Edit: Thu Huyền Beta: Sakura Trong nháy mắt rơi vào nước, Diệp Ly vẫn không nhịn được muốn mắng chửi người. May mà những năm gần đây vẫn luôn kiên trì cố gắng rèn luyện thân thủ cùng với thể chất của mình, nhưng vẫn còn có chút khoảng cách so với kiếp trước dãi nắng dầm mưa, bị huấn luyện bò lăn bên trong bùn lầy. Hơn nữa cho dù hiện tại thân thể này không được sủng nhưng chắc chắn 100% là tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, vừa xuống nước vẫn không khỏi xuất hiện co rút. May mắn Diệp Ly sớm có chuẩn bị tâm lý, rất nhanh điều chỉnh thử đi về phía công chúa Lăng Vân, cũng thuận lợi bắt được công chúa Lăng Vân đang ở trong nước giãy dụa kéo xuống đáy hồ nước.
Chỉ liếc là thấy được vị công chúa Lăng Vân này căn bản là không biết bơi lặn, Diệp Ly không nhịn được cười lạnh. Rất tốt, nàng nên khen thưởng cái dũng khí của vị công chúa này vì yêu hiến thân sao? Không biết bơi lại dám nhảy vào hồ nước! Vậy là tốt rồi phải cảm thụ tốt cảm giác ngâm nước là thế nào đi, tin tưởng về sau nàng ta sẽ biết cái gì gọi là liệu sức mà làm. Vốn là công chúa Lăng Vân cũng không bối rối, nàng biết rất rõ rất nhanh sẽ có người tới cứu nàng. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện mình đang nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, không khỏi kinh hoảng giãy dụa càng thêm lợi hại. Diệp Ly dưới đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, tinh tường cảm giác được chấn động có người nhảy xuống nước rồi, Diệp Ly nhanh chóng chuyển tới sau lưng công chúa Lăng Vân đang bối rối rồi đánh ngất nàng đi, sau đó kéo hướng bên kia bơi đi, thẳng đến khi đoán chừng công chúa Lăng Vân sắp đến cực hạn rồi mới đưa nàng đẩy trở về.
Dường như chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ mọi người ở ngự hoa viên tụ lại bên hồ. Đuổi tới trước hết là thị vệ Tây Lăng quốc cùng thị vệ trong ngự hoa viên đã xuống nước cứu người rồi.
“Người ở bên đó!” Bên hồ đột nhiên có người kêu lên, mọi người vội vàng nhìn qua quả nhiên thấy một màu gấm vóc rực rớ nổi trên mặt nước, sau đó thấy Định Vương phi cũng đi theo lên, một tay còn kéo công chúa Lăng Vân. Ở trong mắt mọi người hiển nhiên là bộ dáng Định Vương phi cứu được công chúa Lăng Vân. Diệp Ly phát hiện thấy bóng ảnh thị vệ nhanh chóng bơi tới đối với công chúa Lăng Vân còn đang hôn mê mỉm cười, “Công chúa, tỉnh tỉnh. Công chúa… có người tới cứu chúng ta rồi.” Vốn là Diệp Ly ra tay không nặng, vừa nổi lên mặt nước công chúa Lăng Vân rất nhanh liền mở mắt. Lại phát hiện Diệp Ly đang mỉm cười đùa cợt với mình, cũng bất chấp hoàn cảnh lúc này của các nàng, công chúa Lăng Vân hét to: “Ngươi buông Bổn cung ra!” Sau đó dùng lực giãy dụa lên.
“Công chúa, ngươi đừng nhúc nhích. Coi chừng…”
“Bổn cung không cần ngươi lo.” Thấy thị vệ đã đến trước mặt, công chúa Lăng Vân không có sợ hãi đẩy Diệp Ly ra.
Rất tốt… Diệp Ly mang theo thần sắc kinh hoảng ở trong tầm mắt mọi người theo hướng công chúa Lăng Vân đẩy ra một lần nữa chìm vào trong nước.
Công chúa Lăng Vân vừa lên đến trên bờ các cung nữ lập tức đưa tới quần áo khô vì nàng phủ thêm. Thanh Ngọc và Thanh Hà phẫn nộ trừng mắt nhìn công chúa Lăng Vân nói: “Công chúa! Vương phi chúng ta có lòng tốt cứu ngươi, tại sao ngươi phải đẩy nàng ấy!”
Công chúa Lăng Vân ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy rất nhiều người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình thì không khỏi sững sờ. Cái đó với kế hoạch của mình không giống nhau! “Bổn cung không có đẩy nàng ta!” Hoa Thiên Hương cười lạnh nói: “Đường đường công chúa dám làm không dám nhận. Cho dù muốn nói dối cũng phải tìm một cái cớ gạt được mọi người chứ. Công chúa cho là chúng ta ở đây nhiều người như vậy đều mù hết sao?” Công chúa Lăng Vân cả giận nói: “Là nàng ta đẩy Bổn công chúa xuống, Bổn công chúa không cần nàng ta cứu.” Trưởng công chúa Chiêu Dương trầm mặt nói: “Công chúa có ý tứ là Định Vương phi đẩy ngươi xuống nước, sau đó chính nàng ta lại nhảy xuống cứu ngươi? Kết quả ngươi bình an vô sự còn nàng đến bây giờ còn không có đi lên? Công chúa tốt nhất cầu nguyện Định Vương phi không có việc gì, nói cách khác, chỉ sợ ngươi là công chúa Tây Lăng thì Đại Sở ta cũng sẽ không tha thứ.”
“Vương phi…Tìm được Vương phi rồi…” Thanh Ngọc lo lắng chờ ở bên cạnh bờ kêu lên, trong hồ Thanh Sương và Thanh Loan mỗi người một bên đỡ Diệp Ly rõ ràng đã hôn mê nổi lên mặt nước. Mọi người trên bờ vội vàng giúp đỡ kéo người lên vì Diệp Ly phủ thêm quần áo, Thanh Ngọc vội cầm tay bắt mạch cho nàng. Công chúa Chiêu Dương lo lắng nhìn Diệp Ly nói: “Thế nào rồi? Sao Thái y còn chưa tới?” Thanh Ngọc ngẩng đầu lên nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, Vương phi đã uống vài ngụm nước cho nên mới hôn mê bất tỉnh, có lẽ không có gì trở ngại. Nhưng mà… Vương phi hiện tại cần có nơi nghỉ ngơi.” Công chúa Chiêu Dương nhìn xung quanh, quả quyết nói: “Nơi này cách điện Triêu Hà tương đối gần, vậy đưa Định Vương phi qua đi.” Mọi ngươi vây quanh Diệp Ly hôn mê bất tỉnh dưới sự dẫn dắt của công chúa Chiêu Dương đi tới điện Triêu Hà, đồng dạng cùng rơi xuống nước nhưng công chúa Lăng Vân lại bình an vô sự dĩ nhiên bị mọi người trong lúc vô tình không để mắt đến. Nhìn đám người vội vàng mà đi, sắc mặt công chúa Lăng Vân lúc trắng lúc xanh.
“Công chúa…” Cung nữ Tây Lăng quốc đi theo bên người nàng cẩn thận từng li từng tí kêu lên.
“Cút!” Công chúa Lăng Vân cả giận nói.
Bầu không khí trong điện Triêu Hà một mảnh ngưng trọng, trong điện thần sắc Mặc Tu Nghiêu nghiêm túc ngồi ở bên giường nhìn chăm chú nữ tử đang mê man trên giường, thái y cẩn thận từng li từng tí tiến lên bắt mạch. Trưởng công chúa ngồi ở một bên ngưng mày hỏi: “Định Vương phi thế nào rồi?” Thái y nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu mới nói: “Hồi Vương gia, công chúa, Vương phi không có gì trở ngại. chỉ là ước chừng bị chút kinh hãi, thần trở về kê chút ít thuốc an thần cùng với thuốc khu hàn là được.” Trưởng công chúa nói: “Đã không sao, thế mà Vương phi còn chưa có tỉnh lại?’ Thái y nói: “Cái này… Vương phi chỉ là nữ tử, chỉ sợ trong lúc vội vã đột nhiên uống nước mới bị ngất đi. Nhưng sặc nước không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là tỉnh lại đấy.” Trưởng công chúa không khỏi hiện lên cảnh Diệp Ly đỡ công chúa Lăng Vân nổi lên mặt nước thì lại bị công chúa Lăng Vân đột nhiên đẩy một cái, sắc mặt càng thêm trầm trọng, gật đầu nói: “Ngươi đi xuống sắc thuốc đi.”
“Thần cáo lui.”
Trong phòng chỉ còn lại có công chúa Chiêu Dương và Mặc Tu Nghiêu, công chúa Chiêu Dương đứng lên nói: “Tu Nghiêu! Cháu chăm sóc tốt Vương phi, công chúa Lăng Vân bên kia Bổn cung sẽ vì Vương phi lấy lại công đạo.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt gật đầu, “Làm phiền cô cô, nhưng mà việc này vẫn là đợi A Ly tỉnh lại thì hãy làm .” Công chúa Chiêu Dương than nhẹ, gật đầu nói: “Rồi theo ý cháu, cháu ở lại cùng Vương phi của cháu đi. Bổn cung đi ra ngoài trước.” Nhìn Trưởng công chúa rời đi, Mặc Tu Nghiêu mới trượt xe lăn đến, nhìn chằm chằm nữ tử ngủ say trên giường sau nửa ngày mới thong thả hỏi: “A Ly, nàng định trực tiếp ngủ qua cung yến đêm nay sao?” Lông mi Diệp Ly bỗng có chút động đậy, chậm chạp mở mắt ra, “Sao ngươi biết được?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, thản nhiên nói: “Cảm thấy ngay cả thái y đều có thể giấu diếm được đi thì sao ta có thể nhìn ra?” Nhớ lại mấy thái y vừa rồi thấy kì quái lại khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn nói là vì chấn kinh nên mới ngủ mê không tỉnh, trong mắt Mặc Tu Nghiêu nổi lên ý cười nhàn nhạt.
“A Ly, ta lại không biết nàng lại có sở thích cứu người lúc nguy nan như vậy?” Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly thản nhiên nói.
Diệp Ly bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không có biện pháp, không cứu nàng ta thì lúc này đại khái biến thành ta đẩy nàng xuống nước rồi.”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên, “Vừa nãy ở bên ngoài, công chúa Lăng Vân cứ kiên trì là nàng đẩy nàng ta xuống nước đấy.”
“Ở bên ngoài…Nàng ta thật đúng là ương ngạnh ah. Giày vò như vậy còn có thể náo?’ Diệp Ly sợ hãi thán phục. Ở đáy hồ, quả thực nàng và công chúa Lăng Vân giằng co một phen, không nghĩ tới nàng ta không muốn đi xem thái y lại còn đi theo náo. Nhớ tới đầu sỏ gây nên tai nạn lần này cho mình, đôi mắt thanh lệ của Diệp Ly có chút nheo lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên nói: “Lại nói tiếp Vương gia… Chuyện hôm nay coi như là bởi vì ngài mà có. Ngài có lời gì muốn nói?”
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, nghi vấn nhìn nàng. Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vị công chúa Lăng Vân kia một lòng say mê Vương gia, hơn nữa lời thề son sắt nói nàng ta nhất định sẽ trở thành chính phi Định Quốc vương phủ ah.”
“Công chúa Lăng Vân Tây Lăng sao?” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày. Ánh mắt nguy hiểm Diệp Ly theo dõi hắn, “Thật sự là ngươi không có ước định gì với vị công chúa này chứ?” tiểu nữ hài bảy tám tuổi đều là dễ lừa gạt, hỗn đản như vậy… đáng đánh chết!
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nhìn Diệp Ly rất nghiêm túc nói: “Ta có thể xác định ta chưa từng thấy công chúa Lăng Vân.”
“Chưa từng gặp mặt mà sao nàng ta khóc náo muốn gả cho ngươi, lại còn tự mình nhảy xuống hồ. Chẳng lẽ… là vì địa vị Định Quốc vương phủ?” Diệp Ly khó hiểu, nàng lại không có hoài nghi Mặc Tu Nghiêu sẽ lừa gạt nàng, trên thực tế tỷ lệ Mặc Tu Nghiêu quen biết công chúa Lăng Vân vốn không cao, “Lẽ ra…gả vào Định Quốc vương phủ dường như cũng không phù hợp với lợi ích của một công chủ Tây Lăng quốc. Nếu như Tây Lăng muốn quan hệ thông gia thì lựa chọn tốt nhất vẫn là gả công chúa Tây Lăng cho hoàng đế.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng một cái, dường như có chút kinh ngạc, “Làm sao nàng biết Tây Lăng muốn quan hệ thông gia?”
“Bằng không thì ngàn dặm xa xôi mang theo một công chúa đến làm cái gì? Đi chơi sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Tây Lăng và Đại Sở chúng ta xưa nay không hợp, cho dù mấy năm nay coi như bình thường nhưng trong lòng mọi người biết rõ, sớm hay muộn cũng vẫn đánh nhau. Nói như vậy, Tây Lăng không thể nào sẽ thật sự để cho một công chúa đến Đại Sở hòa thân đấy.” Dưới tình huống như vậy, hòa thân chẳng khác nào con tin, một khi hai nước giao chiến, mặc kệ ngươi là công chúa hay quận chúa đều chỉ có thể là một vật hi sinh đáng buồn. Diệp Ly nhíu mày, nói cũng đúng, loại này hai bên đều nắm chắc tình huống, cho dù con gái lớn của hoàng đế Tây Lăng không có chỗ bỏ cũng không cần phải đưa tới cho địch nhân của mình.
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng tựa ở đầu giường nhíu mày trầm tư, ánh mắt hơi ấm, “Không cần nghĩ nhiều, phải hay là không muốn quan hệ thông gia thì cung yến buổi tối có thể biết.”
Đợi Diệp Ly và Mặc Tu nghiêu từ bên trong đi ra, mọi người trong điện vốn còn xì xào bàn tán lập tức lặng ngắt như tờ. Hiển nhiên chuyện xảy ra trong ngự hoa viên đã kinh động đến không ít người, không chỉ là hoàng hậu, mà ngay cả hoàng đế cũng đã tới. Cùng đến còn có các đặc phái viên các quốc gia ngoại trừ nước Bắc Nhung. Nhìn thấy hai người đi ra, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ rơi vào trên người Diệp Ly, sau một lát mới hỏi: “Định Vương, Định Vương phi như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, A Ly không có gì đáng ngại.” Hoàng hậu mau mắn gật đầu nói: “Định Vương phi không có việc gì là tốt rồi. Định Vương phi mời ngồi đi.”
Hai ngươi tạ ơn hoàng hậu, Diệp Ly đi theo ngồi xuống. Đối diện thế tử Lôi Đằng Phong Trấn Nam Vương Tây Lăng đã bắt đầu cao giọng nói: “Định Vương phi, Lăng Vân vừa mới bị kinh hãi, vô ý thất thủ lại để cho Vương phi bị kinh hãi, kính xin Vương phi thứ tội.” Lời còn chưa nói dứt, công chúa Lăng Vân bên cạnh hắn đã đứng lên kêu: “Vương huynh, ta nói rõ là nàng ta đẩy ta xuống mà.” Trưởng công chúa Chiêu Dương nhíu mày nhìn công chúa Lăng Vân nói: “Công chúa, ở đây tất cả mọi người đều thấy được là Định Vương phi muốn cứu ngươi, trái lại ngươi lại đẩy Định Vương phi đang kiệt sức vào trong nước mới làm cho Định Vương phi hôn mê.” Công chúa Lăng Vân tức giận đỏ mặt nói: “Ta có nhân chứng.”
Công chúa Chiêu Dương cau mày thản nhiên nói: “Bổn cung biết rõ, công chúa vừa mói đã nói thị nữ của ngươi tận mắt nhìn thấy Định Vương phi đẩy ngươi xuống nước đấy. Nhưng là… tình huống trong nước cùng với biểu hiện ngươi đối với Định Vương phi ở trong nội cung cung Phượng Đức, lời thị nữ của ngươi nói chỉ sợ rất khó làm cho người ta tin tưởng.” Công chúa Lăng Vân thét to: “Ngươi nói là Bổn công chúa nói dối.” Công chúa Chiêu Dương lạnh nhạt nhìn nàng một cái, mặc dù không có trả lời nhưng cái biểu lộ kia đã đủ để nói rõ rồi.
“Lăng Vân, không được làm càn!” Lôi Đằng Phong trầm giọng quát lên.
Công chúa Lăng Vân tức khóc lên tiếng, oán hận nói: “Tốt! Các người không tin Bổn công chúa, Bổn công chúa lấy cái chết chứng minh!” Dứt lời từ trên đầu nhổ cái kim châm xuống hướng tim mình đâm tới.
“Công chúa không thể____!”
“Lăng Vân__!”
Lôi Đằng Phong tay mắt lanh lẹ một phát bắt được cánh tay công chúa Lăng Vân đoạt cây trâm đi, rất đau đầu nhìn vị đường muội bốc đồng này, đồng thời lại có chút hoài nghi nhìn hướng Diệp Ly phía đối diện nhìn thoáng qua. Tuy vị đường muội này trước sau như một thích hồ nháo nhưng phản ứng kịch liệt như vậy, là chưa từng có, chẳng lẽ thật oan uổng nàng?
“Định Vương phi, không biết có thể thỉnh ngươi nói một câu lúc ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?” Lôi Đằng Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Ly hỏi.
Diệp Ly rất bình tĩnh nhìn thẳng hắn, nói khẽ: “Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, công chúa Lăng Vân đang nói chuyện với ta, không biết như thế nào lại đột nhiên rơi vào trong hồ đi. Sau đó ta cũng té xuống theo.”
Lôi Đằng Phong máy nhíu lại càng chặt hơn, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Ngài cũng té xuống nước hả? Như vậy ngươi cũng biết làm sao mà té xuống đi?”
Diệp Ly lắc đầu, “Công chúa Lăng Vân đột nhiên té xuống, ta lại càng hoảng sợ còn không có hồi phục tinh thần thì đã rơi vào trong hồ rồi.”
“Hình như Định Vương phi biết bơi.” Lôi Đằng Phong nói.
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Không tính là biết, chỉ là khi ta còn bé bị chìm trong nước cho nên mới học qua một chút. Nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm, cho nên mới…”
Diệp Ly dường như cái gì cũng chưa nói, nhưng nghe vào trong tai những người đang ngồi xác thực đã nói tất cả. Thậm chí trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh chuyện xảy ra. Tất cả mọi người tận mắt thấy công chúa Lăng Vân cưỡng bức kéo Định Vương phi nói chuyện cùng với nàng ta đấy, chắc là hai người đang nói gì đó.
Chuyện không vui nên công chúa Lăng Vân nhất thời kích động không có chú ý ngã vào trong hồ, lại cùng kéo Định Vương phi xuống theo. Nếu chỉ là như thế, miễn cưỡng cho rằng vô ý, nhưng rõ ràng Định Vương phi đã cứu được công chúa Lăng Vân, không nghĩ tới công chúa Lăng Vân còn lấy oán trả ơn đẩy Định Vương phi xuống đáy hồ làm hại Định Vương phi hôn mê. Hơn nữa thừa dịp lúc người bị hại hôn mê lại nói đối phương đẩy mình xuống nước đấy. Lập tức, ánh mắt những người trong đại điện nhìn công chúa Lăng Vân và đặc phái viên Tây Lăng quốc đều thay đổi. Vốn là đám quyền quý Đại Sở không có cảm tình gì với người Tây Lăng, hiện tại thì càng thêm không thích rồi. Mấy người Tây Lăng này có phẩm hạnh gì à?
“Kỳ thật, công chúa Lăng Vân cũng không cần tìm cái chết như thế. Ở đây dù sao cũng là hoàng cung Đại Sở, nếu công chúa Tây Lăng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chẳng phải là làm tổn hại đến tình nghĩa Tây Lăng cùng Đại Sở ta sao. Bản phi chỉ là thế hệ nữ lưu, thực sự quả quyết sẽ không làm chuyện tình có tổn hại đến hòa bình hai nước như thế.” Diệp Ly nhìn công chúa Lăng Vân, ngữ khí thong dong nói, “Ngược lại là bản phi có chút nghi hoặc, ta và công chúa Lăng Vân là từ ngự hoa viên đi tới, chúng ta đều cho thị nữ lưu lại đằng sau, theo lý thuyết vị trí kia… vô luận là công chúa tự mình rơi xuống hay là bản phi đẩy xuống, thị nữ của ngươi trừ phi đứng ở bên hồ, nếu không sẽ không nhìn thấy đấy. Không biết các nàng tận mắt thấy bản phi đem công chúa đẩy xuống như thế nào? Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, có thể hay không thỉnh truyền nha đầu của ta và thị nữ của công chúa Lăng Vân cùng tiến đến?”
Hoàng Thượng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lôi Đằng Phong, thấy hắn cũng không phản đối liền gật đầu nói: “Vậy theo ý Vương phi nói.”
Bọn người Thanh Loan rất nhanh tiến đến, đồng thời cùng vào còn có thị nữ công chúa Lăng Vân từ Tây Lăng mang theo đến. Vẫn là do Chiêu Dương công chúa mở miệng nói: “Mấy người các ngươi lúc ấy có theo chân Vương phi và công chúa hay không?”
Thanh Ngọc tiến lên một bước nói: “Khởi bẩm công chúa, lúc ấy công chúa Lăng Vân nói muốn một mình nói chuyện với Vương phi chúng ta, hơn nữa trước tiên còn cho cung nữ của chính mình lui xuống, bởi vậy Vương phi cũng lệnh cho tụi nô tỳ không cần đi theo.” Trưởng công chúa Chiêu Dương khiêu mi tiếp tục hỏi: “Như vậy, các ngươi có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra bên hồ không?’ Thanh Ngọc lắc đầu nói: “Bên hồ cùng Ngự Hoa viên phải đi qua một tòa núi giả, tụi nô tỳ cách khá xa lại bị hòn non bộ chắn nên cũng không có nhìn thấy được lúc ấy xảy ra chuyện gì.” Thị nữ của công chúa Lăng Vân tiến lên phía trước nói: “Tụi nô tỳ nhìn thấy rõ Định Vương phi đẩy công chúa của chúng ta xuống.”
Công chúa Chiêu Dương nói: “Bổn cung cũng biết cái tòa núi giả bên hồ kia, Bổn cung lúc còn nhỏ còn từng ở bên trong chơi đùa qua, nếu là đứng ở đằng sau hòn non bộ, các ngươi tuyệt đối không thể nào nhìn thấy được chuyện xảy ra ở bên hồ.”
“Chúng ta lúc ấy không đứng đằng sau hòn non bộ!” Thị nữ kia bật thốt lên nói.
Công chúa Chiêu Dương nhướn mày, cười như không cười nhìn Lăng Vân công chúa, hỏi: “Nha… Vậy các ngươi lúc ấy ở chỗ nào?’
“Chúng ta… Chúng ta ở rừng đào bên cạnh hồ.” Vị thị nữ kia tựa hồ cảm thấy mình nói sai, bối rối nhìn người Tây Lăng, miễn cưỡng đáp.
Công chúa Chiêu Dương gật đầu, “Nếu như lời nói đó là đúng thì hoàn toàn chính xác có khả năng nhìn thấy. Nhưng Bổn cung muốn biết, các ngươi nên đợi ở phía sau tại sao các ngươi lại đi non nửa cái ngự hoa viên để xuất hiện ở rừng đào bên cạnh? Bổn cung nhớ rõ khoảng cách từ rừng đào đến trong núi giả bên hồ khá xa. Mà cầu hình như cũng hơi dài.” “Cái này…” Đang ở trước mặt nhiều người như vậy lại còn có mặt của Hoàng đế Đại Sở, thị nữ này dù lá gan có lớn như trời cũng không dám không đáp lời trưởng công chúa, chỉ đành phải nói: “Vâng…Công chúa muốn nô tài qua bên kia… Qua bên kia…”
Công chúa Chiêu Dương cười nói: “Qua bên kia cái gì? Nếu nói là giữa tháng ba đi qua ngắt mấy cành hoa đào nói còn có lý, nhưng là hôm nay là thời điểm gần tháng sáu, người bình thường sẽ không đi qua bên kia.”
“Nô tài… Nô tài….”Thị nữ bối rối muốn hướng công chúa Lăng Vân cầu cứu, không biết làm sao đến lúc này công chúa Lăng Vân tự mình cũng nghĩ không ra cái lý do gì có thể tự bào chữa, chỉ là cãi chày cãi cối nói: “Mặc kệ tại sao thị nữ Bổn công chúa ở đấy, ít nhất có thể chứng minh các nàng xác thực nhìn thấy Bổn công chúa bị nàng ta đẩy xuống hồ.”
Trưởng công chúa từ nhỏ sống ở thâm cung cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy, mắt phượng chớp một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm vào thị nữ kia nói: “Ngươi đã nói là Định Vương đẩy công chúa Lăng Vân. Như vậy Định Vương phi làm thế nào đẩy được? Lúc ấy công chúa Lăng Vân đối diện với Định Vương phi hay là đưa lưng về phía Định Vương phi hoặc là đứng bên cạnh? Định Vương phi chỉ dùng tay trái đẩy được hay là tay phải đẩy được? Bị Định Vương phi đẩy xuống nước công chúa Lăng Vân có kêu cứu hay không? Nếu có kêu cứu thì nói gì đó?” Trên mặt thị nữ kia cứng đờ, một hồi lâu mới nói: “Nô tài nhớ rõ… Công chúa lúc ấy đưa lưng về phía Định Vương phi, Định Vương phi… Định Vương phi dùng tay trái, tay phải đẩy công chúa. Công chúa bị đẩy xuống về sau còn giãy dụa hô cứu mạng.”
Một bên sắc mặt Lôi Đằng Phong trầm xuống, đáy lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn.
Thần sắc Trưởng công chúa Chiêu Dương biến đổi, lạnh lùng nói: “Làm càn! Đang ở trước mặt Hoàng Thượng Hoàng hậu mà ngươi cũng dám nói dối! Lúc ấy thị vệ chạy tới bên hồ dò xét cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh kêu cứu nào, chỉ là nghe được tiếng kêu của ngươi thì mới đuổi tới đấy. Nhìn thấy trên mặt nước có gợn sóng lắc lư không ngớt mới biết được có người rớt xuống nước đấy. Vì sao ngươi nghe được âm thanh của công chúa Lăng Vân kêu cứu? Có phải võ công cao cường tai mắt so với thị vệ trong nội cung càng thêm linh mẫn?”
“Ta… ta…” Thị nữ kia cứng cỏi nói ra một chuỗi dài trả lời như vậy, sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Bị Trưởng công chúa quát lớn một cái thân thể mềm nhũn lập tức ngã ngồi trên mặt đất, “Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng, nô tài nô tài là…”
“Im ngay!” Lôi Đằng Phong đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi rõ ràng không nghe thấy Lăng Vân kêu cứu, Trưởng công chúa hỏi phải thành thành thật thật đáp ngươi cũng biết, đừng thêm mắm thêm muối nói chút ít không thật.” Thị nữ kia sững sờ, cuống quít gật đầu nói: “Vâng… là nô tài sai, nô tài không có nghe được tiếng công chúa cầu cứu…”
Lôi Đằng Phong trở lại, mỉm cười đối với Diệp Ly ôm quyền nói: “Vương phi thứ lỗi, nha đầu kia từ nhỏ đi theo Lăng Vân chưa thấy qua cái tràng diện lớn gì, nhất thời khẩn trương chắc là nhìn lầm rồi mới trách lầm Vương phi. Lăng Vân xưa nay tín nhiệm nha đầu kia, hôm nay lại bị kinh hãi mới bị nàng nói dối… Mong rằng Vương phi rộng lòng tha thứ.” Diệp Ly nhìn Lăng Vân biểu lộ chết không nhận sai kia, cười lạnh lùng, “Thế tử nói quá lời, vốn cũng không phải là cái đại sự gì. Chỉ là… lần đầu tiên bản phi dự họp cung yến đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự là làm cho Định Quốc vương phủ hổ thẹn. Nói không chừng… công chúa Lăng Vân nói cũng có đạo lý. Công chúa ngươi nói có đúng hay không?”
Công chúa Lăng Vân hừ một tiếng, quay đầu không nhìn tới Diệp Ly.
Quận chúa Vinh Hoa ngồi ở bên cạnh công chúa Chiêu Dương đột nhiên nhướn mày cười cười, hỏi: “Công chúa Lăng Vân nói gì đó để cho Định Vương phi cũng đồng ý?”
Diệp Ly sâu kín thở dài, nói: “Bản phi thất lễ như thế, ném đi mặt mũi Định Quốc vương phủ và Vương gia. Nói không chừng đến mai Vương gia sẽ cho bản phi một từ hưu thư, kiểu này Định Vương phi đại khái có thể thay người rồi.”
Hoàng hậu nhẹ giọng quát lên: “Nói bậy, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, Định Vương há lại bất cận nhân tình như thế?”
Một mực ngồi chơi xem cuộc vui, thần sắc Mặc Tu Nghiêu nghiêm cẩn gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.” Nghiêng đầu liếc Diệp Ly bên cạnh cười nói: “A Ly yên tâm, vô luận phát sinh chuyện gì thì nàng vẫn là đích phi danh chính môn thuận Định Quốc Vương phủ ta. Ai dám nghi ngờ A Ly là nghi ngờ Định Quốc Vương phủ ta!” Công chúa Chiêu Dương cũng cười nói: “Tu Nghiêu nói rất đúng. Ai dám nghi vấn Định Vương phi chính là cùng Bổn cung gây khó dễ. Định Vương phi cứ yên tâm, sự tình hôm nay mọi người đều biết cháu bị ủy khuất.”
“Vương gia, Vương phi, Hoàng muội không hiểu chuyện đã hiểu lầm Vương phi, tại hạ lúc này thay nàng nhận lỗi. Kính xin Vương phi thứ tội.”
Diệp Ly rủ mắt xuống không nói, một bộ dáng kính cẩn mọi chuyện đều có Vương gia làm chủ.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Thế tử, loại chuyện xin lỗi này vẫn là người trong cuộc tự mình đến làm mới có một chút thành ý. Ngươi nói, đúng không?” Lôi Đằng Phong sững sờ, Mặc Tu Nghiêu muốn Lăng Vân tự mình xin lỗi hoàn toàn là đánh vào mặt Lăng Vân, đúng là không chịu lưu lại chút tình cảm nào. Như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Diệp Ly, Lôi Đằng Phong nói: “Lăng Vân tuổi còn quá nhỏ, là tại hạ làm huynh trưởng dạy bảo vô phương, nên để tại hạ tự mình xin lỗi.” Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, khóe môi có chút nhấc lên, “Có lẽ thế tử nên dạy công chúa cái gì gọi là người nào làm người đó chịu, còn có làm như thế nào phụ trách hành vi của mình. Chuyện ngày hôm nay… Bổn vương có thể coi là Tây Lăng khiêu khích Định Quốc Vương phủ ta hay không?” Công chúa Lăng Vân ở trước mặt bị người hâm mộ trong lòng đã lâu trách cứ như thế, mắt đã sớm ủy khuất đỏ lên.
Trong lòng Lôi Đằng Phong nhảy dựng, nếu hắn biết rõ thái độ Mặc Tu Nghiêu sẽ cường ngạnh như thế thì vừa mới bắt đầu sẽ trực tiếp ép công chúa Lăng Vân xin lỗi. Mất mặt tốt hơn là mất mạng! Lăng Vân khẳng định phải ở lại Đông Sở, nếu đắc tội Mặc Tu Nghiêu lúc chính mình ở Đông Sở còn có thể che chở một hai, nếu mình đi chỉ sợ nàng chết như thế nào cũng không biết được. Sự tình hôm nay Lôi Đằng Phong tin tưởng xác thực là Lăng Vân muốn nhằm vào Định Vương phi, nhưng nếu nói vị Định Vương phi này thực sự là người vô tội thì Lôi Đằng Phong ngàn vạn không tin. CHết tiệt là Mặc Tu Nghiêu trực tiếp đem chuyện này đề cao đến thái độ Tây Lăng quốc đối với Định Quốc Vương phủ. Tuy nói Mặc Tu Nghiêu hiện nay tàn phế, nhưng thế lực Hắc Vân kỵ của Định Quốc Vương phủ làm cho thiên hạ biến sắc vẫn còn tồn tại ah. Nếu như Mặc Tu Nghiêu biểu hiện mềm yếu một chút cũng may, nhưng thái độ Mặc Tu Nghiêu lại mạnh mẽ cứng rắn như thế càng làm cho hắn phải kiêng kị. Tây Lăng quốc trước mắt không thể có chiến tranh.
“Lăng Vân! Hướng Định Vương phi xin lỗi!” Cơ hồ là lập tức, Lôi Đằng Phong quyết định thật nhanh đối với công chúa Lăng Vân nói.
“Cái gì? Muốn ta xin lỗi!” Công chúa Lăng Vân thét lên, mọi người tại đây cũng không khỏi nhíu mày, mà ngay cả Quận chúa Vinh Hoa cũng khinh thường nhếch miệng. Coi như nàng được xưng là Quận chúa cao ngạo nhất kinh thành cũng tuyệt đối khinh thường thất lễ ở tại nơi như thế này. Công chủ Tây Lăng Quốc giáo dưỡng thật đúng thật là để cho người ta lau mắt mà nhìn.
Công chúa Lăng Vân oán hận trừng mắt nhìn Diệp Ly nói: “Bổn công chúa dựa vào cái gì mà phải xin lỗi nàng ta? Bổn cung là công chúa tôn quý nhất Tây Lăng, muốn Bổn công chúa xin lỗi thì nàng ta nhận được sao?”
Diệp Ly nhíu mày, “Công chúa không chịu xin lỗi là xem thường bản phi?”
“Ngươi có cái gì làm cho Bổn công chúa để mắt tới sao?’ Công chúa Lăng Vân cao ngạo hất cằm lên, mắt liếc nhìn Diệp Ly. Những ngày này nàng đã sớm đem Diệp Ly nghe ngóng rõ ràng, một cái tiểu thư Thượng Thư phủ bị lạnh nhạt nhiều năm, vẫn là thiên kim nổi danh ba không trong kinh thành, không tài không đức không mạo. mà ngay cả Lê Vương đều không chịu nổi thanh danh của nàng mà từ bỏ nàng. Chỉ là vận khí tốt mới được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Định Vương. Về phần sự tình đứng đầu bách hoa thịnh hội, ở trong mắt công chúa Lăng Vân không đáng nửa điểm chú ý, Diệp Ly chỉ là gặp may mà thôi.
Diệp Ly đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, càng không ngừng trấn an chính mình: nàng còn nhỏ, không cần cùng nàng ta chấp nhặt… Nàng còn nhỏ đi! Nha đầu kia là thiếu sửa chữa, nếu như nàng vẫn còn trong quân đội không biết nặng nhẹ như vậy đã sớm nhổ xuống một lớp da của nàng ta rồi. “Như vậy… Công chúa là xem thường bản phi hay là xem thường thân phận Định Quốc vương phi?” Diệp Ly hỏi.
“Ngươi căn bản không xứng với thân phận Định Vương phi!” công chúa Lăng Vân kêu lên. Diệp Ly mím môi, cười mỉm nhìn công chúa Lăng Vân, người ở chỗ này trong lòng đều thầm khen một tiếng tốt tình tình hàm dưỡng tốt, “Như vậy công chúa cảm thấy ai có thể xứng với thân phận Định Quốc vương phi?” Nếu ngươi không biết xấu hổ nói bản thân ngươi… Bổn vương phi thực phục ngươi rồi.
Công chúa Lăng Vân nghẹn họng, nhanh chóng nhìn Mặc Tu Nghiêu. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Mặc Tu Nghiêu chỉ mang theo nhàn nhạt tươi cười nhìn Vương phi bên cạnh không có chút nào phát giác được ánh mắt u oán của công chúa Lăng Vân. Cho dù công chúa Lăng Vân có thể đang ở trước mặt Diệp Ly tuyên cáo nàng có ý đồ với vị Định Vương phi, thực sự còn không có mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy biểu thị chỉ có chính mình xứng đôi với Định Vương. Ngược lại là Diệp Ly đối với thần sắc u oán của nàng chậc chậc kêu kỳ lạ, nha đầu kia cho tới bây giờ chưa thấy qua Mặc Tu Nghiêu, rõ ràng lần thứ nhất gặp mặt có thể biểu hiện như thế đấy… Thâm tình… Nếu như là tám năm trước gặp Mặc Tu Nghiêu còn có thể nói vừa thấy đã yêu, nhưng là hiện tại Mặc Tu Nghiêu thật sự là có chút khuyết thiếu lại có điều kiện để cho người ta vừa thấy đã yêu sao. Sùng bái anh hùng chẳng lẽ thật sự có thể làm cho một thiếu nữ si mê thành như vậy? Cho dù như thế, cũng nên sùng bái anh hùng bổn quốc chính mình mới đúng chứ?
Hay là vị công chúa này là một nhân sĩ không biên giới?
“Nếu là lúc trước, công chúa xem thường ta cũng không có gì. Nhưng là hiện tại… Bản phi không có cách nào để cho lịch đại tổ tiên Định Quốc vương phủ bởi vì bản phi mà hổ thẹn.” Diệp Ly nhìn chằm chằm vào công chúa Lăng Vân nói. công chúa Lăng Vân kiêu căng nói: “Bổn công chúa tuyệt đối không xin lỗi một người không bằng Bổn công chúa!” Diệp Ly khiêu mi, “Lúc trước công chúa mời bản phi so kiếm, bản phi từ chối rồi. Không bằng hiện tại chúng ta tỷ thí một lần, nếu là bản phi thua chuyện ngày hôm nay… coi như bản phi đẩy công chúa tùy ý công chúa xử trí. Nhưng công chúa thua…”
“Không có khả năng!” Công chúa Lăng Vân nói: “Bổn công chúa tuyệt đối sẽ không thua ngươi!”
Diệp Ly không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Ta muốn công chúa vào thời điểm cung yến ở trước mặt văn võ bá quan và mệnh phụ quỳ xuống xin lỗi.”
“Ngươi! Tốt, Bổn công chúa đáp ứng.” Thời điểm Lôi Đằng Phong còn chưa kịp ngăn cản Lăng Vân đã cao giọng nói: “Nếu ngươi thua Bổn công chúa muốn ngươi ba bái chín khấu từ cửa cung đi thẳng đến nơi náo nhiệt nhất kinh thành, sau đó hướng tất cả mọi người thừa nhận ngươi không xứng làm Định Vương phi!”
Diệp Ly lạnh nhạt gật đầu, “Một lời đã định.”
“Khoan đã!” Công chúa Chiêu Dương đứng lên nói: “ Bổn cung nhớ rõ Định Vương phi căn bản là không biết kiếm thuật.”
Diệp Ly cười nói: “Công chúa nói rất đúng, cho nên chúng ta không thể so kiếm, so bắn tên. Ta tin tưởng công chúa Lăng Vân nhất định cũng biết?”
“Haaa…! Ngươi muốn so bắn tên với Bổn công chúa?” Công chúa Lăng Vân dường như đã nghe được chuyện cười gì, vẻ mặt khinh miệt nhìn Diệp Ly cười ra tiếng, “Bổn công chúa bảy tuổi đã học bắn tên, mười tuổi đã bắn không hụt phát nào. Ngươi…có thể kéo được cung sao?”
Diệp Ly bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, “Ý Công chúa là không thể so được hả?”
“Bổn công chúa sợ ngươi thua quá khó nhìn, ngươi đã không biết lượng sức như vậy Bổn công chúa thành toàn ngươi là được. Ngươi nói đi, so như thế nào?”
Diệp Ly thỏa mãn cười, đứng dậy đối với Mặc Cảnh Kỳ cùng Hoàng hậu nói: “Như thế, làm phiền Hoàng Thượng và Hoàng hậu làm chứng.” Mặc Cảnh Kỳ nhìn nàng hỏi: “Định Vương phi, ngươi quyết định rồi hả? Cần phải suy nghĩ kỹ càng.” Diệp Ly cười nói: “Thỉnh Hoàng Thượng thành toàn. Tôn nghiêm Định Quốc Vương phủ không thể chà đạp.”
Mặc Cảnh Kỳ thần sắc khẽ động, nhìn chằm chằm Diệp Ly hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Tốt, trẫm đồng ý.”
Diệp Ly cung kính phúc thân cúi đầu, “Diệp Ly đa tạ Hoàng Thượng thành toàn.” Sau đó mới quay người nhìn công chúa Lăng Vân cười nói: “Công chúa, thỉnh.”
“Hừ!” công chúa Lăng Vân đi đầu quay người hướng ngoài điện mà đi. Diệp Ly tươi cười bình tĩnh dịu dàng, bước chậm đi theo.
Theo ở phía sau còn có Lôi Đằng Phong nhìn bóng lưng nữ tử thẳng tắp kiên định phía trước, không biết sao trong lòng nhiều hơn một tia dự cảm không tốt lắm.
Chỉ liếc là thấy được vị công chúa Lăng Vân này căn bản là không biết bơi lặn, Diệp Ly không nhịn được cười lạnh. Rất tốt, nàng nên khen thưởng cái dũng khí của vị công chúa này vì yêu hiến thân sao? Không biết bơi lại dám nhảy vào hồ nước! Vậy là tốt rồi phải cảm thụ tốt cảm giác ngâm nước là thế nào đi, tin tưởng về sau nàng ta sẽ biết cái gì gọi là liệu sức mà làm. Vốn là công chúa Lăng Vân cũng không bối rối, nàng biết rất rõ rất nhanh sẽ có người tới cứu nàng. Nhưng rất nhanh nàng phát hiện mình đang nhanh chóng chìm xuống đáy hồ, không khỏi kinh hoảng giãy dụa càng thêm lợi hại. Diệp Ly dưới đáy lòng hừ nhẹ một tiếng, tinh tường cảm giác được chấn động có người nhảy xuống nước rồi, Diệp Ly nhanh chóng chuyển tới sau lưng công chúa Lăng Vân đang bối rối rồi đánh ngất nàng đi, sau đó kéo hướng bên kia bơi đi, thẳng đến khi đoán chừng công chúa Lăng Vân sắp đến cực hạn rồi mới đưa nàng đẩy trở về.
Dường như chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ mọi người ở ngự hoa viên tụ lại bên hồ. Đuổi tới trước hết là thị vệ Tây Lăng quốc cùng thị vệ trong ngự hoa viên đã xuống nước cứu người rồi.
“Người ở bên đó!” Bên hồ đột nhiên có người kêu lên, mọi người vội vàng nhìn qua quả nhiên thấy một màu gấm vóc rực rớ nổi trên mặt nước, sau đó thấy Định Vương phi cũng đi theo lên, một tay còn kéo công chúa Lăng Vân. Ở trong mắt mọi người hiển nhiên là bộ dáng Định Vương phi cứu được công chúa Lăng Vân. Diệp Ly phát hiện thấy bóng ảnh thị vệ nhanh chóng bơi tới đối với công chúa Lăng Vân còn đang hôn mê mỉm cười, “Công chúa, tỉnh tỉnh. Công chúa… có người tới cứu chúng ta rồi.” Vốn là Diệp Ly ra tay không nặng, vừa nổi lên mặt nước công chúa Lăng Vân rất nhanh liền mở mắt. Lại phát hiện Diệp Ly đang mỉm cười đùa cợt với mình, cũng bất chấp hoàn cảnh lúc này của các nàng, công chúa Lăng Vân hét to: “Ngươi buông Bổn cung ra!” Sau đó dùng lực giãy dụa lên.
“Công chúa, ngươi đừng nhúc nhích. Coi chừng…”
“Bổn cung không cần ngươi lo.” Thấy thị vệ đã đến trước mặt, công chúa Lăng Vân không có sợ hãi đẩy Diệp Ly ra.
Rất tốt… Diệp Ly mang theo thần sắc kinh hoảng ở trong tầm mắt mọi người theo hướng công chúa Lăng Vân đẩy ra một lần nữa chìm vào trong nước.
Công chúa Lăng Vân vừa lên đến trên bờ các cung nữ lập tức đưa tới quần áo khô vì nàng phủ thêm. Thanh Ngọc và Thanh Hà phẫn nộ trừng mắt nhìn công chúa Lăng Vân nói: “Công chúa! Vương phi chúng ta có lòng tốt cứu ngươi, tại sao ngươi phải đẩy nàng ấy!”
Công chúa Lăng Vân ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy rất nhiều người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn mình thì không khỏi sững sờ. Cái đó với kế hoạch của mình không giống nhau! “Bổn cung không có đẩy nàng ta!” Hoa Thiên Hương cười lạnh nói: “Đường đường công chúa dám làm không dám nhận. Cho dù muốn nói dối cũng phải tìm một cái cớ gạt được mọi người chứ. Công chúa cho là chúng ta ở đây nhiều người như vậy đều mù hết sao?” Công chúa Lăng Vân cả giận nói: “Là nàng ta đẩy Bổn công chúa xuống, Bổn công chúa không cần nàng ta cứu.” Trưởng công chúa Chiêu Dương trầm mặt nói: “Công chúa có ý tứ là Định Vương phi đẩy ngươi xuống nước, sau đó chính nàng ta lại nhảy xuống cứu ngươi? Kết quả ngươi bình an vô sự còn nàng đến bây giờ còn không có đi lên? Công chúa tốt nhất cầu nguyện Định Vương phi không có việc gì, nói cách khác, chỉ sợ ngươi là công chúa Tây Lăng thì Đại Sở ta cũng sẽ không tha thứ.”
“Vương phi…Tìm được Vương phi rồi…” Thanh Ngọc lo lắng chờ ở bên cạnh bờ kêu lên, trong hồ Thanh Sương và Thanh Loan mỗi người một bên đỡ Diệp Ly rõ ràng đã hôn mê nổi lên mặt nước. Mọi người trên bờ vội vàng giúp đỡ kéo người lên vì Diệp Ly phủ thêm quần áo, Thanh Ngọc vội cầm tay bắt mạch cho nàng. Công chúa Chiêu Dương lo lắng nhìn Diệp Ly nói: “Thế nào rồi? Sao Thái y còn chưa tới?” Thanh Ngọc ngẩng đầu lên nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, Vương phi đã uống vài ngụm nước cho nên mới hôn mê bất tỉnh, có lẽ không có gì trở ngại. Nhưng mà… Vương phi hiện tại cần có nơi nghỉ ngơi.” Công chúa Chiêu Dương nhìn xung quanh, quả quyết nói: “Nơi này cách điện Triêu Hà tương đối gần, vậy đưa Định Vương phi qua đi.” Mọi ngươi vây quanh Diệp Ly hôn mê bất tỉnh dưới sự dẫn dắt của công chúa Chiêu Dương đi tới điện Triêu Hà, đồng dạng cùng rơi xuống nước nhưng công chúa Lăng Vân lại bình an vô sự dĩ nhiên bị mọi người trong lúc vô tình không để mắt đến. Nhìn đám người vội vàng mà đi, sắc mặt công chúa Lăng Vân lúc trắng lúc xanh.
“Công chúa…” Cung nữ Tây Lăng quốc đi theo bên người nàng cẩn thận từng li từng tí kêu lên.
“Cút!” Công chúa Lăng Vân cả giận nói.
Bầu không khí trong điện Triêu Hà một mảnh ngưng trọng, trong điện thần sắc Mặc Tu Nghiêu nghiêm túc ngồi ở bên giường nhìn chăm chú nữ tử đang mê man trên giường, thái y cẩn thận từng li từng tí tiến lên bắt mạch. Trưởng công chúa ngồi ở một bên ngưng mày hỏi: “Định Vương phi thế nào rồi?” Thái y nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Mặc Tu Nghiêu mới nói: “Hồi Vương gia, công chúa, Vương phi không có gì trở ngại. chỉ là ước chừng bị chút kinh hãi, thần trở về kê chút ít thuốc an thần cùng với thuốc khu hàn là được.” Trưởng công chúa nói: “Đã không sao, thế mà Vương phi còn chưa có tỉnh lại?’ Thái y nói: “Cái này… Vương phi chỉ là nữ tử, chỉ sợ trong lúc vội vã đột nhiên uống nước mới bị ngất đi. Nhưng sặc nước không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một hồi là tỉnh lại đấy.” Trưởng công chúa không khỏi hiện lên cảnh Diệp Ly đỡ công chúa Lăng Vân nổi lên mặt nước thì lại bị công chúa Lăng Vân đột nhiên đẩy một cái, sắc mặt càng thêm trầm trọng, gật đầu nói: “Ngươi đi xuống sắc thuốc đi.”
“Thần cáo lui.”
Trong phòng chỉ còn lại có công chúa Chiêu Dương và Mặc Tu Nghiêu, công chúa Chiêu Dương đứng lên nói: “Tu Nghiêu! Cháu chăm sóc tốt Vương phi, công chúa Lăng Vân bên kia Bổn cung sẽ vì Vương phi lấy lại công đạo.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt gật đầu, “Làm phiền cô cô, nhưng mà việc này vẫn là đợi A Ly tỉnh lại thì hãy làm .” Công chúa Chiêu Dương than nhẹ, gật đầu nói: “Rồi theo ý cháu, cháu ở lại cùng Vương phi của cháu đi. Bổn cung đi ra ngoài trước.” Nhìn Trưởng công chúa rời đi, Mặc Tu Nghiêu mới trượt xe lăn đến, nhìn chằm chằm nữ tử ngủ say trên giường sau nửa ngày mới thong thả hỏi: “A Ly, nàng định trực tiếp ngủ qua cung yến đêm nay sao?” Lông mi Diệp Ly bỗng có chút động đậy, chậm chạp mở mắt ra, “Sao ngươi biết được?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, thản nhiên nói: “Cảm thấy ngay cả thái y đều có thể giấu diếm được đi thì sao ta có thể nhìn ra?” Nhớ lại mấy thái y vừa rồi thấy kì quái lại khó hiểu, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn nói là vì chấn kinh nên mới ngủ mê không tỉnh, trong mắt Mặc Tu Nghiêu nổi lên ý cười nhàn nhạt.
“A Ly, ta lại không biết nàng lại có sở thích cứu người lúc nguy nan như vậy?” Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly thản nhiên nói.
Diệp Ly bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không có biện pháp, không cứu nàng ta thì lúc này đại khái biến thành ta đẩy nàng xuống nước rồi.”
Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên, “Vừa nãy ở bên ngoài, công chúa Lăng Vân cứ kiên trì là nàng đẩy nàng ta xuống nước đấy.”
“Ở bên ngoài…Nàng ta thật đúng là ương ngạnh ah. Giày vò như vậy còn có thể náo?’ Diệp Ly sợ hãi thán phục. Ở đáy hồ, quả thực nàng và công chúa Lăng Vân giằng co một phen, không nghĩ tới nàng ta không muốn đi xem thái y lại còn đi theo náo. Nhớ tới đầu sỏ gây nên tai nạn lần này cho mình, đôi mắt thanh lệ của Diệp Ly có chút nheo lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú Mặc Tu Nghiêu ngồi ở một bên nói: “Lại nói tiếp Vương gia… Chuyện hôm nay coi như là bởi vì ngài mà có. Ngài có lời gì muốn nói?”
Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, nghi vấn nhìn nàng. Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vị công chúa Lăng Vân kia một lòng say mê Vương gia, hơn nữa lời thề son sắt nói nàng ta nhất định sẽ trở thành chính phi Định Quốc vương phủ ah.”
“Công chúa Lăng Vân Tây Lăng sao?” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày. Ánh mắt nguy hiểm Diệp Ly theo dõi hắn, “Thật sự là ngươi không có ước định gì với vị công chúa này chứ?” tiểu nữ hài bảy tám tuổi đều là dễ lừa gạt, hỗn đản như vậy… đáng đánh chết!
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nhìn Diệp Ly rất nghiêm túc nói: “Ta có thể xác định ta chưa từng thấy công chúa Lăng Vân.”
“Chưa từng gặp mặt mà sao nàng ta khóc náo muốn gả cho ngươi, lại còn tự mình nhảy xuống hồ. Chẳng lẽ… là vì địa vị Định Quốc vương phủ?” Diệp Ly khó hiểu, nàng lại không có hoài nghi Mặc Tu Nghiêu sẽ lừa gạt nàng, trên thực tế tỷ lệ Mặc Tu Nghiêu quen biết công chúa Lăng Vân vốn không cao, “Lẽ ra…gả vào Định Quốc vương phủ dường như cũng không phù hợp với lợi ích của một công chủ Tây Lăng quốc. Nếu như Tây Lăng muốn quan hệ thông gia thì lựa chọn tốt nhất vẫn là gả công chúa Tây Lăng cho hoàng đế.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng một cái, dường như có chút kinh ngạc, “Làm sao nàng biết Tây Lăng muốn quan hệ thông gia?”
“Bằng không thì ngàn dặm xa xôi mang theo một công chúa đến làm cái gì? Đi chơi sao?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Tây Lăng và Đại Sở chúng ta xưa nay không hợp, cho dù mấy năm nay coi như bình thường nhưng trong lòng mọi người biết rõ, sớm hay muộn cũng vẫn đánh nhau. Nói như vậy, Tây Lăng không thể nào sẽ thật sự để cho một công chúa đến Đại Sở hòa thân đấy.” Dưới tình huống như vậy, hòa thân chẳng khác nào con tin, một khi hai nước giao chiến, mặc kệ ngươi là công chúa hay quận chúa đều chỉ có thể là một vật hi sinh đáng buồn. Diệp Ly nhíu mày, nói cũng đúng, loại này hai bên đều nắm chắc tình huống, cho dù con gái lớn của hoàng đế Tây Lăng không có chỗ bỏ cũng không cần phải đưa tới cho địch nhân của mình.
Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng tựa ở đầu giường nhíu mày trầm tư, ánh mắt hơi ấm, “Không cần nghĩ nhiều, phải hay là không muốn quan hệ thông gia thì cung yến buổi tối có thể biết.”
Đợi Diệp Ly và Mặc Tu nghiêu từ bên trong đi ra, mọi người trong điện vốn còn xì xào bàn tán lập tức lặng ngắt như tờ. Hiển nhiên chuyện xảy ra trong ngự hoa viên đã kinh động đến không ít người, không chỉ là hoàng hậu, mà ngay cả hoàng đế cũng đã tới. Cùng đến còn có các đặc phái viên các quốc gia ngoại trừ nước Bắc Nhung. Nhìn thấy hai người đi ra, ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ rơi vào trên người Diệp Ly, sau một lát mới hỏi: “Định Vương, Định Vương phi như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, A Ly không có gì đáng ngại.” Hoàng hậu mau mắn gật đầu nói: “Định Vương phi không có việc gì là tốt rồi. Định Vương phi mời ngồi đi.”
Hai ngươi tạ ơn hoàng hậu, Diệp Ly đi theo ngồi xuống. Đối diện thế tử Lôi Đằng Phong Trấn Nam Vương Tây Lăng đã bắt đầu cao giọng nói: “Định Vương phi, Lăng Vân vừa mới bị kinh hãi, vô ý thất thủ lại để cho Vương phi bị kinh hãi, kính xin Vương phi thứ tội.” Lời còn chưa nói dứt, công chúa Lăng Vân bên cạnh hắn đã đứng lên kêu: “Vương huynh, ta nói rõ là nàng ta đẩy ta xuống mà.” Trưởng công chúa Chiêu Dương nhíu mày nhìn công chúa Lăng Vân nói: “Công chúa, ở đây tất cả mọi người đều thấy được là Định Vương phi muốn cứu ngươi, trái lại ngươi lại đẩy Định Vương phi đang kiệt sức vào trong nước mới làm cho Định Vương phi hôn mê.” Công chúa Lăng Vân tức giận đỏ mặt nói: “Ta có nhân chứng.”
Công chúa Chiêu Dương cau mày thản nhiên nói: “Bổn cung biết rõ, công chúa vừa mói đã nói thị nữ của ngươi tận mắt nhìn thấy Định Vương phi đẩy ngươi xuống nước đấy. Nhưng là… tình huống trong nước cùng với biểu hiện ngươi đối với Định Vương phi ở trong nội cung cung Phượng Đức, lời thị nữ của ngươi nói chỉ sợ rất khó làm cho người ta tin tưởng.” Công chúa Lăng Vân thét to: “Ngươi nói là Bổn công chúa nói dối.” Công chúa Chiêu Dương lạnh nhạt nhìn nàng một cái, mặc dù không có trả lời nhưng cái biểu lộ kia đã đủ để nói rõ rồi.
“Lăng Vân, không được làm càn!” Lôi Đằng Phong trầm giọng quát lên.
Công chúa Lăng Vân tức khóc lên tiếng, oán hận nói: “Tốt! Các người không tin Bổn công chúa, Bổn công chúa lấy cái chết chứng minh!” Dứt lời từ trên đầu nhổ cái kim châm xuống hướng tim mình đâm tới.
“Công chúa không thể____!”
“Lăng Vân__!”
Lôi Đằng Phong tay mắt lanh lẹ một phát bắt được cánh tay công chúa Lăng Vân đoạt cây trâm đi, rất đau đầu nhìn vị đường muội bốc đồng này, đồng thời lại có chút hoài nghi nhìn hướng Diệp Ly phía đối diện nhìn thoáng qua. Tuy vị đường muội này trước sau như một thích hồ nháo nhưng phản ứng kịch liệt như vậy, là chưa từng có, chẳng lẽ thật oan uổng nàng?
“Định Vương phi, không biết có thể thỉnh ngươi nói một câu lúc ấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra hay không?” Lôi Đằng Phong nhìn chằm chằm vào Diệp Ly hỏi.
Diệp Ly rất bình tĩnh nhìn thẳng hắn, nói khẽ: “Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, công chúa Lăng Vân đang nói chuyện với ta, không biết như thế nào lại đột nhiên rơi vào trong hồ đi. Sau đó ta cũng té xuống theo.”
Lôi Đằng Phong máy nhíu lại càng chặt hơn, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Ngài cũng té xuống nước hả? Như vậy ngươi cũng biết làm sao mà té xuống đi?”
Diệp Ly lắc đầu, “Công chúa Lăng Vân đột nhiên té xuống, ta lại càng hoảng sợ còn không có hồi phục tinh thần thì đã rơi vào trong hồ rồi.”
“Hình như Định Vương phi biết bơi.” Lôi Đằng Phong nói.
Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Không tính là biết, chỉ là khi ta còn bé bị chìm trong nước cho nên mới học qua một chút. Nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm, cho nên mới…”
Diệp Ly dường như cái gì cũng chưa nói, nhưng nghe vào trong tai những người đang ngồi xác thực đã nói tất cả. Thậm chí trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh chuyện xảy ra. Tất cả mọi người tận mắt thấy công chúa Lăng Vân cưỡng bức kéo Định Vương phi nói chuyện cùng với nàng ta đấy, chắc là hai người đang nói gì đó.
Chuyện không vui nên công chúa Lăng Vân nhất thời kích động không có chú ý ngã vào trong hồ, lại cùng kéo Định Vương phi xuống theo. Nếu chỉ là như thế, miễn cưỡng cho rằng vô ý, nhưng rõ ràng Định Vương phi đã cứu được công chúa Lăng Vân, không nghĩ tới công chúa Lăng Vân còn lấy oán trả ơn đẩy Định Vương phi xuống đáy hồ làm hại Định Vương phi hôn mê. Hơn nữa thừa dịp lúc người bị hại hôn mê lại nói đối phương đẩy mình xuống nước đấy. Lập tức, ánh mắt những người trong đại điện nhìn công chúa Lăng Vân và đặc phái viên Tây Lăng quốc đều thay đổi. Vốn là đám quyền quý Đại Sở không có cảm tình gì với người Tây Lăng, hiện tại thì càng thêm không thích rồi. Mấy người Tây Lăng này có phẩm hạnh gì à?
“Kỳ thật, công chúa Lăng Vân cũng không cần tìm cái chết như thế. Ở đây dù sao cũng là hoàng cung Đại Sở, nếu công chúa Tây Lăng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chẳng phải là làm tổn hại đến tình nghĩa Tây Lăng cùng Đại Sở ta sao. Bản phi chỉ là thế hệ nữ lưu, thực sự quả quyết sẽ không làm chuyện tình có tổn hại đến hòa bình hai nước như thế.” Diệp Ly nhìn công chúa Lăng Vân, ngữ khí thong dong nói, “Ngược lại là bản phi có chút nghi hoặc, ta và công chúa Lăng Vân là từ ngự hoa viên đi tới, chúng ta đều cho thị nữ lưu lại đằng sau, theo lý thuyết vị trí kia… vô luận là công chúa tự mình rơi xuống hay là bản phi đẩy xuống, thị nữ của ngươi trừ phi đứng ở bên hồ, nếu không sẽ không nhìn thấy đấy. Không biết các nàng tận mắt thấy bản phi đem công chúa đẩy xuống như thế nào? Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, có thể hay không thỉnh truyền nha đầu của ta và thị nữ của công chúa Lăng Vân cùng tiến đến?”
Hoàng Thượng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lôi Đằng Phong, thấy hắn cũng không phản đối liền gật đầu nói: “Vậy theo ý Vương phi nói.”
Bọn người Thanh Loan rất nhanh tiến đến, đồng thời cùng vào còn có thị nữ công chúa Lăng Vân từ Tây Lăng mang theo đến. Vẫn là do Chiêu Dương công chúa mở miệng nói: “Mấy người các ngươi lúc ấy có theo chân Vương phi và công chúa hay không?”
Thanh Ngọc tiến lên một bước nói: “Khởi bẩm công chúa, lúc ấy công chúa Lăng Vân nói muốn một mình nói chuyện với Vương phi chúng ta, hơn nữa trước tiên còn cho cung nữ của chính mình lui xuống, bởi vậy Vương phi cũng lệnh cho tụi nô tỳ không cần đi theo.” Trưởng công chúa Chiêu Dương khiêu mi tiếp tục hỏi: “Như vậy, các ngươi có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra bên hồ không?’ Thanh Ngọc lắc đầu nói: “Bên hồ cùng Ngự Hoa viên phải đi qua một tòa núi giả, tụi nô tỳ cách khá xa lại bị hòn non bộ chắn nên cũng không có nhìn thấy được lúc ấy xảy ra chuyện gì.” Thị nữ của công chúa Lăng Vân tiến lên phía trước nói: “Tụi nô tỳ nhìn thấy rõ Định Vương phi đẩy công chúa của chúng ta xuống.”
Công chúa Chiêu Dương nói: “Bổn cung cũng biết cái tòa núi giả bên hồ kia, Bổn cung lúc còn nhỏ còn từng ở bên trong chơi đùa qua, nếu là đứng ở đằng sau hòn non bộ, các ngươi tuyệt đối không thể nào nhìn thấy được chuyện xảy ra ở bên hồ.”
“Chúng ta lúc ấy không đứng đằng sau hòn non bộ!” Thị nữ kia bật thốt lên nói.
Công chúa Chiêu Dương nhướn mày, cười như không cười nhìn Lăng Vân công chúa, hỏi: “Nha… Vậy các ngươi lúc ấy ở chỗ nào?’
“Chúng ta… Chúng ta ở rừng đào bên cạnh hồ.” Vị thị nữ kia tựa hồ cảm thấy mình nói sai, bối rối nhìn người Tây Lăng, miễn cưỡng đáp.
Công chúa Chiêu Dương gật đầu, “Nếu như lời nói đó là đúng thì hoàn toàn chính xác có khả năng nhìn thấy. Nhưng Bổn cung muốn biết, các ngươi nên đợi ở phía sau tại sao các ngươi lại đi non nửa cái ngự hoa viên để xuất hiện ở rừng đào bên cạnh? Bổn cung nhớ rõ khoảng cách từ rừng đào đến trong núi giả bên hồ khá xa. Mà cầu hình như cũng hơi dài.” “Cái này…” Đang ở trước mặt nhiều người như vậy lại còn có mặt của Hoàng đế Đại Sở, thị nữ này dù lá gan có lớn như trời cũng không dám không đáp lời trưởng công chúa, chỉ đành phải nói: “Vâng…Công chúa muốn nô tài qua bên kia… Qua bên kia…”
Công chúa Chiêu Dương cười nói: “Qua bên kia cái gì? Nếu nói là giữa tháng ba đi qua ngắt mấy cành hoa đào nói còn có lý, nhưng là hôm nay là thời điểm gần tháng sáu, người bình thường sẽ không đi qua bên kia.”
“Nô tài… Nô tài….”Thị nữ bối rối muốn hướng công chúa Lăng Vân cầu cứu, không biết làm sao đến lúc này công chúa Lăng Vân tự mình cũng nghĩ không ra cái lý do gì có thể tự bào chữa, chỉ là cãi chày cãi cối nói: “Mặc kệ tại sao thị nữ Bổn công chúa ở đấy, ít nhất có thể chứng minh các nàng xác thực nhìn thấy Bổn công chúa bị nàng ta đẩy xuống hồ.”
Trưởng công chúa từ nhỏ sống ở thâm cung cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy, mắt phượng chớp một cái cũng không chớp nhìn chằm chằm vào thị nữ kia nói: “Ngươi đã nói là Định Vương đẩy công chúa Lăng Vân. Như vậy Định Vương phi làm thế nào đẩy được? Lúc ấy công chúa Lăng Vân đối diện với Định Vương phi hay là đưa lưng về phía Định Vương phi hoặc là đứng bên cạnh? Định Vương phi chỉ dùng tay trái đẩy được hay là tay phải đẩy được? Bị Định Vương phi đẩy xuống nước công chúa Lăng Vân có kêu cứu hay không? Nếu có kêu cứu thì nói gì đó?” Trên mặt thị nữ kia cứng đờ, một hồi lâu mới nói: “Nô tài nhớ rõ… Công chúa lúc ấy đưa lưng về phía Định Vương phi, Định Vương phi… Định Vương phi dùng tay trái, tay phải đẩy công chúa. Công chúa bị đẩy xuống về sau còn giãy dụa hô cứu mạng.”
Một bên sắc mặt Lôi Đằng Phong trầm xuống, đáy lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn.
Thần sắc Trưởng công chúa Chiêu Dương biến đổi, lạnh lùng nói: “Làm càn! Đang ở trước mặt Hoàng Thượng Hoàng hậu mà ngươi cũng dám nói dối! Lúc ấy thị vệ chạy tới bên hồ dò xét cũng không có nghe thấy bất kỳ âm thanh kêu cứu nào, chỉ là nghe được tiếng kêu của ngươi thì mới đuổi tới đấy. Nhìn thấy trên mặt nước có gợn sóng lắc lư không ngớt mới biết được có người rớt xuống nước đấy. Vì sao ngươi nghe được âm thanh của công chúa Lăng Vân kêu cứu? Có phải võ công cao cường tai mắt so với thị vệ trong nội cung càng thêm linh mẫn?”
“Ta… ta…” Thị nữ kia cứng cỏi nói ra một chuỗi dài trả lời như vậy, sớm đã là nỏ mạnh hết đà. Bị Trưởng công chúa quát lớn một cái thân thể mềm nhũn lập tức ngã ngồi trên mặt đất, “Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng, nô tài nô tài là…”
“Im ngay!” Lôi Đằng Phong đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi rõ ràng không nghe thấy Lăng Vân kêu cứu, Trưởng công chúa hỏi phải thành thành thật thật đáp ngươi cũng biết, đừng thêm mắm thêm muối nói chút ít không thật.” Thị nữ kia sững sờ, cuống quít gật đầu nói: “Vâng… là nô tài sai, nô tài không có nghe được tiếng công chúa cầu cứu…”
Lôi Đằng Phong trở lại, mỉm cười đối với Diệp Ly ôm quyền nói: “Vương phi thứ lỗi, nha đầu kia từ nhỏ đi theo Lăng Vân chưa thấy qua cái tràng diện lớn gì, nhất thời khẩn trương chắc là nhìn lầm rồi mới trách lầm Vương phi. Lăng Vân xưa nay tín nhiệm nha đầu kia, hôm nay lại bị kinh hãi mới bị nàng nói dối… Mong rằng Vương phi rộng lòng tha thứ.” Diệp Ly nhìn Lăng Vân biểu lộ chết không nhận sai kia, cười lạnh lùng, “Thế tử nói quá lời, vốn cũng không phải là cái đại sự gì. Chỉ là… lần đầu tiên bản phi dự họp cung yến đã xảy ra chuyện như vậy, thật sự là làm cho Định Quốc vương phủ hổ thẹn. Nói không chừng… công chúa Lăng Vân nói cũng có đạo lý. Công chúa ngươi nói có đúng hay không?”
Công chúa Lăng Vân hừ một tiếng, quay đầu không nhìn tới Diệp Ly.
Quận chúa Vinh Hoa ngồi ở bên cạnh công chúa Chiêu Dương đột nhiên nhướn mày cười cười, hỏi: “Công chúa Lăng Vân nói gì đó để cho Định Vương phi cũng đồng ý?”
Diệp Ly sâu kín thở dài, nói: “Bản phi thất lễ như thế, ném đi mặt mũi Định Quốc vương phủ và Vương gia. Nói không chừng đến mai Vương gia sẽ cho bản phi một từ hưu thư, kiểu này Định Vương phi đại khái có thể thay người rồi.”
Hoàng hậu nhẹ giọng quát lên: “Nói bậy, đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, Định Vương há lại bất cận nhân tình như thế?”
Một mực ngồi chơi xem cuộc vui, thần sắc Mặc Tu Nghiêu nghiêm cẩn gật đầu nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.” Nghiêng đầu liếc Diệp Ly bên cạnh cười nói: “A Ly yên tâm, vô luận phát sinh chuyện gì thì nàng vẫn là đích phi danh chính môn thuận Định Quốc Vương phủ ta. Ai dám nghi ngờ A Ly là nghi ngờ Định Quốc Vương phủ ta!” Công chúa Chiêu Dương cũng cười nói: “Tu Nghiêu nói rất đúng. Ai dám nghi vấn Định Vương phi chính là cùng Bổn cung gây khó dễ. Định Vương phi cứ yên tâm, sự tình hôm nay mọi người đều biết cháu bị ủy khuất.”
“Vương gia, Vương phi, Hoàng muội không hiểu chuyện đã hiểu lầm Vương phi, tại hạ lúc này thay nàng nhận lỗi. Kính xin Vương phi thứ tội.”
Diệp Ly rủ mắt xuống không nói, một bộ dáng kính cẩn mọi chuyện đều có Vương gia làm chủ.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Thế tử, loại chuyện xin lỗi này vẫn là người trong cuộc tự mình đến làm mới có một chút thành ý. Ngươi nói, đúng không?” Lôi Đằng Phong sững sờ, Mặc Tu Nghiêu muốn Lăng Vân tự mình xin lỗi hoàn toàn là đánh vào mặt Lăng Vân, đúng là không chịu lưu lại chút tình cảm nào. Như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Diệp Ly, Lôi Đằng Phong nói: “Lăng Vân tuổi còn quá nhỏ, là tại hạ làm huynh trưởng dạy bảo vô phương, nên để tại hạ tự mình xin lỗi.” Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, khóe môi có chút nhấc lên, “Có lẽ thế tử nên dạy công chúa cái gì gọi là người nào làm người đó chịu, còn có làm như thế nào phụ trách hành vi của mình. Chuyện ngày hôm nay… Bổn vương có thể coi là Tây Lăng khiêu khích Định Quốc Vương phủ ta hay không?” Công chúa Lăng Vân ở trước mặt bị người hâm mộ trong lòng đã lâu trách cứ như thế, mắt đã sớm ủy khuất đỏ lên.
Trong lòng Lôi Đằng Phong nhảy dựng, nếu hắn biết rõ thái độ Mặc Tu Nghiêu sẽ cường ngạnh như thế thì vừa mới bắt đầu sẽ trực tiếp ép công chúa Lăng Vân xin lỗi. Mất mặt tốt hơn là mất mạng! Lăng Vân khẳng định phải ở lại Đông Sở, nếu đắc tội Mặc Tu Nghiêu lúc chính mình ở Đông Sở còn có thể che chở một hai, nếu mình đi chỉ sợ nàng chết như thế nào cũng không biết được. Sự tình hôm nay Lôi Đằng Phong tin tưởng xác thực là Lăng Vân muốn nhằm vào Định Vương phi, nhưng nếu nói vị Định Vương phi này thực sự là người vô tội thì Lôi Đằng Phong ngàn vạn không tin. CHết tiệt là Mặc Tu Nghiêu trực tiếp đem chuyện này đề cao đến thái độ Tây Lăng quốc đối với Định Quốc Vương phủ. Tuy nói Mặc Tu Nghiêu hiện nay tàn phế, nhưng thế lực Hắc Vân kỵ của Định Quốc Vương phủ làm cho thiên hạ biến sắc vẫn còn tồn tại ah. Nếu như Mặc Tu Nghiêu biểu hiện mềm yếu một chút cũng may, nhưng thái độ Mặc Tu Nghiêu lại mạnh mẽ cứng rắn như thế càng làm cho hắn phải kiêng kị. Tây Lăng quốc trước mắt không thể có chiến tranh.
“Lăng Vân! Hướng Định Vương phi xin lỗi!” Cơ hồ là lập tức, Lôi Đằng Phong quyết định thật nhanh đối với công chúa Lăng Vân nói.
“Cái gì? Muốn ta xin lỗi!” Công chúa Lăng Vân thét lên, mọi người tại đây cũng không khỏi nhíu mày, mà ngay cả Quận chúa Vinh Hoa cũng khinh thường nhếch miệng. Coi như nàng được xưng là Quận chúa cao ngạo nhất kinh thành cũng tuyệt đối khinh thường thất lễ ở tại nơi như thế này. Công chủ Tây Lăng Quốc giáo dưỡng thật đúng thật là để cho người ta lau mắt mà nhìn.
Công chúa Lăng Vân oán hận trừng mắt nhìn Diệp Ly nói: “Bổn công chúa dựa vào cái gì mà phải xin lỗi nàng ta? Bổn cung là công chúa tôn quý nhất Tây Lăng, muốn Bổn công chúa xin lỗi thì nàng ta nhận được sao?”
Diệp Ly nhíu mày, “Công chúa không chịu xin lỗi là xem thường bản phi?”
“Ngươi có cái gì làm cho Bổn công chúa để mắt tới sao?’ Công chúa Lăng Vân cao ngạo hất cằm lên, mắt liếc nhìn Diệp Ly. Những ngày này nàng đã sớm đem Diệp Ly nghe ngóng rõ ràng, một cái tiểu thư Thượng Thư phủ bị lạnh nhạt nhiều năm, vẫn là thiên kim nổi danh ba không trong kinh thành, không tài không đức không mạo. mà ngay cả Lê Vương đều không chịu nổi thanh danh của nàng mà từ bỏ nàng. Chỉ là vận khí tốt mới được Hoàng Thượng chỉ hôn cho Định Vương. Về phần sự tình đứng đầu bách hoa thịnh hội, ở trong mắt công chúa Lăng Vân không đáng nửa điểm chú ý, Diệp Ly chỉ là gặp may mà thôi.
Diệp Ly đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, càng không ngừng trấn an chính mình: nàng còn nhỏ, không cần cùng nàng ta chấp nhặt… Nàng còn nhỏ đi! Nha đầu kia là thiếu sửa chữa, nếu như nàng vẫn còn trong quân đội không biết nặng nhẹ như vậy đã sớm nhổ xuống một lớp da của nàng ta rồi. “Như vậy… Công chúa là xem thường bản phi hay là xem thường thân phận Định Quốc vương phi?” Diệp Ly hỏi.
“Ngươi căn bản không xứng với thân phận Định Vương phi!” công chúa Lăng Vân kêu lên. Diệp Ly mím môi, cười mỉm nhìn công chúa Lăng Vân, người ở chỗ này trong lòng đều thầm khen một tiếng tốt tình tình hàm dưỡng tốt, “Như vậy công chúa cảm thấy ai có thể xứng với thân phận Định Quốc vương phi?” Nếu ngươi không biết xấu hổ nói bản thân ngươi… Bổn vương phi thực phục ngươi rồi.
Công chúa Lăng Vân nghẹn họng, nhanh chóng nhìn Mặc Tu Nghiêu. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Mặc Tu Nghiêu chỉ mang theo nhàn nhạt tươi cười nhìn Vương phi bên cạnh không có chút nào phát giác được ánh mắt u oán của công chúa Lăng Vân. Cho dù công chúa Lăng Vân có thể đang ở trước mặt Diệp Ly tuyên cáo nàng có ý đồ với vị Định Vương phi, thực sự còn không có mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy biểu thị chỉ có chính mình xứng đôi với Định Vương. Ngược lại là Diệp Ly đối với thần sắc u oán của nàng chậc chậc kêu kỳ lạ, nha đầu kia cho tới bây giờ chưa thấy qua Mặc Tu Nghiêu, rõ ràng lần thứ nhất gặp mặt có thể biểu hiện như thế đấy… Thâm tình… Nếu như là tám năm trước gặp Mặc Tu Nghiêu còn có thể nói vừa thấy đã yêu, nhưng là hiện tại Mặc Tu Nghiêu thật sự là có chút khuyết thiếu lại có điều kiện để cho người ta vừa thấy đã yêu sao. Sùng bái anh hùng chẳng lẽ thật sự có thể làm cho một thiếu nữ si mê thành như vậy? Cho dù như thế, cũng nên sùng bái anh hùng bổn quốc chính mình mới đúng chứ?
Hay là vị công chúa này là một nhân sĩ không biên giới?
“Nếu là lúc trước, công chúa xem thường ta cũng không có gì. Nhưng là hiện tại… Bản phi không có cách nào để cho lịch đại tổ tiên Định Quốc vương phủ bởi vì bản phi mà hổ thẹn.” Diệp Ly nhìn chằm chằm vào công chúa Lăng Vân nói. công chúa Lăng Vân kiêu căng nói: “Bổn công chúa tuyệt đối không xin lỗi một người không bằng Bổn công chúa!” Diệp Ly khiêu mi, “Lúc trước công chúa mời bản phi so kiếm, bản phi từ chối rồi. Không bằng hiện tại chúng ta tỷ thí một lần, nếu là bản phi thua chuyện ngày hôm nay… coi như bản phi đẩy công chúa tùy ý công chúa xử trí. Nhưng công chúa thua…”
“Không có khả năng!” Công chúa Lăng Vân nói: “Bổn công chúa tuyệt đối sẽ không thua ngươi!”
Diệp Ly không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Ta muốn công chúa vào thời điểm cung yến ở trước mặt văn võ bá quan và mệnh phụ quỳ xuống xin lỗi.”
“Ngươi! Tốt, Bổn công chúa đáp ứng.” Thời điểm Lôi Đằng Phong còn chưa kịp ngăn cản Lăng Vân đã cao giọng nói: “Nếu ngươi thua Bổn công chúa muốn ngươi ba bái chín khấu từ cửa cung đi thẳng đến nơi náo nhiệt nhất kinh thành, sau đó hướng tất cả mọi người thừa nhận ngươi không xứng làm Định Vương phi!”
Diệp Ly lạnh nhạt gật đầu, “Một lời đã định.”
“Khoan đã!” Công chúa Chiêu Dương đứng lên nói: “ Bổn cung nhớ rõ Định Vương phi căn bản là không biết kiếm thuật.”
Diệp Ly cười nói: “Công chúa nói rất đúng, cho nên chúng ta không thể so kiếm, so bắn tên. Ta tin tưởng công chúa Lăng Vân nhất định cũng biết?”
“Haaa…! Ngươi muốn so bắn tên với Bổn công chúa?” Công chúa Lăng Vân dường như đã nghe được chuyện cười gì, vẻ mặt khinh miệt nhìn Diệp Ly cười ra tiếng, “Bổn công chúa bảy tuổi đã học bắn tên, mười tuổi đã bắn không hụt phát nào. Ngươi…có thể kéo được cung sao?”
Diệp Ly bộ dạng phục tùng cười yếu ớt, “Ý Công chúa là không thể so được hả?”
“Bổn công chúa sợ ngươi thua quá khó nhìn, ngươi đã không biết lượng sức như vậy Bổn công chúa thành toàn ngươi là được. Ngươi nói đi, so như thế nào?”
Diệp Ly thỏa mãn cười, đứng dậy đối với Mặc Cảnh Kỳ cùng Hoàng hậu nói: “Như thế, làm phiền Hoàng Thượng và Hoàng hậu làm chứng.” Mặc Cảnh Kỳ nhìn nàng hỏi: “Định Vương phi, ngươi quyết định rồi hả? Cần phải suy nghĩ kỹ càng.” Diệp Ly cười nói: “Thỉnh Hoàng Thượng thành toàn. Tôn nghiêm Định Quốc Vương phủ không thể chà đạp.”
Mặc Cảnh Kỳ thần sắc khẽ động, nhìn chằm chằm Diệp Ly hồi lâu, mới trầm giọng nói: “Tốt, trẫm đồng ý.”
Diệp Ly cung kính phúc thân cúi đầu, “Diệp Ly đa tạ Hoàng Thượng thành toàn.” Sau đó mới quay người nhìn công chúa Lăng Vân cười nói: “Công chúa, thỉnh.”
“Hừ!” công chúa Lăng Vân đi đầu quay người hướng ngoài điện mà đi. Diệp Ly tươi cười bình tĩnh dịu dàng, bước chậm đi theo.
Theo ở phía sau còn có Lôi Đằng Phong nhìn bóng lưng nữ tử thẳng tắp kiên định phía trước, không biết sao trong lòng nhiều hơn một tia dự cảm không tốt lắm.
/447
|