Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Tiễn đám người Diệp gia về, Tần Phong mới hỏi: “Vương phi cần gì phải khách khí với bọn họ như vậy?” Tần Phong đi theo Diệp Ly tương đối trễ hơn một chút, tuy cũng không hiểu rõ lắm quan hệ giữa Diệp gia và Diệp Ly trước kia, nhưng cũng nhìn ra được Vương phi cũng không có tình cảm sâu đạm với Diệp gia như với Từ gia, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét ở trong. Theo Tần Phong thấy, nếu Vương phi đã chán ghét người của Diệp gia, thì hoàn toàn không cần phải dây dưa với bọn họ, cứ trực tiếp kêu người ném ra bên ngoài là được rồi.
Diệp Ly khoát khoát tay, nói một cách thản nhiên: “Mặc kệ nói thế nào, thì Diệp gia cũng vẫn có cùng huyết mạch với ta, làm dứt khoát quá mức sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cho rằng Định Vương phủ lãnh huyết vô tình. Dù sao bọn họ cũng không tạo nên nổi sóng gió gì. Phái mấy người âm thầm theo dõi, nếu Diệp Dung còn dám gây chuyện trong Ly thành, thì không cần khách khí, cứ dạy dỗ hắn ta thật tốt cho ta.”
Tần Phong gật đầu nhận lệnh, liền xoay người đi phân phó người âm thầm theo dõi động tĩnh của Diệp phủ.
Lại nói, sau khi đoàn người Diệp gia trở về Diệp phủ cũng không chịu yên tĩnh. Diệp lão phu nhân thở hổn hển trách mắng Diệp Ly bất hiếu, Diệp Vương thị cũng khóc sướt mướt nói Diệp Ly không giúp đỡ anh em trong nhà,…vv..v… Khiến cho đầu của Diệp Văn Hoa đau lên từng trận. Thẩm Lương nhìn rõ hai mắt, liền kéo Diệp Lâm còn muốn nói chuyện lui ra ngoài đi về sân viện của mình, trong lòng cũng tính toán hai ngày nữa liền chuyển ra khỏi Diệp phủ, rồi kiếm một cái tiểu viện nhỏ một chút để ở, thì mới thuận tiện để bắt đầu sự nghiệp kinh doanh của mình. Nếu vẫn ở lại Diệp phủ, thì chút của cải này của mình, cho dù trong tương lai xem như có may mắn phát đạt, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào trong túi của Diệp Dung.
Diệp Văn Hoa đè lên huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: “Được rồi, chúng ta đến Ly thành nhiều ngày như vậy, Định Vương phủ cũng không có bạc đãi chúng ta, mọi người yên tĩnh một chút không được sao?” Kỳ thật, nếu nói Diệp Văn Hoa không có dã tâm, thì không có khả năng. Nếu lúc trước không có dã tâm, thì cũng sẽ không tùy ý để Diệp Vương thị điều khiển, lại để cho Diệp Oánh câu dẫn Mặc Cảnh Lê. Nhưng mấy năm nay sống ở quê nhà, đã đi ra khỏi chốn phồn hoa kinh thành kia, ý nghĩ từng bị kinh thành phồn hoa xông ngất cũng thanh tỉnh rất nhiều theo thời gian. Mấy năm qua, Diệp Văn Hoa cũng nghĩ thông không ít chuyện, lúc trước, nếu không có đứa con gái Diệp Ly này ngăn cản, thì đừng nói cả nhà mình chỉ bị giáng chức làm thứ dân, có thể còn sống ra khỏi kinh thành hay không còn là chuyện khác.
Càng nghĩ đến năm đó mình chỉ là một thư sinh nghèo, trong vòng chưa đầy hai mươi năm ngắn ngủi, lại có thể ngồi lên chức Thượng thư, tuy khoảng thời gian sau thì tự bản thân mình làm nhiều hơn, nhưng khoảng thời gian đầu cũng tuyệt đối không tách rời khỏi sự ủng hộ của Từ gia. Nếu không có bối cảnh con rể của Từ gia như vậy chống đỡ ở phía sau, thì sao những quyền quý danh môn trong kinh thành kia lại để ý đến một học trò nghèo như mình chứ? Vừa nghĩ đến đó, thì lại càng cảm thấy có lỗi với người vợ cả đã mất sớm của mình, cũng càng có nhiều thêm mấy phần áy náy với đứa con gái Diệp Ly này. Lúc nghe thấy những việc mà Diệp Ly đã làm trong mấy năm nay, cho dù Diệp Văn Hoa không thừa nhận năng lực của đứa con gái đã từng bị mình xem thường này cũng không được, trong lòng ngoài chua xót và áy náy ra, còn có thêm mấy phần kiêu ngạo.
Tiếng kêu khóc trong đại sảnh liền bị tắc nghẽn lại, Diệp lão phu nhân tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào Diệp Văn Hoa, nói: “Không có bạc đãi? Con nhìn xem Định Vương phủ như thế nào, cái tiểu viện rách nát này của chúng ta như thế nào? Con lại nhìn xem mấy người Từ gia như thế nào, kẻ làm cha là con như thế nào? Trong Ly thành này có mấy người để mắt đến kẻ làm cha Định Vương phi là con sao?” Diệp Vương thị cũng liền bước lên trước, nói: “Lão phu nhân nói đúng, Dung nhi là em ruột duy nhất của Vương phi, mà bây giờ ở trong Ly thành, thậm chí ngay cả một đứa cháu trai của Tướng quân cũng không bằng. Thiếp thân cũng không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác nữa….”
“Không có mặt mũi đi ra ngoài thì đừng đi!” Diệp Văn Hoa tức giận nói. Lời mẹ nói thì sao ông lại không biết, nhưng muốn như vậy thì Diệp gia cũng phải có năng lực như Từ gia chứ. Trong mấy huynh đệ của Từ gia, không có ai có ăn mà không phải làm cả. Ngay cả Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất cũng đã đến Tây Bắc từ khi mới mười mấy tuổi, nhưng không ai có thể ở lại trong Ly thành hưởng phúc cả. Nếu quả thật Diệp Dung có tài năng, thì cho dù không phải là em ruột của Định Vương phi, chẳng lẽ Định Vương phủ còn có thể đuổi ra khỏi cửa sao?
“Đều do phụ nhân vô tri như bà làm hư nghiệp chướng này!” Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Văn Hoa càng khó coi hơn. Lại nhìn thấy Diệp Dung ngồi ở một bên không chút để ý nào, thì cơn tức giận trong lòng càng không có chỗ phát ra. Vì vậy, liền tiện tay quơ lấy một cây chổi lông gì đặt ở gần đó quất thẳng lên người Diệp Dung. Diệp Dung không tránh kịp, liền bị quất trúng, ngay lập tức, liền gào khóc lớn lên, trong miệng còn kêu “Bà nội cứu mạng, mẹ cứu mạng. . . Dung nhi sắp chết rồi. . . .” không ngừng. Diệp Vương thị và Diệp lão phu nhân đau lòng, liền nhào đến giữ chặt Diệp Văn Hoa, Diệp lão phu nhân nổi giận mắng: “Con làm gì vậy? Vì cái nha đầu Diệp Ly đã gả ra ngoài kia, mà con muốn quất chết con của mình sao? Con muốn Diệp gia đoạn tử tuyệt tôn phải không? Vậy con cứ dứt khoát đánh chết bà già này đi!”
Diệp Vương thị cũng ôm con trai khóc lớn lên, “Lão gia. . . Ông thật ác độc, Định Vương phi là con ruột của ông, vậy chẳng lẽ Dung nhi không phải là con ruột của ông sao?”
Nghe tiếng kêu khóc, cãi nhau trước mặt, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt Diệp Dung, Diệp Văn Hoa chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận vô lực. Cả đời cũng chưa từng kiên cường trước mặt mẹ và vợ, nên lúc này đây, Diệp Văn Hoa cũng vẫn lại phải chấm dứt trong thất bại như xưa, liền chán nản ném cây roi trong tay xuống, rồi vung tay áo xoay người trở về tiểu viện của mình để đọc sách.
Ngoài cửa, Thẩm Lương và Diệp Lâm cùng đứng nghe tiếng gào khóc vang lên ở bên trong. Thẩm Lương cúi đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn vợ, hỏi: “Nàng xem nơi này đi, nàng còn muốn ở lại đây sao?” Diệp Lâm há to miệng, cuối cùng vẫn hơi không cam lòng. Ở lại đây, thì vẫn là Lục tiểu thư của Diệp gia, muội muội của Định Vương phi. Nhưng chuyển ra ngoài, thì sau này, nàng cũng chỉ là vợ của một thứ tử Thẩm gia không có danh tiếng gì. Dựa theo tính cách của Thẩm Lương, thì tuyệt đối sẽ không cho phép nàng tùy ý khoe khoang quan hệ của mình và Định Vương phi ở bên ngoài. Với vị Tam tỷ kia của mình, trong đáy lòng của Diệp Lâm luôn có một chút không cam lòng và không phục. Đều cùng là con gái của Diệp gia, thậm chí, lúc Diệp Ly chưa xuất giá, ở trong nhà còn không danh giá nở mày nở mặt như nàng. Nhưng cũng bởi vì tỷ ấy có một người mẹ họ Từ, mà vận mệnh lại cách biệt một trời một vực như thế sao?
“Mặc dù ta cũng không quen thuộc với Định Vương phi, nhưng những chuyện mà ngài ấy làm, nàng có thể làm được sao? Lúc trước, nếu nàng gả vào Định Vương phủ, thì có thể có được địa vị như bây giờ sao?” Thẩm Lương nói không chút khách khí nào. Hắn cũng không có quá nhiều bất mãn với vợ của mình. Hai người đều là thứ xuất, không cam lòng cũng có thể hiểu, nhưng nếu không nhìn thấy rõ vị trí của mình, thì như vậy cũng sẽ không tốt.
Diệp Lâm giật mình, đúng vậy, lúc trước, khi Diệp Ly xuất giá, không phải chính mình cũng đã từng thầm hả hê sao? Những chuyện của Diệp Ly sau khi trở thành Định Vương phi. . . Diệp Lâm nghĩ nghĩ, nếu là mình, thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi. Nghĩ tới những thứ này, dường như không cam lòng trong lòng cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa. Kỳ thật, những chuyện này, Diệp Lâm vẫn luôn biết, nhưng chỉ là mình không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay có một người đến cảnh tỉnh nàng, nên rất nhanh, cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Diệp Lâm ngẩng đầu nói: “Ta đi với chàng, chúng ta chuyển ra ngoài đi.” Kỳ thật, nàng cũng không muốn ở tại Diệp gia, mỗi ngày nhìn sắc mặt Vương thị, hầu hạ Vương thị và Diệp lão phu nhân như một nha đầu.
Chuyện ở Diệp gia rơi vào Định Vương phủ, thì Diệp Ly cũng chỉ cười khẽ một tiếng, rồi cũng gạt qua một bên. Hôm nay đã gần cuối năm, cho dù Diệp Ly mang thai, rất nhiều chuyện đều không muốn để cho nàng chạm vào, nhưng thật sự, nàng cũng không còn rảnh rỗi như trước nữa.
Từ sau khi Mặc Tu Nghiêu đến Hồng Nhạn quan, cuộc chiến vốn đang bế tắc liền phát sinh biến hóa ngay lập tức. Hai phe nhân mã đang vây khốn Hồng Nhạn quan bị đánh cho hoa rơi nước chảy, sau khi rét đậm kéo đến ở bên ngoài, thì động tác của binh mã Bắc Nhung liền chậm lại rõ ràng. Vừa đến mùa đông, trong lãnh thổ của Bắc Nhung, ngàn dặm đều đóng băng đến một ngọn cỏ cũng không thấy. Tuy chiếm lĩnh một vùng đất lớn ở phương Bắc Đại Sở, nhưng bất đắc dĩ, những nơi này, hơn nửa năm đều phải hứng chịu tai họa không khác gì bọn hắn. Cho nên, vừa vào đông, lương thảo của binh mã Bắc Nhung liền bắt đầu trở nên khan hiếm. Mặc Tu Nghiêu đánh lui đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đang vây khốn, cũng không ngừng nghỉ một phút nào, mà một đường chạy thẳng về hướng Đông đến Sở kinh. Hơn nữa, trước đó, Mộ Dung Thận đã dẫn binh mã tiến dần tới gần Sở kinh. Mặt khác, một thống lĩnh tên là Hà Túc đã dẫn 30 vạn binh mã vòng qua Sở kinh, trực tiếp giao thủ với phía sau đại quân Bắc Cảnh, từ đó đã chặt đứt đường lui của đại quân Bắc Cảnh. Tuy hai nhánh quân này xuất hiện không thể trực tiếp giải vây cho Sở kinh, nhưng thật sự đã khiến cho thế công của quân địch chậm hơn rất nhiều, cũng khiến cho quân phòng thủ của Đại Sở khổ chiến thủ thành hơn một tháng được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, trong lãnh thổ Bắc Cảnh lại xảy ra một chuyện lớn vô cùng nghiêm trọng. Vương hậu của Bắc Cảnh Vương đương nhiệm Nhậm Kỳ Ninh, cũng chính là công chúa của bộ lạc Bắc Cảnh và mấy đứa con do nàng ấy sinh ra đều chết bất đắc kỳ tử trong vòng một đêm. Nhưng kỳ quái chính là, mấy đứa con do thiếp thất của hắn sinh ra lại vẫn bình yên vô sự. Tuy người Bắc Cảnh dũng mãnh và không thiện mưu trí, nhưng cũng không phải thật sự ngu ngốc. Không bao lâu sau, trong Vương thành Bắc Cảnh liền bắt đầu lưu truyền chuyện Nhậm Kỳ Ninh ám hại chính vợ của mình. Bởi vì bản thân Nhậm Kỳ Ninh cũng không phải là người Bắc Cảnh, hơn nữa, sau khi hắn thống nhất Bắc Cảnh cũng đã bổ nhiệm không ít người Trung Nguyên, nên hạt giống không hợp nhau giữa rất nhiều người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh đã được chôn xuống từ lâu, hiện nay liền bỗng chốc bộc phát lớn ra, khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau đầu một thời gian.
Nhưng mà, đợi đến khi Nhậm Kỳ Ninh vừa mới đè những lời đồn đãi này xuống chưa được hai ngày, thì con cái, thê thiếp của hắn còn lại cũng chết. Lúc này lại giống như do người Bắc Cảnh gây ra, nhưng vô luận đến cùng Nhậm Kỳ Ninh cho rằng do người Bắc Cảnh làm hay giá họa, thì hắn cũng chỉ có thể đè ép chuyện này xuống một lần nữa. Nếu không, một lần nữa, xung đột giữa người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh sẽ càng bộc phát lợi hại hơn.
Trong thư phòng
Nhậm Kỳ Ninh nhìn mảnh giấy nhỏ vừa được đưa tới trước mắt mà gần như cắn nát răng. Một tờ giấy nhỏ màu đen mạ vàng, mặt sau vẽ Tường Vân và Phi Long màu vàng. Nội dung trong tờ giấy lại đơn giản vô cùng, chỉ có mấy chữ “Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, trả lại nghìn lần.” Mấy chữ to rồng bay phượng múa nổi lên bá khí tung hoành tiêu sái không bị trói buộc, lại càng giống như một sự khiêu khích không chút che giấu nào.
Nhậm Kỳ Ninh cắn răng, vò mạnh, ngay lập tức, tờ giấy liền nát thành từng mảnh nhỏ, “Mặc Tu Nghiêu!” Trên gương mặt luôn nho nhã của Nhậm Kỳ Ninh đã không còn một nét tươi cười nào, nếu có, chỉ là vặn vẹo và hận ý khôn cùng. Một kích đột ngột này của Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối đủ để khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau thấu tim. Không chỉ thê thiếp của hắn, mà còn có cả con cái của hắn nữa, bốn đứa con trai, năm đứa con gái, không để lại một đứa nào. Nhậm Kỳ Ninh biết rõ đây là sự trả thù của Mặc Tu Nghiêu do mình đã ra tay đối phó với Diệp Ly ở Tây Lăng, nhưng con người luôn như thế, không để ý đến sự thống khổ của người khác, nhưng khi đến trên người mình thì mới cảm thấy không thể chịu đựng được.
“Công tử.” Trong thư phòng, mấy nam tử có bộ dáng vừa nhìn đã thấy rõ ràng là người Trung Nguyên đứng chấp tay cung kính, nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo của Nhậm Kỳ Ninh hơi lo lắng. Bọn họ đều là đời sau của các trung thần đã thuần phục Tiền triều Lâm gia trong nhiều thế hệ, sau khi Nhậm Kỳ Ninh lập nên cơ nghiệp ở Bắc Cảnh thì cũng xếp bọn họ xếp vào trong triều đình Bắc Cảnh đảm nhiệm các chức vị quan trọng. So với những người Bắc Cảnh đang liều chết liều sống trên chiến trường kia, thì bọn họ mới là tâm phúc chính thức của Nhậm Kỳ Ninh. Tuy mượn nhờ nơi man di Bắc Cảnh này để khởi sự khiến cho trong lòng những người tự xưng là người Trung Nguyên chính thống như bọn họ rất khó chịu, nhưng bất đắc dĩ, bọn họ sinh thật sự rất không đúng lúc. Trăm năm qua, Trung Nguyên vẫn luôn do lịch đại Tiên Vương Định Vương phủ trấn thủ, tổ tông của bọn họ căn bản không thể động vào. Năm đó chính là gặp đúng lúc nguyên khí Định Vương phủ đại thương, nên mới khiến cho bọn họ tìm được cơ hội khống chế toàn bộ Bắc Cảnh, bằng không, bây giờ, bọn họ vẫn chỉ có thể núp trong bóng tối làm một gia tộc ẩn sĩ.
Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Mặc Tu Nghiêu lại sai người đưa thư tới. Người của Định Vương phủ thật sự là chỗ nào cũng có sao. . . Thủ đoạn thật sự cao!”
Một người trong đó do dự một chút, rồi mới dám hỏi: “Vậy chuyện của Vương hậu và các Tiểu Vương tử là do Mặc Tu Nghiêu làm sao? Giết hết cả nhà. . . Thủ đoạn của Mặc Tu Nghiêu thật độc ác!” Cho dù là những người như bọn họ, thì trong lòng cũng không nhịn được mà run lên vì sự tàn nhẫn của Mặc Tu Nghiêu. Mới cách đây không lâu, Mặc Tu Nghiêu vừa mới giết hơn phân nửa số quyền quý ở Hoàng thành Tây Lăng, vậy mà hiện tại còn giết sạch hết tất cả mọi người trong Vương thất Bắc Cảnh, chỉ chừa lại mỗi Nhậm Kỳ Ninh. Thủ đoạn như thế, không thể không nói, thật sự khiến cho lòng người run sợ.
“Chẳng lẽ Mặc Tu Nghiêu thật sự để ý Định Vương phi đến như thế? Có phải hắn ta đã có ý định muốn làm như thế từ lâu, chỉ là trùng hợp tìm được cái cớ này không?” Có người hoài nghi nói.
Nhậm Kỳ Ninh im lặng, kỳ thật hắn cũng chỉ gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly một lần vào năm trước ở Tây Lăng, nhưng lại có thể tinh tường cảm giác được Mặc Tu Nghiêu rất để ý Định Vương phi. Hơn nữa, bởi vì lực ảnh hưởng của Từ gia sau lưng Định Vương phi tại Định Vương phủ, cho nên hắn mới có thể ra tay với Diệp Ly. Chỉ là, không nghĩ tới, lần này thật đúng là đã tiền mất tật mang rồi.
Trầm mặc một hồi, Nhậm Kỳ Ninh mới hỏi: “Chiến sự bên Sở kinh thế nào rồi?”
“Khởi bẩm công tử, vốn quân của chúng ta đã vây khốn Sở kinh hơn một tháng, chắc chắn trong ít ngày nữa có thể công phá Sở kinh rồi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một nhánh binh mã không biết giết ra từ chỗ nào đã cắt đứt con đường đi từ Tử Kinh quan đến Sở kinh. Nhánh binh mã này chỉ có hai mươi vạn quân, nhưng người lãnh binh lại cực kỳ tài giỏi, chiếm cứ ba tòa thành nhỏ hỗ trợ lẫn nhau ở ngay trung tâm, khiến cho quân ta bị tổn thất rất nặng. Càng quan trọng hơn là, hắn ta chiếm giữ chính giữa con đường quan trọng, lương thảo và viện binh của chúng ta không tới kịp, chỉ sợ thời gian đánh hạ Sở kinh phải lùi lại một chút.” Bọn hắn chưa từng cho rằng nhánh binh mã này có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Chỉ là, có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có hai mươi vạn quân, so với đại quân gần trăm vạn hiện nay của Bắc Cảnh thì căn bản là không đủ xem. Cho nên, thời gian phá thành chỉ sẽ lùi lại một chút mà thôi.
Nhậm Kỳ Ninh khẽ nhíu mày hỏi: “Lãnh binh là ai?” Theo hắn được biết, vốn Đại Sở cũng không có mấy Đại tướng có thể tác chiến, hơn nữa, đa số đều bị Mặc Cảnh Lê mang đến Giang Nam. Mà đám người Lãnh Hoài vốn đóng ở Tử Kinh quan, hiện nay đang phải cực khổ để thủ Sở kinh, cũng không có khả năng mang binh đi ra.
Nam tử trung niên lắc lắc đầu nói: “Chỉ biết người này tên là Hà Túc. Hiện nay, thiên hạ đại loạn, Mặc Cảnh Lê rời khỏi Sở kinh cũng mang theo không ít người. Trong thời gian ngắn, người của chúng ta cũng không tra ra được lai lịch của hắn ta.”
“Không tra ra được lai lịch?” Nhậm Kỳ Ninh sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, rồi hỏi: “Như vậy. . . Có phải là người của Mặc Tu Nghiêu không?”
“Cái này…” Mọi người im lặng, nhìn lẫn nhau, cũng vô cùng hoài nghi. Tuy những binh mã kia không giống như là Mặc gia quân, nhưng ai biết được Định Vương phủ có âm thầm cất giấu binh mã nào khác hay không? Hơn nữa, lại đột nhiên xuất hiện như vậy, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian công phá Sở kinh của Bắc Cảnh. Mà bây giờ, Mặc Tu Nghiêu cũng đã xuất phát tiến về Sở kinh. Cho nên, nếu nói để tranh thủ thời gian cho Mặc Tu Nghiêu, thì cũng chính đáng.
Nhậm Kỳ Ninh vươn người đứng dậy, nói: “Truyền lệnh xuống, lập tức triệu tập tất cả đại quân, nội trong ba ngày phải vô cùng đánh tan nhánh binh mã kia cho Bản vương, rồi dùng toàn lực tiến công Sở kinh. Bắt buộc phải đoạt được Sở kinh trước khi đại quân của Mặc Tu Nghiêu đuổi tới.” Mọi người nhận lệnh, “Công tử, ngài có kế hoạch gì không?” Nhậm Kỳ Ninh nhíu mắt lại, nói một cách lãnh đạm: “Mặc Tu Nghiêu muốn Sở kinh, thì cũng phải xem Bản vương có đồng ý hay không. Phái người truyền tin cho Thất hoàng tử Bắc Nhung, mười ngày sau, Bản vương mời hắn ta gặp mặt ở Tử Kinh quan.”
Mọi người nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Tuy không rõ suy nghĩ của chủ tử, nhưng vẫn cung kính cáo lui ra ngoài làm việc.
Chuyện Thống soái Bắc Nhung Thất hoàng tử và Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh gặp mặt ở Tử Kinh quan, tuy không có ai biết rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng ngày hôm đó liền có hai phong mật tín được đưa về phía Tây. Một phong được đưa đến trong tay Mặc Tu Nghiêu vẫn còn ở trong quân, mà một phong còn lại thì được đưa đến trong Định Vương phủ ở Ly thành Tây Bắc.
Trong đại trướng quân doanh, Mặc Tu Nghiêu lười biếng dựa vào cái ghế nhìn lá thư trong tay. Đám người Nam hầu, Lữ Cận Hiền, Phượng Chi Dao đang ngồi phía dưới cũng đều tranh nhau suy đoán xem, rốt cuộc trong lá thư này viết gì mà lại khiến cho thần sắc của Vương gia trở nên hứng thú đến như thế. Vẫn là Phượng Chi Dao bị các vị tiền bối khác dùng ánh mắt ép buộc mà đứng dậy hỏi: “Vương gia, có chuyện gì đã xảy ra sao?” Mặc Tu Nghiêu cười mà giống như không phải cười nhìn hắn ta một cái, rồi cười nói: “Đúng là có chuyện xảy ra. Ba ngày trước, Gia Luật Dã Bắc Nhung và Nhậm Kỳ Ninh Bắc Cảnh đã hàn huyên một ngày Tử Kinh quan.”
Mọi người hiểu rõ, hai người kia tụ lại chung một chỗ cũng không phải đơn giản là tán gẫu bình thường như vậy. Rõ ràng là hai nhà này chuẩn bị liên thủ để đối phó Định Vương phủ.
Nam hầu cau mày nói: “Chẳng lẽ Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đã đạt thành hiệp định gì?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Bọn họ mật đàm, nên đến cùng nói gì thì trong này không có ghi. Không quan trọng. . . Ngược lại Bản vương có thể đoán được một hai phần. Không có gì khác chính là muốn Bắc Nhung hỗ trợ ngăn trở bước chân của Mặc gia quân, để Bắc Cảnh có thời gian đoạt được Sở kinh.” Phượng Chi Dao khó hiểu, “Gia Luật Dã sẽ ngu như vậy sao? Dùng binh mã của mình để ngăn cản giúp Nhậm Kỳ Ninh?”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cũng không tính là ngốc, hiện nay, đại quân Bắc Nhung đang đối đầu trực diện với chúng ta, vốn đã không cho phép bọn hắn không dốc sức. Trừ phi có thể đánh tan tác Mặc gia quân, nếu không, vốn cơ hội để bọn hắn đoạt được Sở kinh một cách thuận lợi đã không lớn. Nhưng Bắc Cảnh lại khác, Bắc Cảnh ở phương hướng trái ngược với chúng ta hoàn toàn. Chúng ta không đến Sở kinh trước, thì bọn hắn cũng không có bất kỳ sự cản trở gì. Chắc Nhậm Kỳ Ninh đã cho Gia Luật Dã ích lợi gì đó, để hắn ta bỏ qua Sở kinh.”
“Ích lợi gì?” Sở kinh cũng không phải những nói khác, dù hiện nay hoàng thất Đại Sở đã dời đô, nhưng vẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng với toàn bộ dân chúng Đại Sở.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười nói: “Có thể là nhường cho Bắc Nhung một địa phương nào đó. Có lẽ còn có đợi đến sau khi đoạt được Sở kinh, hai nhà hợp tác đối phó với Định Vương phủ.”
Lữ Cận Hiền nhíu mày, hơi lo lắng, hỏi: “Nếu như thế, thì đúng là vô cùng bất lợi với chúng ta, Vương gia có tính toán gì không?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Tính toán của chúng ta là mau chóng chạy tới Sở kinh, không thể để cho người Bắc Cảnh đoạt trước. Còn về ý định khác, công tử Thanh Trần sẽ tự cân nhắc. Nhưng ngược lại Nhậm Kỳ Ninh này, quả nhiên lần này cho hắn ta giáo huấn vẫn không đủ.”
Những người đang ngồi, kể cả Phượng Chi Dao ở Tây Lăng lúc trước, đều nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu đầy tò mò, vẻ mặt đều hiện lên thần sắc: Vương gia, rốt cuộc ngài đã làm gì người ta?
Mặc Tu Nghiêu nói một cách lạnh nhạt: “Cũng không có gì. Ta kêu Tần Phong phái người giết hết tất cả thê thiếp, con cái của hắn ta.”
Mọi người cùng im lặng.
Cùng lúc đó, trong thư phòng Định Vương phủ ở Ly thành, đám người Từ Thanh Trần, Từ Hồng Vũ đang ngồi. Diệp Ly khoác một chiếc áo choàng lông chồn tuyết thật dày, trong tay còn ôm một cái ấm lô cũng ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.
Từ Thanh Trạch thả lá thư trong tay xuống, trên khuôn mặt không có biểu tình gì từ xưa đến nay mặt cũng nhíu mày, nói: “Nếu Bắc Nhung và Bắc Cảnh thật sự liên thủ đối phó với Mặc gia quân, thì chỉ sợ Mặc gia quân muốn chạy tới Sở kinh vào đầu tháng sau sẽ không dễ dàng như vậy. Sở kinh có thể chống đỡ không?” Từ Hồng Vũ khẽ vuốt chòm râu, lông mày hơi nhíu, nói: “Chỉ sợ sẽ không dễ dàng, bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng Định Vương có thể nhanh hơn một chút. Còn bên Bắc Cảnh, Ly nhi. . . Hà Túc là người của Định Vương phủ sao?”
Diệp Ly khẽ gật đầu, cười nói: “Đúng là người của Định Vương phủ.”
Từ Hồng Vũ gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, có hắn ta và Mộ Dung tướng quân, thì có lẽ cũng có thể hóa giải tình hình khó khăn của Sở kinh được một chút. Nếu vẫn không được. . . Thì cũng chỉ có thể là ý trời.”
Từ Thanh Trần hơi nhíu này, mỉm cười nói: “Cha cũng không cần lo lắng như thế. Cho dù Sở kinh bị Bắc Cảnh chiếm, thì chắc chắn Định Vương vẫn có khả năng đoạt lại. Hơn nữa, bị Bắc Cảnh công phá vẫn tốt hơn bị Bắc Nhung công phá nhiều.” Đại quân Bắc Nhung vừa vào Trung Nguyên đã tàn sát, đánh cướp, không từ bất kỳ việc xấu nào, đại quân đi đến đâu thì tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu chảy thành sông đến đó. Cái gọi là không phải dân tộc của ta thì chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, chỉ cần Nhậm Kỳ Ninh còn muốn thống trị Trung Nguyên, thì không khả năng đại khai sát giới như đại quân Bắc Nhung.
Từ Hồng Vũ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, lắc đầu, nói: “Chuyện hành quân chiến tranh không cần chúng ta để ý tới. Ngược lại, nếu thật sự để cho Bắc Nhung và Bắc Cảnh kết minh, thì lại đúng là cực kỳ bất lợi với chúng ta.” Bất lợi này cũng không chỉ riêng lần cứu viện Sở kinh này, mà hơn nữa còn kể cả sau này, “Thanh Trần có ý kiến gì không?”
Từ Thanh Trần và Diệp Ly liếc nhau một cái, mỉm cười nói: “Đúng là có chút ý tưởng. Chính nội bộ Bắc Nhung và Bắc Cảnh cũng không phải loạn thành một đoàn sao? Tranh đoạt giữa Thái tử và Thất hoàng tử Bắc Nhung, sự khác nhau giữa người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh trong cảnh nội Bắc Cảnh, chúng ta đều có thể lợi dụng những cái này để là chút gì đó.” Từ Hồng Vũ nhướng mày, nói: “Ý của con là. . . Chia rẽ bọn chúng từ bên trong?”
Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Đại ca nói rất đúng. Hiện này, lãnh binh Bắc Nhung chính là Thất hoàng tử Gia Luật Dã, nay nương theo trận chiến này, thanh thế của Gia Luật Dã tại Bắc Nhung chắc chắn là nước lên thì thuyền lên, lấn át cả Thái tử Gia Luật Hoằng. Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã thường hay bất hòa, nên sao có thể nhịn được những cái này, đương nhiên sẽ vô cùng bất mãn với Gia Luật Dã. Nếu có người nói gì đó bên tai Bắc Nhung Vương…”
Từ Hồng Ngạn hỏi: “Kế hoạch này có thể thực hiện sao? Định Vương phủ có mật thám trong hoàng thất Bắc Nhung sao?”
Diệp Ly lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: “Cái này thì đúng là không có, người Bắc Nhung cực kỳ bài ngoại (loại bỏ những gì của nước ngoài). Không phải là người Bắc Nhung, thì căn bản không có cách nào lấy được sự trọng dụng và tin tưởng của bọn họ. Nhưng mà, bên người Thái tử Bắc Nhung lại người của chúng ta, hơn nữa. . . Quan hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ tốt hơn so với Gia Luật Dã nhiều.”
“Sao?” Từ Hồng Ngạn ngạc nhiên, tuy đã ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, nhưng ngược lại ông lại không biết ngay cả bên người Thái tử Bắc Nhung, mà Định Vương phủ vẫn có thể xếp nhân thủ vào.
Từ Thanh Trần suy tư một lát, rồi ngẩng đầu hỏi: “Là công chúa Dung Hoa?” Chính là con gái của công chúa Chiêu Nhân, quận chúa Dung Hoa, được phong làm công chúa rồi gả cho Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng lúc trước. Chỉ có điều, khi quận chúa Dung Hoa ở kinh thành thì luôn không có quan hệ tốt với Định Vương phủ và Diệp Ly, cho nên cũng không khiến cho người khác suy đoán đến phương diện này dễ dàng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, công chúa Dung Hoa có thay đổi hay không thì lại là chuyện khác, “Có đáng tin không?”
Diệp Ly cười nói: “Công chúa Dung Hoa có đáng tin hay không cũng không sao, chúng ta cũng không cần nàng ta làm gì cho chúng ta. Chỉ cần người bên cạnh nàng ta đáng tin là được rồi.” Dù sao công chúa Dung Hoa cũng không phải là thám tử đã trải qua huấn luyện, có rất nhiều chuyện sẽ để lộ ra dấu vết rất dễ dàng. Lúc trước, Định Vương phủ đã phái hai thám tử, một sáng một tối, âm thầm trợ giúp công chúa Dung Hoa. Thám tử ở ngoài sáng thì đương nhiên công chúa Dung Hoa biết, nhưng thám tử trong bóng tối thì lại không có ai nói cho nàng ta biết cả. Đương nhiên, tất cả đều không thật sự đơn thuần là để trợ giúp cho công chúa Dung Hoa, mà đúng là để dự phòng cho cục diện như hiện nay. Hiện nay, Đại Sở dời đô, hầu như chỉ có thể còn lại nửa giang sơn. Mà theo tin tức truyền đến từ Bắc Nhung, thì Gia Luật Hoằng không có chút ý tứ vắng vẻ, chán ghét hay vứt bỏ công chúa Dung Hoa nào cả, cũng có thể thấy được, trong mấy năm nay, công chúa Dung Hoa đã làm vô cùng tốt ở Bắc Nhung.
“Như vậy là tốt rồi.” Từ Thanh Trần thoả mãn gật đầu nói.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Như vậy, muội sẽ phái người tự mình đi đến Bắc Nhung một chuyến cầu kiến Gia Luật Hoằng, có lẽ âm thầm cũng có thể khiến cho hắn ta trợ giúp một ít. Nếu thuận lợi, thì trong hai đến ba tháng, thống soái đại quân Bắc Nhung Gia Luật Dã này cũng sẽ phải chấm dứt.” Từ Thanh Trần hỏi: “Thuyết phục Gia Luật Dã, thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, có muốn huynh tự mình đi một chuyến không?”
“Cái này. . .” Diệp Ly nhíu mày, bây giờ, rất nhiều chuyện ở Tây Bắc đều không thể tách rời khỏi Đại ca được, nhưng nếu không thể phái một người có đầy đủ phân lượng, thì chỉ sợ cũng sẽ không thuyết phục Gia Luật Hoằng được. Nếu không phải đang mang thai, thì kỳ thật, Diệp Ly đã định tự mình đi. Ngồi ở bên cạnh, Từ Hồng Ngạn nói: “Tây Bắc không thể tách rời Thanh Trần và Đại ca, nếu Ly nhi tin tưởng cậu, thì cứ để cậu đi.”
“Cậu hai, Bắc Nhung khắc nghiệt, chuyến đi này…”
Từ Hồng Ngạn cười nói: “Ly nhi đang xem thường cậu sao? Chẳng lẽ cậu là người không thể chịu khổ ư?”
Đương nhiên Diệp Ly biết rõ, tuy trong ngày thường, Từ Hồng Ngạn không nói nhiều, nhưng xét về tài hùng biện thì không thể không là người thích hợp nhất, nhìn Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ hơi do dự. Từ Hồng Vũ gật đầu, ngón tay gõ nhịp, nói: “Như vậy, Nhị đệ đi một chuyến cũng tốt.”
Thấy Từ Hồng Vũ nói như thế, thì Diệp Ly cũng đành phải gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Như vậy, đúng lúc Mặc Hoa cũng Tây Bắc, cháu liền phái hắn ta dẫn người đi cùng với cậu hai một chuyến.” Mặc Hoa nguyên là Thống lĩnh ám vệ Định Vương phủ, có hắn ta dẫn người bảo vệ trên đường đi, thì an toàn của Từ Hồng Ngạn sẽ không cần lo lắng nữa. Cho dù kế hoạch thất bại, thì Mặc Hoa cũng có thể che chở Từ Hồng Ngạn trở về Tây Bắc an toàn.
“Cũng được.” Biết rõ Diệp Ly suy nghĩ cho an toàn của mình, nên Từ Hồng Ngạn cũng không từ chối.
Beta: Sakura
Tiễn đám người Diệp gia về, Tần Phong mới hỏi: “Vương phi cần gì phải khách khí với bọn họ như vậy?” Tần Phong đi theo Diệp Ly tương đối trễ hơn một chút, tuy cũng không hiểu rõ lắm quan hệ giữa Diệp gia và Diệp Ly trước kia, nhưng cũng nhìn ra được Vương phi cũng không có tình cảm sâu đạm với Diệp gia như với Từ gia, thậm chí còn mang theo một tia chán ghét ở trong. Theo Tần Phong thấy, nếu Vương phi đã chán ghét người của Diệp gia, thì hoàn toàn không cần phải dây dưa với bọn họ, cứ trực tiếp kêu người ném ra bên ngoài là được rồi.
Diệp Ly khoát khoát tay, nói một cách thản nhiên: “Mặc kệ nói thế nào, thì Diệp gia cũng vẫn có cùng huyết mạch với ta, làm dứt khoát quá mức sẽ chỉ khiến người trong thiên hạ cho rằng Định Vương phủ lãnh huyết vô tình. Dù sao bọn họ cũng không tạo nên nổi sóng gió gì. Phái mấy người âm thầm theo dõi, nếu Diệp Dung còn dám gây chuyện trong Ly thành, thì không cần khách khí, cứ dạy dỗ hắn ta thật tốt cho ta.”
Tần Phong gật đầu nhận lệnh, liền xoay người đi phân phó người âm thầm theo dõi động tĩnh của Diệp phủ.
Lại nói, sau khi đoàn người Diệp gia trở về Diệp phủ cũng không chịu yên tĩnh. Diệp lão phu nhân thở hổn hển trách mắng Diệp Ly bất hiếu, Diệp Vương thị cũng khóc sướt mướt nói Diệp Ly không giúp đỡ anh em trong nhà,…vv..v… Khiến cho đầu của Diệp Văn Hoa đau lên từng trận. Thẩm Lương nhìn rõ hai mắt, liền kéo Diệp Lâm còn muốn nói chuyện lui ra ngoài đi về sân viện của mình, trong lòng cũng tính toán hai ngày nữa liền chuyển ra khỏi Diệp phủ, rồi kiếm một cái tiểu viện nhỏ một chút để ở, thì mới thuận tiện để bắt đầu sự nghiệp kinh doanh của mình. Nếu vẫn ở lại Diệp phủ, thì chút của cải này của mình, cho dù trong tương lai xem như có may mắn phát đạt, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào trong túi của Diệp Dung.
Diệp Văn Hoa đè lên huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: “Được rồi, chúng ta đến Ly thành nhiều ngày như vậy, Định Vương phủ cũng không có bạc đãi chúng ta, mọi người yên tĩnh một chút không được sao?” Kỳ thật, nếu nói Diệp Văn Hoa không có dã tâm, thì không có khả năng. Nếu lúc trước không có dã tâm, thì cũng sẽ không tùy ý để Diệp Vương thị điều khiển, lại để cho Diệp Oánh câu dẫn Mặc Cảnh Lê. Nhưng mấy năm nay sống ở quê nhà, đã đi ra khỏi chốn phồn hoa kinh thành kia, ý nghĩ từng bị kinh thành phồn hoa xông ngất cũng thanh tỉnh rất nhiều theo thời gian. Mấy năm qua, Diệp Văn Hoa cũng nghĩ thông không ít chuyện, lúc trước, nếu không có đứa con gái Diệp Ly này ngăn cản, thì đừng nói cả nhà mình chỉ bị giáng chức làm thứ dân, có thể còn sống ra khỏi kinh thành hay không còn là chuyện khác.
Càng nghĩ đến năm đó mình chỉ là một thư sinh nghèo, trong vòng chưa đầy hai mươi năm ngắn ngủi, lại có thể ngồi lên chức Thượng thư, tuy khoảng thời gian sau thì tự bản thân mình làm nhiều hơn, nhưng khoảng thời gian đầu cũng tuyệt đối không tách rời khỏi sự ủng hộ của Từ gia. Nếu không có bối cảnh con rể của Từ gia như vậy chống đỡ ở phía sau, thì sao những quyền quý danh môn trong kinh thành kia lại để ý đến một học trò nghèo như mình chứ? Vừa nghĩ đến đó, thì lại càng cảm thấy có lỗi với người vợ cả đã mất sớm của mình, cũng càng có nhiều thêm mấy phần áy náy với đứa con gái Diệp Ly này. Lúc nghe thấy những việc mà Diệp Ly đã làm trong mấy năm nay, cho dù Diệp Văn Hoa không thừa nhận năng lực của đứa con gái đã từng bị mình xem thường này cũng không được, trong lòng ngoài chua xót và áy náy ra, còn có thêm mấy phần kiêu ngạo.
Tiếng kêu khóc trong đại sảnh liền bị tắc nghẽn lại, Diệp lão phu nhân tức đến đỏ cả mặt, chỉ vào Diệp Văn Hoa, nói: “Không có bạc đãi? Con nhìn xem Định Vương phủ như thế nào, cái tiểu viện rách nát này của chúng ta như thế nào? Con lại nhìn xem mấy người Từ gia như thế nào, kẻ làm cha là con như thế nào? Trong Ly thành này có mấy người để mắt đến kẻ làm cha Định Vương phi là con sao?” Diệp Vương thị cũng liền bước lên trước, nói: “Lão phu nhân nói đúng, Dung nhi là em ruột duy nhất của Vương phi, mà bây giờ ở trong Ly thành, thậm chí ngay cả một đứa cháu trai của Tướng quân cũng không bằng. Thiếp thân cũng không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác nữa….”
“Không có mặt mũi đi ra ngoài thì đừng đi!” Diệp Văn Hoa tức giận nói. Lời mẹ nói thì sao ông lại không biết, nhưng muốn như vậy thì Diệp gia cũng phải có năng lực như Từ gia chứ. Trong mấy huynh đệ của Từ gia, không có ai có ăn mà không phải làm cả. Ngay cả Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất cũng đã đến Tây Bắc từ khi mới mười mấy tuổi, nhưng không ai có thể ở lại trong Ly thành hưởng phúc cả. Nếu quả thật Diệp Dung có tài năng, thì cho dù không phải là em ruột của Định Vương phi, chẳng lẽ Định Vương phủ còn có thể đuổi ra khỏi cửa sao?
“Đều do phụ nhân vô tri như bà làm hư nghiệp chướng này!” Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Văn Hoa càng khó coi hơn. Lại nhìn thấy Diệp Dung ngồi ở một bên không chút để ý nào, thì cơn tức giận trong lòng càng không có chỗ phát ra. Vì vậy, liền tiện tay quơ lấy một cây chổi lông gì đặt ở gần đó quất thẳng lên người Diệp Dung. Diệp Dung không tránh kịp, liền bị quất trúng, ngay lập tức, liền gào khóc lớn lên, trong miệng còn kêu “Bà nội cứu mạng, mẹ cứu mạng. . . Dung nhi sắp chết rồi. . . .” không ngừng. Diệp Vương thị và Diệp lão phu nhân đau lòng, liền nhào đến giữ chặt Diệp Văn Hoa, Diệp lão phu nhân nổi giận mắng: “Con làm gì vậy? Vì cái nha đầu Diệp Ly đã gả ra ngoài kia, mà con muốn quất chết con của mình sao? Con muốn Diệp gia đoạn tử tuyệt tôn phải không? Vậy con cứ dứt khoát đánh chết bà già này đi!”
Diệp Vương thị cũng ôm con trai khóc lớn lên, “Lão gia. . . Ông thật ác độc, Định Vương phi là con ruột của ông, vậy chẳng lẽ Dung nhi không phải là con ruột của ông sao?”
Nghe tiếng kêu khóc, cãi nhau trước mặt, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt Diệp Dung, Diệp Văn Hoa chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên từng trận vô lực. Cả đời cũng chưa từng kiên cường trước mặt mẹ và vợ, nên lúc này đây, Diệp Văn Hoa cũng vẫn lại phải chấm dứt trong thất bại như xưa, liền chán nản ném cây roi trong tay xuống, rồi vung tay áo xoay người trở về tiểu viện của mình để đọc sách.
Ngoài cửa, Thẩm Lương và Diệp Lâm cùng đứng nghe tiếng gào khóc vang lên ở bên trong. Thẩm Lương cúi đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn vợ, hỏi: “Nàng xem nơi này đi, nàng còn muốn ở lại đây sao?” Diệp Lâm há to miệng, cuối cùng vẫn hơi không cam lòng. Ở lại đây, thì vẫn là Lục tiểu thư của Diệp gia, muội muội của Định Vương phi. Nhưng chuyển ra ngoài, thì sau này, nàng cũng chỉ là vợ của một thứ tử Thẩm gia không có danh tiếng gì. Dựa theo tính cách của Thẩm Lương, thì tuyệt đối sẽ không cho phép nàng tùy ý khoe khoang quan hệ của mình và Định Vương phi ở bên ngoài. Với vị Tam tỷ kia của mình, trong đáy lòng của Diệp Lâm luôn có một chút không cam lòng và không phục. Đều cùng là con gái của Diệp gia, thậm chí, lúc Diệp Ly chưa xuất giá, ở trong nhà còn không danh giá nở mày nở mặt như nàng. Nhưng cũng bởi vì tỷ ấy có một người mẹ họ Từ, mà vận mệnh lại cách biệt một trời một vực như thế sao?
“Mặc dù ta cũng không quen thuộc với Định Vương phi, nhưng những chuyện mà ngài ấy làm, nàng có thể làm được sao? Lúc trước, nếu nàng gả vào Định Vương phủ, thì có thể có được địa vị như bây giờ sao?” Thẩm Lương nói không chút khách khí nào. Hắn cũng không có quá nhiều bất mãn với vợ của mình. Hai người đều là thứ xuất, không cam lòng cũng có thể hiểu, nhưng nếu không nhìn thấy rõ vị trí của mình, thì như vậy cũng sẽ không tốt.
Diệp Lâm giật mình, đúng vậy, lúc trước, khi Diệp Ly xuất giá, không phải chính mình cũng đã từng thầm hả hê sao? Những chuyện của Diệp Ly sau khi trở thành Định Vương phi. . . Diệp Lâm nghĩ nghĩ, nếu là mình, thì chỉ sợ đã chết từ lâu rồi. Nghĩ tới những thứ này, dường như không cam lòng trong lòng cũng không còn nghiêm trọng như vậy nữa. Kỳ thật, những chuyện này, Diệp Lâm vẫn luôn biết, nhưng chỉ là mình không muốn thừa nhận mà thôi. Hôm nay có một người đến cảnh tỉnh nàng, nên rất nhanh, cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Diệp Lâm ngẩng đầu nói: “Ta đi với chàng, chúng ta chuyển ra ngoài đi.” Kỳ thật, nàng cũng không muốn ở tại Diệp gia, mỗi ngày nhìn sắc mặt Vương thị, hầu hạ Vương thị và Diệp lão phu nhân như một nha đầu.
Chuyện ở Diệp gia rơi vào Định Vương phủ, thì Diệp Ly cũng chỉ cười khẽ một tiếng, rồi cũng gạt qua một bên. Hôm nay đã gần cuối năm, cho dù Diệp Ly mang thai, rất nhiều chuyện đều không muốn để cho nàng chạm vào, nhưng thật sự, nàng cũng không còn rảnh rỗi như trước nữa.
Từ sau khi Mặc Tu Nghiêu đến Hồng Nhạn quan, cuộc chiến vốn đang bế tắc liền phát sinh biến hóa ngay lập tức. Hai phe nhân mã đang vây khốn Hồng Nhạn quan bị đánh cho hoa rơi nước chảy, sau khi rét đậm kéo đến ở bên ngoài, thì động tác của binh mã Bắc Nhung liền chậm lại rõ ràng. Vừa đến mùa đông, trong lãnh thổ của Bắc Nhung, ngàn dặm đều đóng băng đến một ngọn cỏ cũng không thấy. Tuy chiếm lĩnh một vùng đất lớn ở phương Bắc Đại Sở, nhưng bất đắc dĩ, những nơi này, hơn nửa năm đều phải hứng chịu tai họa không khác gì bọn hắn. Cho nên, vừa vào đông, lương thảo của binh mã Bắc Nhung liền bắt đầu trở nên khan hiếm. Mặc Tu Nghiêu đánh lui đại quân Bắc Nhung và Tây Lăng đang vây khốn, cũng không ngừng nghỉ một phút nào, mà một đường chạy thẳng về hướng Đông đến Sở kinh. Hơn nữa, trước đó, Mộ Dung Thận đã dẫn binh mã tiến dần tới gần Sở kinh. Mặt khác, một thống lĩnh tên là Hà Túc đã dẫn 30 vạn binh mã vòng qua Sở kinh, trực tiếp giao thủ với phía sau đại quân Bắc Cảnh, từ đó đã chặt đứt đường lui của đại quân Bắc Cảnh. Tuy hai nhánh quân này xuất hiện không thể trực tiếp giải vây cho Sở kinh, nhưng thật sự đã khiến cho thế công của quân địch chậm hơn rất nhiều, cũng khiến cho quân phòng thủ của Đại Sở khổ chiến thủ thành hơn một tháng được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà lúc này, trong lãnh thổ Bắc Cảnh lại xảy ra một chuyện lớn vô cùng nghiêm trọng. Vương hậu của Bắc Cảnh Vương đương nhiệm Nhậm Kỳ Ninh, cũng chính là công chúa của bộ lạc Bắc Cảnh và mấy đứa con do nàng ấy sinh ra đều chết bất đắc kỳ tử trong vòng một đêm. Nhưng kỳ quái chính là, mấy đứa con do thiếp thất của hắn sinh ra lại vẫn bình yên vô sự. Tuy người Bắc Cảnh dũng mãnh và không thiện mưu trí, nhưng cũng không phải thật sự ngu ngốc. Không bao lâu sau, trong Vương thành Bắc Cảnh liền bắt đầu lưu truyền chuyện Nhậm Kỳ Ninh ám hại chính vợ của mình. Bởi vì bản thân Nhậm Kỳ Ninh cũng không phải là người Bắc Cảnh, hơn nữa, sau khi hắn thống nhất Bắc Cảnh cũng đã bổ nhiệm không ít người Trung Nguyên, nên hạt giống không hợp nhau giữa rất nhiều người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh đã được chôn xuống từ lâu, hiện nay liền bỗng chốc bộc phát lớn ra, khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau đầu một thời gian.
Nhưng mà, đợi đến khi Nhậm Kỳ Ninh vừa mới đè những lời đồn đãi này xuống chưa được hai ngày, thì con cái, thê thiếp của hắn còn lại cũng chết. Lúc này lại giống như do người Bắc Cảnh gây ra, nhưng vô luận đến cùng Nhậm Kỳ Ninh cho rằng do người Bắc Cảnh làm hay giá họa, thì hắn cũng chỉ có thể đè ép chuyện này xuống một lần nữa. Nếu không, một lần nữa, xung đột giữa người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh sẽ càng bộc phát lợi hại hơn.
Trong thư phòng
Nhậm Kỳ Ninh nhìn mảnh giấy nhỏ vừa được đưa tới trước mắt mà gần như cắn nát răng. Một tờ giấy nhỏ màu đen mạ vàng, mặt sau vẽ Tường Vân và Phi Long màu vàng. Nội dung trong tờ giấy lại đơn giản vô cùng, chỉ có mấy chữ “Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, trả lại nghìn lần.” Mấy chữ to rồng bay phượng múa nổi lên bá khí tung hoành tiêu sái không bị trói buộc, lại càng giống như một sự khiêu khích không chút che giấu nào.
Nhậm Kỳ Ninh cắn răng, vò mạnh, ngay lập tức, tờ giấy liền nát thành từng mảnh nhỏ, “Mặc Tu Nghiêu!” Trên gương mặt luôn nho nhã của Nhậm Kỳ Ninh đã không còn một nét tươi cười nào, nếu có, chỉ là vặn vẹo và hận ý khôn cùng. Một kích đột ngột này của Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối đủ để khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau thấu tim. Không chỉ thê thiếp của hắn, mà còn có cả con cái của hắn nữa, bốn đứa con trai, năm đứa con gái, không để lại một đứa nào. Nhậm Kỳ Ninh biết rõ đây là sự trả thù của Mặc Tu Nghiêu do mình đã ra tay đối phó với Diệp Ly ở Tây Lăng, nhưng con người luôn như thế, không để ý đến sự thống khổ của người khác, nhưng khi đến trên người mình thì mới cảm thấy không thể chịu đựng được.
“Công tử.” Trong thư phòng, mấy nam tử có bộ dáng vừa nhìn đã thấy rõ ràng là người Trung Nguyên đứng chấp tay cung kính, nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo của Nhậm Kỳ Ninh hơi lo lắng. Bọn họ đều là đời sau của các trung thần đã thuần phục Tiền triều Lâm gia trong nhiều thế hệ, sau khi Nhậm Kỳ Ninh lập nên cơ nghiệp ở Bắc Cảnh thì cũng xếp bọn họ xếp vào trong triều đình Bắc Cảnh đảm nhiệm các chức vị quan trọng. So với những người Bắc Cảnh đang liều chết liều sống trên chiến trường kia, thì bọn họ mới là tâm phúc chính thức của Nhậm Kỳ Ninh. Tuy mượn nhờ nơi man di Bắc Cảnh này để khởi sự khiến cho trong lòng những người tự xưng là người Trung Nguyên chính thống như bọn họ rất khó chịu, nhưng bất đắc dĩ, bọn họ sinh thật sự rất không đúng lúc. Trăm năm qua, Trung Nguyên vẫn luôn do lịch đại Tiên Vương Định Vương phủ trấn thủ, tổ tông của bọn họ căn bản không thể động vào. Năm đó chính là gặp đúng lúc nguyên khí Định Vương phủ đại thương, nên mới khiến cho bọn họ tìm được cơ hội khống chế toàn bộ Bắc Cảnh, bằng không, bây giờ, bọn họ vẫn chỉ có thể núp trong bóng tối làm một gia tộc ẩn sĩ.
Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Mặc Tu Nghiêu lại sai người đưa thư tới. Người của Định Vương phủ thật sự là chỗ nào cũng có sao. . . Thủ đoạn thật sự cao!”
Một người trong đó do dự một chút, rồi mới dám hỏi: “Vậy chuyện của Vương hậu và các Tiểu Vương tử là do Mặc Tu Nghiêu làm sao? Giết hết cả nhà. . . Thủ đoạn của Mặc Tu Nghiêu thật độc ác!” Cho dù là những người như bọn họ, thì trong lòng cũng không nhịn được mà run lên vì sự tàn nhẫn của Mặc Tu Nghiêu. Mới cách đây không lâu, Mặc Tu Nghiêu vừa mới giết hơn phân nửa số quyền quý ở Hoàng thành Tây Lăng, vậy mà hiện tại còn giết sạch hết tất cả mọi người trong Vương thất Bắc Cảnh, chỉ chừa lại mỗi Nhậm Kỳ Ninh. Thủ đoạn như thế, không thể không nói, thật sự khiến cho lòng người run sợ.
“Chẳng lẽ Mặc Tu Nghiêu thật sự để ý Định Vương phi đến như thế? Có phải hắn ta đã có ý định muốn làm như thế từ lâu, chỉ là trùng hợp tìm được cái cớ này không?” Có người hoài nghi nói.
Nhậm Kỳ Ninh im lặng, kỳ thật hắn cũng chỉ gặp Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly một lần vào năm trước ở Tây Lăng, nhưng lại có thể tinh tường cảm giác được Mặc Tu Nghiêu rất để ý Định Vương phi. Hơn nữa, bởi vì lực ảnh hưởng của Từ gia sau lưng Định Vương phi tại Định Vương phủ, cho nên hắn mới có thể ra tay với Diệp Ly. Chỉ là, không nghĩ tới, lần này thật đúng là đã tiền mất tật mang rồi.
Trầm mặc một hồi, Nhậm Kỳ Ninh mới hỏi: “Chiến sự bên Sở kinh thế nào rồi?”
“Khởi bẩm công tử, vốn quân của chúng ta đã vây khốn Sở kinh hơn một tháng, chắc chắn trong ít ngày nữa có thể công phá Sở kinh rồi, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một nhánh binh mã không biết giết ra từ chỗ nào đã cắt đứt con đường đi từ Tử Kinh quan đến Sở kinh. Nhánh binh mã này chỉ có hai mươi vạn quân, nhưng người lãnh binh lại cực kỳ tài giỏi, chiếm cứ ba tòa thành nhỏ hỗ trợ lẫn nhau ở ngay trung tâm, khiến cho quân ta bị tổn thất rất nặng. Càng quan trọng hơn là, hắn ta chiếm giữ chính giữa con đường quan trọng, lương thảo và viện binh của chúng ta không tới kịp, chỉ sợ thời gian đánh hạ Sở kinh phải lùi lại một chút.” Bọn hắn chưa từng cho rằng nhánh binh mã này có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Chỉ là, có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có hai mươi vạn quân, so với đại quân gần trăm vạn hiện nay của Bắc Cảnh thì căn bản là không đủ xem. Cho nên, thời gian phá thành chỉ sẽ lùi lại một chút mà thôi.
Nhậm Kỳ Ninh khẽ nhíu mày hỏi: “Lãnh binh là ai?” Theo hắn được biết, vốn Đại Sở cũng không có mấy Đại tướng có thể tác chiến, hơn nữa, đa số đều bị Mặc Cảnh Lê mang đến Giang Nam. Mà đám người Lãnh Hoài vốn đóng ở Tử Kinh quan, hiện nay đang phải cực khổ để thủ Sở kinh, cũng không có khả năng mang binh đi ra.
Nam tử trung niên lắc lắc đầu nói: “Chỉ biết người này tên là Hà Túc. Hiện nay, thiên hạ đại loạn, Mặc Cảnh Lê rời khỏi Sở kinh cũng mang theo không ít người. Trong thời gian ngắn, người của chúng ta cũng không tra ra được lai lịch của hắn ta.”
“Không tra ra được lai lịch?” Nhậm Kỳ Ninh sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ, rồi hỏi: “Như vậy. . . Có phải là người của Mặc Tu Nghiêu không?”
“Cái này…” Mọi người im lặng, nhìn lẫn nhau, cũng vô cùng hoài nghi. Tuy những binh mã kia không giống như là Mặc gia quân, nhưng ai biết được Định Vương phủ có âm thầm cất giấu binh mã nào khác hay không? Hơn nữa, lại đột nhiên xuất hiện như vậy, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian công phá Sở kinh của Bắc Cảnh. Mà bây giờ, Mặc Tu Nghiêu cũng đã xuất phát tiến về Sở kinh. Cho nên, nếu nói để tranh thủ thời gian cho Mặc Tu Nghiêu, thì cũng chính đáng.
Nhậm Kỳ Ninh vươn người đứng dậy, nói: “Truyền lệnh xuống, lập tức triệu tập tất cả đại quân, nội trong ba ngày phải vô cùng đánh tan nhánh binh mã kia cho Bản vương, rồi dùng toàn lực tiến công Sở kinh. Bắt buộc phải đoạt được Sở kinh trước khi đại quân của Mặc Tu Nghiêu đuổi tới.” Mọi người nhận lệnh, “Công tử, ngài có kế hoạch gì không?” Nhậm Kỳ Ninh nhíu mắt lại, nói một cách lãnh đạm: “Mặc Tu Nghiêu muốn Sở kinh, thì cũng phải xem Bản vương có đồng ý hay không. Phái người truyền tin cho Thất hoàng tử Bắc Nhung, mười ngày sau, Bản vương mời hắn ta gặp mặt ở Tử Kinh quan.”
Mọi người nhìn nhau, trong mắt hiện lên nghi hoặc. Tuy không rõ suy nghĩ của chủ tử, nhưng vẫn cung kính cáo lui ra ngoài làm việc.
Chuyện Thống soái Bắc Nhung Thất hoàng tử và Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh gặp mặt ở Tử Kinh quan, tuy không có ai biết rõ bọn họ nói chuyện gì, nhưng ngày hôm đó liền có hai phong mật tín được đưa về phía Tây. Một phong được đưa đến trong tay Mặc Tu Nghiêu vẫn còn ở trong quân, mà một phong còn lại thì được đưa đến trong Định Vương phủ ở Ly thành Tây Bắc.
Trong đại trướng quân doanh, Mặc Tu Nghiêu lười biếng dựa vào cái ghế nhìn lá thư trong tay. Đám người Nam hầu, Lữ Cận Hiền, Phượng Chi Dao đang ngồi phía dưới cũng đều tranh nhau suy đoán xem, rốt cuộc trong lá thư này viết gì mà lại khiến cho thần sắc của Vương gia trở nên hứng thú đến như thế. Vẫn là Phượng Chi Dao bị các vị tiền bối khác dùng ánh mắt ép buộc mà đứng dậy hỏi: “Vương gia, có chuyện gì đã xảy ra sao?” Mặc Tu Nghiêu cười mà giống như không phải cười nhìn hắn ta một cái, rồi cười nói: “Đúng là có chuyện xảy ra. Ba ngày trước, Gia Luật Dã Bắc Nhung và Nhậm Kỳ Ninh Bắc Cảnh đã hàn huyên một ngày Tử Kinh quan.”
Mọi người hiểu rõ, hai người kia tụ lại chung một chỗ cũng không phải đơn giản là tán gẫu bình thường như vậy. Rõ ràng là hai nhà này chuẩn bị liên thủ để đối phó Định Vương phủ.
Nam hầu cau mày nói: “Chẳng lẽ Nhậm Kỳ Ninh và Gia Luật Dã đã đạt thành hiệp định gì?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Bọn họ mật đàm, nên đến cùng nói gì thì trong này không có ghi. Không quan trọng. . . Ngược lại Bản vương có thể đoán được một hai phần. Không có gì khác chính là muốn Bắc Nhung hỗ trợ ngăn trở bước chân của Mặc gia quân, để Bắc Cảnh có thời gian đoạt được Sở kinh.” Phượng Chi Dao khó hiểu, “Gia Luật Dã sẽ ngu như vậy sao? Dùng binh mã của mình để ngăn cản giúp Nhậm Kỳ Ninh?”
Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Cũng không tính là ngốc, hiện nay, đại quân Bắc Nhung đang đối đầu trực diện với chúng ta, vốn đã không cho phép bọn hắn không dốc sức. Trừ phi có thể đánh tan tác Mặc gia quân, nếu không, vốn cơ hội để bọn hắn đoạt được Sở kinh một cách thuận lợi đã không lớn. Nhưng Bắc Cảnh lại khác, Bắc Cảnh ở phương hướng trái ngược với chúng ta hoàn toàn. Chúng ta không đến Sở kinh trước, thì bọn hắn cũng không có bất kỳ sự cản trở gì. Chắc Nhậm Kỳ Ninh đã cho Gia Luật Dã ích lợi gì đó, để hắn ta bỏ qua Sở kinh.”
“Ích lợi gì?” Sở kinh cũng không phải những nói khác, dù hiện nay hoàng thất Đại Sở đã dời đô, nhưng vẫn có ý nghĩa vô cùng quan trọng với toàn bộ dân chúng Đại Sở.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười nói: “Có thể là nhường cho Bắc Nhung một địa phương nào đó. Có lẽ còn có đợi đến sau khi đoạt được Sở kinh, hai nhà hợp tác đối phó với Định Vương phủ.”
Lữ Cận Hiền nhíu mày, hơi lo lắng, hỏi: “Nếu như thế, thì đúng là vô cùng bất lợi với chúng ta, Vương gia có tính toán gì không?” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Tính toán của chúng ta là mau chóng chạy tới Sở kinh, không thể để cho người Bắc Cảnh đoạt trước. Còn về ý định khác, công tử Thanh Trần sẽ tự cân nhắc. Nhưng ngược lại Nhậm Kỳ Ninh này, quả nhiên lần này cho hắn ta giáo huấn vẫn không đủ.”
Những người đang ngồi, kể cả Phượng Chi Dao ở Tây Lăng lúc trước, đều nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu đầy tò mò, vẻ mặt đều hiện lên thần sắc: Vương gia, rốt cuộc ngài đã làm gì người ta?
Mặc Tu Nghiêu nói một cách lạnh nhạt: “Cũng không có gì. Ta kêu Tần Phong phái người giết hết tất cả thê thiếp, con cái của hắn ta.”
Mọi người cùng im lặng.
Cùng lúc đó, trong thư phòng Định Vương phủ ở Ly thành, đám người Từ Thanh Trần, Từ Hồng Vũ đang ngồi. Diệp Ly khoác một chiếc áo choàng lông chồn tuyết thật dày, trong tay còn ôm một cái ấm lô cũng ngồi ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện.
Từ Thanh Trạch thả lá thư trong tay xuống, trên khuôn mặt không có biểu tình gì từ xưa đến nay mặt cũng nhíu mày, nói: “Nếu Bắc Nhung và Bắc Cảnh thật sự liên thủ đối phó với Mặc gia quân, thì chỉ sợ Mặc gia quân muốn chạy tới Sở kinh vào đầu tháng sau sẽ không dễ dàng như vậy. Sở kinh có thể chống đỡ không?” Từ Hồng Vũ khẽ vuốt chòm râu, lông mày hơi nhíu, nói: “Chỉ sợ sẽ không dễ dàng, bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng Định Vương có thể nhanh hơn một chút. Còn bên Bắc Cảnh, Ly nhi. . . Hà Túc là người của Định Vương phủ sao?”
Diệp Ly khẽ gật đầu, cười nói: “Đúng là người của Định Vương phủ.”
Từ Hồng Vũ gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, có hắn ta và Mộ Dung tướng quân, thì có lẽ cũng có thể hóa giải tình hình khó khăn của Sở kinh được một chút. Nếu vẫn không được. . . Thì cũng chỉ có thể là ý trời.”
Từ Thanh Trần hơi nhíu này, mỉm cười nói: “Cha cũng không cần lo lắng như thế. Cho dù Sở kinh bị Bắc Cảnh chiếm, thì chắc chắn Định Vương vẫn có khả năng đoạt lại. Hơn nữa, bị Bắc Cảnh công phá vẫn tốt hơn bị Bắc Nhung công phá nhiều.” Đại quân Bắc Nhung vừa vào Trung Nguyên đã tàn sát, đánh cướp, không từ bất kỳ việc xấu nào, đại quân đi đến đâu thì tiếng kêu than dậy khắp trời đất, máu chảy thành sông đến đó. Cái gọi là không phải dân tộc của ta thì chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, chỉ cần Nhậm Kỳ Ninh còn muốn thống trị Trung Nguyên, thì không khả năng đại khai sát giới như đại quân Bắc Nhung.
Từ Hồng Vũ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, lắc đầu, nói: “Chuyện hành quân chiến tranh không cần chúng ta để ý tới. Ngược lại, nếu thật sự để cho Bắc Nhung và Bắc Cảnh kết minh, thì lại đúng là cực kỳ bất lợi với chúng ta.” Bất lợi này cũng không chỉ riêng lần cứu viện Sở kinh này, mà hơn nữa còn kể cả sau này, “Thanh Trần có ý kiến gì không?”
Từ Thanh Trần và Diệp Ly liếc nhau một cái, mỉm cười nói: “Đúng là có chút ý tưởng. Chính nội bộ Bắc Nhung và Bắc Cảnh cũng không phải loạn thành một đoàn sao? Tranh đoạt giữa Thái tử và Thất hoàng tử Bắc Nhung, sự khác nhau giữa người Trung Nguyên và người Bắc Cảnh trong cảnh nội Bắc Cảnh, chúng ta đều có thể lợi dụng những cái này để là chút gì đó.” Từ Hồng Vũ nhướng mày, nói: “Ý của con là. . . Chia rẽ bọn chúng từ bên trong?”
Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Đại ca nói rất đúng. Hiện này, lãnh binh Bắc Nhung chính là Thất hoàng tử Gia Luật Dã, nay nương theo trận chiến này, thanh thế của Gia Luật Dã tại Bắc Nhung chắc chắn là nước lên thì thuyền lên, lấn át cả Thái tử Gia Luật Hoằng. Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã thường hay bất hòa, nên sao có thể nhịn được những cái này, đương nhiên sẽ vô cùng bất mãn với Gia Luật Dã. Nếu có người nói gì đó bên tai Bắc Nhung Vương…”
Từ Hồng Ngạn hỏi: “Kế hoạch này có thể thực hiện sao? Định Vương phủ có mật thám trong hoàng thất Bắc Nhung sao?”
Diệp Ly lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: “Cái này thì đúng là không có, người Bắc Nhung cực kỳ bài ngoại (loại bỏ những gì của nước ngoài). Không phải là người Bắc Nhung, thì căn bản không có cách nào lấy được sự trọng dụng và tin tưởng của bọn họ. Nhưng mà, bên người Thái tử Bắc Nhung lại người của chúng ta, hơn nữa. . . Quan hệ của Gia Luật Hoằng và Định Vương phủ tốt hơn so với Gia Luật Dã nhiều.”
“Sao?” Từ Hồng Ngạn ngạc nhiên, tuy đã ở Tây Bắc nhiều năm như vậy, nhưng ngược lại ông lại không biết ngay cả bên người Thái tử Bắc Nhung, mà Định Vương phủ vẫn có thể xếp nhân thủ vào.
Từ Thanh Trần suy tư một lát, rồi ngẩng đầu hỏi: “Là công chúa Dung Hoa?” Chính là con gái của công chúa Chiêu Nhân, quận chúa Dung Hoa, được phong làm công chúa rồi gả cho Thái tử Bắc Nhung Gia Luật Hoằng lúc trước. Chỉ có điều, khi quận chúa Dung Hoa ở kinh thành thì luôn không có quan hệ tốt với Định Vương phủ và Diệp Ly, cho nên cũng không khiến cho người khác suy đoán đến phương diện này dễ dàng. Nhưng đã nhiều năm như vậy, công chúa Dung Hoa có thay đổi hay không thì lại là chuyện khác, “Có đáng tin không?”
Diệp Ly cười nói: “Công chúa Dung Hoa có đáng tin hay không cũng không sao, chúng ta cũng không cần nàng ta làm gì cho chúng ta. Chỉ cần người bên cạnh nàng ta đáng tin là được rồi.” Dù sao công chúa Dung Hoa cũng không phải là thám tử đã trải qua huấn luyện, có rất nhiều chuyện sẽ để lộ ra dấu vết rất dễ dàng. Lúc trước, Định Vương phủ đã phái hai thám tử, một sáng một tối, âm thầm trợ giúp công chúa Dung Hoa. Thám tử ở ngoài sáng thì đương nhiên công chúa Dung Hoa biết, nhưng thám tử trong bóng tối thì lại không có ai nói cho nàng ta biết cả. Đương nhiên, tất cả đều không thật sự đơn thuần là để trợ giúp cho công chúa Dung Hoa, mà đúng là để dự phòng cho cục diện như hiện nay. Hiện nay, Đại Sở dời đô, hầu như chỉ có thể còn lại nửa giang sơn. Mà theo tin tức truyền đến từ Bắc Nhung, thì Gia Luật Hoằng không có chút ý tứ vắng vẻ, chán ghét hay vứt bỏ công chúa Dung Hoa nào cả, cũng có thể thấy được, trong mấy năm nay, công chúa Dung Hoa đã làm vô cùng tốt ở Bắc Nhung.
“Như vậy là tốt rồi.” Từ Thanh Trần thoả mãn gật đầu nói.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Như vậy, muội sẽ phái người tự mình đi đến Bắc Nhung một chuyến cầu kiến Gia Luật Hoằng, có lẽ âm thầm cũng có thể khiến cho hắn ta trợ giúp một ít. Nếu thuận lợi, thì trong hai đến ba tháng, thống soái đại quân Bắc Nhung Gia Luật Dã này cũng sẽ phải chấm dứt.” Từ Thanh Trần hỏi: “Thuyết phục Gia Luật Dã, thì chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, có muốn huynh tự mình đi một chuyến không?”
“Cái này. . .” Diệp Ly nhíu mày, bây giờ, rất nhiều chuyện ở Tây Bắc đều không thể tách rời khỏi Đại ca được, nhưng nếu không thể phái một người có đầy đủ phân lượng, thì chỉ sợ cũng sẽ không thuyết phục Gia Luật Hoằng được. Nếu không phải đang mang thai, thì kỳ thật, Diệp Ly đã định tự mình đi. Ngồi ở bên cạnh, Từ Hồng Ngạn nói: “Tây Bắc không thể tách rời Thanh Trần và Đại ca, nếu Ly nhi tin tưởng cậu, thì cứ để cậu đi.”
“Cậu hai, Bắc Nhung khắc nghiệt, chuyến đi này…”
Từ Hồng Ngạn cười nói: “Ly nhi đang xem thường cậu sao? Chẳng lẽ cậu là người không thể chịu khổ ư?”
Đương nhiên Diệp Ly biết rõ, tuy trong ngày thường, Từ Hồng Ngạn không nói nhiều, nhưng xét về tài hùng biện thì không thể không là người thích hợp nhất, nhìn Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ hơi do dự. Từ Hồng Vũ gật đầu, ngón tay gõ nhịp, nói: “Như vậy, Nhị đệ đi một chuyến cũng tốt.”
Thấy Từ Hồng Vũ nói như thế, thì Diệp Ly cũng đành phải gật đầu, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Như vậy, đúng lúc Mặc Hoa cũng Tây Bắc, cháu liền phái hắn ta dẫn người đi cùng với cậu hai một chuyến.” Mặc Hoa nguyên là Thống lĩnh ám vệ Định Vương phủ, có hắn ta dẫn người bảo vệ trên đường đi, thì an toàn của Từ Hồng Ngạn sẽ không cần lo lắng nữa. Cho dù kế hoạch thất bại, thì Mặc Hoa cũng có thể che chở Từ Hồng Ngạn trở về Tây Bắc an toàn.
“Cũng được.” Biết rõ Diệp Ly suy nghĩ cho an toàn của mình, nên Từ Hồng Ngạn cũng không từ chối.
/447
|