Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
“Mẫu phi, người thật sự không biết chúng con sao?”
Thân thể Liễu quý phi run lên, nói một cách lạnh lùng: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta không biết các ngươi! Còn không đi mau!”
Công chúa Trân Ninh nhắm mắt, giọng nói trầm thấp, “Chẳng lẽ ngay cả một chút áy này mà người cũng không có sao…”
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Liễu quý phi cố gắng trấn định nói, phất tay gọi thị vệ đang gác bên ngoài vào, “Người đâu, đuổi bọn chúng ra, không cho phép bọn chúng vào nữa!”
“Người!” Công chúa Trân Ninh đứng bật dậy, nhưng lại bị Mặc Khiếu Vân kéo lại. Mặc Khiếu Vân đè công chúa Trân Ninh đang muốn nhào tới trước lại, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về trước đi.” Công chúa Trân Ninh bị Mặc Khiếu Vân kéo ra ngoài, nhưng ánh mắt đầy hung ác lại nhìn chằm chằm vào Liễu quý phi. Đợi đến khi Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh đã biến mất ngoài cửa, cả người Liễu quý phi mới như bị rút hết khí lực, vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Công chúa Dung Hoa thong thả đánh giá nàng ta, mỉm cười nói: “Cần gì phải tuyệt tình như thế. Cho dù ngươi có hai đứa con thì Vương thất Bắc Nhung cũng sẽ không để ý mà. Bắc Nhung có như thế nào thì đến cùng cũng không có nhiều quy tắc như chúng ta. Huống chi, lấy tuổi của ngươi. . . Chẳng lẽ ngươi còn muốn có người tin tưởng ngươi còn là hoàng hoa khuê nữ sao?”
“Dung Hoa!” Liễu quý phi hung ác nhìn chằm chằm vào nàng ta, ánh mắt đầy hung tàn.
Công chúa Dung Hoa đứng dậy, không để ý chút nào mà liền cười nói: “Nếu Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh đã nhận lầm người, vậy Bản cung cũng xin lỗi vì không tiếp ngươi được, Thất đệ muội tương lai của ta. Có điều. . . Thất đệ thật sự sẽ cưới ngươi sao?” Nghe công chúa Dung Hoa mang theo tiếng cười đi ra khỏi đại sảnh, thần sắc trên mặt Liễu quý phi càng trở nên hung ác và nham hiểm hơn, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu cũng không có chút cảm giác nào.
Tại sao nàng phải áy náy chứ? Nàng làm tất cả cũng chỉ vì muốn sống thật tốt, hơn nữa cũng vì báo thù! Có ai biết nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, so với những đau khổ trước khi nàng gặp được Gia Luật Dã, thì bọn chúng tính là cái gì? Có cái gì đáng để nàng áy náy sao? Người khác chỉ cho rằng Gia Luật Dã mê luyến sắc đẹp của nàng, cuồng dại với nàng. Nhưng nếu Gia Luật Dã thật sự cuồng dại với nàng, thì tại sao lại lâu như vậy mà cũng không chịu cưới nàng? Nhưng mà không sao. . . Chỉ cần Gia Luật Dã còn cần nàng, thì nàng còn có thể điều khiển người Bắc Nhung, như vậy, nàng nhất định sẽ bắt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly phải trả một cái giá thật lớn!
Trong nháy mắt đã đến Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh. Khắp cả Ly thành đều giăng đèn kết hoa, nhộn nhịp, vui mừng, còn nhộn nhịp hơn cả tết đến. Mấy năm nay, từ khi sự thống trị Tây Bắc của Định Vương phủ có hiệu quả, thì lực ảnh hưởng của Từ gia và thư viện Ly Sơn trong lãnh thổ Tây cũng dần dần tăng lên. Dân chúng Tây Bắc đã từng nhận được ân huệ của đám người Từ Thanh Trần càng không thể đếm xuể, huống chi, Thanh Vân tiên sinh lại chính là ông ngoại của Định Vương phi, ngày sinh nhật hôm nay, đương nhiên toàn bộ dân chúng Ly thành đón mừng còn hơn tết đến.
Mấy năm nay, theo sự mở rộng dần dần của Ly thành, Ly thành cũng đã vây dựng một quảng trường lớn ở gần Định Vương phủ bắt chước theo Vương thành Nam Chiếu. Phía sau quảng trường chính là một đài ngắm cảnh cao lớn, mỗi khi đến ngày lễ, các dân chúng trong Ly thành liền tập trung ở đây để chúc mừng. Bày tiệc ở đây thì ngược lại vẫn là lần đầu tiên, cũng bởi vì như vậy nên cũng làm cho các dân chúng có thể thưởng thức thịnh yến của Vương phủ càng gần hơn. Tuy như vậy là một khảo nghiệm rất lớn về mặt an toàn, nhưng lấy năng lực của ám vệ Định Vương phủ thì cũng không sợ chuyện này.
Đèn rực rỡ mới thắp lên, toàn bộ quảng trường đều được giăng đèn kết hoa. Vô số pháo hoa rực rỡ đang nở rộ trên bầu trời, dẫn tới một trận hoan hô của đám người trên quảng trường. Trong thành, các dân chúng đua nhau ra khỏi nhà, tụ tập trên quảng trường thưởng thức màn pháo hoa rực rỡ khó gặp.
Trên đài ngắm cảnh, diện tích rộng lớn đủ để bày yến hội có hơn ngàn người. Vốn nơi này được thiết kế xây dựng để tổ chức các yến hội với quy mô lớn, dù sao diện tích của Định Vương phủ cũng không lớn, mà bản thân Ly thành cũng thật sự không thích hợp với tư cách là một đô thành chính thức, nếu lại xây dựng ở đây một tòa hoàng cung tạm thời thì cũng không tránh khỏi quá hao người tốn của, nên chỉ xây quảng trường và đài ngắm cảnh này thôi, không những để cho dân chúng trăm họ bình thường cùng vui chơi ở đây, mà vào ngày lễ cũng có thể tổ chức tụ hội. Đồng thời cũng giải quyết vấn đề khó khăn là Định Vương phủ không có cách nào tổ chức yến hội với quy mô lớn, dù sao cũng không thể mỗi lần tổ chức yến hội đều làm trên cổng thành đi?
Đài ngắm cảnh được thiết kế cong về hai bên, tạo thành một hình bán nguyệt. Vô luận ngồi ở góc nào thì cũng đều có thể nhìn thấy toàn cảnh của quảng trường; cộng thêm kiểu dáng cầu thang ở tầng trên, tầng dưới và tầng giữa, lại càng làm cho tất cả các khách mời tham dự yến hội đều có thể nhìn thấy chủ nhân ở phía trên. Vốn cái này cũng là do Diệp Ly nói ra mấy câu, cuối cùng lại do đích thân Từ Hồng Ngạn vẽ thành. Hai năm qua, rất nhiều yến hội hàng năm của Định Vương phủ đều được tổ chức ở đây, cũng xem như có cảm giác vui cùng dân.
Chính giữa lầu có treo một chiếc đèn lồng cực lớn màu đỏ có chữ thọ màu vàng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện chữ thọ này được ghép thành từ vô số những chữ thọ nhỏ. Kiểu chữ thanh tú nhưng cũng không thiếu khí chất ung dung đoan chính ở bên trong, chính là chữ của công tử Thanh Trần.
Đêm nay, ngồi trên vị trí cao nhất lại không còn là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nữa, mà là Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc phơ tựa như một ông bụt tiên phong đạo cốt. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu ngồi bên tay phải của ông, ngồi bên tay trái lần lượt là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn và mấy vị công tử Từ gia cùng gia quyến. Xuống chút nữa mới là khách quý của các quốc gia đến đây chúc thọ và văn thần võ tướng dưới trướng Định Vương phủ. Sắp xếp như thế, sao những người ở đây lại không nhìn ra địa vị của Từ gia bây giờ trong cả Định Vương phủ chứ?
Yến hội vừa bắt đầu, thì Diệp Ly và Từ Thanh Viêm đã cùng dìu Thanh Vân tiên sinh lên ghế trên sau đó mới tự đi đến bên người Mặc Tu Nghiêu rồi ngồi xuống. Sau khi quan khách mới vừa ngồi xuống thì trên quảng trường đang để trống phía dưới, mấy trăm cô gái mặc váy hoa đủ màu sắc cầm đèn lồng đủ màu sắc trong tay nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng nhạc du dương. Quang cảnh rộng lớn như thế đương nhiên to lớn hùng vĩ hơn yến hội được tổ chức trong cung điện trước đây theo thói quen của mọi người rất nhiều. Lúc này rất nhiều dân chúng đang tụ tập ngắm pháo hoa cũng thưởng thức theo.
Mặc Tiểu Bảo ngồi ở chính giữa Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, cũng rất tò mò với quang cảnh hung vĩ trước mặt. Tuy bé là Tiểu Thế tử của Định Vương phủ, từ nhỏ đến lớn, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng giấu bé ở trong nhà, các loại tình huống hay nhân vật gì cũng đều đã được nhìn thấy, nhưng quang cảnh hùng vĩ như thế thì thật sự vẫn mới thấy lần đầu tiên. Quyền quý của các quốc gia ngồi phía dưới cũng chú ý tới đứa bé mặc áo đen đang ngồi chính giữa Định Vương và Định Vương phi. Tuổi còn nhỏ mà cũng đã nhìn ra được tuấn mỹ bất phàm cực kỳ, một đôi mắt to đen nhánh đang tò mò nhìn mọi người phía dưới mà không chút sợ hãi gì. Đứa bé này chính là con trai trưởng của Định Vương, được đích thân Thanh Vân tiên sinh đặt tên là Ngự Thần. Không nói đến đôi song sinh mà Định Vương và Định Vương phi vừa mới có được kia, chỉ cần nhìn đứa bé trước mắt thì đã thấy vượt qua tất cả mọi người đang ngồi ở đây rất nhiều rồi.
Thế tử Định Vương phủ còn nhỏ tuổi mà đã có khí thế và định lực như vậy, Định Vương có con trai như thế cũng đã đủ để tự hào.
Phía dưới là ca múa mừng cảnh thái bình, các tân khách trên đài ngắm cảnh cũng không nhàn rỗi. Vừa thưởng thức ca múa lộng lẫy hiếm gặp, vừa tán gẫu với người ngồi bên cạnh mình, sau đó từng người lần lượt tiến lên dâng thọ lễ lên Thanh Vân tiên sinh. Gia Luật Dã rút kinh nghiệm từ bài học trong tiệc đầy tháng Mặc Tiểu Bảo vào năm xưa, nên lần này, lễ vật được dâng tặng cũng còn tính là an phận. Thọ lễ của các tân khách khác đưa tới cũng đều một vài mớn vừa vui mừng lại thích hợp. Với chuyện này, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng hết sức hài lòng, dù sao bọn họ chuẩn bị tiệc mừng để chúc thọ Thanh Vân tiên sinh, nên tất nhiên không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm lão nhân gia mất vui. Ngay cả Mặc Tiểu Bảo cũng tự mình bước lên trước tặng một bức Bách thọ đồ (một bức chữ có 100 chữ thọ) tự tay viết. Tuy Mặc Tiểu Bảo còn chưa đầy tám tuổi, nhưng hai năm qua, dưới sự dạy bảo của Thanh Vân tiên sinh, việc học lại rất tốt, chữ viết cũng có hình có dáng, khiến cho Thanh Vân tiên sinh vui mừng không thôi.
Đến cùng thì tuổi tác của Thanh Vân tiên sinh đã cao, nên sau khi nhận lời chúc thọ của mọi người thì cũng chỉ ngồi một lát rồi liền trở về nghỉ ngơi. Đợi đến sau khi Thanh Vân tiên sinh đi khỏi, thì Diệp Ly mới hơi thở nhẹ ra. Kỳ thật, tuy mời nhiều người đến chúc thọ như vậy đúng là cực kỳ long trọng, nhưng những người này cũng không phải dễ đối phó. Nếu xảy ra chuyện gì ở trước mặt ông ngoại, thì ngược lại lại khiến cho trong lòng của lão gia nhân mất vui. Cho nên, khi nhìn thấy từ đầu tiệc đến Thanh Vân tiên sinh rời tiệc vẫn thuận thuận lợi lợi, thì tâm tình của Diệp Ly cũng tốt hơn rất nhiều. Về phần đằng sau còn có ai muốn gây chuyện, thì ngược lại Định Vương phủ cũng không sợ.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn thấy nụ cười vui vẻ bên môi Diệp Ly, liền giơ lên tay nắm chặt bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng cười nói: “Dù những người đó muốn gây chuyện thế nào, thì chút ánh mắt này vẫn phải có. Sẽ không gây chuyện trên tiệc mừng thọ của ông ngoại.” Diệp Ly mỉm cười gật gật đầu, nói: “Ta biết, nhưng vẫn luôn có chút bận tâm. Bây giờ ông ngoại đã về nghỉ ngơi, nên liền không có gì đáng ngại nữa rồi.” Biết thì biết, nhưng luôn có người thích gây ra một vài chuyện ngay tại lúc này. Với Diệp Ly, hôm nay, chuyện gì cũng không quan trọng bằng tâm tình của Thanh Vân tiên sinh.
Sau khi lão nhân gia đã đi về, các tân khách liền tự nhiên hơn rất nhiều. Thật sự là với một Đại Nho đương thời như Thanh Vân tiên sinh, thì cho dù là những nhân vật quyền quý của các quốc gia này cũng không tránh khỏi sẽ có một chút câu nệ. Chỉ chốc lát sau, không khí trên lầu ngắm cảnh liền trở nên sôi nổi. Lôi Chấn Đình ngồi ở dưới cứ uống rượu ngon mà không để ý đến ai, lại vừa đánh giá Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu ở phía trên đang cẩn thận lau miệng cho Mặc Tiểu Bảo. Dưới ánh nên sáng ngời, bên môi của cô gái hơi mỉm cười lại càng trở nên đặc biệt dịu dàng động lòng người.
Đôi mắt Lôi Chấn Đình hơi nhíu lại, ánh mắt đảo qua người Mặc Tu Nghiêu.
“Nghe nói tháng trước Định Vương và Định Vương phi vừa mới mừng được một đôi Long Phượng thai, việc vui như thế, ngược lại Bản vương vẫn còn chưa chúc mừng.” Đột nhiên Lôi Chấn Đình mở miệng nói. Giọng nói của lão cũng không lớn, nhưng lại mang theo nội lực nên đã truyền khắp toàn bộ đài ngắm cảnh. Tân khách đang cũng đều nhớ ra, vội vàng chúc mừng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu cong môi cười khẽ một tiếng, nâng ly nói: “Bản vương cám ơn Trấn Nam Vương Tây Lăng, cũng cám ơn chư vị rất nhiều.”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Việc vui như thế, sao có thể không tặng quà được? Bản vương đã chuẩn bị một phần đại lễ để tặng cho Định Vương, mong Định Vương đừng ghét bỏ. Đồng thời cũng biểu lộ tình nghĩa thâm hậu của hai nước chúng ta.”
Đôi mày kiếm của Mặc Tu Nghiêu cau lên, vứt cho Lôi Chấn Đình một ánh mắt nghi vấn. Hắn thật sự không tin Lôi Chấn Đình sẽ thật tình tặng cho hắn quà mừng có được hai đứa con song sinh gì, hơn nữa còn dưới tình huống hắn vừa mới giết cháu của lão ta cách đây không lâu.
Lôi Chấn Đình cười nói: “Phần lễ vật này, Bản vương đã phải phái người đi tìm thật lâu mới có được, tuyệt đối là trân quý vô cùng.” Mặc Tu Nghiêu hơi bĩu môi, “Nếu thật sự quá quý trọng, thì Trấn Nam Vương cứ giữ lại cho mình đi.” Lôi Chấn Đình cười nói: “Bảo vật như vậy, chỉ có Định Vương mới có thể xứng. Nếu là Bản vương thì ngược lại đã chà đạp rồi. Người đâu…” Chỉ một lát sau, mấy thị vệ Tây Lăng mang lên một cái hộp cao lớn, đặt nhẹ nhàng cái hộp gỗ xuống đất, rồi cung kính đứng qua một bên hầu.
Thay vì nói là cái hộp, thì không bằng nói đây là một cái tủ gỗ tinh mỹ. Ánh mắt của mọi người đều không nhịn được mà tập trung vào cái tủ gỗ đàn khắc hoa này trong sảnh, không biết rốt cuộc Trấn Nam Vương tặng cho Định Vương lễ vật gì mà phải thận trọng và thần bí đến như thế. Nhìn phản ứng của mọi người, Trấn Nam Vương cười thoả mãn, “Mở ra.”
Một thị vệ tiến lên, nắp trên của tủ gỗ được mở ra, một mùi hương nhàn nhạt liền tỏa ra khắp đài ngắm cảnh.
Mọi người không nhịn được mà kinh hô lên một tiếng, nơi để tủ gỗ trước đó trong đại sảnh liền có một cô gái áo trắng đang quỳ ở đó. Nhìn bề ngoài, cô gái này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo cũng không tính là tuyệt mỹ cực kỳ. Ít nhất, ở đây, tính cả Định Vương phi, thì cũng có tới bốn năm cô gái có dung mạo nằm trên nàng ta. Nhưng nàng ta lại có một lực hấp dẫn kỳ lạ cực kỳ, đã hấp dẫn ánh mắt của những tân khách đang ngồi đây, chỉ cảm thấy cô gái này không có một chỗ mà là không hoàn mỹ, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy dung mạo không tính là tuyệt mỹ kia của nàng ta cũng hoàn mỹ không tỳ vết, nếu thay đổi một dung nhan đẹp hơn thì ngược lại sẽ phá hủy phần khí chất này.
Cô gái này mặc một bộ áo trắng trong thuần khiết, một mái tóc cũng tùy ý xõa tung. Cả người đều không có một món trang sức nào, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng chỉ bình tĩnh không có biến hóa gì, nhưng khi chống lại đôi mắt kia của nàng ta thì đều có thể nghe được tiếng tim của mình đang đập không thể khống chế được.
“Trấn Nam Vương, ngươi có ý gì?” Chưa đợi Mặc Tu Nghiêu nói chuyện, thì gương mặt của Từ Hồng Ngạn ngồi bên kia đã trầm xuống. Những cái không nói, nhưng hôm nay là Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh, mà Lôi Chấn Đình lại tặng một thiếu nữ xinh đẹp cho Định Vương thì thật sự đã quá thất lễ. Nhưng Lôi Chấn Đình lại lơ đễnh, cười nói với Từ Hồng Ngạn: “Bản vương biết rõ hôm nay là Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh, làm như thế thì thật sự hơi thất lễ. Nhưng Bản vương cũng chỉ mới có được bảo bối này gần đây nên liền vội vàng sai người đưa đến Ly thành. Lúc này mới tặng cho Định Vương trước tiên, dù sao. . . Bảo vật như vậy, ở trong tay Bản vương thì thật sự sẽ khiến cho người ta không thể khống chế được…” Lôi Chấn Đình lộ ra một ý cười ngầm hiểu lẫn nhau, nhẹ gật đầu với Từ Hồng Ngạn.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu đánh giá lướt qua cô gái áo trắng kia một cái, nhướng mày nói: “Trấn Nam Vương có ý gì?”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Định Vương và Vương phi đã đại hôn gần mười năm, nhưng trong phủ lại vẫn không nạp một Trắc phi hay thị thiếp gì. Bản vương biết Định Vương có cô gái hiếm có như Vương phi làm bạn, thì tất nhiên dong chi tục phấn trên thế gian này đều sẽ chướng mắt. Bởi vậy mới đưa cô gái này đến, chắc hẳn nàng ấy sẽ tuyệt đối đủ để xứng đôi với Định Vương.” Tuy không ít người không quan tâm đến lời nói ấy của Lôi Chấn Đình, dù sao Định Vương phi đúng là một cô gái vô song hiếm thấy trong trong thiên hạ, cho dù chỉ nói đến dung mạo thì cũng không thua cô gái kia chút nào; nhưng khi nhìn cô gái áo trắng kia thì lại không nói ra được nàng ta có chỗ nào không tốt. Lại nghĩ đến, Định Vương phi đã là Đích phi của Định Vương, nhưng lại có thêm một Thứ phi hay Trắc phi như hoa như ngọc, thì ngược lại cũng là một đoạn giai thoại. Nghĩ đến như thế, thì không chỉ không chỉ không có suy nghĩ gì về cô gái áo trắng này nữa, mà lại có không ít người càng bắt đầu nổi lên tâm tư khác. Đương nhiên, sứ giả do Tây Lăng Hoàng phái tới thì ngoại trừ. Lúc này, sứ giả do Tây Lăng Hoàng chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào ly rượu ngon trước mặt, giống như rượu ngon này đột nhiên biến thành quỳnh tương ngọc dịch vậy.
Kỳ thật, thẳng đến khi Lôi Chấn Đình nhắc tới, thì những người đang ngồi đây mới chú ý đến, đã qua nhiều năm như vậy mà thậm chí ngay cả một thị thiếp, Định Vương cũng chưa từng nạp, cả Định Vương phủ chỉ có mỗi một cô gái là Định Vương phi. Tuy Định Vương phi là một cô gái vô song hiếm thấy trong thiên hạ, nhưng trên thế giới lấy nam tử vi tôn này, theo quyền quý bọn họ thấy, thì Định Vương làm như vậy tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói là quyền quý nước khác, ngay cả rất nhiều người dưới trướng Định Vương phủ hiện nay cũng sinh ra một vài tâm tư không đồng ý. Đây cũng không phải là bọn họ có ý kiến gì với Diệp Ly, mà là từ xưa đến nay, ba vợ bốn nàng hầu đã là điều bình thường. Huống chi, Mặc Tu Nghiêu là chủ nhân Định Vương phủ, trong mắt rất nhiều người thì trong tương lai chắn chắn sẽ đăng cơ làm Đế, nên càng tuyệt đối không thể đặt tâm tư trên người một cô gái.
Nhìn thấy không ít người lộ ra thần sắc hâm mộ và đồng ý, Lôi Chấn Đình cười đầy thoả mãn, ngẩng đầu nhìn qua Diệp Ly đang ngồi bên người Mặc Tu Nghiêu. Thần sắc của Diệp Ly vẫn bình tĩnh như thường ngày, thậm chí bên môi còn đang mỉm cười một cách thản nhiên.
Bên đối diện, trong mắt Từ Thanh Viêm hiện lên một tia giận dữ, đang muốn đứng dậy, thì đã bị Từ Thanh Bách đang ngồi bên cạnh đè xuống. Từ Thanh Viêm thấp giọng cả giận nói: “Tứ ca, huynh làm gì vậy?” Từ Thanh Bách nhìn thoáng qua thần sắc bình thản của Mặc Tu Nghiêu nói: “Đây là chuyện của Định Vương và Ly nhi.” Từ gia sẽ không yêu cầu cả đời Mặc Tu Nghiêu chỉ có một mình Diệp Ly, mà trong loại chuyện này, nếu không phải tự nguyện kiên trì thì có hứa hẹn nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói nhảm mà thôi. Từ gia chỉ có thể làm là, sau khi Mặc Tu Nghiêu lựa chọn, Diệp Ly lựa chọn, thì ủng hộ Ly nhi vô điều kiện, vô luận muội ấy lựa chọn như thế nào.
“Tuyệt đối đủ sao?” Giọng nói hơi lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu vang lên trên đài ngắm cảnh, cả đài đều yên lặng nên lại càng làm nổi bật sự nhộn nhịp phi thường ở bên ngoài, “Sao Bản vương lại không nhìn ra nữ nhân này có chỗ nào hơn Vương phi của Bản vương vậy?” Lôi Chấn Đình cười nói một cách cực kỳ tự tin: “Vương phi thì đương nhiên đã là cô gái hiếm có trên thế gian, nhưng mà, vị trước mắt này cũng không kém. Bản vương có thể cam đoan, võ công, tài hoa, năng lực, thậm chí kể cả y thuật, kiến thức chung của nàng ấy, trong số các cô gái trong thiên hạ đều xuất chúng. Nếu Vương gia không tin, thì cũng không ngại mời Vương phi tỷ thí với nàng ta một trận?”
“Làm càn!” Mặc Tu Nghiêu giận dữ mắng một tiếng, chỉ thấy một bóng trắng bay xẹt qua không trung, mọi người không nhịn được mà cất tiếng kinh hô lên. Không biết từ lúc nào, Mặc Tu Nghiêu đã bay đến trước mặt cô gái áo trắng kia, vươn tay đánh thẳng vào đỉnh đầu của nàng ta mà không chút lưu tình nào. Ngay tạo lúc mọi người ở đây đều cho rằng nàng kia sẽ hương tiêu ngọc vẫn, thì liền thấy cô gái áo trắng kia đột nhiên ngẩng đầu lên, trở tay che đầu, vậy mà đã chặn được một kích của Mặc Tu Nghiêu một cách đầy khó khăn. Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, lại xuất chưởng đáng thẳng vào vai của cô gái. Lần này cô gái áo trắng lại không cứng đối cứng đón lấy nữa, mà phi thân lui ra sau. Một chưởng thất bại của Mặc Tu Nghiêu phóng thẳng vào tủ gỗ bên cạnh liền tạo thành một hố lớn. Bởi vậy có thể thấy được, nếu một chưởng này thật sự đánh trúng vai trái của nàng kia thì chỉ sợ sẽ bị gãy nát.
Mặc Tu Nghiêu ra hai chiêu không thành, cũng không đuổi theo nữa. Vung tay áo phi thân trở về vị trí cũ. Chỉ là, lúc cái tay áo kia vung lên lại mang theo một cơn gió mạnh bắn thẳng đến cô gái áo trắng kia. Nàng kia mới mạo hiểm tránh được một chiêu, vừa mới đứng vững nên lần này lại không thể tránh khỏi nữa, chỉ phải vươn tay đỡ lấy, nhưng cũng chỉ lui về sau một bước, ngay cả sắc mặt cũng không có biến hóa gì, mà chỉ trầm mặc đứng bên người Lôi Chấn Đình.
Mặc Tu Nghiêu đứng ở trên, nhìn xuống Lôi Chấn Đình và cô gái áo trắng kia, giọng nói lạnh nhạt: “Có thể tiếp được ba chiêu của Bản vương mà không bại, quả thật có chút bản lãnh.” Kỳ thật, đây cũng không phải chỉ có chút bản lãnh, ba chiêu lúc nãy của Mặc Tu Nghiêu cũng ít nhất đã dùng tám phần công lực, cô gái áo trắng kia có thể mặt không đổi sắc đón được, đã chứng minh vô luận là chiêu thức, phản ứng hay nội lực thì cũng đều tuyệt đối không kém. Nếu trong võ lâm thì cũng tuyệt đối đứng trong những người cao nhất, quan trọng nhất là, nàng ta nhìn như chỉ mới mười sáu tuổi. Công lực như vậy, ngay cả lúc Mặc Tu Nghiêu ở độ tuổi này thì cũng không chênh lệch nhiều.
Nhưng Lôi Chấn Đình lại không kinh ngạc, cười nói: “Bản vương đã từng nói rồi, tuyệt đối sẽ làm cho Định Vương hài lòng.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn lão ta, lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng, “Ai nói Bản vương hài lòng thì chắc chắn sẽ phải thu nhận nàng ta? Niệm tình nàng ta có mấy phần bản lĩnh thật sự, Bản vương sẽ không so đo tội mạo phạm lúc nãy. Đến từ chỗ nào thì chạy nhanh về chỗ đó cho Bản vương!” Lời này vừa nói ra, mọi người đều không khỏi xôn xao, ngay cả thiếu nữ áo trắng vẫn luôn mang theo thần sắc bình tĩnh kia cũng không khỏi hơi biến sắc. Mỹ nhân như thế lại bị Định Vương từ chối không chút do dự, trong mắt mọi người chính là không khác gì phung phí của trời. Dù sao trên đời này cũng không ai buộc phải lựa chọn giữa mỹ nhân và Định Vương phi. Chẳng lẽ Nga Hoàng Nữ Anh, thê thiếp thành đàn không phải là ước mơ tha thiết của các nam nhân sao?
Lôi Chấn Đình khẽ nhíu mày, hơi khó xử nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương thật sự từ chối?”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh không nói. Lôi Chấn Đình như hơi bất đắc dĩ, thở dài nói: “Định Vương có biết nàng ấy đến từ đâu không?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương đã nói, đến từ chỗ nào thì liền chạy về chỗ đó.”
“Nàng ấy đến từ núi Thương Mang.” Câu nói của Lôi Chấn Đình như ném một hòn đá vào mặt hồ lặn sóng, ngay lập tức liền làm nổ tung cả đài ngắm cảnh. Núi Thương Mang này, kỳ thật, người Đại Sở cũng không xa lạ gì, là một ngọn núi chính trong dãy núi duy nhất ở Trung Nam của Đại Sở, trước mắt lại đang nằm trong tay Lôi Chấn Đình. Nhưng sở dĩ mọi người quen thuộc với nó cũng không phải bởi vì phong cảnh của nó thơ mộng như thế nào, xuất hiện kỳ quan thần kỳ gì. Trên thực tế, núi Thương Mang nằm ẩn trong vô số ngọn núi khác của dãy núi, những ngọn núi chung quanh đều có bề ngoài rất tương tự, nếu không có người quen dẫn đường thì căn bản sẽ không nhận ra ngọn núi nào mới là núi Thương Mang, vì vậy vô cùng có khả năng sẽ bị lạc trong núi sâu.
Trong truyền thuyết, trên núi Thương Mang có một gia tộc lánh đời. Người trong tộc đều tinh thông thiên văn địa lý, y bói tinh tượng; nam tử có tài thống trị thiên hạ, nữ tử lại càng là có trí tuệ có thể phụ tá quân vương, bảo vệ xã tắc. Cứ sáu mươi năm sẽ có một vị truyền nhân xuống núi rèn luyện. Nhưng trong tộc này lại âm thịnh dương suy, mấy trăm năm qua rất ít khi nghe nói có nam tử xuất hiện. Mà cô gái xuống núi rèn luyện thì không có ai mà không phải có tài trí phi phàm. Trong đó nổi danh nhất chính là Hoàng hậu đầu tiên của Tiền triều Trung Hưng, Vương hậu của quân vương đời thứ hai của Đại Sở, cùng với Vương hậu Tây Lăng vào sáu mươi năm trước, bà nội đã qua đời của Lôi Chấn Đình. Nghe nói tổ tiên Từ gia cũng đã từng cưới một cô gái đến từ núi Thương Mang, tuy Từ gia chưa từng thừa nhận. Nhưng chính là vì chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủn đã xuất hiện ba vị Hoàng hậu, hơn nữa sự xuất hiện của các nàng đều đã mang đến một Vương triều hưng thịnh, nên từ đó về sau, núi Thương Mang luôn liên quan đến hưng suy của một Hoàng triều. Hôm nay, vị thiếu nữ áo trắng này lựa chọn Định Vương, chẳng lẽ… Ánh mắt của người đang ngồi nhìn Mặc Tu Nghiêu đều trở nên hơi phức tạp.
Lôi Chấn Đình cười nói: “Hiện tại Định Vương đã rõ chưa? Cũng không phải Bản vương muốn làm khó Định Vương và Vương phi, cố ý phá hư tình cảm của hai vị, mà thật sự là…”
Tất cả mọi người cũng đã hơi hiểu được. Đương nhiên chuyện này không phải là Lôi Chấn Đình có thể làm chủ được, nếu Lôi Chấn Đình có thể làm chủ, thì như vậy cho dù chính lão ta không thể cưới cô gái áo trắng này, cũng có thể để cho con của lão ta cưới, chứ sao lại để tiện nghi cho kẻ địch của mình? Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn Định Vương, lúc nãy Định Vương còn cứng rắn muốn người ta đến từ chỗ nào thì chạy về chỗ đó, bây giờ ngược lại đã biết lai lịch của thiếu nữ áo trắng này thì còn có thể vẫn kiên định như vậy nữa hay không đây?
Trên đài ngắm cảnh yên tĩnh thật lâu, ngay tại lúc rất nhiều người đều cho rằng Định Vương muốn đồng ý, thì lại nghe giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu vang lên trên đài, “Cút.”
Beta: Sakura
“Mẫu phi, người thật sự không biết chúng con sao?”
Thân thể Liễu quý phi run lên, nói một cách lạnh lùng: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ta không biết các ngươi! Còn không đi mau!”
Công chúa Trân Ninh nhắm mắt, giọng nói trầm thấp, “Chẳng lẽ ngay cả một chút áy này mà người cũng không có sao…”
“Ta không biết ngươi đang nói gì.” Liễu quý phi cố gắng trấn định nói, phất tay gọi thị vệ đang gác bên ngoài vào, “Người đâu, đuổi bọn chúng ra, không cho phép bọn chúng vào nữa!”
“Người!” Công chúa Trân Ninh đứng bật dậy, nhưng lại bị Mặc Khiếu Vân kéo lại. Mặc Khiếu Vân đè công chúa Trân Ninh đang muốn nhào tới trước lại, trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về trước đi.” Công chúa Trân Ninh bị Mặc Khiếu Vân kéo ra ngoài, nhưng ánh mắt đầy hung ác lại nhìn chằm chằm vào Liễu quý phi. Đợi đến khi Mặc Khiếu Vân và công chúa Trân Ninh đã biến mất ngoài cửa, cả người Liễu quý phi mới như bị rút hết khí lực, vô lực ngã ngồi xuống ghế.
Công chúa Dung Hoa thong thả đánh giá nàng ta, mỉm cười nói: “Cần gì phải tuyệt tình như thế. Cho dù ngươi có hai đứa con thì Vương thất Bắc Nhung cũng sẽ không để ý mà. Bắc Nhung có như thế nào thì đến cùng cũng không có nhiều quy tắc như chúng ta. Huống chi, lấy tuổi của ngươi. . . Chẳng lẽ ngươi còn muốn có người tin tưởng ngươi còn là hoàng hoa khuê nữ sao?”
“Dung Hoa!” Liễu quý phi hung ác nhìn chằm chằm vào nàng ta, ánh mắt đầy hung tàn.
Công chúa Dung Hoa đứng dậy, không để ý chút nào mà liền cười nói: “Nếu Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh đã nhận lầm người, vậy Bản cung cũng xin lỗi vì không tiếp ngươi được, Thất đệ muội tương lai của ta. Có điều. . . Thất đệ thật sự sẽ cưới ngươi sao?” Nghe công chúa Dung Hoa mang theo tiếng cười đi ra khỏi đại sảnh, thần sắc trên mặt Liễu quý phi càng trở nên hung ác và nham hiểm hơn, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt, móng tay thật dài đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu cũng không có chút cảm giác nào.
Tại sao nàng phải áy náy chứ? Nàng làm tất cả cũng chỉ vì muốn sống thật tốt, hơn nữa cũng vì báo thù! Có ai biết nàng đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, so với những đau khổ trước khi nàng gặp được Gia Luật Dã, thì bọn chúng tính là cái gì? Có cái gì đáng để nàng áy náy sao? Người khác chỉ cho rằng Gia Luật Dã mê luyến sắc đẹp của nàng, cuồng dại với nàng. Nhưng nếu Gia Luật Dã thật sự cuồng dại với nàng, thì tại sao lại lâu như vậy mà cũng không chịu cưới nàng? Nhưng mà không sao. . . Chỉ cần Gia Luật Dã còn cần nàng, thì nàng còn có thể điều khiển người Bắc Nhung, như vậy, nàng nhất định sẽ bắt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly phải trả một cái giá thật lớn!
Trong nháy mắt đã đến Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh. Khắp cả Ly thành đều giăng đèn kết hoa, nhộn nhịp, vui mừng, còn nhộn nhịp hơn cả tết đến. Mấy năm nay, từ khi sự thống trị Tây Bắc của Định Vương phủ có hiệu quả, thì lực ảnh hưởng của Từ gia và thư viện Ly Sơn trong lãnh thổ Tây cũng dần dần tăng lên. Dân chúng Tây Bắc đã từng nhận được ân huệ của đám người Từ Thanh Trần càng không thể đếm xuể, huống chi, Thanh Vân tiên sinh lại chính là ông ngoại của Định Vương phi, ngày sinh nhật hôm nay, đương nhiên toàn bộ dân chúng Ly thành đón mừng còn hơn tết đến.
Mấy năm nay, theo sự mở rộng dần dần của Ly thành, Ly thành cũng đã vây dựng một quảng trường lớn ở gần Định Vương phủ bắt chước theo Vương thành Nam Chiếu. Phía sau quảng trường chính là một đài ngắm cảnh cao lớn, mỗi khi đến ngày lễ, các dân chúng trong Ly thành liền tập trung ở đây để chúc mừng. Bày tiệc ở đây thì ngược lại vẫn là lần đầu tiên, cũng bởi vì như vậy nên cũng làm cho các dân chúng có thể thưởng thức thịnh yến của Vương phủ càng gần hơn. Tuy như vậy là một khảo nghiệm rất lớn về mặt an toàn, nhưng lấy năng lực của ám vệ Định Vương phủ thì cũng không sợ chuyện này.
Đèn rực rỡ mới thắp lên, toàn bộ quảng trường đều được giăng đèn kết hoa. Vô số pháo hoa rực rỡ đang nở rộ trên bầu trời, dẫn tới một trận hoan hô của đám người trên quảng trường. Trong thành, các dân chúng đua nhau ra khỏi nhà, tụ tập trên quảng trường thưởng thức màn pháo hoa rực rỡ khó gặp.
Trên đài ngắm cảnh, diện tích rộng lớn đủ để bày yến hội có hơn ngàn người. Vốn nơi này được thiết kế xây dựng để tổ chức các yến hội với quy mô lớn, dù sao diện tích của Định Vương phủ cũng không lớn, mà bản thân Ly thành cũng thật sự không thích hợp với tư cách là một đô thành chính thức, nếu lại xây dựng ở đây một tòa hoàng cung tạm thời thì cũng không tránh khỏi quá hao người tốn của, nên chỉ xây quảng trường và đài ngắm cảnh này thôi, không những để cho dân chúng trăm họ bình thường cùng vui chơi ở đây, mà vào ngày lễ cũng có thể tổ chức tụ hội. Đồng thời cũng giải quyết vấn đề khó khăn là Định Vương phủ không có cách nào tổ chức yến hội với quy mô lớn, dù sao cũng không thể mỗi lần tổ chức yến hội đều làm trên cổng thành đi?
Đài ngắm cảnh được thiết kế cong về hai bên, tạo thành một hình bán nguyệt. Vô luận ngồi ở góc nào thì cũng đều có thể nhìn thấy toàn cảnh của quảng trường; cộng thêm kiểu dáng cầu thang ở tầng trên, tầng dưới và tầng giữa, lại càng làm cho tất cả các khách mời tham dự yến hội đều có thể nhìn thấy chủ nhân ở phía trên. Vốn cái này cũng là do Diệp Ly nói ra mấy câu, cuối cùng lại do đích thân Từ Hồng Ngạn vẽ thành. Hai năm qua, rất nhiều yến hội hàng năm của Định Vương phủ đều được tổ chức ở đây, cũng xem như có cảm giác vui cùng dân.
Chính giữa lầu có treo một chiếc đèn lồng cực lớn màu đỏ có chữ thọ màu vàng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện chữ thọ này được ghép thành từ vô số những chữ thọ nhỏ. Kiểu chữ thanh tú nhưng cũng không thiếu khí chất ung dung đoan chính ở bên trong, chính là chữ của công tử Thanh Trần.
Đêm nay, ngồi trên vị trí cao nhất lại không còn là Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nữa, mà là Thanh Vân tiên sinh râu tóc bạc phơ tựa như một ông bụt tiên phong đạo cốt. Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu ngồi bên tay phải của ông, ngồi bên tay trái lần lượt là Từ Hồng Vũ, Từ Hồng Ngạn và mấy vị công tử Từ gia cùng gia quyến. Xuống chút nữa mới là khách quý của các quốc gia đến đây chúc thọ và văn thần võ tướng dưới trướng Định Vương phủ. Sắp xếp như thế, sao những người ở đây lại không nhìn ra địa vị của Từ gia bây giờ trong cả Định Vương phủ chứ?
Yến hội vừa bắt đầu, thì Diệp Ly và Từ Thanh Viêm đã cùng dìu Thanh Vân tiên sinh lên ghế trên sau đó mới tự đi đến bên người Mặc Tu Nghiêu rồi ngồi xuống. Sau khi quan khách mới vừa ngồi xuống thì trên quảng trường đang để trống phía dưới, mấy trăm cô gái mặc váy hoa đủ màu sắc cầm đèn lồng đủ màu sắc trong tay nhẹ nhàng nhảy múa trong tiếng nhạc du dương. Quang cảnh rộng lớn như thế đương nhiên to lớn hùng vĩ hơn yến hội được tổ chức trong cung điện trước đây theo thói quen của mọi người rất nhiều. Lúc này rất nhiều dân chúng đang tụ tập ngắm pháo hoa cũng thưởng thức theo.
Mặc Tiểu Bảo ngồi ở chính giữa Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, cũng rất tò mò với quang cảnh hung vĩ trước mặt. Tuy bé là Tiểu Thế tử của Định Vương phủ, từ nhỏ đến lớn, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng giấu bé ở trong nhà, các loại tình huống hay nhân vật gì cũng đều đã được nhìn thấy, nhưng quang cảnh hùng vĩ như thế thì thật sự vẫn mới thấy lần đầu tiên. Quyền quý của các quốc gia ngồi phía dưới cũng chú ý tới đứa bé mặc áo đen đang ngồi chính giữa Định Vương và Định Vương phi. Tuổi còn nhỏ mà cũng đã nhìn ra được tuấn mỹ bất phàm cực kỳ, một đôi mắt to đen nhánh đang tò mò nhìn mọi người phía dưới mà không chút sợ hãi gì. Đứa bé này chính là con trai trưởng của Định Vương, được đích thân Thanh Vân tiên sinh đặt tên là Ngự Thần. Không nói đến đôi song sinh mà Định Vương và Định Vương phi vừa mới có được kia, chỉ cần nhìn đứa bé trước mắt thì đã thấy vượt qua tất cả mọi người đang ngồi ở đây rất nhiều rồi.
Thế tử Định Vương phủ còn nhỏ tuổi mà đã có khí thế và định lực như vậy, Định Vương có con trai như thế cũng đã đủ để tự hào.
Phía dưới là ca múa mừng cảnh thái bình, các tân khách trên đài ngắm cảnh cũng không nhàn rỗi. Vừa thưởng thức ca múa lộng lẫy hiếm gặp, vừa tán gẫu với người ngồi bên cạnh mình, sau đó từng người lần lượt tiến lên dâng thọ lễ lên Thanh Vân tiên sinh. Gia Luật Dã rút kinh nghiệm từ bài học trong tiệc đầy tháng Mặc Tiểu Bảo vào năm xưa, nên lần này, lễ vật được dâng tặng cũng còn tính là an phận. Thọ lễ của các tân khách khác đưa tới cũng đều một vài mớn vừa vui mừng lại thích hợp. Với chuyện này, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng hết sức hài lòng, dù sao bọn họ chuẩn bị tiệc mừng để chúc thọ Thanh Vân tiên sinh, nên tất nhiên không hy vọng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm lão nhân gia mất vui. Ngay cả Mặc Tiểu Bảo cũng tự mình bước lên trước tặng một bức Bách thọ đồ (một bức chữ có 100 chữ thọ) tự tay viết. Tuy Mặc Tiểu Bảo còn chưa đầy tám tuổi, nhưng hai năm qua, dưới sự dạy bảo của Thanh Vân tiên sinh, việc học lại rất tốt, chữ viết cũng có hình có dáng, khiến cho Thanh Vân tiên sinh vui mừng không thôi.
Đến cùng thì tuổi tác của Thanh Vân tiên sinh đã cao, nên sau khi nhận lời chúc thọ của mọi người thì cũng chỉ ngồi một lát rồi liền trở về nghỉ ngơi. Đợi đến sau khi Thanh Vân tiên sinh đi khỏi, thì Diệp Ly mới hơi thở nhẹ ra. Kỳ thật, tuy mời nhiều người đến chúc thọ như vậy đúng là cực kỳ long trọng, nhưng những người này cũng không phải dễ đối phó. Nếu xảy ra chuyện gì ở trước mặt ông ngoại, thì ngược lại lại khiến cho trong lòng của lão gia nhân mất vui. Cho nên, khi nhìn thấy từ đầu tiệc đến Thanh Vân tiên sinh rời tiệc vẫn thuận thuận lợi lợi, thì tâm tình của Diệp Ly cũng tốt hơn rất nhiều. Về phần đằng sau còn có ai muốn gây chuyện, thì ngược lại Định Vương phủ cũng không sợ.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn thấy nụ cười vui vẻ bên môi Diệp Ly, liền giơ lên tay nắm chặt bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng, thấp giọng cười nói: “Dù những người đó muốn gây chuyện thế nào, thì chút ánh mắt này vẫn phải có. Sẽ không gây chuyện trên tiệc mừng thọ của ông ngoại.” Diệp Ly mỉm cười gật gật đầu, nói: “Ta biết, nhưng vẫn luôn có chút bận tâm. Bây giờ ông ngoại đã về nghỉ ngơi, nên liền không có gì đáng ngại nữa rồi.” Biết thì biết, nhưng luôn có người thích gây ra một vài chuyện ngay tại lúc này. Với Diệp Ly, hôm nay, chuyện gì cũng không quan trọng bằng tâm tình của Thanh Vân tiên sinh.
Sau khi lão nhân gia đã đi về, các tân khách liền tự nhiên hơn rất nhiều. Thật sự là với một Đại Nho đương thời như Thanh Vân tiên sinh, thì cho dù là những nhân vật quyền quý của các quốc gia này cũng không tránh khỏi sẽ có một chút câu nệ. Chỉ chốc lát sau, không khí trên lầu ngắm cảnh liền trở nên sôi nổi. Lôi Chấn Đình ngồi ở dưới cứ uống rượu ngon mà không để ý đến ai, lại vừa đánh giá Diệp Ly ngồi bên cạnh Mặc Tu Nghiêu ở phía trên đang cẩn thận lau miệng cho Mặc Tiểu Bảo. Dưới ánh nên sáng ngời, bên môi của cô gái hơi mỉm cười lại càng trở nên đặc biệt dịu dàng động lòng người.
Đôi mắt Lôi Chấn Đình hơi nhíu lại, ánh mắt đảo qua người Mặc Tu Nghiêu.
“Nghe nói tháng trước Định Vương và Định Vương phi vừa mới mừng được một đôi Long Phượng thai, việc vui như thế, ngược lại Bản vương vẫn còn chưa chúc mừng.” Đột nhiên Lôi Chấn Đình mở miệng nói. Giọng nói của lão cũng không lớn, nhưng lại mang theo nội lực nên đã truyền khắp toàn bộ đài ngắm cảnh. Tân khách đang cũng đều nhớ ra, vội vàng chúc mừng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Mặc Tu Nghiêu cong môi cười khẽ một tiếng, nâng ly nói: “Bản vương cám ơn Trấn Nam Vương Tây Lăng, cũng cám ơn chư vị rất nhiều.”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Việc vui như thế, sao có thể không tặng quà được? Bản vương đã chuẩn bị một phần đại lễ để tặng cho Định Vương, mong Định Vương đừng ghét bỏ. Đồng thời cũng biểu lộ tình nghĩa thâm hậu của hai nước chúng ta.”
Đôi mày kiếm của Mặc Tu Nghiêu cau lên, vứt cho Lôi Chấn Đình một ánh mắt nghi vấn. Hắn thật sự không tin Lôi Chấn Đình sẽ thật tình tặng cho hắn quà mừng có được hai đứa con song sinh gì, hơn nữa còn dưới tình huống hắn vừa mới giết cháu của lão ta cách đây không lâu.
Lôi Chấn Đình cười nói: “Phần lễ vật này, Bản vương đã phải phái người đi tìm thật lâu mới có được, tuyệt đối là trân quý vô cùng.” Mặc Tu Nghiêu hơi bĩu môi, “Nếu thật sự quá quý trọng, thì Trấn Nam Vương cứ giữ lại cho mình đi.” Lôi Chấn Đình cười nói: “Bảo vật như vậy, chỉ có Định Vương mới có thể xứng. Nếu là Bản vương thì ngược lại đã chà đạp rồi. Người đâu…” Chỉ một lát sau, mấy thị vệ Tây Lăng mang lên một cái hộp cao lớn, đặt nhẹ nhàng cái hộp gỗ xuống đất, rồi cung kính đứng qua một bên hầu.
Thay vì nói là cái hộp, thì không bằng nói đây là một cái tủ gỗ tinh mỹ. Ánh mắt của mọi người đều không nhịn được mà tập trung vào cái tủ gỗ đàn khắc hoa này trong sảnh, không biết rốt cuộc Trấn Nam Vương tặng cho Định Vương lễ vật gì mà phải thận trọng và thần bí đến như thế. Nhìn phản ứng của mọi người, Trấn Nam Vương cười thoả mãn, “Mở ra.”
Một thị vệ tiến lên, nắp trên của tủ gỗ được mở ra, một mùi hương nhàn nhạt liền tỏa ra khắp đài ngắm cảnh.
Mọi người không nhịn được mà kinh hô lên một tiếng, nơi để tủ gỗ trước đó trong đại sảnh liền có một cô gái áo trắng đang quỳ ở đó. Nhìn bề ngoài, cô gái này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo cũng không tính là tuyệt mỹ cực kỳ. Ít nhất, ở đây, tính cả Định Vương phi, thì cũng có tới bốn năm cô gái có dung mạo nằm trên nàng ta. Nhưng nàng ta lại có một lực hấp dẫn kỳ lạ cực kỳ, đã hấp dẫn ánh mắt của những tân khách đang ngồi đây, chỉ cảm thấy cô gái này không có một chỗ mà là không hoàn mỹ, thậm chí khiến cho người ta cảm thấy dung mạo không tính là tuyệt mỹ kia của nàng ta cũng hoàn mỹ không tỳ vết, nếu thay đổi một dung nhan đẹp hơn thì ngược lại sẽ phá hủy phần khí chất này.
Cô gái này mặc một bộ áo trắng trong thuần khiết, một mái tóc cũng tùy ý xõa tung. Cả người đều không có một món trang sức nào, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng chỉ bình tĩnh không có biến hóa gì, nhưng khi chống lại đôi mắt kia của nàng ta thì đều có thể nghe được tiếng tim của mình đang đập không thể khống chế được.
“Trấn Nam Vương, ngươi có ý gì?” Chưa đợi Mặc Tu Nghiêu nói chuyện, thì gương mặt của Từ Hồng Ngạn ngồi bên kia đã trầm xuống. Những cái không nói, nhưng hôm nay là Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh, mà Lôi Chấn Đình lại tặng một thiếu nữ xinh đẹp cho Định Vương thì thật sự đã quá thất lễ. Nhưng Lôi Chấn Đình lại lơ đễnh, cười nói với Từ Hồng Ngạn: “Bản vương biết rõ hôm nay là Thọ thần của Thanh Vân tiên sinh, làm như thế thì thật sự hơi thất lễ. Nhưng Bản vương cũng chỉ mới có được bảo bối này gần đây nên liền vội vàng sai người đưa đến Ly thành. Lúc này mới tặng cho Định Vương trước tiên, dù sao. . . Bảo vật như vậy, ở trong tay Bản vương thì thật sự sẽ khiến cho người ta không thể khống chế được…” Lôi Chấn Đình lộ ra một ý cười ngầm hiểu lẫn nhau, nhẹ gật đầu với Từ Hồng Ngạn.
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu đánh giá lướt qua cô gái áo trắng kia một cái, nhướng mày nói: “Trấn Nam Vương có ý gì?”
Lôi Chấn Đình cười nói: “Định Vương và Vương phi đã đại hôn gần mười năm, nhưng trong phủ lại vẫn không nạp một Trắc phi hay thị thiếp gì. Bản vương biết Định Vương có cô gái hiếm có như Vương phi làm bạn, thì tất nhiên dong chi tục phấn trên thế gian này đều sẽ chướng mắt. Bởi vậy mới đưa cô gái này đến, chắc hẳn nàng ấy sẽ tuyệt đối đủ để xứng đôi với Định Vương.” Tuy không ít người không quan tâm đến lời nói ấy của Lôi Chấn Đình, dù sao Định Vương phi đúng là một cô gái vô song hiếm thấy trong trong thiên hạ, cho dù chỉ nói đến dung mạo thì cũng không thua cô gái kia chút nào; nhưng khi nhìn cô gái áo trắng kia thì lại không nói ra được nàng ta có chỗ nào không tốt. Lại nghĩ đến, Định Vương phi đã là Đích phi của Định Vương, nhưng lại có thêm một Thứ phi hay Trắc phi như hoa như ngọc, thì ngược lại cũng là một đoạn giai thoại. Nghĩ đến như thế, thì không chỉ không chỉ không có suy nghĩ gì về cô gái áo trắng này nữa, mà lại có không ít người càng bắt đầu nổi lên tâm tư khác. Đương nhiên, sứ giả do Tây Lăng Hoàng phái tới thì ngoại trừ. Lúc này, sứ giả do Tây Lăng Hoàng chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào ly rượu ngon trước mặt, giống như rượu ngon này đột nhiên biến thành quỳnh tương ngọc dịch vậy.
Kỳ thật, thẳng đến khi Lôi Chấn Đình nhắc tới, thì những người đang ngồi đây mới chú ý đến, đã qua nhiều năm như vậy mà thậm chí ngay cả một thị thiếp, Định Vương cũng chưa từng nạp, cả Định Vương phủ chỉ có mỗi một cô gái là Định Vương phi. Tuy Định Vương phi là một cô gái vô song hiếm thấy trong thiên hạ, nhưng trên thế giới lấy nam tử vi tôn này, theo quyền quý bọn họ thấy, thì Định Vương làm như vậy tuyệt đối là không thể tưởng tượng nổi. Đừng nói là quyền quý nước khác, ngay cả rất nhiều người dưới trướng Định Vương phủ hiện nay cũng sinh ra một vài tâm tư không đồng ý. Đây cũng không phải là bọn họ có ý kiến gì với Diệp Ly, mà là từ xưa đến nay, ba vợ bốn nàng hầu đã là điều bình thường. Huống chi, Mặc Tu Nghiêu là chủ nhân Định Vương phủ, trong mắt rất nhiều người thì trong tương lai chắn chắn sẽ đăng cơ làm Đế, nên càng tuyệt đối không thể đặt tâm tư trên người một cô gái.
Nhìn thấy không ít người lộ ra thần sắc hâm mộ và đồng ý, Lôi Chấn Đình cười đầy thoả mãn, ngẩng đầu nhìn qua Diệp Ly đang ngồi bên người Mặc Tu Nghiêu. Thần sắc của Diệp Ly vẫn bình tĩnh như thường ngày, thậm chí bên môi còn đang mỉm cười một cách thản nhiên.
Bên đối diện, trong mắt Từ Thanh Viêm hiện lên một tia giận dữ, đang muốn đứng dậy, thì đã bị Từ Thanh Bách đang ngồi bên cạnh đè xuống. Từ Thanh Viêm thấp giọng cả giận nói: “Tứ ca, huynh làm gì vậy?” Từ Thanh Bách nhìn thoáng qua thần sắc bình thản của Mặc Tu Nghiêu nói: “Đây là chuyện của Định Vương và Ly nhi.” Từ gia sẽ không yêu cầu cả đời Mặc Tu Nghiêu chỉ có một mình Diệp Ly, mà trong loại chuyện này, nếu không phải tự nguyện kiên trì thì có hứa hẹn nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói nhảm mà thôi. Từ gia chỉ có thể làm là, sau khi Mặc Tu Nghiêu lựa chọn, Diệp Ly lựa chọn, thì ủng hộ Ly nhi vô điều kiện, vô luận muội ấy lựa chọn như thế nào.
“Tuyệt đối đủ sao?” Giọng nói hơi lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu vang lên trên đài ngắm cảnh, cả đài đều yên lặng nên lại càng làm nổi bật sự nhộn nhịp phi thường ở bên ngoài, “Sao Bản vương lại không nhìn ra nữ nhân này có chỗ nào hơn Vương phi của Bản vương vậy?” Lôi Chấn Đình cười nói một cách cực kỳ tự tin: “Vương phi thì đương nhiên đã là cô gái hiếm có trên thế gian, nhưng mà, vị trước mắt này cũng không kém. Bản vương có thể cam đoan, võ công, tài hoa, năng lực, thậm chí kể cả y thuật, kiến thức chung của nàng ấy, trong số các cô gái trong thiên hạ đều xuất chúng. Nếu Vương gia không tin, thì cũng không ngại mời Vương phi tỷ thí với nàng ta một trận?”
“Làm càn!” Mặc Tu Nghiêu giận dữ mắng một tiếng, chỉ thấy một bóng trắng bay xẹt qua không trung, mọi người không nhịn được mà cất tiếng kinh hô lên. Không biết từ lúc nào, Mặc Tu Nghiêu đã bay đến trước mặt cô gái áo trắng kia, vươn tay đánh thẳng vào đỉnh đầu của nàng ta mà không chút lưu tình nào. Ngay tạo lúc mọi người ở đây đều cho rằng nàng kia sẽ hương tiêu ngọc vẫn, thì liền thấy cô gái áo trắng kia đột nhiên ngẩng đầu lên, trở tay che đầu, vậy mà đã chặn được một kích của Mặc Tu Nghiêu một cách đầy khó khăn. Mặc Tu Nghiêu “Hừ” khẽ một tiếng, lại xuất chưởng đáng thẳng vào vai của cô gái. Lần này cô gái áo trắng lại không cứng đối cứng đón lấy nữa, mà phi thân lui ra sau. Một chưởng thất bại của Mặc Tu Nghiêu phóng thẳng vào tủ gỗ bên cạnh liền tạo thành một hố lớn. Bởi vậy có thể thấy được, nếu một chưởng này thật sự đánh trúng vai trái của nàng kia thì chỉ sợ sẽ bị gãy nát.
Mặc Tu Nghiêu ra hai chiêu không thành, cũng không đuổi theo nữa. Vung tay áo phi thân trở về vị trí cũ. Chỉ là, lúc cái tay áo kia vung lên lại mang theo một cơn gió mạnh bắn thẳng đến cô gái áo trắng kia. Nàng kia mới mạo hiểm tránh được một chiêu, vừa mới đứng vững nên lần này lại không thể tránh khỏi nữa, chỉ phải vươn tay đỡ lấy, nhưng cũng chỉ lui về sau một bước, ngay cả sắc mặt cũng không có biến hóa gì, mà chỉ trầm mặc đứng bên người Lôi Chấn Đình.
Mặc Tu Nghiêu đứng ở trên, nhìn xuống Lôi Chấn Đình và cô gái áo trắng kia, giọng nói lạnh nhạt: “Có thể tiếp được ba chiêu của Bản vương mà không bại, quả thật có chút bản lãnh.” Kỳ thật, đây cũng không phải chỉ có chút bản lãnh, ba chiêu lúc nãy của Mặc Tu Nghiêu cũng ít nhất đã dùng tám phần công lực, cô gái áo trắng kia có thể mặt không đổi sắc đón được, đã chứng minh vô luận là chiêu thức, phản ứng hay nội lực thì cũng đều tuyệt đối không kém. Nếu trong võ lâm thì cũng tuyệt đối đứng trong những người cao nhất, quan trọng nhất là, nàng ta nhìn như chỉ mới mười sáu tuổi. Công lực như vậy, ngay cả lúc Mặc Tu Nghiêu ở độ tuổi này thì cũng không chênh lệch nhiều.
Nhưng Lôi Chấn Đình lại không kinh ngạc, cười nói: “Bản vương đã từng nói rồi, tuyệt đối sẽ làm cho Định Vương hài lòng.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn lão ta, lộ ra một nụ cười lạnh trào phúng, “Ai nói Bản vương hài lòng thì chắc chắn sẽ phải thu nhận nàng ta? Niệm tình nàng ta có mấy phần bản lĩnh thật sự, Bản vương sẽ không so đo tội mạo phạm lúc nãy. Đến từ chỗ nào thì chạy nhanh về chỗ đó cho Bản vương!” Lời này vừa nói ra, mọi người đều không khỏi xôn xao, ngay cả thiếu nữ áo trắng vẫn luôn mang theo thần sắc bình tĩnh kia cũng không khỏi hơi biến sắc. Mỹ nhân như thế lại bị Định Vương từ chối không chút do dự, trong mắt mọi người chính là không khác gì phung phí của trời. Dù sao trên đời này cũng không ai buộc phải lựa chọn giữa mỹ nhân và Định Vương phi. Chẳng lẽ Nga Hoàng Nữ Anh, thê thiếp thành đàn không phải là ước mơ tha thiết của các nam nhân sao?
Lôi Chấn Đình khẽ nhíu mày, hơi khó xử nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Định Vương thật sự từ chối?”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh không nói. Lôi Chấn Đình như hơi bất đắc dĩ, thở dài nói: “Định Vương có biết nàng ấy đến từ đâu không?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương đã nói, đến từ chỗ nào thì liền chạy về chỗ đó.”
“Nàng ấy đến từ núi Thương Mang.” Câu nói của Lôi Chấn Đình như ném một hòn đá vào mặt hồ lặn sóng, ngay lập tức liền làm nổ tung cả đài ngắm cảnh. Núi Thương Mang này, kỳ thật, người Đại Sở cũng không xa lạ gì, là một ngọn núi chính trong dãy núi duy nhất ở Trung Nam của Đại Sở, trước mắt lại đang nằm trong tay Lôi Chấn Đình. Nhưng sở dĩ mọi người quen thuộc với nó cũng không phải bởi vì phong cảnh của nó thơ mộng như thế nào, xuất hiện kỳ quan thần kỳ gì. Trên thực tế, núi Thương Mang nằm ẩn trong vô số ngọn núi khác của dãy núi, những ngọn núi chung quanh đều có bề ngoài rất tương tự, nếu không có người quen dẫn đường thì căn bản sẽ không nhận ra ngọn núi nào mới là núi Thương Mang, vì vậy vô cùng có khả năng sẽ bị lạc trong núi sâu.
Trong truyền thuyết, trên núi Thương Mang có một gia tộc lánh đời. Người trong tộc đều tinh thông thiên văn địa lý, y bói tinh tượng; nam tử có tài thống trị thiên hạ, nữ tử lại càng là có trí tuệ có thể phụ tá quân vương, bảo vệ xã tắc. Cứ sáu mươi năm sẽ có một vị truyền nhân xuống núi rèn luyện. Nhưng trong tộc này lại âm thịnh dương suy, mấy trăm năm qua rất ít khi nghe nói có nam tử xuất hiện. Mà cô gái xuống núi rèn luyện thì không có ai mà không phải có tài trí phi phàm. Trong đó nổi danh nhất chính là Hoàng hậu đầu tiên của Tiền triều Trung Hưng, Vương hậu của quân vương đời thứ hai của Đại Sở, cùng với Vương hậu Tây Lăng vào sáu mươi năm trước, bà nội đã qua đời của Lôi Chấn Đình. Nghe nói tổ tiên Từ gia cũng đã từng cưới một cô gái đến từ núi Thương Mang, tuy Từ gia chưa từng thừa nhận. Nhưng chính là vì chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủn đã xuất hiện ba vị Hoàng hậu, hơn nữa sự xuất hiện của các nàng đều đã mang đến một Vương triều hưng thịnh, nên từ đó về sau, núi Thương Mang luôn liên quan đến hưng suy của một Hoàng triều. Hôm nay, vị thiếu nữ áo trắng này lựa chọn Định Vương, chẳng lẽ… Ánh mắt của người đang ngồi nhìn Mặc Tu Nghiêu đều trở nên hơi phức tạp.
Lôi Chấn Đình cười nói: “Hiện tại Định Vương đã rõ chưa? Cũng không phải Bản vương muốn làm khó Định Vương và Vương phi, cố ý phá hư tình cảm của hai vị, mà thật sự là…”
Tất cả mọi người cũng đã hơi hiểu được. Đương nhiên chuyện này không phải là Lôi Chấn Đình có thể làm chủ được, nếu Lôi Chấn Đình có thể làm chủ, thì như vậy cho dù chính lão ta không thể cưới cô gái áo trắng này, cũng có thể để cho con của lão ta cưới, chứ sao lại để tiện nghi cho kẻ địch của mình? Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn Định Vương, lúc nãy Định Vương còn cứng rắn muốn người ta đến từ chỗ nào thì chạy về chỗ đó, bây giờ ngược lại đã biết lai lịch của thiếu nữ áo trắng này thì còn có thể vẫn kiên định như vậy nữa hay không đây?
Trên đài ngắm cảnh yên tĩnh thật lâu, ngay tại lúc rất nhiều người đều cho rằng Định Vương muốn đồng ý, thì lại nghe giọng nói lạnh lùng của Mặc Tu Nghiêu vang lên trên đài, “Cút.”
/447
|