Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Diệp Ly liền nhận được thiếp mời do Trương phủ đưa tới. Mời công tử Sở Quân Duy xế chiều đến Trương gia dự tiệc, nhìn thấy cái thiếp mời vô cùng đơn giản này, Diệp Ly không khỏi lắc đầu cười thầm, Trương Bách Vạn này thật đúng là vội vàng, lúc này vẫn chưa tới một ngày, chỉ sợ ngay cả vết thương bị người của Mặc Cảnh Lê để lại trên người cũng vẫn còn chưa khỏi hẳn đi?
“Công tử muốn đi dự tiệc sao?” Vệ Lận tò mò hỏi.
Diệp Ly buông thiếp mời cười nói: “Đương nhiên muốn đi, ngươi không có nghe Lâm lão gia nói sao? Đây là lần đầu tiên Trương Bách Vạn chủ động mời khách đó, sao chúng ta có thể không nể tình chứ?” Vệ Lận từ chối cho ý kiến, dù sao Vương phi muốn đi thì bọn họ chỉ cần đi theo bên người bảo hộ là được rồi. Dựa vào bản lãnh của Trương Bách Vạn cũng không có khả năng gây ra nguy hiểm gì cho Vương phi, cho dù Trương Bách Vạn thật sự muốn gả con gái cho Vương phi… Khụ khụ, Vương phi cũng không lấy được ah.
“Khởi bẩm công tử, Tây viện tỉnh.” Đang nói, thì thị nữ chăm sóc công chúa Tê Hà đến đây bẩm báo. Vệ Lận hơi kinh ngạc nói: “Nàng ta trái lại mạng lớn, vậy mà thật sự sống lại rồi.” Cũng không phải Vệ Lận chán ghét công chúa Tê Hà đến nỗi hận nàng ta không chết nhanh, mà là thương thế của công chúa Tê Hà thật sự rất nặng. Ngoại thương xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi miệng vết thương khép lại, công chúa Tê Hà vẫn luôn sốt cao không tỉnh lại. Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả đại phu trong phủ cũng đều buông tha, chỉ là nàng ta còn chưa tắt thở nên cũng chỉ có thể chăm sóc, lại không nghĩ rằng vào lúc tất cả mọi người đều buông tha thì ngược lại chính nàng ta lại tỉnh lại.
Thần sắc của thị nữ hơi cổ quái, nói: “Nhưng mà… Hình như cô nương này hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái? Như thế nào? Điên rồi hay mất trí nhớ?” Vệ Lận hỏi.
Thị nữ lắc đầu lại gật đầu nói: “Có lẽ là… Điên, không đúng, chắc là mất trí nhớ.”
Diệp Ly đứng lên nói: “Đi xem.”
Đi vào Tây viện, còn chưa vào trong đã chợt nghe tiếng khóc vang lên ở bên trong. Chỉ là, tiếng khóc này lại không giống như là của công chúa Tê Hà, chủ yếu là… Dựa theo số tuổi và tính cách của công chúa Tê Hà, thì tuyệt đối sẽ không… Oa oa khóc lớn như vậy.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy trong phòng đều bừa bộn. Diệp Ly đứng ở cửa ra vào nhíu mày nhìn cô gái trốn ở trong góc giường, ánh mắt trong suốt sáng ngời, tuyệt đối không giống như ánh mắt của một người bị điên. Nhưng mà biểu hiện trên mặt lại thật sự hơi kỳ quái. Nhìn thấy bọn họ đi vào, cô gái đang trốn trong góc giường ôm chăn oa oa khóc lớn liền lập tức ngừng lại, cảnh giác trừng bọn họ.
Diệp Ly thử kêu một tiếng, “Công chúa Tê Hà, ngươi đã khỏe hơn chưa?”
Cái miệng nhỏ nhắn của công chúa Tê Hà mếu máo, đột nhiên đánh thẳng về phía Diệp Ly.
“Công tử cẩn thận!” Vệ Lận cả kinh, bay lên, liền đá một cước vào người đang nhào đầu về phía trước.
“Vệ Lận, đừng.” Diệp Ly vội vàng kêu lên. Vệ Lận sững sờ, vội vàng thu lực lại mấy phần, nhưng cũng vẫn đá công chúa Tê Hà bay ra xa. Chỉ là bởi vì đã thu hồi tám chín phần khí lực, nên ngược lại không có rơi quá nặng.
Hiển nhiên công chúa Tê Hà cũng thật sự không ngờ sẽ bị người đá bay, ngồi dưới đất sửng sốt một lúc lâu, rồi đột nhiên oa một tiếng khóc lớn lên, “Hu hu… Hoàng tỷ, người xấu ăn hiếp Hà nhi….”
Vệ Lận ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn Diệp Ly nói: “Hóa ra nàng ta đã thật sự điên rồi.” Lấy tính cách của công chúa Tê Hà, thì sao có thể làm ra cái bộ dáng ngồi dưới đất khóc lớn này ở trước mặt người khác được? Diệp Ly cúi đầu nhìn nhìn, nói: “Ta cảm thấy hình như vẫn hơi khác với điên. Tê Hà, ngươi nhận ra ta không?”
Tê Hà khóc quá dữ dội, nên khi nghe thấy lời nói của Diệp Ly, thì liền nấc lên một cái, kinh ngạc nhìn qua Diệp Ly. Đột nhiên vươn tay sờ lên mặt Diệp Ly, “Ca ca, ca thật xinh đẹp.” Diệp Ly nâng quạt xếp lên chặn tay của nàng ta lại, mỉm cười nhìn nàng ta hỏi: “Tê Hà nhận ra ca ca sao?”
Tê Hà công chúa nghi hoặc mở to hai mắt, cắn môi lắc đầu, “Các ngươi là ai… Ta là công chúa Nam Chiếu, các ngươi không được phép bắt nạt ta! Ta muốn tìm Hoàng tỷ.”
“Ngươi còn nhớ Hoàng tỷ ngươi tên gì không?” Diệp Ly hỏi. Công chúa Tê Hà liếc nàng một cái, cho nàng một biểu tình ngươi ngốc sao, kiêu ngạo nói: “Hoàng tỷ ta đương nhiên là công chúa An Khê của Nam Chiếu rồi. Hoàng tỷ ta rất lợi hại, ngươi dám bắt nạt ta, Hoàng tỷ nhất định sẽ sai người đánh ngươi!”
Diệp Ly không nhịn được cúi đầu buồn cười nói: “Ta với Hoàng tỷ ngươi là bạn tốt, nhưng mà… Sao ta lại không biết nàng ấy còn có một muội muội nhỉ?”
“Ngươi nói bậy! Toàn bộ người dân Nam Chiếu đều biết Bản công chúa là công chúa Tê Hà!” Công chúa Tê Hà trừng to mắt cả giận nói.
Diệp Ly gật đầu nói: “Được rồi, nhưng ta không phải người Nam Chiếu. Nếu ngươi thật sự là công chúa Tê Hà, ta sẽ đưa ngươi về gặp công chúa An Khê. Năm nay công chúa Tê Hà mấy tuổi rồi? Tại sao lại ở đây?”
Công chúa Tê Hà gãi gãi đầu của mình, hơi buồn rầu nói: “Bảy tuổi. Ta… Ta cũng không biết,… Hoàng tỷ ta nói muốn làm sinh nhật cho ta… Hu hu…” Không biết nhớ ra cái gì, cái miệng nhỏ nhắn của công chúa Tê Hà liền mếu lại bày ra bộ dạng lại muốn khóc.
Diệp Ly nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Tê Hà biết Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U không?”
“Đó là ai?” Công chúa Tê Hà cảm thấy không hứng thú gì, liền hỏi, “Ca ca muốn đưa ta về nhà sao? Ta sẽ kêu Phụ vương và Hoàng tỷ thưởng cho ca thật nhiều.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Là ai cũng không quan trọng, Tê Hà nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, chờ vết thương của ngươi lành thì sẽ đưa ngươi trở về.”
Chỉ chỉ từng vết thương chằng chịt trên người nàng ta, tuy mấy ngày nay đã khép lại không ít, nhưng cũng vẫn còn đau. Vừa nghe Diệp Ly nhắc tới, lại nhìn nhìn vết thương trên người, công chúa Tê Hà lại muốn khóc.
Khó khăn dỗ người xong, Diệp Ly mới nhẹ nhàng thở ra rồi dẫn Vệ Lận đi ra ngoài. Vệ Lận hơi nghi ngờ nói: “Rốt cuộc công chúa Tê Hà này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ngụy trang?” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Đầu óc của công chúa Tê Hà còn chưa ngụy trang được đến trình độ không có sơ hở gì như vậy. Lúc nãy khi ta hỏi nàng ta có biết Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U hay không thì ánh mắt của nàng ta cũng không có chút biến hóa nào. Nếu ngụy trang được đến vậy… thì công chúa Tê Hà cũng không khỏi quá giỏi đóng kịch rồi.”
“Cũng đúng.” Công chúa Tê Hà công chúa chính là suýt chết trên tay Đông Phương U, tuyệt đối là hận Đông Phương U đến thấu xương. Cho dù có diễn kịch đi nữa thì cũng không có khả năng ngay cả một chút cảm xúc cũng không có.
“Phái người trông chừng nàng ta thật kỹ, đợi đến khi chúng ta rời khỏi Giang Nam, thì lại phái người đưa nàng ta về Nam Chiếu là được.” Diệp Ly nói.
“Vâng.” Vệ Lận gật đầu đáp, “Công tử, nên đến Trương phủ dự tiệc rồi.”
Ở chỗ công chúa Tê Hà lãng phí không ít thời gian, trong nháy mắt cũng đã đến xế chiều rồi. Diệp Ly cũng đành phải thay một bộ đồ mới đi ra ngoài dự tiệc.
Trương Bách Vạn quả nhiên không hổ với danh xưng keo kiệt nhất Nam Kinh. Toàn bộ Trương phủ, nhìn bề ngoài mộc mạc thì đương nhiên không nói, nhưng ngay cả trong phủ đệ cũng bình thường thì không còn gì để nói. Nếu người không biết thì tuyệt đối không thể tưởng được đây là phủ đệ của phú thương số một số hai của Nam Kinh. Hạ nhân trong phủ cũng chỉ có le que năm ba người, nhìn quản gia đang dẫn đường ở phía trước vẫn còn mặc trên người bộ quần áo cũ mang theo mấy miếng vá, khóe môi Diệp Ly không khỏi co rút.
Chắc có lẽ Diệp Ly đã biểu hiện quá rõ ràng, cho nên quản gia liền hơi ngượng ngùng lôi kéo quần áo trên người nhỏ giọng nói: “Đã để công tử chế giễu rồi, kỳ thật bình thường chúng tôi cũng không có thất lễ như vậy. Chỉ có điều hôm qua trong lòng lão gia… Khó chịu, cho nên mới….”
Lúc này Diệp Ly mới chợt hiểu hiểu ra, hóa ra ngày hôm qua Trương Bách Vạn tổn thất một số tiền lớn, người trong phủ sợ chướng mắt lão gia, nên mới đặc biệt tìm ra mấy bộ quần áo này để mặc, tránh cho lại khiến cho lão gia khó chịu.
Diệp Ly lại cười nói: “Là tại hạ thất lễ, cần kiệm luôn là chuyện tốt.”
Quản gia hơi bất đắc dĩ cười khổ. Cần kiệm thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lấy tài phú của Trương gia, còn có địa vị trong thành Nam Kinh thì lại khác rồi, kỳ thật bọn họ vẫn thường xuyên bởi vì vậy mà bị cười nhạo, nên đều đã thành thói quen từ lâu rồi.
Trương Bách Vạn đã dẫn theo phu nhân và con gái ngồi chờ trong đại sảnh rồi. Nhìn Trương phu nhân và Trương tiểu thư mặc một thân áo vải, Diệp Ly chợt có nhận thức càng sâu hơn về sự keo kiệt của Trương Bách Vạn. Bởi vì đang bị thương, nên sắc mặt Trương Bách Vạn vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ly tiến vào thì mặt mũi lại tràn đầy tươi cười, hết sức ân cần, “Sở công tử đến rồi, lão hủ không thể đi ra ngoài nghênh đón kính xin công tử thứ lỗi.”
Diệp Ly chắp tay cười nói: “Trương lão gia khách khí, tại hạ Sở Quân Duy, bái kiến phu nhân, Trương cô nương.”
Trương Bách Vạn rất vui vẻ nói với con gái: “Châu nhi, còn không mau bái kiến Sở công tử.”
Trương tiểu thư vô cùng e lệ bước từng bước nhỏ lên trước, dịu dàng cúi đầu, “Châu nhi bái kiến Sở công tử.” Vừa nhìn thấy vị Trương tiểu thư này, rốt cuộc Diệp Ly đã hiểu cái vẻ mặt quái dị của Lâm lão gia lúc nhắc tới con gái của Trương Bách Vạn kia vào hôm qua là vì sao rồi.
Bình tĩnh mà xem xét, Trương tiểu thư cũng không xấu. Tuy không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng có thể xem là một giai nhân thanh tú. Nhưng vị tiểu thư này lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào người ta kia, dù là người luôn bình tĩnh như Diệp Ly thì cũng không tránh khỏi có một loại cảm giác nổi cả da gà. Khóe mắt Diệp Ly hơi co rút, lơ đễnh lui ra sau một bước, “Trương cô nương hữu lễ.” Sau đó liền đặt ánh mắt lên người Trương Bách Vạn đang ở bên cạnh, thề sống chết cũng không hề nhìn Trương tiểu thư một cái nào nữa.
Trương tiểu thư thấy Diệp Ly không nhìn mình, không khỏi cảm thấy ủy khuất đỏ mắt. Trương Bách Vạn nhìn nhìn Diệp Ly lại nhìn nhìn con gái, trong lòng lại không nhìn được mà thở dài, cười nói với Diệp Ly: “Sở công tử, không bằng chúng ta ngồi vào bàn trước đi?”
Diệp Ly cười nói: “Trương lão gia, mời.”
Bởi vì chỉ mở tiệc chiêu đãi mỗi mình Diệp Ly, nên Trương lão gia liền mang theo Trương phu nhân và Trương tiểu thư cùng ngồi chung một bàn. Tiệc rượu cũng không phong phú gì nhưng cũng không tính là thất lễ, xem ra tuy Trương lão gia keo kiệt nhưng còn không đến mức không biết tình thế. Sau khi Diệp Ly dẫn đầu ngồi xuống, thì Trương tiểu thư liền ngồi xuống bên người nàng, cái này lại khiến cho thân thể Diệp Ly không khỏi cứng lại.
“Sở công tử, Châu nhi rót rượu cho ngài.” Trương tiểu thư cầm bầu rượu lên ân cần muốn rót rượu cho Diệp Ly, Diệp Ly chỉ đành phải tạ ơn, thở dài đi thẳng vào vấn đề với Trương lão gia, nếu thật sự lại để cho Trương lão gia nói ra ý định gả con gái cho nàng thì liền khó coi, “Trương lão gia, kỳ thật hôm nay tại hạ đến thăm, là có chút chính sự muốn thương lượng với Trương lão gia.”
Trương lão gia sửng sờ, cười nói: “Có chuyện gì, không bằng để sau khi chúng ta dùng bữa xong rồi hãy nói?”
Diệp Ly nói một cách thản nhiên: “Nếu là về một trăm vạn đán lương thực mà Trương lão gia đã quyên cho Lê Vương ngày hôm qua thì sao?”
Ngay lập tức, sắc mặt của Trương Bách Vạn liền xụ xuống, chỉ cần nghĩ tới một trăm vạn đán lương thực kia thì trong lòng hắn liền nhỏ máu.
“Sở công tử muốn nói chuyện gì?” Trương Bách Vạn nghi hoặc nhìn Diệp Ly, Diệp Ly cười hỏi, “Không biết nơi này có tiện để nói chuyện không?” Trương Bách Vạn do dự một chút, rồi rốt cuộc vẫn phải nói với thê tử và con gái: “Phu nhân dẫn Châu nhi xuống dưới trước đi, tôi có việc cần bàn với Sở công tử.” Trương phu nhân chỉ là một phu nhân bình thường trong khuê phòng, chỉ lấy phu là trời nên hoàn toàn không hiểu những chuyện về làm ăn này. Chỉ kéo Trương tiểu thư vẫn còn có chút không cam lòng đi xuống.
“Không biết Sở công tử muốn nói chuyện gì với lão hủ?” Trương Bách Vạn hỏi.
Diệp Ly cười nói: “Ngày hôm qua Trương lão gia đã quyên cho Lê Vương một trăm vạn đán lương thực. Nhưng theo tại hạ biết, lần này Lê Vương xuất binh ít nhất cũng có tám mươi vạn đại quân. Tính theo như vậy, cho dù tất cả đều thuận lợi có thể trong thời gian ngắn nhất đánh bại Mặc gia quân, thì ít nhất cũng cần nửa năm. Trong thời gian đó, quân lương cần thiết ít nhất khoảng trên dưới ba trăm vạn đán. Mà đây chỉ là con số trên cơ bản thôi, Trương lão gia cảm thấy… Lê Vương phủ có khả năng đánh thắng Định Vương phủ trong vòng nửa năm sao?”
Trương Bách Vạn hơi cảnh giác nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Công tử có ý gì?”
Diệp Ly cười nói: “Tại hạ còn có một tin tức, lần này… Đại quân xuất phát nhưng triều đình cũng không có điều vận từ trong kho lương ở các nơi bao nhiêu lương thực. Bởi vì… Năm nay, Tây Lăng khô hạn thiếu thu, tình huống của Bắc Nhung cũng không tốt lắm, chắc hẳn Trương lão gia chuyện làm mua bán trao đổi lương thực thì cũng hiểu rõ chút ít. Từ một tháng trước, triều đình bán đi một bộ phận lương thực rất lớn vừa mới nhập kho cho Tây Lăng. Cho nên, con số ước chừng 300 vạn đán này… Cuối cùng chỉ sợ còn cần Trương lão gia và các thương nhân buôn bán lương thực ở Giang Nam gánh chịu thôi.”
Trương Bách Vạn nghe đến đây thì sắc mặt liền biến thành màu đen, “Lê Vương… Lê Vương đây là muốn đánh sụp cả Trương gia ta mà.” Quyên ra một trăm vạn đán đã khiến cho nguyên khí của Trương gia đại thương rồi, nếu tất cả quân lương đều muốn Trương gia gánh chịu thì…, chỉ sợ Trương gia đã thật sự muốn xong rồi. Càng quan trọng hơn là, trong một khoảng thời gian ngắn, Trương gia căn bản không gom góp được nhiều lương thực như vậy, đến lúc đó một tội danh làm hỏng việc quân cơ giáng xuống, đầu của Trương Bách Vạn hắn sẽ liền rơi xuống đất. Quả nhiên… Từ khi bắt đầu Lê Vương đã không có ý định buông tha cho hắn mà.
“Không chỉ như thế, hơn nữa… Nói thực ra, tại hạ đành phải nói lời thật, trận chiến này, chỉ sợ không phải một năm hay nửa năm là có thể kết thúc. Đến lúc đó, Trương gia…” Sắc mặt Trương Bách Vạn đã như màu đất rồi, nhìn qua Diệp Ly nói: “Sở công tử đặc biệt đến đây để nói những lời này, chẳng lẽ chỉ để hù dọa lão hủ ư?” Trương Bách Vạn cũng là người làm ăn khôn khéo, nên đương nhiên biết rõ Diệp Ly không có khả năng nói những lời này chỉ để đùa giỡn hắn ta.
Diệp Ly cúi đầu, nói một cách thản nhiên: “Tại hạ đúng là có một biện pháp có thể giúp Trương lão gia, chỉ là không biết Trương lão gia có nguyện ý hay không?”
“Kính xin Sở công tử cứu ta.” Trương Bách Vạn vội vàng nói.
Diệp Ly mỉm cười đưa ra một cái bức thư, Trương Bách Vạn cầm lấy đọc nhanh như gió, sắc mặt liền không khỏi biến đổi, trừng Diệp Ly nói: “Ngươi… Sở công tử ngươi là….” Diệp Ly cười nói: “Tại hạ họ Sở, Sở gia… Và Từ gia là thông gia.”
Trương Bách Vạn hiểu rõ, thần sắc trên mặt biến ảo bất định, thật lâu sao mới hỏi: “Sở công tử có thể làm chủ sao?”
Diệp Ly cười tủm tỉm lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài đặt lên bàn. Trương Bách Vạn kinh ngạc chằm chằm vào chữ Định đằng đằng sát khí trên tấm lệnh bài được dùng Mặc Ngọc chế thành này, mặc dù chưa từng nhìn thấy lệnh bài của Định Vương phủ, nhưng Trương Bách Vạn thật sự không cho rằng trên đời này có ai dám làm giả lệnh bài của Định Vương phủ. Hơn nữa… Sở gia và Từ gia đúng là thông gia, lấy địa vị của Từ gia tại Ly Thành, thì khả năng một nhân tài kiệt xuất như Sở Quân Duy dốc sức phục vụ Định Vương phủ cũng cao hơn vất vả chạy hơn ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam để đầu nhập vào Lê Vương phủ.
“Trương lão gia cảm thấy thế nào?” Diệp Ly hỏi.
“Nếu… Lão hủ không đồng ý, thì Sở công tử định thế nào?” Trương Bách Vạn hỏi.
Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Vậy thì xin Trương lão gia hãy quên chuyện ngày hôm nay đi.” Trương Bách Vạn trầm giọng nói: “Lão hủ muốn suy nghĩ một thời gian.” Diệp Ly cũng không nói nhiều nữa, liền đứng lên nói: “Đã như vậy, thì tại hạ liền cáo từ.”
Trương Bách Vạn nhìn Diệp Ly rồi mang theo chút ít may mắn nói: “Kỳ thật, nếu Sở công tử có thể đồng ý một yêu cầu của lão hủ, thì ngay lúc này lão hủ có thể cho công tử một câu trả lời.” Nhìn ánh mắt thoả mãn lại chờ mong của Trương Bách Vạn, trong lòng Diệp Ly liền liếc mắt khinh thường, vội vàng nói: “Trương lão gia thứ lỗi, kỳ thật tại hạ cũng chỉ… Chạy chân mà thôi. Nếu Trương lão gia có yêu cầu gì thì tại hạ có thể chuyển giúp, nhưng nếu có liên quan với tại hạ, thì chỉ sợ là… Kính xin Trương lão gia thứ lỗi.”
Trương Bách Vạn chỉ đành phải thở dài, thất vọng đến dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói). Hắn thật lòng hy vọng Sở Quân Duy này có thể trở thành con rể của Trương gia, như vậy, cũng xem như Trương gia có thêm một sự bảo đảm. Hơn nữa, ánh mắt của con gái nhà mình lại cao, nam tử bình thường cũng không để vào mắt. Nhưng chỉ tiếc…
Ra khỏi Trương gia, Diệp Ly cộng thêm cả Vệ Lận và Trác Tĩnh đều không nhịn được mà thở ra một hơi. Trác Tĩnh bẹp miệng, nói: “Con mắt của Trương tiểu thư kia đều muốn dán lên người công tử luôn rồi. May mắn công tử tranh thủ thời cơ đuổi nàng ta xuống, chứ nếu không phiền toái liền thật sự lớn rồi.” Có bề ngoài tuấn lãng cũng là một loại sai lầm ah, thật không biết mấy năm nay công tử Thanh Trần làm cách nào mà trôi qua được, chẳng trách lại trêu chọc phải nữ nhân điên như Đông Phương U. Có điều, Vương phi mặc nam trang thì lại càng hỏng bét hơn công tử Thanh Trần, công tử Thanh Trần tiên phong đạo cốt khiến cho người ta đều phải ngưỡng mộ không dám khinh thường, nhưng Vương phi giả trang nam tử lại tuấn mỹ vô trù, hơn nữa nhìn qua rất dễ thân cận. Quả thực chính là con rể tốt có một không hai.
“Vương phi, nếu Trương Bách Vạn chạy đi mật báo thì làm sao bây giờ?” Vệ Lận cau mày nói.
Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Vậy cũng chỉ có thể khiến cho Trương lão gia làm được chính thức yêu tiền hơn mạng thôi. Nhưng mà… Ta cảm thấy hắn ta là người thông minh.”
Vệ Lận suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, hơn nữa lấy cái tính cách yêu tài như mạng kia, biết rõ Mặc Cảnh Lê muốn nuốt Trương gia của hắn ta thì sao có thể còn tự mình nhảy vào bên trong được.”
Diệp Ly thở ra thật dài, nói một cách thản nhiên: “Giải quyết Trương gia và Lâm gia xong, liền dễ làm việc hơn nhiều.” Trương gia và Lâm gia đều được xem như là cự phú số một số hai trong thành Nam Kinh, đã có bọn hắn âm thầm tương trợ, thì liền không sợ không thể đâm vào hậu cần của Mặc Cảnh Lê hậu một lỗ thủng thật to.
Mọi chuyện cần thiết đều đang âm thầm được tiến hành đâu vào đấy, từ sau khi tạo ra một chút danh tiếng nho nhỏ trong yến tiệc tại Nhiếp Chính Vương phủ, hình như Mặc Cảnh Lê cũng nhớ kỹ vị công tử thiếu niên của Sở gia Vân Châu thì phải. Nên thỉnh thoảng cũng phái người mời nàng đến phủ nói chuyện, hỏi thăm một chút cách nhìn về chính sự. Chỉ là Diệp Ly vẫn còn hơi lo lắng bị Mặc Cảnh Lê phát hiện ra sơ hở nào đó, nên phần lớn đều lấy cớ từ chối, chỉ đến khi thật sự không từ chối được thì mới đi một lần. Lại không nghĩ rằng lại bởi vì như vậy, mà thật ra lại khiến cho Mặc Cảnh Lê càng thêm coi trọng nàng hơn. Xem ra Mặc Cảnh Lê cũng rất muốn chơi một tiết mục chiêu hiền đãi sĩ đây.
Có lẽ thật sự lo lắng Thái Hoàng Thái hậu có ảnh hưởng xấu đến Tiểu Hoàng đế, nên Mặc Cảnh Lê thật đúng là đã giữ Tiểu Hoàng đế lại Nhiếp Chính Vương phủ. Chỉ có mỗi ngày vào triều thì mới đưa vào trong nội cung. Tuy trên dưới trong triều cũng có không ít người đưa ra lời dị nghị về chuyện này, nhưng hiện nay, Mặc Cảnh Lê lại là người nắm hết tất cả binh quyền của Đại Sở, thương can tử lý xuất chính quyền (Súng sinh ra chính quyền), vô luận là thời cổ hay thời nay thì cũng đều là đạo lý này. Từ xưa đến nay, văn nhân tạo phản có mấy ai có thể thành công chứ?
Diệp Ly đã gặp Tiểu Hoàng đế một lần tại Nhiếp Chính Vương phủ, ngược lại còn gầy gò yếu ớt hơn cả lúc nhìn thấy trên yến tiệc nữa. Mà rất nhanh, trong Lê Vương phủ cũng truyền ra tin tức, Tiểu Hoàng đế bị người ta hạ độc mãn tính.
Thu được tin tức do Lê Vương phủ truyền ra, tất cả mọi người đều không khỏi sửng sờ. Vệ Lận cau mày nói: “Rốt cuộc Mặc Cảnh Lê muốn làm gì?” Trước khi xuất chinh luôn là lúc cầu yên ổn, hiện tại độc chết Tiểu Hoàng đế, cũng không phải là chuyện tốt gì với Mặc Cảnh Lê.
“Mặc Túc Vân còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Diệp Ly trầm giọng hỏi.
Dao Cơ đi theo Tần Phong đến lắc đầu nói: “Tuy loại độc mà Tiểu Hoàng đế trúng là mãn tính, nhưng cũng rất mạnh. Mặt khác, dường như Tiểu Hoàng đế vẫn luôn không ngủ được yên ổn, hai năm qua lại bị Mặc Cảnh Lê dọa không nhẹ. Chỉ sợ… Dù là giải độc thì cũng sống không đến khi trưởng thành.” Chính Dao Cơ cũng là một người mẹ, hơn nữa đã nhiều năm rồi cũng chưa từng gặp lại con trai ruột của mình, nên tất nhiên càng yêu thương trẻ con hơn vài phần.
Lại nói tiếp, trong những tranh đấu hỗn loạn này, người vô tội nhất không ai khác ngoài Tiểu Hoàng đế chỉ mới tám chín tuổi này. Một đứa bé không hiểu được cái gì cả, không có cha yêu thương, không có mẫu tộc ủng hộ, vào lúc trước khi Mặc Cảnh Kỳ qua đời đột nhiên bị đẩy lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn này. Chờ đợi nó chính là cái gì, chỉ cần thì người có mắt thì đều có thể thấy rõ ràng.
Diệp Ly trầm mặc không nói gì, nàng vẫn luôn không phải một người nhẫn tâm. Mặc dù nàng không nói là chưa từng làm hại đứa bé này, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được. Tất cả mọi người, đều vì mục tiêu riêng của mình… Thái Hoàng Thái hậu vì quyền thế của mình, Mặc Cảnh Lê vì cái địa vị cao cao tại thượng kia, mà chính nàng vì Định Vương phủ, đều sẽ không hẹn mà cùng lựa chọn bỏ qua đứa bé này.
“Vương phi, chuyện Mặc Túc Vân cũng không liên quan đến chúng ta, Vương phi cần gì phải tự trách mình.” Tần Phong trầm giọng nói.
Diệp Ly lắc đầu, cười khẽ một tiếng nói: “Tự trách thì ngược lại không đến mức, chỉ là hơi cảm thán… Chỉ là một đứa bé còn chưa hiểu gì cả, tại sao lại sinh trong nhà Đế vương…” Diệp Ly rất ít khi tự trách, tự trách vốn là một loại áy náy khi đã làm ra chuyện gì đó không nên làm. Có thời gian ngồi đó tự trách, còn không bằng từ lúc ban đầu đừng làm như vậy. Nếu đã lựa chọn rồi, thì tự trách còn có ích gì?
“Dao Cơ, ngươi đi nói cho Diệp Oánh. Giao danh sách trong tay nàng ta cho ta. Ta lập tức nói cho nàng ta biết tung tích của đứa bé kia, nếu chậm… Nàng ta sẽ phải hối hận.” Diệp Ly thản nhiên nói.
Dao Cơ nhíu mày nói: “Chỉ sợ Diệp Oánh sẽ không đồng ý, trong tận đáy lòng nàng ta cũng chưa chắc sẽ tin tưởng Vương phi. Hiện nay danh sách trong tay nàng ta có thể nói là thứ quan trọng nhất mà nàng ta có thể cầm ra trao đổi rồi, nên chắc chắn sẽ không lấy ra dễ dàng. Vương phi, có thể nói tin tức của đứa bé đó cho nàng ta biết trước được không?”
Diệp Ly thở dài nói: “Nếu hiện tại nói tin tức của đứa bé đó cho nàng ta biết, thì chúng ta sẽ thật sự không lấy được tin tức gì. Hơn nữa… Ngay cả ngươi và rất nhiều người trong thành Nam Kinh này đều sẽ gặp nguy hiểm.” Dao Cơ nhíu mày, hơi khó hiểu. Tần Phong nói: “Nếu chúng ta nói cho Diệp Oánh, con của nàng ta chính là Tiểu Hoàng đế. Thì sao nàng còn có thể giúp Định Vương phủ được nữa? Việc đầu tiên mà nàng làm chính là nói tin tức này cho Mặc Cảnh Lê. Hiện tại công chúa Tê Hà đã chết rồi, Đông Phương U lại mất tích, một khi Tiểu Hoàng đế trở thành con trai của Mặc Cảnh Lê…”
Lúc này Dao Cơ mới chợt hiểu ra, thời gian nàng và Diệp Oánh liên hệ cũng không ít. Đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tính của Diệp Oánh. Con người Diệp Oánh nhát gan, đầu óc cũng không tính là thông minh, khó thành đại sự. Nhưng lại có thể vì tư lợi, tư tâm mà trong lòng căn bản không tín tưởng bất luận kẻ nào, vào lúc quan trọng nhất, lòng dạ lại đủ độc ác. Nếu con trai của nàng ta làm Hoàng đế, thì nàng ta sẽ chính là Thái hậu, nên tất nhiên không cần phải lại nhìn sắc mặt của Định Vương phủ nữa.
Hơi bất đắc dĩ thở dài, Dao Cơ nói: “Ta sẽ nói lại với nàng ta.” Chỉ hy vọng Diệp Oánh vẫn còn một chút lý trí, đừng tự cho là thông minh mà ngược lại liền hại con của mình.
“Vương phi, hiện tại Mặc Cảnh Lê hạ độc thủ với Tiểu Hoàng đế, là rốt cuộc muốn làm gì? Cũng không đến mức hắn ta đã không chờ nổi mà muốn lập tức đăng cơ đi? Tiểu Hoàng đế chết trong Lê Vương phủ của hắn ta, chính hắn ta cũng sẽ bị hoài nghi ah.” Trác Tĩnh khó hiểu nói. Xưa nay Mặc Cảnh Lê thích tự cho là thông minh, không giống như là người mà ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không rõ.
Diệp Ly lắc đầu, trầm giọng nói: “Kỳ thật… Cũng chưa chắc là Mặc Cảnh Lê hạ độc.”
“Có người muốn giá họa cho Mặc Cảnh Lê?” Mọi người nghi ngờ nói.
Tần Phong nhíu mày nói: “Từ khi Đông Phương U mất tích, Mặc Cảnh Lê vừa phải lao lực chỉnh đốn lại Lê Vương phủ. Hiện nay Lê Vương phủ có thể nói đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Mặc Cảnh Lê. Tin tức mà ngay cả chúng ta đều có thể tra được, thì Mặc Cảnh Lê không có khả năng không biết.”
Diệp Ly trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhướng mày nói: “Trong Lê Vương phủ còn có một người có thể ra tay với Mặc Túc Vân, cho dù Mặc Cảnh Lê có biết, thì cũng sẽ không vạch trần người đó. Huống chi… Nếu Tiểu Hoàng đế cứ chết như vậy, thì cũng chưa chắc là chuyện xấu với Mặc Cảnh Lê.”
“Hiền Chiêu Thái phi?” Lâm Hàn mở miệng nói.
Diệp Ly gật đầu, “Đúng vậy, hiện nay, trong Lê Vương phủ, người có thể ra tay với Mặc Túc Vân cũng chỉ có Mặc Cảnh Lê, Diệp Oánh và Hiền Chiêu Thái phi thôi. Nên biết, độc dược mãn tính cũng không dễ dùng, nó cần rất nhiều thời gian. Mà cho dù Tiểu Hoàng đế không có quyền thế gì đi nữa thì người hầu hạ trước mặt cũng không ít. Người bình thường tuyệt đối không có biện pháp hạ độc vào trong thức ăn của Mặc Túc Vân mỗi ngày như vậy.”
“Tại sao Hiền Chiêu Thái phi muốn giết Tiểu Hoàng đế?” Vệ Lận khó hiểu.
Diệp Ly cười nói: “Hiền Chiêu Thái phi và Thái Hoàng Thái hậu là chị em họ, năm đó lại cùng vào cung hầu hạ Tiên hoàng. Có thể nói hơn phân nửa cuộc đời đều là hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau, đồng hội đồng thuyền. Sau khi Mặc Cảnh Kỳ lên ngôi, Thái Hoàng Thái hậu lên làm Thái hậu, liền phong Hiền Chiêu Thái phi là Thái phi, hơn nữa chuyển ra cung đến Lê Vương phủ vinh dưỡng, so với những phi tử khác của Tiên hoàng, thì cũng coi như rất tốt rồi. Chỉ có điều, ta vẫn có nghi vấn. Vị phân thấp nhất của tần phi trong hậu cung Đại Sở là Tài nhân, cao nhất là Hoàng hậu, dưới Hoàng hậu lại có Quý phi, Phi. Dựa theo lệ cũ, tôn phong tần phi của Tiên hoàng sau khi Tiên hoàng băng hà đều theo lệ cũ là nâng lên một cấp. Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, khi Tiên hoàng còn tại thế, Hiền Chiêu Thái phi đã ở Phi vị, như vậy đáng lẽ Mặc Cảnh Kỳ phải phong bà ta làm Quý Thái phi mới đúng, dựa vào quan hệ của Hiền Chiêu Thái phi và Thái hậu thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng… Vì sao cả đời Hiền Chiêu Thái phi lại vẫn luôn dừng lại ở Phi vị đây?”
Dao Cơ chống cằm, nói: “Không phải lúc đó cũng không có ai đưa ra dị nghị gì sao? Vậy thì chứng tỏ sắc phong như vậy cũng là hợp lý.”
Diệp Ly nói: “Hợp lý nhưng lại không hợp tình. Hơn nữa, lúc đó, tần phi trong hậu cung của Tiên hoàng đều gần như bị Thái hậu dùng đủ loại lý do giáng chức giết giết, Hiền Chiêu Thái phi là người duy nhất còn sót lại, lại còn lấy được ân điển xuất cung vinh dưỡng, thoạt nhìn tất nhiên là ân sủng tăng thêm, nên chỉ sợ cũng không có ai chú ý tới những chuyện này. Ngươi cảm thấy… Tại sao Thái hậu lại phải đưa Hiền Chiêu Thái phi xuất cung vinh dưỡng?”
Đôi mắt Dao Cơ lóe lên, kinh ngạc nói: “Thái hậu không muốn để Hiền Chiêu Thái phi ở lại trong cung tranh quyền với mình. Như vậy… Chắc chắn trong tay Hiền Chiêu Thái phi có nhược điểm nào đó khiến cho Thái hậu không dám động đến bà ta. Nên nhiều năm như vậy mới vẫn luôn sống yên ổn. Bây giờ bà ta ra tay với Mặc Túc Vân, một là muốn đẩy Mặc Cảnh Lê thượng vị, hai là muốn muốn trả thù Thái Hoàng Thái hậu?”
“Nga Hoàng Nữ Anh là giai thoại thiên cổ. Nhưng ta lại chưa bao giờ chính thức nhìn thấy cái gọi là Nga Hoàng Nữ Anh tồn tại cả.” Diệp Ly khẽ thở dài. Chỉ cần là nữ nhân thì đều sẽ có lòng ghen tuông, sao có thể không có chút khúc mắc nào mà tỷ muội tình thâm với một nữ nhân khác có chung trượng phu với mình chứ? Huống chi, lại là nữ nhân trong thâm cung. Bắt đầu từ ngày đầu tiên các nàng tiến cung, thì trong lòng cũng chỉ có một chữ —— Tranh. Tranh thủ tình cảm, tranh giành địa vị, tranh giành con cái.
“Mặc Cảnh Lê cũng là con trai của Thái Hoàng Thái hậu.” Vệ Lận nhắc nhở.
Hiền Chiêu Thái phi không có con cái, vô luận bà ta trốn sâu bao nhiêu thì từ khi bắt đầu đã bị định trước là đứng ở thế thất bại rồi.
“Ân sinh, ân dưỡng, cái nào nhẹ cái nào nặng? Sự lựa chọn của Mặc Cảnh Lê vào lúc này còn chưa đủ để chứng minh sao?” Diệp Ly mỉm cười nói.
Dao Cơ nhíu mày nói: “Lúc vừa mới dời đô đến Nam Kinh, nghe nói Lê Vương muốn phong Hiền Chiêu Thái phi là Hoàng Quý Thái phi, cùng chung quản lý hậu cung với Thái hậu, nhưng về sau lại không biết như thế nào liền không có tin tức nữa.”
Mọi người đang ngồi ở đây đều không nhịn được mà lắc đầu, chuyện của hoàng gia rắc rối phức tạp khiến cho những người như bọn họ đều cảm thấy đau đầu nhức não. Mặc dù Hiền Chiêu Thái phi không có con trai, nhưng những năm này đều vẫn luôn sắm vai tỷ muội tình thâm dưới sự áp chế của Thái hậu, chắc rốt cuộc cũng sắp không nhịn được nữa. Chỉ là không biết quan hệ của Mặc Cảnh Lê và Thái hậu trở nên gay gắt như vậy, Hiền Chiêu Thái phi lại thêm vào trong đó mấy phần khí lực.
“Khởi bẩm công tử, người Nhiếp Chính Vương phủ đến. Nói là Nhiếp Chính Vương cho mời.” Ngoài cửa quản sự thấp giọng bẩm báo.
Diệp Ly trầm mặc một lát, rồi gật đầu nói: “Ta đã biết, kêu họ chờ một lát.” Quản sự lên tiếng lui ra, Diệp Ly đứng lên nói: “Mà thôi, vừa vặn ta cũng đến Lê Vương phủ xem sao.”
Dao Cơ cau mày nói: “Hình như mấy ngày gần đây Lê Vương thường xuyên triệu kiến Vương phi, có thể đã bị hắn ta nhìn ra sơ hở gì không?”
“Dựa theo tính tình của Mặc Cảnh Lê, nếu thật sự đã nhìn ra sơ hở gì đó, thì cũng không phải là khách khí đến mời như vậy. Đừng lo.” Diệp Ly cười nói.
Đến Lê Vương phủ, Diệp Ly trực tiếp được người mời đến thư phòng của Mặc Cảnh Lê. Bước vào thư phòng, lúc này bên trong cũng đã có mặt rất nhiều người rồi. Có điều, Diệp Ly quen thuộc lại chỉ có một, Mộc Dương, hiện tại là Mộc Dương Hầu.
“Sở Quân Duy bái kiến Nhiếp Chính Vương.” Diệp Ly chắp tay nói.
Mặc Cảnh Lê thấy Diệp Ly vào, dường như tâm tình rất tốt, cười nói: “Sở công tử đến rồi, mời ngồi.” Diệp Ly gật đầu tạ ơn, đi đến vị trí cuối cùng ngồi xuống. Tuy Sở gia xem như danh môn vọng tộc, nhưng đang ngồi ở đây lại đều là tâm phúc của Mặc Cảnh Lê, nên đương nhiên Diệp Ly cũng sẽ không thể không biết trời cao đất rộng mà ngồi vào phía trước.
Trùng hợp, Diệp Ly liền ngồi đối diện với Mộc Dương. Mộc Dương mỉm cười nhẹ gật đầu với nàng, Diệp Ly cũng không quét mặt mũi của hắn ta, mỉm cười nhẹ gật đầu lại. Mặc Cảnh Lê nhướng mày nhìn hai người hỏi: “Mộc Dương Hầu và Sở công tử có quen biết?”
Mộc Dương cung kính nói: “Sở công tử có phong thái như thế, chỉ hận chưa từng quen biết.”
Diệp Ly cười nói: “Mộc Dương Hầu quá khen. Tại hạ cũng đã ngưỡng mộ đại danh của Mộc Dương Hầu đã lâu.” Thấy thần sắc của hai người đều không giống giả trang, nên lúc này Mặc Cảnh Lê mới thoả mãn nhẹ gật đầu. Trái lại hắn không phải phản đối phủ Mộc Dương Hầu và Sở gia có giao tình, nhưng cũng sẽ không vui khi Mộc Dương gạt mình kết giao thân thiết với Sở gia.
Vừa lúc Diệp Ly liền thừa cơ hỏi: “Không biết Vương gia triệu kiến tại hạ có gì dặn dò?”
Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua mọi người, nói: “Lần này đúng là có chuyện muốn Sở công tử giúp đỡ. Lúc trước ở trong chuyện của Trương gia, Sở công tử chỉ nói mấy câu thì đã giúp Bản vương giải quyết một vấn đề lớn. Mấy ngày nay Trương Bách Vạn làm việc ngược lại vô cùng ra sức, đây đều là công lao của Sở công tử.”
Diệp Ly khiêm tốn chối từ: “Vương gia quá khen, đây đều là lực chấn nhiếp của Vương gia tại Giang Nam, Quân Duy không dám kể công.”
Mặc Cảnh Lê thở dài nói: “Bản vương đúng thật là lại có đại sự muốn Sở công tử giúp đỡ, kính xin Sở công tử đừng nên từ chối mới tốt.”
Trong lòng Diệp Ly khẽ nhảy dựng, sắc mặt bình tĩnh mà nói: “Thỉnh Vương gia dặn dò.”
Mặc Cảnh Lê vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Diệp Ly, trầm giọng nói: “Bản vương muốn mời công tử viết dùm một phong chiếu thư.”
Trong lòng Diệp Ly chấn động, nhìn lướt qua mọi người ở đây, thấy trên mặt họ đều không có chút dị sắc nào, liền biết những người này đều đã biết rõ Mặc Cảnh Lê muốn nói điều gì. Hoặc là, những ngững người này đặc biệt ở đây chờ nàng đến. Diệp Ly hơi hít sâu một hơi, hỏi: “Nhân tài của triều đình như mây, tự có vô số đại nhân tiền bối có thể viết chiếu thư. Tại hạ chỉ sợ…”
“Sở công tử đây là không muốn sao?” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Diệp Ly hơi bất đắc dĩ thở dài, nàng đã hiểu rõ rốt cuộc Mặc Cảnh Lê muốn nàng viết chiếu thư gì rồi. Nhưng… Thứ này lại không thể viết được. Một khi đã viết, thì chỉ sợ cuộc sống của Tiểu Hoàng đế Mặc Túc Vân kia cũng xem như liền chấm dứt.
“Không biết, Vương gia muốn tại hạ viết chiếu thư gì?” Thư phòng của Lê Vương phủ, Trác Tĩnh và Vệ Lận đều không thể vào được, nên tất nhiên chỉ có thể ở bên ngoài chờ. Huống chi cho dù có bọn họ ở bên người, thì Diệp Ly cũng không có ý định vạch mặt với Mặc Cảnh Lê nhanh như vậy.
Lúc này thần sắc của Mặc Cảnh Lê mới hòa hoãn một chút, như có hơi khổ sở nói: “Thật sự không dám giấu diếm, mấy ngày nay, thân thể Hoàng thượng có chút không tốt, chỉ sợ là… Hoàng thượng còn nhỏ tuổi nên tất nhiên không có con nối dõi, cho nên định thoái vị… Còn muốn mời Sở công tử viết dùm một phong chiếu thư thoái vị. Sở công tử chính là hậu nhân của danh môn, chắc cũng sẽ không để cho Bản vương thất vọng.” Rõ ràng đắc chí mãn nguyện, mà lại miễn cưỡng giả bộ bày ra bộ dáng khổ sở, một phen diễn trò này của Mặc Cảnh Lê lại càng làm cho Diệp Ly cảm thấy buồn nôn.
“Không biết… Hoàng thượng định thoái vị nhường ngôi cho vị hoàng tử nào của Tiên đế?” sắc mặt Diệp Ly không thay đổi, vẻ mặt vô tội hỏi tiếp. Hoàng đế không có con nối dõi, thì đương nhiên ngôi vị Hoàng đế chỉ có thể truyền cho người khác, nhưng bình thường đều là truyền cho người có huyết thống thân cận nhất. Trước là huynh đệ, sau là con cháu, truyền cho thúc thúc ngược lại là thật hiếm thấy. Diệp Ly hỏi như thế, cũng không tính là thất lễ.
Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia sáng lạnh, nhưng cũng không trả lời vấn đề của Diệp Ly. Ngồi ở đối diện, Mộc Dương cười nói: “Sở công tử đã hiểu lầm rồi, Hoàng thượng là có ý định thoái vị nhường ngôi cho Nhiếp Chính Vương. Dù sao, huynh đệ của Hoàng thượng cũng đều là tuổi còn nhỏ… Hiện nay Đại Sở lại đang ở vào lúc bấp bênh, thật sự là cần một vị Quân vương trác tuyệt lại có năng lực. Tuy Hoàng thượng còn nhỏ, nhưng cũng là một lòng suy nghĩ vì giang sơn Đại Sở.”
Vì giang sơn Đại Sở? Chỉ sợ là bị các ngươi dọa thì có? Trong lòng Diệp Ly lạnh lùng cười.
Hơi do dự nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly làm như khó xử, nói: “Vương gia thứ tội, lúc này chỉ sợ… Tại hạ cần phải thương lượng với gia chủ một phen mới được. Huống chi, tuy tại hạ là người của Sở gia, nhưng lại chỉ là xuất thân bàng chi, chuyện như viết chiếu thư thoái vị thế này…” Từ xưa đến nay, Hoàng đế cam tâm tình nguyện thoái vị liền không có mấy người, người tiếp vị vì biểu hiện mục đích của mình, nên tất nhiên chiếu thư muốn tìm một người có sức ảnh hưởng đến ghi. Nhưng thứ này, ghi tốt thì có thể lưu danh đời sau, nhưng ngược lại cũng có thể để lại tiếng xấu muôn đời. Tuy Diệp Ly mượn thân phận người của Sở gia, nhưng vẫn còn không có ý định đi bôi nhọ danh dự của người ta. Nếu nàng đoán không sai, phong chiếu thư mà Mặc Cảnh Lê muốn nàng ghi này, chỉ sợ cuối cùng sẽ trực tiếp treo trên danh nghĩa dòng chính của Sở gia. Thế nhân chỉ biết là do người của Sở gia viết thôi, ai quản rốt cuộc Sở Quân Duy là dòng chính hay bàng chi, hoặc rốt cuộc Sở gia có người này hay không?
Kỳ thật cũng không phải Mặc Cảnh Lê muốn ép buộc Diệp Ly viết chiếu thư này, mà là hắn ta thật sự không tìm được người thích hợp để viết. Trong triều, những lão thần có danh vọng đương nhiên không chịu hy sinh thanh danh của mình để viết phong chiếu thư này. Mà thủ hạ tâm phúc của Mặc Cảnh Lê lại đều không có thanh danh gì cả. Mặc dù Sở Quân Duy là bàng chi của Sở gia, nhưng đến cùng cũng vẫn còn treo một cái danh Sở gia. Sở gia cũng xem là danh môn vọng tộc số một số hai của Đại Sở, ngoại trừ Từ gia ra. Nếu có thể tìm được công tử Thanh Trần viết giùm chiếu thư, thì đương nhiên Mặc Cảnh Lê cũng sẽ không cần để ý tới Diệp Ly có nguyện ý hay không.
Mặc Cảnh Lê không vui nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, Sở công tử liền tìm mọi cách từ chối, chẳng lẽ là xem thường Bản vương?”
Diệp Ly thật đúng muốn tát vào mặt của Mặc Cảnh Lê một cái, nếu ở đây thật sự chỉ đơn thuần là một công tử bàng chi của Sở gia, Mặc Cảnh Lê lại bày ra trận thế như vậy, thì ngoài việc thông đồng làm bậy ra, chỉ sợ công tử Sở gia cũng chỉ có thể tự vận tuẫn tiết thôi.
“Vương gia nói quá lời.” Diệp Ly nói một cách kiên định: “Nhưng việc này liên quan trọng đại, tại hạ thật sự không dám tự ý quyết định. Vương gia cũng không hy vọng, tại hạ vừa mới viết chiếu thư này xong, thì chân sau Sở gia liền truyền ra tin tức trục xuất Quân Duy ra khỏi gia môn đi?”
Nếu thật sự là như thế, thì đây chính là toàn bộ Sở gia đã đánh cho Mặc Cảnh Lê một bạt tai thật mạnh. Đến lúc đó, chỉ sợ càng thêm mất mặt hơn cả tùy tiện kéo một người nào tới viết chiếu thư. Những thứ khác không nói, nếu Từ gia lại thừa cơ nói chút gì đó, thì chỉ sợ hơn phân nửa người đọc sách khắp thiên hạ cũng sẽ không mua trướng của Mặc Cảnh Lê.
Mặc Cảnh Lê cũng biết Diệp Ly nói đúng là sự thật, nhưng hắn đã tin tưởng tràn đầy đưa ra yêu cầu lại đụng phải cái cái đinh không mềm không cứng, điều này bảo sao Mặc Cảnh Lê có thể kéo thể diện xuống được đây? Ngồi ở phía dưới, Mộc Dương thấy tình hình này, liền vội mở miệng: “Vương gia, Sở công tử băn khoăn cũng chưa chắc không có đạo lý. Sở công tử là người đọc sách, có một số việc khó tránh khỏi trong thời gian ngắn không nghĩ thông được. Không bằng lại cho Sở công tử tạm thời suy nghĩ hai ngày, chắc chắn đến lúc đó Sở công tử sẽ nghĩ thông thôi.”
Lúc này Mặc Cảnh Lê mới nhẹ gật đầu, nhìn Diệp Ly nói: “Bản vương vô cùng coi trọng công tử, kính xin Sở công tử ngàn vạn lần hãy cân nhắc thận trọng. Lấy tài năng của Sở công tử, chưa chắc không thể trở thành công tử Thanh Trần thứ hai.”
Trong lòng Diệp Ly thầm thấy buồn cười, nàng cũng không dám tự cho là tài trí có thể so với Đại ca. Chỉ là lần này Mặc Cảnh Lê muốn lôi kéo nàng mà đưa ra một cái giá lớn như vậy ngược lại là cực kỳ đáng suy xét. Ai không biết công tử Thanh Trần có thể nói là nhân vật dưới hai người trên vạn người trong Định Vương phủ, nói là quyền khuynh thiên hạ cũng không quá đáng. Chỉ cần là người đọc sách, thì có ai mà không có xem công tử Thanh Trần như tấm gương và mục tiêu để cố gắng đây? Có điều, Diệp Ly dám khẳng định, cho dù nàng thật sự là Sở Quân Duy, thì nàng cũng sẽ không lựa chọn Mặc Cảnh Lê. Mặc Tu Nghiêu có lòng khoan dung, khí phách và năng lực của người đứng trên vạn người, nhưng Mặc Cảnh Lê lại không có. Chỉ sợ đợi đến khi Mặc Cảnh Lê đứng vững gót chân, thì kẻ xui xẻo đầu tiên chính là công tử Thanh Trần thứ hai này.
Diệp Ly cung kính đáp: “Đa tạ Vương gia ưu ái. Tại hạ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly thật lâu, rồi mới gật đầu nói: “Được, Bản vương liền phái người tiễn công tử hồi phủ.”
“Đa tạ Vương gia.” Diệp Ly cũng không từ chối, tất nhiên cũng hiểu rõ Mặc Cảnh Lê có ý gì. Cũng không quan tâm, nếu đã cho nàng biết chuyện quan trọng như vậy, thì sao Mặc Cảnh Lê có thể yên tâm cho nàng cứ rời đi như vậy chứ? Chỉ là, Mặc Cảnh Lê lại không biết rằng, nếu Diệp Ly muốn biến mất trong thành Nam Kinh này, thì cho dù hắn ta có đào cả ba thước đất lên cũng sẽ không tìm được.
Trác Tĩnh và Vệ Lận đợi ở bên ngoài nhìn thấy Diệp Ly đi ra, lại thấy bên người lại có thêm mấy tên thị vệ của Lê Vương phủ, thì không khỏi biến sắc. Diệp Ly thờ ơ vung tay ra hiệu cho bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hai người liền trấn định xuống, tiến lên hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến công tử.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Trở về thôi.”
“Dạ, công tử.”
Diệp Ly mang theo mấy thị về vừa nhận được cùng với Trác Tĩnh và Vệ Lận đi ra ngoài Lê Vương phủ, nhưng khi đi ngang qua hoa viên thì liền thấy được Tiểu Hoàng đế mặc quần áo màu minh hoàng kia. Chỉ mới cách lần gặp mặt trước khoảng hai ba ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy gò của Tiểu Hoàng đế đã trở nên hơi vàng như nến. Một đôi mắt luôn mang theo vẻ hoảng sợ cũng trở nên càng ảm đạm không có ánh sáng hơn. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, mệnh của đứa nhỏ này không còn lâu nữa.
Mặc Túc Vân đi từ từ trong hoa viên, thái giám và cung nữ đi theo phía sau cúi thấp đầu, ai cũng không làm gì. Giống như chỉ cần Tiểu Hoàng đế không rời khỏi tầm mắt của bọn họ, thì vô luận làm cái gì cũng đều không quan trọng. Đường trong hoa viên cũng không phải luôn bằng phẳng, hình như Mặc Túc Vân thấy được phía trước có thứ gì đó thú vị, đôi mắt ảm đạm hơi sáng lên một chút, nhấc chân chạy nhanh lên trước. Nhưng thân thể của bé đã gần như yếu đến không còn sức gì rồi, nên liền mất thăng bằng ngã xuống đất.
Nhưng ngay cả như vậy mà những người đi theo phía sau bé cũng không có ai đến đỡ bé dậy, giống như những người này đều đột nhiên biến thành con rối không hề có thần trí vậy.
Ngã xuống chỗ có đá cuội gập ghềnh thật sự rất đau. Mặc Túc Vân ngã xuống, hai cánh tay liền bị trầy da đổ máu. Nước mắt liền lập tức đọng lại trên vành mắt của bé, nhưng không biết vì sao lại vẫn không rơi xuống. Mặc Túc Vân cũng không đứng dậy, chỉ nằm trên mặt đất sửng sờ nhìn cánh tay đang đổ máu đến đau rát của mình.
Một đôi tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ôm bé lên. Mặc Túc Vân mở to hai mắt, hơi ngơ ngác nhìn công tử tuấn tú mặc áo trắng trước mắt này.
“Có đau không?” Diệp Ly ngồi xuống, nhìn đứa bé đang nhìn mình chằm chằm trước mắt nhẹ giọng hỏi.
Nước mắt trong hốc mắt của Mặc Túc Vân liền chảy ra, một lát sau mới nhẹ gật đầu. Trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài, sao nàng lại không nhìn ra dị thường của đứa bé này. So với mấy ngày trước, thậm chí ngay cả phản ứng thì đứa bé này cũng đều chậm hơn rất nhiều.
Người đi theo Mặc Túc Vân nhìn thấy có người tới, liền bước lên phía trước muốn ngăn cản, “Vị công tử này… Hoàng thượng nên về nghỉ ngơi.” Diệp Ly liếc qua bọn họ, cười lạnh nói: “Hóa ra các ngươi cũng biết đứa bé này vẫn còn là Hoàng đế ah?”
Sắc mặt của cung nữ nói chuyện trắng bệch, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, nói: “Đương nhiên chúng nô tỳ biết rõ bây giờ ngài ấy còn là Hoàng thượng. Cho nên, kính mời công tử nhanh chóng rời đi. Hoàng thượng cũng không phải bất kỳ người nào cũng đều có thể gặp.” Tuy ngữ khí nói chuyện của cung nữ giống như rất khách khí, nhưng Diệp Ly vẫn có thể nghe ra một tia kiêu ngạo trong đó cùng với câu “Bây giờ còn là” được nhấn mạnh kia. Hiển nhiên, đối xử với Mặc Túc Vân như thế cũng là được người sai sử.
Mấy thị vệ đi theo sau lưng Diệp Ly cũng tiến lên, châm chước ngôn ngữ muốn mời Diệp Ly rời đi. Chỉ là bọn họ biết Vương gia còn có lúc cần dùng vị Sở Quân Duy này, nên cũng không dám quá cường ngạnh.
“Bái kiến Vương phi.” Chính lúc đang giằng co, Diệp Oánh liền dẫn người đi tới, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mọi người, hỏi: “Đang làm gì đây?” Cung nữ đã nói chuyện với Diệp Ly lúc nãy tiến lên một bước nói: “Khởi bẩm Vương phi, chúng nô tỳ vâng mệnh Thái phi đi ra ngoài chơi đùa với Hoàng thượng, nhưng vị Sở công tử này lại cản đường đi của Hoàng thượng không chịu tránh ra.”
Diệp Oánh từ chối cho ý kiến, nhìn sang Diệp Ly. Diệp Ly lại cười nói: “Bẩm Vương phi, tại hạ chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng bị ngã nên mới thuận tay giúp đỡ thôi. Sau đó…” Diệp Ly giơ ống tay áo đang bị nắm chặt của mình lên, biểu thị là Tiểu Hoàng đế nắm chặt mình không buông.
Diệp Oánh trầm mặc một lát, rồi nói: “Sở công tử là khách quý của Vương gia, nếu Hoàng thượng đã thích hắn ta thì cứ để hắn ta chơi với Hoàng thượng một lát đi. Các ngươi lo sợ đến quá phận như vậy còn ra thể thống gì?”
“Vương phi! Nhưng Thái phi…”
“Bên phía Thái phi, đương nhiên ta sẽ trở về giải thích. Nhiều người như vậy mà còn để cho Hoàng thượng té ngã, các ngươi đều là người chết cả sao?” Diệp Oánh nói một cách lãnh đạm. Tuy những người này đều là người của Hiền Chiêu Thái phi, nhưng khi có mặt người ngoài thì cũng không dám tranh luận với vị Lê Vương phi Diệp Oánh này, nên chỉ đành phải ngậm miệng.
Diệp Ly tiếp nhận thuốc do Vệ Lận ở sau lưng đưa tới, vừa cẩn thận thoa lên cho Mặc Túc Vân, vừa cũng không quay đầu lại hỏi: “Sao còn chưa đi mời thái y?”
Người hầu hạ Mặc Túc Vân do dự một chút rồi mới quay người đi.
Bởi vì Mặc Túc Vân vẫn luôn cầm lấy ống tay áo của Diệp Ly không buông, nên tạm thời Diệp Ly cũng không thể rời đi. Chỉ đành phải ôm Mặc Túc Vân đến một Thủy Các trong hoa viên ngồi một lát. Ôm Mặc Túc Vân ngồi trong Thủy Các, Diệp Ly bình tĩnh nhìn Diệp Oánh hỏi: “Hiền Chiêu Thái phi đã làm một chuyện, ngươi có biết không?”
Diệp Oánh biến sắc, hơi thất thố hỏi: “Thái phi? Thái phi đã làm gì?”
Trong lòng Diệp Ly hơi trầm xuống, nhìn biểu hiện của Diệp Oánh thì đã biết, chuyện mà Hiền Chiêu Thái phi đã làm, nàng ta cũng không phải là không biết, “Vì sao ngươi không nói cho Dao Cơ chuyện này?” Diệp Oánh khẽ cắn môi, nói: “Cái này cũng không phải chuyện quan trọng gì, cũng không liên quan đến Định Vương phủ. Ta nói cho nàng ta biết làm gì? Huống chi… Ta không nói cho nàng ta biết, nhưng không phải ngươi cũng biết rồi sao?”
“Ta đã biết, nhưng chỉ tiếc cũng đã chậm.” Diệp Ly nói.
Diệp Oánh lơ đễnh, nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn cứu nó sao? Nó là Hoàng đế của Đại Sở, ngươi là Vương phi của Định Vương phủ, cứu nó có lợi gì cho ngươi?” Diệp Ly cười khẽ một tiếng nói: “Có phải ngươi cảm thấy, Mặc Cảnh Lê trở thành Hoàng đế, thì ngươi liền chắc chắn có thể làm Hoàng hậu không?”
Sắc mặt Diệp Oánh trắng bệch, đương nhiên nàng biết rõ nếu không có người ủng hộ, thì cho dù Mặc Cảnh Lê làm Hoàng đế, mình cũng chưa chắc có thể thành Hoàng hậu. Vốn có Định Vương phủ ủng hộ, nhưng hiện tại Mặc Cảnh Lê đã quyết định khai chiến với Định Vương phủ…
“Ngươi cũng có thể thử đi nói hành tung của ta cho Mặc Cảnh Lê xem. Nhìn xem tâm tình của hắn ta tốt lên liền có thể thưởng cho ngươi vị trí Hoàng hậu hay không?” Diệp Ly mỉm cười nhìn nàng ta, cười nói. Nhưng hàn ý ẩn hiện trong mắt lại khiến cho trong lòng Diệp Oánh không nhịn được mà run lên, cắn môi nói: “Ta sẽ không bán đứng ngươi… Bán đứng ngươi cũng không có lợi gì cho ta.” Tính tình của Mặc Cảnh Lê là có thù tất báo, nếu nàng nói cho hắn ta biết tin tức của Diệp Ly, thì như vậy chắc chắn cũng sẽ tiết lộ chính mình vẫn luôn tìm hiểu tin tức cho Định Vương phủ. Đến lúc đó, đương nhiên Diệp Ly sẽ có phiền toái, nhưng cuối cùng không may vẫn là mình. Huống chi… Tin tức con của nàng vẫn còn nằm trong tay Diệp Ly.
Diệp Ly bình tĩnh nhìn nàng ta nói: “Ngươi vẫn kiên trì không chịu giao danh sách cho ta?”
Diệp Oánh cắn răng nói: “Ngươi tìm con về giúp ta trước. Mặt khác…”
“Mặt khác?” Diệp Ly hơi nhướng mày, nhìn nàng ta đầy hứng thú. Diệp Oánh nói: “Sau khi Mặc Cảnh Lê lên ngôi, ngươi phải giúp ta lên làm Hoàng hậu.”
“Diệp Oánh.” Diệp Ly nhìn nàng ta một cách đầy thương hại, trầm giọng nói: “Ngươi sẽ phải hối hận.”
Người ở phía ngoài dẫn thái y đi đến. Nhưng đứa bé này vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Ly không buông. Diệp Ly lại đành phải khuyên một hồi lâu mới khiến cho bé buông ống tay áo ra để cho thái y xem xét. Nhìn thái y chỉ xem xét qua loa thương thế của bé, lại như không bình thấy dị thường của bé, Diệp Ly cũng không thể nói gì hơn, đứng dậy, đi ra Thủy Các. Mấy thị vệ đợi ở bên ngoài lập tức đi theo. Diệp Ly nghiêng đầu nói: “Đi nói với Nhiếp Chính Vương một tiếng, phàm là… Đừng làm đến quá khó coi. Không có lợi cho thanh danh của Vương gia.”
Mấy thị vệ sửng sốt một chút, nhưng vẫn phân ra một người quay người đi về hướng thư phòng của Mặc Cảnh Lê. Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé đang ngơ ngác ngồi cạnh bàn tùy ý thái y giày vò trong Thủy Các, rồi xoay người nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Công tử, Hoàng thượng…” Vệ Lận không nhịn được hỏi. Bọn họ cũng không phải động vật máu lạnh không có tim không có phổi gì, nhìn thấy một đứa bé không hiểu gì trở nên ngây ngốc ngơ ngác chờ chết, trong lòng Vệ Lận cũng thấy hơi đáng thương.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Hoàng thượng chỉ sợ là… Ngày giờ không nhiều rồi.”
Mấy thị vệ được phái đi theo Diệp Ly cùng ra phủ đều hơi kinh ngạc nhìn Diệp Ly. Không nghĩ đến vị công tử mới nhìn qua như ôn nhã tuấn tú này thật không ngờ lại to gan như thế, biết rõ bọn họ là người giám thị do Vương gia phái tới, mà lại còn dám ở trước mặt bọn họ nói những lời này.
Chỉ là bọn họ lại còn chưa hiểu rõ một đạo lý. Khi đối phương hoàn toàn không để ý nói ra một ít bí bật ngay tại trước mặt ngươi, thì đã chứng tỏ hắn ta cho rằng ngươi tuyệt đối sẽ không có khả năng tiết lộ bí mật của hắn ta, mà trên cái thế giới này, người không có khả năng tiết lộ bí mật nhất lại chính là người chết.
Nghe xong lời Diệp Ly nói, ánh mắt u lãnh của Trác Tĩnh và Vệ Lận rất có ăn ý như có như không đảo qua người mấy thị vệ, sát khí như ẩn như hiện lóe lên rồi chợt tắt.
Ngày hôm sau, Lê Vương phủ liền truyền đến tin tức. Mấy cung nữ thái giám hầu hạ bên người Mặc Túc Vân đề bị trượng tễ. Nghe thấy tin tức được Trác Tĩnh bẩm báo, bàn tay Diệp Ly cũng chỉ hơi dừng một lát, rồi liền làm tiếp việc đang bỏ dở.
Beta: Sakura
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau Diệp Ly liền nhận được thiếp mời do Trương phủ đưa tới. Mời công tử Sở Quân Duy xế chiều đến Trương gia dự tiệc, nhìn thấy cái thiếp mời vô cùng đơn giản này, Diệp Ly không khỏi lắc đầu cười thầm, Trương Bách Vạn này thật đúng là vội vàng, lúc này vẫn chưa tới một ngày, chỉ sợ ngay cả vết thương bị người của Mặc Cảnh Lê để lại trên người cũng vẫn còn chưa khỏi hẳn đi?
“Công tử muốn đi dự tiệc sao?” Vệ Lận tò mò hỏi.
Diệp Ly buông thiếp mời cười nói: “Đương nhiên muốn đi, ngươi không có nghe Lâm lão gia nói sao? Đây là lần đầu tiên Trương Bách Vạn chủ động mời khách đó, sao chúng ta có thể không nể tình chứ?” Vệ Lận từ chối cho ý kiến, dù sao Vương phi muốn đi thì bọn họ chỉ cần đi theo bên người bảo hộ là được rồi. Dựa vào bản lãnh của Trương Bách Vạn cũng không có khả năng gây ra nguy hiểm gì cho Vương phi, cho dù Trương Bách Vạn thật sự muốn gả con gái cho Vương phi… Khụ khụ, Vương phi cũng không lấy được ah.
“Khởi bẩm công tử, Tây viện tỉnh.” Đang nói, thì thị nữ chăm sóc công chúa Tê Hà đến đây bẩm báo. Vệ Lận hơi kinh ngạc nói: “Nàng ta trái lại mạng lớn, vậy mà thật sự sống lại rồi.” Cũng không phải Vệ Lận chán ghét công chúa Tê Hà đến nỗi hận nàng ta không chết nhanh, mà là thương thế của công chúa Tê Hà thật sự rất nặng. Ngoại thương xác thực không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sau khi miệng vết thương khép lại, công chúa Tê Hà vẫn luôn sốt cao không tỉnh lại. Nhiều ngày trôi qua như vậy, ngay cả đại phu trong phủ cũng đều buông tha, chỉ là nàng ta còn chưa tắt thở nên cũng chỉ có thể chăm sóc, lại không nghĩ rằng vào lúc tất cả mọi người đều buông tha thì ngược lại chính nàng ta lại tỉnh lại.
Thần sắc của thị nữ hơi cổ quái, nói: “Nhưng mà… Hình như cô nương này hơi kỳ quái.”
“Kỳ quái? Như thế nào? Điên rồi hay mất trí nhớ?” Vệ Lận hỏi.
Thị nữ lắc đầu lại gật đầu nói: “Có lẽ là… Điên, không đúng, chắc là mất trí nhớ.”
Diệp Ly đứng lên nói: “Đi xem.”
Đi vào Tây viện, còn chưa vào trong đã chợt nghe tiếng khóc vang lên ở bên trong. Chỉ là, tiếng khóc này lại không giống như là của công chúa Tê Hà, chủ yếu là… Dựa theo số tuổi và tính cách của công chúa Tê Hà, thì tuyệt đối sẽ không… Oa oa khóc lớn như vậy.
Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy trong phòng đều bừa bộn. Diệp Ly đứng ở cửa ra vào nhíu mày nhìn cô gái trốn ở trong góc giường, ánh mắt trong suốt sáng ngời, tuyệt đối không giống như ánh mắt của một người bị điên. Nhưng mà biểu hiện trên mặt lại thật sự hơi kỳ quái. Nhìn thấy bọn họ đi vào, cô gái đang trốn trong góc giường ôm chăn oa oa khóc lớn liền lập tức ngừng lại, cảnh giác trừng bọn họ.
Diệp Ly thử kêu một tiếng, “Công chúa Tê Hà, ngươi đã khỏe hơn chưa?”
Cái miệng nhỏ nhắn của công chúa Tê Hà mếu máo, đột nhiên đánh thẳng về phía Diệp Ly.
“Công tử cẩn thận!” Vệ Lận cả kinh, bay lên, liền đá một cước vào người đang nhào đầu về phía trước.
“Vệ Lận, đừng.” Diệp Ly vội vàng kêu lên. Vệ Lận sững sờ, vội vàng thu lực lại mấy phần, nhưng cũng vẫn đá công chúa Tê Hà bay ra xa. Chỉ là bởi vì đã thu hồi tám chín phần khí lực, nên ngược lại không có rơi quá nặng.
Hiển nhiên công chúa Tê Hà cũng thật sự không ngờ sẽ bị người đá bay, ngồi dưới đất sửng sốt một lúc lâu, rồi đột nhiên oa một tiếng khóc lớn lên, “Hu hu… Hoàng tỷ, người xấu ăn hiếp Hà nhi….”
Vệ Lận ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn Diệp Ly nói: “Hóa ra nàng ta đã thật sự điên rồi.” Lấy tính cách của công chúa Tê Hà, thì sao có thể làm ra cái bộ dáng ngồi dưới đất khóc lớn này ở trước mặt người khác được? Diệp Ly cúi đầu nhìn nhìn, nói: “Ta cảm thấy hình như vẫn hơi khác với điên. Tê Hà, ngươi nhận ra ta không?”
Tê Hà khóc quá dữ dội, nên khi nghe thấy lời nói của Diệp Ly, thì liền nấc lên một cái, kinh ngạc nhìn qua Diệp Ly. Đột nhiên vươn tay sờ lên mặt Diệp Ly, “Ca ca, ca thật xinh đẹp.” Diệp Ly nâng quạt xếp lên chặn tay của nàng ta lại, mỉm cười nhìn nàng ta hỏi: “Tê Hà nhận ra ca ca sao?”
Tê Hà công chúa nghi hoặc mở to hai mắt, cắn môi lắc đầu, “Các ngươi là ai… Ta là công chúa Nam Chiếu, các ngươi không được phép bắt nạt ta! Ta muốn tìm Hoàng tỷ.”
“Ngươi còn nhớ Hoàng tỷ ngươi tên gì không?” Diệp Ly hỏi. Công chúa Tê Hà liếc nàng một cái, cho nàng một biểu tình ngươi ngốc sao, kiêu ngạo nói: “Hoàng tỷ ta đương nhiên là công chúa An Khê của Nam Chiếu rồi. Hoàng tỷ ta rất lợi hại, ngươi dám bắt nạt ta, Hoàng tỷ nhất định sẽ sai người đánh ngươi!”
Diệp Ly không nhịn được cúi đầu buồn cười nói: “Ta với Hoàng tỷ ngươi là bạn tốt, nhưng mà… Sao ta lại không biết nàng ấy còn có một muội muội nhỉ?”
“Ngươi nói bậy! Toàn bộ người dân Nam Chiếu đều biết Bản công chúa là công chúa Tê Hà!” Công chúa Tê Hà trừng to mắt cả giận nói.
Diệp Ly gật đầu nói: “Được rồi, nhưng ta không phải người Nam Chiếu. Nếu ngươi thật sự là công chúa Tê Hà, ta sẽ đưa ngươi về gặp công chúa An Khê. Năm nay công chúa Tê Hà mấy tuổi rồi? Tại sao lại ở đây?”
Công chúa Tê Hà gãi gãi đầu của mình, hơi buồn rầu nói: “Bảy tuổi. Ta… Ta cũng không biết,… Hoàng tỷ ta nói muốn làm sinh nhật cho ta… Hu hu…” Không biết nhớ ra cái gì, cái miệng nhỏ nhắn của công chúa Tê Hà liền mếu lại bày ra bộ dạng lại muốn khóc.
Diệp Ly nghĩ nghĩ, rồi hỏi: “Tê Hà biết Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U không?”
“Đó là ai?” Công chúa Tê Hà cảm thấy không hứng thú gì, liền hỏi, “Ca ca muốn đưa ta về nhà sao? Ta sẽ kêu Phụ vương và Hoàng tỷ thưởng cho ca thật nhiều.” Diệp Ly mỉm cười nói: “Là ai cũng không quan trọng, Tê Hà nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, chờ vết thương của ngươi lành thì sẽ đưa ngươi trở về.”
Chỉ chỉ từng vết thương chằng chịt trên người nàng ta, tuy mấy ngày nay đã khép lại không ít, nhưng cũng vẫn còn đau. Vừa nghe Diệp Ly nhắc tới, lại nhìn nhìn vết thương trên người, công chúa Tê Hà lại muốn khóc.
Khó khăn dỗ người xong, Diệp Ly mới nhẹ nhàng thở ra rồi dẫn Vệ Lận đi ra ngoài. Vệ Lận hơi nghi ngờ nói: “Rốt cuộc công chúa Tê Hà này đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là ngụy trang?” Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Đầu óc của công chúa Tê Hà còn chưa ngụy trang được đến trình độ không có sơ hở gì như vậy. Lúc nãy khi ta hỏi nàng ta có biết Mặc Cảnh Lê và Đông Phương U hay không thì ánh mắt của nàng ta cũng không có chút biến hóa nào. Nếu ngụy trang được đến vậy… thì công chúa Tê Hà cũng không khỏi quá giỏi đóng kịch rồi.”
“Cũng đúng.” Công chúa Tê Hà công chúa chính là suýt chết trên tay Đông Phương U, tuyệt đối là hận Đông Phương U đến thấu xương. Cho dù có diễn kịch đi nữa thì cũng không có khả năng ngay cả một chút cảm xúc cũng không có.
“Phái người trông chừng nàng ta thật kỹ, đợi đến khi chúng ta rời khỏi Giang Nam, thì lại phái người đưa nàng ta về Nam Chiếu là được.” Diệp Ly nói.
“Vâng.” Vệ Lận gật đầu đáp, “Công tử, nên đến Trương phủ dự tiệc rồi.”
Ở chỗ công chúa Tê Hà lãng phí không ít thời gian, trong nháy mắt cũng đã đến xế chiều rồi. Diệp Ly cũng đành phải thay một bộ đồ mới đi ra ngoài dự tiệc.
Trương Bách Vạn quả nhiên không hổ với danh xưng keo kiệt nhất Nam Kinh. Toàn bộ Trương phủ, nhìn bề ngoài mộc mạc thì đương nhiên không nói, nhưng ngay cả trong phủ đệ cũng bình thường thì không còn gì để nói. Nếu người không biết thì tuyệt đối không thể tưởng được đây là phủ đệ của phú thương số một số hai của Nam Kinh. Hạ nhân trong phủ cũng chỉ có le que năm ba người, nhìn quản gia đang dẫn đường ở phía trước vẫn còn mặc trên người bộ quần áo cũ mang theo mấy miếng vá, khóe môi Diệp Ly không khỏi co rút.
Chắc có lẽ Diệp Ly đã biểu hiện quá rõ ràng, cho nên quản gia liền hơi ngượng ngùng lôi kéo quần áo trên người nhỏ giọng nói: “Đã để công tử chế giễu rồi, kỳ thật bình thường chúng tôi cũng không có thất lễ như vậy. Chỉ có điều hôm qua trong lòng lão gia… Khó chịu, cho nên mới….”
Lúc này Diệp Ly mới chợt hiểu hiểu ra, hóa ra ngày hôm qua Trương Bách Vạn tổn thất một số tiền lớn, người trong phủ sợ chướng mắt lão gia, nên mới đặc biệt tìm ra mấy bộ quần áo này để mặc, tránh cho lại khiến cho lão gia khó chịu.
Diệp Ly lại cười nói: “Là tại hạ thất lễ, cần kiệm luôn là chuyện tốt.”
Quản gia hơi bất đắc dĩ cười khổ. Cần kiệm thì đương nhiên là chuyện tốt, nhưng lấy tài phú của Trương gia, còn có địa vị trong thành Nam Kinh thì lại khác rồi, kỳ thật bọn họ vẫn thường xuyên bởi vì vậy mà bị cười nhạo, nên đều đã thành thói quen từ lâu rồi.
Trương Bách Vạn đã dẫn theo phu nhân và con gái ngồi chờ trong đại sảnh rồi. Nhìn Trương phu nhân và Trương tiểu thư mặc một thân áo vải, Diệp Ly chợt có nhận thức càng sâu hơn về sự keo kiệt của Trương Bách Vạn. Bởi vì đang bị thương, nên sắc mặt Trương Bách Vạn vẫn còn hơi tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ly tiến vào thì mặt mũi lại tràn đầy tươi cười, hết sức ân cần, “Sở công tử đến rồi, lão hủ không thể đi ra ngoài nghênh đón kính xin công tử thứ lỗi.”
Diệp Ly chắp tay cười nói: “Trương lão gia khách khí, tại hạ Sở Quân Duy, bái kiến phu nhân, Trương cô nương.”
Trương Bách Vạn rất vui vẻ nói với con gái: “Châu nhi, còn không mau bái kiến Sở công tử.”
Trương tiểu thư vô cùng e lệ bước từng bước nhỏ lên trước, dịu dàng cúi đầu, “Châu nhi bái kiến Sở công tử.” Vừa nhìn thấy vị Trương tiểu thư này, rốt cuộc Diệp Ly đã hiểu cái vẻ mặt quái dị của Lâm lão gia lúc nhắc tới con gái của Trương Bách Vạn kia vào hôm qua là vì sao rồi.
Bình tĩnh mà xem xét, Trương tiểu thư cũng không xấu. Tuy không tính là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng có thể xem là một giai nhân thanh tú. Nhưng vị tiểu thư này lại mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào người ta kia, dù là người luôn bình tĩnh như Diệp Ly thì cũng không tránh khỏi có một loại cảm giác nổi cả da gà. Khóe mắt Diệp Ly hơi co rút, lơ đễnh lui ra sau một bước, “Trương cô nương hữu lễ.” Sau đó liền đặt ánh mắt lên người Trương Bách Vạn đang ở bên cạnh, thề sống chết cũng không hề nhìn Trương tiểu thư một cái nào nữa.
Trương tiểu thư thấy Diệp Ly không nhìn mình, không khỏi cảm thấy ủy khuất đỏ mắt. Trương Bách Vạn nhìn nhìn Diệp Ly lại nhìn nhìn con gái, trong lòng lại không nhìn được mà thở dài, cười nói với Diệp Ly: “Sở công tử, không bằng chúng ta ngồi vào bàn trước đi?”
Diệp Ly cười nói: “Trương lão gia, mời.”
Bởi vì chỉ mở tiệc chiêu đãi mỗi mình Diệp Ly, nên Trương lão gia liền mang theo Trương phu nhân và Trương tiểu thư cùng ngồi chung một bàn. Tiệc rượu cũng không phong phú gì nhưng cũng không tính là thất lễ, xem ra tuy Trương lão gia keo kiệt nhưng còn không đến mức không biết tình thế. Sau khi Diệp Ly dẫn đầu ngồi xuống, thì Trương tiểu thư liền ngồi xuống bên người nàng, cái này lại khiến cho thân thể Diệp Ly không khỏi cứng lại.
“Sở công tử, Châu nhi rót rượu cho ngài.” Trương tiểu thư cầm bầu rượu lên ân cần muốn rót rượu cho Diệp Ly, Diệp Ly chỉ đành phải tạ ơn, thở dài đi thẳng vào vấn đề với Trương lão gia, nếu thật sự lại để cho Trương lão gia nói ra ý định gả con gái cho nàng thì liền khó coi, “Trương lão gia, kỳ thật hôm nay tại hạ đến thăm, là có chút chính sự muốn thương lượng với Trương lão gia.”
Trương lão gia sửng sờ, cười nói: “Có chuyện gì, không bằng để sau khi chúng ta dùng bữa xong rồi hãy nói?”
Diệp Ly nói một cách thản nhiên: “Nếu là về một trăm vạn đán lương thực mà Trương lão gia đã quyên cho Lê Vương ngày hôm qua thì sao?”
Ngay lập tức, sắc mặt của Trương Bách Vạn liền xụ xuống, chỉ cần nghĩ tới một trăm vạn đán lương thực kia thì trong lòng hắn liền nhỏ máu.
“Sở công tử muốn nói chuyện gì?” Trương Bách Vạn nghi hoặc nhìn Diệp Ly, Diệp Ly cười hỏi, “Không biết nơi này có tiện để nói chuyện không?” Trương Bách Vạn do dự một chút, rồi rốt cuộc vẫn phải nói với thê tử và con gái: “Phu nhân dẫn Châu nhi xuống dưới trước đi, tôi có việc cần bàn với Sở công tử.” Trương phu nhân chỉ là một phu nhân bình thường trong khuê phòng, chỉ lấy phu là trời nên hoàn toàn không hiểu những chuyện về làm ăn này. Chỉ kéo Trương tiểu thư vẫn còn có chút không cam lòng đi xuống.
“Không biết Sở công tử muốn nói chuyện gì với lão hủ?” Trương Bách Vạn hỏi.
Diệp Ly cười nói: “Ngày hôm qua Trương lão gia đã quyên cho Lê Vương một trăm vạn đán lương thực. Nhưng theo tại hạ biết, lần này Lê Vương xuất binh ít nhất cũng có tám mươi vạn đại quân. Tính theo như vậy, cho dù tất cả đều thuận lợi có thể trong thời gian ngắn nhất đánh bại Mặc gia quân, thì ít nhất cũng cần nửa năm. Trong thời gian đó, quân lương cần thiết ít nhất khoảng trên dưới ba trăm vạn đán. Mà đây chỉ là con số trên cơ bản thôi, Trương lão gia cảm thấy… Lê Vương phủ có khả năng đánh thắng Định Vương phủ trong vòng nửa năm sao?”
Trương Bách Vạn hơi cảnh giác nhìn hắn ta chằm chằm, nói: “Công tử có ý gì?”
Diệp Ly cười nói: “Tại hạ còn có một tin tức, lần này… Đại quân xuất phát nhưng triều đình cũng không có điều vận từ trong kho lương ở các nơi bao nhiêu lương thực. Bởi vì… Năm nay, Tây Lăng khô hạn thiếu thu, tình huống của Bắc Nhung cũng không tốt lắm, chắc hẳn Trương lão gia chuyện làm mua bán trao đổi lương thực thì cũng hiểu rõ chút ít. Từ một tháng trước, triều đình bán đi một bộ phận lương thực rất lớn vừa mới nhập kho cho Tây Lăng. Cho nên, con số ước chừng 300 vạn đán này… Cuối cùng chỉ sợ còn cần Trương lão gia và các thương nhân buôn bán lương thực ở Giang Nam gánh chịu thôi.”
Trương Bách Vạn nghe đến đây thì sắc mặt liền biến thành màu đen, “Lê Vương… Lê Vương đây là muốn đánh sụp cả Trương gia ta mà.” Quyên ra một trăm vạn đán đã khiến cho nguyên khí của Trương gia đại thương rồi, nếu tất cả quân lương đều muốn Trương gia gánh chịu thì…, chỉ sợ Trương gia đã thật sự muốn xong rồi. Càng quan trọng hơn là, trong một khoảng thời gian ngắn, Trương gia căn bản không gom góp được nhiều lương thực như vậy, đến lúc đó một tội danh làm hỏng việc quân cơ giáng xuống, đầu của Trương Bách Vạn hắn sẽ liền rơi xuống đất. Quả nhiên… Từ khi bắt đầu Lê Vương đã không có ý định buông tha cho hắn mà.
“Không chỉ như thế, hơn nữa… Nói thực ra, tại hạ đành phải nói lời thật, trận chiến này, chỉ sợ không phải một năm hay nửa năm là có thể kết thúc. Đến lúc đó, Trương gia…” Sắc mặt Trương Bách Vạn đã như màu đất rồi, nhìn qua Diệp Ly nói: “Sở công tử đặc biệt đến đây để nói những lời này, chẳng lẽ chỉ để hù dọa lão hủ ư?” Trương Bách Vạn cũng là người làm ăn khôn khéo, nên đương nhiên biết rõ Diệp Ly không có khả năng nói những lời này chỉ để đùa giỡn hắn ta.
Diệp Ly cúi đầu, nói một cách thản nhiên: “Tại hạ đúng là có một biện pháp có thể giúp Trương lão gia, chỉ là không biết Trương lão gia có nguyện ý hay không?”
“Kính xin Sở công tử cứu ta.” Trương Bách Vạn vội vàng nói.
Diệp Ly mỉm cười đưa ra một cái bức thư, Trương Bách Vạn cầm lấy đọc nhanh như gió, sắc mặt liền không khỏi biến đổi, trừng Diệp Ly nói: “Ngươi… Sở công tử ngươi là….” Diệp Ly cười nói: “Tại hạ họ Sở, Sở gia… Và Từ gia là thông gia.”
Trương Bách Vạn hiểu rõ, thần sắc trên mặt biến ảo bất định, thật lâu sao mới hỏi: “Sở công tử có thể làm chủ sao?”
Diệp Ly cười tủm tỉm lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài đặt lên bàn. Trương Bách Vạn kinh ngạc chằm chằm vào chữ Định đằng đằng sát khí trên tấm lệnh bài được dùng Mặc Ngọc chế thành này, mặc dù chưa từng nhìn thấy lệnh bài của Định Vương phủ, nhưng Trương Bách Vạn thật sự không cho rằng trên đời này có ai dám làm giả lệnh bài của Định Vương phủ. Hơn nữa… Sở gia và Từ gia đúng là thông gia, lấy địa vị của Từ gia tại Ly Thành, thì khả năng một nhân tài kiệt xuất như Sở Quân Duy dốc sức phục vụ Định Vương phủ cũng cao hơn vất vả chạy hơn ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam để đầu nhập vào Lê Vương phủ.
“Trương lão gia cảm thấy thế nào?” Diệp Ly hỏi.
“Nếu… Lão hủ không đồng ý, thì Sở công tử định thế nào?” Trương Bách Vạn hỏi.
Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Vậy thì xin Trương lão gia hãy quên chuyện ngày hôm nay đi.” Trương Bách Vạn trầm giọng nói: “Lão hủ muốn suy nghĩ một thời gian.” Diệp Ly cũng không nói nhiều nữa, liền đứng lên nói: “Đã như vậy, thì tại hạ liền cáo từ.”
Trương Bách Vạn nhìn Diệp Ly rồi mang theo chút ít may mắn nói: “Kỳ thật, nếu Sở công tử có thể đồng ý một yêu cầu của lão hủ, thì ngay lúc này lão hủ có thể cho công tử một câu trả lời.” Nhìn ánh mắt thoả mãn lại chờ mong của Trương Bách Vạn, trong lòng Diệp Ly liền liếc mắt khinh thường, vội vàng nói: “Trương lão gia thứ lỗi, kỳ thật tại hạ cũng chỉ… Chạy chân mà thôi. Nếu Trương lão gia có yêu cầu gì thì tại hạ có thể chuyển giúp, nhưng nếu có liên quan với tại hạ, thì chỉ sợ là… Kính xin Trương lão gia thứ lỗi.”
Trương Bách Vạn chỉ đành phải thở dài, thất vọng đến dật vu ngôn biểu (tình cảm bộc lộ trong lời nói). Hắn thật lòng hy vọng Sở Quân Duy này có thể trở thành con rể của Trương gia, như vậy, cũng xem như Trương gia có thêm một sự bảo đảm. Hơn nữa, ánh mắt của con gái nhà mình lại cao, nam tử bình thường cũng không để vào mắt. Nhưng chỉ tiếc…
Ra khỏi Trương gia, Diệp Ly cộng thêm cả Vệ Lận và Trác Tĩnh đều không nhịn được mà thở ra một hơi. Trác Tĩnh bẹp miệng, nói: “Con mắt của Trương tiểu thư kia đều muốn dán lên người công tử luôn rồi. May mắn công tử tranh thủ thời cơ đuổi nàng ta xuống, chứ nếu không phiền toái liền thật sự lớn rồi.” Có bề ngoài tuấn lãng cũng là một loại sai lầm ah, thật không biết mấy năm nay công tử Thanh Trần làm cách nào mà trôi qua được, chẳng trách lại trêu chọc phải nữ nhân điên như Đông Phương U. Có điều, Vương phi mặc nam trang thì lại càng hỏng bét hơn công tử Thanh Trần, công tử Thanh Trần tiên phong đạo cốt khiến cho người ta đều phải ngưỡng mộ không dám khinh thường, nhưng Vương phi giả trang nam tử lại tuấn mỹ vô trù, hơn nữa nhìn qua rất dễ thân cận. Quả thực chính là con rể tốt có một không hai.
“Vương phi, nếu Trương Bách Vạn chạy đi mật báo thì làm sao bây giờ?” Vệ Lận cau mày nói.
Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Vậy cũng chỉ có thể khiến cho Trương lão gia làm được chính thức yêu tiền hơn mạng thôi. Nhưng mà… Ta cảm thấy hắn ta là người thông minh.”
Vệ Lận suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng, hơn nữa lấy cái tính cách yêu tài như mạng kia, biết rõ Mặc Cảnh Lê muốn nuốt Trương gia của hắn ta thì sao có thể còn tự mình nhảy vào bên trong được.”
Diệp Ly thở ra thật dài, nói một cách thản nhiên: “Giải quyết Trương gia và Lâm gia xong, liền dễ làm việc hơn nhiều.” Trương gia và Lâm gia đều được xem như là cự phú số một số hai trong thành Nam Kinh, đã có bọn hắn âm thầm tương trợ, thì liền không sợ không thể đâm vào hậu cần của Mặc Cảnh Lê hậu một lỗ thủng thật to.
Mọi chuyện cần thiết đều đang âm thầm được tiến hành đâu vào đấy, từ sau khi tạo ra một chút danh tiếng nho nhỏ trong yến tiệc tại Nhiếp Chính Vương phủ, hình như Mặc Cảnh Lê cũng nhớ kỹ vị công tử thiếu niên của Sở gia Vân Châu thì phải. Nên thỉnh thoảng cũng phái người mời nàng đến phủ nói chuyện, hỏi thăm một chút cách nhìn về chính sự. Chỉ là Diệp Ly vẫn còn hơi lo lắng bị Mặc Cảnh Lê phát hiện ra sơ hở nào đó, nên phần lớn đều lấy cớ từ chối, chỉ đến khi thật sự không từ chối được thì mới đi một lần. Lại không nghĩ rằng lại bởi vì như vậy, mà thật ra lại khiến cho Mặc Cảnh Lê càng thêm coi trọng nàng hơn. Xem ra Mặc Cảnh Lê cũng rất muốn chơi một tiết mục chiêu hiền đãi sĩ đây.
Có lẽ thật sự lo lắng Thái Hoàng Thái hậu có ảnh hưởng xấu đến Tiểu Hoàng đế, nên Mặc Cảnh Lê thật đúng là đã giữ Tiểu Hoàng đế lại Nhiếp Chính Vương phủ. Chỉ có mỗi ngày vào triều thì mới đưa vào trong nội cung. Tuy trên dưới trong triều cũng có không ít người đưa ra lời dị nghị về chuyện này, nhưng hiện nay, Mặc Cảnh Lê lại là người nắm hết tất cả binh quyền của Đại Sở, thương can tử lý xuất chính quyền (Súng sinh ra chính quyền), vô luận là thời cổ hay thời nay thì cũng đều là đạo lý này. Từ xưa đến nay, văn nhân tạo phản có mấy ai có thể thành công chứ?
Diệp Ly đã gặp Tiểu Hoàng đế một lần tại Nhiếp Chính Vương phủ, ngược lại còn gầy gò yếu ớt hơn cả lúc nhìn thấy trên yến tiệc nữa. Mà rất nhanh, trong Lê Vương phủ cũng truyền ra tin tức, Tiểu Hoàng đế bị người ta hạ độc mãn tính.
Thu được tin tức do Lê Vương phủ truyền ra, tất cả mọi người đều không khỏi sửng sờ. Vệ Lận cau mày nói: “Rốt cuộc Mặc Cảnh Lê muốn làm gì?” Trước khi xuất chinh luôn là lúc cầu yên ổn, hiện tại độc chết Tiểu Hoàng đế, cũng không phải là chuyện tốt gì với Mặc Cảnh Lê.
“Mặc Túc Vân còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Diệp Ly trầm giọng hỏi.
Dao Cơ đi theo Tần Phong đến lắc đầu nói: “Tuy loại độc mà Tiểu Hoàng đế trúng là mãn tính, nhưng cũng rất mạnh. Mặt khác, dường như Tiểu Hoàng đế vẫn luôn không ngủ được yên ổn, hai năm qua lại bị Mặc Cảnh Lê dọa không nhẹ. Chỉ sợ… Dù là giải độc thì cũng sống không đến khi trưởng thành.” Chính Dao Cơ cũng là một người mẹ, hơn nữa đã nhiều năm rồi cũng chưa từng gặp lại con trai ruột của mình, nên tất nhiên càng yêu thương trẻ con hơn vài phần.
Lại nói tiếp, trong những tranh đấu hỗn loạn này, người vô tội nhất không ai khác ngoài Tiểu Hoàng đế chỉ mới tám chín tuổi này. Một đứa bé không hiểu được cái gì cả, không có cha yêu thương, không có mẫu tộc ủng hộ, vào lúc trước khi Mặc Cảnh Kỳ qua đời đột nhiên bị đẩy lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn này. Chờ đợi nó chính là cái gì, chỉ cần thì người có mắt thì đều có thể thấy rõ ràng.
Diệp Ly trầm mặc không nói gì, nàng vẫn luôn không phải một người nhẫn tâm. Mặc dù nàng không nói là chưa từng làm hại đứa bé này, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thấy chết mà không cứu được. Tất cả mọi người, đều vì mục tiêu riêng của mình… Thái Hoàng Thái hậu vì quyền thế của mình, Mặc Cảnh Lê vì cái địa vị cao cao tại thượng kia, mà chính nàng vì Định Vương phủ, đều sẽ không hẹn mà cùng lựa chọn bỏ qua đứa bé này.
“Vương phi, chuyện Mặc Túc Vân cũng không liên quan đến chúng ta, Vương phi cần gì phải tự trách mình.” Tần Phong trầm giọng nói.
Diệp Ly lắc đầu, cười khẽ một tiếng nói: “Tự trách thì ngược lại không đến mức, chỉ là hơi cảm thán… Chỉ là một đứa bé còn chưa hiểu gì cả, tại sao lại sinh trong nhà Đế vương…” Diệp Ly rất ít khi tự trách, tự trách vốn là một loại áy náy khi đã làm ra chuyện gì đó không nên làm. Có thời gian ngồi đó tự trách, còn không bằng từ lúc ban đầu đừng làm như vậy. Nếu đã lựa chọn rồi, thì tự trách còn có ích gì?
“Dao Cơ, ngươi đi nói cho Diệp Oánh. Giao danh sách trong tay nàng ta cho ta. Ta lập tức nói cho nàng ta biết tung tích của đứa bé kia, nếu chậm… Nàng ta sẽ phải hối hận.” Diệp Ly thản nhiên nói.
Dao Cơ nhíu mày nói: “Chỉ sợ Diệp Oánh sẽ không đồng ý, trong tận đáy lòng nàng ta cũng chưa chắc sẽ tin tưởng Vương phi. Hiện nay danh sách trong tay nàng ta có thể nói là thứ quan trọng nhất mà nàng ta có thể cầm ra trao đổi rồi, nên chắc chắn sẽ không lấy ra dễ dàng. Vương phi, có thể nói tin tức của đứa bé đó cho nàng ta biết trước được không?”
Diệp Ly thở dài nói: “Nếu hiện tại nói tin tức của đứa bé đó cho nàng ta biết, thì chúng ta sẽ thật sự không lấy được tin tức gì. Hơn nữa… Ngay cả ngươi và rất nhiều người trong thành Nam Kinh này đều sẽ gặp nguy hiểm.” Dao Cơ nhíu mày, hơi khó hiểu. Tần Phong nói: “Nếu chúng ta nói cho Diệp Oánh, con của nàng ta chính là Tiểu Hoàng đế. Thì sao nàng còn có thể giúp Định Vương phủ được nữa? Việc đầu tiên mà nàng làm chính là nói tin tức này cho Mặc Cảnh Lê. Hiện tại công chúa Tê Hà đã chết rồi, Đông Phương U lại mất tích, một khi Tiểu Hoàng đế trở thành con trai của Mặc Cảnh Lê…”
Lúc này Dao Cơ mới chợt hiểu ra, thời gian nàng và Diệp Oánh liên hệ cũng không ít. Đương nhiên cũng hiểu rõ tâm tính của Diệp Oánh. Con người Diệp Oánh nhát gan, đầu óc cũng không tính là thông minh, khó thành đại sự. Nhưng lại có thể vì tư lợi, tư tâm mà trong lòng căn bản không tín tưởng bất luận kẻ nào, vào lúc quan trọng nhất, lòng dạ lại đủ độc ác. Nếu con trai của nàng ta làm Hoàng đế, thì nàng ta sẽ chính là Thái hậu, nên tất nhiên không cần phải lại nhìn sắc mặt của Định Vương phủ nữa.
Hơi bất đắc dĩ thở dài, Dao Cơ nói: “Ta sẽ nói lại với nàng ta.” Chỉ hy vọng Diệp Oánh vẫn còn một chút lý trí, đừng tự cho là thông minh mà ngược lại liền hại con của mình.
“Vương phi, hiện tại Mặc Cảnh Lê hạ độc thủ với Tiểu Hoàng đế, là rốt cuộc muốn làm gì? Cũng không đến mức hắn ta đã không chờ nổi mà muốn lập tức đăng cơ đi? Tiểu Hoàng đế chết trong Lê Vương phủ của hắn ta, chính hắn ta cũng sẽ bị hoài nghi ah.” Trác Tĩnh khó hiểu nói. Xưa nay Mặc Cảnh Lê thích tự cho là thông minh, không giống như là người mà ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng đều không rõ.
Diệp Ly lắc đầu, trầm giọng nói: “Kỳ thật… Cũng chưa chắc là Mặc Cảnh Lê hạ độc.”
“Có người muốn giá họa cho Mặc Cảnh Lê?” Mọi người nghi ngờ nói.
Tần Phong nhíu mày nói: “Từ khi Đông Phương U mất tích, Mặc Cảnh Lê vừa phải lao lực chỉnh đốn lại Lê Vương phủ. Hiện nay Lê Vương phủ có thể nói đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Mặc Cảnh Lê. Tin tức mà ngay cả chúng ta đều có thể tra được, thì Mặc Cảnh Lê không có khả năng không biết.”
Diệp Ly trầm ngâm một lúc lâu, rồi nhướng mày nói: “Trong Lê Vương phủ còn có một người có thể ra tay với Mặc Túc Vân, cho dù Mặc Cảnh Lê có biết, thì cũng sẽ không vạch trần người đó. Huống chi… Nếu Tiểu Hoàng đế cứ chết như vậy, thì cũng chưa chắc là chuyện xấu với Mặc Cảnh Lê.”
“Hiền Chiêu Thái phi?” Lâm Hàn mở miệng nói.
Diệp Ly gật đầu, “Đúng vậy, hiện nay, trong Lê Vương phủ, người có thể ra tay với Mặc Túc Vân cũng chỉ có Mặc Cảnh Lê, Diệp Oánh và Hiền Chiêu Thái phi thôi. Nên biết, độc dược mãn tính cũng không dễ dùng, nó cần rất nhiều thời gian. Mà cho dù Tiểu Hoàng đế không có quyền thế gì đi nữa thì người hầu hạ trước mặt cũng không ít. Người bình thường tuyệt đối không có biện pháp hạ độc vào trong thức ăn của Mặc Túc Vân mỗi ngày như vậy.”
“Tại sao Hiền Chiêu Thái phi muốn giết Tiểu Hoàng đế?” Vệ Lận khó hiểu.
Diệp Ly cười nói: “Hiền Chiêu Thái phi và Thái Hoàng Thái hậu là chị em họ, năm đó lại cùng vào cung hầu hạ Tiên hoàng. Có thể nói hơn phân nửa cuộc đời đều là hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau, đồng hội đồng thuyền. Sau khi Mặc Cảnh Kỳ lên ngôi, Thái Hoàng Thái hậu lên làm Thái hậu, liền phong Hiền Chiêu Thái phi là Thái phi, hơn nữa chuyển ra cung đến Lê Vương phủ vinh dưỡng, so với những phi tử khác của Tiên hoàng, thì cũng coi như rất tốt rồi. Chỉ có điều, ta vẫn có nghi vấn. Vị phân thấp nhất của tần phi trong hậu cung Đại Sở là Tài nhân, cao nhất là Hoàng hậu, dưới Hoàng hậu lại có Quý phi, Phi. Dựa theo lệ cũ, tôn phong tần phi của Tiên hoàng sau khi Tiên hoàng băng hà đều theo lệ cũ là nâng lên một cấp. Nói cách khác, dưới tình huống bình thường, khi Tiên hoàng còn tại thế, Hiền Chiêu Thái phi đã ở Phi vị, như vậy đáng lẽ Mặc Cảnh Kỳ phải phong bà ta làm Quý Thái phi mới đúng, dựa vào quan hệ của Hiền Chiêu Thái phi và Thái hậu thì cũng là chuyện bình thường. Nhưng… Vì sao cả đời Hiền Chiêu Thái phi lại vẫn luôn dừng lại ở Phi vị đây?”
Dao Cơ chống cằm, nói: “Không phải lúc đó cũng không có ai đưa ra dị nghị gì sao? Vậy thì chứng tỏ sắc phong như vậy cũng là hợp lý.”
Diệp Ly nói: “Hợp lý nhưng lại không hợp tình. Hơn nữa, lúc đó, tần phi trong hậu cung của Tiên hoàng đều gần như bị Thái hậu dùng đủ loại lý do giáng chức giết giết, Hiền Chiêu Thái phi là người duy nhất còn sót lại, lại còn lấy được ân điển xuất cung vinh dưỡng, thoạt nhìn tất nhiên là ân sủng tăng thêm, nên chỉ sợ cũng không có ai chú ý tới những chuyện này. Ngươi cảm thấy… Tại sao Thái hậu lại phải đưa Hiền Chiêu Thái phi xuất cung vinh dưỡng?”
Đôi mắt Dao Cơ lóe lên, kinh ngạc nói: “Thái hậu không muốn để Hiền Chiêu Thái phi ở lại trong cung tranh quyền với mình. Như vậy… Chắc chắn trong tay Hiền Chiêu Thái phi có nhược điểm nào đó khiến cho Thái hậu không dám động đến bà ta. Nên nhiều năm như vậy mới vẫn luôn sống yên ổn. Bây giờ bà ta ra tay với Mặc Túc Vân, một là muốn đẩy Mặc Cảnh Lê thượng vị, hai là muốn muốn trả thù Thái Hoàng Thái hậu?”
“Nga Hoàng Nữ Anh là giai thoại thiên cổ. Nhưng ta lại chưa bao giờ chính thức nhìn thấy cái gọi là Nga Hoàng Nữ Anh tồn tại cả.” Diệp Ly khẽ thở dài. Chỉ cần là nữ nhân thì đều sẽ có lòng ghen tuông, sao có thể không có chút khúc mắc nào mà tỷ muội tình thâm với một nữ nhân khác có chung trượng phu với mình chứ? Huống chi, lại là nữ nhân trong thâm cung. Bắt đầu từ ngày đầu tiên các nàng tiến cung, thì trong lòng cũng chỉ có một chữ —— Tranh. Tranh thủ tình cảm, tranh giành địa vị, tranh giành con cái.
“Mặc Cảnh Lê cũng là con trai của Thái Hoàng Thái hậu.” Vệ Lận nhắc nhở.
Hiền Chiêu Thái phi không có con cái, vô luận bà ta trốn sâu bao nhiêu thì từ khi bắt đầu đã bị định trước là đứng ở thế thất bại rồi.
“Ân sinh, ân dưỡng, cái nào nhẹ cái nào nặng? Sự lựa chọn của Mặc Cảnh Lê vào lúc này còn chưa đủ để chứng minh sao?” Diệp Ly mỉm cười nói.
Dao Cơ nhíu mày nói: “Lúc vừa mới dời đô đến Nam Kinh, nghe nói Lê Vương muốn phong Hiền Chiêu Thái phi là Hoàng Quý Thái phi, cùng chung quản lý hậu cung với Thái hậu, nhưng về sau lại không biết như thế nào liền không có tin tức nữa.”
Mọi người đang ngồi ở đây đều không nhịn được mà lắc đầu, chuyện của hoàng gia rắc rối phức tạp khiến cho những người như bọn họ đều cảm thấy đau đầu nhức não. Mặc dù Hiền Chiêu Thái phi không có con trai, nhưng những năm này đều vẫn luôn sắm vai tỷ muội tình thâm dưới sự áp chế của Thái hậu, chắc rốt cuộc cũng sắp không nhịn được nữa. Chỉ là không biết quan hệ của Mặc Cảnh Lê và Thái hậu trở nên gay gắt như vậy, Hiền Chiêu Thái phi lại thêm vào trong đó mấy phần khí lực.
“Khởi bẩm công tử, người Nhiếp Chính Vương phủ đến. Nói là Nhiếp Chính Vương cho mời.” Ngoài cửa quản sự thấp giọng bẩm báo.
Diệp Ly trầm mặc một lát, rồi gật đầu nói: “Ta đã biết, kêu họ chờ một lát.” Quản sự lên tiếng lui ra, Diệp Ly đứng lên nói: “Mà thôi, vừa vặn ta cũng đến Lê Vương phủ xem sao.”
Dao Cơ cau mày nói: “Hình như mấy ngày gần đây Lê Vương thường xuyên triệu kiến Vương phi, có thể đã bị hắn ta nhìn ra sơ hở gì không?”
“Dựa theo tính tình của Mặc Cảnh Lê, nếu thật sự đã nhìn ra sơ hở gì đó, thì cũng không phải là khách khí đến mời như vậy. Đừng lo.” Diệp Ly cười nói.
Đến Lê Vương phủ, Diệp Ly trực tiếp được người mời đến thư phòng của Mặc Cảnh Lê. Bước vào thư phòng, lúc này bên trong cũng đã có mặt rất nhiều người rồi. Có điều, Diệp Ly quen thuộc lại chỉ có một, Mộc Dương, hiện tại là Mộc Dương Hầu.
“Sở Quân Duy bái kiến Nhiếp Chính Vương.” Diệp Ly chắp tay nói.
Mặc Cảnh Lê thấy Diệp Ly vào, dường như tâm tình rất tốt, cười nói: “Sở công tử đến rồi, mời ngồi.” Diệp Ly gật đầu tạ ơn, đi đến vị trí cuối cùng ngồi xuống. Tuy Sở gia xem như danh môn vọng tộc, nhưng đang ngồi ở đây lại đều là tâm phúc của Mặc Cảnh Lê, nên đương nhiên Diệp Ly cũng sẽ không thể không biết trời cao đất rộng mà ngồi vào phía trước.
Trùng hợp, Diệp Ly liền ngồi đối diện với Mộc Dương. Mộc Dương mỉm cười nhẹ gật đầu với nàng, Diệp Ly cũng không quét mặt mũi của hắn ta, mỉm cười nhẹ gật đầu lại. Mặc Cảnh Lê nhướng mày nhìn hai người hỏi: “Mộc Dương Hầu và Sở công tử có quen biết?”
Mộc Dương cung kính nói: “Sở công tử có phong thái như thế, chỉ hận chưa từng quen biết.”
Diệp Ly cười nói: “Mộc Dương Hầu quá khen. Tại hạ cũng đã ngưỡng mộ đại danh của Mộc Dương Hầu đã lâu.” Thấy thần sắc của hai người đều không giống giả trang, nên lúc này Mặc Cảnh Lê mới thoả mãn nhẹ gật đầu. Trái lại hắn không phải phản đối phủ Mộc Dương Hầu và Sở gia có giao tình, nhưng cũng sẽ không vui khi Mộc Dương gạt mình kết giao thân thiết với Sở gia.
Vừa lúc Diệp Ly liền thừa cơ hỏi: “Không biết Vương gia triệu kiến tại hạ có gì dặn dò?”
Mặc Cảnh Lê nhìn lướt qua mọi người, nói: “Lần này đúng là có chuyện muốn Sở công tử giúp đỡ. Lúc trước ở trong chuyện của Trương gia, Sở công tử chỉ nói mấy câu thì đã giúp Bản vương giải quyết một vấn đề lớn. Mấy ngày nay Trương Bách Vạn làm việc ngược lại vô cùng ra sức, đây đều là công lao của Sở công tử.”
Diệp Ly khiêm tốn chối từ: “Vương gia quá khen, đây đều là lực chấn nhiếp của Vương gia tại Giang Nam, Quân Duy không dám kể công.”
Mặc Cảnh Lê thở dài nói: “Bản vương đúng thật là lại có đại sự muốn Sở công tử giúp đỡ, kính xin Sở công tử đừng nên từ chối mới tốt.”
Trong lòng Diệp Ly khẽ nhảy dựng, sắc mặt bình tĩnh mà nói: “Thỉnh Vương gia dặn dò.”
Mặc Cảnh Lê vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Diệp Ly, trầm giọng nói: “Bản vương muốn mời công tử viết dùm một phong chiếu thư.”
Trong lòng Diệp Ly chấn động, nhìn lướt qua mọi người ở đây, thấy trên mặt họ đều không có chút dị sắc nào, liền biết những người này đều đã biết rõ Mặc Cảnh Lê muốn nói điều gì. Hoặc là, những ngững người này đặc biệt ở đây chờ nàng đến. Diệp Ly hơi hít sâu một hơi, hỏi: “Nhân tài của triều đình như mây, tự có vô số đại nhân tiền bối có thể viết chiếu thư. Tại hạ chỉ sợ…”
“Sở công tử đây là không muốn sao?” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, ngữ khí nhàn nhạt hỏi.
Trong lòng Diệp Ly hơi bất đắc dĩ thở dài, nàng đã hiểu rõ rốt cuộc Mặc Cảnh Lê muốn nàng viết chiếu thư gì rồi. Nhưng… Thứ này lại không thể viết được. Một khi đã viết, thì chỉ sợ cuộc sống của Tiểu Hoàng đế Mặc Túc Vân kia cũng xem như liền chấm dứt.
“Không biết, Vương gia muốn tại hạ viết chiếu thư gì?” Thư phòng của Lê Vương phủ, Trác Tĩnh và Vệ Lận đều không thể vào được, nên tất nhiên chỉ có thể ở bên ngoài chờ. Huống chi cho dù có bọn họ ở bên người, thì Diệp Ly cũng không có ý định vạch mặt với Mặc Cảnh Lê nhanh như vậy.
Lúc này thần sắc của Mặc Cảnh Lê mới hòa hoãn một chút, như có hơi khổ sở nói: “Thật sự không dám giấu diếm, mấy ngày nay, thân thể Hoàng thượng có chút không tốt, chỉ sợ là… Hoàng thượng còn nhỏ tuổi nên tất nhiên không có con nối dõi, cho nên định thoái vị… Còn muốn mời Sở công tử viết dùm một phong chiếu thư thoái vị. Sở công tử chính là hậu nhân của danh môn, chắc cũng sẽ không để cho Bản vương thất vọng.” Rõ ràng đắc chí mãn nguyện, mà lại miễn cưỡng giả bộ bày ra bộ dáng khổ sở, một phen diễn trò này của Mặc Cảnh Lê lại càng làm cho Diệp Ly cảm thấy buồn nôn.
“Không biết… Hoàng thượng định thoái vị nhường ngôi cho vị hoàng tử nào của Tiên đế?” sắc mặt Diệp Ly không thay đổi, vẻ mặt vô tội hỏi tiếp. Hoàng đế không có con nối dõi, thì đương nhiên ngôi vị Hoàng đế chỉ có thể truyền cho người khác, nhưng bình thường đều là truyền cho người có huyết thống thân cận nhất. Trước là huynh đệ, sau là con cháu, truyền cho thúc thúc ngược lại là thật hiếm thấy. Diệp Ly hỏi như thế, cũng không tính là thất lễ.
Trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia sáng lạnh, nhưng cũng không trả lời vấn đề của Diệp Ly. Ngồi ở đối diện, Mộc Dương cười nói: “Sở công tử đã hiểu lầm rồi, Hoàng thượng là có ý định thoái vị nhường ngôi cho Nhiếp Chính Vương. Dù sao, huynh đệ của Hoàng thượng cũng đều là tuổi còn nhỏ… Hiện nay Đại Sở lại đang ở vào lúc bấp bênh, thật sự là cần một vị Quân vương trác tuyệt lại có năng lực. Tuy Hoàng thượng còn nhỏ, nhưng cũng là một lòng suy nghĩ vì giang sơn Đại Sở.”
Vì giang sơn Đại Sở? Chỉ sợ là bị các ngươi dọa thì có? Trong lòng Diệp Ly lạnh lùng cười.
Hơi do dự nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly làm như khó xử, nói: “Vương gia thứ tội, lúc này chỉ sợ… Tại hạ cần phải thương lượng với gia chủ một phen mới được. Huống chi, tuy tại hạ là người của Sở gia, nhưng lại chỉ là xuất thân bàng chi, chuyện như viết chiếu thư thoái vị thế này…” Từ xưa đến nay, Hoàng đế cam tâm tình nguyện thoái vị liền không có mấy người, người tiếp vị vì biểu hiện mục đích của mình, nên tất nhiên chiếu thư muốn tìm một người có sức ảnh hưởng đến ghi. Nhưng thứ này, ghi tốt thì có thể lưu danh đời sau, nhưng ngược lại cũng có thể để lại tiếng xấu muôn đời. Tuy Diệp Ly mượn thân phận người của Sở gia, nhưng vẫn còn không có ý định đi bôi nhọ danh dự của người ta. Nếu nàng đoán không sai, phong chiếu thư mà Mặc Cảnh Lê muốn nàng ghi này, chỉ sợ cuối cùng sẽ trực tiếp treo trên danh nghĩa dòng chính của Sở gia. Thế nhân chỉ biết là do người của Sở gia viết thôi, ai quản rốt cuộc Sở Quân Duy là dòng chính hay bàng chi, hoặc rốt cuộc Sở gia có người này hay không?
Kỳ thật cũng không phải Mặc Cảnh Lê muốn ép buộc Diệp Ly viết chiếu thư này, mà là hắn ta thật sự không tìm được người thích hợp để viết. Trong triều, những lão thần có danh vọng đương nhiên không chịu hy sinh thanh danh của mình để viết phong chiếu thư này. Mà thủ hạ tâm phúc của Mặc Cảnh Lê lại đều không có thanh danh gì cả. Mặc dù Sở Quân Duy là bàng chi của Sở gia, nhưng đến cùng cũng vẫn còn treo một cái danh Sở gia. Sở gia cũng xem là danh môn vọng tộc số một số hai của Đại Sở, ngoại trừ Từ gia ra. Nếu có thể tìm được công tử Thanh Trần viết giùm chiếu thư, thì đương nhiên Mặc Cảnh Lê cũng sẽ không cần để ý tới Diệp Ly có nguyện ý hay không.
Mặc Cảnh Lê không vui nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Chỉ là một chuyện nhỏ, Sở công tử liền tìm mọi cách từ chối, chẳng lẽ là xem thường Bản vương?”
Diệp Ly thật đúng muốn tát vào mặt của Mặc Cảnh Lê một cái, nếu ở đây thật sự chỉ đơn thuần là một công tử bàng chi của Sở gia, Mặc Cảnh Lê lại bày ra trận thế như vậy, thì ngoài việc thông đồng làm bậy ra, chỉ sợ công tử Sở gia cũng chỉ có thể tự vận tuẫn tiết thôi.
“Vương gia nói quá lời.” Diệp Ly nói một cách kiên định: “Nhưng việc này liên quan trọng đại, tại hạ thật sự không dám tự ý quyết định. Vương gia cũng không hy vọng, tại hạ vừa mới viết chiếu thư này xong, thì chân sau Sở gia liền truyền ra tin tức trục xuất Quân Duy ra khỏi gia môn đi?”
Nếu thật sự là như thế, thì đây chính là toàn bộ Sở gia đã đánh cho Mặc Cảnh Lê một bạt tai thật mạnh. Đến lúc đó, chỉ sợ càng thêm mất mặt hơn cả tùy tiện kéo một người nào tới viết chiếu thư. Những thứ khác không nói, nếu Từ gia lại thừa cơ nói chút gì đó, thì chỉ sợ hơn phân nửa người đọc sách khắp thiên hạ cũng sẽ không mua trướng của Mặc Cảnh Lê.
Mặc Cảnh Lê cũng biết Diệp Ly nói đúng là sự thật, nhưng hắn đã tin tưởng tràn đầy đưa ra yêu cầu lại đụng phải cái cái đinh không mềm không cứng, điều này bảo sao Mặc Cảnh Lê có thể kéo thể diện xuống được đây? Ngồi ở phía dưới, Mộc Dương thấy tình hình này, liền vội mở miệng: “Vương gia, Sở công tử băn khoăn cũng chưa chắc không có đạo lý. Sở công tử là người đọc sách, có một số việc khó tránh khỏi trong thời gian ngắn không nghĩ thông được. Không bằng lại cho Sở công tử tạm thời suy nghĩ hai ngày, chắc chắn đến lúc đó Sở công tử sẽ nghĩ thông thôi.”
Lúc này Mặc Cảnh Lê mới nhẹ gật đầu, nhìn Diệp Ly nói: “Bản vương vô cùng coi trọng công tử, kính xin Sở công tử ngàn vạn lần hãy cân nhắc thận trọng. Lấy tài năng của Sở công tử, chưa chắc không thể trở thành công tử Thanh Trần thứ hai.”
Trong lòng Diệp Ly thầm thấy buồn cười, nàng cũng không dám tự cho là tài trí có thể so với Đại ca. Chỉ là lần này Mặc Cảnh Lê muốn lôi kéo nàng mà đưa ra một cái giá lớn như vậy ngược lại là cực kỳ đáng suy xét. Ai không biết công tử Thanh Trần có thể nói là nhân vật dưới hai người trên vạn người trong Định Vương phủ, nói là quyền khuynh thiên hạ cũng không quá đáng. Chỉ cần là người đọc sách, thì có ai mà không có xem công tử Thanh Trần như tấm gương và mục tiêu để cố gắng đây? Có điều, Diệp Ly dám khẳng định, cho dù nàng thật sự là Sở Quân Duy, thì nàng cũng sẽ không lựa chọn Mặc Cảnh Lê. Mặc Tu Nghiêu có lòng khoan dung, khí phách và năng lực của người đứng trên vạn người, nhưng Mặc Cảnh Lê lại không có. Chỉ sợ đợi đến khi Mặc Cảnh Lê đứng vững gót chân, thì kẻ xui xẻo đầu tiên chính là công tử Thanh Trần thứ hai này.
Diệp Ly cung kính đáp: “Đa tạ Vương gia ưu ái. Tại hạ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly thật lâu, rồi mới gật đầu nói: “Được, Bản vương liền phái người tiễn công tử hồi phủ.”
“Đa tạ Vương gia.” Diệp Ly cũng không từ chối, tất nhiên cũng hiểu rõ Mặc Cảnh Lê có ý gì. Cũng không quan tâm, nếu đã cho nàng biết chuyện quan trọng như vậy, thì sao Mặc Cảnh Lê có thể yên tâm cho nàng cứ rời đi như vậy chứ? Chỉ là, Mặc Cảnh Lê lại không biết rằng, nếu Diệp Ly muốn biến mất trong thành Nam Kinh này, thì cho dù hắn ta có đào cả ba thước đất lên cũng sẽ không tìm được.
Trác Tĩnh và Vệ Lận đợi ở bên ngoài nhìn thấy Diệp Ly đi ra, lại thấy bên người lại có thêm mấy tên thị vệ của Lê Vương phủ, thì không khỏi biến sắc. Diệp Ly thờ ơ vung tay ra hiệu cho bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ. Hai người liền trấn định xuống, tiến lên hành lễ, “Thuộc hạ bái kiến công tử.”
Diệp Ly gật đầu nói: “Trở về thôi.”
“Dạ, công tử.”
Diệp Ly mang theo mấy thị về vừa nhận được cùng với Trác Tĩnh và Vệ Lận đi ra ngoài Lê Vương phủ, nhưng khi đi ngang qua hoa viên thì liền thấy được Tiểu Hoàng đế mặc quần áo màu minh hoàng kia. Chỉ mới cách lần gặp mặt trước khoảng hai ba ngày, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã gầy gò của Tiểu Hoàng đế đã trở nên hơi vàng như nến. Một đôi mắt luôn mang theo vẻ hoảng sợ cũng trở nên càng ảm đạm không có ánh sáng hơn. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, mệnh của đứa nhỏ này không còn lâu nữa.
Mặc Túc Vân đi từ từ trong hoa viên, thái giám và cung nữ đi theo phía sau cúi thấp đầu, ai cũng không làm gì. Giống như chỉ cần Tiểu Hoàng đế không rời khỏi tầm mắt của bọn họ, thì vô luận làm cái gì cũng đều không quan trọng. Đường trong hoa viên cũng không phải luôn bằng phẳng, hình như Mặc Túc Vân thấy được phía trước có thứ gì đó thú vị, đôi mắt ảm đạm hơi sáng lên một chút, nhấc chân chạy nhanh lên trước. Nhưng thân thể của bé đã gần như yếu đến không còn sức gì rồi, nên liền mất thăng bằng ngã xuống đất.
Nhưng ngay cả như vậy mà những người đi theo phía sau bé cũng không có ai đến đỡ bé dậy, giống như những người này đều đột nhiên biến thành con rối không hề có thần trí vậy.
Ngã xuống chỗ có đá cuội gập ghềnh thật sự rất đau. Mặc Túc Vân ngã xuống, hai cánh tay liền bị trầy da đổ máu. Nước mắt liền lập tức đọng lại trên vành mắt của bé, nhưng không biết vì sao lại vẫn không rơi xuống. Mặc Túc Vân cũng không đứng dậy, chỉ nằm trên mặt đất sửng sờ nhìn cánh tay đang đổ máu đến đau rát của mình.
Một đôi tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ôm bé lên. Mặc Túc Vân mở to hai mắt, hơi ngơ ngác nhìn công tử tuấn tú mặc áo trắng trước mắt này.
“Có đau không?” Diệp Ly ngồi xuống, nhìn đứa bé đang nhìn mình chằm chằm trước mắt nhẹ giọng hỏi.
Nước mắt trong hốc mắt của Mặc Túc Vân liền chảy ra, một lát sau mới nhẹ gật đầu. Trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài, sao nàng lại không nhìn ra dị thường của đứa bé này. So với mấy ngày trước, thậm chí ngay cả phản ứng thì đứa bé này cũng đều chậm hơn rất nhiều.
Người đi theo Mặc Túc Vân nhìn thấy có người tới, liền bước lên phía trước muốn ngăn cản, “Vị công tử này… Hoàng thượng nên về nghỉ ngơi.” Diệp Ly liếc qua bọn họ, cười lạnh nói: “Hóa ra các ngươi cũng biết đứa bé này vẫn còn là Hoàng đế ah?”
Sắc mặt của cung nữ nói chuyện trắng bệch, nhưng rất nhanh liền bình thường lại, nói: “Đương nhiên chúng nô tỳ biết rõ bây giờ ngài ấy còn là Hoàng thượng. Cho nên, kính mời công tử nhanh chóng rời đi. Hoàng thượng cũng không phải bất kỳ người nào cũng đều có thể gặp.” Tuy ngữ khí nói chuyện của cung nữ giống như rất khách khí, nhưng Diệp Ly vẫn có thể nghe ra một tia kiêu ngạo trong đó cùng với câu “Bây giờ còn là” được nhấn mạnh kia. Hiển nhiên, đối xử với Mặc Túc Vân như thế cũng là được người sai sử.
Mấy thị vệ đi theo sau lưng Diệp Ly cũng tiến lên, châm chước ngôn ngữ muốn mời Diệp Ly rời đi. Chỉ là bọn họ biết Vương gia còn có lúc cần dùng vị Sở Quân Duy này, nên cũng không dám quá cường ngạnh.
“Bái kiến Vương phi.” Chính lúc đang giằng co, Diệp Oánh liền dẫn người đi tới, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua mọi người, hỏi: “Đang làm gì đây?” Cung nữ đã nói chuyện với Diệp Ly lúc nãy tiến lên một bước nói: “Khởi bẩm Vương phi, chúng nô tỳ vâng mệnh Thái phi đi ra ngoài chơi đùa với Hoàng thượng, nhưng vị Sở công tử này lại cản đường đi của Hoàng thượng không chịu tránh ra.”
Diệp Oánh từ chối cho ý kiến, nhìn sang Diệp Ly. Diệp Ly lại cười nói: “Bẩm Vương phi, tại hạ chỉ là nhìn thấy Hoàng thượng bị ngã nên mới thuận tay giúp đỡ thôi. Sau đó…” Diệp Ly giơ ống tay áo đang bị nắm chặt của mình lên, biểu thị là Tiểu Hoàng đế nắm chặt mình không buông.
Diệp Oánh trầm mặc một lát, rồi nói: “Sở công tử là khách quý của Vương gia, nếu Hoàng thượng đã thích hắn ta thì cứ để hắn ta chơi với Hoàng thượng một lát đi. Các ngươi lo sợ đến quá phận như vậy còn ra thể thống gì?”
“Vương phi! Nhưng Thái phi…”
“Bên phía Thái phi, đương nhiên ta sẽ trở về giải thích. Nhiều người như vậy mà còn để cho Hoàng thượng té ngã, các ngươi đều là người chết cả sao?” Diệp Oánh nói một cách lãnh đạm. Tuy những người này đều là người của Hiền Chiêu Thái phi, nhưng khi có mặt người ngoài thì cũng không dám tranh luận với vị Lê Vương phi Diệp Oánh này, nên chỉ đành phải ngậm miệng.
Diệp Ly tiếp nhận thuốc do Vệ Lận ở sau lưng đưa tới, vừa cẩn thận thoa lên cho Mặc Túc Vân, vừa cũng không quay đầu lại hỏi: “Sao còn chưa đi mời thái y?”
Người hầu hạ Mặc Túc Vân do dự một chút rồi mới quay người đi.
Bởi vì Mặc Túc Vân vẫn luôn cầm lấy ống tay áo của Diệp Ly không buông, nên tạm thời Diệp Ly cũng không thể rời đi. Chỉ đành phải ôm Mặc Túc Vân đến một Thủy Các trong hoa viên ngồi một lát. Ôm Mặc Túc Vân ngồi trong Thủy Các, Diệp Ly bình tĩnh nhìn Diệp Oánh hỏi: “Hiền Chiêu Thái phi đã làm một chuyện, ngươi có biết không?”
Diệp Oánh biến sắc, hơi thất thố hỏi: “Thái phi? Thái phi đã làm gì?”
Trong lòng Diệp Ly hơi trầm xuống, nhìn biểu hiện của Diệp Oánh thì đã biết, chuyện mà Hiền Chiêu Thái phi đã làm, nàng ta cũng không phải là không biết, “Vì sao ngươi không nói cho Dao Cơ chuyện này?” Diệp Oánh khẽ cắn môi, nói: “Cái này cũng không phải chuyện quan trọng gì, cũng không liên quan đến Định Vương phủ. Ta nói cho nàng ta biết làm gì? Huống chi… Ta không nói cho nàng ta biết, nhưng không phải ngươi cũng biết rồi sao?”
“Ta đã biết, nhưng chỉ tiếc cũng đã chậm.” Diệp Ly nói.
Diệp Oánh lơ đễnh, nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn cứu nó sao? Nó là Hoàng đế của Đại Sở, ngươi là Vương phi của Định Vương phủ, cứu nó có lợi gì cho ngươi?” Diệp Ly cười khẽ một tiếng nói: “Có phải ngươi cảm thấy, Mặc Cảnh Lê trở thành Hoàng đế, thì ngươi liền chắc chắn có thể làm Hoàng hậu không?”
Sắc mặt Diệp Oánh trắng bệch, đương nhiên nàng biết rõ nếu không có người ủng hộ, thì cho dù Mặc Cảnh Lê làm Hoàng đế, mình cũng chưa chắc có thể thành Hoàng hậu. Vốn có Định Vương phủ ủng hộ, nhưng hiện tại Mặc Cảnh Lê đã quyết định khai chiến với Định Vương phủ…
“Ngươi cũng có thể thử đi nói hành tung của ta cho Mặc Cảnh Lê xem. Nhìn xem tâm tình của hắn ta tốt lên liền có thể thưởng cho ngươi vị trí Hoàng hậu hay không?” Diệp Ly mỉm cười nhìn nàng ta, cười nói. Nhưng hàn ý ẩn hiện trong mắt lại khiến cho trong lòng Diệp Oánh không nhịn được mà run lên, cắn môi nói: “Ta sẽ không bán đứng ngươi… Bán đứng ngươi cũng không có lợi gì cho ta.” Tính tình của Mặc Cảnh Lê là có thù tất báo, nếu nàng nói cho hắn ta biết tin tức của Diệp Ly, thì như vậy chắc chắn cũng sẽ tiết lộ chính mình vẫn luôn tìm hiểu tin tức cho Định Vương phủ. Đến lúc đó, đương nhiên Diệp Ly sẽ có phiền toái, nhưng cuối cùng không may vẫn là mình. Huống chi… Tin tức con của nàng vẫn còn nằm trong tay Diệp Ly.
Diệp Ly bình tĩnh nhìn nàng ta nói: “Ngươi vẫn kiên trì không chịu giao danh sách cho ta?”
Diệp Oánh cắn răng nói: “Ngươi tìm con về giúp ta trước. Mặt khác…”
“Mặt khác?” Diệp Ly hơi nhướng mày, nhìn nàng ta đầy hứng thú. Diệp Oánh nói: “Sau khi Mặc Cảnh Lê lên ngôi, ngươi phải giúp ta lên làm Hoàng hậu.”
“Diệp Oánh.” Diệp Ly nhìn nàng ta một cách đầy thương hại, trầm giọng nói: “Ngươi sẽ phải hối hận.”
Người ở phía ngoài dẫn thái y đi đến. Nhưng đứa bé này vẫn nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Ly không buông. Diệp Ly lại đành phải khuyên một hồi lâu mới khiến cho bé buông ống tay áo ra để cho thái y xem xét. Nhìn thái y chỉ xem xét qua loa thương thế của bé, lại như không bình thấy dị thường của bé, Diệp Ly cũng không thể nói gì hơn, đứng dậy, đi ra Thủy Các. Mấy thị vệ đợi ở bên ngoài lập tức đi theo. Diệp Ly nghiêng đầu nói: “Đi nói với Nhiếp Chính Vương một tiếng, phàm là… Đừng làm đến quá khó coi. Không có lợi cho thanh danh của Vương gia.”
Mấy thị vệ sửng sốt một chút, nhưng vẫn phân ra một người quay người đi về hướng thư phòng của Mặc Cảnh Lê. Diệp Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé đang ngơ ngác ngồi cạnh bàn tùy ý thái y giày vò trong Thủy Các, rồi xoay người nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Công tử, Hoàng thượng…” Vệ Lận không nhịn được hỏi. Bọn họ cũng không phải động vật máu lạnh không có tim không có phổi gì, nhìn thấy một đứa bé không hiểu gì trở nên ngây ngốc ngơ ngác chờ chết, trong lòng Vệ Lận cũng thấy hơi đáng thương.
Diệp Ly lắc đầu nói: “Hoàng thượng chỉ sợ là… Ngày giờ không nhiều rồi.”
Mấy thị vệ được phái đi theo Diệp Ly cùng ra phủ đều hơi kinh ngạc nhìn Diệp Ly. Không nghĩ đến vị công tử mới nhìn qua như ôn nhã tuấn tú này thật không ngờ lại to gan như thế, biết rõ bọn họ là người giám thị do Vương gia phái tới, mà lại còn dám ở trước mặt bọn họ nói những lời này.
Chỉ là bọn họ lại còn chưa hiểu rõ một đạo lý. Khi đối phương hoàn toàn không để ý nói ra một ít bí bật ngay tại trước mặt ngươi, thì đã chứng tỏ hắn ta cho rằng ngươi tuyệt đối sẽ không có khả năng tiết lộ bí mật của hắn ta, mà trên cái thế giới này, người không có khả năng tiết lộ bí mật nhất lại chính là người chết.
Nghe xong lời Diệp Ly nói, ánh mắt u lãnh của Trác Tĩnh và Vệ Lận rất có ăn ý như có như không đảo qua người mấy thị vệ, sát khí như ẩn như hiện lóe lên rồi chợt tắt.
Ngày hôm sau, Lê Vương phủ liền truyền đến tin tức. Mấy cung nữ thái giám hầu hạ bên người Mặc Túc Vân đề bị trượng tễ. Nghe thấy tin tức được Trác Tĩnh bẩm báo, bàn tay Diệp Ly cũng chỉ hơi dừng một lát, rồi liền làm tiếp việc đang bỏ dở.
/447
|