, Lâm Vãn lập tức tiến đến bên tai ngài Zombie: "Chuyện này có phải đang nhằm về phía chúng ta không?"
"Cái gì nhằm về phía chúng ta? SpongeBob của chúng ta có bé bi sao?" Ngài Zombie vừa quay đầu, vẻ mặt ngây thơ khả ái.
Lâm Vãn sửng sốt, câm nín không nói nên lời.
Nhưng cô lại có một bụng lời muốn nói với hệ thống: "A a a, lông mi ngài Zombie thật dài, ta sắp bị vẻ moe của hắn làm ngất rồi, ma ma ta muốn thượng hắn!"
Hệ thống chỉ đánh giá bốn chữ đúng trọng tâm: "Mẹ nó thiểu năng."
"Chính là lấy cớ chúng ta là Zombie, sau đó mưu đồ làm loạn, muốn hại chúng ta. Ngài chú hề tôi muốn tìm trước đó chính là trúng phải loại quỷ kế này, làm tôi đến bây giờ vẫn chưa tìm được anh ấy." Lâm Vãn tiếp tục kề tai nói nhỏ với anh.
"Ngực của em ép vào tôi." Anh giơ tay lên sờ lên ngực Lâm Vãn, tò mò nói: "Sữa bé bi mới sinh uống là do nơi này sản xuất ra sao?"
Lâm Vãn đã nghẹn họng, chẳng qua cô chỉ nói có mấy câu đã bị chiếm tiện nghi, đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
May mắn lúc hai người đuổi tới nơi thì người bán kẹo hồ lô vẫn còn, một đám trẻ con đều vây quanh anh ta, nước bọt sắp chảy xuống đến nơi.
"Tiên sinh tiên sinh, kẹo hồ lô hôm nay trông ngon quá. Mẹ em nói không thể ăn không của anh được, lát nữa đến nhà em ăn cơm nha, mẹ em đã chuẩn bị hết rồi!"
"Mẹ em cũng nói vậy á, trong nhà có một khúc vải để may tây trang, để dành riêng cho anh đó!"
"Cha em..."
Mỗi đứa trẻ đều rất hiểu chuyện, nhà ai cũng không dễ dàng, mỗi lần bọn chúng được cho kẹo đều sẽ cầm về nhà ăn, số lần càng nhiều thì người trong nhà sẽ băn khoăn, nhắn bọn trẻ lần sau nhớ cảm tạ tiên sinh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn nhìn thấy những đứa bé này tranh nhau chen lấn nói muốn cảm tạ tiên sinh ra sao, nụ cười trên mặt càng sâu, ai cũng thích những đứa trẻ có lòng biết ơn.
Từng xâu kẹo hồ lô được phát cho mỗi đứa, gần như tất cả đám nhóc đều ngửa mặt lên, cực kỳ mong đợi nhìn anh.
Khóe miệng ngài Zombie nhẹ nhàng cong lên, nụ cười có vài phần ấm áp.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người anh, màu vàng nhạt ánh lên gương mặt, Lâm Vãn đến gần, thậm chí còn có thể trông thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt, rất đáng yêu.
Biến cố lại xảy ra ngay giờ khắc này, đến lượt đứa bé cuối cùng nhận kẹo, nó bỗng nhiên ngẩng đầu, cao giọng hỏi một câu: "Tiên sinh, ngài là Zombie sao?"
Sự ồn ào náo động xung quanh chợt biến mất, an tĩnh đến đáng sợ.
Ngài Zombie cau mày, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đột nhiên trên mu bàn tay bị rạch ra một vết thương dài.
Nhưng vết thương không có vết máu chảy ra, đứa bé kia chỉ vào mu bàn tay của anh, âm thanh cả kinh kêu lên: "Mau nhìn kìa, hắn thật sự là Zombie. Miệng vết thương của hắn không có máu, hắn là Zombie, mọi người chạy mau lên, hắn muốn cắn chúng ta đó!"
Tiếng là của đứa trẻ rất nhanh đã khiến một đám người chú ý, có mấy quán nhỏ gần đó nghe được lập tức bị dọa vứt cả đồ trên tay xuống, gần như chạy trốn bán sống bán chết.
"Zombie tới kìa, Zombie..."
Chỉ cần nhắc đến Zombie, hầu như người người đều biến sắc, chợ phiên có nhiều người như vậy, những người khác căn bản chưa thấy gì lại gặp mấy người đang chạy trốn thì cũng gọi người bên cạnh chạy, căn bản không để ý đến chân tướng sự thật là gì.
Lâm Vãn cau mày, cô hỏi thăm hệ thống: "Không phải trước đó máy móc của họ không kiểm tra được gì hay sao? Vì sao bây giờ lại nhắm vào ngài Zombie?"
Lật Xe cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu trào phúng nói: "Thiếu nữ, cô quá ngây thơ rồi, cô nên biết là trên đời này có rất nhiều phương pháp đao cắt không chảy máu, vết thương tên nhóc kia gây ra có vẻ dài nhưng thật ra cũng không sâu, lưỡi đao đã sớm dùng lửa hơ qua, cắt trúng thịt cũng sẽ không chảy máu, rõ chưa."
Lâm Vãn: "..." Cô còn có thể nói gì đây, thì ra những người này đều có chuẩn bị mà đến.
"Ngài Zombie, anh có đau không?" Lâm Vãn nâng tay của anh lên, cẩn thận nhìn một chút, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ đau lòng.
"Mọi người đừng sợ, có tiểu đội thợ săn Zombie bọn tôi ở đây, hắn không làm tổn thương mọi người được đâu. Mọi người nhanh chóng đến nơi an toàn đi!" Mấy tiểu đội thợ săn gần như nhảy ra ngay lập tức, cả đám đều võ trang đầy đủ, chỉ riêng dị năng trên tay bọn họ thôi cũng đã có mấy loại.
Lửa ngập trời, khắp nơi ngưng kết thành băng, có thể thấy được trong số này có không ít cường dị năng giả hệ tự nhiên lợi hại.
Lâm Vãn chau mày, lại nữa, sao căn cứ nào cũng là phẩm hạnh này vậy.
"Ha ha, cô cũng đừng trách con người, dù sao cô cũng là một thành viên trong đó. Chẳng qua thiết lập của cô chính là sao tai họa, mười kiếp cô độc chính là cô đó. Chậc chậc, yêu phải người như cô thật đúng là xui tám đời, bé bi của ta ơi, sao con lại vào nhầm bụng người mẹ xui xẻo của con chứ? Nếu con sinh trong nhà con chó con mèo nào đó cũng có thể bình an ra đời rồi..."
Lâm Vãn vừa định chất vấn hệ thống, mình bị cô độc mười kiếp, kết quả lại nghe thấy nội dung khóc la của hệ thống thì lập tức trợn mắt, tên thiểu năng này lại bị tiểu thuyết đầu độc rồi.
Đến bây giờ còn chưa thoát ra khỏi cảnh nữ chính đau khổ mất con, hoàn toàn chính là một tên ngốc bạch ngọt thiếu não.
"Vãn Vãn, em sợ không?" Anh ôm lấy cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi một câu.
"Có ngài Zombie ở bên cạnh, tôi không sợ." Trên mặt Lâm Vãn lộ ra vẻ bi thương mà kiên cường.
Ngài Zombie sờ lên khóe miệng của cô, cúi đầu hôn cô một cái: "Ngoan."
"Đinh —— Giá trị ngây thơ tăng mười điểm, đã đến chín mươi điểm, mong ký chủ không ngừng cố gắng."
Lâm Vãn gần như muốn quỳ xuống ngay lập tức, giá trị của mục tiêu ở thế giới này giống như đang ngồi máy bay vậy, cô sợ đến phát khóc luôn rồi.
"Hai người bọn chúng chính là Zombie, tôi đã sớm cảm thấy bọn chúng cứ lén lén lút lút, còn mua kẹo hồ lô cho đám trẻ kia nữa, căn bản là không có ý tốt, muốn hăn nuôi mấy đứa trẻ lớn lên để làm lương thực cho bọn chúng."
"Hiện giờ Zombie cấp cao đều có đầu óc, nhưng Zombie chung quy vẫn là Zombie, ngươi đã sớm lộ ra sơ hở."
"Cô gái nhỏ, em nhìn cho rõ ràng, người đàn ông bên cạnh em là một Zombie, hắn nuôi em để đợi đến thời cơ thích hợp sẽ ăn sạch em đấy, đừng có ngốc nữa. Nhanh đến chỗ bọn anh này, bọn anh thương em."
Chung quanh đầy tiếng cười nhạo, rên mặt từng người đều mang nụ cười dâm tà, hiển nhiên có mấy tên đã ngứa ngáy với Lâm Vãn từ lâu.
Phụ nữ xinh đẹp trong căn cứ khá ít, xinh đẹp giống Lâm Vãn lại càng không có.
Ngài đầu tiên khi cô mặc váy đỏ, đầu đội mũ, chân mang giày da nhỏ màu đen, chậm ung dung đi vào căn cứ đã bị không ít đàn ông coi như nữ thần.
Trong căn cứ đủ loại người, tố chất cũng cao thấp không đều, cũng có những nhân sĩ chính nghĩa một lòng vì nhân loại mà liều mạng với Zombie.
Cũng có loại khốn nạn "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", giờ phút này đám tụ tập bên cạnh Lâm Vãn chính là mang mục đích muốn ngủ cô gái nhỏ này, dù không ăn được thịt thì húp miếng canh cũng tốt.
"Các người nói tôi là Zombie?" Ngài Zombie nghiêng đầu một chút, nhanh nhẹn tránh thoát phi tiêu băng do một dị năng giả hệ băng phóng tới.
"Đúng, dựa vào tốc độ này của mày, còn là Zombie cấp cao nữa kìa."
Người vừa xuất chiêu đầu tiên thấy ngài Zombie có thể nhẹ nhàng né tránh như thế, vẻ mặt thêm nghiêm túc.
Tiểu đội gây chuyện ở chợ phiên lần trước chính là quân đội tiên phong của bọn hắn, nhưng cuối cùng lại xám xịt trở về.
Nhưng bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, dù sao hai người ngài Zombie và Lâm Vãn trước giờ đều không đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày chỉ mua thức ăn rồi nấu cơm nhưng lại có phiếu ăn dùng không hết, tiền tài chấn động lòng người.
Bọn hắn theo dõi một tháng thì phát hiện cuộc sống của hai người này tẻ nhạt vô vị, hoàn toàn không có biểu hiện dị năng đặc biệt mạnh nào, cho nên hôm nay mấy người này mới chơi một chiêu như vậy
Mấy tiểu đội thợ săn đã sớm thương lượng xong, phiếu ăn giành được sẽ chia theo đầu người, cô gái nhỏ thì mỗi đội một tuần, sau này nếu chán vẫn có thể bán cho người khác.
Đương nhiên bọn hắn tưởng tượng rất hay, bây giờ nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm này vẫn bình tĩnh không sợ hãi, trong lòng đều nghi hoặc.
Chẳng lẽ thật sự đá trúng thiết bản rồi?
"Zombie cấp cao ra làm sao, nói nghe thử xem." Anh vẫn bình tĩnh không dao động.
Lâm Vãn thấy anh như thế cũng thở phào một hơi, ít ra lần này cô không cần ngất đi, tỉnh lại sẽ đối mặt với một mục tiêu xa lạ.
"Giả vờ cái gì chứ, Zombie cấp cao có thể ra lệnh cho Zombie cấp thấp, hơn nữa còn có thể tạo ra sóng Zombie. Loại tai họa như mày tất nhiên bọn tao không thể giữ, phải thừa dịp còn sớm giải quyết mày mới có thể ngủ an giấc." Sắc mặt đầu lĩnh đội thợ săn bên kia khó coi nói.
Trong lòng của hắn ta dâng lên đủ loại suy đoán không được tốt nhưng vẫn kiên trì nói chuyện, không để mình hiện ra sự sợ hãi.
"A, thì ra là như thế, vậy sẽ như các người mong muốn, thế nào?" Ngài Zombie bỗng nhiên cười.
Khóe miệng của anh giương lên, độ cong cực kỳ khoa trương, không có chút cảm giác cứng nhắc nào.
Lâm Vãn đứng bên cạnh anh nên có thể thấy rất rõ sự thay đổi trên mặt anh, cái loại cảm giác này thật giống như anh là một người xa lạ vậy.
"Cái..., cái gì? Lừa nhau à?" Những thợ săn kia nháo nhào lui về sau một bước, hoàn toàn cảm nhận được khí thế nguy hiểm trên người anh, trên mặt lộ vẻ khó tin.
"Tôi không chỉ là Zombie cấp cao, tôi còn tổ tông của Zombie nữa kìa!" Anh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên huýt sáo một tiếng.
Tiếng huýt kia cực kỳ chói tai, tần số cực cao, tựa như đang truyền đi thật xa.
Những thợ săn kia đều hoảng hồn, vẫn còn cậy mạnh chống đỡ, từng đợt công kích tàn nhẫn phóng về phía hai bọn họ.
Ngài Zombie nhất tay, những công kích kia chợt giao nhau lần nữa rồi xông về phía đội thợ săn, lập tức tạo thành cảnh tượng người ngã ngựa đổ.
"Zombie, mười cây số bên ngoài đều có Zombie tụ tập, phụ cận căn cứ đều đã được thanh trừ qua, sao lại có nhiều Zombie như vậy!"
Tiếng thét chói tai truyền khắp toàn bộ căn cứ, không ít người đều chạy ra khỏi chỗ ở, vừa chạy trốn không mục đích vừa khóc ròng ròng.
Dương: Chương sau sẽ biết được tên của mục tiêu lần này, đáng thương cho anh giai đến tận giờ vẫn chưa được giới thiệu tên.
Lâm Vãn ngủ ngon cả đêm, lúc vừa mở mắt chợt phát hiện có một người đẹp đang ngủ say trước mặt mình.
Làn da tái nhợt, tóc đen nhánh, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng.
Cô không khỏi nín thở, ở trong lòng cảm thán với hệ thống, thiên sứ trưởng thành chẳng qua cũng như thế thôi.
"Đáng tiếc hắn là Zombie, cũng không thể cứng rắn, lòng ta thấy hơi ngứa ngáy khó nhịn." Lâm Vãn vô cùng luyến tiếc nói.
Kết quả lại bị hệ thống ghét bỏ gắt cho một cái: "Quả nhiên sắc tâm của cô vẫn không thay đổi, sau này đừng có mà khóc!"
Ánh mắt Lâm Vãn hướng xuống, Bo đì của ngài Zombie tất nhiên là không thể chê được, giống như những pho tượng nam lõa thể được điêu khắc từ đá cẩm thạch vậy, vân da rõ ràng, khiến người ta ngứa ngáy không nhịn được muốn sờ vài cái.
Anh còn mặc cái quần lót SpongeBob màu vàng kia, còn hai tay thì giấu bên trong quần lót, cũng không biết đang sờ cái gì, có thể ẩn ẩn trông thấy đường nhân ngư đi xuống.
Lâm Vãn không khỏi ôm cổ, muốn tạo một góc độ tốt nhất để thưởng thức, chào hỏi Ngài tiểu Zombie thật tốt, hi vọng nó cũng thiên phú dị bẩm, trưởng thành khỏe mạnh.
Có điều lý tưởng rất đầy đặn, nhưng hiện thực cũng rất xương xẩu.
Bởi vì ngay lúc cô suýt nhìn được thì bỗng nhiên chỗ kia lại bị mosaic.
"Hệ thống, mi muốn tạo phản phải không? Khó khăn lắm có một chút phúc lợi thì mi lại cho ta xem mosaic, không muốn làm nữa hả?"
Lật Xe vô cùng ấm ức nói: "Ký chủ, để ta nhắc cho cô nhớ, hành vi này của cô rất nguy hiểm. Hai thế giới trước người nói bị làm đến rách da chính là cô, thế giới này khó khăn lắm mới được yên tĩnh thì cô lại nghĩ sao thế, có phải muốn rách da nữa không?"
Lâm Vãn lạnh nhạt nói: "Ta không biết mi đang nói cái gì."
Cô vẫn còn giữ loại tư thế vặn vẹo kia, kết quả lại phát hiện có hơi nóng phả lên trán, ngẩng đầu đã đối mặt với cặp mắt ánh xanh của ngài Zombie.
"Ngài Zombie, chào buổi sáng." Cô giật giật khóe miệng cứng đờ, hoàn toàn coi nhẹ một mặt hèn mọn của mình khi nãy.
"Vãn Vãn, em muốn xem "iku" sao?" Lông mi dài cong vút của ngài Zombie chớp chớp, ngữ khí có cảm giác mông lung vừa tỉnh ngủ.
Lâm Vãn không rõ ràng cho lắm, "iku" là cái gì?
*Iku: tiếng Nhật, là câu nói lúc đạt cao trào trong khi ân ái, ai có xem haiten thì chắc rõ mà ha
"Lại đây, tôi không chỉ cho em xem, còn cho em sờ nó nữa."
Thế là anh lôi kéo tay Lâm Vãn hướng vào trong quần lót của anh, Lâm Vãn hoàn toàn chấn kinh, thì ra "iku" là như vậy.
Ngài Zombie đã hoàn toàn bị "em gái" của nước nào đó cứ "Iku iku sugoi" làm hư rồi, đang ngây thơ lại nói đen liền đen ngay.
"Đinh —— chúc mừng ký chủ, cô hiểu mà. Tăng mười điểm, ta xem trọng cô đó Vãn ba ba, moa moa!" Tiếng nhắc nhở quen thuộc của hệ thống lại vang lên lần nữa, Lâm Vãn đã học được cách bình tĩnh không sợ hãi.
Nên biết rằng so với hai thế giới trước, ở thời mạt thế gặp được Đứng Đắn và Ngây Thơ quả thực chính là hóa thân của thiên sứ.
Từ lần trước sau khi có người trêu chọc ở chợ phiên, Lâm Vãn vẫn rất chú ý bốn phía.
Hệ thống đã nói cho cô biết gần đây có người đang theo dõi biệt thự của bọn họ, hơn nữa còn là nhiều tiểu đội thợ săn thay phiên nhau, cứ 24 giờ lại đổi cương vị không nghỉ ngơi, giám sát cả ngày.
Giống như người ở trong biệt thự này không phải là người bình thường mà là quái vật gì đáng sợ lắm vậy.
Mỗi ngày ngài Zombie đều trải qua rất vui vẻ, ngoại trừ xem SpongeBob ra thì anh còn tìm được phương thức tiêu khiển mới, đó chính là kéo Lâm Vãn ra ngoài mua thức ăn.
Anh sẽ mang theo Lâm Vãn cùng lựa cà chua, tìm củ khoai tây tròn vo, đồng thời còn vơ vét trứng gà.
Thật ra hai người bọn họ là Zombie nên không cần ăn những thứ này, nhưng lần nào anh cũng mua rất nhiều, sau khi quay về lại xem Lâm Vãn nấu ăn.
"Ngài Zombie, giúp tôi xắn ống tay áo lên một chút với." Lâm Vãn cầm cái nồi, vội vã vọt ra, trong nồi có dầu nóng đang sôi, cho nên cô hơi vội.
Cô đang đeo một cái tạp dề SpongeBob màu vàng, đây cũng là Ngài Zombie mua, nói là muốn hai bọn họ mặc giống nhau.
Kết quả sau khi anh cẩn thận từng li từng tí xắn tay áo lên giúp Lâm Vãn xong, anh bỗng nhiên ôm lấy eo Lâm Vãn, hôn lên trán của cô: "Vất vả cho em rồi, bé yêu."
Lâm Vãn lập tức sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt ngẩn ngơ dò hỏi: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Haizz, bé yêu, sao mày lại đáng yêu như vậy chứ? Bé yêu tao đang mặc cũng muốn hôn nữa, mày chờ tí, để tao cởi quần ra cho bọn mày thương thương* một chút ~ "
*Từ gốc là "Thu mễ": là từ dùng để chỉ một biểu cảm đáng yêu. Giống như này nè (>‿◠). (Do không có máy tính nên sẽ chèn hình sau nhé).
Cô lấy lại tinh thần, chợt thấy ngài Zombie vẫn ngồi trên ghế sa lon đang nói chuyện với SpongeBob trên tạp dề của cô, trên mặt còn cố gắng bày ra vẻ hiền hòa của con người, nhưng đáng tiếc cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đã vậy anh còn đứng dậy cởi lưng quần, có vẻ như thật sự muốn để lộ đồ lót phía trong ra.
Lâm Vãn tức giận quay người đi, mẹ nó đồ thiểu năng!
"Hức hức, Lật Xe mi ra đây! Mi nói coi giữa ta và SpongeBob, ai càng đáng yêu hơn, mi càng muốn thương thương ai hơn hả?" Cô gầm thét với Lật Xe.
Lật Xe đang xem một bộ truyện ngược tâm, khóc bù lu bù loa, bỗng nhiên lau nước mũi nói: "Bé bi, bé bi của nữ chính chết rồi, bé bi chưa kịp ra đời đã sảy mất, tác giả này chẳng có chút nhân tính nào cả, bé bi của ta, nếu được sinh ra nhất định sẽ siêu đáng yêu, ta muốn khiếu nại, thương thương bé bi..."
Lâm Vãn: "..." Tìm hệ thống khóc lóc kể lể là do cô thiểu năng, cái thứ Lật Xe này xem ra nhất định phải cải tạo lại.
Đến tối lúc ngài Zombie ngồi vào bàn đã nhìn thấy có bốn năm món ăn được bày biện trên bàn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mùi đồ ăn xông vào mũi nhưng Lâm Vãn lại chẳng có ý muốn ăn chút nào.
"Muốn ăn không?"
Lâm Vãn gật đầu, đương nhiên là muốn a, sau khi cô đi vào thế giới này, ngoại trừ lúc đầu ăn cùng ngài chú hề rồi tự mình làm cơm ra thì đến giờ vẫn chưa được ăn.
"Vậy cứ ăn đi, bé yêu. Bé yêu của tôi muốn ăn cơm." Anh cầm cái thìa lung lay trước mặt Lâm Vãn.
Bỗng nhiên Lâm Vãn lại thèm ăn, giống như cô đã khôi phục lại bản năng của con người, ánh mắt cô sáng lên, lập tức nắm đũa ăn như gió cuốn.
"Tôi cũng muốn ăn nữa, Vãn Vãn mau niệm một câu chú ngữ cho tôi đi." Anh rướn người về phía trước, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Lâm Vãn cũng học theo dáng vẻ của anh, cầm thìa lên, dùng một loại tư thế vung gậy của tiên nữ niệm chú: "Úm ba la năng lượng, ngài Zombie nhà ta có thể ăn cơm rồi!"
Làm xong tất cả, cuối cùng hai đứa thiểu năng cũng có thể an ổn ăn cơm cùng nhau.
***
Gần đây trong căn cứ có lời đồn nổi lên bốn phía, nói là có Zombie cao cấp lẫn vào trong nhân loại, đồng thời rất có thể đang ở ngay bên cạnh, mong mọi người cẩn thận.
Kết quả đến lúc chợ phiên mỗi tháng, số người trên đường phố cũng không giảm bớt, vẫn là cảnh tượng rộn rộn ràng ràng, chen chen chúc chúc, mọi người cười cười nói nói, dường như chẳng hế bị ảnh hưởng.
Chính Lâm Vãn là Zombie cho nên cũng thấy hơi chột dạ, chỉ kéo cánh tay ngài Zombie, tận lực tránh tiếp xúc với những người khác.
Có điều mấy đứa trẻ từng chịu ơn kia đứa nào đứa nấy cũng dính người cực kỳ, vừa thấy hai người bọn họ đã lập tức vỗ tay, còn vây quanh bọn họ nói về lời đồn gần đây.
"Trước đó không phải đã phát thông cáo nói có Zombie lẫn vào trong con người sao? Sao tất cả mọi người lại không hề để ý vậy?"
Lâm Vãn thật sự hiếu kì, bắt lấy một đầu củ cải trong đó hỏi.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng vui cười của bọn nhỏ, bọn chúng tranh nhau chen lấn trả lời Lâm Vãn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"Phu nhân, mỗi lần có người mới vào căn cứ thì loại tin đồn này gần như sẽ xuất hiện, dân bản địa như bọn em đều biết. Năm nào cũng truyền ra mấy lần, trong căn cứ có một số người không biết xấu hổ, cứ hễ nhìn thấy thứ gì hoặc người nào mình muốn mua nhưng không mua nổi thì dùng chiêu trò mờ ám chứ sao. Nửa năm trước ở phố Đông có một của hàng kẹo sữa mới mở, em trai thứ chín của vợ hai của đội trưởng nào đó muốn cái cửa hàng kia nên bọn họ đã bịa ra một cái cớ, nói trong cửa hàng kia có cất giấu ngọn nguồn của Zombie, nói nghe quỷ quái lắm cơ!"
"Phải đó phải đó, sau đó không tìm được ngọn nguồn, lại nói bên trong có người ngoài hành tinh, cuối cùng còn chỉ vào một cây cọc nói đó là người ngoài hành tinh, chẳng ai dám vạch trần hết. Chỉ có thể mặc cho bọn hắn nói bậy, cuối cùng cửa hàng kia bị chiếm, nhà kia cũng cửa nát nhà tan."
"Bà Vương là người tốt, khi đó thỉnh thoảng còn lén lút cho em kẹo sữa nữa."
"Em cũng từng ăn kẹo nhà bà ấy nè, mặc dù hơi dính răng nhưng lại rất ngọt, ngọt đến tận ngày hôm sau cơ!"
Bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề, nhóm đầu củ cải đều không nói nữa, Zombie bên ngoài quả thực đáng sợ, bọn chúng lại được sinh ra ở thời đại loạn lạc thế này.
Nhưng cảnh Zombie ăn người bọn chúng lại chưa từng thấy qua, những thứ đó đều là chuyện của người lớn, nhưng ở trong căn cứ, mặc dù bọn chúng còn nhỏ tuổi thì cũng đã từng thấy không ít cảnh tượng máu tanh mạnh được yếu thua.
"Mấy em đi xem thử người bán kẹo hồ lô có còn ở đó hay không? Hy vọng anh ta không bị chuyện lần trước dọa chạy mất." Lâm Vãn cười nhẹ chuyển chủ đề.
Quả nhiên cô vừa dứt lời, một đám quỷ nhỏ lại khôi phục tinh thần ngày thường, chạy đi nhanh như chớp.
Nhân lúc không có bọn nhỏ bên cạnh, Lâm Vãn lập tức tiến đến bên tai ngài Zombie: "Chuyện này có phải đang nhằm về phía chúng ta không?"
"Cái gì nhằm về phía chúng ta? SpongeBob của chúng ta có bé bi sao?" Ngài Zombie vừa quay đầu, vẻ mặt ngây thơ khả ái.
Lâm Vãn sửng sốt, câm nín không nói nên lời.
Nhưng cô lại có một bụng lời muốn nói với hệ thống: "A a a, lông mi ngài Zombie thật dài, ta sắp bị vẻ moe của hắn làm ngất rồi, ma ma ta muốn thượng hắn!"
Hệ thống chỉ đánh giá bốn chữ đúng trọng tâm: "Mẹ nó thiểu năng."
"Chính là lấy cớ chúng ta là Zombie, sau đó mưu đồ làm loạn, muốn hại chúng ta. Ngài chú hề tôi muốn tìm trước đó chính là trúng phải loại quỷ kế này, làm tôi đến bây giờ vẫn chưa tìm được anh ấy." Lâm Vãn tiếp tục kề tai nói nhỏ với anh.
"Ngực của em ép vào tôi." Anh giơ tay lên sờ lên ngực Lâm Vãn, tò mò nói: "Sữa bé bi mới sinh uống là do nơi này sản xuất ra sao?"
Lâm Vãn đã nghẹn họng, chẳng qua cô chỉ nói có mấy câu đã bị chiếm tiện nghi, đúng là sống không còn gì luyến tiếc.
May mắn lúc hai người đuổi tới nơi thì người bán kẹo hồ lô vẫn còn, một đám trẻ con đều vây quanh anh ta, nước bọt sắp chảy xuống đến nơi.
"Tiên sinh tiên sinh, kẹo hồ lô hôm nay trông ngon quá. Mẹ em nói không thể ăn không của anh được, lát nữa đến nhà em ăn cơm nha, mẹ em đã chuẩn bị hết rồi!"
"Mẹ em cũng nói vậy á, trong nhà có một khúc vải để may tây trang, để dành riêng cho anh đó!"
"Cha em..."
Mỗi đứa trẻ đều rất hiểu chuyện, nhà ai cũng không dễ dàng, mỗi lần bọn chúng được cho kẹo đều sẽ cầm về nhà ăn, số lần càng nhiều thì người trong nhà sẽ băn khoăn, nhắn bọn trẻ lần sau nhớ cảm tạ tiên sinh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn nhìn thấy những đứa bé này tranh nhau chen lấn nói muốn cảm tạ tiên sinh ra sao, nụ cười trên mặt càng sâu, ai cũng thích những đứa trẻ có lòng biết ơn.
Từng xâu kẹo hồ lô được phát cho mỗi đứa, gần như tất cả đám nhóc đều ngửa mặt lên, cực kỳ mong đợi nhìn anh.
Khóe miệng ngài Zombie nhẹ nhàng cong lên, nụ cười có vài phần ấm áp.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người anh, màu vàng nhạt ánh lên gương mặt, Lâm Vãn đến gần, thậm chí còn có thể trông thấy lông tơ nhỏ bé trên mặt, rất đáng yêu.
Biến cố lại xảy ra ngay giờ khắc này, đến lượt đứa bé cuối cùng nhận kẹo, nó bỗng nhiên ngẩng đầu, cao giọng hỏi một câu: "Tiên sinh, ngài là Zombie sao?"
Sự ồn ào náo động xung quanh chợt biến mất, an tĩnh đến đáng sợ.
Ngài Zombie cau mày, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đột nhiên trên mu bàn tay bị rạch ra một vết thương dài.
Nhưng vết thương không có vết máu chảy ra, đứa bé kia chỉ vào mu bàn tay của anh, âm thanh cả kinh kêu lên: "Mau nhìn kìa, hắn thật sự là Zombie. Miệng vết thương của hắn không có máu, hắn là Zombie, mọi người chạy mau lên, hắn muốn cắn chúng ta đó!"
Tiếng là của đứa trẻ rất nhanh đã khiến một đám người chú ý, có mấy quán nhỏ gần đó nghe được lập tức bị dọa vứt cả đồ trên tay xuống, gần như chạy trốn bán sống bán chết.
"Zombie tới kìa, Zombie..."
Chỉ cần nhắc đến Zombie, hầu như người người đều biến sắc, chợ phiên có nhiều người như vậy, những người khác căn bản chưa thấy gì lại gặp mấy người đang chạy trốn thì cũng gọi người bên cạnh chạy, căn bản không để ý đến chân tướng sự thật là gì.
Lâm Vãn cau mày, cô hỏi thăm hệ thống: "Không phải trước đó máy móc của họ không kiểm tra được gì hay sao? Vì sao bây giờ lại nhắm vào ngài Zombie?"
Lật Xe cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu trào phúng nói: "Thiếu nữ, cô quá ngây thơ rồi, cô nên biết là trên đời này có rất nhiều phương pháp đao cắt không chảy máu, vết thương tên nhóc kia gây ra có vẻ dài nhưng thật ra cũng không sâu, lưỡi đao đã sớm dùng lửa hơ qua, cắt trúng thịt cũng sẽ không chảy máu, rõ chưa."
Lâm Vãn: "..." Cô còn có thể nói gì đây, thì ra những người này đều có chuẩn bị mà đến.
"Ngài Zombie, anh có đau không?" Lâm Vãn nâng tay của anh lên, cẩn thận nhìn một chút, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ đau lòng.
"Mọi người đừng sợ, có tiểu đội thợ săn Zombie bọn tôi ở đây, hắn không làm tổn thương mọi người được đâu. Mọi người nhanh chóng đến nơi an toàn đi!" Mấy tiểu đội thợ săn gần như nhảy ra ngay lập tức, cả đám đều võ trang đầy đủ, chỉ riêng dị năng trên tay bọn họ thôi cũng đã có mấy loại.
Lửa ngập trời, khắp nơi ngưng kết thành băng, có thể thấy được trong số này có không ít cường dị năng giả hệ tự nhiên lợi hại.
Lâm Vãn chau mày, lại nữa, sao căn cứ nào cũng là phẩm hạnh này vậy.
"Ha ha, cô cũng đừng trách con người, dù sao cô cũng là một thành viên trong đó. Chẳng qua thiết lập của cô chính là sao tai họa, mười kiếp cô độc chính là cô đó. Chậc chậc, yêu phải người như cô thật đúng là xui tám đời, bé bi của ta ơi, sao con lại vào nhầm bụng người mẹ xui xẻo của con chứ? Nếu con sinh trong nhà con chó con mèo nào đó cũng có thể bình an ra đời rồi..."
Lâm Vãn vừa định chất vấn hệ thống, mình bị cô độc mười kiếp, kết quả lại nghe thấy nội dung khóc la của hệ thống thì lập tức trợn mắt, tên thiểu năng này lại bị tiểu thuyết đầu độc rồi.
Đến bây giờ còn chưa thoát ra khỏi cảnh nữ chính đau khổ mất con, hoàn toàn chính là một tên ngốc bạch ngọt thiếu não.
"Vãn Vãn, em sợ không?" Anh ôm lấy cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi một câu.
"Có ngài Zombie ở bên cạnh, tôi không sợ." Trên mặt Lâm Vãn lộ ra vẻ bi thương mà kiên cường.
Ngài Zombie sờ lên khóe miệng của cô, cúi đầu hôn cô một cái: "Ngoan."
"Đinh —— Giá trị ngây thơ tăng mười điểm, đã đến chín mươi điểm, mong ký chủ không ngừng cố gắng."
Lâm Vãn gần như muốn quỳ xuống ngay lập tức, giá trị của mục tiêu ở thế giới này giống như đang ngồi máy bay vậy, cô sợ đến phát khóc luôn rồi.
"Hai người bọn chúng chính là Zombie, tôi đã sớm cảm thấy bọn chúng cứ lén lén lút lút, còn mua kẹo hồ lô cho đám trẻ kia nữa, căn bản là không có ý tốt, muốn hăn nuôi mấy đứa trẻ lớn lên để làm lương thực cho bọn chúng."
"Hiện giờ Zombie cấp cao đều có đầu óc, nhưng Zombie chung quy vẫn là Zombie, ngươi đã sớm lộ ra sơ hở."
"Cô gái nhỏ, em nhìn cho rõ ràng, người đàn ông bên cạnh em là một Zombie, hắn nuôi em để đợi đến thời cơ thích hợp sẽ ăn sạch em đấy, đừng có ngốc nữa. Nhanh đến chỗ bọn anh này, bọn anh thương em."
Chung quanh đầy tiếng cười nhạo, rên mặt từng người đều mang nụ cười dâm tà, hiển nhiên có mấy tên đã ngứa ngáy với Lâm Vãn từ lâu.
Phụ nữ xinh đẹp trong căn cứ khá ít, xinh đẹp giống Lâm Vãn lại càng không có.
Ngài đầu tiên khi cô mặc váy đỏ, đầu đội mũ, chân mang giày da nhỏ màu đen, chậm ung dung đi vào căn cứ đã bị không ít đàn ông coi như nữ thần.
Trong căn cứ đủ loại người, tố chất cũng cao thấp không đều, cũng có những nhân sĩ chính nghĩa một lòng vì nhân loại mà liều mạng với Zombie.
Cũng có loại khốn nạn "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu", giờ phút này đám tụ tập bên cạnh Lâm Vãn chính là mang mục đích muốn ngủ cô gái nhỏ này, dù không ăn được thịt thì húp miếng canh cũng tốt.
"Các người nói tôi là Zombie?" Ngài Zombie nghiêng đầu một chút, nhanh nhẹn tránh thoát phi tiêu băng do một dị năng giả hệ băng phóng tới.
"Đúng, dựa vào tốc độ này của mày, còn là Zombie cấp cao nữa kìa."
Người vừa xuất chiêu đầu tiên thấy ngài Zombie có thể nhẹ nhàng né tránh như thế, vẻ mặt thêm nghiêm túc.
Tiểu đội gây chuyện ở chợ phiên lần trước chính là quân đội tiên phong của bọn hắn, nhưng cuối cùng lại xám xịt trở về.
Nhưng bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, dù sao hai người ngài Zombie và Lâm Vãn trước giờ đều không đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày chỉ mua thức ăn rồi nấu cơm nhưng lại có phiếu ăn dùng không hết, tiền tài chấn động lòng người.
Bọn hắn theo dõi một tháng thì phát hiện cuộc sống của hai người này tẻ nhạt vô vị, hoàn toàn không có biểu hiện dị năng đặc biệt mạnh nào, cho nên hôm nay mấy người này mới chơi một chiêu như vậy
Mấy tiểu đội thợ săn đã sớm thương lượng xong, phiếu ăn giành được sẽ chia theo đầu người, cô gái nhỏ thì mỗi đội một tuần, sau này nếu chán vẫn có thể bán cho người khác.
Đương nhiên bọn hắn tưởng tượng rất hay, bây giờ nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm này vẫn bình tĩnh không sợ hãi, trong lòng đều nghi hoặc.
Chẳng lẽ thật sự đá trúng thiết bản rồi?
"Zombie cấp cao ra làm sao, nói nghe thử xem." Anh vẫn bình tĩnh không dao động.
Lâm Vãn thấy anh như thế cũng thở phào một hơi, ít ra lần này cô không cần ngất đi, tỉnh lại sẽ đối mặt với một mục tiêu xa lạ.
"Giả vờ cái gì chứ, Zombie cấp cao có thể ra lệnh cho Zombie cấp thấp, hơn nữa còn có thể tạo ra sóng Zombie. Loại tai họa như mày tất nhiên bọn tao không thể giữ, phải thừa dịp còn sớm giải quyết mày mới có thể ngủ an giấc." Sắc mặt đầu lĩnh đội thợ săn bên kia khó coi nói.
Trong lòng của hắn ta dâng lên đủ loại suy đoán không được tốt nhưng vẫn kiên trì nói chuyện, không để mình hiện ra sự sợ hãi.
"A, thì ra là như thế, vậy sẽ như các người mong muốn, thế nào?" Ngài Zombie bỗng nhiên cười.
Khóe miệng của anh giương lên, độ cong cực kỳ khoa trương, không có chút cảm giác cứng nhắc nào.
Lâm Vãn đứng bên cạnh anh nên có thể thấy rất rõ sự thay đổi trên mặt anh, cái loại cảm giác này thật giống như anh là một người xa lạ vậy.
"Cái..., cái gì? Lừa nhau à?" Những thợ săn kia nháo nhào lui về sau một bước, hoàn toàn cảm nhận được khí thế nguy hiểm trên người anh, trên mặt lộ vẻ khó tin.
"Tôi không chỉ là Zombie cấp cao, tôi còn tổ tông của Zombie nữa kìa!" Anh cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên huýt sáo một tiếng.
Tiếng huýt kia cực kỳ chói tai, tần số cực cao, tựa như đang truyền đi thật xa.
Những thợ săn kia đều hoảng hồn, vẫn còn cậy mạnh chống đỡ, từng đợt công kích tàn nhẫn phóng về phía hai bọn họ.
Ngài Zombie nhất tay, những công kích kia chợt giao nhau lần nữa rồi xông về phía đội thợ săn, lập tức tạo thành cảnh tượng người ngã ngựa đổ.
"Zombie, mười cây số bên ngoài đều có Zombie tụ tập, phụ cận căn cứ đều đã được thanh trừ qua, sao lại có nhiều Zombie như vậy!"
Tiếng thét chói tai truyền khắp toàn bộ căn cứ, không ít người đều chạy ra khỏi chỗ ở, vừa chạy trốn không mục đích vừa khóc ròng ròng.
Dương: Chương sau sẽ biết được tên của mục tiêu lần này, đáng thương cho anh giai đến tận giờ vẫn chưa được giới thiệu tên.
/59
|