Không tới mấy ngày, Công chúa An Khê cũng dẫn theo Vương phu của mình tới Ly thành. Đến gần như cùng một lúc với nàng ấy lại là sứ giả do Tây Lăng Hoàng phái ra, tuy Tây Lăng Hoàng không đích thân đến, nhưng dưới tình huống Trấn Nam Vương đã tới mà vẫn còn phái sứ giả đến đây, thì cho dù là người ngoài, cũng vẫn có thể tinh tường nhìn ra được quan hệ giữa Tây Lăng Hoàng và Trấn Nam Vương đã căng thẳng đến tình trạng gì rồi. Cũng không biết những người sắp xếp những vị khách quý này cố ý hay không cẩn thận sơ sót, mà lại sắp xếp cho sứ giả của Tây Lăng Hoàng và Trấn Nam Vương ở chung trong một tiểu viện, lý do là: Bởi vì bọn họ đều là người Tây Lăng. Còn về phần hai đạo nhân mã này ở chung với nhau sẽ phát sinh chuyện gì, thì cũng không liên quan đến Định Vương phủ.
Trong tất cả khách quý, đến trễ nhất lại là người Bắc Nhung, nhưng sứ giả được Bắc Nhung phái ra lại thật sự rất có phân lượng. Bắc Nhung Vương đã cao tuổi nên đương nhiên không tiện đến đây, lần này, sứ giả được phái tới đây chính là Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng và Thất hoàng tử Bắc Nhung Gia Luật Dã. Trong phút chốc, có thể nói, những anh hào có quyền thế lớn nhất trong cả thiên hạ đều đã tập trung đến Ly thành, quang cảnh hùng vĩ như vậy diễn ra gần đây nhất chính là tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo.
Gặp lại Công chúa An Khê thật ra khiến Diệp Ly hơi lắp bắp kinh hãi, đơn giản là Công chúa An Khê đã mang thai được năm tháng rồi.
Trong Định Vương phủ, nhìn Công chúa An Khê mặc một thân trang phục Nữ Vương màu trắng, phần bụng bằng phẳng trước kia cũng đã hơi nhô lên, Diệp Ly vội vàng kêu Thanh Sương bên người bước lên đỡ Công chúa An Khê ngồi xuống, “Tỷ mang thai còn chạy tới làm gì? Vương phu cũng không lo lắng sao?” Công chúa An Khê tươi cười hào phóng trong sáng, “Cô gái Nam Chiếu chúng ta cũng không mảnh mai như cô gái Trung Nguyên các muội. Mới bốn năm tháng thì tính là gì, cho dù đã bảy tám tháng thì chúng ta cũng vẫn có thể đi đi lại lại khắp nơi được.”
Thấy khí sắc Công chúa An Khê thật sự hồng hào, không có chút mệt mỏi và tái nhợt nào của người đi đường dài, lúc này Diệp Ly mới thấy yên tâm. Cẩn thận đánh giá sự thay đổi của tỷ ấy, cười nói: “Xem ra tình cảm của Công chúa. . . Nữ Vương và Vương phu rất tốt.” Công chúa An Khê cũng đồng ý cười khẽ một tiếng, nhắc tới Vương phu Phổ A, nụ cười trên mặt cũng nhiều thêm vài phần dịu dàng, hơi mỉm cười nói: “Chàng ấy là người thành thật, cũng không cong cong quẹo quẹo như đa số người Trung Nguyên các muội. Có thể có một Vương phu như vậy, cũng là phúc phận của tỷ.”
Diệp Ly hơi vui mừng mỉm cười. Công chúa An Khê thâm tình với Từ Thanh Trần đã được định trước sẽ không có cách nào đạt được kết quả và hồi báo, nếu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về tỷ ấy thì đương nhiên tốt vô cùng. Hai người ngồi xuống, Thanh Sương cực có ánh mắt dâng lên cho Công chúa An Khê một ly nước trái cây thích hợp cho phụ nữ mang thai rồi mới lui ra.
Diệp Ly nhìn Công chúa An Khê mỉm cười nói: “Lại nói tiếp, sao các tỷ lại đến cùng một lúc với sứ giả của Tây Lăng Hoàng vậy?” Chuyện này thì không chỉ có mỗi Diệp Ly hiếu kỳ, mà chỉ sợ những người khác cũng đang suy đoán xôn xao. Tuy từ Nam Chiếu đến Ly thành không phải không thể được phép mượn đường từ Tây Lăng, nhưng nếu so với đường từ Toái Tuyết quan thì khó đi hơn nhiều. Công chúa An Khê đang mang thai còn cố ý đi từ Tây Lăng qua, hơn nữa còn trùng hợp đồng hành cùng sứ giả Tây Lăng thì liền thấy hơi kỳ quái rồi. Công chúa An Khê cũng không giấu diếm, lại cười nói: “Trước khi đến Ly thành, chúng ta đi đến Hoàng thành Tây Lăng một chuyến.”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, nên đương nhiên chỉ cần một điểm đã hiểu. Diệp Ly đưa mắt nhìn tỷ ấy, lại cười nói: “Tỷ định. . . Hợp tác với Tây Lăng Hoàng?”
Công chúa An Khê hơi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Hợp tác với Tây Lăng Hoàng thì đằng nào cũng đỡ hơn hợp tác với Lôi Chấn Đình một chút. Hiện nay, Lôi Chấn Đình bị kẹt giữa Đại Sở. Phía Bắc có Mặc gia quân, phía Nam có sông Vân Lan hiểm trở. Lão ta muốn phá cục diện bế tắc trước mắt, nếu không phải vượt qua nơi hiểm yếu để liều mạng với Mặc Cảnh Lê, thì cũng chỉ có thể đối phó với Nam Chiếu chúng ta thôi. Nam Chiếu quốc nhỏ, không thể đấu với binh hùng tướng mạnh của Tây Lăng. Không thể cho lão ta ra tay với Nam Chiếu trước, thì cũng chỉ có thể hợp tác với Tây Lăng Hoàng thôi. Tỷ chỉ hy vọng Tây Lăng Hoàng không phải tên đần thì tốt rồi.”
Diệp Ly cười nói: “Tây Lăng Hoàng kém hơn Lôi Chấn Đình một chút. Nhưng cũng không đến nỗi là một tên đần. Chỉ là, Lôi Đằng Phong vẫn còn canh giữ ở An thành, hắn ta sẽ để mọi người hợp tác thuận lợi sao?”
Công chúa An Khê cười nói: “Lôi Đằng Phong đúng là tên phiền toái, có điều, gần đây hắn ta cũng gặp phải chút phiền phức.”
“Sao?” Diệp Ly hiếu kỳ chớp chớp đôi mi thanh tú, tuy Lôi Đằng Phong bị danh tiếng của cha hắn ta đè nặng, gần như không thể thấy được. Trên quân sự như không có thành tích gì, nhưng đó là bởi vì đối thủ mà hắn ta gặp được là Mặc Tu Nghiêu. Tin tức do trinh thám của Định Vương phủ cung cấp đủ để chứng minh, Lôi Đằng Phong cũng không phải một người đơn giản. Công chúa An Khê cười nói: “Muội không nhớ sao, Diêm Vương các và Trấn Nam Vương phủ có thù oán đó. Chỉ có điều, mấy năm nay, khí thế Trấn Nam Vương phủ quá lớn, cho dù Diêm Vương các có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một tổ chức giang hồ nên đương nhiên hắn ta không có biện pháp nào. Bây giờ Hoàng thành Tây Lăng đổi thành An thành, nguyên khí của thế lực Trấn Nam Vương phủ lại đại thương. Ngày của Lôi Đằng Phong ở An thành cũng không được yên lành.”
“Thì ra là thế.” Diệp Ly gật đầu cười nói: “Ngược lại cũng không biết rốt cuộc Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình có thù oán gì? Nhìn cũng không giống thâm cừu đại hận gì.” Nếu quả thật chính là huyết hải thâm cừu không đội trời chung, lấy thực lực của Lăng Thiết Hàn và Diêm Vương các, muốn xông lên cá chết lưới rách với Lôi Chấn Đình, thì khả năng giết chết Lôi Chấn Đình vẫn rất lớn. Nhưng Lăng Thiết Hàn vẫn luôn không hành động, hơn nữa nhiều lần gặp nhau cũng chưa từng chính thức động tới Lôi Chấn Đình, có lẽ cũng không phải huyết hải thâm cừu không thể hóa giải gì.
Công chúa An Khê vuốt nhẹ phần bụng hơi nhô lên, vừa cười nói: “Cái này thì ngược lại tỷ cũng thăm dò được một chút từ chỗ Tây Lăng Hoàng. Hình như có chút liên quan đến Trấn Nam Vương phi đã qua đời. Trấn Nam Vương phi sinh hạ Lôi Đằng Phong không bao lâu thì liền qua đời, nghe nói nguyên nhân chết hơi kỳ quặc. Cụ thể thì Tây Lăng Hoàng cũng không nói, ai biết được.” Diệp Ly hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu tỷ thật sự định hợp tác với Tây Lăng Hoàng, thì tốt nhất vẫn nên điều tra vấn đề này rõ ràng. Tuy muội hiểu cách làm người của Lăng Các chủ, nhưng chuyện này liên quan trọng đại, nếu trong lúc quan trọng mà bị người khác đâm sau lưng một đao, thì sẽ rắc rối vô cùng.”
Trên mặt Công chúa An Khê hiện lên một tia ấm áp, gật đầu cười nói: “Tỷ hiểu, cám ơn muội đã nhắc nhở.” Giữa nước này với nước khác không có hòa bình và hữu nghị vĩnh cửu, đây là điều mà bọn họ đều biết. Có lẽ trong tương lai, bọn họ có thể sẽ trở mặt thành thù, nhưng ít nhất, vào lúc này, Công chúa An Khê biết, Diệp Ly thật sự quan tâm lo lắng cho nàng.
“Không nói những chuyện phiền lòng này nữa.” Diệp Ly cười nói: “Công chúa Tê Hà cũng đi theo Mặc Cảnh Lê đến Ly thành, tỷ có muốn gặp nàng ta một lần không?”
Công chúa An Khê hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Thôi, nàng ta không xem tỷ là tỷ tỷ, thì tỷ cũng xem như không có đứa em gái này, đã nhiều năm như vậy, đi theo Mặc Cảnh Lê không danh không phận, vì Mặc Cảnh Lê mà nàng ta đã để lộ bao nhiêu cơ mật của Nam Chiếu. Sau này, nàng ta thế nào thì cứ xem chính vận mệnh của nàng thôi. Ngược lại tỷ còn chưa thấy Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa của nhà các muội đâu đó.”
Diệp Ly cười một tiếng, “Chuyện này thì khó gì?” Xoay người kêu Thanh Sương đi mang hai bánh bao nhỏ tới, cũng kêu Tần Phong đi mời Tiểu Thế tử tới.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Tiểu Bảo liền xuất hiện ở cửa ra vào như một cơn gió, “Mẹ, mẹ tìm con sao?” Nhìn thấy còn có khách đang ngồi bên cạnh, tươi cười đơn thuần trên mặt Mặc Tiểu Bảo từ từ thu lại, thay vào đó là nụ cười lễ phép mà vừa đúng. Diệp Ly mỉm cười vẫy tay kêu bé vào, cười nói: “Vị này chính là Nữ Vương An Khê của Nam Chiếu, còn không vào đây chào.” Lúc này, Mặc Tiểu Bảo mới đi vào, cất cao giọng nói: “Mặc Ngự Thần bái kiến Nữ Vương An Khê.”
Nhìn bé trai phấn điêu ngọc mài đang mang theo vẻ mặt nghiêm túc hành lễ chào mình ở trước mặt, nụ cười trên mặt Công chúa An Khê càng tươi, nghiêng đầu cười nói với Diệp Ly: “Không hổ là Tiểu Thế tử Định Vương phủ, lúc tỷ bảy tám tuổi thì vẫn còn chạy nhảy vui đùa trong Vương cung đó.”
Là mẹ luôn thích nghe người khác khen con của mình, Diệp Ly mỉm cười nói: “Tỷ đừng thấy bây giờ nó ngoan ngoãn mà hiểu lầm, bình thường cũng làm ầm ĩ vô cùng đó.”
Công chúa An Khê nghĩ nghĩ, liền lấy một viên đá quý màu xanh da trời ra đưa cho Mặc Tiểu Bảo, cười nói: “Trái lại ta đã quên chuẩn bị lễ gặp mặt, cái này liền tặng cho con chơi. Cũng đừng ghét bỏ nha.” Mặc Tiểu Bảo đưa hai tay nhận lấy, giọng nói trầm ổn: “Ngự Thần cám ơn Nữ Vương.” Công chúa An Khê nhìn bộ dáng nho nhỏ mà rất nghiêm túc của bé thì càng yêu thích không buông tay, “Nếu con của tỷ có thể có được bảy tám phần đáng yêu như Tiểu Thế tử, thì tỷ đã đủ hài lòng rồi.”
Mặc Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái, giòn giã nói: “Nữ Vương có Phượng nghi thiên thành, nên vô luận là Tiểu Vương tử hay là Tiểu Công chúa, thì đương nhiên đều là Long chương Phượng tư, tướng mạo bất phàm.”
Công chúa An Khê cười lên, “Như vậy liền cám ơn lời chúc của Tiểu Thế tử.”
Hành lễ bái kiến với Công chúa An Khê xong, Mặc Tiểu Bảo giao đá quý mà Công chúa An Khê tặng cho người đứng sau, đi đến bên người Diệp Ly ngồi ngay ngắn. Công chúa An Khê thấy bé không chỉ tinh xảo đáng yêu, mà lời nói và việc lại càng có phong độ, khí thế tôn quý như trời sinh đã có, trong lòng cũng không thể không cảm thán phúc khí của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu thật tốt. Cúi đầu vỗ về nhẹ nhàng phần bụng hơi nhô lên của chính mình cũng càng có thêm nhiều phần chờ mong.
“Vương phi, Tiểu công tử và Tiểu Quận chúa đến rồi.” Hai bà vú ôm hai tiểu bảo bảo đến. Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhìn qua hai đứa bé được đặt vào trong tay Diệp Ly và Công chúa An Khê. Hai tiểu bảo bảo cũng ngoan ngoãn vô cùng, cho dù được một người xa lạ hoàn toàn bế như Công chúa An Khê thì cũng không khóc ầm ĩ, tiểu bảo bảo nằm trong lòng Diệp Ly như cảm nhận được hơi thở dịu dàng của mẹ, nên lại càng nở nụ cười. Mặc Tiểu Bảo rướn cổ nhìn nhìn, “Bé này thích cười như vậy, chắc chắn là em trai rồi.” Hai tiểu bảo bảo mới ra đời của Định Vương phủ đều không thích khóc, mà trong đó, tiểu bằng hữu Lân nhi lại càng thích cười. Chỉ cần thức, có người trêu chọc, là bé liền có thể cười rộ lên khanh khách. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, người trêu chọc bé không phải là Định Vương gia Mặc Tu Nghiêu.
Công chúa An Khê ôm Tiểu Tâm Nhi, động tác còn hơi cứng ngắc, vỗ vỗ tã lót của Tiểu Quận chúa cẩn thận từng li từng tí, thở dài đầy hâm mộ: “Vương phi và Định Vương thật sự có phúc khí tốt, ba vị Tiểu Thế tử và Quận chúa đều băng tuyết đáng yêu.” Diệp Ly hơi mỉm cười.
Tiễn Công chúa An Khê về, Diệp Ly đưa hai tiểu bảo bảo về phòng dỗ cho ngủ rồi mới xoay người đi đến thư phòng ở Tiền viện. Nhưng mới vừa đi tới vườn hoa trước thư phòng thì liền đụng phải Mặc Cảnh Lê đang đi đến từ hướng đối diện. Nhìn vẻ mặt hung ác và bộ dáng nham hiểm của Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly không nhịn được liền nghĩ muốn tránh đi. Tuy nàng không sợ Mặc Cảnh Lê, nhưng đối mặt với một gương mặt mà lúc nào cũng như người khác thiếu nợ hắn ta năm triệu lượng, thì tóm lại luôn khiến cho người khác cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng mà, chỉ dừng lại một chút, thì Mặc Cảnh Lê cũng đã thấy được nàng. Đã như thế thì đương nhiên cũng không thể lại xoay người rời đi, vì vậy, Diệp Ly chỉ phải tiến lên hơi gật đầu nói: “Lê Vương.” Mấy ngày nay, mấy nhân vật quan trọng trong Định Vương phủ đều bận rộn. Không chỉ bận lo các loại công việc của Định Vương phủ và tiệc mừng thọ, mà còn có những người rảnh rỗi ăn no không có việc gì chạy đến thăm hỏi muốn tán gẫu như Mặc Cảnh Lê. Chỉ có điều, không biết hôm nay Mặc Cảnh Lê muốn tìm Mặc Tu Nghiêu để nói điều gì, nhưng mà nhìn sắc mặt này của Mặc Cảnh Lê thì thì cũng đã biết chắc là đàm phán không thành rồi.
Mặc Cảnh Lê đứng ngăn ở trước mặt Diệp Ly, cũng không nói gì, mà chỉ nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt như vậy lại khiến cho Diệp Ly cảm thấy hơi không vui nhíu mày, nói một cách thản nhiên: “Nếu Lê Vương không có gì muốn nói, thì Bản phi còn có việc muốn tìm Vương gia chúng ta. Vì vậy liền cáo từ.” Mặc Cảnh Lê nhìn qua nàng ấy, nói: “Ngươi cứ phải nói chuyện với ta như vậy sao?”
Diệp Ly khẽ giật mình, trong phút chốc đầu óc hơi không nghĩ được gì, nhìn Mặc Cảnh Lê một cách mờ mịt, hoàn toàn không hiểu rõ lời này của hắn ta là có ý gì. Nàng tự nhận là lời nói, thái độ và việc làm của mình cũng không có chỗ nào thất lễ.
Dường như Mặc Cảnh Lê hơi sốt ruột, tức giận nhìn Diệp Ly chằm chằm, nói: “Lúc trước ta lui hôn ước với ngươi, ngươi hận ta, nên mới giúp đỡ Mặc Tu Nghiêu đối đầu với ta như thế, đúng không? Bây giờ Mặc Tu Nghiêu đã chiếm được Sở kinh, ngươi đã hài lòng chưa?”
Diệp Ly không khỏi im lặng ngước mắt lên hỏi trời xanh, đây là kiểu suy luận thần kỳ gì vậy? Hơi thở dài, Diệp Ly mới tỉnh táo lại, nói: “Lê Vương điện hạ, ta nghĩ, có lẽ ngươi vẫn còn nhớ, là ngươi buông tha cho Sở kinh trước, sau đó, Định Vương phủ mới đến giải cứu Sở kinh, không, là giải cứu Trường Hưng. Cũng không phải chúng ta đoạt được từ trong tay ngươi.” Mặc Cảnh Lê nghẹn họng, nhưng vẫn trầm mặt cứng rắn nói: “Cho dù như thế, thì đó cũng là của Đại Sở. Huống chi, chẳng lẽ Bắc Nhung và Bắc Cảnh đánh Đại Sở không phải nằm trong kế hoạch của Mặc Tu Nghiêu sao? Nếu không có sự giúp đỡ của ngươi, thì sao Mặc Tu Nghiêu hắn ta có thể đánh bại Tây Lăng nhanh như vậy chứ?”
Diệp Ly giận quá hóa cười, “Lê Vương điện hạ, Bắc Nhung và Bắc Cảnh đánh Đại Sở thì liên quan gì đến Vương gia chúng ta? Chẳng lẽ là Vương gia chúng ta châm ngòi để bọn họ đánh Đại Sở sao? Mặt khác, ta là Định Vương phi, ta không giúp phu quân của mình thì giúp ai? Hơn nữa, rất nhiều năm về trước, Bản phi đã từng nói với Lê Vương một câu, không biết Lê Vương còn nhớ không?”
Mặc Cảnh Lê khẽ nhíu mày, hiển nhiên không nhớ nàng đang nói đến câu nào.
Diệp Ly nói từ từ thật chậm: “Vọng tưởng là bệnh, phải trị. Kính xin Lê Vương chú ý nhiều hơn. Bản phi cáo từ.” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Mặc Cảnh Lê, liền vòng qua hắn ta đi đến thư phòng.
“Diệp Ly!” Đột nhiên Mặc Cảnh Lê kêu lên, vươn tay muốn kéo cổ tay của Diệp Ly. Nhưng sao Diệp Ly có thể để cho hắn ta kéo dễ như những cô gái yếu đuối bình thường kia được? Giơ một tay lên, chặn lại cánh tay của Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Diệp Ly nói một cách lạnh nhạt: “Bản phi không có gì để nói với Lê Vương.” Mặc Cảnh Lê lại vươn cánh tay còn lại ra muốn bắt lấy cánh tay của Diệp Ly, Diệp Ly liền nghiêng người tránh đi, ánh sáng lạnh lẽo trong tay áo lóe lên kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra. Đưa tay ngăn cản ám vệ đang bảo vệ trong bóng tối ra mặt, Diệp Ly nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê, nói: “Lê Vương, nơi này là Định Vương phủ, không phải là nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm.”
Mặc Cảnh Lê trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Bản vương có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
Diệp Ly cau mày nói: “Bản phi cũng đã nói, không có gì cần nói riêng với Lê Vương. Bản phi kính ngươi là khách, cũng xin Lê Vương tự trọng. Cáo từ.” Nói xong, liền xoay người đi mất. Mặc Cảnh Lê nhấc chân muốn đuổi theo, thì trước mặt liền xuất hiện hai bóng đen, hai thị vệ áo đen chắn ở trước mặt Mặc Cảnh Lê, “Lê Vương, xin tự trọng.”
Nhìn hai người rõ ràng có thân thủ bất phàm trước mắt, lại nhìn Diệp Ly đã đi xa, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê “Hừ” lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Bước vào thư phòng, Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy là Diệp Ly thì không khỏi cười cười, “A Ly, Công chúa An Khê về rồi sao?” Diệp Ly gật gật đầu, nói: “Lúc nãy vừa đụng phải Mặc Cảnh Lê trong vườn hoa. Vẻ mặt hắn ta âm dương quái khí (tính cách, hành động kỳ quái, không bình thường), hai người đã nói chuyện gì vậy?” Mặc Tu Nghiêu vươn tay kéo Diệp Ly vào lòng, bị ép ngồi lên đùi của người nào đó khiến cho Diệp Ly hơi bối rối. Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, vung tay lên, một cơn gió mạnh đóng cửa lại, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Còn có thể là chuyện gì chứ? Mắng Bản vương hèn hạ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn gì gì đó. Thuận tiện thử xem có thể lấy thành Trường Hưng về không thôi.”
“Lấy về?” Diệp Ly nhướng mày, Mặc Cảnh Lê thật đúng là có suy nghĩ hão huyền. Vì đoạt được thành Trường Hưng, trên đường chạy đến tiếp viện, Mặc gia quân đã phải phá vỡ sự ngăn trở trùng trùng điệp điệp của đại quân Bắc Nhung, chết trận biết bao nhiêu người. Sao chỉ với mấy câu tùy tiện của Mặc Cảnh Lê là có thể để cho hắn ta lấy về được, Định Vương phủ cũng không phải làm từ thiện, Mặc Tu Nghiêu cũng không phải thánh nhân.
Mặc Tu Nghiêu lười biếng tựa cằm lên vai của nàng, cười nhạo nói: “Cho dù có trả lại cho hắn ta thì sao? Hắn ta thủ được sao?”
Diệp Ly cũng cười, hiện nay, tất cả binh lực của Đại Sở đều ở Giang Nam, phía Bắc Giang Nam đã bị thế lực từ khắp nơi chiếm giữ từ lâu. Đừng nói bọn họ sẽ không trả Sở kinh lại, chỉ sợ dù Mặc Tu Nghiêu thật sự trả Sở kinh lại, thì Mặc Cảnh Lê cũng chưa chắc dám nhận. Nhận vào trong tay còn phải phái binh mã đóng giữ, phái quan viên quản lý. Những chuyện này cũng có thể không nói, nhưng nếu lại để Sở kinh rơi vào trong tay người Bắc Nhung hoặc Bắc Cảnh một lần nữa, thì mặt mũi của Mặc Cảnh Lê mới chính thức bị ném xuống đất mà giẫm lên.
“Vậy rốt cuộc hắn ta tới làm gì?” Diệp Ly khó hiểu.
“Nhàn rỗi ăn quá no chạy tới kêu gào mấy câu chứ sao. Lúc nãy trong vườn hoa, hắn ta có làm khó A Ly không?” Mặc Tu Nghiêu thân mật cọ cọ vào mái tóc của Diệp Ly, nhẹ giọng hỏi. Diệp Ly mỉm cười nói: “Sao hắn ta có thể làm khó ta được?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, hắn ta nhìn thấy chúng ta hạnh phúc như vậy, nên đương nhiên là hâm mộ, ghen ghét và oán hận chứ sao. Nói không chừng còn có thể nghĩ: Có phải nàng muốn trả thù hắn ta nên mới giúp ta gì gì đó.” Diệp Ly bật cười, Mặc Cảnh Lê thật đúng là nghĩ như vậy. Ngẩng đầu lên, vươn tay nâng khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Tu Nghiêu lên, Diệp Ly nghiêm mặt nói: “Đừng rảnh rỗi ngồi suy đoán ý nghĩ của kẻ có đầu óc không bình thường, sẽ lây bệnh đó.”
Mặc Tu Nghiêu mở to hai mắt, ngay lập tức liền hiểu ý của Diệp Ly, không khỏi cất tiếng cười to, cười, không thấy đủ còn ôm Diệp Ly sát vào lòng mình hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng mấy cái liên tiếp, rồi lại cười ha ha tiếp.
Thấy hắn cười đến vui sướng như thế, Diệp Ly cũng đành phải bất đắc dĩ thuận theo hắn. Dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu, thuận tiện nói lại chuyện đã nói trong lúc gặp Công chúa An Khê với hắn. Mặc Tu Nghiêu vừa vuốt ve bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, vừa trầm ngâm nói: “Tạm thời Nam Chiếu không có xung đột gì với chúng ta, âm thầm giúp đỡ nàng ấy cũng có thể được. Nếu Tây Lăng Hoàng thật sự có thể đối phó với Lôi Chấn Đình, thì cũng giảm bớt cho chúng ta không ít chuyện.”
“Chàng thật sự cảm thấy Tây Lăng Hoàng có thể đối phó với Lôi Chấn Đình ư?” Diệp Ly hỏi.
“Không thể.” Mặc Tu Nghiêu bác bỏ không chút do dự, Tây Lăng Hoàng có lẽ có vài phần khôn vặt, nhưng còn lâu mới có thể cùng một cấp bậc với Lôi Chấn Đình, “Chỉ cần bọn họ có thể gây ra chút rắc rối cho Lôi Chấn Đình là được. Bây giờ, chúng ta phải cân nhắc chính là. . . Bắc Nhung!” Nhắc tới Bắc Nhung, trong đôi mắt bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia sát khí rồi biến mất. Thù hận giữa Bắc Nhung và Mặc gia quân, hay có thể nói là với Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối còn lớn hơn tất cả các quốc gia khác cộng lại. Năm xưa, Mặc Tu Văn chết ở trong tay người Bắc Nhung, thất bại thảm thiết nhất trong vòng hai trăm năm của Mặc gia quân cũng ở trong tay người Bắc Nhung. Hơn phân nửa ẩn nhẫn và khuất nhục trong suốt bảy tám năm của Mặc Tu Nghiêu cũng là do người Bắc Nhung ban tặng. Bây giờ, Mặc gia quân vượt qua thời điểm khó khăn, thì cũng chính là lúc đòi lại món nợ của người Bắc Nhung. Huống chi, với rất rất nhiều tội lỗi mà người Bắc Nhung đã gây ra khi xâm chiếm Đại Sở vào năm ngoái, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không buông tha cho bọn chúng.
Dựa vào ngực Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly hơi nhíu mày nói: “Trễ nhất là sáng mai thì Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã sẽ đến, Tu Nghiêu định sắp xếp chỗ ở cho bọn họ thế nào?” Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, nói: “Lần này là tiệc mừng thọ của ông ngoại, nên ta không tính đối phó với bọn chúng vào lúc này. Cứ giống như những người khác là được, Ly thành là của chúng ta, cứ để cho Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã ở chung một chỗ là được rồi.”
Diệp Ly cười một tiếng. xưa nay Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã không hợp, tranh đấu gay gắt hơn mười năm cũng không thể phân ra thắng bại, ở chung một chỗ cũng vừa lúc để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, tên nào cũng đừng nghĩ gây rối gì ở Ly thành.
“Ta cũng nên gặp lại công chúa Dung Hoa rồi.” Diệp Ly suy nghĩ một chút rồi nói, quân cờ đã chôn nhiều năm như vậy cũng phải nhìn xem còn có thể dùng hay không. Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì trái lại sẽ rất tiếc nuối. Vô luận Diệp Ly làm chuyện gì thì Mặc Tu Nghiêu đều luôn cực kỳ yên tâm, tuy lúc trước công chúa Dung Hoa rất ngang ngược, nhưng nghe nói trong mấy năm nay thủ đoạn cũng không kém, mà ngược lại là một người khác lại khiến cho Mặc Tu Nghiêu hơi nhíu mày, “Diệp Oánh kia thật sự không có vấn đề chứ?”
Mặc Tu Nghiêu không có chút hảo cảm nào với Diệp Oánh, ngoại trừ có một bộ dung mạo cũng không tệ lắm ra, thì cái gì cũng đều không xem được. Nữ nhân đã như vậy, mà tính tình lại càng thay đổi thất thường. Đừng nói cho nàng ta làm chuyện gì, ngay cả an an ổn ổn làm một chủ mẫu đương gia phù hợp thì cũng đã là xem trọng nàng ta rồi. So với nữ nhân như Diệp Oánh, Mặc Tu Nghiêu cảm thấy vẫn là dùng những cô gái xuất thân thanh lâu như Dao Cơ yên tâm hơn một chút, ngay cả công chúa Dung Hoa được nuông chiều đến ngang ngược từ nhỏ cũng đáng tin cậy hơn nàng ta một chút.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Chỉ cần Vương gia có thể tìm được con trai giúp nàng ta, thì nàng ta sẽ rất đáng tin. Hơn nữa, Vương gia cũng đừng xem thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân nũng nịu như Diệp Oánh. Nữ nhân nhìn bề ngoài càng mảnh mai, thường thường lòng dạ lại càng ác độc.” Trái lại những cái người nhìn như có khí thế hơn người kia, thường thường lại không làm được chuyện gì, bởi vì người như vậy rất dễ khiến cho người khác sinh lòng phòng bị.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Trong lòng A Ly nắm chắc là được rồi.”
“Đứa con trai này của Mặc Cảnh Lê, Tu Nghiêu thật sự không biết chút gì sao?” Diệp Ly tò mò hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Vốn không có hứng thú, nếu A Ly đã cần, thì cứ phái người đi thăm dò là được. Có điều. . . Dựa theo cách làm việc từ trước đến nay của Mặc Cảnh Kỳ, thì chỉ sợ đứa bé này…”
“Sao?”
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Nhưng có cho Mặc Cảnh Lê một trăm năm, thì cũng chưa chắc hắn ta có thể đoán được.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Trong đầu Diệp Ly chợt lóe lên một tia sáng, nhưng lại chưa kịp bắt lấy. Có điều Diệp Ly cảm thấy có lẽ mình đã có một chút manh mối rồi. Mặc Tu Nghiêu không để ý, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Diệp Ly, “A Ly thật sự định tìm được con giúp Diệp Oánh rồi trả lại cho nàng ta sao? Diệp Oánh cũng không giống loại người có ơn tất báo.” Diệp Ly cười nói: “Điều này thì đương nhiên ta biết rõ, ta cũng không có ý định tìm được đứa bé kia sẽ trả lại cho nàng ta ngay lập tức. Nhưng nếu hứa với nàng ta, thì vẫn phải tìm một chút. Hơn nữa, đứa bé này cũng rất quan trọng với Mặc Cảnh Lê.” Có rất nhiều Hoàng đế cướp được ngôi vị nhưng lại không có con trai để kế thừa, vì vậy mà cảm giác thành công khi cướp được ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ giảm đi gấp bội lần.
Trong tất cả khách quý, đến trễ nhất lại là người Bắc Nhung, nhưng sứ giả được Bắc Nhung phái ra lại thật sự rất có phân lượng. Bắc Nhung Vương đã cao tuổi nên đương nhiên không tiện đến đây, lần này, sứ giả được phái tới đây chính là Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng và Thất hoàng tử Bắc Nhung Gia Luật Dã. Trong phút chốc, có thể nói, những anh hào có quyền thế lớn nhất trong cả thiên hạ đều đã tập trung đến Ly thành, quang cảnh hùng vĩ như vậy diễn ra gần đây nhất chính là tiệc đầy tháng của Mặc Tiểu Bảo.
Gặp lại Công chúa An Khê thật ra khiến Diệp Ly hơi lắp bắp kinh hãi, đơn giản là Công chúa An Khê đã mang thai được năm tháng rồi.
Trong Định Vương phủ, nhìn Công chúa An Khê mặc một thân trang phục Nữ Vương màu trắng, phần bụng bằng phẳng trước kia cũng đã hơi nhô lên, Diệp Ly vội vàng kêu Thanh Sương bên người bước lên đỡ Công chúa An Khê ngồi xuống, “Tỷ mang thai còn chạy tới làm gì? Vương phu cũng không lo lắng sao?” Công chúa An Khê tươi cười hào phóng trong sáng, “Cô gái Nam Chiếu chúng ta cũng không mảnh mai như cô gái Trung Nguyên các muội. Mới bốn năm tháng thì tính là gì, cho dù đã bảy tám tháng thì chúng ta cũng vẫn có thể đi đi lại lại khắp nơi được.”
Thấy khí sắc Công chúa An Khê thật sự hồng hào, không có chút mệt mỏi và tái nhợt nào của người đi đường dài, lúc này Diệp Ly mới thấy yên tâm. Cẩn thận đánh giá sự thay đổi của tỷ ấy, cười nói: “Xem ra tình cảm của Công chúa. . . Nữ Vương và Vương phu rất tốt.” Công chúa An Khê cũng đồng ý cười khẽ một tiếng, nhắc tới Vương phu Phổ A, nụ cười trên mặt cũng nhiều thêm vài phần dịu dàng, hơi mỉm cười nói: “Chàng ấy là người thành thật, cũng không cong cong quẹo quẹo như đa số người Trung Nguyên các muội. Có thể có một Vương phu như vậy, cũng là phúc phận của tỷ.”
Diệp Ly hơi vui mừng mỉm cười. Công chúa An Khê thâm tình với Từ Thanh Trần đã được định trước sẽ không có cách nào đạt được kết quả và hồi báo, nếu có thể tìm được hạnh phúc thuộc về tỷ ấy thì đương nhiên tốt vô cùng. Hai người ngồi xuống, Thanh Sương cực có ánh mắt dâng lên cho Công chúa An Khê một ly nước trái cây thích hợp cho phụ nữ mang thai rồi mới lui ra.
Diệp Ly nhìn Công chúa An Khê mỉm cười nói: “Lại nói tiếp, sao các tỷ lại đến cùng một lúc với sứ giả của Tây Lăng Hoàng vậy?” Chuyện này thì không chỉ có mỗi Diệp Ly hiếu kỳ, mà chỉ sợ những người khác cũng đang suy đoán xôn xao. Tuy từ Nam Chiếu đến Ly thành không phải không thể được phép mượn đường từ Tây Lăng, nhưng nếu so với đường từ Toái Tuyết quan thì khó đi hơn nhiều. Công chúa An Khê đang mang thai còn cố ý đi từ Tây Lăng qua, hơn nữa còn trùng hợp đồng hành cùng sứ giả Tây Lăng thì liền thấy hơi kỳ quái rồi. Công chúa An Khê cũng không giấu diếm, lại cười nói: “Trước khi đến Ly thành, chúng ta đi đến Hoàng thành Tây Lăng một chuyến.”
Tất cả mọi người đều là người thông minh, nên đương nhiên chỉ cần một điểm đã hiểu. Diệp Ly đưa mắt nhìn tỷ ấy, lại cười nói: “Tỷ định. . . Hợp tác với Tây Lăng Hoàng?”
Công chúa An Khê hơi bất đắc dĩ thở dài, nói: “Hợp tác với Tây Lăng Hoàng thì đằng nào cũng đỡ hơn hợp tác với Lôi Chấn Đình một chút. Hiện nay, Lôi Chấn Đình bị kẹt giữa Đại Sở. Phía Bắc có Mặc gia quân, phía Nam có sông Vân Lan hiểm trở. Lão ta muốn phá cục diện bế tắc trước mắt, nếu không phải vượt qua nơi hiểm yếu để liều mạng với Mặc Cảnh Lê, thì cũng chỉ có thể đối phó với Nam Chiếu chúng ta thôi. Nam Chiếu quốc nhỏ, không thể đấu với binh hùng tướng mạnh của Tây Lăng. Không thể cho lão ta ra tay với Nam Chiếu trước, thì cũng chỉ có thể hợp tác với Tây Lăng Hoàng thôi. Tỷ chỉ hy vọng Tây Lăng Hoàng không phải tên đần thì tốt rồi.”
Diệp Ly cười nói: “Tây Lăng Hoàng kém hơn Lôi Chấn Đình một chút. Nhưng cũng không đến nỗi là một tên đần. Chỉ là, Lôi Đằng Phong vẫn còn canh giữ ở An thành, hắn ta sẽ để mọi người hợp tác thuận lợi sao?”
Công chúa An Khê cười nói: “Lôi Đằng Phong đúng là tên phiền toái, có điều, gần đây hắn ta cũng gặp phải chút phiền phức.”
“Sao?” Diệp Ly hiếu kỳ chớp chớp đôi mi thanh tú, tuy Lôi Đằng Phong bị danh tiếng của cha hắn ta đè nặng, gần như không thể thấy được. Trên quân sự như không có thành tích gì, nhưng đó là bởi vì đối thủ mà hắn ta gặp được là Mặc Tu Nghiêu. Tin tức do trinh thám của Định Vương phủ cung cấp đủ để chứng minh, Lôi Đằng Phong cũng không phải một người đơn giản. Công chúa An Khê cười nói: “Muội không nhớ sao, Diêm Vương các và Trấn Nam Vương phủ có thù oán đó. Chỉ có điều, mấy năm nay, khí thế Trấn Nam Vương phủ quá lớn, cho dù Diêm Vương các có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một tổ chức giang hồ nên đương nhiên hắn ta không có biện pháp nào. Bây giờ Hoàng thành Tây Lăng đổi thành An thành, nguyên khí của thế lực Trấn Nam Vương phủ lại đại thương. Ngày của Lôi Đằng Phong ở An thành cũng không được yên lành.”
“Thì ra là thế.” Diệp Ly gật đầu cười nói: “Ngược lại cũng không biết rốt cuộc Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình có thù oán gì? Nhìn cũng không giống thâm cừu đại hận gì.” Nếu quả thật chính là huyết hải thâm cừu không đội trời chung, lấy thực lực của Lăng Thiết Hàn và Diêm Vương các, muốn xông lên cá chết lưới rách với Lôi Chấn Đình, thì khả năng giết chết Lôi Chấn Đình vẫn rất lớn. Nhưng Lăng Thiết Hàn vẫn luôn không hành động, hơn nữa nhiều lần gặp nhau cũng chưa từng chính thức động tới Lôi Chấn Đình, có lẽ cũng không phải huyết hải thâm cừu không thể hóa giải gì.
Công chúa An Khê vuốt nhẹ phần bụng hơi nhô lên, vừa cười nói: “Cái này thì ngược lại tỷ cũng thăm dò được một chút từ chỗ Tây Lăng Hoàng. Hình như có chút liên quan đến Trấn Nam Vương phi đã qua đời. Trấn Nam Vương phi sinh hạ Lôi Đằng Phong không bao lâu thì liền qua đời, nghe nói nguyên nhân chết hơi kỳ quặc. Cụ thể thì Tây Lăng Hoàng cũng không nói, ai biết được.” Diệp Ly hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu tỷ thật sự định hợp tác với Tây Lăng Hoàng, thì tốt nhất vẫn nên điều tra vấn đề này rõ ràng. Tuy muội hiểu cách làm người của Lăng Các chủ, nhưng chuyện này liên quan trọng đại, nếu trong lúc quan trọng mà bị người khác đâm sau lưng một đao, thì sẽ rắc rối vô cùng.”
Trên mặt Công chúa An Khê hiện lên một tia ấm áp, gật đầu cười nói: “Tỷ hiểu, cám ơn muội đã nhắc nhở.” Giữa nước này với nước khác không có hòa bình và hữu nghị vĩnh cửu, đây là điều mà bọn họ đều biết. Có lẽ trong tương lai, bọn họ có thể sẽ trở mặt thành thù, nhưng ít nhất, vào lúc này, Công chúa An Khê biết, Diệp Ly thật sự quan tâm lo lắng cho nàng.
“Không nói những chuyện phiền lòng này nữa.” Diệp Ly cười nói: “Công chúa Tê Hà cũng đi theo Mặc Cảnh Lê đến Ly thành, tỷ có muốn gặp nàng ta một lần không?”
Công chúa An Khê hơi nhíu mày, lắc đầu nói: “Thôi, nàng ta không xem tỷ là tỷ tỷ, thì tỷ cũng xem như không có đứa em gái này, đã nhiều năm như vậy, đi theo Mặc Cảnh Lê không danh không phận, vì Mặc Cảnh Lê mà nàng ta đã để lộ bao nhiêu cơ mật của Nam Chiếu. Sau này, nàng ta thế nào thì cứ xem chính vận mệnh của nàng thôi. Ngược lại tỷ còn chưa thấy Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa của nhà các muội đâu đó.”
Diệp Ly cười một tiếng, “Chuyện này thì khó gì?” Xoay người kêu Thanh Sương đi mang hai bánh bao nhỏ tới, cũng kêu Tần Phong đi mời Tiểu Thế tử tới.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Tiểu Bảo liền xuất hiện ở cửa ra vào như một cơn gió, “Mẹ, mẹ tìm con sao?” Nhìn thấy còn có khách đang ngồi bên cạnh, tươi cười đơn thuần trên mặt Mặc Tiểu Bảo từ từ thu lại, thay vào đó là nụ cười lễ phép mà vừa đúng. Diệp Ly mỉm cười vẫy tay kêu bé vào, cười nói: “Vị này chính là Nữ Vương An Khê của Nam Chiếu, còn không vào đây chào.” Lúc này, Mặc Tiểu Bảo mới đi vào, cất cao giọng nói: “Mặc Ngự Thần bái kiến Nữ Vương An Khê.”
Nhìn bé trai phấn điêu ngọc mài đang mang theo vẻ mặt nghiêm túc hành lễ chào mình ở trước mặt, nụ cười trên mặt Công chúa An Khê càng tươi, nghiêng đầu cười nói với Diệp Ly: “Không hổ là Tiểu Thế tử Định Vương phủ, lúc tỷ bảy tám tuổi thì vẫn còn chạy nhảy vui đùa trong Vương cung đó.”
Là mẹ luôn thích nghe người khác khen con của mình, Diệp Ly mỉm cười nói: “Tỷ đừng thấy bây giờ nó ngoan ngoãn mà hiểu lầm, bình thường cũng làm ầm ĩ vô cùng đó.”
Công chúa An Khê nghĩ nghĩ, liền lấy một viên đá quý màu xanh da trời ra đưa cho Mặc Tiểu Bảo, cười nói: “Trái lại ta đã quên chuẩn bị lễ gặp mặt, cái này liền tặng cho con chơi. Cũng đừng ghét bỏ nha.” Mặc Tiểu Bảo đưa hai tay nhận lấy, giọng nói trầm ổn: “Ngự Thần cám ơn Nữ Vương.” Công chúa An Khê nhìn bộ dáng nho nhỏ mà rất nghiêm túc của bé thì càng yêu thích không buông tay, “Nếu con của tỷ có thể có được bảy tám phần đáng yêu như Tiểu Thế tử, thì tỷ đã đủ hài lòng rồi.”
Mặc Tiểu Bảo nháy mắt mấy cái, giòn giã nói: “Nữ Vương có Phượng nghi thiên thành, nên vô luận là Tiểu Vương tử hay là Tiểu Công chúa, thì đương nhiên đều là Long chương Phượng tư, tướng mạo bất phàm.”
Công chúa An Khê cười lên, “Như vậy liền cám ơn lời chúc của Tiểu Thế tử.”
Hành lễ bái kiến với Công chúa An Khê xong, Mặc Tiểu Bảo giao đá quý mà Công chúa An Khê tặng cho người đứng sau, đi đến bên người Diệp Ly ngồi ngay ngắn. Công chúa An Khê thấy bé không chỉ tinh xảo đáng yêu, mà lời nói và việc lại càng có phong độ, khí thế tôn quý như trời sinh đã có, trong lòng cũng không thể không cảm thán phúc khí của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu thật tốt. Cúi đầu vỗ về nhẹ nhàng phần bụng hơi nhô lên của chính mình cũng càng có thêm nhiều phần chờ mong.
“Vương phi, Tiểu công tử và Tiểu Quận chúa đến rồi.” Hai bà vú ôm hai tiểu bảo bảo đến. Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo sáng ngời, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nhìn qua hai đứa bé được đặt vào trong tay Diệp Ly và Công chúa An Khê. Hai tiểu bảo bảo cũng ngoan ngoãn vô cùng, cho dù được một người xa lạ hoàn toàn bế như Công chúa An Khê thì cũng không khóc ầm ĩ, tiểu bảo bảo nằm trong lòng Diệp Ly như cảm nhận được hơi thở dịu dàng của mẹ, nên lại càng nở nụ cười. Mặc Tiểu Bảo rướn cổ nhìn nhìn, “Bé này thích cười như vậy, chắc chắn là em trai rồi.” Hai tiểu bảo bảo mới ra đời của Định Vương phủ đều không thích khóc, mà trong đó, tiểu bằng hữu Lân nhi lại càng thích cười. Chỉ cần thức, có người trêu chọc, là bé liền có thể cười rộ lên khanh khách. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, người trêu chọc bé không phải là Định Vương gia Mặc Tu Nghiêu.
Công chúa An Khê ôm Tiểu Tâm Nhi, động tác còn hơi cứng ngắc, vỗ vỗ tã lót của Tiểu Quận chúa cẩn thận từng li từng tí, thở dài đầy hâm mộ: “Vương phi và Định Vương thật sự có phúc khí tốt, ba vị Tiểu Thế tử và Quận chúa đều băng tuyết đáng yêu.” Diệp Ly hơi mỉm cười.
Tiễn Công chúa An Khê về, Diệp Ly đưa hai tiểu bảo bảo về phòng dỗ cho ngủ rồi mới xoay người đi đến thư phòng ở Tiền viện. Nhưng mới vừa đi tới vườn hoa trước thư phòng thì liền đụng phải Mặc Cảnh Lê đang đi đến từ hướng đối diện. Nhìn vẻ mặt hung ác và bộ dáng nham hiểm của Mặc Cảnh Lê, Diệp Ly không nhịn được liền nghĩ muốn tránh đi. Tuy nàng không sợ Mặc Cảnh Lê, nhưng đối mặt với một gương mặt mà lúc nào cũng như người khác thiếu nợ hắn ta năm triệu lượng, thì tóm lại luôn khiến cho người khác cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng mà, chỉ dừng lại một chút, thì Mặc Cảnh Lê cũng đã thấy được nàng. Đã như thế thì đương nhiên cũng không thể lại xoay người rời đi, vì vậy, Diệp Ly chỉ phải tiến lên hơi gật đầu nói: “Lê Vương.” Mấy ngày nay, mấy nhân vật quan trọng trong Định Vương phủ đều bận rộn. Không chỉ bận lo các loại công việc của Định Vương phủ và tiệc mừng thọ, mà còn có những người rảnh rỗi ăn no không có việc gì chạy đến thăm hỏi muốn tán gẫu như Mặc Cảnh Lê. Chỉ có điều, không biết hôm nay Mặc Cảnh Lê muốn tìm Mặc Tu Nghiêu để nói điều gì, nhưng mà nhìn sắc mặt này của Mặc Cảnh Lê thì thì cũng đã biết chắc là đàm phán không thành rồi.
Mặc Cảnh Lê đứng ngăn ở trước mặt Diệp Ly, cũng không nói gì, mà chỉ nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt như vậy lại khiến cho Diệp Ly cảm thấy hơi không vui nhíu mày, nói một cách thản nhiên: “Nếu Lê Vương không có gì muốn nói, thì Bản phi còn có việc muốn tìm Vương gia chúng ta. Vì vậy liền cáo từ.” Mặc Cảnh Lê nhìn qua nàng ấy, nói: “Ngươi cứ phải nói chuyện với ta như vậy sao?”
Diệp Ly khẽ giật mình, trong phút chốc đầu óc hơi không nghĩ được gì, nhìn Mặc Cảnh Lê một cách mờ mịt, hoàn toàn không hiểu rõ lời này của hắn ta là có ý gì. Nàng tự nhận là lời nói, thái độ và việc làm của mình cũng không có chỗ nào thất lễ.
Dường như Mặc Cảnh Lê hơi sốt ruột, tức giận nhìn Diệp Ly chằm chằm, nói: “Lúc trước ta lui hôn ước với ngươi, ngươi hận ta, nên mới giúp đỡ Mặc Tu Nghiêu đối đầu với ta như thế, đúng không? Bây giờ Mặc Tu Nghiêu đã chiếm được Sở kinh, ngươi đã hài lòng chưa?”
Diệp Ly không khỏi im lặng ngước mắt lên hỏi trời xanh, đây là kiểu suy luận thần kỳ gì vậy? Hơi thở dài, Diệp Ly mới tỉnh táo lại, nói: “Lê Vương điện hạ, ta nghĩ, có lẽ ngươi vẫn còn nhớ, là ngươi buông tha cho Sở kinh trước, sau đó, Định Vương phủ mới đến giải cứu Sở kinh, không, là giải cứu Trường Hưng. Cũng không phải chúng ta đoạt được từ trong tay ngươi.” Mặc Cảnh Lê nghẹn họng, nhưng vẫn trầm mặt cứng rắn nói: “Cho dù như thế, thì đó cũng là của Đại Sở. Huống chi, chẳng lẽ Bắc Nhung và Bắc Cảnh đánh Đại Sở không phải nằm trong kế hoạch của Mặc Tu Nghiêu sao? Nếu không có sự giúp đỡ của ngươi, thì sao Mặc Tu Nghiêu hắn ta có thể đánh bại Tây Lăng nhanh như vậy chứ?”
Diệp Ly giận quá hóa cười, “Lê Vương điện hạ, Bắc Nhung và Bắc Cảnh đánh Đại Sở thì liên quan gì đến Vương gia chúng ta? Chẳng lẽ là Vương gia chúng ta châm ngòi để bọn họ đánh Đại Sở sao? Mặt khác, ta là Định Vương phi, ta không giúp phu quân của mình thì giúp ai? Hơn nữa, rất nhiều năm về trước, Bản phi đã từng nói với Lê Vương một câu, không biết Lê Vương còn nhớ không?”
Mặc Cảnh Lê khẽ nhíu mày, hiển nhiên không nhớ nàng đang nói đến câu nào.
Diệp Ly nói từ từ thật chậm: “Vọng tưởng là bệnh, phải trị. Kính xin Lê Vương chú ý nhiều hơn. Bản phi cáo từ.” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Mặc Cảnh Lê, liền vòng qua hắn ta đi đến thư phòng.
“Diệp Ly!” Đột nhiên Mặc Cảnh Lê kêu lên, vươn tay muốn kéo cổ tay của Diệp Ly. Nhưng sao Diệp Ly có thể để cho hắn ta kéo dễ như những cô gái yếu đuối bình thường kia được? Giơ một tay lên, chặn lại cánh tay của Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi!” Diệp Ly nói một cách lạnh nhạt: “Bản phi không có gì để nói với Lê Vương.” Mặc Cảnh Lê lại vươn cánh tay còn lại ra muốn bắt lấy cánh tay của Diệp Ly, Diệp Ly liền nghiêng người tránh đi, ánh sáng lạnh lẽo trong tay áo lóe lên kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra. Đưa tay ngăn cản ám vệ đang bảo vệ trong bóng tối ra mặt, Diệp Ly nhìn chằm chằm vào Mặc Cảnh Lê, nói: “Lê Vương, nơi này là Định Vương phủ, không phải là nơi mà ngươi muốn làm gì thì làm.”
Mặc Cảnh Lê trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Bản vương có chuyện muốn nói riêng với ngươi.”
Diệp Ly cau mày nói: “Bản phi cũng đã nói, không có gì cần nói riêng với Lê Vương. Bản phi kính ngươi là khách, cũng xin Lê Vương tự trọng. Cáo từ.” Nói xong, liền xoay người đi mất. Mặc Cảnh Lê nhấc chân muốn đuổi theo, thì trước mặt liền xuất hiện hai bóng đen, hai thị vệ áo đen chắn ở trước mặt Mặc Cảnh Lê, “Lê Vương, xin tự trọng.”
Nhìn hai người rõ ràng có thân thủ bất phàm trước mắt, lại nhìn Diệp Ly đã đi xa, rốt cuộc Mặc Cảnh Lê “Hừ” lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi.
Bước vào thư phòng, Mặc Tu Nghiêu đang ngồi trong thư phòng đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy là Diệp Ly thì không khỏi cười cười, “A Ly, Công chúa An Khê về rồi sao?” Diệp Ly gật gật đầu, nói: “Lúc nãy vừa đụng phải Mặc Cảnh Lê trong vườn hoa. Vẻ mặt hắn ta âm dương quái khí (tính cách, hành động kỳ quái, không bình thường), hai người đã nói chuyện gì vậy?” Mặc Tu Nghiêu vươn tay kéo Diệp Ly vào lòng, bị ép ngồi lên đùi của người nào đó khiến cho Diệp Ly hơi bối rối. Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, vung tay lên, một cơn gió mạnh đóng cửa lại, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Còn có thể là chuyện gì chứ? Mắng Bản vương hèn hạ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn gì gì đó. Thuận tiện thử xem có thể lấy thành Trường Hưng về không thôi.”
“Lấy về?” Diệp Ly nhướng mày, Mặc Cảnh Lê thật đúng là có suy nghĩ hão huyền. Vì đoạt được thành Trường Hưng, trên đường chạy đến tiếp viện, Mặc gia quân đã phải phá vỡ sự ngăn trở trùng trùng điệp điệp của đại quân Bắc Nhung, chết trận biết bao nhiêu người. Sao chỉ với mấy câu tùy tiện của Mặc Cảnh Lê là có thể để cho hắn ta lấy về được, Định Vương phủ cũng không phải làm từ thiện, Mặc Tu Nghiêu cũng không phải thánh nhân.
Mặc Tu Nghiêu lười biếng tựa cằm lên vai của nàng, cười nhạo nói: “Cho dù có trả lại cho hắn ta thì sao? Hắn ta thủ được sao?”
Diệp Ly cũng cười, hiện nay, tất cả binh lực của Đại Sở đều ở Giang Nam, phía Bắc Giang Nam đã bị thế lực từ khắp nơi chiếm giữ từ lâu. Đừng nói bọn họ sẽ không trả Sở kinh lại, chỉ sợ dù Mặc Tu Nghiêu thật sự trả Sở kinh lại, thì Mặc Cảnh Lê cũng chưa chắc dám nhận. Nhận vào trong tay còn phải phái binh mã đóng giữ, phái quan viên quản lý. Những chuyện này cũng có thể không nói, nhưng nếu lại để Sở kinh rơi vào trong tay người Bắc Nhung hoặc Bắc Cảnh một lần nữa, thì mặt mũi của Mặc Cảnh Lê mới chính thức bị ném xuống đất mà giẫm lên.
“Vậy rốt cuộc hắn ta tới làm gì?” Diệp Ly khó hiểu.
“Nhàn rỗi ăn quá no chạy tới kêu gào mấy câu chứ sao. Lúc nãy trong vườn hoa, hắn ta có làm khó A Ly không?” Mặc Tu Nghiêu thân mật cọ cọ vào mái tóc của Diệp Ly, nhẹ giọng hỏi. Diệp Ly mỉm cười nói: “Sao hắn ta có thể làm khó ta được?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, hắn ta nhìn thấy chúng ta hạnh phúc như vậy, nên đương nhiên là hâm mộ, ghen ghét và oán hận chứ sao. Nói không chừng còn có thể nghĩ: Có phải nàng muốn trả thù hắn ta nên mới giúp ta gì gì đó.” Diệp Ly bật cười, Mặc Cảnh Lê thật đúng là nghĩ như vậy. Ngẩng đầu lên, vươn tay nâng khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Tu Nghiêu lên, Diệp Ly nghiêm mặt nói: “Đừng rảnh rỗi ngồi suy đoán ý nghĩ của kẻ có đầu óc không bình thường, sẽ lây bệnh đó.”
Mặc Tu Nghiêu mở to hai mắt, ngay lập tức liền hiểu ý của Diệp Ly, không khỏi cất tiếng cười to, cười, không thấy đủ còn ôm Diệp Ly sát vào lòng mình hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng mấy cái liên tiếp, rồi lại cười ha ha tiếp.
Thấy hắn cười đến vui sướng như thế, Diệp Ly cũng đành phải bất đắc dĩ thuận theo hắn. Dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu, thuận tiện nói lại chuyện đã nói trong lúc gặp Công chúa An Khê với hắn. Mặc Tu Nghiêu vừa vuốt ve bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, vừa trầm ngâm nói: “Tạm thời Nam Chiếu không có xung đột gì với chúng ta, âm thầm giúp đỡ nàng ấy cũng có thể được. Nếu Tây Lăng Hoàng thật sự có thể đối phó với Lôi Chấn Đình, thì cũng giảm bớt cho chúng ta không ít chuyện.”
“Chàng thật sự cảm thấy Tây Lăng Hoàng có thể đối phó với Lôi Chấn Đình ư?” Diệp Ly hỏi.
“Không thể.” Mặc Tu Nghiêu bác bỏ không chút do dự, Tây Lăng Hoàng có lẽ có vài phần khôn vặt, nhưng còn lâu mới có thể cùng một cấp bậc với Lôi Chấn Đình, “Chỉ cần bọn họ có thể gây ra chút rắc rối cho Lôi Chấn Đình là được. Bây giờ, chúng ta phải cân nhắc chính là. . . Bắc Nhung!” Nhắc tới Bắc Nhung, trong đôi mắt bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia sát khí rồi biến mất. Thù hận giữa Bắc Nhung và Mặc gia quân, hay có thể nói là với Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối còn lớn hơn tất cả các quốc gia khác cộng lại. Năm xưa, Mặc Tu Văn chết ở trong tay người Bắc Nhung, thất bại thảm thiết nhất trong vòng hai trăm năm của Mặc gia quân cũng ở trong tay người Bắc Nhung. Hơn phân nửa ẩn nhẫn và khuất nhục trong suốt bảy tám năm của Mặc Tu Nghiêu cũng là do người Bắc Nhung ban tặng. Bây giờ, Mặc gia quân vượt qua thời điểm khó khăn, thì cũng chính là lúc đòi lại món nợ của người Bắc Nhung. Huống chi, với rất rất nhiều tội lỗi mà người Bắc Nhung đã gây ra khi xâm chiếm Đại Sở vào năm ngoái, Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không buông tha cho bọn chúng.
Dựa vào ngực Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly hơi nhíu mày nói: “Trễ nhất là sáng mai thì Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã sẽ đến, Tu Nghiêu định sắp xếp chỗ ở cho bọn họ thế nào?” Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, nói: “Lần này là tiệc mừng thọ của ông ngoại, nên ta không tính đối phó với bọn chúng vào lúc này. Cứ giống như những người khác là được, Ly thành là của chúng ta, cứ để cho Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã ở chung một chỗ là được rồi.”
Diệp Ly cười một tiếng. xưa nay Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã không hợp, tranh đấu gay gắt hơn mười năm cũng không thể phân ra thắng bại, ở chung một chỗ cũng vừa lúc để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau, tên nào cũng đừng nghĩ gây rối gì ở Ly thành.
“Ta cũng nên gặp lại công chúa Dung Hoa rồi.” Diệp Ly suy nghĩ một chút rồi nói, quân cờ đã chôn nhiều năm như vậy cũng phải nhìn xem còn có thể dùng hay không. Nếu xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì trái lại sẽ rất tiếc nuối. Vô luận Diệp Ly làm chuyện gì thì Mặc Tu Nghiêu đều luôn cực kỳ yên tâm, tuy lúc trước công chúa Dung Hoa rất ngang ngược, nhưng nghe nói trong mấy năm nay thủ đoạn cũng không kém, mà ngược lại là một người khác lại khiến cho Mặc Tu Nghiêu hơi nhíu mày, “Diệp Oánh kia thật sự không có vấn đề chứ?”
Mặc Tu Nghiêu không có chút hảo cảm nào với Diệp Oánh, ngoại trừ có một bộ dung mạo cũng không tệ lắm ra, thì cái gì cũng đều không xem được. Nữ nhân đã như vậy, mà tính tình lại càng thay đổi thất thường. Đừng nói cho nàng ta làm chuyện gì, ngay cả an an ổn ổn làm một chủ mẫu đương gia phù hợp thì cũng đã là xem trọng nàng ta rồi. So với nữ nhân như Diệp Oánh, Mặc Tu Nghiêu cảm thấy vẫn là dùng những cô gái xuất thân thanh lâu như Dao Cơ yên tâm hơn một chút, ngay cả công chúa Dung Hoa được nuông chiều đến ngang ngược từ nhỏ cũng đáng tin cậy hơn nàng ta một chút.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Chỉ cần Vương gia có thể tìm được con trai giúp nàng ta, thì nàng ta sẽ rất đáng tin. Hơn nữa, Vương gia cũng đừng xem thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân nũng nịu như Diệp Oánh. Nữ nhân nhìn bề ngoài càng mảnh mai, thường thường lòng dạ lại càng ác độc.” Trái lại những cái người nhìn như có khí thế hơn người kia, thường thường lại không làm được chuyện gì, bởi vì người như vậy rất dễ khiến cho người khác sinh lòng phòng bị.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Trong lòng A Ly nắm chắc là được rồi.”
“Đứa con trai này của Mặc Cảnh Lê, Tu Nghiêu thật sự không biết chút gì sao?” Diệp Ly tò mò hỏi.
Mặc Tu Nghiêu nói: “Vốn không có hứng thú, nếu A Ly đã cần, thì cứ phái người đi thăm dò là được. Có điều. . . Dựa theo cách làm việc từ trước đến nay của Mặc Cảnh Kỳ, thì chỉ sợ đứa bé này…”
“Sao?”
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Nhưng có cho Mặc Cảnh Lê một trăm năm, thì cũng chưa chắc hắn ta có thể đoán được.” Mặc Tu Nghiêu cười nói.
Trong đầu Diệp Ly chợt lóe lên một tia sáng, nhưng lại chưa kịp bắt lấy. Có điều Diệp Ly cảm thấy có lẽ mình đã có một chút manh mối rồi. Mặc Tu Nghiêu không để ý, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Diệp Ly, “A Ly thật sự định tìm được con giúp Diệp Oánh rồi trả lại cho nàng ta sao? Diệp Oánh cũng không giống loại người có ơn tất báo.” Diệp Ly cười nói: “Điều này thì đương nhiên ta biết rõ, ta cũng không có ý định tìm được đứa bé kia sẽ trả lại cho nàng ta ngay lập tức. Nhưng nếu hứa với nàng ta, thì vẫn phải tìm một chút. Hơn nữa, đứa bé này cũng rất quan trọng với Mặc Cảnh Lê.” Có rất nhiều Hoàng đế cướp được ngôi vị nhưng lại không có con trai để kế thừa, vì vậy mà cảm giác thành công khi cướp được ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ giảm đi gấp bội lần.
/447
|