Editor: Dương Gia Uy Vũ
______________
Lâm Vãn và Lâm Trí là mội đôi cô nhi, chỉ bởi vì có tướng mạo tinh xảo, được thiếu phu nhân của Lâm Hầu phủ nhặt về làm con của mình.
Thiếu phu nhân không sinh ra, nhưng đối đãi với bọn họ như con ruột.
Lúc Lâm Vãn đến thế giới này, đã trở thành cô nương của Lâm Hầu phủ, thời điểm cô vào phủ, trong ngực đã ôm Lâm Trí không rõ lai lịch.
Tựa như cô sống sót trên đời này chỉ bởi vì hắn.
Lâm Hầu phủ là một nơi cực kỳ mâu thuẫn, Lâm Vãn có bàn tay vàng do hệ thống mở ra, có thể thấy được cả tòa phủ đệ đều bị một cỗ âm khí vây quanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì trước đó các tổ tiên của Lâm Hầu phủ đã làm rất nhiều chuyện tốt, để lại rất nhiều phúc khí cho đời sau, cho nên phúc khí này và âm khí tương khắc, xuất hiện trạng thái giằng co.
"Tỷ tỷ, đệ không muốn quay về, vừa về đến thân thể của đệ đã cảm thấy không thoải mái."
Lâm Trí ngồi trong xe ngựa, hắn vốn còn đang hi hi ha ha, ngay lúc xe ngựa tới gần Hầu phủ, mặt mũi liền tràn đầy phiền chán, trực tiếp lăn vào trong ngực của cô nũng nịu.
"Đệ đệ ngoan, nơi này là nhà của chúng ta, nhất định phải về."
Lâm Vãn trợn tròn mắt bịa đặt nói, trên thực tế cô cũng cảm thấy khó chịu.
Lâm Hầu phủ này chắc chắn có ai đó làm điều ác, mới có oán khí tận trời như thế, nếu không phải tổ tông để lại phúc khí đủ thâm hậu, chỉ sợ nơi này đã sớm trở thành tràng cảnh Tu La.
"Vậy tỷ tỷ ôm đệ một cái, xoa xoa ngực cho đệ đi."
Lâm Trí bắt lấy tay cô ấn vào lồng ngực hắn, Lâm Vãn thuận thế chậm rãi xoa nắn cho hắn.
Lúc hắn vẫn còn là một đứa bé nhỏ, tương đối nhạy cảm với ác ý của người khác, cho nên khi sống tại Lâm Hầu phủ tội nghiệt ngất trời này, thường xuyên khóc thét lên.
Bà tử nha hoàn hầu hạ hắn, thấy hắn nhỏ tuổi, lại không phải bò ra từ trong bụng phu nhân, nửa đêm thường xuyên nhét bông vào lỗ tai, không để ý đến hắn.
Để mặc một đứa bé nho nhỏ nằm trong tả lót khóc rống như thế, dù là khóc đến khàn cả giọng, khóc hết nước mắt, cũng không có ai để ý tới.
Sau đó Lâm Vãn biết được, liền chủ động nói với thiếu phu nhân muốn ở cùng với đệ đệ, mỗi ngày chỉ cần hắn khóc la, lập tức xuống giường ôm hắn, vỗ vỗ ngực của hắn.
Bảy tám năm đều vỗ như thế, sớm đã trở thành thói quen.
Tuy Lâm Trí đã sớm qua khỏi độ tuổi muốn người khác dỗ dành, nhưng tính cách thích kề cận Lâm Vãn đã sớm dưỡng thành từ lâu.
"Tỷ tỷ, tỷ thật tốt. Tỷ là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, A Trí muốn vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ, đợi A Trí trưởng thành, sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Lâm Trí quấn lấy tay cô, si ngốc nũng nịu.
Giọng trẻ con non nớt, cực kỳ dễ nghe, cộng thêm miệng của tiểu oa nhi này từ trước đến nay đều rất ngọt, không chút keo kiệt tuôn ra vô số lời khen ngợi dành cho Lâm Vãn.
Lâm Vãn sờ đầu hắn, nụ cười trên mặt càng lộ vẻ dịu dàng.
Hệ thống: "Tốt quá, sau này kí chủ cô chắc chắn sẽ là một hiền thê lương mẫu."
Lâm Vãn: "Là hiền thê lương mẫu bị chặt thành tám khúc à? Lòng ta đang rỉ máu đây, ta nuôi không phải là đệ đệ, mà là hung thủ giết mình đó được không?"
Hệ thống lẩn mất, từ lúc Lâm Vãn đi vào thế giới này, luôn mang một vẻ mặt sống không còn gì hối tiếc.
Tuy tiến độ hoàn thành nhiệm vụ không tệ, nhưng phải thay đổi tâm tính bi quan này, nếu không sẽ phải chịu thêm uất ức.
Hai tỷ đệ dắt tay đi tới, nha hoàn bà tử đã sớm chờ ở đó, thấy bọn họ đi tới, hệt như ong vỡ tổ ùa lên, vô cùng quan tâm.
Lâm Vãn ngoài mặt tươi cười, trả lời từng người.
So với cuộc sống như cỏ dại khi cô vừa tới lúc ấy, bây giờ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Đây là do cô mượn tay thiếu phu nhân, liên tục đổi ba lượt người hầu hạ, mới có cảnh tượng như vậy.
"Vãn Vãn về rồi à." Một giọng nam nhu hòa vang lên, dường như sợ kinh động đến bọn họ.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, bước chân Lâm Vãn hơi ngừng lại, Lâm Trí vẫn luôn níu lấy cô đột nhiên siết chặt tay, lưng cứng đờ, tựa như bị dọa sợ.
"Cha." Lâm Vãn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lạnh giọng gọi một câu, ngược lại dịu dàng đưa tay ra phía sau lưng Lâm Trí, nhẹ nhàng thuận khí cho hắn.
"Lâm Trí làm sao vậy?"
Nam nhân thấy cô vẫn luôn thả lực chú ý về phía Lâm Trí, không khỏi nhíu chặt mày, giọng nói cũng trở nên hùng hổ dọa người.
Lâm Vãn ngẩng đầu quét mắt nhìn gã một cái, nam nhân chừng ba mươi tuổi, có điều thân thể yếu đuối, vẫn luôn có vẻ bệnh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch, giống như bị hút khô tinh khí, bước chân phù phiếm.
Lúc mới gặp gã, đều sẽ cảm thấy đáng tiếc thay gã.
Nam nhân này phong độ nhẹ nhàng, nếu không phải có tầng bệnh khí này, nhất định có thể rong ruổi quan trường, đền đáp quốc gia.
Nhưng sau khi Lâm Vãn hiểu rõ bản chất của gã, cảm thấy bệnh này của gã chính là do phạm phải nghiệp chướng.
Nam nhân này từ nhỏ thân thể đã không tốt, tinh khí bị hút khô cũng là thật, chẳng qua nguyên nhân không phải do sinh bệnh, mà là do y thích chơi/ làm thiếu nữ.
Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi xinh đẹp tươi mới, chính là thời điểm tốt để nghị thân, tựa như quả đào xanh tươi đầu cành, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc chín muồi nhất định sẽ thơm ngọt ngon miệng.
Thế nhưng vị Lâm đại gia này ghét bỏ nữ nhân lớn lên quá già, ỷ vào thân phận của mình, bí mật để sai bọn sai vặt để gã chơi đùa không ít thiếu nữ xinh đẹp.
Lúc trước khi Lâm Vãn và Lâm Trí vào phủ, gã ghét bỏ đủ đường, có điều thê tử thích, gã cũng không động vào cô, nhà mẹ đẻ của thê tử lợi hại, cho nên cũng tùy ý.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, gã chợt phát hiện nữ nhi trên danh nghĩa của mình lại mỹ mạo như vậy, hoàn toàn không giống với loại trước kia gã hay đùa bỡn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cô nương được Hầu phủ nuôi lớn chính là quý giá, trước đó gã đã từng nắm tay Lâm Vãn, da mịn thịt mềm, tựa như sữa bò, hận không thể lập tức cắn một cái.
Cho nên Lâm đại gia nổi lên tà tâm, nhớ thương Lâm Vãn.
"Cha, A Trí vừa bắt cá về, con định dẫn đệ ấy về thay y phục."
Lâm Vãn tránh khỏi ánh mắt buồn nôn thèm thuồng nhỏ dãi kia, kéo tay Lâm Trí muốn rời khỏi.
"Tiểu tử chết tiệt này suốt ngày không làm nên chuyện gì, đường đường là công tử Hầu phủ, làm gì có đạo lý xuống nước, tự dưng lại để tỷ tỷ lo lắng, xem ta có giáo huấn nó hay không!"
Tính tình của Lâm đại gia chẳng hiểu ra sao, thậm chí còn kéo một thân bệnh tật bước nhanh tới, trực tiếp kéo tay hai người bọn họ.
Mu bàn tay Lâm Vãn chạm phải lòng bàn tay của nam nhân, trên tay của gã rịn mồ hôi, nhơm nhớp bắt lấy tay cô.
Cũng không rõ nam nhân có phải cố ý hay không, ngón tay còn thừa cơ khảy qua khe hở tay của cô một chút.
Lâm Vãn cũng không phải đồ ngu, đương nhiên biết gã lên cơn không phải là vì muốn giáo huấn Lâm Trí, mà là muốn sờ tay của cô.
"Cha, ngài muốn giáo huấn con thế nào?"
Lâm Trí nâng một tay khác lên, bắt lấy cổ tay gã.
Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé, không có bao nhiêu khí lực.
Nhưng từ nhỏ hắn đã được Lâm Vãn tôi luyện một thân bản lĩnh sát sinh, Lâm Vãn vì đa dạng hóa giáo dục sát sinh cho hắn, không chỉ có một chiêu moi tim nhàm chán này, còn bảo hệ thống cho cô một quyển sách, « Một trăm loại phương pháp sát sinh ».
Nghe như các loại phương pháp rất lợi hại, nhưng Lâm Vãn không biết là, trong quyển sách kia đại đa số đều dạy nhược điểm trí mạng của cơ thể người.
Sức lực của Lâm Trí tất nhiên không bằng Lâm đại gia, nhưng hắn sờ đến mạch môn của Lâm đại gia, bấm xuống một cái.
Lâm đại gia vốn dĩ ốm đau bệnh tật, hai mắt khẽ đảo trực tiếp ngất đi.
Một đám người hầu hạ quanh gã đều giật mình vì sự choáng vàng này của gã, vội vàng ba chân bốn cẳng ùa lên, khiên gã đi.
Về phần hai vị tiểu tổ tông này, bọn hạ nhân tự nhiên không dám động đến, chỉ có bẩm báo cho Thiếu phu nhân.
"A Trí, A Trí."
Lâm Vãn bị hắn kéo tay chạy về phía trước, tay của hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô, ngay cả khi Lâm Vãn gọi hắn, hắn cũng không đáp lại.
"A Trí, đệ sao vậy? Tỷ tỷ không chạy nổi nữa!"
Lâm Vãn cao giọng bảo dừng, hắn mới ngừng lại.
Lâm Trí quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen thẫm chứa đựng mấy phần cảm xúc cô nhìn không thấu.
Ánh mắt vốn trong veo, lập tức trở nên lạnh lẽo như mũi kiếm, mũi kiếm hướng về phía cô, chỉ cần ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, đưa cô vào chỗ chết.
Lâm Vãn: "Hệ thống, hệ thống! Ta cảm thấy mục tiêu không thích hợp, hắn vẫn còn là con nít mà, sao lại nhìn ta như vậy chứ?"
Hệ thống khoan thai đến chậm: "À, đại khái là đói bụng, muốn nấu cô thành canh sớm một chút chăng?"
Lâm Vãn: "Đại gia mi, hắn mới bảy tuổi, sao có thể lật xe sớm như vậy, ít nhất ta còn có thể làm tiểu thư khuê các thêm mấy năm nữa mới đúng!"
Hệ thống: "Xin ký chủ dùng từ văn minh. Lật xe thì lật thôi, trước đó đã có 887 người, thêm cô nữa cũng không nhiều, thiếu cô cũng chẳng ít."
Lâm Vãn: "Xxx ba ba mi!"
"Tỷ tỷ, người tỷ quan tâm nhất là A Trí đúng không?" Hắn mím môi, cười hỏi.
Lúc cúi đầu, mấy phần phức tạp trong ánh mắt đều rút đi.
"Đương nhiên, tỷ tỷ là người thân cận nhất của đệ mà." Lâm Vãn cúi người ghé sát bên tai hắn: "So với bất kỳ kẻ nào trong phủ này cũng đều thân cận hơn."
"Ừm."
Hắn ngẩng đầu đưa tay bắt lấy tay Lâm Vãn, hơi dùng sức lau sạch, tựa như muốn lau sạch sẽ nơi mà Lâm đại gia vừa mới sờ qua vậy.
Lâm Vãn dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ thê thảm hề hề của hắn, giống như hắn mới là người bị khi dễ không bằng.
Hệ thống: "Kiểm tra đo lường cho thấy tình cảm của mục tiêu không ổn định, mới kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ mới."
Hệ thống: "Nhiệm vụ: Vô ý dẫn dụ Lâm đại gia, khiến cho hắn ta muốn ngừng mà không được mới thôi. Trước mắt độ thiện cảm là 60%, mời kí chủ tiếp tục cố gắng."
Lâm Vãn: "Hệ thống, ta có thể chọn tự sát không?"
Hệ thống: "Có thể, mười kiếp luân hồi làm trâu làm ngựa đang chờ cô, hy vọng kí chủ chết vui vẻ.:-)"
Cô cúi đầu nhìn Lâm Trí, hắn lau nghiêm túc lại dùng sức như vậy, làm tay của cô đỏ lên một mảng cũng không thèm để ý.
Một lòng chỉ muốn thanh trừ sạch sẽ dấu vết dơ bẩn mà nam nhân kia để lại.
Hai người bọn họ đứng tại chỗ, cách đó không xa chính là cửa lớn Hầu phủ, hiển nhiên vừa rồi Lâm Trí lôi kéo cô là muốn chạy trốn ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Vãn tối xuống, rõ ràng tên oắt con này là một tay cô nuôi đến bảy tuổi, vì sao lại càng ngày càng trở nên xa lạ.
Cô chỉ muốn dưỡng thành một đệ đệ cừu non siêu đáng yêu, chứ không muốn một con sói đệ đệ đâu!
______________
Lâm Vãn và Lâm Trí là mội đôi cô nhi, chỉ bởi vì có tướng mạo tinh xảo, được thiếu phu nhân của Lâm Hầu phủ nhặt về làm con của mình.
Thiếu phu nhân không sinh ra, nhưng đối đãi với bọn họ như con ruột.
Lúc Lâm Vãn đến thế giới này, đã trở thành cô nương của Lâm Hầu phủ, thời điểm cô vào phủ, trong ngực đã ôm Lâm Trí không rõ lai lịch.
Tựa như cô sống sót trên đời này chỉ bởi vì hắn.
Lâm Hầu phủ là một nơi cực kỳ mâu thuẫn, Lâm Vãn có bàn tay vàng do hệ thống mở ra, có thể thấy được cả tòa phủ đệ đều bị một cỗ âm khí vây quanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác bởi vì trước đó các tổ tiên của Lâm Hầu phủ đã làm rất nhiều chuyện tốt, để lại rất nhiều phúc khí cho đời sau, cho nên phúc khí này và âm khí tương khắc, xuất hiện trạng thái giằng co.
"Tỷ tỷ, đệ không muốn quay về, vừa về đến thân thể của đệ đã cảm thấy không thoải mái."
Lâm Trí ngồi trong xe ngựa, hắn vốn còn đang hi hi ha ha, ngay lúc xe ngựa tới gần Hầu phủ, mặt mũi liền tràn đầy phiền chán, trực tiếp lăn vào trong ngực của cô nũng nịu.
"Đệ đệ ngoan, nơi này là nhà của chúng ta, nhất định phải về."
Lâm Vãn trợn tròn mắt bịa đặt nói, trên thực tế cô cũng cảm thấy khó chịu.
Lâm Hầu phủ này chắc chắn có ai đó làm điều ác, mới có oán khí tận trời như thế, nếu không phải tổ tông để lại phúc khí đủ thâm hậu, chỉ sợ nơi này đã sớm trở thành tràng cảnh Tu La.
"Vậy tỷ tỷ ôm đệ một cái, xoa xoa ngực cho đệ đi."
Lâm Trí bắt lấy tay cô ấn vào lồng ngực hắn, Lâm Vãn thuận thế chậm rãi xoa nắn cho hắn.
Lúc hắn vẫn còn là một đứa bé nhỏ, tương đối nhạy cảm với ác ý của người khác, cho nên khi sống tại Lâm Hầu phủ tội nghiệt ngất trời này, thường xuyên khóc thét lên.
Bà tử nha hoàn hầu hạ hắn, thấy hắn nhỏ tuổi, lại không phải bò ra từ trong bụng phu nhân, nửa đêm thường xuyên nhét bông vào lỗ tai, không để ý đến hắn.
Để mặc một đứa bé nho nhỏ nằm trong tả lót khóc rống như thế, dù là khóc đến khàn cả giọng, khóc hết nước mắt, cũng không có ai để ý tới.
Sau đó Lâm Vãn biết được, liền chủ động nói với thiếu phu nhân muốn ở cùng với đệ đệ, mỗi ngày chỉ cần hắn khóc la, lập tức xuống giường ôm hắn, vỗ vỗ ngực của hắn.
Bảy tám năm đều vỗ như thế, sớm đã trở thành thói quen.
Tuy Lâm Trí đã sớm qua khỏi độ tuổi muốn người khác dỗ dành, nhưng tính cách thích kề cận Lâm Vãn đã sớm dưỡng thành từ lâu.
"Tỷ tỷ, tỷ thật tốt. Tỷ là tỷ tỷ tốt nhất trên đời, A Trí muốn vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ, đợi A Trí trưởng thành, sẽ bảo vệ tỷ tỷ."
Lâm Trí quấn lấy tay cô, si ngốc nũng nịu.
Giọng trẻ con non nớt, cực kỳ dễ nghe, cộng thêm miệng của tiểu oa nhi này từ trước đến nay đều rất ngọt, không chút keo kiệt tuôn ra vô số lời khen ngợi dành cho Lâm Vãn.
Lâm Vãn sờ đầu hắn, nụ cười trên mặt càng lộ vẻ dịu dàng.
Hệ thống: "Tốt quá, sau này kí chủ cô chắc chắn sẽ là một hiền thê lương mẫu."
Lâm Vãn: "Là hiền thê lương mẫu bị chặt thành tám khúc à? Lòng ta đang rỉ máu đây, ta nuôi không phải là đệ đệ, mà là hung thủ giết mình đó được không?"
Hệ thống lẩn mất, từ lúc Lâm Vãn đi vào thế giới này, luôn mang một vẻ mặt sống không còn gì hối tiếc.
Tuy tiến độ hoàn thành nhiệm vụ không tệ, nhưng phải thay đổi tâm tính bi quan này, nếu không sẽ phải chịu thêm uất ức.
Hai tỷ đệ dắt tay đi tới, nha hoàn bà tử đã sớm chờ ở đó, thấy bọn họ đi tới, hệt như ong vỡ tổ ùa lên, vô cùng quan tâm.
Lâm Vãn ngoài mặt tươi cười, trả lời từng người.
So với cuộc sống như cỏ dại khi cô vừa tới lúc ấy, bây giờ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Đây là do cô mượn tay thiếu phu nhân, liên tục đổi ba lượt người hầu hạ, mới có cảnh tượng như vậy.
"Vãn Vãn về rồi à." Một giọng nam nhu hòa vang lên, dường như sợ kinh động đến bọn họ.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, bước chân Lâm Vãn hơi ngừng lại, Lâm Trí vẫn luôn níu lấy cô đột nhiên siết chặt tay, lưng cứng đờ, tựa như bị dọa sợ.
"Cha." Lâm Vãn ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lạnh giọng gọi một câu, ngược lại dịu dàng đưa tay ra phía sau lưng Lâm Trí, nhẹ nhàng thuận khí cho hắn.
"Lâm Trí làm sao vậy?"
Nam nhân thấy cô vẫn luôn thả lực chú ý về phía Lâm Trí, không khỏi nhíu chặt mày, giọng nói cũng trở nên hùng hổ dọa người.
Lâm Vãn ngẩng đầu quét mắt nhìn gã một cái, nam nhân chừng ba mươi tuổi, có điều thân thể yếu đuối, vẫn luôn có vẻ bệnh.
Nhìn sắc mặt trắng bệch, giống như bị hút khô tinh khí, bước chân phù phiếm.
Lúc mới gặp gã, đều sẽ cảm thấy đáng tiếc thay gã.
Nam nhân này phong độ nhẹ nhàng, nếu không phải có tầng bệnh khí này, nhất định có thể rong ruổi quan trường, đền đáp quốc gia.
Nhưng sau khi Lâm Vãn hiểu rõ bản chất của gã, cảm thấy bệnh này của gã chính là do phạm phải nghiệp chướng.
Nam nhân này từ nhỏ thân thể đã không tốt, tinh khí bị hút khô cũng là thật, chẳng qua nguyên nhân không phải do sinh bệnh, mà là do y thích chơi/ làm thiếu nữ.
Thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi xinh đẹp tươi mới, chính là thời điểm tốt để nghị thân, tựa như quả đào xanh tươi đầu cành, kiên nhẫn chờ đợi đến lúc chín muồi nhất định sẽ thơm ngọt ngon miệng.
Thế nhưng vị Lâm đại gia này ghét bỏ nữ nhân lớn lên quá già, ỷ vào thân phận của mình, bí mật để sai bọn sai vặt để gã chơi đùa không ít thiếu nữ xinh đẹp.
Lúc trước khi Lâm Vãn và Lâm Trí vào phủ, gã ghét bỏ đủ đường, có điều thê tử thích, gã cũng không động vào cô, nhà mẹ đẻ của thê tử lợi hại, cho nên cũng tùy ý.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, gã chợt phát hiện nữ nhi trên danh nghĩa của mình lại mỹ mạo như vậy, hoàn toàn không giống với loại trước kia gã hay đùa bỡn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cô nương được Hầu phủ nuôi lớn chính là quý giá, trước đó gã đã từng nắm tay Lâm Vãn, da mịn thịt mềm, tựa như sữa bò, hận không thể lập tức cắn một cái.
Cho nên Lâm đại gia nổi lên tà tâm, nhớ thương Lâm Vãn.
"Cha, A Trí vừa bắt cá về, con định dẫn đệ ấy về thay y phục."
Lâm Vãn tránh khỏi ánh mắt buồn nôn thèm thuồng nhỏ dãi kia, kéo tay Lâm Trí muốn rời khỏi.
"Tiểu tử chết tiệt này suốt ngày không làm nên chuyện gì, đường đường là công tử Hầu phủ, làm gì có đạo lý xuống nước, tự dưng lại để tỷ tỷ lo lắng, xem ta có giáo huấn nó hay không!"
Tính tình của Lâm đại gia chẳng hiểu ra sao, thậm chí còn kéo một thân bệnh tật bước nhanh tới, trực tiếp kéo tay hai người bọn họ.
Mu bàn tay Lâm Vãn chạm phải lòng bàn tay của nam nhân, trên tay của gã rịn mồ hôi, nhơm nhớp bắt lấy tay cô.
Cũng không rõ nam nhân có phải cố ý hay không, ngón tay còn thừa cơ khảy qua khe hở tay của cô một chút.
Lâm Vãn cũng không phải đồ ngu, đương nhiên biết gã lên cơn không phải là vì muốn giáo huấn Lâm Trí, mà là muốn sờ tay của cô.
"Cha, ngài muốn giáo huấn con thế nào?"
Lâm Trí nâng một tay khác lên, bắt lấy cổ tay gã.
Nhưng hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé, không có bao nhiêu khí lực.
Nhưng từ nhỏ hắn đã được Lâm Vãn tôi luyện một thân bản lĩnh sát sinh, Lâm Vãn vì đa dạng hóa giáo dục sát sinh cho hắn, không chỉ có một chiêu moi tim nhàm chán này, còn bảo hệ thống cho cô một quyển sách, « Một trăm loại phương pháp sát sinh ».
Nghe như các loại phương pháp rất lợi hại, nhưng Lâm Vãn không biết là, trong quyển sách kia đại đa số đều dạy nhược điểm trí mạng của cơ thể người.
Sức lực của Lâm Trí tất nhiên không bằng Lâm đại gia, nhưng hắn sờ đến mạch môn của Lâm đại gia, bấm xuống một cái.
Lâm đại gia vốn dĩ ốm đau bệnh tật, hai mắt khẽ đảo trực tiếp ngất đi.
Một đám người hầu hạ quanh gã đều giật mình vì sự choáng vàng này của gã, vội vàng ba chân bốn cẳng ùa lên, khiên gã đi.
Về phần hai vị tiểu tổ tông này, bọn hạ nhân tự nhiên không dám động đến, chỉ có bẩm báo cho Thiếu phu nhân.
"A Trí, A Trí."
Lâm Vãn bị hắn kéo tay chạy về phía trước, tay của hắn vẫn luôn nắm lấy tay cô, ngay cả khi Lâm Vãn gọi hắn, hắn cũng không đáp lại.
"A Trí, đệ sao vậy? Tỷ tỷ không chạy nổi nữa!"
Lâm Vãn cao giọng bảo dừng, hắn mới ngừng lại.
Lâm Trí quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen thẫm chứa đựng mấy phần cảm xúc cô nhìn không thấu.
Ánh mắt vốn trong veo, lập tức trở nên lạnh lẽo như mũi kiếm, mũi kiếm hướng về phía cô, chỉ cần ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn, đưa cô vào chỗ chết.
Lâm Vãn: "Hệ thống, hệ thống! Ta cảm thấy mục tiêu không thích hợp, hắn vẫn còn là con nít mà, sao lại nhìn ta như vậy chứ?"
Hệ thống khoan thai đến chậm: "À, đại khái là đói bụng, muốn nấu cô thành canh sớm một chút chăng?"
Lâm Vãn: "Đại gia mi, hắn mới bảy tuổi, sao có thể lật xe sớm như vậy, ít nhất ta còn có thể làm tiểu thư khuê các thêm mấy năm nữa mới đúng!"
Hệ thống: "Xin ký chủ dùng từ văn minh. Lật xe thì lật thôi, trước đó đã có 887 người, thêm cô nữa cũng không nhiều, thiếu cô cũng chẳng ít."
Lâm Vãn: "Xxx ba ba mi!"
"Tỷ tỷ, người tỷ quan tâm nhất là A Trí đúng không?" Hắn mím môi, cười hỏi.
Lúc cúi đầu, mấy phần phức tạp trong ánh mắt đều rút đi.
"Đương nhiên, tỷ tỷ là người thân cận nhất của đệ mà." Lâm Vãn cúi người ghé sát bên tai hắn: "So với bất kỳ kẻ nào trong phủ này cũng đều thân cận hơn."
"Ừm."
Hắn ngẩng đầu đưa tay bắt lấy tay Lâm Vãn, hơi dùng sức lau sạch, tựa như muốn lau sạch sẽ nơi mà Lâm đại gia vừa mới sờ qua vậy.
Lâm Vãn dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ thê thảm hề hề của hắn, giống như hắn mới là người bị khi dễ không bằng.
Hệ thống: "Kiểm tra đo lường cho thấy tình cảm của mục tiêu không ổn định, mới kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ mới."
Hệ thống: "Nhiệm vụ: Vô ý dẫn dụ Lâm đại gia, khiến cho hắn ta muốn ngừng mà không được mới thôi. Trước mắt độ thiện cảm là 60%, mời kí chủ tiếp tục cố gắng."
Lâm Vãn: "Hệ thống, ta có thể chọn tự sát không?"
Hệ thống: "Có thể, mười kiếp luân hồi làm trâu làm ngựa đang chờ cô, hy vọng kí chủ chết vui vẻ.:-)"
Cô cúi đầu nhìn Lâm Trí, hắn lau nghiêm túc lại dùng sức như vậy, làm tay của cô đỏ lên một mảng cũng không thèm để ý.
Một lòng chỉ muốn thanh trừ sạch sẽ dấu vết dơ bẩn mà nam nhân kia để lại.
Hai người bọn họ đứng tại chỗ, cách đó không xa chính là cửa lớn Hầu phủ, hiển nhiên vừa rồi Lâm Trí lôi kéo cô là muốn chạy trốn ra ngoài.
Ánh mắt Lâm Vãn tối xuống, rõ ràng tên oắt con này là một tay cô nuôi đến bảy tuổi, vì sao lại càng ngày càng trở nên xa lạ.
Cô chỉ muốn dưỡng thành một đệ đệ cừu non siêu đáng yêu, chứ không muốn một con sói đệ đệ đâu!
/59
|