Editor: Dương Gia Uy Vũ
____________
Lâm Vãn biết được chân tướng, uất ức cả một buổi sáng.
Cô nghĩ tới hệ thống trào phúng trí thông minh của cô bị giảm xuống, liền sụp đổ đến sắp khóc, bởi vì cái nghề lừa gạt này của bọn cô, chính là dựa vào trí thông minh để ăn cơm đó.
Nếu như không thể thông minh hơn mục tiêu, chỉ số thông minh cao hơn một khoảng lớn, vậy thì không chỉ không lừa gạt được người ta mà còn bị nhìn thấu.
Hệ thống thấy cô vẫn luôn ỉu xìu, không nhịn được trấn an cô: "Cô đừng khó chịu nữa, lần sau ta nhất định sẽ nói cho cô."
Lâm Vãn kiên quyết không thừa nhận chỉ số thông minh của mình thấp, cắn răng nghiến lợi nói: "Lật Xe, ta nói với mi câu này là xuất phát từ tâm can, ta cảm thấy khí tràng của thế giới này bất hòa với ta. Ta nhớ kể từ khi vừa đến thế giới này, trí thông minh của ta hình như đã bỏ nhà đi luôn rồi. Hức hức hức..."
Lâm Vãn ấm ức khóc thành tiếng, nếu ở đây mà có giường, đoán chừng cô đã sớm lăn lộn vài vòng.
Ngàn vạn không thể để cho đồng nghiệp lúc trước biết được, nếu không thật sự ngay cả cái mặt già cũng không có chỗ để.
Hệ thống trầm mặc quỷ dị, không có bất kỳ đáp lại nào.
Giờ phút này Lâm Vãn nhạy cảm, tựa như thịt dê đang đặt trên vỉ nướng, chỉ cần hơi dùng lửa vẩy lên, cô sẽ xèo xèo chảy dầu ngay.
Đối mặt với sự trầm mặc của hệ thống, cô gần như muốn nổi trận lôi đình: "Sao mi không nói chuyện hả, ta muốn khiếu nại mi dùng bạo lực lạnh lùng với ta, không trợ giúp cho ta, cứ luôn nghĩ làm sao để lừa ta. Khó trách tên mi là Lật Xe, bởi vì mi không phải thần trợ công của ký chủ, mà là ông vua hố to!"
Hệ thống còn ấm ức hơn cô: "Sao cô có thể ngậm máu phun người thế hả. Vậy ta cũng không ngại nói với cô một câu xuất phát từ tâm can, lúc trước ta chính là nhìn trúng dáng vẻ chỉ số thông minh không online của cô, mới chọn cô làm ký chủ. Bình thường ký chủ trên chiếc xe này của ta đều có chỉ số thông minh không phải là rất cao, bằng không làm sao lật xe chứ?"
Lâm Vãn: "..." Cứu mạng, cô không thở nổi nữa, đại khái là mắc bệnh tim nặng lắm rồi.
Lâm Trí ôm eo của cô, mang theo cô giục ngựa vung roi.
Hai người ngồi chung một con ngựa, Lâm Vãn ngồi trong ngực của hắn, cảm thụ được cảm giác gió phất qua thân thể, mang theo vài phần tuỳ tiện.
Ngay cả hành vi hố cha của hệ thống trước đó, cô cũng có thể tạm thời không hề để tâm.
"Tỷ tỷ, nàng thích cưỡi ngựa không?" Lâm Trí thấy cô khá hào hứng, không khỏi tiến đến bên tai của cô, thấp giọng hỏi một câu.
Lâm Vãn lập tức gật đầu: "Thích."
Lâm Trí cười khẽ: "Vậy tỷ tỷ thích ngựa, hay là thích ta?"
Lâm Vãn chần chờ một chút, kỳ thật cô càng thích ngựa hơn, bởi vì ngựa không nghe lời, cô có thể rời xa, nhưng mà tiểu biến thái Lâm Trí này lại không thể được.
Nếu cô mà dám chạy, đoán chừng sau khi bị đuổi kịp, chân cũng bị đánh gãy.
"Đệ đó, ta đã nói chúng ta là người thân cận nhất, đừng để ta phải lặp lại mãi vậy chứ." Lâm Vãn cúi đầu, ra vẻ thẹn thùng nói.
Lâm Trí thật cao hứng: "Ta biết tỷ tỷ thích cưỡi ta mà!"
Lâm Vãn im lặng nghẹn một hơi, ranh con, mới vừa rồi ngươi không phải hỏi như thế, nếu sớm biết nhiều hơn một chữ không biết xấu hổ như vậy, có sao cô cũng sẽ lựa chọn Lâm Trí.
Nhưng cô hết lần này tới lần khác không dám phản bác, sau khi Lâm Trí nói câu đó xong, tay ôm cô càng thêm dùng sức, tựa như sợ cô chạy mất vậy.
Cô chỉ có thể cáo trạng với hệ thống: "Hệ thống, mi nhìn Bạo ngược không chỉ lừa bắn pháo, mà còn chơi xấu nữa kìa."
Hệ thống ung dung thở dài một hơi: "Đã nói với cô rồi, dự vào chỉ số thông minh này của cô đừng có chính diện oán hắn, cô oán không lại hắn đâu."
Lâm Vãn cười lạnh một tiếng: "Hệ thống, ta nói cho mi biết, nếu mi có thể biến thành người, chuyện thứ nhất ta làm chính là muốn Bạo Ngược oán chết mi."
Hệ thống trầm mặc một lát, ngữ khí có chút nhát gan: "Ký chủ, cô vậy là không được đâu, phá hỏng hài hòa nội bộ sẽ bị trời phạt đó!"
Lâm Vãn nói: "Nội bộ? Mi và phu quân ta là nội bộ cái gì, mi để ta ở chỗ nào hả? Chẳng lẽ mi muốn làm tiểu tam, ta biết ngay mi là gay trong gay mà, còn chuyện lật xe, nhất định là mi coi trọng mục tiêu, tất cả các ký chủ có dây dưa với mục tiêu đều không có kết cục tốt..."
Lần này hệ thống trầm mặc càng lâu hơn, lên tiếng trước khi Lâm Vãn lại nói trong lòng nó giả tạo nữa: "Cô nói trước mặt ta thì cũng thôi đi, nếu cô nói với Bạo Ngược, là muốn **."
Lâm Vãn: "..." Không cách nào phản bác được, dù sao cô làm cái gì cũng đều không thoát khỏi vận mệnh **, không phải sao? _(:з" ∠)_
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Sau khi Lâm Vãn đến Bắc địa, hầu như chưa từng ra cửa, cho nên tất cả những gì nhìn thấy xung quanh đều xa lạ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Bắc địa có rất nhiều người thích phóng ngựa vung roi, có điều lúc nhìn thấy đoàn người Lâm Trí đều lui ra thật xa.
Sau lưng Lâm Trí ngoại trừ đội hộ vệ ra, còn có một chiếc xe ngựa đi theo, hộ vệ đội ăn mặc giống nhau, trên xe ngựa cũng dựng thẳng cờ xí, phía trên nền đỏ ghi một chữ "Lâm" màu đen, xem ra ở Bắc địa Lâm Trí rất có thân phận.
Có điều trước đó nghe hắn nói, tiên sinh đã cứu hắn là quân sư Bắc địa, hắn học một thân võ nghệ, chắc hẳn có thể tương đương với một quan võ.
"Đi gặp tiên sinh."
Hắn đang nói, thì đã đến một nơi đều là phủ đệ vọng tộc.
Kiến trúc của Bắc địa luôn luôn là cao môn hùng vĩ, không thể so với sự xa hoa của quý tộc kinh đô, nhưng thắng ở khí thế càng thêm rộng lớn, vừa nhìn có thể thấy được mấy phần dã tính.
Đến trước cửa một phủ đệ, Lâm Trí xuống ngựa, đồng thời cẩn thận từng li từng tí ôm cô xuống.
Lâm Vãn chú ý tới nóc nhà của tòa phủ đệ này cũng cao hơn so với chung quanh, chỉ riêng điểm này đã có thể nhìn ra địa vị của quân sư cao bao nhiêu.
Trên tấm biển viết "Viên phủ", trong lòng Lâm Vãn thót một cái, cô đã sinh sống ở kinh đô nhiều năm như vậy, đối với dòng họ thế gia quyền quý cực kỳ nhạy cảm, cái họ Viên này vậy mà là dòng họ hoàng thân quốc thích.
Cộng thêm trước đó cô đã tiếp xúc với Mộc Nhu, cùng với Lâm Trí, vị tiên sinh này dường như rất thích cứu trợ người Trung Nguyên, nói không chừng thật sự có dính dáng đến Hoàng gia ở kinh đô.
Nhớ tới trước đó hệ thống có nhắc nhở cô, phía sau còn một âm mưu to lớn đang chờ cô, lá gan của cô liền run rẩy.
"Tỷ tỷ, nàng đừng sợ, có ta ở đây." Lâm Trí phát giác được cảm xúc muốn lùi bước của cô, không khỏi nắm chặt tay cô, nhẹ giọng trấn an.
Lâm Vãn đối diện với ánh mắt dịu dàng ấm áp của hắn, cảm xúc khiếp đảm lập tức lui tán, có Bạo Ngược ở đây cô còn sợ cái gì, dù sao trên người Bạo Ngược còn có hào quang của vai chính mà, cô chỉ cần nằm liền có thể nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi.
Hệ thống nghe được tiếng lòng của cô, vẫn không quên mở miệng kích cô: "Đừng quên cô lên xe của ai, quả thật là hắn có hào quang của vai chính, nhưng cô tới để làm pháo hôi mà. Sau khi ngủ với mục tiêu xong, thật sự đã coi mình thành nữ chính rồi. Chậc!"
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn coi như không nghe thấy, cô chỉ chủ động nắm chặt tay Lâm Trí, tội nghiệp nhìn hắn, dường như muốn hắn nắm chặt tay mình, tuyệt đối đừng có buông ra.
Lâm Trí bị cảm xúc ỷ lại hiếm có của cô làm cho buồn cười, trên mặt biểu lộ hiển nhiên rất vui vẻ.
"Vãn Vãn, nàng đáng yêu như thế, ta sẽ muốn cất giấu nàng đi."
Lần đầu tiên hắn gọi nhũ danh của cô, thân mật gắn bó, giọng nói nhu hòa như hương vị đường đậu, ngọt đến tận đáy lòng khiến người ta nghiện.
Lâm Trí giơ tay lên, cách mạng che mặt sờ lên mặt của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng dừng tại bờ môi cô, chà sát trong chốc lát mới rời khỏi.
Lâm Vãn từ lúc mới đi đã mang theo mạng che mặt, đây là Lâm Trí mãnh liệt yêu cầu, dân phong Bắc địa hào phóng, nữ tử đi ra ngoài đều thoải mái, chưa từng có tập tục đeo khăn che mặt.
Nhưng Lâm Trí lại cứng rắn muốn cô đeo lên, sau khi cô khước từ, đã bị một câu của Lâm Trí dọa cho phải mang lên.
Cho tới bây giờ nhớ tới câu nói kia, Lâm Vãn vẫn còn cảm thấy lá gan run rẩy. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
"Tỷ tỷ, hoặc là nàng hủy dung, hoặc là người bên ngoài đều mù, nếu không ta không thể chấp nhận có nhiều người nhìn chằm chằm mặt của nàng như vậy. Lúc trước còn ở Lâm Hầu phủ, ta còn nhỏ, không có cách nào dạy dỗ đám súc sinh Lâm gia kia, nhưng bây giờ ta đã trưởng thành, học được một thân võ nghệ chính là vì để tỷ tỷ thuộc về ta, nàng chọn đi."
Lâm Vãn cũng không muốn hủy dung, cũng không muốn gây tai họa cho con mắt của người ta, cho nên cô chỉ có chấp nhận sợ hãi đeo khăn che mặt, lúc ấy còn bị hệ thống trào phúng cô già mồm.
"Đệ không được gọi ta là Vãn Vãn." Lâm Vãn quay đầu, thấp giọng kháng nghị nói.
Đương nhiên cô làm động tác tránh né này, là vì để Lâm Trí thấy được lỗ tai đỏ lên, xấu hổ không chịu nổi của cô.
Lâm Trí quả nhiên thấy được như cô mong muốn, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm, nếu Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn, sẽ phát hiện bên trong nước ngầm mãnh liệt sôi trào, tựa như có cảm xúc đen tối đang nổi lên.
"Tỷ tỷ, nàng còn như vậy nữa ta sẽ cho rằng nàng không muốn để ta vào nhà, mà là muốn ta tiến vào trong thân thể của nàng đấy."
Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn Lâm Vãn, giống như muốn sống sờ sờ đốt trên người cô ra một cái hố.
Lâm Vãn bị dọa đến rụt cổ một cái, mỗi ngày có thể đừng gây sự không, trong đầu không thể nghĩ đến cái gì khác được sao?
"Đi thôi, tiên sinh của đệ đang sốt ruột chờ đó." Cô lập tức thúc giục hắn đi lên phía trước.
Lúc này hệ thống lại tiện tiện phát ra tiếng: "Nè, đại muội tử, giờ ghẹo trai rất có nghề nhỉ!"
Lâm Vãn ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định: "Đó là đương nhiên, mặc dù trí thông minh của ta không online, nhưng thế giới này không cần trí thông minh, bạo ngược yêu ta yêu đến không thể tự kiềm chế!"
Hệ thống học cô cười lạnh nói: "Đúng vậy, cho nên ta đoán chừng kết quả của cô, là bởi vì ** chết mà lật xe. Chậc chậc, chờ đến khi ta tìm số 889 trải nghiệm cuộc sống, cô ấy nhất định sẽ nguyền rủa cô!"
Lâm Vãn: "..."
Sau khi hai người vào cửa, liền có quản gia cung nghênh, sau khi ngồi xuống đại đường, còn có hai tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ châm trà cho bọn họ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Cuối cùng Lâm Trí cũng buông lỏng ra tay cô ra, giữa hai người cách nhau một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn bày biện đồ ăn bánh ngọt các thứ, Lâm Trí bắt đầu lột đậu phộng cho cô.
Tỳ nữ đứng một bên nhìn thấy động tác thuần thục này của hắn, trên mặt đều lộ ra vài phần kinh ngạc, xem ra là khá hiểu rõ Lâm Trí, hiển nhiên rất kỳ quái vị Lâm công tử này bình thường vẫn luôn khó tiếp xúc, lại cũng có một mặt dịu dàng như thế.
"Tỷ tỷ, nàng ăn đậu phộng đi, đừng nhìn chằm chằm người khác nữa. Đừng quên trước đó ta đã nói gì với nàng." Hắn đưa tay gõ bàn một cái, nhắc nhở Lâm Vãn.
Lâm Vãn lập tức nhớ tới chuyện đeo khăn che mặt trước đó, vì không muốn tỳ nữ như hoa như ngọc này bị mù, cô vẫn nên đừng nhìn thì hơn. Nhưng mà tên bạo ngược này cũng quá hà khắc rồi, ngay cả nữ cũng tính.
"Ba ngày không gặp, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ mặt rồi?" Một giọng nói tang thương vang lên, chỉ thấy một lão giả tuổi lục tuần, trên người mặc trường bào màu xám đi tới.
Bên ngoài trường bào của ông ta phủ một kiện áo sa mỏng màu xám bạc, trong lúc bước đi mang theo gió phất qua vạt áo, rất có vài phần cảm giác theo gió quay về.
"Tiên sinh, ta mang thê tử của ta tới thăm ngài, cảm tạ ngài đã dạy bảo ta nhiều năm qua."
Lâm Trí kéo Lâm Vãn một cái, đồng thời đứng dậy với cô, ôm quyền hướng về phía lão giả, Lâm Vãn cũng phúc thân hành lễ với ông ta.
__________
Tác giả có lời muốn nói: nhìn thấy mọi người nhắn lại, tạ ơn muah! (*╯3╰)
Sau đây sẽ thống nhất nói rõ một chút a, đây là văn xuyên nhanh, không chỉ xoay xung quanh một câu chuyện nhất định, có rất nhiều mục nhỏ, sẽ xuất hiện các loại nam chính có tính cách khác nhau, cuối cùng đều là cùng một người, chúng ta mặc dù thích xe đồ chơi, nhưng sẽ không NP.
Sau đó cái thứ nhất là bạo ngược, cũng không phải là quay chung quanh thất tông tội, chỉ là phương diện nào đó tương đối đột xuất tính cách xưng hô, báo trước tiếp theo sẽ là nam chính lạnh lùng, bị hệ thống gọi là đóa hoa cao lãnh, rất khó công lược (sương mù).
Cuối cùng tên truyện tạm thời dùng cái này, các ngươi thật đúng là tiểu yêu tinh, ta điều tra một chút, đen trắng gần như là một nửa, còn lại đều nói sao cũng được. Ta nghĩ nghĩ, kỳ thật không khác nhau lắm lắm, liền không lao lực mà lại sửa lại.
Cảm ơn mọi người ủng hộ, hi vọng các ngươi thích bản văn này, chủ yếu là phải thích ta nhất.
—— Khúc ca hạnh phúc mỹ mạo như nữ chính.
____________
Lâm Vãn biết được chân tướng, uất ức cả một buổi sáng.
Cô nghĩ tới hệ thống trào phúng trí thông minh của cô bị giảm xuống, liền sụp đổ đến sắp khóc, bởi vì cái nghề lừa gạt này của bọn cô, chính là dựa vào trí thông minh để ăn cơm đó.
Nếu như không thể thông minh hơn mục tiêu, chỉ số thông minh cao hơn một khoảng lớn, vậy thì không chỉ không lừa gạt được người ta mà còn bị nhìn thấu.
Hệ thống thấy cô vẫn luôn ỉu xìu, không nhịn được trấn an cô: "Cô đừng khó chịu nữa, lần sau ta nhất định sẽ nói cho cô."
Lâm Vãn kiên quyết không thừa nhận chỉ số thông minh của mình thấp, cắn răng nghiến lợi nói: "Lật Xe, ta nói với mi câu này là xuất phát từ tâm can, ta cảm thấy khí tràng của thế giới này bất hòa với ta. Ta nhớ kể từ khi vừa đến thế giới này, trí thông minh của ta hình như đã bỏ nhà đi luôn rồi. Hức hức hức..."
Lâm Vãn ấm ức khóc thành tiếng, nếu ở đây mà có giường, đoán chừng cô đã sớm lăn lộn vài vòng.
Ngàn vạn không thể để cho đồng nghiệp lúc trước biết được, nếu không thật sự ngay cả cái mặt già cũng không có chỗ để.
Hệ thống trầm mặc quỷ dị, không có bất kỳ đáp lại nào.
Giờ phút này Lâm Vãn nhạy cảm, tựa như thịt dê đang đặt trên vỉ nướng, chỉ cần hơi dùng lửa vẩy lên, cô sẽ xèo xèo chảy dầu ngay.
Đối mặt với sự trầm mặc của hệ thống, cô gần như muốn nổi trận lôi đình: "Sao mi không nói chuyện hả, ta muốn khiếu nại mi dùng bạo lực lạnh lùng với ta, không trợ giúp cho ta, cứ luôn nghĩ làm sao để lừa ta. Khó trách tên mi là Lật Xe, bởi vì mi không phải thần trợ công của ký chủ, mà là ông vua hố to!"
Hệ thống còn ấm ức hơn cô: "Sao cô có thể ngậm máu phun người thế hả. Vậy ta cũng không ngại nói với cô một câu xuất phát từ tâm can, lúc trước ta chính là nhìn trúng dáng vẻ chỉ số thông minh không online của cô, mới chọn cô làm ký chủ. Bình thường ký chủ trên chiếc xe này của ta đều có chỉ số thông minh không phải là rất cao, bằng không làm sao lật xe chứ?"
Lâm Vãn: "..." Cứu mạng, cô không thở nổi nữa, đại khái là mắc bệnh tim nặng lắm rồi.
Lâm Trí ôm eo của cô, mang theo cô giục ngựa vung roi.
Hai người ngồi chung một con ngựa, Lâm Vãn ngồi trong ngực của hắn, cảm thụ được cảm giác gió phất qua thân thể, mang theo vài phần tuỳ tiện.
Ngay cả hành vi hố cha của hệ thống trước đó, cô cũng có thể tạm thời không hề để tâm.
"Tỷ tỷ, nàng thích cưỡi ngựa không?" Lâm Trí thấy cô khá hào hứng, không khỏi tiến đến bên tai của cô, thấp giọng hỏi một câu.
Lâm Vãn lập tức gật đầu: "Thích."
Lâm Trí cười khẽ: "Vậy tỷ tỷ thích ngựa, hay là thích ta?"
Lâm Vãn chần chờ một chút, kỳ thật cô càng thích ngựa hơn, bởi vì ngựa không nghe lời, cô có thể rời xa, nhưng mà tiểu biến thái Lâm Trí này lại không thể được.
Nếu cô mà dám chạy, đoán chừng sau khi bị đuổi kịp, chân cũng bị đánh gãy.
"Đệ đó, ta đã nói chúng ta là người thân cận nhất, đừng để ta phải lặp lại mãi vậy chứ." Lâm Vãn cúi đầu, ra vẻ thẹn thùng nói.
Lâm Trí thật cao hứng: "Ta biết tỷ tỷ thích cưỡi ta mà!"
Lâm Vãn im lặng nghẹn một hơi, ranh con, mới vừa rồi ngươi không phải hỏi như thế, nếu sớm biết nhiều hơn một chữ không biết xấu hổ như vậy, có sao cô cũng sẽ lựa chọn Lâm Trí.
Nhưng cô hết lần này tới lần khác không dám phản bác, sau khi Lâm Trí nói câu đó xong, tay ôm cô càng thêm dùng sức, tựa như sợ cô chạy mất vậy.
Cô chỉ có thể cáo trạng với hệ thống: "Hệ thống, mi nhìn Bạo ngược không chỉ lừa bắn pháo, mà còn chơi xấu nữa kìa."
Hệ thống ung dung thở dài một hơi: "Đã nói với cô rồi, dự vào chỉ số thông minh này của cô đừng có chính diện oán hắn, cô oán không lại hắn đâu."
Lâm Vãn cười lạnh một tiếng: "Hệ thống, ta nói cho mi biết, nếu mi có thể biến thành người, chuyện thứ nhất ta làm chính là muốn Bạo Ngược oán chết mi."
Hệ thống trầm mặc một lát, ngữ khí có chút nhát gan: "Ký chủ, cô vậy là không được đâu, phá hỏng hài hòa nội bộ sẽ bị trời phạt đó!"
Lâm Vãn nói: "Nội bộ? Mi và phu quân ta là nội bộ cái gì, mi để ta ở chỗ nào hả? Chẳng lẽ mi muốn làm tiểu tam, ta biết ngay mi là gay trong gay mà, còn chuyện lật xe, nhất định là mi coi trọng mục tiêu, tất cả các ký chủ có dây dưa với mục tiêu đều không có kết cục tốt..."
Lần này hệ thống trầm mặc càng lâu hơn, lên tiếng trước khi Lâm Vãn lại nói trong lòng nó giả tạo nữa: "Cô nói trước mặt ta thì cũng thôi đi, nếu cô nói với Bạo Ngược, là muốn **."
Lâm Vãn: "..." Không cách nào phản bác được, dù sao cô làm cái gì cũng đều không thoát khỏi vận mệnh **, không phải sao? _(:з" ∠)_
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Sau khi Lâm Vãn đến Bắc địa, hầu như chưa từng ra cửa, cho nên tất cả những gì nhìn thấy xung quanh đều xa lạ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Bắc địa có rất nhiều người thích phóng ngựa vung roi, có điều lúc nhìn thấy đoàn người Lâm Trí đều lui ra thật xa.
Sau lưng Lâm Trí ngoại trừ đội hộ vệ ra, còn có một chiếc xe ngựa đi theo, hộ vệ đội ăn mặc giống nhau, trên xe ngựa cũng dựng thẳng cờ xí, phía trên nền đỏ ghi một chữ "Lâm" màu đen, xem ra ở Bắc địa Lâm Trí rất có thân phận.
Có điều trước đó nghe hắn nói, tiên sinh đã cứu hắn là quân sư Bắc địa, hắn học một thân võ nghệ, chắc hẳn có thể tương đương với một quan võ.
"Đi gặp tiên sinh."
Hắn đang nói, thì đã đến một nơi đều là phủ đệ vọng tộc.
Kiến trúc của Bắc địa luôn luôn là cao môn hùng vĩ, không thể so với sự xa hoa của quý tộc kinh đô, nhưng thắng ở khí thế càng thêm rộng lớn, vừa nhìn có thể thấy được mấy phần dã tính.
Đến trước cửa một phủ đệ, Lâm Trí xuống ngựa, đồng thời cẩn thận từng li từng tí ôm cô xuống.
Lâm Vãn chú ý tới nóc nhà của tòa phủ đệ này cũng cao hơn so với chung quanh, chỉ riêng điểm này đã có thể nhìn ra địa vị của quân sư cao bao nhiêu.
Trên tấm biển viết "Viên phủ", trong lòng Lâm Vãn thót một cái, cô đã sinh sống ở kinh đô nhiều năm như vậy, đối với dòng họ thế gia quyền quý cực kỳ nhạy cảm, cái họ Viên này vậy mà là dòng họ hoàng thân quốc thích.
Cộng thêm trước đó cô đã tiếp xúc với Mộc Nhu, cùng với Lâm Trí, vị tiên sinh này dường như rất thích cứu trợ người Trung Nguyên, nói không chừng thật sự có dính dáng đến Hoàng gia ở kinh đô.
Nhớ tới trước đó hệ thống có nhắc nhở cô, phía sau còn một âm mưu to lớn đang chờ cô, lá gan của cô liền run rẩy.
"Tỷ tỷ, nàng đừng sợ, có ta ở đây." Lâm Trí phát giác được cảm xúc muốn lùi bước của cô, không khỏi nắm chặt tay cô, nhẹ giọng trấn an.
Lâm Vãn đối diện với ánh mắt dịu dàng ấm áp của hắn, cảm xúc khiếp đảm lập tức lui tán, có Bạo Ngược ở đây cô còn sợ cái gì, dù sao trên người Bạo Ngược còn có hào quang của vai chính mà, cô chỉ cần nằm liền có thể nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi.
Hệ thống nghe được tiếng lòng của cô, vẫn không quên mở miệng kích cô: "Đừng quên cô lên xe của ai, quả thật là hắn có hào quang của vai chính, nhưng cô tới để làm pháo hôi mà. Sau khi ngủ với mục tiêu xong, thật sự đã coi mình thành nữ chính rồi. Chậc!"
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lâm Vãn coi như không nghe thấy, cô chỉ chủ động nắm chặt tay Lâm Trí, tội nghiệp nhìn hắn, dường như muốn hắn nắm chặt tay mình, tuyệt đối đừng có buông ra.
Lâm Trí bị cảm xúc ỷ lại hiếm có của cô làm cho buồn cười, trên mặt biểu lộ hiển nhiên rất vui vẻ.
"Vãn Vãn, nàng đáng yêu như thế, ta sẽ muốn cất giấu nàng đi."
Lần đầu tiên hắn gọi nhũ danh của cô, thân mật gắn bó, giọng nói nhu hòa như hương vị đường đậu, ngọt đến tận đáy lòng khiến người ta nghiện.
Lâm Trí giơ tay lên, cách mạng che mặt sờ lên mặt của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng dừng tại bờ môi cô, chà sát trong chốc lát mới rời khỏi.
Lâm Vãn từ lúc mới đi đã mang theo mạng che mặt, đây là Lâm Trí mãnh liệt yêu cầu, dân phong Bắc địa hào phóng, nữ tử đi ra ngoài đều thoải mái, chưa từng có tập tục đeo khăn che mặt.
Nhưng Lâm Trí lại cứng rắn muốn cô đeo lên, sau khi cô khước từ, đã bị một câu của Lâm Trí dọa cho phải mang lên.
Cho tới bây giờ nhớ tới câu nói kia, Lâm Vãn vẫn còn cảm thấy lá gan run rẩy. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
"Tỷ tỷ, hoặc là nàng hủy dung, hoặc là người bên ngoài đều mù, nếu không ta không thể chấp nhận có nhiều người nhìn chằm chằm mặt của nàng như vậy. Lúc trước còn ở Lâm Hầu phủ, ta còn nhỏ, không có cách nào dạy dỗ đám súc sinh Lâm gia kia, nhưng bây giờ ta đã trưởng thành, học được một thân võ nghệ chính là vì để tỷ tỷ thuộc về ta, nàng chọn đi."
Lâm Vãn cũng không muốn hủy dung, cũng không muốn gây tai họa cho con mắt của người ta, cho nên cô chỉ có chấp nhận sợ hãi đeo khăn che mặt, lúc ấy còn bị hệ thống trào phúng cô già mồm.
"Đệ không được gọi ta là Vãn Vãn." Lâm Vãn quay đầu, thấp giọng kháng nghị nói.
Đương nhiên cô làm động tác tránh né này, là vì để Lâm Trí thấy được lỗ tai đỏ lên, xấu hổ không chịu nổi của cô.
Lâm Trí quả nhiên thấy được như cô mong muốn, ánh mắt lập tức trở nên thâm trầm, nếu Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn, sẽ phát hiện bên trong nước ngầm mãnh liệt sôi trào, tựa như có cảm xúc đen tối đang nổi lên.
"Tỷ tỷ, nàng còn như vậy nữa ta sẽ cho rằng nàng không muốn để ta vào nhà, mà là muốn ta tiến vào trong thân thể của nàng đấy."
Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn Lâm Vãn, giống như muốn sống sờ sờ đốt trên người cô ra một cái hố.
Lâm Vãn bị dọa đến rụt cổ một cái, mỗi ngày có thể đừng gây sự không, trong đầu không thể nghĩ đến cái gì khác được sao?
"Đi thôi, tiên sinh của đệ đang sốt ruột chờ đó." Cô lập tức thúc giục hắn đi lên phía trước.
Lúc này hệ thống lại tiện tiện phát ra tiếng: "Nè, đại muội tử, giờ ghẹo trai rất có nghề nhỉ!"
Lâm Vãn ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định: "Đó là đương nhiên, mặc dù trí thông minh của ta không online, nhưng thế giới này không cần trí thông minh, bạo ngược yêu ta yêu đến không thể tự kiềm chế!"
Hệ thống học cô cười lạnh nói: "Đúng vậy, cho nên ta đoán chừng kết quả của cô, là bởi vì ** chết mà lật xe. Chậc chậc, chờ đến khi ta tìm số 889 trải nghiệm cuộc sống, cô ấy nhất định sẽ nguyền rủa cô!"
Lâm Vãn: "..."
Sau khi hai người vào cửa, liền có quản gia cung nghênh, sau khi ngồi xuống đại đường, còn có hai tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ châm trà cho bọn họ. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu.
Cuối cùng Lâm Trí cũng buông lỏng ra tay cô ra, giữa hai người cách nhau một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn bày biện đồ ăn bánh ngọt các thứ, Lâm Trí bắt đầu lột đậu phộng cho cô.
Tỳ nữ đứng một bên nhìn thấy động tác thuần thục này của hắn, trên mặt đều lộ ra vài phần kinh ngạc, xem ra là khá hiểu rõ Lâm Trí, hiển nhiên rất kỳ quái vị Lâm công tử này bình thường vẫn luôn khó tiếp xúc, lại cũng có một mặt dịu dàng như thế.
"Tỷ tỷ, nàng ăn đậu phộng đi, đừng nhìn chằm chằm người khác nữa. Đừng quên trước đó ta đã nói gì với nàng." Hắn đưa tay gõ bàn một cái, nhắc nhở Lâm Vãn.
Lâm Vãn lập tức nhớ tới chuyện đeo khăn che mặt trước đó, vì không muốn tỳ nữ như hoa như ngọc này bị mù, cô vẫn nên đừng nhìn thì hơn. Nhưng mà tên bạo ngược này cũng quá hà khắc rồi, ngay cả nữ cũng tính.
"Ba ngày không gặp, cuối cùng ngươi cũng chịu lộ mặt rồi?" Một giọng nói tang thương vang lên, chỉ thấy một lão giả tuổi lục tuần, trên người mặc trường bào màu xám đi tới.
Bên ngoài trường bào của ông ta phủ một kiện áo sa mỏng màu xám bạc, trong lúc bước đi mang theo gió phất qua vạt áo, rất có vài phần cảm giác theo gió quay về.
"Tiên sinh, ta mang thê tử của ta tới thăm ngài, cảm tạ ngài đã dạy bảo ta nhiều năm qua."
Lâm Trí kéo Lâm Vãn một cái, đồng thời đứng dậy với cô, ôm quyền hướng về phía lão giả, Lâm Vãn cũng phúc thân hành lễ với ông ta.
__________
Tác giả có lời muốn nói: nhìn thấy mọi người nhắn lại, tạ ơn muah! (*╯3╰)
Sau đây sẽ thống nhất nói rõ một chút a, đây là văn xuyên nhanh, không chỉ xoay xung quanh một câu chuyện nhất định, có rất nhiều mục nhỏ, sẽ xuất hiện các loại nam chính có tính cách khác nhau, cuối cùng đều là cùng một người, chúng ta mặc dù thích xe đồ chơi, nhưng sẽ không NP.
Sau đó cái thứ nhất là bạo ngược, cũng không phải là quay chung quanh thất tông tội, chỉ là phương diện nào đó tương đối đột xuất tính cách xưng hô, báo trước tiếp theo sẽ là nam chính lạnh lùng, bị hệ thống gọi là đóa hoa cao lãnh, rất khó công lược (sương mù).
Cuối cùng tên truyện tạm thời dùng cái này, các ngươi thật đúng là tiểu yêu tinh, ta điều tra một chút, đen trắng gần như là một nửa, còn lại đều nói sao cũng được. Ta nghĩ nghĩ, kỳ thật không khác nhau lắm lắm, liền không lao lực mà lại sửa lại.
Cảm ơn mọi người ủng hộ, hi vọng các ngươi thích bản văn này, chủ yếu là phải thích ta nhất.
—— Khúc ca hạnh phúc mỹ mạo như nữ chính.
/59
|