Thịnh Thế Đích Phi

Chương 363: Xông vào quân doanh, giận dữ vì hồng nhan

/447


Edit: Ca Tang

Beta: Sakura

Hách Liên Bằng thấy Kỳ Lân đã tới, người của mình cũng bị thương nặng liền biết hôm nay không chiếm được tiện nghi gì rồi. Bỏ lại một câu “Rút lui” rồi lập tức phi thân rời khỏi khe núi, chẳng hề quan tâm tới sống chết của những người hắn mang tới. Có Kỳ Lân gia nhập, những người này đương nhiên bị thu thập mà không tốn chút sức.

Tần Phong nhìn hướng Hách Liên Bằng rời đi, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, để cho Hách Liên Bằng trốn mất rồi.”

Lâm Hàn đi phía sau hắn, liếc mắt nhìn đám người Bắc Nhung không chết thì cũng bị thương kia, nói: “Không ngờ Hách Liên Bằng lại tàn nhẫn như vậy, nhiều người như vậy nói chết thì chết.” Mười mấy người ngày trước còn có hơn trăm người hôm nay, Hách Liên Bằng nói bỏ là bỏ, không một chút đau lòng. Phải biết là những người này không giống binh lính bình thường của Bắc Nhung, từng người đều được huấn luyện trong thời gian dài, cao thủ như vậy trong tay Hách Liên Bằng hẳn cũng không quá nhiều. Từ phương diện này có thể nhìn ra cách Diệp Ly và Hách Liên Bằng đối xử với thuộc hạ bất đồng. Kỳ Lân từ khi thành lập đến nay đã được mấy năm nhưng người chết chung quy không quá một trăm mà Hách Liên Bằng tùy tiện xuất thủ một hai lần chính là hơn trăm mạng người. Hiển nhiên Hách Liên Bằng không coi những người này là lá bài tẩy tinh nhuệ trong tay, thậm chí là thuộc hạ của mình. Nhiều nhất cũng chỉ coi bọn họ như tốt thí cao cấp mà thôi.

Ban nãy Trác Tĩnh đứng gần nhất tự nhiên cũng nhìn rõ nhất, trầm giọng nói: “Cho dù không thể giết hắn nhưng trong vòng một, hai tháng này Hách Liên Bằng đại khái cũng không có cách nào nhảy nhót. Vương phi, có cần phái người đi….”

Diệp Ly lắc lắc đầu nói: “Hách Liên Bằng võ công không kém, cho dù không bằng Vương gia nhưng cũng không dưới Nhậm Kỳ Ninh Huống hồ hắn là tướng quân Bắc Nhung, hiện giờ bị thương nhất định bên người sẽ có hộ vệ, không cần uổng công đi tìm chết. Trước hết đến núi Linh Thứu đã.”

“Vâng, Vương phi.” Mọi người lên tiếng đáp, lưu lại một vài người xử lý chiến trường, những người còn lại hộ tống Diệp Ly đi về núi Linh Thứu Sơn.

Tin tức Diệp Ly bị Hách Liên Bằng chặn lại trên đường đương nhiên không gạt được Mặc Tu Nghiêu, mặc dù Diệp Ly không bị thương nhưng sắc mặt Mặc Tu Nghiêu cũng cực kỳ khó coi. Ngay cả Phượng Chi Dao và Hàn Minh Tích hay nói cũng không dám liều lĩnh mở miệng, tránh chọc tức Mặc Tu Nghiêu tự chuốc lấy khổ. Lại thấy sắc mặt Mặc Tu Nghiêu tối tăm hừ nhẹ một tiếng, cầm kiếm Phần Diệt đi ra khỏi đại doanh. Thấy thế đám người Phượng Chi Dao ngẩn ngơ, một lúc sau Hàn Minh Tích mới mờ mịt hỏi: “Hắn…Hắn định làm gì vậy?”

Phượng Chi Dao trợn trừng hai mắt nói giỡn: “Không phải là đi giết Hách Liên Bằng đó chứ?”

Hàn Minh Nguyệt ngồi bên cạnh Hàn Minh Tích gật đầu nói: “Hắn quả thật định đi giết Hách Liên Bằng, nói không chừng còn có Gia Luật Dã và Hách Liên Chân.” Mặc dù sớm không còn tín nhiệm Hàn Minh Nguyệt nhưng mà đối với năng lực và tâm kế của hắn thì Phượng Chi Dao vẫn còn mấy phần lòng tin. Lúc đầu nếu không phải vì Tô Túy Điệp làm sao Hàn Minh Nguyệt lại đi đến mức này? Nghe hắn nói vậy, Phượng Chi Dao lập tức nhảy lên, cả kinh kêu: “Hắn điên rồi hả? Đây chính là vài chục vạn đại quân đó, nếu như một mình hắn có thể giết sạch đại quân Bắc Nhung thì còn cần chúng ta đánh trận làm gì?”

Sức người có hạn, cho dù Mặc Tu Nghiêu võ công đệ nhất thiên hạ, có thể lấy một chọi mười, lấy một địch trăm đi chăng nữa thì chẳng lẽ hắn còn có thể lấy một địch vạn sao? Muốn trực tiếp xông vào trong quân doanh giết Hách Liên Bằng, Gia Luật Dã, Phượng Chi Dao chỉ có hai chữ tặng cho hắn: Muốn chết!

Kinh hãi chốc lát, Phượng Chi Dao rốt cuộc nhảy dựng lên, xông ra ngoài la lớn: “Mặc Tu Nghiêu, kiếp trước lão tử mắc nợ ngươi hả? Người đâu! Tập hợp nhân mã!.”

Trong đại trướng, chỉ còn lại hai huynh đệ Hàn Minh Tích và Hàn Minh Nguyệt. Hàn Minh Tích nhìn về phía Hàn Minh Nguyệt có chút không tin hỏi : “Đại ca, Mặc Tu Nghiêu định đi giết Hách Liên Bằng thật sao?” Cho dù có giết thì cũng không cần xông vào đại doanh Bắc Nhung chứ? Tìm lúc Hách Liên Bằng tách ra hoặc rời doanh thì bằng võ công của Mặc Tu Nghiêu, cho dù mấy Hách Liên Bằng cũng có thể giết.

Hàn Minh Nguyệt cười khổ nói: “Đệ có thể nghĩ đến chuyện này thì sao Định Vương lại không nghĩ tới?”

Hàn Minh Tích không hiểu, “Vậy tại sao hắn còn làm như vậy?”

“Qua hôm nay, chỉ cần Mặc Tu Nghiêu không chết, thì trong thiên hạ chẳng còn mấy người dám đánh chủ ý lên Diệp Ly nữa.” Hàn Minh Nguyệt thở dài nói. Hắn đã từng cho rằng tình cảm của hắn đối với Tô Túy Điệp vô cùng sâu đậm, thậm chí âm thầm cảm thấy Mặc Tu Nghiêu không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Cho tới tận bây giờ hắn mới hiểu, Mặc Tu Nghiêu không phải không hiểu tình yêu, mà chỉ là không gặp đúng người mà thôi. Những chuyện Mặc Tu Nghiêu làm vì Diệp Ly, Hàn Minh Nguyệt tự nhận mình làm không được. Đưa ra vỗ vỗ vai đệ đệ đang thất thần, Hàn Minh Nguyệt xoay người đi ra ngoài.

Trong trướng, Hàn Minh Tích trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc cười khổ một tiếng, giữa hai hàng lông mày thoáng qua một tia thoải mái. Những điều Mặc Tu Nghiêu có thể làm, hắn vĩnh viễn không làm được. Không liên quan đến năng lực mà là tâm tính. Hắn vĩnh viễn không có cách nào vì một người mà làm ra chuyện như vậy, cho dù hắn…Yêu nàng…

Ngày hôm nay, có thể nói là một ngày cả đời khó quên của tất cả tướng sĩ Bắc Nhung. Đương nhiên, nếu như bọn họ có thể sống sót mà nói.

Bởi vì mấy ngày nay hai quân không giao chiến nên trong ngoài đại doanh Bắc Nhung đều yên tĩnh hơn thường ngày. Cũng chính là trong sự yên tĩnh đó, đám binh lính canh giữ ngoài đại doanh trơ mắt nhìn nam tử tóc bạch kim một thân áo trắng như tuyết thản nhiên đi tới. Tướng sĩ ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng vì biến hóa bất ngờ này thì đã cảm thấy trên cổ lóe lên, tia huyết quang lạnh như băng trong mắt nam tử áo trắng chính là khung cảnh cuối cùng mà bọn họ nhìn thấy trên đời.

Mặc Tu Nghiêu xông vào trong doanh, thừa dịp binh lính Bắc Nhung chưa kịp phản ứng liền dễ dàng đi tới đại doanh chủ soái. Khinh công của hắn cực cao, dọc đường kiếm khí kiếm Phần Diệt tỏa ra, tử thương vô số. Ngay cả những kẻ xui xẻo không cẩn thận trở thành đá kê chân cho hắn cũng bị chân khí chấn động dẫn đến thất khiếu chảy máu mà chết. Nhất thời, trong đại doanh một mảnh hỗn loạn. Vô số binh lính trong lều xông ra lao về phía Mặc Tu Nghiêu. Những binh lính Bắc Nhung dần phản ứng lại vội vàng lắp tên bắn, nhưng mũi tên bình thường sao có thể bắn tới trên người Mặc Tu Nghiêu? Huống hồ nếu hắn ở trên không thì còn được, chứ một khi rơi xuống đất, tên bắn ra có bắn tới Mặc Tu Nghiêu hay là người bên mình thì còn chưa biết được.

Nhất thời, bóng trắng tung hoành ngang dọc trong quân doanh, nơi nơi máu chảy thành sông. Kiếm Phần Diệt vung lên, không kẻ nào may mắn sống sót, mỗi người bị chém ra đều trở thành bãi máu. Uy thế như vậy, cho dù tướng sĩ Bắc Nhung nổi danh dũng mãnh cũng không khỏi cảm thấy sợ. Chỉ sợ không cẩn thận dính vào thì hữu tử vô sinh.

Trong đại doanh gây ra động tĩnh lớn như vậy, Gia Luật Dã ngồi trong doanh trướng sao có thể không biết? Gia Luật Dã vì Hách Liên Bằng bị thương quay về mà giận dữ không thôi, lại nghe bên ngoài truyền tới tiếng động huyên náo cùng tiếng chém giết thì không khỏi tức giận. Vừa đúng lúc có binh lĩnh bên ngoài thất kinh chạy tới bẩm báo có người xông vào đại doanh. Gia Luật Dã cười lạnh một tiếng, “ Bản vương cũng muốn nhìn một chút xem kẻ nào lớn mật như vậy, dám xông vào đại doanh Bắc Nhung ta.” Mang theo Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng vừa mới được băng bó vết thương ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu một thân bạch y nâng kiếm mà đến. Lúc này thanh kiếm cổ xưa âm u đã nhiễm huyết quang bức người, sát khí ngất trời.

“Mặc Tu Nghiêu?”

Gia Luật Dã vừa sợ vừa giận, trong nhất thời cũng có chút không hiểu lúc này tên sát tinh này chạy tới quân doanh Bắc Nhung làm gì? Chẳng lẽ, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên cảm thấy chỉ cần giết hắn là có thể kết thúc chiến sự lần này?

Chỉ cần là người từng trải thì đều biết, trong thời điểm hai nước giao tranh, tuyệt đối không vì chết một hai tướng lãnh là có thể giải quyết. Huống hồ muốn ám sát thống soái một quân là chuyện khó khăn cỡ nào. Mặc Tu Nghiêu sao có thể cam đoan rằng giết Gia Luật Dã hắn rồi thì bản thân hắn còn có thể còn sống mà ra ngoài ?

Mặc Tu Nghiêu đang tung hoành chém giết cũng thấy được ba người Gia Luật Dã, lạnh lùng cười một tiếng, vung trường kiếm lên hướng về phía Gia Luật Dã đi tới.

Nhìn thanh kiếm màu xanh đen đã nhiễm huyết quang, sắc mặt Gia Luật Dã biến hóa, “Kiếm Phần Diệt?”

Sắc mặt Hách Liên Chân bên cạnh đã sớm đen như mực. Bị Mặc Tu Nghiêu một mình một ngựa tiến vào đại doanh Bắc Nhung, nếu như còn để hắn chạy thoát thì mặt mũi trên dưới Bắc Nhung đều bỏ đi rồi. Hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay Hách Liên Chân vung lên một cái, chém về phía Mặc Tu Nghiêu. Gia Luật Dã và Hách Liên Chân đều có cùng một suy nghĩ, thấy Hách Liên Chân động thủ, cũng không chút do dự rút đao nhào tới. Mặc Tu Nghiêu tự mình chạy tới, nếu có thể bắt hắn lại thì đây quả thật là cực kỳ có lợi cho Bắc Nhung. Quan trọng hơn là, nếu như có thể giết Mặc Tu Nghiêu..Địa vị của mình trong triều đình Bắc Nhung có thể nói là không gì phá nổi.

“Mặc Tu Nghiêu, ngươi thật to gan, trong mắt không coi ai ra gì sao!.” Gia Luật Dã lạnh lùng nói. Thấy hai người đánh tới, Mặc Tu Nghiêu cũng không đáp, chỉ cười nhạt, trường kiếm trong tay giống như lưu quang, xé rách không khí nổ ra một đạo kiếm khí lạnh như băng.

Hách Liên Bằng vốn đang bị thương, lúc này vẫn đứng một bên nhìn. Vừa thấy Hách Liên Chân, Gia Luật Dã và , Mặc Tu Nghiêu giao thủ liền biết hai người kia tuyệt đối không có phần thắng. Công phu của Mặc Tu Nghiêu chênh lệnh quá nhiều. Đừng nói là phân cao thấp mà ngay cả tư cách đánh đồng cũng không có. Cúi đầu nhìn cánh tay đang được băng bó một chút, trong đầu liền hiện ra dung nhan thanh uyển dịu dàng như băng của nữ tử áo trắng, trong mắt Hách Liên Bằng xẹt qua một tia lãnh ý, giơ tay lên gọi thị vệ bên cạnh thấp giọng phân phó mấy câu. Thị vệ gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Nhìn Hách Liên Chân và Gia Luật Dã khổ cực chống đỡ mũi kiếm của mình, Mặc Tu Nghiêu lộ ra nụ cười giễu cợt. Ánh mắt chuyển sang Hách Liên Chân, không chút do dự đâm ra một kiếm, một kiếm này xuất ra không chút lưu tình. Hách Liên Chân vừa nhìn kình khí ùn ùn kéo đến đã biết mình không cách nào ngăn cản. Nhưng Mặc Tu Nghiêu bỏ qua Gia Luật Dã chỉ nhằm vào một mình hắn, hắn đã không có chỗ nào trốn nữa rồi. Chỉ có thể cố hết sức giơ trường đao lên ngăn cản một kiếm này của Mặc Tu Nghiêu.

Phịch một tiếng, trường đao nặng trăm cân được sắt luyện mà thành “ung” một tiếng rồi bể. Phần Diệt kiếm trong tay Mặc Tu Nghiêu không ngừng lại, tiếp tục bổ về phía đầu Hách Liên Chân. Mắt thấy Hách Liên Chân một đời danh tướng Bắc Nhung, mười tám năm trước bại trong tay Mặc Tu Nghiêu, mười tám năm sau vất vả lắm mới khôi phục lại binh quyền, còn chưa tiến công được một tấc đã sắp trở thành vong hồn dưới mũi kiếm. Thấy mắt Hách Liên Chân trợn to tràn đầy sợ hãi và khiếp sợ, trong mắt Mặc Tu Nghiêu lóe lên một tia máu tươi lãnh khốc và vui vẻ.

“ Đi chết đi!”

“Đông…”

Nhìn như hết sức chậm nhưng kỳ thực cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Một trường đao khác ngăn cản một kiếm tựa như Lôi đình này của Mặc Tu Nghiêu, Hách Liên Chân cũng được Gia Luật Dã nhân cơ hội này mà kéo về. Mặc dù thoát chết nhưng tất cả mọi người ở đây đều chưa hồi tỉnh tinh thần.

Chỉ thấy trong tay Hách Liên Bằng nắm lấy một đại đao màu vàng kim nhàn nhạt. Chẳng qua là lúc này thân đao đã bị cắt thành hai nửa, bàn tay nắm đại đao của Hách Liên Bằng cũng không ngừng phát run, ngay cả vết thương trêncánh tay đã được băng bó kỹ lưỡng cũng nứt ra. Hiên nhiên mới vừa rồi vì cứu Hách Liên Chân mà tận sức, toàn thân cao thấp phát ra nội lực khiến vết thương bị rách.

Mặc Tu Nghiêu buông mắt, thần sắc hững hờ nhìn kiếm Phần Diệt trong tay. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Hách Liên Bằng nói: “Công phu tốt đấy, ngươi là đồ đệ của Mộ Dung Hùng?” Nếu như Hách Liên Bằng không nói thì Diệp Ly cũng không nhìn ra lai lịch của hắn. Nhưng Mặc Tu Nghiêu chỉ mới giao thủ với Hách Liên Bằng đã tường tận võ công của hắn. Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “ Xem ra lúc trước giết Mộ Dung Hùng cũng không tính là oan uổng hắn.”

Hách Liên Bằng hiển nhiên là không chút thú với Mặc Tu Nghiêu cừu nhân giết sư phụ này. Nắm chặt đoản đao trong tay trầm giọng nói: “ Không bằng Định Vương. Không biết hôm nay Định Vương tới là có ý gì?”

“Có ý gì?” Mặc Tu Nghiêu cười có chút cổ quái nhìn hắn nói: “Bản vương có ý gì, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?”

Gia Luật Dã buông cánh tay đang đỡ Hách Liên Chân ra, đừng bên cạnh Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Mặc Tu Nghiêu , đừng tưởng võ công ngươi cao thì Bản vương sẽ sợ ngươi. Bản vương không tin chỉ bằng một mình ngươi mà có thể giết ta giữa đại quân vạn người.”

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, : “Nếu không biết thì để Bản vương nói cho các người, dám đánh chủ ý lên người A Ly, toàn bộ các ngươi đều phải chết.”

Kiếm Phần Diệt phóng ra quang hoa nguy hiểm, Mặc Tu Nghiêu tùy ý vung lên, cờ xí trong đại doanh cách đó không xa bị chém đổ.

Khóe mắt Hách Liên Bằng nhảy lên, tùy tiện lau tia máu tràn ra bên khóe mép, cười lạnh nói: “Tại hạ ngược lại muốn chiêm ngưỡng một phen, Định Vương rốt cuộc lợi hại đến đâu.” Vung tay lên, vô số người áo đen từ các ngóc ngách trong đại doanh xông về phía Mặc Tu Nghiêu. Những người này đều do Hách Liên Bằng tự tay huấn luyện, thân thủ so với Kỳ Lân chênh lệch không quá xa. Người Bắc Nhung vốn thích giết chóc, lúc này đại doanh bị Mặc Tu Nghiêu chém giết máu chảy thành sông, càng khơi gợi sát ý tàn bạo trong lòng họ. Từng người một không chút do dự xông về phía Mặc Tu Nghiêu, hung hãn không sợ chết.

Lại thấy Mặc Tu Nghiêu gào to một tiếng, bóng ảnh màu trắng biến hóa thành một đạo trắng hồng bắn về phía đám người này, huyết quang lập tức nổi lên bốn phía, người cụt tay cụt chân nhiều không đếm kể.

Mặc dù Nhai Tí tạm thời có thể giữ chân Mặc Tu Nghiêu, nhưng sắc mặt đám người Gia Luật Dã, Hách Liên Chân đứng một bên nhìn cũng không khá. Hách Liên Chân vốn bị mất máu quá nhiều, lại bị Mặc Tu Nghiêu chấn động dẫn đến nội thương, sắc mặt càng thêm trắng bệch, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Mặc dù Hách Liên Bằng không quý trọng những thuộc hạ được huấn luyện ra như Diệp Ly nhưng mà những người này chung quy cũng không giống binh lính bình thường. Trong tay Hách Liên Bằng cũng chỉ có hơn một ngàn người như vậy. Lúc trước vì Diệp Ly mà mất đi hơn trăm người nhưng dù gì cũng dò xét được chút lai lịch của Diệp Ly. Nhưng mà lúc này, chỉ trong nháy mắt, thủ hạ chết trong tay Mặc Tu Nghiêu đã gần trăm người. Điều này sao có thể không khiến cho sắc mặt Hách Liên Bằng khó coi cho được?

Hách Liên Chân lạnh mặt nói : “Hôm nay bất luận thế nào cũng không được để Mặc Tu Nghiêu rời đi.”

Uy hiếp từ Mặc Tu Nghiêu đối với bọn họ quả thật là quá lớn. Nếu như Mặc Tu Nghiêu mười tám năm trước vẫn còn là thiếu niên khiến lão cảm giác mình thất bại chỉ là vì quá mức chủ quan mà không cam lòng…thì hôm nay lần chạm mặt này hoàn toàn phá vỡ ý nghĩ này của Hách Liên Chân. Mặc Tu Nghiêu bây giờ tuyệt đối không phải người lão có thể đối phó được, cảm giác tử vong mới vừa rồi cho dù là mười tám năm trước hắn cũng chưa từng cảm nhận qua. Nếu không thể chiến thắng Mặc Tu Nghiêu thì phải không từ thủ đoạn mà giết hắn.

Binh lính Bắc Nhung đứng vây xem cũng bị tràng diện máu chảy thành sông này hù dọa không nhẹ. Khung cảnh trước mắt còn chấn động hơn cả chiến trường, trên chiến trường tất cả mọi người đều liều mạng, cho dù tình trạng xung quanh có thảm thiết thế nào đi nữa thì cũng không ai có thời gian đi quản. Nhưng mà lúc này, bọn họ trơ mắt nhìn trận đấu trước mắt có thể nói là đơn phương tru diệt. Những người áo đen bình thường vốn rất lợi hại trong mắt họ lúc này trước mặt nam tử áo trắng tóc trắng lại chỉ giống như gà gỗ chó kiểng không chịu nổi một kích. Tuyết rơi đầy trời rơi xuống trên áo trắng như tuyết của Mặc Tu Nghiêu khiến cho dung nhan lãnh huyết tuấn tú thêm vài phần sát ý. Giống như Tu La đẫm máu từ địa ngục mà đến.

“A a…Giết chết tên ma quỷ này đi!.” Rốt cuộc có người không nhịn được, đánh mất tâm trí, liều mạng giơ binh khí nhào tới bóng trắng nhuốm máu kia. Đáng tiếc còn chưa đụng tới vạt áo đối phương đã bị kiếm khí xông tới chém thành hai nửa.

“Cung thủ chuẩn bị, bắn!.” Gia Luật Dã trầm giọng ra lệnh. Những người áo đen Nhai Tí này có lẽ có thể vây khốn Mặc Tu Nghiêu thậm chí là khiến hắn hao hết nội lực rồi giết hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là Mặc Tu Nghiêu không muốn chạy trốn. Quan trọng hơn là, cho dù Mặc Tu Nghiêu không trốn đi nữa, thì không ai biết rốt cuộc phải dùng bao nhiêu tính mạng của quân Nhai Tí mới có thể hao hết nội lực và thể lực của Mặc Tu Nghiêu, nếu như là hai ba nghìn người thì sao? Bọn họ không có nhiều nhân lực như vậy, chỉ sợ người áo đen cuối cùng chết đi, thì sẽ đến phiên bọn họ một lần nữa trải nghiệm dưới mũi kiếm Phần Diệt.

Trong giây lát, mưa tên ào ào hướng tới. Tuy là bắn về phía Mặc Tu Nghiêu nhưng có không ít người áo đen đứng gần đó. Hơn nữa bóng ảnh Mặc Tu Nghiêu lay động không ngừng, thật sự không cách nào bắn chết. Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, nắm một người áo đen lên tiện tay ném một cái, nhất thời biến thành con nhím. Vừa quay người, trường kiếm vung ra, mưa tên đang bắn tới giống như bị cái gì cản trở rối rít bắn ngược trở lại.

“Gia Luật Dã, ngươi muốn chết!.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói

“Bảo vệ Thất vương tử.” Mọi người kinh hãi, hàng chục người trước sau nhào tới bên cạnh Gia Luật Dã mới chặn được một kiếm đầy nộ khí này của Mặc Tu Nghiêu. Mười mấy người đỡ mũi kiếm nhưng chỉ còn lại ba bốn người còn sống che chở bên người Gia Luật Dã. Thật may là Mặc Tu Nghiêu bị mưa tên bắn tới sau lưng kéo đi chú ý, nếu không tính mạng Gia Luật Dã thật khó mà giữ được. Mặc dù nhặt về được một cái mạng nhưng sắc mặt Gia Luật Dã cũng trắng bệch. Nhìn về phía Hách Liên Chân cũng giống mình tránh được một kiếp, không khỏi lộ ra một tia cười khổ ảm đạm, không dám phát lệnh lung tung nữa.

“ Võ công của Mặc Tu Nghiêu…rốt cuộc cao bao nhiêu?” Nhìn nam tử áo trắng tóc trắng kia, Gia Luật Dã không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm.

Hách Liên Bằng che vết thương, dựa vào cửa lớn của lều, vết thương không ngừng chảy máu không chỉ khiến sắc mắt hắn trắng bệch mà còn mơ hồ có chút váng đầu. “Bây giờ Mặc Tu Nghiêu, sợ rằng đã được xưng là đệ nhất thiên hạ. Hơn hai năm trước, hắn muốn giết sư phụ ta vẫn cần Lôi Chấn Đình và Lăng Thiết Hàn liên thủ. Nhưng mà hiện tại…chỉ sợ là lúc sư phụ ta toàn thịnh cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.” Có một loại người được gọi là thiên tài, giống như không cần khổ luyện, không cần ma luyện mà trời sinh đã đứng cao hơn người khác. Thiên tài như vậy, ngay cả lão thiên cũng không nhịn được mà đố kỵ. Mà Mặc Tu Nghiêu, hiển nhiên chính là người như vậy.

Cả đại doanh Bắc Nhung vì bị Mặc Tu Nghiêu tàn sát mà run sợ không thôi, thì bên ngoài lại truyền tới tiếng động ầm ỹ.

Chỉ thấy hai bóng ảnh một đỏ một trắng từ bên ngoài lướt đến, phảng phất như hai đạo hồng ảnh đánh về phía Mặc Tu Nghiêu.

“Mặc Tu Nghiêu!.” Giọng nói Phượng Chi Dao hổn hển, may là hắn lên tiếng trước, nếu không chỉ sợ sẽ giống như mấy người áo đen Bắc Nhung đang bị Mặc Tu Nghiêu giày xéo thê thảm chém thành hai nửa.

Mặc Tu Nghiêu dừng kiếm, không vui nhìn lướt qua Phượng Chi Dao và Hàn Minh Nguyệt trước mặt nói: “Ai cần các ngươi nhiều chuyện?” Hàn Minh Nguyệt cười không nói, hắn chỉ theo chân Phượng Chi Dao tới giúp một tay mà thôi, cũng biết Mặc Tu Nghiêu sẽ không nhận ý tốt của mình nên cũng không nói gì hơn.

Phượng Chi Dao giận đến sùi bọt mép, vươn tay giữ Mặc Tu Nghiêu nói: “Còn không đi mau, định chết ở chỗ này hả?” Bình thường một mình Phượng Chi Dao tuyệt đối không cách nào chế trụ Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà lúc này Mặc Tu Nghiêu đã đại khai sát giới một phen, tức giận cùng với bạo ngược trong lòng tiêu tán không ít, ngược lại lộ ra mấy phần mệt mỏi. Mặc Tu Nghiêu cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ thì cao thủ Bắc Nhung chết dưới tay hắn hôm nay cũng không dưới mấy trăm, tất nhiên không thể nào không hao tổn chút gì. Hắn chỉ muốn đem tức giận trong lòng phát tán trên người Bắc Nhung, thuận tiện cho bọn họ một cái cảnh cáo, nhưng không định đem mạng của mình góp vào, cho dù Phượng Chi Dao và Hàn Minh Nguyệt không đến thì qua một hồi hắn cũng sẽ đi.

Lúc này bị Phượng Chi Dao giữ lại hắn cũng không định tiếp tục nữa, khinh miệt nhìn Gia Luật Dã một cái nói: “Đi thôi.”

Dẫn đầu thi triển khinh công tiến về cổng đại doanh.

“Mặc Tu Nghiêu?” Gia Luật Dã bị ánh nhìn khinh miệt kia kích động, nhất thời giận dữ hết lên: “Giết cho ta.”

Hàn Minh Nguyệt đi cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài một cái, một kiếm vung lên chặn loạt tên dang bắn tới, tung người bay ra phía ngoài,

Đám người Phượng Chi Dao và Hàn Minh Nguyệt xông thẳng vào đại doanh Bắc Nhung, tự nhiên không có chuẩn bị gì. Ba người vừa ra khỏi đại doanh vẫn bị đại quân Bắc Nhung đuổi theo sau lưng không tha. Nhưng mà mới đuổi theo không quá hai ba bặm đã thấy Hắc Vân Kỵ của Mặc gia quân đang bày sẵn trận địa đón địch. Ba người Mặc Tu Nghiêu nhập vào Mặc gia quân, xoay người nhìn đại quân Bắc Nhung đuổi theo đang giằng co nhau.

“Mặc Tu Nghiêu, sẽ có một ngày, Bản vương muốn ngươi chết thật khó coi!.” Nhìn Mặc Tu Nghiêu áo trắng nhuốm máu ngồi trên lưng ngựa phía đối điện, Gia Luật Dã cả giận nói. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, trường kiếm chỉ về phía Gia Luật Dã cười lạnh nói: “Lời này cũng chính là những gì Bản vương muốn nói với ngươi. Hôm nay cho bọn ngươi một bài học, nếu có lần sau, Bản vương nhất định sẽ lấy cái mạng chó của nhà ngươi. Hồi doanh!.”

Nhìn Mặc Tu Nghiêu được Mặc gia quân vây quanh thản nhiên rời đi, sắc mặt Gia Luật Dã xanh mét, “Trở về!.”

Đoàn người Gia Luật Dã trở lại trong doanh, hôm nay Mặc Tu Nghiêu xông vào đại doanh Bắc Nhung náo loạn, binh lính bình thường chết hơn hai trăm người, Nhai Tí do Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng huấn luyện tử thương càng cao, gần bốn năm trăm người. Kiếm Phần Diệt chém sắt như chém bùn, đừng nói là đâm trúng nơi yếu hại mà nay cả nơi bị kiếm khí đụng phải cũng bị trọng thương gần chết. Những binh lính bị thương không khác gì đã chết, về sau không còn khả năng lên chiến trường nữa. Chuyện này vẫn chưa tính là bết bát nhất, dù sao so với đại quân trăm vạn người thì tổn thất mấy trăm người cơ hồ là không đáng bao nhiêu. Nhưng nghiêm trọng nhất là trận giết chóc này đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng binh lính Bắc Nhung . Chỉ dựa vào một mình Định Vương lại có thể trong đại quân mấy chục vạn người tung hoành ngang dọc, chém giết máu chảy thành sông, không người nào có thể ngăn cản. Điều này khiến cho binh lính Bắc Nhung vốn bị áp lực trước danh tiếng Mặc gia quân càng thêm sợ hãi khi nghe đến danh hiệu Định Vương.

“Thất điện hạ.” Trong đại trướng, Hách Liên Bằng té quỵ xuống đất. Mời vừa trọng thương, giờ lại không nghỉ ngơi tốt khiến cho gương mặt cương nghị của hắn nhiều thêm mấy phần tiều tụy và suy yếu. Vẻ mặt Gia Luật Dã lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ngươi còn gì để nói?” Chuyện ngày hôm nay, nói đi nói lại cũng là do Hách Liên Bằng đi đối phó Diệp Ly mà thành. Vốn là Gia Luật Dã không đồng ý cho Hách Liên Bằng làm vậy, không phải hắn không muốn đối phó với Diệp Ly mà Diệp Ly thân là Định Vương phi, bên người tất nhiên có vô số cao thủ bảo vệ, tỷ lệ thành công thật sự quá thấp. Huống hồ, kết cục của đám người từng xuất thủ với Diệp Ly đang bày ra trước mắt.

Quả nhiên, kế hoạch của Hách Liên Bằng thất bại, lại đưa tới sự trả thù điên cuồng của Mặc Tu Nghiêu. Lần này, tổn thất của bọn họ không chỉ là mấy trăm binh lính mà là sĩ khí trên dưới đại quân Bắc Nhung. Tình trạng này, chỉ sợ không thắng mấy trận lớn thì không cách nào hồi phục.

Hách Liên Bằng im lặng, cúi đầu nói: “Mạt tướng không còn lời nào để nói, xin điện hạ giáng tội.”

Gia Luật Dã nhìn chằm chằm Hách Liên Bằng hồi lâu mới thở dài nói: “ Quên đi, ngươi đang bị trọng thương, đứng lên đi. Dưỡng thương cho tốt rồi tính.” Mặc dù Gia Luật Dã hết sức không vui vì chuyện Hách Liên Bằng gây ra, nhưng cũng sẽ không tự đoạn cánh tay trợ giúp mình lúc này. Phất tay một cái ý bảo Hách Liên Bằng đứng dậy, Hách Liên Bằng tạ ơn đứng lên.

Gia Luật Dã nhìn về phía Hách Liên Chân đang ngồi một bên hỏi: “Cữu cữu có cao kiến gì không?”Từ sau khi trở về Hách Liên Chân vẫn trầm mặc không nói, thấy Gia Luật Dã hỏi mình mới thở dài nói: “Không ngờ mười mấy năm ngắn ngủi, Mặc Tu Nghiêu lại biến hóa kinh người như vậy. Điện hạ, nếu Mặc Tu Nghiêu người này chưa diệt, tất sẽ trở thành đại họa của Bắc Nhung ta.”

Gia Luật Dã cau mày nói: “Lời này của cữu cữu không sai. Nhưng mà thiên hạ này người muốn giết Mặc Tu Nghiêu nhiều không kể xiết, nhưng nào có ai thành công? Mặc Tu Nghiêu hôm nay không còn là Mặc Tu Nghiêu năm đó nữa rồi.” Năm đó Định Vương phủ còn có Hoàng thất Đại Sở cản trở cho nên bọn họ mới có thể không chết mà chuyển mình, thừa cơ cho Định vương phủ một kích trí mạng. Chỉ tiếc đại xà không chết, mới khiến cho Mặc Tu Nghiêu trở thành địch nhân lớn nhất của Bắc Nhung hôm nay. Mà hiện nay, Định Vương phủ đã sớm thoát li Đại Sở, do một mình Mặc Tu Nghiêu định đoat. Hơn nữa, trên dưới Định Vương phủ đồng lòng căn bản không có kẽ hở.

Hách Liên Chân buông mắt nói: “Bây giờ xem ra nhược điểm duy nhất của Định Vương chính là Định Vương phi.”

“Cữu cữu! Vạn lần không được!.” Gia Luật Dã lạnh lùng nói.

Hách Liên Chân ngẩn ra, không hiểu nhìn Gia Luật Dã. Gia Luật Dã cười khổ nói: “Cữu cữu, chuyện ngày hôm nay ngươi còn chưa hiểu sao? Sau này không cần tính kế lên người Diệp Ly nữa. Trừ phi Mặc Tu Nghiêu chết, nếu không không ai có thể động tới Diệp Ly.”Hành động của Mặc Tu Nghiêu hôm nay rõ ràng là nói với mọi người, ai dám động tới Diệp Ly thì hắn cho dù chết cũng sẽ giết kẻ đó. Thật may chuyện hôm nay chỉ coi là một cảnh cáo, nếu như Mặc Tu Nghiêu thật sự hạ quyết tâm muốn giết bọn họ thì cho dù Mặc Tu Nghiêu cuối cùng kiệt lực mà chết thì ba người bọn họ một người cũng không trốn được.

Những người ngồi trên cao thường thích nói không tiếc bất cứ giá nào, nhưng mà cái bất cứ giá nào này không bao gồm cả bản thân mình trong đó. Hôm nay mạng không còn, có giết Mặc Tu Nghiêu thì thế nào? Diệt Định vương phủ thì thế nào? Được hưởng lợi không phải là người khác sao?

Hách Liên Chân trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc vấn thở dài nói: “Không ngờ Định vương phủ lại sinh ra một người si tình như vậy.”

Hách Liên Bằng đứng dậy nói với Gia Luật Dã: “Điện hạ, mạt tướng xin được đi đại doanh núi Linh Thứu.”

Gia Luật Dã cau mày nói: “Ngươi còn muốn đối phó Diệp Ly sao?”

Hách Liên Bằng nói: “Mạt tướng sẽ không hạ thủ với Định vương phi nữa. Nhưng hiện tại Định Vương phi trấn giữ đại doanh núi Linh Thứu , quân ta bên kia cũng cần có người trấn thủ. Định Vương phi túc trí đa mưu, mại tướng chỉ sợ mấy người đang đóng bên kia..”

Gia Luật Dã suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: “Như thế cũng được, ngươi dưỡng thương cho tốt rồi hãy qua. Không được chọc đến Diệp Ly.” Cuối cùng, Gia Luật Dã không nhịn được cảnh cáo. Hách Liên Bằng gật đầu nói: “Mạt tướng hiểu, thương thế của mạt tướng không nặng, ngày mai là có thể lên đường.”

“Ngươi đi đi.” Gia Luật Dã phất tay một cái không nói gì thêm.

Trong đại doanh Mặc gia quân, Phượng Tam công tử khí thế bức người, trên khuôn mặt tuấn mỹ nộ khí đằng đằng nhìn chằm chằm người nào đó nằm trên ghế chủ vị ung dung thong thả băng bó vết thương, miệng không ngừng phun ra lời lẽ cay nghiệt, nếu là người bình thường nghe được đều không nhịn được cảm thấy xấu hổ đến mức tự sát để cầu giải thoát.

Nhưng mà Định Quốc Vương gia mới vừa trải qua một phen chém giết tâm trạng hết sức thoải mái, cũng không đặt cơn tức giận của Phượng Tam công tử vào trong mắt. Cũng không cần người khác giúp, mà chỉ tùy ý kéo một tấm vải băng bó qua loa vết thương trên tay, về phần những vết thương nhỏ khác căn bản lười để ý tới.

“Phượng Tam, ngươi biến thành lão thái bà từ khi nào vậy? Lảm nhảm như vậy ngươi có phiền không hả?” Băng bó vết thương tốt rồi, Mặc Tu Nghiêu mới giương mắt nhàn nhạt nhìn Phượng Tam công tử một cái, lạnh nhạt nói.

Phương Tam công tử không khỏi uất nghẹn, cơn tức nổi lên, giận giữ hét: “, Mặc Tu Nghiêu, con mẹ nó. Ngươi muốn chết thì cũng đừng kéo trên dưới Định Vương phủ cùng chết với ngươi! Một mình xông vào đại doanh Bắc Nhung. Không phải Định Vương gia ngươi võ công đệ nhất thiên hạ sao, không phải ngươi rất giỏi sao, thế tại sao ngươi không giết hết đám người Gia Luật Dã, Bắc Nhung Vương, Lôi Chấn Đình, còn có Mặc Cảnh Lê đi? Toàn bộ đều chết sạch thì thiên hạ thái bình rồi. Dĩ nhiên, cuối cùng đừng quên tự cho chính ngươi một kiếm cắt cổ nhé.” Nói xong câu cuối cùng, Phượng Tam công tử giận quá hóa cười, nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu lộ ra nụ cười giễu cợt ác ý.”

“ Ồn ào.” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nói.

Phượng Chi Dao nổi đóa, tiện tay cầm thứ gì đó trên bàn ném về phía Mặc Tu Nghiêu, sau đó vỗ án rời đi, “ Ngươi thích chết thì cứ đi chết đi, lão tử mặc kệ!.” Nói xong đùng đùng nổi giận đi ra ngoài. Thật may là trong trướng chỉ có hai huynh đệ Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích, nếu như để các tướng lĩnh Mặc gia quân thấy được, chỉ sợ tội danh phạm thượng của Phượng Chi Dao không trốn đi đâu được.

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày một cái, tiện tay đón lấy món đồ Phượng Chi Dao ném tới, “Đứng lại, ngươi muốn đi đâu?”.

“Ta muốn đi núi Linh Thứu.”

“Dám đi tìm A Ly, Bản vương chặt đứt chân ngươi.” Mặc Tu Nghiêu buồn rười rượi nói, “ Được rồi, chuyện ngày hôm nay trong đầu Bản vương đã có chủ ý. Chẳng qua là cho Gia Luật Dã một bài học mà thôi, sau này sẽ không như vậy nữa. Các ngươi cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi đi.” Nói xong, phất tay một cái Định Vương hoa lệ xoay người rời khỏi đại trướng để lại Phượng Chi Dao bị đả kích sâu sắc ngẩn người ngồi đó. Hồi lâu mới phản ứng được, “Mặc Tu Nghiêu! Lão tử cứu mạng ngươi mà ngươi còn muốn đánh gãy chân của ta?” Cái gì gọi là có mới nới cũ? Chẳng phải là đây sao. Vậy cái gì gọi là vì lão bà hướng bảo đao về phía huynh đệ? Nhìn Định Vương thì biết.

Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích liếc nhau một cái, đồng tình vỗ vỗ bả vai Phượng Chi Dao rồi đi ra ngoài.

Định Vương điện hạ nghiêm khắc hay nói đúng hơn là uy hiếp ra lệnh đám người phía dưới tuyệt đối không được tiết lộ chuyện đại doanh Mặc gia quân bên này cho Diệp Ly. Tối hôm đó, Diệp Ly mang theo đám người Tần Phong đi đến đại doanh núi Linh Thứu. Núi Linh Thứu không phải là chiến trường chính lại có Hồng Nhạn quan làm chỗ dựa cho nên Định Vương phủ cũng không bố trí quá nhiều binh mã ở nơi này. Chỉ có một phó tướng dưới trướng Trương Khởi Lan tên Chu Mẫn lĩnh suất năm vạn Mặc gia quân cộng thêm năm vạn binh mã vốn là binh mã Đại Sở trấn thủ nơi này.

Lúc đoàn người Diệp Ly đến cũng không thông báo trước, tự nhiên không có ai ra ngoài chào đón. Nhưng mà tình hình bên ngoài đại doanh khiến cho Diệp Ly không khỏi cau mày. Lúc này đã là đêm khuya, bình thường ngoại trừ binh lính thủ vệ đi tuần tra thì Mặc gia quân đều đã ngủ. Nhưng đám người Diệp Ly còn chưa tiến đến đại doanh đã nghe thấy bên trong truyền tới âm thanh huyên náo. Đó không phải tiếng huyên náo vì trong quân xảy ra chuyện mà là thanh âm uống rượu cười đùa của binh lính trong quân. Dung nhan thanh lệ của Diệp Ly lập tức trầm xuống.

Đám người Trác Tĩnh xuất thân ám vệ, trên căn bản chưa từng ở trong quân. Tần Phong vốnxuất thân từ Hắc Vân Kỵ, kỷ luật trong Hắc Vân Kỵ nghiêm khắc hơn Mặc gia quân bình thường nhiều, chắc cũng chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, sắc mặt cũng có chút khó coi. Còn hai người Vân ĐÌnh và Trần Vân đều từ trong quân đội ra, Vân Đình ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Vương phi, chắc không phải tướng sĩ Mặc gia quân mà là binh mã Đại Sở chúng ta thu phục từ đất đai đã mất của Đại Sở.” Vân Đình đã từng sống trong quân đội Đại Sở, mặc dù kỷ luật trong quân của Mộ Dung Thận cũng được coi là nghiêm minh, nhưng chung quy vẫn có chút bằng mặt mà không bằng lòng. Hơn nữa nghe nói hiện giờ có rất nhiều nơi quân kỷ cực kỳ lỏng lẻo. Những binh mã Đại Sở này bị Bắc Nhung đánh cho hoa rơi nước chảy, nếu như không phải Mặc gia quân thu nhận bọn họ thì đại khái không khác giặc cỏ là bao. Xuất hiện tình huống như thế, Vân Đình ngược lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Diệp Ly rất nhanh chóng suy nghĩ rõ điểm mấu chốt trong đó. Đại doanh núi Linh Thứu là do Mặc gia quân cùng Đại Sở quân cùng trấn giữ. Những tàn binh Đại Sở này vô luận là chiến lực hay các mặt khác cũng đều thua kém Mặc gia quân, nói không chừng có người vò đã mẻ lại sứt (nghĩa là đã làm hỏng chuyện thì mặc kệ nó vậy). Chu Mẫn mới vừa gặp họ không lâu, chỉ sợ không tiện quản thúc.

Đè xuống tức giận trong lòng, Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Vào xem một chút!.”

Thấy đoàn người bọn họ tiến vào đại môn, mấy người thủ vệ vốn đang vung quyền mua vui cuối cùng cũng nhớ rõ chức trách của mình, vội vàng đứng dậy cáu kỉnh hỏi: “Người tới là kẻ nào?”

Diệp Ly trầm giọng hỏi: “Chu tướng quân đang ở đâu?”

Thị vệ vừa thấy trong đám người tới cư nhiên lại còn có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần khinh thị. Phất tay một cái nói: “Đại doanh trọng địa, một nữ tắc như ngươi há có thể hỏi đến? Còn không mau đi.”

“Càn rỡ!.” Tần Phong trầm giọng nói: “Định Vương phi đến, còn không gọi Chu Tướng quân ra đây tiếp giá.”

Mấy thị vệ không khỏi sửng sốt, quan sát mấy người Diệp Ly một cái, không khỏi ha ha cười lớn nói: “Ngươi nói nàng là Định Vương phi? Một con nhóc yếu ớt không thể ra gió mà lại dám giả mạo Định Vương phi, thật là to gan! Ta thấy các ngươi là gian tế Bắc Nhung đi?” Không thể không nói, uy danh Định Vương phi cực cao nhưng người gặp qua Diệp Ly cũng không nhiều. Mà dáng vẻ Diệp Ly lại quá mức có tính lừa gạt, dưới bóng đêm nhìn qua thật giống như một đại gia khuê tú không thể ra gió vậy.

“Nếu như nàng ta là Định Vương phi, thì ta không phải là Định Vương sao?” Một thủ vệ đắc ý cười nói.

“Láo xược!.” Tần Phong đột nhiên biến sắc, mấy tên thủ vệ còn chưa nhìn rõ hắn ra tay thế nào thì người vừa mở miệng nói chuyện đã bị hắn túm lấy, hung hăng ném tới trên viên môn bên cạnh, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi. Người nọ kinh hãi ngẩng đầu lên, một thanh kiếm chói lọi đã đặt trên cổ hắn. Tần Phong cười lạnh nói: “Lá gan to nhỉ, ngươi đây là không muốn sống nữa sao?”

Những người còn lại cũng bị biến hóa bất ngờ này dọa sợ, lập tức cao giọng hô lên, ngay là tín hiệu cùng trống trận dùng lúc địch nhân tập kích cũng quên. Thấy thế, đám người Diệp Ly càng thêm cau mày.

Rất nhanh, trong đaị doanh càng thêm náo nhiệt. Rất nhiều binh lính vội vã chạy tới, người nào người nấy đều một bộ dáng thất linh bát lạc. Nhìn thấy ngoài đại môn không phải binh mã địch nhân mà là mấy người nam nữ tướng mạo xuất chúng thì rối rít ngây ngẩn cả người, không biết nên làm thế nào cho phải. Cho đến khi một người giống như tướng lãnh say khướt đi tới, mấy người thị vệ giữ cửa kia mới vội vàng tiến lên bẩm báo nói: “ Khởi bẩm tướng quân, mấy người này giả mạo Định Vương phi, còn định xông vào đại doanh….”

“Cái, cái gì? Lớn mật….” Vị tướng lĩnh này đang định nổi giận thì một khối ngọc bội mặc sắc đưa tới trước mắt hắn, Trác Tĩnh lạnh lùng nói: “Thấy rõ chưa?”

Tướng lĩnh này bỗng dưng trợn to hai mắt, nhìn khối ngọc bội thượng hạng mặc sắc ghi một chữ Định khí thế phi phàm trước mắt, dưới chân không khỏi mềm nhũn: “Định….Định Vương phi?”

Diệp Ly tiến lên, nhàn nhạt nhìn hắn nói: “ Mau báo lên ngươi là người nơi nào? Chu tướng quân đang ở đâu?”

Vị tướng lĩnh này vội vàng nói: “Mạt tướng….Mạt tướng nguyên là Đại Sở Tổng binh Lạc Châu Thành, Tôn Diệu Võ. Chu Mẫn…Đại doanh của Chu tướng quân còn cách nơi này hơn mười dặm.” Thì ra là, kể từ lúc Chu Mẫn và Tôn Diệu Võ phụng mệnh đóng ở nơi này, Mặc gia quân và những tàn binh Đại Sở này vẫn chung sống không hòa thuận. Những tàn binh này bị người Bắc Nhung đánh cho thê thảm không nỡ nhìn, lên chiến trường cũng không có chỗ dùng. Nếu không phải lo lắng bọn họ lưu lạc bên ngoài gieo họa cho dân chúng, chỉ sợ đã sớm để bọn họ giải giáp quy điền rồi.

Chu Mẫn mới bắt đầu tự mình thống lĩnh một đội quân, cho nên uy tín không đủ. Trên dưới Mặc gia quân kỷ luật nghiêm minh thì còn dễ nói nhưng những thứ tàn binh Đại Sở này hắn căn bản không quản được. Bất đắc dĩ, Chu Mẫn không trông mong bọn họ làm gì, chỉ để bọn họ hạ trại bên ngoài chiến trường mười dặm, còn mình thì mang theo năm vạn Mặc gia quân đóng tại phía trước, đề phòng đám người Bắc Nhung. Bởi vì Hồng Nhạn Quan ở gần đó, hơn nữa trong Hồng Nhạn quan còn có hơn hai mươi vạn binh mã của Nguyên Bùi đóng giữ cho nên cũng không quá mức khó khăn.

Tình hình như vậy khiến Diệp Ly tức giận không nhẹ. Nếu không phải Diệp Ly kiên trì tới núi Linh Thứu thì nói không chừng tương lai hai quân khai chiến, nơi xảy ra vấn đề đầu tiên chính là nơi này.

“Mạt tướng không biết Vương phi đại giá tới đây cho nên không thể nghênh đón từ xa, kính xin Vương phi thứ tội. Thỉnh Vương phi trước tới trong doanh nghỉ ngơi một chút, mạt tướng sẽ phái người đi mời Chu Tướng quân tới đây.” Tôn Diệu Võ đánh giặc thế nào thì không biết nhưng công phu vỗ mông ngựa ngược lại rất điêu luyện. Trong lòng Diệp Ly không vui, đang muốn cự tuyệt rời đi, đến trại doanh của Chu Mẫn thì xa xa truyền tới một hồi vó ngựa chỉnh tề, chỉ trong chốc lát, một trung niên nam tử thúc ngựa đi đầu chạy tới dừng trước cửa,xoay người xuống ngựa, đến trước mặt Diệp Ly, vén chiến bào quỳ một chân trên đất, “Mạt tướng Chu Mẫn ra mắt Vương phi.”

/447

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status