Bên ngoài phủ Hoa quốc công
Trong cơn mưa to tầm tã, một thiếu niên ướt đẫm cả người đã ngồi bên góc tường, tùy ý cho cơn mưa to vô tình cọ rửa thân thể cũng không coi là cường tráng của mình. Vốn sắc mặt đã hơi tái nhợt, ở trong màn mưa lại càng trở nên trắng bệch.
“Đứng lên!”
Một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng nhẹ rơi xuống gần hắn ta, trong tay vẫn không quên cầm theo một cái ô, ngăn cản nước mưa rơi xuống người mình. So với cả người đều sạch sẽ khô ráo của hắn ta, thì càng nổi bật bộ dáng ướt đẫm đầy chật vật của thiếu niên.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Phượng Chi Dao ngồi xổm xuống, “Thế nào? Không muốn sống?”
“Xen vào chuyện của người khác!” Phượng Chi Dao không nhịn được nhắm mắt lại, hiện tại tâm tình hắn cực kỳ tệ, cho dù người trước mắt là bạn tốt của hắn thì hắn cũng không muốn để ý tới. Mặc Tu Nghiêu cười lạnh, “Nếu đã bày ra bộ dạng nửa chết nửa sống này, thì sao không dứt khoát đi tìm chết luôn đi? Nói không chừng Hoa tỷ tỷ nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của ngươi còn có thể vì ngươi mà chảy hai giọt nước mắt đấy.”
“Mặc Tu Nghiêu! Ngươi đi chết đi!” Phượng Chi Dao nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào tới tên bạn xấu đang ngồi chế giễu ở trước mặt. Hiện tại hắn cực kỳ cần phát tiết, có người cần ăn đòn tự mình đưa tới cửa thì sao hắn lại không đánh chứ? Thiếu niên đang tức giận nhất thời choáng váng đầu nên đã quên mất, tên bạn trước mắt này không phải hắn ta muốn đánh là có thể đánh được.
Quả nhiên, thân thể của hắn ta vừa mới động, Mặc Tu Nghiêu vẫn đang còn ngồi ở trước mặt hắn ta đã đứng dậy lui ra sau mấy bước. Phượng Chi Dao lập tức chụp hụt. Người có tâm tình không tốt luôn dễ dàng tức giận, nếu bình thường một phát không trúng thì chắc chắn Phượng Chi Dao đã thu tay lại rồi, nhưng lúc này hắn ta lại giống như một lòng một dạ muốn đánh với Mặc Tu Nghiêu, liền đứng dậy vung quyền đánh thẳng vào mặt Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, lại tránh tiếp, Phượng Chi Dao lại nhào qua nữa. Hai người liền ở trong màn mưa đánh nhau ngươi tới ta đi. Chỉ khác biệt chính là Phượng Chi Dao là cả người đều ướt đẫm không nói, còn dính đầy nước bùn, giống như vừa mới lăn qua một vũng bùn vậy. Mà Mặc Tu Nghiêu thì lại là một bộ áo trắng nhẹ nhàng phiêu động, một tay cầm ô, cho dù lúc này đang nhảy qua nhảy lại trong mưa gió nhưng cũng không bị dính một giọt mưa nào, giống như không phải đang đánh nhau dưới mưa to mà là đang dạo bước tự nhiên trong mưa xuân vậy.
Đợi đến khi rốt cuộc Phượng Chi Dao đã không còn khí lực nữa, Mặc Tu Nghiêu mới cười híp mắt nhấc chân đá hắn ta một cước ra xa mấy trượng. Nhìn Phượng Chi Dao nằm sấp trong vũng bùn không muốn bò dậy nói: “Ngày mai Bản công tử sẽ xuất chinh Nam Cương. Có muốn đi cùng không? Muốn đi thì liền đứng lên đi theo ta, còn muốn chết thì cứ tiếp tục nằm ở đó đi.” Nói xong cũng không quan tâm Phượng Chi Dao có dậy nổi hay không, liền xoay người bước đi.
Trên mặt đất đầy nước bùn, Phượng Chi Dao nằm trên mặt đất, tùy ý nước mưa đánh vào dung nhan tuấn mỹ tái nhợt. Một lúc lâu sau mới từ từ bò dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa phủ vẫn còn sáng đèn trong màn đêm, xoay người đi theo hướng Mặc Tu Nghiêu đã rời đi.
Mười bảy năm sau
Trong một trang viên nhỏ ngoài Ly thành, Hoa Vân Tịch ngồi một mình bên cửa sổ nhìn hoa cúc vàng ngoài viện suy nghĩ xuất thần. Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên dung mạo mỹ lệ của nàng ấy. Mà trái lại, ý vị của thế gia danh môn và bản thân đã từng là nhất quốc chi mẫu lại càng làm cho nàng ấy có thêm mấy phần tôn quý và khí độ hơn những cô gái bình thường khác.
“Mẹ!”
Mặc Vô Ưu đẩy cửa ra đi vào, lại cười nói. Hoa Vân Tịch vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ con gái nhẹ giọng nói: “Sao con lại ra thành vậy? Đang mang thai mà còn không chịu ở yên.” Mặc Vô Ưu làm nũng tựa vào người mẹ, nói: “Vô Ưu có thai, mẹ lại không chịu ở lại trong thành chăm sóc con gái, con gái không thể làm gì khác hơn là tự đi ra thôi.”
“Hồ nháo.” Hoa Vân Tịch bất đắc dĩ búng trán con gái một cái, cười nói: “Mẹ chồng con đã chăm sóc con rất tốt rồi, chỗ nào còn cần mẹ chứ? Con cũng là một đứa bé ngoan, mẹ chồng như Đại phu nhân Từ gia đã xem như cực kỳ hiếm có rồi, con còn nói nhảm gì đó?”
Mặc Vô Ưu le lưỡi dĩ nhiên, nàng không có ý bất mãn với mẹ chồng, chỉ là muốn làm nũng với mẹ mà thôi. Nhìn mẹ một chút, đôi mắt Mặc Vô Ưu đảo một vòng, nói: “Đúng rồi, mẹ, con mới vừa thấy Phượng Tam thúc thúc ở bên ngoài đó, sao thúc ấy lại không vào?”
Nghe vậy, Hoa Vân Tịch ngẩn người nói: “Hắn ta cũng không có chuyện gì, một lát nữa sẽ tự đi thôi.”
Mặc Vô Ưu hơi hoài nghi cười, mấy năm nay tất cả nhất cử nhất động của Phượng Chi Dao, nàng cũng nhìn thấy rõ ràng. Làm con gái, nếu nói nàng thật sự hy vọng mẹ của mình tìm bố dượng cho mình thì đó là gạt người. Nhưng Mặc Vô Ưu cũng biết mấy năm nay mẹ đã phải chịu rất nhiều cực khổ và uất ức rồi, còn có sự cuồng dại của Phượng Chi Dao nữa. Năm xưa nếu không phải Phượng Chi Dao khư khư cố chấp bắt mẹ ra khỏi cung, thì chỉ sợ hiện tại mẹ đã không còn trên nhân thế nữa rồi.
Phượng Chi Dao đã qua ba mươi rồi, nhưng vẫn thủy chung kiên trì làm nghịch với ý của Phượng Hoài không chịu thành thân. Đối xử với mẹ lại càng hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, nói có chút không biết đủ thì, chính là Từ Thanh Bách đối xử với nàng cũng tuyệt đối không có cẩn thận đến như vậy. Hôm nay mẹ cũng chỉ mới hơn ba mươi thôi, nhân sinh còn rất dài, nếu có thể, đương nhiên Mặc Vô Ưu cũng hy vọng nửa đời sau của mẹ có thể trôi qua hạnh phúc vui vẻ.
“Mẹ, không bằng mời Phượng Tam thúc thúc vào đi, có lời gì thì cứ nói rõ ra. Vô Ưu thấy bộ dáng của thúc ấy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời đi đâu.” Mặc Vô Ưu nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hoa Vân Tịch hơi khổ sở thở dài. Tình cảm của Phượng Chi Dao, trải qua mấy năm nay sao nàng sẽ không biết chứ? Nhưng biết thì biết, thực tế lại là đệ ấy là tâm phúc số một số hai của Định Vương phủ, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Mà nàng thì lại là góa phụ của Hoàng đế Tiền triều, cho dù bây giờ đã thay tên đổi họ, nhưng sao có thể thật sự lừa dối lừa gạt thế nhân chứ? Nếu bọn họ đến với nhau, thì không chỉ sẽ phá hủy mỗi danh tiếng của Phượng Chi Dao, mà còn có dang tiếng của Mặc Vô Ưu, Từ gia, thậm chí là Định Vương phủ nữa.
Băn khoăn của Hoa Vân Tịch, sao Mặc Vô Ưu sẽ không nhìn ra chứ, nhưng lại không biết nên khuyên mẹ như thế nào cả. Định Vương và Vương phi sẽ không để ý đến những thứ này, Từ gia cũng sẽ không, nhưng vô luận nàng khuyên như thế nào, thì mẹ cũng vẫn không có cách nào quên được cả.
“Nếu mẹ đã không muốn gặp Phượng Tam thúc thúc, thì Vô Ưu đi đuổi thúc ấy đi thôi.”
Hoa Vân Tịch từ chối cho ý kiến, Mặc Vô Ưu hơi tiếc nuối lắc đầu xoay người đi ra ngoài.
“Phượng Tam thúc thúc.”
Ngoài cửa, nam tử tuấn mỹ mặc một bộ áo đỏ hơi nôn nóng đứng chờ ở ngoài viện, nghe thấy tiếng của Mặc Vô Ưu liền vui mừng xoay người lại, nhưng khi không nhìn thấy thân ảnh mình muốn gặp thì ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
“Nàng ấy vẫn không chịu gặp thúc sao?” Phượng Chi Dao thấp giọng hỏi, mặc dù đã hơn ba mươi, nhưng Phượng Tam công tử mặc áo đỏ vẫn tuấn mỹ bất phàm, đã trải qua vô số chiến hỏa rèn luyện, thậm chí càng có thêm mấy phần nhuệ khí và trầm ổn. Phượng Tam công tử hôm nay tất nhiên đã không còn là tên đệ tử hoàn khố không đỡ nổi tường (ý là vô dụng) ở Sở kinh năm xưa nữa. Đã công thành danh toại từ lâu nhưng hắn vẫn không có cách nào nhận được thứ mà mình rất muốn. Kể từ sau khi Mặc Vô Ưu thành hôn, Hoa Vân Tịch liền chuyển đến một biệt viện dưới chân núi cách thư viện Ly Sơn không xa ở ngoài Ly thành. Từ đó về sau, nàng ấy liền không bước chân ra khỏi cửa như lánh đời vậy, thậm chí đến gần đây còn căn bản không chịu gặp hắn luôn.
Mặc Vô Ưu xin lỗi lắc đầu, ánh mắt nhìn Phượng Chi Dao cũng có thêm mấy phần thương hại. Tính tình của mẹ, nàng hiểu rất rõ, một khi mẹ đã quyết định làm chuyện gì, thì sẽ rất khó thay đổi.
Nụ cười của Phượng Chi Dao hơi khổ sở, Mặc Vô Ưu nhìn thần sắc u ám không có tia sáng nào của thúc ấy cũng không khỏi sinh ra không đành lòng, “Ách, Phượng thúc thúc, không bằng thúc liền đi về trước đi. Có lẽ hai ngày nữa tâm tình mẹ tốt hơn……”
Phượng Chi Dao lắc lắc đầu nói: “Thôi, làm phiền cháu đưa món đồ này cho mẹ cháu dùm thúc.” Mặc Vô Ưu gật đầu, chỉ thấy Phượng Chi Dao lấy từ trong ngực ra một viên Dạ Minh Châu màu tím nhạt lớn bằng quả hạch đào đặt vào trong tay nàng. Mặc Vô Ưu nhìn hạt châu trong tay nhíu nhíu mày, có một cảm giác quen thuộc quỷ dị dâng lên. Rất nhanh, Mặc Vô Ưu liền nhớ ra, mẹ cũng có một viên Dạ Minh Châu giống hệt như viên này. Chỉ có điều là viên của mẹ được buộc một sợi dây lụa màu đỏ, mà viên này thì lại là màu xanh đậm. Khi còn bé nàng còn từng hỏi mẹ muốn nó, nhưng mẹ luôn luôn yêu thương mình có thêm lại không cho mình.
“Phượng thúc thúc yên tâm, Vô Ưu nhất định mang vào dùm thúc.” Mặc Vô Ưu gật đầu cam đoan.
Phượng Chi Dao nặn ra một nụ cười khổ nói: “Cám ơn, cáo từ.”
Nhìn bóng lưng rời đi cô đơn của Phượng Chi Dao, Mặc Vô Ưu thở dài một hơi.
“Lại bị từ chối ah.” Một thiếu niên áo đen nhẹ nhàng rơi xuống bên tường, cười híp mắt nâng cằm lên nhìn thân ảnh Phượng Chi Dao đang rời đi thở dài, “Thà hủy đi mười ngôi miếu, cũng không hủy một mối hôn. Thật sự không nghĩ tới, Bản Thế tử lại có ngày phải kiêm luôn bà mai ah, không biết Phượng Tam sẽ báo đáp Bản Thế tử thế nào đây? Thúc ấy nhất định sẽ cảm động khóc rống chảy nước mắt ròng ròng một vốn một lời cảm tạ ân đức của Bản công tử sau đó thề có nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ đi?”
“Thúc ấy sẽ cố gắng khắc chế không giết chết huynh.” Trên đầu tường, một thiếu niên nhỏ hơn hai tuổi mặt không chút thay đổi nói.
“Tri Duệ đệ đệ, vong ân phụ nghĩa thì cũng phải có chút điểm mấu chốt được chứ? Bản Thế tử xui xẻo cỡ nào mới gặp phải một biểu đệ qua sông đoạn cầu như đệ vậy hả?” Mặc Tiểu Thế tử ai oán nói.
Khóe miệng của bạn học Từ Tri Duệ co rút một cái, âm u hỏi: “Vì sao đệ phải qua sông? Biểu ca còn nhớ rõ không?” Đào hố cho người ta nhảy sau đó lại kéo người ta lên còn muốn người ta cảm tạ ân đức, Mặc Tiểu Bảo cho là đầu óc của người khắp thiên hạ đều có vấn đề như huynh ấy sao?
Mặc Tiểu Bảo đuối lý sờ sờ lỗ mũi, thở dài nói: “Mặc kệ, vì tương lại của Phượng Tam công tử, liều mạng!”
“Hoa di! Hoa di!” Trong phòng, Hoa Vân Tịch đang cầm viên Dạ Minh Châu mà Mặc Vô Ưu đưa cho mình xuất thần, ngoài cửa liền vang lên tiếng kêu đầy lo lắng của Mặc Tiểu Bảo. Cũng không đợi Hoa Vân Tịch lên tiếng, Mặc Tiểu Bảo trực tiếp xông vào, “Hoa di! Hoa di! Dì có thấy Phượng Tam đến đây không?”
Hoa Vân Tịch sửng sốt, nhìn nhìn Mặc Vô Ưu, nói: “Đệ ấy… Mới vừa đi rồi, sao vậy?”
“Đi?” Mặc Tiểu Bảo hoảng sợ kêu to, “Thúc ấy đi đâu? Thúc… Thúc ấy đi đâu rồi?”
“Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Hoa Vân Tịch căng thẳng liền vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo trầm trọng, “Xong rồi, thúc ấy nhất định là cảm thấy không muốn sống nữa, nên đã tự mình tìm một chỗ tự sinh tự diệt rồi. Mau! Mau… Nhất định phải nhanh phái người tìm được thúc ấy, Trầm tiên sinh nói bệnh của thúc ấy không kéo dài được.”
“Bệnh? Đệ ấy bị bệnh gì?” Sắc mặt Hoa Vân Tịch trắng bệch, kéo Mặc Tiểu Bảo lại lo lắng hỏi. Mặc Vô Ưu đứng ở sau lưng mẹ nghi ngờ cau mày. Nàng vừa mới gặp Phượng Chi Dao, mặc dù thần sắc hơi tệ, nhưng nhìn bề ngoài cũng không giống là bị bệnh gì ah.
Mặc Tiểu Bảo hơi vô lực lắc đầu, nói: “Trầm tiên sinh không nói… Chỉ nói, thúc ấy chỉ có thể sống không quá ba tháng. Phượng Tam mới vừa đến chỗ Phụ vương nói muốn nghỉ một thời gian, sau đó liền chạy mất. Phụ vương và mẹ đang phái người đi tìm khắp nơi, kêu cháu sang đây xem xem thúc ấy có đến đây hay không.”
Thân thể Hoa Vân Tịch lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã xuống đất. Mặc Vô Ưu vội vàng đở lấy mẹ, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại thấy Mặc Tiểu Bảo ở bên cạnh đưa đến một ánh mắt. Do dự một chút, Hoa Vân Tịch hỏi: “Vô Ưu… Lúc đệ ấy đi có nói gì không?”
Mặc Vô Ưu thật sự không đành lòng lừa gạt mẹ, nhưng cũng không muốn phá hỏng kế hoạch của Mặc Tiểu Bảo, nên chỉ đành phải nói: “Không có… Phượng Tam thúc thúc chỉ nhờ Vô Ưu đưa đồ cho mẹ thôi.”
Hoa Vân Tịch hơi run rẩy lấy ra một viên Dạ Minh Châu khác, hai viên Dạ Minh Châu màu tím gần giống như đúc lặng yên nằm trong lòng bàn tay, chiếu ra ánh sáng nhu hòa mỹ lệ. Đồng tâm kết cũng giống nhau như đúc, cũng đã cũ, chỉ có một cái màu đỏ một cái màu xanh đậm, rõ ràng đây là một đôi. Hoa Vân Tịch đột nhiên nhớ tới đôi mắt quật cường mà ảm đạm cùng với dung nhan tái nhợt của thiếu niên đó trong một đêm mưa của rất nhiều năm trước kia.
Nhìn ánh mắt giật mình ngơ ngác của Hoa Vân Tịch, Mặc Tiểu Bảo chớp mắt một cái, mang theo một tia nức nở nói: “Phượng Tam nói với Phụ vương là muốn đi làm chuyện mình muốn làm nhất, Hoa di, dì có biết Phượng Tam muốn làm nhất là chuyện gì không? Thúc ấy đã đi đâu không?”
Nàng biết, nhưng nàng đã đuổi người đi rồi!
“Đệ ấy… Đệ ấy… Dì đi tìm đệ ấy!” Nói xong, Hoa Vân Tịch liền xoay người xông ra ngoài.
Phía sau nàng, trong phòng, Mặc Tiểu Bảo buông bàn tay đang che mặt xuống, trên dung nhan tuấn mỹ sạch sẽ tràn đầy tươi cười, chỗ nào có một giọt nước mắt chứ? Mặc Vô Ưu nhíu mày, nhìn Mặc Tiểu Bảo chằm chằm, nói: “Đệ lại muốn làm gì?”
Mặc Tiểu Bảo cười vừa khôn khéo lại vừa tà ác, “Vô Ưu tỷ tỷ không cảm thấy bọn họ cứ kéo dài như vậy rất lãng phí thời gian và tinh lực của mọi người sao?”
Việc này có liên quan gì đến đệ chứ? Trong lòng Mặc Vô Ưu thầm nói.
Mặc Tiểu Bảo bất đắc dĩ thở dài, nhìn bầu trời bao la sáng rỡ ngoài cửa sổ mà ưu thương. Lần trước hắn chơi Phượng Tam một vố, dẫn đến trong khoảng thời gian này công việc của Phượng Tam thất thường, mặt mày ủ rũ. Phụ vương vô lương kia của hắn cho rằng tất cả đều là lỗi của hắn, cho nên muốn hắn lập tức giải quyết xong tất cả vấn đề của Phượng Tam. Trời đất chứng giám, cho dù không có hắn gây chuyện, thì Phượng Tam cũng không hòa hảo được với Hoa di mà?
“Như vậy được không?” Mặc Vô Ưu hơi hoài nghi nói.
“Nếu đã như vậy mà Phượng Tam còn không biết mượn đề tài để phát huy. Vậy thì thúc ấy cũng đi chết luôn đi.” Mặt Mặc Tiểu Bảo không chút thay đổi nói. Bắt buộc người khác chịu trách nhiệm cho sai lầm không phải là của mình, thật sự là quá vô trách nhiệm!
Trên một vách núi nào đó bên ngoài Ly thành, Hoa Vân Tịch vừa chạy vừa hỏi thăm dân chúng gần đó, mới vừa đi lên vách núi liền thấy Phượng Chi Dao đứng đưa lưng về phía mình ở trên vách núi, đứng đón gió tựa như một trận gió cũng có thể thổi đệ ấy xuống vậy.
“A Dao, đệ đang ở đây làm gì?” Một đường chạy tới đây, Hoa Vân Tịch cũng hơi thở dốc. Nhưng nhìn thân ảnh mặc áo đỏ đang đứng bên vách núi, trong nháy mắt tim của nàng liền nhảy lên, ngay cả thở cũng không dám thở nữa.
Phượng Chi Dao quay đầu lại, nhìn nàng thản nhiên nói: “Hoa tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Hoa Vân Tịch ôn nhu nói: “Đệ đến đây làm gì? Có chuyện gì thì tới đậy trước rồi chúng ta từ từ nói được không?” Phượng Chi Dao cười khổ nói: “Không có gì hay để nói cả, trước kia là đệ không hiểu chuyện, khiến cho Hoa tỷ tỷ phiền lòng. Sau này… Sau này sẽ không nữa.”
Nhìn bộ dáng tâm như chết lặng của hắn, Hoa Vân Tịch chỉ cảm thấy trái tim đau đớn giống như đang bị siết chặt vậy, “A Dao, mặc kệ có chuyện gì… Chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, sẽ luôn tốt hơn mà. Đệ đến đây trước đi được không, đệ đứng ở đó tỷ thấy hơi sợ.”
Phượng Chi Dao lắc đầu, mỉm cười nói: “Nơi này rất tốt, Hoa tỷ tỷ, tỷ trở về đi. Sau này A Dao sẽ không bao giờ đến làm phiền tỷ nữa.” Nói xong, Phượng Chi Dao liền xoay người, thân thể khẽ ngã ra phía trước.
“A Dao!” Hoa Vân Tịch không nhịn được sợ hãi kêu lên nghĩ muốn vươn tay nhào ra trước kéo hắn. Nhưng nơi nàng đứng cách Phượng Chi Dao cũng không gần, nếu Phượng Chi Dao thật lòng muốn tìm chết thì nàng căn bản không bắt được hắn. Hơn nữa, lấy thân mình và sức lực của nàng, cũng tuyệt đối không kéo được Phượng Chi Dao. Một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có lan tràn cả người, “A Dao, không phải đệ nói muốn chăm sóc tỷ sao? Chẳng lẽ đệ muốn nuốt lời ư?”
Phượng Chi Dao dừng một chút, từ từ lắc đầu nói: “Sau này đệ… Không có biện pháp chăm sóc Hoa tỷ tỷ nữa.”
“Không sao, còn bao lâu liền hay bấy lâu. Hơn nữa… Chuyện sau này ai nói được rõ ràng chứ?” Hoa Vân Tịch khẩn trương nói.
Phượng Chi Dao quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Hoa tỷ tỷ, tỷ lại đang thương hại đệ ư? Tựa như khi còn bé……”
Hoa Vân Tịch lắc đầu nói: “Không… A Dao, xin lỗi, lúc trước là ta không đúng. Là ta để ý ánh mắt của người khác, ta biết… Ta biết chàng thật tâm với ta.”
“Vậy… Nàng đối với ta thế nào?” Phượng Chi Dao hơi mong đợi hỏi.
Hoa Vân Tịch do dự một chút, cầm hai viên Dạ Minh Châu trong tay nói một cách kiên định: “Ta không thể bảo đảm hiện tại liền nhất định là… Tâm tư như vậy, nhưng mà, ta muốn thử một lần, A Dao, chàng có nguyện ý cùng thử với ta không?”
“Cho dù ta chỉ còn có ba tháng sao?”
Hoa Vân Tịch trịnh trọng gật đầu.
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc Phượng Chi Dao từ từ rời khỏi vách đá, đi đến chỗ Hoa Vân Tịch. Trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Hoa Vân Tịch cuối cùng cũng từ từ để xuống, chân mềm nhũng liền ngã xuống đất. Vốn nàng cũng không phải là cô gái có thân thể khỏe mạnh, trên đoạn đường đi tới đây gần như toàn bộ đều dựa vào một cổ nghị lực để chống đỡ, lúc này thấy Phượng Chi Dao không sao nữa, nên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm liền không chống đỡ nỗi nữa.
Phượng Chi Dao bước nhanh một chút, thật nhanh lướt đến bên người nàng đón được thân thể đang ngã của nàng, “Hoa tỷ tỷ… Không, Vân Tịch, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta ư?” Hoa Vân Tịch sửng sốt, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi và vui sướng của Phượng Chi Dao cuối cùng cũng không nói ra được lời cự tuyệt nữa. Rốt cuộc khẽ gật đầu một cái.
“Thật sao? Thật tốt quá… Vân Tịch, ta thật vui….” Phượng Chi Dao ôm nàng thật chặt, không nhịn được cất tiếng cười to.
Mặc Tiểu Bảo và Từ Tri Duệ đi theo Hoa Vân Tịch đến lười biếng dựa vào một cây đại thụ dưới chân núi, dung nhan tuấn mỹ của Mặc Tiểu Bảo tràn đầy tức giận, “Có phải Phượng Chi Dao đã vui mừng quá sớm rồi không?”
Từ Tri Duệ miễn cưỡng liếc huynh ấy một cái, “Tâm nguyện được như ý, chẳng lẽ không nên vui mừng sao? Huynh đang ghen tỵ với thúc ấy ư?”
“Chẳng lẽ thúc ấy không nên nghĩ đến ba tháng sau thúc ấy không chết thì phải làm sao trước tiên ư?” Mặc Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi, đây là chủ ý của hắn, hắn tìm cách rất dễ sao? Nói lời biết ơn đâu rồi, cảm tạ ân đức đâu? Máu chảy đầu rơi đâu?
“……”
Trên vách núi Phượng Tam công tử ôm người yêu không có tâm tư suy nghĩ ba tháng sau sẽ thế nào, hắn chỉ biết là, nhiều năm như vậy rốt cuộc hắn đã bắt được thân ảnh mỹ lệ đã từng làm cho mình mê luyến khao khát, cầu xin mà không được. Lồng ngực tựa như bị thiếu mất một cái gì đó từ sau lần đầu tiên gặp nàng, vào giờ khắc này… Trong lúc bất chợt đã trở nên tràn đầy, ấm áp mà dạt dào.
Hoa Vân Tịch vô lực tựa vào lòng Phượng Chi Dao, không định giãy giụa gì nữa. Thế gian này, không có bất kỳ một nam tử nào dành cho nàng tình cảm chân thành tha thiết hơn Phượng Chi Dao, cũng không có bất kỳ một nam tử nào sẽ làm cho nàng cảm thấy lo lắng sợ hãi như Phượng Chi Dao cả.
Cái này là đủ rồi.
Quân tri thiếp hữu phu, tặng thiếp song minh châu.
Cảm quân triền miên ý, hệ tại hồng la nhu.
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, lương nhân trì kích Minh Quang lý.
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt, sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử.
Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì.
(Tiết phụ ngâm – Trương Tịch)
Dịch thơ:
Chàng biết thiếp có phu, tặng thiếp song minh châu.
Cảm động tình lưu luyến, treo vào dây lụa đỏ.
Lầu cao nhà thiếp gần vườn uyển, phu quân cầm kích (*) trong Minh Quang (**).
Vẫn biết lòng chàng như nhật nguyệt, nhưng đã thề sinh tử cùng phu.
Trả chàng minh châu lệ thành hàng, hận không gặp nhau khi chưa gả.
(*) kích: một loại binh khí cổ.
(**) Minh Quang: điện Minh Quang trong hoàng cung triều Hán
(Song minh châu, hoàn)
Trong cơn mưa to tầm tã, một thiếu niên ướt đẫm cả người đã ngồi bên góc tường, tùy ý cho cơn mưa to vô tình cọ rửa thân thể cũng không coi là cường tráng của mình. Vốn sắc mặt đã hơi tái nhợt, ở trong màn mưa lại càng trở nên trắng bệch.
“Đứng lên!”
Một thiếu niên tuấn mỹ mặc áo trắng nhẹ rơi xuống gần hắn ta, trong tay vẫn không quên cầm theo một cái ô, ngăn cản nước mưa rơi xuống người mình. So với cả người đều sạch sẽ khô ráo của hắn ta, thì càng nổi bật bộ dáng ướt đẫm đầy chật vật của thiếu niên.
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Phượng Chi Dao ngồi xổm xuống, “Thế nào? Không muốn sống?”
“Xen vào chuyện của người khác!” Phượng Chi Dao không nhịn được nhắm mắt lại, hiện tại tâm tình hắn cực kỳ tệ, cho dù người trước mắt là bạn tốt của hắn thì hắn cũng không muốn để ý tới. Mặc Tu Nghiêu cười lạnh, “Nếu đã bày ra bộ dạng nửa chết nửa sống này, thì sao không dứt khoát đi tìm chết luôn đi? Nói không chừng Hoa tỷ tỷ nhìn thấy bộ dáng đáng thương này của ngươi còn có thể vì ngươi mà chảy hai giọt nước mắt đấy.”
“Mặc Tu Nghiêu! Ngươi đi chết đi!” Phượng Chi Dao nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp nhào tới tên bạn xấu đang ngồi chế giễu ở trước mặt. Hiện tại hắn cực kỳ cần phát tiết, có người cần ăn đòn tự mình đưa tới cửa thì sao hắn lại không đánh chứ? Thiếu niên đang tức giận nhất thời choáng váng đầu nên đã quên mất, tên bạn trước mắt này không phải hắn ta muốn đánh là có thể đánh được.
Quả nhiên, thân thể của hắn ta vừa mới động, Mặc Tu Nghiêu vẫn đang còn ngồi ở trước mặt hắn ta đã đứng dậy lui ra sau mấy bước. Phượng Chi Dao lập tức chụp hụt. Người có tâm tình không tốt luôn dễ dàng tức giận, nếu bình thường một phát không trúng thì chắc chắn Phượng Chi Dao đã thu tay lại rồi, nhưng lúc này hắn ta lại giống như một lòng một dạ muốn đánh với Mặc Tu Nghiêu, liền đứng dậy vung quyền đánh thẳng vào mặt Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, lại tránh tiếp, Phượng Chi Dao lại nhào qua nữa. Hai người liền ở trong màn mưa đánh nhau ngươi tới ta đi. Chỉ khác biệt chính là Phượng Chi Dao là cả người đều ướt đẫm không nói, còn dính đầy nước bùn, giống như vừa mới lăn qua một vũng bùn vậy. Mà Mặc Tu Nghiêu thì lại là một bộ áo trắng nhẹ nhàng phiêu động, một tay cầm ô, cho dù lúc này đang nhảy qua nhảy lại trong mưa gió nhưng cũng không bị dính một giọt mưa nào, giống như không phải đang đánh nhau dưới mưa to mà là đang dạo bước tự nhiên trong mưa xuân vậy.
Đợi đến khi rốt cuộc Phượng Chi Dao đã không còn khí lực nữa, Mặc Tu Nghiêu mới cười híp mắt nhấc chân đá hắn ta một cước ra xa mấy trượng. Nhìn Phượng Chi Dao nằm sấp trong vũng bùn không muốn bò dậy nói: “Ngày mai Bản công tử sẽ xuất chinh Nam Cương. Có muốn đi cùng không? Muốn đi thì liền đứng lên đi theo ta, còn muốn chết thì cứ tiếp tục nằm ở đó đi.” Nói xong cũng không quan tâm Phượng Chi Dao có dậy nổi hay không, liền xoay người bước đi.
Trên mặt đất đầy nước bùn, Phượng Chi Dao nằm trên mặt đất, tùy ý nước mưa đánh vào dung nhan tuấn mỹ tái nhợt. Một lúc lâu sau mới từ từ bò dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hoa phủ vẫn còn sáng đèn trong màn đêm, xoay người đi theo hướng Mặc Tu Nghiêu đã rời đi.
Mười bảy năm sau
Trong một trang viên nhỏ ngoài Ly thành, Hoa Vân Tịch ngồi một mình bên cửa sổ nhìn hoa cúc vàng ngoài viện suy nghĩ xuất thần. Mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng năm tháng cũng không để lại quá nhiều dấu vết trên dung mạo mỹ lệ của nàng ấy. Mà trái lại, ý vị của thế gia danh môn và bản thân đã từng là nhất quốc chi mẫu lại càng làm cho nàng ấy có thêm mấy phần tôn quý và khí độ hơn những cô gái bình thường khác.
“Mẹ!”
Mặc Vô Ưu đẩy cửa ra đi vào, lại cười nói. Hoa Vân Tịch vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ con gái nhẹ giọng nói: “Sao con lại ra thành vậy? Đang mang thai mà còn không chịu ở yên.” Mặc Vô Ưu làm nũng tựa vào người mẹ, nói: “Vô Ưu có thai, mẹ lại không chịu ở lại trong thành chăm sóc con gái, con gái không thể làm gì khác hơn là tự đi ra thôi.”
“Hồ nháo.” Hoa Vân Tịch bất đắc dĩ búng trán con gái một cái, cười nói: “Mẹ chồng con đã chăm sóc con rất tốt rồi, chỗ nào còn cần mẹ chứ? Con cũng là một đứa bé ngoan, mẹ chồng như Đại phu nhân Từ gia đã xem như cực kỳ hiếm có rồi, con còn nói nhảm gì đó?”
Mặc Vô Ưu le lưỡi dĩ nhiên, nàng không có ý bất mãn với mẹ chồng, chỉ là muốn làm nũng với mẹ mà thôi. Nhìn mẹ một chút, đôi mắt Mặc Vô Ưu đảo một vòng, nói: “Đúng rồi, mẹ, con mới vừa thấy Phượng Tam thúc thúc ở bên ngoài đó, sao thúc ấy lại không vào?”
Nghe vậy, Hoa Vân Tịch ngẩn người nói: “Hắn ta cũng không có chuyện gì, một lát nữa sẽ tự đi thôi.”
Mặc Vô Ưu hơi hoài nghi cười, mấy năm nay tất cả nhất cử nhất động của Phượng Chi Dao, nàng cũng nhìn thấy rõ ràng. Làm con gái, nếu nói nàng thật sự hy vọng mẹ của mình tìm bố dượng cho mình thì đó là gạt người. Nhưng Mặc Vô Ưu cũng biết mấy năm nay mẹ đã phải chịu rất nhiều cực khổ và uất ức rồi, còn có sự cuồng dại của Phượng Chi Dao nữa. Năm xưa nếu không phải Phượng Chi Dao khư khư cố chấp bắt mẹ ra khỏi cung, thì chỉ sợ hiện tại mẹ đã không còn trên nhân thế nữa rồi.
Phượng Chi Dao đã qua ba mươi rồi, nhưng vẫn thủy chung kiên trì làm nghịch với ý của Phượng Hoài không chịu thành thân. Đối xử với mẹ lại càng hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, nói có chút không biết đủ thì, chính là Từ Thanh Bách đối xử với nàng cũng tuyệt đối không có cẩn thận đến như vậy. Hôm nay mẹ cũng chỉ mới hơn ba mươi thôi, nhân sinh còn rất dài, nếu có thể, đương nhiên Mặc Vô Ưu cũng hy vọng nửa đời sau của mẹ có thể trôi qua hạnh phúc vui vẻ.
“Mẹ, không bằng mời Phượng Tam thúc thúc vào đi, có lời gì thì cứ nói rõ ra. Vô Ưu thấy bộ dáng của thúc ấy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng rời đi đâu.” Mặc Vô Ưu nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hoa Vân Tịch hơi khổ sở thở dài. Tình cảm của Phượng Chi Dao, trải qua mấy năm nay sao nàng sẽ không biết chứ? Nhưng biết thì biết, thực tế lại là đệ ấy là tâm phúc số một số hai của Định Vương phủ, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Mà nàng thì lại là góa phụ của Hoàng đế Tiền triều, cho dù bây giờ đã thay tên đổi họ, nhưng sao có thể thật sự lừa dối lừa gạt thế nhân chứ? Nếu bọn họ đến với nhau, thì không chỉ sẽ phá hủy mỗi danh tiếng của Phượng Chi Dao, mà còn có dang tiếng của Mặc Vô Ưu, Từ gia, thậm chí là Định Vương phủ nữa.
Băn khoăn của Hoa Vân Tịch, sao Mặc Vô Ưu sẽ không nhìn ra chứ, nhưng lại không biết nên khuyên mẹ như thế nào cả. Định Vương và Vương phi sẽ không để ý đến những thứ này, Từ gia cũng sẽ không, nhưng vô luận nàng khuyên như thế nào, thì mẹ cũng vẫn không có cách nào quên được cả.
“Nếu mẹ đã không muốn gặp Phượng Tam thúc thúc, thì Vô Ưu đi đuổi thúc ấy đi thôi.”
Hoa Vân Tịch từ chối cho ý kiến, Mặc Vô Ưu hơi tiếc nuối lắc đầu xoay người đi ra ngoài.
“Phượng Tam thúc thúc.”
Ngoài cửa, nam tử tuấn mỹ mặc một bộ áo đỏ hơi nôn nóng đứng chờ ở ngoài viện, nghe thấy tiếng của Mặc Vô Ưu liền vui mừng xoay người lại, nhưng khi không nhìn thấy thân ảnh mình muốn gặp thì ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
“Nàng ấy vẫn không chịu gặp thúc sao?” Phượng Chi Dao thấp giọng hỏi, mặc dù đã hơn ba mươi, nhưng Phượng Tam công tử mặc áo đỏ vẫn tuấn mỹ bất phàm, đã trải qua vô số chiến hỏa rèn luyện, thậm chí càng có thêm mấy phần nhuệ khí và trầm ổn. Phượng Tam công tử hôm nay tất nhiên đã không còn là tên đệ tử hoàn khố không đỡ nổi tường (ý là vô dụng) ở Sở kinh năm xưa nữa. Đã công thành danh toại từ lâu nhưng hắn vẫn không có cách nào nhận được thứ mà mình rất muốn. Kể từ sau khi Mặc Vô Ưu thành hôn, Hoa Vân Tịch liền chuyển đến một biệt viện dưới chân núi cách thư viện Ly Sơn không xa ở ngoài Ly thành. Từ đó về sau, nàng ấy liền không bước chân ra khỏi cửa như lánh đời vậy, thậm chí đến gần đây còn căn bản không chịu gặp hắn luôn.
Mặc Vô Ưu xin lỗi lắc đầu, ánh mắt nhìn Phượng Chi Dao cũng có thêm mấy phần thương hại. Tính tình của mẹ, nàng hiểu rất rõ, một khi mẹ đã quyết định làm chuyện gì, thì sẽ rất khó thay đổi.
Nụ cười của Phượng Chi Dao hơi khổ sở, Mặc Vô Ưu nhìn thần sắc u ám không có tia sáng nào của thúc ấy cũng không khỏi sinh ra không đành lòng, “Ách, Phượng thúc thúc, không bằng thúc liền đi về trước đi. Có lẽ hai ngày nữa tâm tình mẹ tốt hơn……”
Phượng Chi Dao lắc lắc đầu nói: “Thôi, làm phiền cháu đưa món đồ này cho mẹ cháu dùm thúc.” Mặc Vô Ưu gật đầu, chỉ thấy Phượng Chi Dao lấy từ trong ngực ra một viên Dạ Minh Châu màu tím nhạt lớn bằng quả hạch đào đặt vào trong tay nàng. Mặc Vô Ưu nhìn hạt châu trong tay nhíu nhíu mày, có một cảm giác quen thuộc quỷ dị dâng lên. Rất nhanh, Mặc Vô Ưu liền nhớ ra, mẹ cũng có một viên Dạ Minh Châu giống hệt như viên này. Chỉ có điều là viên của mẹ được buộc một sợi dây lụa màu đỏ, mà viên này thì lại là màu xanh đậm. Khi còn bé nàng còn từng hỏi mẹ muốn nó, nhưng mẹ luôn luôn yêu thương mình có thêm lại không cho mình.
“Phượng thúc thúc yên tâm, Vô Ưu nhất định mang vào dùm thúc.” Mặc Vô Ưu gật đầu cam đoan.
Phượng Chi Dao nặn ra một nụ cười khổ nói: “Cám ơn, cáo từ.”
Nhìn bóng lưng rời đi cô đơn của Phượng Chi Dao, Mặc Vô Ưu thở dài một hơi.
“Lại bị từ chối ah.” Một thiếu niên áo đen nhẹ nhàng rơi xuống bên tường, cười híp mắt nâng cằm lên nhìn thân ảnh Phượng Chi Dao đang rời đi thở dài, “Thà hủy đi mười ngôi miếu, cũng không hủy một mối hôn. Thật sự không nghĩ tới, Bản Thế tử lại có ngày phải kiêm luôn bà mai ah, không biết Phượng Tam sẽ báo đáp Bản Thế tử thế nào đây? Thúc ấy nhất định sẽ cảm động khóc rống chảy nước mắt ròng ròng một vốn một lời cảm tạ ân đức của Bản công tử sau đó thề có nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ đi?”
“Thúc ấy sẽ cố gắng khắc chế không giết chết huynh.” Trên đầu tường, một thiếu niên nhỏ hơn hai tuổi mặt không chút thay đổi nói.
“Tri Duệ đệ đệ, vong ân phụ nghĩa thì cũng phải có chút điểm mấu chốt được chứ? Bản Thế tử xui xẻo cỡ nào mới gặp phải một biểu đệ qua sông đoạn cầu như đệ vậy hả?” Mặc Tiểu Thế tử ai oán nói.
Khóe miệng của bạn học Từ Tri Duệ co rút một cái, âm u hỏi: “Vì sao đệ phải qua sông? Biểu ca còn nhớ rõ không?” Đào hố cho người ta nhảy sau đó lại kéo người ta lên còn muốn người ta cảm tạ ân đức, Mặc Tiểu Bảo cho là đầu óc của người khắp thiên hạ đều có vấn đề như huynh ấy sao?
Mặc Tiểu Bảo đuối lý sờ sờ lỗ mũi, thở dài nói: “Mặc kệ, vì tương lại của Phượng Tam công tử, liều mạng!”
“Hoa di! Hoa di!” Trong phòng, Hoa Vân Tịch đang cầm viên Dạ Minh Châu mà Mặc Vô Ưu đưa cho mình xuất thần, ngoài cửa liền vang lên tiếng kêu đầy lo lắng của Mặc Tiểu Bảo. Cũng không đợi Hoa Vân Tịch lên tiếng, Mặc Tiểu Bảo trực tiếp xông vào, “Hoa di! Hoa di! Dì có thấy Phượng Tam đến đây không?”
Hoa Vân Tịch sửng sốt, nhìn nhìn Mặc Vô Ưu, nói: “Đệ ấy… Mới vừa đi rồi, sao vậy?”
“Đi?” Mặc Tiểu Bảo hoảng sợ kêu to, “Thúc ấy đi đâu? Thúc… Thúc ấy đi đâu rồi?”
“Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Hoa Vân Tịch căng thẳng liền vội vàng hỏi.
Vẻ mặt Mặc Tiểu Bảo trầm trọng, “Xong rồi, thúc ấy nhất định là cảm thấy không muốn sống nữa, nên đã tự mình tìm một chỗ tự sinh tự diệt rồi. Mau! Mau… Nhất định phải nhanh phái người tìm được thúc ấy, Trầm tiên sinh nói bệnh của thúc ấy không kéo dài được.”
“Bệnh? Đệ ấy bị bệnh gì?” Sắc mặt Hoa Vân Tịch trắng bệch, kéo Mặc Tiểu Bảo lại lo lắng hỏi. Mặc Vô Ưu đứng ở sau lưng mẹ nghi ngờ cau mày. Nàng vừa mới gặp Phượng Chi Dao, mặc dù thần sắc hơi tệ, nhưng nhìn bề ngoài cũng không giống là bị bệnh gì ah.
Mặc Tiểu Bảo hơi vô lực lắc đầu, nói: “Trầm tiên sinh không nói… Chỉ nói, thúc ấy chỉ có thể sống không quá ba tháng. Phượng Tam mới vừa đến chỗ Phụ vương nói muốn nghỉ một thời gian, sau đó liền chạy mất. Phụ vương và mẹ đang phái người đi tìm khắp nơi, kêu cháu sang đây xem xem thúc ấy có đến đây hay không.”
Thân thể Hoa Vân Tịch lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã xuống đất. Mặc Vô Ưu vội vàng đở lấy mẹ, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại thấy Mặc Tiểu Bảo ở bên cạnh đưa đến một ánh mắt. Do dự một chút, Hoa Vân Tịch hỏi: “Vô Ưu… Lúc đệ ấy đi có nói gì không?”
Mặc Vô Ưu thật sự không đành lòng lừa gạt mẹ, nhưng cũng không muốn phá hỏng kế hoạch của Mặc Tiểu Bảo, nên chỉ đành phải nói: “Không có… Phượng Tam thúc thúc chỉ nhờ Vô Ưu đưa đồ cho mẹ thôi.”
Hoa Vân Tịch hơi run rẩy lấy ra một viên Dạ Minh Châu khác, hai viên Dạ Minh Châu màu tím gần giống như đúc lặng yên nằm trong lòng bàn tay, chiếu ra ánh sáng nhu hòa mỹ lệ. Đồng tâm kết cũng giống nhau như đúc, cũng đã cũ, chỉ có một cái màu đỏ một cái màu xanh đậm, rõ ràng đây là một đôi. Hoa Vân Tịch đột nhiên nhớ tới đôi mắt quật cường mà ảm đạm cùng với dung nhan tái nhợt của thiếu niên đó trong một đêm mưa của rất nhiều năm trước kia.
Nhìn ánh mắt giật mình ngơ ngác của Hoa Vân Tịch, Mặc Tiểu Bảo chớp mắt một cái, mang theo một tia nức nở nói: “Phượng Tam nói với Phụ vương là muốn đi làm chuyện mình muốn làm nhất, Hoa di, dì có biết Phượng Tam muốn làm nhất là chuyện gì không? Thúc ấy đã đi đâu không?”
Nàng biết, nhưng nàng đã đuổi người đi rồi!
“Đệ ấy… Đệ ấy… Dì đi tìm đệ ấy!” Nói xong, Hoa Vân Tịch liền xoay người xông ra ngoài.
Phía sau nàng, trong phòng, Mặc Tiểu Bảo buông bàn tay đang che mặt xuống, trên dung nhan tuấn mỹ sạch sẽ tràn đầy tươi cười, chỗ nào có một giọt nước mắt chứ? Mặc Vô Ưu nhíu mày, nhìn Mặc Tiểu Bảo chằm chằm, nói: “Đệ lại muốn làm gì?”
Mặc Tiểu Bảo cười vừa khôn khéo lại vừa tà ác, “Vô Ưu tỷ tỷ không cảm thấy bọn họ cứ kéo dài như vậy rất lãng phí thời gian và tinh lực của mọi người sao?”
Việc này có liên quan gì đến đệ chứ? Trong lòng Mặc Vô Ưu thầm nói.
Mặc Tiểu Bảo bất đắc dĩ thở dài, nhìn bầu trời bao la sáng rỡ ngoài cửa sổ mà ưu thương. Lần trước hắn chơi Phượng Tam một vố, dẫn đến trong khoảng thời gian này công việc của Phượng Tam thất thường, mặt mày ủ rũ. Phụ vương vô lương kia của hắn cho rằng tất cả đều là lỗi của hắn, cho nên muốn hắn lập tức giải quyết xong tất cả vấn đề của Phượng Tam. Trời đất chứng giám, cho dù không có hắn gây chuyện, thì Phượng Tam cũng không hòa hảo được với Hoa di mà?
“Như vậy được không?” Mặc Vô Ưu hơi hoài nghi nói.
“Nếu đã như vậy mà Phượng Tam còn không biết mượn đề tài để phát huy. Vậy thì thúc ấy cũng đi chết luôn đi.” Mặt Mặc Tiểu Bảo không chút thay đổi nói. Bắt buộc người khác chịu trách nhiệm cho sai lầm không phải là của mình, thật sự là quá vô trách nhiệm!
Trên một vách núi nào đó bên ngoài Ly thành, Hoa Vân Tịch vừa chạy vừa hỏi thăm dân chúng gần đó, mới vừa đi lên vách núi liền thấy Phượng Chi Dao đứng đưa lưng về phía mình ở trên vách núi, đứng đón gió tựa như một trận gió cũng có thể thổi đệ ấy xuống vậy.
“A Dao, đệ đang ở đây làm gì?” Một đường chạy tới đây, Hoa Vân Tịch cũng hơi thở dốc. Nhưng nhìn thân ảnh mặc áo đỏ đang đứng bên vách núi, trong nháy mắt tim của nàng liền nhảy lên, ngay cả thở cũng không dám thở nữa.
Phượng Chi Dao quay đầu lại, nhìn nàng thản nhiên nói: “Hoa tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Hoa Vân Tịch ôn nhu nói: “Đệ đến đây làm gì? Có chuyện gì thì tới đậy trước rồi chúng ta từ từ nói được không?” Phượng Chi Dao cười khổ nói: “Không có gì hay để nói cả, trước kia là đệ không hiểu chuyện, khiến cho Hoa tỷ tỷ phiền lòng. Sau này… Sau này sẽ không nữa.”
Nhìn bộ dáng tâm như chết lặng của hắn, Hoa Vân Tịch chỉ cảm thấy trái tim đau đớn giống như đang bị siết chặt vậy, “A Dao, mặc kệ có chuyện gì… Chúng ta từ từ nghĩ biện pháp, sẽ luôn tốt hơn mà. Đệ đến đây trước đi được không, đệ đứng ở đó tỷ thấy hơi sợ.”
Phượng Chi Dao lắc đầu, mỉm cười nói: “Nơi này rất tốt, Hoa tỷ tỷ, tỷ trở về đi. Sau này A Dao sẽ không bao giờ đến làm phiền tỷ nữa.” Nói xong, Phượng Chi Dao liền xoay người, thân thể khẽ ngã ra phía trước.
“A Dao!” Hoa Vân Tịch không nhịn được sợ hãi kêu lên nghĩ muốn vươn tay nhào ra trước kéo hắn. Nhưng nơi nàng đứng cách Phượng Chi Dao cũng không gần, nếu Phượng Chi Dao thật lòng muốn tìm chết thì nàng căn bản không bắt được hắn. Hơn nữa, lấy thân mình và sức lực của nàng, cũng tuyệt đối không kéo được Phượng Chi Dao. Một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có lan tràn cả người, “A Dao, không phải đệ nói muốn chăm sóc tỷ sao? Chẳng lẽ đệ muốn nuốt lời ư?”
Phượng Chi Dao dừng một chút, từ từ lắc đầu nói: “Sau này đệ… Không có biện pháp chăm sóc Hoa tỷ tỷ nữa.”
“Không sao, còn bao lâu liền hay bấy lâu. Hơn nữa… Chuyện sau này ai nói được rõ ràng chứ?” Hoa Vân Tịch khẩn trương nói.
Phượng Chi Dao quay đầu lại, nhìn nàng nói: “Hoa tỷ tỷ, tỷ lại đang thương hại đệ ư? Tựa như khi còn bé……”
Hoa Vân Tịch lắc đầu nói: “Không… A Dao, xin lỗi, lúc trước là ta không đúng. Là ta để ý ánh mắt của người khác, ta biết… Ta biết chàng thật tâm với ta.”
“Vậy… Nàng đối với ta thế nào?” Phượng Chi Dao hơi mong đợi hỏi.
Hoa Vân Tịch do dự một chút, cầm hai viên Dạ Minh Châu trong tay nói một cách kiên định: “Ta không thể bảo đảm hiện tại liền nhất định là… Tâm tư như vậy, nhưng mà, ta muốn thử một lần, A Dao, chàng có nguyện ý cùng thử với ta không?”
“Cho dù ta chỉ còn có ba tháng sao?”
Hoa Vân Tịch trịnh trọng gật đầu.
Qua một lúc lâu sau, rốt cuộc Phượng Chi Dao từ từ rời khỏi vách đá, đi đến chỗ Hoa Vân Tịch. Trái tim vẫn đang treo lơ lửng của Hoa Vân Tịch cuối cùng cũng từ từ để xuống, chân mềm nhũng liền ngã xuống đất. Vốn nàng cũng không phải là cô gái có thân thể khỏe mạnh, trên đoạn đường đi tới đây gần như toàn bộ đều dựa vào một cổ nghị lực để chống đỡ, lúc này thấy Phượng Chi Dao không sao nữa, nên cuối cùng thở phào nhẹ nhõm liền không chống đỡ nỗi nữa.
Phượng Chi Dao bước nhanh một chút, thật nhanh lướt đến bên người nàng đón được thân thể đang ngã của nàng, “Hoa tỷ tỷ… Không, Vân Tịch, nàng thật sự nguyện ý gả cho ta ư?” Hoa Vân Tịch sửng sốt, nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi và vui sướng của Phượng Chi Dao cuối cùng cũng không nói ra được lời cự tuyệt nữa. Rốt cuộc khẽ gật đầu một cái.
“Thật sao? Thật tốt quá… Vân Tịch, ta thật vui….” Phượng Chi Dao ôm nàng thật chặt, không nhịn được cất tiếng cười to.
Mặc Tiểu Bảo và Từ Tri Duệ đi theo Hoa Vân Tịch đến lười biếng dựa vào một cây đại thụ dưới chân núi, dung nhan tuấn mỹ của Mặc Tiểu Bảo tràn đầy tức giận, “Có phải Phượng Chi Dao đã vui mừng quá sớm rồi không?”
Từ Tri Duệ miễn cưỡng liếc huynh ấy một cái, “Tâm nguyện được như ý, chẳng lẽ không nên vui mừng sao? Huynh đang ghen tỵ với thúc ấy ư?”
“Chẳng lẽ thúc ấy không nên nghĩ đến ba tháng sau thúc ấy không chết thì phải làm sao trước tiên ư?” Mặc Tiểu Bảo nghiến răng nghiến lợi, đây là chủ ý của hắn, hắn tìm cách rất dễ sao? Nói lời biết ơn đâu rồi, cảm tạ ân đức đâu? Máu chảy đầu rơi đâu?
“……”
Trên vách núi Phượng Tam công tử ôm người yêu không có tâm tư suy nghĩ ba tháng sau sẽ thế nào, hắn chỉ biết là, nhiều năm như vậy rốt cuộc hắn đã bắt được thân ảnh mỹ lệ đã từng làm cho mình mê luyến khao khát, cầu xin mà không được. Lồng ngực tựa như bị thiếu mất một cái gì đó từ sau lần đầu tiên gặp nàng, vào giờ khắc này… Trong lúc bất chợt đã trở nên tràn đầy, ấm áp mà dạt dào.
Hoa Vân Tịch vô lực tựa vào lòng Phượng Chi Dao, không định giãy giụa gì nữa. Thế gian này, không có bất kỳ một nam tử nào dành cho nàng tình cảm chân thành tha thiết hơn Phượng Chi Dao, cũng không có bất kỳ một nam tử nào sẽ làm cho nàng cảm thấy lo lắng sợ hãi như Phượng Chi Dao cả.
Cái này là đủ rồi.
Quân tri thiếp hữu phu, tặng thiếp song minh châu.
Cảm quân triền miên ý, hệ tại hồng la nhu.
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, lương nhân trì kích Minh Quang lý.
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt, sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử.
Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thì.
(Tiết phụ ngâm – Trương Tịch)
Dịch thơ:
Chàng biết thiếp có phu, tặng thiếp song minh châu.
Cảm động tình lưu luyến, treo vào dây lụa đỏ.
Lầu cao nhà thiếp gần vườn uyển, phu quân cầm kích (*) trong Minh Quang (**).
Vẫn biết lòng chàng như nhật nguyệt, nhưng đã thề sinh tử cùng phu.
Trả chàng minh châu lệ thành hàng, hận không gặp nhau khi chưa gả.
(*) kích: một loại binh khí cổ.
(**) Minh Quang: điện Minh Quang trong hoàng cung triều Hán
(Song minh châu, hoàn)
/447
|