Thịnh Thế Đích Phi

Chương 306: Sở Đế xuôi nam, không đánh mà thắng

/447


Edit: Yuusu

Beta: Sakura

Sau nửa tháng, Đại Sở Nhiếp chính vương Mặc Cảnh Lê mang theo Thái hậu và tân hoàng mới đăng cơ không lâu cùng trong phần lớn quan viên trong triều xuôi nam đến Giang Nam. Mà ở lại kinh thành còn lại là một đám cựu thần cùng quan văn thanh lưu, lấy Hoa quốc công là người dẫn đầu. Ở tiền tuyến, tướng sĩ nhận được tin tức kia, nhất thời lòng quân rệu rã, chiến sự vốn lạc quan lại càng thất bại thảm hại, chiến tuyến của đại quân Bắc Nhung không ngừng đi về phía nam. Mười ngày sau, Tử Kinh quan sau mấy tháng kiên trì rốt cục cũng bị công phá. Số lượng lớn tướng sĩ Bắc Cảnh tràn vào quan nội.

Mà lúc này, tại Tây Lăng xa xôi, lúc Mặc Tu Nghiêu nhận được tin tức, Mặc gia quân cũng đã dẫn binh đến dưới hoàng thành Tây Lăng. Cuộc chiến ở Phụng Thành có kinh nghiệm cùng với ma luyện ở Biện thành, Trần Vân và một đám tiểu tướng biểu hiện có chút xuất sắc, mặc dù cuối cùng Lôi Đằng Phong đã được Kim Y vệ kịp thời chạy tới cứu đi, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm. Đại quân Mặc gia quân một đường đẩy mạnh, liên tục mấy tháng chiến đấu ác liệt không ngừng nghỉ, cũng làm cho một chi binh mã vốn không có bao nhiêu kinh nghiệm này trở thành tinh binh bách chiến thực sự của Mặc gia quân. Đợi đến thời điểm Mặc gia quân tiến đến phía dưới hoàng thành Tây Lăng, đã là tháng chín.

Sau khi vây quanh hoàng thành Tây Lăng, Mặc Tu Nghiêu cũng không lập tức hạ lệnh công thành. Chỉ vây mà không tấn công, cũng nhân cơ hội này để các tướng sĩ liên tục mỏi mệt suốt mấy tháng nay có thời gian nghỉ ngơi.

Mà lúc này trong hoàng cung tây Lăng, Tây Lăng Hoàng chân mày nhíu chặt nhìn người thanh niên mặc áo trắng trước mắt. Phía dưới Tây Lăng Hoàng, Từ Thanh Bách áo trắng ôn văn nhĩ nhã cũng đang mỉm cười đánh giá Tây Lăng Hoàng trước mắt. Tây Lăng Hoàng năm nay cùng lắm mới ngoài năm mươi, nhưng so với Trấn Nam Vương mất một cánh tay vẫn có khí độ to lớn, lại lộ ra vẻ suy nhược ra mặt. Có lẽ là do hàng năm đắm chìm trong ca múa thanh sắc, khiến cho bề ngoài của ông ta cực kỳ gầy gò, sắc mặt tái xám ánh mắt mờ đục. Ngay cả mí mắt cũng ủ rũ rủ xuống, cũng không phải già nua nhưng lại làm cho người ta cảm thấy không có chút sinh khí nào.

Từ Thanh Bách không thèm để ý chút thị vệ trong hoàng cung Tây Lăng đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm mình, thật ra thì so với lúc hắn mới tới Tây Lăng đã khá hơn chút, ban đầu có lẽ Tây Lăng Hoàng cũng không tính gặp. Có lẽ Tây Lăng Hoàng cũng không nghĩ đến đại quân Tây Lăng của ông ta ở trước mặt Mặc gia quân lại không chịu nổi một kích như vậy. Cho đến khi Mặc gia quân dùng thời gian ngắn ngủi không tới nửa tháng liên tiếp công phá Biện thành và Phụng thành, mới làm cho ông ta thực sự khẩn trương. Chẳng qua cuộc đàm phán này, hơn nữa lại là đàm phán có quan hệ đến vận mệnh của đất nước cũng không là dễ giải quyết như vậy. Hơn nữa trong lòng Tây Lăng Hoàng vẫn mang một chút hy vọng xa vời, cho nên thái độ vẫn dao động không ngừng. Mà hôm nay binh lính Mặc gia quân đã ở dưới thành mà Trấn Nam Vương phủ vẫn không có nửa điểm tin tức, cũng khiến ông ta chịu không được mà do dự.

Nhiều năm ở Tây Bắc, Từ Thanh Bách vẫn luôn ở địa phương cực kỳ cằn cỗi tham dự việc đồng áng. Nhưng điều này cũng không làm mất đi hơi thở thư hương bẩm sinh trên người hắn, thậm chí thời gian mấy năm qua đã tôi luyện thiếu niên ban đầu có chút ngây ngô càng thêm ôn nhuận bình thản. Trong đám nhi tử hậu nhân tính cách khác nhau của Từ gia, Từ Thanh Bách mới là người giống truyền nhân của Từ gia trăm năm thư hương môn đệ nhất, thực sự tài trí. Từ Thanh Trần quá mức xuất trần, Từ Thanh Trạch quá lạnh lùng, Từ Thanh Phong giống quân nhân hơn, mà Từ Thanh Viêm quá mức hoạt bát. Chỉ có Từ Thanh Bách, thần sắc ôn hòa nụ cười lạnh nhạt, thực sự là quân tử đoan phương như ngọc, bất luận kẻ nào cũng không sinh nổi tâm tư chán ghét.

“Tây Lăng Hoàng suy nghĩ thế nào?” Một lúc lâu, Từ Thanh Bách mới lạnh nhạt lên tiếng nói.

Tây Lăng Hoàng cũng không bởi vì thái độ ôn hòa của Từ Thanh Bách mà buông lỏng, chân mày vẫn nhíu chặt, vẻ mặt khó khăn. Từ Thanh Bách chậm rãi nói: “Thật ra thì Tây Lăng Hoàng cần gì phải khó xử như thế, Định Vương Phủ cũng không có ý định gây khó dễ Tây Lăng Hoàng, thật sự là có chút bất đắc dĩ mà thôi.”

Tại chỗ, mọi người, bao gồm cả thị vệ đứng ở cửa đề phòng nhìn vào trong điện cùng với Kỳ Lân đứng ở cửa đều im lặng rồi. Cũng đã đánh tới kinh thành nhà người ta rồi còn nói không có ý muốn làm khó, vậy thế nào mới coi là làm khó?

Đáp lại vẻ mặt không tin của Tây Lăng Hoàng, Từ Thanh Bách cười nói: “Nếu như không phải Trấn Nam Vương dã tâm bừng bừng xuất binh tấn công Đại Sở, Vương gia nhà chúng ta cũng sẽ không ra hạ sách tới gây khó dễ cho Tây Lăng Hoàng a.” Tây Lăng Hoàng ngưng mi nói: “Theo trẫm biết, Mặc gia quân đã đoạn tuyệt quan hệ với Đông Sở, vậy mà Từ Tứ công tử có thể dùng lời nói như thế đến lừa gạt trẫm.” Cho dù ông ta có là một con rối đi nữa thì cũng vẫn là một hoàng đế đấy, Từ Thanh Bách muốn lừa gạt ông ta quả thực là khinh bỉ trí thông minh của ông ta. Từ Thanh Bách cũng không để ý, có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Theo lý mà nói Vương gia nhà chúng ta cũng không có ý nhúng tay vào chuyện của Đại Sở, nhưng Tây Lăng Hoàng cũng biết đấy, Tây Bắc đất đai cằn cỗi, nếu để Trấn Nam Vương chiếm được Đại Sở, lấy dã tâm bừng bừng của Trấn Nam Vương, chẳng lẽ sẽ không tới gây khó dễ với Định Vương Phủ sao?”

Tây Lăng Hoàng trầm mặc, lời nói của Từ Thanh Bách có chút thuyết phục được ông ta. Thật ra thì ông ta cũng hiểu lời Từ Thanh Bách thật ra phần lớn là ngụy biện, nhưng ở tình huống như vậy lòng người lại dễ dàng tiếp nhận những lời ngụy biện hơn so với lúc bình thường. Cho nên lúc này Tây Lăng Hoàng cũng không nhịn được nghĩ, nếu như Trấn Nam Vương không đi tấn công Đại Sở, có phải Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không tấn công Tây Lăng hay không? Mà quan trọng nhất là, Lôi Chấn Đình tấn công Đại Sở cũng thôi đi, nhưng hắn lại mang đi binh mã tinh nhuệ nhất của Tây Lăng, mà Tây Lăng đang hết sức nguy nan, hắn lại căn bản không tính trở lại cứu viện, vẫn tiếp tục tấn công Đại Sở. Chuyện này làm cho Tây Lăng Hoàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nhìn Tây Lăng Hoàng trầm mặc, Từ Thanh Bách tiếp tục nói: “Nói vậy Tây Lăng Hoàng cũng hiểu, lấy binh lực hiện nay của Tây Lăng. . . Hoàng Thành tuyệt đối thủ không được. Huống chi, cho dù lúc này Định Vương Phủ chúng ta lui binh. Tây Lăng Hoàng có thể ngăn cản được binh lực của các quốc gia Tây Vực sao? Theo như tại hạ biết, các tiểu quốc chư hầu Tây Vực đã hợp thành liên quân giữa mười lăm nước, suất lĩnh sáu mươi vạn đại quân, tập trung hỏa lực ở biên cảnh, muốn đòi lại nợ máu năm xưa của đại quân Tây Lăng ở Tây Vực đấy. . . . . .”

Nghe vậy, Tây Lăng Hoàng không nhịn được run lên. Năm đó ở Tây Vực rốt cuộc Long Dương đã giết bao nhiêu người, chỉ sợ đếm cũng đếm không hết. Khi xưa suốt mấy trăm năm Tây Vực cũng vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của Tây Lăng, có thể nói đối với Tây Lăng thù sâu như biển. Chẳng qua là binh lực Tây Lăng quá mức cường thịnh, những tiểu quốc này cũng chỉ có thể ngậm miệng nuốt máu vào trong. Nhưng ẩn nhẫn cũng không chứng tỏ rằng bọn họ cam nguyện thần phục, hiện giờ thì không còn như thế, Tây Lăng mới vừa bị Mặc gia quân đánh bại, những tiểu quốc này cũng bắt đầu rục rịch rồi.

Tây Lăng Hoàng tự biết mình tuyệt đối đấu không lại Mặc Tu Nghiêu, cũng tuyệt đối không đối phó nổi các nước Tây Vực có thù sâu như biển với Tây Lăng kia. Giống như chuyện ông ta vẫn luôn đấu không lại đệ đệ Trấn Nam Vương này, ông ta luôn luôn rất thức thời đấy. Một hồi lâu, cuối cùng Tây Lăng Hoàng mới mở miệng nói: “Từ Tứ công tử muốn nói cái gì?”

Từ Thanh Bách khẽ nhướng mày, biết trong lòng Tây Lăng Hoàng đã buông lỏng, cười nhạt nói: “Chỉ cần Tây Lăng Hoàng nhượng lại hoàng thành Tây Lăng, các thành trì Mặc gia quân đoạt được lúc trước cũng đều quy về Tây Bắc. Mặc gia quân sẽ lập tức thu binh, ta và ngươi song phương chung sống hòa bình, không phải rất tốt sao?”

Trong ngực Tây Lăng Hoàng suýt thì tại chỗ phun một ngụm máu ra ngoài. Sống chung hòa bình? ! Mặc gia quân chiếm một phần ba lãnh thổ Tây Lăng, tới cùng lại còn nói muốn sống chung hòa bình?

Tây Lăng Hoàng lắc đầu nói: “Hoàng Thành không được, chỉ cần Định Vương lập tức thu binh, đất đai lúc trước Mặc gia quân chiếm đoạt được có thể giao cho Định Vương Phủ, hơn nữa, trẫm còn có thể nhượng thêm Thanh Dương châu. Thanh Dương châu giáp giới với Đại Sở, diện tích còn lớn gấp đôi An Bình châu nơi có Hoàng Thành.” Hoàng Thành là thủ đô và căn cơ của Tây Lăng đấy, nếu ngay cả Hoàng Thành cũng mất, vị hoàng đế như ông ta đây còn có thể diện gì chứ? Chẳng lẽ muốn học theo hoàng đế Đại Sở sao?

Lại nói, Tây Lăng quả thật không hổ là có cùng nguồn gốc với Đại Sở. Năm đó lúc kỵ binh phản kháng tiền triều, không lâu sau thì khai quốc. Tây Lăng cường, Đại Sở cũng mạnh, Đại Sở loạn Tây Lăng cũng loạn, suốt một hai trăm năm này, cũng không có bên nào chiếm được tiện nghi. Mà hôm nay, tân đế Đại Sở, hoàng thành Tây Lăng cũng đều bị người khác mang binh tiếp cận.

Từ Thanh Bách khẽ lắc chiết phiến, lắc đầu nói: “Tây Lăng Hoàng, hoàng thành Tây Lăng nói thật sự có ý nghĩa với ngài sao? Nếu nói Hoàng Thành. . . là nơi ở của thiên tử. Chỉ cần thiên tử còn đó, Hoàng Thành xây nơi nào chả được? Tình hình lúc này, cho dù có thể bảo vệ được Hoàng Thành. . . Ngài thật có thể an tâm ở lại sao?”

Tây Lăng Hoàng trầm mặc, đồng thời cũng không khỏi thầm oán giận tổ tiên chọn vị trí Hoàng Thành ở cái nơi quá không thích hợp đi. Hoàng thành Tây Lăng chỉ cách biên cảnh các nước Tây Vực không tới sáu bảy trăm dặm, thời điểm Tây Lăng cường thịnh còn dễ nói, các nước nhỏ phía tây dâng lên nào là cống phẩm trân quý, tuyệt thế giai nhân, bảo mã hiếm thấy gì đó đúng là cực kỳ thuận tiện. Nhưng một khi Tây Lăng xuống dốc rồi, kỵ binh của các quốc gia Tây Vực thậm chí không đến mấy ngày đã có thể giết đến dưới hoàng thành a. Huống chi, sau này còn phải tiếp giáp cùng với Mặc gia quân, Tây Lăng Hoàng chỉ cần suy nghĩ một chút đã cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Được Từ Thanh Bách nhắc nhở như vậy, Tây Lăng Hoàng nhất thời lại cảm thấy mảnh đất Hoàng Thành này có hơi nóng phỏng tay rồi. Thế mà ông ta nửa điểm cũng không nghĩ phía trước phải đối mặt với Mặc gia quân binh cường mã tráng, phía sau còn phải đối mặt với các nước Tây Vực có huyết hải thâm thù luôn nhìn chằm chằm vào. Nhưng dễ dàng giao Hoàng Thành cho kẻ khác như vậy, lúc này Tây Lăng Hoàng quả thật không hạ nổi mặt mũi này.

Từ Thanh Bách làm sao lại không rõ tâm tư của ông ta, cũng không gấp gáp, cười nhạt nói: “Cũng hết cách rồi, nếu Tây Lăng Hoàng không ngại, cẩn thận suy nghĩ mấy ngày? Dĩ nhiên, nếu như hai quân chúng ta có thể giải quyết trong hòa bình, Định Vương Phủ cũng sẽ không lấy không một ngọn thành trì của Tây Lăng Hoàng.” Ám hiệu rõ ràng như vậy khiến trong lòng Tây Lăng Hoàng vừa động, nghi hoặc nhìn về phía Từ Thanh Bách. Từ Thanh Bách khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói thêm một chút: “Tây Lăng hoàng thất chính thống. . . Vẫn bị Trấn Nam Vương áp chế. Năm đó nếu không phải Trấn Nam Vương loại bỏ dị kỷ, sao tam đại danh tướng Tây Lăng lại điêu linh đến mức này? Nếu như Tây Lăng và Định Vương Phủ có thể hòa thuận sống chung, dĩ nhiên sẽ là bằng hữu rồi. Bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau không phải cũng là lẽ thường sao?”

Ánh mắt Tây Lăng Hoàng sáng lên, bất kể ông ta có bản lãnh thế nào, cũng vẫn là một hoàng đế, một người đàn ông. Một hoàng đế, nếu nói không có dã tâm muốn nắm trong tay đại quyền, thì ông ta cũng sẽ không ngồi nổi cái vị trí này. Bảng giá mà Từ Thanh Bách đưa ra, không thể nghi ngờ là vô cùng hấp dẫn người. Nếu như Định Vương Phủ trợ giúp ông ta chèn ép Lôi Chấn Đình, vậy ông ta có thể nắm giữ triều chính, trở thành hoàng đế chân chính của Tây Lăng, cho dù Tây Lăng chỉ còn lại hai phần ba lãnh thổ thì thế nào? Cũng không giống hiện tại đến nửa phần quyền lợi cũng không có? Thậm chí còn không bằng một vương hầu tự tại bình thường.

Đạo lý tốt quá hoá dở Từ Thanh Bách hiểu rõ, cho nên chỉ nói đến đây thì dừng không nói thêm nữa. Thản nhiên đứng dậy cáo từ Tây Lăng Hoàng, để cho ông ta có thời gian tự mình suy tư.

Lúc gần đi, vẫn không quên lưu lại một câu, “Bệ hạ, thật ra thì Tây Lăng đến bước đường này cũng không phải lỗi của ngài. . . . . .”

Nhìn Thanh Bách thong dong rời đi, Tây Lăng Hoàng không khỏi có chút thất thần và ghen tỵ. Cho dù đối phương chỉ là một thanh niên trẻ tuổi đến quan hàm chính thức cũng không có. Nhưng người này lại có thể ở trước mặt vua của một nước như ông ta, thể hiện ra khí độ cùng thong dong bình thản, lại khiến ông ta ghen tỵ không dứt. Đồng thời, một câu nói cuối cùng của Từ Thanh Bách cũng thật sâu khắc vào trong đầu ông ta. Đúng. . . Đây hết thảy cũng không phải lỗi của ông ta, mà là lỗi của Lôi Chấn Đình!

“Bệ hạ?” Nội thị bên cạnh tiến lên dâng trà nóng, có chút cẩn thận hỏi.

Cúi đầu nhấp một ngụm trà cống mà ông ta hay uống, lúc này Tây Lăng Hoàng mới thở phào nhẹ nhõm, làm như tùy ý hỏi: “Ngươi nói xem. . . Hoàng Thành thủ được sao?”

“Bệ hạ anh minh thần võ, Tây Lăng thiên thu trường tồn. Tất nhiên có thể thủ được.” Nội thị cung kính nói, mặc dù lời nói ra chính hắn cũng không tin. May mà Tây Lăng Hoàng cũng không có ý truy cứu thật giả trong lời nói của hắn. Trầm mặc gật đầu nói: “Được rồi, từ từ quan sát vậy.” Nội thị im lặng không lên tiếng hầu hạ, hắn là người hàng năm đều hầu hạ bên cạnh Tây Lăng Hoàng. Chỉ nhìn thần sắc có thể đoán được mấy phần tâm ý của Tây Lăng Hoàng, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, chẳng qua hắn chỉ là một nội thị nho nhỏ, quốc gia đại sự còn không tới lượt hắn.

Trong đại trướng ngoài hoàng thành của Mặc gia quân, tướng lãnh trên dưới Mặc gia quân đều tụ tập đầy đủ, hơn thế rối rít nghị luận. Mặc gia quân một đường thế như chẻ tre đánh tới bên dưới hoàng thành Tây Lăng, nhưng Vương gia đã hạ lệnh cho bọn họ chỉ vây mà không tấn công, điều này làm cho rất nhiều tướng lĩnh trong lòng trăm mối ngổn ngang vẫn không có cách giải. Không phải hẳn là nên thừa dịp đại quân khí thế cường thịnh, nhanh chóng giành lấy Tây Lăng hoàng thành sao?

“Phượng Tam, rốt cuộc Vương gia và Vương Phi nghĩ như thế nào?” Bị người hỏi đến, Trương Khởi Lan cũng không kiêng kỵ cái này, trực tiếp mở miệng hỏi Phương Chi Dao đi theo bên cạnh Mặc Tu Nghiêu lâu nhất. Phượng Tam liếc mắt nhìn lên nóc đại trướng nói: “Ta làm sao biết được Vương gia nghĩ thế nào? Ta cũng không phải con sâu trong bụng Vương gia.”

Một phó tướng chần chờ một chút hỏi: “Có phải Vương gia muốn lui binh không?”

Lời vừa nói ra, những người khác cũng không nói chuyện rồi. Tin tức hoàng đế Đại Sở xuôi nam bọn họ đương nhiên cũng đều biết. Mặc dù không nguyện ý nhấc lên cái quan hệ gì với hoàng thất Đại Sở, nhưng đối với dân chúng Đại Sở, bọn họ cũng không phải không có chút tình cảm nào. Dù cho không được tận mắt nhìn thấy tình hình Đại Sở lúc này, nhưng cũng vẫn có thể đoán được mấy phần. Cho nên khó tránh khỏi suy đoán có phải Vương gia muốn lui binh.

“Thật ra thì. . . Lui binh cũng không phải không có khả năng. Nếu như Vương gia muốn tăng viện Đại Sở thì sao?” Có người chần chờ hỏi. Dù sao bọn họ với dân chúng Đại Sở là cùng một mạch, thậm chí trong quân Mặc gia, phần lớn thân bằng cố hữu của mọi người vẫn còn ở Đại Sở. Nếu như Vương gia thật có ý xuất binh Đại Sở…, cũng sẽ không có người nào phản đối. Mặc gia quân có hận hoàng thất Đại Sở bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không có quan hệ với dân chúng bình thường, lòng người dù sao cũng đều là thịt.

“Hơn nữa, Bắc Nhung và Mặc gia quân còn có đại thù. Nếu như Vương gia thật sự có tính toán này, chúng ta đương nhiên sẽ không phản đối.” Năm đó tiền Định Vương Mặc Tu Văn, còn có mấy vạn tướng sĩ Mặc gia quân chết oan, cộng thêm gần hai mươi vạn tướng sĩ Mặc gia quân chết trận năm đó, đều là chết trong tay người Bắc Nhung.

“Đang nói cái gì đó?” Giọng nói thanh nhã của Diệp Ly từ ngoài trướng truyền đến, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly tay trong tay mà đến, hai đầu lông mày mang theo nhàn nhạt ấm áp, hiển nhiên là tâm tình cũng không tệ lắm.

“Tham kiến Vương gia, Vương Phi.”

Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly đến chủ vị ngồi xuống, nhướng mày nhìn chúng tướng cười nói: “Câu hỏi của Vương Phi, tất cả mọi người đang nói cái gì mà náo nhiệt thế?” Vân Đình thình lình bị đám người đẩy ra ngoài, bất đắc dĩ nhìn một chút đám đồng lieu đều là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đành phải nói: “Khởi bẩm Vương gia, mạt tướng đang suy đoán Vương gia định khi nào thì công thành.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Vân Đình, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng nói: “Không cần khẩn trương, ta và Vương gia chỉ tùy tiện hỏi một chút. Ngồi xuống nói chuyện.”

“Đa tạ Vương Phi!” Lúc này Vân Đình mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trở lại ngồi bên cạnh Trần Vân.

Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nhìn tướng lãnh phía dưới hỏi: “Các ngươi cũng muốn biết lúc nào công thành sao?”

Các tướng lĩnh rối rít gật đầu, bọn họ đang trông mòn con mắt a. Mắt thấy sắp đến lúc đánh hạ hoàng thành Tây Lăng, đây là đại nghiệp mà Mặc gia quân gần hai trăm năm qua chưa thực hiện được đấy.

Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn bọn họ nói: “Bản vương không có ý định tấn công Hoàng Thành.”

Nghe vậy, mọi người không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Mặc dù sớm đã có chút suy đoán nhưng khi thật sự nghe Vương gia nói vậy, bọn họ vẫn còn có chút kinh ngạc. Huống chi, nếu như không có ý định công thành…, vậy bọn họ căn bản cũng không cần thiết tới đây a, trực tiếp hồi phủ, đám binh sĩ phòng thủ của Tây Lăng còn có gan truy đuổi sao?

“Vương gia. . . vì sao không đánh?” Vẫn là Vân Đình không nhịn được giơ tay hỏi, mọi người nhất thời đồng loạt nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi, “Tấn công Biện Thành, Mặc gia quân tổn thất bao nhiêu binh mã?”

Mọi người im lặng, mặc dù dọc theo đường đi có thể nói là Mặc gia quân đều thuận lợi. Nhưng trận Biện thành kia vẫn tổn thất không ít binh lực, chỉ tính sơ sơ, Biện thành tổn thất đến gần tám chín vạn binh lực. Thiếu chút nữa thì mất đi toàn bộ binh mã dọc đường. Hiện giờ dưới hoàng thành Tây Lăng sở dĩ còn ba mươi vạn binh mã, chẳng qua là mười mấy vạn tinh binh Lữ Tụng Hiền phái tới bổ sung sau đó. Tổn thất đều là binh mã tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân.

Mặc Tu Nghiêu nói: “Mặc dù hoàng thành Tây Lăng không có lịch sử lâu đời như Biện thành, nhưng năng lực phòng ngự cũng tuyệt đối cao hơn Biện thành không chỉ một bậc. Hơn nữa. . . Trong tam đại danh tướng cuối cùng chỉ còn lại một, Thuận Thiên Đại tướng quân Phong Ngạo còn đang ở Hoàng Thành trước mặt. Mặc gia quân quả thật có thể đánh hạ Hoàng Thành Tây Lăng, nhưng Bản vương lại không tính giao ra nhiều tổn thất như vậy. Vả lại. . . Bản vương cũng không muốn phá hủy hàng phòng ngự của cái tòa thành này.”

Niên đại của Hoàng Thành này cũng không phải rất lâu đời, cùng lắm cũng chỉ mới một trăm năm mươi năm. Là thành trì mà Tây Lăng mất thời gian mười mấy năm mới xây dựng xong. Năm đó khi Tây Lăng còn cường thịnh, các nước Tây Vực cũng không an phận. Hai đời hoàng đế khai quốc Tây Lăng dám chọn Hoàng Thành ở nơi gần biên cảnh này, không thể không nói gan dạ sáng suốt hơn người. Hoặc là trong đó cũng có mấy phần ý tứ muốn con cháu đời sau thời thời khắc khắc cảnh giác. Mà một khi Mặc gia quân đoạt được toàn bộ bắc phương Tây Lăng, nơi từng là biên cảnh của Tây Lăng sẽ trở thành biên cảnh của Mặc gia quân. Mà Hoàng Thành sẽ trở thành nơi phòng ngự các nước Tây Vực kiên cố nhất đồng thời cũng là phòng tuyến cuối cùng.

“Vậy. . . Vương gia định làm thế nào? Chúng ta cũng không thể cứ kéo dài không đánh như vậy sao?” Trương Khởi Lan hỏi.

Mặc Tu Nghiêu cười không đáp, mọi người nhìn về phía Diệp Ly.

Diệp Ly thuận theo cười khẽ, “Binh pháp nói thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành*(Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh; thứ nữa là đánh phá thành lũy.) . . . Người dùng binh có thể không đánh mà thắng, mới là thượng sách.”

Mọi người bái phục, quả nhiên Vương Phi không phải người phàm.

Phượng Chi Dao sờ sờ lỗ mũi, trong lòng yên lặng suy tư, có binh thư nào nói như vậy sao?

Vân Đình khâm phục, Vương Phi đọc nhiều sách vở, tiểu gia gặm binh thư suốt ba tháng, còn không thấy được đâu!

“Khụ khụ. . .” Phượng Chi Dao ho nhẹ một tiếng, cung kính lãnh giáo, “Vương Phi có ý không chiến mà thắng sao? Chuyện này. . . Chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi?” Cho dù Tây Lăng Hoàng thật sự não tàn thì quan viên trong triều Tây Lăng cũng sẽ không đồng ý tặng không Hoàng Thành cho bọn họ. Đây chính là Hoàng Thành, là thủ đô của một quốc gia đấy, không phải là một củ khoai tây đâu!

Diệp Ly cười nói: “Có được hay không, chúng ta chờ một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

Trương Khởi Lan cau mày hỏi: “Chúng ta không công thành, vậy. . . Nếu có viện binh tới cứu viện thì phải xử trí thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Xử trí thế nào? Đương nhiên là giết! Không cần đi quản cái hoàng thành khỉ gió kia, nếu có bất kỳ đại quân nào đến trợ giúp Tây Lăng, hết thảy đều giết cho Bản vương!”

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhỏm, vẫn là muốn đánh. Có điều, đánh dã chiến bọn họ chắc chắn chiếm ưu thế hơn công thành đấy.

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Mọi người cùng hô lên đáp, Phượng Chi Dao như có điều suy nghĩ, thật ra thì. . . đây cũng là một loại công tâm sao?

“Khởi bẩm Vương gia, Vương Phi, ngoài doanh có người từ trong hoàng thành Tây Lăng đi ra cầu kiến.” Thị vệ ngoài cửa đi vào bẩm báo nói.

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày hỏi: “Người nào?”

Thủ vệ nói: “Nói là Từ gia Tứ công tử, nhưng hắn cũng không có tín vật của Định Vương Phủ, cho nên. . . . . .” Từ Thanh Bách không giống với Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trạch thường xuyên ở Ly thành, cũng không giống với Từ Thanh Phong lăn lộn trong quân doanh, người trong Mặc gia quân biết hắn cũng không nhiều. Đặc biệt là binh lính cấp thấp bình thường biết đến hắn lại càng ít hơn, cho nên y theo quy củ, vẫn muốn vào trước bẩm báo một tiếng mới dám cho người đi vào trong doanh.

Diệp Ly nghe vậy cũng vui mừng, “Tứ ca tới?”

Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly đứng dậy cười nói: “Đã như vậy, chúng ta đi ra ngoài nghênh đón Tứ công tử. Bản vương cảm thấy hắn sẽ mang đến tin tức tốt cho chúng ta.” Mọi người đều tò mò, Từ gia Tứ công tử sao lại ở hoàng thành Tây Lăng? Mà quan trọng hơn, hắn có thể mang đến cho bọn họ tin tức tốt gì?

Đoàn người đi tới bên ngoài đại doanh, đã có người trước một bước đi ra ngoài nghênh đón Từ Thanh Bách. Chính là Từ Thanh Phong đang trong lúc rảnh rỗi đi ra cửa lắc lư, vừa lúc đụng phải, thấy tứ đệ nhà mình vốn nên đang ở Tây Bắc trồng rau lại ly kỳ xuất hiện ở Tây Lăng, hơn nữa còn từ trong hoàng thành đi ra, Từ Thanh Phong sợ hết hồn. Lôi kéo Từ Thanh Bách đánh giá hồi lâu, xác định không có chút tổn thương nào mới hỏi: “Tứ đệ, làm sao đệ lại ở chỗ này? Đại bá mẫu có biết không?”

Nhìn vẻ mặt hết sức xoắn xuýt của Tam ca, Từ Thanh Bách tâm tình tốt lắc đầu cười nói: “Tam ca, xem ra huynh trôi qua không tệ?”

Từ Thanh Phong hai đầu lông mày thần thái phi dương, cười nói: “Đó là đương nhiên, Tam ca của đệ lần này lập được không ít công lao đấy. Tần Phong nói, trở về sẽ thăng huynh lên làm phó thống lĩnh Kỳ Lân.” Mặc dù Từ Thanh Phong cũng hiểu trong chuyện này cũng có mấy phần nhờ vào mặt mũi của biểu muội nhà mình. Dù sao thống lĩnh tiểu đội lập nhiều chiến công cũng không chỉ có một mình hắn, nhưng hắn cũng biết, Tần Phong tuyệt đối không phải là người không phân biệt nổi công tư, chuyện này ít nhất thể hiện Tần Phong đã thừa nhận năng lực của hắn.

“Vậy thì phải chúc mừng Tam ca rồi.” Từ Thanh Bách cười nói. Từ Thanh Phong thu mặt cười, nói: “Đệ còn không nói cho ta biết tại sao lại ở chỗ này đấy? Nếu Đại bá mẫu biết đệ chạy đến đây còn không bị hù chết!”

Từ Thanh Bách bất đắc dĩ cười khổ nói: “Phụ thân và Đại ca cũng biết, đợi đến khi đệ ở bên này không có chuyện gì đệ cũng sẽ viết thư báo bình an. Tam ca, đệ có việc muốn gặp Ly nhi và Định Vương.”

“Tam ca. . . . . .” Đang nói, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đã đi trước một bước ra ngoài, phía sau còn đi theo một cái đuôi dài, khiến cho Từ Thanh Bách cũng không khỏi được có hai phần thụ sủng nhược kinh.

“Như thế nào?” Mặc tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi.

“May mắn không làm nhục mệnh.” Từ Thanh Bách cười nhạt.

Viết tới đây, thật ra thì mỗ Phượng phát hiện, một cái quốc gia vô luận có Trấn Nam Vương quyền thần như vậy hay Định Vương Phủ trung thần cũng không phải là một chuyện tốt. Trấn Nam Vương cường quyền tàn phá tôn nghiêm và huyết tính của Tây Lăng Hoàng. Nếu như là Mặc Cảnh Kỳ thì ta cảm thấy được cho dù hắn gì cũng không biết, điên điên khùng khùng hắn cũng tình nguyện hi sinh cho tổ quốc chứ không nguyện ý chắp tay Hoàng Thành cho người ta. Mà Định Vương Phủ bảo vệ Đại Sở bình an hai trăm năm, vô hình trung tàn phá năng lực và tướng lãnh của những quân đội khác của Đại Sở. Một khi Mặc gia quân cùng Đại Sở ly tâm, hậu quả có thể nghĩ. Bết bát nhất chính là phương thức hoàng tộc Đại Sở kiêng kỵ Mặc gia quân không phải là bồi dưỡng tướng lãnh khác để chống lại hắn, mà là vừa chèn ép Định Vương Phủ vừa sợ xuất hiện thêm một Định Vương Phủ khác. Cho nên dẫn đến Đại Sở trừ Định Vương Phủ và mấy lão tướng ra thì không có danh tướng nào khác.

/447

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status