Bí thuật độc môn thất bại
Edit: Rosa
Beta: Sakura
Không có ai đi quan tâm Mặc Cảnh Lê đối phó Liễu quý phi ra sao. Có lẽ Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh sẽ quan tâm một chút, thế nhưng bọn họ cũng sẽ không làm gì cho nữ nhân họ từng gọi là mẫu phi này. Những việc làm của Liễu quý phi, bất kể là bên nào đều vượt quá cực hạn của sự giáo dục từ nhỏ đến lớn của bọn họ. Hơn nữa, coi như là vì cuộc sống yên ổn mà bọn họ không dễ có được, bọn họ cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho nữ nhân này. Mãi đến rất nhiều ngày sau, khi Mặc Cảnh Lê đã rời Ly thành trở về Giang Nam, mới có người ở ngoại ô Ly thành phát hiện ra một thi thể vết thương chồng chất đã chết từ rất lâu. Cuối cùng được Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh an táng ngay tại chỗ ở ngoài thành, nhưng không có lập bia mộ. Diệp Ly nghe thuộc hạ bẩm báo xong cũng chỉ cười nhạt không để ý đến nữa.
Cùng ngày Liễu quý phi bị Mặc Cảnh Lê mang đi, Lôi Chấn Đình cũng tự mình tới cửa cáo từ Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, trở về nơi đóng quân của chính mình. Lôi Chấn Đình cũng đã đi rồi, sứ giả Tây Lăng hoàng ở lại cũng không có ý nghĩa gì, ngày thứ hai cũng cáo từ trở về Tây Lăng. Khắp cả Ly thành, cũng chỉ còn sót lại công chúa An Khê, Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh vẫn chưa đi. Công chúa An Khê thì đang có mang, lần này tự mình đến Ly thành vốn đã không dễ, hơn nữa bây giờ vùng biên giới hai nước Đại Sở và Tây Lăng đang vội phân cao thấp, vị trí Nam Chiếu khá hẻo lánh cho nên không có việc lớn gì, công chúa An Khê cũng không vội vã đi . Còn Nhậm Kỳ Ninh và Mặc Cảnh Lê, không có chuyện gì làm chạy đến Đông Phương phủ còn chịu khó hơn cả Định Vương phủ, tâm tư của hắn đương nhiên đã rõ rành rành.
Từ phủ
Liên tục bận bịu mấy tháng, công tử Thanh Trần giao hết chính sự cho Mặc Tu Nghiêu, khó được lúc nhàn hạ, lúc này đang ở trong nhà nghỉ ngơi đọc sách. Tuy rằng công tử Thanh Trần tài trí trác tuyệt, thế nhưng hơn một năm nay Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly vội vàng chinh chiến ở bên ngoài, sau đó Diệp Ly lại có bầu, hơn nửa chính sự của cả Định Vương phủ đều đặt trên người công tử Thanh Trần. Nói không mệt là giả, dù sao bản thân công tử Thanh Trần cũng không phải những người yêu thích quyền thế kia. Mấy ngày nay tiễn chân hơn nửa quý khách, hiếm thấy lúc rảnh rỗi, Từ Thanh Trần liền không chút do dự giao công sự cho Mặc Tu Nghiêu, ở trong nhà nhàn rỗi xem sách gảy gảy Phượng Hoàng cầm vừa mới tới tay.
Mặc Tu Nghiêu cũng biết suốt một- hai năm nay Từ Thanh Trần vô cùng vất vả, lại nghĩ tương lai có lẽ còn phải dựa vào công tử Thanh Trần nhiều hơn nữa, tất nhiên không thể thật sự đắc tội với người ta. Tuy rằng không muốn, nhưng cũng không thể không tiếp nhận toàn bộ chính sự, để cho công tử Thanh Trần thư thả nghỉ ngơi.
Phượng Hoàng cầm bằng ngọc bạch dưới ngón tay phảng phất mùi mực chảy ra tiếng đàn kỳ ảo thản nhiên, khiến cho sân nhỏ vốn yên lặng càng nổi bật thêm sự u tĩnh. Thậm chí mọi người ngoài sân trong phủ nghe thấy tiếng đàn như vậy cũng cảm giác cả người không chỗ nào không thoải mái tự tại, tựa như u sầu và buồn phiền trong lòng nhất thời tiêu tan không còn hình bóng.
“Tiếng đàn của công tử Thanh Trần thực sự là êm tai.” Một góc khác trong sân, Tần Tranh đang chiêu đãi Mộ Dung Đình và Hoa Thiên Hương uống trà. Nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng đàn, Mộ Dung Đình không khỏi thở dài nói.
Tuy Mộ Dung Đình không có sở trường đánh đàn, thế nhưng Tần Tranh và Hoa Thiên Hương đều có trình độ thâm hậu. Hoa Thiên Hương cười nói: “Nghe công tử Thanh Trần đánh đàn xong, sau đó e rằng ta sẽ chẳng dám bêu xấu trước mặt người khác nữa.” Tuy rằng các nàng khá có lòng tin đối với tài đánh đàn của mình, thế nhưng mãi đến khi nghe được tiếng đàn chân chính của công tử, Thanh Trần các nàng mới cảm nhận được khác biệt cùng khoảng cách. Tần Tranh gật đầu cười nói: “Phượng tam công tử có danh xưng ‘Đàn Tuyệt’, ta cũng từng nghe qua tiếng đàn của hắn, chỉ sợ so với đại ca còn kém hơn một chút.”
Hoa Thiên Hương nói: “Phượng tam công tử gửi tình vào cầm, đôi lúc khó tránh khỏi quá mức thảm thiết. Thật không bì được với công tử Thanh Trần khiến người ta sảng khoái tâm thần và say mê trong đó.”
Mộ Dung Đình khoát tay một cái nói: “Ta nghe không hiểu những thứ các ngươi nói, ngược lại chỉ thấy tiếng đàn của công tử Thanh Trần rất êm tai. Tranh nhi, ngươi thật hạnh phúc, có thể thường xuyên được nghe đàn nha.”
Tần Tranh bất đắc dĩ cười một tiếng nói: “Ta cũng là lần đầu tiên được nghe Đại ca đánh đàn, mấy năm qua Đại ca bận bịu đến mức ngay cả nương cũng tìm không thấy hắn, nào đâu có thời gian đánh đàn?” Mộ Dung Đình nháy nhát mắt, thấp giọng nói: “Ta nghe nói Định Vương và A Ly mang Phượng Hoàng cầm Mặc Cảnh Lê vừa đưa tới tặng cho công tử Thanh Trần, công tử Thanh Trần nhất định đang gảy Phượng Hoàng cầm rồi.”
Tần Tranh ngạc nhiên nói: “Mộ Dung ngươi muốn xem Phượng Hoàng cầm sao? Cầm ở trong tay Đại ca, e rằng chúng ta không tiện đi qua. Nhưng mà sau này chúng ta có thể xin Thanh Trạch sang chỗ Đại ca mượn lại đây để nhìn một lần cho thỏa.”
Mộ Dung Đình lắc đầu một cái, thở dài nói: “Ta không hiểu cầm, kỳ thực ta muốn nhìn kiếm Phần Diệt một chút cơ.” Nghĩ đến kiếm Phần Diệt được xưng là một trong tứ đại quốc bảo của Đại Sở, danh kiếm đệ nhất thiên hạ ở ngay trong Định Quốc Vương phủ này, mà nàng lại vô duyên nhìn thấy, Mộ Dung Đình cảm thấy vô cùng uể oải phờ phạc, nóng ruột nóng gan.
Tần Tranh và Hoa Thiên Hương bất đắc dĩ lườm một cái, biết ngay sẽ như vậy mà.
Từ Thanh Trần đang ở một nơi nào đó trong viện, một nữ tử mỹ lệ mặc áo trắng đang đứng ở trên ngọn cây, si ngốc nhìn nam tử mặc áo trắng đang ngồi thản nhiên vỗ về cầm bên dưới. Trong con ngươi mỹ lệ lưu động những tình cảm thưởng thức, bội phục, quý mến xoắn xuýt thống khổ vân vân, đan dệt vào nhau rất phức tạp. Nàng vốn muốn trực tiếp tiến vào trong sân tìm hắn, không nghĩ tới vừa tiến vào trong phủ lại nghe được tiếng đàn ưu mỹ như vậy. Không khỏi men theo tiếng đàn mà đến, tình cờ nhìn thấy nam tử mặc áo trắng thanh dật xuất trần như tiên nhân. Ban đầu nàng còn tràn đầy tự tin, lúc này trái tim giống như bị thứ gì đột ngột đụng phải, theo đó cảm giác kinh hoảng vô định nổi lên càng nhiều. Nam tử như vậy, nàng thật sự có thể có được hắn sao? Thế nhưng cần có thể đến gần hắn một chút, trong lòng lập tức cảm thấy sung sướng và thỏa mãn vô hạn, thời khắc này, nàng thậm chí cảm thấy thân phận của nàng, sứ mạng của nàng, lập trường của nàng cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần có thể đến gần hắn mà thôi.
Một khúc kết thúc, Từ Thanh Trần ngừng lại, chỉ dựa vào đại thụ hưởng thụ khoảnh khắc nhàn nhã tự tại hiếm thấy lúc này.
” Công tử Thanh Trần.” Nữ tử mặc áo trắng bồng bềnh rơi xuống đất, cặp mắt nhìn hắn ôn nhu như nước.
Từ Thanh Trần hơi nhíu mày, vẻ mặt bình thản nhìn nữ tử mặc áo trắng trước mắt, lạnh nhạt nói: “Đông Phương cô nương, không mời mà tới không khỏi thất lễ.”
Ánh mắt Đông Phương U tối sầm lại, thấp giọng nói: “Ta có chuyện muốn đàm luận cùng công tử Thanh Trần, nhất thời thất lễ, xin công tử thứ lỗi.”
Từ Thanh Trần cẩn thận cất Phượng Hoàng cầm vào trong hộp đàn, đứng dậy nhìn Đông Phương U nói: “Mấy ngày nay, tất cả sự vụ trong thành đều đã giao cho Định Vương xử trí, Đông Phương cô nương nếu như có chuyện gì hẳn nên đi Định Vương phủ mới phải.” Đông Phương U vội vàng lắc đầu nói: “Không, ta đến tìm công tử không phải bởi vì núi Thương Mang, chỉ là có chút chuyện muốn nói riêng với công tử.”
Từ Thanh Trần nhíu mày nói: “Hình như tại hạ không có giao tình gì với cô nương, chắc hẳn cũng không có việc riêng gì để nói. Đông Phương cô nương mời trở về đi.” Nói xong, ôm lấy hộp đàn chuẩn bị đi vào nhà.
“Không, công tử Thanh Trần…” Nhìn thấy Từ Thanh Trần phải đi, Đông Phương U vội vã sốt ruột kêu lên, ” Công tử Thanh Trần!” Quýnh lên, dĩ nhiên dùng cả khinh công, lướt một cái liền chắn trước mặt Từ Thanh Trần. Võ công của Đông Phương U có thể được Mặc Tu Nghiêu khen một lần, đủ để chứng minh là rất khá. Mà Từ Thanh Trần vừa vặn chỉ là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, thực lực cách xa có thể tưởng tượng được. Đông Phương U cứng rắn muốn chắn trước Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần tất nhiên không đi được.
“Đông Phương cô nương đây là ý gì?” Tuấn nhan Từ Thanh Trần hơi trầm xuống.
” Công tử Thanh Trần, chàng. . . Ngay cả nhìn chàng cũng không muốn nhìn ta một chút sao?” Đông Phương U có chút oan ức nhìn nam tử trước mắt, tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa tiếp xúc qua ai, thế nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của người bên cạnh cùng với ánh mắt mê muội của rất nhiều người sau khi nàng xuống núi, nàng cũng biết mình đủ ưu tú mỹ lệ. Thế nhưng tại sao công tử Thanh Trần nhìn mình một chút mà cũng không muốn?
Từ Thanh Trần cau mày không nói, Đông Phương U thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: “Công tử. . . công tử Thanh Trần, chàng nhìn ta một chút có được hay không?”
Hai hàng lông mày tuấn dật của Từ Thanh Trần càng nhíu chặt hơn, Giọng nói của Đông Phương U trầm thấp mà u nhu, lại làm cho hắn có cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như trong đầu có thứ gì đó sắp sửa phá không mà ra, ánh mắt cũng không tự chủ được muốn nhìn về phía Đông Phương U.
Thế nhưng Từ Thanh Trần cũng không phải người khác, trong con ngươi chỉ thoáng mê man một cái sau đó một lần nữa trở nên yên tĩnh không gợn sóng. Vẻ mặt bình thản nhìn nữ tử mặc áo trắng trước mắt, khuôn mặt vốn không phải là tuyệt mỹ dung nhan giống như lập tức trở nên cực kỳ linh động mỹ lệ. Tựa hồ trong khoảnh khắc đó, thời gian đã rút đi hết thảy màu sắc, chỉ còn dư lại nữ tử trước mắt là sống động mà tươi đẹp.
“Công tử, công tử Thanh Trần. . . Ta không đẹp sao? Chàng nhìn ta một chút có được hay không?” Đông Phương U nhìn Từ Thanh Trần thật sâu, khẽ lẩm bẩm một cách yếu ớt, nói.
Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn Đông Phương U, hồi lâu không nói.
Đông Phương U thấy hắn dừng lại nhìn mình bất động, trong lòng vui vẻ. Thoáng tiến lên một bước, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu, ” công tử Thanh Trần. . . Ta đẹp không?”
“Nàng. . . Rất đẹp. . .”
Đông Phương U rất vui mừng, tiến lên lần nữa, đi tới vị trí cách Từ Thanh Trần một bước, mi tâm xuất hiện một mảng diễm sắc nhàn nhạt, khiến cho cả người nàng đều nổi bật lên vẻ mềm mại đáng yêu động lòng người, “Công tử…”
“Đông Phương cô nương, ngươi rốt cuộc muốn nói gì.” Giọng nói nhàn nhạt của Từ Thanh Trần chợt vang lên, bình tĩnh không lay động.
“Phốc ——” nghe thấy giọng Từ Thanh Trần, Đông Phương U bỗng dưng trợn to hai mắt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra. Từ Thanh Trần hướng về bên cạnh một bước, vừa vặn tránh được ngụm máu nàng phun ra. Trong nháy mắt, mị sắc mê người trên mặt Đông Phương U không còn sót lại chút gì, trái lại nhiều hơn mấy phần lúng túng và suy yếu. Bí thuật đầu độc lòng người vốn là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như có thể khống chế người ta, tự nhiên có thể thích làm gì thì làm, khiến người ta si mê thậm chí nói gì nghe nấy. Thế nhưng một khi đối phương tâm trí kiên định, không bị ảnh hưởng, như vậy người bị thương chính là người thi thuật. Lúc Đông Phương U đang khẩn thiết nhất lại bị Từ Thanh Trần đột ngột lên tiếng ngắt lời, phản ngược lại. Trong nhất thời sắc mặt ảm đạm, nội tức đấu đá lung tung, hiển nhiên nội thương không nhẹ.
” Công tử Thanh Trần…” Đông Phương U kinh ngạc nhìn nam tử mặc áo trắng trước mắt, không thể tin chính mình lại bị thất bại. Ngày ấy ở trên dạ yến, nàng chỉ hơi thi triển một chút da lông, lập tức khiến cho bao nhiêu quan lớn quyền quý ở đó phải rung chuyển tâm thần, không nghĩ tới lại bị thất bại vào tay một nam nhân không biết chút võ công nào, nhất là nàng đã triển khai bí thuật cao thâm nhất có thể. Đến trình độ này, nam tử bình thường cho dù có giết cha, sau đó cũng sẽ hoàn toàn quên hết mọi chuyện, thần phục dưới bí thuật của nàng. Người nam nhân này, chẳng lẽ thật sự chán ghét nàng như vậy sao?
“Bàng môn tà đạo, xin cô nương tự trọng.” Từ Thanh Trần không vui nhìn lướt qua nữ tử mặc áo trắng trước mắt, nhàn nhạt nói. Ở tiệc mừng thọ của Thanh Vân tiên sinh đêm đó, Từ Thanh Trần đã sớm kinh qua sức hấp dẫn quỷ dị của Đông Phương U đặc biệt là đối với nam tử, thế nhưng sau mấy lần gặp gỡ lại không có cái cảm giác này. Cho dù không biết núi Thương Mang sao lại có loại bí thuật đặc biệt này, Từ Thanh Trần cũng cảm giác được chỗ không ổn, sao có thể giống như nàng nói.
Lúc này, Từ Thanh Trần không bị xui xẻo, kẻ xui xẻo chính là Đông Phương U.
Loại bí thuật mê hoặc khống chế lòng người này so với võ công còn khó luyện hơn, Đông Phương U được cho là rất có thiên phú mới có thành tựu như thế này. Ở phương diện này, ngay cả sư phụ Đông Phương Huệ của nàng cũng không sánh bằng nàng, thế nhưng đồng dạng, thi thuật thất bại thì sẽ bị trả giá rất lớn. Vừa nãy bởi vì phun một ngụm máu mà vẻ mặt vốn ủ dột cũng dần dần bắt đầu ửng hồng. Đôi con ngươi ngập nước vốn u oán cũng dần bị phủ kín một tầng sương mù, ” Công tử Thanh Trần…”
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó trên tường viện, nhàn nhạt nói: “Còn không ra sao?”
Vừa dứt lời, hai nam tử mặc áo đen từ đầu tường rơi xuống, hướng về phía Từ Thanh Trần cung kính chắp tay cúi đầu, “Bái kiến công tử Thanh Trần.” Từ Thanh Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, nói: “A Ly lệnh các ngươi bảo vệ an toàn cho ta như thế này sao?” Đường đường Từ phủ, bị người ta đi vào như chỗ không người thì cũng thôi, đã lâu như vậy rồi, thị vệ chuyên môn bảo vệ công tử Thanh Trần còn chưa phát hiện ra, vậy thì cũng quá giả tạo rồi.
Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, hơi xấu hổ nói: “Vương gia nói, chỉ cần không nguy hiểm cho sự an toàn của công tử. . . Tốt nhất không nên phá hoại vận đào hoa của công tử…” Cho nên không phải bọn họ không tận chức, mà là Vương gia nhà mình muốn nhìn thấy chuyện cười của công tử. Đương nhiên nếu vừa nãy công tử Thanh Trần thật sự bị Đông Phương U khống chế, bọn họ vẫn sẽ xuất thủ.
Từ Thanh Trần đã sớm biết Mặc Tu Nghiêu là thứ đức hạnh gì, cũng khó có thể trách tội bọn họ. Liếc mắt nhìn Đông Phương U đã té ngã bắt đầu thấp giọng rên rỉ đứt quãng hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?” Một người trong đó tiến lên liếc mắt nhìn, hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng nói: “Cái này, đại khái. . . Vừa nãy Đông Phương cô nương sử dụng cái gì đó có thể mê hoặc nam nhân, động đến mị công dục vọng. Đây là. . . công tử Thanh Trần phá mị công của nàng ta, nàng bị nội thương sau đó đây, đây là nội thương phản phệ, nàng liền. . . Nàng liền…” Thanh Trần công tử cũng không biết võ công, cau mày nhìn Đông Phương U một chút, “Bị thương rất nặng?”
Thị vệ ép giọng cực thấp nói: “Tìm một người đàn ông gì đó. . . Sẽ không nặng.”
Dung nhan tuấn nhã của Thanh Trần bỗng cứng đờ, cụp mắt suy nghĩ một chút nói: “Đưa nàng về cho Đông Phương phu nhân.” Nếu không phải trách nhiệm của bọn họ, vậy cũng không cần quản . Còn Đông Phương Huệ rốt cuộc muốn trị thương cho Đông Phương U bằng cách nào, thì không liên quan đến bọn họ nữa. Bọn họ không hiểu mị thuật đâu…
Nghe Từ Thanh Trần dặn dò xong, một người thị vệ tiến lên nhấc Đông Phương U nhảy ra bờ tường, trong lúc đó bị Đông Phương U thần trí không rõ ràng sàm sỡ một vố.
Trong đình viện u tĩnh, Từ Thanh Trần nâng cầm ngồi dưới bóng cây lớn, trầm tư. Cách đó không xa, một thị vệ mặc hắc y đứng ở góc tường yên lặng nhìn trời xuất thần. Chỉ chốc lát sau, ngoài sân truyền đến từng hồi huyên náo. Thị vệ áo đen nhảy lên đầu tường liếc mắt nhìn qua liền lướt về bẩm báo: “Công tử, lão gia phu nhân, cùng Đông Phương phu nhân đến rồi.”
Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: “Trước tiên cản bọn họ lại, nửa khắc đồng hồ sau đó lại cho vào.”
Tuy không hiểu công tử Thanh Trần dặn dò như thế là có dụng ý gì, thế nhưng thị vệ vẫn rất nghe lời lĩnh mệnh rời đi. Dưới cây lớn, công tử Thanh Trần khẽ vuốt hộp đàn, trong con ngươi trí tuệ chợt lóe lên một tia lãnh ý, chớp mắt sau liền biến mất.
Thị vệ quả nhiên vô cùng nghe lời, đúng nửa khắc đồng hồ không nhiều không ít, Từ Thanh Trần vừa đứng dậy định đi ra ngoài, Đông Phương Huệ đã mang theo Từ Hồng Vũ và Từ đại phu nhân vọt vào. Từ Thanh Trần nhàn nhạt nói: “Cha mẹ, Đông Phương phu nhân, sao mọi người lại đến?” Bởi vì ngày hôm nay không phải xuất môn, Từ Thanh Trần ăn mặc vô cùng tùy ý. Mà phần tùy ý này rơi vào trong mắt mấy người tiến vào, liền trở thành mấy phần quỷ dị. Đông Phương Huệ hơi biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần nói: “Ngươi làm gì U Nhi rồi?”
Từ Thanh Trần còn chưa kịp nói, Từ Đại phu đứng một bên đã không chịu được rồi. Không vui quét mắt nhìn Đông Phương Huệ một chút, sầm mặt lại. Cái gì gọi là làm gì Đông Phương U rồi? Con trai của bà có thể làm gì Đông Phương U chứ? Bà còn sợ Đông Phương U dùng quỷ kế gì đối với Thanh Trần đây. Đi lên trước đánh giá Từ Thanh Trần từ trên xuống dưới một phen, Từ đại phu nhân mới hỏi: “Thanh Trần, vị Đông Phương cô nương kia đã tới đây sao?”
Từ Thanh Trần ngẩn ra, gật gật đầu nói: “Đông Phương cô nương nửa canh giờ trước từng đến đây.”
Từ Đại phu nhân thầm cả kinh, kéo Từ Thanh Trần lại hỏi: “Con có bị làm sao hay không?”
Lúc này đến lượt Đông Phương Huệ không vui, tuy rằng Đông Phương U vốn muốn dùng thủ đoạn đối với Từ Thanh Trần, thế nhưng lời này của Từ đại phu nhân lại làm cho người ta rất bực bội. Vừa biết dự định của Đông Phương U, bình sinh đây là lần đầu tiên Đông Phương Huệ hận đến mức muốn bóp chết đồ nhi một tay nuôi lớn này. Đông Phương Huệ không tinh thông mị thuật, tuy rằng mị thuật này là bí thuật độc môn của núi Thương Mang, thế nhưng chính Đông Phương Huệ cũng để mắt đến loại năng lực này. Lúc còn trẻ cũng chỉ hơi thử qua một chút thì đã bỏ xuống rồi. Điều kiện tiên quyết để thành công của loại thủ đoạn mê hoặc lòng người này chính là tâm trí nam nhân không đủ kiên định, thế nhưng nam nhân mà tâm trí không đủ kiên định thì Đông Phương Huệ đâu thèm để ý đến, lại còn không tiếc sử dụng loại chiêu số không thành công thì thành nhân này để đi mê hoặc đối phương? Cho nên thứ này đối với Đông Phương Huệ mà nói, hoàn toàn là vô bổ.
Lúc biết Đông Phương U định dùng mị thuật để đối phó Từ Thanh Trần, Đông Phương Huệ hận không thể bổ đôi đầu Đông Phương U ra để nhìn xem trong đó chứa thứ gì. Loại người như Từ Thanh Trần sao có thể bị mị thuật khống chế? Nhìn như hiền lành lịch sự kì thực lạnh tâm lạnh tình, Đông Phương Huệ thà tin tưởng Mặc Tu Nghiêu bị mị thuật khống chế cũng không tin Từ Thanh Trần sẽ bị khống chế. Chỉ lo Đông Phương U không may gặp phải chuyện bất ngờ gì, Đông Phương Huệ vội vã bỏ lại công việc trong tay để chạy tới, mới biết Đông Phương U đã đến từ hơn nửa canh giờ trước xong rồi mà còn chưa đi ra. Trong nhất thời, Đông Phương Huệ thật sự có chút không nắm chắc được Từ Thanh Trần rốt cuộc có trúng chiêu hay không. Cho nên mới nói lời dò xét Từ Thanh Trần, lại bị Từ đại phu nhân cản lại.
“Từ Đại công tử, trước đó tiểu đồ đến bái phỏng công tử, hồi lâu chưa quay lại. Không biết công tử có biết nàng đi đâu?” Đông Phương Huệ trầm giọng hỏi.
“Cái này…” Từ Thanh Trần trầm ngâm một chút, do dự nhìn ba người có mặt.
Từ đại phu nhân thấy dáng vẻ khó xử của hắn, trong lòng cũng trầm xuống. Chỉ sợ nhi tử bị Đông Phương U làm gì rồi, Từ Hồng Vũ cũng khẽ cau mày, hỏi: “Đông Phương cô nương đã rời đi sao, rời đi khi nào? Nàng đến tìm con có chuyện gì, vì sao người gác cổng không nhìn thấy Đông Phương cô nương?” Dù Từ Hồng Vũ là đại nho phẩm hạnh cao thượng nhưng cũng thiên hướng người trong nhà, tất nhiên hắn không muốn nhi tử cưới nữ nhân như Đông Phương U. Vừa mở miệng liền hỏi, vì sao Đông Phương cô nương tới cửa bái phỏng lại không đi cửa chính? Có điều này, cho dù Từ Thanh Trần và Đông Phương U thật sự xảy ra chuyện gì, Từ gia cũng có thể từ chối cưới hỏi đàng hoàng đưa Đông Phương U vào cửa. Một nữ nhân không đi cửa chính tới bái phỏng nam tử xa lạ, ai nguyện ý cưới?
Nghe Từ Hồng Vũ nói vậy, sắc mặt Đông Phương Huệ có chút tối tăm. Đáng tiếc là bên mình đuối lý, cũng không có lời nào để nói.
Từ Thanh Trần thong dong nhìn ba người ba vẻ mặt khác nhau, nhàn nhạt nói: “Đông Phương cô nương xác thực từng tới bái phỏng, có điều hình như đột ngột phát bệnh, hơi có chút không khỏe. Vừa nãy ta đã kêu người đưa nàng ra cửa.”
“Lúc nào? !” Đông Phương Huệ lo lắng hỏi.
Từ Thanh Trần suy nghĩ một chút nói, “Khoảng chừng là. . . Hai khắc trước.”
“Nàng làm sao?” Trong lòng Đông Phương Huệ thầm kêu không tốt, Từ Thanh Trần nói: “Cái này vãn bối cũng không biết rõ, Đông Phương cô nương đột nhiên ói ra máu, sắc mặt cũng khó coi. Vãn bối suy đoán có lẽ là nhảy xuống từ trên bờ tường nên bị nội thương.”
Đông Phương Huệ âm thầm cắn răng, với võ công của Đông Phương U, đừng nói nhảy xuống từ trên bờ tường, dù là nhảy xuống từ trên vách núi cũng chưa chắc đã bị nội thương, “Bọn họ đã đi đâu? Vì sao bên ngoài không có ai nhìn thấy?” Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Bởi vì Đông Phương cô nương vượt tường mà đến, thị vệ chắc cũng cảm thấy Đông Phương cô nương không muốn để cho người ta biết nàng đến đây, cho nên cũng vượt tường rời đi rồi.”
“Công tử.” Trên bờ tường có một người nhảy xuống, chính là thị vệ áo đen đã mang Đông Phương U ra ngoài. Thị vệ ngây thơ vừa bị người nào đó sàm sỡ, lúc này khuôn mặt chất phác nổi lên một tia đỏ ửng, nhìn thấy trong sân đột nhiên có thêm một nhóm người, không khỏi sững sờ, “Đại tiên sinh, Đại phu nhân.”
“U Nhi ở đâu?” Đông Phương Huệ lớn tiếng hỏi.
Thị vệ ngớ ngẩn, phản ứng lại mới nói: “Tại hạ đưa Đông Phương cô nương đi ra ngoài.”
“Nhanh như vậy đã đưa về dịch quán rồi?” Trừ phi dùng khinh công, bằng không thời gian ngắn như vậy căn bản không đủ để vừa đi vừa về từ Từ phủ đến Đông Phương phủ. Thế nhưng giữa ban ngày sẽ không có ai dùng khinh công mang theo một cô gái đi loạn bên ngoài. Thị vệ lắc lắc đầu nói: “Thuộc hạ ở bên ngoài gặp được Lê Vương, Lê Vương nói vừa vặn muốn đến Đông Phương phủ bái phỏng phu nhân, bèn thuận tiện đưa Đông Phương cô nương về.”
“Ngươi giao U Nhi cho Mặc Cảnh Lê? !” Đông Phương Huệ lạnh lùng nói.
Thị vệ áo đen có chút oan ức, “Là Đông Phương cô nương tự mình đồng ý Lê Vương đưa nàng về mà.” Lẽ nào Đông Phương cô nương lén xông vào, bọn họ còn phải bọc lại đưa về sao? Coi như đưa trở về cũng vất vả với vị Đông Phương phu nhân này nha, đợi Đông Phương phu nhân trở về mới nghĩ cách cứu Đông Phương cô nương sẽ không kịp rồi.
Từ Đại phu nhân cũng mặc kệ Đông Phương U rốt cuộc bị làm sao, chỉ cần con trai của bà không có chuyện gì là tốt rồi. Vẫn là câu nói kia, bà tình nguyện Thanh Trần đời này không cưới được vợ, cũng không thể cưới Đông Phương U kia! Từ đại phu nhân cười híp mắt đưa tay chỉnh lại quần áo cho nhi tử, khẽ trách: “Đứa nhỏ này thật đúng là, có khách đến chơi cũng không biết đổi xiêm y rồi mới đi ra.”
“Hài nhi biết sai.” Từ Thanh Trần cũng không cãi lại, cười khẽ, nói.
Đông Phương Huệ không có tâm tình xem bọn họ mẫu tử tình thâm, lạnh mặt chắp chắp tay nói với Từ Hồng Vũ: “Từ đại ca, cáo từ!”
Từ Hồng Vũ nhàn nhạt gật đầu, “Không tiễn.”
Tiễn đi Đông Phương Huệ, Từ Hồng Vũ mới nhìn Từ Thanh Trần tựa như có điều suy nghĩ, hỏi: “Là Mặc Cảnh Lê vừa vặn gặp được Đông Phương U, hay Đông Phương U vừa vặn gặp được Mặc Cảnh Lê?”
Từ Thanh Trần khẽ mỉm cười, phong quang tễ nguyệt*, “Phụ thân, việc này có chỗ nào khác nhau sao?”
* Phong mang tễ nguyệt : [thành ngữ] chỉ sau cảnh tượng trong mắt tươi mát, lúc sau cơn mưa trời lại sáng. Cũng được ví với tấm lòng khoáng đạt, tâm địa thẳng thắn và tình hình chính trị thanh thản thái bình.
Từ Hồng Vũ suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Trong đây có chỗ nào khác nhau, con không hiểu sao? Chỗ Đông Phương U…” Từ Thanh Trần cười nói: “Đông Phương U vẫn chưa mất đi thần trí, cho dù thật sự đã xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ với Từ gia và Định Vương phủ chúng ta.” Nhìn dáng vẻ đạm nhiên như định* của nhi tử, Từ Hồng Vũ hài lòng gật gật đầu, “Làm rất tốt.” Đông Phương U dám tính toán Từ gia, rơi vào kết cục gì thì cũng là đáng đời. Người của Từ gia cho tới bây giờ đều không phải là người tốt nhân từ nương tay, lấy đức báo oán.
*Đạm nhiên như định : tỉnh táo trấn định
Edit: Rosa
Beta: Sakura
Không có ai đi quan tâm Mặc Cảnh Lê đối phó Liễu quý phi ra sao. Có lẽ Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh sẽ quan tâm một chút, thế nhưng bọn họ cũng sẽ không làm gì cho nữ nhân họ từng gọi là mẫu phi này. Những việc làm của Liễu quý phi, bất kể là bên nào đều vượt quá cực hạn của sự giáo dục từ nhỏ đến lớn của bọn họ. Hơn nữa, coi như là vì cuộc sống yên ổn mà bọn họ không dễ có được, bọn họ cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì cho nữ nhân này. Mãi đến rất nhiều ngày sau, khi Mặc Cảnh Lê đã rời Ly thành trở về Giang Nam, mới có người ở ngoại ô Ly thành phát hiện ra một thi thể vết thương chồng chất đã chết từ rất lâu. Cuối cùng được Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh an táng ngay tại chỗ ở ngoài thành, nhưng không có lập bia mộ. Diệp Ly nghe thuộc hạ bẩm báo xong cũng chỉ cười nhạt không để ý đến nữa.
Cùng ngày Liễu quý phi bị Mặc Cảnh Lê mang đi, Lôi Chấn Đình cũng tự mình tới cửa cáo từ Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, trở về nơi đóng quân của chính mình. Lôi Chấn Đình cũng đã đi rồi, sứ giả Tây Lăng hoàng ở lại cũng không có ý nghĩa gì, ngày thứ hai cũng cáo từ trở về Tây Lăng. Khắp cả Ly thành, cũng chỉ còn sót lại công chúa An Khê, Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh vẫn chưa đi. Công chúa An Khê thì đang có mang, lần này tự mình đến Ly thành vốn đã không dễ, hơn nữa bây giờ vùng biên giới hai nước Đại Sở và Tây Lăng đang vội phân cao thấp, vị trí Nam Chiếu khá hẻo lánh cho nên không có việc lớn gì, công chúa An Khê cũng không vội vã đi . Còn Nhậm Kỳ Ninh và Mặc Cảnh Lê, không có chuyện gì làm chạy đến Đông Phương phủ còn chịu khó hơn cả Định Vương phủ, tâm tư của hắn đương nhiên đã rõ rành rành.
Từ phủ
Liên tục bận bịu mấy tháng, công tử Thanh Trần giao hết chính sự cho Mặc Tu Nghiêu, khó được lúc nhàn hạ, lúc này đang ở trong nhà nghỉ ngơi đọc sách. Tuy rằng công tử Thanh Trần tài trí trác tuyệt, thế nhưng hơn một năm nay Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly vội vàng chinh chiến ở bên ngoài, sau đó Diệp Ly lại có bầu, hơn nửa chính sự của cả Định Vương phủ đều đặt trên người công tử Thanh Trần. Nói không mệt là giả, dù sao bản thân công tử Thanh Trần cũng không phải những người yêu thích quyền thế kia. Mấy ngày nay tiễn chân hơn nửa quý khách, hiếm thấy lúc rảnh rỗi, Từ Thanh Trần liền không chút do dự giao công sự cho Mặc Tu Nghiêu, ở trong nhà nhàn rỗi xem sách gảy gảy Phượng Hoàng cầm vừa mới tới tay.
Mặc Tu Nghiêu cũng biết suốt một- hai năm nay Từ Thanh Trần vô cùng vất vả, lại nghĩ tương lai có lẽ còn phải dựa vào công tử Thanh Trần nhiều hơn nữa, tất nhiên không thể thật sự đắc tội với người ta. Tuy rằng không muốn, nhưng cũng không thể không tiếp nhận toàn bộ chính sự, để cho công tử Thanh Trần thư thả nghỉ ngơi.
Phượng Hoàng cầm bằng ngọc bạch dưới ngón tay phảng phất mùi mực chảy ra tiếng đàn kỳ ảo thản nhiên, khiến cho sân nhỏ vốn yên lặng càng nổi bật thêm sự u tĩnh. Thậm chí mọi người ngoài sân trong phủ nghe thấy tiếng đàn như vậy cũng cảm giác cả người không chỗ nào không thoải mái tự tại, tựa như u sầu và buồn phiền trong lòng nhất thời tiêu tan không còn hình bóng.
“Tiếng đàn của công tử Thanh Trần thực sự là êm tai.” Một góc khác trong sân, Tần Tranh đang chiêu đãi Mộ Dung Đình và Hoa Thiên Hương uống trà. Nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng đàn, Mộ Dung Đình không khỏi thở dài nói.
Tuy Mộ Dung Đình không có sở trường đánh đàn, thế nhưng Tần Tranh và Hoa Thiên Hương đều có trình độ thâm hậu. Hoa Thiên Hương cười nói: “Nghe công tử Thanh Trần đánh đàn xong, sau đó e rằng ta sẽ chẳng dám bêu xấu trước mặt người khác nữa.” Tuy rằng các nàng khá có lòng tin đối với tài đánh đàn của mình, thế nhưng mãi đến khi nghe được tiếng đàn chân chính của công tử, Thanh Trần các nàng mới cảm nhận được khác biệt cùng khoảng cách. Tần Tranh gật đầu cười nói: “Phượng tam công tử có danh xưng ‘Đàn Tuyệt’, ta cũng từng nghe qua tiếng đàn của hắn, chỉ sợ so với đại ca còn kém hơn một chút.”
Hoa Thiên Hương nói: “Phượng tam công tử gửi tình vào cầm, đôi lúc khó tránh khỏi quá mức thảm thiết. Thật không bì được với công tử Thanh Trần khiến người ta sảng khoái tâm thần và say mê trong đó.”
Mộ Dung Đình khoát tay một cái nói: “Ta nghe không hiểu những thứ các ngươi nói, ngược lại chỉ thấy tiếng đàn của công tử Thanh Trần rất êm tai. Tranh nhi, ngươi thật hạnh phúc, có thể thường xuyên được nghe đàn nha.”
Tần Tranh bất đắc dĩ cười một tiếng nói: “Ta cũng là lần đầu tiên được nghe Đại ca đánh đàn, mấy năm qua Đại ca bận bịu đến mức ngay cả nương cũng tìm không thấy hắn, nào đâu có thời gian đánh đàn?” Mộ Dung Đình nháy nhát mắt, thấp giọng nói: “Ta nghe nói Định Vương và A Ly mang Phượng Hoàng cầm Mặc Cảnh Lê vừa đưa tới tặng cho công tử Thanh Trần, công tử Thanh Trần nhất định đang gảy Phượng Hoàng cầm rồi.”
Tần Tranh ngạc nhiên nói: “Mộ Dung ngươi muốn xem Phượng Hoàng cầm sao? Cầm ở trong tay Đại ca, e rằng chúng ta không tiện đi qua. Nhưng mà sau này chúng ta có thể xin Thanh Trạch sang chỗ Đại ca mượn lại đây để nhìn một lần cho thỏa.”
Mộ Dung Đình lắc đầu một cái, thở dài nói: “Ta không hiểu cầm, kỳ thực ta muốn nhìn kiếm Phần Diệt một chút cơ.” Nghĩ đến kiếm Phần Diệt được xưng là một trong tứ đại quốc bảo của Đại Sở, danh kiếm đệ nhất thiên hạ ở ngay trong Định Quốc Vương phủ này, mà nàng lại vô duyên nhìn thấy, Mộ Dung Đình cảm thấy vô cùng uể oải phờ phạc, nóng ruột nóng gan.
Tần Tranh và Hoa Thiên Hương bất đắc dĩ lườm một cái, biết ngay sẽ như vậy mà.
Từ Thanh Trần đang ở một nơi nào đó trong viện, một nữ tử mỹ lệ mặc áo trắng đang đứng ở trên ngọn cây, si ngốc nhìn nam tử mặc áo trắng đang ngồi thản nhiên vỗ về cầm bên dưới. Trong con ngươi mỹ lệ lưu động những tình cảm thưởng thức, bội phục, quý mến xoắn xuýt thống khổ vân vân, đan dệt vào nhau rất phức tạp. Nàng vốn muốn trực tiếp tiến vào trong sân tìm hắn, không nghĩ tới vừa tiến vào trong phủ lại nghe được tiếng đàn ưu mỹ như vậy. Không khỏi men theo tiếng đàn mà đến, tình cờ nhìn thấy nam tử mặc áo trắng thanh dật xuất trần như tiên nhân. Ban đầu nàng còn tràn đầy tự tin, lúc này trái tim giống như bị thứ gì đột ngột đụng phải, theo đó cảm giác kinh hoảng vô định nổi lên càng nhiều. Nam tử như vậy, nàng thật sự có thể có được hắn sao? Thế nhưng cần có thể đến gần hắn một chút, trong lòng lập tức cảm thấy sung sướng và thỏa mãn vô hạn, thời khắc này, nàng thậm chí cảm thấy thân phận của nàng, sứ mạng của nàng, lập trường của nàng cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần có thể đến gần hắn mà thôi.
Một khúc kết thúc, Từ Thanh Trần ngừng lại, chỉ dựa vào đại thụ hưởng thụ khoảnh khắc nhàn nhã tự tại hiếm thấy lúc này.
” Công tử Thanh Trần.” Nữ tử mặc áo trắng bồng bềnh rơi xuống đất, cặp mắt nhìn hắn ôn nhu như nước.
Từ Thanh Trần hơi nhíu mày, vẻ mặt bình thản nhìn nữ tử mặc áo trắng trước mắt, lạnh nhạt nói: “Đông Phương cô nương, không mời mà tới không khỏi thất lễ.”
Ánh mắt Đông Phương U tối sầm lại, thấp giọng nói: “Ta có chuyện muốn đàm luận cùng công tử Thanh Trần, nhất thời thất lễ, xin công tử thứ lỗi.”
Từ Thanh Trần cẩn thận cất Phượng Hoàng cầm vào trong hộp đàn, đứng dậy nhìn Đông Phương U nói: “Mấy ngày nay, tất cả sự vụ trong thành đều đã giao cho Định Vương xử trí, Đông Phương cô nương nếu như có chuyện gì hẳn nên đi Định Vương phủ mới phải.” Đông Phương U vội vàng lắc đầu nói: “Không, ta đến tìm công tử không phải bởi vì núi Thương Mang, chỉ là có chút chuyện muốn nói riêng với công tử.”
Từ Thanh Trần nhíu mày nói: “Hình như tại hạ không có giao tình gì với cô nương, chắc hẳn cũng không có việc riêng gì để nói. Đông Phương cô nương mời trở về đi.” Nói xong, ôm lấy hộp đàn chuẩn bị đi vào nhà.
“Không, công tử Thanh Trần…” Nhìn thấy Từ Thanh Trần phải đi, Đông Phương U vội vã sốt ruột kêu lên, ” Công tử Thanh Trần!” Quýnh lên, dĩ nhiên dùng cả khinh công, lướt một cái liền chắn trước mặt Từ Thanh Trần. Võ công của Đông Phương U có thể được Mặc Tu Nghiêu khen một lần, đủ để chứng minh là rất khá. Mà Từ Thanh Trần vừa vặn chỉ là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, thực lực cách xa có thể tưởng tượng được. Đông Phương U cứng rắn muốn chắn trước Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần tất nhiên không đi được.
“Đông Phương cô nương đây là ý gì?” Tuấn nhan Từ Thanh Trần hơi trầm xuống.
” Công tử Thanh Trần, chàng. . . Ngay cả nhìn chàng cũng không muốn nhìn ta một chút sao?” Đông Phương U có chút oan ức nhìn nam tử trước mắt, tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng cũng chưa tiếp xúc qua ai, thế nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện của người bên cạnh cùng với ánh mắt mê muội của rất nhiều người sau khi nàng xuống núi, nàng cũng biết mình đủ ưu tú mỹ lệ. Thế nhưng tại sao công tử Thanh Trần nhìn mình một chút mà cũng không muốn?
Từ Thanh Trần cau mày không nói, Đông Phương U thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: “Công tử. . . công tử Thanh Trần, chàng nhìn ta một chút có được hay không?”
Hai hàng lông mày tuấn dật của Từ Thanh Trần càng nhíu chặt hơn, Giọng nói của Đông Phương U trầm thấp mà u nhu, lại làm cho hắn có cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như trong đầu có thứ gì đó sắp sửa phá không mà ra, ánh mắt cũng không tự chủ được muốn nhìn về phía Đông Phương U.
Thế nhưng Từ Thanh Trần cũng không phải người khác, trong con ngươi chỉ thoáng mê man một cái sau đó một lần nữa trở nên yên tĩnh không gợn sóng. Vẻ mặt bình thản nhìn nữ tử mặc áo trắng trước mắt, khuôn mặt vốn không phải là tuyệt mỹ dung nhan giống như lập tức trở nên cực kỳ linh động mỹ lệ. Tựa hồ trong khoảnh khắc đó, thời gian đã rút đi hết thảy màu sắc, chỉ còn dư lại nữ tử trước mắt là sống động mà tươi đẹp.
“Công tử, công tử Thanh Trần. . . Ta không đẹp sao? Chàng nhìn ta một chút có được hay không?” Đông Phương U nhìn Từ Thanh Trần thật sâu, khẽ lẩm bẩm một cách yếu ớt, nói.
Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn Đông Phương U, hồi lâu không nói.
Đông Phương U thấy hắn dừng lại nhìn mình bất động, trong lòng vui vẻ. Thoáng tiến lên một bước, nụ cười trên mặt càng thêm ôn nhu, ” công tử Thanh Trần. . . Ta đẹp không?”
“Nàng. . . Rất đẹp. . .”
Đông Phương U rất vui mừng, tiến lên lần nữa, đi tới vị trí cách Từ Thanh Trần một bước, mi tâm xuất hiện một mảng diễm sắc nhàn nhạt, khiến cho cả người nàng đều nổi bật lên vẻ mềm mại đáng yêu động lòng người, “Công tử…”
“Đông Phương cô nương, ngươi rốt cuộc muốn nói gì.” Giọng nói nhàn nhạt của Từ Thanh Trần chợt vang lên, bình tĩnh không lay động.
“Phốc ——” nghe thấy giọng Từ Thanh Trần, Đông Phương U bỗng dưng trợn to hai mắt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra. Từ Thanh Trần hướng về bên cạnh một bước, vừa vặn tránh được ngụm máu nàng phun ra. Trong nháy mắt, mị sắc mê người trên mặt Đông Phương U không còn sót lại chút gì, trái lại nhiều hơn mấy phần lúng túng và suy yếu. Bí thuật đầu độc lòng người vốn là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như có thể khống chế người ta, tự nhiên có thể thích làm gì thì làm, khiến người ta si mê thậm chí nói gì nghe nấy. Thế nhưng một khi đối phương tâm trí kiên định, không bị ảnh hưởng, như vậy người bị thương chính là người thi thuật. Lúc Đông Phương U đang khẩn thiết nhất lại bị Từ Thanh Trần đột ngột lên tiếng ngắt lời, phản ngược lại. Trong nhất thời sắc mặt ảm đạm, nội tức đấu đá lung tung, hiển nhiên nội thương không nhẹ.
” Công tử Thanh Trần…” Đông Phương U kinh ngạc nhìn nam tử mặc áo trắng trước mắt, không thể tin chính mình lại bị thất bại. Ngày ấy ở trên dạ yến, nàng chỉ hơi thi triển một chút da lông, lập tức khiến cho bao nhiêu quan lớn quyền quý ở đó phải rung chuyển tâm thần, không nghĩ tới lại bị thất bại vào tay một nam nhân không biết chút võ công nào, nhất là nàng đã triển khai bí thuật cao thâm nhất có thể. Đến trình độ này, nam tử bình thường cho dù có giết cha, sau đó cũng sẽ hoàn toàn quên hết mọi chuyện, thần phục dưới bí thuật của nàng. Người nam nhân này, chẳng lẽ thật sự chán ghét nàng như vậy sao?
“Bàng môn tà đạo, xin cô nương tự trọng.” Từ Thanh Trần không vui nhìn lướt qua nữ tử mặc áo trắng trước mắt, nhàn nhạt nói. Ở tiệc mừng thọ của Thanh Vân tiên sinh đêm đó, Từ Thanh Trần đã sớm kinh qua sức hấp dẫn quỷ dị của Đông Phương U đặc biệt là đối với nam tử, thế nhưng sau mấy lần gặp gỡ lại không có cái cảm giác này. Cho dù không biết núi Thương Mang sao lại có loại bí thuật đặc biệt này, Từ Thanh Trần cũng cảm giác được chỗ không ổn, sao có thể giống như nàng nói.
Lúc này, Từ Thanh Trần không bị xui xẻo, kẻ xui xẻo chính là Đông Phương U.
Loại bí thuật mê hoặc khống chế lòng người này so với võ công còn khó luyện hơn, Đông Phương U được cho là rất có thiên phú mới có thành tựu như thế này. Ở phương diện này, ngay cả sư phụ Đông Phương Huệ của nàng cũng không sánh bằng nàng, thế nhưng đồng dạng, thi thuật thất bại thì sẽ bị trả giá rất lớn. Vừa nãy bởi vì phun một ngụm máu mà vẻ mặt vốn ủ dột cũng dần dần bắt đầu ửng hồng. Đôi con ngươi ngập nước vốn u oán cũng dần bị phủ kín một tầng sương mù, ” Công tử Thanh Trần…”
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về nơi nào đó trên tường viện, nhàn nhạt nói: “Còn không ra sao?”
Vừa dứt lời, hai nam tử mặc áo đen từ đầu tường rơi xuống, hướng về phía Từ Thanh Trần cung kính chắp tay cúi đầu, “Bái kiến công tử Thanh Trần.” Từ Thanh Trần tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ, nói: “A Ly lệnh các ngươi bảo vệ an toàn cho ta như thế này sao?” Đường đường Từ phủ, bị người ta đi vào như chỗ không người thì cũng thôi, đã lâu như vậy rồi, thị vệ chuyên môn bảo vệ công tử Thanh Trần còn chưa phát hiện ra, vậy thì cũng quá giả tạo rồi.
Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, hơi xấu hổ nói: “Vương gia nói, chỉ cần không nguy hiểm cho sự an toàn của công tử. . . Tốt nhất không nên phá hoại vận đào hoa của công tử…” Cho nên không phải bọn họ không tận chức, mà là Vương gia nhà mình muốn nhìn thấy chuyện cười của công tử. Đương nhiên nếu vừa nãy công tử Thanh Trần thật sự bị Đông Phương U khống chế, bọn họ vẫn sẽ xuất thủ.
Từ Thanh Trần đã sớm biết Mặc Tu Nghiêu là thứ đức hạnh gì, cũng khó có thể trách tội bọn họ. Liếc mắt nhìn Đông Phương U đã té ngã bắt đầu thấp giọng rên rỉ đứt quãng hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?” Một người trong đó tiến lên liếc mắt nhìn, hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng nói: “Cái này, đại khái. . . Vừa nãy Đông Phương cô nương sử dụng cái gì đó có thể mê hoặc nam nhân, động đến mị công dục vọng. Đây là. . . công tử Thanh Trần phá mị công của nàng ta, nàng bị nội thương sau đó đây, đây là nội thương phản phệ, nàng liền. . . Nàng liền…” Thanh Trần công tử cũng không biết võ công, cau mày nhìn Đông Phương U một chút, “Bị thương rất nặng?”
Thị vệ ép giọng cực thấp nói: “Tìm một người đàn ông gì đó. . . Sẽ không nặng.”
Dung nhan tuấn nhã của Thanh Trần bỗng cứng đờ, cụp mắt suy nghĩ một chút nói: “Đưa nàng về cho Đông Phương phu nhân.” Nếu không phải trách nhiệm của bọn họ, vậy cũng không cần quản . Còn Đông Phương Huệ rốt cuộc muốn trị thương cho Đông Phương U bằng cách nào, thì không liên quan đến bọn họ nữa. Bọn họ không hiểu mị thuật đâu…
Nghe Từ Thanh Trần dặn dò xong, một người thị vệ tiến lên nhấc Đông Phương U nhảy ra bờ tường, trong lúc đó bị Đông Phương U thần trí không rõ ràng sàm sỡ một vố.
Trong đình viện u tĩnh, Từ Thanh Trần nâng cầm ngồi dưới bóng cây lớn, trầm tư. Cách đó không xa, một thị vệ mặc hắc y đứng ở góc tường yên lặng nhìn trời xuất thần. Chỉ chốc lát sau, ngoài sân truyền đến từng hồi huyên náo. Thị vệ áo đen nhảy lên đầu tường liếc mắt nhìn qua liền lướt về bẩm báo: “Công tử, lão gia phu nhân, cùng Đông Phương phu nhân đến rồi.”
Từ Thanh Trần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói: “Trước tiên cản bọn họ lại, nửa khắc đồng hồ sau đó lại cho vào.”
Tuy không hiểu công tử Thanh Trần dặn dò như thế là có dụng ý gì, thế nhưng thị vệ vẫn rất nghe lời lĩnh mệnh rời đi. Dưới cây lớn, công tử Thanh Trần khẽ vuốt hộp đàn, trong con ngươi trí tuệ chợt lóe lên một tia lãnh ý, chớp mắt sau liền biến mất.
Thị vệ quả nhiên vô cùng nghe lời, đúng nửa khắc đồng hồ không nhiều không ít, Từ Thanh Trần vừa đứng dậy định đi ra ngoài, Đông Phương Huệ đã mang theo Từ Hồng Vũ và Từ đại phu nhân vọt vào. Từ Thanh Trần nhàn nhạt nói: “Cha mẹ, Đông Phương phu nhân, sao mọi người lại đến?” Bởi vì ngày hôm nay không phải xuất môn, Từ Thanh Trần ăn mặc vô cùng tùy ý. Mà phần tùy ý này rơi vào trong mắt mấy người tiến vào, liền trở thành mấy phần quỷ dị. Đông Phương Huệ hơi biến sắc mặt, nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần nói: “Ngươi làm gì U Nhi rồi?”
Từ Thanh Trần còn chưa kịp nói, Từ Đại phu đứng một bên đã không chịu được rồi. Không vui quét mắt nhìn Đông Phương Huệ một chút, sầm mặt lại. Cái gì gọi là làm gì Đông Phương U rồi? Con trai của bà có thể làm gì Đông Phương U chứ? Bà còn sợ Đông Phương U dùng quỷ kế gì đối với Thanh Trần đây. Đi lên trước đánh giá Từ Thanh Trần từ trên xuống dưới một phen, Từ đại phu nhân mới hỏi: “Thanh Trần, vị Đông Phương cô nương kia đã tới đây sao?”
Từ Thanh Trần ngẩn ra, gật gật đầu nói: “Đông Phương cô nương nửa canh giờ trước từng đến đây.”
Từ Đại phu nhân thầm cả kinh, kéo Từ Thanh Trần lại hỏi: “Con có bị làm sao hay không?”
Lúc này đến lượt Đông Phương Huệ không vui, tuy rằng Đông Phương U vốn muốn dùng thủ đoạn đối với Từ Thanh Trần, thế nhưng lời này của Từ đại phu nhân lại làm cho người ta rất bực bội. Vừa biết dự định của Đông Phương U, bình sinh đây là lần đầu tiên Đông Phương Huệ hận đến mức muốn bóp chết đồ nhi một tay nuôi lớn này. Đông Phương Huệ không tinh thông mị thuật, tuy rằng mị thuật này là bí thuật độc môn của núi Thương Mang, thế nhưng chính Đông Phương Huệ cũng để mắt đến loại năng lực này. Lúc còn trẻ cũng chỉ hơi thử qua một chút thì đã bỏ xuống rồi. Điều kiện tiên quyết để thành công của loại thủ đoạn mê hoặc lòng người này chính là tâm trí nam nhân không đủ kiên định, thế nhưng nam nhân mà tâm trí không đủ kiên định thì Đông Phương Huệ đâu thèm để ý đến, lại còn không tiếc sử dụng loại chiêu số không thành công thì thành nhân này để đi mê hoặc đối phương? Cho nên thứ này đối với Đông Phương Huệ mà nói, hoàn toàn là vô bổ.
Lúc biết Đông Phương U định dùng mị thuật để đối phó Từ Thanh Trần, Đông Phương Huệ hận không thể bổ đôi đầu Đông Phương U ra để nhìn xem trong đó chứa thứ gì. Loại người như Từ Thanh Trần sao có thể bị mị thuật khống chế? Nhìn như hiền lành lịch sự kì thực lạnh tâm lạnh tình, Đông Phương Huệ thà tin tưởng Mặc Tu Nghiêu bị mị thuật khống chế cũng không tin Từ Thanh Trần sẽ bị khống chế. Chỉ lo Đông Phương U không may gặp phải chuyện bất ngờ gì, Đông Phương Huệ vội vã bỏ lại công việc trong tay để chạy tới, mới biết Đông Phương U đã đến từ hơn nửa canh giờ trước xong rồi mà còn chưa đi ra. Trong nhất thời, Đông Phương Huệ thật sự có chút không nắm chắc được Từ Thanh Trần rốt cuộc có trúng chiêu hay không. Cho nên mới nói lời dò xét Từ Thanh Trần, lại bị Từ đại phu nhân cản lại.
“Từ Đại công tử, trước đó tiểu đồ đến bái phỏng công tử, hồi lâu chưa quay lại. Không biết công tử có biết nàng đi đâu?” Đông Phương Huệ trầm giọng hỏi.
“Cái này…” Từ Thanh Trần trầm ngâm một chút, do dự nhìn ba người có mặt.
Từ đại phu nhân thấy dáng vẻ khó xử của hắn, trong lòng cũng trầm xuống. Chỉ sợ nhi tử bị Đông Phương U làm gì rồi, Từ Hồng Vũ cũng khẽ cau mày, hỏi: “Đông Phương cô nương đã rời đi sao, rời đi khi nào? Nàng đến tìm con có chuyện gì, vì sao người gác cổng không nhìn thấy Đông Phương cô nương?” Dù Từ Hồng Vũ là đại nho phẩm hạnh cao thượng nhưng cũng thiên hướng người trong nhà, tất nhiên hắn không muốn nhi tử cưới nữ nhân như Đông Phương U. Vừa mở miệng liền hỏi, vì sao Đông Phương cô nương tới cửa bái phỏng lại không đi cửa chính? Có điều này, cho dù Từ Thanh Trần và Đông Phương U thật sự xảy ra chuyện gì, Từ gia cũng có thể từ chối cưới hỏi đàng hoàng đưa Đông Phương U vào cửa. Một nữ nhân không đi cửa chính tới bái phỏng nam tử xa lạ, ai nguyện ý cưới?
Nghe Từ Hồng Vũ nói vậy, sắc mặt Đông Phương Huệ có chút tối tăm. Đáng tiếc là bên mình đuối lý, cũng không có lời nào để nói.
Từ Thanh Trần thong dong nhìn ba người ba vẻ mặt khác nhau, nhàn nhạt nói: “Đông Phương cô nương xác thực từng tới bái phỏng, có điều hình như đột ngột phát bệnh, hơi có chút không khỏe. Vừa nãy ta đã kêu người đưa nàng ra cửa.”
“Lúc nào? !” Đông Phương Huệ lo lắng hỏi.
Từ Thanh Trần suy nghĩ một chút nói, “Khoảng chừng là. . . Hai khắc trước.”
“Nàng làm sao?” Trong lòng Đông Phương Huệ thầm kêu không tốt, Từ Thanh Trần nói: “Cái này vãn bối cũng không biết rõ, Đông Phương cô nương đột nhiên ói ra máu, sắc mặt cũng khó coi. Vãn bối suy đoán có lẽ là nhảy xuống từ trên bờ tường nên bị nội thương.”
Đông Phương Huệ âm thầm cắn răng, với võ công của Đông Phương U, đừng nói nhảy xuống từ trên bờ tường, dù là nhảy xuống từ trên vách núi cũng chưa chắc đã bị nội thương, “Bọn họ đã đi đâu? Vì sao bên ngoài không có ai nhìn thấy?” Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Bởi vì Đông Phương cô nương vượt tường mà đến, thị vệ chắc cũng cảm thấy Đông Phương cô nương không muốn để cho người ta biết nàng đến đây, cho nên cũng vượt tường rời đi rồi.”
“Công tử.” Trên bờ tường có một người nhảy xuống, chính là thị vệ áo đen đã mang Đông Phương U ra ngoài. Thị vệ ngây thơ vừa bị người nào đó sàm sỡ, lúc này khuôn mặt chất phác nổi lên một tia đỏ ửng, nhìn thấy trong sân đột nhiên có thêm một nhóm người, không khỏi sững sờ, “Đại tiên sinh, Đại phu nhân.”
“U Nhi ở đâu?” Đông Phương Huệ lớn tiếng hỏi.
Thị vệ ngớ ngẩn, phản ứng lại mới nói: “Tại hạ đưa Đông Phương cô nương đi ra ngoài.”
“Nhanh như vậy đã đưa về dịch quán rồi?” Trừ phi dùng khinh công, bằng không thời gian ngắn như vậy căn bản không đủ để vừa đi vừa về từ Từ phủ đến Đông Phương phủ. Thế nhưng giữa ban ngày sẽ không có ai dùng khinh công mang theo một cô gái đi loạn bên ngoài. Thị vệ lắc lắc đầu nói: “Thuộc hạ ở bên ngoài gặp được Lê Vương, Lê Vương nói vừa vặn muốn đến Đông Phương phủ bái phỏng phu nhân, bèn thuận tiện đưa Đông Phương cô nương về.”
“Ngươi giao U Nhi cho Mặc Cảnh Lê? !” Đông Phương Huệ lạnh lùng nói.
Thị vệ áo đen có chút oan ức, “Là Đông Phương cô nương tự mình đồng ý Lê Vương đưa nàng về mà.” Lẽ nào Đông Phương cô nương lén xông vào, bọn họ còn phải bọc lại đưa về sao? Coi như đưa trở về cũng vất vả với vị Đông Phương phu nhân này nha, đợi Đông Phương phu nhân trở về mới nghĩ cách cứu Đông Phương cô nương sẽ không kịp rồi.
Từ Đại phu nhân cũng mặc kệ Đông Phương U rốt cuộc bị làm sao, chỉ cần con trai của bà không có chuyện gì là tốt rồi. Vẫn là câu nói kia, bà tình nguyện Thanh Trần đời này không cưới được vợ, cũng không thể cưới Đông Phương U kia! Từ đại phu nhân cười híp mắt đưa tay chỉnh lại quần áo cho nhi tử, khẽ trách: “Đứa nhỏ này thật đúng là, có khách đến chơi cũng không biết đổi xiêm y rồi mới đi ra.”
“Hài nhi biết sai.” Từ Thanh Trần cũng không cãi lại, cười khẽ, nói.
Đông Phương Huệ không có tâm tình xem bọn họ mẫu tử tình thâm, lạnh mặt chắp chắp tay nói với Từ Hồng Vũ: “Từ đại ca, cáo từ!”
Từ Hồng Vũ nhàn nhạt gật đầu, “Không tiễn.”
Tiễn đi Đông Phương Huệ, Từ Hồng Vũ mới nhìn Từ Thanh Trần tựa như có điều suy nghĩ, hỏi: “Là Mặc Cảnh Lê vừa vặn gặp được Đông Phương U, hay Đông Phương U vừa vặn gặp được Mặc Cảnh Lê?”
Từ Thanh Trần khẽ mỉm cười, phong quang tễ nguyệt*, “Phụ thân, việc này có chỗ nào khác nhau sao?”
* Phong mang tễ nguyệt : [thành ngữ] chỉ sau cảnh tượng trong mắt tươi mát, lúc sau cơn mưa trời lại sáng. Cũng được ví với tấm lòng khoáng đạt, tâm địa thẳng thắn và tình hình chính trị thanh thản thái bình.
Từ Hồng Vũ suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Trong đây có chỗ nào khác nhau, con không hiểu sao? Chỗ Đông Phương U…” Từ Thanh Trần cười nói: “Đông Phương U vẫn chưa mất đi thần trí, cho dù thật sự đã xảy ra chuyện gì, cũng không có quan hệ với Từ gia và Định Vương phủ chúng ta.” Nhìn dáng vẻ đạm nhiên như định* của nhi tử, Từ Hồng Vũ hài lòng gật gật đầu, “Làm rất tốt.” Đông Phương U dám tính toán Từ gia, rơi vào kết cục gì thì cũng là đáng đời. Người của Từ gia cho tới bây giờ đều không phải là người tốt nhân từ nương tay, lấy đức báo oán.
*Đạm nhiên như định : tỉnh táo trấn định
/447
|