Edit: Xiao Min
Beta: Sakura
Chiến tranh như vậy cứ kéo dài nửa năm đột nhiên im bặt. Cuối cùng hơn mười vạn đại quân Bắc Nhung toàn bộ táng thân trong Hồi Phong cốc, cả sơn cốc máu chảy thành sông xác chết khắp nơi, về phần những thứ tướng sĩ Bắc Nhung linh tinh kia đóng tại các nơi càng chưa đủ thực lực, bị Mặc gia quân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt hầu như không còn. Trận chiến sự này, nhìn như không kinh không thích, không chút nào thu hút, nhưng nói riêng về chiến tích thì cũng đủ để một lần nữa rửa sạch phần lớn chiến tích trong lịch sử Mặc gia quân. Hơn một trăm vạn tướng sĩ Bắc Nhung, cuối cùng thế nhưng không một người trốn về Bắc Nhung được. Bắc Nhung thông qua trận chiến này, tổn thất không chỉ hơn trăm vạn binh mã, mà gần bảy thành tướng lãnh. Không có mấy chục năm nữa tuyệt đối không thể nào khôi phục như cũ.
Đợi đến lúc đến quét dọn chiến trường , người bị tướng sĩ Mặc gia quân giải đến trước mặt đám người Mặc Tu Nghiêu, lại làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Người này không phải là người khác, chính là Phi Mã Đại tướng quân Bắc Nhung Hách Liên Chân. Ngay cả Gia Luật Dã cũng đã chết ở trong loạn quân, nhưng không có nghĩ đến Hách Liên Chân lại còn sống.
Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua hai binh lính đã áp giải Hách Liên Chân tới . Hai người vội vàng bẩm: “Khởi bẩm Vương gia, người này nói có tin tức quan trọng liên quan đến Bắc Nhung muốn nói cho Vương gia biết. Cho nên mới. . . . . .”
Mọi người sáng tỏ, thì ra là đến khúc cuối cùng Hách Liên Chân sợ chết rồi, chỉ đành phải dùng cái này để lấy cơ hội bảo vệ tánh mạng. Đối với lần này, trong mắt các tướng lĩnh Mặc gia quân không chỉ có khinh thị, còn có thống hận. Mười chín năm trước, những tướng sĩ Mặc gia quân đã uổng mạng, bọn họ thậm chí không phải là chết trong tay một anh hùng đỉnh thiên lập địa , mà là một đồ vô sỉ rất sợ chết.
Thật ra thì, mười chín năm trước, Hách Liên Chân chưa chắc là đồ sợ chết . Nhưng gã đã mười mấy năm không có trải qua chiến trường, cho dù năm đó đánh bại Mặc Tu Nghiêu cũng không phải thời điểm lão hưng thịnh nhất. Mười mấy năm qua tâm trí cùng với huyết tính sớm đã bị tiêu tan hầu như không còn, còn thừa chỉ là không cam lòng thua tại trong tay của Mặc Tu Nghiêu thôi. Sự thật đã chứng minh lão không thể địch được Mặc Tu Nghiêu, lần này ngay cảm giác không cam lòng cũng đã biến mất. Còn thừa lại , cũng còn lại cái mạng này của lão.
“Định Vương, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ta nguyện ý nói cho ngươi biết tất cả phân bố binh lực Bắc Nhung.” Ánh mắt Hách Liên Chân rừng rực, lo lắng nói. Lão không muốn chết, ngay cả mười chín năm trước lão cũng không có rõ ràng như thế – ý thức được lão không muốn chết.
Mặc Tu Nghiêu khinh thường , cười lạnh nói “Mười chín năm không chưởng binh quyền, Hách Liên tướng quân, ngươi thật sự biết phân bố binh lực Bắc Nhung sao?” Hách Liên Chân tức cười, “Ta. . . Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết, chỉ cần ngươi tha ta một mạng!” Đến lúc này, Hách Liên Chân rốt cục phát hiện mình cũng không có tiền vốn gì để nói điều kiện với Mặc Tu Nghiêu, có chút bối rối nói.
Sát ý trong mắt Mặc Tu Nghiêu bắt đầu khởi động, cũng không có lập tức phát tác, từ từ nhắm mắt lại bình định tâm tình trong lòng một chút , khi mở mắt ra cũng đã yên lặng. Nhưng Hách Liên Chân mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Chỉ nghe giọng nói của Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh như nước, “Kéo ra ngoài, chém!”
“Dạ!” hai binh lính lúc nãy đã tiến vào , không chút nào chần chờ , một lần nữa đưa kéo Hách Liên Chân đi ra ngoài. Nghe âm thanh bối rối cầu xin tha thứ của Hách Liên Chân lúc bị kéo ra ngoài , tất cả mọi người thay lão cảm thấy có chút bi ai. Một đời danh tướng, phía sau sự tổn hại danh tiết vẫn khó mà thoát khỏi cái chết.
Trong đại trướng nhất thời có chút yên lặng, thần sắc mọi người đều có chút hoảng hốt.Những tuổi trẻ tướng lãnh như Vân Đình gần như có chút không dám tin tưởng, bọn họ thật sự đã tiêu diệt toàn bộ binh mã Bắc Nhung có thực lực cũng không thua gì và nhiều hơn Mặc gia quân rồi sao?
Tôn Diệu Võ ngẩn người, đột nhiên lên tiếng oa oa khóc lớn . Mặc dù hắn và Bắc Nhung không có cái cừu hận kia của năm đó, nhưng ba năm trước đây Bắc Nhung xâm lấn Đại Sở, giết tàn bạo vô số, hận ý của Tôn Diệu Vũ đối với người Bắc Nhung không chút nào kém hơn lão nhân Mặc gia quân kia.
Chu Mẫn vỗ vỗ bả vai Tôn Diệu Võ , cười nói: “Lão Tôn, ngươi cũng quá thích khóc đi. Đánh thắng như vậy không phải là chuyện tốt sao?” Tôn Diệu Võ lau mắt, hầm hừ nói: “Ngươi biết cái rắm! Lão tử cao hứng biết không?” Chu Mẫn sờ sờ lỗ mũi, quyết định không thèm chấp nhặt cái người thô kệch này.
Mặc Tu Nghiêu bình thản, trầm giọng nói: “Tốt lắm, toàn quân chỉnh đốn nghỉ ngơi hai ngày. Chu Mẫn, Tôn Diệu Võ.”
“Có mạt tướng!” Chu Mẫn lập tức đứng dậy hắng giọng đáp, Tôn Diệu Võ cũng nhanh chóng đứng lên.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Biên quan liền giao cho hai người các ngươi . Những người khác, hai ngày sau lên đường xuôi nam!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Mọi người cùng kêu lên nói.
Đường biên cảnh Đại Sở phía bắc thật dài, chỉ có hai người Chu Mẫn và Tôn Diệu Võ, một người là lần đầu đơn độc lãnh binh, một người kia vốn chỉ là tổng binh tướng lãnh của một châu , vốn là không đủ . Nhưng hiện tại ngày đông giá rét, cho dù Bắc Nhung muốn tăng viện hoặc vì Gia Luật Dã báo thù thì cũng chuyện của hai tháng sau. Hơn nữa hai người này trải qua nửa năm nay lịch lãm cũng có thể đảm đương đại nhậm(chuyện lớn), cho nên Mặc Tu Nghiêu cũng không lo lắng.
Chu Mẫn vui vẻ lĩnh mệnh, mà Tôn Diệu Võ thân là hàng tướng( tướng sĩ hàng nhập Định Vương phủ) đối với việc Định Vương tín nhiệm mình như thế cũng hết sức cao hứng. Cũng vui mừng lĩnh mệnh, những người khác cũng hiểu bọn họ đi theo Định Vương xuôi nam còn có vô số ác chiến, đồng dạng cũng đại biểu còn có càng nhiều chiến công, cũng hết sức mong đợi. Trong lúc nhất thời , không khí trong đại trướng liền nóng lên .
Diệp Ly ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu , lặng lẽ cầm tay Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly bên cạnh giống như mỉm cười , trong mắt cũng nổi lên nồng đậm ấm áp cùng với nụ cười, đồng thời cầm thật chặt tay của Diệp Ly.
Mặc Tiểu Bảo ngồi giữa hai người , nhìn phụ thân cùng mẫu thân hai bên một chút, cũng cười híp mắt đưa tay nhỏ bé của mình bao trùm ở phía trên.
Cách Hồi Phong cốc không xa có một ngọn đồi nhỏ, có một cô mộ (một mộ phần cô độc) đứng thẳng , không hề thu hút. Trước mộ phần thậm chí ngay cả một tấm bia mộ cũng không có, trên mộ phần mọc đầy cỏ khô. Nếu không phải chú ý nhìn, thậm chí còn cho rằng đây chính là một ngọn đồi đất tràn đầy cỏ khô.
Mặc Tu Nghiêu nắm tay của Diệp Ly, lôi kéo Mặc Tiểu Bảo đứng ở trước mộ phần, Diệp Ly nghi ngờ nhìn Mặc Tu Nghiêu, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “A Ly, đây là Đại ca.”
Diệp Ly cũng không có hỏi nhiều, gật đầu nhẹ nhàng tiến lên dịu dàng cúi đầu, nói: “Đệ muội Diệp Ly ra mắt huynh trưởng.” Vừa xoay người lại nhìn về phía Mặc Tiểu Bảo nói: “Tiểu Bảo, dập đầu cho Đại bá.”
Mặc Tiểu Bảo mờ mịt mở trừng hai mắt, mặc dù có chút không rõ tại sao ban đầu lúc ở Sở kinh đã gặp qua mộ phần của Đại bá rồi, bây giờ đang ở nơi này lại có mộ phần của Đại bá, nhưng vẫn biết điều tiêu sái đến bên cạnh Diệp Ly quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái nói: “Mặc Ngự Thần dập đầu cho Đại bá .”
Mặc Tu Nghiêu khẽ thở dài một cái, kéo vạt áo quỳ ngay bên cạnh Diệp Ly, trầm giọng nói: “Đại ca, ca thấy được không? Đệ đệ thay ca báo thù rồi.” Diệp Ly khẽ nghiêng người, liền phát hiện vị trí cái mộ phần này vừa lúc hướng về phía Hồi Phong cốc. Nếu như một người đứng ở chỗ này, như vậy, chuyện phát sinh của ngày hôm qua ở Hồi Phong cốc hết thảy nhìn rõ ràng.
Mặc Tu Nghiêu khi còn bé có thể nói là Mặc Tu Văn một tay nuôi lớn, nên rất kính trọng người huynh trưởng này. Cho nên nhiều năm như vậy, Mặc Tu Nghiêu vẫn cũng không quên vì Đại ca báo thù rửa hận. Nhưng không ai nghĩ đến Mặc tu Nghiêu lại sẽ chôn cất Mặc Tu Văn ở nơi hoang vu vắng vẻ cách xa Sở kinh.
Sau khi quỳ lạy , Mặc Tu Nghiêu vịn Diệp Ly đứng dậy, ở cách đó không xa ngồi xuống, dụa vào đầu vai Diệp Ly dằng dặc nói: “Tất cả mọi người cho rằng di cốt Đại ca mai táng ở phần mộ tổ tiên trong kinh thành Định Vương Phủ. Thật ra thì không phải, năm đó khi ta chạy tới biên quan , di thể Đại ca đã bị hoả táng . Cho nên, ta liền đổi, di cốt thật của đại ca liền chôn cất ở chỗ này. Ta muốn ca ở chỗ này nhìn, một ngày nào đó, ta sẽ báo thù thay ca, thay tướng sĩ Mặc gia quân đã uổng mạng.”
Diệp Ly cầm tay của hắn mỉm cười nói: “Chàng làm được, Đại ca nhất định sẽ thật cao hứng .” Mặc Tu Nghiêu có chút mờ mịt nói: “Ta không biết Đại ca có vui hay không. Nhưng . . . Đại ca cũng không về được nữa.” Từng tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, nhưng đợi đến lúc thật sự báo thù thì trong lòng vừa càng nhiều mấy phần tịch mịch và trống không. Ngay từ lúc ban đầu, khi Mặc Cảnh kỳ đã chết , Mặc Tu Nghiêu đã có cảm giác như vậy, mà bây giờ càm giác trống không lại càng sâu . Bởi vì, cho dù hắn giết tất cả cừu nhân thì người đã chết đi cũng sẽ không bao giờ … trở về nữa.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Diệp Ly có chút lo lắng kêu.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không cần lo lắng, ta còn có nàng, còn có Định Vương Phủ, còn có Mặc gia quân.” Mỉm cười nắm tay Diệp Ly , nhìn nhìn lại bộ dáng của Mặc Tiểu Bảo bên cạnh khó được một bộ biết điều như thế, trong lòng Mặc Tu Nghiêu càng ấm áp. May là. . . May là có A Ly, còn có con của bọn họ, người nhà của bọn họ. Nếu không, có lẽ Mặc Tu Nghiêu thật không biết sau khi báo thù rồi, nhân sinh ( cuộc sống )của hắn phải tiếp tục như thế nào.
Mặc Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi vừa chuyển nhào tới trong ngực Mặc Tu Nghiêu nói: “Phụ vương, cha còn có con cùng đệ đệ, muội muội. Chờ con trưởng thành, giúp cha diệt Bắc Nhung là được.”
Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nhìn bé một cái, cười nói: “Phải không? Bản vương chờ.”
Mặc Tiểu Bảo khó chịu hừ hừ, “Phụ vương xem thường người! Cha cứ chờ đi, Bản thế tử trưởng thành nhất định phải diệt Bắc Nhung cho cha xem!” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đúng vậy a, Bản vương đang chờ mà.”
Mặc Tiểu Bảo rất đau lòng bị phụ vương của mình khinh thị, nhất thời giận đến oa oa kêu to. Ôm Mặc Tu Nghiêu không chịu buông, Diệp Ly nhìn hai cha bọn họ đùa giỡn thành một đoàn, không khỏi cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Muốn dời di cốt đại ca về Sở kinh không?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu cười nói: “Không cần, lưu lại ở đây đi. Chúng ta sau này. . . . . .” Sau này phần mộ tổ tiên Mặc gia cũng chưa chắc còn ở Sở kinh . Huống chi, ở chỗ này ngược lại còn an tĩnh một chút. Quân không thấy, không nhiều lắm vương hầu tương tướng, đế vương lăng tẩm, xanh vàng rực rỡ phú khả địch quốc. Đợi đến vương triều thay đổi hưng suy thì ngược lại còn tiện nghi cho đám người trộm mộ.
Trong năm nay, đại sự không ngừng. Cuối năm lúc chiếm cứ Giang Nam Đại Sở Nhiếp chính vương Mặc Cảnh Lê rốt cục chính thức đi lên vương vị. Nhưng năm còn chưa qua hết, phương bắc cũng truyền ra đại sự kinh thiên động địa . Trăm vạn đại quân tiến công Đại Sở bị Mặc gia quân toàn bộ tiêu diệt, không một người trở về Bắc Nhung. Tin tức này vừa ra, trong thiên hạ nhất thời kinh hãi không dứt. Ban đầu bị buộc chuyển nhà rất nhiều thần dân Đại Sở lại càng lệ rơi đầy mặt, âm thầm trù tính trở về phương bắc. Chỉ tiếc, mặc dù Bắc Nhung diệt nhưng phương bắc lại vẫn chinh chiến không nghỉ. Mới vừa lên ngôi còn chưa đủ nửa tháng, Sở đế Mặc Cảnh Lê suất lĩnh bảy mươi vạn đại quân Bắc Chinh, lập lời thề muốn thu phục non sông.
Mà lúc này, Lôi Chấn Đình suất lĩnh đại quân Tây Lăng cũng đã công phá Thụy Xương, vây khốn Vệ thành. Vệ thành nguy ở sớm tối.
————Vệ thành———-
Trên cổng thành, Nam Hầu và Mộ Dung Thận ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một con cờ đánh cờ. Dưới cổng thành, mấy dặm ở ngoài chính là quân doanh đại quân Tây Lăng. Chỉ thấy tinh kỳ trong quân doanh phần phật, xa xa nhìn là có thể cảm giác được chiến ý ngập trời .
Mộ Dung Thận lắc đầu, có chút bất đắc dĩ quăng con cờ ra nói: “Nam Hầu, ngươi thật là bảo trì được bình thản. Ta xưa nay cũng không thích những trò vui này .” Nam Hầu giương mắt cười một tiếng, nói: “Mộ Dung tướng quân bình tĩnh chớ nóng.”
Mộ Dung Thận có chút vội vàng xao động nói: “Thụy Xương đã mất, hôm nay đại quân Lôi Chấn Đình vây khốn Vệ thành, chúng ta còn thúc thủ vô sách, ta còn có thể bình tĩnh chớ nóng à.” Nam Hầu cười nói: “Tình huống đã tốt hơn trong dự tính nhiều không phải sao? Vương gia nói trong vòng ba tháng có thể thủ ở Hồng Nhạn quan là tốt rồi. Hiện tại đã qua hơn hai tháng, Vệ thành còn đang chúng ta trong tay. Nói rõ tình huống cũng không có ngoài dự liệu của Vương gia. Binh lực chúng ta không bằng Lôi Chấn Đình, binh pháp cũng thấp hơn hắn một bậc, Mộ Dung tướng quân cần gì tự trách?”
Mộ Dung Thận thở dài, có chút ý không tốt nhìn Nam Hầu nói: ” Tại hạ không kìm nén được. Thật sự là. . . Mạt tướng coi như là tung hoành sa trường nửa đời . Đây lần đầu tiên bị đè ép đánh như vậy mà không có chút phản kháng nào.” Cả đời Mộ Dung Thận này lớn nhỏ mấy trăm trận chiến, tất nhiên có thắng có bại, nhưng lần này gần như vừa bắt đầu đã bị đánh không ngẩng đầu được lên,cũng là lần đầu. Khó tránh khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Nam Hầu cười nói: “Lôi Chấn Đình có danh là chiến thần Tây Lăng. Tung hoành cả đời nói bại thì cũng chỉ bại vào trong tay của Nhiếp chính vương tiền nhiệm cùng với Định Vương Phi của ngày nay. Nếu không phải là hắn, Vương gia cần gì phải mạo hiểm muốn diệt Bắc Nhung trước rồi mới chuyên tâm đối phó Lôi Chấn Đình?” Về phần Mặc Cảnh Lê Đại Sở, nói thật, Mặc gia quân còn thật không để ở trong mắt. Đại Sở tính ra , các danh tướng hiện nay có một nửa cũng đã ở Định Vương Phủ rồi, những năm nay cũng không còn nghe nói qua có cái tướng lãnh tuổi trẻ khó lường gì đi ra ngoài. Với cái tính đa nghi của Mặc Cảnh Lê không kém Mặc Cảnh Kỳ chút nào, chỉ biết vững vàng nắm giữ binh tướng quyền trong tay mình, tránh cho Đại Sở tái xuất hiện Định Vương Phủ thứ hai phân ra binh quyền của hắn.
Mộ Dung Thận gật đầu nói: “Đa tạ Nam Hầu nhắc nhở.”
Nam Hầu vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Chỉ để ý thoải mái, buông lỏng tinh thần, dù không động, hai chúng ta cũng phải ở Vệ thành cho đến khi Vương gia trở lại. Như thế nào cũng không có thể đến Hồng Nhạn quan cho Nguyên lão tướng quân phiền toái không phải sao?” Mộ Dung Thận gật đầu cười nói: “Hầu gia nói có lý.”
“Khởi bẩm Hầu gia, Mộ Dung tướng quân. Có thư 800 dặm cấp báo!” Dưới cổng thành, một người lính vội vã đi lên, đưa lên một phong thư phong kín. Nam Hầu nhận lấy, mở ra vừa nhìn không khỏi mừng rỡ. Gặp thần sắc khác thường, Mộ Dung Thận liền vội vàng hỏi: “Vương gia bên kia có tin tức tốt?” Nam Hầu gật đầu cười nói: “Đúng, Vương gia ở Hồi Phong cốc toàn diệt đại quân Bắc Nhung. Tru diệt Thất hoàng tử Bắc Nhung, bắt sống Hách Liên Chân.”
Nghe tin tức như thế, Mộ Dung Thận cũng rất kích động. Mặc dù hiện nay đã quy phụ Định Vương phủ, nhưng hai người rốt cuộc vẫn là người Đại Sở, thống hận người Bắc Nhung tuyệt đối không ít hơn bất luận kẻ nào. Hôm nay nghe được tin tức Định Vương toàn diệt đại quân Bắc Nhung, không khỏi cảm thấy trong lòng nhổ một ngụm ác khí. Nam Hầu kéo Mộ Dung Thận lại, cười nói: “Tướng quân chớ gấp, mấy ngày nữa Vương gia sẽ tới. Nhưng trước khi vương gia tới. . . Tin tức vẫn không thể tiết lộ.”
Mộ Dung Thận hiểu, giương mắt nhìn lướt qua đại doanh Tây Lăng nơi xa cười nói: “Nam Hầu yên tâm, Bản tướng quân bảo đảm ngay cả con chim cũng đừng mơ tưởng từ trên đầu Vệ thành bay qua.” Hai người nhìn nhau, không khỏi đứng dậy cười ha ha. Phòng ngoài thủ thành tướng sĩ nghe được tiếng cười hai vị chủ soái truyền ra , mặc dù không biết vì sao hai vị chủ soái cao hứng như thế, nhưng cũng không khỏi lộ ra một chút nhẹ nhàng.
Trong đại doanh Tây Lăng, Lôi Chấn Đình cau mày nhìn sổ con trước mắt, nhìn lướt qua một đám tướng lãnh phía dưới trầm giọng hỏi: ” Có tin tức Bắc Nhung không?” Lôi Đằng Phong tiến lên phía trước nói: “Bẩm phụ vương, mấy ngày nay cũng chưa từng có tin tức Bắc Nhung truyền đến. Hiện nay Bắc địa giá lạnh, chỉ sợ Mặc gia quân và đại quân Bắc Nhung hành động cũng chậm chạp, không có tin tức là chuyện bình thường.”
Lôi Chấn Đình mày rậm khóa càng chặt, lắc đầu nói: “Không đúng. Mặc Tu Nghiêu biết rõ đại quân Mặc Cảnh Lê ít ngày nữa tiến tới gần, còn dám chạy đến phương bắc, tuyệt đối sẽ không làm việc lề mà lề mề. Chỉ sợ là. . . Bắc Nhung đã xảy ra vấn đề .”
“Phụ vương có ý là. . . . . .” Lôi Đằng Phong sửng sốt, có chút xem thường nói: ” Binh lực Bắc Nhung không yếu hơn Mặc gia quân, thậm chí là hơn. Cho dù Mặc Tu Nghiêu muốn hoàn toàn đánh bại đại quân Bắc Nhung, không có mấy tháng chỉ sợ cũng làm không được.”
Lôi Chấn Đình lắc đầu, nhìn Lôi Đằng Phong có chút tiếc nuối nói: “Đằng Phong, con cái gì cũng tốt, nhưng lại luôn suy nghĩ bình thường, không dám có những ý nghĩ kỳ lạ.” Lôi Đằng Phong hơi lúng túng, không giải thích được nói: “Ý nghĩ kỳ lạ. . . Chẳng lẽ cũng là chuyện tốt?”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Làm không được chính là ý nghĩ kỳ lạ, làm được chính là bày mưu nghĩ kế.”
“Phụ vương tin tưởng Mặc Tu Nghiêu có thể ở ngắn ngủn hai tháng đánh bại đại quân Bắc Nhung? Nhưng lúc trước bọn họ đã kéo mấy tháng, nhưng cũng chỉ thắng một chút.” Lôi Đằng Phong cau mày nói.
Lôi Chấn Đình vừa suy tư, cau mày nói: “Cho nên, ta hoài nghi lúc trước Mặc Tu Nghiêu cố ý ẩn dấu thực lực. Năm ngoái mấy tháng đó, Mặc gia quân biểu hiện mặc dù không tệ, nhưng khi cùng những chiến tích trước đây so sánh , có thể nói là biểu hiện thường thường, thậm chí là. . .không đủ tiêu chuẩn.”
“Kia, nếu như Bắc Nhung thật thua. . . . . .” Lôi Đằng Phong cau mày nói.
Lôi Chấn Đình nói: “Vậy thì đến phiên chúng ta cùng Mặc Tu Nghiêu chính diện giao phong . Hiện tại đại quân Mặc Cảnh Lê đã đến, cho dù Mặc Tu Nghiêu trở lại, cũng là phần thắng của chúng ta nhiều một ít. Hơn nữa. . . Bản vương tình nguyện cùng Mặc Tu Nghiêu chính diện giao phong, cũng không muốn để cho hắn ở trong bóng tối tính toán.” Chỉ khi quay đầu lại, cẩn thận suy tư mới có thể nhìn ra được Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc bày ra một bàn cờ như thế nào . Mỗi lần nhớ tới, Lôi Chấn Đình đều cảm thấy từng đợt sợ hết hồn hết vía. Thế cục của thiên hạ mấy năm nay, nhiều tranh đấu như vậy, thế lực cách cục diễn biến, thật ra thì cũng sớm đã nằm trong lòng bàn tay của Mặc Tu Nghiêu . Hoặc là nói, thiên hạ thế cục hiện nay biến hóa, căn bản chiếu theo kỳ vọng Mặc Tu Nghiêu. Như vậy,tâm trí và năng lực, tại sao có thể không để cho người sợ hãi. Khó trách. . . Khó trách Hoàng đế Đại Sở sẽ kiêng kỵ Định Vương Phủ không dứt .
“Phụ vương nói rất đúng, vậy chúng ta hiện tại toàn lực tiến công Vệ thành, nếu có thể ở trước lúc Mặc Tu Nghiêu gấp gáp trở về bắt lại Hồng Nhạn quan, coi như là chiếm được tiên cơ.” Lôi Đằng Phong nói. Lôi Chấn Đình gật đầu cười nói: “Không tệ, còn có Mặc Cảnh Lê bên kia. . . Phái người đi nói cho hắn biết đừng đánh chủ ý đến Sở kinh, hiện tại kể cả cho Sở kinh thì hắn cũng thủ không được. Để cho hắn xua quân về phía tây, từ phía bắc bọc đánh tới đây cùng chúng ta tụ họp lại, tránh cho Mặc Tu Nghiêu đánh bại từng cái.” Nói cho cùng , Lôi Chấn Đình không yên lòng chính là bản lãnh của tướng lãnh Đại Sở. Mặc dù nói thân là Trấn Nam Vương Tây Lăng lão không cần quản chuyện người Đại Sờ sống hay chết. Nhưng bọn hắn bây giờ liên minh, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, cũng không phải Lôi Chấn Đình không quan tâm là được.
“Dạ, phụ vương.” Lôi Đằng Phong gật đầu lĩnh mệnh.
Lôi Chấn Đình ra lệnh một tiếng, tấn công Vệ thành cũng càng thêm kịch liệt. Bản thân Nam hầu và Mộ Dung Thận đau khổ cũng sắp không nhịn được rồi. Đứng ở trên cổng thành, nhìn dưới thành máu chảy thành sông, vẻ mặt tướng sĩ trên thành mỏi mệt . Mặc gia quân đóng ở Vệ thành vừa đánh lùi một lần đại quân Tây Lăng tiến công. Nhưng bọn họ đều hiểu, đại quân Tây Lăng cũng sẽ không dễ dàng lui xuống như vậy, nghỉ ngơi sơ qua và sau khi hồi phục sẽ lần nữa xông lên.
Mộ Dung Thận đứng ở trên cổng thành, nhìn đại quân Tây Lăng cách đó không xa hí mắt nói: “Lôi Chấn Đình điên rồi sao, liên tiếp vài ngày như vậy không gián đoạn tiến công. Cho dù dẹp xong Vệ thành thì chính hắn cũng tổn thất nghiêm trọng.”
Nam Hầu thở dài nói: “Đại khái Lôi Chấn Đình đã biết Vương gia sắp trở lại.”
Mộ Dung Thận cau mày, Nam Hầu cười nói: “Cho dù chúng ta phong tỏa tin tức, nhưng hắn hoàn toàn không thu được bất cứ tin tức gì nhưng cũng có hoài nghi . Lấy tài trí của Lôi Chấn Đình , không khó suy đoán được tin tức Bắc Nhung bại .” Mộ Dung Thận vừa nghĩ , nhìn một cái dưới thành, đang muốn nói chuyện, mặt liền biến sắc nói: “Lại tới nữa !”
Trống trận rung trời, các tướng sĩ còn đang nghỉ ngơi lập tức xông lên phía trước, chuẩn bị lâm trận. Nơi xa, tinh kỳ đại quân Tây Lăng phần phật, khí thế bức người lao đến. Lôi Đằng Phong đầu tàu gương mẫu, đứng dưới thành đưa trường tiên trong tay lên chỉ về Nam Hầu và Mộ Dung Thận trên cổng thành, cười nói: “Nam Hầu, Mộ Dung tướng quân, cần gì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Vệ thành hôm nay chỉ có mười mấy vạn binh lực, làm sao chống đỡ được trăm vạn đại quân Tây Lăng của ta, không bằng chia bớt cho Tây Lăng. Phụ vương tất nhiên sẽ đối với hai vị lễ ngộ có thêm, thăng quan tiến tước từ không cần phải nói.”
Nam Hầu cười nhạt nói: “Nhờ Thế tử Trấn Nam Vương để mắt, mặc dù tại hạ không tài không đức, nhưng cũng làm không ra chuyện lâm trận phản bội kia.”
Mộ Dung Thận lại càng không có tâm tình nói chuyện phiếm cùng hắn, cất cao giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn đánh cứ đánh!”
Sắc mặt Lôi Đằng Phong trầm xuống, nhàn nhạt cười nói: “Hai vị cần gì tức giận, tại hạ cũng vì hai vị tướng quân suy nghĩ. Hai vị tướng quân cũng là một đời danh tướng, cần gì phải vì thua cuộc chiến mà bồi thượng tánh mạng của mình?”
Mộ Dung Thận hừ nhẹ một tiếng, đã nắm cung tên của một người lính bên cạnh nhắm Lôi Đằng Phong thả một mũi tên. Lôi Đằng Phong nghiêng người để cho qua, sắc mặt có chút khó coi . Trường tiên chi vào người trên đầu thành, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thận, ngươi không biêt điều thì đừng trách Bản vương không lưu tình.”
Mộ Dung Thận cười lạnh nói: “Bản tướng quân cũng có cái tình cảm gì với Thế tử Trấn Nam Vương, muốn chiến liền chiến! Mặc gia quân không có hạng người ham sống sợ chết.”
Lôi Đằng Phong bị Mộ Dung Thận thật không vì đại quân Tây Lăng trước mặt rơi xuống mặt mũi, lập tức cũng không dài dòng. Lạnh lùng nói: “Công thành!”
Phía sau đại quân Tây Lăng, Lôi Chấn Đình xa xa nhìn cử động của Lôi Đằng Phong dưới thành, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nhẹ giọng thở dài nói: “Đằng Phong vẫn thiếu kiên nhẫn.” Cũng không phải là nói nhất định phải khuyên Nam Hầu cùng với Mộ Dung Thận đầu hàng, mà Lôi Đằng Phong dễ dàng bị chọc giận, thật sự không phải là chuyện kẻ cấp trên phải làm.
Beta: Sakura
Chiến tranh như vậy cứ kéo dài nửa năm đột nhiên im bặt. Cuối cùng hơn mười vạn đại quân Bắc Nhung toàn bộ táng thân trong Hồi Phong cốc, cả sơn cốc máu chảy thành sông xác chết khắp nơi, về phần những thứ tướng sĩ Bắc Nhung linh tinh kia đóng tại các nơi càng chưa đủ thực lực, bị Mặc gia quân lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt hầu như không còn. Trận chiến sự này, nhìn như không kinh không thích, không chút nào thu hút, nhưng nói riêng về chiến tích thì cũng đủ để một lần nữa rửa sạch phần lớn chiến tích trong lịch sử Mặc gia quân. Hơn một trăm vạn tướng sĩ Bắc Nhung, cuối cùng thế nhưng không một người trốn về Bắc Nhung được. Bắc Nhung thông qua trận chiến này, tổn thất không chỉ hơn trăm vạn binh mã, mà gần bảy thành tướng lãnh. Không có mấy chục năm nữa tuyệt đối không thể nào khôi phục như cũ.
Đợi đến lúc đến quét dọn chiến trường , người bị tướng sĩ Mặc gia quân giải đến trước mặt đám người Mặc Tu Nghiêu, lại làm cho mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Người này không phải là người khác, chính là Phi Mã Đại tướng quân Bắc Nhung Hách Liên Chân. Ngay cả Gia Luật Dã cũng đã chết ở trong loạn quân, nhưng không có nghĩ đến Hách Liên Chân lại còn sống.
Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua hai binh lính đã áp giải Hách Liên Chân tới . Hai người vội vàng bẩm: “Khởi bẩm Vương gia, người này nói có tin tức quan trọng liên quan đến Bắc Nhung muốn nói cho Vương gia biết. Cho nên mới. . . . . .”
Mọi người sáng tỏ, thì ra là đến khúc cuối cùng Hách Liên Chân sợ chết rồi, chỉ đành phải dùng cái này để lấy cơ hội bảo vệ tánh mạng. Đối với lần này, trong mắt các tướng lĩnh Mặc gia quân không chỉ có khinh thị, còn có thống hận. Mười chín năm trước, những tướng sĩ Mặc gia quân đã uổng mạng, bọn họ thậm chí không phải là chết trong tay một anh hùng đỉnh thiên lập địa , mà là một đồ vô sỉ rất sợ chết.
Thật ra thì, mười chín năm trước, Hách Liên Chân chưa chắc là đồ sợ chết . Nhưng gã đã mười mấy năm không có trải qua chiến trường, cho dù năm đó đánh bại Mặc Tu Nghiêu cũng không phải thời điểm lão hưng thịnh nhất. Mười mấy năm qua tâm trí cùng với huyết tính sớm đã bị tiêu tan hầu như không còn, còn thừa chỉ là không cam lòng thua tại trong tay của Mặc Tu Nghiêu thôi. Sự thật đã chứng minh lão không thể địch được Mặc Tu Nghiêu, lần này ngay cảm giác không cam lòng cũng đã biến mất. Còn thừa lại , cũng còn lại cái mạng này của lão.
“Định Vương, chỉ cần ngươi tha ta một mạng, ta nguyện ý nói cho ngươi biết tất cả phân bố binh lực Bắc Nhung.” Ánh mắt Hách Liên Chân rừng rực, lo lắng nói. Lão không muốn chết, ngay cả mười chín năm trước lão cũng không có rõ ràng như thế – ý thức được lão không muốn chết.
Mặc Tu Nghiêu khinh thường , cười lạnh nói “Mười chín năm không chưởng binh quyền, Hách Liên tướng quân, ngươi thật sự biết phân bố binh lực Bắc Nhung sao?” Hách Liên Chân tức cười, “Ta. . . Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả những gì ta biết, chỉ cần ngươi tha ta một mạng!” Đến lúc này, Hách Liên Chân rốt cục phát hiện mình cũng không có tiền vốn gì để nói điều kiện với Mặc Tu Nghiêu, có chút bối rối nói.
Sát ý trong mắt Mặc Tu Nghiêu bắt đầu khởi động, cũng không có lập tức phát tác, từ từ nhắm mắt lại bình định tâm tình trong lòng một chút , khi mở mắt ra cũng đã yên lặng. Nhưng Hách Liên Chân mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
Chỉ nghe giọng nói của Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh như nước, “Kéo ra ngoài, chém!”
“Dạ!” hai binh lính lúc nãy đã tiến vào , không chút nào chần chờ , một lần nữa đưa kéo Hách Liên Chân đi ra ngoài. Nghe âm thanh bối rối cầu xin tha thứ của Hách Liên Chân lúc bị kéo ra ngoài , tất cả mọi người thay lão cảm thấy có chút bi ai. Một đời danh tướng, phía sau sự tổn hại danh tiết vẫn khó mà thoát khỏi cái chết.
Trong đại trướng nhất thời có chút yên lặng, thần sắc mọi người đều có chút hoảng hốt.Những tuổi trẻ tướng lãnh như Vân Đình gần như có chút không dám tin tưởng, bọn họ thật sự đã tiêu diệt toàn bộ binh mã Bắc Nhung có thực lực cũng không thua gì và nhiều hơn Mặc gia quân rồi sao?
Tôn Diệu Võ ngẩn người, đột nhiên lên tiếng oa oa khóc lớn . Mặc dù hắn và Bắc Nhung không có cái cừu hận kia của năm đó, nhưng ba năm trước đây Bắc Nhung xâm lấn Đại Sở, giết tàn bạo vô số, hận ý của Tôn Diệu Vũ đối với người Bắc Nhung không chút nào kém hơn lão nhân Mặc gia quân kia.
Chu Mẫn vỗ vỗ bả vai Tôn Diệu Võ , cười nói: “Lão Tôn, ngươi cũng quá thích khóc đi. Đánh thắng như vậy không phải là chuyện tốt sao?” Tôn Diệu Võ lau mắt, hầm hừ nói: “Ngươi biết cái rắm! Lão tử cao hứng biết không?” Chu Mẫn sờ sờ lỗ mũi, quyết định không thèm chấp nhặt cái người thô kệch này.
Mặc Tu Nghiêu bình thản, trầm giọng nói: “Tốt lắm, toàn quân chỉnh đốn nghỉ ngơi hai ngày. Chu Mẫn, Tôn Diệu Võ.”
“Có mạt tướng!” Chu Mẫn lập tức đứng dậy hắng giọng đáp, Tôn Diệu Võ cũng nhanh chóng đứng lên.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Biên quan liền giao cho hai người các ngươi . Những người khác, hai ngày sau lên đường xuôi nam!”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Mọi người cùng kêu lên nói.
Đường biên cảnh Đại Sở phía bắc thật dài, chỉ có hai người Chu Mẫn và Tôn Diệu Võ, một người là lần đầu đơn độc lãnh binh, một người kia vốn chỉ là tổng binh tướng lãnh của một châu , vốn là không đủ . Nhưng hiện tại ngày đông giá rét, cho dù Bắc Nhung muốn tăng viện hoặc vì Gia Luật Dã báo thù thì cũng chuyện của hai tháng sau. Hơn nữa hai người này trải qua nửa năm nay lịch lãm cũng có thể đảm đương đại nhậm(chuyện lớn), cho nên Mặc Tu Nghiêu cũng không lo lắng.
Chu Mẫn vui vẻ lĩnh mệnh, mà Tôn Diệu Võ thân là hàng tướng( tướng sĩ hàng nhập Định Vương phủ) đối với việc Định Vương tín nhiệm mình như thế cũng hết sức cao hứng. Cũng vui mừng lĩnh mệnh, những người khác cũng hiểu bọn họ đi theo Định Vương xuôi nam còn có vô số ác chiến, đồng dạng cũng đại biểu còn có càng nhiều chiến công, cũng hết sức mong đợi. Trong lúc nhất thời , không khí trong đại trướng liền nóng lên .
Diệp Ly ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu , lặng lẽ cầm tay Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly bên cạnh giống như mỉm cười , trong mắt cũng nổi lên nồng đậm ấm áp cùng với nụ cười, đồng thời cầm thật chặt tay của Diệp Ly.
Mặc Tiểu Bảo ngồi giữa hai người , nhìn phụ thân cùng mẫu thân hai bên một chút, cũng cười híp mắt đưa tay nhỏ bé của mình bao trùm ở phía trên.
Cách Hồi Phong cốc không xa có một ngọn đồi nhỏ, có một cô mộ (một mộ phần cô độc) đứng thẳng , không hề thu hút. Trước mộ phần thậm chí ngay cả một tấm bia mộ cũng không có, trên mộ phần mọc đầy cỏ khô. Nếu không phải chú ý nhìn, thậm chí còn cho rằng đây chính là một ngọn đồi đất tràn đầy cỏ khô.
Mặc Tu Nghiêu nắm tay của Diệp Ly, lôi kéo Mặc Tiểu Bảo đứng ở trước mộ phần, Diệp Ly nghi ngờ nhìn Mặc Tu Nghiêu, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “A Ly, đây là Đại ca.”
Diệp Ly cũng không có hỏi nhiều, gật đầu nhẹ nhàng tiến lên dịu dàng cúi đầu, nói: “Đệ muội Diệp Ly ra mắt huynh trưởng.” Vừa xoay người lại nhìn về phía Mặc Tiểu Bảo nói: “Tiểu Bảo, dập đầu cho Đại bá.”
Mặc Tiểu Bảo mờ mịt mở trừng hai mắt, mặc dù có chút không rõ tại sao ban đầu lúc ở Sở kinh đã gặp qua mộ phần của Đại bá rồi, bây giờ đang ở nơi này lại có mộ phần của Đại bá, nhưng vẫn biết điều tiêu sái đến bên cạnh Diệp Ly quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái nói: “Mặc Ngự Thần dập đầu cho Đại bá .”
Mặc Tu Nghiêu khẽ thở dài một cái, kéo vạt áo quỳ ngay bên cạnh Diệp Ly, trầm giọng nói: “Đại ca, ca thấy được không? Đệ đệ thay ca báo thù rồi.” Diệp Ly khẽ nghiêng người, liền phát hiện vị trí cái mộ phần này vừa lúc hướng về phía Hồi Phong cốc. Nếu như một người đứng ở chỗ này, như vậy, chuyện phát sinh của ngày hôm qua ở Hồi Phong cốc hết thảy nhìn rõ ràng.
Mặc Tu Nghiêu khi còn bé có thể nói là Mặc Tu Văn một tay nuôi lớn, nên rất kính trọng người huynh trưởng này. Cho nên nhiều năm như vậy, Mặc Tu Nghiêu vẫn cũng không quên vì Đại ca báo thù rửa hận. Nhưng không ai nghĩ đến Mặc tu Nghiêu lại sẽ chôn cất Mặc Tu Văn ở nơi hoang vu vắng vẻ cách xa Sở kinh.
Sau khi quỳ lạy , Mặc Tu Nghiêu vịn Diệp Ly đứng dậy, ở cách đó không xa ngồi xuống, dụa vào đầu vai Diệp Ly dằng dặc nói: “Tất cả mọi người cho rằng di cốt Đại ca mai táng ở phần mộ tổ tiên trong kinh thành Định Vương Phủ. Thật ra thì không phải, năm đó khi ta chạy tới biên quan , di thể Đại ca đã bị hoả táng . Cho nên, ta liền đổi, di cốt thật của đại ca liền chôn cất ở chỗ này. Ta muốn ca ở chỗ này nhìn, một ngày nào đó, ta sẽ báo thù thay ca, thay tướng sĩ Mặc gia quân đã uổng mạng.”
Diệp Ly cầm tay của hắn mỉm cười nói: “Chàng làm được, Đại ca nhất định sẽ thật cao hứng .” Mặc Tu Nghiêu có chút mờ mịt nói: “Ta không biết Đại ca có vui hay không. Nhưng . . . Đại ca cũng không về được nữa.” Từng tâm tâm niệm niệm muốn báo thù, nhưng đợi đến lúc thật sự báo thù thì trong lòng vừa càng nhiều mấy phần tịch mịch và trống không. Ngay từ lúc ban đầu, khi Mặc Cảnh kỳ đã chết , Mặc Tu Nghiêu đã có cảm giác như vậy, mà bây giờ càm giác trống không lại càng sâu . Bởi vì, cho dù hắn giết tất cả cừu nhân thì người đã chết đi cũng sẽ không bao giờ … trở về nữa.
“Tu Nghiêu. . . . . .” Diệp Ly có chút lo lắng kêu.
Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Không cần lo lắng, ta còn có nàng, còn có Định Vương Phủ, còn có Mặc gia quân.” Mỉm cười nắm tay Diệp Ly , nhìn nhìn lại bộ dáng của Mặc Tiểu Bảo bên cạnh khó được một bộ biết điều như thế, trong lòng Mặc Tu Nghiêu càng ấm áp. May là. . . May là có A Ly, còn có con của bọn họ, người nhà của bọn họ. Nếu không, có lẽ Mặc Tu Nghiêu thật không biết sau khi báo thù rồi, nhân sinh ( cuộc sống )của hắn phải tiếp tục như thế nào.
Mặc Tiểu Bảo bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, con ngươi vừa chuyển nhào tới trong ngực Mặc Tu Nghiêu nói: “Phụ vương, cha còn có con cùng đệ đệ, muội muội. Chờ con trưởng thành, giúp cha diệt Bắc Nhung là được.”
Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nhìn bé một cái, cười nói: “Phải không? Bản vương chờ.”
Mặc Tiểu Bảo khó chịu hừ hừ, “Phụ vương xem thường người! Cha cứ chờ đi, Bản thế tử trưởng thành nhất định phải diệt Bắc Nhung cho cha xem!” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đúng vậy a, Bản vương đang chờ mà.”
Mặc Tiểu Bảo rất đau lòng bị phụ vương của mình khinh thị, nhất thời giận đến oa oa kêu to. Ôm Mặc Tu Nghiêu không chịu buông, Diệp Ly nhìn hai cha bọn họ đùa giỡn thành một đoàn, không khỏi cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Muốn dời di cốt đại ca về Sở kinh không?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu cười nói: “Không cần, lưu lại ở đây đi. Chúng ta sau này. . . . . .” Sau này phần mộ tổ tiên Mặc gia cũng chưa chắc còn ở Sở kinh . Huống chi, ở chỗ này ngược lại còn an tĩnh một chút. Quân không thấy, không nhiều lắm vương hầu tương tướng, đế vương lăng tẩm, xanh vàng rực rỡ phú khả địch quốc. Đợi đến vương triều thay đổi hưng suy thì ngược lại còn tiện nghi cho đám người trộm mộ.
Trong năm nay, đại sự không ngừng. Cuối năm lúc chiếm cứ Giang Nam Đại Sở Nhiếp chính vương Mặc Cảnh Lê rốt cục chính thức đi lên vương vị. Nhưng năm còn chưa qua hết, phương bắc cũng truyền ra đại sự kinh thiên động địa . Trăm vạn đại quân tiến công Đại Sở bị Mặc gia quân toàn bộ tiêu diệt, không một người trở về Bắc Nhung. Tin tức này vừa ra, trong thiên hạ nhất thời kinh hãi không dứt. Ban đầu bị buộc chuyển nhà rất nhiều thần dân Đại Sở lại càng lệ rơi đầy mặt, âm thầm trù tính trở về phương bắc. Chỉ tiếc, mặc dù Bắc Nhung diệt nhưng phương bắc lại vẫn chinh chiến không nghỉ. Mới vừa lên ngôi còn chưa đủ nửa tháng, Sở đế Mặc Cảnh Lê suất lĩnh bảy mươi vạn đại quân Bắc Chinh, lập lời thề muốn thu phục non sông.
Mà lúc này, Lôi Chấn Đình suất lĩnh đại quân Tây Lăng cũng đã công phá Thụy Xương, vây khốn Vệ thành. Vệ thành nguy ở sớm tối.
————Vệ thành———-
Trên cổng thành, Nam Hầu và Mộ Dung Thận ngồi đối diện nhau, mỗi người cầm một con cờ đánh cờ. Dưới cổng thành, mấy dặm ở ngoài chính là quân doanh đại quân Tây Lăng. Chỉ thấy tinh kỳ trong quân doanh phần phật, xa xa nhìn là có thể cảm giác được chiến ý ngập trời .
Mộ Dung Thận lắc đầu, có chút bất đắc dĩ quăng con cờ ra nói: “Nam Hầu, ngươi thật là bảo trì được bình thản. Ta xưa nay cũng không thích những trò vui này .” Nam Hầu giương mắt cười một tiếng, nói: “Mộ Dung tướng quân bình tĩnh chớ nóng.”
Mộ Dung Thận có chút vội vàng xao động nói: “Thụy Xương đã mất, hôm nay đại quân Lôi Chấn Đình vây khốn Vệ thành, chúng ta còn thúc thủ vô sách, ta còn có thể bình tĩnh chớ nóng à.” Nam Hầu cười nói: “Tình huống đã tốt hơn trong dự tính nhiều không phải sao? Vương gia nói trong vòng ba tháng có thể thủ ở Hồng Nhạn quan là tốt rồi. Hiện tại đã qua hơn hai tháng, Vệ thành còn đang chúng ta trong tay. Nói rõ tình huống cũng không có ngoài dự liệu của Vương gia. Binh lực chúng ta không bằng Lôi Chấn Đình, binh pháp cũng thấp hơn hắn một bậc, Mộ Dung tướng quân cần gì tự trách?”
Mộ Dung Thận thở dài, có chút ý không tốt nhìn Nam Hầu nói: ” Tại hạ không kìm nén được. Thật sự là. . . Mạt tướng coi như là tung hoành sa trường nửa đời . Đây lần đầu tiên bị đè ép đánh như vậy mà không có chút phản kháng nào.” Cả đời Mộ Dung Thận này lớn nhỏ mấy trăm trận chiến, tất nhiên có thắng có bại, nhưng lần này gần như vừa bắt đầu đã bị đánh không ngẩng đầu được lên,cũng là lần đầu. Khó tránh khỏi có chút tâm phiền ý loạn.
Nam Hầu cười nói: “Lôi Chấn Đình có danh là chiến thần Tây Lăng. Tung hoành cả đời nói bại thì cũng chỉ bại vào trong tay của Nhiếp chính vương tiền nhiệm cùng với Định Vương Phi của ngày nay. Nếu không phải là hắn, Vương gia cần gì phải mạo hiểm muốn diệt Bắc Nhung trước rồi mới chuyên tâm đối phó Lôi Chấn Đình?” Về phần Mặc Cảnh Lê Đại Sở, nói thật, Mặc gia quân còn thật không để ở trong mắt. Đại Sở tính ra , các danh tướng hiện nay có một nửa cũng đã ở Định Vương Phủ rồi, những năm nay cũng không còn nghe nói qua có cái tướng lãnh tuổi trẻ khó lường gì đi ra ngoài. Với cái tính đa nghi của Mặc Cảnh Lê không kém Mặc Cảnh Kỳ chút nào, chỉ biết vững vàng nắm giữ binh tướng quyền trong tay mình, tránh cho Đại Sở tái xuất hiện Định Vương Phủ thứ hai phân ra binh quyền của hắn.
Mộ Dung Thận gật đầu nói: “Đa tạ Nam Hầu nhắc nhở.”
Nam Hầu vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói: “Chỉ để ý thoải mái, buông lỏng tinh thần, dù không động, hai chúng ta cũng phải ở Vệ thành cho đến khi Vương gia trở lại. Như thế nào cũng không có thể đến Hồng Nhạn quan cho Nguyên lão tướng quân phiền toái không phải sao?” Mộ Dung Thận gật đầu cười nói: “Hầu gia nói có lý.”
“Khởi bẩm Hầu gia, Mộ Dung tướng quân. Có thư 800 dặm cấp báo!” Dưới cổng thành, một người lính vội vã đi lên, đưa lên một phong thư phong kín. Nam Hầu nhận lấy, mở ra vừa nhìn không khỏi mừng rỡ. Gặp thần sắc khác thường, Mộ Dung Thận liền vội vàng hỏi: “Vương gia bên kia có tin tức tốt?” Nam Hầu gật đầu cười nói: “Đúng, Vương gia ở Hồi Phong cốc toàn diệt đại quân Bắc Nhung. Tru diệt Thất hoàng tử Bắc Nhung, bắt sống Hách Liên Chân.”
Nghe tin tức như thế, Mộ Dung Thận cũng rất kích động. Mặc dù hiện nay đã quy phụ Định Vương phủ, nhưng hai người rốt cuộc vẫn là người Đại Sở, thống hận người Bắc Nhung tuyệt đối không ít hơn bất luận kẻ nào. Hôm nay nghe được tin tức Định Vương toàn diệt đại quân Bắc Nhung, không khỏi cảm thấy trong lòng nhổ một ngụm ác khí. Nam Hầu kéo Mộ Dung Thận lại, cười nói: “Tướng quân chớ gấp, mấy ngày nữa Vương gia sẽ tới. Nhưng trước khi vương gia tới. . . Tin tức vẫn không thể tiết lộ.”
Mộ Dung Thận hiểu, giương mắt nhìn lướt qua đại doanh Tây Lăng nơi xa cười nói: “Nam Hầu yên tâm, Bản tướng quân bảo đảm ngay cả con chim cũng đừng mơ tưởng từ trên đầu Vệ thành bay qua.” Hai người nhìn nhau, không khỏi đứng dậy cười ha ha. Phòng ngoài thủ thành tướng sĩ nghe được tiếng cười hai vị chủ soái truyền ra , mặc dù không biết vì sao hai vị chủ soái cao hứng như thế, nhưng cũng không khỏi lộ ra một chút nhẹ nhàng.
Trong đại doanh Tây Lăng, Lôi Chấn Đình cau mày nhìn sổ con trước mắt, nhìn lướt qua một đám tướng lãnh phía dưới trầm giọng hỏi: ” Có tin tức Bắc Nhung không?” Lôi Đằng Phong tiến lên phía trước nói: “Bẩm phụ vương, mấy ngày nay cũng chưa từng có tin tức Bắc Nhung truyền đến. Hiện nay Bắc địa giá lạnh, chỉ sợ Mặc gia quân và đại quân Bắc Nhung hành động cũng chậm chạp, không có tin tức là chuyện bình thường.”
Lôi Chấn Đình mày rậm khóa càng chặt, lắc đầu nói: “Không đúng. Mặc Tu Nghiêu biết rõ đại quân Mặc Cảnh Lê ít ngày nữa tiến tới gần, còn dám chạy đến phương bắc, tuyệt đối sẽ không làm việc lề mà lề mề. Chỉ sợ là. . . Bắc Nhung đã xảy ra vấn đề .”
“Phụ vương có ý là. . . . . .” Lôi Đằng Phong sửng sốt, có chút xem thường nói: ” Binh lực Bắc Nhung không yếu hơn Mặc gia quân, thậm chí là hơn. Cho dù Mặc Tu Nghiêu muốn hoàn toàn đánh bại đại quân Bắc Nhung, không có mấy tháng chỉ sợ cũng làm không được.”
Lôi Chấn Đình lắc đầu, nhìn Lôi Đằng Phong có chút tiếc nuối nói: “Đằng Phong, con cái gì cũng tốt, nhưng lại luôn suy nghĩ bình thường, không dám có những ý nghĩ kỳ lạ.” Lôi Đằng Phong hơi lúng túng, không giải thích được nói: “Ý nghĩ kỳ lạ. . . Chẳng lẽ cũng là chuyện tốt?”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Làm không được chính là ý nghĩ kỳ lạ, làm được chính là bày mưu nghĩ kế.”
“Phụ vương tin tưởng Mặc Tu Nghiêu có thể ở ngắn ngủn hai tháng đánh bại đại quân Bắc Nhung? Nhưng lúc trước bọn họ đã kéo mấy tháng, nhưng cũng chỉ thắng một chút.” Lôi Đằng Phong cau mày nói.
Lôi Chấn Đình vừa suy tư, cau mày nói: “Cho nên, ta hoài nghi lúc trước Mặc Tu Nghiêu cố ý ẩn dấu thực lực. Năm ngoái mấy tháng đó, Mặc gia quân biểu hiện mặc dù không tệ, nhưng khi cùng những chiến tích trước đây so sánh , có thể nói là biểu hiện thường thường, thậm chí là. . .không đủ tiêu chuẩn.”
“Kia, nếu như Bắc Nhung thật thua. . . . . .” Lôi Đằng Phong cau mày nói.
Lôi Chấn Đình nói: “Vậy thì đến phiên chúng ta cùng Mặc Tu Nghiêu chính diện giao phong . Hiện tại đại quân Mặc Cảnh Lê đã đến, cho dù Mặc Tu Nghiêu trở lại, cũng là phần thắng của chúng ta nhiều một ít. Hơn nữa. . . Bản vương tình nguyện cùng Mặc Tu Nghiêu chính diện giao phong, cũng không muốn để cho hắn ở trong bóng tối tính toán.” Chỉ khi quay đầu lại, cẩn thận suy tư mới có thể nhìn ra được Mặc Tu Nghiêu rốt cuộc bày ra một bàn cờ như thế nào . Mỗi lần nhớ tới, Lôi Chấn Đình đều cảm thấy từng đợt sợ hết hồn hết vía. Thế cục của thiên hạ mấy năm nay, nhiều tranh đấu như vậy, thế lực cách cục diễn biến, thật ra thì cũng sớm đã nằm trong lòng bàn tay của Mặc Tu Nghiêu . Hoặc là nói, thiên hạ thế cục hiện nay biến hóa, căn bản chiếu theo kỳ vọng Mặc Tu Nghiêu. Như vậy,tâm trí và năng lực, tại sao có thể không để cho người sợ hãi. Khó trách. . . Khó trách Hoàng đế Đại Sở sẽ kiêng kỵ Định Vương Phủ không dứt .
“Phụ vương nói rất đúng, vậy chúng ta hiện tại toàn lực tiến công Vệ thành, nếu có thể ở trước lúc Mặc Tu Nghiêu gấp gáp trở về bắt lại Hồng Nhạn quan, coi như là chiếm được tiên cơ.” Lôi Đằng Phong nói. Lôi Chấn Đình gật đầu cười nói: “Không tệ, còn có Mặc Cảnh Lê bên kia. . . Phái người đi nói cho hắn biết đừng đánh chủ ý đến Sở kinh, hiện tại kể cả cho Sở kinh thì hắn cũng thủ không được. Để cho hắn xua quân về phía tây, từ phía bắc bọc đánh tới đây cùng chúng ta tụ họp lại, tránh cho Mặc Tu Nghiêu đánh bại từng cái.” Nói cho cùng , Lôi Chấn Đình không yên lòng chính là bản lãnh của tướng lãnh Đại Sở. Mặc dù nói thân là Trấn Nam Vương Tây Lăng lão không cần quản chuyện người Đại Sờ sống hay chết. Nhưng bọn hắn bây giờ liên minh, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, cũng không phải Lôi Chấn Đình không quan tâm là được.
“Dạ, phụ vương.” Lôi Đằng Phong gật đầu lĩnh mệnh.
Lôi Chấn Đình ra lệnh một tiếng, tấn công Vệ thành cũng càng thêm kịch liệt. Bản thân Nam hầu và Mộ Dung Thận đau khổ cũng sắp không nhịn được rồi. Đứng ở trên cổng thành, nhìn dưới thành máu chảy thành sông, vẻ mặt tướng sĩ trên thành mỏi mệt . Mặc gia quân đóng ở Vệ thành vừa đánh lùi một lần đại quân Tây Lăng tiến công. Nhưng bọn họ đều hiểu, đại quân Tây Lăng cũng sẽ không dễ dàng lui xuống như vậy, nghỉ ngơi sơ qua và sau khi hồi phục sẽ lần nữa xông lên.
Mộ Dung Thận đứng ở trên cổng thành, nhìn đại quân Tây Lăng cách đó không xa hí mắt nói: “Lôi Chấn Đình điên rồi sao, liên tiếp vài ngày như vậy không gián đoạn tiến công. Cho dù dẹp xong Vệ thành thì chính hắn cũng tổn thất nghiêm trọng.”
Nam Hầu thở dài nói: “Đại khái Lôi Chấn Đình đã biết Vương gia sắp trở lại.”
Mộ Dung Thận cau mày, Nam Hầu cười nói: “Cho dù chúng ta phong tỏa tin tức, nhưng hắn hoàn toàn không thu được bất cứ tin tức gì nhưng cũng có hoài nghi . Lấy tài trí của Lôi Chấn Đình , không khó suy đoán được tin tức Bắc Nhung bại .” Mộ Dung Thận vừa nghĩ , nhìn một cái dưới thành, đang muốn nói chuyện, mặt liền biến sắc nói: “Lại tới nữa !”
Trống trận rung trời, các tướng sĩ còn đang nghỉ ngơi lập tức xông lên phía trước, chuẩn bị lâm trận. Nơi xa, tinh kỳ đại quân Tây Lăng phần phật, khí thế bức người lao đến. Lôi Đằng Phong đầu tàu gương mẫu, đứng dưới thành đưa trường tiên trong tay lên chỉ về Nam Hầu và Mộ Dung Thận trên cổng thành, cười nói: “Nam Hầu, Mộ Dung tướng quân, cần gì dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. Vệ thành hôm nay chỉ có mười mấy vạn binh lực, làm sao chống đỡ được trăm vạn đại quân Tây Lăng của ta, không bằng chia bớt cho Tây Lăng. Phụ vương tất nhiên sẽ đối với hai vị lễ ngộ có thêm, thăng quan tiến tước từ không cần phải nói.”
Nam Hầu cười nhạt nói: “Nhờ Thế tử Trấn Nam Vương để mắt, mặc dù tại hạ không tài không đức, nhưng cũng làm không ra chuyện lâm trận phản bội kia.”
Mộ Dung Thận lại càng không có tâm tình nói chuyện phiếm cùng hắn, cất cao giọng nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, muốn đánh cứ đánh!”
Sắc mặt Lôi Đằng Phong trầm xuống, nhàn nhạt cười nói: “Hai vị cần gì tức giận, tại hạ cũng vì hai vị tướng quân suy nghĩ. Hai vị tướng quân cũng là một đời danh tướng, cần gì phải vì thua cuộc chiến mà bồi thượng tánh mạng của mình?”
Mộ Dung Thận hừ nhẹ một tiếng, đã nắm cung tên của một người lính bên cạnh nhắm Lôi Đằng Phong thả một mũi tên. Lôi Đằng Phong nghiêng người để cho qua, sắc mặt có chút khó coi . Trường tiên chi vào người trên đầu thành, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Thận, ngươi không biêt điều thì đừng trách Bản vương không lưu tình.”
Mộ Dung Thận cười lạnh nói: “Bản tướng quân cũng có cái tình cảm gì với Thế tử Trấn Nam Vương, muốn chiến liền chiến! Mặc gia quân không có hạng người ham sống sợ chết.”
Lôi Đằng Phong bị Mộ Dung Thận thật không vì đại quân Tây Lăng trước mặt rơi xuống mặt mũi, lập tức cũng không dài dòng. Lạnh lùng nói: “Công thành!”
Phía sau đại quân Tây Lăng, Lôi Chấn Đình xa xa nhìn cử động của Lôi Đằng Phong dưới thành, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nhẹ giọng thở dài nói: “Đằng Phong vẫn thiếu kiên nhẫn.” Cũng không phải là nói nhất định phải khuyên Nam Hầu cùng với Mộ Dung Thận đầu hàng, mà Lôi Đằng Phong dễ dàng bị chọc giận, thật sự không phải là chuyện kẻ cấp trên phải làm.
/447
|