Editor: Dương Gia Uy Vũ
_________
Làn da Lâm Vãn rất non, cộng thêm động tác gặm cắn của Thanh Việt vô cùng hung ác, tựa như sói đói vồ mồi, hầu như là răng vừa đụng phải làn da của cô thì phía trên lập tức xuất hiện hai lỗ máu, máu thơm ngon lập tức chảy vào trong miệng của hắn.
Hốc mắt vốn hơi phiếm hồng của Thanh Việt càng trở nên đáng sợ, hắn tựa như đã nhận lấy sự mê hoặc nào đó, răng môi càng thêm dùng sức khảm vào cổ cô, đầu lưỡi ra sức hấp thụ lấy huyết dịch của Lâm Vãn.
Pháp thể của Lâm Vãn đặc thù, ngay cả lối vào huyết dịch cũng khiến hắn cảm nhận được hơi lạnh.
Ngay lúc mấy ngụm máu tươi vào cổ họng, dần dần trượt vào, bên trong đan điền của hắn chợt khô nóng, ngay sau đó giống như dầu châm vào lửa, ầm một cái lập tức truyền khắp toàn thân.
Trong thân thể máu tươi đang sôi trào, ý thức dần dần biến mất, hắn cảm thấy cả người như nóng đến bốc cháy.
Mà trước mắt máu trong thân thể Lâm Vãn lại tựa như thuốc giải, lạnh như thế, lạnh nóng xông vào nhau có thể khiến cho hắn dễ chịu một chút.
Hết lần này tới lần khác hắn uống một ngụm máu, sau khi cảm thấy hơi dễ chịu, thân thể ngược lại càng thêm khô nóng, lửa trong đan điền càng thêm bùng nổ.
Giải dược chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, hắn đã hoàn toàn không thể khống chế nổi mình nữa, muốn càng nhiều máu của cô, sau khi uống lại khiến bản thân càng nóng hơn, tiếp tục tìm cô để giải nhiệt, hết lần này tới lần khác càng uống càng nóng, hoàn toàn chính là một vòng tuần hoàn ác tính đáng sợ.
Nương theo việc hắn hút máu Lâm Vãn, nước suối xung quanh cũng biến thành lúc lạnh lúc nóng.
Cái lạnh rất có thế ngàn dặm băng phong, nóng lại tựa như rơi vào lò luyện, khiến toàn bộ nội điện đều bị nướng đến nóng hổi.
Thanh Việt chân nhân trong tông môn nổi danh là đóa hoa cao lãnh, tư chất rất cao, dung mạo đẹp đẽ, tuổi còn trẻ đã leo tới vị trí chân nhân, cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, chính là người có tiền đồ nhất tông môn, độc nhất vô nhị.
Nếu như giờ phút này những người khác trong tông môn nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Việt chân nhân chỉ sợ sẽ không tiếp tục nói hắn giống như trích tiên nữa.
Hai mắt hắn trừng trừng, trong mắt đỏ đậm hoàn toàn, hai tay gắt gao ôm người trong ngực, môi lưỡi càng không nỡ rời khỏi cổ Lâm Vãn, bởi vì uống quá mức gấp rút, thậm chí có vết máu từ khóe miệng của hắn uốn lượn chảy xuống, đỏ tươi đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.
Lâm Vãn hệt như con rối mặc cho hắn hành động, một chút động tĩnh cũng không có.
Hệ thống vốn cho là Thanh Việt vẫn giống như trước, hai tay kề nhau luyện công với cô một chút thôi, làm sao nghĩ đến còn có một chiêu như thế, lập tức bị kinh hãi ngay tại chỗ.
Nó kịp phản ứng lại lập tức điên cuồng gọi cô: "Ký chủ, ký chủ, cô mau tỉnh lại đi, Lạnh Nhạt rất kỳ lạ!"
Lâm Vãn không hề có động tĩnh gì, hệ thống kiên nhẫn kêu to lần nữa: "Ký chủ, cô sắp chết rồi kìa, Lạnh Nhạt đã biến thành quỷ hút máu, muốn hút khô cô luôn rồi."
Mặc cho hệ thống có gọi bao nhiêu lần, Lâm Vãn cũng hệt như chết, thẳng đến khi có thanh âm máy móc nhắc nhở: "Kiểm tra cho thấy HP của ký chủ đang giảm xuống cực nhanh, e sẽ có nguy hiểm tử vong, chuẩn bị khởi động điện giật."
Hệ thống thở dài một hơi: "Haizz, ký chủ, thật có lỗi với cô, mặc dù cô đã bị hút đến nửa chết nửa sống, nhưng vì để cho cô có thể kéo dài hơi tàn, còn phải điện giật cô, càng giật càng khỏe mạnh."
Tiếng nói của nó vừa dứt, Lâm Vãn đang ngủ mê lập tức cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác điện giật, khắp thân thể đều tê dại.
Ngay sau đó cô giật giật, miễn cưỡng có lại chút ý thức, hệ thống lập tức khống chế thân thể cô, muốn đẩy Thanh Việt ra.
Nhưng thế giới tu tiên khắp nơi đều thần kỳ, hiện tại thân thể Lâm Vãn cũng không phải đối thủ của Thanh Việt chân nhân, cuối cùng vẫn là hệ thống khởi động điện giật lần nữa, giật luôn cả Thanh Việt chân nhân, lúc này mới xem như thoát khỏi ma chưởng.
Lâm Vãn thoát khỏi khống chế của hắn, nhưng cả người cũng xụi xuống bên cạnh ao Lãnh Tuyền, cô ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Hệ thống lập tức quan tâm cô: "Ký chủ, cô không sao chứ?"
Lâm Vãn thở hổn hển, giơ ngón giữa lên với nó: "Lật Xe, f*** đại gia mi!"
Hệ thống thở dài nhẹ nhõm: "Nhìn dáng vẻ đùa nghịch lưu manh của cô như thế hẳn là không có chuyện gì, vậy ta an tâm rồi."
Hiện tại Lâm Vãn thật sự là có tâm thái của cẩu, tích cực luyện công gì đó hoàn toàn giống trạng thái bình thường như đúc, tại sao hôm nay lại trở nên hung hiểm như thế.
Hệ thống cho cô một viên thuốc thì Lâm Vãn mới miễn cưỡng khôi phục lại vài phần tinh thần, cô bây giờ chỉ cần thấy thuốc viên là đã run chân.
"Ký chủ, cô cũng đừng trách ta, nếu ta muốn khống chế thân thể của cô thì nhất định phải là thời điểm ý thức của cô thanh tỉnh, cho nên chỉ có thể giật tỉnh cô lại trước rồi tính." Hệ thống lập tức nhẹ giọng thì thầm giải thích cho cô, sợ Lâm Vãn hiểu lầm, mặc dù hiện tại Lâm Vãn ngay cả ý định muốn giết nó cũng có.
Lâm Vãn miễn cưỡng nghiêng đầu đi, lúc vừa nhìn thấy Thanh Việt, cô lập tức bị giật nảy mình.
Thanh Việt chân nhân vốn cao lãnh, giờ lại hệt như vừa ăn phải mấy trăm viên xuân dược, mặt mày đỏ bừng, trên mặt hiện đầy vẻ khát vọng.
Còn đâu là Thanh Việt chân nhân thanh lãnh vô song cao không thể chạm đến nữa, đây rõ ràng chính là một ma tu tà ma ngoại đạo đang bộc phát tình dục ngút trời.
"Lật Xe, Quỷ đan kia có công hiệu như thế à? Lúc đó là mi đã nói với ta thứ đó không có ảnh hưởng đối với loại nhân vật trâu bò như Thanh Việt chân nhân, lúc vận công lập tức sẽ bị hắn phát hiện, cho nên ta mới ăn hết. Tính để hắn phát hiện, đến lúc đó lại nói cho hắn biết có người khi dễ ta, để hắn ra mặt thay người đồ đệ là ta mà."
Trong cổ họng Lâm Vãn kêu gào muốn phun máu, cái này con mẹ nó gọi là không có ảnh hưởng? Chỉ cần nhìn bộ dạng cô bị hút máu hút tới mềm mại bất lực, mắt nổi đom đóm này thôi, người không biết còn tưởng rằng cô đã bị Lạnh Nhạt làm tận ba trăm hiệp.
Hệ thống có chút chột dạ: "Là không có ảnh hưởng mà, lúc Thanh Việt vừa mới tiến vào tông môn vẫn chưa đứng vững gót chân, có người có mưu đồ bất chính dùng đan này muốn đoạt lấy thiên phú của hắn, cuối cùng bị Thanh Việt giết chết. Ta đây là có căn cứ khoa học, ai biết được đến lượt cô lại thay đổi chứ?"
Nó cũng rất không phục đó được không?
Lâm Vãn khẽ cắn môi, muốn chửi ầm lên với nó, có điều từ sau khi cô lên xe, hệ thống cũng không có chỗ nào đáng tin cậy nữa, cho nên vẫn là đừng nên trông cậy vào nó thì hơn.
"Mi tranh thủ thời gian khống chế thân thể ta chạy đi, ta sợ hắn sẽ thật sự sẽ hút khô ta thành cái xác ướp."
Hệ thống hừ lạnh nói: "Chạy cái gì mà chạy? Không phải cô nói mang ta trang bức mang ta bay, để cho chúng ta nằm cũng thắng sao? Cô trâu bò lắm mà, cô lên đi!"
Lâm Vãn vừa nói qua loại khoác lác này không bao lâu, gần như muốn tức giận đến nôn ra máu, cô cũng không biết sẽ bị vả mặt nhanh như vậy.
Lâm Vãn còn cần hệ thống, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng nói: "Xe Xe giỏi nhất, ta còn chờ mi mang ta giành chiến thắng đây này, ta nhất định sẽ xoát đầy giá trị lạnh nhạt dưới sự chỉ đạo quang minh chính đại của mi, cho nên dẫn ta đi bảo toàn mạng trước quan trọng hơn."
Hệ thống ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giả vờ nói: "Quỳ xuống gọi nương nào."
Rất tốt, nó vẫn còn nhớ rõ chuyện lừa gạt lúc trước của Lâm Vãn, đàn ông muốn ra vẻ mình trâu bò sẽ để đối phương gọi mẹ.
Lâm Vãn: "... Nương." Hệ thống quả nhiên thiểu năng!
Hệ thống hài lòng nói: "Ừm, con gái ngoan!"
Nó vừa nói xong, Lâm Vãn cũng cảm thấy thân thể của mình bị điều khiển, cảm giác mềm mại vô lực biến mất không thấy, trái lại còn trở nên linh hoạt lạ thường, dùng cả tay chân trực tiếp lao về phía ngoài ao.
Trong lòng Lâm Vãn yên lặng mắng chửi hệ thống, đường đường là hoàng hoa đại khuê nữ, nhất định phải khiến cô bày ra dáng vẻ con rùa đen quái dị này.
Hệ thống nói: "Cô đừng tưởng rằng cô không nói thì ta không biết cô đang mắng ta. Còn hoàng hoa đại khuê nữ cơ đấy, tiểu tỷ tỷ vậy mà cũng nói cho được, đời trước người cùng Bạo Ngược lăn qua lăn lại hoan hảo nhiều lần như vậy chẳng lẽ là ta sao?"
Nào ngờ cả người Lâm Vãn vừa leo khỏi ao, muốn đứng lên chạy trốn, cả người lập tức bị cố định tại chỗ.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sau lưng vang lên thanh âm lạnh lùng.
Cả người Lâm Vãn cứng đờ không thể động đậy, hiển nhiên là đã bị hắn khống chế, chỉ trong chớp mắt, phía sau đã có một thân thể cực nóng dán lên.
Cô tuyệt vọng phát hiện thân thể của mình lại bị lôi xuống nước lần nữa, Thanh Việt một tay ôm cô, một tay khác nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn mặt của cô.
Sau khi nhìn xong, hắn chợt nhắm mắt lại, khẽ cau mày.
Lâm Vãn phun tào với hệ thống: "Móa nó, Lạnh Nhạt là nhan cẩu sao? Rõ ràng biết rõ dáng dấp của ta cay con mắt mà còn muốn xem, hắn có tiện* không hả?"
* Tiện (贱): hèn hạ, ti tiện, rẻ mạt, khinh thường
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Tiện, giá trị lạnh nhạt của hắn tăng rồi."
Lâm Vãn: "..."
Đây thật sự là tiện, cho nên là Lạnh Nhạt thích xấu nữ? Cô tuyệt đối không tin.
"Cũng bởi vì nhìn mặt của ta?" Lâm Vãn hỏi.
Hệ thống đáp: "Tổng cộng tăng 20 điểm, xem mặt tăng 1 điểm."
Lâm Vãn nói: "Còn 19 điểm kia?"
Hệ thống đáp: "Đương nhiên là do hút máu rồi."
Lâm Vãn: "..." Cho nên sau này cô muốn tăng giá trị lạnh nhạt thì phải bị hút máu? Đây là thế giới tu tiên, cũng không phải thế giới quỷ hút máu!
Lâm Vãn đang cùng hệ thống cảm thán thế giới này Lạnh Nhạt thật biến thái, cũng cảm thấy cổ đau xót, sau khi cô kịp phản ứng lại thầm mắng ầm lên.
Chơi đại gia hắn, Thanh Việt lại bắt đầu chôn vào cổ cô hút máu.
Có điều lần này hắn vẫn khống chế mức độ, chỉ dùng đầu lưỡi liếm, tựa như muốn liếm sạch sẽ hai cái lỗ máu mà hắn đã cắn ra vậy.
Sau một lát, loại cảm giác nhói nhói kia chợt biến thành tê ngứa, thẳng đến cuối cùng khi vết thương khép lại, cô chỉ còn lại ngứa, dù sao cổ cũng là nơi mẫn cảm, cô rụt cổ một cái muốn tránh thoát, Thanh Việt lại đưa tay bóp lấy cằm cô, không cho cô có cơ hội thoát đi.
Thẳng đến khi Thanh Việt triệt để khôi phục tỉnh táo mới buông cô ra, không tiếp tục làm động tác quá phận gì với cô nữa.
Hắn đưa tới một viên thuốc, thấp giọng nói: "Đây là để bổ máu, ngươi mất máu quá nhiều, môi trắng bệch rồi."
Sau khi nhìn Lâm Vãn uống xong thuốc hắn mới đưa tay nghiền ép bờ môi cô, bờ môi vốn trắng bệch như tờ giấy bởi vì hắn dùng sức ma sát đã lập tức hiện ra mấy phần huyết sắc, đỏ tươi diễm lệ.
Thanh Việt híp híp mắt, che đi dục vọng chợt lóe lên bên trong.
"Mặc y phục vào, trở về đi." Hắn vén tóc trước trán thay cô, trong ngữ điệu thanh lãnh vậy mà mang theo vài phần run rẩy, tựa như đang cật lực ẩn nhẫn chuyện gì đó.
Sau khi Lâm Vãn uống thuốc hắn cho xong, phát hiện linh dược này quả thật có tác dụng, triệu chứng mất máu quá nhiều trước đó toàn bộ đều biến mất, cả người đều thay đổi thần thái sáng láng.
Hệ thống trong lòng cô tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Tu chân, thói xấu. Ký chủ cô cố gắng một chút, để chúng ta mở một mảnh trời riêng ở chỗ này đi!"
Lâm Vãn chế giễu nó: "Đúng nha, có tác dụng hơn nhiều so với mi, tiểu vô dụng!"
Cô hiện tại đã có thể hành động tự nhiên, dĩ nhiên là không cần đến hệ thống nữa, qua cầu rút ván luôn luôn là chuyện cô am hiểu nhất.
Hệ thống giận mà không dám nói gì, trong lòng của nó cũng chột dạ khó hiểu.
Lâm Vãn mặc y phục xong lập tức rời đi ngay không nói tiếng nào, trên thực tế cô là vì không muốn phá vỡ thiết lập, ngay cả nói chuyện cũng rất ít, cái này cũng rất phù hợp với đặc điểm phản ứng siêu chậm của nguyên thân.
Vẫn luôn chờ cô về tới phòng của mình, hệ thống nói cho cô biết giá trị lạnh nhạt lại tăng.
Lâm Vãn có chút khó tin: "Tại sao lại tăng? Ta đã rời khỏi hắn rất lâu rồi mà, chẳng lẽ hắn cũng giống như ta, là tên thiểu năng phản ứng chậm?"
Hệ thống tra xét một chút, ngữ khí hơi vi diệu trả lời: "Đó cũng không phải, trí thông minh của Lạnh Nhạt đủ để chơi đùa một trăm người như cô. Hắn, hắn chỉ là ——" hệ thống có chút khó mở miệng, sau khi củng cố tâm lý cho mình một phen xong mới đáp: "Hắn chỉ là tự an ủi đến bắn mà thôi."
Lâm Vãn: "..." Đại huynh đệ, mi nói cái gì? Gió lớn quá, không nghe rõ.
________
Tác giả có lời muốn nói: sư phụ làm sao có thể chỉ có lạnh nhạt thôi đã xong việc rồi? Các ngươi cũng quá xem thường tài xế lâu năm _(:з" ∠)_
Hắn so với Bạo Ngược còn biết chơi hơn, các ngươi tin ta đi:-)
Lâm Vãn tiếp sau đây sẽ chứng minh hết thảy.
_________
Làn da Lâm Vãn rất non, cộng thêm động tác gặm cắn của Thanh Việt vô cùng hung ác, tựa như sói đói vồ mồi, hầu như là răng vừa đụng phải làn da của cô thì phía trên lập tức xuất hiện hai lỗ máu, máu thơm ngon lập tức chảy vào trong miệng của hắn.
Hốc mắt vốn hơi phiếm hồng của Thanh Việt càng trở nên đáng sợ, hắn tựa như đã nhận lấy sự mê hoặc nào đó, răng môi càng thêm dùng sức khảm vào cổ cô, đầu lưỡi ra sức hấp thụ lấy huyết dịch của Lâm Vãn.
Pháp thể của Lâm Vãn đặc thù, ngay cả lối vào huyết dịch cũng khiến hắn cảm nhận được hơi lạnh.
Ngay lúc mấy ngụm máu tươi vào cổ họng, dần dần trượt vào, bên trong đan điền của hắn chợt khô nóng, ngay sau đó giống như dầu châm vào lửa, ầm một cái lập tức truyền khắp toàn thân.
Trong thân thể máu tươi đang sôi trào, ý thức dần dần biến mất, hắn cảm thấy cả người như nóng đến bốc cháy.
Mà trước mắt máu trong thân thể Lâm Vãn lại tựa như thuốc giải, lạnh như thế, lạnh nóng xông vào nhau có thể khiến cho hắn dễ chịu một chút.
Hết lần này tới lần khác hắn uống một ngụm máu, sau khi cảm thấy hơi dễ chịu, thân thể ngược lại càng thêm khô nóng, lửa trong đan điền càng thêm bùng nổ.
Giải dược chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, hắn đã hoàn toàn không thể khống chế nổi mình nữa, muốn càng nhiều máu của cô, sau khi uống lại khiến bản thân càng nóng hơn, tiếp tục tìm cô để giải nhiệt, hết lần này tới lần khác càng uống càng nóng, hoàn toàn chính là một vòng tuần hoàn ác tính đáng sợ.
Nương theo việc hắn hút máu Lâm Vãn, nước suối xung quanh cũng biến thành lúc lạnh lúc nóng.
Cái lạnh rất có thế ngàn dặm băng phong, nóng lại tựa như rơi vào lò luyện, khiến toàn bộ nội điện đều bị nướng đến nóng hổi.
Thanh Việt chân nhân trong tông môn nổi danh là đóa hoa cao lãnh, tư chất rất cao, dung mạo đẹp đẽ, tuổi còn trẻ đã leo tới vị trí chân nhân, cho dù Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc, chính là người có tiền đồ nhất tông môn, độc nhất vô nhị.
Nếu như giờ phút này những người khác trong tông môn nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Việt chân nhân chỉ sợ sẽ không tiếp tục nói hắn giống như trích tiên nữa.
Hai mắt hắn trừng trừng, trong mắt đỏ đậm hoàn toàn, hai tay gắt gao ôm người trong ngực, môi lưỡi càng không nỡ rời khỏi cổ Lâm Vãn, bởi vì uống quá mức gấp rút, thậm chí có vết máu từ khóe miệng của hắn uốn lượn chảy xuống, đỏ tươi đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.
Lâm Vãn hệt như con rối mặc cho hắn hành động, một chút động tĩnh cũng không có.
Hệ thống vốn cho là Thanh Việt vẫn giống như trước, hai tay kề nhau luyện công với cô một chút thôi, làm sao nghĩ đến còn có một chiêu như thế, lập tức bị kinh hãi ngay tại chỗ.
Nó kịp phản ứng lại lập tức điên cuồng gọi cô: "Ký chủ, ký chủ, cô mau tỉnh lại đi, Lạnh Nhạt rất kỳ lạ!"
Lâm Vãn không hề có động tĩnh gì, hệ thống kiên nhẫn kêu to lần nữa: "Ký chủ, cô sắp chết rồi kìa, Lạnh Nhạt đã biến thành quỷ hút máu, muốn hút khô cô luôn rồi."
Mặc cho hệ thống có gọi bao nhiêu lần, Lâm Vãn cũng hệt như chết, thẳng đến khi có thanh âm máy móc nhắc nhở: "Kiểm tra cho thấy HP của ký chủ đang giảm xuống cực nhanh, e sẽ có nguy hiểm tử vong, chuẩn bị khởi động điện giật."
Hệ thống thở dài một hơi: "Haizz, ký chủ, thật có lỗi với cô, mặc dù cô đã bị hút đến nửa chết nửa sống, nhưng vì để cho cô có thể kéo dài hơi tàn, còn phải điện giật cô, càng giật càng khỏe mạnh."
Tiếng nói của nó vừa dứt, Lâm Vãn đang ngủ mê lập tức cảm thấy toàn thân truyền đến cảm giác điện giật, khắp thân thể đều tê dại.
Ngay sau đó cô giật giật, miễn cưỡng có lại chút ý thức, hệ thống lập tức khống chế thân thể cô, muốn đẩy Thanh Việt ra.
Nhưng thế giới tu tiên khắp nơi đều thần kỳ, hiện tại thân thể Lâm Vãn cũng không phải đối thủ của Thanh Việt chân nhân, cuối cùng vẫn là hệ thống khởi động điện giật lần nữa, giật luôn cả Thanh Việt chân nhân, lúc này mới xem như thoát khỏi ma chưởng.
Lâm Vãn thoát khỏi khống chế của hắn, nhưng cả người cũng xụi xuống bên cạnh ao Lãnh Tuyền, cô ngay cả một đầu ngón tay cũng không động đậy được.
Hệ thống lập tức quan tâm cô: "Ký chủ, cô không sao chứ?"
Lâm Vãn thở hổn hển, giơ ngón giữa lên với nó: "Lật Xe, f*** đại gia mi!"
Hệ thống thở dài nhẹ nhõm: "Nhìn dáng vẻ đùa nghịch lưu manh của cô như thế hẳn là không có chuyện gì, vậy ta an tâm rồi."
Hiện tại Lâm Vãn thật sự là có tâm thái của cẩu, tích cực luyện công gì đó hoàn toàn giống trạng thái bình thường như đúc, tại sao hôm nay lại trở nên hung hiểm như thế.
Hệ thống cho cô một viên thuốc thì Lâm Vãn mới miễn cưỡng khôi phục lại vài phần tinh thần, cô bây giờ chỉ cần thấy thuốc viên là đã run chân.
"Ký chủ, cô cũng đừng trách ta, nếu ta muốn khống chế thân thể của cô thì nhất định phải là thời điểm ý thức của cô thanh tỉnh, cho nên chỉ có thể giật tỉnh cô lại trước rồi tính." Hệ thống lập tức nhẹ giọng thì thầm giải thích cho cô, sợ Lâm Vãn hiểu lầm, mặc dù hiện tại Lâm Vãn ngay cả ý định muốn giết nó cũng có.
Lâm Vãn miễn cưỡng nghiêng đầu đi, lúc vừa nhìn thấy Thanh Việt, cô lập tức bị giật nảy mình.
Thanh Việt chân nhân vốn cao lãnh, giờ lại hệt như vừa ăn phải mấy trăm viên xuân dược, mặt mày đỏ bừng, trên mặt hiện đầy vẻ khát vọng.
Còn đâu là Thanh Việt chân nhân thanh lãnh vô song cao không thể chạm đến nữa, đây rõ ràng chính là một ma tu tà ma ngoại đạo đang bộc phát tình dục ngút trời.
"Lật Xe, Quỷ đan kia có công hiệu như thế à? Lúc đó là mi đã nói với ta thứ đó không có ảnh hưởng đối với loại nhân vật trâu bò như Thanh Việt chân nhân, lúc vận công lập tức sẽ bị hắn phát hiện, cho nên ta mới ăn hết. Tính để hắn phát hiện, đến lúc đó lại nói cho hắn biết có người khi dễ ta, để hắn ra mặt thay người đồ đệ là ta mà."
Trong cổ họng Lâm Vãn kêu gào muốn phun máu, cái này con mẹ nó gọi là không có ảnh hưởng? Chỉ cần nhìn bộ dạng cô bị hút máu hút tới mềm mại bất lực, mắt nổi đom đóm này thôi, người không biết còn tưởng rằng cô đã bị Lạnh Nhạt làm tận ba trăm hiệp.
Hệ thống có chút chột dạ: "Là không có ảnh hưởng mà, lúc Thanh Việt vừa mới tiến vào tông môn vẫn chưa đứng vững gót chân, có người có mưu đồ bất chính dùng đan này muốn đoạt lấy thiên phú của hắn, cuối cùng bị Thanh Việt giết chết. Ta đây là có căn cứ khoa học, ai biết được đến lượt cô lại thay đổi chứ?"
Nó cũng rất không phục đó được không?
Lâm Vãn khẽ cắn môi, muốn chửi ầm lên với nó, có điều từ sau khi cô lên xe, hệ thống cũng không có chỗ nào đáng tin cậy nữa, cho nên vẫn là đừng nên trông cậy vào nó thì hơn.
"Mi tranh thủ thời gian khống chế thân thể ta chạy đi, ta sợ hắn sẽ thật sự sẽ hút khô ta thành cái xác ướp."
Hệ thống hừ lạnh nói: "Chạy cái gì mà chạy? Không phải cô nói mang ta trang bức mang ta bay, để cho chúng ta nằm cũng thắng sao? Cô trâu bò lắm mà, cô lên đi!"
Lâm Vãn vừa nói qua loại khoác lác này không bao lâu, gần như muốn tức giận đến nôn ra máu, cô cũng không biết sẽ bị vả mặt nhanh như vậy.
Lâm Vãn còn cần hệ thống, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng nói: "Xe Xe giỏi nhất, ta còn chờ mi mang ta giành chiến thắng đây này, ta nhất định sẽ xoát đầy giá trị lạnh nhạt dưới sự chỉ đạo quang minh chính đại của mi, cho nên dẫn ta đi bảo toàn mạng trước quan trọng hơn."
Hệ thống ho nhẹ một tiếng, tiếp tục giả vờ nói: "Quỳ xuống gọi nương nào."
Rất tốt, nó vẫn còn nhớ rõ chuyện lừa gạt lúc trước của Lâm Vãn, đàn ông muốn ra vẻ mình trâu bò sẽ để đối phương gọi mẹ.
Lâm Vãn: "... Nương." Hệ thống quả nhiên thiểu năng!
Hệ thống hài lòng nói: "Ừm, con gái ngoan!"
Nó vừa nói xong, Lâm Vãn cũng cảm thấy thân thể của mình bị điều khiển, cảm giác mềm mại vô lực biến mất không thấy, trái lại còn trở nên linh hoạt lạ thường, dùng cả tay chân trực tiếp lao về phía ngoài ao.
Trong lòng Lâm Vãn yên lặng mắng chửi hệ thống, đường đường là hoàng hoa đại khuê nữ, nhất định phải khiến cô bày ra dáng vẻ con rùa đen quái dị này.
Hệ thống nói: "Cô đừng tưởng rằng cô không nói thì ta không biết cô đang mắng ta. Còn hoàng hoa đại khuê nữ cơ đấy, tiểu tỷ tỷ vậy mà cũng nói cho được, đời trước người cùng Bạo Ngược lăn qua lăn lại hoan hảo nhiều lần như vậy chẳng lẽ là ta sao?"
Nào ngờ cả người Lâm Vãn vừa leo khỏi ao, muốn đứng lên chạy trốn, cả người lập tức bị cố định tại chỗ.
"Ngươi muốn đi đâu?" Sau lưng vang lên thanh âm lạnh lùng.
Cả người Lâm Vãn cứng đờ không thể động đậy, hiển nhiên là đã bị hắn khống chế, chỉ trong chớp mắt, phía sau đã có một thân thể cực nóng dán lên.
Cô tuyệt vọng phát hiện thân thể của mình lại bị lôi xuống nước lần nữa, Thanh Việt một tay ôm cô, một tay khác nâng cằm cô lên, cẩn thận nhìn mặt của cô.
Sau khi nhìn xong, hắn chợt nhắm mắt lại, khẽ cau mày.
Lâm Vãn phun tào với hệ thống: "Móa nó, Lạnh Nhạt là nhan cẩu sao? Rõ ràng biết rõ dáng dấp của ta cay con mắt mà còn muốn xem, hắn có tiện* không hả?"
* Tiện (贱): hèn hạ, ti tiện, rẻ mạt, khinh thường
Hệ thống trầm mặc một lát, nói: "Tiện, giá trị lạnh nhạt của hắn tăng rồi."
Lâm Vãn: "..."
Đây thật sự là tiện, cho nên là Lạnh Nhạt thích xấu nữ? Cô tuyệt đối không tin.
"Cũng bởi vì nhìn mặt của ta?" Lâm Vãn hỏi.
Hệ thống đáp: "Tổng cộng tăng 20 điểm, xem mặt tăng 1 điểm."
Lâm Vãn nói: "Còn 19 điểm kia?"
Hệ thống đáp: "Đương nhiên là do hút máu rồi."
Lâm Vãn: "..." Cho nên sau này cô muốn tăng giá trị lạnh nhạt thì phải bị hút máu? Đây là thế giới tu tiên, cũng không phải thế giới quỷ hút máu!
Lâm Vãn đang cùng hệ thống cảm thán thế giới này Lạnh Nhạt thật biến thái, cũng cảm thấy cổ đau xót, sau khi cô kịp phản ứng lại thầm mắng ầm lên.
Chơi đại gia hắn, Thanh Việt lại bắt đầu chôn vào cổ cô hút máu.
Có điều lần này hắn vẫn khống chế mức độ, chỉ dùng đầu lưỡi liếm, tựa như muốn liếm sạch sẽ hai cái lỗ máu mà hắn đã cắn ra vậy.
Sau một lát, loại cảm giác nhói nhói kia chợt biến thành tê ngứa, thẳng đến cuối cùng khi vết thương khép lại, cô chỉ còn lại ngứa, dù sao cổ cũng là nơi mẫn cảm, cô rụt cổ một cái muốn tránh thoát, Thanh Việt lại đưa tay bóp lấy cằm cô, không cho cô có cơ hội thoát đi.
Thẳng đến khi Thanh Việt triệt để khôi phục tỉnh táo mới buông cô ra, không tiếp tục làm động tác quá phận gì với cô nữa.
Hắn đưa tới một viên thuốc, thấp giọng nói: "Đây là để bổ máu, ngươi mất máu quá nhiều, môi trắng bệch rồi."
Sau khi nhìn Lâm Vãn uống xong thuốc hắn mới đưa tay nghiền ép bờ môi cô, bờ môi vốn trắng bệch như tờ giấy bởi vì hắn dùng sức ma sát đã lập tức hiện ra mấy phần huyết sắc, đỏ tươi diễm lệ.
Thanh Việt híp híp mắt, che đi dục vọng chợt lóe lên bên trong.
"Mặc y phục vào, trở về đi." Hắn vén tóc trước trán thay cô, trong ngữ điệu thanh lãnh vậy mà mang theo vài phần run rẩy, tựa như đang cật lực ẩn nhẫn chuyện gì đó.
Sau khi Lâm Vãn uống thuốc hắn cho xong, phát hiện linh dược này quả thật có tác dụng, triệu chứng mất máu quá nhiều trước đó toàn bộ đều biến mất, cả người đều thay đổi thần thái sáng láng.
Hệ thống trong lòng cô tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Tu chân, thói xấu. Ký chủ cô cố gắng một chút, để chúng ta mở một mảnh trời riêng ở chỗ này đi!"
Lâm Vãn chế giễu nó: "Đúng nha, có tác dụng hơn nhiều so với mi, tiểu vô dụng!"
Cô hiện tại đã có thể hành động tự nhiên, dĩ nhiên là không cần đến hệ thống nữa, qua cầu rút ván luôn luôn là chuyện cô am hiểu nhất.
Hệ thống giận mà không dám nói gì, trong lòng của nó cũng chột dạ khó hiểu.
Lâm Vãn mặc y phục xong lập tức rời đi ngay không nói tiếng nào, trên thực tế cô là vì không muốn phá vỡ thiết lập, ngay cả nói chuyện cũng rất ít, cái này cũng rất phù hợp với đặc điểm phản ứng siêu chậm của nguyên thân.
Vẫn luôn chờ cô về tới phòng của mình, hệ thống nói cho cô biết giá trị lạnh nhạt lại tăng.
Lâm Vãn có chút khó tin: "Tại sao lại tăng? Ta đã rời khỏi hắn rất lâu rồi mà, chẳng lẽ hắn cũng giống như ta, là tên thiểu năng phản ứng chậm?"
Hệ thống tra xét một chút, ngữ khí hơi vi diệu trả lời: "Đó cũng không phải, trí thông minh của Lạnh Nhạt đủ để chơi đùa một trăm người như cô. Hắn, hắn chỉ là ——" hệ thống có chút khó mở miệng, sau khi củng cố tâm lý cho mình một phen xong mới đáp: "Hắn chỉ là tự an ủi đến bắn mà thôi."
Lâm Vãn: "..." Đại huynh đệ, mi nói cái gì? Gió lớn quá, không nghe rõ.
________
Tác giả có lời muốn nói: sư phụ làm sao có thể chỉ có lạnh nhạt thôi đã xong việc rồi? Các ngươi cũng quá xem thường tài xế lâu năm _(:з" ∠)_
Hắn so với Bạo Ngược còn biết chơi hơn, các ngươi tin ta đi:-)
Lâm Vãn tiếp sau đây sẽ chứng minh hết thảy.
/59
|